Chương 10 - Động tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tha Dữ Đăng

Dịch: Tịch Dương Mùa Hạ

"Giữa Tống gia và Đại Tề chỉ có ân oán, nhưng giữa gia và Lâm Xuyên nào đâu chỉ có ân oán thôi."

CHƯƠNG 10: ĐỘNG TÂM

---

Lúc tiếng trống canh vang lên lần đầu, tuyết cũng dần ngừng rơi.

Lưu Dĩ Phương đang thêu giày dưới ngọn đèn, Trần Cẩm Liên vừa cầm đèn vừa ngáp, ngồi cạnh nàng ta.

Trần Cẩm Liên mới gả cho Tống Giản chừng ba bốn tháng, tuổi còn trẻ, cũng rất xinh đẹp, là do Lục Dĩ Phương tuyển lựa gắt gao mới chọn ra được, nạp nàng ta làm thiếp thất giúp Tống Giản. Tống Giản không có lòng với chuyện nam nữ, Lục Dĩ Phương lại cứ mải miết nạp thêm mỹ thiếp cho y. Đối với Lục Dĩ Phương mà nói, nàng ta đã qua tuổi ba mươi, chuyện tình yêu nam nữ gì đó chỉ là thứ phàm tục nông cạn. Thứ nàng ta muốn nắm giữ chính là một ngôi nhà vừa to lớn lại phức tạp, kẻ tới người đi không dứt. Chỉ có như vậy mới không cô phụ trái tim linh lung tinh xảo mà nàng ta tu dưỡng được trong cung đình Đại Tề.

Trên mặt giày thêu vãn mai, là mẫu mà Tống Ý Nhiên rất thích. Lục Dĩ Phương thêu rất tỉ mỉ, trước sau mất hơn nửa tháng, tới nay vẫn chỉ mới được một nửa.

Mắt Trần Cẩm Liên đã muốn sụp xuống, đầu cũng gà gật bên ngọn đèn, khiến ánh lửa lập lòe trước mắt Lưu Dĩ Phương.

Lưu Dĩ Phương ngừng tay, nghiêng đầu nhìn cô ta.

Trần Cẩm Liên vội ngồi thẳng dậy. Từ lâu cô ta đã biết sự nghiêm khắc và soi mói của Lưu Dĩ Phương. Ngày thường nếu nàng ta không gọi, mấy tiểu thiếp nhỏ như cô ta đều không dám bén mảng tới nhà chính. Cũng không biết vì sao hôm nay Lục Dĩ Phương lại nhớ tới cô ta, bảo cô ta tới hầu hạ kim chỉ. Xem như cô ta đã lên tinh thần mười hai vạn phần rồi, nhưng kiểu lao động chân tay tỉ mỉ này thật sự khiến mắt người ta không sao mở nổi.

"Phu nhân, thiếp..."

Đối diện với ánh mắt Lưu Dĩ Phương, nàng ta không dám chần chừ khắc nào, vội cúi người buông đèn dầu xuống, quỳ hành lễ. "Thiếp ra ngoài tuyết một lát cho tỉnh táo tinh thần rồi lại vào hầu người."

Lưu Dĩ Phương ủ tay trong chiếc áo choàng da hồ ly, hỏi thị nữ bên cạnh: "Gia hồi phủ chưa?"

Thị nữ trả lời: "Sắp về rồi ạ. Trương quản sự kéo ngựa về. Nghe nói bên kia đang chuẩn bị nước."

Tống Giản có thói quen này. Trước khi đi ngủ nhất định phải tắm rửa.

Lục Dĩ Phương 'ừ' một tiếng. "Có gọi người tới hầu hạ chưa?"

"Chưa nghe Trương quản sự nói."

Lục Dĩ Phương vỗ vỗ lên tay Trần Cẩm Liên. "Cô sang hầu hạ gia tắm gội đi."

"Sao ạ?"

Trần Cẩm Liên không ngờ, Lục Dĩ Phương tốn hơn nửa ngày là muốn chuẩn bị điều này cho mình. Nhưng rốt cuộc đây có phải là chuyện tốt hay không, hiện giờ cô ta vẫn chưa phân biệt rõ.

"Phu nhân, hôm nay gia có hứng thú..."

Nàng ta dùng hai chữ hứng thú này, lặng lẽ thăm dò tới chuyện giường chiếu, nghe tê tê dại dại, mang chút cám dỗ nghênh đón mà vờ như cự tuyệt, lại có chút rụt rè thăm dò.

Lục Dĩ Phương nhìn cô ta một cái. Hai má Trần Cẩm Liên ửng đỏ, mê hoặc lòng người. Nữ tử trẻ tuổi thật tốt, chỉ một câu trêu chọc đã có thể động tình, phong tình vạn chủng.

"Gia... Hôm nay tâm tình không tốt lắm. Bảo cô sang đó là vì muốn cô giúp gia giải tỏa."

Kiến thức Trần Cẩm Liên nông cạn, tâm tư cũng không phức tạp như Lưu Dĩ Phương, hoàn toàn dựa vào bộ ngực mượt mà trơn bóng như ngọc và vòng eo nhỏ có thể nắm bằng một tay mà lên được giường Tống Giản. Trước đó cô ta nghe nói hôm nay Tống Giản vốn không định ra ngoài, sau đó lại nghe nói có người họ Cố đến tìm, đánh Trương quản sự một trận trước cửa phủ, Tống Giản mới ra ngoài.

Kết quả là vừa đi liền tới tối mới về tới nhà.

Cô ta là kiểu người chỉ chịu ngọt, không gánh nổi lời lẽ sắc bén của chủ nhân. Nghĩ tới chuyện này, trong lòng liền sợ hãi, bẽn lẽn làm dáng. Lục Dĩ Phương lại không kiên nhẫn, đúng lúc Tân Nô vừa trở về từ chỗ Tống Giản, vẻ mặt cũng không tốt lắm.

Lục Dĩ Phương liền bảo người tống Trần Cẩm Liên ra ngoài.

Tân Nô thấy đã có người đi bưng nước, liền bước đến bên bàn trà cởi vòng tay ra, chuẩn bị rửa mặt cho nàng ta. Theo quan niệm của nàng ta, chủ tử không hỏi, nàng ta tuyệt đối không mở lời, cứ làm tốt chuyện được giao. Những chuyện khác mình nhìn thấy thì cứ nhớ trong lòng là được.

Lục Dĩ Phương biết tính nàng ta, cũng không vòng vo.

"Đưa người về rồi sao?"

"Đưa về rồi ạ."

Người bưng nước mãi chưa thấy về, nhớ tới chắc là vì phòng nước đang bận lo cho Tống Giản, Tân Nô bước đến bên bàn trà, rót một chén trà nhỏ dâng cho Lục Dĩ Phương.

"Phu nhân, trà đây ạ."

Lục Dĩ Phương đưa tay nhận lấy, đặt trên đầu gối.

Ánh trăng bên ngoài cửa sổ trong vắt, bầu trời đã bị tuyết gột rửa cả ngày dài, đến đêm thưa thớt lại lộ ra vài ngôi sao lạnh lẽo. Lục Dĩ Phương chống khuỷu tay lên bệ cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng mát mẻ xuyên thấu qua kẽ hở của tàng cây.

"Hiện giờ người thế nào rồi? Gia sắp xếp cho nàng ta thế nào?"

Tân Nô ngồi thẳng dậy, vừa dời ngọn đèn bên khuôn thêu đi vừa nói: "Sợ là hôm nay phu nhân làm điều thừa rồi. Nô tỳ thấy dáng vẻ của gia, hẳn thà rằng cô ta chết đi còn tốt hơn. Hiện giờ chỉ còn lại nửa cái mạng thôi. Gia không cho mời đại phu, cứ ném vào sương phòng tối lửa tắt đèn. Sợ là ngày mai gặp lại chỉ còn là một thi thể thôi."

Lục Dĩ Phương nói: "Ngươi cứ sai người đi mời đại phu đi, không cần báo với Trương quản sự."

Tân Nô nhìn nàng ta, do dự một hồi mới mở lời: "Làm vậy cũng đâu có ý nghĩa gì. Gia và phu nhân khó khăn lắm mới có những ngày yên ổn, tội gì phải làm khổ mình, để cô ta vạch vết sẹo của gia ra? Nô tỳ thấy, thà cô ta chết đi, mọi người càng thoải mái."

Lục Dĩ Phương lắc đầu. "Trận chiến sông Bạch Hà, gia chỉ còn kém một bước, nhưng thứ gia không vượt qua được chính là cô ta. Ngươi đấy, bụng dạ vẫn còn thật thà quá. Giữa Tống gia và Đại Tề chỉ có ân oán, nhưng giữa gia và Lâm Xuyên nào đâu chỉ có ân oán thôi."

Tân Nô luôn bội phục thủ đoạn và tầm nhìn của nàng ta, nghe xong liền mở miệng đáp vâng.

Sau đó lại nói: "Lâm Xuyên công chúa... rốt cuộc là người như thế nào?"

Lục Dĩ Phương thu hồi tầm mắt, nhấc tách trà lên uống một ngụm. "Theo ngươi thấy thì sao?"

"Khó nói lắm ạ, rõ ràng là nàng ta rất hạ mình, nhưng mỗi câu nói ra đều giống như đâm vào não gia vậy. Nô tỳ..."

Nàng ta còn chưa dứt lời, tiểu đồng bên ngoài đã hỏi: "Tân Nô tỷ tỷ, phu nhân nghỉ ngơi chưa? Người gác cổng có lời muốn thưa."

Lục Dĩ Phương gật đầu, Tân Nô liền bước tới bên cửa sổ, tựa vào thanh cửa sổ nói. "Có chuyện gì? Đứng bên đó thưa đi."

Tiểu đồng vội nói: "Phu nhân, Cố tiểu gia đó lại tới rồi. Bọn tiểu nhân không cản được hắn. Lúc này hắn đã đi tới trước sảnh rồi. Gia đang tắm, tiểu nhân không dám bẩm báo."

Lục Dĩ Phương day day hai đầu mày, đây cũng là một vấn đề đòi mạng người đây.

"Đi, ra trước sảnh."

Trước viện đã loạn hết cả lên. Sáu bảy tiểu đồng lăn lộn trên nền tuyết, hoặc ôm đầu, hoặc ấn bụng rên rỉ. Cố Hữu Hối nắm chuôi kiếm đứng bên chậu cây vân tùng. Lá cây vân tùng cũng bị kiếm quét rơi lả tả.

Lục Dĩ Phương buộc lại áo da hồ ly, bước từ phía sau ra. "Cố tiểu gia, ngài cũng xuất thân từ con cháu thế gia, sao lại hành động lỗ mãng như thế?"

Cố Hữu Hối quay đầu, bước nhanh tới gần nàng ta.

"Ta chỉ muốn hỏi Tống Giản một câu thôi, hắn dẫn người về rồi, giờ sống hay chết?"

Lục Dĩ Phương không hề lui bước. "Nàng ta đã nhập hộ tịch Tống phủ, chính là nô tì của Tống phủ bọn ta. Đây là chuyện trong nhà ta, không cho phép ngài càn rõ tới hỏi."

Cố Hữu Hối cười lạnh một tiếng: "Hỏi cũng không được à?"

Nói rồi, hắn rút kiếm bên hông ra, đặt thẳng lên cổ họng Lục Dĩ Phương, khóe miệng nâng nên nụ cười nhạt. "Tống phu nhân, ta bỏ dinh phủ Cố gia đi, chỉ là một tên du thủ du thực trên giang hồ, không có dáng vẻ và khí chất như Tống Giản. Cô nói ta không được hỏi, vậy ta sẽ dùng kiếm trên tay để hỏi vậy."

Tân Nô hét lên: "Các người còn đứng đó làm gì? Bắt lấy hắn đi."

Lục Dĩ Phương giơ tay lên nói: "Không cần đâu Tân Nô. Mời Cố tiểu gia vào trong. Ngươi vào bưng trà đi. Chuyện của Lâm Xuyên công chúa ta sẽ từ từ nói với Cố tiểu gia."

Cố Hữu Hối là người ít trải đời, thật sự không đối phó được với loại người đã được tu luyện như Lưu Dĩ Phương. Lời nàng ta nhỏ nhẹ, kiếm của Cố Hữu Hối cũng bất giác yếu thế đi. Trong lòng hắn vốn sợ Tống Giản nhẫn tâm, thật sự giết chết cô công chúa xúi quẩy nọ, vậy thì tự mình phải rạch một kiếm lên cổ rồi. Nay thấy thái độ của vị Lục phu nhân này, nghĩ chắc hẳn không cần lo lắng cho tính mạng Kỷ Khương.

Hắn ngượng ngùng rút kiếm về.

Mấy tiểu đồng trên mặt đất cũng lồm cồm bò dậy, lăn lộn bò lùi ra phía sau.

Lục Dĩ Phương tự tay pha một ấm trà Thái Bình Hầu Khôi. Đêm rất lạnh, khói trà sôi mờ mịt bốc lên, rót thẳng vào mũi hắn. Loại cảm giác tê dại như canh đường này khiến cả người hệt như bị dây thừng trói chặt. Lục Dĩ Phương ngồi ngay ngắn, tay bưng khay trà, đầu ngón tay cũng đỏ lên nhưng nàng ta dường như không hề bị tác động.

Cố Hữu Hối cố chấp không chịu nhận lấy. "Làm trò trước mặt tiểu gia cũng vô dụng thôi. Tiểu gia muốn gặp nàng ấy."

Lục Dĩ Phương lại nâng tay cao hơn. "Cố tiểu gia uống một ngụm trà đã. Uống xong hãy gặp cũng không muộn."

Đây là lưỡi dao dịu dàng của nữ nhân, kiếm của Cố Hữu Hối thật sự không cản được. Chẳng phải hắn thương hoa tiếc ngọc, chỉ vì cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

"Được, được. Ta uống."

Nói rồi hắn đón lấy, một hớp rót vào cổ họng. Sau khi nuốt xuống, bị nóng tới nhe răng trợn mắt.

Lục Dĩ Phương che miệng cười cười. Nàng ta bước đến ghế bành, ngồi xuống.

"Ta có một câu muốn hỏi Cố tiểu gia, ngài để ý con người cô ta, hay chỉ để ý mạng của cô ta?"

Cố Hữu Hối bị hỏi câu này, gương mặt bất giác lúc đỏ lúc trắng, lúc lam lúc lục, ngũ quang đủ màu, trông rất đẹp mắt.

"Ta... đương nhiên ta chỉ để ý mạng nàng ấy thôi."

Hắn ưỡn cổ nói, quai hàm cũng siết chặt.

Lục Dĩ Phương chăm chú nhìn dáng vẻ của hắn, nhàn nhạt ồ một tiếng.

Tiếp đó nàng ta đứng dậy, đi đến trước mặt hắn. Cố Hữu hối bất giác lùi về sau mấy bước.

"Cô đừng tới gần như vậy."

"Cố tiểu gia sợ điều gì?"

"Ta..."

"Cố tiểu gia, nếu ngài chỉ để ý tính mạng cô ta thôi, vậy thì mời ngài về đi. Lục Dĩ Phương ta lấy mạng ra bảo đảm cho cô ta, gia của ta sẽ không để cô ta chết như vậy đâu."

--

Tới khổ với ông Hối. Nhưng cũng phải thôi, anh ngây thơ vậy làm sao là đối thủ của người thủ đoạn tâm cơ như Lục Dĩ Phương?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro