Chương 12: Tiểu Vương lo xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 12: TIỂU VƯƠNG LO XA

Tan học, Bạch Hào cùng một nhóm bạn đứng trước cổng trường nói chuyện vui vẻ, gương mặt hắn lúc nào cũng vênh váo, miệng mở ra toàn những lời văng tục thô thiển.

Một lúc sau, cả nhóm bắt đầu dịch chuyển, vừa cách cổng trường vài mét, Bạch Hào tách nhóm đi một mình, hắn vừa đi vừa huýt sáo.

"Có phải anh bạn tên Bạch Hào?", một trong hai thanh niên hình dáng cao to, mặc áo khoác da màu đen, đầu đội nón che nữa khuôn mặt cất giọng hỏi.

"Phải thì sao, tụi mày là ai?"

Hai thanh niên nhìn nhau gật đầu, không hề nói một tiếng nào, trực tiếp túm đầu Bạch Hào lôi đi.

Bạch Hào lúc này kinh hồn bạc vía, chẳng biết hai tên bậm trợn từ đâu xuất hiện, tay chân hắn múa loạn xạ, miệng liên tục chữi bới.

"Đ*t con mẹ tụi bây, buông tao ra chưa, lũ chó khốn kiếp!"

Bạch Hào vốn chỉ giỏi khua môi múa mép ra vẻ ta đây. Thực sự hắn chẳng có gì, thân hình thì nhỏ bé, sức lực phản kháng cơ bản không hề có, nên việc chống trả hai thanh niên lực lưỡng này đối với hắn chỉ là chuyện xa vời, không thể thực hiện.

"Tao mà thoát ra được lũ chúng bây chỉ có thể tự đào mà chôn sống. A..a...", Bạch Hào la hét hết sức.

Hai người thanh niên vẫn không hé miệng nói một câu nào, một người túm đầu, người kia kẹp hai tay phía sau Bạch Hào, cứ thế mà lôi đi không thương tiếc.

Đến con hẽm vắng, không có người qua lại, hai thanh niên này đẩy mạnh
Bạch Hào vào vách tường. Bị áp giải như tù nhân, sức lực tiêu tốn khá nhiều, Bạch Hào đưa tay ôm trước ngực thở hổn hểnh.

"Tụi mày là lũ nào, biết tao là ai không hả?"

"Là ai hả?" Vừa nói thanh niên kia cho một cú đấm vào bụng Bạch Hào. "Ông đây chỉ biết đánh người, ngoài ra tao đ*o cần biết gì?"

Dứt lời thanh niên còn lại, tiến thẳng
đến Bạch Hào tiếp tục thúc vài cái vào bụng , cho thêm vài đấm lên mặt. Dáng vẻ cường tráng, đôi tay to như chân voi nhấc bổng thân người Bạch Hào lên cao rồi nhanh chóng hất văng xuống đất. Bạch Hào vừa tiếp đất liền co người rên rỉ, máu từ khoé miệng phụt ra ngoài, một tay ôm bụng, tay còn lại cào cấu trên mặt đất.

Cảm giác đau đớn chưa kịp cảm nhận, Bạch Hào tiếp tục nhận thêm mấy cú đá tới tấp lên người, cát bụi phủ đầy trên tóc, quần áo xốc xếch, người không ra người, ma chẳng ra ma.

Lúc này, Bạch Hào chẳng còn hơi sức nào để chửi bới, thái độ xấc xược không còn thay vào đó là biểu cảm van xin.

"Đừng đánh nữa tôi chịu hết nỗi rồi!"

Hai người thanh niên lại nhìn nhau ngụ ý chừng này đã đủ theo yêu cầu của bên kia.

Sau đó một người ngồi xuống, nắm tóc Bạch Hào kéo ngẩnh lên trời, tay chỉ thẳng vào mặt cậu mà nói.

"Được! Liệu hồn mày đó. Đừng có mà tỏ vẻ hống hách. Tao mà còn nghe chuyện xấu của mày thì không phải chỉ ăn vài cú đấm nhẹ như hôm nay đâu."

Dứt lời, thanh niên kia đạp lên người Bạch Hào một cái thay cho lời chào tạm biệt.

----------------

Do giúp Trịnh San San kiểm tra một số tài liệu môn học Vương Nghị lúc này mới được về.

Chung Phong đứng tán dóc với vài đứa bạn đợi Vương Nghị.

Đi cả một quãng đường, Vương Nghị im lặng chẳng nói một tiếng, sắc mặt lạnh tanh, ánh mắt hướng theo một đường thẳng mà đi.

Chung Phong đi bên cạnh tản băng Vương Nghị, trong lòng cảm giác có chút khó chịu, đang mùa thu mát mẻ mà cứ ngỡ mùa đông đến sớm, cậu ho nhẹ hai tiếng làm tín hiệu, bên kia cũng chẳng buồn phản ứng.

Một lát sau, Chung Phong trong lòng vô cùng lo lắng, chịu chẳng được đành cất tiếng nói trước.

"Vương Nghị, mày không sao chứ?"

Vương Nghị vẫn im lặng, bước chân có chút chậm lại.

"Mày đừng suy nghĩ tới thằng đó nữa. Trong trường mình có ai mà nó không nói xấu. Nếu nó không phải con nhà giàu có quyền lực, tao thề tao là người đầu tiền đánh nó trả thù cho mày."

Vương Nghị chợt đứng lại, quay đầu ra sau, đôi mắt trầm tư mặc tưởng một lúc rồi bước đi tiếp.

Kỳ thực chuyện của Bạch Hào, Vương Nghị có chút bận tâm, nhưng chỉ là một phần nhỏ trong suy nghĩ của cậu. Chuyện khiến cậu không yên ngay lúc này là hành động lạ lùng của Hoàng Du.

Bình thường ngồi học, Hoàng Du hay kiếm chuyện quấy rối, chỗ cậu ta không ngồi cố tình lấn sát Vương Nghị. Vậy mà suốt buổi học, lại ngoan ngoãn ngồi yên, sắc mặt trầm ngâm, tay cứ cầm điện thoại nhắn tin, có ai gọi đến thì tìm cách lén lút ra ngoài. Nghe xong bước vô lớp nhìn Vương Nghị cười hì hì mấy tiếng.

Ngồi bên cạnh Hoàng Du, mà lồng ngực Vương Nghị cứ thấp thỏm theo từng cử động của cậu ta.

Chưa kể, lúc tiếng chuông tan học vừa reo, theo thói quen Hoàng Du hay ve vãng đợi cậu cùng đi chung. Đằng này, vừa reo lên Hoàng Du liền phóng nhanh ra cửa lớp.

Mọi hành động của cậu ta đều đáng lo ngại.

Rốt cuộc cậu ta đang toan tính chuyện gì?

"Này mày có nghe tao nói gì không?", Chung Phong lộ vẻ khó chịu.

Lâu sau Vương Nghị mới mở miệng nói chuyện.

"Tao không suy nghĩ tới chuyện của Bạch Hào."

"Vậy mày đang nghĩ gì?"

"Tao đang nghĩ đến Hoàng Du."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro