Chương 121 - 125 (Quyển 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 121 + 122

Ngực có cảm giác ngứa ngáy, ẩm ướt.

Ánh mắt Đường Phong dừng lại trên mái tóc đen của người đàn ông đang nằm úp mặt trước ngực mình. Dưới lớp hơi nước mỏng nơi khóe mắt, cậu lộ ra sự bình tĩnh sau bao nhiêu cuộc đấu tranh. Là một diễn viên giàu kinh nghiệm, ở độ tuổi này, cậu đã học cách xử lý mọi tình huống mà không chút sợ hãi, cộng thêm bản lĩnh chai lỳ và vững vàng.

Thật ra, không phải là chai lỳ, chỉ là đôi lúc cậu phải thực hiện một số cảnh quay yêu cầu khỏa thân hoặc gần gũi. Trừ khi nữ diễn viên yêu cầu bỏ qua, đa phần cậu đều phải diễn những cảnh thân mật trên giường với bạn diễn, bên cạnh là người quay phim với máy quay trên vai, đạo diễn ngồi xem, và cả đội ngũ nhân viên ánh sáng, trang trí cảnh quay, âm thanh v.v. Cậu buộc phải quên hết sự hiện diện của họ.

Dù ngoài cửa có hai người áo đen canh giữ, nhưng ít nhất trong phòng không có ai khác. Đường Phong thử ho khẽ, và ngay khi Tô Khải Trình cắn vào ngực mình, cậu phát ra một tiếng thở nhẹ đầy sắc bén. Tô Khải Trình dường như được khích lệ, hai tay không ngừng vuốt ve người nằm dưới.

Giả vờ yếu đuối và vô tội từ đầu đến giờ luôn có ích. Đường Phong đặt hai tay lên vai và lưng Tô Khải Trình, cào nhẹ lên da thịt đối phương với lực vừa phải, làm Tô Khải Trình đau đến mức phát ra tiếng gầm nhẹ. Để đối phó với loài thú dữ, phải dùng cách đối phó thú dữ. Những người đàn ông ngày thường lịch lãm, khi ở đời tư lại thích cảm giác kích thích. Cậu có thể cào, có thể cắn anh ta, họ sẽ không tức giận mà ngược lại còn cảm thấy thú vị.

Đó là điều mà Đường Phong, với kinh nghiệm tham gia nhiều bữa tiệc tối, đã nghe được từ người khác. Có vài người thỉnh thoảng muốn mời cậu tham gia những hoạt động bí mật, nhưng cậu đều lấy lý do sức khỏe yếu để từ chối. Phần lớn loài thú đội lốt người thích giả làm quý ông, và họ luôn thể hiện sự quan tâm đến cậu.

Thú dữ không đáng sợ, chỉ cần biết cách giao tiếp với họ.

"Tô Khải Trình..." Đường Phong liên tục gọi tên đối phương. Một người đàn ông kiêu hãnh sẽ bỏ qua sự yếu đuối của kẻ bị trói và bị ép dùng thuốc. Đường Phong cào lưng Tô Khải Trình, rồi từ từ di chuyển tay lên cổ anh ta.

"Tôi thích khi cậu gọi tên tôi." Không vội vàng đi vào chủ đề chính, những người đàn ông thường thích tận hưởng màn dạo đầu ngọt ngào. Tô Khải Trình thẳng người dậy, ôm lấy gáy Đường Phong, và hôn cậu lần nữa. Nụ hôn triền miên, đầy kinh nghiệm của một người từng trải.

"Tôi cảm thấy rất khó chịu." Đường Phong vịn một tay lên vai Tô Khải Trình, tay kia vuốt ve cổ anh ta. Dưới vẻ ngoài như đang ve vãn, cậu ẩn giấu những ý đồ khác. Từ khi sống lại, cậu đã bắt đầu học những điều trước đây chưa từng có cơ hội. Cưỡi ngựa là một trong số đó, và cả Vịnh Xuân quyền mà cậu đã nghe nói từ lâu.

Hy vọng là cậu không học dở quá.

"Rất nhanh thôi, cậu sẽ cảm thấy thoải mái." Tô Khải Trình vùi đầu vào cổ Đường Phong, gặm cắn vai và xương quai xanh của cậu. Đầu lưỡi tinh tế, nóng bỏng của anh ta hạ xuống, kích thích khiến Đường Phong gần như mất kiểm soát.

Cắn nhẹ môi dưới, Đường Phong mở hai chân, kẹp lấy eo Tô Khải Trình. Một khi thả lỏng, người ta sẽ dễ dàng chế ngự đối phương hơn.

Vị trí nhạy cảm của cả hai bị cản bởi lớp quần áo, nhưng vẫn ma sát với nhau, tạo ra kích thích khiến cả hai đồng loạt rên rỉ. Trong mắt Đường Phong hiện lên một tia kiên nghị, đây chính là lúc.

Bàn tay đang vuốt ve cổ Tô Khải Trình bất ngờ giáng mạnh xuống, Đường Phong ngay lập tức hôn lên môi Tô Khải Trình, ngăn anh ta phát ra tiếng. Tô Khải Trình nhắm mắt, từ từ ngã xuống người cậu. Toàn thân Đường Phong đầy mồ hôi, một phần vì thuốc, phần khác vì sự căng thẳng. Dù sao, cậu cũng chỉ là một diễn viên, không phải là điệp viên chuyên nghiệp.

"Xem ra không chỉ tâm lý học mà cả Vịnh Xuân quyền cũng tiến bộ đáng kể." Nắm tay cậu hơi đau, Đường Phong lắc nhẹ, rồi đẩy Tô Khải Trình khỏi người mình. Cậu cẩn thận nhìn về phía cửa, không có tiếng động. Hai người áo đen bên ngoài dường như không phát hiện điều gì.

Liếc nhìn Tô Khải Trình đã bị mình đánh ngất, Đường Phong chịu đựng dược tính đang hành hạ cơ thể, kéo anh ta vào phòng tắm và thả vào bồn tắm lớn. Cậu dùng dây lưng buộc chặt tay chân anh ta, rồi nhét khăn vào miệng. Sau khi hoàn thành mọi việc, cậu đã đầm đìa mồ hôi.

Hai người vệ sĩ đứng canh ngoài cửa không đi xa, vẻ mặt họ chán chường đến mức không chịu nổi.

"Đã được một lúc rồi đúng không? Rốt cuộc là có quay không đây? Tôi thấy minh tinh kia cũng không tệ lắm, bộ dạng nằm trên giường yếu ớt thật khiến người ta rung động," một người trong số họ lên tiếng.

"Từ khi nào mà cậu có hứng thú với đàn ông vậy?"

"Nếm thử thôi mà, hơn nữa tên kia trông cũng không tệ, ngay cả ông chủ cũng không nhịn được," người mặc áo đen cười gian, lộ ra vẻ mặt dơ bẩn.

"Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, tôi nghĩ ông chủ sẽ không cho chúng ta đụng vào minh tinh kia đâu." Người kia bước đến gần cửa, áp tai nghe thử một hồi rồi nhíu mày, khẽ thì thầm với đồng bọn, "Bên trong không có âm thanh gì, liệu có chuyện gì không?"

"Cậu định xông vào à? Cẩn thận bị mắng đấy."

"Ông chủ?" Người áo đen nhẹ nhàng gõ cửa phòng, bên trong không có tiếng đáp lại, cả hai liếc mắt nhìn nhau, nhận ra có điều không ổn.

"Vào xem thử."

Họ đẩy nhẹ cửa ra một khe hở, phát hiện giường bừa bộn nhưng không thấy bóng dáng ai. Đúng lúc họ định bước vào thì từ trong phòng tắm truyền ra tiếng khóc của đàn ông.

"Đừng... Không muốn... Cầu xin anh, Khải Trình... A..."

Cả hai nuốt nước bọt, nhìn nhau và hiểu ý, lặng lẽ đóng cửa lại, vụng trộm cười với nhau.

"Ông chủ thật là mạnh mẽ, làm minh tinh nhỏ kia khóc rồi."

"Chắc họ còn phải một lúc lâu mới xong," vệ sĩ áo đen rút thuốc lá ra hút cùng đồng bọn.

Trong phòng tắm.

Người đàn ông không biểu cảm nhìn vào gương, vừa rửa tay vừa phát ra những âm thanh lời nói khiến người nghe khó đoán. Khi nghe tiếng đóng cửa rất nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, Đường Phong mới dừng lại màn diễn sống động của mình.

Cảnh tượng này có chút kỳ quái, cũng có chút buồn cười. Rõ ràng là không có biểu cảm gì nhưng vẫn ở đó giả vờ rên rỉ, nếu không nhìn vào vẻ ngoài của Đường Phong mà chỉ nghe tiếng cậu, người ta sẽ bị lừa sẽ tưởng bọn họ đang ở trong phòng tắm làm loạn.

"Kỹ năng diễn xuất của tôi thế nào, ngài Tô Khải Trình?" Đường Phong cầm khăn lau tay, rồi đóng cửa phòng tắm lại, ngồi lên nắp bồn cầu.

Tô Khải Trình đã tỉnh lại, nhưng tay chân bị trói chặt miệng bị bịt, anh chỉ có thể dùng ánh mắt giao tiếp với Đường Phong. Trong mắt anh lộ ra chút ý cười và trêu tức, như muốn nói rằng diễn xuất của cậu thật sự rất tốt, không có vẻ gì là tức giận hay oán hận.

"Tôi nghĩ tôi đã đắc tội anh, đương nhiên, trước khi tôi đắc tội anh, anh đã đắc tội tôi rồi." Nói xong, Đường Phong hét lên một tiếng "A" rồi dùng khăn đánh lên đầu Tô Khải Trình, giọng thấp lại, "Anh thật là một tên đáng ghét."

Tô Khải Trình nhìn chằm chằm Đường Phong, hơi thở trở nên nặng nề.

"Anh thích đôi mắt của tôi à? Thật đáng tiếc, tôi hoàn toàn không thích ánh mắt của anh." Đường Phong ném khăn mặt sang một bên, giơ tay tát mạnh vào mặt Tô Khải Trình.

Cậu có tính khí tốt, nhưng không có nghĩa là cậu không nổi nóng. Bất kỳ ai bị bắt cóc và suýt bị cưỡng bức đều khó giữ bình tĩnh, đáng tiếc, cậu chỉ là một người bình thường với những cảm xúc bình thường.

Tiếc là cậu không có điện thoại di động, nếu không Đường Phong có thể lột sạch quần áo của Tô Khải Trình chụp vài bức ảnh. Tô Khải Trình là người có uy tín danh dự, không giống như những minh tinh khác, ngay cả khi tiếp xúc với những cảnh quay nóng bỏng (không quan hệ) cũng không sao.

Bị Đường Phong đánh một trận, trong mắt Tô Khải Trình xuất hiện sự giận dữ. Đây là lần đầu tiên trong đời anh bị người khác tát vào mặt, chật vật như vậy.

"Anh đang giận à?" Đường Phong búng tay vào trán Tô Khải Trình, khiến chỗ đó nhanh chóng sưng đỏ. "Tôi còn tức giận hơn anh."

Sau khi xả hết cơn giận, Đường Phong cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cậu có thể may mắn nhân lúc Tô Khải Trình không phòng bị xử lý người này, cũng không có nghĩa cậu có thể một mình tay không đối phó với hai người vệ sĩ cao to trải qua huấn luyện ở ngoài cửa, lại còn mang theo súng.

Ngồi chờ chết?

Đường Phong bình tĩnh lại, bắt đầu tính toán kế tiếp nên làm gì. Nếu Lục Thiên Thần và Charles không tìm được cậu, hai vệ sĩ ngoài cửa sớm muộn gì cũng sẽ vào, cậu phải nghĩ cách thoát khỏi đây.

Trong phòng không có điện thoại hay bất kỳ phương tiện liên lạc nào, cậu không thể liên hệ với bên ngoài.

Người này đứng lên đi tới bên cửa sổ phòng tắm, cậu chuyển ghế đến giẫm lên trên, nơi này có lẽ là một khu biệt thự hoặc khách sạn nào đó, bên cạnh có rừng và hồ nước. Dưới đất không có người, nếu muốn trốn thoát cũng không phải không thể, nhưng vấn đề là nơi này ở lầu ba, cậu làm sao để nhảy xuống?

""Tuy rằng phim điện ảnh 《 điệp viên hai mang 》 xem rất hay, nhưng tôi không muốn trở thành Tom Cruise." Thở sâu một hơi, người đàn ông tự giải quyết mọi thứ trong lúc Tô Khải Trình hôn mê, rồi ngồi lại lên bồn cầu. Dược tính đã dần tan đi, nhưng cậu vẫn còn mệt mỏi.

Nếu cậu dùng rèm cửa sổ để trèo xuống, liệu có bị ngã giữa chừng không?

Nếu cậu hét lên từ cửa sổ, liệu có ai chú ý không?

Dù sao cũng tốt hơn là ngồi đờ ra như hiện tại.

Đường Phong nảy ra ý tưởng, cậu nhìn Tô Khải Trình với chút ác ý. Người đàn ông kia quần áo xộc xệch, tóc bị Đường Phong vò thành tổ chim, trên mặt còn có dấu tay đỏ, trông thật thảm hại, bộ dạng thế này quả thực chính là một mặt khó xem nhất của Tô Khải Trình trong vài chục năm gần đây. Tô Khải Trình dường như cảm nhận được ánh mắt của Đường Phong, mí mắt anh giật giật, nhận ra rằng Đường Phong không hề ôn hòa như vẻ bề ngoài.

Mười phút sau, Đường Phong cuốn rèm cửa sổ lại, một đầu buộc vào thắt lưng mình, đầu kia buộc vào người Tô Khải Trình ngồi trong bồn tắm. Bây giờ cậu không lo không có ai kéo cậu lên, cũng chẳng quan tâm nếu Tô Khải Trình bị kéo ra khỏi bồn tắm và đầu đập vào bồn cầu.

Tô Khải Trình nhìn chằm chằm vào Đường Phong, như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, Đường Phong không ngần ngại tặng anh một cái tát nữa: "Tôi không thích người khác nhìn tôi như thế."

Chân giẫm lên ghế, đẩy cửa sổ trong phòng tắm và thò đầu nhìn ra ngoài. Gió mát từ ánh chiều tà thổi qua, đến khi cậu nhìn xuống thì chỉ cảm thấy chóng mặt và sống lưng lạnh toát, bệnh tim tưởng chừng đã biến mất lâu rồi lại xuất hiện.

"Mình có thể, mình có thể trèo xuống." Hít sâu một hơi, Đường Phong cố gắng giữ bình tĩnh, đặt một chân ra ngoài cửa sổ. Ngay lúc cậu chuẩn bị dũng cảm học theo lính đặc công thì cửa phòng tắm đột ngột bị phá tung, Đường Phong giật mình suýt ngã xuống đất, một bóng người lao vào nắm chặt rèm cửa sổ và kéo cậu lên.

"Cậu điên rồi!" Lục Thiên Thần bị màn này dọa đến cả người đổ mồ hôi lạnh, anh vừa mới chạy vào phòng tắm đã thấy một người đàn ông rất giống Đường Phong có ý định nhảy lầu, không có bất cứ do dự, không kịp suy nghĩ, dựa theo bản năng bằng tốc độ nhanh nhất xông lên kéo lại đối phương.

"Lục Thiên Thần?" Đường Phong bị mắng một câu liền chớp chớp mắt, cậu cúi đầu nhìn xuống độ cao khiến người ta chóng mặt rồi vội quay đầu lại, hai tay nắm chặt khung cửa sổ phòng tắm, hét lên: "Anh còn đứng đó làm gì, mau kéo tôi lên!"

Chân cậu đã mềm nhũn hết cả rồi...

Lục Thiên Thần là loại người khi bị người khác mắng còn không cãi lại sao? Nhưng lúc này, người này không chú ý đến như vậy, cũng không nghĩ đến giọng điệu mắng chửi của Đường Phong. Anh nhanh chóng tiến tới, từng chút một kéo cậu từ phía bên ngoài cửa sổ vào trong.

Khi Charles chạy vào và chứng kiến cảnh này, anh không nhịn được mà buột miệng: "Đường Phong thân yêu, cậu có phải vì tôi mà thề sống chết giữ gìn trinh tiết không? Mẹ kiếp! Tôi đâu phải loại đàn ông cổ hủ và ngu ngốc đến mức đó! Cho dù cậu có bị tên lợn Tô Khải Trình kia xúc phạm, tôi vẫn sẽ yêu cậu đến chết, nhiều lắm thì chỉ hôn khắp người cậu một lần thôi!"

"Câm miệng, đồ gấu ngốc!" Đừng đấu khẩu với Đường Phong lúc này, cậu đang rất bực tức chẳng còn giữ được dáng vẻ nho nhã, lịch sự như thường ngày.

"Ha ha ha, thế thì tốt rồi, tôi thích khía cạnh mạnh mẽ của cậu, nó khiến người ta cảm thấy tràn đầy sức sống." Charles vừa cười vừa hỏi: "Tình yêu ơi, tên lợn Tô Khải Trình đâu rồi?"

"Ở phía sau anh đấy." Đường Phong, với sự giúp đỡ của Lục Thiên Thần, từ trên cửa sổ nhảy xuống. Người đàn ông vẫn bị vây trong trạng thái tinh thần căng thẳng rất nhanh mềm yếu nằm trong lòng Lục Thiên Thần, cậu đã không còn sức, vậy nên mặc kệ là Lục Thiên Thần hay là Charles, chỉ cần không phải Tô Khải Trình, kính nhờ, cho cậu dựa vào một chút.

Charles nghe vậy liền quay đầu lại, thấy Tô Khải Trình bị trói chặt, anh không nhịn được mà cười phá lên: "Chủ tịch Tô, mỗi lần anh xuất hiện đều khiến người ta phải đập bàn khen ngợi, xem kìa, người đàn ông tôi thích sao có thể là tên nhóc trói gà không chặt, Đường Phong của tôi quá xuất sắc!"

Sau đó, Charles quay người, dang tay ôm lấy Đường Phong: "Cậu thật sự tuyệt vời, cục cưng, tôi càng ngày càng thích cậu, làm sao đây?"

Những mâu thuẫn mấy ngày trước dường như tan biến hết. Đường Phong bị kẹp giữa Charles và Lục Thiên Thần, có chút bất đắc dĩ nhắm mắt lại.

Dù sao đi nữa, lúc này cậu đã an toàn.

Mặc kệ, bình thường cậu có chán ghét Lục Thiên Thần hay Charles đến mức nào, chí ít vào lúc này cậu cảm thấy được an toàn và ấm áp.

"Tôi đói bụng, còn muốn ngủ nữa." Đường Phong thì thầm.

"Trước hết hãy nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, rồi dậy ăn sau." Lục Thiên Thần che mắt Đường Phong lại. Khi mất đi sức mạnh ý chí chống đỡ, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Chương 123 + 124

Khi Đường Phong tỉnh dậy, cậu nhận ra mình đang nằm trên một thứ gì đó không bằng phẳng. Mất vài giây để hiểu ra, cậu đang nằm trên một chiếc xe, ngang trên ghế sau của thùng xe, chính xác hơn, cậu đang nằm trên đùi của hai người đàn ông, đó là lý do vì sao cậu cảm thấy có chút "không bằng phẳng".

"Có phải cậu nên xử lý chuyện ở chỗ Ca Trần một chút không?" Giọng nói phát ra từ Charles, đến từ hướng đùi của Đường Phong.

Ngay sau đó là giọng của Lục Thiên Thần, rất gần với Đường Phong, từ trên đầu cậu như tuyết nhẹ rơi xuống: "Tôi sẽ xử lý."

Cậu đang nằm mặt hướng về phía cơ thể của Lục Thiên Thần, nên dù có mở mắt ra thì hai người đàn ông này cũng không biết cậu đã tỉnh, mỗi khi cậu khẽ cựa mình, Charles và Lục Thiên Thần đều ăn ý mà không tiếp tục nói chuyện. Cậu có thể cảm nhận được bàn tay của Lục Thiên Thần nhẹ nhàng vỗ về lưng mình, cả sự ấm áp từ bàn tay của Charles vẫn đặt trên đùi cậu.

Cửa sổ xe phát ra tiếng động "lách cách". Cậu nhớ trước khi ngủ, trời vẫn còn sáng, chỉ có gió hơi lớn một chút, cảm giác này giống như khi cậu ngồi bên cửa sổ lầu ba, cơn gió mạnh như muốn thổi bay cậu đi.

"Cậu vừa rồi đã làm gì với Tô Khải Trình?" Charles tò mò hỏi. Giọng nói của họ không lớn, nhưng Đường Phong vẫn cảm thấy nói chuyện khi người khác đang ngủ là rất bất lịch sự, hơn nữa, họ không thể để cậu nằm trên một chiếc xe khác sao?

"Gậy ông đập lưng ông." Lục Thiên Thần đáp lại bằng giọng bình thản.

Charles ngay lập tức nâng giọng: "Cậu X hắn à?"

"Không!" Lục Thiên Thần lườm Charles, "Tôi chỉ chụp vài bức ảnh của anh ta thôi. Và này, nhỏ giọng lại chút đi."

"Được rồi, được rồi, tôi sai, tôi không chỉ hiểu sai mà còn nói quá lớn." Giọng nói của Charles rõ ràng có chút khó chịu. Đường Phong cảm nhận được tay Charles đặt trên đùi cậu siết chặt hơn, như đang xoa bóp một cách có lực.

Charles tiếp tục: "Tên đó suýt nữa cưỡng bức Đường Phong, cậu cũng thấy đấy, bên giường còn có camera."

"Tôi biết, Tô Khải Trình suýt nữa khiến Đường Phong phải nhảy lầu."

"Nhưng cậu chỉ chụp ảnh hắn thôi sao." Charles bất mãn, "Cậu nên tìm hai tên to khỏe để cưỡng hắn cả trăm lần."

"Tôi cứ nghĩ cậu sẽ bảo tôi giết hắn." Lục Thiên Thần cười nhạt.

Giết người? Thôi đi! Đường Phong thầm chế giễu, đang quay phim xã hội đen sao? Tô Khải Trình cũng không phải là con mèo con chó nhỏ mà muốn giết là giết, huống chi ngay cả con mèo con chó nhỏ cũng không thể tùy tiện giết.

"Tôi đang cố gắng đi theo con đường tẩy trắng, vừa mới mở rộng kinh doanh ở Châu Á, Đông Á và Đông Nam Á, không muốn vừa bị cảnh sát quốc tế truy đuổi vừa bị người của Tô gia săn lùng." Charles hình như thở dài, Đường Phong có thể nghe rõ tiếng thở nặng nề của người đàn ông này. "Nhưng... tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu."

"Dùng cách của chúng ta để dạy dỗ Tô Khải Trình."

"Đề nghị không tệ."

Đường Phong suy nghĩ một chút, quyết định không tiếp tục giả vờ ngủ nữa, cậu mở miệng nói: "Khi hai người đang bàn chuyện lớn, có thể nói cho tôi biết trước được không? Rốt cuộc hai người và Tô Khải Trình đã xảy ra chuyện gì? Tôi là người bị hại, tôi có quyền biết."

Cậu trở mình, nằm thẳng lại, đối diện với ánh mắt của Lục Thiên Thần. Cậu định ngồi dậy, nhưng Lục Thiên Thần và Charles đồng thời đè cậu xuống.

"Ha, cục cưng thân yêu của tôi, cậu lại nghe lén chúng tôi nói chuyện." Charles cúi người, tiến gần hơn, nụ cười rạng rỡ đầy quyến rũ hiện rõ trên khuôn mặt.

"Giọng hai anh rất lớn, tôi không cần nghe lén."

"Vậy là chúng tôi đánh thức cậu sao?" Lục Thiên Thần đưa tay che mắt Đường Phong, khiến cậu lên tiếng phản đối.

"Cho tôi ngồi dậy."

Một phút sau, Đường Phong ngồi giữa Charles và Lục Thiên Thần.

Nếu hỏi Đường Phong ghét nhất phải nghe câu nói nào, cậu chắc chắn sẽ không chút do dự mà nói đó chính là câu Lục Thiên Thần vừa thốt ra.

"Chuyện này cậu không cần lo lắng, tôi sẽ xử lý."

Nếu như trong một thời gian dài, Đường Phong vẫn còn "giả bộ" trước mặt Lục Thiên Thần, thì sau khi trải qua những sự kiện gần đây, cậu đã không còn kiên nhẫn hay đủ thảnh thơi để làm vậy.

Cậu cực kỳ khinh bỉ và nói thẳng với Lục Thiên Thần: "Không phải là vấn đề tôi lo lắng hay không, mà là tôi đã bị cuốn vào chuyện này, anh bảo tôi làm sao có thể đứng ngoài mà xem kịch?"

Đường Phong quay sang nhìn Charles, người đang ngồi bên phải: "Hay là các anh nghĩ rằng sau khi Tô Khải Trình bắt cóc tôi, bỏ thuốc tôi, rồi tôi trói lại anh ta, tát một trận, đập đầu, giẫm nát hai quả trứng và cái thứ nhỏ nhắn, thì anh vẫn sẽ coi tôi là một người ngoài cuộc không liên quan gì sao?"

"Cục cưng, làm tốt lắm!" Charles giơ ngón tay cái lên, "Tôi hy vọng cái thứ nhỏ nhắn của Tô Khải Trình sẽ mãi mãi không thể đứng dậy."

Đường Phong cũng khinh bỉ Charles, cậu vừa tỉnh dậy, tinh thần bị ảnh hưởng, trong phút chốc không kiểm soát được cảm xúc nên vỗ xuống đùi người đàn ông bên cạnh.

Charles nắm lấy tay Đường Phong, dáng vẻ như muốn nói "tôi và Đường Phong thuộc cùng một phe" và quay sang hỏi Lục Thiên Thần: "Tôi nghĩ Đường Phong nói đúng, việc Tô Khải Trình bắt cóc Đường Phong cho thấy tên đó đã coi cậu ấy là người cùng phía với chúng ta, chứ không phải là một người ngoài cuộc."

Lục Thiên Thần bị gạt ra ngoài, không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Đường Phong và Charles, rồi gật đầu: "Được rồi, tôi sẽ nói cho cậu biết."

Đường Phong không thích bị cuốn vào những chuyện không lý do, nhưng khi đã bị bắt cóc, cậu cho rằng mình đã hoàn toàn bị lôi vào cuộc, ít nhất cũng phải cho cậu biết chân tướng.

"Tôi và Ca Trần chỉ là một cuộc giao dịch, lúc cậu ta còn hoạt động solo, tôi thấy cậu ta có tài năng, nên âm thầm lấy danh nghĩa nhà đầu tư để hỗ trợ cậu ta. Tôi cho cậu ta cơ hội và tài nguyên, đổi lại, cậu ta sẽ thay tôi tiếp cận Tô Khải Trình để lấy được một số tư liệu nội bộ của Tô Thị." Lục Thiên Thần nói ra chân tướng chỉ trong hai, ba câu.

Charles vỗ tay: "Cậu diễn thật tốt, tôi suýt nữa đã nghĩ cậu thích Ca Trần thật."

"Chỉ là vài thủ đoạn cần thiết thôi." Ánh mắt Lục Thiên Thần thoáng rơi vào bàn tay Đường Phong đặt trên đùi anh, giữa anh và Ca Trần không có gì ngoài thủ đoạn mê hoặc kẻ thù.

Đường Phong thở dài: "Rõ ràng kế hoạch của anh đã bại lộ rồi." Cậu thu tay về, khoanh tay trước ngực, lưng dựa vào ghế, hai vai chạm vào hai người bên cạnh.

"Cục cưng, khả năng tiếp thu của cậu thật tuyệt vời." Charles nói.

Một cái liếc mắt sắc lạnh bay qua: "Vậy anh muốn tôi gào thét, hay khóc lóc một trận?"

"Không, thế này là tốt rồi." Charles khẽ nhếch khóe môi, nhận ra rằng anh không thể nào tưởng tượng được Đường Phong như một đứa trẻ con khóc lóc hay la hét. Anh nghiêng đầu tựa lên vai người kia, âm thầm cảm thán, Đường Phong của anh quá xuất sắc, dáng vẻ bình tĩnh và kiên định khiến người ta mê mẩn, thỉnh thoảng sự hốt hoảng nhỏ nhặt của cậu lại làm trái tim người ta rung động.

Điều này không phải không thể chấp nhận, bản chất công ty giải trí vẫn là công ty, việc sử dụng gián điệp trong kinh doanh không phải là hiếm. Tuy nhiên, việc sử dụng một ngôi sao làm gián điệp như cách Lục Thiên Thần đang làm vẫn là rất hiếm thấy.

"Hiện tại Ca Trần không phải đang rất nguy hiểm sao?" Nghĩ đến tâm tư biến thái dưới vẻ ngoài lịch lãm của Tô Khải Trình, Đường Phong không thể tưởng tượng được Tô Khải Trình sẽ đối phó với Ca Trần thế nào.

Charles khinh bỉ hừ một tiếng: "Không, tôi dám chắc cậu ta an toàn đến chết đi được."

Đường Phong tỏ ra nghi hoặc, không hiểu ý nghĩa câu nói của Charles.

"Ca Trần đang là của Tô Khải Trình, cậu ta đã phản bội tôi." Lục Thiên Thần lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những con đường của thành phố vút qua, hạt mưa lạnh lẽo đập vào cửa kính xe, làm mờ một lớp sương trắng. Cảnh vật bên ngoài đều có vẻ lạnh lẽo.

Giống như đôi mắt của Lục Thiên Thần, bị phủ lên một tầng băng giá.

Đường Phong hơi sững sờ, rồi lập tức hiểu ra: "Gián điệp hai mang?"

"Tình yêu ơi, cậu không đi làm gián điệp thì thật uổng phí tài năng." Charles lần nữa khen ngợi.

"Làm diễn viên thu nhập cao, địa vị cao, công việc tự do không đi làm, mà lại đi làm gián điệp thu nhập thấp, không có địa vị, tính chất công việc nguy hiểm, người đó nhất định là bị ngu rồi." Đường Phong bật cười, cậu chẳng ngu chút nào.

Chương 125

Hai bên đối chiến, tướng quân luôn ngồi ở hậu phương chỉ huy, xông vào tiền tuyến thì mãi mãi chỉ là quân lính làm bia đỡ đạn.

Còn có một kiểu khác, hoàng đế hưởng thụ vinh hoa phú quý trong hoàng cung, rồi ném việc chiến tranh cho tướng quân.

Đường Phong không rõ tình huống hiện tại của họ thuộc loại nào, nhưng cậu có thể chắc chắn rằng mình đang là một quân cờ trong tay Lục Thiên Thần, còn Ca Trần là binh sĩ trong tay Tô Khải Trình. Hai vị hoàng đế ngồi trong hậu phương âm thầm điều khiển, trong khi bọn họ đứng đầu trận tuyến đối đầu nhau.

Tô Khải Trình đã chính xác nắm bắt được "nhược điểm" của Đường Phong, ban đầu tung tin đồn giả trên một số trang web gia đình: bắt cá hai tay, nhờ vào các quy tắc ngầm để thăng tiến...

Không chịu đứng ngoài cuộc, một số trang web gia đình khác bắt đầu xuất hiện những scandal về Ca Trần, người được mô tả là "giống như thiên sứ": nhờ vào các quy tắc ngầm để thăng tiến, là "bà chủ" của tập đoàn giải trí Tô thị...

Cả hai bên đều khiến Đường Phong cảm thấy phiền lòng, liệu đây có phải là một cuộc tranh đấu lưỡng bại câu thương?

Mở ngăn kéo, Đường Phong lấy ra một bao thuốc, ngồi trên ghế tựa trên sân thượng nhà trọ, bật lửa đánh "tạch–" một ngọn lửa bùng lên trong bóng đêm dày đặc, châm điếu thuốc lá ngậm ở trong miệng, tiến gần đến ngọn lửa nhỏ chậm rãi nhen nhóm, thuốc lá đốt lên khói trắng lượn lờ.

Nhẹ nhàng hít một hơi, thuốc lá đã lâu chưa chạm vào có chút hơi nồng, Đường Phong ho nhẹ hai tiếng, chờ vị đắng của thuốc lá lan tràn trong khoang miệng mới chậm rãi thích nghi phun ra một vòng khói, làn khói trắng từ từ tan biến trong màn đêm lạnh lẽo.

Đêm tối thâm trầm, thành phố rực rỡ ánh đèn, tất cả chỉ là phồn hoa giả tạo, ngắn ngủi và mê ảo, như thể chỉ cần thổi nhẹ một hơi là mọi thứ sẽ trở về với bê tông cốt thép lạnh lẽo bên dưới.

Vĩnh cửu chỉ có ánh trăng và những vì sao, tô điểm màn đêm luôn rực rỡ sáng ngời.

Tàn thuốc rơi xuống đất và dần tắt, Đường Phong co hai chân lên ghế, ôm đầu gối vùi đầu vào đó. Cậu tự hỏi liệu mấy ngày qua cậu đã làm gì, liệu cậu có đang quá đặt nặng tâm tư vào những lời đồn vô căn cứ không?

Đường Phong, mày chỉ là một người bình thường, không thể nhìn thấu tất cả.

Tin tức liên tục đặt ra câu hỏi về cậu, một minh tinh đã hết thời thì làm sao có thể nhận được sự ưu ái của chương trình 《 Tình nhân trong mộng 》, làm sao có thể được Charles hay Lục Thiên Thần ưu ái?

Mày có gì? Ngoài thân thể trẻ trung ra, mày không có tác phẩm nào nổi bật.

Những lời nói sắc bén này, dù là thân kinh bách chiến sớm trở nên chai lì như cậu, khi nghe những lời mắng chửi và nghi ngờ, cậu vẫn không tránh khỏi cảm giác phẫn nộ. Điều này giống như một thiên tài bị một kẻ ngu ngốc mắng rằng "mày là một thằng ngu", dù cậu có thể bỏ ngoài tai, nhưng khi lời nói ấy đánh vào, cậu vẫn cảm nhận được.

Nhưng đó không phải lý do khiến Đường Phong ngồi trên sân thượng hút thuốc. Cậu cảm thấy thất vọng với bản thân, cậu đã dành quá nhiều tâm trí cho Lục Thiên Thần, Charles, Albert, cho những cuộc chiến thương trường phức tạp này, những thứ này quá phức tạp và lãng phí thời gian với một diễn viên.

Lúc trải qua vụ bắt cóc và cuộc đấu tranh sinh tử, cậu cảm thấy mệt mỏi, có một chút mong muốn tìm ai đó để tâm sự và cùng nhau uống một ly rượu.

"Brưm brưm brưm –" Điện thoại di động trên bàn rung lên, Đường Phong ngẩng đầu nhìn màn hình, đó là một số lạ.

"Alo?" Cậu bắt máy.

【 Nê hảo! Tháp phong! 】 Một giọng tiếng Trung vụng về vang lên.

"Chino, tiếng Trung của anh thật sự tệ hại." Nghe là biết ai, làm sao Chino có số điện thoại của cậu?

【 Tôi không phải! 】 Tiếng Trung này cứng đơ như tảng đá.

"Tôi cúp máy đây."

【 Haha! Cậu sao chẳng có chút vui vẻ nào, tôi chỉ đang đùa với cậu thôi! 】

Đường Phong khẽ mỉm cười: "Tôi luôn như vậy."

【 Cậu vậy mà không gọi điện thoại cho tôi, tôi đã để lại số cho cậu mà! 】 người ở đầu dây bên kia lải nhải cằn nhằn.

"Vậy thì sao, anh để lại số điện thoại, thì tôi nhất định phải gọi cho anh sao?" Đường Phong khẽ cười, dù Chino có để lại số hay không, kết quả cũng như vậy. Huống chi gần đây cậu có quá nhiều phiền phức, không có tâm trí gọi điện.

...

...

【 uầy, nghe mùi giận dữ, ai bắt nạt cậu? 】

Tiếng cười sảng khoái của Chino truyền đến, tiếng cười dễ lan tỏa, khiến Đường Phong cũng bật cười theo, cậu chỉ là có một chút phiền muộn, điều này làm cho tâm tình của cậu trở nên khó chịu.

"Không, tôi rất ổn."

【 Không, cậu chẳng ổn chút nào, tôi nghe ra được mà, nghe này người anh em, mấy cái tin vớ vẩn đó không cần quan tâm, chúng giống như ruồi nhặng, vĩnh viễn không thể diệt sạch. Cậu bây giờ còn ở mặt đất, có thể sẽ thấy chúng phiền, nhưng không cần để ý. 】 Chino bỗng nhiên làm bác sĩ tâm lý cho Đường Phong.

"Ừ, anh nói đúng." Đường Phong thấy kỳ lạ hơn là những lời này từ miệng Chino, trước đây chẳng phải anh ta thường lên bìa tạp chí giải trí với tiêu đề lớn "Chino bạo lực, đánh bay paparazzi!" sao?

【 Sau đó... Ừ, cậu xem, thay vì tốn thời gian đuổi ruồi, cậu nên bước lên cao hơn. Khi đến một độ cao nhất định, cậu sẽ thấy rằng đám ruồi đó không còn nữa, vì chúng không thể bay đến. 】

"Tôi nhớ không nhầm Nguyên văn câu này là do Fiennes Đường nói trong một cuộc phỏng vấn vài năm trước." Đường Phong không ngần ngại chọc vào điểm yếu của Chino, cố nhịn cười. Trời ạ, cậu vừa nhớ ra lời này cậu đã từng nói, ví dụ về con ruồi và độ cao chẳng phải do cậu nói ra trước đây sao?

Kết quả là giờ Chino dùng lời này để khuyên nhủ cậu.

【 Người anh em, cậu thật không dễ thương chút nào! Tôi đang an ủi cậu đây! 】

"Khi nào mà tôi trở thành anh em của anh?" Chino biết được scandal của cậu trong nước bằng cách nào? Kể cả khi họ sắp vào tổ làm phim và cần hiểu rõ về nhau, nhưng cũng không cần tìm hiểu đến cả scandal của đối phương chứ.

Huống chi tin tức về cậu toàn là tiếng Trung, báo chí nước ngoài không biết cậu. Đường Phong bỗng nghĩ đến tiếng Trung vụng về của Chino vừa nãy, người này đang học tiếng Trung?

【 A, cậu nói đúng, chúng ta không phải anh em, chúng ta rất nhanh sẽ trở thành bạn tình, người yêu, sẽ cùng nhau hôn nhau, còn có thể cùng nhau lăn trên giường vận động làm tình 】

"Nghe có vẻ không tệ." Đường Phong nhìn đồng hồ đeo tay, "Dù sao thì, cảm ơn anh đã gọi điện thoại, tôi rất ổn, anh không cần lo cho tôi. Giờ tôi muốn đi ngủ, mai còn công việc."

【 Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi, tôi chờ cậu ở Hollywood 】

Chuông cửa vừa vang lên, Đường Phong bước chân trần ra mở cửa, đang chuẩn bị cúp điện thoại thì Chino la lên từ đầu dây bên kia.

【 Bây giờ là mười một giờ đêm, mười một giờ đêm đó, ai đến tìm cậu? 】

"Người đại diện, được rồi, không nói nữa, tạm biệt." Đường Phong ngắt điện thoại. Cậu không nghĩ Tiểu Vũ sẽ tìm đến vào giờ này, cậu không mở cửa ngay mà nhìn qua mắt mèo, vừa kịp đối diện với một người đàn ông ngoài cửa.

Đôi mắt nâu, lông mi đậm, ánh mắt mang theo vẻ tinh ranh.

"Charles, tôi chuẩn bị đi ngủ." Đường Phong gần như ngay lập tức nhận ra chủ nhân của đôi mắt đó là ai, tuy ban đầu khi ở cùng Charles trong một tháng, cậu đã cố gắng giữ khoảng cách, nhưng không biết từ khi nào cậu đã trở nên quen thuộc và hiểu rõ Charles như vậy.

Cảm giác này đôi khi rất kỳ diệu.

"Tình yêu, cho tôi vào đi, tôi xin cậu, tôi thề sẽ không làm ồn, nếu cậu muốn ngủ, tôi sẽ chỉ đứng bên cạnh thôi." Charles lại gõ cửa, giọng nói mang theo chút giả vờ đáng thương cầu xin.

Đường Phong mở cửa, nhìn lướt qua người đàn ông lai nào đó đang cầm theo một chai champagne: "Khi tôi ngủ mà anh đứng nhìn bên cạnh, nghe có vẻ giống phim kinh dị."

Dựa vào sự đáng tin cậy và lời hứa của Charles, Đường Phong để người đàn ông kia vào phòng mình.

"Tìm tôi có việc gì?" Đường Phong hỏi khi Charles đã vào trong và đóng cửa lại. Charles liền chạy đi lấy ly rượu, còn vừa làm vừa ngâm nga một bài hát lạc điệu.

"Cục cưng, không có việc gì thì không thể tìm cậu sao? Chúng ta hiện đang trong giai đoạn hẹn hò, phần tiếp theo là lựa chọn cuối cùng, cũng là lúc chương trình kết thúc. Thú thật, chương trình sắp kết thúc khiến tôi cảm thấy có chút tiếc nuối và buồn bã." Charles bật nắp champagne, rót hai ly rượu, rồi quay lại đưa một ly cho Đường Phong, "Nhưng tôi thích hẹn hò trong thực tế hơn."

Đường Phong cầm lấy ly rượu, nhấp một ngụm nhỏ, hương vị thật tuyệt.

Charles hít hít mũi như cún con ngửi ngửi khắp nơi, rồi nghi ngờ nhìn Đường Phong: "Cậu vừa hút thuốc?"

"Như anh thấy đấy." Đường Phong ngồi trở lại ghế sofa và mở TV.

"Cậu bình thường không hút thuốc, có phải đang phiền lòng vì chuyện mấy hôm trước? Tôi không thể không nói, tuy vẻ mạnh mẽ kiên cường của cậu khiến tôi rất thích, nhưng khi cậu yếu đuối đáng thương, nó khiến tôi không chịu nổi, trái tim tôi đều trở nên mềm nhũn." Charles ngồi xuống bên cạnh Đường Phong, "Tôi có thể giúp cậu dạy dỗ Ca Trần một chút."

"Dừng, dừng lại!" Đường Phong vội vàng giơ tay lên, có chút bất lực thở dài, "Không cần xen vào Ca Trần, cũng không cần quan tâm Tô Khải Trình, đừng kéo tôi vào nữa."

"Được rồi." Charles bĩu môi, nhún vai, rồi tựa người vào ghế sofa, tay trái cầm ly rượu, tay phải trượt dần lên vai Đường Phong, anh nhìn tin tức đêm khuya đang phát trên TV, thì thầm, "Tình yêu, sau khi trải qua một vài chuyện, mấy ngày nay tôi đã có một quyết định."

"Quyết định gì, anh muốn cải tà quy chính à?" Đường Phong không để ý đến việc Charles đang động tay động chân.

Đôi mắt Charles hiện lên một tia giảo hoạt, cười bí ẩn: "Sau này cậu sẽ biết."

Lời nói mơ hồ này khiến Đường Phong cảm thấy không yên tâm, cậu nheo mắt nhìn kẻ đang rúc vào mình như một đống bùn: "Tôi có linh cảm không lành về chuyện này."

"Ha ha ha, Tình yêu, tin tôi đi, tôi sẽ không làm tổn thương cậu, tôi làm tất cả chỉ vì cậu! Thế nào, có phải rất cảm động không?"

"Nghe có vẻ đáng sợ hơn là cảm động." Đường Phong thành thật nói, nhẹ nhàng nhíu mày, "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Đùa thôi, chỉ là chuyển dời trọng tâm công việc một chút." Charles ngồi thẳng dậy từ ghế sofa, một tay ôm vai Đường Phong, "Uống hết rượu rồi đi tắm rửa, tôi sẽ mát-xa cho cậu."

"Gì cơ?" Đường Phong không tin vào tai mình, Charles muốn mát-xa cho cậu?

"Đến đây, cậu biết đấy, tôi cảm thấy có chút áy náy về chuyện Tô Khải Trình bắt cóc cậu, coi như đây là một chút bồi thường nhỏ nhoi." Charles đẩy Đường Phong từ ghế sofa đi vào phòng tắm.

"Chờ đã, anh không cần làm thế đâu, tôi rất ổn, thật đấy." Đường Phong xoay người lại ở cửa phòng tắm.

Charles cười cầm lấy ly rượu gần hết champagne trong tay Đường Phong: "Cậu muốn tự mình tắm hay để tôi giúp, tôi rất nhớ những lần chúng ta cùng tắm chung." Nói xong, anh còn nháy mắt với Đường Phong.

Nửa giờ sau, Đường Phong mặc áo ngủ từ phòng tắm đi ra, rồi ngạc nhiên dừng lại: "Anh đang làm gì vậy?" Sau đó, cậu bật cười.

Đèn trong phòng đã tắt, trên đầu giường hai bên đặt hai bình thủy tinh trong suốt đầy nước, bên trong có những ngọn nến thơm màu vàng ấm đang trôi nổi. Ánh sáng ấm áp cùng mùi thơm lan tỏa khiến căn phòng ngập tràn không khí lãng mạn nhẹ nhàng, ấm cúng và thư thái, tạo nên một cảm giác lười biếng dễ chịu.

"Làm hay không làm, nếu muốn làm thì phải thể hiện thành ý chứ? Thế nào, cậu hài lòng với cách bố trí của tôi chứ?" Charles đã cởi áo khoác, tay áo sơ mi xắn lên tới khuỷu tay, trông vừa chững chạc vừa hăng hái.

Hài lòng, đương nhiên là hài lòng, nhất là khi Đường Phong nằm trên giường, Charles bắt đầu mát-xa đầu, vai và lưng cậu. Đôi tay anh dính một ít tinh dầu hoa hồng, xoa cho ấm lên rồi thoa lên cổ và vai Đường Phong, đôi tay mạnh mẽ với lực đạo vừa phải nhẹ nhàng ấn, xoa dịu từng cơn căng thẳng.

Đường Phong thoải mái đến mức muốn hét lên một tiếng, cả cơ thể hoàn toàn thả lỏng.

Đã từng có một phóng viên viết bài về cậu, trong đó có đoạn thế này: "Fiennes trông luôn luôn rất hạnh phúc. Mặc dù anh ấy đã trải qua nhiều đau khổ mà người bình thường chưa từng trải qua, chúng ta có thể nghĩ rằng anh ấy vui vẻ lớn lên trong cô nhi viện thiếu thốn tình thương. Bởi vì thiếu những niềm vui mà trẻ em bình thường có, nên cảm nhận của anh về sự mất mát và đau khổ cũng giảm đi, nhìn qua dường như cũng không phải là không thể chấp nhận được."

Không sai, chỉ sai khi nói rằng mọi thứ đều có thể chấp nhận.

Như lúc này đây, cậu có thể ngủ ngon một mình đến sáng hôm sau, nếu có ai đó gọi điện cho cậu, hoặc tỉ mỉ sắp xếp cho cậu một buổi mát-xa lãng mạn, thì rõ ràng cậu sẽ thích điều thứ hai hơn.

Cậu ghét so sánh, nó quá dễ dàng khiến con người ta sa vào.

Cậu không muốn thừa nhận, phần lớn thời gian cậu cô độc. Tuy cậu không cảm thấy điều đó là xấu, nhưng rất nhiều người luôn lo lắng rằng cậu sẽ cảm thấy không thoải mái và khó chịu, vì vậy mà cậu cũng cảm thấy không thoải mái và khó chịu theo

Giống như một đứa trẻ bị ngã, nếu người lớn không vội vã la hét thì phần lớn bọn trẻ sẽ tự đứng lên và tiếp tục chơi, nếu người lớn chạy tới nâng lên và lo lắng, đứa trẻ ấy sẽ lập tức khóc.

"Charles." Khi bàn tay của đối phương nhẹ nhàng xoa bóp cổ cậu, Đường Phong liền lật tay nắm lấy.

"Đừng gọi như thế, tôi đã hứa với cậu hôm nay sẽ không làm bậy, cậu có muốn tôi giữa đêm phải chạy như điên trên đường không? Tôi chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm tin tức vào ngày mai." Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng Charles đã cúi xuống hôn nhẹ lên gáy của cậu.

"Tôi nghĩ... Hôm nay tôi cần một người làm ấm giường." Đường Phong xoay người kéo Charles xuống, môi hai người đàn ông nhanh chóng chạm vào nhau.

Dưới tiền đề là đã từng thân mật, việc lại cùng nhau lăn trên giường không còn là điều quá khó khăn. Cậu lúc này chỉ muốn tận hưởng một lần, thật nhuần nhuyễn đổ mồ hôi, sau đó ngủ thẳng tới trưa mai.

Giữ khoảng cách với Charles? Lạnh lùng với mối quan hệ này?

Đường Phong lúc này đã quên hết những điều đó. Hoa hoa công tử Charles không thể nào theo đuổi cậu cả đời được, đúng không? Nếu người này thật lòng muốn theo đuổi cậu cả đời, thì cũng không phải là điều quá tệ.

À, đúng rồi, tay nghề mát-xa của Charles rất tốt.

...

Charles xin thề, đây là lần đầu tiên anh cố gắng hết sức để làm hài lòng một người đàn ông như vậy, tỉ mỉ trang trí phòng, hay chọn champagne đắt tiền, hoặc thậm chí là chủ động mát-xa cho người khác, cùng với việc cẩn thận và dịu dàng thăm dò trên giường.

Cùng với, dùng miệng phục vụ một người đàn ông.

Nhưng anh đã làm vậy, theo bản năng của mình.

Người đàn ông giàu có như anh từ trước đến nay luôn được người khác phục vụ, đây là lần đầu tiên anh hầu hạ người khác và phát hiện cảm giác không tệ chút nào. Mỗi khi anh thấy trên khuôn mặt Đường Phong hiện lên sự kinh ngạc, vui vẻ và thoải mái, trong lòng anh như bị tiêm thuốc kích thích, suýt nữa nổ tung, còn cảm thấy thỏa mãn hơn bất kỳ điều gì khác trên giường.

Cách xa mấy tháng, lại một lần nữa lăn giường cùng Đường Phong, cảm giác thỏa mãn hơn so với lúc ban đầu họ ở bên nhau, có lẽ phải dùng từ "Tâm trạng kích động phấn khởi" để diễn tả.

Chán ngấy? Chán ngấy cái gì chứ!

Người đàn ông bên cạnh sau khi trải qua một hồi vận động kịch liệt liền chìm vào giấc ngủ sâu, hô hấp đều đặn và nhẹ nhàng, nửa nằm nghiêng dựa vào lòng Charles. Charles cứ thế nhìn người đàn ông này, không chớp mắt suốt nửa tiếng đồng hồ.

Trải qua nửa giờ tự hỏi và tỉ mỉ quan sát, cuối cùng Charles cũng đưa ra kết luận.

Rất tốt, vấn đề khiến anh đau đầu mấy tháng cuối cùng cũng có đáp án, nếu đây là đáp án của cậu, thì anh sẽ tiếp tục theo cách của mình.

Buổi tối, ngọn nến cuối cùng đã cháy hết, chỉ còn lại một sợi khói trắng mờ nhạt trong không gian. Qua một đêm, ánh sáng ban ngày len lỏi qua rèm cửa nặng nề, nhưng khi chiếu xuống giường thì chỉ còn lại những vệt mờ nhạt.

Trên giường lộn xộn như một mớ hỗn độn, khi Charles tỉnh dậy, Đường Phong đã không còn nằm trong lòng anh nữa, anh xoa trán, rất nhanh nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm vọng ra.

Tự mình quyết định, Charles cầm điện thoại đặt thức ăn giao hàng, sau khi trải qua vận động ngày hôm qua, bọn họ giờ đây đều cần bổ sung năng lượng. May là anh còn nhớ sáng sớm Đường Phong thích ăn gì.

Chưa đầy mười phút sau, tiếng gõ cửa vang lên. Charles ngạc nhiên với tốc độ nhanh như siêu nhân của người giao hàng, anh tùy tiện mặc một chiếc quần, để trần nửa người trên vẫn còn lưu lại dấu răng của Đường Phong cắn, và đi ra mở cửa.

"Ha! Lục Thiên Thần! Tôi còn tưởng là người giao hàng tới." Mắt Charles sáng lên, anh mở rộng hai tay chào người đàn ông có chút ngạc nhiên ngoài cửa. "Cậu muốn tìm Đường Phong? Cậu ấy đang trong phòng tắm, cần tôi gọi không?"

"Không cần." Lục Thiên Thần liếc nhìn vào trong phòng, bên trong rất lộn xộn, quần áo vương vãi khắp nơi, một chai champagne chưa uống hết, và ngọn nến đã tắt lịm.

Cùng với, mùi vị tình dục nồng đậm còn chưa tan hết.

"Vậy cậu có chuyện quan trọng gì, tôi sẽ chuyển lời cho cậu ấy."

"Hai ngày tới bảo cậu ấy nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị cho cuộc thi ban huấn luyện."

"Không thành vấn đề, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt." Charles đáp lại, sau đó bất ngờ "Rầm" một tiếng đóng cửa.

Nhìn cửa phòng đóng lại, Lục Thiên Thần hít sâu một hơi, ngực tự dưng cảm thấy khó chịu.

...

"Vừa có ai đến à?" Cầm khăn mặt khô lau tóc, Đường Phong từ phòng tắm bước ra, trên người đã thay quần áo sạch sẽ, cả người trông nhẹ nhàng thoải mái, tâm trạng dường như rất tốt.

Charles nhếch miệng cười: "Chỉ là người giao đồ ăn thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ