Chương 9: Chuyện tốt của Hoàng Du

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 9: CHUYỆN TỐT CỦA HOÀNG DU.

Cậu nói cô chủ nhiệm thích tôi sao?" Hoàng Du nhỏ giọng, biểu thị trong lòng có chút hoang đường. "Sao tôi không nhận ra nhỉ?"

"Chẳng lẽ không phải sao, nhìn thái độ của cô đối với cậu và Mạnh Trung thì rõ", Vương Nghị nhìn vào đôi mắt có chút mơ hồ của Hoàng Du, cậu cảm thấy hắn thật buồn cười. Chẳng lẽ việc rõ rành rành như vậy mà hắn không nhận ra.

Hoàng Du đối với chuyện này chẳng chút hứng thú.

Xưa giờ, cậu chẳng bận lòng đến chuyện ai thích ai ghét, ai dành tình cảm cho mình, và chẳng có ai khiến cậu phải để tâm chú ý. Cho nên chuyện Trịnh San San đối xử đặc biệt, cậu hoàn toàn chẳng cảm nhận được.

Nhưng khi gặp Vương Nghị mọi chuyện lại khác, Hoàng Du có sự thay đổi nhẹ, hắn bắt đầu để ý và muốn tìm hiểu con người có chút thú vị này.

"Thế cậu có thích tôi không?", Hoàng Du bất chợt hỏi.

Vương Nghị hừ lạnh, chẳng đoái hoài đến câu hỏi của Hoàng Du, hai tay khoanh trước ngực, lưng ngã về sau chăm chú nghe giảng bài.

"Sao cậu không trả lời.", Hoàng Du đá nhẹ vào chân Vương Nghị liên tục.

Vương Nghị nghiêng nửa gương mặt, sắc khí chẳng mấy tốt đẹp.

"Cậu bớt làm phiền được không? Tôi không phải là Trịnh San San. Biến đi."

Gương mặt Hoàng Du lập tức trần ngâm, câu nói này của Vương Nghị làm cậu có chút không vui. Tay gỏ mấy nhịp lên đầu, vắt óc suy nghĩ, bản thân mình làm gì mà tên kia lại không thích như thế?
---------

Suốt tiết học, lời giảng của Trịnh San San chẳng hề lọt vào tai Hoàng Du dù chỉ một chữ. Thế nhưng nhịp thở, từng tiếng nuốt nước bọt của Vương Nghị, hắn đều nghe rất rõ.

Thanh âm ấy từng chút nhẹ nhàng rót vào lòng, thấm sâu vào từng tế bào thần kinh xông thẳng tới não bộ và dần dần lan toả khắp cơ thể.

Đó như một loại kích thích mạnh mẽ khiến cặp mắt cậu không thể nào rời khỏi trọng tâm duy nhất là Vương Nghị.

Vương Nghị cảm giác được kẻ bên cạnh đang nhìn mình, nhưng bản thân tự nhủ sẽ không thèm để mắt tới hắn, càng chú ý thì hắn sẽ được dịp mà lấn tới, cứ bơ lúc nào thì hay lúc đó.

Cố gắng ổn định tâm tư , nhưng cặp mắt kia cứ như lửa nóng thiêu đốt cả người cậu. Cảm thấy bức rứt khó chịu, cậu hoàn toàn chịu thua hắn, đảo cặp mắt quái vật mà nhìn Hoàng Du, giọng điệu như núi lửa phun trực trào.

"Cậu phát điên hay gì vậy, không lo học, nhìn tôi làm gì?"

"Thích", Hoàng Du ngoài từ này ra cậu cũng chẳng biết nói gì khác.

"Đồ thần kinh". Vương Nghị điên tiết đáp trả.

"Thần kinh cũng do cậu mà ra."

"Cậu..."

Vương Nghị dùng một phần sức lực đá thẳng vào chân Hoàng Du, miệng nở nụ cười mãn nguyện.

Hoàng Du đối với loại phản ứng này của Vương Nghị cực kỳ thích thú. Cảm giác đau chẳng hề có, bởi lực của cậu ta không xi nhê gì với hắn. Nhưng cậu vẫn giả vờ đau vì bên cạnh Vương Nghị có bóng đen sát thủ.

"Vương nghị sao em lại đánh bạn", Trịnh San San đứng bên cạnh Vương Nghị từ lâu mà cậu không hề hay biết.

Vương Nghị hoảng hồn, sống lưng dựng thẳng, ngước mặt quay về hướng có giọng nói lạnh lẽo.

Bóng dáng khủng long của Trịnh San San từ từ xuất hiện trước tầm mắt Vương Nghị, miệng hé cười trong có vẻ ôn nhu nhưng thật ra khí lạnh ẩn sâu bên trong như mũi kim sắc nhọn đâm thẳng vào mắt đối phương, trong lòng chợt run nhẹ.

"Em có điều gì muốn nói không?"

Vương Nghị liếc nhìn khuôn mặt đầy giảo hoạt của Hoàng Du, da đầu bắt đầu nóng lên ngàn độ. Con mẹ nó, quá ra cậu biết cô chủ nhiệm đứng bên cạnh tôi từ lâu, Vương Nghị điên tiết trong lòng nguyền rủa mấy tiếng.

"Cô... Thật ra chính cậu ta  ra là người gây chuyện trước."

"Tôi nào có". Hoàng Du tỏ vẻ vô tội, ôm chân đau đớn hướng về Trịnh San San cầu xin sự công bằng.

Trịnh San San gương mặt đằng đằng sát khí.

"Em còn câu nào hay hơn để nói không? Chính tôi tận mắt thấy em đánh bạn mà còn xảo ngôn à!"

Vương Nghị nhìn vào biểu cảm của Trịnh San San ngầm hiểu, cô ta đã mê trai thì dù có dùng lời lẽ biện minh cho mình cũng chỉ uổng công vô ích.

Hoàng Du, cậu hay lắm!

"Ra ngoài đứng tự kiểm điểm lại hành động sai trái của mình. Về nhà, chép 100 lần bài học hôm nay, ngày mai tôi muốn thấy nó trên bàn làm việc của tôi."

Vương Nghị nuốt uất ức bước ra khỏi lớp, trong đầu hiện lên vẻ mặt vui mừng đắc ý của tên đáng ghét kia, hận không xé nát thân thể hắn ra cho chó ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro