Chương 1 - 5 (Quyển 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1
Siêu sao quốc tế — Fiennes Đường, hưởng thọ 37 tuổi, qua đời vì bệnh tim.

. . .

. . .

Nếu đã chết rồi, chuyện gì đang xảy ra ở đây?

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc, bức tường trắng xóa, các loại máy móc duy trì sự sống, máy thở oxy... Những thứ này rất quen thuộc với một người sống chung với bệnh tật nhiều năm, nhưng mình đã chết rồi, tại sao lại nằm đây? Đầu óc mơ hồ và khó chịu, Cậu từ từ nhắm mắt lại, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói của vài cô y tá.

"Thật tội nghiệp, thành ra thế này mà chẳng ai đến thăm."

"Trước đây, hình như anh ta là thành viên của một nhóm thần tượng nổi tiếng, mặc dù ngoại hình đẹp trai nhưng không được chú ý nhiều bằng các thành viên nổi bật khác trong nhóm..."

Giọng nói của các cô y tá dần dần trở nên mơ hồ, cậu nghe không rõ họ đang nói gì. Từ khi bước chân vào giới giải trí, cậu tiếp xúc đầu tiên với điện ảnh, khi nào lại gia nhập nhóm thần tượng?

Mang theo những câu hỏi làm người ta rối bời, cậu lại chìm vào giấc ngủ mê man, lúc tỉnh lúc mê. Hầu hết thời gian bản thân cậu không rõ mình đang ngủ hay đang tỉnh.

Nhưng dù sao, cuối cùng cậu cũng xác nhận được một việc: mặc dù mọi người ở đây gọi cậu là "Đường Phong", nhưng cậu chắc chắn "Đường Phong" mà họ nhắc tới không phải là cậu. Trước khi gia nhập giới giải trí ở Hollywood, cậu đã đổi nghệ danh.

Trải qua 37 năm và sống trong bệnh tật liên miên, cơ thể không thể gọi là thanh niên, vậy mà lại hồi phục rất nhanh.

Hơn nữa, cậu chết vì bệnh tim, chứ không phải vì rơi xuống biển mà mất ý thức.

Cậu nghĩ, có lẽ mình đã biến thành một người khác.

Tóm lại, mọi phỏng đoán đều trở thành ngày cậu tỉnh dậy và có thể bỏ máy trợ thở.

Cậu nhờ y tá đưa cho mình một chiếc gương, cô ấy nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu và nói: "Yên tâm đi, mặt của anh không bị thương." Cậu chỉ biết cười nhẹ, còn cô y tá vẫn tốt bụng đưa gương cho Cậu.

Nhìn vào gương, cậu xác nhận được suy nghĩ trong lòng: cậu đã thực sự biến thành một người khác, một thanh niên tuấn tú, may mắn thay không phải là phụ nữ. Một người từng chiến đấu với bệnh tật suốt ba mươi năm, nếu không trở nên tiêu cực thì sẽ lạc quan như cậu của hiện tại.

Nhìn xem, thật tuyệt khi không còn bệnh tim, ngay cả chuyện sống lại và nhập vào thân xác khác cũng có thể dễ dàng chấp nhận.

"Thân thể này có bệnh tim không? Ý tôi là, thân thể của tôi ổn chứ?" Cậu không kìm lòng được mà hỏi.

Y tá nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ, rồi nói: "Anh rất may mắn, tuy rơi xuống biển hôn mê hơn nửa tháng, nhưng giờ đã hồi phục, thân thể của anh rất tốt, không có bệnh tim, cũng không có bệnh gì khác." Nói xong cô vội vàng đi ra ngoài, cậu nghĩ cô cho rằng đầu óc cậu có vấn đề.

Dù là nguyên nhân gì khiến cậu trở thành thế này, cậu cũng sẽ chân thành cảm ơn ông trời ban cho cậu một cuộc sống mới, một thân thể khỏe mạnh.

Chương 2

Trong suốt thời gian nằm viện, không có ai đến thăm Đường Phong. May mắn thay, trong balo của anh có một số vật dụng cá nhân giúp bản thân anh hiểu thêm về thân phận hiện tại của mình. Tên thật của cơ thể này không phải là Đường Phong; cái tên này được công ty quản lý đặt vì họ cho rằng hình tượng của anh phù hợp với kiểu nam giới Trung Quốc cổ điển. Dựa vào nhật ký trong iPad, có vẻ như Đường Phong của trước đây không thích tên này.

Tuy nhiên, Đường Phong hiện giờ cảm thấy không có vấn đề gì.

Ngoài những điều đã biết, Đường Phong còn khám phá thêm một số bí mật từ nhật ký. Thực tế, Đường Phong trước đây rất yêu một người đàn ông tên là "Lục Thiên Thần", có khả năng là chủ tịch công ty quản lý của Đường Phong. Thậm chí, trước đây cậu ta có tình cảm đơn phương với Lục Thiên Thần, và trong một lần nhân lúc Lục Thiên Thần say rượu, cậu dụ dỗ rồi phát sinh quan hệ. Lục Thiên Thần đã có người yêu là Ca Trần, một ngôi sao của công ty đối thủ, và Ca Trần dường như có mối quan hệ không bình thường với người quản lý của công ty đó.

Quả nhiên, giới giải trí đúng là một mớ hỗn độn.

Sau khi đọc xong nhật ký của chủ nhân cũ, Đường Phong hiểu rõ tình hình của mình: cha mẹ ly hôn, mẹ là một sao nổi tiếng đã qua đời, và khi còn trẻ, cậu từng nổi bật trong một nhóm thần tượng. Sau khi rời nhóm, sự nghiệp của cậu tụt dốc, cậu mê mẩn chủ tịch công ty, và sau cái chết của mẹ, cậu mất đi chỗ dựa, tiêu tán tiền bạc và bị chủ tịch xa lánh.

Tóm lại, cậu là một ngôi sao hạng hai thiếu chí tiến thủ.

Ngày Đường Phong xuất viện, anh gặp người đại diện của mình — Một người đàn ông trung niên có dáng hơi mập, trước đây Đường Phong không ưa và giờ cũng không có thiện cảm. Người này quá khôn khéo, nhất là đối với một ngôi sao đang xuống dốc và bị ghét bỏ, nhưng vẫn còn hợp đồng nhiều năm, tương lai rất mờ mịt. Người đại diện giải quyết thủ tục xuất viện nhanh chóng, nét mặt không giấu được sự mất kiên nhẫn.

Cậu mang theo hành lý cùng người đại diện lên xe.

"Nghe bác sĩ nói đầu cậu có vấn đề, nhiều việc không nhớ rõ?" Người đại diện vừa lái xe vừa lạnh nhạt hỏi.

"Ừ, mơ mơ hồ hồ, nhớ không rõ lắm." Đường Phong nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ngắm cảnh thành phố.

Sau một lúc, người đại diện thốt ra một câu không rõ nghĩa: "Không nhớ ra cũng tốt."

Đường Phong không nghĩ nhiều, hành vi của Đường Phong trước đây đúng là khiến người ta khó chịu. Tuy nhiên, suy đi nghĩ lại, Đường Phong của trước đây chỉ là một đứa trẻ thiếu tình thương, muốn gây sự chú ý nhưng kết quả lại ngược lại. Đường Phong hy vọng rằng kiếp sau, cậu có thể sinh ra trong một gia đình tràn đầy tình yêu thương.

Khoảng nửa giờ sau, người đại diện đỗ xe tại một khu dân cư cao cấp. Đường Phong cảm thấy kỳ lạ; một ngôi sao nghèo như vậy không thể sống trong biệt thự trị giá hàng chục triệu (tính theo nhân dân tệ).

"Căn nhà của cậu đã bị ngân hàng tịch thu, chủ tịch sẽ sắp xếp cho cậu một chỗ trong ký túc xá của công ty. Tạm thời cậu ở lại đây." Người đại diện xuống xe, ánh mắt phức tạp nhìn Đường Phong kéo hành lý, "Theo tôi lên trên."

"Nơi này là nhà của ai? Tôi ở đây có vẻ không phù hợp lắm." Đường Phong kéo hành lý đi theo người đại diện, thầm nghĩ rằng biệt thự lớn như vậy không phải nơi dành cho ngôi sao nghèo như cậu có thể ở. Có thể trước đây Đường Phong từng có những người bạn giàu có; và mẹ của Đường Phong cũng có những người bạn cũ.

"Cậu gặp may đấy, còn có người sẵn lòng tiếp nhận cậu." Người đại diện không quay lại, giọng nói mang đầy sự mỉa mai và khinh thường.

Dù trước đây "Đường Phong" có làm điều gì sai trái, nhưng thái độ lạnh lùng và thiếu chuyên nghiệp của người đại diện hiện tại vẫn là điều không thể chấp nhận. Cậu quyết định việc đầu tiên phải làm là đổi người đại diện.

Người đại diện ấn chuông cửa, và một nữ người hầu ra mở. Sau khi trao đổi với người đại diện, họ bước vào nhà. Biệt thự được trang bị một cách tinh tế, nhưng vẫn thể hiện sự xa hoa, cho thấy chủ nhân là một người đàn ông có gu thẩm mỹ.

"Ngài Charles là bạn hồi đại học của chủ tịch Lục. Phòng của cậu ở chỗ này. Ngài Charles thường bận rộn, có thể đến tối muộn cậu mới gặp được." Người đại diện dẫn Đường Phong lên tầng hai biệt thự, mở cửa một phòng khách cuối hành lang, trong phòng có phòng tắm riêng, TV, máy vi tính, tủ quần áo... Đường Phong cảm thấy thật sự rất thoải mái.

"Nhớ cho kỹ, đừng gây rắc rối cho ngài Charles. Đây không phải là lời khuyên, mà là lời cảnh cáo." Người đại diện nói trước khi rời đi.

Đường Phong cảm thấy bất đắc dĩ. Dù không rõ mối quan hệ với Charles như thế nào, nhưng cậu tự nhận mình là người tốt và hy vọng ngài Charles sẽ tiếp nhận Đường Phong một cách thiện chí.

Chương 3

Phòng đọc sách luôn mang đến cảm giác hết sức thoải mái, Đường Phong khi nằm viện vài ngày phải thừa nhận rằng phòng không có mùi thuốc sát trùng, giường đệm ấm áp, phòng tắm có bồn tắm lớn, tất cả những thứ này đều khiến cậu vô cùng hài lòng.

Cậu thay quần áo rồi ngâm mình trong bồn tắm lớn, nếu người hầu ở biệt thự đã nói rằng cậu có thể tùy tiện sử dụng tất cả mọi thứ trong biệt thự, thì Đường Phong đương nhiên không khách sáo, đồ đạc ở những nơi khác trong biệt thự cậu sẽ không đụng vào, chỉ có phòng tắm trong phòng của mình là cậu sẽ tận dụng một chút.

Tắm nước nóng đến thoải mái, cậu thay áo ngủ mềm mại mà người hầu đã chuẩn bị. Sau đó, cậu kéo dép trở về phòng, trên đầu giường trong phòng, có một ít đồ ăn thoạt nhìn cực kỳ ngon miệng.

Chủ nhân của tòa biệt thự này chắc chắn là một người tốt, những phục vụ nhỏ nhặt đã khiến Đường Phong rất có thiện cảm với Charles, người mà cậu chưa từng gặp mặt.

Cậu không quá đói, ăn một ít là no, không lâu sau người hầu gõ cửa vào dọn bàn ăn và còn mang cho cậu một ly sữa nóng, dặn Đường Phong uống xong rồi có thể nghỉ ngơi một chút, ngài Charles hôm nay có chút việc bận đến khuya mới về.

"Cảm ơn." Đường Phong lễ phép cảm ơn.

Trên mặt nữ hầu không có bất cứ biểu cảm gì nhìn Đường Phong, chờ Đường Phong uống sữa xong rồi thu dọn đi ra ngoài.

Dù thái độ người hầu có chút lạnh lùng, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến Đường Phong hưng phấn đón nhận cuộc sống mới, không có gì tốt hơn được sống, cũng không có gì may mắn hơn là có một thân thể khỏe mạnh.

Uống sữa xong cậu cảm thấy có chút mệt mỏi, cậu nhẹ nhàng nhéo nhéo mi tâm cố gắng giữ cho mình tỉnh táo hơn một chút, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ nặng nề kéo đến mà mơ màng nhắm mắt.

Đường Phong ngủ rất sâu, cậu cảm thấy như đã lâu lắm rồi cậu không ngủ sâu như thế, nhưng có đôi khi cậu lại nghĩ mình hình như không ngủ, ý thức có chút mơ hồ không rõ ràng, lại có chút hỗn loạn.

Trong lúc mơ mơ màng màng cậu dường như nghe thấy tiếng cửa phòng bị ai đó mở ra, có người đi vào, cửa phòng lần thứ hai đóng lại, người kia từng bước một đi đến bên giường cậu, hình như có nói gì đó, Đường Phong nghe không rõ ràng, cậu thậm chí không biết mình đang tỉnh hay mơ.

Cảm giác này thật sự rất kỳ lạ, cậu cảm thấy mình giống như đang trong mộng, người đàn ông kia xốc lên chăn trên người cậu, bàn tay lạnh lẽo luồn vào áo ngủ, sự tiếp xúc khi thì nhẹ khi thì nặng khiến cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu, thân thể như bị đốt lửa, khô nóng không chịu nổi.

Đường Phong muốn giãy dụa ngồi dậy, nhưng thân thể như bị rút hết khí lực, không thể nhúc nhích, cậu thở gấp từng nhịp với mong muốn giảm bớt khô nóng trên thân thể, nhưng không hiệu quả.

Cậu mơ thấy người đàn ông kia hôn cậu, dùng một cách tấn công triền miên và kịch liệt cướp đoạt khoang miệng của cậu, khiến cậu sắp không thở nổi.

Đây là mơ? Nếu như là mơ, tại sao lại khiến cậu cảm thấy chân thực như vậy?

Mà nếu là hiện thực, vậy tại sao cậu vẫn chưa tỉnh lại dù chỉ một chút, giống như đang bị bóng đè, mặc kệ giãy dụa thế nào cũng không được.

"A — "

Một cơn đau nhói đột ngột xuất hiện trên thân thể, khiến Đường Phong không kìm được mà kêu lên, giấc mơ không thể chân thực đến mức này, trong mơ sẽ không cảm nhận được cảm giác đau đớn dữ dội như vậy.

Cậu giãy dụa muốn tỉnh lại, nhưng trước mặt như có một cánh cửa trong suốt ngăn cản, khoảng cách để cậu tỉnh táo lại chỉ là một bước mà thôi, nhưng một bước ngắn như vậy lại không có cách nào vượt qua.

Thật là kỳ lạ, trong mơ có một người đàn ông cưỡng bức cậu, hơn nữa ngoài lúc đầu có chút thô bạo ra thì kỹ thuật sau đó không tệ lắm.

Chương 4

Trong 37 năm của Đường Phong, không phải là cậu chưa từng có tiếp xúc thân mật với đàn ông. Những năm đầu trong giới giải trí, cậu cố gắng giữ mình trong sạch. Hơn nữa, do mắc bệnh tim, nên dù có người tiếp cận, cậu cũng thường từ chối. Cho đến sau này, trong một lần ngẫu nhiên, cậu đã quan hệ với một nam diễn viên trẻ tuổi.

Đường Phong chỉ giữ mình trong sạch, chứ không bài xích đàn ông, tuy nhiên điều kiện để cậu và đàn ông có quan hệ là cậu tự nguyện và cảm thấy thoải mái, chứ không phải như đêm qua, bị người khác bỏ thuốc vào sữa rồi bị cưỡng ép.

Ngoài phòng, ánh sáng vẫn còn mờ ảo, tia nắng ban mai đầu tiên vẫn chưa ló dạng sau ngọn núi lớn. Trong phòng, không gian mơ màng, Đường Phong tỉnh dậy và nhìn đồng hồ treo trên tường, thời gian là 5h54' sáng.

Đầu cậu vẫn đang trong trạng thái hỗn loạn, dường như thuốc vẫn chưa hết tác dụng.Trên giường, ngoài cậu còn có một người đàn ông đang ngủ. Dựa vào chất lỏng chưa khô hoàn toàn ở giữa hai chân, có vẻ như người này đã đùa bỡn cậu đến 3, 4 giờ sáng mới ngủ. Đúng là thể lực tốt.

Trong phòng tối tăm, Đường Phong không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đã cưỡng bức mình. Cậu liếc nhìn một chút và từ kinh nghiệm quan sát người nhiều năm, cậu đoán người này không xấu, hốc mắt sâu, tóc đen, hình như là người lai giữa hai dòng máu.

Khi cậu đặt chân xuống đất, chúng mềm nhũn, cậu không đứng vững được và ngã xuống. Đường Phong theo bản năng túm lấy thứ gì gần đó, và kết quả là nắm chặt chăn.

Cuối cùng, cậu ngã xuống đất, và chăn cũng bị kéo theo. Âm thanh bất ngờ làm người trên giường tỉnh dậy. Đường Phong nghe thấy tiếng động, rồi tiếng mở khóa vang lên, phòng lập tức sáng bừng lên. Ánh sáng đột ngột khiến cậu cảm thấy khó chịu và phải nheo mắt lại.

Khi mắt Đường Phong quen dần với ánh sáng, cậu thấy một người đàn ông có vóc dáng rất đẹp đứng trước mặt cậu.

Một người ngồi trên đất, một người đứng trước mặt. Trong tình huống xấu hổ này, Đường Phong vừa ngẩng đầu lên liền thấy phần cơ thể của anh ta. Kích thước trông không tệ.

Tuy nhiên, đây không phải là lúc để thưởng thức nhau.

"Cậu định trốn đi à?" Người kia không ngại mình có hay không mặc quần áo, nhìn Đường Phong từ trên cao xuống.

"Không, tôi chỉ muốn đi tắm một chút."

Giờ đây, Đường Phong không nhà, không tiền, không biết gì về nơi này, và cũng không hiểu tại sao người đại diện lại đưa cậu đến đây.

Có lẽ trước đây "Đường Phong" từng bán mình? Trong giới giải trí không thiếu người như vậy, nhưng Đường Phong đã kiểm tra cơ thể mình rất kỹ, không có dấu hiệu nào cho thấy việc đó đã xảy ra.

"Trên người tôi quá bẩn, tôi muốn tắm." Đối phương không nói gì, Đường Phong giải thích đồng thời đứng dậy từ trên mặt đất, nghỉ ngơi một chút để hai chân có chút sức lực, mặc dù vẫn còn mềm nhũn.

cậu không thể mong đợi một người đàn ông 37 tuổi lại ngượng ngùng như một thiếu niên 17 để che đi cơ thể. Dù sao, mọi thứ đã xảy ra rồi, việc cố gắng che đậy bây giờ chỉ là điều nực cười.

Dù thế nào đi nữa, cậu đang có cơ thể của một thanh niên 25-26 tuổi.

"Cậu đã nghĩ thông suốt chưa?" Người kia híp mắt nhìn Đường Phong đi từng bước mềm nhũn về phía phòng tắm. Dưới ánh đèn mờ nhạt, cơ thể trẻ trung của cậu hiện lên với làn da màu mật ong, cơ bắp săn chắc nhưng không quá cường tráng, mọi thứ đều rất đẹp mắt, và nơi kia vẫn còn chút chất lỏng đáng ngờ.

Đường Phong suy nghĩ một chút, quyết định nói thật với đối phương.

"Tôi vừa từ bệnh viện ra, bị chấn động não, không nhớ rõ nhiều chuyện." Đứng dựa vào cửa phòng tắm, cậu nói.

"Đường Phong, đừng đùa nữa." Người kia đẩy cửa phòng tắm và bước nhanh đến.

Phòng tắm trong biệt thự quả thật rất tốt, nước tự động điều chỉnh nhiệt độ ổn định. Đường Phong vừa mở nước vừa ngâm mình trong bồn tắm lớn, hai tay mở ra, cười khổ nói: "Anh có thể đi hỏi bác sĩ hoặc tìm người béo đã đưa tôi đến đây."

"Vậy cậu không nhớ rõ giao dịch giữa chúng ta?" Người kia nhíu mày, khóe miệng cong lên, và dùng hai tay ôm trước ngực để khoe vóc dáng vượt trội của mình.

Đường Phong lắc đầu, hóa ra cậu và người đàn ông trước mặt có giao dịch.

"Cậu ở với tôi một tháng, chúng tôi sẽ đề cử Ca Trần vào vai nam chính trong bộ phim mới của đạo diễn Lý Nguy." Người kia đi tới, không cần biết Đường Phong có đồng ý hay không, bước vào bồn tắm. Đường Phong phải nhích về phía sau để nhường chỗ, may mắn là bồn tắm rất lớn, hai người đàn ông vẫn đủ chỗ.

Sau khi nghe lời của người kia, Đường Phong cảm thấy choáng váng. Tại sao cậu phải ngủ với người này một tháng, mà cuối cùng người hưởng lợi không phải là cậu mà là Ca Trần?

"Tôi đã đồng ý với một điều hoang đường như vậy sao?"

Chương 5

Người kia bị phản ứng "không thể tin được" của Đường Phong chọc cười, ngửa đầu phá lên cười.

"Đường Phong, cậu thật sự là Đường Phong sao? Tôi thấy cậu không giống như người bị mất trí nhớ, mà giống như là một người hoàn toàn khác." Nam nhân nhìn Đường Phong đang ngồi đối diện với ánh mắt sáng quắc và dò xét, "Mới một tháng không gặp, cậu cho tôi cảm giác hoàn toàn khác biệt."

"Tôi bị mất trí nhớ, nên tôi cũng không nhớ rõ Đường Phong trước đây trông như thế nào." Đường Phong nhún vai, và kể cả lời nói lẫn việc làm đều rất tự nhiên, "Hơn nữa, người vừa trở về từ cõi chết như tôi, ít nhiều cũng có sự thay đổi."

Đường Phong cầm trên tay vô số giải thưởng lớn từ sớm, vì vậy đã thành thói quen trong bất kỳ tình huống gì đột ngột xuất hiện đều phải giữ bình tĩnh, nhất là khi còn có một thân thể mắc bệnh tim, đặc biệt là khi còn mắc bệnh tim, cậu càng phải giữ cho trái tim mình bình ổn, tránh việc nhịp tim đập quá nhanh đến mức không thể kiểm soát.

Muốn bẫy cậu sao? Điều đó không dễ đâu.

"Một tháng trước, anh cảm thấy tôi như thế nào?" Đường Phong vốc nước nóng rửa mặt, tiện tay vuốt tóc ra phía sau, để những giọt nước từ mặt nhỏ xuống bồn tắm lớn, khuôn mặt xinh đẹp không có gì sót lại.

"Là một bình hoa đẹp, óc bã đậu, không có giá trị sử dụng." Charles cười nhẹ, khuỷu tay chống lên hai bên bồn tắm, ánh mắt của anh trở nên cực kỳ nhu hòa rơi trên khuôn mặt Đường Phong bị ánh đèn ấm áp chiếu vào, "Bất kể trước đây cậu như thế nào, giờ có vẻ như giao dịch này có lợi cho tôi."

"Nhưng tôi nghĩ giao dịch này quá ngu ngốc, chúng ta có thể huỷ bỏ không?" Sống lại thật sự rất tốt, nhưng phải đối mặt với việc trở thành bạn giường của người khác thì quả thật quá sức chịu đựng của cậu rồi.

"Tôi rất thích cậu, nên tôi không có ý định huỷ bỏ giao dịch." Charles từ chối yêu cầu của Đường Phong ngay lập tức, "Chỉ có điều — "

Charles đổi ý: "Lúc trước, khi cậu đồng ý giao dịch này khiến tôi cảm thấy rất buồn cười, nhưng giờ tôi thích cậu, tôi nghĩ chúng ta có thể thay đổi một chút, chỉ cần nằm trong phạm vi tôi có thể chấp nhận."

Xem ra cậu gặp phải một thương nhân vừa khôn khéo lại vừa mạnh mẽ rồi, Đường Phong nhìn người đàn ông trần như nhộng ngồi đối diện, với khuôn mặt đẹp trai, vóc dáng không khác gì những người mẫu hàng đầu ở Âu Mỹ. Mặc dù cậu không thích hai chữ "giao dịch", nhưng phong thái và cách giao tiếp của Charles rất hợp khẩu vị của cậu, quả thực là bạn giường khó tìm.

"Bộ phim mới của đạo diễn Lý Nguy, anh là người đầu tư?"

Đạo diễn Lý Nguy không phải là người xa lạ gì với Đường Phong. Giống như Đường Phong, phần lớn thời gian đạo diễn Lý Nguy hoạt động ở Âu Mỹ, quay những bộ phim thương mại lớn và phim nghệ thuật được đánh giá cao. Ông có ảnh hưởng lớn ở cả Châu Á lần khu vực Âu Mỹ.

"Đúng vậy."

"Anh đã đề cử Ca Trần với đạo diễn chưa?"

Charles cười nhẹ: "Đúng rồi, chính vào ngày cậu bị đưa đến. Nhưng nếu cậu muốn thử, tôi cũng có thể đề cử cậu với đạo diễn."

Dĩ nhiên, việc đạo diễn có chấp nhận hay không lại là một chuyện khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ