Chương 13: Tôi tìm thấy rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 13: TÔI TÌM THẤY RỒI!

"Này đêm qua thức khuya à? Mắt cậu sưng hết rồi kìa.", Hoàng Du vừa cười vừa nói.

"Biến về chỗ cậu mau."

Hoàng Du mặt dày mấy lớp chẳng quan tâm đến lời nói của Vương Nghị, tiếp tục đùa giỡn.

"Có phải đêm qua vì nhớ nhung tôi nên cậu ngủ không ngon."

Vương Nghị mệt mỏi ngồi xuống, để balo lên bàn trực tiếp nằm lên, đầu quay hướng khác không thèm để ý tới Hoàng Du.

"Này, có cần tôi giúp cậu tỉnh ngủ không?, Hoàng Du giọng nói đầy mùi gian tà.

Dứt lời, Hoàng Du chẳng biết hổ thẹn vỗ vào mông Vương Nghị một cái. Vương Nghị bị bàn tay xấu xa đụng chạm lập tức nổi giận, lấy balo trên bàn quăng thẳng vào mặt Hoàng Du, ánh mắt bén nhọn nhìn qua hắn, hận không nâng cái bàn đập vào đầu cậu ta mấy cái cho hả giận.

"Cưng cũng ghê thật! Dám lấy balo chọi anh à!"

"Trả đây", Vương Nghị giựt lại balo trên tay Hoàng Du, đưa cặp mắt khó hiểu nhìn cậu. Mới hôm qua còn tỏ vẻ lạnh lùng với tôi, bây giờ bày ra cái mặt biến thái, dở hơi này muốn triêu ngươi tôi sao.

Rốt cuộc cậu thuộc thể loại gì đây?

Chuông vào học vang lên, mang tâm tư không tốt dẹp sang một bên, Vương Nghị  quyết định đánh một
giấc dù gì tiết đầu cũng không quan trọng.

Ánh mắt Hoàng Du vẫn âm thầm theo dõi mọi cử chỉ của Vương Nghị, nhìn cậu ta mệt mỏi, trong lòng dâng trào chua xót. Dù rất muốn chọc ghẹo, nhưng nhìn bộ dạng Vương Nghị lúc này cậu chẳng chút nhẫn tâm.

Nhóc con coi như hôm nay tôi tha cho cậu.

Vương Nghị ngủ nhưng không ngủ, trong đầu vẫn còn vương vấn chuyện của Hoàng Du, cậu nhẹ nhàng nâng người rời khỏi mặt bàn, mang ánh mắt đầy ẩn tình nhìn chăm chú hắn.

"Không ngủ sao?", Hoàng Du giọng nói hết sức nhẹ nhàng.

Vương Nghị im lặng.

Trong lòng cậu vẫn còn đang suy tính.

Một là hỏi, hai là im lặng mặc kệ, dù sao chuyện của cậu ta chắc gì liên quan tới mình. Đi một vòng do dự, quẹo mấy ngã rẽ đắn đo, cứ hé môi rồi bậm môi, lưỡng lự một hồi lâu, Vương Nghị mới đủ cam đảm đánh tiếng, ánh mắt đảo thành vòng tròn, nhẹ nhàng hỏi.

"Chiều qua cậu đi đâu?"

"Cậu hỏi tôi sao?", Hoàng Du tỏ vẻ ngu ngơ.

"Cái bàn này chỉ có tôi với cậu, không hỏi cậu chứ hỏi ai?", Vương Nghị tỏ ra vài phần bực bội.

"Từ lúc nào cậu chú ý đến tôi vậy? Không phải  thích tôi rồi chứ?", Hoàng Du nháy mắt tinh ranh, nở nụ cười giảo hoạt.

Vương Nghị xù lông, trong lòng dâng sóng, con mẹ nó tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đấy.

"Sao? Bị tôi nói trúng tim đen rồi à!", Hoàng Du đưa mặt cậu gần sát mặt Vương Nghị mà châm chọc.

"Biến đi."

Vương Nghị quay mặt đi chỗ khác, cuối cùng điều cần biết chưa kịp tỏ tường lại bị chọc tức, cơn buồn ngủ nhờ ơn tên kia mà giờ tĩnh rụi.

Vương Nghị điên tiết lấy tập trong balo để trên bàn, mang chút bực tức lật từng trang, cuốn tập đau thương xém tí nữa chẳng còn một mảnh giấy.

Hoàng Du nhìn hành động của Vương Nghị không nhịn được cười.

"Cậu cười cái gì?"

"Không gì?", Hoàng Du nhún nhẹ vai.

Tiết 3 kiểm tra môn Sử, không khí lớp học trở nên nặng nề.

"Sao tôi không biết hôm nay kiểm tra nhỉ?", Hoàng Du gương mặt vô cùng bình thường mà thổ lộ.

Vương Nghị đảo ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Hoàng Du, hừ lạnh một tiếng.

"Cậu mà nhớ được chuyện gì?"

Hoàng Du nở nụ cười ranh mãnh.

Đối với những môn toàn học chữ, Hoàng Du chẳng một tí hứng thú. Lúc trước ở trường cũ, mấy môn mà cậu không thích chỉ cần bỏ phong bì là có thể qua một cách nhanh gọn. Nên đến lúc kiểm tra cậu chỉ có việc nằm ngủ đợi hết giờ là nộp.

Nhưng lần chẳng hiểu sao lại nổi hứng muốn làm bài, trong khi trong đầu hắn một chữ nặn ra để viết lên giấy cũng chẳng có.

"Nào các em xếp tập sách để trên bàn, chúng ta bắt đầu kiểm tra.", Hà Vịnh Ngôn giọng lạnh lùng ra lệnh.

Cả lớp, từng âm thanh não nề vang lên.

"Này Vương Nghị", Hoàng Du thì thầm.

"Chuyện gì?"

"Lát cậu cho tôi xem bài được chứ?"

Vương Nghị hai chân mày kéo dính vào nhau, giọng nói sắc lạnh phun từng chữ một vào mặt Hoàng Du.

"Không bao giờ!"

"Cậu nhỏ mọn thế sao?", Hoàng Du tỏ vẻ bất mãn.

Vương Nghị lấy thước gỏ lên đầu Hoàng Du, thở một hơi miễn cưỡng.

"Tôi rất ghét loại người ăn không ngồi rồi, chỉ muốn có điểm từ công sức của người khác. Rất hèn!"

Hoàng Du tức cười, nói chẳng nên lời, cậu ráng cử động khớp hàm bị đơ, rồi ê chề thu người lại mặc cho tên kia đắc ý mỉa mai.

Cậu hay lắm!

Hai mươi phút trôi qua, tờ giấy kiểm tra của Hoàng Du vẫn còn trắng xoá.  Dù cố gắng liếc bài của Vương Nghị nhưng cậu ta che chắn rất cẩn thận.

Hoàng Du tắt lưỡi, ánh mắt hiện lên vài tia gian tà.

"Cậu cho tôi mượn tập Sử của cậu đi."

"Cậu mượn làm gì?"

"Lật bùa..."

"Cậu bị hâm à!"

"Cậu không cho tôi xem bài, bây giờ tôi mượn tập cậu coi như tôi dựa trên sức mình mà kiếm điểm. Như vậy đúng ý cậu còn gì? Tập tôi chép bài không đủ, tôi chẳng biết mượn ai ngoài cậu. Đừng suy nghĩ nữa cho tôi mượn nhanh lên, sắp hết giờ rồi!"

Vương Nghị chưa kịp hé miệng phản đối, Hoàng Du chẳng biết phải trái, đem toàn bộ cơ thể vạm vỡ của mình chòm qua, nhanh tay  lấy  cuốn tập đang để trước mặt Vương Nghị.

"Được một người đẹp trai như tôi mượn tập cậu phải hãnh diện, đừng cau có nữa, tôi chịu không được nhào đến cắn cậu bây giờ!"

"Trả lại cho tôi mau.", Vương Nghị tức nổ banh mắt.

"Này... Cậu muốn tôi cắn cậu lắm hả?"

"Cậu..."

"Hai em kia sao không lo làm bài hả, có tin tôi thu bài lại không?", Hà Vịnh Ngôn từ bục giảng mắt hướng về hai người nói lanh lảnh.

Vương Nghị thở hơi lên, trong lòng vô cùng tức giận.

"Hoàng Du cậu liệu hồn với tôi."

Hoàng Du nhủ thầm, "Cậu đang hù doạ tôi sao?"

Hà Vịnh Ngôn bước ra ngoài nghe điện thoại, cả lớp được một chút thời gian quý báu giao lưu, người này hỏi người kia, người kia giật bài người nọ.

Cơ hội quá tốt, Hoàng Du để tập giữa hai đùi, vốn dĩ chẳng biết câu hỏi đó nằm ở bài học nào, cậu cứ lật tới lật lui, âm thanh lật sột soạt cứ vang bên tai khiến Vương Nghị khó chịu.

"Cậu nhẹ nhàng được không?"

Hoàng Du nhe răng cười.

"Tôi không biết câu 1 nằm ở bài nào?"

Vương Nghị mặt nhăn nhó.

"Câu số 1 nằm ở bài số 8 ngay mục đầu tiên, cậu lật qua ba trang nữa là thấy."

"Cảm ơn nhóc."

Vương Nghị giật mình tự nhủ, "Tại sao mình lại chỉ giúp cậu ta. Điên thật rồi!"

Hoàng Du nhanh nhẹn tìm, khoé miệng cười gần tới mép tai.

"Tôi tìm thấy rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro