Chương 14: Kẻ lưu manh, coi như ông trời có mắt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 14: KẺ LƯU MANH, COI NHƯ ÔNG TRỜI CÓ MẮT.

Hà Vịnh Ngôn nghe điện thoại xong, bước nhanh vào lớp. Mấy nam sinh, nữ sinh nhanh chóng thu người lại, không khí trở về trạng thái im lặng.

Hà Vịnh Ngôn bắt đầu đi quan sát, tiếng đôi guốc nện xuống nền gạch bộp bộp nghe mà khiếp sợ. Cô vòng xuống rồi vòng lên, sang dãy bên trái, đảo dãy bên phải. Cặp mắt to mà lồi rà soát từng học sinh, chỉ cần ai nhích một mi li mét cô ta cũng quy vào tội danh làm chuyện mờ ám không trung thực.

Cứ mỗi lần Hà Vịnh Ngôn đi ngang qua chỗ ngồi của Vương Nghị, tim cậu ta như muốn nhảy bổ ra ngoài.

"Chung Phong, em cuối đầu dưới bàn làm gì hả?"

Giọng Hà Vịnh Ngôn bất chợt vang lên khiếp hồn khiến lớp học như muốn vỡ tung, xém chút nữa là tan tành thành bình địa. Dáng đi hai hàng, bước nhanh như gió cuốn tiến thẳng xuống chỗ Chung Phong.

Cả lớp xoay đầu, đều như mấy người lính đi diễu hành, bao nhiêu cặp mắt đổ dồn về cậu ta.

Vương Nghị được một phen kinh hồn, quay mặt nhanh như sấm chớp nhìn Hoàng Du, giọng điệu vô cùng luốn cuốn, vừa nói vừa đá chân hắn.

"Cậu mau cất cuốn tập đi. Cô Ngôn xuống tới rồi kìa."

Hoàng Du thản nhiên đáp.

"Đợi cậu nhắc chắc cô ta đã bắt tôi lên văn phòng ngồi uống trà đàm đạo rồi."

Bây giờ Vương Nghị mới để ý cuốn tập của mình được Hoàng Du trịnh trọng lót dưới mông hắn, thản nhiên làm điệm lót.

"Cậu nhìn xem rất an toàn đúng không?", Hoàng Du miệng cười rộng tới mang tai.

Vương Nghị muốn bốc cháy toàn thân, hận không nào thiêu sống tên khốn kiếp mặt dày này.

Bóng dáng Hà Vịnh Ngôn sừng sững trước mặt Chung Phong, khiến cậu hồn bay phách lạc, giọng nói đứt quãng chẳng liền mạch.

"Em chỉ nhặt cây viết thôi mà."

Hà Vịnh Ngôn chao đôi mày sư tử vô cùng thánh thiện của mình, gương mặt lồ lộ nửa tin nửa ngờ.

Hoàng Du lúc này giả vờ chỉnh chu tư thế ngồi, đảo mắt qua lại dòm ngó tình hình, kết thúc quá trình thăm dò là một cặp mắt gian tà quấn lấy Vương Nghị.

Lợi dụng Vương Nghị không chú ý, Hoàng Du bắt đầu giở trò lưu manh, lấy cuốn tập để dưới mông mình nhẹ nhàng đưa qua chổ ngồi của Vương Nghị.

"Có thật là em chỉ nhặt cây viết không?", Hà Vịnh Ngôn vẫn còn ngờ vực.

"Thật thưa cô.", Chung Phong mồ hôi anh mồ hôi em thi nhau rớt lộp độp.

Nữ sinh ngồi kế bên Chung Phong tên Lâm Như liền nhỏ giọng  nói đỡ cho cậu.

"Đúng là Chung Phong nhặt  cây viết của em sơ ý làm rơi. Xin cô hãy tin bạn ấy!"

Hà Vịnh Ngôn tỏ vẻ nguy hiểm, liếc mắt nhìn trên bàn học của Chung Phong liền thấy tập sách vẫn còn đủ, cô tiếp tục lượn vòng sau lưng cậu, cúi người xuống nhìn thẳng vào hộc bàn tất cả đều trống trơn. Lúc này cơ mặt nhăn nhúm cũng tiết chế được đôi phần, giọng lạnh lùng nói.

"Em làm bài tiếp đi. Tập trung vào."

Dứt lời, Hà Vịnh Nghi sải bước đi. Chưa được nữa bước chân, đột nhiên, trong tầm mắt loáng thoáng thấy một vật thể quen thuộc dưới ghế Vương Nghị, Hà Vịnh Ngôn vội dừng chân, xoay người trở lại, một cuốn tập mở toanh lộ lộ trước mặt cô ta. Hà Vịnh Ngôn nhẹ nhàng tiến lại gần, đứng sau lưng Vương Nghị.

Vương Nghị hiện tại vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề. Cậu vô tư bình thản cầm viết tiếp tục làm bài.

Cánh  tay tử thần của Hà Vịnh Ngôn hiên ngang  luồn ngang qua sống lưng Vương Nghị, tiến thẳng đến vật chứng phạm tội đang nằm bất động trên ghế.

Vương Nghị cảm giác có điều bất ổn, thân người tăng nhiệt bất thường.

Cầm cuốn tập Sử trên tay, Hà Vịnh Ngôn cuối mặt đưa nửa mắt nhìn Vương Nghị, giọng nói phủ đầy âm khí.

"Em giải thích sao đây, Vương Nghị?"

Vương Nghị ngẩn cả người, vầng trán lấm tấm giọt mồ hôi, nghiêng nửa mặt về phía Hoàng Du, ném  ánh mắt hình viên đạn nhìn hắn, trong lòng từng đợt sóng cuồn cuồn xô đẩy nhau, "Con mẹ nó, quá ra cậu mượn tập tôi là có chủ đích."

Hoàng Du khoé miệng nhếch lên đầy gian xảo, ánh mắt chẳng chút ngại ngùng nhìn lại Vương Nghị thay lời muốn nói, "Cậu hiểu tôi đấy!"

Hai người nhìn qua nhìn lại, khẩu chiến với nhau bằng ánh mắt. Lớp học bỗng chốc biến thành bãi chiến trường khốc liệt của riêng họ, tình thế chỉ có thể là một mất một còn.

Hà Vịnh Ngôn gằng giọng một lần nữa.

"Sao em không nói gì?"

"Cô thật ra em không lật tập..."

Hà Vịnh Ngôn đưa tay ngăn cản Vương Nghị.

"Em có thể nói câu nào khác khiến tôi hài lòng được không? Ai phạm tội cũng điều phủ nhận mọi chuyện xấu xa của mình, điều này tôi rành các em quá rồi."

"Cô..."

"Tôi không muốn nghe em nói gì thêm, quyển tập này ghi tên em rành rành, em đừng phí lời vô ích với tôi."

Lồng ngực Vương Nghị như muốn nổ tung, cậu đưa mắt nhìn biểu cảm không phân rõ thiện ác của Hà Vịnh Ngôn, xoay qua nhìn gương mặt đắc ý mĩ mãn của tên khốn kia, máu chảy trong người sôi ùng ục, ngay lúc này cậu muốn hét lên thật to: "Hoàng Du, tôi đụng chạm gì tiên sư nhà cậu hả?"

Hoàng Du cười ha hả trong bụng.

Dường như chọc ghẹo Vương Nghị là một thú vui không thể thiếu đối với cậu. Một ngày không kiếm chuyện làm cậu ta tức điên, thì ngày đó cậu ăn không ngon ngủ không yên, toàn thân ngứa ngáy khó chịu, tâm tình phiêu diêu không bến đỗ.

Chẳng cần biết hậu quả ra sao, miễn nhìn Vương Nghị nỗi giận cũng đủ làm cậu sung sướng vô cùng.

"Còn em" , Hà Vịnh Ngôn tay chỉ thẳng vào mặt Hoàng Du.

Hoàng Du đứng hình.

"Em thấy bạn lật tài liệu mà không tố cáo, hành vi của em coi như là đồng phạm, tội nặng hơn. Hai em bước ra khỏi lớp cho tôi, bài kiểm tra này hai em không cần phải làm, tôi cho thẳng không điểm. Tôi sẽ báo cho cô chủ nhiệm để xử lý hành vi thiếu trung thực của hai em."

Quái! Hoàng Du chửi thầm. Có chuyện này nữa sao?

Hoàng Du dường như vẫn chưa tin, cậu ngơ ngác nhìn Vương Nghị rồi đảo mắt vòng lên Hà Vịnh Ngôn, tại sao tôi cũng bị phạt, tại sao lại có chuyện vô lý như thế này. Công lý nơi đâu hả?

Vương Nghị híp mắt nhíu mày nhìn Hoàng Du, khoé miêng nhếch nhẹ, lòng rất mãn nguyện.

"Kẻ lưu manh, coi như ông trời có mắt."

---------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro