Chương 29 - 32 (Quyển 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 29 - 32

Sáng sớm đã có xe đợi sẵn dưới khách sạn. Sau khi rời khỏi khách sạn, Đường Phong bị đưa vào trong xe, từ lúc họ rời khỏi phòng đến khi xuống lầu, Albert không cử bất kỳ người đuổi theo.

"Sợ không? Ha ha, Albert nói nghe thì hay đấy, thật ra chỉ là không muốn để kẻ lẳng lơ như anh gây thù với Tiểu Ác Ma này nên mới thả chúng ta đi, đợi lát nữa tôi sẽ giết anh."

Cửa xe đóng lại, người và cảnh vật hai bên cửa sổ bắt đầu lướt qua nhanh chóng.

Đường Phong không để ý đến Tiểu Ác Ma ngồi bên cạnh, mà quay sang "Ông lão" ở phía bên kia, đưa tay chạm vào khuôn mặt người này: "Có phải đây là mặt nạ mô phỏng giống của Albert lúc trước không?"

"Này! Tôi đang nói với anh đấy!"

Sát thủ nóng tính vươn tay định tóm lấy Đường Phong, có người còn nhanh hơn cậu ta. "Ông lão" chặn lại Tiểu Ác Ma, phát ra giọng nói trẻ trung nhưng quen thuộc: "Tiểu Ác Ma, đủ rồi, đừng quá đáng."

"Hừ! Sớm như vậy đã lộ rồi, chán quá." Tiểu Ác Ma chậc lưỡi, hai tay gối lên sau đầu lẩm bẩm, "Lục Thiên Thần, anh giỏi giang thế, có cần phải đi thích cái tên lẳng lơ bị người khác chơi đùa như vậy không?"

"Nhiệm vụ kết thúc rồi, Tiểu Ác Ma, câm miệng của cậu lại." Tiện tay gỡ mặt nạ mô phỏng xuống, Lục Thiên Thần nhìn về phía Đường Phong, khóe miệng mang theo chút cười khổ, nói: "Không sao nữa đâu."

Lục Thiên Thần cúi xuống nắm tay Đường Phong, lấy ra một miếngdán vết thương từ trong chiếc rương nhỏ trong xe và dán dọc theo cổ tay bị thương của cậu.

"Hừ, hung dữ làm gì, tôi đây chẳng phải cũng chỉ đang diễn cho giống thôi sao? Cái người gì gì đó của anh chẳng phải là diễn viên sao? Ngài Đường, anh nói xem tôi nói đúng không?" Tiểu Ác Ma vừa cắt người ta một nhát còn thoải mái hỏi chuyện, câu hỏi của cậu ta khiến Đường Phong có chút bất đắc dĩ.

"Đừng để ý đến cậu ta." Lục Thiên Thần nghiêng người kéo Đường Phong đến ngồi bên cửa sổ xe, còn mình thì chắn giữa Tiểu Ác Ma và Đường Phong, không để hai người họ quá gần nhau.

Có những người có thể trở thành bạn của mình, nhưng rồi lại đâm mình một nhát, người như vậy chính là sát thủ.

Dù họ là bạn bè nhiều năm, Lục Thiên Thần vẫn không hoàn toàn tin tưởng Tiểu Ác Ma. Đây là lý do vì sao anh, dù là người ủy thác, cũng vẫn đi cùng Tiểu Ác Ma để tìm Đường Phong.

Một khi có biến cố xảy ra, chí ít anh còn có thể hành động.

"Vừa rồi siết cậu đau phải không?" Lục Thiên Thần kiểm tra vết hằn trên cổ cậu, lần đầu tiên dùng dây thước siết Đường Phong, anh có hơi dùng sức, sau đó thì không siết thật nữa, tuy vậy, trên cổ Đường Phong vẫn còn một vệt đỏ nhạt.

Đường Phong lắc đầu: "Không sao, lát nữa là ổn thôi."

"Anh ta là đàn ông chứ có phải đàn bà mềm mại gì đâu, lo lắng làm gì. Được rồi, đừng nhìn tôi như thế, tôi chỉ cắt rách chút da của anh ta thôi, đâu phải cắt tay anh ta. Cưng chiều cái gì, khó coi." Tiểu Ác Ma lườm qua, thẳng thắn không nhìn hai người đàn ông bên cạnh.

Đường Phong cười khổ, Lục Thiên Thần đến quá đột ngột, đột ngột đến mức cậu cũng không biết hiện tại nên phản ứng thế nào, càng chính xác hơn, cậu không biết nên nói gì với đối phương, nhất là sau khi vừa trải qua một số chuyện rối ren như vậy.

Lục Thiên Thần chẳng nói gì, chỉ thở dài một hơi rồi ôm lấy Đường Phong trong vòng tay vững chắc.

"Tôi không sao." Đường Phong ôm lại Lục Thiên Thần, người đàn ông này đang lo lắng cho cậu, nếu không thì đã chẳng đi tìm cậu.

"Đừng cậy mạnh, tôi biết cậu rất mạnh mẽ và hiểu chuyện, nhưng thỉnh thoảng yếu đuối một chút cũng không sao." Lục Thiên Thần nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu, dường như có chút cảm thán.

Đường Phong nghe xong chỉ cười, không từ chối sự quan tâm của đối phương: "Vậy cho tôi dựa một chút nhé."

"Vai của tôi lúc nào cũng sẵn sàng cho cậu dựa." Lục Thiên Thần mỉm cười.

"Buồn nôn." Tiểu Ác Ma không đúng lúc chen vào một câu, nhưng chẳng ai thèm để ý đến cậu ta.

...

...

Đường Phong đã tắm ở chỗ Albert, sau khi về tới khách sạn do Lục Thiên Thần đặt, cậu lại chạy vào phòng tắm, nằm trong bồn tắm lớn đầy nước, mắt nhìn vào chiếc TV treo trên tường, đang chiếu một bộ phim hài. Thỉnh thoảng, khi phim đến đoạn buồn cười, Đường Phong không nhịn được mà bật cười.

Tắm và xem phim là cách giúp cậu thư giãn tinh thần và nhẹ nhàng tâm trạng, việc kết hợp cả hai rất tốt.

Ngâm cũng ngâm xong, phim cũng xem xong, người cũng phải đi ra ngoài.

Khi đứng dậy, Đường Phong mới phát hiện quần áo của cậu đã được thay bằng một bộ mới tinh, bộ quần áo cũ không biết đã đi đâu. Sau khi mặc quần áo mới vào, cậu thấy bộ quần áo cũ đã nằm trong thùng rác.

"Chất vải của nó rất tốt mà." đúng là làm ẩu, sao lại vứt đi.

"Tôi có thể mua cho cậu một bộ tốt hơn." Lục Thiên Thần đáp lại, vẫn đang ngồi trong phòng khách, không rời đi đâu.

Đường Phong chỉ mỉm cười, rồi đến ngồi đối diện với Lục Thiên Thần: "Quần áo tôi có thể tự mua được, nhưng tiết kiệm là một thói quen tốt. Thôi nào, Lục Thiên Thần, đừng nhìn tôi như vậy, tôi ổn mà, không bị Charles ngược đãi, cũng không bị Albert dày vò. Thực tế, họ đối xử với tôi rất tốt."

"Cậu lúc nào cũng dễ chịu và dễ nói chuyện như vậy sao?" Lục Thiên Thần hạ tờ báo xuống, không rõ liệu anh có đọc hay không, khẽ nhíu mày nhìn cậu.

"Tôi có dễ chịu, dễ nói chuyện hay không, anh ở bên tôi một thời gian rồi và hiện tại đang nói chuyện với tôi. Anh thấy sao?" Đường Phong cười, rót cho mình một cốc nước rồi uống để làm dịu cổ họng, "Cảm ơn anh đã đưa tôi ra ngoài, Lục Thiên Thần. Anh là người hiểu tôi nhất, có vài điều tôi muốn nói và chỉ có thể nói trước mặt anh."

"Cậu cứ nói đi."

Lục Thiên Thần đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Đường Phong, rồi nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu.

"Có gì muốn nói thì nói ra, tôi sẵn lòng nghe và giữ bí mật cho cậu." Câu cuối cùng có chút ẩn ý, chỉ có anh và cậu biết về bí mật khó tin này.

Đường Phong từ trước đến giờ vẫn cảm thấy Lục Thiên Thần không phải người bình thường, việc cậu sống lại mang màu sắc thần kỳ, thế mà Lục Thiên Thần lại dễ dàng chấp nhận.

"Rời khỏi chỗ của Albert, sau đó tôi lại ở đây với anh, đối với tôi, tình cảnh dường như không khác nhau nhiều lắm," Đường Phong cúi đầu cười khổ, rồi thở dài tựa vào lưng ghế sofa. "Ban đầu để tự bảo vệ, tôi cố gắng chấp nhận Charles, vì thật ra Charles không tệ, thậm chí có thể nói là xuất sắc, nên việc chấp nhận anh ta không quá khó khăn."

"Xin lỗi." Lục Thiên Thần bất ngờ nói lời xin lỗi.

"Đừng như vậy, để tôi nói hết đã." Đường Phong tiếp tục, "Đôi khi tôi nghĩ, nếu ban đầu tôi gặp phải một kẻ biến thái hoặc có sở thích kỳ quái, thay vì Charles hài hước, liệu tôi có thể kiên trì không? Thậm chí có thể tìm thấy một chút niềm vui trong đó."

Đường Phong mỉm cười quay sang nhìn Lục Thiên Thần, hỏi: "Nghe tôi nói vậy, anh có cảm thấy thất vọng không? Rằng tôi là một người đàn ông như vậy, dễ dàng chấp nhận số phận?"

"Cúi đầu hay ngẩng đầu với số phận, vị trí cậu đứng vẫn không thay đổi, không có gì đáng khen ngợi cũng không có gì đáng trách. Đối với tôi, cậu sẽ không làm tôi thất vọng, nhưng sẽ làm tôi đau ở đây." Người đàn ông này nắm tay cậu, đặt lên ngực trái của mình, không làm thêm động tác thân mật nào khác, chỉ nắm tay cậu như vậy.

"Không cần phải đau, thật ra, dù là Charles, anh hay thậm chí là Albert – người mà các anh gọi là kẻ biến thái – cũng chưa từng một lần làm tổn thương tôi, tôi còn khá may mắn." Đường Phong nghiêm túc nói, cậu không nói sai, cũng không cố gắng để giành được thiện cảm từ Lục Thiên Thần hay điều gì khác.

Cậu từng chứng kiến nhiều người trải qua những trải nghiệm bi thảm, bị đùa giỡn thân thể, tình cảm, thậm chí phải trả giá rất lớn.

Còn cậu, bất kể đã trải qua những gì, chí ít Lục Thiên Thần cũng tốt, Charles cũng được và thậm chí cả Albert – người mà cậu không thể hiểu hết – đều có chút cảm tình với cậu.

Tuy nhiên, cậu vẫn muốn nói ra một số điều.

"Nhưng tôi không thích tình trạng hiện tại. Anh, Charles, thậm chí là Albert, tôi đi đến đâu, tôi cũng cảm thấy mình chỉ là chuyển từ một cái lồng sắt này sang cái lồng sắt khác. Lục Thiên Thần, anh có hiểu điều tôi nói không?"

Mà cậu chỉ có thể nói với Lục Thiên Thần, người hiểu cậu nhất.

Albert có lẽ sẽ không để tâm, thậm chí có thể phản bác lại cậu bằng một lý luận nào đó, còn Charles thì chỉ biết đùa giỡn với cậu.

"Tôi muốn có một cuộc sống của riêng mình, là của chính mình." Đường Phong cuối cùng cũng bày tỏ ý muốn của mình, "Sau liên hoan phim Venice, hãy để tôi đi, làm một người độc lập, là Đường Phong chân chính."

"Thôi nào, Lục Thiên Thần, đừng nhìn tôi như vậy. Tôi vẫn là nhân viên của anh, trước khi hợp đồng hết hạn, tôi sẽ không bỏ đi đâu." Đường Phong cười, đùa một câu, rồi chờ Lục Thiên Thần đưa ra câu trả lời. "Vậy, anh nói sao?"

"Nếu đó là mong muốn của cậu, tôi sẽ đồng ý." Lục Thiên Thần hơi nheo mắt lại, đưa tay ôm lấy cậu, "Cậu dĩ nhiên là cậu, tôi sẽ không nhốt cậu lại."

"Cảm ơn."

Về phần Charles và Albert, thật ra Đường Phong cũng không lo lắng.

Khi tất cả mọi người rời xa cậu, đó cũng là một loại cân bằng.

Nghỉ ngơi một ngày đêm trong khách sạn, từ sáng sớm Đường Phong đã bắt đầu tiếp nhận hàng loạt cuộc phỏng vấn từ nhiều phương tiện truyền thông. Trong lúc Đường Phong còn đang dây dưa với mấy người này và trải nghiệm cuộc sống như mafia, trong nước đã bắt đầu chú ý đến nam diễn viên mới tham gia điện ảnh Hollywood thành công dành được đề cử hai hạng mục giải thưởng của liên hoan phim Venice.

Sau khi trải qua đủ loại phỏng vấn, cuối cùng Đường Phong cũng cảm thấy như mình đã trở về với cuộc sống bình thường.

Cảm giác này càng rõ ràng hơn khi cậu nhìn thấy trợ lý kiêm người đại diện của mình, Tiểu Vũ. Vừa gặp mặt, Tiểu Vũ đã không ngừng trách móc cậu, nói rằng dù có vất vả đóng phim đến đâu cũng không thể đột ngột nghỉ phép gần một tháng như vậy.

Hóa ra, trong lúc Đường Phong mất tích, Lục Thiên Thần đã lấy lý do nghỉ phép định kỳ để qua loa giải quyết công việc của cậu.

Tiểu Vũ vui vẻ nói rất nhiều, kể lại cho Đường Phong nghe những gì đã xảy ra trong những ngày qua. Khi tin tức đề cử giải thưởng từ Venice lan ra, không biết có bao nhiêu đài truyền hình đã gọi điện thoại đến công ty, hy vọng sau khi Đường Phong về nước sẽ đồng ý cho họ phỏng vấn.

Lời mời từ các tạp chí và báo chí thì lại càng nhiều không đếm xuể.

"Bốn tạp chí hàng đầu trong nước, hiện tại đã có hai tạp chí dự định chọn anh làm trang bìa, phân cho số tháng chín và tháng mười một. Đường Phong, anh hiện đang rất nổi tiếng!" Tiểu Vũ phấn khích đưa cho Đường Phong xem thư mời từ các chủ biên tạp chí.

"Hiện tại trong nước có bốn diễn viên nam trẻ và bốn diễn viên nữ trẻ hàng đầu, một trong những tiêu chuẩn để được xếp vào danh sách này chính là phải xuất hiện trên trang bìa của bốn tạp chí lớn một lần. Tôi thấy không lâu sau, danh sách bốn nam chính trẻ hàng đầu này sẽ thay đổi. Anh vừa mới ra mắt không bao lâu đã được lên bìa của hai tạp chí lớn, hiện tại còn có đề cử, nếu nhận được giải thưởng thì sẽ chuẩn mực tiến tới."

Tiểu Vũ nói rất chân thật với Đường Phong, không giống những người đại diện khác quá cưng chiều ngôi sao của mình, dễ dàng thổi phồng mọi thứ lên trời khi họ giành được một giải thưởng nhỏ.

Người đại diện chân chính tốt với nghệ sĩ của mình sẽ không tâng bốc quá mức.

Theo kinh nghiệm của Đường Phong, ngay cả khi nhận được giải Ảnh đế Venice, ở trong nước cũng chỉ là một bước chuẩn bị mà thôi. Đã từng có những người giành được giải Ảnh đế Venice sau đó dần dần mai danh ẩn tích cũng không phải ít.

Hơn nữa, so với những liên hoan phim quốc tế khác, tầm ảnh hưởng của liên hoan phim Venice ở trong nước vẫn nhỏ hơn một chút.

Trên thế giới này không thiếu những người chỉ cần một lần là nổi tiếng, song để có thể tiếp tục duy trì sự nổi tiếng thì rất hiếm. Mỗi năm, các liên hoan phim lớn đều xuất hiện rất nhiều diễn viên đạt giải Ảnh đế, nhưng số người có thể được cả thế giới gọi là siêu sao thì chỉ có một nhóm rất nhỏ.

"Con đường còn rất dài. Được rồi, Tiểu Vũ, trong lúc tôi không ở đây có kịch bản nào mời không?" Đây mới là vấn đề mà Đường Phong quan tâm nhất.

"Có mấy kịch bản tôi thấy khá ổn, chờ đến tối sau khi đi thảm đỏ tôi sẽ đưa anh xem. Mấy kịch bản đáng chú ý tôi đã đánh dấu, anh chú ý xem qua, cơ bản đều là lời mời từ những đạo diễn danh tiếng."

Đường Phong gật đầu, quả nhiên sau khi có chút tiếng tăm, kịch bản tìm đến càng nhiều, cơ hội lựa chọn cũng càng nhiều.

Buổi tối mới khai mạc nghi thức thảm đỏ, buổi chiều Đường Phong cùng Lục Thiên Thần tới một cửa hàng thời trang quốc tế để chọn trang phục. Lục Thiên Thần đã kéo về tài trợ từ một nhãn hiệu thời trang, đến lúc đó họ không chỉ có thể tùy ý chọn những mẫu mới chưa ra mắt mà còn có thể tiện thể mang về nhà mặc.

Về trang phục thảm đỏ, Đường Phong không có yêu cầu gì đặc biệt, dù sao cũng không phải nữ minh tinh, cậu tùy tiện chọn một bộ hợp mắt và dễ cử động.

Cuối cùng, Đường Phong chọn một bộ Âu phục cắt may vừa vặn với cơ thể, họa tiết ca rô tối màu, mang một chút phong cách Anh quốc, kết hợp với đồng hồ cùng nhãn hiệu, khi cậu đứng ra, liền toát lên phong thái của một siêu sao.

Lời này là do Tiểu Vũ nói.

Buổi chiều, Đường Phong sẽ cùng đoàn phim đi khai mạc thảm đỏ, mọi người hẹn gặp nhau trước đó, xe đến khu vực nghỉ ngơi, Đường Phong liền thấy được đạo diễn Lý Nguy cùng phu nhân của ông, và một diễn viên chính khác là Chino.

Chino vừa nhìn thấy Đường Phong liền mỉm cười vẫy tay, người này nhanh chóng tiến lại gần.

"Cậu thật đẹp trai, thế này thì không nên đi cùng tôi, danh tiếng của tôi sẽ bị cậu cướp mất." Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Chino vẫn lạc quan và thích đùa giỡn như cũ, nụ cười rạng rỡ luôn khiến anh tràn ngập sức hút.

"Vậy anh phải cách xa tôi 18 nghìn km mới được," Đường Phong cười đùa.

Chuyện ngày hôm đó Harvey chắc hẳn đã không kể lại cho Chino, Đường Phong nhẹ nhàng ôm lấy Chino, vẫn mang theo chút ý xin lỗi.

Tuy Chino có lỗi lầm, nhưng chắc chắn không đáng phải chịu sự đối xử quá đáng như vậy, Albert không chỉ làm tổn thương Chino mà còn làm tổn thương cả gia đình của anh.

Những gì Đường Phong có thể làm là rất ít.

Đường Phong thuận lợi được đề cử Nam diễn viên xuất sắc nhất và Tân binh xuất sắc nhất, Chino cũng nhận được đề cử Nam diễn viên xuất sắc nhất, hai đề cử nam chính khiến bộ phim Ác Ma Đường Mòn của họ chưa công chiếu đã thu hút sự quan tâm rất lớn. Tuy nhiên, từ tình huống hiện tại, dường như có hai thái cực đối lập.

Vì nội dung phim liên quan đến tình yêu cấm đoán giữa hai tu sĩ trong tu viện thế kỷ 19 và vấn đề chủng tộc nhạy cảm, bộ phim chưa được công chiếu rộng rãi đã gây ra tranh cãi lớn.

Sáng sớm hôm nay, Đường Phong thấy tin tức về việc Giáo hội Thiên Chúa La Mã sẽ công khai lên án bộ phim, cho rằng đây là một sự phỉ báng trắng trợn giáo hội. Bộ phim chưa được chiếu nhưng đã bị cấm chiếu ở một số quốc gia do tính nhạy cảm của nó.

Một số tin tức cũng viết cực kỳ chấn động rằng trong phim, Đường Phong và Chino có một cảnh tình cảm kéo dài đến 10 phút, được mô tả là một trải nghiệm và đột phá hoàn toàn mới trong điện ảnh đồng tính.

Vì diễn xuất tinh tế của họ trong phim, một số tờ báo nhỏ ám chỉ rằng Đường Phong và Chino đã thật sự thân mật trong quá trình quay phim, điều này có bao nhiêu khoa trương thì có bấy nhiêu khoa trương.

Tất nhiên, ngoài những tin tức kỳ lạ, cũng có những lời bình từ các chuyên gia.

Chino trước đây chủ yếu đóng các phim thương mại, lần này đóng phim nghệ thuật với đề tài gây sốc như vậy, nhiều truyền thông và chuyên gia cho rằng anh chọn sai phim, thậm chí có thể hủy hoại sự nghiệp điện ảnh của mình. Tuy nhiên, từ những đánh giá hiện tại, phần lớn các nhà phê bình điện ảnh đều đánh giá cao diễn xuất của Chino, nhiều lời khen ngợi hơn là chỉ trích.

Còn "tân binh" Đường Phong, một số nhà phê bình đã đánh giá diễn xuất "kinh diễm."

Tóm lại, mặc dù có những đánh giá trái chiều, nhưng truyền thông chủ yếu dành những lời khen ngợi cho diễn xuất của họ, đây được coi là một kết quả không tệ.

Buổi chiều 4 giờ 30, lễ thảm đỏ của Liên hoan phim Venice chính thức bắt đầu, Đường Phong và đoàn phim xếp hạng ở phía trước, có lẽ phải đến hơn 5 giờ mới đến lượt họ bước lên thảm đỏ. Trước đó, các nhân viên chủ lực và hai diễn viên chính đều tham gia phỏng vấn của truyền thông hoặc ký tên cho người hâm mộ.

Với tiếng tăm của Chino, không biết bao nhiêu người hâm mộ đã hô tên anh, Chino từ chối phỏng vấn truyền thông để ký tên cho người hâm mộ.

Còn tân binh Đường Phong ngoan ngoãn tiếp nhận phỏng vấn từ truyền thông.

Không biết có phải là do tưởng tượng không, Đường Phong cảm thấy Chino dường như vẫn nhiệt tình với cậu, nhưng luôn có một khoảng cách, không có nhiều ý định thân thiết với cậu.

Có phải do ảnh hưởng của chuyện trên du thuyền không lâu trước đây không?

Phỏng vấn qua đi, Đường Phong đi đến bên cạnh nghỉ ngơi một chút, tiện thể lén ăn một chút gì đó, lễ khai mạc vẫn còn vài tiếng nữa mới kết thúc, lúc này, anh thấy Harvey.

"Tôi chỉ là một người yêu điện ảnh, xin hãy ký tên cho tôi," Harvey đùa.

Người đàn ông này đã 40 tuổi, tuổi này chính là lúc một người đàn ông quyến rũ nhất. Harvey có thể không hài hước như Charles, cũng không có sức quyến rũ đặc biệt như Lục Thiên Thần hay Albert, nhưng dù sao anh ta cũng là người Đường Phong từng yêu ở kiếp trước.

Mọi chuyện đã qua, theo Fiennes rời đi, ký ức của Đường Phong và Harvey cũng chôn vùi dưới biển rộng.

"Có người yêu điện ảnh như anh thật là vinh hạnh của tôi," Đường Phong mỉm cười nhận bút và sổ từ tay Harvey. Đây là một cuốn sổ ký tên tinh xảo, là món quà nhiều năm trước Fiennes đã tặng Harvey để kỷ niệm mối quan hệ của họ.

Harvey vẫn giữ lại đến bây giờ.

"Chino có ổn không?" Đường Phong vừa ký tên vừa cúi đầu hỏi.

"Cậu cũng thấy đấy, bây giờ cậu ấy khá ổn, nhưng dù sao cũng cần thời gian để quên đi chuyện đáng sợ đó. Gia đình cậu ấy đã sắp xếp cho cậu ấy một kỳ nghỉ, du lịch có thể giúp người ta quên đi nhiều phiền muộn," Harvey nhìn cách Đường Phong cầm bút và đột nhiên nói: "Cậu rất giống một người bạn của tôi, thậm chí cả cách cầm bút cũng giống."

"Ký xong rồi," Đường Phong trả sổ cho Harvey. "Người bạn của anh rất quan trọng với anh sao? Tôi thấy anh nhắc đến anh ta nhiều lần."

"Nếu tôi giúp cậu giữ bí mật, xin cậu cũng giữ bí mật cho tôi," Harvey nhẹ vuốt cuốn sổ ký tên đã cũ kỹ trong tay. "Tôi yêu người bạn đó, nhất là khi cậu ấy rời xa tôi, tôi mới nhận ra rằng cả đời này tôi cũng không thể quên được cậu ấy, ha ha..."

Trong tiếng cười ấy pha lẫn chút cay đắng và đau lòng. Harvey hít một hơi sâu rồi lắc đầu: "Cuối cùng cũng nói ra."

"Vì sao anh lại muốn nói điều này với tôi?"

"Có thể chỉ là ảo giác, tôi luôn cảm thấy cậu rất giống cậu ấy. Có rất nhiều điều tôi chưa kịp nói với cậu ấy, nên giờ muốn nói cho cậu biết."

"Anh muốn nói gì với cậu ấy?"

"Tôi yêu cậu ấy, luôn luôn yêu cậu ấy. Nhưng thật lòng xin lỗi, tôi đã không thể giữ được lời hứa ở bên cậu ấy đến cuối cùng... Tôi muốn nói lời 'Xin lỗi' với cậu ấy, nhưng điều này ngoài việc giúp tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút thì không còn ý nghĩa gì nữa. Cậu ấy cũng sẽ không tỉnh lại, và tôi cũng không còn cơ hội để sửa chữa tất cả."

Nụ cười trên môi khi đi trên thảm đỏ, trả lời phỏng vấn ra sao, ngồi trên ghế ở lễ khai mạc ra sao, tất cả dường như trôi qua rất nhanh.

Khi chủ tịch liên hoan phim đứng trên bục phát biểu, tâm trí của Đường Phong vẫn còn lơ lửng trong những lời nói vừa rồi của Harvey. Lựa chọn khác nhau sẽ mang đến kết quả khác nhau, Harvey trước kia đã chọn rời xa cậu để xây dựng một gia đình "bình thường", hiện tại Harvey có vợ, có con, nhưng dường như anh ta không hạnh phúc như mong đợi.

Quay lưng lại với ước muốn và bản chất thật của cuộc sống mình, song trong lòng luôn thiếu một mảnh ghép, nỗi tiếc nuối đó có lẽ sẽ còn đọng lại mãi cho đến khi được chôn sâu dưới mồ.

Một người đàn ông không yêu phụ nữ nhưng lại kết hôn, dục vọng sâu kín không thể giải tỏa chỉ có thể kìm nén, Harvey đã nói với cậu rất nhiều, suy cho cùng đó cũng chỉ là một cách để giải tỏa nỗi kìm nén không thể chịu đựng được nữa.

Fiennes đã chết, quá khứ mãi mãi là quá khứ, giờ đây Đường Phong phải tiếp tục bước về phía trước, cậu hiện tại không còn là chàng trai trẻ non nớt, khao khát tình yêu và gia đình một cách cuồng nhiệt nữa rồi.

...

...

Lễ trao giải của liên hoan phim diễn ra cùng ngày với lễ bế mạc. Trước khi bắt đầu lễ bế mạc, liên hoan phim Venice sẽ trình chiếu một vài tác phẩm điện ảnh, trong đó dĩ nhiên có cả bộ phim "Ác Ma Đường Mòn" mà Đường Phong tham gia. Ngoài ra còn có một sự kiện "Đêm Điện Ảnh Trung Quốc", Đường Phong với tư cách là ngôi sao điện ảnh người Trung Quốc, dĩ nhiên phải đến cổ vũ, và tất nhiên là lại phải bước lên thảm đỏ một lần nữa.

Chino rất nể mặt khi đến sự kiện này, trên thảm đỏ là một rừng máy ảnh, đèn flash lóe lên không ngừng, hai người đàn ông điển trai sánh bước trên thảm đỏ đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn.

"Hiện tại, thị trường điện ảnh Trung Quốc ngày càng lớn, sự hợp tác giữa điện ảnh Trung Quốc và Mỹ cũng đang gia tăng mạnh mẽ, có thể sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hợp tác hơn nữa." Chino trò chuyện với Đường Phong tại buổi giao lưu.

Điện ảnh Hollywood bắt đầu sử dụng người Đông Á làm diễn viên chính cũng không nhiều, ngoại trừ Fiennes trước đây, dường như khó có thể tìm ra người thứ hai.

Có rất nhiều lý do cho điều này, thứ nhất là các ngôi sao trong nước còn đang bận rộn tranh giành vị trí trong nước, họ không dám mạo hiểm thị trường nước ngoài, vốn rộng lớn hơn rất nhiều. Thứ hai, phim hợp tác quốc tế thường yêu cầu diễn viên phải nói tiếng Anh lưu loát, điều này là một rào cản lớn đối với nhiều diễn viên.

Cùng với những lý do khác như đề tài phim và thiếu cơ hội thị trường, sự hợp tác trở nên khó khăn.

Đường Phong biết rằng việc cậu gặp được đạo diễn Lý Nguy và tham gia bộ phim của ông là một cơ hội may mắn lớn, nhưng cũng có phần nào đó là số phận. Ban đầu, vai diễn chính trong "Ác Ma Đường Mòn" vốn được Lý Nguy dự định mời Fiennes đóng, hiện tại dù không phải Fiennes đóng, nhưng cũng có thể xem như đó là "cậu."

Điều làm Đường Phong bất ngờ là cậu còn gặp lại Randa, một người bạn tốt của Fiennes, cô hiện đang cùng chồng là George.

"Tôi phải nói rằng, làm một người phương Đông lần đầu tiên đến Mỹ đóng phim, tiếng Anh của cậu còn chuẩn hơn cả tôi, cậu bảo tôi phải làm sao đây."

Người phụ nữ xinh đẹp trong bộ váy dạ hội màu trắng bạc, với phong thái của một nữ thần, chủ động tiến tới chỗ Đường Phong. Vẻ đẹp rạng ngời của cô từ Seattle ngay khi vừa xuất hiện đã hoàn toàn thống trị thảm đỏ, khiến hào quang của các nữ minh tinh khác đều lu mờ, bất kể ở đâu và khi nào, cô luôn tỏa sáng.

Một người phụ nữ như vậy làm sao không khiến người ta yêu?

"Tôi đã xem phim của các cậu, trời ạ, có vài cảnh khiến người ta mặt đỏ tim đập, nhưng tôi thích diễn xuất và cảm giác đó, các cậu thật sự rất tuyệt vời." Hóa ra là Randa lần đầu xem "Ác Ma Đường Mòn", muốn kết bạn với Chino và Đường Phong nên tự mình đến dự đêm điện ảnh Trung Quốc hỗ trợ truyền thông.

Chino được yêu thương vừa mừng lại vừa lo, hiện tại dù anh cũng là một ngôi sao lớn, nhưng so với Randa, anh vẫn là thế hệ đàn em.

Phụ nữ ở tuổi 37 không hề già, đây chính là thời điểm lắng đọng sự quyến rũ của thời gian một cách đẹp đẽ nhất. Randa vẫn là nữ diễn viên được trả cát-xê cao nhất hiện nay, cũng là mục tiêu và thần tượng mà tất cả nữ diễn viên trẻ mới vào nghề muốn noi theo, việc Randa xuất hiện trong đêm điện ảnh Trung Quốc khiến nhiều người ngạc nhiên.

Mọi người đều biết, Randa nếu không cần tham gia buổi tiệc thì sẽ không tham gia.

"So với phim "Tim Đập Thình Thịch" của chị và Fiennes mười năm trước, chúng tôi còn phải học hỏi nhiều." Đường Phong không ngại tự khen mình, việc này chẳng có gì phải xấu hổ, mặc dù hiện tại Randa có thể không nhận ra cậu, nhưng cậu vẫn luôn coi người phụ nữ ưu nhã và sống tự do này là người bạn tốt nhất của mình.

Trong những lúc khó khăn nhất, khi cậu đang ở đáy vực, người phụ nữ mạnh mẽ và tràn đầy trí tuệ này đã dành cho cậu sự giúp đỡ và quan tâm từ tận đáy lòng.

Đối diện với Randa, Đường Phong vô cớ cảm thấy thoải mái và vui vẻ.

"Trời ạ, bộ phim cũ như vậy mà cậu cũng xem sao? Nói thật, Fiennes là một người đàn ông vô cùng quyến rũ, tiếc là cậu ấy không có ý gì với tôi, nếu không, người đứng bên cạnh tôi hôm nay có lẽ đã là Fiennes rồi, ha ha." Randa vui vẻ đùa cợt mà không chú ý chồng mình đang đứng cạnh, George chỉ mỉm cười cưng chiều.

"Hy vọng cậu không bị cô ấy làm cho sợ, tính cô ấy thẳng thắn là thế đấy, cô ấy chỉ như vậy với những người quen thôi, nhìn hai người có vẻ rất có duyên." George mỉm cười đứng một bên nói giúp cho vợ yêu của mình.

Đường Phong không chút keo kiệt mà khen ngợi: "Không, tôi nghĩ Randa rất quyến rũ, là một người phụ nữ cực kỳ đáng yêu."

"Tôi rất thích cậu, George nói không sai chút nào. Mặc dù chúng ta mới gặp nhau, nhưng theo trực giác của phụ nữ, tôi cảm thấy sau này chúng ta sẽ trở thành những người bạn tốt." Randa chủ động mở hai tay ôm lấy Đường Phong, khi ôm còn khẽ thở dài một câu, "Không hiểu vì sao, nhìn thấy cậu tôi lại có cảm giác quen thuộc kỳ lạ, như thể chúng ta đã quen biết nhau từ vài chục năm trước."

"Tôi cũng vậy, tôi nghĩ đây là duyên phận." Đường Phong cười đến mức mắt cũng cong lên.

Hai người bạn gặp nhau đương nhiên sẽ có vô tận đề tài để nói chuyện, Randa ngạc nhiên khi Đường Phong hiểu cô đến vậy, hơn nữa họ còn có rất nhiều sở thích và quan điểm sống giống nhau. Điều này làm cho cuộc trò chuyện của họ trở nên đặc biệt thú vị và sinh động, đến mức George chỉ có thể đứng nhìn từ bên cạnh.

"Họ thật sự rất hợp nhau. Ngoại trừ Fiennes, tôi chưa từng thấy Randa trò chuyện với ai mà vui vẻ như vậy." George cảm thán một câu, ngoài anh ra, Chino cũng bị bỏ lại ở bên cạnh.

Chino nhìn Đường Phong trò chuyện rất ăn ý và vui vẻ với Randa cách đó không xa. Anh và Đường Phong đã làm việc cùng nhau mấy tháng, đã thấy người đàn ông này cười thoải mái, cũng đã thấy anh ta tức giận nghiêm túc, song hình ảnh Đường Phong hoàn toàn thả lỏng và vui sướng trò chuyện thế này, anh vẫn chưa từng thấy.

"Cậu ấy là một người đàn ông quyến rũ, George, anh không sợ Đường Phong sẽ quyến rũ Randa chạy mất sao?" Chino đùa, ánh mắt anh vẫn dừng lại trên người Đường Phong, dường như chỉ cần nhìn thấy người đàn ông kia vui vẻ, anh cũng sẽ bị lây lan niềm vui ấy.

Du lịch không phải là liều thuốc chữa lành tốt nhất, mà chính là được nhìn thấy người mình thích hạnh phúc.

Nhưng Đường Phong không phải của anh, và sau này cũng sẽ không phải.

Dù chỉ là bạn, vậy cũng tốt rồi.

"Ha ha ha, Randa vừa ưu tú lại vừa xinh đẹp, nếu tôi lo lắng thì chẳng phải là mỗi ngày đều lo đến chết hay sao. Tôi tin cô ấy, cô ấy là bạn đời của tôi, đây cũng là điều duy nhất tôi có thể dành cho người bạn đời của mình." George cười lớn, vỗ vai Chino, nói, "Chúng ta đi thôi, đừng quấy rầy hai người họ nói chuyện phiếm nữa."

Chino cười gật đầu, cùng George đi uống rượu.

Cuộc trò chuyện tại bữa tiệc chưa thỏa thích, kết thúc tiệc rượu Đường Phong đi uống rượu cùng Randa.

"Thật không thể tin được, khi cậu nói muốn đến quán bar có tên "The Little Guy" uống rượu, tôi cảm thấy hoảng sợ hơn nữa. Cậu biết không, trước đây mỗi lần đến Venice, tôi và Fiennes đều đến đây uống rượu. Dù rằng bây giờ cậu ấy đã đi, nhưng tôi nghĩ kỳ thực cậu ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi." Randa hít một hơi thật sâu, cười uống một ngụm rượu, trên gương mặt đã nhuộm một chút màu hồng xinh đẹp.

"Tôi rất nhớ cậu ấy... Cậu ấy ra đi đột ngột như vậy, lúc đó lại không có ai bên cạnh, chắc hẳn là rất đau khổ." Nói đến đây, giọng Randa dần nhỏ lại, vài giọt nước mắt trong suốt rơi xuống bàn.

"Thượng đế thật không công bằng, một người tốt như vậy mà cả đời cũng không thể có được hạnh phúc cuối cùng." Randa che miệng mình, nhẹ nhàng lắc đầu, "Thật xấu hổ, tôi đã thất thố rồi."

"Có thể anh ấy đã có một cuộc sống mới trong một thế giới khác và sống rất hạnh phúc. Randa, Fiennes sẽ được hạnh phúc." Đường Phong nhẹ nhàng ôm lấy Randa, cậu sẽ sống thật tốt, dù không phải vì chính mình, cũng phải vì những người bạn thật lòng quan tâm đến cậu.

Trò chuyện đến tối muộn, gần sáng Đường Phong mới trở lại khách sạn, uống chút rượu và hóng gió xong, cậu rất cần ngâm mình trong nước tắm.

"Sao còn chưa ngủ?" Đường Phong đẩy cửa vào và thấy Lục Thiên Thần đang ngồi trong phòng khách, cầm điều khiển từ xa đổi kênh TV. Cậu nhớ lúc cậu ra ngoài với Randa đã gọi điện cho Lục Thiên Thần, nói rằng hôm nay cậu sẽ về muộn.

"Muốn tắm sao?" Lục Thiên Thần không trả lời câu hỏi của Đường Phong, tiện tay thả điều khiển từ xa xuống.

"Ừ." Đường Phong gật đầu, Lục Thiên Thần đã vào phòng tắm và nói: "Tôi đi mở nước."

Chớp mắt, Lục Thiên Thần đã vào phòng tắm, không lâu sau Đường Phong đã nghe thấy tiếng nước chảy, cậu mỉm cười rồi đi vào phòng mình.

Ngày hôm đó, khi cậu nói với Lục Thiên Thần rằng muốn cuộc sống chân chính thuộc về mình, Lục Thiên Thần đồng ý. Giống như bữa tiệc tối hôm nay, Lục Thiên Thần không đi theo hay hạn chế gì cậu, hiện tại, họ đều có phòng riêng, Lục Thiên Thần sẽ không đột ngột lên giường cậu hay ôm lấy cậu đòi hôn.

Đường Phong nghĩ thực ra cũng không tệ lắm, bất kể sau này thế nào thì hạn chế từ từ sẽ đến, cậu hiện cần cuộc sống thuộc về riêng mình.

Trong phòng thay đồ, Đường Phong mặc áo tắm và vào phòng tắm, Lục Thiên Thần đứng dựa vào vách tường phòng tắm, khoanh tay nhìn cậu và hỏi: "Randa là nữ thần Hollywood, cậu và cô ấy trò chuyện hình như rất hợp."

"Ừ, cô ấy thật sự là người phụ nữ hấp dẫn, thông minh và đầy cá tính, đồng thời cũng rất thiện lương." Đường Phong đi đến thử nước tắm, vừa đủ ấm.

"Người ta nói Fiennes và cô là bạn tốt."

"Randa từng giúp đỡ Fiennes rất nhiều trong cuộc sống, bọn họ đúng là bạn tốt." Nhớ lại lần đầu gặp Randa khi cậu mới bước chân vào giới giải trí, Đường Phong không khỏi mỉm cười.

Lần đó, Randa đã nổi tiếng, còn cậu mới vào nghề. Trong một lần hợp tác điện ảnh, khi cả đoàn phim tụ tập ở quán bar, một người đàn ông đùa giỡn với Randa, Fiennes đã đứng ra giúp cô, đó cũng là lần đầu tiên Fiennes đánh nhau vì một người phụ nữ.

Dù không phải là câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng sau đó bọn họ đã trở thành bạn bè tốt. Fiennes biết Randa đôi khi tỏ ý với cậu, chỉ là cậu biết rằng thay vì là người yêu họ thích hợp hơn là bạn bè.

Randa là người cởi mở, cô không để chuyện đó trong lòng, sau đó tìm được người chồng hiện tại, George.

Duyên phận không thể cưỡng cầu, nếu bỏ lỡ một người, có thể người tiếp theo mới là chân mệnh thiên tử của mình.

. . .

. . .

Liên hoan phim tất nhiên quan trọng, song Đường Phong càng thích thú với việc xem phim trong liên hoan phim. Ngoài việc phải tham gia phỏng vấn và chụp ảnh bìa cho một tạp chí tại Venice, thời gian còn lại cậu có thể tự do hoạt động.

Tiểu Vũ lần đầu tiên đến Venice, Đường Phong quyết định đưa vài trợ lý đi dạo thành phố.

Tuy nhiên, từ sáng Tiểu Vũ đã lo lắng gọi điện, thông báo rằng sáng nay có báo đăng ảnh cậu và Randa uống rượu đêm qua, với tiêu đề gây sốc: "Diễn viên Randa yêu đường với nam minh tinh."

Đường Phong không nổi tiếng nên ngay cả tên cũng không xuất hiện trên báo, nhưng có thể thấy loáng thoáng khuôn mặt cậu trong ảnh, có lẽ nhà báo cũng không biết tên cậu.

"Ha ha ha, xem nhà báo này viết thật là thú vị. Randa dù sắp 40 tuổi nhưng vẫn là mỹ nữ toàn cầu, lại còn nói cô ấy 'gặm cỏ non', Randa chắc chắn sẽ tức chết." Đường Phong nhìn tờ báo nở nụ cười, ảnh chụp là cảnh Randa dựa sát vào cậu, từ góc độ nào đó nhìn như bọn họ đang ôm nhau.

"Anh thật giỏi, Đường Phong. Vừa truyền scandal với đại minh tinh quốc tế Chino, giờ lại là diễn viên Randa. Làm người đại diện của anh, tôi cảm thấy vừa áp lực lại rất hưng phấn." Tiểu Vũ thở dài, cảm giác như bất kể Đường Phong đứng cùng ai cũng có thể trở thành đối tượng scandal, có cần khoa trương đến vậy không.

Đường Phong cười buông tờ báo: "Kệ bọn họ viết đi."

"Tôi đương nhiên biết anh không phải là người tùy tiện, nhưng Đường Phong à, Randa là người đã có chồng, mà chồng của cô ấy chính là giám đốc điều hành của công ty truyền thông. Liệu có phải giữa các anh đã có một hiểu lầm gì đó không?"

Tiểu Vũ cầm tờ báo và nghiên cứu tỉ mỉ. Tuy tin tức này làm tăng sự chú ý của công chúng về Đường Phong, nhưng đối phương dù sao cũng là một nữ minh tinh nổi tiếng, nhỡ bị cho rằng cô cố ý tiếp cận để gây sự chú ý, thì họ cũng chỉ có lý mà không thể nói gì.

Đường Phong không phải là người thích quảng cáo phô trương, Tiểu Vũ biết rõ điều này, cô cũng không bao giờ chủ động phát thông báo hay tiết lộ tin tức không đáng có cho truyền thông. Trong khi nhiều minh tinh trong nước đều có chuyên gia xử lý thông báo với các tờ báo và tạp chí lớn, nhưng họ cũng có nguyên tắc riêng.

"Không, không có đâu." Đường Phong cười và nói với Tiểu Vũ: "Nếu ngay cả người chồng thân thiết nhất cũng không tin cô, thì làm sao có thể duy trì mối quan hệ vợ chồng chứ? Giới giải trí vốn là một cái chảo nhuộm lớn, tin tức linh tinh nào cũng có, George tin tưởng Randa, đó là lý do họ vẫn tiếp tục bên nhau."

"Ai, nghe có vẻ thật khiến người ta phải ước ao, ước gì tôi cũng có một ông chồng tuyệt vời như vậy thì tốt biết bao." Tiểu Vũ, một cô gái trẻ chờ ngày gả chồng, cảm thán.

Đường Phong vừa cười vừa nói: "Cô sẽ gặp thôi, chỉ cần nhớ kỹ điều này, bạn trai thà thiếu chứ không thể tùy tiện."

"Đó là điều đương nhiên rồi!"

Đường Phong quen thuộc với Venice và dẫn theo một nhóm trợ lý để khám phá thành phố này. Vì được đề cử hai giải thưởng lớn tại liên hoan phim Venice, ông chủ Lục Thiên Thần đã thưởng tiền cho cậu, nên Đường Phong cũng mua một số món đồ lưu niệm cho các trợ lý. Cả nhóm cùng nhau chụp ảnh, ăn uống, tiệc tùng, vui chơi thỏa thích.

Đường Phong cảm thấy mình có chút có lỗi với Lục Thiên Thần, trong trường hợp như chủ tịch Lục ở đây, các trợ lý chắc chắn không dám vui chơi thoải mái như vậy. Vì thế, khi Đường Phong đề nghị ra ngoài chơi, Lục Thiên Thần chủ động rời đi.

Có đôi khi, người đàn ông đó là một tri kỷ khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Để bồi thường, Đường Phong mua một cái thắt lưng cho Lục Thiên Thần trên đường về.

Vừa tính tiền xong, Đường Phong nhận được một cuộc gọi từ số lạ, mỉm cười và cậu biết ai gọi điện thoại cho minh.

"Charles." Đường Phong trực tiếp lên tiếng.

【 Ôi ôi! Cục cưng của tôi, cậu và tôi đúng là tâm linh tương thông, sao cậu biết là tôi gọi? Haha, tôi biết rồi, chắc chắn là vì cậu nhớ tôi muốn chết. 】

Giọng nói và ngữ điệu quen thuộc, quả nhiên là cái tên giống như công tử nhà giàu.

"Tôi chắc chắn nên đổi tên anh thành Char nói nhảm."

【 Đừng như vậy, tình yêu, tôi chỉ... quá nhớ cậu mà thôi. 】 Giọng điệu của đối phương đã bình thường hơn một chút.

Đường Phong thản nhiên cười, ngay lập tức nghe thấy giọng Charles.

【 Mấy ngày qua tôi suy nghĩ rất nhiều, cục cưng, sự tự phụ của tôi đã gây không ít phiền phức cho cậu 】

"Không tự phụ thì chẳng phải là Charles rồi." Mặc dù có những chuyện không thể dự đoán trước, nhưng...

"Đừng nói với tôi là anh muốn thay đổi bản thân, tôi vẫn quen với Charles tự phụ." Không cần phải cố gắng thay đổi mình.

【 Cậu thật sự hiểu tôi đến mức làm tôi muốn phát điên, không, tôi đã điên rồi! Được rồi, thân yêy, tôi có vài chuyện muốn nói với cậu. Người bạn tốt Lục Thiên Thần của tôi đã nói với tôi vài điều, tôi nghĩ cậu đúng, trong thời gian này tuy tôi không thể gặp cậu, nhưng cậu tuyệt đối không thể quên tôi. 】

"Nghe có vẻ là tin tốt."

【 Cậu thật sự làm tim tôi tan nát! 】 Khoa trương kêu rên.

"Ôi ôi, tin tức thật tốt." Đường Phong rất thích làm khó Charles.

【 Được rồi, nếu như việc bị bắt nạt có thể khiến cậu vui, thì tôi đây, con gấu bông mập mạp, sẵn sàng để cậu bắt nạt, thợ săn Đường của tôi 】

"Nói ngắn gọn."

【 Tôi yêu cậu, tôi nhớ cậu 】

"Ừ, tôi biết rồi."

【 Đây là phản ứng khiến người ta đau lòng, cục cưng, bộ phim tôi đã xem, tôi thích bộ phim đó, nhưng tôi không thích đoạn thân mật dài đến mười phút kia. Được rồi, tôi không quấy rầy tình yêu nữa, lần sau trò chuyện! 】

Charles nhanh chóng cắt điện thoại, Đường Phong nhìn vào điện thoại và mỉm cười. Con gấu ngốc kia, không biết có phải lại đang âm thầm làm chuyện xấu không.

Nhưng việc được nghe giọng của Charles khiến Đường Phong cảm thấy vui vẻ, ít nhất chứng tỏ ngày đó Charles và những người khác đã rời đi thành công.

Cầm theo cà vạt mà nhân viên cửa hàng đã đóng gói xong, Đường Phong cùng những người khác trở về khách sạn. Khi đến dưới lầu, Đường Phong thấy một người quen. Cậu thanh niên đeo kính đen đứng ở cửa thang máy, lo lắng nhìn xung quanh, như đang tìm ai đó, ánh mắt hai người tình cờ chạm nhau, cậu thanh niên kính đen lập tức nở nụ cười.

"Anh Đường!" Cậu thanh niên vác theo túi máy ảnh như tên lửa lao tới, nhiệt tình gọi.

"Lý Đông Tây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ