Chương 11 - 16 (Quyển 4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 11 + 12

Sáng sớm hôm sau, xe đi Lư Sơn đến đúng giờ và đợi sẵn ở cửa khách sạn, mọi người trong đoàn, ăn mặc nhẹ nhàng thoải mái, đã sẵn sàng xuất phát. Charles hiếm khi không mặc bộ Âu phục phẳng phiu mà thay vào đó là một bộ trang phục giản dị thoải mái, mũ lưỡi trai kết hợp với kính râm đen, nhìn ở bất cứ góc độ nào cũng như một người mẫu quảng cáo Âu Mỹ tiêu chuẩn.

"Đang bày ra dáng vẻ gì đây?" Đường Phong đeo một cái ba lô, kéo mũ xuống thấp, dù sao hiện tại cậu cũng đã có chút tiếng tăm, vẫn phải khiêm tốn một chút.

Bộ trang phục này đúng chuẩn của một du khách.

"Ai da, tôi quên điện thoại trên phòng rồi." Trước khi lên xe, Trần Minh Húc lục lọi trong túi quần và ba lô.

"Vậy cậu lên lấy đi, chúng tôi sẽ chờ cậu trên xe." Đường Phong nói.

"Đợi tôi chút, tôi xuống ngay." Trần Minh Húc nói rồi vội vã chạy lên lầu lấy điện thoại.

Tiểu Ác Ma đội mũ lưỡi trai nhai kẹo cao su đứng dựa vào cửa xe, tháo tai nghe ra: "Sao mà phiền phức thế chứ."

"Lên xe ngồi đi." Đường Phong chỉ tay về phía Tiểu Ác Ma.

"Hừ." Tiểu Ác Ma ngoan ngoãn mở cửa xe, ngồi vào trong.

"Charles, cùng em qua cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua chút đồ đi." Nhân lúc thời gian rảnh, Đường Phong muốn đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua một hộp kẹo cao su cùng với vài túi đựng rác, để tránh trường hợp lên núi mà không có chỗ vứt rác, có thể gom rác vào túi rồi mang về.

"Đó là vinh hạnh của anh, thưa nữ vương bệ hạ." Charles cười lớn, khom lưng như một kỵ sĩ.

Đường Phong chỉ xem như Charles đang giỡn thôi.

Đi vào cửa hàng tiện lợi chọn mấy chai nước cùng những thứ muốn mua, Charles đứng bên kia xếp hàng trả tiền, Đường Phong đứng bên cửa, ngắm nhìn dòng người qua lại ngoài phố. Bỗng nhiên, một bóng người quen thuộc lướt qua cửa sổ, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị đó làm Đường Phong sững lại.

Lục Thiên Thần?

Đường Phong bước đến cửa cửa hàng tiện lợi, không phải định đi tới, chỉ muốn xác nhận xem mình có nhìn nhầm không.

Thật là anh ta?

Đứng ở cửa, Đường Phong thấy Lục Thiên Thần mở cửa chiếc xe đỗ bên kia đường và ngồi vào trong. Người đàn ông kia nhanh chóng khởi động xe, nghênh ngang chạy qua, chỉ để lại một làn gió nhẹ.

Có lẽ không nhìn thấy cậu, hoặc cũng có thể đã thấy nhưng không dừng lại.

Thở nhẹ ra một hơi, với cảm giác nặng nề thoáng qua trong lòng, Đường Phong chỉ biết cười khổ, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả.

Nếu Lục Thiên Thần có thể buông bỏ, thì cậu cũng vậy.

Từ nay về sau hai người họ sẽ như hai đường thẳng song song, không còn cơ hội giao nhau nữa.

"Cục cưng, anh mua xong rồi, đi thôi." Charles mang theo túi mua sắm ra ngoài, không ngại ngần ôm lấy eo Đường Phong đặt một nụ hôn lên môi cậu.

Đường Phong không khách khí đưa tay đẩy mặt Charles ra, đây không phải nước ngoài, vẫn nên chú ý một chút.

"Đừng động tay chân." Đường Phong kéo tay áo Charles nhanh chóng tập hợp với Trần Minh Húc cùng những người khác, cùng nhau lên xe đi Lư Sơn.

Phong cảnh thiên nhiên tráng lệ thường khiến người ta lưu luyến không rời. Đoàn người trên Lư Sơn dạo chơi rất vui vẻ, nhất là Tiểu Ác Ma và Trần Minh Húc, cầm máy ảnh chụp khắp nơi, đi được vài bước là bày ra ngay một kiểu dáng mới.

Ngồi nghỉ trong đình, uống một ngụm nước, Đường Phong hít sâu nhìn ra biển cả cuộn trào ở phía xa: "Em cảm thấy lồng ngực của em giờ phút này trở nên rộng lớn."

"Rộng thế nào, để anh xem." Charles lập tức tiến lại gần, cúi xuống định kéo áo Đường Phong.

"Đi xuống địa ngục đi, nghiêm chỉnh một chút." Đường Phong cười vỗ vai Charles, đồng thời chỉ chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh ra hiệu Charles ngồi xuống.

Charles ngoan ngoãn ngồi xuống, thăm dò ôm lấy eo Đường Phong, thấy đối phương không phản đối, Charles càng mạnh dạn ôm chặt hơn.

"Anh nói nghiêm túc đấy, anh nghĩ hiện giờ anh là người đàn ông hạnh phúc thứ hai trên thế giới." Charles nói như đang ngâm thơ, nhưng tại sao lại là người thứ hai?

"Vậy ai là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới?"

Leo núi hơi mệt, Đường Phong tháo mũ và kính râm ra thuận thế tựa vào vai Charles. Cử chỉ chủ động và thân mật hiếm hoi này khiến Charles cảm thấy cả người run lên, có một dòng nhiệt chảy từ tim lan ra khắp tứ chi.

Charles từ nhỏ đã sống một cuộc đời khiến người ta ngưỡng mộ, không phải lo lắng ăn mặc, có một người mẹ vô cùng cá tính và thông minh, hai người giống như những người bạn thân, luôn cổ vũ nhau theo đuổi những điều mình mong muốn.

Điều này khiến cuộc sống của Charles không bao giờ u ám, anh thích kiếm tiền, mở rộng sự nghiệp, tận hưởng cuộc sống với rượu ngon, xì gà, người đẹp, cùng với vài chiếc xe thể thao, du thuyền và máy bay. Anh hẳn là phải hài lòng, những thứ mà cả đời người khác không thể có anh gần như có tất cả.

Gia đình ngập tràn niềm vui, một người mẹ đáng yêu, xinh đẹp, cùng với gia nhân, tài sản, quyền lực và sức khỏe.

Nhưng tất cả những thứ đó đều không thể sánh với hiện tại, khi được ôm một người trong tay, đối phương tựa vào vai anh, cảm nhận hơi ấm và nhịp thở của người ấy, cùng với lời nói nhẹ nhàng của Đường Phong khiến anh cảm thấy đặc biệt tuyệt vời.

Anh thích nghe Đường Phong nói chuyện, giọng nói mê hoặc ấy giống như tiếng hát của nàng tiên cá ngoài biển khơi, làm lay động tâm trí anh.

"Đó là một người đàn ông tên Đường Phong." Charles cười lớn trả lời, rồi cúi đầu hôn nhẹ lên trán người kia, "Bởi vì anh sẽ yêu cậu ta hết lòng, khiến cậu ta trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới."

"Lời nói thật sến súa." Đường Phong thấp giọng cười vài tiếng.

"Anh nói thật đấy, anh thề với trời!"

"Được rồi, được rồi, em tin." Nếu không nói gì đó, chắc Charles sẽ lại quỳ một gối xuống đất.

Charles nhếch miệng cười: "Em thực sự tin anh?"

"Ừ, tin."

"Vậy hôn một cái đi." Ghé tới đòi hôn.

Đường Phong quay lại lấy chai nước chắn ngang miệng đối phương: "Nói nhiều như vậy có khát không, uống nước đi."

Trước khi trời tối đoàn người trở về khách sạn. Ban ngày leo núi Lư Sơn khiến ai nấy đều mệt mỏi, buổi tối không ai muốn ra ngoài tản bộ, Tiểu Ác Ma chạy về phòng mình xem hoạt hình và chơi trò chơi.

Trần Minh Húc và Đường Phong thì đi thư giãn bằng cách mát-xa, sau một thời gian dài không vận động mạnh, tự dưng leo núi khiến ngày mai có thể bị đau lưng khó chịu.

May là Đường Phong trước đó mỗi ngày đều rèn luyện, vận động một chút không là vấn đề gì đối với cậu. Đối với Charles cũng không vấn đề gì, nhưng đối với MC Trần Minh Húc, người mỗi ngày ngồi trong trường quay đúng là có chút mệt mỏi.

Xoa bóp xong, Trần Minh Húc không muốn làm bóng đèn, nói sẽ đi tìm học trưởng Trương, để lại Đường Phong và Charles hai người.

Trần Minh Húc vừa đi, Charles liền dính lấy: "Anh đói rồi, cục cưng."

"Anh không thể bình thường một chút sao?" Tưởng rằng Charles đang ám chỉ điều kia, Đường Phong liền dùng khuỷu tay đâm tới, "Mặt trăng vừa mới lên cao thôi."

Charles nhìn Đường Phong trầm ngâm vài giây, rồi cười lớn, ôm bụng cười đến sắp chảy nước mắt.

"Charles, anh điên à? Bình thường chút đi." Người này đang cười cái gì vậy?

"Ha ha ha, cục cưng, Đường cục cưng của anh, em... em thật là không thuần khiết chút nào." Vỗ bụng mình, Charles cười gian, "Anh thực sự đói bụng, nhưng em yên tâm, chờ anh ăn chút gì đó bổ sung thể lực, lát nữa về phòng sẽ đút em ăn thật no."

Đường Phong vừa nghe đã biết mình hiểu lầm, ai bảo Charles lúc nào cũng không đứng đắn như vậy, lần này bỗng nghiêm chỉnh lại, cậu không kịp phản ứng.

"Đi chết đi, đừng cười nữa." Có chút bối rối, Đường Phong vỗ lưng Charles một cái, "Đói thì đi ăn."

Charles lập tức ngừng cười, không thể đắc tội Đại Đường nhà anh, nếu không buổi tối có thể phải ngủ sàn nhà.

Trở về phòng thay quần áo, Đường Phong và Charles cùng nhau đi tới nhà ăn khách sạn, vừa đến cửa lại bất ngờ bị báo rằng nhà ăn hôm nay đã bị người khác bao trọn.

"Ai bao?" Hiếm khi nào cùng Đại Đường thân yêu ra ngoài ăn một bữa cơm, lại gặp phải chuyện không vui này, Charles có chút không hài lòng.

"Thật xin lỗi thưa ngài, khách sạn chúng tôi còn có nhà ăn khác, hai vị có thể đến đó dùng bữa. Nếu hai vị có nhu cầu, tôi có thể giúp đặt chỗ trước và gửi tặng quà xin lỗi từ chúng tôi." Nhân viên phục vụ ở cửa nhà ăn liên tục cúi đầu, khiến Đường Phong có chút xấu hổ.

Charles ở đâu cũng là khí thế ngút trời, khó tránh khỏi làm nhân viên phục vụ hoảng sợ.

Đường Phong kéo Charles đang mặt thối, đầy sát khí sang một bên, nói với nhân viên phục vụ: "Không sao, khách sạn có dịch vụ đưa cơm không?"

Nghe đến đưa cơm, sắc mặt Charles liền dịu lại.

Dùng cơm trong phòng cũng tốt, ăn xong rồi có thể trực tiếp... hahahaha...

"Không thành vấn đề, vậy đưa cơm đi." Charles lập tức nói.

Đường Phong liếc Charles, biết ngay con gấu này đang nghĩ gì, cậu là người luyện thú tự nhiên cũng biết cách dập tắt cơn giận của Charles, tránh làm tổn thương người vô tội.

Charles mà giận, trời biết người bao trọn nhà ăn có thể bị đe dọa gì không.

Chỉ là không biết trên đời này có sự trùng hợp nào hay không, Charles và Đường Phong chuẩn bị rời đi, có mấy người đang tiến về phía nhà ăn.

Đối diện với những người đang tiến đến, Đường Phong nhận ra một số gương mặt quen thuộc. Ví dụ như học trưởng Trương từ xa đã mỉm cười chào cậu, cùng với Lục Thiên Thần đang dẫn đầu đoàn, khuôn mặt không biểu cảm, trong nháy mắt ánh mắt bắt gặp Đường Phong tỏ ra một chút kinh ngạc.

Rất nhiều suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu Đường Phong. Ví dụ như sáng nay, cậu đã thấy Lục Thiên Thần ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh khách sạn, hóa ra Lục Thiên Thần cũng ở khách sạn này, hoặc có thể là việc học trưởng Trương đi cùng với Lục Thiên Thần, liệu có phải Lục Thiên Thần cũng đến dự lễ đính hôn của ai đó?

Dù suy nghĩ thế nào, Đường Phong cũng nhanh chóng nhận ra một cô gái vội vã khoác tay Lục Thiên Thần, đến lúc này cậu mới chú ý đến những người khác.

Giữa học trưởng Trương và Lục Thiên Thần là một cô gái xinh đẹp trông khoảng 20 tuổi, trẻ trung, ngoại hình đẹp và dáng người mảnh khảnh, cao gầy. Lúc này, cô ấy đang nhìn Lục Thiên Thần với vẻ mặt hạnh phúc.

Được rồi, cảnh tượng này có hơi máu chó không?

Đường Phong nhìn về phía học trưởng Trương, mỉm cười và mở lời trước: "Học trưởng Trương, thật là tình cờ."

Trong mắt học trưởng Trương hiện lên một tia ngạc nhiên, cười bước nhanh tới: "Đường Phong, các cậu đến đây để ăn sao?"

"Đúng vậy, tiếc là hôm nay nhà ăn bị người bao trọn rồi." Đường Phong nói rồi mới nhìn sang Lục Thiên Thần đang tiến lại gần. Cậu và Lục Thiên Thần đã chia tay, chứ không cắt đứt hoàn toàn, bỏ qua mối quan hệ yêu đương đã từng tồn tại, ít nhất hiện tại họ vẫn là ông chủ và nhân viên.

Làm một nhân viên, Đường Phong vẫn lịch sự bắt chuyện với ông chủ.

"Chủ tịch Lục, anh về nước từ khi nào vậy?" Đường Phong nhìn Lục Thiên Thần, nghĩ rằng không cần giải thích tại sao cậu lại có mặt ở đây chắc Lục Thiên Thần hẳn đã biết về việc huấn luyện viên của cậu phải rời đi một tuần.

"Tôi tưởng ai đó bao trọn nhà ăn, hóa ra là chủ tịch Lục." Charles cười lớn, hai tay đút túi quần hơi nhấc cằm, dáng vẻ tiêu chuẩn của một ông trùm trong phim xã hội đen.

Người đàn ông có chút ngỗ ngược nhưng mang theo sự nguy hiểm như vậy luôn hấp dẫn người khác giới, cô gái bên cạnh Lục Thiên Thần không nhịn được liếc nhìn Charles, ánh mắt của cô ấy bị Charles bắt gặp.

Charles cố tình cười với cô ta và tiến tới: "Thật là một quý cô xinh đẹp. Chủ tịch Lục, đây là bạn gái của anh sao?"

Bị Charles nhìn chằm chằm đầy ẩn ý, cô gái trẻ vừa bước vào xã hội không tránh khỏi đỏ mặt, ngượng ngùng ôm chặt tay Lục Thiên Thần.

"Vị này là hôn thê của chủ tịch Lục." Lục Thiên Thần không trả lời, học trưởng Trương lại chủ động tiến lên giải thích: "Tiểu An là đàn em cùng trường với tôi, lần này tôi đến tham gia lễ đính hôn của họ, Đường Phong cũng quen biết chủ tịch Lục sao?"

"Không chỉ quen biết, chủ tịch Lục là ông chủ của tôi." Đường Phong mỉm cười giải thích với học trưởng Trương, "Học trưởng Trương, anh vừa từ nước ngoài trở về có thể chưa biết, công ty quản lý của tôi chính là Thiên Thần Entertainment của chủ tịch Lục."

"Vậy sao? Thật đúng là trùng hợp." Học trưởng Trương nhìn Lục Thiên Thần, "Chủ tịch Lục đính hôn sao không mời Đường Phong? Đường Phong cũng là nhân viên xuất sắc của công ty, gần đây còn rất nổi tiếng."

"A, tôi biết rồi, anh là Đường Phong trong bộ phim đó." Cô gái bên cạnh Lục Thiên Thần nhận ra Đường Phong, vui vẻ nói, "Anh có biết hát không? Vào ngày đính hôn của tôi và Thiên Thần, anh hát tặng chúng tôi một bài nhé, có một ngôi sao đến dự cũng tốt."

Giọng điệu này có chút khiến người ta khó chịu.

"Haha, Lục Thiên Thần, phụ nữ của cậu thật là có tiêu chuẩn cao." Charles nói móc, cười nhạt hai tiếng, rồi lạnh lùng nhìn cô gái, "Cô không đủ tiền để mời cậu ấy đâu, mau đi đi, đừng ở đây làm chướng mắt."

Dám bắt nạt Đại Đường ngay trước mặt anh, thật là không muốn sống sao?

"Anh... Sao anh lại nói như vậy chứ?" Cô gái sống trong an nhàn sung sướng chưa từng bị ai nói như vậy, tức giận giậm chân liên tục.

"Nể cô là con gái, nếu không tôi đã cho cô một cái tát rồi." Charles bản tính lưu manh không cần phải tỏ ra lịch sự, lời nói ra đầy sắc bén: "Giống như một con chim ngu ngốc."

"Thiên Thần..." Cô gái tức giận gọi tên người đàn ông bên cạnh, môi cong lên, lay cánh tay Lục Thiên Thần.

Lục Thiên Thần tiện tay đẩy cô ra, lạnh nhạt nói: "Cô bây giờ chưa phải là vị hôn thê của tôi, đừng tùy tiện bám vào người khác, ngay lập tức quay về."

"Thiên Thần... Anh đừng giận." Cô bé sợ hãi buông tay, trông như sắp khóc, "Không phải nói muốn cùng đi ăn sao..."

"Đúng vậy, vừa mới nói muốn đi ăn cùng nhau, sao lại tức giận." Học trưởng Trương bên cạnh vội vàng dỗ dành, "Tiểu An em cũng vậy, mau xin lỗi Đường Phong."

"Em nói sai cái gì, sao em phải xin lỗi một con hát?" Lời nói không dễ nghe thốt ra, cô gái này còn không nhận ra mình sai ở đâu, có chút ngây thơ và tự mãn.

Lần này, ngay cả học trưởng Trương cũng không biết phải nói gì, đành bảo Đường Phong: "Đường Phong, cậu đừng giận, Tiểu An tính cách là như vậy, cô ấy không có ác ý đâu. Cô ấy còn nhỏ, cậu đừng chấp nhặt với cô bé."

"Anh cũng cút đi." Lục Thiên Thần lạnh lùng nói với học trưởng Trương, "Mang theo người đàn bà này cùng đi."

"Thật là ghê tởm, ăn một bữa cơm cũng có thể gặp phải một tên làm người ta chướng mắt cộng thêm một đống ruồi nhặng dơ bẩn." Charles hơi có sát khí, trừng mắt nhìn cô gái kia, cười ha ha nói với Lục Thiên Thần: "Chủ tịch Lục thật nhẫn tâm, đặc biệt mang bạn gái đương nhiệm đến mắng người yêu cũ sao? Chậc chậc chậc, đúng là không có phong độ."

Học trưởng Trương bị đuổi đi nét mặt có chút xấu hổ, dường như thở dài một hơi rồi vội vàng kéo người sắp khóc đi sang một bên.

Không để ý đến lời châm chọc của Charles, Lục Thiên Thần nhìn về phía Đường Phong vẫn im lặng: "Thật xin lỗi."

"Là xin lỗi vì anh đính hôn mà không nói cho chúng tôi biết sao?" Đường Phong cười, bước tới trước mặt Lục Thiên Thần và nói: "Tôi không phải người nhỏ nhen, nếu anh kết hôn tôi sẽ chúc phúc cho anh. Tương tự, tôi cũng mong chúng ta đều có thể tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình."

Đường Phong thở nhẹ, tiếp tục nói: "Lục Thiên Thần, anh giấu tôi chuyện đính hôn như vậy khiến tôi cảm thấy quá khứ của chúng ta thật buồn cười. Thôi quên đi, vốn dĩ cũng đã như vậy."

Trong mắt Lục Thiên Thần hiện lên một tia phức tạp, cuối cùng không nói gì thêm.

Nhìn người phụ nữ khóc sướt mướt bên cạnh, Đường Phong nói với Lục Thiên Thần: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là cô ta không hợp với anh. Nếu không yêu cô ta, thì đừng kết hôn với cô ta, đối với bản thân cũng là bất đắc dĩ, mà với người khác cũng không công bằng."

"Cục cưng, nói với họ làm gì, đi thôi, anh đói bụng lắm rồi, tuy thấy những thứ dơ bẩn không muốn thấy, nhưng vì tối nay mà cố gắng, anh... Ưm ưm ưm..." Đường Phong bịt miệng Charles lại, người này không thể nghiêm túc một chút sao?

"Chúng tôi đi." Đường Phong kéo Charles vào thang máy.

Khi cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Đường Phong đứng bên trong thấy Lục Thiên Thần quay đầu lại nhìn mình, anh ta thậm chí còn đang mỉm cười.

Thật không biết cười cái gì...

"Lục Thiên Thần thật sự là một tên ngốc." Đứng trong thang máy, Charles không khách khí nói: "Có cục cưng tốt như vậy mà không cần, lại đi tìm một con bé ấu trĩ buồn cười như vậy, anh thực sự cảm thấy đáng tiếc vì gu thẩm mỹ của cậu ta."

"Ý anh là muốn anh ta một lần nữa để mắt tới em sao?" Dựa vào tường kính của thang máy, Đường Phong khoanh tay, vừa cười vừa nói.

"Cục cưng, người đẹp như em ai mà không yêu, một người tốt như em đương nhiên cũng sẽ có rất nhiều người yêu thích. Đáng tiếc, em đã là của anh." Charles mở rộng tay ôm lấy Đường Phong, hôn nhẹ lên gương mặt cậu, "Không biết tại sao, anh rất muốn phá đám lễ đính hôn của Lục Thiên Thần."

"Này, anh đừng làm loạn."

"Đúng như em nói, con bé ấu trĩ kia không hợp với Lục Thiên Thần. Anh chỉ đứng ở lập trường bạn bè suy nghĩ cho cậu ta thôi." Lời của Charles khiến người ta khó tin.

Đường Phong đẩy Charles, cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi nói: "Anh có cảm thấy biểu hiện của học trưởng Trương có chút kỳ lạ không? Ý em là, lời nói và biểu hiện của anh ta đều có chút không tự nhiên."

"Rất rõ ràng, tên kia có lẽ biết em và Lục Thiên Thần trước đó có mối quan hệ, nên cố ý nói chuyện đính hôn của Lục Thiên Thần ra, chính là để kích thích em. Sau đó bảo vệ đàn em của mình, anh nghĩ anh ta và con bé kia mới là một đôi." Charles lập tức phát biểu quan điểm của mình.

"Không, học trưởng Trương từng nói với em anh ta có một người yêu đồng tính." Đường Phong lắc đầu, khẽ nhíu mày nói: "Em luôn cảm thấy vị hôn thê của Lục Thiên Thần và học trưởng Trương vừa rồi có gì đó như đang diễn, tại sao họ phải diễn? Là để kích thích em? Nhưng họ hẳn biết em hiện tại đang ở cùng anh."

"Nếu không phải để kích thích, thì cũng chỉ có một khả năng." Charles lạnh lùng cười.

"Là gì?" Cậu hỏi.

"Thử." Charles nói, "Thử xem Lục Thiên Thần có thực sự từ bỏ hy vọng với em hay không. Dựa trên biểu hiện vừa rồi, Lục Thiên Thần có lẽ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn."

Nhưng rốt cuộc là ai muốn thử Lục Thiên Thần?

Đường Phong nhìn Charles, cậu không có đáp án, với khả năng của Charles chắc chắn sẽ tìm ra.

"Ít nhất em biết được lý do mình bị mắng." Đường Phong cười cười.

Chương 13 + 14

"Cục cưng, xem anh tra được gì này." Charles đẩy mạnh cửa phòng tắm, không bận tâm đến việc Đường Phong có đang khỏa thân ngâm mình trong bồn tắm lớn xem phim hay không, cũng không nhớ rằng Đường Phong đã từng nhắc anh không nên quấy rầy cậu đang tắm.

Nếu Charles không phải đã quên, thì chắc hẳn là có chuyện gì đó vui vẻ khiến lu mờ đầu óc.

"Anh tốt nhất nên đưa ra lý do hợp lý để em không hất nước tắm vào người anh." Đường Phong thở dài, khoảnh khắc riêng tư hiếm hoi của cậu bị con gấu lớn này phá hủy. Cậu đỡ lấy rìa bồn tắm, vươn tay ấn nút tạm dừng bộ phim mà vừa xem đến đoạn cao trào.

Tình cảnh này giống như khi đang ngồi trên cáp treo thong thả lên núi, sắp được trải nghiệm niềm vui chạy xuống, lại bị kẹt giữa chừng cảm giác khó chịu không hề nhẹ.

Đường Phong nghiêng đầu nhìn về phía kẻ gây rối, tiện tay vuốt tóc ướt ra sau. Ánh đèn trong phòng tắm đã được điều chỉnh mờ tối để phù hợp với việc xem phim, cùng với làn sương trắng mờ ảo tràn ngập khắp không gian, khiến nơi nhỏ bé này trở nên như một giấc mơ.

Làn da trắng trẻo khỏe mạnh, hình thể được duy trì nhờ rèn luyện lâu dài, giống như một mỹ nhân ngư chìm đắm trong làn nước trong suốt trong bộ phim Cướp Biển Vùng Caribbean, đôi môi ướt át kia hé mở, Charles như thể không nghe thấy gì, chỉ cảm thấy toàn thân mình bị mê hoặc.

Thật khó hiểu, tại sao sau ngần ấy thời gian bên nhau, anh vẫn không thể thoát khỏi sức hút của người này.

"Chát!" Đường Phong ném khăn lông ướt vào đầu con gấu nào đó đang sắp rớt mắt, đánh tan mộng đẹp của Charles. "Hoàn hồn."

"Mỗi lần thấy em... không mặc quần áo." Charles lấy khăn lông ướt khỏi mặt, ngồi xổm bên cạnh bồn tắm lớn nhếch miệng cười, "Anh đều có cảm giác như lần đầu yêu."

"Vậy số lần tình đầu của anh đúng là nhiều thật."

Charles híp mắt, có vẻ khẩn cấp nói với Đường Phong: "Đừng vội đuổi anh ra ngoài, tình yêu, anh vừa tra được vài điều rất hữu ích."

"Anh vừa nói câu này rồi."

"Được rồi, khách sạn mà Lục Thiên Thần định tổ chức lễ đính hôn thực ra là mới được đặt gấp rút hai ngày trước." Nói đến đây, Charles liền bình tĩnh nhìn cậu.

"Sau đó thì sao?" Cứ thế mà không có gì tiếp theo? Đường Phong thắc mắc nhìn Charles.

"Họ Trương, người mở hành lang triển lãm tranh đó, hắn biết chúng ta sẽ đi Giang Tây du lịch cách đây hai ngày thôi đúng không? Hắn là người duy nhất biết chúng ta đặt phòng ở đâu khi nào," Charles đứng lên ngồi cạnh bồn tắm, đưa tay khuấy nước tùy ý, "Chuyện này quá rõ ràng, tên Trương bán tranh đó thực ra là một gián điệp, hắn cung cấp lịch trình của chúng ta cho Lục Thiên Thần."

"Có khả năng này, tiếp tục." Đường Phong không phải chưa từng nghi ngờ học trưởng Trương, từ khi đối phương xuất hiện trùng hợp gần thời điểm Lục Thiên Thần chia tay với cậu, rõ ràng nhất là biểu hiện hơi gượng gạo của hắn vào đêm qua khi tình cờ gặp Lục Thiên Thần.

Diễn xuất vụng về trước mắt một diễn viên tinh tế giống như một đứa trẻ đang nói dối, rất dễ bị nhìn thấu.

Nhưng Đường Phong không muốn nghi ngờ đối phương, dù sao tiếp xúc với học trưởng Trương, đối phương là một người không tệ, giờ không hiểu vì sao lúc này lại cố ý tiết lộ hành tung của họ.

Chẳng lẽ thật sự chỉ vì cô đàn em cùng trường đó sao?

Đường Phong không phải là người dễ bị lừa bởi một lý do tùy tiện.

"Vậy nên, Trương bán tranh chắc chắn là người Lục Thiên Thần cài vào cạnh em. Ôi, đúng rồi, cả Tiểu Ác Ma kia nữa, hai người một sáng một tối khiến chúng ta không hề phòng bị," Charles bực tức nói, hai tay nắm lấy vai ướt đẫm của Đường Phong, trầm giọng, "Lục Thiên Thần thật sự rất tệ, cục cưng. Cậu ta cố ý muốn chọc giận em."

Cố ý chọc giận?

Đường Phong vốc một ít nước lên mặt, hít một hơi sâu rồi hỏi: "Anh ta muốn chọc giận em làm gì?"

"Đây gọi là phép khích tướng, cố ý để em thấy cậu ta ở bên cạnh một người phụ nữ khác, nhằm ép em phải đổi ý." Charles cầm khăn mặt khô, lau những giọt nước trên trán cậu, rồi hào hứng nói: "Trời ạ, cậu ta thật sự quá xấu tính. Nếu thật sự không thể quên được em, thì tại sao lại muốn rời bỏ em chứ? Ôi, anh biết rồi, đây là chiêu 'lấy lùi làm tiến'."

"Nghe như thật ấy." Đường Phong không hoàn toàn tin vào lời của Charles. Cậu nghĩ Lục Thiên Thần không phải người như vậy, đồng thời cũng có chút nghi ngờ, bởi Lục Thiên Thần luôn là người giấu cảm xúc rất sâu.

"Vậy thì giải thích thế nào về chuyện xảy ra hôm qua?" Charles không đồng tình, hừ nhẹ một tiếng, "Bất kể thế nào đi nữa, ít nhất chúng ta có thể chắc chắn một điều: Lục Thiên Thần xuất hiện ở đây chắc chắn có liên quan đến em. Có bao nhiêu nơi để tổ chức lễ đính hôn, sao anh ta lại chọn nơi này?"

"Nguyên nhân không quan trọng. Quan trọng là khi họ nhắm vào em, đó cũng là một sự thách thức với anh!" Charles tức giận nói, "Cục cưng, em định cứ nhẫn nhịn như thế sao? Đám người khốn kiếp đó đã ức hiếp chúng ta đến tận đầu rồi."

"Đương nhiên là không." Đường Phong lắc đầu, "Nhưng em cũng không muốn phá hỏng lễ đính hôn của bất kỳ ai, đã có người mời, chúng ta cũng đi tham gia lễ đính hôn đi."

"Anh đồng ý với ý kiến của em, cục cưng!" Charles búng tay một cái, "Anh sẽ cho người chuẩn bị quà, còn bây giờ anh cũng muốn đi tắm."

"Quay người lại, đi ra ngoài và đóng cửa lại, tạm biệt không tiễn cảm ơn." Đường Phong nằm trở lại, cố ý giơ một chân lên chỉ về phía Charles, "Nghe lời, gấu Char."

"Em không thể đối xử với anh như vậy..."

"Ba, hai..."

Một giây sau, con gấu nào đó lập tức xoay người chạy ra ngoài và đóng cửa phòng tắm: "Tình yêu, xem phim vui vẻ."

Đường Phong bật cười, con gấu lớn ngu ngốc này.

Tắm xong, Đường Phong mặc áo choàng tắm, tắt máy tính, rồi xoa tóc đi ra khỏi phòng tắm và nói: "Em tắm xong rồi, anh vào đi."

"Charles?" Đường Phong không thấy người đâu cả.

"Cục cưng, anh ở đây." Giọng nói truyền ra từ trên giường, lúc này Đường Phong mới phát hiện chăn trên giường đang gồ lên.

"Anh đang làm gì vậy, muốn nghẹt thở chết sao?" Cậu bật cười, bước tới và đập mạnh một cái vào cái đống gồ lên, "Này, ra đây."

"Anh đã chờ em lâu lắm rồi, đến đây, mời em thưởng thức." Chăn được xốc lên, Charles bên trong lại khỏa thân, hai tay hai chân mở ra hình chữ đại (大), rồi nói: "Mau lên, cục cưng, mau ăn anh đi!"

"Thật là nhiệt tình, để xem món tay gấu này có hợp khẩu vị không đã."

Đường Phong tiện tay dùng khăn mặt mềm mại lau tóc, rồi che vị trí trung tâm nào đó của Charles. Khóe miệng cậu cười khẽ, cố ý dùng ánh mắt chăm chú quét từ trên xuống dưới khắp người Charles. Charles nhắm mắt lại, chờ đợi bị hưởng dụng.

Ngón tay Đường Phong chạm vào vai Charles, cậu nhẹ nhàng nhéo cơ ngực của người nào đó tấm tắc khen: "Không tệ, rất rắn chắc."

"Ở đây nữa, chủ nhân của anh." Charles chủ động chỉ vào cơ bụng săn chắc của mình, "Sờ thử đi."

Đường Phong bật cười trước trò đùa của Charles, rồi nghe lời sờ vào cơ bụng anh ta: "Cứng quá, như đá vậy?"

"Thử đi thì biết." Charles đột ngột nhảy lên khỏi giường, túm lấy Đường Phong và kéo cậu ngồi lên đùi mình. Bên dưới áo choàng của Đường Phong không có gì, khiến cả hai bên không có trở ngại khi va chạm nhau. Ngay lập tức, như đốt pháo hoa vào đêm, cả hai đều hít sâu một hơi. Quá kích thích!

"Anh có thể chứ?" Charles hỏi một cách vô sỉ, người này đã bắt đầu chậm rãi cọ xát, hai tay không biết từ lúc nào đã chạm vào bên trong áo của Đường Phong, nhẹ nhàng kéo, chiếc áo choàng trắng mềm mại của Đường Phong từ từ rơi xuống hông.

Thân thể trẻ trung, thậm chí ngay cả dục vọng trong lòng cũng trẻ như thế, chỉ cần được nhẹ nhàng kích thích là không thể kiềm chế.

Một trong những lý do khiến Đường Phong thích ở bên Charles là vì cậu có thể bộc lộ nhu cầu của mình mà không cần che giấu. Cuộc sống đã quá khó khăn rồi, nên bình thường cậu đều phải kiềm chế và tự ép mình.

Nếu như đêm nào cũng phải tự trói mình bằng dây thừng, thì cuộc sống đó thật sự không thể chịu nổi.

"Hầu hạ cho tốt." Đường Phong cười đến nheo mắt, rồi đẩy Charles nằm xuống giường, giơ ngón tay lên lắc lắc trước mặt anh ta, "Nghe lệnh em, không được nhúc nhích, không được chạm vào em."

"Ôi... Anh sẽ chết mất." Charles giơ hai tay lên cầm lấy gối, cắn chặt hàm răng, "Đến đây đi, chủ nhân của anh!"

Quả thật là một đêm hỗn loạn. Đường Phong hít sâu một hơi và từ từ ngồi dậy, cậu đoán rằng sáng mai mình sẽ hối hận vì sự kích động của tối nay.

Cậu chợt nhớ đến lời của Albert. Đúng vậy, đây chính là kích động.

Thỉnh thoảng, thuận theo chút xung động trong lòng, có lẽ cũng không tệ.

Đường Phong cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại của Charles, cậu chỉ nói Charles không được chạm vào mình, đâu có nói rằng cậu không thể hôn anh ta.

Về phần lễ đính hôn ngày mai của Lục Thiên Thần, đúng như lời Charles nói, nguyên nhân là gì, thỉnh thoảng cũng cần phải phản kích khi bị ức hiếp.

Thật đúng là có người đưa thiệp mời cho bọn họ, nhưng có lẽ học trưởng Trương không tiện đến. Sáng sớm khi Đường Phong vẫn còn cuộn mình trong chăn không muốn nhúc nhích, nhân viên phục vụ đã mang bữa sáng đến, tiện thể đưa luôn thiệp mời, Charles là người nhận thiệp mời.

Con gấu này vừa nhận được thiệp mời liền vui vẻ nói với Đường Phong: "Em xem, anh nói không sai mà. Họ đúng là đến mời chúng ta."

"Cục cưng, chúng ta có đi không?" Charles leo lên giường, qua lớp chăn ôm lấy Đường Phong thật chặt.

"Nhận thiệp mời mà không đi là không lịch sự, anh chẳng phải đã cho người chuẩn bị quà tặng rồi sao? Chúng ta đương nhiên phải đi." Đường Phong thò đầu ra khỏi chăn, cầm lấy thiệp mời được thắt gọn, chế tác rất tinh xảo, theo phong cách giản dị đang thịnh hành gần đây, trên thiệp còn ghi tên Lục Thiên Thần và vị hôn thê Tiểu An.

Đương nhiên, cũng có ghi tên cậu.

Không biết đây là thiệp mời hay thư thách đấu, dù là gì, họ đã nhận rồi thì phải đi.

"Charles, trên đây không ghi tên anh." Đường Phong cầm thiệp mời vẫy vẫy trước mặt Charles.

Charles cầm lấy thiệp mời, không mấy quan tâm nói: "Anh với em là một nhà mà."

"Được rồi..." Đường Phong nhẹ nhàng cười, kéo con gấu lớn qua hôn một cái.

Buổi tối là lễ đính hôn của Lục Thiên Thần, ngoài Đường Phong, Trần Minh Húc cũng bất ngờ nhận được thiệp mời đặc biệt. Vì lúc ra ngoài không mang theo vest, Trần Minh Húc vội đi mua quần áo cùng với học trưởng Trương.

Tối hôm đó, Charles và Đường Phong cùng đi.

Mặc đồ vest màu tối, Charles và Đường Phong đến đúng giờ trước khi bữa tiệc bắt đầu. Tuy là lễ đính hôn, song từ ngoài nhìn vào, buổi tiệc này có vẻ hơi đơn giản và mộc mạc.

Không có trang trí tinh xảo, cũng không có tấm bảng lớn trước cửa ghi tên hai người đính hôn, chỉ có hai người đàn ông mặc đồ đen với vẻ mặt không mấy vui vẻ như thể bị ăn mắng, đứng ở cửa kiểm tra thiệp mời của khách.

Nếu không biết đây là lễ đính hôn của Lục Thiên Thần, Đường Phong có lẽ đã nghĩ hôm nay là lễ truy điệu của một ông trùm mafia nào đó, bầu không khí quá nghiêm túc.

"Đúng là một lễ đính hôn đặc biệt." Charles cười nói, kéo cậu vào trong.

Tới cửa, tất nhiên phải xếp hàng để kiểm tra thiệp mời.

Nhưng khi Đường Phong đưa thiệp mời ra, người kiểm tra nhìn cậu một cái.

"Có vấn đề gì không?" Đường Phong nhạy bén bắt được sự nghi ngờ thoáng qua trong mắt đối phương, rồi cậu chợt nhận ra điều gì đó, cậu quay lại nói với một vị khách phía sau: "Xin lỗi, tôi có thể mượn thiệp mời của ngài một chút không?"

Một người đàn ông đẹp trai mỉm cười đồng ý, ít ai từ chối yêu cầu đơn giản như vậy, đối phương thân thiện đưa thiệp mời cho Đường Phong, đồng thời nhìn thiệp mời của cậu và tò mò hỏi: "Sao thiệp mời của các cậu không giống chúng tôi, là khách mời đặc biệt à?"

Có thể không phải khách mời đặc biệt gì, mà là thiệp mời này căn bản là giả.

Đường Phong âm thầm cười khổ, liệu họ có định để bọn họ bị bẽ mặt ở đây?

"Không sai, đúng là khách mời đặc biệt, mời hai vị vào bên trong." Nhưng người kiểm tra ở cửa lại cung kính trả lại thiệp mời cho Đường Phong.

Nếu đối phương đã tạo cơ hội, không tận dụng là đồ ngu ngốc. Đường Phong và Charles mỉm cười bước vào phòng tiệc, bước vào đến một khoảng cách nhất định, họ liền thấy vài người "nhân viên phục vụ khách sạn" với ánh mắt đầy nghi hoặc. Khi Đường Phong nhìn về phía họ, những người đó giả vờ như không để ý rồi tản ra.

"Đây không phải là thiệp mời đặc biệt gì cả, thật đáng ghét, có người lại chơi trò bỏ quên chúng ta." Charles nổi giận đùng đùng, anh đã trải qua bao nhiêu sóng gió mà chưa từng gặp tình huống này. Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Charles nhìn Đường Phong càng thấy rõ hơn, anh ghét nhất bị ai đó giở trò mờ ám.

Dù là Lục Thiên Thần tính kế hay là ai khác, anh đều cảm thấy tức giận.

Charles nổi giận, anh không thích cảm giác bị người khác đùa bỡn, nhất là khi anh không có chút đề phòng nào. Loại trò nho nhỏ, buồn cười này anh tin rằng không phải Lục Thiên Thần làm, Lục Thiên Thần không trẻ con đến mức đó.

"Thật ghê tởm, ghê tởm, anh cảm thấy cực kỳ ghê tởm." Mỗi khi tức giận, Charles lại càng cười vui vẻ hơn, anh cười nói vài câu, rồi lấy hai ly rượu, đưa một ly cho Đường Phong.

"Em nghĩ thiệp mời giả vừa rồi cũng không thực sự xúc phạm tới chúng ta." Đường Phong cười khổ một chút, chung quy chỉ có người thích chơi khôn vặt mới nghĩ ra cách như vậy.

Cho dù đó hai thuộc hạ của Lục Thiên Thần không cho họ bước lùi, cậu và Charles cũng có cách giải quyết ổn thỏa, chỉ là cảm giác bị người khác tính toán thật không dễ chịu.

"Chúng ta chơi một trò chơi đi." Đường Phong đề nghị.

"Trò chơi gì, em yêu." Charles vừa nghe đã hào hứng ngay.

"Đoán xem ai là kẻ cố ý làm khó chúng ta." Đường Phong và Charles đi đến một góc của buổi tiệc, nhìn quanh thấy có vài người khá quen mặt, dường như đã từng gặp ở những bữa tiệc trước đây, ví dụ như lần ngồi trên du thuyền sang trọng ở nước ngoài, chứng kiến các thế lực tội phạm tụ họp.

Lễ đính hôn của Lục Thiên Thần mời nhiều thế lực tội phạm như vậy, có vài người Đường Phong chưa từng thấy qua. Nói vậy, vị hôn thê của Lục Thiên Thần cũng rất có thể có bối cảnh phức tạp.

Ngẫm lại cũng đúng, xã hội thượng lưu hiện nay ưa chuộng việc kết hôn thương mại giữa những thế lực mạnh. Câu chuyện cổ tích về hoàng tử bạch mã và cô bé Lọ Lem ngoài đời thực rất hiếm khi tồn tại. Không phải là không có, chỉ là sau khi kết hôn, họ sẽ phải đối mặt với nhiều vấn đề hơn.

Ví dụ như hai người có bạn bè khác nhau, khó lòng hòa nhập vào thế giới của nhau; hoặc như hoàn cảnh trưởng thành khác nhau dẫn đến giá trị quan khác biệt.

Hôn nhân không có sự giao lưu sẽ không thể duy trì hạnh phúc lâu dài.

Đó là lý do tại sao Đường Phong cho rằng tiểu An không thích hợp với Lục Thiên Thần. Giá trị quan và tôn chỉ của họ hoàn toàn khác biệt, cho dù kết hôn, thì cũng là chuyện của mỗi người.

Vậy thì kết hôn để làm gì?

Cuộc sống đã có quá nhiều chuyện phải gắn với lợi ích, chẳng lẽ ngay cả hạnh phúc suốt đời cũng phải đem ra để đổi chác sao?

Nhưng cậu cần gì phải lo lắng cho Lục Thiên Thần nhiều như vậy, có lẽ anh ta đã không cần đến cái gọi là hạnh phúc hôn nhân hay gia đình rồi.

"Anh nghĩ rằng đó là người phía sau vị hôn thê ngu ngốc của Lục Thiên Thần nghĩ ra." Charles đáp lại trò chơi Đường Phong vừa nói.

Câu trả lời nghe có vẻ kỳ quái, Đường Phong tò mò hỏi: "Nói thế nào?"

Không bỏ lỡ cơ hội thể hiện trước mặt người yêu, Charles cười nói: "Thứ nhất, vị hôn thê kia trông rất ngu ngốc, nhưng những cô bé được nuông chiều từ nhỏ dù muốn hại người cũng sẽ không nghĩ ra phương pháp buồn cười như vậy, với họ, điều đó còn khó khăn, nhưng với những kẻ ngốc hơn, có thể là do xem quá nhiều phim truyền hình, họ sẽ nghĩ đến loại thủ đoạn tưởng như cao siêu thực chất lại rất buồn cười."

Đúng là miệng lưỡi sắc bén.

Đường Phong hỏi: "Người nhà của tiểu An?"

Câu trả lời của Đường Phong chưa kịp có đáp án, bên trong phòng tiệc đột nhiên im ắng. Phòng tiệc vốn đã yên tĩnh, giờ đây lại càng tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi.

Không cần quay đầu lại, Đường Phong chỉ cần liếc mắt là thấy một người trông giống ông trùm xã hội đen phương Đông lặng lẽ đi về phía Lục Thiên Thần. Phía sau Lục Thiên Thần là một đoàn người, trong đó có cả Tiểu An, giống như một cô giúp việc cúi đầu đi tới.

Không biết là họ có thấy Đường Phong và Charles hay không, nhưng Lục Thiên Thần đi thẳng về phía những người khác, không hề liếc nhìn bọn họ.

Ngay sau đó, có người trông giống người thân của ai đó đứng ra cười, mời mọi người cứ tự nhiên. Lập tức, nhạc cũng trở nên vui tươi hơn, chỉ có khuôn mặt lạnh như băng của Lục Thiên Thần là không thay đổi, hoàn toàn không giống một người sắp đính hôn.

Đây có lẽ là lễ đính hôn khó tin nhất mà Đường Phong từng tham gia.

"Quý ngài đẹp trai mê người này, không biết liệu tôi có cơ hội mời em cùng nhảy một điệu không?" Đừng mong Charles sẽ an phận, nhất là dưới tình huống con gấu này đang bị chọc giận.

Charles không ngần ngại chìa tay ra mời Đường Phong cùng nhảy, thực tế là vì bầu không khí trước đó quá căng thẳng, trong đại sảnh chẳng ai dám khiêu vũ.

"Điệu nhảy đầu tiên chẳng phải nên thuộc về người đính hôn sao?"

"Chúng ta chính là người đính hôn." Charles cười lớn, tiếp tục hơi khom lưng chìa tay, "Em định để anh đứng mãi thế này sao, tình yêu?"

"Em rất vui lòng." Cười nhẹ, Đường Phong đặt tay lên tay Charles.

Trước mặt mọi người, hai người đàn ông không ngần ngại ôm nhau khiêu vũ, đây không phải nơi công cộng, không lo bị paparazzi rình rập.

Cho dù có bị phát hiện cũng chẳng sao, cậu là sao nam chứ không phải sao nữ, cũng không cần quá lo lắng về một chút tin đồn.

Lễ đính hôn của Lục Thiên Thần, người nhảy điệu đầu tiên lại là họ.

Không ai ngăn cản, cũng chẳng ai sánh kịp.

Lục Thiên Thần từ xa nhìn lại, khuôn mặt không biểu hiện gì, nhưng bàn tay dưới tay áo lại nhẹ nhàng nắm chặt.

Hai người đàn ông mặc kệ ánh nhìn của người khác họ, như thể trong phòng tiệc chỉ có họ, nắm tay nhau, vừa cười vừa nói, khiêu vũ giống như họ chính là toàn bộ thế giới, và trong thế giới đó, chỉ có họ mà thôi.

Người khác, đều bị ngăn cách ở ngoài.

Chương 15 + 16

Giai điệu âm nhạc quanh quẩn bên tai, trong thế giới liên tục xoay tròn dường như cách họ rất xa.

"Điều này thật sự có chút điên cuồng, Charles." Đường Phong cười đến mức hai má mỏi nhừ, cậu thở dài, hai tay ôm lấy cánh tay mạnh mẽ của người kia, đầu nhẹ nhàng tựa lên vai Charles, "Ôm em đi."

"Em thích sự điên cuồng như vậy không?" Charles ôm lấy Đường Phong, trong tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm rãi thu lại từng bước nhảy, cho đến cuối cùng, họ dính sát vào nhau.

Gắt gao, ôm.

"Từ ngày đầu tiên nhìn thấy anh, em đã biết, cuộc đời em đã được định trước là sẽ điên cuồng, không an phận, đồng thời tràn ngập kích thích và vui vẻ." Hiện tại cậu đúng là đang sống một cuộc sống như vậy, một cuộc sống mà cậu ở đời trước chưa từng dám nghĩ tới.

"Em thích cuộc sống hiện tại, tuy có chút điên cuồng, song có lẽ em đã chán cuộc sống yên ổn, theo khuôn phép cũ. Em đã yêu sự điên cuồng này, cảm giác chính mình tự nhiên trở nên trẻ lại." Đường Phong nhẹ nhàng dùng gương mặt cọ cọ cổ Charles, khẽ thì thầm.

Hành động nhỏ này khiến Charles cảm thấy cả người đều tan chảy.

"Cục cưng, em vốn còn rất trẻ." Charles hận không thể lúc nào cũng ôm chặt Đường Phong vào lòng mình, hôn cậu mãi không dứt.

Đường Phong im lặng cười, thực tế cậu không còn trẻ nữa, nhưng hiện tại, cậu cảm thấy mình trẻ trung.

Hôm nay vốn là sân nhà của Lục Thiên Thần, Đường Phong cũng không có ý định chiếm lấy sự chú ý của người khác, cùng Charles rời khỏi khu trung tâm đi qua một bên uống rượu.

Trong đám khách mời của Lục Thiên Thần cũng có vài người Charles quen biết, gặp người quen thì khó tránh khỏi chuyện bắt chuyện xã giao, Đường Phong vui vẻ đứng một bên lắng nghe mọi người trò chuyện.

Mấy người trò chuyện một hồi rồi dần dần chuyển đề tài về Lục Thiên Thần, họ tùy tiện bàn luận, phát hiện hầu hết mọi người đều được mời tham dự lễ đính hôn cách đây hai ngày. Vì thời gian quá gấp gáp, tất cả đều vội vàng lên máy bay đến đây.

Thế nhưng vài người ở xa không thể đến kịp, chỉ có thể nhờ người mang quà tặng tới.

Lời mời họ nhận được trùng khớp với ngày Đường Phong và Charles quyết định đi Giang Tây Lư Sơn. Dù trùng hợp, song rõ ràng Lục Thiên Thần không phải là người làm việc tùy hứng như vậy, kế hoạch có nhiều sơ hở đến mức khiến người ta không biết nên khóc hay cười.

"Em nghĩ thế nào?" Sau khi trò chuyện một lúc, Đường Phong cùng Charles tách ra và đi tới một góc riêng tư hơn. Hai người trò chuyện thân thiết vô hình trung hình thành một bức tường,, không ai muốn quấy rầy họ lúc này.

Trong quá trình ở bên nhau, thậm chí không khí xung quanh họ cũng dần dần thay đổi.

Ban đầu không hợp nhau, rồi dần dần từ nét mặt đến tâm lý, đến giờ họ đã thật sự hòa hợp.

"Hoặc là người nghĩ ra phương pháp này có chút ngu ngốc, hoặc là... đối phương căn bản không coi em ra gì." Đường Phong nhún vai, "Có vẻ như khả năng thứ hai lớn hơn."

Giống như lời Tiểu An vị hôn thê của Lục Thiên Thần nói, trong mắt một số người Đường Phong có nổi danh đến đâu, cậu cũng chỉ là một con hát, một số người kiêu ngạo không để ý đến những người như cậu, sẽ không lãng phí quá nhiều tâm tư vào cậu.

"Chuyện này thật sự làm người ta tức giận." Đường Phong lắc đầu. Cậu không tin rằng những chuyện buồn cười và nhàm chán này là do Lục Thiên Thần làm, nhưng rõ ràng chúng không thể tách rời khỏi mối quan hệ với Lục Thiên Thần. Hơn nữa, người đứng sau màn có thể nhất là người gần gũi với Lục Thiên Thần, nếu không họ cũng không có quyền sắp đặt lễ đính hôn ở đây.

Người có quyền sắp đặt địa điểm lễ đính hôn và gửi lời mời, Đường Phong không cần nghĩ tiếp cũng biết là ai.

"Anh đã từng gặp bố mẹ Lục Thiên Thần chưa?" Đường Phong hỏi.

Cậu và Lục Thiên Thần đã từng rất thân thiết trong một thời gian dài, việc này đến tai người nhà Lục Thiên Thần cũng không có gì kỳ quái. Nếu đúng là người thân của Lục Thiên Thần thiết kế trò hề lần này, không nghi ngờ gì rằng họ chỉ muốn ra oai với cậu.

Làm điều này để làm gì, rõ ràng cậu và Lục Thiên Thần đã chia tay.

Có lẽ đối phương muốn thử Lục Thiên Thần hoặc thử cậu, hoặc ngay cả khi chia tay cũng muốn dùng lễ đính hôn để nói với cậu rằng giữa cậu và Lục Thiên Thần không có khả năng.

"Thực tế, anh và Lục Thiên Thần là bạn học đại học nhiều năm, nhưng chưa bao giờ anh nghe cậu ấy nhắc đến bố hoặc mẹ mình. Nhìn vào tính cách lạnh lùng của cậu ấy, anh nghĩ mọi thứ đều đã có lời giải thích hợp lý." Charles nhún vai, nói: "Quan hệ giữa cậu ta và bố mẹ chắc chắn không tốt."

Đường Phong và Charles đứng đó một hồi, không lâu sau một người đàn ông trung niên, hình như là MC của buổi lễ, bước lên sân khấu trong phòng tiệc, vỗ nhẹ vào micro, âm nhạc trong phòng cũng dừng lại.

Mọi người đang uống rượu trò chuyện nhanh chóng hướng ánh mắt về phía sân khấu.

"Rất cảm ơn mọi người đã đến..." Lời mở đầu đơn giản của MC không khiến Đường Phong chú ý lắm, song cậu lại nhận ra ở vị trí mà Lục Thiên Thần và những người khác đứng có một người trung niên kiên nghị, tóc hai bên thái dương đã có chút bạc. Tuy nhiên, người này nhìn qua không hề lộ vẻ già cỗi, ở tuổi này vẫn được xem là một người đàn ông cực kỳ anh tuấn.

Điều làm Đường Phong ấn tượng sâu sắc có lẽ là khí chất của người này rất giống với Lục Thiên Thần, lạnh lùng và tràn đầy kiên nghị. Nếu Lục Thiên Thần là kiểu nội liễm, thì người trung niên kiên nghị và anh tuấn kia chính là biểu hiện của khí phách.

Người đàn ông này chắc chắn là bố của Lục Thiên Thần.

Trực giác mách bảo Đường Phong như vậy, đặc biệt là khi Lục Thiên Thần và người trung niên đó đứng cạnh nhau, cảm giác này càng trở nên rõ ràng hơn. Cậu dường như nhìn thấy Lục Thiên Thần ba mươi năm sau — từ khối băng thăng cấp thành một tảng đá điêu khắc.

"Đó chắc chắn là bố của cậu ta, khuôn mặt hai người thật giống nhau." Charles và Đường Phong có cùng một suy nghĩ, "Ha ha, họ là gia tộc mặt lạnh sao?"

Đường Phong đẩy nhẹ khuỷu tay Charles: "Này, đừng nói linh tinh."

Charles nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, nhưng cũng nói: "Tình yêu à, có ông bố như vậy chắc chắn rất đáng sợ, so với bà mẹ dễ thương Lynda của anh, em có cảm thấy mình may mắn hơn không?"

"Nói mới nhớ, có phải anh bảo mẹ anh đến tìm em không?" Đường Phong nghĩ đến điều này.

Charles cười ha hả: "Bà ấy chỉ muốn gặp con dâu của mình một chút thôi."

"Sai rồi, phải là con rể." Đường Phong chỉnh lại.

"Được, được, là con rể." Charles haha cười, mở rộng vòng tay ôm lấy Đường Phong, "Ông chồng thân yêu của anh, em đã ăn anh sạch rồi, vì vậy sau này em phải chịu trách nhiệm, cả đời này anh sẽ không buông tha em."

Người này không biết xấu hổ nói về chuyện đêm qua, rốt cuộc ai đã ăn ai, thật không kiềm chế chút nào.

Đường Phong không khách khí mà tặng thêm cho Charles một cái khuỷu tay.

Sau khi MC kết thúc lời nói, Lục Thiên Thần tiến lên hai bước, kéo vị hôn thê Tiểu An lên sân khấu. Trên khuôn mặt của cô có vẻ hơi sợ hãi và rụt rè, hoàn toàn không giống với vẻ hạnh phúc mà Đường Phong và những người khác thấy ngày hôm qua.

Đây rốt cuộc là lễ đính hôn hay cái gì? Toàn bộ bầu không khí trong phòng tiệc trở nên cứng nhắc không bình thường.

"Tiểu An có điều muốn nói với mọi người." Lục Thiên Thần trực tiếp nói một câu, rồi cầm micro từ tay MC đưa cho cô, "Nói cho họ biết."

Người đàn ông trung niên lãnh đạm bên dưới hơi nhíu mày, không nói gì thêm cũng chẳng làm gì, chỉ lặng lẽ đứng nhìn.

Tiểu An rõ ràng bị dọa, cúi đầu không dám nhận lấy micro từ tay Lục Thiên Thần.

"Nói cho họ biết." Lặp lại lần nữa, không tăng thêm giọng điệu hay âm lượng, nhưng làm cho bầu không khí trong phòng tiệc như bị gió lạnh thổi qua, đóng băng nhanh chóng.

Dường như sắp khóc Tiểu An run rẩy nhận lấy micro, vừa nói không rõ ràng vừa nghẹn ngào: "Tôi... Tôi..."

Cô len lén nhìn Lục Thiên Thần lạnh lùng bên cạnh, ngay lập tức khóc lớn: "Tôi không muốn đính hôn với anh ta, tôi không muốn kết hôn! Không kết! Hu hu hu..."

Micro rơi xuống sàn, lăn vài vòng và rơi khỏi sân khấu, MC có vẻ hoang mang nhìn Tiểu An, người lẽ ra phải hạnh phúc, lại đang khóc lớn và ngồi bệt xuống sàn.

"Đừng ép tôi, đừng ép tôi, tôi muốn về nhà, về nhà!"

Đúng là một trò hề, Đường Phong nhìn từ dưới không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

"Chậc chậc, nhìn những tên ác ma này, ép một cô bé thành ra như vậy." Charles ôm vai Đường Phong, trên khuôn mặt không hề có vẻ thương cảm, ngược lại rất vô lại nói: "Cục cưng, nhớ tránh xa đám người này, họ trông chán ngắt."

Rất nhanh có người đến nâng Tiểu An xuống, Lục Thiên Thần vẫn điềm tĩnh đối mặt với tất cả, nhìn mọi người rồi nói: "Cảm ơn các vị đã đến đây, mong rằng các vị vui vẻ, tiền biếu xin mời các vị thu hồi."

"Tốt quá, tôi có thể tiết kiệm được không ít tiền." Charles lớn giọng nói, khiến Lục Thiên Thần nhìn về phía họ, như muốn ra oai, Charles nghiêng đầu mỉm cười, hôn lên mặt Đường Phong, ôm chặt người ấy và cười với Lục Thiên Thần.

Đường Phong thật muốn lật mắt xem thường, một đám đàn ông ấu trĩ.

Lục Thiên Thần chỉ nhìn thoáng qua, giống như không quan tâm, rồi xoay người xuống khỏi sân khấu. Khi đi ngang qua bố mình, anh nói gì đó, không lâu sau Lục Thiên Thần rời đi, người đàn ông kia cũng lập tức rời khỏi.

"Chúng ta về thôi." Đường Phong nói, cảm thấy tiếp tục ở lại đây cũng không thú vị.

Chuông cửa vang lên, Đường Phong đi qua mở cửa, bên ngoài là Tiểu Ác Ma đang đứng.

"Có chuyện gì vậy?" Đường Phong hỏi.

"Con gấu của anh đâu rồi?" Tiểu Ác Ma bĩu môi, mỗi lần cậu tìm đến Đường Phong, Charles đều đứng bên cạnh nhìn, cứ như thể cậu sẽ cướp mất Đường Phong vậy.

Cậu hướng vào trong cửa nhìn thử một chút, không thấy Charles.

"Anh ấy đang ở trong phòng tắm, cậu tìm anh ấy à?" Đường Phong nói đùa.

"Xì, tôi tìm anh ta làm gì." Tiểu Ác Ma thể hiện sự khinh thường, chỉ vào bộ áo ngủ của Đường Phong, "Đi, đi thay quần áo đi."

"Có chuyện gì à?" Vừa từ buổi tiệc trở về, cậu đã tắm rửa rồi thay áo ngủ, sao lại phải thay quần áo nữa?

"Cậu bạn Trần Minh Húc của anh uống say, họ Trương kia đang bận chăm sóc con bé đàn em đáng thương của anh ta, hiện giờ Trần Minh Húc không ai chăm sóc, anh qua đó xem một chút đi," Tiểu Ác Ma nhảy sang bên cạnh, vội vàng giơ tay lên nói, "Tôi không biết cách chăm sóc người khác đâu, phòng của Trần Minh Húc anh biết rồi mà, tự qua đi, tôi về ngủ đây."

Nói xong, cậu chạy biến nhanh như chớp, cứ như sợ Đường Phong sẽ kéo cậu đi giúp vậy.

"Chạy nhanh như ma vậy." Đường Phong lắc đầu, lo lắng Trần Minh Húc có thể xảy ra chuyện gì, không kịp thay quần áo, viết vội một tờ giấy dán ở đầu giường, cứ mặc áo ngủ chạy tới phòng Trần Minh Húc.

Trước đó, để tránh làm hỏng "thế giới hai người" của Đường Phong và mình, Charles đã cố tình sắp xếp phòng của Trần Minh Húc và Tiểu Ác Ma ở tầng khác, không phải ngay bên cạnh phòng bọn họ.

Từ cầu thang đi lên, Đường Phong trực tiếp tới phòng Trần Minh Húc —— số 035, không sai, chính là ở đây.

Cửa không khóa, cậu không nghĩ nhiều liền bước vào. Ngay khi cậu vào trong, Tiểu Ác Ma từ sát vách nhảy ra, nhìn xung quanh không thấy ai liền tháo biển số 035 của phòng đó xuống, đổi lại tấm biển trên tay mình.

Gian phòng Đường Phong vừa bước vào thực tế là số 037.

Cười haha, Tiểu Ác Ma sau khi thực hiện được âm mưu liền quay lại khóa cửa phòng.

"Cậu cười cái gì vậy? Này, tôi nói cậu tới phòng tôi làm gì?" Trần Minh Húc kỳ quái nhìn đối phương, chẳng hiểu sao lại chạy đến phòng cậu, rồi lại ra ngoài, hoàn toàn không biết muốn làm gì.

Đối với người đột nhiên xuất hiện bên cạnh Đường Phong này, Trần Minh Húc trong một thời gian dài đều cho rằng đối phương là người hầu mà Đường Phong thuê, tuy rằng hiếm có người hầu nào lại có bề ngoài đẹp mắt như vậy.

"Làm gì à? Phòng này là phòng tổng thống sao, chẳng lẽ tôi không thể tới?" Tiểu Ác Ma mặt dày mày dạn leo lên giường của Trần Minh Húc, hai tay ôm đầu gối cười ha ha nói với người kia, "Tôi hết lần này tới lần khác không đi đấy."

"Tùy cậu." Trần Minh Húc liếc nhìn Tiểu Ác Ma, bình thản tự nhiên đi vào phòng tắm tắm rửa.

Như đánh vào đống cát không có lực, Tiểu Ác Ma hậm hực hừ hừ, thực sự là một người không thú vị.

Nằm ngả lưng lên giường, Tiểu Ác Ma nghe tiếng nước từ phòng tắm truyền ra, cảm thấy có chút mệt mỏi, tiếng nước như bài hát ru khiến cậu chầm chậm nhắm mắt lại.

Đường Phong bước vào phòng sát vách cũng không nhận ra điều gì bất thường, bố trí của gian phòng cùng đẳng cấp của khách sạn về cơ bản đều giống nhau, nhìn qua không thấy chỗ nào khác biệt.

"Minh Húc?" Đường Phong đi vào phòng ngủ cũng không thấy bóng dáng Trần Minh Húc, hơn nữa phòng rất sạch sẽ, không có hành lý và ba lô bị ném lên sô pha như lần trước cậu vào phòng Trần Minh Húc.

"Kỳ lạ, người đâu rồi?" Đường Phong thắc mắc khi đi một vòng trong phòng ngủ, nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm vọng ra. Lẽ nào đang trong phòng tắm? Một người uống say có thể đang ôm bồn cầu nôn mửa.

Nhanh chân tiến đến mở cửa phòng tắm, người bên trong cũng đang muốn đi ra. Hai người suýt chút nữa va vào nhau, nhưng người bước ra không phải Trần Minh Húc đang say khướt, mà là Lục Thiên Thần, người vừa hủy bỏ lễ đính hôn.

"Sao anh lại ở đây? Trần Minh Húc đâu?" Đường Phong giật mình, nhìn vào trong phòng tắm, trống không, không thấy bóng dáng Trần Minh Húc đâu.

"Trần Minh Húc?" Lục Thiên Thần dường như đang cố nhớ lại xem người này là ai, ánh mắt thoáng lóe lên, anh nhớ ra rồi, đó là vị MC có mối quan hệ không tệ với Đường Phong.

"Tôi không ở đây, thì còn ai ở đây." Lục Thiên Thần bình thản nhìn cậu.

Đường Phong lập tức hiểu ra, Tiểu Ác Ma vốn là người của Lục Thiên Thần. Cái vật nhỏ đáng ghét kia, suốt ngày ăn uống của cậu, giờ còn đến đây gài bẫy cậu, trở về, nhất định phải bắt Tiểu Ác Ma lau sàn nhà mười lần tám lượt mới cam lòng.

"Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng." Nói xong, Đường Phong liền muốn quay người rời đi.

Nếu đã chia tay, thì không nên có quá nhiều liên hệ hay dính dáng.

"Đừng nói xin lỗi gì với tôi, Đường Phong." Lục Thiên Thần tóm lấy cánh tay cậu, dường như không muốn buông ra, lông mày hơi cau lại.

"Vậy được rồi, tôi muốn đi. Bạn tôi uống say, tôi đi nhầm phòng." Đường Phong không muốn tiếp tục dây dưa.

"Không có một chút lưu luyến sao?" Lục Thiên Thần tiến lên hai bước ngăn cản cậu.

"Lục Thiên Thần, chẳng lẽ anh đã quên những gì anh nói một tháng trước sao? Nếu đã buông bỏ, thì buông cho triệt để." Đường Phong phản bác, lúc này lại bàn về cái gì lưu luyến hay không lưu luyến thì thật quá buồn chán.

Khi Lục Thiên Thần vừa hé miệng muốn nói gì đó, bỗng có tiếng đập cửa.

"Trốn đi, đừng nói gì cả." Lục Thiên Thần một tay kéo Đường Phong vào phòng tắm, đóng cửa lại, nhốt cậu bên trong.

"Này..." Đường Phong suýt nữa đã gõ cửa phòng tắm, nhớ lại dáng vẻ nghiêm túc lúc nãy của Lục Thiên Thần, cậu chỉ biết thở dài và tiếp tục đứng trong phòng tắm.

Ngồi xuống nắp bồn cầu, Đường Phong có chút hiếu kỳ không biết ai đến mà khiến Lục Thiên Thần căng thẳng như vậy. Chẳng lẽ là... bố của Lục Thiên Thần?

Thật chết tiệt! Tiểu Ác Ma đáng ghét, hại chết cậu rồi.

Trốn trong phòng tắm, Đường Phong nhanh chóng nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, ngay sau đó là giọng nói trầm thấp và mạnh mẽ của một người đàn ông.

"Biểu hiện hôm nay của con không tệ." Câu nói mở đầu khiến Đường Phong sững sờ. Cậu còn tưởng rằng bố Lục Thiên Thần đến đây để trách mắng Lục Thiên Thần, sao lại ngược lại thành khen ngợi? Những người này quả nhiên rất quái đản.

Sau đó, Đường Phong nghe thấy giọng của Lục Thiên Thần, ôn hòa, nhưng không vì đối phương là bố mình mà tỏ ra thân thiết.

"Biểu hiện của con thế nào không cần bố đánh giá. Ngược lại, con nghĩ biểu hiện của bố không ổn." Lục Thiên Thần dám nói thẳng với bố mình như vậy.

"Ồ, nói thử xem?" Người đàn ông trung niên cười nhạt hỏi.

"Bố cố ý để Đường Phong biết con và cô gái kia đính hôn có ý gì? Đừng ấu trĩ như một đứa trẻ như thế." Lục Thiên Thần chỉ trích đối phương, "Bố sai người cố ý tiếp cận Đường Phong, biết được hành trình của cậu ấy, sau đó vội vã tìm một cô gái tới đính hôn với con, thậm chí sắp đặt địa điểm trùng với khách sạn Đường Phong đang ở, vì cái gì?"

"Chỉ để thỏa mãn niềm vui tệ hại nho nhỏ của bố?" Lục Thiên Thần cười nhạt.

Hai cha con này không thể nói chuyện bình thường được sao? Đường Phong nghe trộm mà cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng biết được đáp án mình muốn. Quả nhiên đó là bố của Lục Thiên Thần, không ngờ ngay cả vị hôn thê của Lục Thiên Thần cũng chỉ là người được chọn đại.

"Ta muốn xem, một ngôi sao lớn nổi tiếng trên màn ảnh, sức hút bùng nổ trước ống kính, liệu ở phía sau có hấp dẫn như vậy không, hay cũng giống như các ngôi sao khác đều là một lũ ngu ngốc." Người đàn ông trung niên cười nói, "Người đàn ông mà Albert và Charles đều coi trọng, ta rất muốn biết sức hút của cậu ta đến đâu, đến mức khiến cả con cũng động lòng."

"Cậu ta quá tham lam, con không thể cho cậu ta thứ cậu ta muốn."

"Tham lam là một điều tốt, vẫn tốt hơn nhiều kẻ không biết đòi hỏi chỉ biết trả giá," Người đàn ông trung niên tiếp tục, "Thiên Thần, con là đứa con mà ta tự tay bồi dưỡng, đừng làm ta thất vọng. Chơi đàn ông cũng được, nhưng hãy nhớ kỹ, tình cảm chỉ là của mình con, không thể dành cho bất kỳ ai khác."

Dừng lại một chút, ông ta nói thêm: "Sát thủ không thể có tình cảm. Tình cảm... chỉ có thể là vũ khí cho chúng ta."

"Những trần thuật này bố đã nói với con vô số lần rồi, bây giờ mời đi ra." Lục Thiên Thần không khách khí đuổi người.

"Ta biết con ngày càng lợi hại hơn, đừng quên, người đứng đầu Lục gia hiện tại là ai, ai là người thực sự quyết định tổ chức." Trước khi rời đi, ông ta không quên để lại một câu cảnh cáo, "Dù là người Albert và Charles coi trọng, ta cũng không ngại ghi tên Đường Phong vào sổ mục tiêu. Không cần đến sáng mai, người đàn ông đó sẽ triệt để biến mất khỏi thế giới này."

Lục Thiên Thần thản nhiên nói: "Tùy bố."

"Mạng của cậu ta còn không đáng để ta ra tay."

Tiếng bước chân nhỏ dần, cuối cùng là tiếng cửa phòng đóng lại.

Nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của hai cha con, Đường Phong ngồi trên nắp bồn cầu vẫn còn sững sờ. Đến khi Lục Thiên Thần mở cửa phòng tắm, cậu vẫn ngồi đó không nhúc nhích.

"Anh chưa từng nói với tôi, anh cũng là một sát thủ." Đường Phong biết Lục Thiên Thần có thân thủ nhanh nhẹn, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng anh lại là một sát thủ.

"Hai bàn tay này của tôi dính quá nhiều máu người." Nửa ngồi chồm hổm xuống, Lục Thiên Thần giơ hai tay sạch sẽ trước mặt Đường Phong, "Vì thế nhiều khi tôi không dám chạm vào cậu, sợ làm bẩn cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ