Chương 16: Chuyện quái quỷ gì thế này?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 16: CHUYỆN QUÁI QUỶ GÌ THẾ NÀY?

Sáng hôm sau, Vương Nghị mang gương mặt lạnh như băng bước vào lớp học.

Vừa thấy bóng dáng Vương Nghị xuất hiện, Hoàng Du sắc khí âm u bỗng chốc toả nắng bình minh, rạng rỡ lạ thường, giống như trên gương mặt cậu cài sẵn công tắc tự động chuyển đổi cảm xúc.

Cậu đưa tay lên hí hửng chào Vương Nghị, trên khuôn mặt nở một nụ cười lẳng lơ.

Vương Nghị đảo ánh mắt của mình qua chỗ khác, để lại một quả lơ to đùng trước mặt cậu. Nụ cười lúc nãy chẳng còn nữa thay vào đó là tiếng cào cấu trong lòng.

"Này... Này... Tôi đang chào cậu đấy, cậu nhìn đi đâu thế?", Hoàng Du giọng nói nồng mùi chua chát.

Vương Nghị chẳng rãnh mà liếc mắt với hắn lấy một cái. Cậu quăng ba lô lên bàn, trực tiếp đặt mông ngồi xuống, đưa tay lấy mấy quyển tập trong balo ra, cố ý dằn thật mạnh lên bàn, ý muốn nói với người kia liệu hồn mà tránh xa ra.

Hoàng Du nhướng đôi mày lên cao tỏ vẻ kinh ngạc, mang ánh mắt dò xét Vương Nghị, trong lòng không ngừng suy đoán. Chẳng lẽ chuyện tí tẹo như thế khiến cậu ta trở mặt với mình sao?

Buổi học chiều qua, Hoàng Du cũng bị Trịnh San San phạt dọn toilet mấy dãy phòng học. Nhưng từ lúc lọt lòng đã là đại thiếu gia của một tập đoàn lớn ở Bắc Kinh dễ gì mà làm những việc như thế. Hắn lại đem cái vẻ đẹp trai sẳn có mà mị hoặc mấy cô lao công.

Mục đích trốn tránh lệnh phạt chỉ là phần nhỏ, chủ yếu cậu muốn đi đến chỗ Vương Nghị, ngắm nhìn cái mặt ngốc ấy.

Cậu âm thầm quan sát. Mọi cử chỉ, hành động nào của cậu ta, Hoàng Du đều chứng kiến tường tận. Nhìn Vương Nghị hai tay xách hai thùng nước dưới ánh nắng gay gắt, làn da trắng nhưng chẳng chút yếu đuối phút chốc ửng hồng, mồ hôi thi nhau rơi xối xả, chiếc áo trắng ướt đẫm lộ nguyên phần ngực có chút săn chắc,  thoáng thấy mà đau lòng.

Vương Nghị tay cầm cuốn sách tỏ vẻ chăm chú chẳng màn đến mọi thứ xung quanh, đặc biệt là tên tà môn ngoại đạo kia.

"Này... Cậu đang suy nghĩ gì thế?", Hoàng Du nhịn chẳng được đành đánh tiếng hỏi.

Vương Nghị vẫn thái độ im lặng, như con mọt sách ngâm nga từng chữ.

"Cậu giận tôi đấy à?

Vương Nghị hoàn toàn im lặng.

"Chẳng phải tôi cũng bị Trịnh San San phạt hay sao?", Hoàng Du ngưng một nhịp lẳng lặng nhìn biểu hiện của Vương Nghị, thấy cậu ta tỏ vẻ thờ ơ với mình, cậu ngẩng đầu lên cao thở một hơi dài biểu thị như một người bị uất ức mà thổ lộ.

"Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng dọn toilet. Cậu biết không? Mùi hôi nó bốc lên thật kinh khủng. Đệt! Giờ nhớ lại tôi ớn cả người", Hoàng Du vẻ chuyện y như thật, vừa nói vừa vuốt cánh tay mình phụ hoạ cho thêm phần chân thật. Cơ mà câu chuyện của hắn chẳng lay động sự chú ý của Vương Nghị.

Hoàng Du tiếp tục diễn trò.

"Cậu thấy không tay tôi giờ xưng lên hết rồi này, chân thì nhấc lên chẳng nỗi, cột sống thì đau nhức ê ẩm . Ai...gu!!! Sao tôi khổ thế không biết!"

Vương Nghị trước sau như một, mắt vẫn dán chặt vào cuốn sách, một chút biểu cảm cũng chẳng có.

"Này... Cậu không thấy động lòng chút nào sao? Chẳng phải vì cậu mà tôi nhẫn nhịn chịu phạt à?"

"Vì tôi mà cậu cố gắng nhẫn nhịn".
Thật là buồn cười, nghe Hoàng Du nói những lời buồn nôn này mà lông tóc muốn dựng đứng cả lên. Cậu thầm khâm phục khả năng tráo trở của hắn, hại người mà còn giả giọng thê lương, mặt dày mà vu oan giá hoạ cho cậu, hận không thể nào đem cậu ta quăng ra cửa sổ cho khỏi chướng mắt.

Cậu quá tĩnh rồi đó!

Hoàng Du hừ lạnh một tiếng rõ mạnh.

"Cậu tính cả đời này không nói chuyện với tôi luôn sao? Hả?"

Vương Nghị một mực không đoái hoài tới Hoàng Du. Cả đêm qua, dù tâm trạng có chút hỗn độn, nhưng vẫn dành chút sức lực nghĩ chuyện phục thù.

Tốt nhất, ngay lúc này,  phải ổn định tâm tư, nghĩ cách đối phó với hắn, nhất định phải phân tán lực chú ý của hắn đối với cậu. Cuối cùng, sau một hồi nát óc suy nghĩ, Vương Nghị đề ra cho mình chiến thuật ba không:

"Không nghe, không thấy, không bận tâm."

Dù cho cậu ra có giãy giụa la liệt chết trước mặt mình, kiên quyết coi hắn như đống phân.

Cố gắng sắp xếp tâm tư vào nơi ổn định nhất có thể, Vương Nghị ngầm hít hơi sâu trấn an tinh thần, ánh mắt vẫn nặng nề bám chặt trên mặt sách.

Hoàng Du rầm rú mấy tiếng.

Nhóc con, cưng tính dày vò tinh thần anh đây sao?

Hoàng Du tỏ vẽ bất mãn, trong lòng dâng lên bao nỗi chua xót. Nhiều lần chọc phá Vương Nghị cốt lõi  chỉ muốn cậu ta tức giận mà phản kháng lại.

Kiểu như đấu trên võ đài. Tôi đánh cậu, cậu phải đánh lại tôi, tôi chọc điên cậu, cậu có quyền tìm cách chống trả. Đằng này tôi tung, mà cậu chẳng hứng, có gì mà vui.

Vậy chẳng khác nào Hoàng Du tôi là một kẻ tự kỷ hay sao?

Quái!

Hoàng Du buông lỏng người nằm dài trên bàn, tim như hoá thành thuỷ tinh tan vở từng mảnh trong lòng.

Hoàng Du tôi trong mắt cậu đáng ghét đến thế sao? Cậu lạnh lùng với tôi chẳng khác nào cậu muốn giết chết tôi? Mấy lời nói này, đương nhiên cậu chẳng dám nói ra, cứ thế mà nhòi nhét vô bụng, xém chút nữa là căng phình, tức mà nổ tung.

Tiết một, tiết hai trôi qua.

Bây giờ tới tiết học thứ ba, giờ tự học.

Hoàng Du từ đầu tiết đến giờ, thần tình chẳng lúc nào yên ổn. Trong lòng râm rang bực tức, thật là con mẹ nó khó thở. Cậu đưa mắt nhìn Vương Nghị, mọi cơ quan thần kinh trong người luôn thúc đẩy cậu phải làm gì đó, không thể để tình trạng mùa đông kéo dài kéo mãi như thế này.

Hoàng Du lại mang trí não của mình ra vận dụng hết công suất. Nhất định tìm cách ép buộc cái miệng quyến rũ kia phải mở ra nói chuyện, bằng không cậu sẽ dùng mấy ngàn phần sức lực mà san bằng cái trường này.

Vương Nghị đến giây phút này cảm thấy vô cùng hài lòng. Xem ra chiến thuật này cũng có chút hiệu quả, từ đầu tiết tới giờ Hoàng Du ngoài chuyện tự lảm nhảm thì chẳng có gì khác. Cậu thở phào nhẹ nhõm, cảm giác vui sướng lan toả khắp cơ thể.

"Cậu muốn im lặng với tôi đến khi nào hả?"

"Này tên ngốc, có nghe tôi nói gì không?"

"Này... Cậu khát nước không? Lát tôi chạy xuống căn tin trường mua cho cậu."

"Điên thật!"

Bao nhiêu câu hỏi từ miệng Hoàng Du tuôn ra, mà chẳng nhận được một hồi đáp nào của Vương Nghị. Thật sự lúc này cậu muốn đập đầu mà tự tử.

Vương Nghị thong thả lấy tập ra chép bài, từng nét chữ rõ ràng in thật đẹp trên mặt giấy. Cuối cùng khoảng khắc bình yên vốn có cũng trở lại với cậu. Trong lòng vui vẻ mà tung hoa ăn mừng.

"Cậu ham chép bài hơn nói chuyện với tôi sao?"

Hoàng Du nhướng đôi mày anh tuấn lên xuống, hai mi mắt híp lại gian tà.

Cậu ta chép bài yên lặng như vậy liệu có đơn điệu quá không?

Hoàng Du khoé miệng nhéch lên bén nhọn. Cậu lấy mông mình lắc lư qua lại khiến ghế ngồi đang tĩnh lặng bỗng chốc chuyển động rung rinh.

Vương Nghị cảm nhận được hành động khiêu chiến này của Hoàng Du, tâm tình có chút phẫn nộ. Cứ ngỡ tên kia sẽ không quấy rối nữa. Ai ngờ cậu suy nghĩ quá đơn giản.

Vương Nghị vẫn tỏ vẽ bình tình, cố gắng đè chặt bút mà viết. Miệng không ngừng lẩm bẩm: "Không nghe, không thấy, không bận tâm."

Hoàng Du tiếp tục tăng tần suất mạnh hơn nữa. Một đường viết xanh quẹt dài trên tập, cộng hưởng theo hệ quả đó là rách thêm vài trang giấy. Lúc này, đầu Vương Nghị ngẩng lên một chút, nhịp thở có phần nặng nề.

"Cậu xem cái bàn này có vẻ không chắc chắn lắm đúng không?", Hoàng Du nháy mắt tinh ranh.

Máu lạnh chảy trong người Vương Nghị bắt đầu sôi sùng sục, chân mày không còn phẳng phiu. Ánh mắt một mực hướng về phía trước, kiên quyết không nhìn Hoàng Du. Yết hầu trồi lên trồi xuống gấp gáp, đôi môi bấm chặt vào nhau.

Nhìn từ góc độ của Hoàng Du thì với gương mặt này quả thật chỉ muốn nhào đến mà cắn.

Cậu mắt mở to tròn tỏ vẻ lưu manh nhủ thầm mấy tiếng, "Nào nhìn tôi đi, chữi tôi đi, quay cái đầu ngốc của cậu qua tôi mau lên."

Vương Nghị cố nén tức giận vào trong gậm nhấm, tự trấn an bản thân cứ coi hắn là kẻ thần kinh không ổn định. Một người tỉnh táo như mình không lý do gì mà phải chú ý một kẻ điên như cậu ta. Vương Nghị lắc nhẹ đầu vài cái, tiếp tục cầm viết chép bài.

Thanh âm vỡ vụn từng tiếng vang lên trong lòng Hoàng Du. Xem ra chiêu này đối với cậu ta vẫn còn nhẹ.

Tôi không tin không ép được cậu mở miệng.

Hoàng Du tiếp tục công kích.

"Cho tôi mượn cây viết."

Hoàng Du kéo người qua chỗ ngồi của Vương Nghị, trực tiếp giựt cây viết trên tay cậu, nở nụ cười giảo hoạt, rồi trở về vị trí của mình.

Vương Nghị một cái liếc mắt cũng chẳng buồn dành cho hắn. Cố đưa tâm trạng mình đến thảo nguyên yên tĩnh, cậu lấy trong ba lô một cây viết khác tiếp tục viết bài.

"Ế.. Cây viết này đẹp hơn, cho tôi mượn đi."

Hoàng Du tiếp tục giựt cây viết trên tay Vương Nghị.

Môi Vương Nghị có chút méo mó, định hình một lúc, cậu dằn lòng mà lấy trong ba lô một cây viết nữa.

Hoàng Du đưa mắt liếc nhìn biểu cảm của Vương Nghị, xem ra cậu cũng cứng đầu lắm đấy chứ?

Để tôi xem cậu còn bao nhiêu cây viết nữa?

Hoàng Du đưa tay vuốt nhẹ sau gáy, ý định tiếp tục hành động khiêu chiến.

Nhưng lần này, Vương Nghị đâu để cậu ta dễ dàng thực hiện ý định đó.

Hoàng Du bất ngờ công kích, Vương Nghị lườn trước được việc này, cậu nhanh tay hơn đưa cây viết lên cao tránh xa tầm tay của hắn.

Hoàng Du không đoán trước phản ứng này của Vương Nghị, ánh mắt tỏ vẻ ngạc nhiên, cậu hừ lạnh một tiếng.

"Cậu phản xạ cũng khá nhanh đấy?", Hoàng Du có ý khen ngợi.

"Cậu bớt làm phiền tôi được không hả?", cuối cùng Vương Nghị chịu chẳng nỗi đành cất tiếng, câu khẩu hiệu đến giây phút này chẳng còn nghĩa lý gì với cậu, tức giận mà quăng vào quên lãng.

"Tôi thích như vậy!"

"Cậu mà còn giở trò tôi sẽ không nhịn cậu nữa!", Vương Nghị tỏ vẻ bực tức.

Nghe Vương Nghị nói câu này, thật
đúng như ý muốn của Hoàng Du. Chỉ cần cậu ta phản kháng lại, là thoả mãn được nguyện vọng bấy lâu của cậu.

"Được để tôi xem bản lĩnh cậu thế nào?"

"Cậu muốn gì hả?"

"Tôi muốn lấy cây viết trên tay cậu."

Vương Nghị trong đầu đang toan tính chuyện gì đó, một lúc sau cất giọng nói.

"Được! Tôi có ý kiến này!"

"Ý kiến gì?"

"Tôi với cậu cùng chơi một trò chơi."

"Trò chơi...", Hoàng Du tỏ vẻ rất thú vị. "Cậu nói xem nào!"

"Tôi sẽ thả cây viết này lên cao. Nếu như cậu lấy được bao nhiêu ân oán giữa tôi với cậu sẽ xoá hết. Còn nếu tôi lấy được, cậu lập tức không được quấy rối tôi nữa."

"Nếu nói như cậu, thì tôi lấy được cây viết cậu sẽ giãn hoà và kết thân với tôi?

"Có thể nghĩ như vậy?"

Hoàng Du suy tính một hồi lâu cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Chỉ là trò ấu trĩ thôi mà.

Tất cả nam sinh nữ sinh rãnh rỗi cùng nhau kéo bàn sát vách tường, để lại một khoảng trống cho hai vị nam thần tranh đấu với nhau.

Vương Nghị ánh mắt xắc sảo hiện lên vài phần khiêu chiến.

Hoàng Du thái độ ung dung, nhưng không kém phần hiếu chiến. Có lẽ, bởi vì đây là lần đầu Vương Nghị dám thách thức cậu.

Để cho công bằng, Vương Nghị nhờ Chung Phong làm trọng tài.

Cậu đứng ở giữa hai người họ, cảm nhận ở hai người này có gì đó rất lạ. Một bên thì đằng đằng sát khí, một bên thì đong đầy vui sướng.

Ôi! Thật là khó hiểu.

Không khí lúc này, có thể nói vô cùng sôi nổi, cả lớp đồng loạt reo hò cổ vũ.

Hai người, cách điểm trung tâm là Chung Phong, tầm một thước. Bốn mắt nhìn nhau chăm chú. Khung cảnh chẳng còn là một lớp học mà trở thành võ đài phân tranh giữa hai người, gọi cho chút hoành tráng là hai vị cao thủ võ lâm.

Chung Phong ho vài tiếng lấy giọng.

Hoàng Du lấy đà tấn công.

Vương Nghị sẵn sàng thủ thế.

Ba... Hai... Một!!! Bắt đầu...

Cây viết được tung lên cao.

Vương Nghị chạy ba bước lấy đà, cậu nhúng người xuống tạo thế đẩy ương thẳng người phi lên cao như một hiệp khách trong phim kiếm hiệp, miệng nhoẻn cười đắc ý, đưa tay với lấy cây viết đang  rơi xuống.

Hoàng Du chậm một nhịp, cậu liền
nhanh chân đá ghế bên cạnh mình về phía trước, đưa chân dặm trên mặt ghế  tung người lượn vòng giữa không trung hướng thẳng  tới chỗ Vương Nghị, ánh mắt hiện vài tia gian tà. Cậu  giơ tay nắm ngay thắt lưng quần Vương Nghị kéo xuống.

Nhưng hôm nay, ông trời dường như không chiêu đãi cậu, vừa kéo Vương Nghị xuống, Hoàng Du lập tức bị mất thăng bằng.

Vương Nghị lảo đảo tiếp đất trước,  Hoàng Du cũng theo thế đó mà lao xuống.

Nếu té theo kiểu bình thường thì chẳng nói gì. Đằng này, xui cho Hoàng Du toàn bộ gương mặt anh tuấn uy vũ của cậu trực tiếp úp thẳng vào hạ bộ của Vương Nghị.

Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào tư thế kỳ hoặc của hai người. Nữ sinh e thẹn đỏ ửng cả mặt, nam sinh thì được một phen cười nôn ruột.

Vương Nghị đón nhận sự cố hy hữu này bằng ánh mắt ngượng ngùng, cậu ngồi dậy nhanh chóng hất Hoàng Du ra khỏi chỗ cấm của mình, không quên đạp cho hắn vài cái điên cuồng.

"Tổ sư nhà cậu, cậu cố ý đúng không?", Vương Nghị đem hai tay che lại tiểu tử nhà mình, gương mặt nhắn nhó trông có vẻ rất đau.

Lúc này, Hoàng Du chẳng rõ cảm giác của mình, cậu nhẹ nâng người ngồi dậy bộ mặt thẩn thờ, trí óc cứ lâng lâng khó tả.

Con mẹ nó! Chuyện quái quỷ gì thế này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro