Chương 9: Khởi Tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tha Dữ Đăng

Dịch: Tịch Dương Mùa Hạ

---

Tống Giản và chưởng quầy vẫn đứng trong tuyết, nói từ chuyện sản xuất mao thạch tới chuyện thủy văn địa lý, thậm chí nói tới vị lão gia nào đó chơi đoán phỉ thúy, một khắc trước còn giàu sang, một khắc sau liền bần cùng, phải bán hết địa sản, cuối cùng lưu lạc đến mức bán mình làm nô, không còn ai biết đến. Sau cùng họ lại nói đến chuyện huyết văn của đợt hàng Xương Hoa này tốt hay xấu.

Tống Giản cầm ô, nương theo chiều cao của chưởng quầy mà hơi khom eo xuống. Đứng khá lâu rồi mà y cũng không cảm thấy mệt. Khuôn mặt ấm áp rõ ràng giãn ra trong tuyết, quần áo mặc thường ngày lại càng tôn thêm góc độ dịu dàng. Chuỗi ngọc trầm hương trên tay đôi khi chạm vào cán ô khe khẽ.

Kỷ Khương vừa chịu trượng hình, lại trải qua một phen lôi kéo, miệng vết thương mở ra, lại ma sát với làn váy, mỗi khắc đều là dày vò. Nàng không đứng vững, trước mặt cứ mơ hồ từng đợt ánh sáng trắng rồi lại xám, nhưng nàng lại không chịu để lộ dáng vẻ thảm hại của mình.

Tiểu đồng đứng bên cạnh Tân Nô nhìn thấy tình hình này liền kề tai Tân Nô nói: "Hay lên xin gia một tiếng, trời cũng sắp tối rồi."

Tân Nô đứng yên ổn bên nhuyễn kiệu. "Gia đang có hứng, các ngươi cũng xứng đi giục sao?"

Nói rồi, nàng ta giơ cánh tay đang đỡ Kỷ Khương lên, cúi đầu bình đạm nói với Kỷ Khương: "Đứng cho đàng hoàng đi, gia chúng ta có quy định, nữ tử trong phủ ra vào cũng phải có dáng vẻ đứng đắn. Nghe nói cô từ trong cung ra, đừng khiến ta coi thường cô."

Nữ tử trong phủ?

Cảm xúc của Kỷ Khương tuy rằng đã bị nỗi đau đớn trên người khuấy đảo đến mơ hồ, nhưng vẫn ngầm nghe được ẩn ý trong câu này của Tân Nô.

"Tống Giản... muốn đưa ta đi đâu?"

Tân Nô ngẩng đầu lên. "Gia chúng ta nảy sinh lòng từ bi, bổ sung hộ tịch của cô vào phủ, nhưng mà là nô tịch. Dạo này trong phủ vừa tống đi hai ba người hầu làm việc nặng, vừa khéo bổ sung cô vào."

Nói rồi cô ta hơi ngừng lại, lên giọng nói: "Ta là Tân Nô, nô tì trong phủ đều do ta quản lý. Ta nghe nói, trước đây cô là công chúa Đại Tề, tới chỗ của ta rồi thì không có gì khác với các nô tì khác trong phủ. Mấy lời sau đây ta chỉ dạy cô một lần thôi. Lần thứ hai, ta sẽ dùng quy củ trong phủ để dạy dỗ cô. Nghe cho kỹ. Tên húy của gia cao quý, phận làm nô thì không được gọi thẳng."

Làm nô ư?

Kỷ Khương yên lặng nghe Tân Nô nói xong, lại nhìn về hướng Tống Giản đang đứng trong tuyết, cách đó không xa.

Y vẫn cúi người che ô cùng chưởng quầy, tựa như vừa nói tới điều rất thú vị, khí chất con người cũng lạnh lẽo, khóc thì khóc cười thì cười, chẳng còn mảy may nhìn thấy làn sương máu lúc tiễn biệt trên quan đạo năm đó. Nhưng mà, cho dù y kiềm chế đến mức nào thì nỗi hận cũng không thể nào che giấu được.

Kỷ Khương nhớ ra, nàng tới là để giao mình cho y. Nếu đã là giao phó, vậy thì sẽ có quan hệ lệ thuộc. Nhưng đây cũng là thứ dày vò con tim nàng nhất. Trước đây nàng là công chúa, cho dù xuất giá thì trong quan hệ giữa nàng và Tống Giản, trước là quân thần, sau đó mới là phu thê. Đại Tề là chỗ dựa hung hăng kiêu ngạo phía sau nàng. Thế nhân đều biết tới Lâm Xuyên công chúa trước, sau đó mới bàn tới Tống Giản.

Tống Giản sống ẩn nhẫn trong hào quang lóa mắt của Kỷ Khương nhiều năm. Nàng biết y có tài quân sự, nhưng nàng lại quá coi trọng nhu cầu của bản thân mình. Trước giờ chưa từng nghĩ đến, Tống Giản vốn là vật làm nền trong cuộc đời nàng cũng cần phải có một cuộc đời phong quang rực rỡ, vượt trội hơn người.

Quá nhiều phụ lòng không sao kể xiết.

Lúc này trời đã tối hẳn, gió tuyết vẫn chẳng ngừng. Trước Linh Lung trai, cuối cùng Tống Giản cũng cáo từ chưởng quầy. Y xoay người, đầu gối gặp lạnh đau đớn như kim châm xuyên cốt. Tân Nô bảo hai thị nữ giữ lấy Kỷ Khương, buông tay chỉnh lại y sam, tự mình bước lên trước, khụyu hối hành lễ, sau đó vươn tay nhận lấy chiếc ô trong tay Tống Giản.

"Gia, phu nhân đã mời đại phu, đang đợi trong phủ."

Tống Giản ngừng lại, nhắm mắt thở ra một hơi, nỗi đau đớn trên đầu gối vẫn không thuyên giảm chút nào, nhưng y không chịu để lộ ra.

Tân Nô nhận ra được, nhưng lại không dám hỏi, càng không dám dìu y. Dù sao nàng ta cũng là nữ tử do Lục Dĩ Phương tự mình dạy dỗ, biết đâu là chỗ kiêng kị của Tống Giản.

"Nàng ấy tự quyết định, ta có nói là phải chữa thương cho cô ta sao?

Tân Nô cúi đầu xuống: "Ý phu nhân là, gia đã để cô ta từ van dặm tới, hẳn sẽ không muốn nhận được một thi thể trước cổng nha môn. Người như cô ta không xứng để Tống phủ chúng ta tốn chiếu bọc thây đâu."

Nàng ta dùng những lời nhục nhã khó nghe nhất để nói, vốn là muốn biện minh cho hành động của Lục Dĩ Phương, nhưng Tống Giản nghe xong cũng không thấy dễ chịu chút nào.

Y nghiêng mặt, nhìn thoáng qua Kỷ Khương.

Nàng vừa chịu hình xong, tóc tai rối loạn, làn môi cũng bị cắn nát lúc nén đau, rướm máu tươi. Kỷ Khương sau khi cởi bỏ chiếc cửu địch quan, trút đi bộ y phục hoa lệ thêu mẫu đơn vàng, nhận hết mọi tra tấn lại giống như cánh hoa sen bị người thô bạo giẫm nát. Trong nhất thời, y thoáng không nhận ra nàng.

"Gia!"

Tống Giản ngẩn ra. Tiếng gọi "gia" này là từ miệng Kỷ Khương phát ra.

"Kỷ Khương có lời muốn nói với ngài."

Tống Giản nghiêng người đi về hướng xa liễn(1). Một tiểu đồng vội kê ghế giúp y. Tống Giản đỡ lấy càng xe, xoay người nói với Kỷ Khương. "Lâm Xuyên, nay cô đã là người trong phủ ta, sau này thời gian còn dài, có gì muốn nói cũng đừng nhất thời nôn nóng."

Y còn gọi nàng là Lâm Xuyên. Cũng đúng, Kỷ Khương là tên húy, cho dù là phò mã cũng không thể gọi thẳng ra. Thế nên trước giờ trong phủ, trước mặt và sau lưng người khác, Tống Giản đều quen gọi nàng là Lâm Xuyên. Dần dần, cách gọi này cũng có mấy phần ý nghĩa thân mật giữa phu thê với nhau.

"Tống Giản, ta chỉ có một câu thôi."

Tân Nô nhíu nhíu mày. Nàng ta ngẩng đầu lên, nói với một thị nữ bên cạnh nàng: "Vả miệng cô ta!"

Kỷ Khương không kịp lên tiếng, mặt bên trái đã lãnh một cái tát thô bạo.

Cơ thể nàng nghiêng ngả, cánh tay được người khác dìu mới không đến mức ngã xuống.

Tân Nô bước đến trước mặt nàng. "Ta đã nói với cô rồi, ta chỉ nói một lần thôi. Cô đã không nhớ rõ thì phải bị quy củ trong phủ dạy dỗ."

Đôi mắt Kỷ Khương đỏ hồng, trên mặt cũng ửng lên dấu vết màu đỏ. Nàng cố hết sức nén nước mắt lại, chậm rãi đứng dậy nói với Tống Giản.

"Gia, ngày mai là lập xuân rồi."

"Ta biết."

Kỷ Khương nuốt cảm giác tanh ngọt trong cổ họng xuống. "Ta đã tới kịp, vậy mong là gia đừng quên ước định lui binh bên sông Bạch Thủy."

Tống Giản cười một tiếng. "Hay là ta và cô lại giao một ước định nữa đi."

Nói rồi y ngẩng đầu. Bầu trời u ám trên đỉnh đầu vẫn còn đang đổ tuyết rào rào.

"Chỉ cần ngày nào cô còn làm nô trong phủ ta, ngày đó ta sẽ là thần tử Đại Tề của cô."

Giọng y không lớn, nhẹ như mây gió, không để lộ chút cảm xúc nào.

Nhưng câu này y đã luyện trong đầu mình ngàn vạn lần. Mỗi giọng điệu trong câu chữ đều dùng hết tâm ý.

"Được, ta đồng ý với chàng."

Tống Giản cúi đầu nhìn nàng. Toàn thân nàng run rẩy trong tuyết. Trên bờ môi thâm đen còn để lại dấu răng nhìn ghê người, nhưng ánh mắt nàng lại không có một tia lùi bước nào. Ánh mắt như thế, Tống Giản đã quá quen thuộc.

"Ôi, Lâm Xuyên, cô ngu xuẩn thật đấy."

Chẳng qua y chỉ muốn để nàng nhìn xem, hoàng thất Đại Tề mà năm ấy nàng không tiếc tận diệt cả nhà mình cũng phải bảo toàn, hôm nay vứt bỏ nàng như rơm rác thế nào. Không ngờ, vậy mà nàng lại đồng ý dễ dàng đến thế, tựa như đã sớm đoán được lòng y.

Đây không phải ván cờ chính trị, khiến Tống Giản thắng cũng không vẻ vang lắm.

"Ngu xuẩn thì ngu xuẩn thôi. Ta tự vấn lương tâm, ta có lỗi với chàng. Ta không để ý chàng nhục nhã ta, giày vò ta thế nào. Chàng muốn làm chủ tớ với ta, vậy thì ta làm nô tì cho chàng. Chỉ cần chàng thật sự tôn trọng ước định mà chàng nói là được."

Nói rồi nàng lại giơ tay, chỉ vào chính mình. "Một ngày ta làm nô, một ngày chàng làm thần."

Vốn y còn định giữ tâm trạng bình tĩnh, lại bị lời nàng nói làm dấy lên muôn ngàn sóng dữ. Tay tựa vào càng xe cũng đột nhiên siết chặt.

"Đối với cô mà nói, Đại Tề quan trọng như vậy sao?".

Nàng cũng ngẩng đầu lên, chiếc cổ thanh nhã lộ ra trong gió tuyết lạnh lẽo, trông như một khúc ngó sen trắng nõn. Ba nghìn thế giới, mọi cõi sa bà(2) hỗn độn khơi dậy động niệm, đều cuồn cuộn dấy lên trên cơ thể nữ tử vừa xa cách vừa thân thuộc này. Thế mà những lời thốt ra từ cánh môi thâm tím của nàng lại giống như ma quỷ, bắt lấy toàn bộ cảm xúc của Tống Giản.

"Chuyện này rất quan trọng với gia sao?"

Đùi Tống Giản truyền tới cơn đau đớn như đâm thủng màng não. Thân mình y lảo đảo, suýt nữa còn không đứng vững.

Tân Nô vội nói: "Gia, về thôi. Phu nhân lo lắng cho ngài, đã bảo người tới hỏi mấy lần rồi."

---

(1) Xa liễn: Một loại xe thời xưa.

(2)Tam thiên thế giới: Tiếng nhà Phật, chỉ hàng hà sa số thế giới trên cõi đời. Gồm Tiểu thiên thế giới, Trung thiên thế giới và Đại thiên thế giới.

Cõi Sa bà: Chỉ thế giới Sa bà (Phạm:Sahàlokadhàtu), tức là thế giới hiện thực do đức Phật Thích ca mâu ni giáo hóa. Chúng sinh trong thế giới này làm 10 điều ác, chịu đựng các phiền não mà không muốn lìa bỏ, vì thế gọi là Nhẫn.

Sa bà trở thành 1 thế giới Tam thiên đại thiên do đức Phật Thích ca mâu ni giáo hóa.

---

Từ chương này lịch post chuyển sang thứ 3 và thứ 7 nhé.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro