Chương 10: Tôi sinh ra để làm phiền cậu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 10: TÔI SINH RA  ĐỂ LÀM PHIỀN CẬU.

Buổi học chiều, Vương Nghị cảm thấy chán nãn chẳng muốn vào lớp. Cậu đánh chân dạo một vòng sân trường, vừa đi vừa suy nghĩ chuyện lúc sáng, cảm thấy tâm tình có đôi phần hỗn độn.

Trời vào thu, thời tiết có vẻ dễ chịu.

Cậu đi thẳng đến khu hội trường, nơi này bốn bề yên tĩnh, chỉ có thể nghe tiếng gió thổi, tiếng chim hót. Chỉ khi nào trường tổ chức văn nghệ mới có người qua lại, bình thường thì vắng vẻ, lâu lâu chỉ vài thầy cô phụ trách lui tới.

Cậu ngồi xuống ghế đá, mắt hướng thẳng về hàng cây cổ thụ phủ bóng mát, gương mặt suy tư bỗng chốc hoá nhẹ nhàng. Ngã người dựa trên thành ghế, ngẩng đầu lên một màu xanh trong hiện ra trước mắt cậu, cảm giác bình yên đến ngẩn ngơ.

Nhã Văn vốn dĩ có buổi tập hát ở hội trường, chợt thấy Vương Nghị đang ngồi đó, gương mặt tuấn tú, dáng vẻ soái ca hiện rõ trước mắt cô, sắc mặt tràn ngập vui sướng, chân bước thật nhanh lại chỗ Vương Nghị.

"Sao cậu không lên lớp lại ngồi ở đây?"

Vương Nghị ngước nhìn, tưởng ai xa lạ quá ra là Nhã Văn, chút bình yên trong lòng bỗng vụt tắt.

"Tôi ngồi hóng mát chút rồi lên, dù gì cũng chưa tới giờ."

"Vậy à!", Nhã Văn hé nở nụ cười. "Có thể nói chuyện chút được không?"

Vương Nghị cầm ba lô đứng dậy, quay sang Nhã Văn hờ hững nói.

"Tôi phải lên lớp."

Dứt lời Vương Nghị bước chân thật nhanh lướt qua người Nhã Văn.

"Chỉ nói chuyện làm quen với cậu khó vậy sao?"

Vương Nghị dừng bước, miễn cưỡng quay người sang, ánh mắt lạnh như băng tuyết nhìn thẳng vào cô.

"Không khó, chỉ là tôi không thích."

Nhã Văn tay ôm mấy quyển sách, siết chặt, giọng ngọt ngào thoáng chốc chua chát.

"Đó giờ chẳng ai dám nói không thích Nhã Văn tôi."

Trong lòng Vương Nghị lẩm bẩm: "Cô với tên Hoàng Du kia có phải họ hàng với nhau không?"

"Vậy à! Xem ra tôi là người đầu tiên rồi."

Vương Nghị chân vừa nhích đi hai bước, Nhã Văn giọng điệu âm khí vọng tới.

"Nếu không thích tôi, sao cậu còn nhận quà của tôi làm gì?"

"Quà!", Vương Nghị tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Phải, đó là một chiếc đồng hồ rất đắt tiền."

Vương Nghị chợt nhớ lại hộp quà lúc Hoàng Du ném cho Chung Phong, hộp quà ấy cậu còn chưa hề cầm tới, nếu Nhã Văn không nhắc cậu cũng chẳng nhớ. Ném nụ cười không chút ấm áp qua, Nhã Văn sắc mặt căng thẳng.

"Tôi nhận, không có nghĩa là tôi thích."

Vương Nghị quay lưng lạnh lùng bước đi.

Nhã Văn tròn mắt nhìn theo bóng dáng cao ráo sãi bước uy phong dần khuất trước mắt mình, trong lòng sóng to gió lớn cuồn cuộn dâng trào.

Dù sao cô cũng là con nhà giàu có, thông minh lại xinh đẹp, bị một tên con trai cự tuyệt tình cảm quả là một bình nước chanh chua rát tận tâm can. Khoé miệng nhếch lên sắc lẻm, hơi thở nóng hừng hực, mấy quyển sách cầm trên tay không một quyển nào còn nguyên vẹn.

Vương Nghị chân bước đến cửa lớp, chuông vào học vừa lúc vang lên, gương mặt không muốn chạm tới đang chằm chằm nhìn cậu. Miễn cưỡng bước  lại chỗ hắn, quăng balo lên bàn, thông thả ngồi xuống.

"Này sao đi trể thế?"

"Liên quan gì tới cậu.", Vương Nghị tỏ vẻ thờ ơ.

Hoàng Du đu người tiến tới, đưa tay cậu choàng qua vai Vương Nghị, Vương Nghị liền hất tay cậu ra. Hoàng Du mặt đơ một lúc nhưng nhanh chóng thu hồi lại.

"Này, nói cho cậu biết, chúng ta là bạn cùng bàn, cậu đi trễ tôi đương nhiên tôi phải quan tâm."

"Cậu bớt nói nhảm được không, tôi với cậu chẳng hề thân thiết, đừng có mà tỏ vẻ quan tâm, tôi thấy mà buồn nôn."

Hoàng Du chợt im lặng, cậu nhìn biểu cảm hiện tại của Vương Nghị đoán chắc vẫn còn ghi hận chuyện lúc sáng.

"Chỉ là đứng ngoài lớp mà cậu lạnh lùng với tôi như vậy sao?"

Vương Nghị vừa nói vừa lấy sách trong cặp ra.

"Tốt nhất là tránh xa tôi ra."

Hoàng Du chẳng để tâm đến lời nói của Vương Nghị, tiếp tục an ủi.

"Lúc học ở trường cũ, tôi đứng ngoài lớp còn nhiều hơn cậu, chỉ là chút chuyện nhỏ cậu để tâm làm gì? Cậu xem gương mặt cậu bây giờ có phải là đáng ghét lắm không?"

Vương Nghị xù lông, điên tiết trong lòng. Cậu với tôi giống nhau à! Con mẹ nó, lần đầu tiên Vương Nghị tôi mới bị như thế!

Đảo mắt nhìn Hoàng Du, gằng giọng biểu thị cảnh cáo.

"Cậu còn nói một lời nào nữa có tin tôi đá văng cậu xuống ghế không?"

"Cậu đủ sức như vậy sao?", Hoàng Du tăng phần kích động.

Vương Nghị bậm môi, nghiến răng nghiến lợi, hai bàn tay nắm chặt, giọng nói không còn chút kiềm chế.

"Hoàng Du, cậu  sinh ra để làm gì hả?

Hoàng Du nghe câu nói này của Vương Nghị, nở nụ cười sảng khoái, gương mặt tràn ngập tự tin.

"Tôi đấy à, tôi sinh ra để làm phiền cậu."

Vương Nghị: "......."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro