Chương 11 - Huyết nhục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


THA DỮ ĐĂNG

Dịch: Tịch Dương Mùa Hạ

"Tiểu gia cho cô biết, tiểu gia ta là người của nàng ấy đấy."

CHƯƠNG 11: HUYẾT NHỤC

---

Đúng vậy, với hắn mà nói, thứ hắn quan tâm chỉ là tính mạng Kỷ Khương, cho nên không chết là tốt. Không chết là tốt rồi.

Nghĩ rồi hắn lại uống một ngụm trà, miễn cưỡng lắm mới đè nén được sắc mặt đỏ tới kỳ lạ xuống. Khí thế của người trong giang hồ đều dựa vào sự uy hiếp của kiếm khí. Trước đây Cố Hữu Hối vẫn luôn cảm thấy, cơ thể phái nữ quá thơm ngọt, một khi dính phải sẽ giống như bị trúng độc cốt miên (1) vậy, dù cho có cứng rắn lạnh lùng đến thế nào cũng sẽ thối rữa thành bùn nát mất.

Không phải hắn chưa từng giao thiệp với phái nữ, nhưng mỗi lần nói chuyện thì các cô gái đều giống như tiếng mưa rơi tí tách trên bàn tiệc. Bọn nam nhân đều là người phiêu bạt giang hồ, một mình cô độc, chẳng mấy ai có ôn hương nhuyễn ngọc ủ ấm trong chăn.

Thế là huân hào, tên húy(2) của nữ nhân, chữ chữ đều phong lưu nóng bỏng buông ra. Trong những buổi tiệc rượu vẩn đục ấy, ôm thân thể ấm áp trong tay cũng sưởi ấm trái tim dao động của thiếu niên, rồi lại hóa thành những cơn mưa lạnh lẽo. Đối lập với lưỡi kiếm cứng cỏi, nữ nhân giống như một dấu hiệu đánh dấu thuở thiếu niên ngông cuồng, chưa rõ tiền đồ ấy.

Cho nên rốt cuộc phái nữ là gì, Cố Hữu Hối không rõ. Hắn cũng không muốn hiểu rõ, nhưng cảm giác khí huyết xông thẳng lên não này là từ đâu tới? Hắn trở tay, dùng chuôi kiếm gãi đầu, miệng do dự nói: "Tiểu gia tin phụ nhân như cô một lần đấy."

Nói rồi hắn xoay người bước ra ngoài. Bọn tiểu đồng canh gác bên ngoài sợ hãi, thi nhau nhường đường cho hắn. Trong lòng hắn có cảm xúc khó hiểu, hoàn toàn không còn khí thế chém giết như lúc đi vào nữa, thậm chí còn vướng phải chậu tùng vân trước cửa mà trượt ngã.

Chớp mắt, ngay cả Tân Nô cũng không nén được mà cười ra tiếng.

Cố Hữu Hối đứng thẳng dậy. Hắn đi vòng trở lại, bước nhanh đến trước mặt Lục Dĩ Phương nói: "Nếu cô dám lừa ta, khiến nàng ấy mất mạng, tiểu gia bảo đảm sẽ khiến cả đời này Tống Giản không thể đứng dậy nổi đấy."

Nói xong mấy lời này, cảm thấy khí thế còn chưa lấy lại đủ thể diện bèn hơi ngừng lại, nói tiếp. "Tiểu gia cho cô biết, tiểu gia ta là người của nàng ấy đấy."

Thốt ra câu này xong lại cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.

Hắn lại nhìn xung quanh, tiểu đồng vừa rồi còn nghiêm túc đều phòng hắn xoay mặt nhìn nhau, sau đó không nén được mà bật cười. Cố Hữu Hối nhắm mắt, nghiến chặt răng, thở ra một luồng khí lạnh, hận không thể cho mình một bạt tai.

Lục Dĩ Phương mỉm cười nhìn hắn, nhẹ khom người khuỵu xuống.

"Cố tiểu gia an tâm."

Những lời tàn nhẫn nhất đều đã nói hết, lời không nên nói cũng đã nói xong, còn không đi nữa thì sẽ mất hết mặt mũi mất. Hắn cũng không muốn gặp Tống Giản, sẽ bị gã này chế nhạo. Cố Hữu Hối vừa nghĩ vừa vỗ đầu mình, xoay người đi thẳng ra ngoài.

Lục Dĩ Phương bước vài bước tiễn hắn, mãi đến khi ra tới trước viện, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đi!"

Tân Nô quỳ xổm xuống, phất áo choàng hồ ly cho nàng ta. "Phu nhân, vị Cố tiểu gia này..."

Lục Dĩ Phương ủ tay trong tay áo, cười cười. "Chỉ sợ là oan nghiệt."

Nói rồi, nàng ta cúi đầu nhìn người đang quỳ bên chân. "Ngươi đứng lên đi. Hôm nay không cần hầu hạ ta, đến trông Tây Sương phòng đi. Dù thế nào cũng phải kéo được mạng cô ta về."

—Tịch Dương Mùa Hạ—

Trong Tây Sương phòng, ba bốn thị nữ đốt đèn lên, hong nóng đến mức ai nấy đều mắt khô mặt đỏ. Kỷ Khương nằm trên giường, nàng đã sốt đến mê man. Vu đại phu đứng bên cạnh, ông khoanh hai tay lại, hoàn toàn không biết nên làm sao cho phải.

Người nằm trên giường là nữ tử, lại bị thương ở những chỗ tế nhị. Hơn nữa vì nàng nằm trên nền tuyết đã lâu, miệng vết thương kết sương dính vào quần, tới chỗ ấm nóng lại tan ra, cứ một lần rồi hai lần, không cần nhìn cũng biết, hẳn đã thê thảm đến máu thịt mơ hồ.

Ông ta biết, những cô gái trong Tống phủ, cho dù là nô tì thì cũng xinh xắn hơn gia đình bình thường rất nhiều. Vị cô nương này lại do Tống Giản đến nha môn phủ Thanh Châu đưa về, còn chưa rõ ẩn tình trong đó thì làm sao dám động vào.

"Đại phu, mời ngài tới là để ngài kê đơn thuốc. Ngài không thể chỉ đứng đó mãi được."

Vu đại phu lau mồ hôi trên đầu. "Biết, biết, nhưng mà... Ôi chao, sợ là các người nên đi tìm y bà tới đi. Vết thương của vị cô nương này không thể xem được. Ta..."

Thị nữ Nghênh Tú đang cầm đèn nói: "Ngài nói thử xem có nghiêm trọng tới tính mạng không, chúng tôi đi bẩm phu nhân xem."

Vu đại phu nói: "Ôi chao, chuyện này cũng khó nói lắm. Hôm nay tuyết lớn, có thương tích liền bị hàn, miệng vết thương lại không xử lý tốt, ngày mai trở viêm thì cũng có thể mất mạng."

Nghênh Tú vươn tay sờ trán Kỷ Khương, nóng tới muốn bỏng tay, còn dính mồ hôi lạnh.

"Vậy không được, ta phải về báo với phu nhân."

"Đã giờ này rồi, phu nhân chắc đã đi nghỉ. Hơn nữa ý của gia là cứ để nàng ta nằm đó. Nghênh Tú, cô đừng nhiều chuyện."

Nghênh Tú rút tay lại, đặt ngọn đèn lên tay người đứng cạnh.

"Thế nào cũng phải đến xin Tân Nô tỷ tỷ một tiếng. Đây là trượng nha môn đánh, nhất định không giống quy định trong phủ chúng ta. Hình trượng không phải chỉ là dạng dạy dỗ người khác nghe lời thôi mà là dùng gỗ chắc chắn, đánh xuống là lấy mạng người thật đấy."

Vừa nói xong, tiểu đồng canh giữ ngoài cửa đã đẩy mành ấm ra. "Tân Nô tỷ tỷ đến rồi."

Tiếng theo cùng người, Tân Nô vừa bước vào vừa tiếp lời Nghênh Tú.

"Không cần hỏi ý phu nhân nữa, nên dùng dược, nên mời y bà, đều phải lập tức làm hết."

Nói xong, nàng ta dời ngọn đèn sang, hướng về phía người nằm trên giường.

Mặt Kỷ Khương bị sốt đến đỏ bừng, làn môi khô xám xịt, lồng ngực nàng phập phồng, hơi thở ra cũng nóng hổi.

"Sao lại thành thế này?"

Vu đại phu nói: "Nóng tới sốt, miệng vết thương lại không thể động đến. Cô nương này rốt cuộc có quan hệ gì với gia các người? Cô nương cứ nói với ta, để ta còn đắn đo nặng nhẹ."

Tân Nô nhìn ông ta một cái. "Ta bảo này Vu đại phu, ông lo cái gì chứ? Phu nhân bảo ông cứu mạng, người trong phủ bọn ta, ông không thể động vào thì mạch cũng không bắt được sao?"

Đang nói, Nghênh Tú đã vén mành bước vào. "Dược bà tới rồi."

Mọi người vội tránh ra bên giường. Dược bà vén đệm lên nhìn, xoay người nói với Vu đại phu. "Các ngài nên ra ngoài đi, các cô nương thì đi đun nước mang tới. Lần này phải lột bỏ y phục mới bôi thuốc được. Đại phu, ngài đi chuẩn bị dược trước, bọn tôi xử lý miệng vết thương đã.

Tân Nô nói: "Trông có nghiêm trọng không?"

Dược bà này không rõ nội tình, vừa cầm kéo, bảo người tới châm thêm nến vừa nói: "Nghe nói trong phủ các người lắm quy tắc, nhưng cũng là nơi trong sạch, vì sao trách phạt một nô tì thôi mà lại đánh người ta ra thế này."

Tân Nô cũng không muốn giải thích, chỉ đệm lời.

"Phu nhân nhà ta có lòng lương thiện, nào có làm ra tội nghiệt thế này chứ? Nàng ta phạm vào đại sai, gia bọn ta lại không muốn cho nàng ta chết. Bà để ý kỹ, sau này phu nhân bọn ta sẽ đa tạ bà."

Dược bà này dùng lửa hơ kéo, sau đó lại nhúng vào nước ấm, cẩn thận cắt vải chỗ vết thương ra."

"Vậy chẳng phải là sống chịu tội sao?"

Bà ta nói xong câu này, lại cảm thấy mình lắm lời, sao lại hỏi tới chuyện bí mật của những trạch viện lớn, thế là không nói nữa.

Phần vải quanh vết thương rốt cuộc đã bị cắt ra, nhìn thấy một mảng máu thịt ghê người.

"Cũng may là cô nương này xuất thân là nô tì. Nếu là người trong gia đình trong sạch, thế này thì xong rồi, sợ là chẳng sống nổi nữa."

Tay cầm đèn của Tân Nô cứng đờ. Câu nói này chân thật, nhưng lại rung động lòng người.

Nàng ta không thể mở miệng nói, nữ tử trước mắt này chính là công chúa duy nhất của tiền triều Đại Tề.

Dường như mọi người phải vật lộn cả đêm. Đầu tiên là cắt y phục ra rửa sạch, sau đó lại kê thuốc, bôi thuốc. Nhưng từ đầu tới cuối, cơn sốt của Kỷ Khương vẫn chưa hề lui.

Canh năm hôm tiếp theo, Trần Cẩm Liên tỉnh lại trên giường, bên ngoài đã lên đèn.

Đêm qua Tống Giản hoàn toàn không chạm vào cô ta. Đây cũng là lần đầu tiên, trước đây cô ta toàn phải chịu trận trên giường.

Bóng Tống Giản chiếu lên tấm bình phong bích sa. Trời còn chưa sáng hẳn, y cũng không truyền người vào hầu hạ. Trần Cẩm Liên thử gọi thăm dò. "Gia?"

Bóng người trên tấm bình phong hơi động: "Hử?"

Trước đó Trần Cẩm Liên còn đang cân nhắc không biết y làm sao, lúc này nghe thấy y đáp lời, vội khoác áo bước xuống giường, chân trần giẫm lên địa long, vòng qua tấm bình phong ra ngoài.

Tống Giản đang ngồi trên ghế bành cạnh cửa sổ, chân phủ một tấm thảm lông lớn, trên đầu gối còn bày ra nửa quyển sách. Than trong phòng cháy hừng hực, tựa như vừa mới được thêm vào. Trần Cẩm Liên bước đến bên hành lang, nói với người gác đêm: "Nấu nước bạch thược rồi bưng đến cho gia đi."

Giọng nói còn chưa dứt, bên trong đã truyền ra giọng Tống Giản. "Không cần vội, xem mấy trang này đã, còn ngủ được thêm vài canh giờ nữa."

Trần Cẩm Liên liền khua tay cho người hầu đi, xoay người bước vào phòng. "Gia dậy lúc mấy giờ thế ạ?"

Tống Giản lật quyển sách đang đặt trên đầu gối, y liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. "Âm thanh tuyết rơi lớn quá, chưa ngủ được."

Trần Cẩm Liên ngồi xuống, tựa vào bên gối y. Cô ta chỉ mặc một chiếc áo lót màu ánh trăng, khoác ngoài chính là chiếc sưởng y của Tống Giản, đôi chân thon dài như ẩn như hiện. Cô ta là người biết đắn đo. Trời vẫn còn tối, gương mặt phản chiếu ánh than hồng, hơn nữa đôi mắt vừa mới tỉnh dậy, còn mơ màng ẩn chứa tình cảm. Trần Cẩm Liên nghĩ, thế này hẳn có thể lấy lại cục diện trên giường tối qua chăng.

Tống Giản cúi đầu nhìn cô ta. "Sao vậy?"

"Thiếp... không sao cả, chỉ nghĩ tới việc gia không được nghỉ ngơi ổn thỏa. Thiếp đau lòng lắm."

Tống Giản dùng tay niết lấy cổ cô ta.

Không biết có phải vì ngồi quá lâu không mà bàn tay y lạnh lẽo khác thường, khiến Trần Cẩm Liên rùng mình. Cô ta ngẩng đầu nhìn Tống Giản, to gan hỏi một câu. "Gia, hôm qua có gì không thoải mái sao?"

Lời vừa dứt, bàn tay Tống Giản đang đặt trên cổ cô ta dần dần siết chặt.

Hành động này không phải trêu chọc, Trần Cẩm Liên hiểu rất rõ.

Cô ta vội quỳ sụp xuống. "Gia, thiếp nhiều lời."

Tống Giản nâng đầu nàng ta lên, ép cô ta nhìn thẳng vào mắt mình. "Lúc cô không hỏi chuyện là một nữ tử xinh đẹp."

Trần Cẩm Liên bèn liên tục vâng dạ.

Cô ta rất sợ Lục Dĩ Phương, nhưng cô ta càng sợ Tống Giản hơn. Cô ta không hiểu, người nam nhân này có tài hoa hiếm có trong thiên hạ, cũng có một đôi mắt như trăng như sao, vốn là lương phối để những mỹ nhân xinh đẹp dịu dàng hầu y đọc sách thâu đêm. Nhưng những ngày tháng như vậy, cô ta lại không với tới được.

"Ra ngoài!"

Y buông tay, cơ thể Trần Cẩm Liên liền xụi lơ ngã xuống. Cô ta không dám chần chừ khắc nào, vội quấn chặt áo choàng chạy ra ngoài.

Ai ngờ còn chưa ra tới bên ngoài đã đụng phải Tân Nô đang tiến vào. Sắc mặt nàng ta hoảng hốt, suýt chút nữa đã lao vào ngực Trần Cẩm Liên. Nàng ta thấy Trần Cẩm Liên y sam hỗn độn, cũng không thể hỏi nhiều. Thị nữ bên ngoài vén mành ấm, nàng ta bèn bước nhanh vào.

"Gia, bên Tây Sương phòng không ổn, cũng là chuyện một hai canh giờ rồi. Phu nhân bảo tiểu nhân đến hỏi gia một tiếng, phu nhân tự làm chủ, đem đi hỏa thiêu hay thế nào ạ?"

---

(1) Xuất phát từ Hóa cốt miên chưởng, một loại độc thần công xuất phát từ các tiểu thuyết gia của trường phái võ hiệp. Người bị trúng phải sẽ từ từ mất tri giác, sau đó người mềm nhũn như bông.

(2) Huân hào là tên thường gọi, tên húy là tên họ thật.

--

Hôm qua mình quên ngày tháng mất nên hôm nay đăng bù nhé. Hihi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro