Chương 2: Dở khóc dở cười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 2: DỞ KHÓC DỞ CƯỜI.

  Tiết cô chủ nhiệm luôn là nỗi ám ảnh của bao nhiêu nam sinh nữ sinh lớp 11C, bởi suốt một tiếng dạy ngoài tiếng thét như trời long đất lỡ thì chẳng tìm được gì. Trịnh San San nổi tiếng là cô giáo mẫu mực, hà khắc tuy dạy Văn nhưng khí chất như một võ sĩ dũng mãnh trên đấu trường. Cũng nhờ tính cách này, dù đã 30 tuổi Trịnh San San cũng chưa có chút tình yêu nào để gặm nhắm.

Đối với những học sinh cá biệt như Chung Phong tiết dạy của Trịnh San San quả là cơn ác mộng cả cuộc đời. Tới tiết học này, Chung Phong tỏ ra là một học sinh ngoan hiền, thường bất động, cái miệng lải nhải cũng được tiết chế đôi phần. Nhưng bây giờ lại khác, cứ canh lúc cô giáo quay lên bảng viết, Chung Phong nghiêng đầu về phía Vương Nghị mang theo cặp mắt dò xét. Suốt tiết học, cậu cứ vò đầu, cắn bút không thì cuối mặt xuống bàn lầm bầm. Mọi cử chỉ cứ lộ rõ trong tầm mắt của Vương Nghị, cậu bắt  đầu khó chịu với tên này, mặt biểu lộ vài phần bực tức.

"Mày lại phát điên à? Không tập trung lo học, làm gì mà náo loạn lên vậy?"

Chung Phong nhẹ nâng đầu lên khỏi mặt bàn, từ từ nghiêng về phía Vương Nghị thì thầm.

"Tao đang thắc mắc một chuyện?"

"Chuyện gì?"

"Này... Tao hỏi thật, mày có phải con trai không? Mày đừng vội chửi tao, tao chỉ muốn hỏi tại sao biết bao cô gái ngỏ ý với mày, kể cả Nhã Văn một nữ sinh hàng vạn người mong ước muốn chiếm lấy mà mày vẫn dững dưng không một chút động lòng sao?"

Vương Nghị thật muốn đấm vào mặt cái thằng điên trước mặt. Quá ra náo loạn cả tiết học là chỉ để suy nghĩ mấy chuyện không đâu. Vương Nghị điên tiết đánh sau gáy Chung Phong, cú đánh như trời giáng.

"Mày còn lải nhải nữa, đừng trách sao bạn bè lâu năm lại không nể."

"Ý tao không phải như mày nghĩ, thật là tao lo cho mày, nói thật đi mày bị... Thật là khó nói. Dù mày có bị như vậy yên tâm tao sẽ bảo vệ cho mày."

"Tao là con trai. Được chưa?"

Chung Phong chưa chịu dừng lại, cố chấp hỏi tiếp.

"Thế tại sao mày không để ý tới Nhã Văn."

Vương Nghị vò vò cái đầu, hít một hơi thật sâu lộ vẻ bất mãn, hận là không bóp cổ hắn cho chết.

"Mày muốn biết chứ gì?"

"Sao lại muốn biết, mà là rất muốn biết."

"Tao hỏi mày, một người đàn ông tài giỏi có cần một người phụ nữ tài giỏi nữa không?"

"Cái này tao không rõ lắm! Nhưng mà mày cứ nói đi biết đâu tao lại hiểu."

"Nói chính xác tao không thích mẫu con gái thông minh, càng không thích mẫu người quá ngu muội. Phụ nữ càng thông minh thì đàn ông càng mệt mỏi. Nhã Văn là một điển hình quá rõ ràng." , Vương Nghị cố gắng chậm rãi trình bày cho Chung Phong hiểu.

"Quá ra mày đang đố kỵ à?", Chung Phong tỏ ra mơ hồ.

"Cái đó không phải là đố kỵ mà gọi là bản lĩnh của đàn ông không cho phép một người phụ nữ hơn mình."

Vòng vo nữa ngày trời cuối cùng Chung Phong cũng chẳng rõ tại sao lại không cho phụ nữ hơn mình chứ? Đầu óc đơn giản của cậu chẳng thể suy nghĩ sâu xa mấy lời của Vương Nghị. Đang mong lung suy tưởng, một tiếng gõ bàn thất hồn khiến tâm tư của Chung Phong đang lở lửng bỗng chốc rớt xuống đất. Trịnh San San trừng mắt nhìn Chung Phong, Vương Nghị chẳng dám nhìn thẳng cứ lẳng lặng cuối đầu thầm nguyện cầu cho hắn.

"Chung Phong, tôi nói cho em nghe, nếu như em cảm thấy tâm tư đang phiêu lạc ở chốn nào không thể tập trung trong tiết học của tôi. Em có quyền rời cái ghế này và đi ra khỏi lớp. Tôi không chấp nhận một học sinh không có tinh thần học tập như em."

Vương Nghị cố gắng nhịn cười, Chung Phong quay qua nhìn, trong lòng chợt nổi vài cơn bao  tố, mày thấy tao như vậy mà còn cười được hả, chiến hữu tốt.

"Cô em thành thật xin lỗi. Em sẽ chuyên tâm hơn.", Chung Phong giả bộ hối hận.

"Đối với lời nói của em, tôi không một chút tin tưởng. Chép phạt 100 lần bài học ngày hôm nay. Ngày mai nộp liền cho tôi."

Trịnh San San vừa rời bước đi, để lại một tầng mây u ám, sấm chớp đùng đùng, Chung Phong cảm thấy hối hận vì mình đã phí sức suy nghĩ những chuyện vớ vẩn để bây giờ nhận lấy kết quả chua chát này.

Chép 100 lần chẳng phải cô gián tiếp giết chết tôi sao?

Vương Nghị ôm bụng cười, một đống lửa phủ đầy mặt Chung Phong thổi qua Vương Nghị, điên tiết nói.

"Chẳng phải vì tao lo nghĩ cho mày mà chịu phạt vậy sao? Ở đó mà còn cười."

"Này này... Đừng có mà gắp than bỏ tay người, mày tự làm thì tự chịu."

Vương Nghị mày được lắm! Coi như ông đây chơi lầm mày...Chung Phong trong lòng không ngừng rầm rú.
---------------------------------------------

Hoàng Du chạy thụt mạng cuối cùng cũng tới được bệnh viện, cậu đi đến quầy tư vấn, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi nhưng vẫn toát lên vẻ oai cường, y tá vừa thấy cậu hồn phách tiêu tán, nói năng cũng đôi chút rụt rè e thẹn.

"Anh đẹp trai anh cần tìm gì? "

Hoàng Du chẳng buồn nhìn cô y tá tà dâm kia.

"Cho tôi hỏi bệnh nhân Lâm Từ Vân nằm phòng nào?"

Cô y tá chưa kịp trả lời, bỗng có tiếng gọi cậu.

"Hoàng Du con đến rồi à?"

"Dì Lâm! Mẹ con nằm ở đâu? Mẹ con có sao không?"

"Thằng nhỏ này, đừng có lo lắng quá! Mẹ con đi không cẩn thận chỉ trật chân nhẹ thôi. Không có gì đâu?"

Chỉ nhẹ thôi sao, một câu nhẹ thôi của dì Lâm khiến Hoàng Du trở nên buồn bực. Kỳ thực, lúc Lâm Từ Vân gọi cho cậu bảo bị tai nạn, giọng điệu khóc lóc ỉ ôi cứ như là người bị nặng không thể cứu chữa. Kiên quyết đòi gặp cậu cho bằng được, không thì không cho bác sĩ khám bệnh. Cậu phải bỏ lỡ buổi học để rồi nhận lấy một quả lừa từ mẹ cậu. Tâm tư trong lòng cậu bây giờ cũng chẳng rõ như thế nào, nên tức hay nên cười cái tính trẻ con của Lâm Từ Vân.

"Dì Lâm đưa con lại chỗ mẹ con đi."

"Ừ! Con đi lẹ đi, lại mà coi bà ấy diễn tuồng.", Lâm Tú Hồng ý tứ bất mãn.

Lâm Từ Vân đang ngồi ăn táo ngon lành, nói cười không ngớt với bà bạn bệnh cùng phòng. Thoáng thấy con trai mình, phút chốc gương mặt thay đổi, biến thành một người mẹ khổ đau, bất hạnh, bà bạn vừa nói chuyện ban nãy biểu lộ vẻ khó hiểu.

Lâm Từ Vân rất yêu con trai của mình, thay vì nũng nịu với chồng mình thì bà lại nũng nịu với Hoàng Du. Chỉ đơn giản bà chỉ có Hoàng Du là con trai duy nhất, cậu chính là báu vật quý giá mà ông trời đã ban tặng cho bà. Bởi ngày xưa, bà được bác sĩ chẩn đoán khó có thể sinh con, nếu bà mang thai thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng bà vẫn quyết định sinh cho Trương gia một đứa con và cũng vì  bà muốn được làm mẹ. May mắn thay bà sinh Hoàng Du ra rất thuận lợi. Chính vì thế mà từ nhỏ đến lớn Lâm Từ Vân chưa bao giờ để Hoàng Du xa bà dù chỉ một khắc. Tuy nhiên, đứa con bảo bối của bà đến lúc trưởng thành, đâu thể nào cứ theo sát cạnh bà mãi được, đã nhiều lần Hoàng Du mấp mé chuyện dọn ra ngoài, Lâm Từ Vân tỏ vẻ không nghe gì. Kỳ thực Lâm Từ Vân  hiểu nhưng nghĩ tới con mình ra ngoài không ai chăm sóc bà quả thật không an tâm. Bà tức tốc đem chuyện này nói cho lão Trương nghe, mong rằng sẽ cùng bà ngăn cản, trái với suy nghĩ  của bà, Trương Tiêu Cẩn gật đầu đồng ý. Cũng từ lúc đó Lâm Từ Vân và lão Trương dậy sóng.

"Con trai của mẹ! Mẹ đau lắm! Ui da... ", Lâm Từ Vân giả điệu bộ đau đớn.

"Mẹ đừng giả vờ trước mặt con, dì Lâm nói con biết rồi, mẹ chỉ bị nhẹ thôi."

Lâm Từ Vân liếc mắt nhìn Lâm Tú Hồng ý chỉ việc hay cô làm là đây sao. Con tôi mà không thèm để ý người mẹ này nữa thì cô tự đào mồ mà chôn mình đi. Lâm Tú Hồng dường như hiểu ngụ ý của Lâm Từ Vân liền đem ánh mắt của mình đảo đi nơi khác ý rằng tôi phải nói sự thật để bà bớt lại cái tính làm phiền con trai mình những chuyện không đáng. Hoàng Du ngầm hiểu hai người phụ nữ này đang khiêu chiến liền nhỏ giọng âu yếm.

"Mẹ mai mốt đi đứng cẩn thận, sau này nếu không có con bên cạnh mẹ phải nghĩ cho bản thân mình chút."

"Cũng tại lão già ở nhà, nếu không vì ổng con trai của mẹ cũng đâu phải bỏ mẹ mà đi."

"Mẹ không phải tại ba đâu, mẹ cũng đừng trách ba làm gì?"

Lâm Từ Vân vẫn một mực đổ lỗi cho chồng mình, dù ai có bênh vực Trương Tiêu Cẩn thì cũng nhận từ bà một ánh mắt lãnh đạm.

"Con đừng có mà bênh vực ông ta. Dù sao mẹ cũng không chấp nhận việc ông ấy đồng ý cho con ra ngoài ở."

"Chị cũng đừng như vậy nữa, thằng Du nó cũng lớn rồi, chị cũng còn trẻ gì nữa đâu mà cứ đòi nó bên cạnh mình được. Để nó ở ngoài sau này khỏi phải bỡ ngỡ. Chị gật đầu đồng ý có mất mát gì đâu?", Lâm Tú Hồng ý tứ trách móc.

Hoàng Du đưa mắt nhìn Lâm Tú Hồng biểu thị sự cảm ơn. Cùng là chị em ruột sao dì Lâm nhu mì tâm lý, còn người đang ngồi bên cạnh lúc nào cũng tự cho mình là đúng, Hoàng Du trong lòng không ngừng so sánh. Lâm Từ Vân gương mặt dịu dàng mà nhìn đứa con bảo bối của bà, thực ra trong lòng bà từ lâu đã  ngầm chấp nhận sự thật là con trai bà đã lớn, cũng cần có một cuộc sống tự do, nhưng phận làm mẹ nào muốn con mình chịu vất vả khổ cực. Bà bỗng thở dài rồi đưa tay vuốt đầu Hoàng Du, cậu nhìn mẹ ý tứ rằng chắc bà cũng đang dần hiểu và đồng cảm. Lâm Tú Hồng đứng đó cũng biểu cảm vui mừng. Ngay lúc này chỉ cần  mẹ cậu gật đầu đồng ý cho cậu ra ngoài ở và sau này không gây sự với Trương Tiêu Cận cậu cuối đầu ngàn lần tạ ơn trời đất.

"Mẹ đói rồi chúng ra kiếm chút gì ăn đi."

Gương mặt háo hức chờ đợi ân huệ từ Lâm Từ Vân trong cậu bỗng chốc tiêu tán thay vào đó là tâm trạng dở khóc dở cười. Lâm Tú Hồng đứng bên cạnh sắc mặt cũng chẳng khác gì so với Hoàng Du, nhủ thầm Lâm Từ Vân bà diễn sâu quá rồi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro