Chương 126 - 128 (Quyển 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 126

Đoàn đội mạnh mẽ, thông minh và hiệu suất cao luôn tốt hơn rất nhiều so với một người tác chiến đơn lẻ. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, những tin xấu về Đường Phong vừa xuất hiện đã nhanh chóng biến mất khỏi hầu hết các trang web, chỉ còn lại những thông tin về công việc của cậu.

Theo lời của Lục Thiên Thần, độ chú ý mà Đường Phong nhận được đã đủ lớn. Một ngôi sao cần được chú ý, nhưng không phải chú ý càng nhiều thì càng tốt, một minh tinh không có tác phẩm mà liên tục xuất hiện trong các tin tức sẽ dễ làm công chúng cảm thấy phiền, từ đó tạo ra phản ứng ngược.

Lúc này, cậu cần một khoảng thời gian yên tĩnh.

Không chỉ đoàn đội của Lục Thiên Thần bắt đầu kiểm soát độ chú ý trên mạng, mà cả Tô Khải Trình, người trước đây điên cuồng bôi nhọ cậu, cũng dường như đã lặng im. Theo Charles, một vài bức ảnh đặc biệt đã phát huy tác dụng không nhỏ, khiến Tô Khải Trình tạm thời không quấy rầy Đường Phong, tất nhiên, cũng có thể là Tô Khải Trình đã tỉnh táo lại sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng.

Vì một tiểu minh tinh mà chọc giận hai nhân vật lớn, đó không phải là một lựa chọn khôn ngoan.

Không có kẻ thù hay bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, Đường Phong tin rằng Tô Khải Trình hiểu rõ điều này, dù họ sẽ không bao giờ là bạn.

Ngay cả khi gặp lại nhau, Đường Phong cũng sẽ không tỏ ra thân thiện với anh ta. Cậu ghét những kẻ giả nhân giả nghĩa như Tô Khải Trình, so với loại người đó, cậu còn thích những kẻ lưu manh như Charles hoặc những thương nhân thẳng thắn như Lục Thiên Thần hơn, ít nhất, với họ, cậu không phải lo bị đâm sau lưng.

Cuộc thi huấn luyện siêu sao không thể hoàn thành trong một ngày một đêm. Xem xét đến việc bố trí trường quay và thu hút khán giả, toàn bộ cuộc thi được chia thành ba phần, kéo dài thời gian để tăng cường sự thu hút.

Ngày thi hôm nay là phần đầu tiên, một phần cực kỳ quan trọng trong các hoạt động xã giao, bao gồm khiêu vũ và cưỡi ngựa.

Trước cuộc thi, ai cũng nghiêm túc luyện tập. Hầu như mỗi người bước lên sân khấu đều thể hiện rất tốt, học viên có thể chọn vũ điệu mà mình thành thạo, phần lớn thanh niên đều chọn hip-hop đường phố, một loại vũ đạo tràn đầy sức sống.

Những nghệ sĩ trẻ tuổi biểu diễn các động tác yêu cầu kỹ thuật cao, Đường Phong, "ông già" trong nhóm, đứng bên cạnh vỗ tay khen ngợi. Quả thật, nhiều điệu nhảy mang lại cảm giác mạnh mẽ và đầy sức sống, thể hiện sự trẻ trung và sinh lực một cách tuyệt vời, vũ đạo của thanh niên thì nên thuộc về thanh niên, không cần phải chọn những điệu nhảy "cao cấp" chỉ để tỏ vẻ.

Dù sao thì, khi một người đã qua ba mươi lăm tuổi, rất khó để tiếp tục nhảy những điệu nhảy đầy sức sống như thế.

Đường Phong cũng muốn thử sức, nhưng kết quả là cậu bị mọi người chế giễu. Khi cần mạnh mẽ thì điệu nhảy của cậu lại giống như đang đánh võ, khi cần mềm mại thì lại quá mềm, giống như đang múa ba-lê, điều này chứng tỏ cậu không phải là người toàn năng, nhảy vũ đạo đường phố thật sự không phù hợp với cậu.

Đường Phong có một bí mật: thời còn ở cô nhi viện, thỉnh thoảng có các hoạt động mà bọn trẻ phải tham gia, như biểu diễn hát hoặc nhảy, có một lần, do thiếu bé gái, cậu bị ép phải mặc váy và nhảy ba-lê, cậu đã luyện tập ba-lê cổ điển suốt hơn ba tháng trời!

"Đường Phong, đến lượt cậu rồi!"

Sau khi các thanh niên hoàn thành phần biểu diễn, đến lượt Đường Phong, mấy người trước nhảy đều là vũ đạo đường phố sức sống bắn ra bốn phía, yêu cầu các động tác kỹ thuật cao, Đường Phong không vì vậy mà chịu thua, người già cũng có chỗ lợi hại của người già. Nếu các bạn trẻ chọn vũ đạo đường phố, thì cậu lại chọn Tăng-gô Argentina, điệu nhảy mà cậu đã luyện tập cùng Đường Điềm Điềm,

Tăng-gô Argentina, với những bước nhảy lúc buồn bã, triền miên, lúc lại đầy mạnh mẽ, thể hiện rõ nét cá tính của người nhảy.

Dưới âm thanh nhạc nền sôi động, những nốt nhạc đàn violin vang lên, làm bừng sáng cả không gian, khơi dậy cảm xúc trong lòng người. Từ đất nước xa xôi Argentina, giai điệu chính của đàn cello tạo nên một cảm giác mơ hồ, miên man trong mỗi người.

Hai người trong sân khấu đã sẵn sàng, chờ đợi những nốt nhạc trùng điệp hạ xuống, trong nháy mắt, điệu Tango mạnh mẽ được khởi xướng bởi một người, dẫn dắt một màn trình diễn xa hoa, hào hùng và phóng khoáng.

Cậu biểu diễn, cậu là diễn viên, cuộc đời cậu chính là một sân khấu đầy mộng mơ, khiến người khác không thể tỉnh lại.

Những nốt nhạc rung động lòng người, vũ đạo đắm say, cơ thể dường như gắn kết nhưng lại luôn giữ một khoảng cách nhỏ. Mỗi bước chân, mỗi cử động dường như phản kháng nhưng lại nghênh đón, là sự dây dưa không muốn rời xa, cho đến khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, theo tiếng violin như đang khóc, liệu tấm rèm sân khấu có khép lại?

Khi cô gái trong vòng tay cậu nhẹ nhàng nhảy lên, tiếng đàn cello kéo dài một nốt cuối cùng, ngón tay chạm nhau rồi chia lìa.

Đây là câu chuyện về một tình yêu cuồng nhiệt từ cái nhìn đầu tiên, tràn ngập những cảm xúc đối nghịch trong tình yêu, triền miên mà mâu thuẫn, đến khi cả hai không muốn buông tay nhưng lại quyết đoán quay lưng rời đi, để lại cho mọi người suy nghĩ: sau khi chia tay, liệu có còn lưu luyến một tình yêu không thể xóa nhòa?

Màn trình diễn hoàn hảo không chỉ cần kỹ thuật.

Nếu như vũ đạo của những ngôi sao trẻ tuổi khiến người ta cảm nhận được sự nhiệt huyết, sự sống động và đam mê, thì dưới sự dẫn dắt của Đường Phong, Đường Điềm Điềm đã mang đến sự lắng đọng của một đêm xa hoa, ngập tràn ánh nến và rượu vang, đầy những xúc cảm bất đắc dĩ, nhưng càng nhiều hơn là sự chấn động tâm hồn và sự cộng hưởng.

Tình yêu không bao giờ là hoàn hảo, ngay cả trong những câu chuyện cổ tích của công chúa hay Lọ Lem, hiện thực cũng không mấy khi có kết thúc tốt đẹp.

Ngoài những nhịp đập trái tim, cũng cần phải cân nhắc liệu có thể cùng nhau đi đến cuối con đường hay không?

Điệu Tango Argentina của Đường Phong và Đường Điềm Điềm đã nhận được những tràng vỗ tay nồng nhiệt từ khán giả. Cuộc thi buổi sáng cuối cùng đã diễn ra một cách hoàn hảo, và tất cả mọi người trong đội huấn luyện, bao gồm cả nhân viên, đã cùng nhau đi ăn trưa, họ còn có cuộc thi cưỡi ngựa sau đó.

Cuộc thi cưỡi ngựa rất đơn giản, chỉ cần cho ngựa đi, chạy, dừng, rẽ và thực hiện một số động tác cơ bản, tuy nhìn thì dễ, khi thực hiện lại không hề đơn giản, đặc biệt khi có người bảo ngựa đi, nó lại đứng lại; bảo nó dừng, nó lại rẽ sang bên cạnh ăn cỏ.

Cuộc thi cưỡi ngựa lần này đã tạo ra không ít tình huống dở khóc dở cười.

Nhờ "học bù tư nhân" từ Lục Thiên Thần và Charles, Đường Phong đã thuận lợi vượt qua cuộc thi, khiến nhiều người phải thán phục. Ngay từ đầu, mọi người không hiểu sao Đường Phong lại có thể học nhanh và khiêu vũ giỏi như vậy, ở cùng đội huấn luyện với Đường Phong thật sự là không công bằng!

Ngay từ đầu, Đường Phong không coi đội huấn luyện là một cuộc thi, vì vậy cậu cũng không lo lắng việc người khác sẽ lén lút học cưỡi ngựa. Nghe mọi người bàn tán, Đường Phong chỉ cười thầm.

Cậu không cố ý làm vậy.

Cuộc thi hôm nay kết thúc một cách hoàn hảo, dù gọi là thi nhưng không có giám khảo hay điểm số.

Sau khi xong, mọi người rủ nhau đi ăn và hát karaoke. Đường Phong lấy lý do sức khỏe để từ chối và rời đi. Cậu không phải kiếm cớ, mà do cậu đau lưng, một phần vì khiêu vũ, một phần vì cưỡi ngựa, và nguyên nhân chính là những ngày trước bị Charles đè ép.

Rõ ràng cơ thể còn trẻ, sao lại không chịu nổi sự vất vả như vậy?

Đường Phong trở về phòng, lấy rượu thuốc từ ngăn tủ và tự xoa bóp chỗ đau. Cậu quyết định tăng cường luyện tập Vịnh Xuân quyền, không cần phải có thân hình đáng sợ, nhưng ít nhất phải là người đàn ông có thể đánh đối thủ phun máu mũi bằng một cú đấm, đấy cũng là để bảo vệ bản thân.

Biết đâu có lúc còn có thể tặng cho Tô Khải Trình một món quà như vậy.

Cởi áo ra, Đường Phong bật TV vừa xem tin tức vừa xoa bóp, chưa được bao lâu, điện thoại cậu vang lên liên tục, không ngừng nghỉ.

"Ngày hôm nay tôi không rảnh, cho dù anh có đứng ngoài tôi cũng sẽ không mở cửa." Đường Phong vừa cầm điện thoại lên đã nói.

Đối phương im lặng, khi Đường Phong định dập máy thì nghe thấy giọng của Lục Thiên Thần: "Chưa thấy ai nói chuyện với ông chủ như cậu."

"Đây không phải số của anh, tôi cứ nghĩ anh là..."

"Là ai?"

"Không có gì, chủ tịch Lục có việc gì không?"

"Biểu hiện hôm nay của cậu rất tốt."

"Ừ, cảm ơn." Gọi điện chỉ để nói vậy thôi sao?

"Ngày mai còn có cuộc thi, cậu nghỉ ngơi đi."

"Ừ, tôi biết rồi."

"Tạm biệt, ngủ ngon."

Hết rồi sao?

"Anh cũng ngủ ngon." Lục Thiên Thần gọi điện chỉ để chúc cậu ngủ ngon? Đường Phong còn đang nghĩ thì đối phương đã ngắt máy.

"Đúng là người kỳ lạ." Đường Phong cười nhẹ, dường như thấy ánh sáng lóe lên từ cửa sổ, cậu buông chai rượu thuốc, đi chân trần đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng kéo một khe rèm.

Dưới lầu, một người đàn ông mặc Âu phục đen dựa vào xe, hút thuốc, một lát sau, anh ta giẫm tắt điếu thuốc, mở cửa xe và ngồi vào trong, Đường Phong trốn sau rèm cửa, nhìn chiếc xe màu đen dần rời đi.

Vì cậu vừa mới nói, "Cho dù anh có đứng ngoài cửa, tôi cũng sẽ không mở cửa," nên Lục Thiên Thần đã lái xe đến và rồi rời đi ngay dưới lầu?

Nhìn ra dưới lầu không một bóng người, Đường Phong kéo lại rèm cửa rồi rời khỏi bên cửa sổ, bóng đêm ngoài cửa sổ mênh mông vô tận.

...

...

Hai ngày sau, cuộc thi cuối cùng của ban huấn luyện được ghi hình trước phần cuối của chương trình 《 Tình Nhân Trong Mộng 》, cũng chính là cuộc thi cuối cùng của ban huấn luyện Siêu Sao, một phần biểu diễn.

Đề thi của Larry yêu cầu mỗi học viên phải quay một MV trực tiếp. Học viên có thể chọn một bài hát mình thích để thể hiện, không sử dụng lời nói, chỉ có hành động, biểu cảm và ánh mắt...

Nhưng đó không phải là điều khó nhất, điều khó khăn nhất nằm ở chỗ mỗi người chỉ có một cơ hội duy nhất, không có NG, không được phép quay lại, máy quay sẽ theo sát từ đầu đến cuối mà không gián đoạn.

Không ít học viên cảm thấy khá lo lắng về phần thi này, dù Larry là huấn luyện viên của họ trong khóa biểu diễn, nhưng ngoài buổi học đầu tiên khi Larry chỉ cho họ một vài động tác mẫu, ông hầu như không xuất hiện. Ngay cả trong cuộc thi hôm nay, họ chỉ được biết rằng video ghi hình cuối cùng sẽ được gửi cho Larry xem.

Trước khi bắt đầu quay, mỗi học viên đều có thể trao đổi ngắn gọn với người quay phim và đạo diễn, có thể xem như là một buổi phỏng vấn trước khi thi đấu.

"Ca khúc tôi chọn là 'I Want Love' của Elton John." Đường Phong ngồi trên ghế đạo diễn, trên gương mặt không biểu lộ sự lo lắng, luôn giữ một nụ cười thân thiện và thoải mái.

"Tại sao cậu lại chọn bài hát này? Nó có ý nghĩa đặc biệt gì đối với cậu không?" Đạo diễn MV và Đường Phong trò chuyện khá dễ dàng, so với các học viên khác, Đường Phong rõ ràng có điều gì đó đặc biệt. Ông cảm nhận được điều này ngay cả khi chưa nói chuyện với Đường Phong.

Người đàn ông này ung dung, tự nhiên, đáng yêu, một khi ống kính hướng vào Đường Phong, cậu lập tức trở nên nghiêm túc và tập trung.

Đường Phong nở nụ cười, cậu đưa tay chạm vào nhau như một đứa trẻ, có phần ngượng ngùng, im lặng khoảng một giây rồi mở lời: "Nếu tôi nói đây là tiếng lòng của tôi thì sao? Ha ha, không phải là tôi thiếu thốn tình cảm, mà là mỗi người, dù là đàn ông hay phụ nữ, đều trải qua những sóng gió trong tình cảm, ít ai có thể đi đến cuối cùng."

"Vậy cậu muốn thể hiện ý nghĩa của ca khúc này như thế nào, hay cậu cho rằng ca khúc này mang thông điệp gì?"

Ánh mắt Đường Phong chuyển về phía ống kính, ngồi thẳng người, ánh mắt dịu dàng và tập trung, giọng nói trầm ấm và nhẹ nhàng: "Người như tôi, trên con đường tình cảm luôn lảo đảo tiến về phía trước, có thể vấp ngã và bị tổn thương, nhưng những điều đó không thể ngăn cản tôi tiếp tục tiến bước."

Sau hai giây im lặng, cậu khẽ hạ mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Ngoài tình yêu, còn có tình thân, và cả tình bạn, tất cả đều là love..."

...

Chiếc áo T-shirt màu ghi đậm, quần đen, Đường Phong đứng một mình trong căn phòng rộng lớn, quay lưng về phía ống kính. Ánh sáng ngoài cửa sổ mờ mịt, cành cây dày đặc nhưng lộ ra màu xám nhạt.

Trong căn phòng rộng lớn như vậy, xa hoa nhưng trống trải, cậu trông thật cô đơn và nhỏ bé, bóng lưng dưới ống kính đã là một bức tranh mở đầu cho giai điệu bài hát, khắc họa những nỗi đau và bi thương chồng chất.

Tiếng nhạc vang lên:

【 I want love, but it's impossible Tôi muốn yêu, nhưng điều đó là không thể 】

Ống kính dần tiến lại gần, thẳng đến trước mặt cậu, người đàn ông ngẩng đầu lên, giống như đang độc thoại, hướng về ống kính và cất giọng hát:

【 A man like me, can only avoid responsibility Người đàn ông như tôi, chỉ biết trốn tránh trách nhiệm

Man like I already tired of the feelings of failure Người đàn ông như tôi từ lâu đã chán ghét tình cảm thất bại

Other people think it is free Những người khác nghĩ đó là giải thoát 】

Môi cậu mấp máy nhẹ nhàng, hơi tái nhợt khô nứt, đôi mắt sáng dưới hàng lông mày rậm ẩn chứa bao bí mật và trải nghiệm mà người khác không biết, theo từng động tác nhỏ, người khác cũng như bị cuốn vào thế giới của cậu.

Nơi đó có cành cây chuyển thành màu đen, bầu trời xám xịt không thấy ánh mặt trời, những tòa nhà cao cấp sang trọng nhưng trống rỗng, và một người đàn ông đang hát về khát vọng yêu đương.

Biểu diễn không quá sức, không cố gắng xây dựng biểu cảm thương cảm, biểu hiện trên mặt cậu rất tinh tế, nhưng dưới ống kính, nó trở thành những nốt nhạc đau đớn trong lòng người.

【 I can not love, I have covered all over with cuts and bruises

Tôi không thể yêu, toàn thân tôi đã đầy thương tích

Apart from the cold and old wounds, I have no feeling

Ngoài những vết sẹo lạnh giá cũ, tôi đã không còn cảm giác

I have been dead

Tâm hồn tôi đã chết lặng 】

Một lần nữa, cậu hát lên "Tôi muốn yêu," biểu hiện nhỏ này, như đang cố gắng đối diện với nỗi đau, cố gắng xóa sạch và quên đi.

Đường Phong dưới ống kính, Đường Phong ngoài ống kính.

Hai con người.

Sức hút khác nhau.

Nhưng đều làm người khác muốn đến gần.

...

Trong trường quay, mọi người chăm chú quan sát màn biểu diễn của cậu mà không để ý đến một người đứng trong góc phòng, Lục Thiên Thần từ xa lặng lẽ quan sát, lắng nghe và nhớ đến rất nhiều thứ.

Ví dụ như cái gọi là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, hay cái gọi là tim đập loạn nhịp.

Ví dụ như ngày đầu tiên sau khi Đường Phong kết thúc thỏa thuận một tháng với Charles đến nhà anh, ví dụ như người đàn ông trong tưởng tượng của anh sẽ có vẻ đau khổ hoặc buồn bã nhưng trước mặt anh lại nở một nụ cười nhẹ nhàng, không sao cả.

Ví dụ như một ngày nào đó anh đến trước căn hộ của Đường Phong và phát hiện người mở cửa là Charles. Hay như tối hôm trước, anh đứng dưới lầu căn hộ hút thuốc mà không hiểu tại sao mình lại lái xe đến đây, nhìn ánh đèn sáng trong phòng cậu, cuối cùng mới gọi một cuộc điện thoại.

Cuối cùng, anh cũng không lên lầu, không bước vào cửa, không nói một lời mà rời đi.

Rốt cuộc là vì sao?

【 But I still eager for love, just hope not as ever

Nhưng tôi vẫn khao khát tình yêu, chỉ mong nó không như xưa

I want to love, I will not let the sad love

Tôi muốn yêu, tôi sẽ không để tình yêu trở thành nỗi buồn 】

Khi hát đến câu này, Đường Phong dựa vào song cửa, hơi cúi đầu, mi mắt khép lại để lộ một nỗi niềm mơ hồ, dè dặt.

Tình yêu buồn, từ nay về sau sẽ không còn.

Đến trường quay, không chỉ có Lục Thiên Thần.

Ở một góc khác mà không ai chú ý, Charles nở một nụ cười nhẹ.

Tình yêu, có ai không mong muốn?

Những người không mong muốn, chỉ là chưa từng thấy sự tốt đẹp của nó, chỉ là chưa biết nỗi đau sau khi mất đi, chỉ là những kẻ ngu ngốc và ngớ ngẩn.

Charles nghĩ, anh chắc không phải là kẻ ngu ngốc hay ngớ ngẩn.

Chỉ là, tôi xin cậu...

Sao cậu có thể sử dụng ca khúc như vậy, sao có thể biểu diễn một cách tự nhiên mà lại sâu sắc trước ống kính như thế? Như vậy sẽ khiến anh rất khó chống lại sự mê hoặc đến từ lời bài hát:

"This love is best not to hurt my heart"

Tình yêu này tốt nhất không nên tiếp tục tổn thương lòng tôi.

Tình yêu này tốt nhất không nên tiếp tục trở thành gông cùm xiềng xích.

"I want love I don't want it meaningless"

Tôi muốn yêu, tôi không muốn nó là vô nghĩa.

"I want true love"

Tôi muốn tình yêu thực sự.

"Đường Phong, cậu đây là phạm quy rồi." Charles cười khổ, một nụ cười khổ hiếm thấy, sự nghiêm chỉnh cũng hiếm thấy. Hiếm khi ngay cả khi đang ở trường quay trực tiếp, Charles cũng không chủ động tiến đến chỗ Đường Phong.

Biểu diễn ca khúc như vậy khiến anh cũng phải đau lòng, là phạm quy, hoàn toàn là phạm quy.

Sao có thể xuất sắc như vậy, sao có thể biểu diễn tốt như vậy?

Tốt đến mức khiến anh cảm thấy đây không phải là cố gắng giả vờ thương cảm và vỡ vụn, mà là một người đàn ông chân chính đã từng trải qua vô số đau thương, từng vấp ngã nhiều lần, cuối cùng vẫn không ngừng tiến về phía trước, khao khát tình yêu chân chính.

Người đàn ông dưới ống kính, trong mắt bắt đầu lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, giống như cầu vồng xuất hiện khi băng tan lúc đầu xuân, đến khi ngẩng đầu nhìn lại thì phát hiện, mây đen ngoài cửa sổ không biết từ lúc nào đã tan đi.

Khi tiếng hát dần nhỏ lại, khi âm nhạc biến mất, hình ảnh cuối cùng trên màn ảnh là Đường Phong quay trở lại vị trí ban đầu nơi cậu đứng, đối diện với cửa sổ, lưng quay về phía ống kính.

Có ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu xuống, xung quanh cậu tỏa ra một vùng ánh sáng mềm mại, cảnh tượng trong mắt cậu đã không còn là bầu trời xám xịt, không còn là những cành cây đen tối nữa.

Trong kẽ hở của đám mây đen có chút ánh sáng nhàn nhạt.

Trong kẽ hở của cành cây đen tối, cũng có sự sống mới không ngừng nỗ lực đâm chồi nảy lộc.

Âm nhạc kết thúc, biểu diễn cũng kết thúc, Đường Phong lại không nghe thấy tiếng đạo diễn kêu "cắt", xung quanh cũng im lặng. Chẳng lẽ cậu đã diễn không tốt?

Lần đầu tiên sau khi sống lại, cậu nghiêm túc đối mặt với ống kính. Nói rằng không có chút khẩn trương nào có lẽ là giả, cậu hơi ngẩn người, có chút mơ hồ về lý do mọi người im lặng.

"Ba ba ba!" Tiếng vỗ tay vang lên từ một góc phòng, sau đó như một viên đá nhỏ ném vào trong nước, từng người từng người bắt đầu vỗ tay theo, cho đến khi tiếng vỗ tay nhiệt tình cùng với tiếng khen ngợi trầm trồ ngập tràn bên tai Đường Phong.

Người đàn ông mỉm cười quay đầu, cậu nhìn về phía tiếng vỗ tay đầu tiên truyền đến, nơi đó đã không còn ai, cũng không biết là ai đã dành cho cậu tiếng vỗ tay và sự khẳng định đầu tiên ấy.

Chương 127

Cuộc thi kết thúc, Đường Phong một mình rửa mặt trong nhà vệ sinh, nhẹ nhàng lau đi lớp phấn trang điểm mà nhân viên hóa trang đã đánh cho cậu.

"Brrr... Brrr... Brrr..." Điện thoại di động reo lên, màn hình hiển thị một dãy số lạ.

"Alo." Cậu cầm khăn tay lau tay, ấn nút nhận cuộc gọi.

【Ngài Đường, buổi biểu diễn vừa rồi thật tuyệt vời, thật sự vô cùng tuyệt vời. Tôi không thể kiềm chế bản thân mà phải gọi điện cho cậu, tôi rất thích diễn xuất của cậu, thích ánh mắt cậu khi đứng bên cửa sổ như sắp rơi lệ, thích sự kiên nghị và trong sáng trong đôi mắt cậu. Tôi bị mê hoặc bởi diễn xuất của cậu, hoàn toàn bị cuốn hút!】

Giọng nói mang chút phong cách như một diễn viên kịch trên sân khấu, ngôn từ nghe có phần kỳ lạ và khoa trương, kèm theo đó là âm điệu đặc biệt dễ nghe, Đường Phong khó có thể không nhận ra người ở đầu dây bên kia là ai.

Từ lần trước gặp Albert tại Mỹ, Đường Phong đã biết người đàn ông kỳ lạ này sớm muộn cũng sẽ gọi điện cho cậu. Nhưng thật không ngờ, sau ba tháng kể từ lần gặp gỡ đó, cú điện thoại đầu tiên từ đối phương lại mang đậm phong cách của một người hâm mộ cuồng nhiệt.

"Cảm ơn." Dựa theo phép lịch sự, Đường Phong vẫn bày tỏ sự cảm ơn.

【Không, người cần cảm ơn là tôi. Đối với một người sống trong thế giới đen tối như tôi, sự xuất hiện của cậu giống như một ngôi sao sáng rực rỡ, soi sáng lòng tôi.】

Không phải Đường Phong chưa từng nghe những lời khen ngợi đầy nhiệt tình, nhưng khi những lời này phát ra từ miệng Albert, sao lại nghe có phần sởn tóc gáy, giống như vừa bước ra từ một vở kịch ShakeSpeare đen tối, nghe đến đâu cũng không tự nhiên. Đường Phong nhéo nhéo mũi, mở cửa bước ra ngoài, cậu nghĩ tốt nhất nên tìm một nơi vắng người để nói chuyện với Albert, quý ngài đặc biệt này gọi điện chắc chắn không chỉ để dành cho cậu một mớ lời ca tụng.

【Sự kiên nghị của cậu, còn có trí tuệ của cậu, chúng khiến tôi không thể không mê muội. Tôi nghe nói không lâu trước đây cậu đã trải qua một vụ bắt cóc, ôi, trời ạ, chuyện này t khiến tôi rất bất ngờ.】

Cậu không nghe ra chút ngạc nhiên nào từ giọng điệu bình thản đến mức khó tin của anh ta. Hơn nữa, làm sao người này biết cậu đã bị Tô Khải Trình bắt cóc?

【Nhưng cậu đã tự mình thoát khỏi nanh vuốt quỷ dữ, trong tình huống nguy cấp như vậy, trí tuệ và sự quả cảm của cậu khiến tôi phát cuồng!】

Anh phát cuồng vì chính anh, đừng đổ trách nhiệm lên tôi, quý ngài Albert điên khùng.

"Vậy," Cậu dừng lại một chút, "Ngài Albert, anh tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì?"

【Thư giãn đi, đừng căng thẳng, tôi chỉ là một khán giả trung thành của cậu, ở đây để bày tỏ sự ngưỡng mộ. Haha... Chờ đến ngày cậu tỏa sáng rực rỡ, đi đến tận cùng, chỉ có tôi mới có thể mang lại cho cậu một tình yêu chân chính, không như những người khác.】

Người đàn ông ở đầu dây bên kia phát ra một tiếng cười khẽ từ sâu trong cổ họng, sau đó điện thoại bị cắt đứt.

Khán giả trung thành? Nghe như một phần tử cuồng loạn nguy hiểm thì đúng hơn.

. . .

. . .

Chương trình huấn luyện siêu sao hoàn mỹ đã kết thúc, tối hôm sau sẽ diễn ra lễ kỷ niệm và trao giải tại tòa nhà của tập đoàn Thiên Thần. Trước khi bước vào bữa tiệc, mọi người sẽ phải đi trên một đoạn thảm đỏ trải đầy ánh sao, tượng trưng cho con đường ngôi sao thuận lợi và suôn sẻ.

Nghi thức bước trên thảm sao còn chưa bắt đầu, hai bên lối vào hội trường đã chật kín người của giới truyền thông, một chương trình huấn luyện siêu sao nhỏ bé tự nhiên không thể thu hút được nhiều ký giả truyền thông đến vậy. Trong chương trình, các học viên có thể là những siêu sao tương lai mà các huấn luyện viên kỳ vọng, nhưng trong mắt công chúng, họ chỉ là những ngôi sao mới nổi, chưa có danh tiếng và chưa có tác phẩm.

Đêm nay, ngoài các học viên, còn có các ngôi sao nổi tiếng, đạo diễn và những người nổi tiếng khác đến tham dự, trên thảm đỏ, họ mới là những nhân vật tiêu điểm thực sự.

Trước khi được đón tiếp lên thảm đỏ, các học viên đều được trang điểm và mặc trang phục trong phòng trang điểm do công ty chuẩn bị, được tài trợ bởi một thương hiệu xa xỉ. Các học viên chưa từng bước vào giới giải trí này có cơ hội mặc những bộ quần áo sang trọng mà bình thường họ không thể mua nổi, dĩ nhiên, sau đó họ sẽ phải trả lại.

Hôm nay, Đường Phong mặc một bộ Âu phục trắng kẻ ca-rô, rất phong cách trẻ trung và chuyên nghiệp, với chiếc nơ nhỏ ngay ngắn và kính khung đen không tròng, kiểu tóc được chải vuốt gọn gàng ra sau.

Theo lời Tiểu Vũ, hôm nay Đường Phong thể hiện phong cách quý ông hippie, đứng trên thảm đỏ chắc chắn không thua kém các nam minh tinh khác. Kể cả khí chất hay ngoại hình, người đàn ông này luôn có một khí chất đặc biệt mà các ngôi sao khác không có, đó chính là khí chất và phong độ.

Dù là thảm đỏ nào, tiêu điểm của mọi người luôn đặt vào các nữ minh tinh với trang phục gợi cảm, nhưng thảm đỏ ánh sao lần này có lẽ sẽ có chút khác biệt.

Đường Phong đang ngồi trong xe vừa đến nơi diễn ra bữa tiệc. Ở ghế phụ lái là người đại diện kiêm trợ lý của cậu, Tiểu Vũ, bên trái cậu là Lục Thiên Thần, bên phải là Charles. Là hai trong ba nhà đầu tư lớn của chương trình huấn luyện siêu sao, Lục Thiên Thần và Charles tự nhiên cũng sẽ bước lên thảm đỏ, với sự xuất hiện đầy phong cách, thu hút vô số ánh nhìn của các thiếu nữ và thiếu niên.

Như vậy, họ sẽ cùng nhau bước lên thảm đỏ. Mọi người nghe không sai, là ba người họ, Đường Phong ở giữa, Lục Thiên Thần bên trái, Charles bên phải, cùng nhau bước lên thảm đỏ.

"Đây là lần đầu tiên cậu bước lên thảm đỏ, có hồi hộp không?" Lục Thiên Thần nhẹ nhàng hỏi.

"Có hai vị hộ pháp như các anh ở đây, tôi muốn hồi hộp cũng khó." Đường Phong mỉm cười, khi một người hàng năm đều phải bước trên nhiều loại thảm đỏ, chẳng mấy chốc, người đó sẽ hoàn toàn nói lời tạm biệt với sự hồi hộp. Không phải là chỉ cần bước lên, bày ra một tư thế cho truyền thông chụp ảnh, ký tên cho fan hâm mộ, chào hỏi, đùa giỡn một chút hay sao.

"Đây không phải là lần đầu tiên tôi bước lên thảm đỏ, nhưng chắc chắn là lần đáng nhớ nhất." Charles vui vẻ nói.

Trước đó không lâu có một số tin tức không hay liên quan đến Đường Phong, trong đó có cả tin đồn rằng cậu "bắt cá hai tay", một chiếc thuyền là họ Lục, một chiếc thuyền là người lai, lúc này cả hai chiếc thuyền đều hộ tống cậu, có lẽ sẽ khiến những kẻ có miệng lưỡi ác ý phải im lặng.

"Xin mời đến khu vực chuẩn bị để sẵn sàng."

Xe dừng lại tại khu vực chuẩn bị, nghe nói một trong ba nhà đầu tư lớn là Tô Khải Trình và Ca Trần vừa xuất viện sẽ là những khách mời mở màn bước lên thảm đỏ, còn ba người đàn ông họ sẽ là người kết thúc.

Tiếng nhạc cùng với tiếng hò reo của các phóng viên bên ngoài xe vang vọng, khiến người ta có cảm giác không thực, như đang đắm chìm trong dòng nước xanh thẳm.

Khi cửa xe mở, đèn flash chói mắt thuộc về giới giải trí, âm nhạc và tiếng hò reo của fan yêu thích điện ảnh lập tức giống như cơn bão quét qua, người có thể ưỡn ngực bước đi sẽ có thể đi đến cuối cùng.

Bây giờ, tất cả chỉ mới bắt đầu.

Charles và Lục Thiên Thần từ hai bên xe bước xuống trước, sau đó là Đường Phong. Khi cậu bước ra khỏi xe, hai người đàn ông đã đứng sẵn, giơ tay về phía cậu, Đường Phong mỉm cười, không chút do dự nắm lấy tay của Charles và Lục Thiên Thần.

Trong khoảnh khắc, vô số đèn flash loé sáng rực rỡ cả đêm tối. Ba người họ tự nhiên và duyên dáng, cùng nhau nắm tay bước lên thảm đỏ trước hàng loạt ống kính.

Có lẽ giờ khắc này nhiều người đang tò mò về mối quan hệ giữa ba người, liệu đây có phải là mối tình tay ba như lời đồn? Nhưng tại sao họ vẫn có thể yên bình nắm tay nhau tiến về phía trước? Hoặc có thể, tất cả những tin đồn đó chỉ là hư cấu.

Đối diện với đèn flash, Đường Phong chỉ mỉm cười tự tin và điềm tĩnh.

Còn về câu trả lời thực sự, những người ngoài cuộc sẽ không bao giờ biết được.

...

Sau khi đi qua thảm đỏ, ba người tiếp tục được phỏng vấn bởi một MC và tham gia lễ ký tên. Sau khi ký tên, cả ba bị nữ MC kéo vào một câu hỏi đầy ẩn ý.

"Chúng tôi muốn hỏi Chủ tịch Lục, khi ngài bước lên thảm đỏ cùng với Đường Phong, điều đó có nghĩa là ngài sẽ dẫn dắt Đường Phong nhiều hơn trong tương lai, phải không?" Nữ MC nhìn qua lại giữa Đường Phong và Lục Thiên Thần, rõ ràng để lộ sự tò mò.

Lục Thiên Thần chỉ mỉm cười thản nhiên: "Chỉ cần ai có năng lực, Thiên Thần Entertainment chúng tôi sẽ hỗ trợ hết mình, dĩ nhiên, màn trình diễn xuất sắc của Đường Phong trong chương trình huấn luyện siêu sao đã quá rõ ràng."

Tay già đời, Đường Phong cong lên khóe môi.

"Ngài Charles, chúng tôi không ngờ ngài lại là một trong những nhà đầu tư cho chương trình huấn luyện siêu sao. Liệu đó có phải là lý do ngài liên tục chọn Đường Phong trong chương trình không?" Nữ MC tiếp tục đặt câu hỏi cho Charles.

"Sao cô lại nghĩ vậy? Tôi không bao giờ để công việc ảnh hưởng đến cuộc sống cá nhân. Lý do tôi chọn Đường Phong rất đơn giản: cậu ấy là một người đàn ông tốt, ở bên cậu ấy, tôi cảm thấy thoải mái và rất vui vẻ." Charles, mặc dù thường ngày không nghiêm túc, nhưng trước ống kính lại trở nên điềm đạm.

Trả lời xong, phía hậu trường vang lên tiếng hò reo của fan nữ, kèm theo những lời như "Đường Phong và Lục Thiên Thần" hay "Đường Phong và Charles mới là cặp đôi đích thực."

"Ba người họ là một đôi!" Thỉnh thoảng cũng có một giọng nam thô ráp chen vào giữa đám đông.

Nữ MC cười tươi như hoa, cuối cùng đưa micro cho Đường Phong: "Nếu phải chọn giữa Chủ tịch Lục và ngài Charles, Đường Phong, cậu sẽ chọn ai?"

"Thực tế, tôi không thích lựa chọn." Đường Phong cố ýn khoa trương ôm lấy tay Charles và Lục Thiên Thần, nhướng mày với dáng vẻ tự hào của người chiến thắng và nói: "Vấn đề không phải là tôi chọn ai, mà là họ đều yêu tôi đến chết, đúng không?"

Lục Thiên Thần và Charles không phản đối, các ký giả bên cạnh cười rộ lên trước sự hóm hỉnh của Đường Phong.

Sau khi phỏng vấn với MC, ba người đàn ông tiến tới khu vực ký tên cho fan và trả lời thêm vài câu hỏi của các phóng viên giải trí. Đa phần người bước qua thảm đỏ ở đây chưa vào hội trường, khi rời khỏi khu vực ký tên, ba người tạm thời chia tay nhau.

Charles và Lục Thiên Thần bị một vài phóng viên từ các trang tin tài chính kinh tế vây quanh, trong khi Đường Phong, người gần đây có rất nhiều tin tức, cũng bị một số trang web gia đình và đài truyền hình lôi kéo trả lời phỏng vấn.

Đường Phong thuần thục cầm trong tay một loạt micro có logo của các đài truyền hình, khiến các nữ phóng viên đua nhau đặt câu hỏi.

"Đường Phong, cậu đã từng tập cầm micro ở nhà phải không?" Một phóng viên hỏi khi so sánh với những người mới, những người thường làm rơi micro, mà Đường Phong thì cầm một cách vững vàng mà không chút lo lắng.

"Tôi đang cầm micro, tiếp theo là cúp. Đúng vậy, tôi đã từng luyện tập ở nhà, nhưng tôi luyện là để cầm bốn hoặc năm chiếc cúp cùng một lúc." Đường Phong trả lời theo phong cách hài hước của mình.

"Chúng tôi tin cậu có thể làm được, màn trình diễn cuối cùng của cậu trong chương trình huấn luyện siêu sao rất xuất sắc!" Có ký giả vừa phỏng vấn vừa biểu đạt sự yêu thích của mình đối với Đường Phong.

"Đương nhiên rồi." Đường Phong cười rạng rỡ, khiến mọi người xung quanh cũng bật cười theo.

Tuy nhiên, không phải tất cả phóng viên đều dễ thương như vậy, một người nhanh chóng hỏi cậu: "Nghe nói cậu có mâu thuẫn với Chủ tịch giải trí Tô Thị, điều này có đúng không? Quan hệ giữa cậu và Ca Trần là gì?"

"Những tin đồn này đều là bịa đặt, thực tế, mối quan hệ giữa tôi và Chủ tịch Tô rất tốt. Tuần trước, chúng tôi còn đến khách sạn cùng nhau, nhưng không phải để thuê phòng, mà chỉ ngồi nói chuyện về công việc và biểu diễn." Chẳng lẽ còn bảo cậu hướng về ống kính nói là, kỳ thực tuần trước chúng tôi đúng là đi khách sạn, nhưng là chủ tịch Tô bắt cóc tôi, chúng tôi còn thiếu chút nữa đã lên giường với nhau, cuối cùng chủ tịch Tô bị tôi đánh cho một trận!

Bỗng nhiên, một phóng viên nhìn về phía sau Đường Phong và hét lên: "Xem kìa, Chủ tịch Tô đến rồi!"

Đường Phong không chớp mắt lập tức hiểu ra ý định của phóng viên, cậu giả vờ ngạc nhiên xoay người, thấy Tô Khải Trình đang cùng Ca Trần trả lời phỏng vấn. Bề ngoài Tô Khải Trình trông rất bình thường, bởi vì ngoài cú tát ra, những cú đánh khác của Đường Phong đều là ở những chỗ mà người khác không thể nhìn thấy.

Như là, bụng này, ngực này, mông này.

"Chủ tịch Tô, Tô Khải Trình." Đường Phong trả lại một đống micro cho các phóng viên, sau đó tự nhiên bước tới chỗ Tô Khải Trình trong ánh đèn flash điên cuồng, như muốn chứng minh rằng mối quan hệ giữa cậu và Tô Khải Trình rất tốt, hoàn toàn không có mâu thuẫn.

Tô Khải Trình hơi híp mắt lại, nhìn Đường Phong với vẻ ngoài thanh lịch bước tới trước mặt, anh hạ giọng nói khẽ bên tai cậu: "Cậu đang làm gì?"

"Quay về phía ống kính, rồi cười lên, nếu không muốn cổ phiếu của anh ngày mai rớt giá." Đường Phong nhẹ nhàng nói, một tay ôm lấy vai Tô Khải Trình, giả vờ vô cùng thân thiết, cười tươi về phía ống kính.

Tô Khải Trình hừ nhẹ từ trong cổ họng, nhưng khi quay về phía ống kính, anh vẫn biểu hiện vô cùng thân thiết với Đường Phong,một bên phối hợp với Đường Phong mỉm cười, một bên nhỏ giọng thì thầm với người này.

"Lần trước tôi có dọa cậu sợ không?" Còn đang giả vờ uy phong.

Đường Phong không để mình bị đẩy vào thế bị động, cậu không thể bị vài ba câu của giới giải trí dọa sợ như vậy: "Tôi hình như đã giẫm lên 'Tiểu Tô Tô' của anh, không biết nó còn đau không?"

"Tôi thấy cảnh Đường đại minh tinh tự an ủi trong phòng tắm rất nóng bỏng, nếu quay thành phim chắc chắn sẽ bán rất chạy." Tô Khải Trình không chịu thua, thế nào cũng phải lấy lại một phần mặt mũi, lần trước bị Đường Phong giáo huấn một trận, lần này đấu khẩu thế nào cũng không thể thua.

"Chủ tịch Tô liệu có phải cứng luon không nhỉ? Không biết cuối cùng Chủ tịch Tô tự mình giải quyết hay bảo hai người đàn ông lực lưỡng kia giúp đỡ? Mà nói thật, kỹ thuật hôn của Chủ tịch Tô không tốt lắm, có cơ hội tôi sẽ dạy lại cho anh." Đường Phong cười nhẹ, cùng Tô Khải Trình quay người tránh ống kính phóng viên, chụp bao nhiêu ảnh đó cũng đã đủ rồi.

"Lần trước tôi chỉ đùa với cậu thôi, tôi nghĩ sau đó cậu cũng sẽ trả thù." Vừa quay người, Tô Khải Trình liền thay đổi giọng điệu một chút.

"Trò đùa của Chủ tịch Tô không phải ai cũng chấp nhận được."

"Nếu tôi muốn đối phó với cậu, Lục Thiên Thần và bọn họ cũng không thể tìm thấy cậu nhanh như vậy đâu, tôi cũng sẽ không đơn giản mắc bẫy như thế." Không rõ là thật hay giả.

"Anh đã bỏ thuốc tôi."

"Có lẽ tôi chỉ muốn chụp vài bức ảnh tuyệt đẹp khi cậu tự thỏa mãn thôi?" Tô Khải Trình dừng lại, biểu hiện nghiêm túc hơn một chút.

"Vậy giờ Chủ tịch Tô nhắc lại chuyện này với tôi là vì cái gì? Đừng nói với tôi là anh muốn hòa thuận với tôi như lúc ban đầu, hay là anh thích tôi gì gì đó. Anh đã khiến tôi suýt nữa nhảy từ tầng ba xuống, nếu tôi có bệnh tim thì có lẽ đã chết rồi." Đường Phong không cho Tô Khải Trình cơ hội phản bác, nói xong liền bước sang một bên, thu hút ánh mắt tò mò của mọi người nhưng không để lộ ra điều gì, lại nhìn Ca Trần giữa hai người bọn họ.

"Chúc mừng cậu ra viện." Đường Phong đi qua nhẹ nhàng ôm người thanh niên này một cái.

Dưới ống kính, không ai muốn tự hủy hoại hình tượng của mình, Ca Trần với nhãn hiệu "ánh nắng, tốt đẹp" cũng nở nụ cười: "Đừng giả bộ ở đây, nhìn không ra mày lợi hại thật, trước đây đều giả vờ thôi?"

"Mọi người đều vậy thôi, tám lạng nửa cân, nhớ trông kỹ Tô Khải Trình nhà cậu, lần sau đừng thả ra dễ dàng." Thỉnh thoảng, Đường Phong cũng rất sắc bén.

"Mày dụ dỗ anh ấy?"

Câu nói của Ca Trần khiến Đường Phong bất đắc dĩ, cậu cười khổ nói: "Yên tâm đi, mắt tôi chưa kém đến mức đó, nếu tôi thích anh ta thì cậu cũng không cần tiếp tục làm gián điệp hai mang."

"Xem ra họ nói cho mày biết hết mọi chuyện rồi, ha ha." Ca Trần dường như kiềm chế sự phẫn nộ và không cam lòng, "Mày nghĩ mày là ai? Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ vứt mày đi, như rác rưởi bên đường thôi. Mày có thực sự hiểu Lục Thiên Thần và Charles là người như thế nào không? Họ là dã thú hung ác, ăn thịt người không nhả xương."

"Vậy còn phải xem... cuối cùng ai chơi ai," Đường Phong cười nhẹ, vỗ Ca Trần lùn hơn cậu nửa cái đầu, "Câu cuối cùng của cậu tôi hoàn toàn đồng ý, đối phó với dã thú đích thực phải có kỹ năng của người thuần thú. Tôi cũng khuyên cậu, chỉ nên đóng vai trong phim thôi, dính vào những chuyện không thuộc về nghề nghiệp của mình chỉ khiến cậu gặp rắc rối."

Nói thêm vài câu với Ca Trần, để cho ký giả chụp thêm vài tấm ảnh rồi Đường Phong đi tìm Lục Thiên Thần và Charles, để lại lời khuyên cho người trẻ tuổi, việc Ca Trần có nghe vào tai hay không thì cậu không thể kiểm soát.

Trong mắt mọi người, họ vừa rồi như ôm nhau nói chuyện thân mật, nhưng đôi khi sự thân mật bề ngoài này không tốt đẹp như mọi người tưởng.

Bữa tiệc của các minh tinh thật là một nơi kỳ diệu, không phải sao?

...

...

Tiệc của ban huấn luyện siêu sao bắt đầu vào đúng 7 giờ 30 tối, khách khứa lục tục bước vào hội trường. MC lên sân khấu nói một đống lời, sau đó nhường chỗ cho ba nhà đầu tư lớn: Lục Thiên Thần, Charles và Tô Khải Trình lần lượt lên phát biểu. Ba người đàn ông tựa như bạn cũ mỉm cười bắt tay nhau, người không biết sẽ tưởng rằng tình cảm giữa họ rất tốt.

Phần tiếp theo là chủ đề chính của buổi tiệc hôm nay, chúc mừng toàn bộ thành viên của ban huấn luyện tốt nghiệp. Ngày hôm nay, ba nhà đầu tư còn trao tiền thưởng cho các học viên xuất sắc, hơn cả những chiếc cúp, tấm séc thực tế có giá trị hơn đối với những người mới bước vào nghề.

Đầu tiên là trao thưởng cho học viên có tiềm năng nhất, người nhận được giải thưởng là một thanh niên đẹp trai tên Trương Thụy Thừa, bình thường có quan hệ tốt với Đường Điềm Điềm và Đường Phong, là một tân binh nghiêm túc, anh ta đã ký hợp đồng với công ty giải trí Thiên Thần.

Từ trước đó, Đường Phong đã gặp Trương Thụy Thừa, ban đầu cậu định kết nối điện thoại cho anh ta trong chương trình của Trần Minh Húc, trao cho tân bình này cơ hội được chú ý hơn, nhưng sau đó Chino chen chân vào khiến mọi chuyện không suôn sẻ. Trương Thụy Thừa, với vẻ ngoài không tệ và nỗ lực của mình, đã nhận được sự công nhận của mọi người.

Giải thưởng tiềm năng nhất được trao bởi Charles, Trương Thụy Thừa xúc động bắt tay người này, sau khi nhận giải còn nói vài lời cảm ơn, ngoài dự đoán là còn nhắc tới Đường Phong.

"Trong khoảng thời gian ở ban huấn luyện siêu sao, tôi muốn đặc biệt cảm ơn một người. Về cả sinh hoạt, âm nhạc và biểu diễn, anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều, đó là Đường Phong. Cảm ơn anh!" Trương Thụy Thừa hướng về phía người đàn ông ngồi dưới khán đài cúi đầu một cái, Đường Phong chỉ cười gật đầu.

Thật lòng hay cố ý, phần cảm ơn này cậu đều nhận.

Trong giới giải trí, ai mà không có chút tâm tư nhỏ? Chỉ cần không xúc phạm đến người khác, có tâm tư riêng nhất định cũng không sao.

Tiếp theo là Tô Khải Trình trao giải thưởng cho học viên có điều kiện tốt nhất, người nhận giải là Đường Điềm Điềm, tương lai tươi sáng. Qua vài ngày tiếp xúc với cô bé này, Đường Phong nhận thấy cô tuy có vẻ vô tư vô lo, nhưng lại có tham vọng trong sự nghiệp diễn xuất.

Minh tinh mà không có tham vọng thì không phải là minh tinh, Đường Điềm Điềm với vẻ ngoài trẻ trung đã ký hợp đồng với công ty giải trí Tô thị. Dù không ưa Tô Khải Trình, nhưng Đường Phong thừa nhận rằng công ty giải trí Tô thị rất tốt, có gốc rễ sâu, cạnh tranh mạnh mẽ nhưng một khi đã lên vị trí cao thì tài nguyên dồi dào.

Cô bé này lên sân khấu ngoài ý muốn lại rất điềm tĩnh, nhận giải từ tay Tô Khải Trình một cách thoải mái, cảm ơn mọi người, rồi xuống sân khấu còn nháy mắt với Đường Phong, khiến cậu không nhịn được cười.

Lần lượt trao thêm vài giải thưởng khác như vũ đạo tốt nhất, lễ nghi tốt nhất, và cả những giải không quá nặng nề như nhân duyên tốt nhất. Nếu để ý kỹ sẽ thấy hầu hết mọi người đều nhận được giải, coi như là sự cổ vũ của ban tổ chức đối với mỗi học viên.

Giải thưởng lớn nhất luôn được trao cuối cùng, đã là ban huấn luyện siêu sao, giải thưởng lớn nhất tất nhiên cũng có cái tên "siêu sao".

"Ở đây, chúng tôi sẽ trao giải thưởng cuối cùng của ban huấn luyện siêu sao. Người nhận giải không chỉ nhận được một triệu tiền thưởng, mà còn có cơ hội tham gia vào bộ phim của một đạo diễn lớn trong nước, một hợp đồng quảng cáo trị giá một triệu, và chụp ảnh bìa cho một trong bốn tạp chí lớn trong nước. Vậy ai sẽ là người đoạt giải siêu sao này? Trước hết, xin cho phép tôi giới thiệu cách thức lựa chọn giải thưởng siêu sao."

Đầu tiên, người đoạt giải phải là người có thành tích thuộc top 3 trong toàn bộ chương trình học; thứ hai, người đó phải nhận được sự đồng thuận của hơn hai phần ba số học viên; cuối cùng, người đoạt giải cũng phải nhận được sự công nhận từ các huấn luyện viên của chương trình." Khi tiếng MC vừa dứt, màn hình trên sân khấu liền chiếu lên một đoạn video clip.

Hình ảnh đầu tiên trong video là huấn luyện viên vũ đạo Pacino, người đàn ông quyến rũ với những nếp nhăn trên trán mỉm cười trước ống kính: "Nếu tôi có cơ hội, tôi hy vọng có thể cùng Đường Phong nhảy thêm một điệu Tango."

Trong hội trường, lập tức vang lên những tiếng vỗ tay và tiếng huýt sáo, đèn sân khấu chiếu thẳng xuống chỗ Đường Phong ngồi, anh mỉm cười nhìn huấn luyện viên Pacino trên màn hình, trong lòng rất vui vì sẽ có cơ hội nhảy thêm một điệu với thầy.

Tiếp theo là hình ảnh của huấn luyện viên âm nhạc Austin, người đánh giá: "Nếu cậu phát hành album, tôi hy vọng mình có thể có vinh dự làm nhà sản xuất cho cậu."

Sau đó, các huấn luyện viên về giao tiếp xã hội và cưỡi ngựa lần lượt xuất hiện, cùng với mỗi video clip của học viên MC đặt cho họ câu hỏi: "Bạn có đồng ý để Đường Phong trở thành người nhận giải thưởng siêu sao lớn nhất không?" Tất cả học viên đều đồng ý, không ai từ chối.

Đường Phong tự cười thầm, nghĩ rằng đây chính là sức mạnh của một người già dặn như cậu.

Trên màn hình còn xuất hiện hình ảnh của ba nhà đầu tư lớn, vẫn đang đứng trên sân khấu. Sự ủng hộ của Lục Thiên Thần và Charles đối với Đường Phong không có gì lạ, điều đáng ngạc nhiên là cả Tô Khải Trình cũng tán thành.

Đường Phong tò mò nhìn về phía Tô Khải Trình, người đàn ông này cũng vừa lúc nhìn lại, cười nhẹ một cách lạnh lùng, như thể nói rằng: "Về công việc, tôi rất nghiêm túc. Tuy tôi thừa nhận tài năng của cậu, nhưng tôi vẫn nhớ chuyện cậu đã đánh tôi."

Đánh một gậy rồi cho một viên kẹo?

Khi mọi người đều nghĩ rằng MC sẽ tuyên bố Đường Phong là người đoạt giải, khi Đường Phong tưởng rằng mình vẫn có thể bình tĩnh ngồi chờ giải thưởng, màn hình bất ngờ chiếu hình ảnh của một ông lão — Larry, một trong những nhà biểu diễn nổi tiếng và giàu có nhất đương đại, cũng là thầy của Fiennes Đường.

Gương mặt già nua đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt đen vẫn sáng và sắc bén. Khi Đường Phong ngẩng đầu nhìn chăm chú vào video, anh như đang trực tiếp nói chuyện với Larry, không còn khoảng cách giữa sống và chết, không còn những thân phận khó nói, cũng không còn bị ngăn cách bởi màn hình điện tử.

Ngay khi Larry xuất hiện trên màn hình, khóe mắt Đường Phong bất giác ươn ướt.

Ông lão với nét mặt hiền từ chậm rãi mở lời: "Khi tôi tưởng rằng ngôi sao sáng nhất thế giới đã vụt tắt, tôi lại thấy được diễn xuất của một thanh niên đến từ Trung Quốc. Không cần ngôn ngữ, không cần quá nhiều động tác, chỉ cần nhìn vào đôi mắt sáng ấy là có thể thấy được một thế giới mà chúng ta không thể chạm tới."

Phút chốc, một ông lão tinh thần minh mẫn bước ra từ phía sau màn hình, với nụ cười trên môi và đôi tay mở rộng: "Chúc mừng, con trai của tôi, cậu là siêu sao cuối cùng đoạt giải."

Cả hội trường lập tức bùng nổ, mọi người đứng dậy vỗ tay chào đón nghệ sĩ vĩ đại này.

"Đường Phong, mau lên sân khấu đi." Thấy Đường Phong vẫn sững sờ tại chỗ, người đại diện Tiểu Vũ vội vàng khẽ đẩy cậu, Đường Phong hít một hơi thật sâu rồi chạy nhanh lên sân khấu. Ngay khoảnh khắc ôm chặt Larry, cậu không thể kìm nén được nước mắt, không biết phải nói gì, không thể thốt nên lời, và nước mắt của cậu rơi xuống đã nói lên tất cả tình cảm chồng chất.

"Nếu Fiennes còn sống và thấy cậu, cậu ấy sẽ rất vui, vì nghị lực của cậu ấy đã được tiếp nối bởi cậu." Ông lão vừa tiếc nuối cho sự ra đi của một thiên tài, vừa vui mừng vì khi ông còn sống đã có thể thấy một ngôi sao khác tỏa sáng. Ông như một người cha hiền từ, nhẹ nhàng vỗ vai người đàn ông đang lặng lẽ khóc, "Cậu và Fiennes rất giống nhau, bên ngoài đều là những người đàn ông trưởng thành, nhưng bên trong lại dễ xúc động như một đứa trẻ."

"Larry, cảm ơn ông." Đường Phong nghẹn ngào nở nụ cười lần nữa, "Cảm ơn, thực sự cảm ơn..."

"Tôi biết cậu sẽ trở thành một siêu sao chân chính, và tôi rất vui vì đã có cơ hội gặp cậu, con trai của tôi."

Ông lão tóc đã bạc trắng không chỉ là người thầy đầu tiên dạy diễn xuất cho Đường Phong, mà đôi khi còn giống như một người cha. Đường Phong không có cha, anh không biết người cha thật sự là như thế nào, nhưng anh nghĩ cha mình có lẽ giống như Larry.

Dạy anh diễn xuất, giải thích những triết lý cuộc sống, vào những lúc anh yếu lòng và buồn bã, Larry nhẹ nhàng vỗ về anh.

Đêm nay, một siêu sao vừa được tái sinh.

Chương 128

Ngày thứ hai sau khi chương trình huấn luyện siêu sao kết thúc cũng là ngày quay cuối cùng của chương trình truyền hình "Tình Nhân Trong Mộng". Kỳ cuối này tập trung vào việc lựa chọn giữa hai nam minh tinh, Charles chọn Đường Phong mà không hề do dự, như thường lệ Đường Phong vẫn như cũ là lựa chọn số một của quý ngài giàu có này. Tuy nhiên, đối với khán giả theo dõi chương trình, điều này vẫn gây bất ngờ đôi chút.

Họ lo sợ rằng tình thế có thể đảo ngược vào phút chót, bởi không ai có thể đoán trước được tâm tư của người giàu có, không ai biết chắc liệu Charles có thay đổi quyết định vào phút cuối hay không. Chỉ khi Charles tiếp tục tặng hoa cho Đường Phong, khán giả ngồi trước màn hình mới thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay, Charles sẽ có buổi tỏ tình cuối cùng.

Địa điểm tỏ tình không còn ở thành phố S nữa, toàn bộ ê-kíp chương trình đã bay đến thành phố Seattle, phía Tây Bắc nước Mỹ. Ngày hôm nay, Charles sẽ tỏ tình với Đường Phong bên hồ tại biệt thự của anh ở Seattle, Washington.

Ban ngày, ê-kíp đài truyền hình tất bật chọn cảnh trong khu nhà cấp cao sang trọng ở Washington, thỉnh thoảng họ bàn luận về những biệt thự thuộc về các CEO của Microsoft, hoặc những công ty cấp cao nào đó, họ còn thấy các quan chức cấp cao thường xuất hiện trên các tạp chí tài chính đi qua lại trong khu vực này.

Mặc dù đây là nhà của Charles và một chút nữa sẽ diễn ra nghi thức tỏ tình, nhưng Charles và Đường Phong vẫn chưa thể gặp riêng nhau để trò chuyện.

Trước sau như một, cả hai phải trả lời phỏng vấn riêng từ MC của đài truyền hình.

Giờ đang là 3h23 chiều ở Mỹ, Đường Phong và MC đang ngồi trong căn phòng gần hồ của Charles, hai bức tường của phòng đều là kính trong suốt, một trong số đó có thể mở ra, phía ngoài là sàn gỗ được trải thành boong tàu, bên cạnh là một chiếc du thuyền đang đậu ở đó.

Ngồi trên ghế sofa có thể cảm nhận làn gió mát từ mặt hồ thổi tới, chỉ cần nghiêng đầu là thấy được cảnh đẹp của hồ Washington, mặt hồ xanh biếc dưới ánh nắng lấp lánh như những viên đá quý.

"Đường Phong, chúng tôi không biết rằng trước đây cậu đã quen biết Charles. Trước khi tham gia chương trình, cậu có biết Charles sẽ là Bạch Mã Hoàng Tử của phần này không?" Khán giả bình thường sẽ hỏi một vài vấn đề mà họ cảm thấy hứng thú, ngày hôm nay MC đặc biệt lấy ra một vài vấn đề của khán giả trên internet đặt cho Đường Phong để tìm kiếm đáp án.

"Trước hết, tôi nghĩ rằng 'Bạch Mã Hoàng Tử' không phù hợp với Charles. Anh ta giống một con sư tử hơn, thường ngày nhìn oai phong nhưng cũng rất kiêu ngạo và tự phụ," Đường Phong cười, vuốt tóc bị gió thổi rối trên trán, "Nhiều người có lẽ sẽ không tin, nhưng thực tế là tôi không biết Charles sẽ tham gia chương trình. Trước đó, chúng tôi không thân thiết, chỉ thỉnh thoảng gặp nhau vì chủ tịch Lục và Charles là bạn tốt."

Đường Phong trả lời một cách nửa thật nửa giả, tuy đã ở chung với Charles một tháng, nhưng cậu vẫn coi mối quan hệ của họ chỉ dừng lại ở mức bạn bè.

"Charles luôn chọn cậu trong suốt chương trình, rất nhiều khán giả tò mò liệu ngoài đời anh ấy có từng hẹn hò riêng với cậu hoặc có ám chỉ nào không?"

Đường Phong cúi đầu cười, ngón tay nhẹ nhàng xoa môi, rồi trả lời trước ánh mắt đầy ẩn ý của MC: "Chúng tôi đã từng gặp riêng."

"Chắc chắn nhiều người đang reo hò trước TV vào lúc này," MC cười đáp lại.

"Chúng tôi hiện tại là bạn," Đường Phong nghiêm túc nói trước máy quay, "Giống như tiêu đề chương trình, tình bạn giữa hai người đàn ông. Nếu bạn đang có ý nghĩ nào không trong sáng, thì hãy nhanh chóng xóa nó đi!"

Toàn bộ buổi phỏng vấn diễn ra rất thoải mái, Đường Phong tự nhiên và hài hước, khiến MC lẫn ê-kíp cười nhiều lần, thỉnh thoảng, anh cũng tự giễu bản thân.

Gần hoàng hôn, Đường Phong một mình đứng trên lan can sân thượng tầng hai nhìn xuống, thấy Charles đang bày nến trên boong tàu. Từ trước đến giờ rất nhiều chương trình thường thích tạo ra những "bất ngờ thú vị", nam diễn viên bí mật chuẩn bị quà tặng cho nữ diễn viên, sau đó tạo bất ngờ cho cả hai.

Nhưng rõ ràng lần này chương trình không đi theo lối mòn đó. Ngay từ đầu, Đường Phong đã biết Charles sẽ tỏ tình với mình hôm nay và có thể nhìn rõ mọi động thái của Charles, như lúc này anh đang bày nến và hoa trên boong tàu, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu chào Đường Phong.

"Hey, cậu không định xuống giúp tôi sao? Chỉ đứng trên đó nhìn tôi bận rộn à?" Charles ngửa đầu nói lớn với Đường Phong.

"Hoa và nến chưa đủ, thêm vài thứ trên mặt nước nữa," Đường Phong không những không giúp, mà còn đưa thêm yêu cầu cho Charles.

Charles cúi đầu đáp lại với một cử chỉ lịch lãm: "Vâng thưa quý cô."

Thật là miệng lưỡi sắc sảo.

Đường Phong cười và trả lại cho Charles một động tác giơ ngón cái xuống. Ánh nắng chiều Seattle dần buông, như những ngọn lửa màu cam nhấp nhô trên mặt hồ Washington, thiêu đốt mặt nước xanh biếc. Ở đằng xa, một chiếc du thuyền không rõ của ai lướt qua, để lại một vệt sáng mờ ảo, như một bức tranh, mà họ chính là nhân vật chính trong bức tranh đó.

Việc đưa địa điểm quay cuối của chương trình đến Mỹ là ý của Charles, cũng là gợi ý của Lục Thiên Thần khi anh sang Mỹ đóng phim, họ nghĩ rằng sẽ tiện hơn nếu quay luôn tại đây để không phải di chuyển nhiều.

Mặt hướng về mặt hồ và mặt trời chiều, c đặt tay lên lan can và hít sâu một hơi, đây là cảm giác của sự sống, làn gió từ hồ hòa quyện với ánh nắng ấm áp thổi vào ngực, mang theo hương vị của nước hồ, cá tươi, trân châu và ánh mặt trời, cùng với chút mùi xì gà và rượu ngon.

Tất cả hương vị hòa quyện vào nhau, đậm đà mà tươi mới.

Mở mắt ra, ánh nắng chiều vừa vặn chiếu vào sâu trong đôi mắt cậu, khiến hàng mi và con ngươi như nhuộm màu lửa. Cậu hơi nheo mắt lại, trong ánh mặt trời có chút khó có thể thấy rõ trên mặt hồ cách đó không xa phải chăng là một chiếc du thuyền, người đứng trên du thuyền có phải là người nào đó cậu biết.

Lục Thiên Thần?

"Đường Phong!" Dưới lầu bỗng vang lên tiếng gọi của Charles.

Cậu cúi đầu nhìn xuống, người đàn ông kia đã thắp sáng toàn bộ ngọn nến, tay áo và ống quần đều được cuộn lên, trông giống như một người công nhân thuyền chài vừa mới vớt cá từ hồ lên. Tuy nhiên, đôi mắt rám nắng ấy vẫn giữ nguyên vẻ đẹp quý phái, rực rỡ như một viên đá quý.

Đường Phong chưa từng nhận ra đôi mắt của Charles rất đẹp, cũng như cậu chưa từng hiểu rõ hoàn toàn người đàn ông này.

"Tôi thích cậu." Lời tỏ tình thốt ra thật trực tiếp.

"Anh nói gì, tôi không nghe rõ." Khóe miệng cậu khẽ cong lên, ánh nắng chói chang khiến Charles phải ngẩng đầu, đưa tay che trên trán.

Dưới ánh nắng ngược chiều, thân hình Charles như được bao phủ bởi một vòng sáng màu quýt ấm áp, anh ta mở rộng hai tay, mỉm cười với Đường Phong, để lộ hàm răng trắng đều như vỏ sò.

"Tôi nói, nhảy xuống!" Charles hét lớn.

"Nhảy xuống gì chứ, anh điên rồi sao?" Từ trên sân thượng nhảy xuống sẽ rơi vào hồ nước.

Charles liên tục vẫy tay, thét lên: "Mau đến đây, nếu cậu là đàn ông thì nhảy xuống đi, hay là cậu thực ra chỉ là con vịt cạn không biết bơi? Nhưng cũng không sao, vì cậu nhảy xuống tôi sẽ vớt lên. Cậu không thấy nóng sao? Mau nhảy xuống!"

"Phép khích tướng không có tác dụng với tôi."

Khẽ nhếch môi cười, Đường Phong quay người bước về phía phòng, mặc cho Charles ở dưới càng lúc càng lớn tiếng gọi, những lời đó vào tai cậu chỉ còn là những âm thanh mơ hồ.

Cậu bước thêm ba bước nữa, khi mọi người tưởng rằng Đường Phong sẽ vào phòng, người đàn ông này lại đột nhiên xoay người chạy lên.

Nhẹ nhàng, lướt qua tay vịn.

Từ rất lâu trước đây, cậu cũng từng khao khát như những người trẻ tuổi khác, không chút ngại ngần mà nhảy từ chỗ cao xuống hồ bơi hay biển rộng, rất nhiều điều mà kiếp trước cậu chưa từng thử.

Dưới ánh hoàng hôn, một người đàn ông từ trên sân thượng nhảy xuống, chìm trong ánh chiều tà ở Seattle.

Tiếng nước "tùm" vang lên, Charles sau đó cũng nhảy theo, đây có lẽ là cách họ thổ lộ với nhau, nhưng khác xa với những gì khán giả tưởng tượng. Cuối cùng, không ai biết đây có được tính là lời tỏ tình không, nếu tính, thì việc Đường Phong nhảy xuống có nghĩa là đồng ý hay từ chối?

Trên mặt hồ không xa, người đàn ông đứng trên du thuyền mỉm cười, nhẹ nhàng hít một hơi rồi quay người bước vào ca-bin.

Ngọn nến và hoa tươi, lặng lẽ trôi dạt trong hoàng hôn, cho đến khi ánh trăng dần lên cao.

. . .

. . .

Vậy là tiết mục đã kết thúc?

"Tôi nghĩ sau khi phát sóng, tiết mục này sẽ nhận được rất nhiều thư từ khán giả." một kết cục không phải là kết thúc, Vương Nam, người sản xuất chương trình, có chút đau đầu xoa trán. Theo kế hoạch ban đầu, tiết mục sẽ diễn ra theo kịch bản đã định, với việc Charles tỏ tình với Đường Phong, sau đó Đường Phong sẽ quyết định đồng ý hoặc từ chối.

Nhưng bây giờ, chẳng ai biết họ có thành đôi hay không.

Khải nhún vai, cười nói: "Không có cách nào khác, Charles xưa nay không phải là người dễ dàng tuân theo mệnh lệnh. Có lẽ... chính anh ta cũng không có đủ can đảm để hỏi, hoặc sợ phải nhận được câu trả lời."

"Anh ta không có dũng khí? Tôi nghĩ anh ta đã có thể coi là một 'phần tử khủng bố' rồi đấy!"

"Người khổng lồ có mạnh mẽ đến đâu thì cũng có mặt yếu mềm, thậm chí là yếu đuối."

Mỗi người trong chúng ta đều có một mặt như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ