Chương 25 - 28 (Quyển 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 25 + 26

Cậu quả thực mệt mỏi, mệt đến mức thậm chí còn lười đẩy Albert đang hôn mình ra.

Trên trực thăng, Albert nửa ôm Đường Phong, ép cậu vào giữa cửa sổ và lồng ngực mình. Môi anh lạnh nhưng mềm, liên tục đặt những nụ hôn nhẹ lên trán và gương mặt đối phương.

Bầu trời đêm ngoài cửa sổ sáng lấp lánh, vô số ngôi sao xanh lam như những viên ngọc quý trên trời. Gió biển mát lạnh thỉnh thoảng lướt qua mặt mang đến cảm giác nhẹ nhàng, như thúc giục người ta nhắm mắt lại, tận hưởng sự yên tĩnh của khoảnh khắc này.

Albert hôn rất dịu dàng, không hề có ý đồ tình dục, chỉ đơn giản là những nụ hôn thuần khiết, đôi môi kia lướt trên gương mặt Đường Phong khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy, như có ai đó đang dùng một chiếc lông vũ trắng muốt nhẹ nhàng gãi vào trái tim cậu.

"Ngứa quá..." Đường Phong khẽ nghiêng đầu.

"Đường Phong," Albert nhẹ nhàng gọi tên cậu, hơi thở ấm áp của anh theo lời nói nhẹ nhàng vỗ về gương mặt Đường Phong.

Cậu nhìn về phía Albert, người đang đưa tay vuốt tóc cậu: "Esméralda có biết sự si mê sâu đậm trong lòng Quasimodo dành cho cô ấy không?"

"Cô ấy không yêu anh ta."

Albert hơi mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng Đường Phong không có cơ hội nghe, vì người đàn ông ấy cuối cùng đã chọn nuốt lời nói vào bụng.

"Tôi không phải Esméralda, anh cũng không phải Quasimodo với ngoại hình xấu xí và địa vị thấp kém." Trong mắt người khác, Đường Phong quả là táo bạo khi dám dùng hai tay ôm lấy mặt Albert, từng lời từng chữ nói với anh, "Nhưng tôi biết anh là người có nguyên tắc, anh sẽ không thích tôi chỉ vì tôi giống Esméralda."

"Tôi thích cậu?" Albert cười hỏi lại, cũng chẳng hề gỡ tay Đường Phong đang đặt trên mặt mình.

"Đúng, anh thích tôi." Đường Phong kéo gần khoảng cách giữa hai người, nhẹ nhàng hôn lên trán đối phương, sau đó thả Albert ra, đặt tay anh lên ngực trái của mình và nói, "Anh thấy không, tôi vừa hôn anh, và bây giờ tim anh đang đập nhanh hơn."

Nhịp đập nhanh hơn như trống đập trong lòng bàn tay, phản ứng của cơ thể là thành thật nhất.

Ngay từ lần gặp đầu tiên, chỉ là cảm thấy hứng thú; đến một cuộc đối thoại nào đó, càng ngày càng quan tâm; rồi đến lúc này, cảm xúc sâu sắc hơn bắt đầu xuất hiện sau những lần tiếp xúc đơn giản.

Khi Albert đang hiểu Đường Phong, chẳng phải Đường Phong cũng đã hiểu Albert rồi sao?

"Tôi thích sự xung động này." Albert mỉm cười, trong mắt ánh lên niềm vui.

Sáng sớm ngày thứ hai của buổi đấu giá, trên một du thuyền nào đó giữa biển khơi.

Một người đàn ông Mỹ khoảng hơn ba mươi tuổi ngồi trên ghế sofa, nhìn ra biển khơi ngoài cửa sổ, ngoài biển, gió yên sóng lặng, ánh mặt trời chiếu lên mặt biển trong vắt, tuyệt đẹp.

"Cho đến bây giờ, tôi vẫn còn khó tin tất cả những gì đã xảy ra trong tuần này." Người đàn ông quay đầu lại, đôi mắt anh hơi thâm quầng, trông như cả đêm qua chưa ngủ.

"John, Chino đã trở về, tôi vừa kiểm tra cậu ấy. Cậu ấy không bị thương, chỉ là tinh thần bị kinh hãi quá độ, cần nghỉ ngơi vài ngày." Harvey ngồi đối diện với người đàn ông kia, anh đứng dậy, vỗ mạnh vào vai đối phương, cố gắng khích lệ người bạn tốt của mình.

"Mọi chuyện đã ổn rồi, John."

Thở dài một hơi, anh trai của Chino cười khổ, ngẩng đầu lên: "Harvey, lần này thật sự cảm ơn anh. Vừa rồi tôi còn chưa kịp hỏi, làm sao Chino lại được đưa đến đây? Chúng ta thậm chí còn chưa trả một đồng nào."

John đã chuẩn bị cho khả năng phá sản từ lâu, nguyên nhân chính là vì vậy mà họ mới ủy thác Harvey tham gia hội đấu giá, sợ rằng khi đến hiện trường, họ không chịu nổi áp lực mà có thể dao động.

Kết quả là đêm qua, khi họ đang chờ đợi kết quả, lại biết rằng sáng sớm hôm nay Chino sẽ được đưa về đây mà không cần phải trả một đồng nào.

Ban đầu họ lo lắng không biết Chino có bị ngược đãi hay không, nhưng sự lo lắng này đã tan biến sau khi kiểm tra Chino được đưa về, hiện tại, khi phục hồi lại tinh thần, họ nhận ra sự việc vô cùng kỳ lạ.

Hơn một tuần trước, Chino đột nhiên mất tích, ngay sau đó họ nhận được một thiếp mời, không dám liều mạng với tính mạng của Chino, gia đình Chino không dám báo cảnh sát. Đều là người có uy tín trong giới thượng lưu, có một số việc rõ ràng mọi người biết, dù có báo cảnh sát thì kết quả cũng không tốt, chỉ khiến Chino biến mất vĩnh viễn.

"Cái này tôi cũng không biết, lúc đó có một người trong hội đấu giá gọi tôi đến, nói cho tôi biết đã có người thay tôi chuộc Chino." Harvey nhớ rõ chuyện từng hứa với Đường Phong, vì vậy anh trực tiếp nói với John như vậy.

"Vậy sao?" John lộ vẻ kinh ngạc, sau đó cúi đầu vừa cười vừa nói, "Có lẽ là một người bạn của cha, trước đó chúng ta đã tìm bao nhiêu người xin giúp đỡ, tuy không ai chính diện đồng ý, nhưng có lẽ có người âm thầm giúp đỡ chúng ta. Dù sao, người liên quan với tổ chức như vậy, chắc chắn không thể dễ dàng tiết lộ thân phận."

Harvey chỉ có thể cười khổ. Có lẽ sẽ không ai nghĩ rằng người cứu Chino lại chính là Đường Phong, chính bản thân anh cũng không biết Đường Phong quen biết chủ nhân hội đấu giá như thế nào, nhưng sự thật là Chino hiện đang an toàn nằm trên giường.

"Vài ngày nữa chính là liên hoan phim Venice, mong rằng có thể nhận được một giải thưởng không tệ, để tâm trạng Chino tốt hơn một chút, sớm vượt qua bóng ma." Harvey nói với nụ cười, "Được rồi, John, thả lỏng một chút, chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa đâu."

Những lời này là buổi tối hôm đó Đường Phong nói với anh, không biết vì sao, anh tin tưởng lời người đàn ông đó nói.

"Hi vọng là vậy." John gật đầu đồng ý, nhưng dường như nghĩ đến điều gì khác, lại có chút lo lắng, "Đến lúc đó Đường Phong cũng sẽ tới đúng không? Hiện tại rất nhiều minh tinh đều thích quyến rũ đại minh tinh, cố gắng dùng cách này để nổi tiếng nhanh hơn, Chino nổi tiếng quốc tế như thế, hình như cũng có chút hứng thú với Đường Phong." John nhíu mày, không muốn nhắc tới người đàn ông trước đó không lâu quay phim với Chino.

Anh đứng dậy, mang theo lo lắng nói với Harvey: "Harvey, tôi rất lo lắng cho Chino, nó vừa trải qua chuyện đáng sợ như vậy, cũng là lúc yếu đuối nhất. Tôi lo lắng minh tinh ngoại quốc kia có thể cố ý ra tay với Chino để xâm nhập Hollywood, Đường Phong, nếu đã dám quay những bộ phim đáng sợ để nổi tiếng, chắc chắn cũng có gan làm những chuyện quyến rũ người khác."

"Đường Phong không phải người như vậy." Harvey không nhịn được nói.

"Harvey, anh lại nói tốt cho cậu ta?" John có chút kinh ngạc.

"Tôi đã gặp cậu ấy, cậu ấy là người khiến người ta cảm thấy rất lễ phép cùng với đó cũng có chút cảm giác xa cách, không giống loại người không từ thủ đoạn để trèo lên đỉnh." Dù không thể nói ra chuyện Đường Phong cứu Chino, Harvey biết John vẫn bị mê muội trong suy đoán, nhưng anh cũng không muốn nghe thấy John nói về người đàn ông đó như vậy.

John chỉ lắc đầu, có chút khinh miệt nói: "Diễn viên nếu đã là diễn viên, họ chỉ biết diễn kịch lừa dối người khác, Harvey, anh cẩn thận bị họ lừa, phải biết rằng hiện tại rất nhiều người đều muốn đến Mỹ."

"Không, John, tôi nghĩ Đường Phong không phải là người như thế."

"Harvey, đã xảy ra chuyện gì khiến anh giữ gìn người đàn ông kia như vậy?" John lắc đầu không hiểu.

Harvey thở dài: "Tôi chỉ nghĩ rằng trước khi thực sự hiểu rõ một người, không nên đơn giản nhận xét về họ, chưa kể Đường Phong hiện tại còn là diễn viên hợp tác với Chino."

"Ai, được rồi, tôi chỉ lo lắng cho đứa em trai của tôi thôi. Tôi muốn đi Venice cùng nó, nhưng với tính cách của nó, có lẽ sẽ không thích như vậy." John không còn nói về Đường Phong, anh nói, "Harvey, anh có thể giúp tôi một việc không?"

"Nói đi, người bạn tốt của tôi, với tôi còn cần khách khí như vậy sao?"

"Khi đi Venice, tôi muốn nhờ anh đi theo Chino. Thứ nhất là để anh chăm sóc nó, thứ hai là mong anh phòng bị giúp nó khi nó yếu đuối nhất, đừng để xảy ra chuyện gì nữa." John thành khẩn nói, vươn tay nắm vai Harvey, thở dài, "Tôi rất lo lắng em trai tôi có thể vượt qua cú sốc này không, tuy nó không nói gì, nhưng làm anh trai nhìn nó lớn lên, tôi biết sự kiện lần này đã ảnh hưởng lớn đến nó."

"Tôi sẽ cố gắng."

Vài ngày nữa chính là liên hoan phim Venice, Harvey nghĩ đến một người đàn ông, Đường Phong hẳn cũng sẽ tham dự liên hoan phim.

Hóa ra họ đều không hiểu người đàn ông tên Đường Phong. Nếu không phải gặp Đường Phong ngay trên thuyền, Harvey có lẽ cũng sẽ giống John, nghĩ rằng Đường Phong chỉ là một minh tinh nhỏ mới bắt đầu.

Trước khi thực sự hiểu rõ một người, không thể đơn giản phán đoán. Người có thể quen biết với chủ nhân hội đấu giá, sao có thể dựa vào Chino để tạo scandal?

Đường Phong... Đường Phong...

Fiennes Đường...

Hai người giống nhau đến bao nhiêu, đáng tiếc là anh đã vĩnh viễn mất đi Fiennes.

Bề ngoài gọn gàng, bên trong chỉ có chính anh biết đã trống rỗng một mảnh.

Liên hoan phim Venice sẽ chính thức khai mạc sau hai ngày nữa. Buổi chiều hôm nay, thành phố kênh đào này đã có không ít người tham dự liên hoan phim lần này, ngày hôm trước, đạo diễn Lý Nguy cũng đã đến Venice. Đường Phong đã gặp gỡ đạo diễn, trò chuyện và chúc mừng nhau, đồng thời, cậu biết rằng ngày mai Chino sẽ tới đây.

Mọi người đều có công việc riêng, nếu là một buổi tụ hội thì sau ngày đầu của lễ khai mạc còn có một bữa tiệc, không cần phải vội vã tổ chức sớm. Khi gọi điện thoại, Đường Phong biết từ đạo diễn Lý Nguy rằng ban giám khảo liên hoan phim lần này đã khen ngợi diễn xuất của bọn họ không ngớt. Tuy là một tân binh điện ảnh, Đường Phong dự đoán cậu có thể không nhận được giải thưởng lớn, song việc được đề cử đồng thời cho giải Tân binh Xuất sắc Nhất và Nam diễn viên Xuất sắc Nhất đã là chuyện cực kỳ giỏi.

Trong điện thoại đạo diễn Lý Nguy chúc mừng Đường Phong, mà Đường Phong ở đầu điện thoại bên này hiện tại mới biết được mình đã đồng thời lọt vào đề cử giải thưởng tân binh xuất sắc nhất và nam diễn viên xuất sắc nhất.

Trước đó vẫn luôn qua lại giữa Lục Thiên Thần, Charles và Albert, khiến Đường Phong đều quên liên hoan phim đã sớm công bố danh sách đề cử.

Bất kể như thế nào, có thể được hai hạng mục đề cử, đối với cậu mà nói xem như là một thành công cực kỳ to lớn.

Có cần gọi điện thoại cho Lục Thiên Thần hoặc là Charles báo một tiếng bình an không?

Khi kết thúc cuộc gọi, Đường Phong không gọi cho ai khác, cậu nhìn Albert đang đứng bên cạnh, dù người đàn ông này hiện tại thích cậu, nhưng không có nghĩa cậu có thể khiêu chiến với quyền lực của Albert.

Có thể yêu một người suốt đời sao?

Kể cả người đó có thể thề thốt rằng sẽ yêu mình mãi mãi khi cầu hôn, nhưng sau ba năm lại có thể yêu một người khác, huống chi là Albert, một người đàn ông không thể nắm giữ.

Đường Phong không tin rằng mình có sức hút khiến Albert yêu mình suốt đời. Sự si mê hiện tại chỉ là nhất thời mới mẻ và hiếu kỳ, sau khi điều đó qua đi, có lưu luyến cũng chỉ là số ít.

"Tôi đã nói sẽ đưa cậu đến Venice sớm đúng không?" Albert cười dịu dàng như mọi khi, anh đứng dậy, đi tới bên Đường Phong, cúi đầu nhìn vào điện thoại đã ngắt. "Cũng đã gọi điện thoại cho đạo diễn rồi, giờ cậu có thể yên tâm. Ồ, suýt nữa tôi quên mất một việc, vào ngày khai mạc cậu sẽ phải bước lên thảm đỏ với đoàn phim, tuy rằng đó là nơi mà các nữ minh tinh thường tranh tài khoe sắc, nhưng Đường Phong của tôi cũng không thể quá giản dị."

Không biết từ lúc nào, cách xưng hô của Albert với Đường Phong đã thay đổi.

Mỗi người đều có cách xưng hô khác nhau với cậu, Lục Thiên Thần thích gọi thẳng tên cậu, Charles luôn gọi cậu là "cục cưng", còn Albert thêm "của tôi" sau tên cậu, như thể những người khác không thể chiếm đoạt.

Rơi vào tay ba người đàn ông khác nhau, đúng là khiến người ta cảm thán sức hút của mình từ khi nào lại lớn đến vậy.

Albert tìm quần áo cho cậu, cầm lên đặt xuống, hiện tại ngoài cơ thể mình ra, Đường Phong không còn sở hữu gì khác, hầu hết hành lý đều để ở chỗ Lục Thiên Thần.

Tính toán tỉ mỉ, từ lúc bị Charles bắt cóc lên thuyền, rồi lên thuyền của Albert, đến nay đã hơn nửa tháng.

Từ khi ở bên Albert, Đường Phong không còn nghe tin tức gì về Charles và Lục Thiên Thần, hai người đó không biết đang ở đâu và làm gì.

Liệu họ có chuẩn bị từ bỏ cậu?

Ngay cả như vậy Đường Phong cũng không cảm thấy đau lòng hay thất vọng. Cậu không phải là hồng nhan họa thủy, chưa đến mức khiến các đại gia tranh đấu vì mình, huống chi những người đàn ông viết lịch sử luôn thích gán trách nhiệm cho phụ nữ không thể tự bảo vệ mình.

Người chân chính vì một người phụ nữ hay đàn ông mà nổi giận buông bỏ mọi thứ, thật sự rất hiếm.

Buổi trưa, họ đi thủy phi cơ đến Venice, sau khi gọi điện cho đạo diễn Lý Nguy, Albert đưa Đường Phong về khách sạn. Một lát nữa, một vài thợ may sẽ đến đo đạc cho Đường Phong, vì ngày kia là lễ khai mạc, không thể may gấp, chỉ có thể sửa chữa chút ít về chiều cao.

Thân hình của Đường Phong tương đối ổn, chỉ cần sửa đổi một ít chỗ.

Đường Phong ngồi bên cửa sổ khách sạn uống cà phê, thỉnh thoảng ăn một ít bánh ngọt, phần lớn thời gian là cúi đầu lặng lẽ đọc sách, Albert ngồi bên cạnh cũng làm việc giống vậy.

Vài ngày ở chung với Albert, Đường Phong nhận thấy cuộc sống của người đàn ông này rất nhàm chán.

Lục Thiên Thần dù không hay nói, nhưng đó là khi không quen, còn khi đã quen biết, Lục Thiên Thần có thể trò chuyện với người đó về bất kỳ chủ đề nào mà người kia muốn.

Charles, con gấu lớn, rất biết cách làm người khác thích mình, luôn biết cách làm người khác cười một cách thoải mái.

So với Lục Thiên Thần và Charles, Albert quả thật cực kỳ buồn chán.

Đường Phong phát hiện việc mà Albert thích làm nhất chính là đọc sách; ngoài đọc sách ra, hắn cũng chỉ đọc sách mà thôi, tuy nhiên, Albert lại không thích thảo luận về sách, hắn chỉ thích im lặng đọc một mình.

Cách sống chung như thế này cũng không tệ lắm, không làm phiền nhau, nhưng nếu kéo dài quá lâu thì cũng có phần kỳ lạ.

Đường Phong âm thầm ngáp một cái, dạo gần đây cậu liên tục đọc mấy tác phẩm nổi tiếng thế giới, giờ đây nhìn chữ là đã thấy buồn ngủ.

Đã lâu không luyện quyền, cậu thật sự muốn vận động một chút.

"Có phải ở cùng với tôi rất buồn chán không?" Albert nhìn cậu, động tác ngáp nhẹ nhàng vừa rồi của Đường Phong không biết từ lúc nào đã bị Albert nhìn thấy, Đường Phong có chút xấu hổ: "Là tôi làm phiền anh đọc sách, tôi đi phòng tập thể dục để hoạt động một chút."

Tự mỗi người làm việc của mình, không nhất thiết phải dính nhau mỗi ngày.

"Tôi sẽ không chạy trốn đâu, cho dù có muốn cũng không chạy thoát." Thấy Albert vẫn nhìn mình, Đường Phong bổ sung thêm một câu.

"Cậu nói như vậy làm tôi cảm thấy hổ thẹn, tôi biết cậu rất thích võ thuật, trước đây đã từng luận bàn với ai chưa?" Albert nói rồi buông quyển sách triết học của Hegel trong tay xuống.

"Từng luận bàn một chút với Lục Thiên Thần." Cái giá không nhỏ, Đường Phong nghĩ lại thấy không đáng, đáng ghét, có đôi khi cậu cảm thấy mình luôn bị Lục Thiên Thần và Charles bắt nạt.

Đây đúng là một chuyện mâu thuẫn, Đường Phong nghĩ mình luôn bị đẩy vào tình huống bất công, nhưng khi bảo cậu đi chịch Charles hoặc Lục Thiên Thần, cậu lại không có hứng thú lắm.

"Cậu ta thắng." Albert tự nhiên thay Đường Phong nói ra đáp án.

"Ừ." Đường Phong gật đầu, đúng là như vậy.

Albert đứng lên, bắt đầu từ từ cởi áo khoác ra, ném sang một bên, nói với Đường Phong: "Để tôi dạy cậu."

...

Người nghiêm túc dù ở đâu cũng nghiêm túc, và người đàn ông thật sự sẽ không nhẹ tay khi luận bàn.

"Thình thịch!"

Thân thể bị nặng nề ngã trên mặt đất, Đường Phong xoa cái eo đau nhức, hít sâu một hơi. Trước đó đã bị Lục Thiên Thần đánh cho một lần, giờ lại bị Albert ném ngã lần nữa.

"Còn dậy được không?" Trong mắt Albert có chút ý cười.

"Lại đi." Đường Phong cắn răng đứng lên.

Albert còn không nhẹ tay như Lục Thiên Thần, hai chiêu vừa rồi trực tiếp đánh ngã Đường Phong, anh hơi giật giật ngón tay: "Vừa rồi là cậu công kích tôi trước, bây giờ đến lượt tôi công kích trước. Hãy nhớ lại vừa rồi tôi đối phó với cậu như thế nào."

"Được."

Đường Phong hít sâu một hơi, tinh thần tập trung cao độ, nhớ lại cách cậu công kích Albert vừa rồi, làm thế nào để lắc mình tránh né và chế trụ cậu rồi đánh ngã cậu. Cậu không nhất thiết phải đánh ngã Albert, nhưng ít nhất có thể tránh được đối phương công kích.

Albert cũng sẽ không nói một câu "tôi tới" trước rồi mới tấn công. Người đàn ông này lao thân vào, không hề báo trước, quyền phong của anh mang theo cảm giác nguy hiểm sắc bén đập vào mặt, Đường Phong nhanh chóng học theo cách Albert lắc mình tránh né, thuận lợi tránh được quyền thứ nhất của Albert, nhưng khi quyền thứ hai đánh tới, Đường Phong thiếu chút nữa bị đánh trúng.

Một cái xoay người kéo xa khoảng cách giữa hai bên, trái tim Đường Phong vẫn còn đập thình thịch.

Đây là sự khác biệt giữa diễn luyện và thực chiến, đối thủ sẽ không cho cậu cơ hội thở dốc, cũng sẽ không nương tay.

Albert công kích lần thứ ba, Đường Phong không thể tránh thoát, Albert dùng một chiêu giả để trực tiếp đè Đường Phong xuống.

Vừa mới đánh ngã Đường Phong, Albert liền kéo cà vạt trói hai tay cậu ra sau lưng, động tác nhanh chóng khiến Đường Phong có chút mơ hồ.

"Albert, anh làm gì vậy?" Mặt hướng xuống ghé vào thảm mềm mại, Đường Phong rất nhanh cảm nhận được hai tay Albert vươn tới cởi cúc áo sơ mi của cậu.

"Tôi thắng, làm người thắng thì tôi có quyền hưởng thụ thành quả chiến thắng của mình." Mỗi ngày một lý do, Albert hành động theo ý mình.

Đối với kiểu người này, bọn họ muốn làm gì thì làm, chỉ cần có lý do.

"Anh không thể như vậy!" Sao tình hình lại đột ngột biến thành như vậy, Đường Phong còn chưa hoàn hồn, thân thể đã bị lật lại chính diện. Albert đè lên người cậu, xé mở áo sơ mi của cậu.

"Chuyện người đánh chuông Quasimodo làm sai nhất chính là tự ti, vậy nên anh ta không dám thổ lộ với nữ thần mà mình ngưỡng mộ, nhưng tôi sẽ không." Albert cúi xuống gần Đường Phong, khóe miệng cong lên một nụ cười. "Quyết đấu giữa các kỵ sĩ, khi một người trở thành người thắng cuối cùng, có thể danh chính ngôn thuận có được người mình yêu."

Chương 27 + 28

Hơi thở của người đàn ông mang theo đặc thù của giống đực tỏa ra mùi hương nguyên thủy, kết hợp giữa hương thơm của buổi sáng sau khi tắm rửa cùng mùi mồ hôi, quyện vào nhau lan tỏa trong không khí. Bàn tay lạnh lẽo của Albert chạm vào thân thể nóng bỏng, mang đến một kích thích đặc biệt và dị dạng. Chiếc áo sơ mi mở rộng, để lộ lồng ngực rắn chắc, lồng ngực phập phồng lên xuống là phản ứng thành thực, có phần bất an của cơ thể người đàn ông.

Hai tay bị cà-vạt trói lại, cố gắng thế nào cũng không thoát ra được, ngoài việc khiến cổ tay bị siết chặt đau đớn thì chẳng làm được gì.

Nghĩ đến việc bên ngoài cửa là vệ sĩ của Albert, người đàn ông vừa rồi đã dễ dàng đánh ngã cậu, giờ đây đang chậm rãi vuốt ve ngực cậu như thể đang nâng niu một tác phẩm nghệ thuật, Đường Phong đã rơi vào trạng thái căng thẳng tột độ.

Cậu đã chịu đựng đủ với Albert, người đàn ông thay đổi thất thường, một giây trước còn bình thản đọc sách như một quân tử nho nhã, giây tiếp theo đã có thể trở thành ác ma, đánh ngã cậu không thương tiếc.

"Anh đang phạm luật, tôi chưa từng đồng ý chuyện này." Hai tay bị trói nhưng vẫn còn chân, Đường Phong cố gắng dùng khuỷu tay chạm đất, dựng nửa người trên, đồng thời nhấc chân lên với ý định đá Albert khỏi người mình, ngay sau khi thực hiện cú đá, cậu liền hối hận.

Albert nhanh chóng tóm lấy chân Đường Phong, siết chặt vòng eo và chen vào giữa hai chân cậu, toàn bộ quá trình diễn ra quá nhanh khiến Đường Phong không kịp phản ứng, chờ tới lúc cậu phản ứng lại thì bàn tay của Albert đã nhanh chóng đặt lên nơi yếu ớt nhất của một người đàn ông.

Khóe miệng Albert vẫn giữ nụ cười như có như không, cúi xuống che kín tất cả những lời mà Đường Phong định nói.

Tiếng kéo khóa quần vang lên trong không gian tĩnh lặng, lạnh lẽo mà lưu loát, ngay lập tức cảm giác lạnh buốt bao trùm lên điểm yếu của cậu. Là một người đàn ông, nếu không có bất cứ phản ứng nào thì có lẽ anh ta không phải đàn ông nữa rồi. Trong khoảnh khắc đó, Đường Phong hít sâu một ngụm khí lạnh, đối phương cũng nhân cơ hội này mà dịu dàng tiến sâu vào.

Đường Phong tự nhận mình đã không còn là thiếu niên ngây ngô, nhưng ngoài việc từng chạm môi với Albert, tiến xa hơn đến hôn môi chân chính, trái tim cậu lại lỡ nhịp.

Với tư thế hai tay bị trói ra sau, phần lớn thời gian cậu chỉ có thể lựa chọn tiếp nhận. Sự áp bức nhẹ nhàng này như đang khiêu khích một sợi dây thần kinh nào đó trong cậu, máu dưới huyệt thái dương đập mạnh, Albert có thể không phải là người đàn ông dễ dàng sa vào sự xung động nguyên thủy, nhưng anh ta tuyệt đối là một bậc thầy trong việc làm chủ cảm xúc của người khác.

Những người ưu tú thường khiến người ta ngưỡng mộ ở nhiều khía cạnh, điều này cũng không ngoại lệ.

Song đây không phải là điều khiến Đường Phong cảm thấy đáng khen ngợi, đặc biệt là khi tay của Albert luôn cách một lớp vải mỏng mà khiêu khích cậu, Đường Phong chỉ muốn đạp lên mặt Albert một cú.

"Cậu đang suy nghĩ gì thế? Trong tình huống này mà sao cậu vẫn có thể không tập trung?" Thả môi cậu ra, khi cả hai có thể thở dốc, Albert nghiêng đầu dịu dàng hôn lên gương mặt và cổ Đường Phong. "Cậu là người đàn ông thích suy nghĩ."

"Anh còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi." Hơi thở gấp gáp, Đường Phong thỉnh thoảng nhăn mặt vì những động tác của Albert, hai tay cậu vặn lại sau lưng, gắt gao nắm lấy áo sơ mi.

"Cậu hỏi tôi gì cơ?" Albert vừa hỏi vừa không ngừng động tác trên tay, anh ngẩng đầu mỉm cười nhìn cậu, rồi lại cúi xuống bắt đầu hôn lên ngực và bụng của Đường Phong.

"Không... Anh như vậy không được. Anh có khác gì Lục Thiên Thần?"

Cuối cùng, là vì lo sợ mình sẽ phát sinh quan hệ với Albert, hay vì lo sợ sau khi phát sinh quan hệ sẽ thế nào, lúc này Đường Phong không kịp suy nghĩ, cậu theo bản năng cự tuyệt sự phức tạp ngày càng tăng trong mối quan hệ với người đàn ông nguy hiểm trước mắt này.

Phản ứng bản năng của cơ thể cùng với xung đột mãnh liệt trong tâm trí dường như đang đấu tranh với nhau, khiến tình hình càng thêm bất thường.

Albert hơi mím môi: "Cậu đã chấp nhận bọn họ, vậy tại sao lại không thể chấp nhận tôi? Đường Phong, đây là câu trả lời của cậu sao? Tôi không rõ, cũng không hiểu, nhưng điều này không đúng, vì tôi mới là người thực sự quan tâm đến cậu."

"Đúng vậy, tôi hiện tại thích cậu. Còn cậu thì sao? Lẽ nào cậu không có chút cảm giác nào với tôi? Cậu có, cậu chỉ là e ngại việc bước vào thế giới của tôi, nó có vẻ tối tăm nhưng trong thế giới tối tăm ấy cũng có ánh sáng và ấm áp." Albert cúi người, một tay nâng cậu lên.

Bọn họ vốn đang tỷ thí trong phòng khách rộng rãi, thực ra khoảng cách đến phòng ngủ không xa, nhưng Albert không dẫn cậu đến phòng ngủ, mà chỉ đặt Đường Phong xuống ghế sofa.

"Anh thực sự muốn làm đến cùng?" Thân thể tiếp xúc với ghế sofa mềm mại, Đường Phong ngửa đầu nhìn người đàn ông đang cởi quần cậu.

Chuyện này hoàn toàn khác với tưởng tượng của Đường Phong, cậu không hề nghĩ rằng Albert lại có thể nảy sinh một sự kích thích nguyên thủy nào đó với mình. Ban đầu, cậu tưởng rằng Albert phải thuộc dạng người có tâm hồn trong sạch, không muốn và cũng không thích tạo ra bất kỳ sự tiếp xúc thân mật nào trên cơ thể.

Cậu đã quá chắc chắn về điều này.

Lúc này, Đường Phong đã sai, sai hoàn toàn.

Từ lúc nãy đến giờ, bất kể cậu nói gì, Albert cũng không hề tỏ ra một chút ý định lùi bước hay dừng lại.

Albert dùng hành động để trả lời câu hỏi của Đường Phong. Người đàn ông tóc vàng mắt xanh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên lông mi của Đường Phong, hành động dịu dàng này hoàn toàn không phù hợp với sự thô bạo trong bàn tay của anh ta, khiến Đường Phong suýt không kiềm chế được mà hét lên.

"Nhẹ tay chút!"

Đúng là muốn giết người.

"Tôi chỉ hơi kích động một chút thôi."

Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng sức lực trong tay Albert lại không hề giảm đi. Dưới sự kích thích của anh ta, cơ thể Đường Phong bắt đầu nóng lên, gương mặt dần hiện lên một lớp đỏ ửng mỏng, trông như một bông hoa đào đỏ tươi vừa được nhúng trong nước rồi lại được nhấc lên, dịu dàng mà quyến rũ đến mức khó diễn tả thành lời.

Không khí dường như tràn ngập một mùi hương ngọt ngào, vị ngọt này lan tỏa từ đầu lưỡi đến từng tế bào vị giác, cho đến khi chạm đến trái tim cậu.

"Anh... Ưm!"

Hai tay bị trói sau lưng run rẩy, rồi chặt lại thành nắm đấm, từ sâu trong cổ họng phát ra một âm thanh gián đoạn. Đường Phong cố gắng nhắm mắt lại và ngửa đầu ra sau, chiếc cổ vươn ra tạo thành một đường cong như cổ của một con thiên nga đen.

"A a..." Tiếng rên rỉ gián đoạn vang lên, cơ thể người đàn ông bị bao phủ bởi một lớp mồ hôi mỏng manh, mệt mỏi và rã rời, không ngờ chỉ mới một lát mà đã xong, điều này thật đáng xấu hổ đối với một người đàn ông.

Một phần là do những ngày qua cậu luôn kìm nén trong cuộc sống căng thẳng, phần khác là vì người khiến cậu hưng phấn lại là một kẻ nguy hiểm cấp độ S như Albert.

Chỉ cần một kích thích đã khiến cậu ra như vậy.

Bây giờ không phải là lúc Đường Phong buồn rầu về lòng tự tôn đàn ông của mình, vì tiếp theo lòng tự tôn của cậu sẽ bị dìm xuống vực sâu không đáy.

Với Albert, đừng bao giờ hy vọng có thể đoán trước được người đàn ông nguy hiểm này.

"Ha a." Từ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng rên ngắn, Đường Phong hít một hơi sâu và cau mày nói, "Cởi trói tay tôi, chúng đã tê rần rồi."

Albert không hề dịu dàng.

Như mong muốn, hai tay của Đường Phong được Albert cởi trói, ngay sau đó, người đàn ông này lại tiến công mạnh mẽ và hỗn loạn.

Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cùng cậu trải qua một cuộc ân ái cuồng nhiệt như vậy?

Mặc dù Charles là một tên phá phách, và Lục Thiên Thần cũng là một con thú mặc áo, nhưng không ai trong số họ cuồng dã như Albert, mỗi lần tiến công và lùi lại như muốn đốt cháy toàn bộ sinh mệnh của mình.

Albert điên cuồng, mỗi cú va chạm đều đánh bay lý trí trong đầu cậu từng chút một, cho đến khi cuối cùng không còn gì cả. Không còn suy nghĩ làm thế nào để đối phó với Albert, không còn nghĩ về những gì có thể xảy ra sau khi họ phát sinh quan hệ, và cũng không còn nghĩ đến việc phải làm gì khi chia tay.

Chỉ còn lại những cú va chạm không ngừng và tiếng rên rỉ gián đoạn dưới ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ kính, cùng với những phản ứng bản năng của cơ thể.

Albert như một con quỷ, kéo cậu xuống bóng tối.

Ngoài thành phố, nước biển Venice gầm thét, sóng biển điên cuồng đánh vào bờ đá, cuối cùng rút lui, chỉ để lại một cơ thể ướt đẫm mồ hôi và dư vị ngọt ngào quấn quanh vị giác.

Điều này không đúng, không nên như vậy.

Đường Phong nhắm mắt, thở hổn hển, cánh tay che mặt.

Cậu không phải là người bảo thủ, cũng không phải là người tùy tiện, có phải mọi chuyện đã đi quá xa không?

Thật là điên rồ, cậu đã xảy ra quan hệ với Albert, sau Charles và Lục Thiên Thần lại thêm một kẻ nguy hiểm nữa.

"Có phải đó là sự bốc đồng của anh không?" Cổ họng cậu khô khốc như bị đốt cháy hết hơi nước.

Đường Phong khẽ nâng mắt nhìn người đàn ông cúi xuống nhìn cậu, thoáng nhìn qua, trên mặt đất đầy rẫy quần áo của cả hai, Albert không nói gì, chỉ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cậu, sau đó trần truồng xoay người ngồi xuống bên cạnh.

Không hề cảm thấy xấu hổ, Albert nhanh chóng gọi người vào thu dọn đống hỗn độn trên sàn, anh ta tùy tiện quấn một chiếc khăn tắm trắng quanh người, đồng thời đưa một chiếc khăn tắm khác cho Đường Phong đang nằm trên ghế sô pha và hỏi: "Cậu có thể đứng lên không?"

Tất nhiên, chỉ là làm tình vô cùng kịch liệt mà thôi, không phải bị chém hay bị thương.

"Ừ." Đường Phong gật đầu.

"Đi tắm đi, thợ may đến rồi." Albert nói bằng giọng điệu bình thường, như thể không có gì đặc biệt xảy ra.

Albert và Đường Phong chưa từng tắm chung, cũng không giống như Charles, người luôn quấn lấy cậu. Cả hai đều tự tắm trong phòng tắm riêng, điều này lại cho Đường Phong cơ hội để tỉnh táo lại.

Ngồi trong nước ấm, cậu nhìn thấy một vài vết xanh tím trên cơ thể mình, ánh mắt khẽ dừng lại.

Thở dài, rồi lại thở dài lần nữa.

Nên làm cái gì thì làm cái đó, đi từng bước một.

Tắm rửa sạch sẽ xong cảm giác thật thoải mái, Đường Phong tùy ý thay một bộ quần áo ở nhà, bước ra khỏi phòng tắm Albert đã ngồi sẵn trong phòng khách. Đường Phong không tự chủ liếc nhìn về phía ghế sô pha, sạch sẽ không có một chút lộn xộn hoặc dấu vết gì đặc biệt.

Quả là dọn dẹp rất kỹ càng, Đường Phong thầm cười khổ.

Thấy Đường Phong tiến lại, Albert, người đang mặc áo tắm ngồi bên cửa sổ uống cà phê Medellin, chỉ ngẩng đầu mỉm cười với cậu: "Đi đo thử một chút, ngày mai sẽ có quần áo mới."

Vẫn là thái độ bình thường, không quá quan tâm hay lạnh lùng, thái độ đối với người khác luôn mơ hồ, khó lòng suy đoán.

Được rồi, đo thử một chút trước đã.

Với kinh nghiệm, từng trải và sự thông minh tài trí qua hai kiếp vẫn không giúp mình vượt qua được cửa ải khó khăn này, vậy thì đành chấp nhận số mệnh đã định.

"Thưa ngài, mời ngài qua bên này, phiền ngài giang hai tay ngang vai, chúng tôi sẽ đo vai và cánh tay của ngài trước." Một ông lão khoảng chừng hơn năm mươi, với vẻ mặt hiền từ, nói với Đường Phong.

Có hai người đến, một người là ông lão cầm trong tay thước dây, còn người trợ lý đứng bên cạnh cầm sổ và bút.

Ông lão rất lịch sự và thân thiện, có lẽ với ai ông ta cũng như vậy, người trợ lý có vẻ hơi ngây ngô và rụt rè, nắm chặt bút chuẩn bị ghi lại số liệu.

Đường Phong bước tới, làm theo lời ông giang hai tay, ông lão bắt đầu đo chiều rộng vai đến độ dài cánh tay. Thước dây vừa đặt lên vai phải của cậu, tiếp theo đáng lẽ là kéo đến bên trái, nhưng ông lão này bỗng siết chặt cổ cậu bằng thước dây.

"Ưm!"

Gần như cùng lúc, Đường Phong dùng khuỷu tay đập mạnh ra phía sau, khuỷu tay đập vào ngực đối phương và nghe thấy một tiếng rên rỉ. Tiếng kêu đó đương nhiên không phải của Đường Phong, nhưng một ông già năm sáu mươi tuổi không thể có lồng ngực rắn chắc như vậy.

Trong khoảnh khắc nghi ngờ đó, ông lão đã xoắn hai tay cậu ra sau.

Cổ bị siết đau đớn, thậm chí khó thở, Đường Phong không kìm được ho khan hai tiếng. Chuyện gì đang xảy ra? Ông già bất ngờ biến thành sát thủ, là đến ám sát Albert sao?

Với phương pháp hành xử của Albert, có tận mắt chứng kiến sát thủ đến tấn công, Đường Phong cũng sẽ không ngạc nhiên. Nhưng liệu cậu có thể không bị biến thành người thế mạng không, nhất là sau khi vừa có quan hệ với Albert vài phút trước?

Các vệ sĩ trong phòng phản ứng nhanh chóng, tất cả đều rút súng nhắm vào ông lão và trợ lý, nhưng ai biết đạn có thể lạc lên người Đường Phong hay không.

"Đừng cử động!" Trợ lý ngơ ngác đã biến thành sát thủ trong chớp mắt, một con dao mỏng như lá cây gác lên cổ Đường Phong.

"Tôi đâu có động." Đường Phong ngừng giãy dụa, dùng tay không đánh lại lưỡi dao thì chỉ có thiệt thân.

Albert vẫn bình thản ngồi trước bàn nhỏ uống cà phê, anh nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi chậm rãi đặt tách xuống bàn, mỉm cười nhìn về phía trợ lý: " Tiểu Ác Ma sát thủ hạng ba thế giới, đến lấy mạng tôi sao?"

Đúng là một cái tên thích hợp, Đường Phong thầm nghĩ, cái tên này rất xứng với kẻ sát thủ nhỏ bé này.

"Mạng của anh tôi không lấy được, tôi chỉ nhận tiền để đến lấy mạng người này thôi." Nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng Tiểu Ác Ma một tay chế trụ Đường Phong, ngay sau đó, lưỡi dao nhẹ nhàng cắt vào cổ tay cậu, tạo nên một vết máu nhỏ như sợi chỉ.

Thật sắc bén, có lẽ chỉ một nhát nữa có thể chặt đứt tay cậu.

Đường Phong không dám động, mất tay chân với cậu còn không bằng bị giết thẳng thừng, việc Tiểu Ác Ma nói muốn giết cậu, Đường Phong không tin.

Nếu là sát thủ hạng ba thế giới, sao lại để lộ mình như vậy, Tiểu Ác Ma này chắc chỉ đang đe dọa Albert, nhưng liệu người đàn ông kia có bị dọa không?

Đường Phong nhìn về phía Albert, nhưng Albert không nhìn cậu, mà là nhìn Tiểu Ác Ma kia.

"Vậy sao cậu không giết cậu ấy?" Albert như hỏi vu vơ, anh đồng thời vẫy tay với các vệ sĩ trong phòng, "Bỏ súng xuống, chúng ta không nên tiếp đãi khách như vậy."

"Giết hắn ngay bây giờ thì không vui. Tôi thích chậm rãi hành hạ người ta, nhất là với loại đàn ông lẳng lơ mà tôi ghét." Tiểu Ác Ma giương cằm ám chỉ Đường Phong, giọng điệu khinh thường, "Anh nói có phải không, đồ lẳng lơ."

"Tôi là Đường Phong, đồ lùn."

Cậu có đắc tội ai đâu, vừa nói được một câu thì cổ tay lại đau nhẹ, lưỡi dao cắt sâu thêm vài phần, máu đỏ tươi giống như sợi dây tiếp tục chảy dài theo ngón tay cậu rơi xuống đất.

"Tôi sẽ cắt lưỡi anh, sau đó ném anh cho một đám đàn ông kinh tởm, đồ lẳng lơ." Tiểu Ác Ma lại thêm vào một câu, "Còn phải rạch lên mặt anh nữa, để khỏi phải quyến rũ người khác."

Tôi đâu có làm gì đâu.

Đường Phong thầm thở dài, cậu nào có quyến rũ ai đâu, sao lại vô duyên vô cớ chọc giận một người như vậy.

Nhưng lần này Đường Phong học được bài học, cậu không tranh luận với kẻ đang cầm dao trước mặt này, nếu không người bị thương chỉ có thể là cậu.

"Cậu nghĩ cậu có thể ra khỏi đây sao, Tiểu Ác Ma?" Albert nhìn thoáng qua cổ tay chảy máu của cậu.

Lưỡi dao của Tiểu Ác Ma vung lên trước mặt Đường Phong, chỉ vài milimet nữa là sẽ cắt vào khuôn mặt cậu: "Anh nghĩ kẻ lẳng lơ này có thể chảy máu không? Ngài Albert, để chúng tôi đi, hoặc tôi sẽ cắt mặt anh ta trước."

"Cậu nghĩ tôi sẽ quan tâm sao?"

Lúc Albert nói những lời này, Đường Phong nhẹ nhàng chớp mắt, hiểu rằng việc đối phương không thể bắt được mình là một chuyện, nhưng sau khi thân thiết với một người đàn ông mà nghe những lời không biết thật giả này, là thật hay giả, trong lòng cậu vẫn cảm thấy khó chịu.

Cậu thầm cười khổ.

"Nếu anh không quan tâm, tôi giờ đã nằm trên đất, biến thành một cái xác thủng lỗ chỗ, chứ không phải còn đứng ở đây chuẩn bị rạch mặt tên lẳng lơ này." Tiểu Ác Ma cười hì hì lắc lắc con dao nhỏ.

Albert cười và đứng lên: "Đúng vậy, tôi quan tâm người đàn ông này, nên mong cậu đừng làm nhục cậu ấy, cũng đừng để lại vết thương nào trên người cậu ấy, bởi vì tôi sẽ rất tức giận, Tiểu Ác Ma."

Anh ấy lại thản nhiên thừa nhận như vậy sao?

Đường Phong nhìn Albert, người sau đó mới nhìn lại cậu.

"Nghe tôi thổ lộ mà ngạc nhiên sao? Đường Phong của tôi, tôi rất đau lòng vì cậu chưa từng nghĩ rằng tôi sẽ không làm tổn thương cậu, hoặc cậu nghĩ rằng tôi chỉ có một chút si mê chẳng đáng kể," Albert đưa tay ra, ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào không trung, ánh mắt anh chuyển sang Tiểu Ác Ma, "Tiểu Ác Ma, trên thế giới này không có gì là không thể thay đổi."

Khóe miệng khẽ nhếch, lời Albert nói không nhanh không chậm, giọng nói không lạnh không nóng, luôn mang theo cảm giác nguy hiểm đậm đặc.

"Anh đang uy hiếp tôi sao?" Tiểu Ác Ma rời dao khỏi mặt Đường Phong.

"Hiện tại là cậu đang uy hiếp tôi." Albert mím môi, chỉ về phía cửa khách sạn, "Đi đi."

"Anh sẽ bắn khi chúng tôi quay lưng lại chứ?" Tiểu Ác Ma cười khẩy, bắt đầu dẫn Đường Phong từ từ lùi về phía cửa, đồng thời nói với Đường Phong, "Anh có phải vừa lên giường với anh ta không, nhìn anh ta coi trọng anh như vậy thật khó tin."

Cái miệng của người này không thể ngậm lại một lúc sao? Đường Phong lùi theo.

Albert luôn đứng đó nhìn và cười với Đường Phong.

"Đường Phong của tôi, cậu sẽ là một ngôi sao sáng tại liên hoan phim Venice, nhưng con đường của cậu còn dài, cũng như con đường giữa tôi và cậu còn dài, không chỉ vì một lần kết hợp mà kết thúc, tôi mong chờ ngày cậu thực sự trở thành siêu sao." Giọng nam trầm thấp chậm rãi thổ lộ, Albert ra hiệu cho thuộc hạ nhường đường.

Đường Phong cùng ông già và Tiểu Ác Ma dần rời khỏi tầm nhìn của Albert, người đàn ông với nụ cười dịu dàng trên môi cũng dần lạnh mặt.

"Làm sạch căn phòng này." Albert liếc nhìn vài giọt máu trên mặt đất, đó là máu chảy từ cổ tay Đường Phong.

"Chủ nhân, có cần đuổi theo không?" Một vệ sĩ tiến lên hỏi.

"Không, để bọn họ đi, bông hoa đẹp nhất là khi nó mọc ở ngoài trời chứ không phải trong nhà kính." Albert ngồi xuống ghế, ánh mắt dừng lại trên chiếc sofa trong phòng khách, thờ ơ nói, "Đường Phong của tôi cuối cùng sẽ rời khỏi thế giới của tôi để trở về thế giới của cậu ấy, nhưng tất cả điều này chỉ là tạm thời."

"Tôi biết cậu ấy sẽ rời đi ở Venice, nhưng mà..." Ánh mắt anh ta dần trở nên lạnh lùng, "Không phải theo cách này."

"Một con chuột sống trong cống ngầm bẩn thỉu mà tối tăm, lại dám vươn móng vuốt đến báu vật của tôi, đúng là làm người ta khó chịu." Albert giơ ngón trỏ tay phải lên, "Nói với số một, cậu ta có thể bắt đầu hành động, tôi không muốn tương lai có càng nhiều chuột cống ngầm đến quấy rầy tôi."

"Vâng." Một thuộc hạ nhận lệnh.

"Chủ nhân, có cần âm thầm giám sát ngài Đường không?"

"Sau khi số một hoàn thành nhiệm vụ, để cậu ta tiếp cận Đường Phong."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ