Chương 19 - 24 (Quyển 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 19 - 24

"Không, anh sẽ không." Đường Phong hơi nghiêng đầu để tránh né sự chạm vào của đối phương, tuy bàn tay của Albert lạnh lẽo, nhưng đối với một người đang bị sốt nhẹ như cậu thì thực ra cảm giác ấy cũng khá dễ chịu.

"Tại sao cậu lại chắc chắn như vậy?" Albert vẫn ôm chặt người kia không buông, cảm giác ôm ấp này khiến người ta tưởng rằng họ đang yêu nhau.

Tất cả chỉ là ảo giác.

Lúc này có lẽ là buổi trưa, ánh nắng mùa thu dịu dàng mang theo làn gió mát từ ngoài cửa sổ thổi vào, làm tung bay rèm cửa màu vàng ấm. Những tấm rèm cửa khẽ phất phơ trong gió biển như đang vẫy tay chào bọn họ, cơn gió mát lành thỉnh thoảng lướt qua gò má mang đến cảm giác sảng khoái.

Trên chiếc giường trắng tinh, không vương chút bụi bẩn, có hai người đàn ông đang nằm.

"Bởi vì anh là Albert, và tôi tin anh." Đường Phong từ từ quay đầu, đối mặt với người đàn ông có mái tóc vàng rực rỡ và đôi mắt xanh lục, đưa tay ra từ trong chăn và nhẹ nhàng xoa lên trán anh ta, "Ít nhất hiện tại thì không."

Albert hơi cong khóe môi, tiến lại gần và đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ nhàng, không chứa đựng bất cứ ý tình dục nào.

"Nghỉ ngơi đi, tôi sẽ quay lại xem cậu."

Đường Phong nhìn theo Albert đứng dậy rời đi không một chút do dự.

Những kẻ tự cho mình là đúng, luôn luôn cho rằng tình yêu của mình là thuần khiết và trung thành. Không biết đây có phải là ưu điểm của Albert hay không, hay là người đàn ông này sẽ cảm thấy chán nản và vứt bỏ khi đã chiếm được?

Hiện tại mà nói, Đường Phong không biết đáp án này, có lẽ Albert cũng không thể chắc chắn.

Đường Phong đã ngủ một giấc suốt một ngày đêm, khi tỉnh dậy thì trời đã sáng, có nghĩa là cậu đã không ăn uống suốt cả ngày đêm.

Đầu không còn choáng váng, cơ thể cũng không còn khó chịu, không cảm thấy ướt đẫm mồ hôi mà ngược lại rất sảng khoái, hẳn là có ai đó đã lau người cho cậu khi cậu ngủ. Đường Phong chắc chắn người đó tuyệt đối không phải là Albert, vì Albert không phải là người sẽ hạ mình chỉ vì tán thưởng người khác.

Người đàn ông giờ đây đã hồi phục sức khỏe, chỉ còn lại cảm giác đói.

Một cô hầu nhẹ nhàng mở cửa, thấy Đường Phong đã tỉnh, cô nhanh chóng rời đi. Đường Phong không để tâm, ngay khi cậu đang tìm quần áo thì cửa lại mở, giống như một hoàng gia cổ đại với đặc quyền và phục vụ tận tình, một loạt các cô hầu trẻ tuổi với khuôn mặt xinh xắn mang nước, khăn mặt và bàn chải đánh răng, tất cả xếp hàng trước mặt cậu.

"Tôi có thể tự làm." Cảnh tượng này không khỏi khiến cậu có chút hoảng sợ, Đường Phong kéo chiếc chăn che người, cậu không quen với việc khỏa thân trước mặt phụ nữ, kể cả trong mắt cậu, những cô gái này thậm chí còn chưa tới 20 tuổi, chỉ là những đứa trẻ.

Tuy thực tế là cậu hiện giờ cũng chỉ hơn 20 tuổi, nhưng Đường Phong thường quên điều này.

"Chủ nhân đã ra lệnh cho chúng tôi phục vụ ngài, thưa ngài, xin ngài đừng làm khó chúng tôi." Cô hầu dẫn đầu nói bằng giọng dịu dàng, đồng thời cúi đầu xuống, khiến cậu khó lòng từ chối.

"Vậy được rồi, phiền các cô."

Đôi khi từ chối quá nhiều lại không tốt, khi còn là Fiennes, Đường Phong từng đến Ấn Độ một lần để quay phim, tình cờ quen một ngôi sao Bollywood, cậu may mắn được mời về nhà người đó làm khách.

Ở Ấn Độ, các ngôi sao Bollywood thường là những người có xuất thân cao quý, chỉ khi đến Ấn Độ, cậu mới hiểu được sự kỳ diệu ở nơi đây. Cha mẹ của các ngôi sao Bollywood cũng đều là người thuộc tầng lớp quý tộc, trong nhà họ có rất nhiều người hầu thuộc tầng lớp thấp kém, lần đầu tiên Fiennes tiếp xúc với cảnh tượng này, cậu còn có chút ngạc nhiên.

Mỗi sáng thức dậy, giống như ở đây, cậu mở mắt là đã có một người hầu quỳ trước giường để phục vụ cậu. Fiennes từng từ chối, nhưng người bạn Bollywood của cậu nói rằng việc cậu từ chối phục vụ có nghĩa là người hầu này không làm tốt công việc, cha mẹ của ngôi sao Bollywood sẽ vì thế mà đuổi người hầu này đi, khiến họ mất việc.

Sau đó, Fiennes không từ chối nữa, mà cậu cùng người bạn Bollywood cũng giữ kín chuyện này.

Trong mắt mình đó là sự tử tế đối với người khác, đặt vào bối cảnh và hoàn cảnh không phù hợp, điều đó có thể biến thành một tổn thương không thể lường trước.

Không có khả năng thay đổi hoàn cảnh lớn, chỉ có thể thuận theo hoàn cảnh để đạt kết quả tốt hơn.

Đường Phong rất nhanh nhận ra trên hòn đảo nhỏ này có không ít nữ hầu, một số người trong số họ thực ra là vợ của các vệ sĩ hoặc những người làm vườn trên đảo. Bởi vì chủ nhân Albert thường không có mặt ở đây, công việc hàng ngày của họ chỉ là dọn dẹp vệ sinh, tỉa cây, phơi nắng và nói chuyện phiếm với nhau, cuộc sống của họ ổn định và yên bình.

Các cô gái không ngần ngại nói chuyện với Đường Phong, cậu không biết đó là do Albert cho phép hay vốn dĩ đã như vậy.

Nhưng nói chuyện với những cô gái đáng yêu này đã giúp Đường Phong hiểu thêm về Albert.

Chẳng hạn, mặc dù Albert yêu cầu mọi người trên đảo tuân thủ các quy tắc nhất định, như phải quỳ xuống khi thấy chủ nhân, nhưng đối xử với người hầu khá tốt. Họ có ngày nghỉ và được nhận tiền thưởng hậu hĩnh, cũng như có chỗ ở riêng trên đảo.

Khi Albert không có mặt, quản gia sẽ chịu trách nhiệm quản lý, thỉnh thoảng quản gia cũng sẽ tổ chức một vũ hội nhỏ cho các cô gái hoặc cho phép họ đi du thuyền chơi một chút. Mặc dù nơi này không nhộn nhịp và nhiều màu sắc như các thành phố lớn, nhưng đối với những người thích cuộc sống yên bình và không có tham vọng quá cao thì đây vẫn là một nơi tuyệt vời hơn là chen chúc trong thành phố lớn.

Mỗi người đều có mong muốn và sự thỏa mãn riêng của mình, rõ ràng là các người hầu ở đây rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của họ. Khi Đường Phong dùng bữa, các cô gái thường kể về Albert với cậu, hầu hết những gì họ nói đều là những lời tốt đẹp, phỏng chừng vì họ không dám nói điều xấu.

Có thể những lời này mang một phần cố ý và mệnh lệnh từ cấp trên, nhưng chúng thật sự đã giúp Đường Phong hiểu thêm về Albert.

Đường Phong không phải là người đầu tiên đến hòn đảo này, nhưng cậu là người duy nhất được ở lại đây hai ngày. Trước đó, Albert cũng từng mang một vài chàng trai hoặc cô gái xinh đẹp đến đảo, họ thường chỉ ở lại một ngày rồi đi.

"Chủ nhân không thích người ngoài đến nhà của ngài." Lúc nói điều này, cô hầu gái đặc biệt chú ý nhìn chằm chằm Đường Phong, dường như muốn xem rốt cuộc cậu là kiểu đàn ông như thế nào mà có thể ở lại trên đảo hai ngày liên tiếp.

Thực tế chứng minh rằng Đường Phong không chỉ ở đây hai ngày, mà còn ở đến ngày thứ ba, thứ tư và thứ năm.

Trong mấy ngày này, Đường Phong không gặp mặt Albert, dù cậu biết qua lời kể của các nữ hầu rằng người đàn ông đó thực ra đang ở trên đảo, điều này khiến Đường Phong cảm thấy kinh ngạc.

Cậu nghĩ rằng Albert đã nỗ lực đưa cậu đến đây, ít nhất cũng sẽ đến gặp cậu. Kết quả là người này lại biến mất vài ngày liền, trong khi cậu còn có vài việc muốn bàn bạc với anh ta, tuy không biết kết quả sẽ ra sao, nhưng ít nhất cậu cũng phải thử một lần.

Mười ngày nữa, cậu phải tham dự liên hoan phim tại Venice, cậu không dám tưởng tượng rằng nếu mình đột ngột mất tích thì sẽ gây ảnh hưởng gì đối với đoàn làm phim. Kể cả Lục Thiên Thần có thể giải thích với đạo diễn Lý Nguy, nhưng cậu vẫn có nguyên tắc riêng của mình. Việc tham dự liên hoan phim hay không là một chuyện, nếu đã hứa mà không làm, cậu sẽ cảm thấy khó chịu.

Đường Phong tin rằng Albert sẽ không nhốt cậu.

Ngoài ra, Đường Phong còn biết được từ các nữ hầu một tin mới: sau khi cậu và Albert đến hòn đảo này không lâu, có một chiếc trực thăng khác cũng hạ cánh trên đảo, mang theo hai người nữa. Khác với Đường Phong, hai người này bị nhốt trong một căn nhà gỗ nhỏ, không được đối đãi tốt như cậu.

Chẳng lẽ đó là Tô Khải Trình và Lý Đông Tây?

Đường Phong lập tức nghĩ đến hai người này, cậu vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Lý Đông Tây, vì nếu không phải vì cậu, Lý Đông Tây sẽ không bị liên lụy vào chuyện này.

Còn về Tô Khải Trình, có thể nói năm nay anh ta cực kỳ xui xẻo, hợp tác với Charles để thực hiện một vài mưu kế nhỏ, đường đường là một chủ tịch lớn lại bị bắt giam.

Từ miêu tả của các nữ hầu về ngoại hình của hai người kia, cậu đoán rằng mình đã đúng đến tám chín phần. Charles bọn họ rời đi vội vàng phỏng chừng không mang theo Tô Khải Trình và Lý Đông Tây, thế là Albert thuận tiện tóm được hai người kia về.

Nếu Albert không đến gặp cậu, cậu sẽ chủ động đi tìm anh ta.

Đường Phong truyền đạt ý muốn của mình cho nữ hầu, cô ta lập tức rời đi và không để cậu phải chờ lâu. Chỉ sau hai, ba phút, cô quay lại với một bộ quần áo truyền thống màu trắng, thêu hoa văn mây bay.

"Có phải kêu tôi mặc cái này không?" Đường Phong nhướng mày.

"Chủ nhân bảo ngài thay quần áo rồi đến dùng bữa cùng ngài ấy. Ngài thay quần áo ở đây rồi ra ngoài, chúng tôi sẽ chờ ngài ở ngoài." Nữ hầu đặt bộ đồ xuống rồi thêm một câu, "Ngài có cần tôi giúp thay quần áo không?"

"Không cần... Tôi tự làm được."

Đường Phong đứng trước gương, cầm đôi giày mềm cùng màu với hoa văn đặt bên cạnh không nhịn được cười, Albert rốt cuộc đang chơi trò gì đây?

Thay bộ đồ mà nữ hầu mang đến, Đường Phong nhìn mình trong gương, nếu không phải vì mái tóc ngắn gọn gàng, cậu thật sự trông giống như một người đàn ông cổ đại, nhưng ngay cả đàn ông cổ đại cũng không mặc kiểu quần áo này. Bộ đồ rõ ràng đã được chỉnh sửa, vừa vặn với cơ thể cậu, làm tôn lên vóc dáng thon dài, chất liệu vải cao cấp cùng hoa văn tinh xảo cho thấy Albert có gu thẩm mỹ không tồi, dù có phần quái dị và đặc biệt.

Trong những ngày gần đây, Đường Phong không gặp Albert và cũng không bị hạn chế hành động, ngoại trừ sân thượng và vườn hoa bên ngoài căn phòng, cậu thường xuyên lui tới phòng sách của Albert.

Từ phòng sách, cậu thường chọn một cuốn sách nào đó mà cảm thấy hứng thú rồi mang ra vườn hoa hoặc sân thượng để đọc. Nhưng thực ra, phần lớn thời gian cậu đều trò chuyện với những người hầu thay vì đọc sách, bởi vì Đường Phong cảm thấy điều đó thú vị và sinh động hơn, gặp gỡ những người có quan điểm khác biệt còn giúp mở mang kiến thức.

Một nữ hầu dẫn Đường Phong ra vườn hoa ngoài trời, khi người đàn ông mặc đường trang xuất hiện, tất cả những người hầu đều tự động lui ra. Đường Phong liếc mắt nhìn thấy Albert đang ngồi ở trung tâm vườn hoa, dưới chiếc ô che nắng, với mái tóc vàng và đôi mắt xanh, mỉm cười nhìn cậu, rồi đứng dậy.

"Tôi rất bất ngờ khi cậu chủ động yêu cầu gặp tôi," Albert nói với vẻ lịch thiệp, ra hiệu mời Đường Phong đến ngồi.

"Tôi không thấy có gì bất ngờ trong ánh mắt của anh," Đường Phong tiến đến, không ngồi xuống, mà đứng trước mặt Albert.

Cậu tiếp tục nói: "Không có người hầu nào dám công khai bàn luận về chủ nhân của nơi này với khách nếu không được chủ nhân cho phép, đặc biệt khi người đó là Albert. Anh cố ý để tôi biết rằng Tô Khải Trình và Lý Đông Tây đang ở đây, cũng muốn qua lời kể của những người khác để tôi hiểu thêm về anh. Nếu mục đích của anh giống với suy nghĩ của tôi, thì anh đã thành công rồi."

"Cậu thật thông minh, không ngồi xuống sao?" Albert, dù bị Đường Phong nhìn thấu, vẫn thản nhiên chấp nhận, như thể việc bị cậu đọc vị là điều hết sức bình thường, việc không nhận ra mới là điều bất thường.

Đây chính là Esméralda trong cảm nhận của anh: thông minh và dũng cảm.

"Anh không nghĩ rằng đứng nói chuyện sẽ hiệu quả hơn sao?" Đường Phong khẽ nhếch môi cười, vẫn không có ý định ngồi xuống. "Nếu đã nói chuyện thì nên bàn hết, không để trong lòng điều gì, ăn mới ngon."

"Về điểm này... tôi đồng ý với cậu," Albert nhìn cậu, "Vậy thì, Đường thân mến của tôi, cậu muốn nói chuyện gì với tôi?"

"Trước hết, tôi muốn hỏi anh một câu."

"Mời hỏi."

"Nếu anh đã đưa tôi đến đây, tại sao lại nhốt tôi một mình trong phòng? Nếu muốn gặp tôi, tại sao không tự mình đến, mà lại nhờ nữ hầu truyền đạt để tôi phải chủ động tìm anh?"

Trước mặt Albert, không có gì có thể ngụy trang được, người đàn ông này quá thông minh, bất cứ mưu mẹo nào cũng sẽ dễ dàng bị nhìn thấu, Đường Phong không cho rằng giở trò trước mặt một người thông minh là một lựa chọn sáng suốt.

Một người thông minh tử tế có thể coi như không nhận ra, nhưng Albert, anh ta có thể sẽ loại bỏ người đó một cách lạnh lùng, để đỡ chướng mắt.

"Tôi rất mâu thuẫn, cậu có hiểu không?" Albert để lộ một chút biểu cảm phiền muộn, ánh mắt anh dời về phía biển khơi xa xăm, giọng nói trở nên trầm thấp và du dương, như lời tâm sự hoa lệ trong một vở ca kịch.

"Tôi muốn ở nơi cậu không thể nhìn thấy, lặng lẽ quan sát cậu trưởng thành từng chút một. Đó là một quá trình khiến người ta yêu thích, là một điều vô cùng tuyệt vời." Người đàn ông này khẽ nở nụ cười, tiếp tục nói, "Quá trình là điều đáng giá để tận hưởng, dù nhiều lúc kết quả không ngọt ngào."

Albert xoay người theo lời nói: "Nhưng tôi cũng rất mâu thuẫn, vừa tán thưởng vừa yêu cậu sâu sắc. Tôi nhìn cậu lớn mạnh từng chút một song cũng chứng kiến cậu rơi vào hố lửa."

Ánh mắt sắc bén của người đàn ông này dán chặt vào Đường Phong, giọng nói của Albert cũng trở nên nặng nề hơn: "Kẻ đại diện cho tình yêu, sự chân thành và dũng cảm liệu có luôn gặp phải những trải nghiệm? Khi Esmeralda yêu phải người không nên yêu, chính là Phoebus trăng hoa kia, cậu cũng đã nảy sinh tình cảm với Charles lăng nhăng kia. Khi Esméralda bị phó giám mục Frollo dồn ép, cậu có phải cũng đã hiểu được thế nào là bất lực trên người Lục Thiên Thần?"

"Anh suy nghĩ quá nhiều rồi."

Đường Phong có chút cười khổ không ngớt, mối quan hệ giữa cậu và Charles cùng với Lục Thiên Thần thực ra có một chút tương tự với câu chuyện của Esméralda, chỉ một chút mà thôi.

Albert liên kết cậu với Esméralda chủ yếu vì ấn tượng ban đầu của anh ta, anh ta luôn cho rằng cậu chính là nữ thần "Esméralda" trong cảm nhận của mình, một hình mẫu lý tưởng, một khát vọng xuất phát từ tiểu thuyết.

Nhưng trên thực tế, dù lịch sử có tồn tại Esméralda hay không, cậu và cô ta là hai người hoàn toàn khác biệt, ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Albert đắm chìm trong ảo tưởng cho rằng mình chính là người đánh chuông Quasimodo, liên tục tự nhủ rằng mình là một người lương thiện, mặc dù có "bề ngoài" xấu xí.

"Bề ngoài" của Albert chính là thủ đoạn, nghề nghiệp và địa vị của anh ta.

Có thể Albert không chỉ đang nói cho chính mình, mà thực sự là bản thân anh ta đã kiên định với niềm tin đó.

"Là tôi suy nghĩ nhiều quá sao?" Albert khẽ cười, tiếng cười của anh như gió biển âm u lạnh lẽo, khiến người nghe cảm thấy lạnh lẽo.

"Hoặc là... chính cậu đã hãm sâu vào sự trêu cợt vô tình của số phận mà không nhận ra?" Đột nhiên, Albert bước nhanh đến, nắm lấy vai Đường Phong, ngôn từ tuy mềm mại nhưng mỗi từ đều nặng nề như tảng đá nghìn cân.

Nhưng những lời đó rơi trên đống cát ngoài biển Đường Phong này, chẳng có tác dụng gì.

Nhìn bàn tay Albert khoác lên vai mình, Đường Phong vươn tay hất tay Albert ra, nói: "Số phận của tôi nếu ngay cả tôi còn không rõ, thì người khác ở vị trí khác có thể thấy rõ sao, Albert, vận mệnh của anh có thấy rõ không?"

"Vẫn luôn thấy rất rõ ràng." Albert nhàn nhạt đáp.

"Có thể ngay cả chính anh cũng đang hãm sâu vào sự trêu cợt của số phận mà không nhận ra thì sao? Có thể cái anh gọi là tỉnh táo cũng chỉ là một loại ảo giác thì sao? Làm sao anh phân biệt được?" Đường Phong nói xong cảm thấy rất buồn cười, sao cậu lại giống Albert cằn nhằn lải nhải như vậy. Triết lý nghiên cứu càng sâu càng mơ hồ, thà không nghiên cứu, sống vững chắc để mình đỡ bị cuốn vào mê cung.

"Được rồi, chúng ta dừng lại chủ đề này đi, xem ra nếu muốn tiếp tục bàn luận thì phải ngồi bàn, tôi không muốn cứ đứng thế này đến buổi tối." Lo lắng cuộc tranh cãi có thể tiếp tục kéo dài, Đường Phong cuối cùng chọn ngồi xuống, vừa ăn gì đó vừa bàn.

Albert dường như vẫn đang suy nghĩ lời Đường Phong, hơi híp mắt không biết nhìn đâu: "Lời nói của cậu khiến người ta phải suy nghĩ lại."

Đường Phong đi tới đẩy Albert lên ghế ngồi, động tác đột ngột của cậu khiến Albert ngay lập tức tỉnh lại khỏi suy nghĩ của mình.

"Suy nghĩ quá nhiều dễ hồ đồ, chúng ta hãy nói chuyện chính đi." Hai tay Đường Phong đặt trên vai Albert, nói.

Trong đôi mắt xanh biếc của Albert hiện lên một tia chấn động. Khi Đường Phong muốn xoay người đi đến chỗ ngồi của mình, Albert chợt vươn tay kéo cậu lại, Đường Phong lảo đảo vài bước rồi bị ép ngồi lên đùi Albert, đây không phải là tư thế dễ chịu gì.

Đường Phong khẽ nhíu mày, sau đó cố gắng đứng dậy.

Nhưng Albert lại một lần nữa đè cậu xuống, ôm lấy thắt lưng cậu với sức lực rất lớn, hai cánh tay tái nhợt như sắt thép không nhúc nhích.

Tốt, lại một tên luyện võ.

Phát hiện này khiến Đường Phong có chút thất vọng, cậu vốn nghĩ rằng đàn ông nhìn có vẻ tái nhợt như Albert không phải là người biết võ thuật, từ tốc độ Albert đột ngột ôm cậu, cùng với vị trí và sức lực nắm lấy thắt lưng cậu, Albert rõ ràng không phải là kẻ dễ đối phó.

Vì sao các trùm sò hiện nay đều thích luyện võ?

Tuy Albert không phát ra tiếng nào duy trì tư thế này chăm chú nhìn cậu, Đường Phong thân là đàn ông mà không biết cái gì đang cứng cứng nhấn lên mình thì có lẽ đời này cộng thêm đời trước của cậu đã sống uổng phí!

"Buông tôi ra, Albert."

Đường Phong không sợ xảy ra quan hệ với Albert, đây không phải là vấn đề cậu lo lắng. Điều duy nhất cậu lo lắng là nếu một ngày xảy ra quan hệ với người đàn ông này, liệu Albert có ném cậu ra biển không, còn Tô Khải Trình và Lý Đông Tây thì chui vào bụng cá mập.

Không ổn vô cùng.

Vì sao vấn đề cậu lo lắng lại nhiều như vậy?

Người đàn ông tóc vàng mắt xanh vẫn như cũ không nói gì, tay phải của Albert từ từ vuốt ve dọc theo thắt lưng cậu lên đến gáy, cảm giác này khiến Đường Phong nhớ tới con rắn xanh biếc trong mơ mấy ngày trước.

Khi bàn tay lạnh lẽo của Albert dừng lại trên gáy Đường Phong, anh đột nhiên dùng sức.

"Không!" Hai tay Đường Phong đẩy lên vai Albert, cự tuyệt để khoảng cách giữa bọn họ gần thêm một phân.

Sức lực trên gáy Đường Phong không giảm, giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào.

Đường Phong không động, Albert tự mình động, người này nâng cao thắt lưng, cố gắng hôn lên môi cậu, một tay Đường Phong nhanh chóng ngăn cách giữa hai người.

"Tôi đã nói, không!" Đường Phong nói với giọng mạnh mẽ, "Anh và bọn họ có gì khác nhau?"

Những lời này vừa nói ra, không khác gì việc đồng ý với lời nói của Albert trước đó.

Sự thật và giả dối quyện vào nhau khiến người ta khó phân biệt.

Đường Phong chỉ có thể cược, cược rằng lý trí hiện nay của Albert lớn hơn xung động sinh lý của chính anh ta.

Cuối cùng cậu đã thắng cược.

Albert từ từ buông cậu ra, Đường Phong ngay lập tức đứng dậy, khiến mình trông càng bình tĩnh khi ngồi xuống đối diện Albert. Albert vẫy tay với người hầu bên cạnh: "Một cốc nước đá."

Sau bữa trưa, Đường Phong đứng một mình trên sân thượng của biệt thự, nhìn ra mặt biển xanh biếc lấp lánh dưới ánh mặt trời, việc Albert đồng ý dường như quá dễ dàng.

Đường Phong vừa nói rằng cậu muốn tham dự Liên hoan phim Venice vào tuần sau, Albert lập tức đồng ý, thậm chí còn cam kết sẽ đưa cậu đến Venice sớm hai ngày.

Khi Đường Phong hỏi liệu Tô Khải Trình và Lý Đông Tây có ở đây không, Albert trả lời, hai người đó đang ở trên đảo, trải nghiệm cuộc sống của người hầu. Nghĩ đến việc Tô Khải Trình, một ông chủ lớn, phải trồng rau tưới nước trên đảo, Đường Phong không nhịn được cười.

Cậu nói rằng mình muốn đi xem hai người kia, Albert không chỉ đồng ý, mà còn cam kết sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng của Tô Khải Trình và Lý Đông Tây. Nếu Đường Phong muốn, Albert thậm chí có thể để hai người đó cùng cậu đến Venice.

Tất nhiên, Albert cũng có thể ném một trong hai người xuống biển.

Tuy Albert nói rất uyển chuyển, nhưng Đường Phong hiểu rằng "một người trong đó" chính là ám chỉ Tô Khải Trình.

Đường Phong nhớ lại lời Albert đã nói trước bữa ăn, anh luôn lặng lẽ quan sát cậu, và chính vì vậy Albert biết Tô Khải Trình đã đặt bẫy cậu.

Ngoài việc Albert cực kỳ nguy hiểm, từ mọi khía cạnh khác, anh ta vẫn là một người đàn ông rất ưu tú, nhưng một người như vậy không phù hợp để sống gần kề mỗi ngày, chỉ có thể quan sát từ xa, bằng không sẽ dễ chuốc lấy tai vạ.

Khoảng cách thích hợp mới là điều tốt nhất.

"Em nói em muốn đi xem hai người kia, sao lại không đi nữa?"

Giọng nói trầm ấm, lịch thiệp của một người đàn ông vang lên từ phía sau, giọng Anh chuẩn chỉnh trên môi Albert tạo nên một sự quyến rũ đặc biệt, khiến Đường Phong người nắm vững khẩu âm của Mỹ cũng không khỏi muốn học theo cách phát âm của Anh.

"Biết họ không sao là đủ rồi."

Dù sao, việc cậu đi xem Tô Khải Trình và Lý Đông Tây cũng không mang lại tác dụng gì lớn.

Đường Phong quay người lại, gió biển thổi tung mái tóc của cậu, khiến chúng rối tung. Mái tóc mấy tháng chưa cắt đã dài ra, những lọn tóc đen ánh lên dưới ánh mặt trời, bộ trang phục trắng vừa khít càng làm tôn lên vẻ ngoài tuấn tú như thể có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào, chỉ để lại một hình ảnh mờ nhạt.

"Rất hợp với cậu."

Ánh mắt của Albert dừng lại trên thân ảnh kia, tỏ ra rất hài lòng với bộ trang phục anh đã đặt riêng cho cậu.

"Cảm ơn." Đường Phong thích bộ quần áo này, nhưng mặc nó khiến cậu có chút không thoải mái.

"Thường ngày anh có ở đây không?" Để tránh sự im lặng ngượng ngùng, Đường Phong bắt đầu tìm kiếm chủ đề để trò chuyện.

"Thỉnh thoảng tôi đến đây. Nơi này yên tĩnh, thuộc về riêng tôi."

Albert vừa nói vừa tiến lại gần Đường Phong, đứng cạnh cậu, sóng vai cùng nhìn ra biển rộng vô tận. "Nơi này làm lòng tôi thoải mái và bình yên."

"Đúng vậy." Đường Phong đồng tình.

"Nếu cậu thích chỗ này, sau này có thể đến thường xuyên." Albert mời mọc, nhưng lời nói này lại mang một ý nghĩa khác trong tai Đường Phong.

"Anh định thả tôi đi?"

"Ngay từ đầu, tôi chưa từng có ý định giam giữ cậu." Albert nở một nụ cười nhẹ, đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc rơi trên trán Đường Phong, giọng nói trầm ấm, "Ít nhất là không phải bây giờ."

Đường Phong hỏi tiếp: "Cái mà anh gọi là thành thục, là khi nào?"

"Khi tôi cảm thấy thời điểm đã chín muồi." Đáp án này đầy tính không xác định.

Vào ngày hôm sau, Albert đồng ý thả Tô Khải Trình và Lý Đông Tây. Cả hai rời đảo bằng trực thăng, đến lúc rời đi họ vẫn không biết rằng Đường Phong cũng đã từng có mặt trên hòn đảo nhỏ này.

Lúc đó Đường Phong đứng bên cửa sổ phòng nhìn máy bay trực thăng dần dần bay xa, Albert hỏi cậu, không lo lắng Tô Khải Trình và Lý Đông Tây không được đưa trở lại Hồng Kông mà là bị Albert ném xuống biển sao?

Đường Phong chỉ có thể nói, cậu tin tưởng Albert.

Vì sao?

Bởi vì Albert là một người có nguyên tắc, nguyên tắc của người đàn ông này chính là bản thân anh ta.

Không lâu sau khi Tô Khải Trình và Lý Đông Tây rời đi, buổi trưa cùng ngày Albert liền mời Đường Phong cùng lên siêu du thuyền cập bến ở bên đảo nhỏ.

"Không hỏi tôi phải đi đâu sao?" Albert mỉm cười hỏi khi lên thuyền.

"Sau khi biết thì cũng không thể thay đổi điểm đến, nên không bằng giữ lại một chút thần bí và bất ngờ, để hành trình thêm phần thú vị." Đường Phong trả lời.

Đến khoảng chừng buổi tối, du thuyền dừng lại, phía xa biển rộng mênh mông dần xuất hiện ánh sáng, đến gần, mới phát hiện đó là đèn pha từ một vài chiếc thuyền khác. Ánh sáng dần mạnh lên khi có thêm nhiều thuyền khác tiếp cận, các dấu hiệu cho thấy họ đang ở vùng biển quốc tế, những người trên những con thuyền không tên này chắc chắn không phải là người bình thường.

Đường Phong không muốn làm mình nổi bật, nhất là khi đang mặc trang phục mà Albert đã chuẩn bị cho cậu, tuy nhiên, cậu nhanh chóng nhận ra mình đã lo lắng quá nhiều.

Du thuyền có một tầng là phòng lớn giống như rạp chiếu phim, với một sân khấu cao khoảng một mét và một loạt chỗ ngồi phía dưới. Trên sân khấu còn có một khán đài ẩn, bao quanh bởi kính một chiều, từ bên trong có thể nhìn ra ngoài, nhưng người ngoài không thể nhìn thấy bên trong.

Đường Phong và Albert đang ngồi trong khán đài này. Từ góc nhìn của cậu, có thể thấy lưng của những người đứng trên sân khấu, toàn bộ sân khấu và các khách mời bên dưới.

Trước mặt họ còn có một màn hình LCD, giúp quan sát chính diện sân khấu.

Đây là một buổi đấu giá. Đường Phong thấy trên sân khấu có bàn và chiếc búa nhỏ chuyên dụng cho người dẫn chương trình đấu giá, trên chỗ ngồi của các khách mời cũng có thẻ bài để gọi giá.

Buổi đấu giá không có gì đặc biệt, điều đặc biệt là chủ nhân của buổi đấu giá này là Albert.

Albert sẽ không bán những thứ tầm thường, đáng tiếc là lúc buổi đấu giá bắt đầu, Đường Phong lại một lần nữa đoán sai.

Khoảng năm phút sau khi họ ngồi xuống, các khách mời khác của du thuyền lần lượt tiến vào phòng đấu giá, nhiều người dường như đã quen thuộc và dễ dàng tìm thấy vị trí của mình.

"Người ngồi càng gần phía trước, địa vị xã hội càng cao, dù cậu có bao nhiêu tài sản, cũng không nhất thiết ngồi được hàng đầu tiên." Albert đảm nhận vai trò người thuyết minh. Theo lời người đàn ông này, người lên thuyền của anh ta hoặc giàu có hoặc có địa vị cao, nhưng phần lớn những người ngồi phía trước đều có thân phận không tầm thường, còn người ngồi phía sau thì chỉ đơn thuần là những kẻ có tiền.

"Lên thuyền của anh cần vé không?" Vì bên ngoài không thể thấy bên trong, Đường Phong thẳng thắn đứng dậy, tiến gần kính để nhìn đủ loại người từ khắp nơi phía dưới.

"Chỉ cần có thiệp mời, người có thiệp mời có thể mang theo hai vị khách. Người khác nhau, thiệp mời khác nhau, chỗ ngồi cũng khác nhau." Albert chậm rãi nói, anh nhìn bóng lưng của Đường Phong rồi tiếp tục: "Chỗ này của cậu, trước đây chỉ có một người từng ngồi."

Điều này khiến Đường Phong có chút tò mò, cậu quay lại hỏi: "Tôi có thể biết đó là ai không?"

"Con gái tôi." Albert nhếch môi cười, "Sao vậy, rất ngạc nhiên khi tôi có con?"

"Nói thật, hơi khó tưởng tượng anh làm cha thế nào." Đường Phong trở về chỗ ngồi, không ngờ rằng trước đây chỉ có một người từng đến đây, đó lại là con gái của Albert.

"Anh kết hôn rồi à?" Đường Phong không phải là không thể tưởng tượng Albert có vợ, chỉ là khó tin anh ta lại làm chồng.

"Không." Albert nói thẳng, "Muốn có con đâu cần kết hôn."

"Cô bé chắc chắn có mẹ chứ." Có lẽ nghĩ đến bản thân, Đường Phong nói vậy.

"Con bé chỉ cần tôi là đủ." Albert rõ ràng không quan tâm đến việc con mình có mẹ hay không, thậm chí anh ta còn nói: "Phụ nữ luôn đa sầu đa cảm, tình thương của họ quá mức tràn lan, quá nhiều nhân từ đôi khi trở thành ngu ngốc và cố chấp, con của tôi không cần nhiều nhân từ."

"Tôi biết cậu sẽ không đồng ý với quan điểm của tôi, nhưng tôi tin là như vậy." Albert nhìn người đàn ông bên cạnh, "Dù con gái tôi cần một sự giáo dục tươi sáng hơn, nhưng chắc chắn không phải từ mẹ ruột của nó."

"Anh không nên tách đứa trẻ khỏi mẹ."

Albert cười khẽ, có chút châm chọc: "Mẹ của con bé chỉ là một người đàn bà thay thế một chiếc máy sinh sản mà thôi. Trên đời này không có chuyện hoàn mỹ như vậy, vừa muốn con vừa muốn tiền, cô ta chọn tiền, còn tôi có con gái, không hơn."

Nhiều khi lời của Albert khiến Đường Phong khó tiếp nhận, như hiện tại.

Không có đứa trẻ nào không khát khao một gia đình bình thường và ấm áp, đặc biệt là những đứa trẻ vì nhiều lý do khác nhau mà không thể có được gia đình trọn vẹn. Những điều bình thường trong mắt người khác, thường là thứ mà họ mong mỏi cả đời nhưng không thể có được.

Khi Đường Phong và Albert đang trò chuyện, hội đấu giá đã bắt đầu từ lúc nào không hay. Vật phẩm đầu tiên đang được đấu giá là một tác phẩm thư pháp cổ đại nổi tiếng của một thư pháp gia Trung Quốc, bên dưới có không ít người đang nâng thẻ bài để cạnh tranh.

Khi Đường Phong nhìn về phía thính phòng, cậu tình cờ nhìn thấy một người rất quen thuộc.

Vị trí ở giữa thính phòng, sao lại trông giống như bác sĩ Harvey?

Mấy món đồ đấu giá ban đầu của hội đấu giá thực sự không thể bình thường hơn: danh họa, đồ cổ quý giá, kim cương, châu báu...

Những vật phẩm này đều do bên Albert cung cấp. Đôi lúc, khi nghe thấy một vài cái tên, Đường Phong sẽ nghĩ mình đã từng nhìn thấy chúng trong bảo tàng nào đó của một quốc gia nào đó.

Nếu những vật phẩm được bán đấu giá ở đây đều là hàng thật, thì chỉ có một khả năng: những món đồ đặt trong bảo tàng là giả.

Ngoài việc quan sát người khác trả giá, Đường Phong thỉnh thoảng còn để ý đến Harvey. Harvey xuất hiện trên con tàu đấu giá của Albert làm cậu không khỏi kinh ngạc, không thể diễn tả được cảm xúc hiện tại của mình ngoài sự bất ngờ.

Trong mắt cậu, Harvey luôn là một bác sĩ tốt, tận tụy với công việc và hay giúp đỡ người khác. Tuy rằng Đường Phong từng giữ trong lòng một sự không thoải mái về Harvey vì người đàn ông này từng phản bội Fiennes, nhưng cậu không thể không thừa nhận Harvey là một quý ông nghiêm túc, ngay thẳng và truyền thống, nhưng một quý ông đứng đắn như vậy lại xuất hiện ở đây?

Đường Phong không hẳn là hiểu rõ về cái gọi là "hắc đạo" hay "bạch đạo", nhưng cậu không ngu ngốc. Từ việc tổ chức Interpol của Anh hợp tác với Albert và không ngần ngại cử Ivan đi lừa Charles đến tham dự, có thể thấy địa vị của Albert không phải là thấp.

Vậy tại sao Harvey lại ở đây? Đến đây chẳng lẽ là để mua gì đó?

Năm vật phẩm đấu giá đầu tiên đã được bán ra một cách thuận lợi, nhưng Harvey dưới đài chưa từng nâng thẻ lần nào, chỉ thỉnh thoảng cúi đầu nói gì đó với người bên cạnh.

"Cậu biết người kia." Albert vẫn luôn im lặng, bỗng lên tiếng.

"Anh ta là bác sĩ gia đình của nhà Chino, gặp qua vài lần," Đường Phong thuận tiện nói tiếp, "Chino là người từng hợp tác với tôi trong một bộ phim."

Cậu định nói rõ Chino là ai, nhưng nghĩ lại, nếu Albert luôn âm thầm quan sát cậu thì làm sao có thể không biết Chino là ai. Sau khi nói xong, Đường Phong nhận ra mình đã làm điều thừa.

"Michael Chino, không chỉ là một đại minh tinh, mà cha mẹ anh ta còn là những danh gia vọng tộc tại Los Angeles, anh trai của Chino có một công ty niêm yết, đồng thời cũng rất thương yêu em trai mình, tình anh em của họ thực sự rất sâu nặng..." Albert đơn giản nói ra tình hình của Chino.

Đường Phong chỉ nghĩ rằng Albert vốn đã biết Michael Chino, dù sao Chino cũng được xem là một đại minh tinh có tiếng, cậu không để ý nhiều đến những lời nói lúc này của Albert.

Rất nhanh, bầu không khí của buổi đấu giá dường như có chút thay đổi. Hội đấu giá vốn yên lặng bắt đầu vang lên một chút nhạc nước ngoài, nhân viên phục vụ trên tàu cũng cung cấp rượu ngon cho khách, giọng điệu của MC cũng trở nên phấn chấn hơn.

Cao trào thật sự của buổi đấu giá hiện tại mới bắt đầu. Điều khác biệt là trên khuôn mặt của một vài người dưới đài là sự hưng phấn, nóng lòng, trong khi một số khác lại đầy tâm sự, khẩn trương và lo lắng, bao gồm cả Harvey.

Lúc đấu giá các danh phẩm trước đó, Harvey đã tỏ ra không yên lòng, thường cúi đầu nói chuyện phiếm với một vài người dưới đài. Nhưng bây giờ, sau khi MC tuyên bố buổi đấu giá sẽ bước vào giai đoạn tiếp theo, trên khuôn mặt Harvey lập tức hiện rõ sự căng thẳng, đôi mày chau lại, dường như vừa mong chờ điều gì đó, vừa hoang mang.

"Kế tiếp sẽ đấu giá cái gì?" Đường Phong hỏi người đàn ông bên cạnh, người biết rõ mọi thứ ở đây.

"Một vài thứ thú vị, ha ha." Albert dường như không muốn tiết lộ quá nhiều, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Đường Phong với ý vị sâu xa.

Hít sâu một hơi, Đường Phong không có câu trả lời, chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi điều sắp xảy ra, không biết có phải do bầu không khí thay đổi hay không, mà cậu cũng cảm thấy hơi căng thẳng.

Vật phẩm đấu giá đầu tiên của nửa sau buổi đấu giá được mang lên. Bốn người đàn ông cao to vạm vỡ khiêng một thứ hình hộp, được phủ bằng tấm vải đỏ lên đài, MC bước tới, tự tay kéo tấm vải đỏ ra. Dưới tấm vải là một cái lồng sắt dùng để giam giữ dã thú, nhưng bên trong lại không phải là dã thú mà là một người.

Một người bị trói tay chân, một người sống trần truồng, hơn nữa còn bị đeo rọ mõm, không thể nói chuyện.

Đấu giá nô lệ?

Trái tim Đường Phong hơi siết lại. Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp sống của cậu chứng kiến việc đấu giá người sống, cảm giác không biết là gì, có thể là sự kinh ngạc? Phẫn nộ? Hay bất lực?

Có lẽ là cả ba.

"Jason!" Trong phòng đấu giá bỗng có người hét lên một tiếng, người đàn ông trẻ tuổi tóc tai rối bù trong lồng sắt lập tức ngẩng đầu, phát ra những tiếng "Ưm ưm ưm", trong mắt lóe lên nước mắt, trông vừa kích động vừa hưng phấn.

Đây là chuyện gì? Đường Phong càng thêm khó hiểu.

"Im lặng!" MC của buổi đấu giá "rầm" một tiếng, đập búa xuống và nói, "Đấu giá chính thức bắt đầu, ai trả giá cao hơn sẽ được, giá khởi điểm là năm triệu."

Vị khách hô tên người đàn ông trong lồng sắt, ban đầu là người đầu tiên giơ thẻ: "Mười triệu! Tôi ra mười triệu!"

Ngay lập tức, bên cạnh lại vang lên tiếng người khác ra giá: "Mười hai triệu."

Vị khách ra giá đầu tiên hung hăng trừng mắt người nâng giá kia, tiếp tục cắn răng hô lên, trực tiếp là hai mươi triệu, người bên cạnh kia lại không từ bỏ, tăng thêm năm triệu.

Hai người cứ như có thù sâu hận lớn, liên tục ra giá, trong khi những người bên cạnh hoặc là xem trò vui, hoặc là cúi đầu nói chuyện phiếm.

"Albert, bọn họ làm sao vậy?"

Chuyện này hoàn toàn không giống bán đấu giá nô lệ như Đường Phong tưởng tượng. Cậu thanh niên trong lồng sắt căn bản không phải là nô lệ bị bán, từ cảnh tượng này càng cho thấy cậu ta là người rất quan trọng đối với vị khách ra giá đầu tiên.

"Jason Akers, là con trai út của vị khách ra giá đầu tiên. Thường ngày, cậu ta thích nhất là đua xe và chơi gái, thỉnh thoảng cũng tụ tập uống rượu và hít thuốc phiện," Albert hơi nhích lại gần Đường Phong, anh nhẹ nhàng cầm tay người kia, thấp giọng cười nói, "Mà vị khách ra giá thứ hai, nửa năm trước, con gái ông ta bị Jason Akers cưỡng bức."

Đường Phong hơi nhíu mày, Albert lúc này lại bổ sung một câu: "Cùng với mấy người bạn của cậu ta, cô gái kia rất đáng thương."

"Đúng là một tên khốn." trong trường hợp như lời Albert nói đều là sự thật, Đường Phong cũng không có nhiều đồng cảm với kẻ trong lồng sắt kia, súc vật như vậy chẳng biết đã làm nhục bao nhiêu cô gái, đã làm tổn thương bao nhiêu người vô tội.

"Sao cậu ta lại bị như vậy?" Đường Phong tiếp tục hỏi.

"Nửa năm trước, tuy rằng Jason bị cảnh sát bắt, nhưng đáng tiếc cha cậu ta đã dùng quan hệ để giảm nhẹ án. Chưa đến một tháng, Jason đã được nộp tiền bảo lãnh thả ra ngoài, và người cha của cô gái đáng thương kia đương nhiên không muốn cứ thế mà thỏa hiệp." Ngón tay Albert nhẹ nhàng chỉ xuống dưới, "Khi chính phủ và pháp luật không thể lấy lại công bằng cho người bị hại, người cha tức giận đến cực điểm cũng chỉ có thể dấn thân vào con đường tăm tối."

"Anh bắt được Jason?"

Albert nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay Đường Phong, trong đôi mắt xanh biếc lóe ra tia sáng: "Khi chính nghĩa không thể đạt được, chỉ có bóng tối ra tay mới có thể kết thúc."

Lúc này, cuộc đấu giá đã đi vào giai đoạn gay cấn. Lúc cha của Jason hô lên bảy mươi triệu thì giọng ông đã khàn, sắc mặt dần dần từ hồng hào chuyển thành trắng bệch, trong khi cha của cô gái kia vẫn không buông tha, tiếp tục tăng giá.

"Kết quả cuối cùng, là cha của Jason hay cha của cô gái sẽ thắng nhỉ?" Là một người ngoài cuộc, Albert nhẹ giọng nói.

"Cha của cô gái." Đường Phong không do dự trả lời.

"Vì sao?"

Bởi vì cậu thấy được phẫn nộ và thù hận không thể nguôi ngoai trong mắt cha của cô gái kia. Đó là nỗi đau và sự kiên quyết của một người cha khi thấy con mình phải chịu đựng sự đau khổ và bất công.

Đó là cha, một người cha yêu thương con mình.

Albert nâng tách cà phê, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lạnh nhạt nhìn cuộc đấu giá phía dưới: "Tài sản của cha Jason là hai trăm triệu, còn cha của cô gái tuy là phú hào nhưng không giàu có như cha Jason. trong trường hợp ông ta cuối cùng lấy giá một trăm triệu mua Jason, như vậy cha của cô gái sẽ phá sản."

"Một trăm triệu! Tôi ra một trăm triệu mua tên khốn kia!" Cha của cô gái cuối cùng không hề do dự hô lên giá cao.

Đường Phong nhìn về phía cha Jason bên cạnh, trong khoảnh khắc, người đàn ông kia dường như già đi mười tuổi. Cậu nhìn đứa trẻ trong lồng sắt trên đài đang phát ra tiếng rên rỉ, rồi cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

"Một trăm triệu lần thứ nhất." MC bắt đầu nói.

"Một trăm triệu lần thứ hai."

"Ô ô ô." Jason không chỉ bắt đầu phát ra tiếng cầu cứu, mà còn liên tục dùng thân thể đập vào lồng sắt, nhưng cha cậu ta chỉ im lặng ngồi xuống, cúi đầu.

Trong mắt Jason xuất hiện sự tuyệt vọng.

"Một trăm triệu lần thứ ba, thành giao."

Đường Phong nhìn người cha của cô gái từ trên ghế đấu giá bước xuống. Trên khuôn mặt người đàn ông kia không có sự vui mừng hay hân hoan sau khi đấu giá thành công, cũng không có sự sợ hãi và lo lắng vì sắp phá sản, chỉ có sự bình tĩnh, yên lặng và nghiêm túc.

"Cậu ta sẽ ra sao?"

"Ai?"

"Jason, người đàn ông trong lồng sắt kia."

Lồng sắt một lần nữa được phủ vải đỏ rồi hạ xuống, đi cùng cha của cô gái kia.

"Có rất nhiều khả năng." Albert hời hợt nói, "Phần lớn những người như cha cô gái kia sẽ trực tiếp bắn một viên đạn vào đầu rồi ném xác xuống biển."

Đường Phong chậm rãi tựa lưng vào ghế, cảm thấy có thứ gì đó vô hình đang gắt gao đè lên ngực cậu, nặng nề, khó có thể thở sâu.

Không phải mọi câu chuyện có khởi đầu giống nhau đều có kết cục tương tự. Ở phần sau của buổi đấu giá, cũng có những món đồ giống như Jason, đáng tiếc là hai món tiếp theo đều được gia đình của họ mua về.

Việc lựa chọn giữa tiền bạc và con người không đơn giản như vẻ bề ngoài, Albert lại tàn nhẫn bộc lộ hết những điều này trước mặt mọi người. Cuối cùng, kết quả có thể là gì đây?

Không có sự công bằng tuyệt đối, cũng chẳng có chính nghĩa tuyệt đối. Kẻ thống trị luôn tìm kiếm điểm cân bằng trên thân thể của đám đông, từ góc nhìn cá nhân người bình thường thường có khuynh hướng thiên vị.

"Anh làm như vậy, không sợ những người ở dưới báo cảnh sát sao?" Đường Phong biết rằng câu hỏi của mình rất ngớ ngẩn. Nếu Albert e ngại cảnh sát, anh ta đã không dám đâm tổ chức hình cảnh quốc tế phân bộ Anh quốc một nhát, nhưng Albert thực sự có năng lực gì mà đến giờ vẫn có thể bình an vô sự?

"Càng là người thuộc xã hội thượng lưu, họ càng lo lắng nhiều thứ. Người nghèo có thể vì miếng ăn mà cúi mình đi ăn xin, dĩ nhiên, điều này không có gì đáng xấu hổ, so với sinh mạng thì việc cúi lưng quỳ xuống chẳng đáng nhắc tới." Albert nhếch môi cười nhàn nhạt, "Ha ha, nhưng người thuộc tầng lớp thượng lưu, dù có thể ở nhà chịu đói, khi ra ngoài thì vẫn phải trang hoàng ngăn nắp."

"Người lo lắng nhiều, bị ràng buộc cũng nhiều." Albert mờ mịt đưa ra một ít thông tin, Đường Phong đại khái có thể hiểu được.

Nhưng vẫn có chỗ cậu không hiểu.

"Không có trường hợp đặc biệt sao?"

"Trong trường hợp trường hợp đặc biệt mà cậu muốn nghe là việc không màng đến thể diện của gia tộc và doanh nghiệp, cùng với danh dự cá nhân chỉ vì một người trong lồng sắt, thì tôi phải nói cho cậu rằng, cậu sẽ phải thất vọng rồi."

Đường Phong khẽ thở dài, cậu không còn là thiếu niên nhiệt huyết xốc nổi, cũng không còn là chàng trai đầy tình cảm mãnh liệt, nhìn thấy quá nhiều chuyện, trải qua hai kiếp sống, cậu hiểu rằng những điều trước mắt này không phải chỉ một mình cậu có thể thay đổi, nhưng cậu vẫn cảm thấy khó chịu.

Ivan vì muốn hợp tác với Albert mà muốn hy sinh cậu, nhìn từ góc độ lớn hơn, nếu Albert đồng ý hợp tác với chi nhánh Anh quốc, điều này mang lại hiệu quả tốt, thì sự hy sinh của cậu có đáng hay không?

Từ góc độ cá nhân, liệu Đường Phong có cảm thấy không công bằng không?

"Cậu trông có vẻ không thoải mái. Tôi đã cho cậu thấy một vài điều tối tăm, nếu cậu không thích, chúng ta có thể rời khỏi đây sớm," Albert nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, mỉm cười nói, "Thật là đáng tiếc, vật phẩm tiếp theo là món mà tôi định đấu giá."

"Vật phẩm đấu giá là do anh cung cấp, vậy anh còn cần phải đấu giá với người khác sao?" Albert đột nhiên nói khiến Đường Phong đầy nghi hoặc, đồng thời cũng có chút tò mò, cậu không biết món đồ khiến Albert hứng thú là gì, từ tình hình hiện tại, có vẻ như đó cũng là một con người.

Phải thừa nhận rằng, cậu đã bị câu nói của Albert làm dấy lên sự tò mò.

Đường Phong nghĩ tới Harvey. Harvey cũng có mặt tại buổi đấu giá này, chẳng lẽ có ai đó của Harvey đã bị Albert bắt?

"Tiếp theo sẽ là món đồ chính của ngày hôm nay, thưa quý vị khách quý của tôi. Vật phẩm đấu giá này, bất kể ai mua được cũng không có quyền xử tử cậu ta, mọi người cũng có thể làm một vài điều với cậu ta. Bây giờ, chúng ta cùng xem món đồ cuối cùng trong lồng sắt này, nếu mọi người thường xem phim, tôi nghĩ sẽ không thấy xa lạ với cậu ấy." MC đứng trên sân khấu giải thích.

Sự suy đoán của cậu rất nhanh được xác nhận, nhưng khi kết quả xuất hiện trước mặt, cậu suýt nữa kinh ngạc đến mức bật dậy khỏi ghế, lòng bàn tay và lưng cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh.

MC mạnh mẽ lật tấm vải phủ trên lồng sắt, bên trong lồng sắt dưới tấm vải đỏ là một người mà cậu không thể quen thuộc hơn. Giống như những "vật phẩm đấu giá" trước đó, Michael Chino trong lồng sắt đang bị buộc mõm, hai tay và chân đều bị trói chặt, toàn thân trần truồng.

Nhưng khác với những món đồ đấu giá trước mang theo sự hoảng hốt và xấu hổ, Chino dường như không sợ hãi hay bất an quá nhiều, đôi mắt tiếp xúc với ánh sáng, chỉ hơi híp lại, chờ đợi thích nghi với ánh sáng xong mới bắt đầu quan sát xung quanh khán phòng. Khi ánh mắt cậu ta chạm đến Harvey, cậu ta mới thể hiện một chút cảm xúc rõ ràng.

Chino không giống như những người khác, người đàn ông trẻ tuổi này không chỉ có bối cảnh gia đình tốt đẹp mà còn là một nhân vật nổi tiếng trong giới công chúng. Lúc Đường Phong phát hiện ra Chino, trái tim cậu bắt đầu đập nhanh mãnh liệt, có thế nào đi nữa, cậu cũng không ngờ lại gặp phải người quen ở đây, lại còn trong tình huống này.

Cố gắng kiềm chế sự lo lắng, Đường Phong nắm chặt tay vịn ghế, nhẹ giọng hỏi: "Sao lại là anh ta? Chẳng lẽ Chino cũng phạm tội gì sao?"

"Em nghĩ sao?" Albert cười khẽ, không trả lời trực tiếp câu hỏi của cậu.

Đường Phong dần dần lấy lại bình tĩnh, bấy giờ buổi đấu giá đã bắt đầu, giá khởi điểm là mười triệu. Người đầu tiên ra giá dĩ nhiên là Harvey, Đường Phong cũng đã hiểu tại sao lại gặp Harvey ở đây.

Là bác sĩ gia đình của nhà Chino, Harvey đến đây thay mặt gia đình Chino để đấu giá chuộc Chino, nhưng Chino dường như không phải là người đã phạm phải lỗi nặng gì.

Đường Phong bắt đầu nhớ lại từng lời Albert đã nói với cậu trước đó, cậu nhớ rằng Albert từng nói món hàng tiếp theo chính là thứ mà Albert cũng muốn đấu giá, người đó là Chino, nghĩa là Chino đã gây rắc rối với Albert.

"Anh ta đã đắc tội với anh." Đây là điều duy nhất mà Đường Phong có thể nghĩ đến, nhưng Chino, một ngôi sao lớn cách xa Albert cả ngàn dặm, làm sao có thể liên quan đến nhau được?

"Ha ha."

Albert ra hiệu cho thuộc hạ bên cạnh, Đường Phong thấy người đó gật đầu, sau đó cúi đầu nói thầm điều gì đó vào tai. Rất nhanh, đã có người bắt đầu đấu giá cùng với Harvey.

Điều này hoàn toàn không công bằng, Albert có thể tùy ý nâng giá, cho dù giá có cao đến đâu thì cũng chỉ là việc làm ăn với chính mình, chỉ cần người đàn ông này muốn, sẽ không có ai có thể mang Chino ra khỏi tay Albert.

Giá đấu giá lúc này đã lên đến bảy mươi triệu, nhưng Harvey vẫn kiên trì không ngừng nâng thẻ. Đường Phong ngồi sau cửa sổ kính, nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, bắt đầu lo lắng, cậu phải làm điều gì đó, nếu không, dù Harvey có đưa ra toàn bộ tài sản của gia đình Chino cũng không đủ để chuộc Chino về.

Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, mà người buộc chuông lại ở ngay bên cạnh Đường Phong.

"Chino là bạn của tôi, Albert, có thể nói cho tôi biết anh ta đã làm gì khiến anh tức giận không?" Đường Phong không dám trực tiếp mở lời để Albert thả người, Đường Phong cố gắng thăm dò tình huống trước, hành động tùy tiện chỉ e rằng sẽ khiến tình hình trở nên tệ hơn.

Albert không phải Lục Thiên Thần cũng không phải Charles, Đường Phong luôn không thể hoàn toàn nắm chắc người đàn ông này.

Albert không hề trả lời câu hỏi của Đường Phong, vẫn để thuộc hạ tiếp tục đấu giá với Harvey. Lúc này giá đã vượt quá một trăm triệu, trong mắt Harvey rõ ràng đã xuất hiện chút do dự.

"Albert." Đường Phong nắm lấy tay đối phương, bây giờ Albert mới có chút phản ứng, mỉm cười nhìn về phía Đường Phong.

"Không cần lo lắng."

Sao cậu có thể không lo lắng được chứ?

"Chino đã làm gì, tôi không nghĩ anh ta là người sẽ làm điều xấu."

Albert cười nhẹ hai tiếng: "Ha ha, cậu ta đã chọc giận tôi, đó là tội của cậu ta."

Chino rốt cuộc đã làm gì để chọc giận Albert?

Trong nháy mắt, một ý nghĩ như sét đánh vụt qua đầu Đường Phong, cậu mạnh mẽ chớp mắt, hỏi: "Có phải vì khi Chino đóng phim với tôi, anh ta đã làm điều gì đó quá đáng không?"

Người đàn ông bên cạnh không nói gì, trong mắt rõ ràng hiện lên một tia không vui.

"Anh ấy đã xin lỗi tôi rồi mà..." Thật sự là nguyên nhân này, Đường Phong lập tức cảm thấy vô lực, tuy cậu có tức giận về hành động xốc nổi của Chino lúc đó, nhưng không đến mức khiến Chino phải chịu khổ như vậy.

"Cậu chấp nhận, nhưng tôi thì chưa." Albert nói với giọng thản nhiên.

"Albert, thả Chino đi." Đến tình cảnh này, Đường Phong chỉ có thể trực tiếp mở lời, với giá cả liên tục tăng cao, tổn thương và áp lực mà gia đình Chino phải chịu sẽ càng lớn.

Có lẽ gia đình Chino đã lo lắng về điều này nên mới nhờ Harvey đến đây.

"Albert!" Đường Phong trực tiếp nắm chặt tay đối phương, "Anh làm vậy khiến tôi rất khó xử. Tôi xin anh, thả anh ấy đi, Chino không đáng phải chịu đối xử như vậy."

"Cứ bình tĩnh, tình yêu." Albert giật lại bàn tay Đường Phong đang nắm lấy, vừa cười vừa nói: "Chino vốn là tôi tặng cho cậu, cậu thực sự nghĩ rằng tôi sẽ làm điều xấu như vậy sao? Hãy tin tưởng tôi một chút, sao tôi có thể làm khó cậu chứ? Chino sẽ là của cậu, cậu muốn thả thì thả, muốn làm gì cậu ta đương nhiên cũng có thể."

"Cậu không tin tôi?" Nhẹ nhàng xoa gương mặt Đường Phong, Albert tiến gần đặt một nụ hôn nhạt lên môi cậu, "Tôi sẽ không lừa dối cậu."

"Vậy còn cái giá phải trả thì sao?" Đường Phong không tin rằng sẽ có chuyện tốt như vậy.

"Giá phải trả? Thật là một đề nghị hay." Albert cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi như nghĩ ra điều gì, mặt mang nét vui vẻ ngẩng đầu lên: "Tôi từng thấy cậu khiêu vũ với hai người kia, vậy thì nhảy một điệu với tôi đi."

"Chỉ như vậy thôi?"

"Đương nhiên, tôi sẽ không ép cậu, sẽ không." Khuôn mặt Albert hiện lên chút si mê, anh liên tục vuốt ve gương mặt cậu, "Cậu phải tin tôi, trên thế giới này chỉ có tôi là đáng để cậu tin tưởng."

Kết quả của phiên đấu giá này không cần phải suy nghĩ nhiều, khi giá lên đến ba trăm triệu đô, sắc mặt của Harvey đã tái nhợt, vài lần không thể kìm chế được, muốn để người bên cạnh gọi điện thoại cho gia trưởng nhà Chino.

Ý của cha và anh trai Chino là không tiếc bất cứ giá nào để đưa Chino về an toàn và nguyên vẹn. Tiền có thể kiếm lại, nhưng người thân thì chỉ có một. Tuy nhiên, trước đó họ không nghĩ tới việc sẽ có ai đó liên tục nâng giá với họ, giống như Đường Phong, họ không tin rằng Chino đã làm điều gì sai trái để những tên mafia này tóm lấy.

Harvey vốn nghĩ rằng hai trăm triệu đã là mức giá cực kỳ cao, nhưng hiện tại giá đã lên đến ba trăm triệu mà đối phương vẫn không có dấu hiệu lùi bước, rõ ràng là họ đến đây với mục đích làm khó dễ, điều này khiến anh có phần do dự.

Chẳng lẽ đó là người do chủ nhân buổi đấu giá mời đến?

Bất kể thế nào, trong trường hợp giá vượt quá ba trăm triệu, thì đó sẽ là một đòn giáng mạnh vào gia tộc Chino. Nếu chuyện này để đối thủ của nhà Chino biết được, hậu quả sẽ rất khó lường, chỉ sợ cổ phần của công ty cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.

Rốt cuộc là ai có cừu hận lớn đến mức sẵn lòng nhờ cậy đám ác ma này để đối đầu với Chino?

"Ngài Harvey, mời ngài ra ngoài một chút." Đang lúc căng thẳng, một nhân viên phục vụ bất ngờ tiến đến nói nhỏ bên tai Harvey.

"Không thấy tôi đang bận sao?" Harvey luôn luôn chú ý đến đối thủ ra giá, lúc này tinh thần đang cực kỳ căng thẳng, bị quấy rối khiến không khỏi khó chịu.

"Chủ nhân của tôi muốn gặp ngài, việc này liên quan đến ngài Chino, xin ngài không cần lo lắng về sự an toàn của ngài Chino." Nhân viên phục vụ truyền đạt ý muốn của Albert, nhấn mạnh thêm, "Nếu ngài không muốn ra ngoài, tôi sẽ không làm phiền ngài nữa."

Chủ nhân của buổi đấu giá?

Harvey cúi đầu suy tư một lát rồi nhanh chóng đáp: "Không, tôi sẽ ra ngoài với cậu."

Đây có thể là lối thoát duy nhất. Harvey gật đầu với Chino, người đang bị trói trên sân khấu, ra hiệu cho cậu không cần lo lắng, sau đó đi theo nhân viên phục vụ ra ngoài, trong khi phiên đấu giá cũng tạm dừng.

Giá bán cuối cùng của Chino là ba trăm hai mươi lăm triệu, người đàn ông thay mặt Albert ra giá sau đó tiến vào hậu trường để thanh toán.

Harvey mang theo nỗi lo lắng và bất an, khuôn mặt lộ rõ vẻ nặng nề, nghiêm túc và hơi căng thẳng đi theo sau nhân viên phục vụ. Anh đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu việc anh rời đi gây hại cho Chino, thì dù thế nào anh cũng phải làm điều gì đó.

Nhưng anh có thể làm gì?

"Đến rồi, mời vào." Nhân viên phục vụ dừng lại trước một phòng ở tầng cao nhất của du thuyền, ra hiệu cho Harvey bước vào, sau đó xoay người rời đi.

Hai vệ sĩ đứng trước cửa, khi Harvey đẩy cửa vào, họ không hề để ý đến anh.

Người ở trong này chính là chủ nhân của buổi đấu giá, một người mà Harvey chỉ nghe tên nhưng không nghĩ rằng sẽ gặp mặt. Nói không căng thẳng là không đúng, khi bước vào phòng, Harvey hoàn toàn chết lặng.

"Đường... Ngài Đường?"

Không thể không nói, vừa nhìn thấy Đường Phong, Harvey thực sự như bị sét đánh, hoàn toàn ngây dại. Không thể trách anh, vì từ lời của nhân viên phục vụ, anh chỉ biết rằng chủ nhân của du thuyền đang chờ anh trong phòng này, mà hiện tại trong phòng chỉ có Đường Phong và vài vệ sĩ.

Hơn nữa, Đường Phong còn mặc một bộ đường trang, dáng vẻ hai tay chắp sau lưng đứng không xa, trông như một nhân vật trùm sò bí ẩn trong truyền thuyết nào đó.

"Harvey, chúng ta lại gặp nhau."

Đường Phong khẽ cười, đoán rằng Harvey có thể đã hiểu lầm mình, nhưng bây giờ không phải lúc để giải thích. Cậu vươn tay mời Harvey ngồi xuống, vì có chuyện cần bàn bạc kỹ lưỡng.

"Anh không cần lo lắng cho Chino, sáng sớm mai tôi sẽ cho người đưa anh ấy lên thuyền của anh." Đây là điều Đường Phong muốn nói với Harvey, một câu rất đơn giản, đối với Harvey và gia đình Chino thì quý giá vô cùng.

"Ngài Đường, cậu..." Harvey có chút lưỡng lự, anh nhìn quanh những vệ sĩ trong phòng với ánh mắt dè chừng. Những vệ sĩ cao lớn dường như không hề bận tâm đến cuộc trò chuyện của họ, vẫn đứng yên, tựa như những bức tượng tượng trưng cho sức mạnh và bạo lực, lặng lẽ tỏa ra áp lực vô hình.

"Harvey, biết ít thì sẽ có lợi cho anh hơn. Tôi chỉ có thể nói rằng tôi không phải là chủ nhân của chiếc du thuyền này. Sau khi trở về, anh đừng nói với Chino rằng anh đã gặp tôi, và đừng tiết lộ với bất kỳ ai rằng anh đã gặp tôi ở đây."

Albert không phải là người mà ai cũng có thể gặp, người đàn ông này cực kỳ nguy hiểm, Đường Phong quyết định thay Albert ra ngoài nói chuyện với Harvey.

Hơn nữa, vì Đường Phong đứng ra nói chuyện, Harvey chắc chắn sẽ yên tâm hơn.

Harvey nhìn Đường Phong một lúc lâu, tuy anh không rõ vì sao lại gặp Đường Phong ở đây, nhưng thông tin mà đối phương tiết lộ mơ hồ cho anh thấy rằng có rất nhiều chuyện mà anh không thể tiếp xúc và hiểu được.

Anh khe khẽ thở dài, khuôn mặt lộ ra nụ cười: "Tôi cảm thấy rất có lỗi vì đã từng thất lễ với cậu. Dù sao đi nữa, hôm nay tôi thật sự rất cảm ơn cậu."

"Tôi chỉ làm những gì nằm trong khả năng của mình." Đường Phong không có chuyện gì khác muốn nói với Harvey, cậu đứng dậy, nhẹ giọng nói, "Trở về ngủ một giấc, sáng sớm mai khi Chino trở lại, tôi nghĩ anh nên ở trong trạng thái tốt nhất để đón chào anh ấy. Vài ngày nữa là đến liên hoan phim Venice, hãy để Chino nghỉ ngơi thật tốt, những chuyện xảy ra trong mấy ngày này, hãy quên đi. Chúng sẽ không tái diễn đâu."

Harvey cố gắng gật đầu, anh có rất nhiều câu hỏi muốn đặt ra cho người đàn ông này, nhưng cuối cùng chỉ có thể giữ lại trong lòng.

Nhiều lúc, Đường Phong khiến anh nhớ tới một người đàn ông, một người đàn ông đã không còn trên thế giới này.

"Ngài Đường, liên hoan phim Venice cậu cũng sẽ tham dự chứ?" Trước khi đi, Harvey hỏi.

Đường Phong gật đầu, mỉm cười đáp: "Tôi sẽ tham dự."

Sau khi tiễn Harvey, Đường Phong đi tới phòng của mình và Albert trước khi rời bến, đẩy cửa bước vào, cậu ngay lập tức nhìn thấy Chino bị trói chặt trên giá gỗ bên cạnh giường, hiện tại, không chỉ có miệng bị bịt lại, mà cả mắt cũng bị che.

Thân thể Chino khẽ run rẩy trong không khí. Từ nhỏ đến lớn, người đàn ông sinh ra trong nhung lụa này có lẽ chưa từng trải qua chuyện kinh hoàng như vậy.

Albert như hòa tan vào không khí. Anh ngồi bên cửa sổ, vắt chân, uống cà phê một cách tùy ý, thấy Đường Phong bước vào, anh mỉm cười và vẫy tay.

Đường Phong bước tới trước mặt Albert, người đàn ông chỉ vào chiếc ghế.

Chino có thể nghe thấy họ nói chuyện. Đường Phong cũng không dám lên tiếng, cậu biết người đàn ông trẻ tuổi kia là người cao ngạo, trong trường hợp Chino biết mình đã bị Đường Phong nhìn thấy trong tình trạng này, chắc chắn anh ấy sẽ bị đả kích rất lớn.

Albert rốt cuộc muốn làm gì?

"Ngồi ở đây đi."

Albert nhẹ nhàng nói bốn chữ với Đường Phong, sau đó nhấc tách cà phê, từng bước từng bước tiến về phía Chino. Mỗi bước đi của Albert đều phát ra tiếng động rất nhỏ, đối với Chino, người chỉ có thể nghe mà không thể thấy, đó không nghi ngờ gì là một đòn tấn công tâm lý.

"Đại minh tinh Michael Chino, ha ha." Albert tùy ý quan sát Chino từ đầu đến chân. Ánh mắt anh, như Đường Phong đã từng trải qua, luôn khiến người ta cảm thấy nguy hiểm tràn ngập.

Chino tự nhiên cảm nhận được điều đó, tóc gáy trên người anh dựng đứng.

"Cậu là một người may mắn." Khi Albert nói những lời này, anh quay đầu nhìn Đường Phong, người đang ngồi ngoan ngoãn trên ghế theo lời anh.

"Nhưng đồng thời, cậu cũng là một tên ngu xuẩn, hãy nhớ kỹ tất cả những gì xảy ra hôm nay. Lần sau... có thể sẽ không may mắn như vậy đâu."

Giơ tách cà phê lên, Albert từ từ đổ phần chất lỏng màu nâu còn lại lên thân thể trần truồng của Chino, rồi ném mạnh chiếc tách xuống đất.

Chino đã chịu đựng liên tục những đòn tấn công, một người đàn ông vốn chưa từng trải qua nhiều khó khăn mà chống đỡ được đến lúc này đã là vô cùng khó khăn. Lúc này, dù toàn thân run rẩy cũng không phải là điều đáng xấu hổ.

Albert không liếc nhìn Chino thêm lần nào nữa, anh tiến tới trước mặt Đường Phong, cúi xuống đặt một nụ hôn lên má cậu: "Chờ cậu nửa tiếng đồng hồ."

Sau đó, anh rời khỏi phòng.

Đường Phong đứng dậy, cầm lấy một chiếc khăn giặt sạch rồi vắt khô, đi tới trước mặt Chino, nhẹ nhàng lau sạch vết cà phê trên người người đàn ông trẻ tuổi, vừa chạm vào Chino, người này lập tức run rẩy dữ dội.

Khẽ nhíu mày, Đường Phong không nói gì, tiếp tục lau sạch cà phê trên người Chino.

Sau khi lau khô, cậu lui lại vài bước. Vệ sĩ bên cạnh tiến tới, thả Chino xuống từ giá gỗ và đặt lên giường. Ban đầu Chino từ chối một chút sau đó dần dần bình tĩnh lại, dường như đang chờ đợi một sự tra tấn sắp tới.

Đường Phong ra hiệu bằng mắt cho vệ sĩ bên cạnh, rất nhanh có người tiến tới tháo bỏ khăn bịt miệng của Chino, đồng thời nói: "Ngoan ngoãn ngủ một giấc trên thuyền, ngày mai chúng tôi sẽ đưa cậu trở về. Cậu đúng là một người may mắn."

Trước khi vệ sĩ tháo bỏ khăn bịt mắt của Chino, Đường Phong đã rời khỏi phòng.

Albert đang chờ cậu trên trực thăng đậu trên thuyền, Đường Phong đi tới, trong làn gió biển tung bay, leo lên trực thăng.

"Đêm nay anh ấy sẽ không sao, đúng không?" Đường Phong nhìn người đàn ông bên cạnh.

"Đương nhiên." Albert giơ tay ôm lấy cậu, tiến gần hôn lên môi Đường Phong, "Cậu cũng mệt rồi, trở về sớm một chút nghỉ ngơi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ