Chương 6 - 10 (Quyển 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

"Tôi có thể đề cử cậu với đạo diễn, nhưng cậu cũng phải hiểu, đạo diễn Lý Nguy không phải là người dễ dàng thỏa hiệp chỉ vì người đầu tư đề cử diễn viên." Charles không tin rằng minh tinh nhỏ có ngoại hình khá đẹp trước mặt này có thể được đạo diễn nổi tiếng ưu ái, chí ít anh biết được rằng Đường Phong ngoài việc vừa mới xuất đạo đã nổi tiếng một thời gian ngắn, sau đó lại xuống dốc nhanh chóng cộng thêm việc bị vướng vào nhiều scandal.

Tuy nhiên, lúc này Đường Phong xuất hiện trước mặt anh lại khiến anh có một cảm giác muốn tin tưởng một cách kỳ lạ, Đường Phong hoàn toàn không giống như lúc trước anh từng gặp hoặc từng nghe nói qua.

Gần như ngay lập tức, Charles hiểu rõ vì sao mình lại sẵn lòng ngồi trong bồn tắm giữa đêm cùng một minh tinh nhỏ bàn chuyện giao dịch, anh muốn người đàn ông này.

Tại sao Lục Thiên Thần lại nghĩ Đường Phong là một kẻ vô dụng đáng ghét? Rõ ràng đây là một người đàn ông khiến người khác muốn chinh phục.

"Trong giới giải trí không thiếu nam diễn viên có khuôn mặt đẹp, tôi có thể cho cậu một cơ hội." Charles cầm lấy cổ chân của người kia dưới làn nước, thật đáng tiếc, lần đầu tiên của hai người là trong tình huống đối phương bị chuốc thuốc mê.

Rút chân lại, Đường Phong mang theo vài phần tò mò đánh giá Charles trước mặt.

Cậu không nhịn được nở nụ cười: "Tôi có thể hiểu là anh đang có ý định bao nuôi tôi không?"

"Cậu bằng lòng để tôi bao nuôi không?" Sự thẳng thắn của đối phương khiến Charles tăng thêm vài phần thiện cảm với Đường Phong. Trước đây anh cũng từng chơi đùa với vài ngôi sao, nhưng hầu hết đều quá khôn khéo hoặc quá ngoan ngoãn khiến anh thấy buồn chán, hoặc tự tin quá mức khiến anh thấy phiền phức.

"Lời nói của tôi có lẽ hơi cuồng vọng, nhưng tôi không tin rằng mình chỉ là một người đàn ông có vẻ ngoài đẹp. Tôi cũng không thích hai chữ 'bao nuôi' này." Đường Phong từ chối lời đề nghị của đối phương.

Charles cũng không vì thế mà tức giận, anh đã đoán trước được. May mắn là họ còn có giao dịch kéo dài một tháng.

"Chúng ta có một tháng để hiểu nhau." Người đàn ông mang dòng máu lai mỉm cười đẹp trai.

"Nếu không thể hủy bỏ giao dịch, vậy có thể thay đổi quy tắc một chút không? Làm phiền anh đề cử tôi với đạo diễn Lý Nguy, tôi sẽ làm hết sức mình. Ngoài ra bình thường tôi mong anh không hạn chế sự tự do của tôi, điều này có thể chứ?" Sau một hồi tự hỏi, Đường Phong cố gắng tìm kiếm tự do lớn nhất trong giao dịch này.

Đàm phán với một người giàu có là một lựa chọn sáng suốt, từ chối một cách tùy tiện hoặc tỏ ra kiên quyết không cúi đầu sẽ chỉ làm cho đối phương chán ghét, kết quả cuối cùng là hoàn toàn bị loại bỏ. Đường Phong vẫn ôm ấp đam mê mãnh liệt với nghề diễn viên, và việc sống lại là một cơ hội khác mà ông trời ban cho cậu.

Chỉ có thể ra sức nắm chặt, toàn tâm toàn lực phấn đấu.

Đường Phong của trước kia đã làm phật lòng ông chủ công ty quản lý, nếu không cậu đã không bị giao cho một người đại diện tệ hại. Đường Phong ngoài việc phải dọn dẹp hậu quả của thân xác này, còn phải tìm một chỗ dựa vững chắc để không bị công ty quản lý đưa vào sổ đen, trước mắt chỉ có mỗi Charles.

Charles im lặng một lát rồi gật đầu, cho Đường Phong một câu trả lời thuyết phục: "Có thể, tôi rất thích cậu."

"Tôi cũng rất thích anh." Đường Phong cười sảng khoái, "Chỉ là lần sau đừng dùng thuốc với tôi, đầu rất khó chịu."

"Thêm một lần thế nào?" Charles tiến lại gần, cả người áp sát cậu, cúi xuống dịu dàng hôn lên trán Đường Phong, bỗng nhiên xuất hiện cảm giác muốn nghiêm túc một lần.

"Nể mặt tôi vừa mới ra viện, tha cho tôi đi."

"Được rồi, tôi cũng không muốn từ đầu đã dọa sợ cậu, nhưng một nụ hôn thì sao?"

Đường Phong vươn tay ôm vai đối phương, đưa lên môi mình một nụ hôn nhẹ nhàng, không chứa đựng chút tình dục nào nhưng lại mang đến một cảm giác ngọt ngào. Charles thích nụ hôn như vậy.

Chương 7

Khi Đường Phong nhìn thấy ba con số trong sổ tiết kiệm gửi ngân hàng, cậu thật sự không biết phải nói gì. Rõ ràng, nguyên chủ được thừa kế một khoản di sản đáng kể từ mẹ, nhưng chủ nhân trước của thân thể này đã tiêu xài hoang phí trong thời gian ngắn. Không ngạc nhiên khi người đại diện trung niên nói rằng nhà của cậu đã bị ngân hàng thu hồi; ba con số trong sổ tiết kiệm chính là toàn bộ tài sản của cậu.

Đặt quyển sổ tiết kiệm vào ngăn kéo, Đường Phong bước vào phòng tắm tắm qua loa rồi mặc quần áo. Tất cả quần áo của cậu đều là hàng hiệu, nhưng với gu thẩm mỹ của chủ nhân trước, cậu không thể khen ngợi được. Cuối cùng, cậu cũng chọn được một bộ quần áo màu nhạt trông tạm ổn rồi bước ra khỏi phòng.

Theo lời người đại diện trước, Lục Thiên Thần sẽ sắp xếp cho cậu một chỗ ở ký túc xá công ty, tuy nhiên bây giờ cậu sẽ ở lại biệt thự của Charles trong vòng một tháng.

Đường Phong đi xuống lầu, Charles đã dậy từ sớm. Do hôm qua uống thuốc mê nên đầu cậu còn hơi choáng, ánh đèn buổi tối cũng không rõ, nên cậu chưa quan sát kỹ người đã xảy ra quan hệ thân mật với cậu.

"Chào buổi sáng." Charles lễ phép cười. Dưới ánh nắng mặt trời, mái tóc màu nâu đậm như cà phê của anh hiện ra rõ ràng, Charles mặc gọn gàng sạch sẽ, ngồi thẳng lưng, trước mặt bày bữa sáng đơn giản nhưng tinh tế. Bên cạnh bàn là vài tờ báo ngày hôm nay, Đường Phong liếc qua, ngoài báo tài chính kinh tế thông thường còn có báo giải trí.

Trên bàn có hai phần bữa sáng. Đường Phong kéo ghế ngồi cạnh Charles, nhấp một ngụm cà phê, hương vị quen thuộc khiến cậu cảm thấy thoải mái. Trước đây, biết mình có thể chết vì bệnh tim bất cứ lúc nào, Đường Phong luôn chú trọng chất lượng cuộc sống.

Thực tế, đối với một người đàn ông đã quen với cuộc sống xa hoa, việc phải thay đổi ngay lập tức là rất khổ sở, giống như việc phụ nữ một khi đã quen mua quần áo giá hơn một nghìn sẽ khó mà trở lại mua quần áo mười đồng. Đàn ông cũng vậy, hút quen thuốc lá đắt tiền, uống quen cà phê hạt xay, thậm chí còn có xe tốt lại phải đi xe máy kéo? Coi như hết, cậu tình nguyện đi bộ.

"Báo giải trí?" Đường Phong tò mò hỏi.

Charles cười, đúng là một người đàn ông cực kỳ quyến rũ, đây là đánh giá của Đường Phong sau khi nhìn kỹ anh ta: giáo dục rất tốt, nhã nhặn và lịch sự, nhưng trên giường lại rất mạnh mẽ.

"Tùy tiện xem thôi."

"Lại vừa ý minh tinh nào vậy?" Đường Phong hỏi với giọng tự nhiên, không khác gì một người bạn tốt của Charles. Cậu đến gần liếc nhìn tờ báo của Charles, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt tái nhợt mang đến một cảm giác mông lung kỳ dị.

Charles híp mắt, hôn lên má của người kia, đúng là một "bữa sáng" ngon lành.

"Anh đều dịu dàng như thế với mỗi tình nhân?" Đường Phong lớn lên ở phương Tây nên không vì thế mà thấy xấu hổ, chỉ là hành động thân mật của đối phương khiến cậu có cảm giác như bọn họ là tình nhân. Tuy nhiên, đó chỉ là ảo giác. Đàn ông vừa đẹp trai vừa giàu như Charles, cậu đã thấy quá nhiều, tốc độ thay đổi bạn giường và tình nhân của loại người này còn nhanh hơn cả tên lửa. Đương nhiên, cậu có thể chơi đùa với họ, mọi người đều thỏa mãn nhu cầu, hưởng thụ tình yêu trong giây phút này, rồi sau đó chia tay trong hòa bình.

Nhưng tuyệt đối không được đặt cả trái tim vào đó.

Charles cười híp mắt: "Rất ít." Thực tế, anh hầu như chưa từng làm vậy, hành động không thể kìm chế hôn một tình nhân dùng tiền mua về ngay trên bàn ăn là khá kỳ quặc với anh, nhưng anh lại thích hôn Đường Phong. Không nghĩ quá nhiều, anh chỉ cảm thấy đối phương mang đến cảm giác mới lạ.

"Chút nữa có muốn làm gì không?" Charles gấp lại tờ báo, tùy ý hỏi.

Ăn một miếng chân giò hun khói, Đường Phong lắc đầu: "Thực ra tôi muốn gặp Lục Thiên Thần."

"Ha? Cậu thật đúng là yêu cậu ta." Charles nhếch mày.

"Không, tôi chỉ muốn nói chuyện với anh ta, muốn anh ta đổi cho tôi một người đại diện khác. Kinh nghiệm nhiều ít không thành vấn đề, nhưng ít nhất phải trung thực và nghiêm túc." Đường Phong biết đối phương hiểu lầm, tuy nhiên cậu không định giải thích thêm, "Ngoài ra, tôi muốn xem mình có thể nhận được công việc nào không."

Việc tiếp nhận công việc phải thông qua người đại diện, đó là lý do Đường Phong muốn thay người đại diện trông rất đáng ghét kia ngay lập tức.

Charles liếc nhìn Đường Phong, nói: "Chuyện này tôi sẽ giúp cậu giải quyết. Để đáp lại, hôm nay cậu phải đi cùng tôi."

"Cả ngày." Charles bổ sung.

Chương 8

Chiếc xe con màu đen mang đến cảm giác chắc chắn và ổn định, tài xế kéo mở cửa xe, nhưng Charles không vào trước mà rất lịch thiệp nhường Đường Phong lên xe trước, sau đó mới tự mình lên xe.

"Hôm nay tôi cần làm gì?" Đường Phong tựa lưng vào ghế, âm thầm cân nhắc. Charles nhìn không phải là người thích chơi trò biến thái, nhưng ai biết được điều gì sẽ xảy ra, nhỡ đâu đối phương kéo cậu đến phòng làm việc gây rối, cậu cũng nên nghĩ cách từ chối.

"Theo tôi là được." Charles cười nhẹ, đặt tay lên đùi Đường Phong nhưng không làm gì thêm.

"Tôi có thể hỏi ngài Charles làm gì không?"

"Một ít kinh doanh, bất động sản và tài chính là tiếp xúc nhiều nhất, chỉ là các hoạt động thương mại chủ yếu đều ở Châu Âu, gần đây tôi cũng bắt đầu đầu tư vào điện ảnh", nghĩ đến việc Đường Phong đã quên nhiều chuyện trước đây, Charles tiếp tục nói "Tôi và Lục Thiên Thần là bạn học đại học, lần này tôi đến Trung Quốc ngoài việc kinh doanh thì còn hợp tác với Lục Thiên Thần."

"Cậu không nhớ Lục Thiên Thần sao?" Charles nghiền ngẫm nhìn người kia.

"Không nhớ, chỉ từng nghe nói về chuyện trước kia của tôi và anh ta khi ở bệnh viện." Đường Phong đọc ra từ ánh mắt của đối phương, biết được nguyên chủ thân thể này thích Lục Thiên Thần, may mắn là Charles chỉ nghe nói chứ chưa từng tiếp xúc gần gũi với Đường Phong.

Đường Phong bắt đầu thấy đau đầu, không biết liệu lý do mất trí nhớ này có lừa được Lục Thiên Thần không. Nhưng khi cậu nghĩ lại cũng không cần lo lắng, Lục Thiên Thần thích Ca Trần và cực kỳ ghét cậu, vừa lúc tất cả mọi người không cần gặp mặt, các ngôi sao trong công ty quản lý cũng không cần phải gặp chủ tịch mỗi ngày.

Trên đường đi, ngoài việc trò chuyện về lý do Charles đến Trung Quốc, hai người còn bàn về một số hoạt động thể thao. Trước đây, Đường Phong không thể vận động mạnh nên thường chơi bida, trùng hợp, Charles cũng tự nhận là cao thủ trong môn này. Sau khi trò chuyện, Charles đề nghị đi đánh một ván bida vào buổi chiều và Đường Phong vui vẻ chấp nhận.

Xe dừng trước một tòa nhà tráng lệ, trước cửa có tấm bia đá cẩm thạch khắc bốn chữ rồng bay phượng múa: Tập đoàn Thiên Thần.

Khi nằm viện, Đường Phong đã nghe nói về Lục Thiên Thần qua báo chí và từ miệng y tá, Lục Thiên Thần là người sáng lập và chủ tịch tập đoàn Thiên Thần, khởi nghiệp từ khi còn trẻ nhờ ưu thế gia tộc và tài năng cá nhân, phạm vi kinh doanh của anh ta rất rộng, từ linh kiện ô tô, tài chính cho đến giới giải trí. Ở thành phố S, anh ta là một nhân vật truyền kỳ.

Mà tập đoàn Thiên Thần, chính là đại bản doanh của Lục Thiên Thần.

Charles biết rõ Đường Phong và Lục Thiên Thần có chút thù cũ hận mới, nhưng giờ đây Đường Phong không nhớ rõ Lục Thiên Thần, vậy mà Charles vẫn quyết định đưa Đường Phong đến tập đoàn Thiên Thần, cũng không biết anh ta suy nghĩ cái gì.

Đường Phong nghi ngờ nhìn Charles, người sau bước lại gần và cười rạng rỡ: "Quên nói với cậu, khi ở Trung Quốc tôi làm việc tại tập đoàn Thiên Thần. Dù cậu không nhớ Lục Thiên Thần, gặp mặt cũng không sao, nhưng cậu vẫn là người dưới quyền anh ta. Căng thẳng với anh ta không phải là chuyện tốt."

Ý của Charles là muốn làm người hòa giải?

"Cảm ơn." Nếu có thể xóa tan chuyện cũ với Lục Thiên Thần, đó sẽ là điều Đường Phong cầu còn không được.

Chương 9

Đường Phong theo Charles đi vào tập đoàn Thiên Thần, cậu đoán rằng người ở đây hẳn là đã từng gặp cậu, ít nhất các cô gái trên sàn diễn khẳng định không xa lạ với cậu. Thấy Đường Phong đi cùng Charles, mọi người sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn cậu không có vẻ thân thiện nhưng cũng không tỏ ra thù địch, nhưng đa số mang theo vài phần tò mò.

Giải trí Thiên Thần nằm ngay trong tòa nhà tập đoàn Thiên Thần, là một nhân viên của công ty lại đi yêu chủ tịch khiến nhân viên ở đây có ấn tượng bình thường về Đường Phong, một minh tinh nhỏ đã tuột dốc. Chỉ là có mấy người không hiểu, Đường Phong trước đây một lòng một dạ theo đuổi chủ tịch, giờ lại đi cùng ngài Charles.

"Bọn họ đều đang nhìn tôi." Cùng Charles bước vào thang máy chuyên dụng, Đường Phong cười khổ một chút.

"Đó là vì cậu đẹp." Charles tự nhiên vươn tay ôm lấy thắt lưng của cậu.

Đẹp? Khuôn mặt đẹp quá mức cũng không thích hợp trong giới giải trí, Đường Phong liếc nhìn mình và Charles trong gương thang máy. Khuôn mặt của mình không quá đẹp, nhưng có nét đẹp riêng khiến người khác phải nhớ kỹ. Nếu nói đẹp, kỳ thực Charles cũng rất đẹp, mang nét cuồng dã và tinh tế thuộc về con lai đầy nam tính.

Thang máy ngừng lại ở tầng cao nhất, Charles ôm Đường Phong như chốn không người đi thẳng vào phòng làm việc xa hoa. Các cô gái trên sàn diễn và thư ký của chủ tịch khác nhau ở chỗ, mấy cô kia không thể thu lại ánh mắt và miệng của mình, nhưng còn thư ký dù hiếu kỳ đến mấy thì trên mặt không biểu hiện chút nghi hoặc hay tò mò, đôi mắt nhìn Đường Phong vẫn rất bình thường.

Một người có thể đi lên vị trí này, không phải là không có lý do.

"Tôi đi làm việc trước, bên kia có máy tính và tạp chí, cần gì cứ nói với Anna. Cậu chờ tôi trong phòng làm việc là được." Charles trực tiếp ngồi xuống bàn làm việc, thư ký Anna lập tức đưa lên cà phê, đương nhiên cũng không thể thiếu một phần cho Đường Phong.

Suốt buổi sáng, Charles ngồi trước máy tính xử lý một đống văn kiện, ngoại trừ thỉnh thoảng uống cà phê và ngẩng đầu liếc nhìn Đường Phong ngồi trên sô pha nghịch iPad, anh không nói một câu, hết sức chuyên chú vào công việc. Đường Phong thức thời không quấy rầy đối phương, một mình lướt internet tìm kiếm tin tức.

Đầu tiên là tin tức về cái chết của Fiennes Đường, một tháng trước đây ảnh đế vì bệnh tim mà qua đời đã cử hành lễ tang, chiếu theo di chúc, toàn bộ tài sản đem quyên góp, vô số người tiếc thương cho một thiên tài đã ra đi.

Thấy tin tức chính mình "tử vong" cảm giác thật không bình thường, trong lòng Đường Phong xuất hiện có một động lực nóng bỏng. Cậu sẽ dùng thân thể hiện tại này, cùng với kinh nghiệm và hành động trong 37 năm kia, một lần nữa đặt chân lên đỉnh cao.

Kế tiếp, cậu tìm tòi tin tức về Lục Thiên Thần, trên ảnh Lục Thiên Thần rất anh tuấn tiêu sái. Nếu Charles là quý ngài mang theo dã tính, thì Lục Thiên Thần giống như quý tộc trời sinh, quý khí đầy người, nhưng từ đôi mắt sắc bén của anh ta khiến Đường Phong nhận ra rằng người này không đơn giản.

Thiếu chút nữa đã bỏ quên Charles, Đường Phong nhanh chóng tìm được tin tức liên quan đến Charles, phú hào đến từ châu Âu, của cải giàu có, có vẻ thần bí, hiện nay anh đang cùng Lục Thiên Thần hợp tác đầu tư vào giới giải trí.

Đường Phong cảm nhận được một mùi vị khác thường dưới sự hợp tác của hai đại gia. Hai người này sẽ không đơn thuần là làm ăn. Cậu ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Charles, người sau cũng vừa lúc nhìn cậu, Charles không keo kiệt tặng một nụ cười đầy sức hấp dẫn.

"Buồn chán?" Anh thu tư liệu lại, lách qua bàn làm việc đi nhanh đến chỗ Đường Phong.

"Xử lý xong công việc?" Đường Phong tâm tình phức tạp nhìn Charles càng ngày càng tới gần, mong rằng quý ngài tràn đầy sự quyến rũ này chỉ là một người làm ăn. Nếu Charles liên quan đến thế lực mafia mà cậu không biết, Đường Phong không thể trêu vào người đàn ông này.

"Tôi tự nhiên rất muốn hôn cậu." Charles nửa ngồi xổm ôm lấy thắt lưng Đường Phong, tiến lên áp sát và hôn lên đôi môi mềm mại của cậu, không phải là nụ hôn hời hợt như chuồn chuồn lướt nước mà là cạy mở hàm răng Đường Phong không chút khách khí xâm nhập. Nụ hôn mang theo ngụ ý công kích mạnh mẽ, đầy mùi khói thuốc súng. Đường Phong hiếm ít khi hôn kịch liệt như vậy, chỉ có thể bị động tiếp thu.

Charles hôn một cách cuồng dã như muốn nuốt chửng cậu, bàn tay ôm thắt lưng Đường Phong xoa bóp mạnh mẽ. Ngay lúc Đường Phong nghĩ Charles muốn động dục ngay tại đây, đối phương buông cậu ra, mỉm cười, vươn tay chạm lên đôi môi có chút sưng đỏ của Đường Phong, giọng khàn khàn: "Đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn trước."

Chương 10

Tập đoàn Thiên Thần có nhà ăn lớn chuyên phục vụ công nhân viên, gồm hai tầng, trong đó tầng một là nơi công nhân bình thường dùng bữa, còn tầng trệt được dành riêng cho các buổi tiệc và sự kiện của công ty.

Vào giờ trưa sau khi kết thúc công việc buổi sáng, nhiều công nhân của tập đoàn Thiên Thần chọn ăn tại nhà ăn công ty. Nhà ăn không có thực đơn cố định và được chia thành hai khu vực. Một khu vực là khu tiệc đứng nơi công nhân có thể tự do lấy thức ăn miễn phí với nhiều món đa dạng từ ẩm thực châu Âu đến các món phương Đông. Tuy nhiên, công ty chỉ cung cấp nước uống và cà phê, không có rượu.

Khu vực còn lại là khu gọi món, nơi cung cấp các món ăn tinh tế hơn và không gian riêng tư, nhưng ở đây thì phải trả tiền.

Là giám đốc điều hành của Thiên Thần Entertainment, Charles không cần trả bất kỳ phí nào khi ăn ở khu gọi món.

Từ thang máy chuyên dụng bước ra cùng Charles, Đường Phong cảm nhận được không ít ánh nhìn từ mọi người. Công nhân ở Thiên Thần hầu hết đều mặc trang phục thời thượng, và cậu cũng không biết ai trong số họ là ngôi sao hiện đang làm việc tại Thiên Thần Entertainment.

Charles trực tiếp dẫn Đường Phong đến khu gọi món, nơi lúc này chỉ có hai người họ. Nhân viên phục vụ đưa thực đơn.

"Để tôi đoán xem cậu thích ăn gì nhé." Charles tùy ý lật vài trang thực đơn, gõ ngón tay lên bàn và cười nhẹ, điệu cười nơi khóe miệng hơi hàm chứa sự trêu đùa, điều này khiến anh như một người đàn ông quyến rũ và sắc sảo trong bộ vest phẳng phiu.

Đường Phong uống một ngụm nước chanh và cười đáp: "Được thôi."

"Cậu không ăn nội tạng động vật."

"Sao anh biết?" Đường Phong ngạc nhiên, vì Charles nói đúng. Cậu thật sự không ăn nội tạng động vật.

"Vì tôi có đôi mắt có thể nhìn thấu tâm tư con người," Charles cười lớn. Anh nhanh chóng chọn món, nhân viên phục vụ cầm thực đơn rời đi.

"Vậy anh còn có thể thấy gì từ tôi nữa?" Đường Phong buông ly nước xuống, đặt hai tay giao nhau trên bàn. Ánh nắng nhạt chiếu qua rèm cửa dừng lại bên sườn mặt của Đường Phong, tạo nên một không gian ấm áp và yên tĩnh.

Charles hơi nghiêng người, đôi mắt anh dừng lại trên gương mặt Đường Phong, giọng anh hơi trầm đục, khóe miệng mỉm cười: "Cậu trông rất quyến rũ."

"Tôi cũng có đôi mắt nhìn thấu tâm tư con người. Những lời này anh chắc chắn không chỉ nói với riêng tôi, Charles, chắc hẳn anh kết giao với phụ nữ nhiều hơn đàn ông." Đường Phong không ngại vạch trần sự thật, khiến Charles cười lớn.

"Ha ha ha, Đường Phong, tôi cá rằng số người cậu gặp không ít hơn tôi đâu," Charles cười lớn, tiếng cười vang lên khiến nhiều người chú ý.

"Charles, chuyện gì khiến cậu vui vẻ thế?" Nếu như ví thanh âm của Charles là trầm thấp từ tính như ca kịch, thì giọng của người đàn ông này lại trầm thấp nhưng lạnh lùng giống như nửa đêm, rồi lại mang theo sức quyến rũ mê hoặc nhân tâm.

Đường Phong theo tiếng người quay đầu lại nhìn, gặp Lục Thiên Thần ở Tập đoàn Thiên Thần không phải là điều hiếm hoi. Khi thấy Lục Thiên Thần lần đầu tiên, Đường Phong hiểu tại sao chủ nhân cũ của thân thể này lại mê mẩn người đàn ông này. Lục Thiên Thần thậm chí còn anh tuấn mê người hơn so với ảnh trên tạp chí, một loại quyến rũ lạnh như băng, hơi thần bí khiến cho đông đảo nam nữ đều phải chạy theo.

May mắn thay, Đường Phong không nằm trong số đó.

"Thiên Thần, cậu đến đúng lúc, tôi đang ăn trưa với Đường thân yêu, và tôi phải cảm ơn cậu, nếu không có cậu giới thiệu, tôi sẽ không có cơ hội gặp người đáng yêu như thế này," Charles nói chuyện với Lục Thiên Thần, hai người trông như bạn bè.

"Ồ, vậy sao?" Lục Thiên Thần đến lúc này mới liếc nhìn Đường Phong một chút, ánh mắt lạnh lùng. Đường Phong lễ phép cười đáp lại, khiến Lục Thiên Thần hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng.

"Vậy nên hẳn cậu phải mời tôi ăn trưa," Lục Thiên Thần tiến lại, và nhân viên phục vụ vội vàng kéo ghế cho anh.

Bây giờ, cả ba người cùng ăn trưa. Đường Phong yên lặng uống nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ