Chương 15: Lúc này có thể khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 15: LÚC NÀY CÓ THỂ KHÓC.

...Đồng hồ đã 7 giờ tối...

Thường thì giờ này, Vương Nghị đã ngồi vào bàn học.

Nhưng hôm nay có chút thay đổi.

Hiện tại, cậu nằm dài trên giường. Toàn thân ê ẩm, nhức nhối. Hai tay như hai nhành liễu rũ rượi. Đôi chân rã rời, tê cứng chẳng thể động đậy, cảm giác giống như có một tảng đá cực lớn đè lên.

Đau chết đi được.

Suốt buổi học chiều, Vương Nghị được Trịnh San San cho đi khắp sân trường dọn dẹp vệ sinh, chưa kể cô ta bắt cậu phải tưới mấy chậu hoa kiểng ở các dãy phòng học, mà chỗ lấy nước lại cách khuôn viên trường khá xa, đi bộ khoảng hơn năm phút mới tới.

Càng nghĩ chỉ có thể hận.

Mọi chuyện tốt đẹp hôm nay cậu nhận điều do tên mặt thối kia ban cho. Nỗi đau thể xác này cũng từ hắn mà ra, nhục nhã mà cậu phải chịu cũng từ hắn mà có. Cậu quyền rủa hắn sẽ chẳng có người yêu, cả cuộc đời phải sống trong cô độc.

Vương Nghị ánh mắt mơ hồ nhìn lên trần nhà, vô số suy nghĩ ẩn hiện trong đầu.

Từ lúc Hoàng Du xuất hiện, cậu ta ít nhiều đã huỷ hoại hình tượng của cậu. Một hình tượng nam sinh tài giỏi nghiêm nghị trong mắt thầy cô, một ngôi sao của trường mà biết bao học sinh phải ngưỡng mộ. Vậy mà chỉ vài trò đùa cợt của cậu ta mà công sức bao năm xây dựng của cậu đều sụp đổ, cứ như bức tường dù có vững chắc chỉ cần một chiếc xe ủi nhẹ  bức tường ấy sẽ trở thành đống gạch vụn.

Tính toán cân nhắc nữa ngày, Vương Nghị quyết định tìm cách trị tên này, cậu phải lấy cả vốn lẫn lời, lấy cho hắn không còn một giọt máu, khiến hắn phải tâm phục khẩu phục mà quỳ dưới chân cậu van xin tha tội.

Bằng không, cậu ta sẽ được nước làm tới, vậy chẳng phải mình sẽ còn bị cậu ta đem ra làm trò suốt hay sao?

Không! Không thể nhịn được nữa?

Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến tâm tình như gió chiều thu của Vương Nghị thoáng chốc vỡ vụn. Nhướng thân người chẳng còn chút sức lực, cậu đưa tay lấy điện thoại để trên bàn cạnh đầu giường.

Vương Nghị chẳng buồn bận tâm ai gọi đến. Bởi điện thoại của cậu chỉ lưu ba số duy nhất, một là của Chung Phong, hai là của mẹ cậu Tiêu Hàn, và cuối cùng là Vương Đại Đồng, người cha quá cố của cậu.

Nhìn vào điện thoại, mắt nhắm mắt mở, người gọi là Tiêu Hàn, Vương Nghị nặng nề lấy gối để lên đầu giường mang thân người ê ẩm mà dựa vào đó, cậu nhấn nút trả lời.

"Mai mẹ về rồi gọi điện cho con làm gì?", Vương Nghị thắc mắc.

"Tiểu Vương, mẹ..", giọng Tiêu Hàn vừa  nhẹ nhàng, vừa thoáng chút lưỡng lự.

Vương Nghị như đoán được điều Tiêu Hàn sắp nói, cậu chẳng phản ứng gì ngoài việc im lặng, không gian đã tĩnh lại càng tĩnh hơn.

"Công việc của mẹ vẫn chưa xong. Có thể mấy tuần nữa mẹ mới về nhà, con ở nhà một mình, nhớ ăn uống đầy đủ, chú ý sức khoẻ biết không?"

Vương Nghị chẳng nói một lời, khoé miệng nhếch lên trông thật lạnh lẽo.

"Vương Nghị, con có nghe mẹ nói không?, Tiêu Hàn tỏ ra vài phần lo lắng.

Lúc này, Vương Nghị đành mở miệng, giọng điệu nhàn nhạt mà nói.

"Vâng! Con biết rồi!"

Tiêu Hàn cảm nhận được tâm tình của con trai bà có chút  bất ổn, giọng nói phút chốc thay đổi, lộ vẻ u sầu.

"Mẹ xin lỗi! Mẹ lại thất hứa với con..."

"Mẹ", giọng Vương Nghị đột nhiên xoay chuyển nhanh chóng, trở nên lạnh lùng đáng sợ, dù chỉ nghe qua điện thoại cũng khiến Tiêu Hàn sửng sờ.

"Con sống như vậy cũng bảy năm rồi! Chuyện mẹ về hay không về trong lòng con chẳng muốn nghĩ tới nữa."

"Vương Nghị, con..."

Vương Nghị cắt đứt lời nói của Tiêu Hàn.

"Từ nay về sau mẹ đừng xin lỗi con, bảy năm nay con nghe chán lắm rồi. Mẹ nên dành lời này mà nói với ba đi."

"Vương Nghị sao con lại ăn nói với mẹ như vậy hả?"

"Con chỉ nói theo những con nghĩ, với lại khi nào mẹ chắc chắn về thì hãy gọi cho con. Hôm nay con rất mệt, còn cả đống bài tập chưa làm, con cúp máy đây."

Vương Nghị chẳng cho Tiêu Hàn kịp nói gì, lạnh lùng tắt máy, cậu quăng điện thoại xuống giường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, tựa như người vô hồn chẳng rõ cảm xúc.

Thoáng chốc đã bảy năm...

Bảy năm, Vương Nghị một mình lủi thủi trong ngôi nhà rộng lớn. Kể từ khi cha cậu mất, khoảng cách giữa cậu và Tiêu Hàn càng lúc càng nhạt nhoà. Bởi bao nhiêu thời gian bà điều dành cho công việc, và những chuyến công tác xa của mình.

Nhiều lần, Tiêu Hàn  ý định đưa Vương Nghị qua sống cùng bà ngoại để tiện có người chăm sóc cậu. Nhưng Vương Nghị một mực kiên quyết từ chối, chủ yếu, cậu không muốn rời xa ngôi nhà có rất nhiều kỷ niệm với ba mình.

Mang  tâm tình nặng trĩu, Vương Nghị nhọc nhằn bước ra trước sân, mong rằng sẽ tìm được một chút thoải mái trong lòng. Cậu ngồi xuống bậc thềm, ngước mặt lên nhìn bầu trời đêm, ánh trăng mờ ảo soi khắp bốn vùng tĩnh mịch.

Vương Nghị chẳng phải buồn chuyện của Tiêu Hàn. Chỉ là vì cậu nhớ ba. Cuộc sống không có mẹ bên cạnh đối với cậu dường như đã quá quen thuộc. Mỗi năm, bà chỉ về với cậu được vài lần, có khi cả năm cũng chẳng thấy bóng dáng.

Vương Nghị tựa đầu vào cột, thoáng nghĩ mơ hồ. Giá như Vương Đại Đồng còn sống, chắc có lẽ ông sẽ không để cậu phải chịu cảnh đau lòng như thế này. Với Vương Đại Đồng, Vương Nghị luôn dành cho ông rất nhiều tình cảm, bởi chỉ có ông là thương yêu và hiểu con trai mình nhiều nhất.

Gió thu nhè nhẹ thổi. Cây hoa giấy ngay góc sân đứng trông buồn hiu, những cánh hoa hồng thắm cuốn theo làn gió lơ lững dưới ánh trăng, như thực như mơ, tạo cho người ta cảm giác lẻ loi trơ trọi.

Vương Nghị chợt co người lại, đôi môi đỏ thén giật nhẹ, toàn thân bắt đầu run lên bần bật. Đôi mắt gợn sóng từ lâu, nhịn chẳng được, cậu gom hết bao nỗi cô đơn hoá thành những giọt nước mắt, cứ thế mà tuôn trào.

Tiếng nấc nghẹn ngào từ trong dạ bật lên nức nở.

Lúc này, cậu có thể khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro