Chương 17 - 20 (Quyển 4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 17 + 18

"Dừng lại, dừng lại, anh đang diễn phim điện ảnh à?" Đường Phong một tay đặt lên trán Lục Thiên Thần, "Đừng nói chuyện thâm tình như vậy, cứ như thể anh chưa từng chạm vào tôi."

Khi cần chạm thì đã chạm đủ rồi, từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong. Trước đây họ còn nồng nàn, Lục Thiên Thần chưa bao giờ do dự khi ôm và hôn cậu, lúc ác lên thì chẳng khác gì sói hoang phát cuồng trong đêm trăng tròn hận không thể ăn tươi người ta. Giờ lại nói chuyện ma quỷ cho ai nghe đây?

Lục Thiên Thần bất chợt nở một nụ cười.

"Anh cười cái gì?" Đường Phong nhíu mày, cậu không muốn cứ ngồi trên nắp bồn cầu để nói chuyện với Lục Thiên Thần như thể đang cầu hôn cậu.

Không, cậu nên đi, không nên nói quá nhiều với Lục Thiên Thần, vì nói càng nhiều chắc chắn cậu sẽ biết càng nhiều điều.

"Cậu luôn lý trí như vậy, nhưng lại luôn luôn không giữ được tỉnh táo." Lục Thiên Thần theo Đường Phong ra khỏi phòng tắm, vừa đi vừa xắn tay áo lên.

"Tôi chỉ không thích cảm giác mơ hồ." Đường Phong liếm môi cắn nhẹ môi dưới, hai tay khoanh trước ngực nhìn Lục Thiên Thần, "Bố anh đã đi rồi, tôi cũng nên đi thôi."

"Đều là dối trá." Lục Thiên Thần bất ngờ thốt ra một câu.

Đường Phong nheo mắt lại: "Cái gì là dối trá?"

Lục Thiên Thần càng nói càng khiến người khác khó hiểu, người này không thể một lần nói rõ ràng sao? Còn có cái gì "Sợ đôi tay nhuốm máu này làm bẩn cậu," Nghe chẳng giống những lời mà Lục Thiên Thần sẽ nói.

Lục Thiên Thần đi vào phòng ngủ, Đường Phong nhìn cánh cửa một chút rồi lại nhìn phòng ngủ, cậu đang do dự có nên rời đi hay không thì Lục Thiên Thần đã từ phòng ngủ bước ra, trong tay cầm một quyển sách.

"Cái này." Lục Thiên Thần giơ quyển sách lên cho Đường Phong xem, cậu thấy những chữ lớn trên bìa sách —— Làm thế nào khiến anh ấy yêu bạn.

Nhưng Đường Phong cũng không quên những chữ nhỏ bên cạnh dòng chữ lớn: Dành cho nữ theo đuổi nam.

"Đường đường là một sát thủ lại đi đọc cái này sao?" Đường Phong không biết nên khóc hay cười, đối diện trước thực tế rằng Lục Thiên Thần từ trước tới giờ giấu giếm rất nhiều chuyện với cậu như vậy, cậu không biết nên giả vờ không quan tâm hay là cảm thấy một chút tiếc nuối nho nhỏ.

Cậu hiểu rằng biết càng ít về Lục Thiên Thần thì càng an toàn, song đồng thời cũng phải đối mặt với một thực tế rằng Lục Thiên Thần đã biết bí mật lớn nhất của cậu, trong khi cậu biết rất ít về Lục Thiên Thần.

Nếu không phải vì trò đùa này, cậu thậm chí không biết Lục Thiên Thần còn có một người bố, hơn nữa nghề nghiệp của ông ấy rất có thể chẳng khác gì Tiểu Ác Ma.

"Giả vờ yếu đuối đúng lúc có thể khiến đối phương thương yêu." Lục Thiên Thần cúi đầu tùy ý lật quyển sách, nhìn dấu vết trên các trang sách, rõ ràng đã đọc qua nó.

"Anh đâu phải là nữ."

"Nhưng cậu là nam, tôi nghĩ chắc cũng không khác nhau nhiều." Có lẽ nghĩ rằng quyển sách này vô dụng, Lục Thiên Thần tiện tay ném vào thùng rác, dù sao anh cũng chỉ thử một lần, có hiệu quả thì tốt, không có cũng chẳng sao.

Đường Phong không phải là người dễ dàng đồng cảm với người khác. Không phải vì cậu lạnh lùng, mà đôi khi hai chữ "đồng cảm" này đối với một số người chẳng khác nào một loại xúc phạm và tổn thương.

Như chính cậu từng có một tuổi thơ không mấy tốt đẹp, Đường Phong không bao giờ thích người khác dùng chuyện cậu là cô nhi để thu hút sự thương hại hoặc đồng cảm, điều đó chỉ khiến cậu cảm thấy vô cùng khó xử và không tự nhiên, như thể người khác đang nói với cậu: "Cậu không giống chúng tôi."

Thực ra bọn họ có gì khác nhau đâu, chẳng phải ai cũng phải bận rộn kiếm sống sao?

Vì thế, cậu sẽ không đồng cảm với Lục Thiên Thần, cậu cũng biết Lục Thiên Thần không thích người khác đồng cảm với anh ta.

"Tôi đi đây." Đường Phong xoay người định rời đi, cậu vừa bước tới cửa, Lục Thiên Thần bất ngờ tiến tới đóng cửa khóa chặt.

"Anh làm gì vậy?" Đường Phong thử vặn nắm cửa vài lần không mở ra được, bực bội nhìn Lục Thiên Thần, "Không cảm thấy trò đùa đính hôn này đã đủ rồi sao?"

Hai tay Lục Thiên Thần khoanh trước ngực, đứng cạnh cửa nói: "Tôi thay đổi ý định rồi, tôi quyết định tham gia cạnh tranh giành cậu lần nữa."

Cậu không nghe lầm chứ? Trong lòng Đường Phong bốc lên một ngọn lửa.

"Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời nói thì không thể nói sai. Tôi vẫn nghĩ anh là một người nói được thì làm được." Vậy trước đó là gì, một trò đùa sao?

Cảm thấy mình bị đùa giỡn, không có ai cảm thấy vui vẻ.

Nói đi là đi nói bắt đầu lại thì bắt đầu lại, tại sao Lục Thiên Thần không hỏi ý kiến của cậu một lần?

"Không, tôi không đồng ý." Đường Phong kiên quyết nói, "Việc anh có muốn tham dự lại hay không là chuyện của anh, việc tôi có chấp nhận anh hay không lại là chuyện khác."

"Trước đó tôi nói rút lui, nhưng tôi không nói là rút lui vĩnh viễn."

Đường Phong hít sâu một hơi, đứng ở cửa nhìn chằm chằm Lục Thiên Thần: "Vậy nên anh muốn nói rằng lúc đó anh rút lui chỉ là tạm thời? Vậy sao anh không nói ngay lúc ấy, hay anh nghĩ rằng tình cảm chỉ là một trò đùa, có thể ấn nút tạm dừng, chờ anh muốn tiếp tục lại ấn nút bắt đầu?"

Lục Thiên Thần vươn tay muốn chạm vào cậu: "Cậu đang giận."

Đường Phong thở dài nâng tay ngăn lại bàn tay Lục Thiên Thần: "Mở cửa cho tôi ra ngoài, anh nhốt tôi ở đây là muốn gì?"

"Tôi biết bí mật lớn nhất của cậu, tôi muốn cậu cũng biết về nguồn gốc của tôi." Lục Thiên Thần như muốn dâng toàn bộ chuyện của mình lên.

Đường Phong lập tức cảm thấy không ổn, nếu không ra được cửa, cậu thẳng thắn đi vào phòng, nắm lấy điện thoại muốn gọi phục vụ phòng: "Tôi không muốn nghe."

Cuối cùng sẽ có người đến mở cửa.

Lục Thiên Thần bước tới rút dây điện thoại: "Không phải là sát thủ, mà đúng hơn là lính đánh thuê."

"Ôi, chết tiệt!" Đường Phong ngồi xuống sofab ịt kín lỗ tai, mắng, "Các người có thể đừng ích kỷ như vậy không, tôi không muốn nghe các người làm gì."

Lục Thiên Thần tiếp tục: "Bởi vì công việc liên quan đến nhiều tổ chức và quốc gia, nên cấp trên và tầng quản lý phải nghiêm ngặt giữ kín thân phận, không để người ngoài biết. Ít nhất nhìn từ bên ngoài, chúng tôi đều là người làm ăn chân chính."

"Nếu không thể để người ngoài biết, vậy anh không nên nói cho tôi biết." Đường Phong buông điện thoại đã bị rút dây xuống.

Khóe miệng Lục Thiên Thần cong lên, không có ý định dừng lại: "Nói một cách đơn giản, thứ chúng tôi buôn bán chính là nhận một số vấn đề mà chính phủ hoặc các tổ chức đặc biệt không thể tự mình giải quyết, ví dụ như khi một quốc gia không thể triển khai quân đội quá nhiều ở một khu vực, họ có thể tìm đến chúng tôi để mượn lính đánh thuê, đổi lấy thù lao. Thỉnh thoảng chúng tôi cũng nhận một số nhiệm vụ ám sát, nhưng chuyện đó không nhiều."

"Tôi biết trên thế giới này có không ít tổ chức lính đánh thuê." Đường Phong nhẹ nhàng xoa trán. Cậu còn nhớ lúc học đại học, có người của chính phủ Mỹ đến lớp học của cậu để tuyên truyền tuyển dụng đặc công, không giống như trên phim ảnh, đặc công không phải lúc nào cũng là tuấn nam mỹ nữ, mà là những người bình thường không có điểm gì nổi bật, ném vào biển người là không tìm thấy.

Thỉnh thoảng cũng có vài tổ chức phát tờ rơi tuyên truyền lính đánh thuê cho họ, nhưng những người trở thành lính đánh thuê chuyên nghiệp phần lớn là binh sĩ xuất ngũ từ các quốc gia khác nhau.

Mọi người thích làm những việc mà họ giỏi. Nhiều binh lính sau khi xuất ngũ không tìm được công việc phù hợp nên đã chọn trở thành lính đánh thuê. Nghề này so với đi lính hoặc sau khi xuất ngũ đi làm công việc bình thường thì kiếm nhiều tiền hơn rất nhiều.

"Được rồi, bây giờ tôi đã biết anh làm gì, xin hỏi tôi có thể đi chưa?" Đường Phong lễ phép hỏi.

"Tôi có thể hôn cậu một chút không?" Lục Thiên Thần mặt không đổi sắc nói.

"Không, không được!" Vừa khi Đường Phong nói xong, Lục Thiên Thần đã sát lại gần, cậu vội vã nghiêng đầu né tránh: "Này!"

Một cảm giác ấm áp lướt qua gương mặt, cuối cùng cậu vẫn bị hôn.

"Sao anh lại giống Charles thích đùa giỡn lưu manh như vậy!" Đường Phong cố sức lau đi hơi ấm của người kia trên gương mặt, đứng dậy khỏi sofa, có chút tức giận nói: "Mở cửa, Lục Thiên Thần!"

"Chẳng phải cậu đã nói muốn có cả tôi và Charles sao?" Lục Thiên Thần tiến lên một bước gần cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu nói: "Vậy chúng ta hãy đến với nhau."

. . .

Từ phòng của Lục Thiên Thần đi ra, Đường Phong vẫn còn đang suy nghĩ về lời anh ta nói.

Chuyện tình cảm có phải luôn luôn phức tạp như vậy không? Khi Lục Thiên Thần nói về ba người cùng đến với nhau, Đường Phong gần như nghĩ rằng mình nghe lầm, hoặc Lục Thiên Thần đang đùa giỡn cậu.

Vậy trước đó tại sao anh ta lại nói sẽ rút lui?

【đáp án tôi sẽ từ từ nói cho cậu】

Đúng là một câu làm cho người ta muốn đánh người. Tại sao hết lần này tới lần khác vào lúc cậu quyết tâm quên đi Lục Thiên Thần thì anh ta lại xuất hiện? Cậu chín chắn, cậu lý trí, cậu từng trải nhiều.

Nhưng nếu tình cảm có thể giống như vòi nước, mở thì mở đóng thì đóng, thì không phải tác phẩm từ xưa đến nay vẫn là không thay đổi sao? Thậm chí có người đã năm sáu mươi tuổi còn đang mải mê trong biển tình, huống chi là một người bình thường như cậu.

Một khi đã bước vào, không thể nào chỉ vì người bên cạnh nói một câu "Đi ra" mà có thể đi ra.

Lục Thiên Thần chết tiệt.

Đường Phong trở về phòng, Charles vẫn đang mặc quần, quần vừa kéo lên đến đầu gối, ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, Đường Phong thoáng bật cười.

"Anh muốn đi đâu vậy?" Đường Phong đóng cửa lại, để tránh hình tượng uy nghiêm của Charles bị ảnh hưởng.

"Anh thấy tờ giấy em để lại, sợ rằng Trần Minh Húc sẽ nôn lên người em, anh không nhịn được mà muốn đánh cậu ta." Vừa nhìn thấy Đường Phong, Charles thẳng thắn cởi luôn cái quần đang mặc dở.

"Này, mặc dù đây là phòng của chúng ta, nhưng anh có thể mặc quần vào được không? Không nên để nửa người trên là quý ông, còn nửa người dưới là cầm thú như thế chứ?" Đường Phong cau mày hai tay khoanh trước ngực, nhìn người đàn ông trước mặt. Người đàn ông trước mắt nửa người trên thì mặc Âu phục chỉnh tề, nhưng phía dưới lại chỉ có một chiếc quần lót tam giác.

"Anh lại càng thích như vậy." Con gấu nào đó trực tiếp cởi áo ngoài, vừa bước tới chỗ Đường Phong vừa cười vừa cởi bỏ cúc áo, rất hài lòng khi bày ra cơ thể săn chắc đáng tự hào của mình.

"Ừm, chờ một chút." Charles ngửi ngửi trước mặt Đường Phong như một chú chó, cau mày cười gian: "Trên người em không có một chút mùi rượu nào, mà lại có mùi Cologne mà Lục Thiên Thần thích dùng nhất."

"Anh thật đau lòng, chắc chắn là anh không đủ sức hấp dẫn, biểu hiện trên giường không tốt nên em mới đi tìm khối băng họ Lục kia. Không được, anh đã bị đả kích! Anh... Anh muốn hóa sói!" Charles hét lên một tiếng, cười ha ha, mở rộng hai tay rồi lao vào khiến Đường Phong ngã xuống đất.

"Anh không đi làm thám tử đúng thật là đáng tiếc." May mà mặt đất đã được trải thảm dày do đầu xuân vẫn còn chút lạnh, nếu không thì bị con gấu Charles nhào tới thế này chắc chắn sẽ rất đau.

Đường Phong cười, ôm lấy Charles. Người yêu làm cho người ta thích nhất là như thế nào?

Dù cho Charles trước đây có lăng nhăng thế nào, ít nhất lúc này, người đàn ông này cũng không bởi vì biết Đường Phong và Lục Thiên Thần gặp nhau mà tức giận hay nói ra những lời khiến người ta đau lòng.

Chỉ cần điều này thôi, Đường Phong sao có thể không có cảm giác với Charles được chứ?

Ghen nhỏ thì vui, ghen lớn thì đau lòng.

Điều quý giá nhất giữa hai người có lẽ chính là sự tin tưởng, mà thỉnh thoảng chút nghi ngờ nhỏ nhoi cũng có thể biến thành vết nứt không thể bù đắp.

"Trực giác trinh thám nhạy cảm của Charles nói cho anh biết, nhất định là Lục Thiên Thần đã lừa em qua đó. Cái tên xấu xa đó chắc chắn sau khi rời bỏ em đã phát hiện ra rằng trên thế giới này không còn người đàn ông nào đẹp trai, phóng khoáng, lại gợi cảm mê người như em nữa, nên cậu ta hối hận, quyết định muốn cướp em từ tay anh." Charles hôn lên khuôn mặt Đường Phong một cái.

Lời nói này nghe có vẻ như đang cố ý ca ngợi Đường Phong.

"Chiều nay có phải anh đã ăn mật không, cái miệng ngọt ngào như vậy." Đường Phong nhẹ nhàng điểm lên chóp mũi Charles, đẩy thân thể nặng nề của đối phương, "Mau đứng lên, anh muốn đè chết em sao?"

"Anh đâu nỡ đè chết em chứ, anh từng nghĩ về cách mình sẽ chết khi già yếu có thể là trong giấc mơ, cũng có thể là đột ngột rồi xong đời." Charles bò dậy từ người Đường Phong, vươn tay kéo người lại, cười nhếch mép, "Nhưng anh càng muốn chết dưới quần Âu của em."

"Chỉ sợ đến lúc đó anh cũng chẳng còn sức để động liên tục hai cái ấy chứ." Đường Phong bật cười, mệt cho Charles có thể nghĩ ra phương pháp kết thúc đời người kỳ lạ như vậy, tuy vậy thật ra cũng rất hợp với phong cách của công tử phong lưu.

"Chúng ta có thể diễn tập trước." Con gấu không đứng đắn nào đó chỉ mặc quần tam giác đứng tại chỗ bày ra tư thế khoe bắp thịt cơ thể.

"Anh còn muốn nghe em vừa đi đâu không?" Đường Phong nhẹ nhàng đánh một cái lên ngực Charles, chỉ chỉ sô pha, "Em không muốn đứng nói chuyện."

"Chúng ta có thể lên giường nằm."

"Em đồng ý."

Ba phút sau, Đường Phong và Charles mỗi người nằm ở một bên giường, Đường Phong đơn giản kể lại việc cậu bị Tiểu Ác Ma dẫn tới gian phòng của Lục Thiên Thần cho Charles nghe. Việc Tiểu Ác Ma là người của Lục Thiên Thần thì Charles đã biết từ trước, điều tra ra cũng không khó.

Có một điều Đường Phong tạm thời chưa nói cho Charles, ví dụ như việc Lục Thiên Thần đã đồng ý yêu cầu trước đó của cậu.

"Anh là một người đàn ông dân chủ, một người yêu khoan dung." Charles trầm ngâm chưa đến một giây liền nghiêng người, một tay chọc chọc trán Đường Phong, "Cục cưng, sau khi em bị đám khỉ ở Nam Á bắt cóc, anh đã hiểu ra một điều, đó là chỉ cần em vui vẻ là được rồi."

Thật là nghiêm chỉnh hiếm thấy, ngược lại khiến cho Đường Phong có chút không kịp thích ứng.

"Trông em giống như kẻ lăng nhăng lại vừa không tin tưởng anh sao?" Đường Phong từ trên giường ngồi dậy, xụ mặt ngồi lên thắt lưng của Charles. "Charles, em không phải là người thích đùa bỡn tình cảm. Em sẽ không hôm nay nói rằng chúng ta đến với nhau, rồi ngày mai lại mói em yêu người khác."

Sau khi Lục Thiên Thần nói sẽ buông tha cậu, Đường Phong đã quyết định đến bên Charles. Giờ mà quay lại với Lục Thiên Thần thì có ý nghĩa gì chứ? Như thế chẳng phải là không công bằng với Charles sao? Đường Phong không muốn trở lại mối quan hệ tam giác phức tạp như trước đây.

"Như bây giờ đã rất tốt rồi, hay là anh thích ba người ngủ chung một giường?" Ngón tay của Đường Phong chọc chọc vào ngực Charles.

"Cục cưng, anh quá yêu em!" Charles xoay người một cái, khiến Đường Phong bị đảo lộn, ngay sau đó cậu đã bị Charles đè xuống giường.

Con gấu này như một chú chó không ngừng hôn lên trán và mặt cậu, Đường Phong mỉm cười nhẹ nhàng ôm lấy Charles, thật ra, gấu Char cũng không muốn cậu có thêm một người yêu nào khác.

Nếu như cậu ở vị trí của Charles, cậu chắc chắn cũng không muốn phải chia sẻ người mình yêu với bất kỳ ai.

...

...

Mang theo ý định đi giải sầu tới Lư Sơn. Tuy rằng vở kịch máu chó lại như là trò đùa của bố Lục Thiên Thần đã khiến mọi chuyện trở nên chẳng mấy vui vẻ, nhưng cũng bọn họ vẫn có thể tận hưởng phong cảnh tuyệt đẹp của Lư Sơn.

Không cần phải ở lại thêm nữa, sáng hôm sau nhóm bốn người đã lên máy bay trở về thành phố S. Nghe Trần Minh Húc nói, học trưởng Trương có chút việc phải ở lại thêm vài ngày. Đường Phong và những người khác không biết liệu học trưởng Trương có phải là người của bố Lục Thiên Thần hay không, nhưng khả năng đó là khá lớn.

Dù sao, việc này cũng không đáng để bận tâm.

Khi rời đi, Đường Phong cũng không thấy Lục Thiên Thần. Thậm chí khi trở về thành phố S, cậu cũng không gặp người đàn ông đó, nghe nói đi công tác và chưa về. Sau khi huấn luyện viên võ thuật trở lại, cuộc sống của Đường Phong trở lại quỹ đạo, với những ngày tháng bình thường như bao người khác.

Sáng sớm đi huấn luyện, buổi chiều uống cà phê đọc sách hoặc chơi bóng với bạn bè, buổi tối về nhà xem TV hoặc thỉnh thoảng chơi điện tử và nghỉ ngơi.

Đối với Lục Thiên Thần, tuy Đường Phong vẫn nhớ đến anh ta, nhưng cậu cũng đã dần dần quên đi.

Ba tháng huấn luyện đã đủ để Đường Phong thành thạo những kỹ năng cần thiết cho phim, một phần cậu đã có nền tảng, nên thời gian huấn luyện vốn kéo dài ba tháng đã được cậu hoàn thành trong hơn một tháng.

Lúc này, vì muốn tham gia Liên hoan phim Berlin ba tháng một lần tổ chức tại Đức, Đường Phong phải tạm ngừng chương trình học để cùng với phần lớn nhân viên đoàn làm phim và đạo diễn của phim "Đồ Ma Giả" lên đường đến Berlin.

Mặc dù bộ phim "Đồ Ma Giả" đã đạt được thành công đáng kể tại Bắc Mỹ và trên toàn cầu, tiếc là tại Liên hoan phim Berlin phim chỉ nhận được một đề cử cho Đạo diễn xuất sắc nhất. Hơn nữa, đối thủ của họ đều rất mạnh, lần này tham gia liên hoan phim lẽ chỉ là để góp vui.

Đạo diễn đã an ủi Đường Phong và những người khác, không nên vì không có đề cử mà cảm thấy buồn bực, về phần Đường Phong, cậu hoàn toàn dự định tham gia liên hoan phim như một chuyến du lịch vui chơi. Một bộ phim không thể nhận được sự công nhận của bộ ban giám khảo liên hoan phim, điều đó phụ thuộc vào hướng phát triển và giá trị của liên hoan phim, mà một phần cũng do mỗi giám khảo có gu riêng.

Là một người giàu kinh nghiệm, tuy Đường Phong có chút tiếc nuối, nhưng không đến mức đau lòng.

"Anh chắc chắn muốn đi Đức với em à?" Đi cũng chỉ mất hai ba ngày thôi, rất nhanh sẽ trở về. Đường Phong nhìn Charles đang sắp xếp hành lý bên cạnh giường. "Đi đi về về rất mệt đấy."

"Chính vì vậy mà anh càng phải đi, anh phải chăm sóc em, người yêu của anh." Charles gấp quần áo gọn gàng rồi bỏ vào vali. Không ngờ người đàn ông sống an nhàn sung sướng này lại có thể gấp quần áo giỏi như vậy, điều này trái lại có chút giống với đứa con được mẹ nuôi lớn.

"Em bảo, anh không cần phải làm việc sao?" Cả ngày chỉ theo cậu mà thôi.

"Đương nhiên, anh vẫn phải xử lý một vài việc, nhưng không phải tất cả mọi việc đều cần anh trực tiếp lo liệu." Đóng vali lại, Charles vỗ nhẹ lên vali rồi mỉm cười với cậu. "Hiện tại, việc quan trọng nhất là anh phải ở bên cạnh em để ngăn chặn những kẻ xấu muốn tiếp cận em."

Đúng là một cuộc sống đáng ghen tị.

Đường Phong cũng không ngăn cản Charles theo cậu, dù sao đi Đức một vài ngày sẽ trở lại ngay thôi. Nếu cậu vẫn là Fiennes và phim không có đề cử liên quan đến cậu, cậu cũng có thể không cần phải đi liên hoan phim, việc đi đi về về đôi khi cũng rất mệt.

Nhưng hiện tại cậu là tân binh Đường Phong, và Tiểu Vũ cũng đã nói với cậu rằng gần đây nhà sản xuất phim "Đồ Ma Giả" đang có kế hoạch làm phần tiền truyện. Việc Đường Phong xuất hiện tại một số liên hoan phim để tăng cường quảng bá phim cũng là cần thiết.

Sự thành công của "Đồ Ma Giả" một phần lớn nhờ vào trải nghiệm mạo hiểm của tổ kịch tại Nam Á. Với sự oanh tạc không ngừng từ các phương tiện truyền thông, phim đã nhận được lượng tuyên truyền cực kỳ lớn chưa từng có.

Phần tiền truyện của "Đồ Ma Giả" sẽ có độ nguy hiểm nhất định. Ngoài việc Đường Phong có thể tiếp tục đảm nhận vai chính, việc đầu tư vào phim thiếu nhiều yếu tố sức nóng và mức độ tuyên truyền của phần tiền truyện không thể so sánh với phần chính. Tuy nhiên, dưới sự thành công to lớn của "Đồ Ma Giả,"vẫn sẽ có người sẵn lòng thử mạo hiểm đầu tư.

Chương 19 + 20

Phần lớn các phương tiện truyền thông đều chú ý đến nghi thức khai mạc thảm đỏ và các nữ minh tinh tranh tài khoe sắc. Bởi vì trong lần tham gia bộ phim điện ảnh 《Đồ Ma Giả》 này, Đường Phong tham gia diễn xuất chỉ nhận được một đề cử đạo diễn, đoàn phim cũng không dự định tham gia nghi thức thảm đỏ, mà chỉ tập trung lại với nhau ngay ngày đầu tiên đến Đức.

Những người bạn đã từng trải qua hoạn nạn sinh tử và những người bạn cùng sống phóng túng không có nhiều khác biệt, song khi gặp lại họ luôn cảm thấy xúc động. Tất cả mọi người đều nhiệt tình ôm nhau, như thể họ không chỉ là bạn vài tháng, mà là những người bạn cũ đã quen nhau hàng chục năm.

"Nghe nói cậu gần đây đang tham gia huấn luyện, học thế nào rồi? Đừng vì chịu khổ quá mà bỏ dở giữa chừng đấy nhé." Nam diễn viên trước đây không mấy thân thiện với Đường Phong giờ đây lại mỉm cười tiến đến.

Đường Phong để ý thấy bên cạnh nam diễn viên có một cô bé đáng yêu khoảng năm sáu tuổi, cậu vừa cười vừa nói với nam diễn viên: "Nhìn xem, đây là kết quả huấn luyện của tôi, đúng là bị huấn luyện viên đánh không ít."

Cậu vén tay áo lên để đối phương xem những vết bầm xanh tím từ lần cậu bị ngã, rồi nhanh chóng ngồi xổm xuống, đối diện với cô bé: "Chào cháu."

"Chào chú, nghe nói chú biết võ công, chú có biết bay không?" Cô bé ngại ngùng kéo tay nam diễn viên, đôi mắt to tròn xinh đẹp tò mò nhìn Đường Phong.

"Chú không biết bay, nhưng chú biết đánh người xấu." Đường Phong cười, làm động tác nắm tay như sẵn sàng chiến đấu.

"Khanh khách khanh khách." Cô bé bật cười, "Vậy chú phải bảo vệ cháu nha, ba ba nói chú là một anh hùng, là người tốt."

"Ha ha ha... Chú sẽ bảo vệ cháu." Đường Phong nhẹ nhàng bế cô bé lên.

"Đây là con gái tôi, hôm nay đưa con bé ra ngoài chơi một chút," nam diễn viên cười, bế cô bé lên, rồi nói với Đường Phong, "Con bé trông có vẻ rất thích cậu."

"Vậy cũng là người làm bố như anh thay tôi nói tốt, cô bé thật sự rất đáng yêu." Nhìn cô bé đáng yêu, Đường Phong bỗng nhớ tới bé Annie không liên lạc với cậu hơn một tháng nay. Gần đây cậu không quá bận rộn, chi bằng sau khi rời Đức thì đi Anh thăm Annie.

Lần trước khi gọi điện, Đường Phong cảm thấy tâm trạng của Annie không tốt lắm. Cậu đã bận rộn với điện ảnh và những rắc rối tình cảm, dù đã hứa với Annie rằng sẽ đến thăm cô bé khi có thời gian, nhưng đến giờ cậu vẫn chưa có cơ hội thực hiện lời hứa, điều này khiến Đường Phong thấy áy náy.

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, vì cậu từng là một đứa trẻ cô đơn, nên khi gọi điện cho Annie, cậu cảm thấy cô bé cũng là một đứa trẻ cô đơn.

Rõ ràng Annie có một gia đình hạnh phúc, nhưng cô bé chưa bao giờ nhắc đến bố mẹ trong các cuộc gọi.

Lần này khi đến Anh, nếu có thể Đường Phong muốn nói chuyện với bố mẹ của Annie. Đứa trẻ còn nhỏ, có nhiều điều không biết nói ra như thế nào, lúc này cần người lớn quan tâm hơn để giao tiếp với trẻ.

"Phim điện ảnh cơ bản đã xác định xong." Đạo diễn xuất hiện, trên tay còn cầm chai bia, "Sáu tháng cuối năm, chúng ta lại có thể làm việc cùng nhau."

"Tôi có cần tăng cân nữa không?" Đường Phong cười nhận lấy chai bia lạnh từ tay đạo diễn, "Cảm ơn."

"Ha ha, điều này rất hại sức khỏe. Tôi đã thảo luận với phía sản xuất, 《Đồ Ma Giả》 thự sẽ có phần 2, nhưng không phải là tiền truyện, mà là phần 2 nói về Bạch Y," Đạo diễn nhún vai, cười nói, "Cậu biết đấy, mọi người rất thích xem một cốt truyện về chàng trai trẻ bề ngoài anh tuấn vô hại nhưng thực chất lại là một kẻ sát nhân."

"Nghe có vẻ rất hấp dẫn."

"Cậu nghĩ sao? Có định nhận đóng phim không?" Đạo diễn nói, "Thực tế thì phần tiếp theo sẽ có những phiêu lưu mới, dù sao phần 1 đã nhận được nhiều lời khen và doanh thu tốt. Phần lớn các series phim đến phần 2 đều sẽ có chút giảm sút, nhưng tôi hy vọng cậu có thể tin tưởng vào khả năng đạo diễn của tôi và quyết tâm của mọi người, chúng ta sẽ làm ra một bộ phim không hề kém hơn phần 1."

"Tôi rất vui lòng nhận được bộ điện ảnh này, nó đối với tôi có ý nghĩa rất khác." Đường Phong mỉm cười nói, những lời chỉ có bọn họ mới hiểu được.

Đạo diễn lập tức cười ha hả, đúng vậy, đối với mỗi người bọn họ, việc chế tác bộ điện ảnh này không chỉ vì lợi ích hay mục đích nào khác, mà quan trọng hơn, bọn họ đã có được những trải nghiệm cuộc sống độc đáo từ cả trong lẫn ngoài bộ phim, điều mà những người khác khó có thể hiểu.

Tất cả những điều này đều đáng giá để họ cùng chung tay chế tạo ra bộ điện ảnh này.

. . .

. . .

Cuộc tụ họp vẫn tiếp diễn đến gần hừng đông, một số người uống nhiều nên đã say, ngã nghiêng hết cả.

Đường Phong vẫn tỉnh táo, đứng bên cạnh giúp gọi xe, cùng với đạo diễn đỡ những người say xỉn lên taxi, may mắn là phần lớn bọn họ đều ở cùng một khách sạn.

"Đường Phong, chúng tôi đi trước, ngày kia gặp! Cậu đi một mình nhớ cẩn thận nhé, mau trở về đi." Người hướng dẫn du lịch cuối cùng ngồi trên taxi, quay cửa kính xe xuống phất tay với cậu, rồi xe nhanh chóng lăn bánh.

Trước khi ra ngoài Đường Phong đã gọi điện thoại cho Charles, người kia cũng sắp tới, đứng bên đường, Đường Phong giơ cổ tay lên xem đồng hồ, đã qua hừng đông rồi.

Gió mát ban đêm thổi qua làm đầu cậu có chút choáng váng, dù đã kiểm soát lượng rượu, nhưng vẫn bị mời uống vài ly. May là ngày mai không có việc gì, nếu không thì việc dậy sớm thật đúng là muốn cái mạng già của cậu.

Chờ khoảng hơn mười phút nhưng vẫn không thấy bóng dáng Charles, Đường Phong lại nhìn đồng hồ, thật kỳ lạ, từ khách sạn đến đây chỉ mất chưa đầy hai mươi phút, từ lúc cậu gọi điện cho Charles đến giờ đã gần một tiếng, vậy mà anh ta vẫn chưa tới.

Nếu không phải Charles kiên quyết muốn tới đón cậu, cậu đã gọi taxi về từ lâu rồi.

"Kỳ quái, trong điện thoại rõ ràng nói rất tốt, người đâu rồi?" Đường Phong quyết định gọi điện hỏi, ngay khi cậu vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị ấn số, một chiếc xe từ góc đường xuất hiện, nhanh chóng tiến đến và dừng lại trước mặt cậu.

"Charles, anh chạy đi đâu vậy, bây giờ mới đến." Xuyên qua cửa sổ xe, Đường Phong thấy người đàn ông quen thuộc ngồi sau tay lái.

Charles cười với Đường Phong, nói: "Cục cưng, cái này không nên trách anh, vừa nhận được điện thoại là anh xuống lầu ngay, nhưng giữa đường lại có một gã lạ mặt ngồi vào xe anh. Tuy anh rất muốn mặc kệ, ai bảo anh lại thiện lương như vậy chứ."

"Anh đang nói gì vậy?" Đường Phong nghe không hiểu.

Bị gió thổi có chút lạnh, Đường Phong trực tiếp mở cửa xe và ngồi vào ghế phụ, ấm áp hơn hẳn.

Tựa đầu vào đệm ghế, Đường Phong bật nhạc, nghe những giai điệu thư giãn làm mí mắt bắt đầu díu lại: "Về thôi, em muốn đi tắm rồi ngủ."

"Tuân lệnh, tình yêu." Charles nhanh chóng khởi động xe, tùy ý kể lại vài câu chuyện về buổi tụ họp với Đường Phong.

Đang trò chuyện, Đường Phong chợt nhận ra đường này không giống như đang quay về khách sạn.

"Charles, chúng ta đang đi đâu vậy?" Đường Phong ngồi dậy, nhìn con đường càng ngày càng lạ, "Em rất mệt, anh đừng có làm bất ngờ thêm nữa."

"Cục cưng, anh biết em mệt, nhưng ai mà ngờ ghế sau xe chúng ta lại có một nhân vật đại phiền toái." Charles nhún vai nói, khiến Đường Phong ngay lập tức tỉnh táo, ghế sau có người? Sao cậu không biết?

Đường Phong nghiêng người quay đầu nhìn về phía ghế sau, trong góc xe mờ tối có một người đang nửa nằm, đối phương hình như có chút khó chịu ôm vai. Đường Phong nhìn lại, người đó cũng quay lại nhìn cậu, ánh mắt quen thuộc, dù trong xe có tối, Đường Phong vẫn nhận ra.

"Lục Thiên Thần, sao anh lại ở đây?" Giọng nói trở nên cao vút, kinh ngạc vì sự xuất hiện không báo trước của Lục Thiên Thần tại Đức, còn đang trong xe của Charles.

Thì ra vừa rồi Charles nói về người lạ mặt ngồi vào xe anh, người đó chính là Lục Thiên Thần.

"Tôi..." Lục Thiên Thần vừa định nói gì đó.

"Cậu ta..." Charles còn chưa kịp nói hết câu.

"Trời ơi, anh sao vậy?" Đường Phong cắt lời cả hai, cậu từ ghế phụ vươn người ra ghế sau, nương theo ánh đèn đường để nhìn rõ Lục Thiên Thần đang ngã trên ghế.

"Đây là... máu?" Trong không khí có một mùi nhàn nhạt, Đường Phong nhẹ nhàng chạm vào vai Lục Thiên Thần. Người này mặc quần áo tối màu, trong không gian tối tăm càng khó nhận ra, song khi Đường Phong chạm nhẹ vào, cậu cảm nhận được đầu ngón tay dính ướt, đưa lên mũi ngửi, mùi máu nồng nặc.

"Tôi không sao." Lục Thiên Thần chỉ nói ba chữ.

Charles chậc lưỡi khi lái xe: "Này, cậu đang diễn phim bi kịch à?"

"À, không sao? Thế chúng tôi đi trước bỏ lại anh nhé?" Đường Phong mắng, "Anh không phải là ông chủ lớn phía sau màn sao? Dù có muốn làm chuyện xấu cũng đâu cần tự mình ra trận. Hay là anh bị kẻ thù truy sát?"

"Cục cưng, anh nghĩ chúng ta nên bỏ lại cậu ta thôi, ha ha." Charles rất tán thành với lời Đường Phong.

Lục Thiên Thần lập tức đổi giọng: "Tôi sắp chết rồi."

"Thật lòng mà nói, không có gì đáng xấu hổ, nhìn cậu chật vật như vậy, không hiểu sao tôi lại thấy vui thế, ha ha ha." Charles vừa lái xe vừa cười lớn.

Lục Thiên Thần không đáp lại Charles, chỉ lặng lẽ nhìn Đường Phong đang kiểm tra vết thương cho mình, nói: "Chỉ là bị một viên đạn bắn trúng vai, không tổn thương đến chỗ quan trọng."

"Chỉ là?" Đường Phong nhẹ nhàng chọc vào ngực trái của Lục Thiên Thần, có chút tức giận nói: "Vậy có phải bị bắn trúng ở đây mới gọi là bị thương nặng không? Tôi nghĩ anh nói đúng, anh thật sự sắp chết rồi, chỉ với thái độ không sợ chết này thôi, tử thần sớm muộn gì cũng sẽ đến hẹn hò với anh."

"Nhưng tôi chỉ muốn hẹn hò với cậu." Lục Thiên Thần vai đang chảy máu vẫn nói lời khiêu khích người khác.

"Chết tiệt, tôi bắt đầu hối hận vì sao nửa đường lại đi cứu cái tên anh em lừa vợ bạn như cậu." Charles mạnh tay vỗ vào vô lăng, rồi nhìn qua kính chiếu hậu nhing hai người ngồi ở ghế sau, cảnh cáo, "Lục Thiên Thần, cậu còn dám nói linh tinh, tôi sẽ bỏ cậu lại cho xe cán chết cậu."

"Loại người hung tàn này, cậu còn muốn ở chung với cậu ta sao?" Lục Thiên Thần nhẹ nhàng nắm lấy tay Đường Phong, giọng nói vì bị thương mà có phần yếu ớt, trái ngược hoàn toàn với vẻ lạnh lùng ngạo mạn thường ngày, khiến cho người ta không hiểu sao lại cảm thấy thật đáng thương.

"Anh làm sao lại rơi vào tình cảnh này? Chúng ta có nên đi bệnh viện không? Thường thì họ sẽ bắt anh lại." Đây là vết thương do đạn bắn, Đường Phong không chắc họ có thể đến bệnh viện hay không. Cậu nhẹ nhàng vỗ vào đầu mình, lúc này đầu không còn chóng mặt nữa, mà lại đau nhức kinh khủng.

Đường Phong quay sang nhìn Charles: "Có phải giống như trong phim dùng dao nhỏ cắt thịt lấy đầu đạn ra không?"

"Nghe có vẻ rất đau." Lục Thiên Thần cười khẽ.

"Anh lại muốn cắt cậu ta thành mảnh nhỏ." Charles nhếch môi khinh bỉ.

Họ không đến bệnh viện, mà tới một nhà trọ tư nhân ở Berlin. Không có cảnh máu me như Đường Phong tưởng tượng, chủ nhà trọ này là một bác sĩ, dẫn Lục Thiên Thần vào trong, còn Charles và Đường Phong ngồi xuống phòng khách.

"Các anh có vẻ quen thuộc với bác sĩ đó." Khi mới đến, bác sĩ không nói gì mà chỉ dẫn Lục Thiên Thần vào trong, còn Charles thì tự nhiên như ở nhà rót rượu cho cả hai.

"Anh đưa em lên phòng nghỉ đi, đảm bảo phòng rất sạch sẽ." Charles uống vài ngụm.

"Anh nghĩ giờ em còn ngủ được sao?" Đường Phong không còn buồn ngủ chút nào.

Ngồi trên sofa mở TV, Đường Phong chuyển sang kênh tin tức.

"Đừng xem nữa, tình yêu à, trên TV chắc chắn sẽ không có tin tức về vụ đấu súng đâu," Charles ngồi cạnh Đường Phong, ôm lấy vai người kia, "Tuy anh rất ghét cái tên ở trong kia, nhưng kẻ có thể làm tổn thương cậu ta chắc chắn không phải là người đơn giản, cũng không để lại dấu vết để truyền thông đưa tin một cách lộ liễu như vậy."

"Làm thế nào anh tìm được anh ấy?" Đường Phong tựa vào cánh tay Charles.

"Người kia chắc chắn là cố ý. Sau khi nhận điện thoại của em, anh xuống lầu lấy xe, vừa mở cửa xe đã thấy cậu ta nằm bên trong, chết tiệt, thật là xui xẻo."

Charles luôn mắng Lục Thiên Thần và nói những lời khó nghe, nhưng mắng thì mắng, cãi nhau đến đâu, họ vẫn là bạn bè.

Nếu không coi là bạn, Charles chắc chắn đã không để Lục Thiên Thần lên xe và mang tới đây.

"Em phát hiện anh vẫn còn một chút nhân tính." Đường Phong có thêm nhận thức mới về Charles, tình bạn giữa những người đàn ông thật thú vị, đôi khi vì một chút chuyện mà ầm ĩ đối đầu, nhưng nếu có thể uống rượu đánh nhau, rồi lại là anh em tốt như cũ.

Những kẻ lăn lộn trong dòng chảy lợi ích này không hoàn toàn bị lợi ích che mắt.

"Đây là khen ngợi sao?" Charles cười ôm lấy cậu. "Cứ mặc kệ cậu ta, sau khi cậu ta được tiêm thuốc tê thì sẽ ngủ thẳng đến sáng sớm mai. Đi, chúng ta cũng đi ngủ thôi."

"Có thể có sát thủ nào đó nửa đêm chạy tới không?" Đường Phong lo lắng hỏi.

"Đừng quá coi thường Lục Thiên Thần." Charles kéo Đường Phong từ trên sô pha lên, trong mắt lóe lên một tia sáng. "Thằng cha đó, nếu có thể tìm được anh thì cũng có thể ẩn giấu hành tung của mình tốt."

Dù sao Lục Thiên Thần biết, Charles đang ở cùng Đường Phong.

. . .

. . .

Đêm đó không ngủ ngon lắm. Trời mới tờ mờ sáng, Đường Phong đã tỉnh dậy, Charles, người đang nằm bên cạnh, bị cậu dùng làm gối đầu, vẫn ngủ say sưa. Mặc kệ chuyện gì xảy ra, chú gấu này cũng có thể ngủ ngon mỗi ngày. Thật là một thể chất khiến người ta phải ước ao.

Nhẹ nhàng đặt Charles xuống, Đường Phong lấy một cái gối khác nhét vào lòng Charles để đối phương ôm, còn bản thân nhẹ tay nhẹ chân mặc quần áo.

Đường Phong mở cửa phòng ngủ, trong miệng Charles phát ra hai tiếng ưm ưm, rồi xoay người ôm chặt cái gối, hôn bẹp bẹp hai cái, mơ màng nỉ non: "Ưm. . . cục cưng."

Khóe miệng Đường Phong nhẹ nhàng nhếch lên, hàm chứa một nụ cười rồi đóng cửa lại.

Lúc này còn rất sớm, những người trong nhà có lẽ vẫn đang ngủ. Đường Phong xuống lầu đi tới căn phòng hôm qua Lục Thiên Thần được đưa vào. Cửa phòng không khóa, cậu nhẹ nhàng đẩy ra và bước vào.

Trong phòng vẫn còn mùi kim tiêm, cậu cẩn thận tiến vào, cố gắng không phát ra âm thanh, còn chưa đến gần giường, người đàn ông nằm trên giường đã phát hiện ra cậu.

"Sao không ngủ thêm chút nữa?" Lục Thiên Thần chống tay ngồi dậy dựa vào đầu giường, cánh tay bên phải của anh bị băng gạc quấn chặt, nhìn qua nửa người trên không mặc áo, tình hình băng bó thấy rất rõ ràng.

Đóng cửa lại, Đường Phong mở đèn phòng, cũng xem như thấy rõ người đàn ông trong phòng.

Lục Thiên Thần khí sắc không tính là tốt, sắc mặt hơi trắng bệch, nhưng nhìn chung không có trở ngại gì, tinh thần vẫn rất tốt.

"Xem anh đã chết chưa." Đường Phong liếc qua căn phòng, trên bàn có một ấm nước và mấy cái cốc, cậu đi tới: "Muốn uống nước không?"

"Cảm ơn."

Đường Phong rót một cốc nước và đưa cho Lục Thiên Thần, người đó nhận lấy và chậm rãi uống vài ngụm.

"Sao lại chật vật như vậy? Anh không phải là người đứng đầu của tổ chức lính đánh thuê lớn gì gì đó sao?"

"Nếu cậu nói vậy, bố tôi nên xuống mồ rồi." Lục Thiên Thần cười nhẹ, trả cốc cho Đường Phong. "Cậu không muốn biết vì sao tôi lại rơi vào tình trạng này sao?"

Đường Phong lập tức búng một cái lên trán Lục Thiên Thần, đột nhiên bị đau, Lục Thiên Thần nhíu mày, không kêu một tiếng nào.

"Các anh thích nói như vậy lắm sao? Muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi, đừng lúc nào cũng hỏi tôi." Đường Phong làm bộ giơ nắm tay. "Tôi không ngại làm anh đau thêm đâu."

"Haha." Lục Thiên Thần cười khẽ. Trong trí nhớ của anh, chỉ có Đường Phong mới dám đánh anh như vậy, ngay cả ông bố biến thái của anh cũng không dám búng trán anh.

"Chỉ là một số chuyện trong nhà, dùng cách trong nhà giải quyết." Lục Thiên Thần nhẹ nhàng xoa trán. "Có chút choáng đầu, có thể là tác dụng phụ của thuốc."

"Cần tôi mở cửa sổ cho anh không?" Đường Phong nói rồi đứng dậy.

Lục Thiên Thần vội vàng nắm lấy cậu, không ngờ lại đụng đến vết thương, đau đến mức phải cắn răng, sắc mặt trắng thêm một tầng.

"Vết thương còn chưa lành thì đừng có lộn xộn. Thân thể là của anh, ngay cả bản thân cũng không chăm sóc tốt, anh còn trông cậy vào ai chăm sóc anh?" Đường Phong ngồi xuống, hai tay đè vai Lục Thiên Thần ép phải nằm xuống.

"Có thể. . . ở bên tôi một chút không?" Lục Thiên Thần nhìn thoáng qua chỗ trống bên cạnh giường. "Nằm với tôi một chút, trò chuyện."

"Sao các anh đều giống như trẻ con vậy." Mặc dù nói thế, nhưng Đường Phong vẫn cởi giày nằm nghiêng bên cạnh, cậu khe khẽ thở dài. "Không thể làm một ít chuyện buôn bán đứng đắn sao?"

"Cuộc sống có thể thuận theo lòng mình thì đó sẽ không còn là cuộc sống." Lục Thiên Thần nhẹ nhàng nắm lấy tay Đường Phong, người sau liếc liếc anh, rồi nghĩ đến việc anh ta đang là bệnh nhân, không phản đối để đối phương nắm tay.

"Tôi tạm thời đi theo các cậu để tránh đầu sóng ngọn gió. Bố tôi gần đây đang tìm người bắt tôi." Lục Thiên Thần nói một cách bình tĩnh.

"Để kéo anh về kết hôn?"

"Cậu còn nhớ chuyện đó sao?" Lục Thiên Thần cười nhẹ, rồi giải thích. "Bố tôi là người như vậy. Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn, ông ấy chỉ muốn giam lỏng tôi thôi."

"Thật sao?" Đường Phong nghiêng người nhìn vết thương trên người Lục Thiên Thần. "Tôi còn tưởng ông ta muốn giết anh."

"Trong quá trình bắt về không cẩn thận giết tôi, đó cũng là chuyện có thể xảy ra." Lục Thiên Thần nghiêng đầu nhìn Đường Phong, người sau quay đầu tránh đi cái nhìn chăm chú của anh.

"Bố anh có mấy đứa con?" Đường Phong hỏi.

"Chỉ có mình tôi." Lục Thiên Thần nói nhàn nhạt. "Đây có thể là lý do tôi còn sống đến giờ. Ông ta vẫn cần một người thừa kế, nhưng lại không hy vọng tôi cướp mất vị trí của ông ta quá sớm."

"Nghe như hoàng đế và thái tử tranh đấu vậy." Đường Phong nhíu mày, cậu đã nghe nhiều về chuyện con trai tranh đoạt gia sản đẩy bố rớt đài, chỉ là không phức tạp như nhà Lục Thiên Thần.

"Anh dự định làm thế nào?" Đường Phong hỏi. "Nghe ý anh nói, hình như vì muốn thay thế bố anh nên anh mới bị truy bắt. Sao anh không an phận làm một đứa con ngoan, chờ ông ta về hưu?"

"Tôi không đợi được lâu như vậy." Lục Thiên Thần hơi siết chặt tay Đường Phong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ