Chương 33 - 36 (Quyển 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 33 + 34

"Anh Đường, em biết chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại mà!" Trong một quán cà phê nhỏ bên đường ở Venice, Lý Đông Tây ngẩng đầu lên uống một hơi món đồ uống đặc sắc, khuôn mặt phấn khích nói.

Đường Phong mỉm cười, nhắc nhở: "Cậu uống từ từ thôi."

Sau khi được Albert thả đi, Lý Đông Tây liền quay về, trải nghiệm mạo hiểm đó không những không làm người thanh niên này chùn bước, mà còn khơi dậy niềm đam mê mạnh mẽ trong lòng Lý Đông Tây - một chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết, với ý chí trở thành một phóng viên xuất sắc.

"Thật sự lần đó em sợ đến chết đi được, nhưng cũng khiến em mở mang tầm mắt. Anh Đường, anh nói xem, rõ ràng chúng ta đều là người trái đất, sống trên cùng một hành tinh, vì sao mỗi người lại có cảm giác như sống trong những thế giới hoàn toàn khác nhau?" Lý Đông Tây cảm thán.

Đường Phong lắc đầu, cười nói: "Ha ha, cậu không sợ sao?"

Nếu không phải gặp được Albert, kết cục có lẽ đã khác, mạng sống con người không thể coi là trò đùa.

Nói đi cũng phải nói lại, làm phóng viên không nhất thiết phải trải qua những trải nghiệm ly kỳ như Lý Đông Tây. Thanh niên có lý tưởng, có ý chí chiến đấu là điều tốt, còn trẻ không đi thử thách thì sau này tuổi tác đã cao, cơ hội sẽ không còn nhiều nữa.

"Sợ chứ, nhưng sợ cũng không thể trốn mãi trong nhà, em vẫn muốn đi nhiều nơi, nhìn ngắm nhiều điều. Anh Đường, anh có thể nhận lời phỏng vấn của em không? Em chỉ hỏi vài câu thôi, tuyệt đối không chiếm nhiều thời gian của anh đâu!" Lý Đông Tây nắm chặt tay, trông rất đáng thương cầu xin, "Xin anh đấy, được không?"

"Chẳng có lý do gì để không đồng ý cả. Cậu đừng nghĩ rằng tôi được đề cử mấy giải thưởng thì đã giỏi lắm, mỗi năm có biết bao nhiêu người đoạt giải, nhưng họ cũng chỉ nổi bật trong vài ngày, rồi liên hoan phim kết thúc, tất cả lại đâu vào đấy." Đường Phong cười nhẹ, "Chỉ có cậu là nghĩ tôi giỏi thôi."

"Nhưng anh Đường thực tế rất giỏi mà, tính tình lại tốt, không như một số minh tinh, rõ ràng chỉ là hạng ba mà vênh váo kinh khủng." Nhớ đến những trải nghiệm của mình, Lý Đông Tây thở dài.

"Thật ra làm phóng viên, đàn anh của em nói rằng điều quan trọng nhất là phải tạo dựng mối quan hệ tốt, làm bạn với minh tinh, để cả hai bên cùng có lợi. Em nghĩ rất đúng, giữa bạn bè phải giúp đỡ lẫn nhau, nếu không sao gọi là bạn bè." Lý Đông Tây cúi đầu sờ đầu, cười hì hì, "Anh Đường, em nói thẳng vậy, anh đừng để bụng nhé."

"Tuy có phần thực dụng, nhưng đúng là như vậy." Đường Phong gật đầu.

"Vậy nên chúng ta cũng là bạn. Anh Đường giờ nhận lời phỏng vấn của em, sau này em sẽ báo đáp anh, thật đấy, tuy bây giờ em chỉ là một phóng viên nhỏ." Lý Đông Tây gãi mũi, có chút xấu hổ.

Thấy Lý Đông Tây không bị ảnh hưởng nhiều bởi sự kiện bắt cóc lần trước, Đường Phong cảm thấy an tâm hơn: "Phóng viên lớn hay đại minh tinh cũng vậy, chẳng ai vừa sinh ra đã thành công. Chúng ta đều có cơ hội."

Hai người xem như động viên lẫn nhau, Lý Đông Tây còn vỗ ngực cam đoan rằng sau này mình nhất định sẽ trở thành một nhà báo lớn, đến lúc đó sẽ có tin tức độc quyền về Đường Phong.

Đường Phong sẽ chờ đến ngày đó.

. . .

. . .

Đến ngày liên hoan phim, mọi thứ đều diễn ra rất bình thường, không có ai bất ngờ bị bắt cóc, cũng không có sát thủ hay vệ sĩ xuất hiện đột ngột. Bầu không khí của liên hoan phim vô cùng tuyệt vời, và Đường Phong tận hưởng những giây phút thư giãn cùng Randa và nhóm bạn, đi xem phim, dạo phố, uống rượu, như thể chẳng có gì thay đổi.

Mỗi bộ phim đều có mở đầu và kết thúc, tối nay chính là buổi lễ bế mạc và trao giải của liên hoan phim Venice, sự kiện mà mọi người đã mong đợi từ lâu.

Từ ba, bốn giờ chiều, hai bên thảm đỏ của lễ bế mạc đã đông kín phóng viên và người hâm mộ điện ảnh.

Đường Phong và nhóm đến khoảng 4h30. Vì muốn thử quần áo nên không thể ra ngoài quá vội, Đường Phong đã nhờ mấy trợ lý mua đồ uống và thức ăn cho các phóng viên, không phải để lấy lòng, mà chỉ là một cử chỉ nhỏ thôi.

Thói quen này từ khi cậu còn là Fiennes đã có. Có người nói cậu giả vờ làm người tốt, cũng có người nói cậu cố tình hối lộ phóng viên, song cậu vẫn kiên trì tiếp tục, một ngày kiên trì, một năm, hai năm, thậm chí hơn hai mươi năm, sẽ không còn ai nghĩ cậu là kẻ gian xảo nữa.

Quá trình để người khác hiểu mình tuy dài, nhưng Đường Phong không quan tâm người khác có hiểu cậu hay không.

Đây là lần thứ hai cậu bước lên thảm đỏ sau khi sống lại, cũng giống như lần đầu tiên, thực ra cũng chẳng có bao nhiêu người quan tâm. Tuy bộ phim đạt được thành công không nhỏ, nhưng vì thiếu đi sức ảnh hưởng lớn của minh tinh Fiennes, bộ phim 《Ác Ma Đường Mòn》 này trở thành tác phẩm đánh dấu tên tuổi của đạo diễn Lý Nguy.

Huống chi hiện tại, người xem qua bộ phim đã ít lại càng ít.

Đường Phong nhớ đến lần đầu tiên cậu bước lên thảm đỏ, thực ra tình cảnh lúc đó còn tệ hơn bây giờ rất nhiều. Khi ấy, cậu chỉ là một nhân vật phụ, lục tung toàn bộ bộ phim cũng khó mà thấy được hình bóng của cậu.

So với Fiennes ngày trước, bước đi đầu tiên của Đường Phong hiện tại đã rất tốt rồi.

Chỉ là sau khi cậu sống lại, lần đầu tiên bước lên thảm đỏ có lẽ cậu không quá bận tâm. Nhưng lễ bế mạc liên hoan phim Venice lần này đã định trước sẽ không để Đường Phong tiếp tục bình lặng như trước nữa.

"Randa?" Đường Phong đang ngồi trên xe chờ đến lượt lên thảm đỏ, bỗng nhìn thấy một người phụ nữ mặc lễ phục màu xanh biển, người phụ nữ xinh đẹp trong bộ trang phục lộng lẫy mỉm cười, gõ nhẹ cửa sổ xe của cậu. Đường Phong mở cửa xe, "Sao chị lại ở đây?"

Tuy rằng họ quen biết chưa lâu, chỉ qua vài ngày ngắn ngủi bên nhau, Randa dường như đã coi Đường Phong là người bạn thân thiết nhất cần phải kết giao, điều này ngay cả George cũng cảm thấy ngạc nhiên.

"Tôi cần một người bạn nam cùng đi thảm đỏ." Randa thẳng thắn nói, rồi tự mình chui vào trong xe, đóng cửa lại một cách thuận lợi, không hề bận tâm đến việc các phóng viên bên ngoài có đang chụp hình họ hay không.

"Đừng nói với tôi là chị đến tìm tôi đấy nhé. George đâu rồi?" Đường Phong cúi xuống, giúp cô kéo lại chiếc váy lễ phục dài thướt tha. Chiếc váy đắt giá này là ước mơ của bao cô gái, mà người phụ nữ trước mặt cậu lại cứ thản nhiên mặc vào, không hề lo lắng về việc nó có thể bị nhăn hay bẩn.

Nghe Đường Phong nhắc đến George, Randa lập tức lắc đầu, nhíu mày, xua tay nói: "Ôi, đừng nhắc nữa, Đường thân mến của tôi, George đột nhiên phải tham dự một cuộc họp cổ đông, suốt đêm qua đã bay về New York, vậy nên hiện tại tôi chẳng có bạn nam đi cùng."

Randa mỉm cười, đặt hai tay lên vai Đường Phong, tinh nghịch chớp chớp mắt: "Anh ấy đi cũng tốt, như vậy tôi có thể cùng cậu đi thảm đỏ. Đường, cậu đẹp trai hơn George!"

"Thật là vinh hạnh cho tôi, nhưng liệu có được không?" Đường Phong có chút lo lắng, người phụ nữ này quá tùy hứng, đứng trước yêu cầu của Randa, cậu luôn rất khó từ chối.

"Đừng từ chối tôi, Đường. Tôi đã nói rõ với đạo diễn Lý Nguy rồi, ông ấy rất sẵn lòng thấy cậu cùng tôi đi lên thảm đỏ. Được rồi, mau đồng ý đi, tôi dù sao cũng là đại mỹ nữ, sao cậu có thể nhẫn tâm để tôi phải năn nỉ cậu chứ?" Tuy không còn trẻ, nhưng trước mặt Đường Phong - người nhỏ tuổi hơn, Randa bỗng trở thành một cô gái nhỏ biết làm nũng.

Đường Phong mở rộng hai tay, nhẹ nhàng ôm lấy người bạn thân của mình: "Tôi rất vinh hạnh được trở thành bạn nam của chị."

. . .

. . .

Lễ bế mạc thảm đỏ, vô số phóng viên truyền thông từ khắp nơi trên thế giới hướng ống kính về phía từng ngôi sao đi qua thảm đỏ. Theo từng ngôi sao lần lượt tiến đến, thảm đỏ dần dần tiến gần đến phần cuối.

Tất cả các phóng viên đều biết rằng lễ bế mạc liên hoan phim Venice lần này sẽ khép lại với nữ minh tinh Randa, nhưng họ hoàn toàn không ngờ rằng người đứng bên cạnh Randa không phải là George mà họ quen thuộc, mà là một nam minh tinh xa lạ hoàn toàn không có tiếng tăm.

Khi Đường Phong và Randa tay trong tay, mang theo nụ cười tự nhiên, bình thản bước lên thảm đỏ, mọi người mới nhận ra rằng họ không chỉ thấy Randa xinh đẹp mà còn thấy một người đàn ông bên cạnh không hề kém cạnh.

Anh ta là ai?

Anh ta tên gì?

Tại sao anh ta lại đi cùng Randa?

"Cậu đoán xem báo chí ngày mai sẽ viết gì?" Randa vừa đi vừa thì thầm với Đường Phong, tư thế này trông vô cùng thân mật.

"Randa có mới nới cũ, yêu chàng trai phương Đông trẻ tuổi?" Đường Phong khẽ cười, những nhà báo giải trí này thích viết nhất là những câu chuyện về ly hôn, chia tay của các ngôi sao.

Từ khi Randa và George kết hôn, hầu như mỗi năm đều có tin tức giả về việc họ muốn ly hôn.

"Ôi, may là không nói tôi 'trâu già gặm cỏ non', nếu không tôi sẽ rất giận đấy." Randa thấp giọng cười, ôm chặt cánh tay của Đường Phong, hít sâu một hơi, "Cứ để họ viết thoải mái đi, cậu có sợ không?"

"Nếu tôi sợ, tôi đã không đứng ở đây."

Đường Phong và Randa nhìn nhau cười, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Randa dường như thấy lại hình ảnh của Fiennes qua Đường Phong.

Có lẽ nhiều người không hiểu tại sao cô lại chọn Đường Phong làm bạn đồng hành, kể cả người đại diện của cô.

Nhưng từ lần đầu tiên cô thấy Đường Phong diễn xuất trong phim, cô đã biết rằng người đàn ông phương Đông này tương lai sẽ trở thành siêu sao nổi tiếng trên toàn thế giới.

May mắn thay, cô có George ủng hộ mình.

Họ không thấy hổ thẹn với lương tâm, không cần phải xấu hổ vì những ánh nhìn dị dạng của người khác.

Sống mà quá chú trọng đến cái nhìn của người khác sẽ rất mệt mỏi, huống hồ họ lại là những ngôi sao luôn bị công chúng dõi theo từng phút từng giây.

Đường Phong và Randa cùng nhau bước trên thảm đỏ, rồi sau đó tiến tới phần chính của liên hoan phim, lễ trao giải.

Những sự kiện chính đều được sắp xếp ở phần cuối, giải Nam và Nữ diễn viên xuất sắc nhất cũng phải đợi đến gần cuối lễ trao giải mới được công bố. Đường Phong ngồi cùng với các thành viên trong đoàn phim, hôm nay, Lục Thiên Thần, với vai trò là một trong những nhà đầu tư của bộ phim, cũng có mặt.

Thực ra người nên đến phải là Charles, dù sao anh ta mới là người đầu tư thực sự, nhưng có lẽ lúc này anh ta lại đang bận đấu đá với ai đó rồi.

"Căng thẳng không?" Lục Thiên Thần ngồi cạnh Đường Phong, nhẹ nhàng hỏi, rồi trong ánh sáng mờ mờ, anh khẽ chạm vào tay Đường Phong.

"Không có chút cảm giác gì thì không thể nào, được đề cử cho hai hạng mục giải thưởng, tôi đã rất mãn nguyện."

Việc được đề cử cho cả giải Tân binh xuất sắc nhất và Nam diễn viên xuất sắc nhất đối với một người là điều rất hiếm hoi, thường thì không có khả năng cả hai giải đều thuộc về cùng một người. Đường Phong có thể sẽ nhận được giải Tân binh xuất sắc nhất, hoặc Nam diễn viên xuất sắc nhất, tất nhiên cũng có khả năng ra về tay trắng.

Mọi điều đều có thể xảy ra, chỉ cần không đặt kỳ vọng quá cao, đến cuối cùng việc chấp nhận kết quả sẽ không quá khó khăn.

Cậu còn trẻ, cậu còn nhiều cơ hội, tất cả cũng đều có khả năng.

"Tôi cứ nghĩ một ngôi sao lớn như cậu chắc hẳn đã không còn cảm giác gì nữa rồi." Lục Thiên Thần cười nói.

Đường Phong nhanh chóng hiểu ra, tuy cậu không nói rõ, nhưng Lục Thiên Thần chắc nghĩ rằng cậu chính là Fiennes, như vậy cũng tốt.

"Ngôi sao lớn cũng là người mà, anh xem tin tức thì biết, ngôi sao cũng ly hôn, tái hôn, cãi vã, hút thuốc, uống rượu, và tất nhiên cũng sẽ căng thẳng, kích động." Nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, Đường Phong cười và vỗ nhẹ lên mu bàn tay của anh, "Chẳng lẽ anh nghĩ tôi là nhân vật lớn như trong phim, luôn bình tĩnh tự nhiên, không sợ gì cả sao?"

"Đường Phong."

"Ừ?"

"Cậu ngày càng đẹp." Trong ánh sáng mờ nhạt, vẫn có thể thấy nụ cười dịu dàng trên môi Lục Thiên Thần.

Đường Phong mỉm cười: "Đàn ông có thể được gọi là đẹp sao?"

"Cậu thì có thể." Không chỉ ngoại hình xuất sắc, mà còn là cảm giác toàn diện mà cậu mang lại, Lục Thiên Thần nhẹ nhàng nắm lấy mu bàn tay của Đường Phong, anh nghĩ, có lẽ anh đã yêu Đường Phong, thật sự yêu.

Rất nhanh đến phần trao giải Tân binh xuất sắc nhất, Lục Thiên Thần và Đường Phong cũng dần dừng cuộc trò chuyện, được đề cử cho giải này có tổng cộng bốn người, đến từ các quốc gia khác nhau.

Trong đó, Đường Phong là người duy nhất đến từ châu Á, những diễn viên còn lại đến từ Anh, Pháp và Mỹ. Đường Phong đã xem phim của họ, thật lòng mà nói, để lọt vào vòng chung kết đều là những diễn viên mới rất có triển vọng, mỗi người trong số họ đều có màn trình diễn xuất sắc trong các bộ phim.

Từ góc độ của Đường Phong, họ vẫn còn những thiếu sót nhỏ, nhưng những thiếu sót nhỏ cũng đồng nghĩa với việc còn rất nhiều tiềm năng để phát triển.

"Mỗi năm ở đây đều xuất hiện một ngôi sao mới, có thể trong tương lai không xa, người đó sẽ trở thành ngôi sao sáng nhất. Bây giờ, hãy cùng chúng ta xem qua các đề cử cho giải Tân binh xuất sắc nhất của Liên hoan phim Venice năm nay. Những cái tên được đề cử bao gồm: 《Ác Ma Đường Mòn》 - Đường Phong..." Người trao giải đứng trên sân khấu đọc tên người đầu tiên, đó là Đường Phong.

Ống kính trên màn hình lớn lập tức zoom vào Đường Phong, cậu mỉm cười khéo léo, tạo cảm giác tự nhiên mà không gượng gạo.

Sau khi đọc tên tất cả các ứng viên cùng với bộ phim được đề cử, người trao giải mở phong bì, cố tình ngừng lại một chút rồi mới hướng về micro đọc tên người chiến thắng: "Đường Phong - 《Ác Ma Đường Mòn》. Hãy cùng chúng ta hoan nghênh ngôi sao mới của tương lai. Tôi phải nói rằng, tôi yêu nhân vật tu sĩ Đường trong bộ phim này, xin hãy cho tôi một cái ôm nào!"

Tiếng vỗ tay nồng nhiệt cùng với âm nhạc của bộ phim vang lên, Đường Phong cúi đầu cười rồi đứng lên. Đạo diễn và Chino cùng vài người khác cũng tiến đến ôm cậu để chúc mừng.

"Tôi biết ngay Tân binh xuất sắc nhất sẽ thuộc về cậu mà!" Chino mạnh mẽ ôm Đường Phong một cái, nhìn còn phấn khích hơn cả người đoạt giải.

"Chino! Cậu đã ôm Đường Phong trong phim rồi, bây giờ hãy buông ra để cậu ấy tới chỗ tôi!" Vị khách quý trao giải trên sân khấu hài hước nói, khiến cả hội trường cười rộ lên.

Đường Phong nhanh chóng bước lên sân khấu, ôm vị khách quý và nhận lấy cúp Tân binh xuất sắc nhất thuộc về mình.

Lời cảm ơn của cậu cũng không có gì đặc biệt, vẫn là những lời cảm ơn dành cho toàn bộ nhân viên trong tổ sản xuất và các công ty phát hành lớn. Dù là những lời cảm ơn đã được chuẩn bị từ trước, chúng vẫn là những lời cảm ơn chân thành từ tận đáy lòng của Đường Phong.

Sau khi Đường Phong nhận giải Tân binh xuất sắc nhất, dường như Ban giám khảo Liên hoan phim Venice năm nay đặc biệt yêu thích bộ phim 《Ác Ma Đường Mòn》. Bộ phim này tiếp tục giành được giải Nhạc phim hay nhất, và đạo diễn Lý Nguy cũng đoạt giải Đạo diễn xuất sắc nhất, điều này khiến cả đoàn làm phim vui mừng không ngớt.

Ba trong số tám giải thưởng, tỷ lệ này đối với họ là cực kỳ tốt.

Giờ đây, mọi người đều mong chờ xem giải Nam diễn viên xuất sắc nhất sẽ thuộc về ai. Đường Phong đã dễ dàng giành giải Tân binh xuất sắc nhất, cậu nghĩ rằng nếu đã đoạt giải này, thì giải Nam diễn viên xuất sắc nhất có lẽ không phải của mình. Ngược lại, Chino đã có màn thể hiện rất ấn tượng lần này, không biết liệu Ban giám khảo có ưu ái anh hay không.

Tuy nhiên, những giải thưởng này, nếu là do người bầu chọn, đương nhiên sẽ chứa đựng ít nhiều tình cảm. Các ngôi sao lớn trong phim thương mại khi chuyển sang phim nghệ thuật thường không nhận được nhiều sự tôn trọng từ Ban giám khảo, trừ khi diễn xuất của họ vô cùng xuất sắc kết hợp với kịch bản tuyệt vời, nhưng những ví dụ như vậy rất hiếm.

Ngược lại, có rất nhiều diễn viên phim nghệ thuật đã chuyển sang phim thương mại thành công. Sau khi tích lũy được nhiều kinh nghiệm diễn xuất, họ thường dễ dàng đảm nhận những vai diễn trong phim thương mại, vốn không yêu cầu quá cao về diễn xuất.

Thật đáng tiếc là Đường Phong đã quan sát một thời gian, các bộ phim thương mại hiện tại thường ưu tiên những diễn viên trẻ tuổi có ngoại hình quyến rũ, mà chẳng màng đến khả năng diễn xuất của họ. Thậm chí, một số nữ diễn viên, dù đã nhận giải Oscar, trong phim thương mại vẫn có thể chỉ là những "bình hoa di động".

Thực tế là như vậy, một giải thưởng không thể đại diện cho tất cả, nhưng đó vẫn là một loại vinh quang.

Thời gian dần trôi qua, rất nhanh sẽ đến lúc công bố giải Nam diễn viên xuất sắc nhất. Theo thông lệ, trước khi chính thức công bố, vị khách quý trao giải sẽ giới thiệu các ứng viên. Trong số các đề cử Nam diễn viên xuất sắc nhất, bộ phim 《Ác Ma Đường Mòn》 đã chiếm hai suất, gần như chiếm một nửa, song trước đó, không nhiều người nghĩ rằng bộ phim này sẽ giành được giải Nam diễn viên xuất sắc nhất, nhất là khi Đường Phong vừa đoạt giải Tân binh xuất sắc nhất.

Nguyên nhân thì mọi người đều hiểu rõ, Đường Phong đã có màn trình diễn ấn tượng, nhưng cậu vẫn chỉ là một tân binh. Chino đã có bước tiến vượt bậc so với kỹ năng diễn xuất trước đây của mình, nếu so sánh với những người khác, diễn xuất của anh vẫn còn đôi chút gượng gạo.

"Những đề cử Nam diễn viên xuất sắc nhất gồm có: Chino - 《Ác Ma Đường Mòn》, Đường Phong - 《Ác Ma Đường Mòn》..." Người trao giải lần lượt đọc tên những người được đề cử.

"Tôi có chút căng thẳng." Chino nhẹ nhàng thở dài, trên khuôn mặt anh hiện rõ vẻ hồi hộp, xen lẫn sự kích động không thể che giấu. Đây là bộ phim có khả năng giành giải thưởng cao nhất trong sự nghiệp của anh cho đến nay, là một ngôi sao phim thương mại luôn bị chê chỉ có thân hình và khuôn mặt, Chino cũng khao khát diễn xuất của mình được công nhận.

"Chuyện gì cũng có thể xảy ra, vì vậy..." Đường Phong còn chưa kịp nói xong, trên sân khấu đã công bố giải Nam diễn viên xuất sắc nhất.

"Hãy cùng chúng ta chúc mừng người chiến thắng lớn nhất của buổi tối hôm nay với bộ phim 《Ác Ma Đường Mòn》," Nửa câu đầu của người trao giải khiến Chino nhảy dựng lên, nhưng nửa câu sau lại khiến tất cả mọi người sững sờ, "Đường Phong - Tân binh xuất sắc nhất của chúng ta, cũng là Nam diễn viên xuất sắc nhất của năm nay."

Khoan đã, cậu vừa nghe nhầm chăng?

Cảm giác đầu tiên của Đường Phong không phải là vui mừng hay kích động, mà là kinh ngạc đến mức không thể tin được. Vừa rồi có phải là cậu được gọi tên không?

"Tôi không thể tin nổi..." Đường Phong nhẹ nhàng vỗ ngực mình, giải thưởng lớn này đến quá bất ngờ.

"Lên sân khấu nhận giải đi, ngôi sao lớn của tôi." Hiếm khi thấy Đường Phong kinh ngạc đến mức đơ ra, Lục Thiên Thần đứng lên kéo cậu, đẩy cậu ra sân khấu, Đường Phong phản ứng rất nhanh, giữa những tràng vỗ tay của mọi người, một lần nữa bước lên nhận giải.

Randa là người đầu tiên đứng dậy vỗ tay, rất nhanh, gần như mọi người trong khán phòng cũng đứng lên theo.

Đường Phong kinh ngạc là chuyện dễ hiểu. Từ trước đến nay, chưa có ai đồng thời nhận được cả hai giải Tân binh xuất sắc nhất và Nam diễn viên xuất sắc nhất. Đường Phong là nam diễn viên tiên phong làm nên lịch sử này, không ai biết liệu cậu sẽ là người đầu tiên và cũng có thể là người cuối cùng làm được điều này.

"Cảm thấy tiếc nuối à?" Lục Thiên Thần nhìn về phía Chino, người đang tỏ rõ sự thất vọng.

"Đáng tiếc thật. Tôi đã nghĩ cậu ấy nhận giải Tân binh xuất sắc nhất thì sẽ không cạnh tranh với tôi nữa, kết quả vẫn thuộc về cậu ấy. Tuy có chút mất mát, nhưng nếu đó là Đường Phong, tôi sẽ không cảm thấy quá thất vọng. Tôi đã xem bộ phim, cũng thấy được diễn xuất tinh xảo của cậu ấy. Sống cùng cậu ấy một thời gian, tôi biết cậu ấy là một người tốt."

Chino cười nhìn Lục Thiên Thần, hơi nâng cằm: "Tôi không biết rõ các anh có mối quan hệ như thế nào, nhưng tôi biết Đường Phong không phải là người tùy tiện. Vì vậy, nếu anh yêu cậu ấy, hãy theo đuổi cậu ấy, đừng buông tay."

Ánh nhìn chuyển đến trên người Đường Phong đang cầm cúp, Chino lo lắng thở dài, ánh mắt cũng dần dần trở nên dịu dàng: "Xin hãy. . . Chăm sóc tốt cho cậu ấy."

Người đàn ông luôn luôn khiến người ta vô cớ cảm thấy yêu thương này, lẽ nào cho rằng ánh mắt anh bị che khuất không cảm nhận được hơi thở ấm áp trên người thuộc về Đường Phong sao?

Chương 35 + 36

Tại Liên hoan phim Venice, bộ phim "Ác Ma Đường Mòn" của đạo diễn Lý Nguy đã đạt được thành công vang dội, giành bốn giải thưởng trong tổng số tám hạng mục. Đây là một thành tích đáng kinh ngạc, giúp bộ phim trở thành người chiến thắng lớn nhất của Liên hoan phim năm nay. Không chỉ giành được giải thưởng Đạo diễn xuất sắc nhất với số tiền thưởng cao nhất, diễn viên mới đến từ phương Đông, Đường Phong, cũng đoạt giải Ảnh đế và Tân binh xuất sắc nhất, tạo nên một kỳ tích trong lịch sử liên hoan phim.

Vào buổi tối cùng ngày, nhà sản xuất và nhà đầu tư đã tổ chức một bữa tiệc kỷ niệm thành công và trao thưởng cho toàn bộ đoàn làm phim, những nhân viên đã làm việc chăm chỉ suốt mấy tháng cũng được đền đáp xứng đáng.

Tuy Chino không giành được giải thưởng nào tại Liên hoan phim, nhưng màn trình diễn xuất sắc của ngôi sao Hollywood này đã thu hút sự chú ý từ nhiều nhà phê bình điện ảnh, thay đổi cách nhìn về anh.

Đặc biệt, các nhà phê bình điện ảnh từ Mỹ và một số tạp chí điện ảnh đã ca ngợi Chino vì sự đột phá táo bạo của anh, gọi anh là một trong những diễn viên nam xuất sắc của thời đại mới.

Được đề cử Ảnh đế tại Venice là một điều khác biệt, Chino nói với Đường Phong trong những ngày gần đây, anh đã nhận được không ít lời mời từ các bộ phim có vẻ rất hấp dẫn. Đặc biệt, điều khiến anh phấn khích nhất là một đạo diễn thiên tài người Mỹ đã liên hệ và muốn anh thử sức trong tác phẩm sắp tới của mình.

"Là phim gì vậy, có thể bật mí một chút cho tôi nghe không?" Trong bữa tiệc khánh công, khi nghe Chino vui vẻ chia sẻ tin tức này, Đường Phong không khỏi tò mò.

"Đó là một bộ phim đề tài anh hùng được chuyển thể từ phim hoạt hình. Gần đây, thể loại phim này đang rất thịnh hành, các hãng phim lớn cũng hợp tác với những công ty nắm giữ bản quyền phim hoạt hình để hy vọng có thể tạo ra loạt phim liên quan. Mặc dù chủ đề chính là anh hùng cứu rỗi nhân loại, nhưng nếu vị đạo diễn thiên tài Mascherano này tham gia, thì rất có thể nó sẽ không chỉ là một bộ phim thương mại đơn thuần."

Chino còn tỏ ra phấn khích hơn cả khi nhận giải thưởng, sau khi biết tin người đầu tiên anh chia sẻ niềm vui này là Đường Phong, hy vọng đối phương cũng có thể cùng anh cảm nhận niềm vui này.

Những năm gần đây, phim khủng bố của Mỹ dần xuống dốc, mỗi năm những tác phẩm đứng đầu phòng vé thường là của các đạo diễn siêu sao hoặc những bộ phim được chuyển thể từ tiểu thuyết và phim hoạt hình nổi tiếng đã có một lượng fan hâm mộ đông đảo.

Những tác phẩm thành công về cả doanh thu phòng vé lẫn tiếng vang như vậy khônghiếm thấy, điện ảnh ngày nay không còn chỉ đơn thuần là nổi tiếng.

"Tôi biết Mascherano, tôi thật sự rất yêu thích phim của ông ấy. Anh thật sự là may mắn, bỏ lỡ Liên hoan phim Venice lần này, biết đâu giải Ảnh đế Oscar tiếp theo sẽ thuộc về anh." Đường Phong nhẹ nhàng đấm vào vai Chino, thấy đối phương vui mừng như vậy, cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Giành giải thưởng là một điều tốt, nhưng việc đoạt hết tất cả giải thưởng cũng mang đến không ít áp lực.

"À đúng rồi, công ty chịu trách nhiệm sản xuất bộ phim này có phải là Tập đoàn D không?" Đường Phong chợt nhớ ra điều gì đó và hỏi.

"Đúng vậy, Tập đoàn D đã mua bản quyền phim hoạt hình này, nghe nói họ đã chi tới 4 tỷ USD. Những công ty lớn này rất phóng khoáng." Chino thở dài, cười nói, "Tuy nhiên, làm việc với các công ty lớn có lợi ở chỗ họ có nguồn lực tài chính mạnh mẽ, không cần lo lắng về việc không đủ kinh phí cho quảng bá sau khi phim hoàn thành. Cậu biết không? Điều tôi sợ nhất là quay phim xong rồi nhưng công ty phát hành lại không có tiền để quảng bá."

"Tôi hoàn toàn đồng cảm." Đường Phong gật đầu liên tục, thời buổi này, dù có danh tiếng nhưng nếu không được quảng bá đúng cách thì cũng khó đạt được hiệu quả tốt nhất.

"Nói mới nhớ, lần trước khi tôi đến Mỹ tôi tình cờ gặp cố vấn trưởng Robert của Tập đoàn D, anh ta có thảo luận với tôi về một số vấn đề liên quan đến các anh hùng. Xem ra họ đã chuẩn bị cho bộ phim này từ lâu rồi." Đường Phong nhớ lại, đó là lần mà cậu gặp Lilith tại bữa tiệc.

Chino chớp mắt như nhớ ra điều gì, anh hỏi: "Có phải lần cậu gọi tôi đi xem Lilith không?"

"Đúng, chính là lần đó."

"Cậu đã nói gì với Robert chưa? Ý tôi là, anh ta có biết cậu là ai không?" Chino nhẹ nhàng kéo tay áo Đường Phong, trong mắt tràn đầy sự tò mò và phấn khích, "Trời ạ, cậu nên tự tiến cử mình nhiều hơn với anh ta, rất nhiều bộ phim của Tập đoàn D đều do anh ta sắp xếp, lời nói của anh ta rất có trọng lượng trong việc tuyển diễn viên."

Đường Phong cười khổ: "Tôi không nhớ, đã lâu lắm rồi."

Cậu chỉ nhớ mình và Robert đã trò chuyện đôi chút về chủ đề anh hùng, cũng không biết đối phương có nhớ tên mình hay biết mình là ai không. Bởi sau đó, thấy Lilith gặp rắc rối cậu đã chạy đến giúp cô, và rồi chuyện của Robert bị cậu quên lãng hoàn toàn.

"Vậy, anh và Lilith còn liên lạc không?" Đường Phong hỏi một cách thản nhiên.

"Bọn tôi giờ là bạn tốt, cậu không cần lo cho cô ấy. Hiện tại, cô ấy đã đính hôn và chuẩn bị kết hôn với một diễn viên người Australia, là một sự trùng hợp thú vị, diễn viên đó cũng tham gia một bộ phim về anh hùng. Bộ phim vừa ra mắt vào tháng Tư năm nay, danh tiếng và doanh thu không quá nổi bật, nhưng diễn viên đó lại rất nổi tiếng. Anh ta là một người cao lớn, cường tráng và đáng yêu, được rất nhiều cô gái yêu thích." Chino nhún vai và thở dài: "Tôi có lẽ nên cố gắng hơn nữa, nếu không sẽ bị đào thải khỏi ngành này."

Vừa mới được một đạo diễn danh tiếng ưu ái, Chino đã lo lắng về việc bị đào thải. Điều này khiến Đường Phong, vừa nhận giải Ảnh đế Venice, cũng cảm thấy mình vẫn đang giậm chân tại chỗ.

"Hai ngày nữa cậu về nước sao?" Chino nhỏ giọng hỏi, có chút tiếc nuối trong ánh mắt.

"Ừ, đúng vậy." Đường Phong gật đầu.

Hiện tại, cậu chỉ có thể về nước để phát triển sự nghiệp trước, Đường Phong cũng có quyết định của mình, tuy rằng cậu đã quen với Hollywood, nhưng ngành điện ảnh trong nước có tiềm năng phát triển rất lớn và có những đạo diễn xuất sắc. Đó là quê hương của cậu, là nơi cậu trở về sau khi sống lại, cậu hy vọng có thể đóng góp một phần nhỏ bé cho sự phát triển của điện ảnh nước nhà.

Cậu sử dụng kinh nghiệm và kiến thức tích lũy từ Hollywood trong kiếp trước, cùng với phương pháp và kỹ thuật làm việc.

"Tôi nghĩ chúng ta sẽ không xa nhau lâu đâu, nhưng tôi vẫn rất luyến tiếc cậu, Đường Phong cảm ơn cậu, trong mấy tháng hợp tác với cậu, tôi đã trưởng thành không ít và học được rất nhiều điều. Ôi, trời ạ, tôi thật không ngờ mình lại trở nên sến súa như vậy, có ra sao thì cậu đừng quên tôi nhé." Chino che mặt nói, có chút xấu hổ.

Đường Phong cười, tiến tới ôm chặt lấy Chino: "Chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại, cẩn thận đấy, tôi sẽ trở thành đối thủ đáng gờm của anh."

"Ha ha ha, tôi chờ ngày đó đến."

Chino lưu luyến buông Đường Phong, anh biết rằng họ sẽ còn gặp lại.

Nhưng lúc này, tất cả thành viên trong đoàn phim, sau vài tháng làm việc cùng nhau đều phải nói lời tạm biệt. Tuy nhiên, trong ngành điện ảnh nhỏ bé này, họ vẫn sẽ có nhiều cơ hội hợp tác trong tương lai.

Khi rời đi, đạo diễn Lý Nguy đã hứa sẽ lựa chọn kỹ lưỡng bộ phim tiếp theo cho Đường Phong, đảm bảo rằng kịch bản và đạo diễn phải vượt qua được thử thách mới để cậu tham gia, tránh để Ảnh đế Venice đầy tiềm năng này đi sai đường ngay sau khi vừa nhận giải thưởng.

Đường Phong rất cảm kích về điều này, cậu biết rằng nhờ mối quan hệ của đạo diễn Lý Nguy, cậu sẽ có nhiều cơ hội hơn để tham gia vào các dự án điện ảnh của các đạo diễn danh tiếng.

. . .

. . .

Ở lại Venice thêm vài ngày, họ chuẩn bị hành lý để lên máy bay về nước.

Như Đường Phong đã nghĩ, việc nhận giải Ảnh đế Venice dĩ nhiên là một vinh quang, nhưng không thể vì thế mà thỏa mãn. Con đường của cậu còn rất dài, thậm chí còn đầy rẫy những thử thách và khó khăn, nhưng cậu không ngờ rằng thử thách này lại đến nhanh như vậy.

Bộ phim "Ác Ma Đường Mòn" vì liên quan đến vấn đề tôn giáo và giới tính đã bị cấm chiếu ở một số quốc gia, đây là điều mà Đường Phong đã dự liệu trước khi đóng phim, nên khi Lục Thiên Thần nói với cậu rằng bộ phim này không thể chiếu ở trong nước, cậu cũng bình tĩnh chấp nhận.

Tuy nhiên, điều mà Lục Thiên Thần nói tiếp theo lại khiến cậu khó hiểu và bất đắc dĩ. Không chỉ bộ phim bị cấm phát hành, mà ngay cả những tin tức liên quan đến Ảnh đế Venice là cậu cũng xuất hiện rất ít trên truyền thông. Nếu không nhờ có internet, có lẽ phần lớn mọi người cũng không biết rằng Ảnh đế Venice lần này là một người Trung Quốc.

"Anh nói tôi bị cấm sóng, tại sao lại như vậy?" Đường Phong khó tiếp nhận tin xấu này, chỉ vì liên quan đến tôn giáo và đồng tính luyến ái mà bị cấm sao?

"Coi như là nửa cấm sóng. Tôi sẽ sắp xếp người để điều tra, tình hình cụ thể sẽ rõ hơn khi chúng ta về nước, cậu không cần lo lắng, lệnh cấm này sẽ không kéo dài mãi, hơn nữa có điều gì đó rất kỳ lạ, nên tôi nghĩ hẳn là có ai đó đang âm thầm quấy rối ở sau lưng." Lục Thiên Thần an ủi Đường Phong, cười nói: "Ảnh đế có phải cậu không ngờ rằng vừa nhận giải đã bị trong nước cấm sóng không?"

"A... Thật lòng mà nói, điều này khiến tôi kinh ngạc."

Không những không được hoan nghênh, mà còn bị cấm sóng Đường Phong làm sao mà cười nổi.

"Ha ha, yên tâm đi, chắc không phải là chuyện lớn gì đâu."

Được rồi, cậu chỉ còn có thể hy vọng rằng chuyện này không quá nghiêm trọng.

Đường Phong chỉ cảm thấy tò mò, lúc cậu tham gia chương trình "Tình Nhân Trong Mộng" và công khai hẹn hò với Charles mọi chuyện vẫn êm đẹp, vậy mà diễn một bộ phim về đề tài đồng tính, lại xảy ra chuyện, mà trong nước cũng không phải chưa từng có phim về đề tài đồng tính.

Tất cả, còn phải chờ về nước mới biết được.

Đường đường là một Ảnh Đế Venice có triển vọng rực rỡ, vậy mà khi trở về nước, chỉ có lác đác vài phóng viên đến sân bay để chụp ảnh. Trên đường trở về công ty, Đường Phong lấy ra mấy tờ báo và tạp chí mà anh bảo trợ lý mua ngay khi vừa xuống máy bay.

Chẳng có một bài báo nào liên quan đến "Đường Phong", thậm chí tin tức về Liên hoan phim Venice cũng ít ỏi. Nếu có nhắc đến bộ phim 《Ác Ma Đường Mòn》 thì cũng chỉ đề cập đến đạo diễn Lý Nguy và Chino, hoàn toàn không nhắc đến việc Đường Phong vừa nhận hai giải thưởng Tân binh xuất sắc nhất và Nam diễn viên xuất sắc nhất.

Việc cấm sóng này quá rõ ràng, đến mức ngay cả Đường Phong cũng nhận ra rằng có ai đó đang cố gắng chèn ép mình.

"Là từ bên quản lý nghiệp vụ sao?" Đường Phong có chút lo lắng. Trong trường hợp đúng là vậy, rất có thể trong vài năm tới, anh sẽ không thể phát triển sự nghiệp tại quốc nội.

Lục Thiên Thần ngồi bên cạnh lắc đầu: "Tôi đã hỏi qua rồi, bên quản lý nghiệp vụ không can thiệp nhiều. Vấn đề đơn giản chỉ là 《Ác Ma Đường Mòn》có nội dung nhạy cảm nên bị cấm phát hành, với cả có một số cơ quan ám chỉ rằng các tạp chí giải trí không được đưa tin về việc cậu đoạt giải."

"Vậy thì chuyện này thật kỳ lạ." Đường Phong cười nhẹ khi nhìn vào tờ báo, cảm thấy thật khó tin.

"Cậu đã cản đường người khác." Lục Thiên Thần chỉ nói một câu.

"Tôi cản đường ai?" Đường Phong nhíu mày, khó hiểu nhìn Lục Thiên Thần. "Tôi không biết điều đó có nghĩa gì, nhưng tôi không đắc tội với ai. Chẳng lẽ là Tô Khải Trình và Ca Trần?"

Người mà Đường Phong có thể nghĩ đến là kẻ có thù oán với anh, chỉ có hai người này.

"Không phải họ. Bọn họ không có đủ khả năng cũng như gan dạ để làm việc này." Lục Thiên Thần nhanh chóng phủ nhận ý kiến của Đường Phong.

"Vậy anh có biết là ai không?" Nếu có ai đó đang cố ý chèn ép mình, chí ít anh cũng phải biết đối thủ là ai, không ai muốn bị chèn ép một cách vô lý, và Đường Phong không phải là người dễ bị bắt nạt.

"Tình hình điện ảnh quốc nội hiện nay rất tế nhị. Các diễn viên từ Hồng Kông, Đài Loan và nội địa đang cạnh tranh lẫn nhau, hầu hết họ chỉ tập trung vào thị trường trong nước, nên sẽ không ai chèn ép một diễn viên mới chưa có động thái gì tại thị trường nội địa."

Lục Thiên Thần mỉm cười: "Đường Phong, cậu quá xuất sắc, nên đã thu hút sự chú ý của những người cũng muốn tiến ra thị trường quốc tế như cậu."

"Ca Trần đang cạnh tranh tại thị trường nội địa, không phải là cậu ta. Vậy còn ai là người có thể cạnh tranh trên con đường quốc tế với tôi chứ?" Ưu tú đâu phải là lỗi.

"Về đến nơi rồi chúng ta sẽ từ từ nói chuyện." Lục Thiên Thần để lại một câu bí ẩn.

Vì trước đó Đường Phong từng nói rằng anh muốn một cuộc sống của riêng mình, nên lần này, chủ tịch Lục đã sắp xếp một căn hộ gần công ty cho anh. Căn hộ nằm trong một khu dân cư cao cấp, tầng 32 với tầm nhìn rộng rãi, đã được trang bị đầy đủ tiện nghi, chỉ cần Đường Phong mang hành lý vào là có thể ở ngay.

Buổi tối, Lục Thiên Thần còn có việc nên không ở lại đây, song dù Lục Thiên Thần không có việc gì, Đường Phong cũng không cho Lục Thiên Thần đến tìm mình. Hiện tại, cậu cần tận hưởng chút thời gian riêng tư chỉ thuộc về bản thân.

Sau nửa ngày tự chuyển hành lý, Đường Phong mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại lao vào phòng tắm tắm rửa. Tắm xong cậu mặc áo tắm ngồi trên sofa mở laptop xem email mà Tiểu Vũ đã gửi về việc cấm sóng.

Người đã chèn ép cậu, cuối cùng cũng đã được điều tra ra.

Trong nước có bốn nam diễn viên trẻ nổi bật, trong đó có một người hơn Đường Phong hai, ba tuổi, khác với Đường Phong bây giờ mới bắt đầu phát triển sự nghiệp, người này đã nổi tiếng từ sáu, bảy năm trước với tác phẩm đầu tay giành được giải thưởng quốc tế lớn. Tuy nhiên, bản thân người này lại không nhận được bất kỳ giải thưởng nào về diễn xuất, nhưng sau đó, người này đã bắt đầu tiến quân vào Hollywood.

Qua năm, sáu năm nỗ lực, cuối cùng người này cũng chỉ đóng vai phụ trong một vài bộ phim Hollywood.

Việc các nữ minh tinh tiến vào Hollywood dễ dàng hơn một chút, bởi vì các vai diễn dành cho nữ thường dễ được sắp xếp hơn. Tuy nhiên đối với các nam minh tinh thì rất khó, các vai nam chính trong các bộ phim của nước Mỹ hầu như đều do người bản địa nắm giữ, cho dù có nam diễn viên nước ngoài tham gia, thì đó cũng thường là người da trắng đến từ Anh hoặc Australia.

Vì vậy, kết quả của việc người đó tiến quân vào Hollywood có thể đoán được: trung bình, mờ nhạt, không có thành tựu gì nổi bật.

Nhưng người này lại rất thông minh, trong khi tích cực tiến quân quốc tế, anh ta không quên giữ vững vị thế trong nước, hầu như mỗi năm đều phát hành một bộ phim đắt khách tại quốc nội, hiện tại đang nghiễm nhiên đứng đầu danh sách các nam diễn viên trẻ hàng đầu.

Nói đến đây, tuy Tiểu Vũ không nói rõ tên, Đường Phong cũng biết người này là ai.

Mở trình duyệt, nhập vào từ khóa "đứng đầu bốn nam diễn viên trẻ nổi bật", ngay lập tức có kết quả.

"Vệ Đạo Minh?" Đường Phong đọc tên đối phương, xuất phát từ hiếu kỳ, cậu lần lượt mở các tin tức liên quan đến người này.

Hầu như không có bài viết bôi nhọ hay scandal nào, các tin tức chủ yếu là về việc làm từ thiện, doanh thu phòng vé cao, hoặc được các đạo diễn quốc tế ưu ái, hay được đón nhận nồng nhiệt ở các chương trình tại nước ngoài.

Xem các bình luận về người này, Đường Phong cũng nhận thấy rằng Vệ Đạo Minh có danh tiếng khá tốt trong công chúng, giản dị, kiên định, làm vẻ vang đất nước, có tấm lòng từ thiện, vân vân.

Liệu có nhầm lẫn gì không? Một người có danh tiếng tốt như vậy lại ngầm tổn thương người khác?

Nghi vấn của Đường Phong được giải đáp vào ngày hôm sau, khi có một người tự dưng đến thăm.

Ngày thứ hai khi vừa chuyển nhà, Đường Phong đã đón tiếp vị khách đầu tiên của mình.

Không phải là Lục Thiên Thần người đã giúp cậu sắp xếp chỗ ở, không phải Charles đột ngột xuất hiện, cũng không phải Albert thần bí xuất hiện bất ngờ, mà là Ca Trần người từng có thù oán với cậu.

"Sao vậy, không chào đón tôi vào nhà à?" Ca Trần đứng ở cửa, trong tay còn xách quà đến thăm.

"Đại giá quang lâm, làm sao mà không được chứ?" Đường Phong nghiêng người cho Ca Trần vào, rồi tự mình đóng cửa lại.

Ca Trần tiện tay đặt túi quà lên bàn, ngồi tựa trên sofa vắt chéo chân, ngửa đầu mỉm cười nhìn Đường Phong, trông giống như một con cáo nhỏ kiêu ngạo, hoàn toàn không còn dáng vẻ thiên sứ nữa.

"Tôi đến đây để xin lỗi anh, vì những chuyện lén lút mà tôi đã làm trước đây."

dáng vẻ này đâu có giống xin lỗi, đầu ngẩng cao, trong mắt tràn đầy vẻ kiêu căng.

Vì vậy, Đường Phong không chút do dự nói: "Tôi không chấp nhận, mời đi cho."

"A?" Ca Trần sửng sốt một hồi lâu, mới ngồi dậy, không thể tin nổi, nói: "Anh không chấp nhận sao?"

"Đúng." Trả lời gọn gàng dứt khoát không chút do dự.

"Tôi... tôi đã xin lỗi anh rồi, sao anh lại không chấp nhận?!" Trông giống như bị oan ức, Ca Trần có chút hấp tấp.

Đường Phong nhàn nhã ngồi xuống, vừa cười vừa nói: "Bởi vì tôi không muốn chấp nhận, không muốn hòa thuận với cậu."

"Anh..."

Ca Trần nhẹ nhàng cắn môi, kiềm chế cơn giận, một lần nữa ngồi xuống. Nếu như trước đây chắc chắn cậu ta đã mở miệng châm chọc, hôm nay lại nén nhịn khiến Đường Phong có chút hiếu kỳ.

Con cáo nhỏ này chẳng hiểu tại sao lại tìm cậu để xin lỗi, thật là kỳ lạ.

"Anh không chấp nhận thì thôi, dù sao tôi cũng không muốn hòa thuận hay làm bạn với anh. Đường Phong, hôm nay tôi đến chỉ để nói với anh một việc, Vệ Đạo Minh thấy anh quá ưu tú, rất có tiềm năng, anh ta chuẩn bị cho người đến bàn bạc với anh về một bộ phim." Nhìn Đường Phong, Ca Trần tiếp tục nói: "Nhưng đừng nghĩ rằng anh ta là người tốt gì. Tên đó thông minh lắm, kêu anh đi đóng phim chỉ là chiêu trò nếu phim thành công thì công lao là của anh ta, còn trong trường hợp thất bại, anh sẽ là người gánh chịu."

"Hai cậu cùng học một thầy à?" Đường Phong nhớ kỹ Ca Trần cũng là kiểu người như vậy.

"Tôi học anh ta." Ca Trần nói thẳng, khiến Đường Phong câm nín.

"Nói tóm lại, tôi đến đây chỉ để nhắc nhở anh cẩn thận với Vệ Đạo Minh, song lần này anh ta có lẽ sẽ mất mặt." Ca Trần liếc nhìn Đường Phong có ẩn ý, thêm một câu: "Sau này tôi sẽ không đến gây phiền phức cho anh nữa."

"Cậu chắc chứ?" Đường Phong không dễ tin tưởng lời Ca Trần.

"Chắc chắn. Hơn nữa, không chỉ tôi, Tô Khải Trình cũng sẽ không đối phó với anh nữa, nếu anh muốn biết tại sao..." Ca Trần đứng dậy, chỉ vào món quà trên bàn: "Tự anh mở ra sẽ biết."

"Được rồi, hậu trường của Vệ Đạo Minh là một người đàn ông có chút địa vị trong ngành quản lý, các cậu có thể nhắm vào người đó. Không phải tôi không nhắc nhở anh, người đàn ông đó đã có vợ con, và vợ anh ta là con gái của một đại tướng." Ca Trần nhếch miệng cười, đứng lên đi về phía cửa, vung tay chào: "Không cần tiễn."

Tôi cũng đâu muốn tiễn cậu.

Ánh mắt Đường Phong rơi vào hộp quà trên bàn, cậu bước tới, mở túi lấy hộp quà ra, bóc từng lớp giấy bọc cuối cùng thấy bên trong là gì.

Chỉ có một quyển sách.

"Nhà thờ Đức Bà Paris?"

Cậu tiện tay lật vài trang, trên trang bìa trong thấy có vài dòng chữ: "Tặng cho Đường của tôi, mãi mãi ghi nhớ."

Ký tên: Albert.

Ca Trần dám tìm Albert làm chỗ dựa, con cáo nhỏ kia quả là lớn gan và rất thông minh, thảo nào cậu ta lại đến để xin lỗi và muốn hòa giải với cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ