Chương 5: Chính là em ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 5: CHÍNH LÀ EM ẤY

Lớp 11C hôm nay thật yên tĩnh . Có lẽ, mới bắt đầu năm học, nên kỳ nghĩ hè còn ẩn chứa trong lòng mấy nam sinh nữ sinh lười biếng. Người chống cằm, người nằm dài trên bàn, có người lấy cặp làm gối nằm thẳng xuống ghế mà khò khò...

Chung Phong trên tay vẫn cằm lá thứ của Nhã Văn gửi cho Vương Nghị, cậu đọc đi đọc lại, mê mẫn từng nét chữ, trong tâm trí Chung Phong, cậu cứ nghĩ, những câu tỏ tình ước lệ này là dành cho riêng cậu. Vương Nghị liếc sang nhìn Chung Phong, tay cầm lá thư ôm vào lòng, gương mặt phủ đầy tà dâm. Cậu vò tờ giấy thành cục tròn, nhắm thẳng đầu Chung Phong mà chọi. Đang say sưa tở tưởng những cảnh mùi mẫn cùng người trong mộng, bị một tên lưu manh kế bên chọi ngay đầu đau điếng, trong lòng chợt dâng trào sóng gió.

"Mày có biết mày vừa làm chuyện thất đức gì không?". Chung Phong giọng điệu bực tức.

Vương Nghị nhếch môi cười lạnh.

"Thất đức à! Mày phải cảm ơn tao giúp mày thoát khỏi ảo tưởng"

Chung Phong: "..."

Hoàng Du lần đầu bước vào trường mới, chẳng biết lớp 11C nằm ở dãy nào, mặc dù hơi khó chịu nhưng cũng không bằng cái cảm giác bị nhiều nữ sinh nhòm ngó mà chẳng biết ngượng ngùng. Cậu đi qua lớp nào, cũng điều nghe lời trầm trồ khen ngợi, chẳng phải cậu vốn đẹp rồi sao, mấy lời khen tặng này thật phí phạm.

Náo loạn cả buổi cuối cùng cũng tìm được lớp 11C, áo trắng mỏng manh bị mồ hôi làm cho ướt át lộ rõ khuôn ngực vạm vỡ, cơ múi săn chắc, lúc này ai nhìn thấy chắc cũng phải hò hét.
Lấy tay vuốt mồ hôi trên trán, bất chợt cậu nhìn thấy một nữ sinh tay cầm hộp quà nhỏ đứng lấp ló trước cửa lớp. Hoàng Du gằng giọng hai tiếng.

"Chào bạn! Bạn cần tìm ai sao?"

Cô nữ sinh tên Tiểu Tuyết giật mình nhìn Hoàng Du, gương mặt lạnh lùng nam tính.

"Bạn thật đẹp trai". Tiểu Tuyết cũng chẳng biết mình đang nói những gì.
Hoàng Du ho nhẹ hai tiếng. "Cám ơn bạn, bạn tìm ai sao không nói."

Tiểu Tuyết chợt nhớ lại nhiệm vụ, liền kéo tay Hoàng Du gần sát mình, sắc mặt biểu lộ bí mật.

"Cậu làm ơn cầm hộp quà này đưa cho Vương Nghị giùm tôi"

" Cái này tặng cho Vương Nghị à?".

Hoàng Du hỏi lại. Tiểu Tuyết gật đầu.

Cậu nở nụ cười quyến rũ rồi nháy mắt với Tiểu Tuyết ngụ ý tôi sẽ chuyển quà cho Vương Nghị, cô cứ yên tâm. Mặc dù cậu chẳng biết Vương Nghị là tên nhóc nào. Tiểu Tuyết mãi mê nhìn Hoàng Du quên mất tay mình vẫn còn nắm bắp tay săn chắc của cậu.

"Này cô bé" Hoàng Du tỏ vẻ khó chịu. "Có thể nào di dời bàn tay của cô ra khỏi người tôi không?".

Tiểu Tuyết ngượng ngùng, che mặt vội vã rời đi.

Hoàng Du tiến thẳng vào lớp, thân hình hoàn hảo cùng chiều cao vượt trội hơn những nam sinh cùng trang lứa, làm cho cậu trở nên nổi bật. Cậu mới chỉ đặt chân ngay mép cửa bao nhiêu ánh mắt nữ sinh kể cả nam sinh đều hướng về cậu mà ồ lên. Vương Nghị tò mò nhìn lên xem vật thể lạ nào làm cả lớp náo loạn. Quá ra là một nam sinh, nhìn bình thường có gì mà ầm ỉ.

"Cho tôi hỏi ai tên Vương Nghị, có đứa con gái ngu ngốc nào tặng quà đây, ra mà nhận."

Giọng nói trầm ấm, mạnh mẽ đầy khí chất, dù cho câu nói có khó nghe, nhưng được phát ra từ Hoàng Du cũng trở nên ngọt ngào, ngây ngất.

Vương Nghị sắc mặt lạnh tanh, chẳng màn đến thằng điên không biết từ đâu đến. Cậu bình thản cầm điện thoại dạo vòng xem tin tức.

Chung Phong nhìn Vương Nghị chẳng chút phản ứng gì, cậu liền thay tên mặt lạnh ra nhận.

"Của Vương Nghị à, tôi nhận giùm cho."

"Cậu là Vương Nghị sao?" Hoàng Du chấp vấn.

"Tôi và cậu ta chẳng khác gì là một."

"Đồ con gái tặng biết nhục nên không dám ra nhận à?". "Cầm lấy" Hoàng Du thả hộp quà cho Chung Phong.

Vừa lúc Trịnh San San bước vào, cả lớp nháo nhào phút chốc im lặng. Trịnh San San đằng đằng sắc khí thế nhưng vừa nhìn thấy Hoàng Du gương mặt dịu đi tám chín phần.

"Em là Hoàng Du, học sinh mới chuyển trường phải không?

Hoàng Du tươi cười gật đầu, cậu không biết nụ cười của cậu làm chết người hay sao mà cứ cười mãi, làm Trịnh San San tâm tư phách lạc. Cố gắng tịnh tâm, chỉnh lại mắt kiếng chỉ về phía Vương Nghị đang ngồi.

"Em ngồi chung với Vương Nghị đi."

Vương Nghị sắc mặt xám như đít nồi, quét cặp mắt muốn giết người nhìn Hoàng Du, tâm tình bây giờ có chút không hài lòng. Hắn là ai, từ đâu rơi xuống, nhìn tới nhìn lui chỉ hiện trong đầu hai chữ "khó ưa", biết bao nhiêu chỗ cô không kiêu hắn ngồi lại lựa chỗ cậu. Cô có phải đã thầm ghét tôi từ lâu chăng?

"Cô.. Thật ngại quá! Em không biết bạn nào là Vương Nghị". Hoàng Du tươi cười hỏi.

Trịnh San San bước tới Hoàng Du, tay chỉ thẳng về phía Vương Nghị nói.

"Chính là em ấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro