Chương 8 - Diễm tội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


THA DỮ ĐĂNG

Dịch: Tịch Dương Mùa Hạ

"Nàng không chống chọi được, nhưng tuyệt đối không cam chịu trầm luân."

CHƯƠNG 8: DIỄM TỘI
---

Từng cơn đau bất ngờ giáng xuống mông, kéo Kỷ Khương ra khỏi hồi ức, trở về với trận tuyết trước nha môn Thanh Châu mà không chút chuẩn bị nào.

Trước mắt nàng lóe lên từng luồng ánh sáng vàng chóe chói chang, cổ họng cũng trở nên mất khống chế, phát ra một tiếng: "A!". Âm thanh này chớp mắt châm ngòi cho những người kéo đến xem náo nhiệt xung quanh. Thậm chí có người vỗ tay khen hay.

Lòng người hỗn độn hoàn toàn lộ ra rõ ràng nên nền tuyết. Không ai cảm thông cho nàng, cũng căn bản không có ai để ý xem nàng có tội hay không. Sự náo nhiệt hương diễm che lấp đi mọi xúc giác của bọn họ. Điều này khác xa với bầu không khí trang nghiêm vắng lặng trong Văn Hoa điện năm đó, lại có cùng nỗi bi thương tương đồng.

Nha dịch đếm số cất cao giọng hô: "Một". Sống lưng cứng đờ của nàng còn chưa kịp thả lỏng, trượng thứ hai liền giáng xuống. Kỷ Khương siết chặt dây trói cổ tay, nhưng vẫn không thể hoàn toàn nuốt tiếng rên vào cổ họng. Trong miệng nàng bật ra âm thanh yếu ớt nhưng lại chói tai, rót thẳng vào màng nhĩ mọi người, khiến những xấu xa phàm tục bất trị của con người lại hưng phấn trỗi dậy.

"Ấy ấy, ngừng, ngừng lại."

Một nha dịch xách theo hai thùng nước chạy từ trong phủ ra.

Nha dịch giám sát hành hình quay đầu lại nhìn gã. "Còn phiền phức vậy à?"

Nha dịch đặt thùng nước xuống, cởi cái gáo hồ lô giắt bên hông ra. "Phiền phức gì chứ? Đại nhân nổi lòng từ bi, ngươi còn biết phơi bày cho người ta thấy à? Đánh vào y phục, lại vào ngày đông, không tới hai mươi trượng thì quần họ đã rách bươm cả rồi. Mấy loại vải thô vải nát thế kia, thấm vào vết thương thì sẽ lở loét hết, không bị đánh chết cũng bị đau tới chết thôi. Mau đi."

Người hành hình chẳng chút tình nguyện buông hình trượng xuống, đi qua múc nước.

Vào ngày đông, hắt nước lên chỗ bị hành hình thật ra không phải vì muốn hành hạ những người này. Dương Khánh Hoài sợ nhất là phiền phức, tốt nhất là đánh cho nhanh lẹ rồi tống họ ra khỏi Thanh Châu. Hắn cũng không muốn mấy người này bị thương đến mức bệnh không đi nổi. Tới lúc đó không chỉ phải nán lại trong ngục trị thương mà còn tốn tiền cho họ ăn uống nữa. Chuyện mua bán thâm hụt như thế hắn cũng chẳng muốn làm.

Kỷ Khương nhờ vào khoảng lặng này mà có thể miễn cưỡng điều chỉnh lại hơi thở của mình. Gã thanh niên nằm sấp bên cạnh nghiêng đầu sang nói với nàng. "Cô nương à, cô kêu cũng phải chịu mà không kêu cũng phải chịu. Mấy người vây xem ngoài kia, trong đầu đều bẩn thỉu, căn bản họ không hiểu cho sự khổ sở của cô. Họ chỉ muốn dùng nỗi đau của cô để khiến bản thân mình vui vẻ thôi. Cô cần phải... cố nhịn thôi."

Đây có thể xem là những lời thương cảm nàng tận đáy lòng. Kỷ Khương nghiêm túc tiếp thu.

Khác hẳn với nơi nàng sống, thế tục là nơi phô bày mọi thứ ánh sáng cả đẹp đẽ lẫn dung tục. Phần lớn mọi người đều chưa từng được thánh nhân dạy dỗ, cải gạo dầu muối là đủ lấp đầy dạ dày. Có nôn ra thì chắc chắn cũng chỉ có hơi của ngũ cốc, cháo vụn, mọi hương vị tao nhã đều sẽ bị chôn vùi trong đó. Nàng không chống chọi được, nhưng tuyệt đối không cam chịu trầm luân.

Một gáo nước lạnh băng đột ngột tưới xuống.

Trời quả thật rất lạnh, Kỷ Khương không nén được mà giật mình một cái.

Việc hành hình được tiếp tục. Người hành hình chụm trượng trúc thành vòng tròn, không chút thương tình đánh xuống. Nha dịch giám sát hành hình cất cao giọng đếm. "Ba."

Thân hình Kỷ Khương không nén được mà ngẩng lên, răng cắn chặt, rốt cuộc cũng nuốt được cơn đau xuống, chỉ câm lặng rên rỉ một tiếng trong mũi.

Nhưng đây mới chỉ là trượng thứ ba mà thôi. Nàng có thể dễ dàng nhận ra uy lực của công cụ hành hình này.

Sau hai mươi trượng, da thịt đều rách nát, máu đỏ tươi thấm ra từ trong tiết khố, mỗi trượng đánh xuống lại thêm chồng chất. Kỷ Khương cảm thấy răng mình đã cắn đến sắp vỡ rồi. Nhưng quả thật nàng đau quá, đừng nói kim chi ngọc diệp như nàng, cho dù là mấy nam nhân bên cạnh cũng lần lượt buông bỏ mặt mũi, hét lên thảm thương.

Chỉ trong chốc lát, trước phủ nha Thanh Châu đã giống như địa ngục chốn trần gian.

Cho nên rốt cuộc tám mươi trượng trong Văn Hoa điện đau đến mức nào, Kỷ Khương không tưởng tượng nổi. Kỷ Khương nghĩ sau khi gặp Tống Giản, nếu y không ra tay giết nàng, nàng thật sự rất muốn hỏi y thử.

Quy luật tự chuộc tội của con người thật sự rất đơn giản. Sau khi lấy một trả một thì sẽ cảm thấy giữa hai người đã có đủ tư cách chọc vào nỗi đau của nhau.

Cuối cùng cũng đánh xong bốn mươi trượng. Người hành hình cũng nhẹ nhàng thở ra, thu gậy lại, sau đó bước sang một bên nghỉ ngơi.

Những người nằm trên ghế hành hình không ai đứng dậy nổi. Máu và nước lạnh hắt lên người dần dần kết thành băng sương. Hơi thở ra từ cổ họng người bị hành hình lại mang theo cảm giác nóng bỏng như bị thiêu đốt. Từng hồi từng hồi trước mặt Kỷ Khương đều hóa thành màu đen, âm thanh người bên tai cũng mơ hồ.

"Đánh xong rồi, tiếp theo đại nhân có ý gì không?"

Nha dịch giám sát hành hình sờ sờ mũi, đảo mắt nhìn tình trạng thê thảm xung quanh. "Còn sao nữa, lôi vào nhà lao nuôi thôi. Nhưng ai đi lại được thì đuổi khỏi Thanh Châu đi. Tình hình bây giờ thế nào chứ? Sông Bạch Thủy vẫn còn đánh đấy. Sao đại nhân có thể để bọn họ lang thang trong Thanh Châu chứ. Hừ."

Hắn giơ tay chỉ chỉ vào Kỷ Khương đang nằm trên ghế hành hình. "Đặc biệt là nữ tử này. Đuổi đi mau đi. Vừa nghe cô ta phát âm tiếng Phổ thông là biết từ Đế Kinh tới rồi. Không chừng là gian tế đấy."

"Vâng."

Nha dịch định kéo người đi, lại nhìn thấy tiểu đồng thân cận của Dương Khánh Hoài chạy tới.

"Này, các quan gia đợi đã, đại nhân có dặn dò khác."

Nha sai giám sát hành hình vội hỏi: "Dặn dò gì?"

Tiểu đồng này chạy tới nỗi không kịp thở. "Tống phủ tới đòi người. Những người khác quan gia cứ tống đi. Nhưng cô nương này thì phải đưa đến Tống phủ."

Gã giám sát hành hình ngây ra: "Tống phủ? Tống phủ nào cơ?"

Tiểu đồng hơi nín thở: "Quan gia à, Tống phủ có giao tình với đại nhân chúng ta thì còn có thể là Tống phủ nào nữa chứ? Chẳng phải chính là vị tiên sinh của vương gia đó sao?"

Miệng gã nha dịch hành hình co rút lại, vốn chỉ nghĩ nàng ta là nữ tử bán nghệ bôn tẩu trên giang hồ, không chút nể tình mà đánh nàng ta bốn mươi trượng thật, lại không biết nàng ta lại có quan hệ với Tống Giản. Nghĩ tới bèn không khỏi chột dạ bước xuống, tới bên cạnh Kỷ Khương quan sát tỉ mỉ, chỉ sợ là đánh quá tay rồi.

"Chuyện này... sao không nói sớm chứ? Nếu nói sớm thì đã không..."

Tiểu đồng nói: "Quan gia yên tâm đi, đại nhân chúng ta nghe tin cũng nói y như vậy, nhưng người bên ấy nói đại nhân xử sự công bằng, không có gì đáng trách."

Bấy giờ nha dịch này mới nhẹ nhàng thở ra. "Vậy còn không mau giải tán mấy người kia đi, rồi đưa cô ta tới chỗ Tống tiên sinh."

Mấy người tới xem náo nhiệt sao lại dễ giải tán vậy. Vừa nghe thấy Tống phủ tới đòi người, não ai nấy cũng đều nhạy bén như mấy người kể chuyện, soạn ra biết bao màn kịch hay, tiếp đó lại kéo nhau đi theo nha dịch đỡ Kỷ Khương ra đầu phố.

Chân Kỷ Khương căn bản không có sức, hầu như bị người ta kéo lê về phía trước. Cũng không biết có phải vì vết thương đau quá không, trong tuyết lớn, nàng lại không thấy lạnh chút nào. Bố cục thành Thanh Châu được mô phỏng theo Đế Kinh, bốn bề ngay thẳng, hai con đường chính trong thành giao nhau tạo thành đông tây nam bắc. Vương phủ ở hướng Bắc, còn nhà Tống Giản ở phía Tây Vương phủ. Dọc đường đi theo đường chính là từ Nam ra Bắc, bên đường san sát các cửa hàng. Cũng vì cuối năm, ngoại trừ những người tới góp vui, người bán hàng thì nô bộc các phủ tới mua thức ăn cũng chen chúc đầy con phố. Người tới người đi, vô cùng náo nhiệt.

Cung đình là nơi cơ mật mà phố chợ bên ngoài không được quyền biết tới. Kỷ Khương lại là nàng khổng tước lông vàng được nuôi dưỡng trong đó, nhưng y lại bắt nàng phải lộ diện ra ngoài.

Nhưng mà, dù là Tống Giản hay Kỷ Khương đều chưa từng cảm giác được, cả hai người đều không ngừng giày vò đối phương, sau đó trên con đường nhân sinh dài đằng đẵng này, trừ khi tử biệt, bằng không nhất định sẽ phải dung hợp trong đau đớn đong đầy.

—Tịch Dương Mùa Hạ—

---

Người Tống phủ đã đứng ở đầu đường đợi nàng. Đứng đầu là một thị nữ tên Tân Nô. Nàng ta mặc một chiếc áo ngắn cổ chéo có hoa văn triền chi(1), phía dưới là chiếc váy mã diện(2) bằng tơ Thanh La, bên ngoài khoác một chiếc áo bội tử(3) phủ lông, yên lặng đứng trước nhuyễn kiệu. Nàng ta không được coi là xinh đẹp, thậm chí đôi mắt còn hơi sụp xuống, nhưng khí chất và dáng vẻ đưa tay nhấc chân đều khá giống với Lưu Dĩ Phương.

Nàng ta trầm tĩnh bước về phía trước, đón lấy thân mình lung lay sắp đổ của Kỷ Khương từ tay nha dịch, sau đó liếc mắt ra hiệu, hai tiểu đồng phía sau liền dâng một mâm bạc vụn lên.

"Đây là gia chúng tôi mời các vị quan gia uống rượu, các vị quan gia vất vả rồi."

Bọn nha dịch vội chắp tay nói cảm tạ, biết trước giờ Tống phủ đều rất trọng thể diện, liền phất tay giải tán mấy người tới xem náo nhiệt xung quanh.

Ý thức của Kỷ Khương đã mù mờ, chỉ mơ màng nghe thấy cô gái nọ sai người đi mời đại phu.

Mắt nàng quả thật nặng trĩu, cổ họng liên tục dâng lên cảm giác tanh ngọt. Trong phảng phất lại ngửi được mùi trầm hương vô cùng quen thuộc. Đó là mùi của chuỗi ngọc trầm hương kỳ nam mà trước đây nàng tặng cho Tống Giản. Suốt một năm đó, đại nội chỉ dâng được một đợt nguyên liệu phong phú bóng bẩy như vậy. Nàng cảm thấy rất hợp với Tống Giản liền cố nài tiên đế ban cho nàng. Phải mài hết một trăm linh tám viên ngọc trầm hương mới tạo thành.

"Ôi, Tống tiên sinh đích thân đến à? Không phải đã hẹn rồi sao, ta sẽ gửi mao thạch tới phủ cho ngài mà?"

Cổ họng Kỷ Khương căng thẳng, gian nan ngẩng đầu lên.

Nam tử trước mặt đang từ trên xa liễn bước xuống, trực xuyết màu trắng xanh, khoác áo lông chồn xám.

Y hoàn toàn không nhìn Kỷ Khương.

Hơn ba năm, Tống Giản vẫn mang dáng vẻ năm đó, thậm chí sự tàn ác giữa hàng mày trong lao ngục đã dần ẩn giấu theo thời gian. Y là một nam nhân rất đẹp. Thời trẻ đi ngao du khắp nơi, sau đạt được công danh, lại từng làm quan địa phương, con người y đã không còn khí chất văn nhược vốn có của con cháu sĩ tộc nữa.

"Nghe nói, đợt hàng mão thạch này và kê huyết thạch Xương Hoa ngài gửi tới lúc đầu là cùng đợt hàng."

Chưởng quầy Linh Lung trai biết hắn có tật ở chân, không đứng lâu được, vội muốn đưa hắn tới trước cửa hiệu.

"Vâng, vâng. Đợt hàng đó trước lúc chớm đông đã gửi đến phủ ngài rồi. Chẳng phải ngài không chấm sao? Sau đó tiểu nhân còn đến Xương Hoa một chuyến, khó khăn lắm mới có đợt hàng này bán cho ngài. Đơn hàng lớn lần này gửi tới ngài còn có hai viên, tiểu nhân đã xem xong rồi, khắc thêm huyết văn trang trí thì hợp lắm."

Tống Giản không có ý đi vào. Y đứng cách Kỷ Khương không gần cũng không xa. Bọn người Tân Nô đều biết quan hệ giữa hai người, cũng không rõ lắm lần này Tống Giản tới là có dụng ý gì.

Là muốn đến nhìn xem tình trạng thảm hại của Kỷ Khương ư? Nếu phải, chẳng phải nên dặm thêm vài lời nhục nhã ư? Nhưng từ đầu tới cuối y đều không nhìn sang bên này, cứ ôn hòa ung dung mà chuyện trò với chưởng quầy Lung Linh trai.

Kỷ Khương nhìn y, nhưng cũng không nói gì cả.

Duy chỉ có trận tuyết lớn, lạnh lẽo mà duy mỹ ngăn cách giữa hai người.

---

(1)Triền Chi: Một loại hoa văn trang trí truyền thống của Trung Quốc, thường được nhìn thấy trên gốm sứ.

(2)Váy Mã Diện: Là kiểu váy phổ biến nhất của Trung Quốc thời cổ, trước sau trong ngoài tổng cộng có bốn lớp, hai mảnh chồng lên nhau. Bên ngoài có trang trí. Váy Mã Diện thịnh hành nhất vào thời Minh, Thanh, kéo dài đến tận thời Dân quốc đã có nhiều biến đổi, nhưng vẫn giữ được kết cấu đặc biệt của nó.

(3)Bội tử: Còn gọi là bối tử, xước tử, tú quật, là một kiểu trang trí y phục truyền thống của Hán phục. Là một loại trang phục mà phụ nữ, con gái thời Tống Minh thường dùng. Kiểu dáng là cổ áo vuông góc với vạt áo. Dưới nách tay áo bắt đầu mở rộng ra, bên hông thì dùng dây tơ lụa để buộc lại, phía dưới thì dài quá gối. Thường thì tay áo và cổ áo được viền hoa.

--

Giận chị tác giả ghê, sao mô tả bộ đồ cho chị tì nữ còn kỹ hơn cả dàn nữ chính nữ phụ là sao à :'( 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro