Chương 21 - 26 (Quyển 4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 21 + 22

"Chúng ta đều biết trong các bộ phim 《Đồ Ma Giả》 và 《Ác Ma Đường Mòn》 mà anh tham gia diễn xuất đều không có bất kỳ sự tương tác nào với các nhân vật nữ. Kể cả trong 《Đồ Ma Giả》 anh cùng đóng vai chính với một nam diễn viên khác, nhưng nhiều khán giả của chúng tôi vẫn cảm thấy rằng Reynold trong phim có một tình cảm vượt qua giới tính đối với Bạch Y. Anh có nghĩ rằng trong khía cạnh tình cảm này tồn tại tình yêu đồng tính không?"

Phóng viên giơ micro đặt một câu hỏi dễ khiến người ta suy nghĩ miên man.

Đường Phong cúi đầu mỉm cười, vtrong ánh mắt chờ đợi của phóng viên đưa ra một câu trả lời cũng khiến người ta suy nghĩ sâu xa.

"Cảm tình của Reynold đối với Bạch Y rất phức tạp. Có một chút thương xót cho hoàn cảnh của người đó, cũng có nhiều sự tò mò, những cảm tình này đã thúc đẩy anh ta để mắt tới người đàn ông nhìn như vô hại đó. Có thể trong lòng mỗi chúng ta đều có một tình yêu vượt qua giới tính với ai đó."

Mặc dù lúc này 《Đồ Ma Giả》 chỉ nhận được một đề cử đạo diễn xuất sắc nhất, song vẫn có không ít truyền thông dồn sự chú ý vào họ, cũng như vào Đường Phong.

Bộ phim Hollywood 《Thiên Tử》 với vốn đầu tư lớn sắp bấm máy, lần đầu tiên một người Hoa sinh ra và lớn lên ở Trung Quốc đại lục vào vai nam chính số một, trước đó chỉ có Fiennes Đường sống ở Mỹ từng được đãi ngộ như vậy.

Một số tạp chí còn bình chọn Đường Phong là tân binh xuất sắc nhất, ngôi sao thăng tiến nhanh nhất trong năm nay.

Đầu năm ngoái, Đường Phong chỉ là một ngôi sao thần tượng đang trên đà xuống dốc, vào thời điểm đó không ai có thể tưởng tượng rằng một năm sau, Đường Phong sẽ trở thành khách quen của các liên hoan phim lớn, với những tác phẩm tiêu biểu của riêng mình, tuổi còn trẻ đã là ảnh đế của liên hoan phim Venice.

Hiện tại, cậu nghiễm nhiên trở thành người Hoa đầu tiên tấn công vào Hollywood.

Thù lao phim liên tục tăng, phim mới liên tiếp phát hành, các hợp đồng quảng cáo cũng đang được đàm phán.

Người ngoài nhìn vào diễn viên trẻ Trung Quốc này và thấy cậu thật may mắn, trong một thời gian ngắn ngủi một năm đã có được tất cả những điều mà các ngôi sao khao khát thành danh đều ao ước.

Nhưng hiện tại, Đường Phong vẫn chưa kịp tận hưởng trái ngọt mà thành công trong điện ảnh đã mang lại. Sau khi kết thúc phỏng vấn, cậu đã quay lưng lại với máy quay và trở về đối diện với những vấn đề còn quanh quẩn bên mình.

Chẳng hạn như, cậu nên bỏ qua Lục Thiên Thần sang một bên hay mang theo anh ta để trông chừng.

Liên hoan phim còn chưa kết thúc, Đường Phong đã trở lại với những tâm sự không có cách nào hạ quyết tâm.

Đường Phong trở về căn hộ, Charles và Lục Thiên Thần đang ngồi cùng nhau xem chương trình truyền hình trực tiếp của liên hoan phim. Vừa thấy Đường Phong về, cả hai không hẹn mà cùng nhìn về phía cậu.

"Sao lại về sớm thế? Anh còn chờ xem tình yêu lên nhận giải thưởng mà." Charles nói với giọng phấn khởi, mở rộng hai tay để ôm Đường Phong. Lục Thiên Thần với cánh tay bị thương ở bên cạnh im lặng nhìn.

"Chỉ có một đề cử đạo diễn, hơn nữa..." Đường Phong cười khổ một chút, theo kinh nghiệm của cậu có lẽ họ sẽ không đoạt giải.

"Cái gì? Chỉ có một đề cử đạo diễn, đám giám khảo chết tiệt kia bị mù sao? Cục cưng thân yêu của anh đã phải tăng cân trải qua nguy hiểm vì bộ phim chết tiệt đó, vậy mà không có lấy một đề cử nào." Charles bực bội nắm chặt tay, giống như muốn đánh bẹp ban giám khảo ngay lập tức.

Đường Phong nắm lấy tay Charles: "Anh đến việc biết em có được đề cử hay không còn chẳng biết, thế mà không biết xấu hổ đi trách giám khảo không cho em đề cử."

"Huấn luyện thế nào rồi, Tiểu Vũ nói với tôi rằng cậu đã sớm hoàn thành chương trình học." Câu đầu tiên Lục Thiên Thần nói đã kéo đề tài trở lại công việc. Đường Phong càng thích nói về công việc hơn là những chuyện phiếm.

Charles trừng mắt nhìn Đường Phong bước qua trước mặt mình và ngồi xuống đối diện Lục Thiên Thần.

Gấu Char lén lút cười, may là không ngồi cạnh Lục Thiên Thần.

"Dùng để quay phim điện ảnh hẳn là không thành vấn đề. Anh dự định thế nào, cứ như vậy trốn bố anh mãi sao?" Đường Phong nhìn cánh tay bị thương của Lục Thiên Thần, "Anh là chủ tịch của công ty, tuy rằng trong thời gian ngắn không ra mặt cũng không có vấn đề gì, nhưng thời gian dài thì phải làm sao? Công ty cần một người lãnh đạo."

"Có một tin tức xấu." Lục Thiên Thần vẫn bình thản nói, song Đường Phong lại không nghĩ rằng giọng nói bình thản ấy lại đại diện cho một tin tức thật sự rất xấu.

Nếu đã khiến Lục Thiên Thần nghĩ là tin tức xấu, vậy chắc chắn tình hình rất tồi tệ.

"Chuyện xấu hơn nữa tôi cũng đã trải qua rồi, nói đi." Chết cũng đã chết một lần, cậu còn sợ gì nữa.

"Bố tôi mở hội đồng quản trị để tiến hành luận tội, hiện tại tôi chỉ còn là người của công ty trên danh nghĩa, người quản lý tạm thời đã được thay thế bằng người khác." Lục Thiên Thần nhìn biểu cảm của Đường Phong, anh vừa nói xong, người kia quả nhiên nhíu mày.

"Đừng nói với tôi là bố anh." Trời ạ, kết quả này còn khó chịu hơn cả cái chết.

Đối phó với những người như Lục Thiên Thần và Charles đã khiến Đường Phong mệt mỏi rồi, giờ lại còn phải đối mặt với bố của Lục Thiên Thần sao?

Tuy Đường Phong chưa từng chính diện tiếp xúc với bố của Lục Thiên Thần, cậu cũng có thể tưởng tượng rằng người đó sẽ khó đối phó đến mức nào, nhất là khi ông ấy biết Lục Thiên Thần và cậu từng có một mối quan hệ.

Sớm biết bối cảnh của Lục Thiên Thần phức tạp phiền phức như vậy, trước đây cậu đã kiên quyết khóa cửa phòng để không xảy ra chuyện gì với anh ta.

Quên đi, bây giờ những người liên quan đến cậu cũng không có một ai bình thường, có lẽ việc cậu sống lại đã định trước là phải oanh liệt.

Tự trấn an một chút, Đường Phong rất nhanh đã nhận được câu trả lời khẳng định từ Lục Thiên Thần.

"Đúng vậy." Hai chữ này vừa rơi xuống, Đường Phong chỉ có thể thở dài.

"Tôi có thể hủy hợp đồng với công ty không?" Đường Phong nhẹ nhàng đỡ trán.

"Cục cưng, hiện nay không thịnh hành ký hợp đồng với công ty nữa, đều là tự mở phòng làm việc. Chúng ta cũng nên mở một phòng làm việc, tự làm ông chủ." Charles lập tức vỗ tay, "Khỏi sợ bị ông chủ quấy rối."

Lục Thiên Thần lạnh lùng nói: "Sau đó bị cậu quấy rối à?"

"Vẫn tốt hơn là bị cậu quấy rối." Giống như khiêu khích cố ý giương cằm lên, Charles hai tay ôm lấy Đường Phong, bẹp một tiếng hôn một cái trên khuôn mặt người kia, "Chúng tôi đang hưởng tuần trăng mật ngọt ngào, vị tiền nhiệm nào đó đừng đến phá hoại chuyện tình cảm của người khác, mau đi tìm cô dâu địa ngục của cậu đi."

"Tôi bị thương." Lục Thiên Thần mặt không chút thay đổi nói.

"Vậy cậu ngoan ngoãn ở đây mà dưỡng thương đi!" Charles ôm chặt Đường Phong, tỏ vẻ nếu cậu dám làm gì tôi thì tôi sẽ phản kháng dữ dội.

Lục Thiên Thần nhìn về phía Đường Phong, không nói gì, chỉ là nhìn, nhìn rồi lại nhìn, đến mức dù người kia có da mặt dày đến mấy cũng không chịu nổi.

"Đừng nhìn tôi, tôi biết anh khẳng định có biện pháp. Anh lợi hại như vậy không phải sao, Lục đại chủ tịch." Đường Phong nhanh chóng cầm lấy tờ báo hôm nay để che mặt mình.

Lục Thiên Thần thản nhiên nói: "Biện pháp của tôi chính là tạm thời trốn ở chỗ các cậu."

"Tôi không đồng ý, mau cút đi!" Charles là người đầu tiên phản đối, "Tôi cứu cậu, cậu lại muốn cướp người với tôi à? Đồ chết tiệt, trước đây hẳn tôi nên ném cậu xuống đường cái cho xe chèn chết."

Đường Phong suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Anh đang nghĩ gì?"

"Cậu đang ở chung với Charles, không ai sẽ nghĩ các cậu lại chứa chấp tôi." Lục Thiên Thần cố ý nhìn Charles, người hiểu rõ Charles đều biết rằng không ai sẽ đồng ý để một tình địch siêu cấp sống chung với mình và người yêu, Charles cũng không khoan dung đến vậy.

Họ có thể nghĩ đến điều này, những người khác cũng sẽ nghĩ đến.

"Mau cút, lập tức cút!" Phản ứng của Charles cũng chứng minh lời nói của Lục Thiên Thần.

Khóe miệng Lục Thiên Thần nhẹ nhàng nhếch lên, như muốn nói rằng, cậu thấy không, Charles chính là loại người như thế.

Là bạn của Charles, anh có thể cứu Lục Thiên Thần, nhưng để một con rắn độc ở trong nhà mình thì sao?

Coi như xong, Charles thà trả tiền vé máy bay để đưa Lục Thiên Thần đến Nam Cực làm bạn với chim cánh cụt còn hơn.

"Anh nghĩ thế nào?" Đường Phong hỏi Charles.

Charles vung tay lên: "Không có gì để nói, mau để người này cút đi. Không, cậu ta không cút thì chúng ta sẽ đi, tình yêu, người này đến với ý đồ xấu, chúng ta không nên để ý đến cậu ta."

Nói xong Charles liền kéo Đường Phong chuẩn bị rời đi, người sau vững vàng đứng lại không hề động.

"Tình yêu, em không nên trúng kế của cậu ta!" Charles cảm thấy sắp xảy ra chuyện không tốt.

"Biện pháp này thực sự khả thi." Đường Phong cuối cùng đã đưa ra kết luận.

Cậu thử trấn an Charles, nói: "Được rồi, anh không tin em sao?"

"Đương nhiên không phải, chỉ là. . ." Giọng Charles dịu xuống, anh chỉ là không tin Lục Thiên Thần mà thôi.

"Anh không tin anh ta cũng không sao, chỉ cần tin em là được." Mở rộng vòng tay để ôm lấy con gấu nào đó, Đường Phong nhẹ nhàng nói, "Tin em được không, Charles."

"Trời ạ, em biết anh không thể từ chối lời cầu xin của em." Thở dài, Charles vẫn là chọn rút lui, anh tin tưởng Đường Phong, ai bảo Lục Thiên Thần còn là bạn của anh chứ.

Ôi, có bạn như Lục Thiên Thần đúng là xui xẻo tám đời.

Lặng lẽ đứng một bên nhìn hai người trước mắt ôm nhau, Lục Thiên Thần cúi đầu cầm lấy cốc nước uống một ngụm, vị đắng ngắt trong lòng vẫn không tan đi.

Đúng như Đường Phong nghĩ, liên hoan phim Berlin tại Đức không mang lại thành công lớn. Dù bộ phim "Đồ Ma Giả" không đạt được giải thưởng cao như mong đợi, nhưng điều này cũng không làm suy giảm tinh thần của các nhân viên trong đoàn làm phim hay ban lãnh đạo công ty. Thật lòng Đường Phong nghĩ rằng chỉ cần phim có doanh thu phòng vé tốt đã đủ để khiến nhiều người hài lòng.

Đóng phim là vì mục đích gì? Nói thẳng ra, ngoài việc một phần là để tranh giải thưởng, phần lớn các nhà đầu tư đều mong muốn tác phẩm của mình đem lại lợi nhuận.

Việc đạt được cả doanh thu phòng vé và giải thưởng không hề dễ dàng, nên mọi thứ cần được đối xử với một thái độ bình thản.

Theo kế hoạch, sau khi liên hoan phim kết thúc Đường Phong sẽ đi thăm bé Annie. Nhưng vì lo ngại Lục Thiên Thần cần nghỉ ngơi vài ngày để chuẩn bị tốt hơn, Đường Phong quyết định cùng Charles tận hưởng tuần trăng mật ở Đức.

Một phần là để chờ Lục Thiên Thần hồi phục, phần khác là để tạo ra ảo giác cho những người đang nhìn họ chằm chằm rằng Đường Phong và Charles đang say đắm trong tình yêu, không liên quan gì đến Lục Thiên Thần.

Charles tất nhiên rất vui vẻ đồng ý, hàng ngày, viedcj thích nhất là khi thấy Lục Thiên Thần liền lập tức hôn nhẹ Đường Phong, tuy phần lớn thời gian đều bị Đường Phong đánh tan.

"Ừ, tôi biết rồi, vài ngày nữa tôi sẽ về, sẽ không muộn đâu." Ngắt điện thoại, Đường Phong quay lại nói với Lục Thiên Thần đang ngồi đối diện: "Tin xấu đã được xác nhận. Tiểu Vũ vừa gọi điện thông báo, nửa tháng nữa công ty sẽ triệu tập một cuộc họp hội đồng nội bộ. Có lẽ đó sẽ là thời điểm bố anh tỏa sáng lên đài, còn anh thì phải lui xuống. Anh có mong đợi không?"

"Cậu đang xát muối lên vết thương của tôi sao?" Lục Thiên Thần cười nhẹ, rồi dần nghiêm túc lại. "Như vậy cũng tốt."

Chuyện gia đình của Lục Thiên Thần, Đường Phong không tiện can thiệp và cũng không có quyền gì để làm vậy. Cậu chỉ có thể cố gắng bảo vệ Lục Thiên Thần cho đến khi anh hồi phục.

"Giữa hai bố con không có cách nào hòa giải sao? Dù sao cũng là người một nhà."

"Cảm ơn cậu đã quan tâm." Lục Thiên Thần nhìn Đường Phong, "Tôi sẽ không gây phiền phức cho cậu."

"Anh đã gây không ít phiền phức cho tôi rồi. Thôi được, giờ không bàn đến những chuyện vô nghĩa này nữa. Tôi chỉ không thích thấy những người thân làm tổn thương nhau thôi." Đường Phong đứng dậy, sắp xếp hành lý và kiểm tra xem có quên gì không.

"Xin lỗi." Câu nói đột ngột của Lục Thiên Thần khiến Đường Phong bật cười.

"Anh xin lỗi tôi vì chuyện gì?"

"Tôi rất ích kỷ, không thể giảng hòa. Tôi không thích cuộc sống bị kiểm soát và không thể dùng sự kiên nhẫn để duy trì mối quan hệ hòa hoãn giữa hai bố con." Lục Thiên Thần nói từng lời, "Tính cách như vậy cũng rất nguy hiểm."

"Mỗi người đều có thứ mình theo đuổi và ý kiến riêng của mình." Đường Phong không ép buộc người khác, giống như cậu, cậu sẽ cố gắng giữ hòa thuận trong gia đình vì đó là điều cậu trân trọng nhất.

Nhưng đối với một người có tính cách như Lục Thiên Thần, điều đó có thể không dễ chấp nhận.

Bởi vì Đường Phong chưa từng trải qua những gì Lục Thiên Thần đã trải qua, cậu không có tư cách yêu cầu anh phải làm gì.

"Hãy làm điều mà mình tin là đúng và muốn làm, như vậy là đủ rồi." Đường Phong mỉm cười, bổ sung, "Miễn là không hối hận."

Lục Thiên Thần cũng mỉm cười.

...

Ở lại Đức vài ngày, Đường Phong gọi điện cho bé Annie hẹn thời gian gặp mặt, tiu bên cạnh cậu có một nhân vật phiền toái, Đường Phong vẫn không thể không thăm Annie.

Hành trình vẫn giữ theo kế hoạch, điều này càng khiến mọi thứ trông chân thật hơn.

Lục Thiên Thần cải trang thành vệ sĩ của Đường Phong và Charles. May mắn là Charles thường mang theo vài vệ sĩ không quá lực lưỡng, việc Lục Thiên Thần đeo mặt nạ công nghệ cao không khiến ai nghi ngờ. Dù sao, anh cũng đã từng qua huấn luyện chuyên nghiệp, nên việc trở thành vệ sĩ thực sự của người khác không có gì đáng ngạc nhiên.

Để ông chủ trở thành vệ sĩ của mình, cảm giác cũng không tệ lắm.

Mang theo Charles và hai người vệ sĩ, Đường Phong mua một ít kẹo và quần áo đẹp mà các cô bé thích trên đường đến nhà Annie. Chưa kịp vào cửa, vừa xuống xe Đường Phong đã thấy bé Annie vui vẻ chạy tới chỗ họ.

"Chú Đường, chú thật là xấu, chú hứa sẽ tới thăm Annie, vậy mà bây giờ mới đến, con ghét chú, ghét chú!" Đôi tay nhỏ nhắn đấm liên tiếp lên người Đường Phong như mưa rơi.

"Đau quá, chú sắp bị Annie đánh chết rồi đây." Người đàn ông mỉm cười bế Annie lên.

Charles đứng khoanh tay bên cạnh, lặng lẽ nói chuyện với Lục Thiên Thần đang ngụy trang thành vệ sĩ: "Vì sao tôi lại không thích trẻ con nhỉ?"

Lục Thiên Thần không để ý tới Charles, chỉ nhìn Đường Phong và bé Annie bước vào nhà, rồi cũng theo vào.

"Diễn vệ sĩ diễn nghiện rồi à?" Charles thấp giọng hừ nhẹ một câu.

Vừa vào nhà, Annie liền kéo tay Đường Phong muốn anh lên phòng bé chơi.

Charles vừa mới bước vào đã cười ha ha tiến đến: "Cô bé đáng yêu, chú cũng chơi cùng các con được không?"

"Không được! Con chỉ muốn chú Đường thôi!" Annie trừng mắt với Charles, rồi kéo tay Đường Phong lắc lư, giống như làm nũng, "Chú Đường, chúng ta lên lầu chơi đi. Annie có rất nhiều chuyện muốn nói với chú, không cần những người khác, nhất là ông chú cười trông rất xấu này."

Annie chỉ tay về phía Charles, người này chỉ cười khẽ hai tiếng, giả vờ rộng lượng nói: "Đi đi, anh ở dưới lầu chờ em."

"Xin lỗi, Annie bị chúng tôi nuông chiều đến hư rồi, mong anh sẽ không tức giận với con bé." Bố của Annie lên tiếng.

"Không sao đâu, trẻ con mà." Đều là một lũ rất đáng ghét.

Nhìn dáng dấp Charles chịu đựng mà vẫn cố tỏ ra vui vẻ, Đường Phong mỉm cười, sau khi chào hỏi bố Annie, anh ôm Annie lên lầu.

"Annie, mẹ đâu?" Hôm nay trong nhà chỉ thấy bố của Annie.

"Mẹ... " Annie hơi chững lại, rồi hừ một tiếng, "Annie không cần mẹ, Annie chỉ cần ba thôi."

"Annie rất yêu ba ba sao?" Đường Phong vừa đi vừa hỏi.

"Annie chỉ có ba thôi." Giọng bé nhỏ dần, Annie ôm chặt lấy Đường Phong, "Nhưng giờ Annie có chú Đường, chú Đường có thể ở lại với con không?"

Giọng bé ngọt ngào và có chút van nài, khiến người nghe cảm thấy thương yêu.

"Vật nhỏ, chú Đường phải đi làm, chỉ cần có thời gian chú nhất định sẽ tới thăm con." Đường Phong đoán gian phòng của bé có lẽ ở đây, anh dùng một tay ôm bé, tay kia nhẹ nhàng mở cửa.

Phòng trẻ con thường được trang trí rất đẹp, với màu hồng nhạt mộng ảo như phòng công chúa, phòng của Annie cũng không khác gì so với phần lớn các cô bé.

Không biết có phải ảo giác của Đường Phong hay không, anh cảm thấy căn phòng này không giống như nơi có người ở thường xuyên.

Phòng có người ở thường có cảm giác ấm áp, nhưng ở đây không có mùi người, nó giống như một căn phòng trưng bày hơn.

"Annie, con thường ở đây sao?" Đường Phong đặt bé Annie xuống.

Sau khi xuống đất, Annie khóa cửa phòng lại, rồi cười kéo tay Đường Phong: "Ba ba nói chú không hề ngu ngốc, hơn nữa còn rất thông minh, đúng là rất thông minh."

"Annie rất ít ở đây." Annie kéo Đường Phong đến bên giường ngồi xuống, bé đi tới trước tủ quần áo và nhẹ nhàng gõ cửa, nói: "Ba ba, chú Đường đến rồi."

Ba ba?

Dưới ánh mắt của Đường Phong, cửa tủ quần áo bị đẩy ra, bên trong không phải là ngăn tủ chứa đầy quần áo, mà là một gian phòng khác. Người mà Annie gọi là "Ba ba" không phải là người đàn ông trung niên hiền lành dưới lầu, mà là một người mà Đường Phong không thể quên —— Albert.

Albert dắt tay bé Annie trấn tĩnh đi tới, khóe miệng nở một nụ cười nhạt: "Chúng ta đã mấy tháng không gặp rồi."

"Con gái anh là bé Annie." Đường Phong nhớ rằng Albert từng nói anh ta có một cô con gái, không ngờ đó lại là bé Annie.

Rất nhiều điều bỗng chốc liên kết lại với nhau, Đường Phong đứng lên đi về phía Albert: "Chuyện của người lớn không nên liên lụy đến trẻ con."

Albert lại để con gái nói dối để tiếp cận anh, điều này không phải việc một người cha nên làm.

"Annie, qua bên kia đi." Albert chỉ vào gian phòng bên kia cửa tủ quần áo.

Nhìn Đường Phong rồi lại nhìn Albert, Annie có chút không muốn.

"Annie." Giọng Albert lạnh lùng hơn.

"Không nên nói thế với trẻ con." Đường Phong nhíu mày, "Cô bé là con gái anh."

"Đúng vậy, con bé là con gái tôi." Albert dường như cười nhạt một tiếng, như thể đang nói, con bé là con gái tôi, cậu không có quyền hỏi đến.

Annie ngoan ngoãn bước qua cánh cửa tủ quần áo vào phòng bên kia, cửa rất nhanh bị khóa lại.

"Sao anh có thể để con gái mình nói dối? Tôi cứ nghĩ anh rất yêu con gái mình."

Albert đi đến bên cửa sổ nhìn thoáng qua bên ngoài, rồi đưa lưng về phía Đường Phong, nói: "Làm con gái tôi, từ khi sinh ra con bé đã định trước sẽ khác với những đứa trẻ khác, kẻ yếu đuối không thể sống sót trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này được."

Quay lại nhìn Đường Phong, Albert mỉm cười: "Vì sao cậu luôn không từ mà biệt?"

Chương 23 + 24

"Chắc anh không cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình không tốt phải không? Vậy nên anh mới kéo con gái anh vào thế giới của mình." Đường Phong lắc đầu, "Bất kể sau này con bé sẽ kế thừa sự nghiệp của anh hay có cuộc sống riêng của nó, thì một đứa trẻ nên có cuộc sống của một đứa trẻ, lớn lên vô lo vô nghĩ, vui vẻ, chứ không phải sớm bị người lớn điều khiển."

"Suỵt." Albert đưa ngón trỏ lên môi ngăn Đường Phong lại.

Trong mắt anh ta hiện lên một nụ cười nhạt, sau khi Đường Phong im lặng, anh ta mới hạ tay xuống: "Cảm ơn cậu đã quan tâm Annie."

Tuy đối phương không nói rõ, nhưng Đường Phong cũng hiểu Albert không muốn thảo luận về chuyện của Annie, cậu chỉ có thể âm thầm thở dài. Đối phương là bố của Annie, cậu có thể làm rất ít, hầu như chẳng thể can thiệp gì.

"Tìm tôi có chuyện gì không?" Đường Phong ngồi xuống bên giường, cậu không nghĩ rằng Albert chỉ đơn thuần đến thăm cậu hoặc chơi đùa với con gái một lúc.

"Không cần luôn cảnh giác với tôi, so với Charles dưới lầu..." Albert hơi dừng lại, bước đến trước mặt Đường Phong, "Tôi phải đối mặt với một sự thật, những kẻ bề ngoài sáng sủa, rực rỡ luôn dễ tạo thiện cảm, trong khi Quasimodo với nội tâm thiện lương lại chỉ có thể lẩn trốn trong nhà thờ làm người đánh chuông cô độc, bị mọi người bài xích và ghét bỏ."

"Bề ngoài của anh không tầm thường, và chẳng dính dáng gì đến chữ xấu." Đường Phong thêm vào một câu, "Về phần nội tâm có thiện lương hay không, tôi nghĩ một người thiện lương sẽ không kéo con mình vào thế giới người lớn."

"Cậu rất thích Annie."

"Cô bé rất đáng yêu."

Albert mỉm cười: "Tôi rất vui vì cậu có thể thường xuyên dành thời gian trò chuyện với nó. Đối với trẻ con, tôi không có quá nhiều kiên nhẫn."

Có lẽ Albert không muốn tốn quá nhiều thời gian nói về Annie nên nhanh chóng chuyển đề tài: "Chúng ta hãy quay lại vấn đề chính cần quan tâm. Lần trước ở Nam Á, tôi đã cứu cậu."

"Cảm ơn." Nhưng đồng thời, anh cũng đã đè tôi, nửa câu sau Đường Phong không nói ra, cậu đợi Albert tiếp tục.

"Tôi biết cậu có một chút hiểu lầm về tôi, song không thể phủ nhận một điều, tôi sẽ không làm hại cậu, đúng không?" Albert dẫn dắt từng bước, chậm rãi không chịu nói rõ.

"Điều này tôi thừa nhận." Đối với sự thay đổi thái độ bất thường của Albert, Đường Phong tin rằng người đàn ông này có thể trở mặt bất cứ lúc nào.

"Cậu gần đây gặp phải một số rắc rối, hãy xem, hai người kia luôn gây phiền toái cho cậu." Albert vươn tay cố gắng chạm nhẹ lên gương mặt Đường Phong, cậu hơi nghiêng người tránh.

Albert chỉ cười, rất tự nhiên thu tay lại.

"Tôi chỉ không muốn thấy cậu rơi vào tình cảnh nguy hiểm." Albert nói với vẻ chân thành.

"Vậy, anh có cách nào không?" Đường Phong chọn tiếp tục lắng nghe thay vì lớn tiếng gọi Charles hay Lục Thiên Thần, nếu Albert có thể sử dụng Annie để dẫn cậu đến đây, cậu có lý do tin rằng người đàn ông này đã sắp đặt mọi thứ trong phòng.

Dù là Charles, Lục Thiên Thần hay Albert, những người đàn ông này đều có một đặc điểm: làm việc cẩn trọng đến mức không để lại bất kỳ cơ hội nào cho người khác lợi dụng.

Không chừng những người dưới lầu đều đã bị Albert khống chế.

"Rời khỏi Charles và Lục Thiên Thần, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy sao cậu vẫn không muốn buông họ?" Giọng nói của Albert hơi nhanh hơn, dường như không quan tâm liệu tiếng nói của mình quá lớn có làm người dưới lầu nghe thấy hay không, "Chỉ có tôi, chỉ tôi mới có thể cho cậu sự an toàn và một nơi thực sự thuộc về."

"Người ngoài nhìn tôi như một kẻ cực kỳ nguy hiểm, giống như những gì cậu đã từng nghe, họ chưa từng tiếp xúc và hiểu về tôi. Người đánh chuông luôn bị hiểu lầm và tổn thương, nhưng Esméralda đã nhìn thấy sự lương thiện của anh ta." Albert ngừng lại, tiến thêm một bước đến gần Đường Phong, hơi cúi xuống để mặt đối mặt.

Hai mắt anh ta chăm chú vào Đường Phong: "Em muốn cho tôi... đợi đến khi nào?"

Một sựu nguy hiểm thoáng hiện.

"Ít nhất Quasimodo sẽ không ép buộc Esméralda làm điều cô ấy không thích." Đường Phong vươn tay chạm vào gương mặt hơi lạnh của Albert, điều này khiến người kia hơi nheo mắt.

"Tại sao không thể đối mặt với thực tế, Albert? Điều anh gọi là rung động chỉ là để thỏa mãn dục vọng cá nhân của mình. Quasimodo tuy bề ngoài xấu xí, nhưng nội tâm anh ta chí ít là thiện lương," Ánh mắt Đường Phong dần trở nên sắc bén, "Anh còn muốn sống trong giấc mơ tự anh dựng lên bao lâu nữa?"

"Nếu Quasimodo có một cô con gái đáng yêu, anh ta sẽ không để cô bé nói dối và lừa gạt người khác. Anh ta cũng không ép Esméralda nằm dưới mình làm những điều khiến người ta ghê tởm. Bất kể là lợi dụng con gái hay hiện giờ đứng trước mặt tôi nói những lời hoa mỹ này, cuối cùng anh cũng chỉ vì chính mình."

Đường Phong nói liền một hơi, cuối cùng cũng thốt ra điều mà cậu muốn nói nhất: "Từ trước đến nay, anh chỉ yêu chính mình mà thôi. Chỉ là có quá nhiều điều mà chẳng ai dám nói thẳng với anh."

"Giả vờ như kẻ bị hại, đôi khi cũng trở thành thói quen, khiến anh luôn cảm thấy cả thế giới này đều có lỗi với mình, nghĩ rằng chẳng ai hiểu anh cả." Đến bước này rồi, Đường Phong không nghĩ rằng tiếp tục tỏ ra yếu đuối sẽ là một biện pháp tốt.

Biểu cảm trên khuôn mặt dần cứng lại, Albert nhìn chằm chằm Đường Phong một hồi, bất ngờ cười, một nụ cười có chút tự giễu, phần nhiều là sự khó đoán.

"Em muốn đi?" Anh hỏi.

"Đúng vậy." Đường Phong trả lời.

"Vậy thì đi đi." Trên khuôn mặt, nụ cười dần biến mất, Albert xoay người không nhìn Đường Phong nữa, "Đừng để tôi có thời gian hối hận."

Không hề do dự, Đường Phong đứng dậy đi tới cửa phòng, mở cửa, dừng lại một chút, nhưng rồi vẫn nhanh chóng rời đi.

. . .

. . .

Xuống dưới lầu, Charles và mọi người dường như vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra, bố giả của Annie đang bật phim cho họ xem, âm thanh khá lớn, đủ để che lấp mọi thứ diễn ra trên lầu.

"Sao lại xuống đây?" Charles quay đầu lại cười nhưng liền thấy Đường Phong sắc mặt không tốt lắm.

"Chúng ta đi thôi." Đường Phong trực tiếp đi qua kéo Charles đứng dậy khỏi sofa.

"Sao vậy, cục cưng?" Charles vẫn chưa hiểu chuyện gì, vì tin tưởng Đường Phong, anh vẫn theo người kia rời khỏi căn nhà, Lục Thiên Thần cũng theo sau.

Vừa ra khỏi nhà, ngồi vào xe, Đường Phong lập tức nói: "Mau đi thôi."

"Đã xảy ra chuyện gì?" Lục Thiên Thần đóng cửa xe lại và hỏi.

Đường Phong không trả lời, chỉ nhìn lên một phòng nào đó trên lầu hai. Lục Thiên Thần và Charles cũng quay đầu nhìn lên, Albert đứng đó nhìn họ, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

"Ôi trời, chết tiệt." Charles liền nổ máy lao đi nhanh chóng, bánh xe để lại vệt trắng trên đường.

"Hắn ta đúng là hồn ma dai dẳng không chịu tan." Charles vừa lái xe vừa chửi thề.

Gấu Char mau chóng quan tâm người yêu mình: "Cục cưng, họ không làm gì em chứ?"

Albert chỉ ở cùng Đường Phong một lát mà thôi.

"Anh nghĩ trong thời gian ngắn như vậy anh ta có thể làm gì em sao?" Đường Phong hít sâu một hơi, lắc đầu cười khổ: "Em chỉ không ngờ Albert lại mang cả con gái mình ra đùa giỡn."

"Ai mà biết được, biết đâu hắn chỉ cần vài phút là đủ." Charles miệng không ngừng buông lời châm biếm.

Lục Thiên Thần nhẹ nhàng ho khan vài tiếng: "Anh ta nói gì vậy, trông sắc mặt không được tốt lắm."

"Đừng hỏi tôi vấn đề đó, cũng đừng nhắc đến anh ta nữa. Tôi đã mắng anh ta, thế là xong." Đường Phong tựa người ra ghế sau, "Anh ta buông tha thì tốt, không thì cũng chẳng sao."

Lục Thiên Thần yên lặng nắm lấy tay Đường Phong, người sau nhìn thoáng qua Lục Thiên Thần nhưng không nói gì.

"Anh thật muốn giết cái tên biến thái đó." Charles siết chặt vô lăng.

"Nếu lúc nãy anh ta muốn giết chúng ta, thì có lẽ chúng ta đã chết rồi." Lục Thiên Thần không ngại tạt cho Charles một gáo nước lạnh.

Đường Phong giơ hai tay lên: "Đừng nhắc tới vấn đề đó nữa, chúng ta về nhà thôi."

"Đây sẽ là một cuộc chiến dài." Lục Thiên Thần không có ý định dừng lại, anh nhìn Charles đang lái xe: "Nhưng tôi tin rằng Charles sẽ bảo vệ tốt cậu."

Giống như vừa rồi, bọn họ không hề phát hiện điều gì khi ở dưới lầu xem TV, Đường Phong chỉ một mình đối mặt với Albert trên lầu.

Đúng là bảo vệ tốt đấy.

Charles chỉ hừ nhẹ, không đáp lại lời mỉa mai của Lục Thiên Thần.

Từ Anh trực tiếp ngồi máy bay về nước, Charles dùng hành động để chứng minh quyết tâm của anh, bất kể Đường Phong có đồng ý hay không, số lượng vệ sĩ được tăng cường ngay lập tức.

Không ai có thể đoán trước liệu Albert hay những nguy hiểm tiềm tàng có xuất hiện hay không.

Đã là chuyện không thể đoán trước, thì không cần phải lo lắng mỗi ngày, Đường Phong tạm thời gạt Albert ra khỏi đầu, vì sau khi trở về cậu còn có một cuộc họp cần tham gia. Cuộc họp thay đổi nhân sự quản lý cấp cao của tập đoàn Thiên Thần sẽ diễn ra vào thứ sáu này.

Vết thương của Lục Thiên Thần đã ổn hơn nhiều, Đường Phong rất khâm phục khả năng hồi phục mạnh mẽ của những người này. Song để tránh bị phát hiện, sáng sớm hôm ấy, Đường Phong một mình đến công ty, dù Charles kiên quyết muốn đi cùng.

Vấn đề hủy hợp đồng cũng cần được giải quyết ngay khi Lục Thiên Thần mất quyền kiểm soát công ty.

Từ lúc bước vào công ty, Đường Phong liền nhận ra bầu không khí không giống như thường ngày, mỗi sáng sớm, công ty luôn tràn đầy năng lượng và sự nhiệt huyết, hôm nay lại có sự nghi kỵ, bất an lan tràn khắp nơi, nhìn qua tin tức về việc thay đổi quản lý cấp cao đã lan truyền ra nội bộ tập đoàn.

Hội nghị cấp cao thì liên quan gì đến một nhân viên nhỏ bé như cậu?

Tuy nhiên, Tiểu Vũ đã nói với cậu rằng sáng nay chắc chắn cao tầng sẽ mở họp.

Gõ chuông một ngày ăn cơm một ngày, là một minh tinh nòng cốt của giải trí Thiên Thần, Đường Phong tự nhiên phải đúng giờ tham dự cuộc họp. Nhưng cuộc họp này lại có chút khác biệt so với những gì cậu tưởng tượng.

Bước vào phòng họp, cậu nhận ra đa phần đều là các quản lý cấp cao của công ty. Giải trí Thiên Thần chưa thành lập được lâu, hiện tại Đường Phong là người nổi tiếng nhất trong công ty, cậu không thấy bất kỳ minh tinh nào khác trong phòng, nhưng cũng không hỏi gì thêm.

Mọi người đều ngồi vào chỗ của mình. Đúng 9 giờ, một người đàn ông với bước chân vững vàng bước vào phòng họp, chính là người mà Đường Phong đã từng gặp ở Giang Tây, là bố của Lục Thiên Thần.

So với Lục Thiên Thần, người bố này trông ổn trọng và điềm tĩnh hơn nhiều. Lục Thiên Thần giống như một con báo đen, thích mai phục trong bóng đêm, lạnh lùng và đầy sức bật của tuổi trẻ, luôn sẵn sàng cắn đứt kẻ địch bất cứ lúc nào, cùng với sự thâm trầm không hợp với độ tuổi.

Đối với sự "thâm trầm" này Đường Phong đoán có lẽ là do di truyền.

Khác biệt chính là Lục Thiên Thần khiến người ta có cảm giác càng sâu một ít, mà con cáo già hiện tại mặt mang mỉm cười quan sát mọi người càng biết cách làm thế nào đem mình ẩn dấu.

Bố Lục Thiên Thần chỉ mỉm cười và ngồi xuống, để cho một thư ký trông khôn khéo trình bày các vấn đề về quyền quản lý công ty. Đường Phong không để ý tới các vấn đề về quyền quản lý công ty, song dù ngồi ở hàng cuối, Đường Phong vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén của người đàn ông này, thỉnh thoảng hướng về phía cậu với một nụ cười ẩn chứa điều gì đó.

Đao mềm, nhưng vẫn là đao.

Đường Phong giả vờ không nhìn thấy, cậu cúi đầu nghịch điện thoại di động, có sao thì cậu cũng không phải là người cần biểu quyết trong cuộc họp này, càng tỏ ra bình thường và ngu ngốc, càng khiến đối phương thả lỏng cảnh giác.

Bạch Y trong điện ảnh còn như vậy, huống chi là Đường Phong trong hiện thực, ngay cả một chút thủ đoạn tự bảo vệ mình cũng không có, cậu sống coi như uổng phí.

Bố của Lục Thiên Thần đã dám cướp đoạt vị trí của còn trai mình chắc chắn đã sớm có chuẩn bị. Chỉ một câu nói nhẹ nhàng "Lục Thiên Thần cần tiếp nhận sự nghiệp ở nước ngoài, Lục Thiên Tịch tạm thời quản lý tập đoàn Thiên Thần phân bộ châu Á", đã đủ để thay đổi người lãnh đạo, phần lớn mọi người trong phòng đều bỏ phiếu tán thành, chỉ có một vài người im lặng.

Cuộc họp diễn ra với một khởi đầu đầy hoang mang và kết thúc mà không có bất kỳ bất ngờ nào. Cả cuộc họp dường như chẳng liên quan gì đến Đường Phong.

Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người dần dần rời đi. Bất kể người lãnh đạo trực tiếp có thay đổi thế nào, họ vẫn phải tiếp tục công việc của mình, miễn là phúc lợi công ty không thay đổi, thì ai quản lý cũng không quan trọng, đổi đi đổi lại quyền lực vẫn nằm trong tay người họ Lục.

"Đường Phong, ở lại." Nên tới chung quy sẽ tới, Đường Phong vừa mới đứng lên chuẩn bị rời đi cùng những người khác, giọng nói trầm thấp, thuần hậu của Lục Thiên Tịch khiến Đường Phong không mấy thích thú.

"Chủ tịch Lục, có chuyện gì không?" Xưng hô vẫn là xưng hô đó, nhưng giờ đây chủ tịch Lục không phải là Lục Thiên Thần với vẻ mặt lạnh lùng đối diện với cậu mà là một lão cáo già với nụ cười như đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Nhìn qua, tuổi tác của Lục Thiên Tịch không chênh lệch nhiều so với tuổi thật của Đường Phong, Lục Thiên Tịch cũng không dễ đối phó hơn Lục Thiên Thần, nhưng đôi khi loại người như thế lại dễ đối phó hơn.

Giống như một kẻ lưu manh không biết chừng mực so với một con cáo già biết cách cư xử đúng mực, người sau ít nhất sẽ tự hỏi và băn khoăn nhiều hơn.

Người khác nhau, phương pháp khác nhau.

"Đến đây." Lục Thiên Tịch ngồi ở vị trí đầu bàn hội nghị, vẫy tay với Đường Phong, giống như gọi một chú cún con.

Đến thì đến.

Đường Phong mỉm cười tiến đến, đứng ở vị trí vừa đủ xa, không quá gần cũng không quá xa Lục Thiên Tịch.

"Để tôi đoán xem, có phải cậu định hủy hợp đồng với công ty không?" Câu hỏi mở đầu của Lục Thiên Tịch dễ khiến người ta cảm thấy bối rối.

Đường Phong quyết định đùa giỡn một chút. Nếu đối diện với Lục Thiên Thần, cậu sẽ thẳng thắn, nhưng đây là bố của Lục Thiên Thần, cậu chỉ cần tiếp tục đóng vai một kẻ khôn vặt.

Điều này Lục Thiên Tịch có thể nhận ra, Đường Phong muốn ông ta nhận ra điều đó. Bởi vì thái độ khôn vặt này mới phù hợp với tuổi tác và thân phận hiện tại của cậu; quá khôn ngoan và chín chắn mới khiến đối phương chân chính cảnh giác.

"Chủ tịch Lục, ngài nói vậy thì tôi biết giải thích thế nào đây? Tôi không có ý định đó." Đường Phong nói vài lời mập mờ.

"Tôi có thể hiểu được suy nghĩ của cậu. Dù sao cậu cũng là do Lục Thiên Thần nâng đỡ, nó chi tiền cho cậu đóng phim, lên tạp chí, làm quảng cáo, thậm chí còn thành lập riêng một đội ngũ quan hệ công chúng." Không có ý định cho người đàn ông đang đứng ngồi xuống, Lục Thiên Tịch ngồi đương nhiên nói rằng, "Giờ nó không còn ở trong công ty, còn cậu thì đã có chút tiếng tăm ở Hollywood. Giống như một con chim non đã đủ lông đủ cánh, cuối cùng cũng sẽ rời tổ bay đi."

"Chủ tịch Lục, tôi..." Đường Phong vẫn tiếp tục ấp úng.

Lục Thiên Tịch không có ý định nói thêm, chỉ tiếp tục nhìn cậu.

Không còn cách nào khác, Đường Phong đành phải nói tiếp: "Tôi tin tưởng rằng ngài là lãnh đạo của công ty, chắc chắn sẽ suy nghĩ cho tương lai của công ty." Nói rõ một ít, chính làmkhông cố ý làm khó tôi.

"Nhìn qua cậu có vẻ biết một chút chuyện." Lục Thiên Tịch cười nhẹ, vỗ vỗ bàn, "Ngồi xuống."

Giọng điệu như ra lệnh, giống hệt phong thái của Lục Thiên Thần mà cậu từng biết.

Ngồi vẫn hơn là đứng, Đường Phong chọn một chỗ gần đó ngồi xuống không nói gì thêm, để Lục Thiên Tịch nghĩ rằng cậu đang cam chịu.

"Là một người đàn ông, tôi khinh thường cậu." Giọng nói của Lục Thiên Tịch không có vẻ khinh bỉ hay tỏ ý không hài lòng, tuy lời nói có ý như vậy.

"Đàn ông nên đi chinh phục thế giới, chứ không phải như phụ nữ giạng chân ra," Lục Thiên Tịch nói một cách tự nhiên, "Cả nam lẫn nữ trong giới showbiz đều giống như kẻ bán thân trong nhà thổ, kẻ có chút tên tuổi thì có thể chọn khách, còn kẻ vô danh thì chỉ cần là người có tiền có thế đều có thể hưởng dụng."

Lời nói thật thẳng thắn.

"Nhưng tôi cũng rất bội phục cậu." Lục Thiên Tịch đứng lên, tiến đến trước mặt Đường Phong, ánh mắt chăm chú, đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, một cử chỉ có phần xúc phạm.

"Một Lục Thiên Thần, một Charles, thậm chí là cả Albert đều cảm thấy hứng thú với cậu, đây không phải là chuyện có thể giải thích chỉ bằng việc lên giường." Trong giọng nói của Lục Thiên Tịch ẩn chứa một sự nguy hiểm tiềm tàng.

"Dựa trên kinh nghiệm giao tiếp của cậu, điều gì đã kích thích dã tâm và năng lực công kích của cậu? Là vì thất bại quá lâu, hay là vì Thiên Thần trước đó hờ hững, thậm chí suýt chút nữa hại chết cậu?"

"Chủ tịch Lục, tôi không hiểu ngài đang nói gì." Đường Phong tiếp tục giả ngu, không vui vẻ quay mặt tránh khỏi tay Lục Thiên Tịch.

"Cậu muốn gì, tiền tài, danh vọng hay địa vị?" Lục Thiên Tịch chỉ cười, rồi ngồi lại vị trí của mình.

"Không ai ghét chúng cả." Đường Phong đáp.

"Đúng vậy, không ai ghét chúng." Lục Thiên Tịch nói, "Tin tức về quản lý cấp cao của công ty sẽ sớm lan ra, tôi hy vọng trong nội bộ công ty không có bất kỳ sự thay đổi nào, chẳng hạn như một ngôi sao nào đó rời công ty để tự lập văn phòng riêng."

"Cậu nói đúng, hiện tại cậu là ngôi sao nòng cốt lớn nhất của Giải trí Thiên Thần, tôi đương nhiên sẽ không làm khó cậu. Không ai muốn đối nghịch với cái cây hái ra tiền của mình." Lục Thiên Tịch gõ nhẹ ngón tay lên bàn, lời nói có phần cảnh cáo, "Charles hiện vẫn rất thích cậu, anh ta sẽ không ngại chi ra một ít tiền cho cậu, nhưng thế giới này không xoay quanh anh ta."

"Chủ tịch Lục, tôi sẽ không rời công ty." Đường Phong chủ động hứa, nhưng cũng nói thêm: "Tôi nghĩ ngài có chút hiểu lầm, tôi và Lục Thiên Thần không có quan hệ gì cả, ngoài xx, không có gì khác."

Cậu chọn cách để mình trở thành một người trong giới giải trí trong mắt Lục Thiên Tịch: "Một ngôi sao xuống dốc có thể đạt được gì? Ngoài sự thất bại và ánh mắt khinh bỉ của người khác, chẳng được gì cả, tôi chỉ muốn sống tốt hơn thôi. Dù giới giải trí có là nhà thổ, nhưng người trong đó vẫn liên tục cạnh tranh để trèo lên cao, tôi không muốn làm kẻ ở tầng dưới chót."

"Cậu là một người thông minh." Lục Thiên Tịch nhận xét.

Tôi vẫn biết mình không quá ngu.

Đường Phong thầm nghĩ, rồi cười nói: "So với người có trí tuệ to lớn như chủ tịch Lục, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ phải đối mặt với hiện thực, tìm kiếm lối ra mà thôi."

"Tôi không muốn đắc tội với ngài, chủ tịch Lục." Đường Phong chủ động tỏ vẻ yếu kém.

"Vậy thì tiếp tục làm người thông minh của cậu đi. Nếu Lục Thiên Thần tìm cậu," Lục Thiên Tịch cười nói, "Nhớ báo với tôi một tiếng, nó gần đây đang cáu kỉnh, không chịu về nhà."

Chương 25 + 26

Trước khi rời khỏi phòng họp, Lục Thiên Tịch đã hữu nghị đưa cho Đường Phong một chiếc đồng hồ hàng hiệu, số lượng có hạn, rất quý báu.

Đường Phong không ngần ngại mỉm cười nhận lấy. Lục Thiên Tịch nhìn hành động sảng khoái của cậu chỉ mỉm cười, đồng thời bảo đảm rằng cậu sẽ không bị đối xử tệ khi ở lại công ty.

Tuy nhiên, xét trước đó Lục Thiên Tịch đã nói một vài lời vũ nhục, khi trở về Đường Phong liền bán chiếc đồng hồ cho một cửa hiệu, số tiền thu được lập tức quyên tặng, coi như thay một vài thương nhân phi pháp làm một việc tốt.

Lần đầu giao chiến với Lục Thiên Tịch, từ tình hình hiện tại mà xét không ai thắng cũng chẳng ai thua, cả hai đều mỉm cười thăm dò lẫn nhau. Đường Phong may mắn bởi vì Lục Thiên Tịch có thái độ miệt thị đối với diễn viên, không đặt cậu vào tầm ngắm, nếu bị lão cáo già kia để mắt tới, e rằng khó mà đối phó.

"Đại khái là như vậy." Trở về chỗ ở cùng Charles, Đường Phong đơn giản kể lại nội dung buổi họp sáng cho Charles và Lục Thiên Thần, đương nhiên cũng nhắc đến vài lời nhắn nhủ của Lục Thiên Tịch.

"Ông ta không xem tôi ra gì." Đường Phong nhìn về phía Lục Thiên Thần vết thương đã gần như bình phục, "Bây giờ sự chú ý của bố anh cơ bản đều tập trung vào anh. Anh định cứ thế mà trốn mãi sao?"

"Bây giờ chưa phải lúc đối mặt quyết đấu, tôi sẽ không gây thêm rắc rối cho các cậu. Sau khi bình phục, tôi sẽ rời đi." Lục Thiên Thần chủ động lên tiếng.

Charles vội vã vỗ tay: "Người bạn yêu quý của tôi, tôi nhất định sẽ dùng thuốc trị thương tốt nhất chữa trị cho cậu."

Đường Phong liếc nhìn Charles, cảm thấy người này chẳng thể nào ngừng thêm phiền phức được sao?

"Chuyện khác nói sau, anh dưỡng thương cho tốt đã."

Cuộc sống dường như không có gì khác biệt so với trước đây, mặc dù người lãnh đạo trực tiếp đã thay đổi, trong công ty vẫn như cũ, rất ít thấy bóng dáng của vị chủ tịch họ Lục nào đó, qua một thời gian đầu thấp thỏm lo âu, công ty dần dần khôi phục lại bình thường.

Công việc vẫn tiếp diễn, chỉ là trong các cuộc trò chuyện bỗng có thêm đề tài về Lục Thiên Thần, chẳng hạn như anh ta đã đi đâu. Đôi khi, cũng có những lời không dễ nghe, ví dụ như Đường Phong đơn độc nói chuyện với chủ tịch mới trong văn phòng, thực ra là Lục Thiên Tịch đang cảnh cáo Đường Phong không được tiếp cận Lục Thiên Thần.

Vì vậy, dần dần không biết từ đâu lan truyền trong công ty rằng, Lục Thiên Thần rời khỏi công ty lần này thực ra là do mối quan hệ giữa anh ta và Đường Phong đã bị bố của anh ta phát hiện, thậm chí lễ đính hôn trước đó của Lục Thiên Thần cũng bị Đường Phong cố ý phá hỏng.

Trên thế giới này, phương thức công kích thấp hèn nhất chính là dựng chuyện nói xấu. Không ai cố ý tung tin đồn thất thiệt, Đường Phong cũng không tin những tin tức giả mạo này sẽ dễ dàng lan rộng, dù vậy chúng vẫn tràn ngập khắp nơi.

Cùng với sự nổi tiếng của một người, sẽ có những ánh mắt khác nhau từ mọi phía, có tán thưởng, có ngưỡng mộ, có ghen tị, và cũng có căm ghét.

Lý do vì sao nhiều người trẻ tuổi nổi tiếng lại sớm sa ngã, có một phần là vì không chịu nổi quá nhiều cám dỗ từ bên ngoài, một phần là vì bị tin tức truyền thông tổn thương, chỉ muốn rời xa giới showbiz đầy màu sắc cũng đầy nguy hiểm này.

Ở nhà phải nhớ kéo rèm cửa sổ, bởi vì ngoài phòng có thể có không biết bao nhiêu phóng viên đang nhìn mình.

Ra ngoài phải đối mặt với đội ngũ paparazzi không ngừng theo dõi. Cuối cùng, sẽ có một số phóng viên ác ý nói những lời khó nghe trước mặt mình, mục đích khiến mình nổi giận hoặc đánh người, như vậy họ mới có thêm tin tức để bán. Một khi mắc bẫy, họ sẽ chỉ nói rằng ngôi sao nào đó nổi giận đánh người, giống như toàn bộ đều là lỗi của mình vậy.

Mà quần chúng không thể biết được chân tướng, từ nay về sau đối với minh tinh sẽ có ấn tượng tệ hại.

Cái giá cho thành danh, lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của người khát vọng thành danh, đặc biệt đối với minh tinh ngày càng nổi tiếng thì luôn luôn phải cảnh giác với nguy hiểm ẩn nấp bên cạnh.

"Lần này không biết là ai truyền tin bậy trong công ty, nhưng sau khi tầng quản lý công bố cảnh cáo, cuối cùng cũng được dẹp yên." Tiểu Vũ ngồi trong phòng làm việc thở dài, nói với Đường Phong: "Tốc độ nổi danh của anh quá nhanh, chỉ sợ là ngay cả đồng nghiệp cũng cảm thấy không thể chịu nổi. Tôi không muốn thừa nhận những tin tức này đều là một ít minh tinh của công ty cố ý rải ra, mong anh chí ít có thể chuẩn bị tâm lý."

Chuẩn bị tâm lý à, Đường Phong nghĩ trái tim cậu cũng đã đủ mạnh mẽ rồi.

"Mặc kệ là ai, cho dù tra được cũng đừng nói với tôi, cảnh cáo lần này coi như là cho đối phương tỉnh ngộ. Tuy rằng Lục Thiên Thần hiện tại không quản lý công ty, người quản lý khác của công ty cũng không phải người sẽ ngồi xem mặc kệ." Đường Phong nhẹ giọng cười nói, "Ai cũng không phải thánh nhân, cho người đó một cơ hội là được."

"Cũng là anh tâm tính thiện lương, đổi thành người khác có thành tựu như anh hiện tại, phỏng chừng đã sớm lật tung công ty, nhất định phải bắt được kẻ loạn bịa đặt, người như thế nếu như bị bắt chính là chuyện phong sát cả đời." Tiểu Vũ nói, có lẽ cũng vì điểm này, Đường Phong mới đồng ý cho đối phương một cơ hội.

"Công ty rất coi trọng bộ phim điện ảnh lần này của anh, chủ tịch Lục đã thay anh sắp xếp hành trình," Dù sao cũng có quan hệ tương đối tốt với Đường Phong, Tiểu Vũ lặng lẽ nói với cậu, "Anh cũng đừng lo lắng chủ tịch Lục sẽ có thành kiến gì với anh, từ mấy ngày nay nghĩ lại, ông ta vẫn rất coi trọng anh."

Một thương nhân còn thực tế hơn cả Lục Thiên Thần, sao có thể vứt bỏ minh tinh có tiền đồ nhất của công ty được chứ?

...

Từ công ty trở về, Đường Phong rất nhanh lấy được bảng hành trình Tiểu Vũ phát cho cậu.

"Bố anh đối với tôi còn tính là khoan dung." Đường Phong tùy tiện lật xem, nói: "Trước khi đến Hollywood đóng phim, tôi chỉ cần quay mấy cái quảng cáo, tham gia vài chương trình TV."

"Ông ấy vốn không hiểu giới giải trí." Lục Thiên Thần không khách khí đánh giá.

Đường Phong ngẩng đầu vừa cười vừa nói: "Anh lúc đó chẳng phải cũng vậy, cũng chỉ biết ném tiền vào trong."

"Tiền có thể giải quyết phần lớn vấn đề." Lục Thiên Thần đương nhiên nói.

"Điều này tôi thừa nhận, nhưng tiền đề là phần lớn mục đích của người công ty giải trí là vì kiếm tiền, các anh là vì cái gì?" Đường Phong nhớ kỹ Lục Thiên Thần từng nói, là vì tẩy tiền đen.

So với thu nhập từ công việc chính thức của Lục gia, một chút tiền đầu tư đóng phim này thật đúng là không tính là gì, huống chi có đôi khi còn có thể đầu tư lớn, rồi kiếm được một khoản cũng không phải chuyện sẽ không xảy ra.

"Cục cưng, để anh nói cho em người này lúc ban đầu thành lập công ty là vì cái gì, tẩy trắng đống tiền không thể đưa ra ngoài sáng của cậu ta, còn có chính là cho minh tinh trong tay đi phụng bồi vài người." Charles không khách khí vạch trần gốc gác của Lục Thiên Thần.

Đường Phong gật đầu: "Cái này em biết, ví dụ như cho em đi phụng bồi anh."

"Ha ha ha." Charles cười gượng hai tiếng, cố gắng lừa dối qua cửa, Lục Thiên Thần im lặng không hé răng làm bộ không nghe thấy.

Đây cũng chỉ là tùy tiện nói một câu, Đường Phong cũng không biết hai ngày sau, Lục Thiên Tịch kêu Tiểu Vũ gọi cậu đến công ty thảo luận chuyện liên quan đến điện ảnh.

Mấy ngày trước yên bình cùng với Lục Thiên Tịch mất tích khiến Đường Phong thực sự cho rằng người này đã hiểu ra Lục Thiên Thần đã chia tay với cậu, mà dưới tình huống hiện tại cậu có hậu trường là Charles liền không nhắm vào cậu nữa, nhưng đối với vài người nào đó ngay từ đầu đã không quen nhìn mình, rốt cuộc cũng không nên ôm ảo tưởng gì đó.

Đường Phong thực sự nghĩ rằng Lục Thiên Tịch muốn bàn bạc về chuyện quay chụp điện ảnh 《Thiên Tử》 hơn một tháng sau đó, kết quả vừa mới đến công ty đã bị thư ký của Lục Thiên Tịch đưa tới một gian nhà hàng của công ty, nói là vừa ăn vừa nói chuyện.

Bàn công việc là bàn công việc, ăn là ăn, hai thứ này cho tới bây giờ Đường Phong đều không thích nhập làm thành một.

Nhất là khi cậu đi vào ghế lô ngoài việc thấy được Lục Thiên Tịch còn có một người đàn ông đặc biệt quen thuộc đang ngồi, Đường Phong chỉ biết bữa tiệc lần này không đơn giản.

"Hai cậu đều quen nhau, hẳn là không cần tôi giới thiệu chứ." Lục Thiên Tịch mỉm cười vẫy vẫy tay với Đường Phong, "Vội vã chạy tới như thế, dùng bữa trưa chưa? Ngồi xuống cùng đi."

"Chủ tịch Lục, tôi cho rằng chúng ta cần bàn chuyện công việc." Đường Phong đứng ở cửa không nhúc nhích, ánh mắt rơi vào Albert ngồi cùng Lục Thiên Tịch, hai tay đan chéo trước ngực lẳng lặng nhìn cậu.

Cách lần bọn họ gặp mặt kia cũng không đến một tháng, không nghĩ tới lại gặp Albert dưới tình huống như vậy, đừng nói với cậu là ngẫu nhiên, chuyện có thể gặp phải Albert ngoại trừ lần đầu tiên bị Charles đưa tới, từ đó về sau không còn hai chữ "tình cờ" này.

Từ lúc nào bắt đầu, quỹ đạo cuộc đời của họ đã giao nhau đến mức không có cách nào tháo gỡ.

"Chúng ta hôm nay chỉ nói về công việc." Lục Thiên Tịch mỉm cười, "Cậu cũng không lạ gì ngài Albert đây, cậu ấy gần đây vừa mới gia nhập cổ đông của tập đoàn Thiên Thần, trên đại hội cổ đông vào tháng sau tôi sẽ giới thiệu thành viên hội đồng quản trị mới này cho mọi người. Ngài Albert rất thích kỹ năng diễn xuất của cậu, bộ phim điện ảnh mà cậu quay chụp trong tương lai cậu ấy cũng rất vui lòng đầu tư."

"Làm nhân viên ưu tú nhất của công ty chúng ta, tôi rất hy vọng các cậu có thể bàn việc thật tốt." Nhìn đồng hồ đeo tay, Lục Thiên Tịch đứng lên, vừa cười vừa nói, "Không quấy rối các cậu, tôi có việc đi trước."

"Chủ tịch Lục..." Đường Phong có chút hối hận, cậu hẳn là nên rời khỏi công ty sớm một chút, song hiện tại trên người lại có điện ảnh mới, rời khỏi công ty sẽ mang đến rất nhiều phiền phức và ảnh hưởng không tốt.

Bằng không, cậu cũng sẽ không tiếp tục ở lại giải trí Thiên Thần không có Lục Thiên Thần.

"Anh cảm thấy hứng thú với đầu tư điện ảnh từ bao giờ vậy?" Đường Phong bình thản ngồi xuống đối diện Albert, cửa ghế lô đã mở, còn Albert cũng dường như không để ý, Đường Phong càng không cảm thấy ngại.

Về phần Albert có thể đột nhiên nổi bão gì gì đó hay không, Đường Phong cũng không lo lắng, giống như là ở chung lâu dài với dã thú, biết được tập tính của bọn họ sẽ không kinh hồn bạt vía như những ngày đầu.

Dù trước đó Đường Phong đã mắng Albert, cậu nghĩ đối phương chắc không phải là người nhỏ mọn.

"Đầu tư luôn là thứ tôi cực kỳ hứng thú. Đầu tư là chuyện tuyệt vời nhất trên thế giới này, khi những người khác không nhận ra tiềm năng của một thứ gì đó, chỉ có tôi thấy được khả năng vô hạn trong tương lai của nó."

Albert mỉm cười: "Chỉ cần đầu tư một chút, ngồi chờ đến lúc quả chín, đây là cách thu lợi dễ nhất trên thế giới này."

"Khi người khác lao động vất vả mỗi ngày theo lối cũ," Albert nâng ly rượu về phía Đường Phong, "thì tôi ngồi đây, chiếm được tất cả những gì mà họ khao khát."

"Anh nói như vậy thực sự khiến người khác cảm thấy ghen tị," Đường Phong đáp.

"Ha ha, sự thành công của em cũng khiến người khác ghen ghét mà, phải không?" Lời này như ẩn chứa một ý khác, Đường Phong liên tưởng đến lời đồn mấy ngày hôm trước trong công ty, lẽ nào chuyện này Albert cũng biết?

Quên đi, nếu Albert có thể kéo con gái ra để nói dối và cố ý tiếp cận cậu, ai biết được có cho người âm thầm theo dõi cậu không?

Người điên này, danh xứng với thực

"Tuy rằng Lục Thiên Tịch mời em đến đây dưới danh nghĩa công việc, nhưng tôi hy vọng bữa ăn này chúng ta đừng bàn chuyện công việc, mà hãy thư giãn và thưởng thức bữa trưa cùng nhau, được không?" Albert với phong thái nho nhã lễ độ dễ tạo thiện cảm, thường thì sự lịch sự đó đi kèm với một chút điều gì đó khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

"Đương nhiên rồi," Đường Phong đáp.

Bữa cơm trưa diễn ra trong bầu không khí yên tĩnh. Đây không phải là lần đầu tiên Đường Phong ăn trưa cùng Albert, cậu biết rõ Albert là người ít nói, trong lúc ăn cơm không thích trò chuyện, cũng không gượng ép bản thân phải nói ra những đề tài thú vị để gây cười. Thực ra, điều này khiến cậu cảm thấy thích.

Cố tỏ ra hài hước trong cuộc trò chuyện thường chỉ khiến hai bên lúng túng mà chẳng ai dám thổ lộ. Thế nhưng mọi người vẫn phải duy trì vẻ bình thản, tiếp tục tìm chủ đề để nói chuyện. Ăn bữa cơm như thế thật sự là quá mệt mỏi.

Đã quen phải chịu đựng những cuộc nói chuyện đĩnh đạc của Charles và những lời châm chọc của Lục Thiên Thần, giờ đây, sự yên tĩnh khiến Đường Phong cảm thấy bình yên cũng không dễ dàng gì.

Cúi đầu để tâm trí mình trôi dạt trong suy nghĩ, Đường Phong thong thả ăn hết bữa trưa, thỉnh thoảng thưởng thức món ăn ngon trong yên lặng, đó cũng là một loại hạnh phúc.

Như muốn phối hợp với tốc độ ăn của Đường Phong, Đường Phong vừa buông đũa, Albert cũng buông đũa theo.

"No rồi ?" Albert hỏi.

"Rất hài lòng."

"Đi uống cà phê đi, tôi muốn tìm hiểu một chút về công ty." Đường Phong có đồng ý hay không, Albert đã tự nhiên coi mình như người quản lý công ty.

Nếu đã đến lúc, Đường Phong cũng sẵn lòng phụng bồi đến cùng.

Rời khỏi ghế lô nhà hàng, hai người cũng không rời khỏi công ty, dù sao trong nhà hàng của công ty cũng có phục vụ cà phê.

Ngồi ở vị trí gần cửa sổ, Đường Phong thêm một viên sữa vào tách cà phê, uống một ngụm cảm thấy hơi nhạt, lại bỏ thêm một viên.

Albert ở đối diện uống cà phê đen đắng chát, không thêm đường cũng không thêm sữa, nói là để tìm hiểu tình hình công ty, đúng là đã hỏi một số vấn đề liên quan đến công ty.

"Trọng tâm của giải trí Thiên Thần dường như không đặt ở nghề gốc, một công ty cần đại minh tinh như em làm nền móng, nhưng...," khóe miệng Albert khẽ nhếch lên, giương mắt nhìn Đường Phong, "không chắc có thể giữ được người."

Lời này ám chỉ Đường Phong đang chuẩn bị rời khỏi công ty để tự mở phòng làm việc sao?

"Anh có kiến nghị gì không?" Đường Phong hỏi.

"Tài nguyên tốt, tài chính vững vàng cùng với sự coi trọng đầy đủ," Albert chỉ vào mắt mình, "và một ánh mắt nhạy bén."

"Anh là một thương nhân rất giỏi."

"Cảm ơn vì lời khen, tôi vui lòng khi đầu tư sinh lời, và cũng rất vui khi phát hiện ra những người có tiềm năng lớn," nói đến đây, Albert liếc nhìn Đường Phong với vẻ khác lạ, "Giống như việc trồng cây, từ lúc nó là một mầm cây nhỏ bé nhú lên từ dưới đất, đến khi lớn lên trở thành cây đại thụ sánh ngang bầu trời xanh. Khi đó, bất cứ lợi nhuận nào cũng không thể sánh bằng cảm giác thành tựu."

"Anh đến đây chỉ để đầu tư?"

"Chỉ là để... đầu tư." Albert mỉm cười, nhưng đầu tư vào cái gì, đó là chuyện của anh.

"Anh luôn làm tôi cảm thấy bất an." Đường Phong lắc đầu.

"Có quá nhiều người mang lại cho em cảm giác an toàn, phần bất an của tôi ít nhất là độc nhất vô nhị." Albert nheo mắt.

...

Như thể không ngại mọi thứ càng thêm hỗn loạn, toàn bộ nhân vật đều tụ tập về thành phố S.

Charles luôn có vẻ lo lắng, song anh không thể thuyết phục được Đường Phong. Người đàn ông này luôn có ý kiến riêng, với tình hình hiện tại, Đường Phong không thể hủy hợp đồng với công ty, nếu không, bộ phim 《Thiên Tử》 có thể sẽ gặp rắc rối lớn, thậm chí đối mặt với khoản bồi thường đáng kể.

Charles không ngại chi tiền vì Đường Phong, nhưng cậu lại rất chú trọng đến điểm này. Huống chi, việc không giữ lời hứa đối với một minh tinh vừa mới tiến vào Hollywood không nghi ngờ gì là một cú đánh cực lớn.

Đường Phong biết Charles đã cử người theo dõi cậu mỗi ngày, nếu điều này khiến "con gấu" cảm thấy an toàn hơn, Đường Phong cũng không ngại có thêm vài "đội Paparazzi" bên cạnh.

Vết thương của Lục Thiên Thần đã hồi phục hẳn. Mấy ngày nay, hầu như mỗi ngày về nhà, Đường Phong đều thấy Lục Thiên Thần ngồi trong phòng làm việc trên máy tính, thậm chí có khi đến đêm khuya, đèn phòng vẫn sáng.

"Không nghỉ ngơi một chút sao?" Buổi tối trước khi đi ngủ, Đường Phong đi vào phòng ngủ của người kia.

Lục Thiên Thần vẫn như mọi khi, ngồi trước máy tính, chăm chú xử lý công việc, thấy Đường Phong bước vào, anh mới buông công việc xuống.

"Chưa giải quyết xong chuyện, buổi tối cũng không thể nghỉ ngơi tốt."

"Anh mệt đến suy sụp chỉ có chính anh chịu đựng thôi." Đường Phong đặt một cốc nước trước mặt Lục Thiên Thần, "Thanh niên phải biết quý trọng sức khỏe, khỏe mạnh mới là vật báu vô giá."

"Lời khuyên từ người từng trải sao?" Lục Thiên Thần cười.

"Anh chỉ biết lấy chuyện này ra chế nhạo tôi sao?" Đường Phong tìm một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh, nhìn màn hình máy tính hết đen rồi lại trắng, tò mò hỏi: "Anh là cao thủ máy tính sao? Mấy thứ này tôi không hiểu."

"Hiếm khi có thứ cậu không hiểu."

"Đừng biến tôi thành người toàn năng như vậy, có rất nhiều thứ tôi không hiểu, ví dụ như việc anh hiện đang vật lộn với máy tính, mấy dòng mã này làm tôi đau đầu. Mặc dù trong phim, chúng khiến anh trông rất anh tuấn."

"Rất anh tuấn?" Lục Thiên Thần nhìn Đường Phong có chút không hiểu.

Đường Phong giải thích: "Các cao thủ máy tính trong phim luôn trông rất lợi hại, họ có thể giải mã đủ loại mật mã và tìm được tài liệu. Tôi đã từng thử học, trời ơi nhìn thấy một đống con số là tôi muốn ngủ, chúng còn hiệu quả hơn cả thuốc ngủ."

"Chỉ cần tìm ra quy luật trong đó thì không khó lắm."

"Tuy rằng tôi rất vui khi thử nhiều điều khác nhau trong cuộc sống mới này, nhưng học máy tính thì thôi đi. Tôi nghĩ mình không có thiên phú về nó," Đường Phong tò mò hỏi, "Anh đang làm gì, phá giải mật mã sao?"

"Xem như vậy, có một số tài liệu có thể uy hiếp bố tôi," khóe miệng Lục Thiên Thần nhếch lên, "không thể cứ mãi trốn tránh như thế này."

"Chuẩn bị chủ động xuất kích rồi?"

Đây mới là tính cách thật sự của Lục Thiên Thần. Bề ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong luôn là một con thú hoang không chịu thua.

"Ngồi chờ chết không phải là lựa chọn tốt."

"Cần tôi giúp không?" Đường Phong vẫn hỏi.

"Không." Câu trả lời của Lục Thiên Thần không ngoài dự đoán, tuy hai bên không nói rõ, song Đường Phong có lẽ đã đoán ra lý do trước đó Lục Thiên Thần đột nhiên muốn rút lui.

Hẳn là liên quan đến Lục Thiên Tịch.

Lục Thiên Thần như vậy, cậu muốn quên cũng khó.

Có chút bất đắc dĩ, Đường Phong đứng dậy, đi qua vỗ nhẹ vai Lục Thiên Thần: "Đừng quá mệt mỏi, đôi khi chia sẻ một chút cảm xúc không thoải mái với người khác cũng không phải là điều mất mặt. Hiện tại, mọi người đều chung một thuyền, có khó khăn không nên một mình gánh chịu."

Lục Thiên Thần nắm lấy tay Đường Phong trên vai anh, nhẹ nhàng xoa.

"Tôi biết rồi." Ba chữ vô cùng đơn giản.

"Vậy ngủ sớm một chút đi." Đường Phong rút tay mình về.

"Đường Phong." Lục Thiên Thần gọi tên cậu, ngẩng đầu nói, "Cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

"Ừ."

Cuộc đối thoại thường rất nhạt nhòa, nhưng luôn mang lại một cảm giác khó tả.

Đường Phong rời khỏi phòng của Lục Thiên Thần, trước khi đi còn đóng cửa lại, đèn trong phòng nhanh chóng tắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ