Chương 11: Có đáng hay không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 11: CÓ ĐÁNG HAY KHÔNG?

Giờ ra chơi, lớp học tự động phân chia thành nhiều nhóm nhỏ đủ loại theo từng nhu cầu.

Nhóm làm biếng thì vô tư nằm dài trên bàn. Nhóm có sở thích hoạt động cơ miệng thì tụ lại lý sự chuyên thiên hạ. Đặc biệt hơn, nhóm đầu óc không biết mệt thì lôi bao nhiêu bài tập từ kiếp nào ra mà làm điên cuồng.

Chung Phong ngồi như không ngồi, một nữa gương mặt in xuống bàn, hai tay thả lỏng đung đưa giữa không khí, ngáp dài vài cái, mắt hướng ra cửa sổ mơ màng, tựa như người sắp chết.

Bình thường cứ giờ ra chơi là hắn lê thân chạy xuống sân trường tán gái cùng với các chiến hữu, nhưng chẳng hiểu cớ sự gì mà hôm nay, lại lưu mình trong lớp chẳng thèm đi.

Vương Nghị đang đọc sách vô tình nhìn thấy gương mặt chẳng có tiền đồ của Chung Phong đang hướng về phía mình, không nhịn được cười liền nói.

"Nay mày không đi tán gái sao?"

Chung Phong giọng điệu lười biếng trả lời.

"Không đi, lâu lâu phải giữ hình ảnh chứ!"

Vương Nghị đưa cuốn sách đang đọc rời khỏi mắt mình, đảo sang nhìn Chung Phong, giọng nói giễu cợt.

"Mày cũng có lúc giữ hình ảnh à! Tao tưởng nó mất lâu rồi chứ!"

Chung Phong chẳng mảy may đến lời đùa của Vương Nghị, cậu mệt mỏi nâng người ngã về phía sau, mỏ chu lên huýt sáo.

"Ước gì bên cạnh tao lúc này, là một cô em chân dài, vú bự...haha! Ôi chỉ nghĩ thôi cũng thấy sướng."

"Có đứa chân dài nào lại thích thằng không não như mày..."

"Ế... Dù tao không thông minh như được cái rất là đẹp trai...haha!!!

Chung Phong quay sang Vương Nghị nháy mắt một cái, chợt phát hiện có điều lạ liền hỏi.

"Này... Hoàng Du, nó đi đâu rồi?"

"Mày hỏi cậu ta để làm gì?"

"Bình thường tao thấy nó chẳng đi đâu, cứ bám lấy mày. Nay đột nhiên biến mất, thấy lạ nên hỏi."

"Tao đâu phải người thân mà quản lý chuyện đi chuyện đứng của cậu ta. Mày không có gì làm thì ngủ đi đừng làm phiền tao đọc sách."

Chung Phong hừ một tiếng quay mặt đi, chán nãn chẳng biết làm gì, cậu đành lấy điện thoại lên facebook.

Phải nói, newfeed của cậu toàn hiện những hình ảnh hotgirl, ngực to mông bự, gái nào xấu xí, ma chê quỷ hờn thì đừng hòng mà xuất hiện.

Đang mê mẩn xuýt xoa gái đẹp, sắc mặt Chung Phong bỗng chốc thay đổi, da mặt tự động bật chế độ nóng bất thường. Trước mắt cậu hiện rõ ràng từng câu từng chữ của Bạch Hào viết những lời lẽ xúc phạm Vương Nghị.

"Thằng súc vật Vương Nghị, mày học giỏi, ngoan hiền, đạo đức thế nào mà để cô giáo phạt đứng trước của lớp như con chó thế hả...haha. Được cái mã đẹp thì sao, tưởng ngon lắm à! Học ngu mà tỏ vẻ ta đây. Chết đi thằng khốn... Haha!"

Chung Phong nhấp nhanh vào bình luận, toàn những đứa ganh ghét Vương Nghị, còn có mấy nữ sinh theo đuổi không thành với cậu ta ngày trước, tất cả điều buông những lời thật không giống người.

Đọc đến đâu toàn thân Chung Phong nổi lửa đến đó.

"Mày nhìn gì mà mặt căng ra vậy?"

Chung Phong giật bắn cả người, giọng nói ấp úng.

"Không có gì, chỉ là thấy hình gái xấu thôi!"

Vương Nghị nhìn sơ đủ hiểu Chung Phong đang nói dối.

Facebook cậu ta đời nào kết bạn với những đứa con gái không có nhan sắc. Chẳng nói chẳng rằng trực tiếp giựt điện thoại trên tay Chung Phong, động tác nhanh gọn khiến cậu không kịp phản ứng.

Vương Nghị nhìn vào màn hình, facebook của Chung Phong vẫn chưa thoát hiện lên stastus của Bạch Hào.

Ánh mắt bắt đầu hình thành tia lửa điện.

Cậu đọc từng câu, nhấn mạnh từng chữ trong đầu, vuốt nhẹ xem từng lời bình luận. Gương mặt Vương Nghị bắt đầu nóng lên, toàn thân muốn bốc cháy là có thể bốc cháy. Điện thoại của Chung Phong xén chút nữa không còn nguyên dạng.

Hoàng Du từ cửa lớp bước vào, trên tay cầm chai nước, đi tới chổ Vương Nghị tươi cười nói.

"Này.. Tôi mua cho cậu chai nước. Cậu phải tập uống nước nhiều vô, như vậy môi cậu sẽ không bị khô."

Hoàng Du đưa chai nước trước mặt Vương Nghị.

"Này... Cầm lấy!"

Vương Nghị đứng dậy, lập tức cầm chai nước trên tay Hoàng Du trực tiếp ném thẳng xuống đất. Lực vốn mạnh cộng thêm tâm trạng không chút bình tĩnh, chai nước vừa chạm đất liền bể tan tành, nước văng tung toé.

Hoàng Du tròn mắt kinh ngạc trước hành động của Vương Nghị.

Không khí âm u của lớp học bắt đầu thay đổi, mọi ánh mắt điều hướng về hai nhân vật chính.

"Cậu sao thế?"

"Con mẹ nó, cậu cút đi khỏi mắt tôi."

Hoàng Du sắc khí bình tĩnh, đưa hai tay cậu đặt lên vai Vương Nghị, liền bị hất ra.

"Được... Được...Tôi sẽ cút khỏi mắt cậu, nhưng trước hết cậu hãy cho tôi biết chuyện gì khiến cậu giận dữ với tôi."

Vương Nghị ném ánh mắt căm tức dời đi nơi khác, hậm hực ngồi xuống ghế, cảm giác nền gạch như bị lúng mấy tất.

"Vương Nghị bị người khác nói xấu.", Chung Phong lúc này mới dám cất tiếng.

"Là đứa nào?", Hoàng Du chao đôi mày, giọng nói mang tính sát khí rất
cao.

Chung Phong liếc mắt nhìn Vương Nghị, rồi nhanh chóng hướng về Hoàng Du, gom bao nóng giận thay Vương Nghị mà nói.

"Bạch Hào lớp 11 A"

Hoàng Du ánh mắt yên tĩnh nhìn Vương Nghị đang ngồi đó, cố gắng nén lại bực tức, nở nụ cười hiền hoà, nhẹ ngàng ngồi cạnh Vương Nghị, ôn nhu nói.

"Chỉ là thằng nhãi ranh, cậu tức giận có đáng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro