Chương 4: Thành công mĩ mãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Hoàng Du, cậu đúng là em trai tốt của chị. Cậu có biết vì cậu mà chị họ như tôi đây tốn công sức giải quyết hậu quả cho cậu không hả? Cậu thích đánh người tại sao không lựa chỗ nào khác mà nhất quyết phải ở trường. Ba cậu mà biết vì chuyện này mà cậu bị đuổi học chắc giờ tôi đang cầm bó hoa và thấp cho cậu vài nén nhang. Còn nữa, tôi giúp cậu chuyển trường. Vậy mà cậu thì sao? Lần đầu tiên đi học cậu cũng không thèm đến trường. Có phải cậu muốn chọc tức tôi không hả?"

La Sương dường như dùng hết công sức mà quát Hoàng Du một trận. Cũng may là nói chuyện điện thoại chứ mà gặp trực tiếp ở ngoài, La Sương không chỉ nói mà còn hành động múa tay múa chân. Hoàng Du chẳng biểu thị cảm xúc gì khác ngoài nụ cười chết người.

"Chỉ nghỉ một ngày thôi mà, có gì to tát đâu. Ngày mai em sẽ đi học. Chị yên tâm."

"Cậu chỉ biết nghĩ cho cậu, muốn làm gì thì làm, chẳng coi ai ra gì?"

"Được... Được. Coi như em sai. Dù sao em cũng cảm ơn chị...hihi... Bà chị xinh đẹp của em."

"Cậu bớt mấy câu nói dối lòng đi. Chị nghe mà buồn nôn. Mai đi học đấy, không thì đừng có mà nói chuyện với chị."

"Vâng!!!"

"Mà này... Cho chị hỏi? Chị đẹp thật chứ? Chị thật sự muốn nghe."

Hoàng Du muốn bật ngửa, cái bà này vừa mới chê cậu nói chuyện muốn buồn nôn mà bây giờ lại bảo rất thích nghe, đúng là hai mặt. Hoàng Du trong lòng khâm phục tài năng tráo trở của La Sương.

"Vâng chị là người con gái đẹp nhất em từng gặp." Hoàng Du miễn cưỡng đáp.

La Sang hừ lạnh một cái.

"Cậu làm tôi buồn nôn quá!"

Hoàng Du: "...".

Chỉ còn tiếng tút tút...

Quăng điện thoại lên giường, Hoàng Du nhắm mắt vươn vai biểu thị vài phần mệt mỏi. Mấy tháng trời ròng rã, vì muốn có cuộc sống tự do, thoát khỏi sự quản chế của người cha độc đoán Trương Tiêu Cẩn và người mẹ dịu hiền Lâm Từ Vân, cậu phải tự dựng một màn kịch. Đầu tiên, đối với Trương Tiêu Cẩn, Hoàng Du hoá thân thành một đứa con ngoan ngoãn, biết nghĩ đến tương lai, không ăn chơi, chăm lo học tập. Mỗi ngày, sau buổi học, Hoàng Du hết sức chịu đựng lê thân vào công ty rồi giả vờ muốn tìm hiểu công việc để sau này có thể thay thế ông. Trương Tiêu Cẩn cảm nhận được Hoàng Du đã thay đổi, khiến ông nhẹ lòng mà chấp nhận cho cậu ra ngoài sống.

Còn về phần Lâm Từ Vân, Hoàng Du dùng chiêu khổ nhục kế, tự biến cậu thành một đứa con trầm cảm, sau đó kể tâm tình tự chế của bản thân cho Lâm Tú Hồng nghe. Nhờ cầu nối của bà để đánh tâm lý Lâm Từ Vân. Con người Lâm Tú Hồng rất tình cảm, lại am hiểu chuyện đời, cho nên vừa nghe Hoàng Du bộc bạch bà liền mũi lòng, Lâm Tú Hồng hứa với cậu sẽ khuyên nhủ Lâm Từ Vân đồng ý cho cậu ra ngoài ở.

Lâm Tú Hồng đứng trước của phòng gõ ba tiếng. Hoàng Du bước ra mở cửa, gương mặt tỏ vẻ thống khổ.

"Dì Lâm!". Giọng điệu nhỏ nhẹ đầy mùi giả tạo.

"Dì đem chút đồ ăn lên cho con này. Mau ăn đi."

"Cảm ơn dì, con không đói."

Kỳ thực nhờ Lâm Tú Hồng mang đồ ăn lên cậu mới nhớ cả ngày theo suốt Lâm Từ Vân cậu cứ diễn trò không ăn không uống, đến gần tối vẫn chưa có gì trong bụng. Ngàn lần muốn ăn nhưng vì đang trong kế hoạch cậu đành nhịn.

"Con đừng nói dối dì". Lâm Tú Hồng tỏ vẻ chua xót. " Cả ngày theo sát mẹ con, dì thấy con có ăn chút gì đâu mà giờ không đói, nghe lời dì ăn chút đi."

Hoàng Du giả vờ kiên quyết."Thật sự con không đói."

Lâm Tú Hồng thở dài nhìn Hoàng Du, trong lòng chợt dâng lên chút nghẹn ngào, bà lẳng lặng nhìn cậu, thầm thương đứa cháu bé nhỏ này. Bà hiểu từ nhỏ Hoàng Du sống theo sự sắp đặt của Lâm Từ Vân, cậu không được phép giao du với ai, kết bạn cũng phải được sự đồng ý của bà ta. Cảm giác của Hoàng Du, Lâm Tú Hồng thật sự hiểu rõ, nhưng bà cũng không thể nào nhúng tay bảo vệ cậu, mặc dù là em gái của Lâm Từ Vân, nhưng so đi tính lại bà cũng chỉ là người ngoài, đâu thể nào can thiệp vào chuyện gia đình người khác. Bà đứng bên ngoài quan sát, chuyện gì có thể giúp được Hoàng Du, vừa sức mình, Lâm Tú Hồng nhất định sẽ làm.

Hoàng Du trộm nhìn Lâm Tú Hồng, hiểu rõ ý tứ trong lòng bà đang nghĩ gì. Cậu biết Lâm Hồng đang cảm thương cậu, đúng là từ nhỏ đến lớn cậu điều chịu sự quản giáo của Lâm Từ Vân và Trương Tiêu Cẩn, nhưng để tăng phần khổ sở có vài chuyện Lâm Tú Hồng không rõ cậu liền thêm chút muối, dặm chút mắm làm bà càng thêm thương xót.

Hoàng Du cất giọng thê thảm.

"Dì Lâm, con bất hiếu lắm đúng không?"

"Sao con lại có suy nghĩ như thế?"

"Con cảm thấy vậy!"

Lâm Tú Hồng vỗ nhẹ vào vai cậu, gương mặt biểu cảm thương yêu. "Dì hiểu, dì nghĩ mẹ con cũng chấp nhận cho con dọn ra ngoài ở, có điều mẹ con không muốn nói con biết thôi!"

Hoàng Du tiếp tục diễn trò. "Chắc không đâu dì, mẹ đâu thương và hiểu cho con"

"Ai nói ta không thương và hiểu con hả?", Lâm Từ Vân lén đứng ngoài cửa từ lâu. Nghe con trai mình bảo bà không thương yêu cậu, cả người phát tiết giận dỗi.

"Tại sao con lại nói những lời làm mẹ đau lòng hả? Ai nói mẹ không thương con, không hiểu con." Lâm Từ Vân lê từng bước chân đau lại gần Hoàng Du dùng lực thương yêu đánh tới tấp cậu. Lâm Tú Hồng đứng cạnh lắc đầu ngao ngán, nhủ thầm sao lúc nào bà cũng làm lố hơn người ta thế không biết?

Hoàng Du tiếp tục châm chọc. "Con nói không đúng sao, ở nhà này chỉ có dì Lâm là hiểu con nhất."

Lâm Từ Vân mặt phủ đầy sát khí nhìn thẳng Lâm Tú Hồng, Lâm Tú Hồng cũng chẳng vừa, đôi mắt nảy lửa liếc lại Lâm Từ Vân ngụ ý tốt nhất bây giờ bà nên cho con bà ra ngoài sống thoát khỏi người mẹ lố lắng như bà đi.

"Mẹ chấp nhận cho con ra ngoài ở".

Lâm Từ Vân giọng nói đầy miễn cưỡng.

Hoàng Du trong lòng nhảy múa, nhưng cậu vẫn giả bộ đẩy đưa. "Con suy nghĩ lại rồi, con chỉ muốn ở bên mẹ, con không đi nữa."

Nghe được câu này của Hoàng Du, Lâm Từ Vân cảm thấy vui mừng, nhưng bà nhất định để cho con bà đi, nếu không đứa con trai này lại bảo bà không thương yêu cậu, rồi sau này hình ảnh người mẹ nhân từ của bà trong lòng Hoàng Du sẽ bị phai mờ. Rồi cái tình mẫu tử ấy sẽ bị Lâm Tú Hồng chiếm lấy, dù rất muốn con trai ở cạnh mình nhưng để giữ hình ảnh, Lâm Từ Vân đau lòng chấp nhận ý muốn của Hoàng Du.

Hoàng Du dò ý. "Mẹ sẽ không hối hận chứ?"

"Ngàn lần không hối hận. Con ra riêng ta cảm thấy thoải mái hơn". Lâm Tú Vân ngươi hãy kiên cường lên, bà tự trấn an bản thân.

Lâm Tú Hồng lại gần Lâm Tú Vân thì thầm. "Bà sớm chấp nhận thì tốt hơn không!"

Hoàng Du nở nụ cười đắt ý, cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận mà rời khỏi căn nhà này, thoát khỏi sự quản lý của hai vị tiền bối, cuộc sống tươi đẹp sắp đến với cậu. Trong lòng không ngừng oán hận tại hai người mà mấy tháng nay tôi phải khổ sở diễn trò.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro