Chương 13 - Phồn hoa năm ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


THA DỮ ĐĂNG

Dịch: Tịch Dương Mùa Hạ

"Lâm Xuyên, ta hỏi cô, Cố Hữu Hối có quan hệ gì với cô?"

CHƯƠNG 13: PHỒN HOA NĂM ẤY

---

Tân Nô đáp vâng, sau đó xoay người quay về báo với Lục Dĩ Phương.

Lục Dĩ Phương đang đứng bên ngoài Đồng Tây Đường. Tuyết rơi đầy trong viện, Trần Cẩm Liên lại chỉ mặc một chiếc áo mỏng, vừa quỳ vừa run lẩy bẩy. Đôi tay cô ta giơ cao, trên tay là chiếc áo lông hồ ly của Tống Giản. Ánh đèn vàng hắt lên từng đường cong trên cơ thể cô ta, tựa như lớp da vàng cô độc của loài rắn.

Đôi vai Lục Dĩ Phương vươn thẳng, vẫn không lên tiếng. Nhìn thấy Tân Nô bước đến, nàng ta mới quay đầu lại.

"Về rồi à? Gia nói thế nào?"

Tân Nô nói: "Gia giao cô ta cho nô tì dạy dỗ. Không nói gì khác cả. Chỉ nói sau này gọi cô ta là Lâm Xuyên."

Lục Dĩ Phương gật đầu, ừ nhẹ.

Tân Nô vẫn không mấy an tâm. "Phu nhân, sau này... nô tì nên làm gì đây?'

Giọng Lục Dĩ Phương bình thản. "Cô cứ cố gắng làm tốt phận sự của mình là được. Về thôi."

Nói rồi lại xoay người bước đi. Tân Nô đuổi theo kịp, vừa quay đầu nhìn lại vừa nói: "Phu nhân, còn Trần thị..."

Lục Dĩ Phương vẫn không quay lại, chỉ ngẩng đầu hít một hơi. Xung quanh vẫn còn vương lại mùi hương hỗn hợp của pháo hoa và hoa mai. Nàng ta xoa xoa eo, nhe giọng nói: "Mặc kệ cô ta. Gia nhìn thấy cô ta mới bớt giận được."

Tân Nô thuận theo ánh mắt nàng ta ngẩng đầu, chỉ thấy một bức màn đen thăm thẳm.

Tuyết lại sắp rơi rồi.

Với triều đình mà nói, mùa tuyết rơi năm Gia Định thứ hai không hề tươi sáng. Phía sau cấm thành hùng vĩ đồ sộ, có thứ gì đó vô cùng rực rỡ đã đột ngột sụp đổ. Những người bên trong đều nghe thấy tiếng rơi vỡ vụn của nó.

Bên bờ Bạch Thủy, quân Tấn Vương rút lui như đã hứa. Tường thành Tử Kinh Quan bị phá nát cũng đang miệt mài tái dựng. Đường giới tuyết cắt ngang phủ Thanh Châu và Đại Tề được vẽ lại hoàn chỉnh. Mọi người đều thở phào. Dân cày, đầy tớ đều khoan khoái thẳng người. Dẫu sau thái bình mới có thể sinh nhai. Khắp nơi trong thiên hạ này, những con người tầm thường mới là số đông. Chỉ cần ai nấy đều ngậm miệng không kêu đau thì sẽ không biết thứ đang dần vụn vỡ phía sau cung cấm rốt cuộc là thứ gì.

Vào tháng Giêng, phủ Thanh Châu dần náo nhiệt trở lại. Chiến loạn đã tạm dừng, bá tánh bắt đầu chăm lo cho cuộc sống. Ruộng đồng không có chuyện gì lớn, gà vịt thịt cá chất chồng. Nấu một nồi lẩu, tỷ muội nữ nhân ngồi quây quần bên nhau, người thêu thùa kim chỉ, người chơi vài ván bài. Chủ nhân tạm cho phép nghỉ ngơi, khắp nơi náo nhiệt. Giữa thế gian hỗn độn, nhiệt huyết cũng bị chôn vùi, tình cảm ôm áp dần bị đè nén.

Nhưng Tống Giản không hề vì vậy mà nhàn rỗi.

Quân đội sông Bạch Thủy sắp vượt qua Tử Kinh Quan. Tin tức cấp báo ngày nối tiếp ngày. Cũng lúc này, thư của Xưởng thần Đông Xưởng Lương Hữu Thiện cũng được gửi đến Thanh Châu. Lúc này Lương Hữu Thiện đã nắm giữ Tư Lễ Giám, trở thành người lãnh đạo của mấy người Hoàng Động Đình. Một tay nắm Đông Xưởng, một tay sờ ngọc tỷ của tiểu hoàng đế, cùng Cố Trọng Liêm là một trái một phải, một trong một ngoài, gánh vác long ỷ của tiểu hoàng đế.

Từ thời Tống Tử Minh, Lương Hữu Thiện đã là nhân vật đức cao vọng trọng trong cung. Nhưng lúc ấy Tư Lễ Giám vẫn còn trong tay Diêm Chính Tịch. Ông ta đành phải lùi ra ngoài, cùng cẩm y vệ đối phó với đám quý tộc quan lại. Cuối năm ngoái, Diêm Chính Tịch xuất cung dưỡng lão, Lương Hữu Thiện thuận thế lên chức, trở thành Lương Chưởng ấn. Vừa nhậm chức, ông ta liền đến phủ Cố Trọng Liêm bái phỏng. Triều đình Đại Tế vẫn luôn có truyền thống như vậy. Nội các và Tư lễ giám phải cùng tiến cùng lui, nếu không thì sẽ không thể làm việc thuận tiện. Thái độ của Lương Hữu Thiện rất được lòng các đại thần trong Nội các.

Trong thư ông ta nói, triều đình vẫn chờ Tấn Vương, còn đặc biệt thưởng cho Tấn Vương một bức "Đệ Đường Đồ" của họa gia đời Đường, Bàng Tác Vĩnh. Ngoài ra còn có quà tặng Tống Giản, mượn tay người phụ trách Đông Xưởng mang một mớ quà cáp đến Tử Kinh Quan, mang đến cho Tống Giản.

Ông ta đã dâng chén muốn hòa hữu với Cố Trọng Liêm, lại âm thầm biểu đạt tâm ý với Tống Giản. Đối với Tống Giản mà nói, con người này là một cây cầu, cũng là một cái vực sâu. Y xoa xoa ngón tay cái, đang lúc suy nghĩ nên trả lời thư thế nào thì Trương quản chạy từ ngoài vào.

"Gia, tri phủ đại nhân gửi thiệp mời đến, mời ngài đến Ý Viên uống trà."

Tống Giản buông lá thư trong tay xuống.

"Sao lại là ngươi gác cửa?"

Trương quản sự xoa xoa bàn tay. "Mọi người đều ra ngoài hết rồi. Gia à, theo tiểu nhân, ngài cũng nên ra ngoài tiêu khiển đi. Hôm nay ngoài đường náo nhiệt lắm."

Ông ta nói vậy, Tống Giản mới nhớ ra hôm nay là mùng Tám. Tuy rằng y không muốn đón Tết, nhưng Lục Dĩ Phương cũng rất chú ý săn sóc hạ nhân trong phủ, cho các tiểu đồng và nha đầu nhỏ tuổi trong phủ ra ngoài chơi. Trong phủ chỉ còn lại mấy người Trương Càn, Tân Nô hầu hạ.

Tống Giản nhận lấy thiệp mời trong tay Trương quản sự. Y nhìn lướt qua, nhận ra người gửi là Tống Ý Nhiên.

Cuối năm con bé vừa ốm đau một trận, tới giờ vẫn phải dưỡng bệnh. Hầu như Dương Khánh Hoài đã nhốt Đỗ Hoài Như trong Ý Viên hơn nửa tháng rồi.

"Người gửi thiệp đâu rồi?"

"Đang đợi ở ngoài. Gia có lời muốn truyền sao?"

Tống Giản lắc đầu. "Không cần, bảo hắn về đi. Buổi tối ta sẽ qua."

Trương quản sự gật đầu, vừa định nhấc chân đi đã nghe thấy y hỏi. "Người bên Tây Sương phòng sao rồi?"

Từ sau khi Trần Cẩm Liên bị phạt quỳ trước Tây Đồng đường, cô gái tên Kỷ Khương này dường như đã trở thành cấm kị của những hạ nhân Tống phủ. Không ai dám nhắc tới. Trương quản sự bất ngờ bị Tống Giản hỏi như vậy, sống lưng cũng cứng đờ.

"Để Nghênh Tú chăm sóc. Phu nhân cũng dặn một ngày ba bữa đàng hoàng. Ngài còn mời Đỗ thái y kê thuốc nữa. Hai ngày nay đã khá hơn rồi."

Nói rồi ông ta cũng không dám nhiều lời nữa, đợi Tống Giản lên tiếng. Nào ngờ Tống Giản không nói gì, chỉ gọi người bưng nước vào, lại sai người chuẩn bị xe lăn. Trương quản sự biết, hai ngày này vết thương cũ ở chân y lại đau dữ dội, hầu như không thể tự đi được. Ông ta không dám chậm trễ, vội dặn người đi lấy nước, tự mình đi chuẩn bị xe lăn.

Bên ngoài tuyết rơi như bóng ngọc, trong màn mây tuyết lại có ánh nắng rọi xuống, cũng không lạnh lắm.

Tống Giản sợ lạnh, mặc áo rất dày, Trương quản sự tự mình đưa y đi. Đến trước cửa Tây Sương phòng, Tống Giản đột nhiên giơ tay, bảo ông ta dừng lại.

Ánh nắng sớm xuyên qua ô cửa, tưới lên mái tóc xõa trên vai Kỷ Khương. Mái tóc tựa như những sợi tơ phiêu tán tung bay, họa nên đường nét gương mặt nàng. Nàng tựa người lên giường, dạy Nghênh Tú xếp hoa.

Đó là kiểu trang trí trong cung, cách làm phức tạp, có thể xếp thành những bông hoa mềm mại đáng yêu. Nghênh Tú không hiểu được trọng tâm, cứ vò đầu bức tai, mà trong tay Kỷ Khương đã kết được vài bông hoa rất đẹp.

Năm đó y vượt qua quan đạo dài đằng đẵng, quỳ bò đến Gia Dục. Người con gái trước mắt này cũng đã phải sống sót bước ra từ vũng bùn lầy lội tanh tưởi. Thế nhưng y hầu như đã trở thành một con người khác, mà từng ánh mắt nụ cười của Kỷ Khương nay vẫn hệt như năm đó, khi y vén khăn hỉ lên, miệng mỉm cười duyên dáng, mắt xinh đen trắng sáng ngời.

"Gia, hay tiểu nhân vào truyền lời nhé."

"Không cần, rời phủ thôi."

Y vừa định đi, Nghênh Tú ngồi trước ô cửa lại nhìn thấy y, vội vàng hành lễ.

Kỷ Khương thấy vậy cũng cố ngồi dậy. Nghênh Tú quay đầu, nhìn thấy nàng vẫn cử động khó khăn, nhưng lại không dám dìu nàng.

Miệng vết thương của Kỷ Khương vừa khép miệng, vừa động thì đau đớn khắp người. Nàng phải chống lên bàn ghế, bước từng bước ra ngoài, sau đó chống tay lên cửa, bắt chước Nghênh Tú hành lễ.

"Gia, phải đi sao?"

Nàng hỏi rất tự nhiên, tựa như người khiến nàng chịu hình bốn mươi trượng ngoài trời tuyết không phải là Tống Giản vậy.

Tống Giản nhìn nàng. Lâu như vậy, đây mới là lần đầu y thật sự nhìn nàng. Nàng mặc trung y màu trăng non, áo ngắn bằng vải lăng màu hồng. Lúc dưỡng thương không thể điểm trang, lại trải qua một cửa sinh tử, sắc mặt cũng trắng bệch. Nhưng nàng vẫn luôn là một nữ tử xinh đẹp. Nét đẹp này hoàn toàn khác biệt với Trần Cẩm Liên.

"Cô xuống giường được rồi?"

"Vâng, nhờ phúc của gia cả."

Câu nói này nàng từng nghe rất nhiều lần trong cung, giờ nói ra cũng chẳng hề lắp. Nàng chống tay lên ô cửa, đứng thẳng người.

"Dưỡng thêm mấy ngày là có thể bưng trà cho gia rồi."

Tống Giản cười cười. "Cô muốn vào Tây Đồng Đường à?"

Nàng cũng bật cười. "Gia không cho ta vào thì ta đứng ngoài hầu hạ vậy. Nghe nói con đường bên ngoài Tây Đồng Đường không được có tuyết. Ta có thể giúp ngài trông coi con đường đó."

Y không biết nên trả lời nàng thế nào. Dáng vẻ, ngôn từ, thái độ này không hề có bất cứ lỗi sai nào. Nàng giống như liều mạng trong tuyết để nhớ hết tất cả những gì diễn ra trong Tống Phủ. Ngay cả việc con đường bên ngoài Tây Đồng đường thường phải đẩy xe lăn, cho nên không được có tuyết nàng cũng biết.

"Gia, ngài sắp đi đâu ạ?". Thấy y không nói gì, nàng lại hỏi thêm một câu.

"Dương tri phủ mời đi dự tiệc đầu năm. Phải rồi, cô lãnh trượng của hắn ta, vẫn còn chưa cảm tạ đấy."

Y lựa lời chế nhạo nàng, nghe ấu trĩ biết bao, nhưng y vẫn thốt ra thành lời.

Giống như y muốn, gương mặt Kỷ Khương dần ửng đỏ. Nàng hạ tầm mắt xuống, không tiếp lời y nữa.

Tống Giản thỏa mãn, liền muốn nhắc tới một chuyện khác. Y mở lời nói: "Lâm Xuyên, ta hỏi cô, Cố Hữu Hối có quan hệ gì với cô?"

Y nhắc tới Cố Hữu Hối, Kỷ Khương liền ngây ra, ngón tay vô ý thức mà chạm vào chiếc nhẫn ngọc phù dung.

Đến nay nàng vẫn không rõ lai lịch chiếc nhẫn này, cũng không biết nhiều về Cố Hữu Hối. Vậy phải nói thế nào đây? Nói sự thật tất nhiên là không được. Còn nói bừa thì Tống Giản sẽ phái người kiểm chứng.

Nàng đành nói một nửa. "Nô tì gặp huynh ấy ở Trường Sơn. Lúc đó gặp phải sơn tặc, Cố tiểu gia đã cứu mạng nô tì."

Tống Giản nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng. "Cô biết thân phận của hắn không?"

Kỷ Khương gật gật đầu. "Biết một chút. Huynh ấy là con trai duy nhất của Cố trọng phụ."

"Cô đã biết vậy mà còn dám qua lại với hắn?"

Lúc nói câu này, y lên giọng rõ ràng.

Vì sao lại qua lại với hắn? Kỷ Khương nghĩ tới dáng vẻ tiêu sái của Cố Hữu Hối, lại nhớ tới câu nói thật tựa như đùa: "mạng của cô cũng là mạng của ta". Nàng thật sự không biết phải trả lời Tống Giản thế nào.

Nàng dứt khoác tránh đi ánh mắt y, nhẹ giọng nói: "Gia không cho phép nô tì qua lại với huynh ấy thì sau này nô tì không qua lại với huynh ấy là được."

Câu này quả thật tuyệt diệu, thoáng chốc đã xóa bỏ cảm giác ghen tị trong lòng Tống Giản.

Tống Giản không nói gì. Nghênh Tú cũng không biết chuyện gì đang diễn ra. Trương quản sự thoáng nhìn con đường ra ngoài, biết Tống Giản không dừng câu chuyện được, vội nói. "Gia à, đi thôi. Một lát tiểu thư lại sai người đến giục đấy."

Tống Giản nhìn Kỷ Khương, nàng vẫn đứng trước cửa, ánh mắt thăm thẳm khó dò.

"Ta đi đây. Chuyện này sau này ta sẽ từ từ hỏi cô."

--

Bữa quởn nên mình lướt lại một lần, sau đó phát hiện Hối nhỏ tuổi hơn Khương thiệt bà con ạ. Không biết tác giả có nhầm mốc thời gian không, nhưng mình vẫn quyết định giữ lại cách gọi huynh xưng ta của Tiểu Khương với Hối. Mình nghĩ Khương từ bé đã được dạy dỗ lễ nghĩa, hơn nữa còn được Hối cứu, quan hệ không xa lạ nhưng cũng không thân thiết mấy nên cách gọi này xem như sự tôn trọng Khương dành cho Hối. Mình giải thích trước để sau này mọi người không ngã ngửa ra đó nhe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro