Chương 3: Thật là không yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 3: THẬT LÀ KHÔNG YÊU

Vương Nghị đứng trước cổng trường đợi Chung Phong cùng về. Cậu đứng cả buổi cũng chẳng thấy bóng dáng hắn đâu, điên tiết mà quyền rủa trong lòng. Chẳng qua bực Chung Phong chỉ một phần nhỏ, chủ yếu là cậu ghét những ánh mắt nhòm ngó của mấy nữ sinh, đứng gần nữa tiếng toàn những câu nói buồn nôn.

"Cậu ta là Vương Nghị lớp 11C phải không? Đẹp trai thật!"

"Ôi cậu ta chính là đức lang quân mơ ước của mình."

"Vương Nghị kìa, bạn trai mình đó.. hí hí..."

Vương Nghị quyết định đi về trước, không thôi lổ tai cậu thế nào cũng bị nổ tung.

"Vương Nghị."

Bước chân chưa kịp rời, bỗng phía sau lưng cậu một giọng nói nhỏ nhẹ gọi tên cậu truyền đến mang tai phủ hết tâm trí khiến chân cậu không nỡ bước đi. Quay đầu nhìn, một gương mặt khả ái, đôi mắt lung linh như giọt sương không uỷ mị toát lên vẻ thông minh lém lĩnh, đôi môi đỏ mọng làm say đắm lòng người, Vương Nghị còn ngờ ngợ chưa biết cô gái ấy là ai, trong lòng chợt dâng chút bối rối.

"Tôi tên Nhã Văn, lớp 11F."

Vương Nghị chợt nhớ, thì ra đây là nữ sinh mình thấy trên facebook, cũng chính là cô nữ sinh mà Chung Phong hết lời khen ngợi, quan trọng hơn đây là cô gái viết thư tỏ tình với cậu.

Không thể công nhận rằng Nhã Văn ở ngoài xinh hơn trong ảnh, nếu là người khác khi gặp Nhã Văn chắc đã xiu vẹo từ lâu. Cũng may, Vương Nghị không thuộc tuýp đàn ông thấy gái đẹp mà quên mất bản thân, cậu tỏ vẻ lạnh lùng, hờ hững đáp.

"Chào cậu."

"Cậu nhận được thư của mình chưa. Cậu sẽ đồng ý chứ?"

Vương Nghị cảm thấy choáng váng trước câu nói của Nhã Văn. Có chết cậu cũng không dám nghĩ một người con gái lại có thể nói chuyện yêu đương với con trai mà chẳng có chút gì gọi là ngượng ngùng. Một người con gái không ngại sỉ diện như vậy quả thật trên đời chỉ có một mình Nhã Văn, Vương Nghị không ngừng cảm thán trong lòng.

"Sao cậu không trả lời tôi.", Nhã Văn biểu lộ khẩn trương.

Thực tình Nhã Văn viết những gì Vương Nghị chưa từng đọc qua, mà dù đọc hay không đọc đối với chuyện tình cảm cậu cũng chẳng có hứng thú gì. Đặc biệt với cô gái Nhã Văn này, Vương Nghị một chút động lòng cũng chẳng có.

"Tôi không thích."

Vương Nghị nghĩ khi cậu nói ra ba chữ này, Nhã Văn sẽ tỏ ra bực tức và bỏ đi nhưng cậu đã lầm, Nhã Văn không hề tỏ ra thái độ bất ngờ đối với câu trả lời của cậu trái lại còn tỏ vẻ kiêu kỳ.

"Không sao. Tôi có thể theo đuổi cậu,  cho đến khi nào cậu chấp nhận tôi."

"Cậu đừng phí sức với tôi."

Chung Phong sau một thời gian chiến đấu với Tào Tháo, gương mặt lấm tấm mồ hôi, vội vả dắt xe, trong đầu hiện lên hình ảnh bóc khói của Vương Nghị, cậu cũng điện thoại cho Vương Nghị nhưng tiếc lại không liên lạc được, cậu mà đợi lâu cũng không thể nào trách tôi được. Vừa đi gần tới cổng, đôi mắt Chung Phong chợt toé lên ngọn lửa hùng hục, là Nhã Văn nữ sinh vạn người mê, sao lại đúng cùng với Vương Nghị lại còn nói chuyện thân mật thế kia. Thân thể Chung Phong muốn phát hoả, biểu thị cả đống ghen tỵ. Mày hay thật Vương Nghị trước mặt tao nhắc đến Nhã Văn thì tỏ vẻ lạnh lùng, sau lưng Chung Phong ta đây, mày xem cười cười nói nói, còn bảo là không thích loại phụ nữ thông minh. Thật là bực cả mình, ông đây quả bị mày lừa rồi.

"Tôi tự tin sẽ chinh phục được cậu. Nhã Văn này chưa từng thất bại bất cứ điều gì?"

"Tuỳ cậu."

Dứt lời Vương Nghị lạnh lùng sãi bước đi, trong lòng chẳng chút tư vị gì, Nhã Văn nhìn bóng dáng Vương Nghị nở một nụ cười bí hiểm ngụ ý rồi từ từ cậu sẽ là của tôi.

Đi được một đoạn đường, Vương Nghị mới chợt nhớ đến Chung Phong, cậu liền lấy điện thoại gọi cho hắn mới phát hiện điện thoại của cậu đã hết pin từ lâu. Cái tên chết tiệt này không biết trốn đi đâu mất để xem ngày mai cậu ăn nói thế nào với tôi. Vương Nghị mặc kệ bước đi, bóng dáng chiếc xe quen thuộc cùng vóc dáng không lẫn vào ai, nhìn là biết Chung Phong. Sao hôm nay lại bỏ mặt cậu mà không thèm nhìn. Vương Nghị dùng hết sức gọi.

"Chung Phong, mày lại phát điên gì nữa à?"

Chung Phong thắng xe lại, quay mặt đã phủ mấy tầng sóng gió nhìn Vương Nghị.

"Còn nhớ tới thằng bạn này sao. Chung Phong biểu lộ cáu giận."

Vương Nghị muốn đá văng cái thằng không biết sai trái, bắt cậu chờ cả tiếng mà giờ lại lên giọng với ông đây, thật là không thể nuốt cục tức này mà.

"Mày lại phát điên gì nữa đây, chẳng phải tao chờ mày cả tiếng chẳng thấy bóng dáng mày đâu, tao không nổi giận với mày, mày còn trước mặt tao lên giọng này nọ à."

Chung Phong hờ hững đáp:

"Mày chờ tao hay tình tứ anh anh em em với người yêu của mày."

"Ý mày là gì?", Vương Nghi chao đôi mày tỏ vẻ không hiểu nhìn Chung Phong.

"Chẳng phải mày nói chuyện rất vui với Nhã Văn sao? Ở đó mà giả vờ giả vịt với tao."

Vương Nghị ôm bụng cười, náo loạn cả ngày thì ra hắn vì chuyện này mà điên tiết với cậu. Chung Phong nheo đôi mắt liếc nhìn Vương Nghị, làm chuyện xấu xa sau lưng tao đây mà còn vui cười hớn hở, chỉ hận tao không thể bóp cổ cho mày chết.

"Mày cười cái gì? Trong lòng tao bây giờ tan nát có biết không?"

"Chung Phong à! Chơi với tao bao nhiêu năm, mày còn không hiểu tính tao sao?"

Nghe câu hỏi này của Vương Nghị, tâm tình của Chung Phong có phần lắng động, kỳ thực bản tính Vương Nghị như thế nào bản thân Chung Phong là người rõ nhất. Một khi Vương Nghị nói không thích thì dù trời có sập đất có lỡ chẳng có gì có thể làm cậu thay đổi. Còn thương một ai đó, cái này cậu chẳng rõ, bởi trong tâm trí của cậu, Vương Nghị chưa từng yêu bất cứ cô gái nào.

"Vậy sao tao thấy hai người nói chuyện vui vẻ thân mật thế mà."

"Con mắt mày có vấn đề rồi."

Vương Nghị sải bước đi, bỏ lại Chung Phong ngơ ngác đến đáng thương. Quả thật cậu chẳng thấy giữa Nhã Văn với Vương Nghị có chút thân mật gì, tại vì lúc tức giận cậu hay nói càng nói bậy chung quy cũng chỉ để có cớ mà dằn vặt Vương Nghị. Cậu cũng chẳng hiểu vì sao mình lại hành xử như vậy. Vương Nghị bỏ xa cậu cả khúc, việc chưa rõ ràng cậu vội đuổi theo sau lưng Vương Nghị.

"Này... Mày nói cho tao biết, mày với Nhã Văn nói chuyện gì vậy?"

"Thì nói những gì trong tờ giấy mà mày đọc đấy."

"Cái gì? Tỏ tình trực tiếp luôn sao?", Chung Phong toát cả mồ hôi lạnh.

Vương Nghị rất thích nhìn biểu đạt hồi hộp của Chung Phong, nhìn rất là đần, ý tứ rõ ràng cậu ta rất thích Nhã Văn, cứ mỗi lần nhắc đến cô ấy thì hắn lúc nào cũng háo hức.

"Xem ra mày rất thích cô ta nhỉ?"

Chung Phong giả bộ kiêu ngạo.

"Tao mà thích cô ta sao? Tao cũng giống mày không thích loại phụ nữ thông minh."

Nói xong Chung Phong  ân hận nhủ thầm tại sao mình lại nói những lời dối trá này được. Nhã Văn à, em có hiển linh cũng đừng trách mắng anh. Anh thích em... Anh yêu em....

"Tao đồng ý lời tỏ tình của cô ta.", Vương Nghị cố tình châm chọc.

"Cái gì?", Chung Phong nổ mắt nhìn chằm chằm Vương Nghị.

"Tao nói giỡn thôi! Mày có cần làm quá  như vậy không?"

Chung Phong đảo mắt ngụ ý nghi ngờ.

"Thật không?"

"Thật!", Vương Nghị vui vẻ nói

"Thật là không yêu?"

"Không yêu."

"Mày không gạt tao chứ?"

Vương Nghi đột nhiên ngừng bước, lấy balo đeo trên người đánh tới tấp vào người Chung Phong.

"Mày còn lải nhải nữa thì lết xác về nhà."

"Được... Được... Không nói nữa."

Vương Nghị biểu thị bực tức bỏ đi trước, Chung Phong ở phía sau vọng tới.

"Thật là không yêu chứ?"

"Ông nói mày, Chung Phong."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro