Chương 12 - Lâm Xuyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


THA DỮ ĐĂNG

Dịch: Tịch Dương Mùa Hạ

"Làm thần phải không? Cho dù là thần, ta cũng phải lật trời lật đất Đại Tề này lên."

CHƯƠNG 12: LÂM XUYÊN

---

Hỏa thiêu? Nghĩa là sắp chết rồi ư?

Tống Giản đứng bật dậy, chiếc thảm vốn đặt trên chân cũng rơi xuống nền đất. Tuyết vẫn đang rơi bên ngoài, men theo khe cửa sổ thấm vào phòng, mỗi luồng khí đều thấm vào tận xương tủy. Y không khỏi khom lưng ấn vào đầu gối.

Trên đời có những người ban tặng ân tình, ví như Tống Ý Nhiên, ví như Lục Dĩ Phương, thậm chỉ cả Trần Cẩm Liên ngây thơ ngốc nghếch nọ. Cũng có người chỉ mang tới đau thương và thống khổ, hủy hoại cả thân thể và tâm hồn, nhưng lại không thể tùy ý hóa giải chỉ bằng con đường "chết" được.

Cổ họng Tống Giản tựa như bị rót đầy một bình rượu mạnh.

"Trương Càn!"

"Có tiểu nhân, gia có gì dặn dò ạ?"

"Đến Tấn Vương phủ, tìm Đỗ Hòa Như đến đây cho ta."

Đỗ Hòa Như là thái y mà Tấn Vương đưa từ Đế Kinh đến Thanh Châu. Thường ngày nếu không có chuyện quan trọng, rất ít khi mời ông ấy đến phủ. Trương quản sự chần chừ hồi lâu, đành hỏi thêm một câu. "Gia, nên ghi thiếp mời thế nào ạ? Tiểu nhân nghe nói, hai ngày trước sức khỏe tiểu thư nhà chúng ta không tốt, Dương tri phủ đã mời Đỗ lão gia sang bên đó kê thuốc rồi. Hôm nay lại là Trừ tịch, chúng ta lại mời nữa, sợ là Đỗ lão gia sẽ hỏi thêm nữa đấy ạ."

Trong lòng Tống Giản vừa bực bội lại vừa nôn nóng. "Ngày thường đều là ta giữ thể diện cho Tấn Vương. Các ngươi cứ lấy tên lão gia ta ra. Chỉ cần xách người tới đây là được. Không trị khỏi cho cô ta thì trói lại, ném tới Tử Kinh Quan."

Nói rồi, y lại vươn tay, sờ sờ chiếc áo choàng hồ ly trên giá gỗ, lại không tìm thấy. Lúc này y mới nhớ ra, Trần Cẩm Liên đã choàng áo chạy ra ngoài rồi. Tống Giản bực dọc, cất giọng lạnh lẽo: "Trần Cẩm Liên đâu rồi? Kéo ra ngoài phạt quỳ đi."

Không ai dám lên tiếng, từng người tuần tự lui ra, việc ai nấy làm. Tân Nô thấy vậy liền tự mình bước vào, giúp y mặc y phục, trong lòng không khỏi cảm thán ánh mắt và thủ đoạn của Lục Dĩ Phương.

Hôm nay là ngày Trừ tịch, cuối cùng trời cũng trong xanh. Nhưng vì e ngại tuyết rơi, gió lạnh thổi vào xương, mỗi tấc da thịt lộ ra ngoài đều sẽ rét như kim châm, thế nên trong Tây Sương phòng đốt đến bốn năm chậu than. Nghênh Tú lại lấy mấy mảnh da vụn che chắn cửa sổ. Trong phòng ấm áp, cơ thể Kỷ Khương nóng hực, có lúc lại co giật bất thường.

Dược bà và Vu đại phu đều đã bó tay.

"Ông trời muốn lấy mạng rồi. Phu nhân, nếu trong phủ có kiêng kị thì nên tranh ngủ ngày lành chuyển đi thôi."

Lục Dĩ Khương đang ngồi trước giường.

Lần trước nàng ta gặp Kỷ Khương cũng đã là chuyện mười mấy năm trước rồi. Lúc đó nàng ta vẫn là Tư tịch ở Thượng Nghi cục, phụng chỉ làm nữ sư của Lâm Xuyên công chúa. Nàng ta có thể nhìn thấy thứ được gọi là "Nữ quân tử" mà thế nhân xưng tụng mình trên người Kỷ Khương. Vinh quang hoàng thất và sự xa hoa lãng phí của triều đình hoàn toàn thể hiện rõ trên người nàng công chúa duy nhất của tiên đế. Sự tồn tại của nàng tượng trưng cho sự tao nhã cực độ của hoàng triều Đại Tề, cho thứ văn hóa vô dụng đã lưu truyền qua tháng năm.

Mà nay, nàng hấp hối nằm trước mặt Lục Dĩ Phương, khiến nàng ta có một loại cảm giác đóa hoa mai bị giẫm nát.

"Bẩm với gia chưa?"

Nghênh Tú nói: "Tân Nô tỷ tỷ đi rồi ạ, còn chưa về."

Lúc hai người đang trò chuyện, bên ngoài đã có người hô lên: "Tới rồi, tới rồi!"

Lục Dĩ Phương quay đầu lại, thấy Trương quản sự vừa chạy vào vừa thở dốc, trên chiếc mão màu trắng nóng hừng hực.

"Cái gì tới?"

Trương quản sự đứng trước cửa, thở thêm hai hơi mới chỉ tay ra ngoài nói: "Gia bảo đưa Đỗ lão gia, à không, Đỗ thái y đến. Giờ đã xuống xe rồi. Phu nhân, các cô nương, mau tránh đi đi."

Lục Dĩ Phương đứng lên. "Không có gì phải tránh cả, mời vào đi. Bệnh nhân cũng là nữ tử. Chúng ta ở đây, Đỗ lão gia mới dễ làm việc."

Vừa nói thì Đỗ Hòa Như đã bước vào. Ông gần như bị Trương quản sự lôi từ gia yến ra, vội đến mức người bệnh là ai cũng không nói cho ông biết. Trên đường đi ông cứ cho rằng vị tiểu thiếp nào đó bị bệnh, ai ngờ sau khi vào phủ lại bị dắt đi lòng vòng tới Tây Sương phòng này.

Trong lòng ông chẳng thoải mái chút nào.

Khi ở kinh thành, ông chính là thái y. Ngày thường xem bệnh cho nữ tử, nếu không phải là vương phi thì cũng là cáo mệnh phu nhân. Hôm nay Tống Giản cố ý nhục nhã ông ư? Kéo ông từ gia yến đến đây, hóa ra chỉ để xem bệnh cho một nô tì.

Dù lòng ông nghĩ thế thì miệng cũng không dám nói ra lời, đặc biệt là khi nhìn thấy Lục Dĩ Phương cũng ngồi trong này, vẫn phải cung kính làm lễ chào hỏi, sau đó mới đi đến bên giường.

Tóc người nằm trên giường đã bị mồ hôi thấm ướt, rơi tán loạn trên mặt.

Đỗ Hòa Như nói: "Ôi, phải vén lên cho ta xem mắt chứ?"

Lục Dĩ Phương đứng lên. Nghênh Tú nửa quỳ bò đến, vén tóc trên mặt Kỷ Khương lên. Đỗ Hòa như vừa nhìn thấy gương mặt trắng bệch, đột nhiên cảm thấy hồi hộp. Gương mặt này rất quen.

Ông từng làm việc trong cung, đã gặp Kỷ Khương rất nhiều lần. Ở Thanh Châu, ông từng nghe nói đến chuyện công chúa bị biếm truất, nhưng dù thế nào cũng không ngờ lại ở chỗ Tống Giản.

Ông ngẩng đầu nhìn Lục Dĩ Phương.

"Chuyện này..."

Lục Dĩ Phương vẫy tay. "Đỗ lão gia, ông đã nhận ra rồi thì phải biết thái độ của gia chúng tôi đối với cô ấy là gì. Chữa trị cho tốt. Hôm nay nếu cô ấy chết, ngài cũng không về được Tấn Vương phủ đâu."

Giọng Lục Dĩ Phương không lớn, nhưng lại khiến Đỗ Hòa Như run sợ trong lòng. "Vâng, vâng. Dám hỏi phu nhân, bị thương thế nào?"

Dược bà ngồi bên cạnh nói: "Chịu trượng hình, miệng vết thương đều ở phần mềm thôi, không thương tổn tới gân cốt. Hôm qua ta và Vu đại phu đã rửa sạch, bôi thuốc cho nàng ấy rồi."

Vu đại phu tiếp lời: "Bị thương nặng như vậy, sốt cũng không sao, nhưng quan trọng là hơi thở của nàng ấy mỗi lúc một yếu hơn. Tiểu nhân tài hèn sức mọn, ngài có nhiều cách hơn, mau xem cho nàng ấy với."

Đỗ Hòa Như khom người ngồi xuống, nói với Nghênh Tú, "Hãy đưa tay tiểu thư ra."

Nói rồi bèn lấy từ hòm thuốc ra một mảnh lụa trắng, phủ lên cổ tay Kỷ Khương, cẩn thận bắt mạch một hồi mới đứng lên nói với Lục Dĩ Phương. "Tiểu thư đường xa vất vả, vốn đã hao mòn thân thể, lại thêm việc ngày đông chịu hình trượng, thời tiết lạnh như thế, vết thương bị viêm, khó lành lắm."

Lục Dĩ Phương nói: "Ngài cứ nói trị thế nào đi. Trong phủ có thì lấy, nếu trong phủ không có, ngài cứ nói, ta sẽ bảo người ra ngoài mua."

Đỗ Hoa Như nói: "Được, ta liền ra ngoài viết đơn thuốc. Hôm nay là ngày nguy hiểm nhất. Phu nhân nhất định phải cử người chăm sóc cẩn thận, nếu đến khuya bớt sốt thì qua được một cửa. Tiểu thư có thể xem là vượt qua rồi."

Lục Dĩ Phương bảo Trương quản sự đưa ông ấy đi.

Lúc này Tân Nô vén mành bước vào, đi đến bên cạnh nàng ta, khom người nói: "Phu nhân, gia đến rồi."

—Dịch bởi Tịch Dương Mùa Hạ—

--oo0oo--

Lúc Kỷ Khương tỉnh lại, trời đã về đêm.

Đình viện Tống phủ nằm rất sâu trong thành, nhưng dù sao cũng là ngày Trừ tịch, nhà nhà đều lần lượt đốt pháo. Trong phủ Tống Giản không đón Tết, vì vậy chỉ có ánh đèn leo lét, hai bên đối lập, cho người ta cảm giác cố tình thoát ly khỏi nhân gian thế tục, giống như dòng nước trong vắt chảy ra từ vách đá.

Kỷ Khương cử động chân, may mà đùi còn có cảm giác. Nàng nhẹ giọng ho một tiếng, định ngẩng đầu.

Lại nghe có người nói: "Nghênh Tú, lấy nước cho cô ta."

Kỷ Khương giật mình, nàng nâng cằm, nhìn thấy Tống Giản ngồi bên giường. Trong phòng có đốt than ấm áp, y đã cởi bỏ áo ngoài, chỉ mặc thường phục màu xanh. Chỉ có trên đùi là phủ thêm một tấm thảm lớn.

"Khụ, Tống Giản... Chàng vẫn không để ta chết nhé."

Tống Giản cúi đầu nhìn nàng, ánh đèn lóe lên trong đôi mắt y, như dung nạp vô số ánh sao nhật nguyệt của ba năm trước, toàn bộ đều loạng choạng dấy lên trong ký ức.

"Cô gọi ta là gì?"

Kỷ Khương thở ra một hơi. "À, đúng rồi nhỉ. Gia, ngài vẫn không để ta chết nhé."

Thế mà nàng vẫn dùng thái độ đó, trong ánh mắt không hề sợ hãi, cũng không hoảng hốt. Tống Giản không hiểu, vì sao đã đoạt mất thân phận công chúa của nàng, thậm chí bắt nàng phải nhục nhã chịu hình trước mặt mọi người, nhưng vẫn không thể lột bỏ đi thứ ánh sáng vô hình rực rỡ kia.

"Lâm Xuyên, trước giờ công chúa đều không nhịn nhục mà sống. Dáng vẻ bây giờ của cô thật sự là nỗi ô nhục của Đại Tề các người."

Sắc mặt Kỷ Khương tái nhợt, nàng cười cười. "Ta đã không phải là công chúa nữa rồi, ta cũng không muốn chết. Nếu ta chết rồi, ai sẽ thực hiện ước định với gia đây?"

"Làm thần phải không? Cho dù là thần, ta cũng phải lật trời lật đất Đại Tề này lên."

"Vậy ngài phải mang theo ta đi cùng, khiến ta tận mắt nhìn thấy, như vậy mới càng thoải mái phải không?"

Một câu này của nàng khiến thời gian tựa như lùi lại rất nhiều năm trước. Trước đây trong phủ công chúa cũng thế, lúc tranh cãi, nàng chưa bao giờ chịu thua. Y nhường nhịn nàng ba năm. Suốt ba năm, lại chỉ đổi lấy một màn huyết tanh hỗn độn.

Tống Giản ngẩng đầu, ép bản thân mình phải giữ giọng điệu bình thường.

"Lâm Xuyên, chờ cô khỏe lại, ta nhất định phải thưởng cho cô một trận đòn nữa. Tới lúc đó, ngay cả một lớp quần áo này, ta cũng không giữ lại cho cô đâu."

Âm cuối vừa dứt, tách trà trong tay Nghênh Tú cũng loạng choạng lắc lư. Cô ấy không hiểu quan hệ giữa hai người này, đương nhiên cũng không thể mở miệng khuyên gì. Trong phòng lặng lẽ trầm mặc. Kỷ Khương hé môi, thở dốc mấy bận. Nghênh Tú lặng lẽ liếc nhìn Tống Giản, thấy y không nói gì, liền buông khay trà xuống, dìu Kỷ Khương dậy. Đợi đến khi nàng thở an ổn liền tận tay bón hai ba miếng nước cho nàng.

"Gia..."

Nàng thở gấp, vẫn gọi y một tiếng như thế.

"Nói đi."

"Nô tì..."

Nàng sặc một tiếng. Lúc nói đến từ tự xưng này, ánh mắt nàng thoáng ửng hồng. Nàng vội quay mặt đi, nhìn sang hướng cửa sổ.

"Nô tì nhận lỗi với ngài được không?"

Tống Giản ngẩn ra. "Cô nói gì?"

"Ta không muốn bị đánh nữa. Ta không muốn... cứ phải nằm như thế."

Tống Giản không hiểu nổi nàng. Y không biết nàng thật sự chịu thua hay chỉ giả vờ trước mặt mình.

Lúc này y lại nghĩ tới Cố Trọng Liêm, người đàn ông đứng sau lưng thái hậu, kẻ tự xưng là bạn thâm giao của phụ thân mình, sau khi phụ thân chết lại một bước trở thành người đứng đầu triều đình.

Ông ta khuyên Hứa Thái hậu để Kỷ Khương ra khỏi cung đến Thanh Châu, lại bảo tên tiểu tử Cố Hữu hối đi theo. Cho nên liệu có bàn tay Cố Trọng Liêm sau lưng Kỷ Khương hay không? Triều đình phức tạp thế nào, y đã nhìn thấy. Chính trị có thể vùi dập cuộc đời của một người. Y có thể sai một lần, nhưng không thể sai lần thứ hai.

Nghĩ vậy, trong lòng y lại lạnh lẽo.

"Gọi Tân Nô vào đây!"

Nghênh Tú vâng lời đi ra ngoài. Không lâu sau, Tân Nô đã bước vào, hành lễ trước mặt Tống Giản.

"Gia, ngài gọi nô tì?"

"Ta giao cô ta cho ngươi. Đợi cô ta khỏe lại dắt cô ta đến gặp phu nhân và mấy phòng khác."

Nói rồi, y cúi đầu nhìn nàng. "Cô ta đã là nô tì, ngươi cứ sắp xếp cô ta theo quy định. Gia không muốn thấy cô ta an ổn, ngươi hiểu chưa?"

Tân Nô gật gật đầu. "Vâng, nô tì biết rồi. Còn nữa, phu nhân bảo nô tì hỏi gia một tiếng. Nô tì trong phủ ta đều lấy chữ 'Nghênh' làm chữ đầu. Với cô ta, gia có ý gì khác không ạ?"

Tống Giản đứng dậy.

"Cô ta thì không cần đổi. Hai chữ Lâm Xuyên này, gia gọi quen rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro