Chương 31 - 36 (Quyển 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31

Điện ảnh: Satan's Alley.

Cảnh thứ 50, buổi tối, bờ biển bên ngoài nhà thờ, quay ngoại cảnh, cảnh trở về.

Cậu không ngờ Chris vừa đi đã ba năm.

Ba năm, không phải ba ngày hay ba tháng, mà là rời đi tròn ba năm.

Sáng sớm hôm nay, như thường lệ, Đường, vị tu sĩ trẻ, đang sao chép kinh văn trong gian phòng nhỏ bên nhà thờ gần bờ biển. Đã bốn năm kể từ ngày Đường đến đây, cũng là bốn năm cậu chưa nói một lời nào.

Khi Đường đang mải miết chép kinh trong ánh sáng mờ ảo, bỗng nghe thấy ngoài gian nhà có người lớn tiếng kêu kêu lên.

"Chris! Chris đã trở về!"

Cây bút trong tay tu sĩ rơi xuống trong cơn hốt hoảng, cậu gần như bật dậy khỏi ghế, chạy ra ngoài cùng mọi người. Giữa đám đông, cậu nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi với mái tóc vàng, người mà đã lâu không gặp.

Trên khuôn mặt Chris lốm đốm những chân râu màu vàng nhạt, cơ thể mệt mỏi, phủ đầy bụi bặm - dấu hiệu của một hành trình dài gấp gáp trở về.

Người ta nói rằng Chris trở về sau một hành trình học tập từ phương xa. Họ còn bảo rằng tương lai Chris sẽ làm việc tại nhà thờ lớn ở thành phố, nơi Chris sẽ trở thành một người có danh vọng.

Tu sĩ bị đẩy ra xa ngoài đám đông, không thể tiến gần Chris. Cậu chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn, Chris bấy giờ bị đám người vây quanh liếc nhìn về phía cậu, ánh mắt của họ chạm nhau trong không khí, như ngọn lửa bùng cháy sau ba năm tro tàn. Mọi ký ức về những buổi chiều bên bờ biển, những nụ hôn và sự âu yếm, bỗng nhiên trở nên sống động.

Đêm đó,tu sĩ thổi tắt nến trong nhà thờ, một mình bước ra bờ biển, cậu đi rất xa, rất xa vẫn thấy một ánh vàng le lói trong màn đêm.

"Anh đã đi Pháp, Anh, và cả Trung Quốc xa xôi." Câu đầu tiên nói với tu sĩ, Chris nói ra những nơi ba năm nay anh đã đi qua.

Khi nghe đến địa danh cuối cùng, tu sĩ bất giác mở to mắt.

"Em đang thắc mắc tại sao anh lại đến Trung Quốc, đúng không?" Chris tiến một bước, Khuôn mặt anh giờ đã sạch sẽ, không còn dấu vết của những chân râu. Ba năm qua, gió bụi lưu lại chỉ có sự chín chắn trên gương mặt chàng trai trẻ này.

"Anh đã đi tìm quê hương của em, tìm kiếm câu chuyện của em. Anh đã theo con đường mà em từ phương Đông đến đây, để cuộc đời anh và em có thể hòa vào nhau."

Gió biển thổi qua đêm, lạnh lẽo đến xương, tu sĩ nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mắt, trong đầu liên tục nhớ lại từng câu chữ của đối phương, mỗi khi suy nghĩ về một từ, cảm thấy một lớp ấm áp bao phủ cơ thể.

"Anh biết câu chuyện của em," Chris nói, rồi mở rộng vòng tay, ôm chặt tu sĩ vào lòng, không buông ra.

Câu chuyện của mình...

Tu sĩ đứng giữa cơn gió biển mặn chát, tâm tư vượt qua biển cả quay về với bốn năm trước, lúc đó, linh mục già ốm nặng nằm trên giường, cậu ra ngoài tìm thầy thuốc. Trên đường đi, cậu bị kẻ cắp lấy trộm túi tiền, Đường vừa đuổi theo vừa hét lên, nhưng người qua đường gần như chết lặng nhìn cậu và nhường lối cho kẻ cắp chạy trốn.

Chỉ có một người thanh niên giúp Đường bắt được kẻ trộm, người ấy tên là Lý Phong, con trai của một gia đình giàu có trong thành, Đường và Lý Phong quen biết nhau từ đó.

Lý Phong thường xuyên đến giúp Đường chăm sóc linh mục già. Dần dần, mối quan hệ của họ trở nên thân mật hơn, giấy không gói được lửa, một ngày kia, có người nhìn thấy họ ở bên nhau qua cửa sổ.

Chẳng bao lâu sau, gia đình Lý Phong đưa anh đi, cậu còn nhớ, Lý Phong đã hét lên rằng: "Tất cả là lỗi của tôi, không liên quan gì đến Đường, tôi ép cậu ấy." Lý Phong cố gắng gánh hết trách nhiệm về mình.

Người đàn ông kia sao có thể nói như vậy?

Tôi đã tự nguyện, không ai ép buộc tôi, tôi yêu anh ấy, tôi yêu người đàn ông tên Lý Phong.

Ở nơi đầy mục nát ấy, họ phải đối mặt với sự trừng phạt. May mắn thay, gia đình Lý Phong có quyền thế nên không ai dám động đến anh, còn linh mục già bệnh nặng đã yêu cầu Đường đưa ông trở về cố hương.

Kể từ đó không bao giờ gặp lại Lý Phong nữa, người ta nói rằng Lý Phong đã lập gia đình, cưới một tiểu thư danh giá.

Mà cậu mang theo tro cốt của linh mục già, rời khỏi nơi tràn ngập áp lực và mục nát ấy.

Đó là bí mật của cậu, một bí mật đã giữ kín trong lòng suốt bốn năm chưa từng nói ra.

"Đường, em vẫn không muốn nói sao? Em không muốn biết... tình trạng của Lý Phong bây giờ sao?" Chris khẽ dỗ dành.

Sau bốn năm im lặng, tu sĩ lại một lần nữa cất tiếng hỏi: "Anh ấy... có khỏe không?"

Còn chưa quen với thanh âm lần thứ hai, giọng nói của Đường có chút khàn, nhưng Chris vẫn nghe rõ.

"Em không hận anh ta kết hôn sao?"

Đường cố sức lắc đầu, cậu không hận, dưới hoàn cảnh lúc đó, bọn họ chỉ là hai con kiến dưới chân số phận, đối với tất cả đều bất lực.

Cậu sẽ nhớ Lý Phong rất tốt với cậu, nhớ những khoảnh khắc họ từng ở bên nhau vui vẻ và hạnh phúc.

"Anh đã tìm thấy anh ta, anh ta nói với anh rằng khi đó do cha bệnh nặng, chỉ có thể nghe theo cha mẹ mà cưới vợ sinh con. Anh ta nói sau khi có con sẽ đi tìm em, nhưng anh đã nói với anh ta rằng hiện tại em đã ở bên anh. Đường, em có hận anh không?" Chris lại hỏi.

"Không." Người đàn ông lắc đầu, Lý Phong hẳn là đã ở lại nhà, ở đó có gia đình và sự nghiệp của anh.

Chris nắm tay Đường: "Đi cùng anh, chúng ta rời khỏi đây!"

Gió biển vù vù thổi, dường như muốn đưa họ đến một nơi xa xôi.

. . .

. . .

Ngày Harvey đến gặp Đường Phong, Đường Phong không nói với Chino, với tính cách của Chino chắc chắn sẽ ầm ĩ với gia đình một trận.

Đường Phong biết gia thế của Chino, cậu thậm chí còn quen biết anh trai của Chino, một người đàn ông nghiêm khắc và chăm chỉ làm việc. Mặc dù họ là anh em ruột, nhưng tính cách của hai người hoàn toàn khác nhau.

Ngoài ra, anh trai Jack của Chino cực kỳ yêu thương em trai mình, đây là điều mọi người đều biết.

Cho nên có thể Harvey là do Jack nhờ vả mà đến gặp cậu, nhưng bảo vệ em trai quá mức cũng không phải là điều tốt.

Chuyện nhà người khác, Đường Phong bất lực.

Quá trình quay phim đã qua một nửa, các cảnh quay sau chủ yếu là cảnh của Chino và Đường Phong diễn chung, bây giờ dưới sự sắp xếp của nhà sản xuất, truyền thông bắt đầu đến tham quan để tạo ảnh hưởng trước cho bộ phim.

Hai diễn viên chính cùng nhận phỏng vấn từ đài truyền hình, những cuộc phỏng vấn kiểu này Đường Phong đã quá quen thuộc. Đối mặt với các câu hỏi của MC có thể tìm ra câu trả lời hợp lý.

Là diễn viên, ngoài việc đóng phim còn phải phối hợp với quảng bá phim ảnh. Trong các cuộc phỏng vấn, Đường Phong và Chino thỉnh thoảng khích lệ nhau, phần lớn họ ít nói về cảnh quay, mà thường dùng những từ ngữ có vẻ mơ hồ khiến người khác phải suy nghĩ.

Bộ phim đề cập đến chủ đề đồng tính, điều này đã xác định rằng thời gian quảng bá phim sẽ tập trung vào chủ đề này, Đường Phong sớm nghe nói rằng chủ đề này hiện đang thịnh hành trong ngành giải trí.

Các bộ phim truyền hình trước đây thường có một nam một nữ diễn viên chính, hiện tại bắt đầu xuất hiện các bộ phim với hai vai nam chính, khiến khán giả cảm thấy mơ hồ, có thể đạt được thị suất cao.

Từ cuối tuần, địa điểm quay phim sẽ chuyển đến Los Angeles, Đường Phong và các đồng nghiệp cũng phải chuyển đến đó. Vì thời gian ở Los Angeles không dài, họ chọn ở khách sạn, chi phí lưu trú do nhà sản xuất phim chi trả, còn các chi phí khác thì do diễn viên tự trả.

Lần trước, tiền thuê nhà ở Bắc Carolina do Charles trả, chi tiêu bình thường do Lục Thiên Thần trả, Đường Phong không muốn luôn dựa vào tiền của họ, nên cậu quyết định tự chi trả các khoản phí thêm vào.

"Cậu là nhân viên của tôi, chi phí công tác của cậu do công ty chi trả." Lục Thiên Thần, ngồi trên sô pha trong phòng khách sạn với chân vắt chéo, công ty là của anh, anh nguyện ý chi trả cho Đường Phong.

"Tôi nói này cục cưng, cậu thấy đó, cậu phải quay phim cực khổ, không chỉ phải hôn môi mà còn phải khỏa thân, mới kiếm được năm trăm nghìn đô, lại còn bị hội đồng quản trị Lục Thiên Thần độc ác rút đi một phần, cuối cùng chỉ còn một trăm nghìn đô. Tình yêu ơi, cậu chỉ cần hôn tôi một cái, tôi lập tức tặng khách sạn này cho cậu!" Charles nói với vẻ hùng hồn, nguyện vì nụ cười của mỹ nhân mà sẵn sàng tan nát ngàn vàng.

Đường Phong liếc nhìn Charles: "Vậy thì tốt quá, có phải tôi hôn anh vài cái thì anh sẽ tặng tôi vài cái khách sạn?"

"Cậu thật xấu xa." Đến lúc đó Charles không bị phá sản mới là lạ, khi đó đến lượt Đường Phong sẽ rộng rãi bao dưỡng Charles nghèo khổ.

Đường Phong lại nhìn về phía Lục Thiên Thần: "Tôi nhớ trong hợp đồng trước đây không có quy định tất cả các chi phí bên ngoài của tôi đều do công ty chi trả, ví dụ như mát-xa, phòng tập thể thao và dịch vụ đưa cơm."

Hiện tại, cậu không có nhiều tiền, nhưng cũng không muốn tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm của mình.

Charles và Lục Thiên Thần chẳng qua là đi theo Đường Phong, không lâu sau, Đường Phong nhận thấy một điều đáng sợ: họ phải ở Los Angeles quay phim đến khi bộ phim kết thúc, tức là còn một tháng nữa. Điều này có nghĩa là ba người còn phải ở khách sạn thêm một tháng.

Ba ngày đầu, bỏ qua tiền phòng do công ty điện ảnh chi trả, tổng hóa đơn khách sạn khiến Đường Phong gần như phá sản.

Charles tự đặt một phòng VIP, lý do là không thích chen chúc thang máy với người khác, nhưng phòng xép xa hoa có thang máy tư nhân thì chi phí tự họ phải trả.

Lục Thiên Thần đồng ý, vì vậy bây giờ họ ở trong một phòng xép với ba phòng ngủ, kính chống đạn, có thang máy tư nhân, spa tư nhân và vườn hoa sân thượng tư nhân.

Cộng thêm các chi phí khác, không đến một tuần Đường Phong sẽ phá sản và trở thành ăn mày.

Chương 32 + 33

Đường Phong nhanh chóng nhận ra rằng mình đã bị Lục Thiên Thần và Charles cùng nhau giăng bẫy, với mức tiêu xài của hai người đó, cậu khó lòng duy trì nổi tài chính cho đến khi bộ phim quay chụp hoàn thành.

Không sai, cậu thích kiếm tiền và tiêu tiền, điều đó không có nghĩa là cậu muốn phá sản hay nhìn người khác tùy tiện tiêu sạch số tiền cậu vất vả kiếm được, tuy nhiên, ngay từ đầu chính cậu là người đã đề xuất kế hoạch này, giờ cậu không thể đổi ý.

Cậu không phải là người chỉ biết ngồi yên chờ chết, nếu ai đó định tính kế với cậu, đừng trách cậu không khách khí.

Người trả tiền là người có quyền, Đường Phong lập tức liên hệ với khách sạn. Không chỉ hủy bỏ phòng VIP xa hoa, cậu còn hạ cấp phòng xuống loại phòng đôi thông thường, số tiền dư ra có thể bù đắp cho những chi phí trước đó.

Bữa sáng? Hủy bỏ!

Spa mát-xa riêng? Hủy bỏ!

Dịch vụ ăn uống đắt đỏ? Hủy bỏ!

Làm xong tất cả Đường Phong lập tức đi làm việc, về phần Charles và Lục Thiên Thần sẽ phản ứng thế nào khi trở về, cậu không quan tâm.

Hôm nay, cậu và Chino phải quay một cảnh vũ hội châu Âu. Chính xác hơn, họ sẽ không khiêu vũ trên sàn, mà là hai tu sĩ đang trốn khỏi nhà thờ, trong khu vườn của buổi vũ hội, cùng nhảy một điệu thuộc về chính họ theo tiếng nhạc mơ hồ.

Sau đó là một cảnh đầy cảm xúc, dự kiến sẽ mất hơn một tuần để hoàn thành.

Trong một tòa nhà cổ ở Los Angeles, đoàn phim đang chuẩn bị cho cảnh quay. Từ một tuần trước, nhà sản xuất đã mời một đội ngũ chuyên nghiệp đến chuẩn bị.

Bối cảnh của bộ phim là châu Âu thế kỷ 19, hai tu sĩ vượt qua ngàn dặm đến Anh Quốc, nơi vừa trải qua cuộc cách mạng công nghiệp. Mặc dù mọi người vẫn tôn thờ tôn giáo, nhưng phần lớn đã bắt đầu tin vào khoa học, người dân Anh đầy lòng tin và hy vọng vào tương lai.

Đây cũng là nơi mà Chris đã đến trong ba năm xa cách, đồng thời tin rằng đây là vùng đất lý tưởng để họ ở lại.

Sự phát triển của công nghệ đã khiến kiến trúc thời Victoria trở nên phong phú hơn, nhiều vật liệu gỗ mới được sử dụng, nội thất với những đường cong duyên dáng và hoa văn phức tạp.

Phòng khiêu vũ được trang trí theo phong cách Victoria với những chi tiết hoa mỹ phức tạp, ở chính giữa trần nhà có hoa hồng bằng thạch cao và phù điêu lớn hình tròn, tường dán giấy với hoa văn tinh tế, sát mép giấy dán tường là các thiết kế Hy Lạp sơ khai, có kết cấu sáng tạo mà thích hợp, mặt đất chọn dùng gạch men sứ có trang trí nhiều màu, chúng được trải thành hoa văn hình học. Khi Đường Phong và Chino đến hiện trường, họ không khỏi kinh ngạc trước yêu cầu chi tiết của đạo diễn, tất cả như đưa họ trở về nước Anh thế kỷ 19.

Những chi tiết trang trí gần như hoàn hảo này không chỉ tăng thêm màu sắc cho bộ phim mà còn giúp diễn viên nhập vai nhanh hơn.

Chris và Đường đã chạy trốn đến Anh, họ bỏ lại những chiếc áo tu sĩ đen, Chris đưa Đường đến một cửa hàng may để đặt may quần áo mới. Nhiều năm qua, anh cũng đã tích góp được một khoản tiền, giờ là lúc tiêu vào những thứ đáng giá.

Đường Phong và Chino đang thay trang phục trong phòng hóa trang. Bộ trang phục thời Victoria khiến Chino, người vốn đã có vài phần công tử, nhanh chóng biến thành một quý tộc chân chính, người này còn bước qua lại trước mặt Đường Phong, như thể đang khoe khoang: "Xem tôi đẹp trai thế nào!"

Nhưng sau khi Đường Phong mặc xong, Chino liền im lặng.

"Tôi nghĩ cậu là người đàn ông phương Đông mặc lễ phục đẹp trai nhất," Chino không tiếc lời khen ngợi.

Nếu Chino trông giống như một công tử quý tộc bước ra từ tranh vẽ thế kỷ 19, thì Đường Phong lại là một mỹ nam mang phong cách cổ điển Trung Quốc. Khi mặc vào lễ phục phương Tây, không chỉ không thấy lạc lõng mà còn tăng thêm nét bí ẩn, sâu lắng. Đây chính là cảm giác mà đạo diễn Lý Nguy muốn tạo cho khán giả.

Trước đây, Đường Phong đã từng nhảy điệu Tăng-gô với Lục Thiên Thần khi lần đầu gặp đạo diễn Lý Nguy, sau đó cậu được rèn luyện thêm trong khóa huấn luyện siêu sao. Vì vậy, Tăng-gô và các vũ điệu xã giao khác giờ không còn là thử thách với cậu, không lâu sau khi bắt đầu quay, họ đã gặp phải một vấn đề.

Vũ điệu của Đường Phong và Chino không tạo được cảm giác mà đạo diễn Lý Nguy mong muốn, đây là cảnh thân mật lần thứ hai liên tục bị đạo diễn yêu cầu dừng lại, mỗi lần diễn lại càng khó hơn.

Trong phim thường xảy ra tình huống này: dù cả hai diễn viên chính đều đẹp và nổi tiếng, nhưng khi ghép vào lại không có cảm giác gì. Đây gọi là không có "điện", không có phản ứng hóa học, vấn đề mà Đường Phong và Chino đang đối mặt chính là điều này.

Đây không phải là vấn đề có thể giải quyết chỉ bằng cách luyện tập khiêu vũ.

Vì vậy, đạo diễn đã quyết định sửa lại kịch bản, làm sâu sắc thêm mối quan hệ giữa hai nhân vật để tăng thêm phản ứng hóa học, khiến khán giả cảm nhận được tình cảm của họ.

Trước đây, Đường Phong chủ yếu sử dụng biểu cảm, ánh mắt và lời thoại để truyền tải cảm xúc của nhân vật, ở phần sau của bộ phim, cậu phải dùng lời thoại để xây dựng hình tượng nhân vật. Một diễn viên có khả năng thể hiện lời thoại tốt có thể khiến khán giả nhập tâm hơn, ngược lại, nếu diễn lời thoại không đạt, khán giả có thể bị phân tâm ngay lập tức.

Chino dù có khả năng diễn xuất tốt, nhưng so với Đường Phong thì rõ ràng bị lép vế.

Khi cả hai diễn cùng nhau dưới sự chỉ đạo của đạo diễn, đạo diễn Lý Nguy nhận ra rằng trước đó khi đứng cạnh nhau lại hòa hợp, mà giờ lại đột nhiên trở nên khập khiễng, nguyên nhân là do phần trước Đường Phong không có lời kịch, hoặc nếu có cũng chỉ là một hai chữ ngắn ngủi. Hiện tại, cả Đường Phong và Chôn đều có lời thoại dài, dưới cùng một khung ảnh, khi Đương Phong nói không khí xung quanh như trở nên sâu sắc hơn, mà đến lượt Chino, không khí đó liền tan biến.

Vì màn thể hiện xuất sắc của Đường Phong trong buổi trình diễn tốt nghiệp của chương trình huấn luyện siêu sao mà không hề gây tiếng vang, nên đạo diễn Lý Nguy cũng chỉ biết rằng tiếng Anh của Đường Phong rất tốt. Tuy nhiên, ông hoàn toàn không ngờ rằng khả năng nhả thoại của người đàn ông này lại đạt đến mức hòa quyện hoàn toàn với điện ảnh. Thường thì, một diễn viên chuyên tâm vào nghệ thuật điện ảnh trong năm năm, thậm chí mười năm, mới có thể đạt được sự tinh thông như vậy, không ngờ điều này lại xuất hiện ở một diễn viên trẻ tuổi như Đường Phong, điều mà đạo diễn Lý Nguy thật sự không thể tưởng tượng nổi.

"Đạo diễn, vẫn chưa được sao? Thật kỳ lạ, trước đây tôi và Đường Phong rất hợp nhau, sao bây giờ lại không có phản ứng hóa học? Hay là chúng tôi thử hôn nhau để tăng thêm phản ứng hóa học?" Chino vẫn chưa biết được suy nghĩ của đạo diễn, cũng không biết nguyên nhân là gì, chỉ đùa vui để làm dịu không khí.

Mà vấn đề mà đạo diễn Lý Nguy nhận ra cũng chính là điều mà Đường Phong đã phát hiện, một diễn viên dày dạn kinh nghiệm, khả năng diễn xuất bằng lời thoại của Chino, dù không tệ, vẫn chưa đủ để sánh với cậu. Chino thường tham gia những bộ phim thương mại, nơi mà yêu cầu về diễn xuất không quá cao, không cần phải thể hiện quá nhiều cảm xúc sâu sắc, trong phim thương mại đôi khi cũng không cần lúc thì thâm tình lúc thì bi thương.

Một vài cảm xúc của nhân vật phải được thể hiện qua lời thoại, điểm yếu của Chino chính là thiếu cảm xúc khi nhả thoại.

Hiện tại, bối cảnh và các diễn viên quần chúng đã vào vị trí, đạo diễn Lý Nguy yêu cầu đạo diễn phụ và phó đạo diễn quay trước các cảnh diễn của diễn viên quần chúng, còn ông thì riêng lẻ gọi Đường Phong và Chino vào phòng nghỉ bên cạnh, trong tình huống không có mặt người khác, ông nói rõ tình hình thực tế cho Chino.

"Kỹ năng diễn xuất qua lời thoại của tôi không tốt?" Chino hơi ngạc nhiên về điều này, anh ngạc nhiên không phải vì những lời mà anh phải nói ra, mà là vì một người phương Đông có ngôn ngữ mẹ đẻ không phải là tiếng Anh như Đường Phong lại có kỹ năng diễn xuất qua lời thoại tốt hơn anh.

"Đường Phong, cậu ra ngoài trước, tôi cần nói chuyện riêng với Chino." Đạo diễn đuổi Đường Phong ra ngoài và quay lại đóng cửa.

Đường Phong chờ bên ngoài khoảng nửa tiếng thì Chino mới đi ra, cậu có chút lo lắng cho vị minh tinh này, nhưng Chino trông không có gì bất thường, thậm chí còn vẫy tay chào cậu rồi chạy tới.

"Tôi và đạo diễn đã thống nhất rồi, phần lời thoại của tôi không cần thu âm tại hiện trường mà sẽ được ghi âm sau." Chino cười nói, dường như rất nhẹ nhàng đồng ý với đề xuất của đạo diễn Lý Nguy.

"Đó là một lựa chọn không tệ."

Chino nháy mắt với Đường Phong, mắt lộ ý cười tinh quái: "Không ngờ kỹ năng diễn xuất qua lời thoại của cậu lại tốt như vậy. Tôi bị so sánh kém hơn cậu, quả nhiên mắt nhìn người của Chino tôi không tệ, tôi ngoài việc đồng ý yêu cầu của đạo diễn, còn đưa ra một đề nghị với ông ấy."

"Đề nghị gì vậy?"

"Chỉ cần có thời gian, tôi sẽ tìm cậu để học cách nâng cao kỹ năng diễn xuất qua lời thoại. Học phí thì thỉnh thoảng tôi sẽ mời cậu ăn, nhưng nếu cậu muốn tôi bồi thường bằng cách khác thì cũng được thôi." Chino nói đùa một cách không đứng đắn.

Chính điều này lại khiến Đường Phong yên tâm, cậu sợ lòng tự trọng của vị minh tinh này bị tổn thương, ngược lại sẽ phá hủy tình bạn giữa họ. Hiện tại, cậu nhận ra Chino có tiềm năng trở thành siêu sao, đó là một đức tính tốt đẹp, cùng với tinh thần không ngừng học hỏi.

Quả nhiên, đạo diễn Lý Nguy nhanh chóng gọi Đường Phong đến giải thích một đống lời đơn giản, chủ yếu là hy vọng Đường Phong có thể giúp Chino luyện tập nhiều hơn. Ngoài ra, Lý Nguy cũng mong Đường Phong có thể nhờ bộ phim này xây dựng quan hệ tốt với Chino, đây sẽ là bước đầu tiên để cậu bước vào Hollywood.

Người tốt thường có những mối duyên tốt.

Bất kể từ lý do nào, chỉ cần Chino là bạn diễn của mình, Đường Phong cũng sẽ đồng ý với yêu cầu của Lý Nguy.

Sau khi hẹn với Chino vào sáng sớm mai tại khách sạn, Đường Phong mới nhớ ra rằng cậu hiện tại đã chuyển sang phòng thường, không chỉ là phòng thường mà còn là phòng đôi với ba người ở chung.

Khi cậu gọi lại cho Chino, đối phương đã tắt điện thoại.

Làm sao để nâng cao kỹ năng diễn xuất qua lời thoại cho một người? Đối với Đường Phong, ngoài tài năng ngôn ngữ cá nhân ra, còn cần phải tự mình luyện tập, không ngừng luyện tập, luyện tập nhiều lần cho đến khi nhớ kỹ lời thoại trong lòng, khắc vào trong đầu, để lời thoại hòa quyện với cảm xúc của nhân vật.

Không có đường tắt cũng không có kỹ thuật nào khác, dựa vào sự luyện tập liên tục không gián đoạn trong nhiều năm. Điều này đòi hỏi người đó phải từ bỏ một phần thời gian giải trí và tập trung vào luyện tập khô khan nhàm chán, mà ở một nơi tràn đầy cám dỗ như Hollywood, việc này có vẻ hơi khó khăn, nhất là đối với những minh tinh thành danh từ sớm, thường họ sẽ không bao giờ quay lại học tập chăm chỉ.

Những ngôi sao nhỏ tuổi thay đổi hình tượng thất bại, ngoài việc chọn sai hướng, các loại cám dỗ từ bên ngoài cũng là nguyên nhân khiến họ sa ngã.

Ngôi sao nhí Haley Joel Osment, từng tham gia các bộ phim như "Trí tuệ nhân tạo" và "Giác quan thứ sáu" với diễn xuất xuất sắc, hiện tại dường như đã mờ nhạt trong tầm nhìn của mọi người, Đường Phong luôn cảm thấy tiếc nuối cho cậu bé thông minh đó.

Năm 1999, khi diễn bộ phim "Giác quan thứ sáu", Haley từng được đề cử Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, khi đó cậu chỉ mới 11 tuổi. Diễn xuất xuất sắc khiến mọi người kỳ vọng cậu sẽ trở thành một ảnh đế quốc tế trong tương lai, đáng tiếc, sau đó Haley vì hút ma túy, rượu chè, tồn xe và người trở béo phì cùng một loạt vấn đề khác mà dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của công chúng.

Diễn viên này năm nay mới 24 tuổi, tương lai vẫn còn cơ hội, chỉ cần cậu ấy nỗ lực từ bỏ những thói quen xấu khiến mình rơi vào rắc rối này, ai biết cậu có thể trở thành một Robert Downey Jr. mới hay không?

Những chuyện này chỉ thời gian mới trả lời được, còn hiện tại Đường Phong đang giúp đại minh tinh Chino luyện tập kỹ năng diễn xuất qua lời thoại.

Hôm qua Đường Phong gọi điện cho Chino nhưng không biết có phải điện thoại của anh hết pin không mà liên tục không gọi được, Đường Phong đã nghĩ thẳng rằng hôm nay họ có thể đến một góc yên tĩnh trong khách sạn để luyện tập.

Khi Chino đến, anh không trực tiếp gọi điện cho Đường Phong mà đi đến quầy lễ tân để hỏi số phòng của Đường Phong, vừa biết Đường Phong ở phòng đôi bình thường, điều này khiến anh ngạc nhiên. Anh biết công ty điện ảnh đã sắp xếp cho Đường Phong một căn phòng rất tốt, sao bây giờ lại thành phòng thường?

Sau đó, Chino hỏi nhân viên khách sạn và biết được rằng điều này là do Đường Phong tự quyết định. Vì khách sạn được đoàn làm phim sắp xếp, Chino có thể từ miệng nhân viên phục vụ biết được căn phòng được đặt trước đó rõ ràng là phòng VIP xa hoa, Chino không cần nghĩ cũng biết ai là người đặt phòng.

Lại là Charles đáng ghét đó.

Lần này, Chino trở nên thông minh hơn, vài lần trò chuyện với Đường Phong, anh đại khái hiểu được một số tính cách của Đường Phong, người đàn ông đó không thích bị người khác can thiệp vào cuộc sống riêng tư của mình.

Rất nhanh, Chino gọi điện cho Đường Phong, lấy lý do hôm nay cảm thấy không khỏe và không thể đến khách sạn, nhờ Đường Phong đến nhà anh. Tuy rằng là anh nhờ Đường Phong giúp luyện tập lời thoại, nhưng Chino biết rằng với tính cách của Đường Phong, cậu chắc chắn sẽ không để chuyện này trong lòng. Quả nhiên, Đường Phong hầu như không hề do dự mà đồng ý yêu cầu của Chino.

"Tôi qua đón cậu nhé," Chino nói ở đầu dây bên kia.

"Không cần, anh không phải đang không khỏe sao? Anh đưa địa chỉ cho tôi, tôi sẽ tự đến." Đường Phong nghe điện thoại, lấy giấy bút ghi lại địa chỉ của Chino. Chino có nhà ở Los Angeles, thường thì đều ở nhà mình.

"Được, vậy nửa tiếng sau gặp." Đường Phong ước tính thời gian di chuyển, hẹn xong với đối phương rồi cúp máy, xoay người bắt đầu thu dọn đồ đạc. Đồ cần mang theo cũng không nhiều, chỉ cần kịch bản, điện thoại di động và ví tiền.

"Cậu đi đâu vậy?" Lục Thiên Thần ngồi bên cửa sổ không có vườn hoa sân thượng, đánh máy vi tính, ngẩng đầu lên nhìn, người này bỏ kính mắt có khung chỉ bạc xuống ở trên mũi xuống và xoa nhẹ sống mũi có chút biến dạng.

Sau khi Đường Phong giáng cấp từ phòng VIP xuống phòng thường, Lục Thiên Thần không nói gì, chỉ gọi nhân viên phục vụ mang hành lý xuống, về phần Charles, người này có việc ra ngoài và chưa về, hiện tại không ai biết Đường Phong đã làm gì.

"Đi giúp Chino luyện tập lời thoại." Đường Phong cúi xuống cầm túi công văn màu đen.

Buổi tối hôm đó, sau khi Đường Phong và Lục Thiên Thần có quan hệ, ngày hôm sau, Đường Phong vẫn bình thản đối diện với Lục Thiên Thần như bình thường, mà Lục Thiên Thần cũng không có biểu hiện gì quá đà, không làm gì hay nói điều gì khiến người ta cảm thấy kinh ngạc hay sợ hãi, mọi thứ đều rất nhẹ nhàng, như làn nước ấm.

"Buổi tối có về ăn cơm không?" Anh hỏi một cách nhẹ nhàng, nhưng lại là một câu hỏi rất quan trọng.

"Tôi sẽ về trước tám giờ tối, anh ăn một mình trước đi, hoặc nếu muốn, đợi đến lúc đó anh có thể ăn cùng chúng tôi." Đường Phong cầm lấy cặp tài liệu, chuẩn bị đi đến cửa để mang giày.

"Được, đến lúc đó thì liên lạc với tôi."

"Bye!" Nói rồi, Đường Phong mở cửa, nhanh chóng đi ra ngoài.

Lục Thiên Thần quay lại nhìn vào màn hình máy tính, anh bật webcam lên.

"Charles có tin tức gì chưa?" Lục Thiên Thần tựa lưng vào ghế, hỏi người ở đầu bên kia màn hình, với tư thế và giọng điệu đầy quyền lực.

【Tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế ở Anh đang theo dõi anh ta, Charles tạm thời sẽ không đến Mỹ, hiện giờ vẫn chưa biết anh ta đang ở đâu, nhưng thuộc hạ đoán là anh ta đang ở Bắc Âu, vị trí cụ thể thì chưa rõ.】

Người đàn ông khẽ cười lạnh: "Một con cáo già nham hiểm, nếu nơi ẩn náu của cậu ta bị tìm ra thì cậu ta không phải là Charles."

【Chủ tịch Lục, vậy chúng ta có cần phải...】

"Không cần, chuyện của cậu ta thì cứ để cậu ta tự lo."

. . .

. . .

Đường Phong vừa ngồi lên taxi chưa được bao lâu thì điện thoại của cậu vang lên, là số điện thoại lạ, nhìn qua cũng không giống dãy số trong nước Mỹ.

Lần đầu tiên Đường Phong ngắt điện thoại, nghĩ rằng đối phương có thể gọi nhầm số.

Lần thứ hai điện thoại vang lên, cậu mới nhận cuộc gọi, sau đó phát hiện đối phương quả nhiên là tìm cậu.

【Hi! Cục cưng!】 Giọng nam trầm thấp, phóng túng và đầy quyến rũ ngay lập tức vang lên từ điện thoại, như một cánh bướm không ngừng vỗ cánh, mang theo hương hoa mùa xuân thoang thoảng.

"Charles..." Đường Phong khẽ cười, đã mấy ngày cậu không gặp "con gấu vui vẻ" này, nếu đếm kỹ thì đã bốn ngày.

Charles đã biến mất kể từ ngày căn phòng bị hạ cấp, Đường Phong nghĩ rằng Charles lại có việc gì đó cần rời đi. Lục Thiên Thần và Charles thường rời đi vài ngày vì công việc, rồi sau đó lại trở về, điều này dường như đã trở thành thói quen của Đường Phong.

Họ sẽ rời đi, rồi sẽ trở về.

【Nhớ tôi không, cục cưng?】 Giọng nói ngọt ngào đến phát ngấy, khó mà tưởng tượng được đây là lời từ một người đàn ông cao to, anh tuấn.

"Nếu anh không gọi điện thoại đến, tôi gần như đã quên mất anh rồi." Đường Phong cười nhẹ, sức hút lớn nhất của Charles chính là khiến người khác cảm thấy vui vẻ.

【Ôi trời, tôi cảm thấy trái tim mình sắp bị cậu bóp nát rồi, cậu đúng là một người đàn ông nhẫn tâm, tình yêu của tôi, Đường đáng yêu, tôi rất nhớ cậu!】 Giọng điệu y như một người bị vứt bỏ, than thở trách móc "Đường hư hỏng" độc ác.

"Đường hư hỏng" không nhịn được cười: "Được rồi, được rồi, anh thích diễn kịch đến vậy sao? Mà này, khi nào anh im hơi lặng tiếng ra nước ngoài vậy?"

Lúc này Đường Phong mới nhớ ra cuộc gọi của Charles là từ nước ngoài.

【Gần đây có một người đẹp Anh quốc mãnh liệt theo đuổi tôi, liên tục nói rằng cậu ta yêu tôi đến chết đi sống lại, nhưng trái tim tôi đã dành cho cậu, sao có thể chứa thêm ai khác? Vì vậy, tôi chỉ có thể rời khỏi tầm mắt của cậu ta, không để cậu ta tìm thấy tôi, nếu không cậu ta sẽ còng tôi với cậu ấy lại】 Giọng nói của Charles nghe như đang đùa.

Đường Phong cũng nghĩ rằng đối phương chỉ đang đùa.

"Nghe không tệ nhỉ, người đó chắc là thật lòng yêu anh, anh nên theo cậu ta đi."

【Không! Tuyệt đối không! Tôi không bao giờ thích loại "hàng" được đưa tận cửa. Hơn nữa, tuy rằng cậu ta rất đẹp nhưng lại cực kỳ cổ hủ, không đáng yêu chút nào như cậu, tình yêu ơi, lẽ nào cậu muốn tôi thay lòng đổi dạ? Cậu không tin vào tình yêu của tôi dành cho cậu sao? Tôi thật đau lòng...】

"Khả năng diễn kịch của anh sắp bắt kịp Albert rồi đấy." Đường Phong hơi đau đầu, xoa xoa trán.

【Đừng so sánh tôi với cái tên biến thái không có phẩm vị kia. Được rồi, tình yêu , tôi phải nói với cậu một chuyện rất không may, người đẹp Anh quốc theo đuổi tôi kia đã biết về sự tồn tại của cậu, tôi nghĩ cậu ta sẽ sớm tìm cậu để "đàm phán", cậu nhất định không được đem tôi tặng cho cậu ta! Nếu không, sau khi trở về, mặc kệ cậu có đồng ý hay không, tôi nhất định sẽ kéo cậu lên giường "đại chiến" ba ngày ba đêm!】 Bốn chữ cuối cùng được nhấn mạnh, nghe đầy kích động và đặc biệt hung hăng.

Đường Phong thản nhiên hừ một tiếng: "Anh đúng là biết cách gây phiền toái cho tôi, Charles."

Những lời hăm dọa của Charles rơi vào tai Đường Phong giống như nắm đấm đánh vào túi cát, chẳng gây ảnh hưởng gì.

"Tôi sẽ bồi thường cho cậu, nhưng xin hãy tin tôi, trên con đường tình yêu của chúng ta tuy sẽ không suôn sẻ, nhưng chúng ta có một trái tim kiên định và mạnh mẽ."

"Còn lời nào vô nghĩa nữa không?" Một câu hỏi thẳng thừng làm Charles nghẹn lời.

【... Hết rồi】

"Không có việc gì đừng gọi điện thoại." Đường Phong dứt khoát ngắt máy.

Chương 34

Buổi luyện tập hôm nay khá suôn sẻ, tuy có vài lúc Chino trông có vẻ chán nản và mệt mỏi với việc luyện thoại, nhưng nhờ sự hướng dẫn và đốc thúc của Đường Phong, cuối cùng anh cũng kiên trì luyện tập suốt cả ngày.

"Giờ thì tôi hiểu tại sao khả năng nói kịch bản của cậu lại tốt đến vậy. Trời ạ, cậu có thể đứng trước gương đọc lời kịch suốt cả ngày mà không thấy mệt hay chán sao?" kết thúc buổi luyện tập lúc bốn giờ chiều, Chino như kiệt sức, nằm phịch xuống sàn nhà hai tay dang rộng.

"Đứng dậy uống một ngụm nước và ăn một viên kẹo ngậm họng đi. Từ giờ trở đi nói ít thôi, nếu không muốn cổ họng bị đau vào ngày mai." Đường Phong pha một cốc nước mật ong cho Chino và đặt một viên kẹo ngậm bên cạnh anh. Cậu cũng có chút mệt mỏi, nên ngồi xếp bằng ngay trên đất.

Mọi người đều nghĩ Fiennes là một ngôi sao lớn, đa phần mọi người chỉ nhìn thấy sự thành công và hào quang của cậu, đâu có ai biết đến những nỗ lực và đắng cay mà cậu từng trải qua.

Có những ngày cậu phải trải qua bốn, năm cuộc phỏng vấn từ sáng đến tối, trong khi đóng phim thì chỉ có vài câu thoại. Để theo đuổi điện ảnh, cậu từng nhốt mình trong phòng mỗi ngày, đứng trước gương học lời kịch...

Cuộc sống bận rộn và nhàm chán ấy đôi lúc khiến cậu khó mà chịu nổi, sau tất cả cậu vẫn cố gắng vượt qua.

"Trước đây có một người thầy nói với tôi rằng, khi cậu cảm thấy khổ sở nhất cũng chính là lúc cậu đến gần với thành công nhất. Một phút trước khi bình minh ló rạng luôn là lúc bóng tối bao phủ, nếu bỏ cuộc, tất cả những gì đã làm sẽ trở thành công dã tràng, chỉ cần vượt qua được thời khắc đen tối và đau khổ nhất, có nghĩa là mình đã đến rất gần với thành công và hào quang."

Đường Phong cười, nhẹ nhàng vỗ lên người Chino đang nằm sõng soài trên đất: "Nghe thấy không, nhóc con?!"

"Ôi trời, nghe rồi, nghe rồi mà..." Chino yếu ớt mở mắt, mắt đảo qua đảo lại rồi cười, để lộ hàm răng trắng bóng đều đặn, "Cậu nhỏ tuổi hơn tôi, thế nào mà nói chuyện như một giáo sư đại học vậy."

Đường Phong không nói gì, chỉ đấm nhẹ vào bụng Chino, lực đấm rất nhẹ, giống như một cú mát-xa.

Chino ôm bụng một cách khoa trương, lăn qua lăn lại trên sàn và liên tục rên rỉ: "Đau quá, cậu đánh đau tôi rồi."

"Đau chết anh mới tốt." Đường Phong không tin anh.

Nhưng một lúc lâu sau, Chino vẫn tiếp tục kêu đau, nằm cong lưng như con tôm, hừ hừ như thể rất đau.

Không lẽ cậu đã đánh vào chỗ nào của Chino thật sao?

"Chino, anh không sao chứ?" Đường Phong lo lắng, vội vàng quay người kiểm tra xem Chino có bị thương không, ngay lập tức nghĩ rằng có lẽ Chino đang cố ý trêu chọc cậu.

Đáp án hiển nhiên là đúng, Chino đột ngột ôm chầm lấy cổ Đường Phong và nhanh chóng đè cậu xuống sàn, như một đứa trẻ vừa thực hiện được trò đùa, anh đắc ý cười lớn: "Ha ha ha, tôi đã lừa được cậu rồi, Đường."

"Chuyện này không hề buồn cười, Chino." Đường Phong hơi lạnh mặt.

"Đừng vậy mà, tôi chỉ đùa thôi." Thấy Đường Phong có vẻ giận, Chino lập tức hạ giọng, anh không hiểu vì sao Đường Phong lại nghiêm trọng hóa một trò đùa nhỏ như vậy.

"Anh là một đứa trẻ, Chino. Đừng bao giờ đùa như vậy với những người quan tâm đến anh." Lời này đã nói không biết bao nhiêu lần, Đường Phong thở dài, đẩy Chino ra khỏi người mình, kiểu trò đùa này chẳng hề buồn cười, vừa rồi cậu thực sự bị Chino làm cho hoảng sợ.

Không ai biết khi nào người ta có thể đổ bệnh, và không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra trong khoảnh khắc tiếp theo.

Chino cũng thở dài: "Được rồi, sau này tôi sẽ không đùa như vậy nữa. Cậu đừng gọi tôi là trẻ con nữa, tôi lớn hơn cậu hai, ba tuổi đấy."

Chỉ là bề ngoài thôi.

Đường Phong không nói gì thêm, cậu biết mình quá nhạy cảm về vấn đề này, nhưng cậu không nghĩ rằng mình sai.

Buổi tối, Đường Phong gọi điện cho Lục Thiên Thần, ba người họ cùng đi ăn tối bên ngoài, có vẻ Chino có rất nhiều điều muốn nói riêng với Đường Phong, dường như cậu đang cố gắng tránh những khoảnh khắc ở riêng với Chino.

Tuy Chino không ưa Lục Thiên Thần, nhưng anh ta chưa từng đánh nhau với Chino, và cũng không giống Charles phiền toái, vì vậy bữa tối diễn ra một cách bất ngờ là khá hài hòa.

Sau bữa tối, Lục Thiên Thần đi lấy xe, Chino đến bên Đường Phong nói vài câu: "Đường, sau này hay là đến nhà tôi luyện tập lời kịch nhé? Tôi cảm thấy luyện ở nhà mình sẽ có cảm giác hơn."

"Được." Đường Phong suy nghĩ một chút, nếu khách sạn không tiện, cậu cũng không ngại đến chỗ Chino.

Hai người rất nhanh đạt được sự đồng thuận. Thực ra, Chino rất muốn Đường Phong ở cùng anh, nghĩ lại thì có lẽ điều đó hơi vội vàng, nên tạm thời anh không nhắc đến.

Chino vẫn đứng nhìn cho đến khi Đường Phong lên xe mới xoay người rời đi.

...

...

Đường Phong không hề bận tâm về "người đẹp Anh quốc" mà Charles đã đề cập, bởi từ trước đến nay tên kia chưa bao giờ nói chuyện nghiêm túc, công việc chính của cậu lúc này vẫn là tập trung vào bộ phim.

Mặc dù có phần buồn cười, khi Đường Phong và Chino diễn chung, chỉ có Đường Phong thu âm trực tiếp tại hiện trường, còn Chino chủ yếu chỉ cần nhép miệng theo lời thoại. Tuy chỉ cần khớp miệng nhưng vẫn phải phối hợp thật tốt, nếu không thì phần lồng tiếng sau đó sẽ không khớp dễ gây ra vấn đề.

Phân cảnh cần quay hôm nay là khi Chris dẫn tu sĩ Đường trốn thoát và đến nước Anh dạo chơi khắp nơi, họ cùng nhau thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp và trải nghiệm các phong tục tập quán tại đây, tận mắt chiêm ngưỡng một thế giới hoàn toàn khác.

Các cảnh quay không nhất thiết phải liên tục gắn liền với nội dung phim. Sáng nay, Đường Phong và Chino vừa quay phim vừa dạo chơi, đạo diễn nghĩ rằng điều này có thể giúp họ thư giãn, vì tối nay họ phải biểu diễn một vài cảnh tình cảm đầy kịch tính trong khu vườn.

Buổi chiều, Đường Phong và Chino không ăn uống gì nhiều, chỉ ăn nhẹ để bổ sung năng lượng, tự giác đi tắm rửa, đánh răng rồi vào phòng hóa trang trên xe để nhân viên trang điểm chuẩn bị cho cảnh quay.

Đường Phong cảm thấy may mắn khi Charles không có mặt ở đây, nếu tên đó có mặt, không chừng mọi chuyện sẽ trở nên ồn ào. Lục Thiên Thần có vẻ lý trí hơn Charles một chút, không thích phân cảnh này nhưng phần lớn thời gian vẫn tôn trọng sự lựa chọn của Đường Phong.

Cảnh quay lần này so với lần trước có thể nói là cảnh tình cảm chân chính và đầy kích thích. Lần trước, cậu và Chino chỉ đơn thuần thực hiện một vài động tác tượng trưng trong bụi cỏ, mọi thứ được che đậy khá kín đáo. Lần này, cả hai sẽ có những phân cảnh lộ lưng, điều này với các nam diễn viên Hollywood không phải là vấn đề lớn.

Tuy nhiên, để tránh Charles gây rối, phần cuối của cảnh quay này sẽ sử dụng thế thân cho Đường Phong để thực hiện một số động tác yêu cầu cao, bao gồm cả những cảnh nóng sau lưng.

Bộ phim: Satan's Alley.

Cảnh thứ 58, buổi tối, khu vườn tại vũ hội nước Anh, quay ngoại cảnh, cảnh tình cảm số 1.

"Action!"

Đạo diễn hét lớn trong đêm, cảnh tình cảm chính thức bắt đầu.

Nội dung lần này liên kết chặt chẽ với cảnh trước đó, khi tu sĩ Đường và Chris lần đầu tiên mặc lễ phục châu Âu để tham gia vũ hội. Chris đã hối lộ người gác cổng để lẻn vào từ cửa sau, họ mạnh dạn thưởng thức các món ăn ngon, lại nhấm nháp rượu hảo hạng chưa từng thử qua tại vũ hội, tay trong tay đi qua đám đông, đối diện với nhau dưới ánh đèn rực rỡ.

Sau bao nhiêu năm, đây dường như là lần đầu tiên họ buông thả và giải thoát, như những tinh linh bị giam cầm trong chiếc lọ cuối cùng đã thoát ra và chiêm ngưỡng thế giới tuyệt đẹp này.

Đây mới chính là cuộc sống thực sự...

Trong khoảnh khắc tu sĩ cởi bỏ áo tu hành, cậu như gỡ bỏ toàn bộ gông cùm đã giam giữ cậu suốt nửa cuộc đời, đồng thời chọn bản thân thay vì tín ngưỡng với thần linh.

Cậu và Chris cùng nhau rời khỏi vũ hội và đi vào khu vườn, dưới bầu trời với ánh trăng mờ ảo, không có ai ở xung quanh, khu vườn rất rộng, họ cứ thế đi mãi vào sâu bên trong.

Xung quanh im ắng, không còn tiếng nhạc, chỉ còn tiếng ếch kêu và tiếng nước chảy tự nhiên, hóa ra, bên cạnh đó là một hồ nước nhỏ.

Họ nắm tay nhau tiến tới bãi cỏ bên hồ nước, xung quanh đầy cây cối cao lớn và những bông hoa nở rộ, dưới ánh trăng dịu nhẹ, họ đối diện và nhìn nhau.

Không cần nhiều lời, tu sĩ chủ động tiến lên hôn người đàn ông tóc vàng trước mặt. Đây là lời cảm ơn lớn nhất và cũng là trực tiếp nhất của cậu.

Chris đứng yên, chỉ chậm rãi nhắm mắt lại.

Tu sĩ làm điều táo bạo nhất trong cuộc đời, cậu cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhõm, sạch sẽ từ trong ra ngoài. Chậm rãi, cậu đưa hai tay lên trước ngực, từng chút từng chút cởi từng chiếc cúc áo, áo khoác nhanh chóng được cậu cởi ra và ném sang một bên, quần áo rơi xuống bãi cỏ phát ra âm thanh nhẹ nhàng.

Lúc này, máy quay đặc tả từng động tác của tu sĩ khi cậu từ từ cởi bỏ quần áo trên người. Những động tác này không hề gợi tình, mà giống như đang thực hiện một nghi lễ thiêng liêng nào đó, khi tu sĩ cởi bỏ thứ cuối cùng trên người, cơ thể của cậu dưới ánh trăng trơn bóng như ngọc trai, tỏa ra ánh sáng mờ ảo, vừa sạch sẽ như một khối ngọc tinh khiết.

Phần lưng là của Đường Phong, khi ống kính quay xa, cảnh quay biến thành cả hai cùng để trần.

"Cắt! Tốt!" Đến thời khắc quan trọng, đạo diễn lại hô dừng, "Nghỉ ngơi mười phút, trang điểm lại."

Buổi đêm có chút lạnh, vừa quay xong Đường Phong nhanh chóng khoác áo vào. Thực tế cậu chưa cởi hết, nhưng như vậy cũng đã đủ thật rồi.

Nhân viên đã bắt đầu giải tán mọi người.

Chương 35 + 36

Điện ảnh: Satan's Alley

Cảnh thứ 58: Buổi tối, vườn hoa vũ hội nước Anh, quay ngoại cảnh, cảnh kích tình 2.

Khi diễn xuất, luôn luôn cần phải nhập vai, làm thế nào để phân định rạch ròi giữa bản thân trong thực tế và trong điện ảnh? Ranh giới này khá mờ nhạt, và không dễ dàng gì để nhận ra.

Một số diễn viên có kinh nghiệm thường xuyên tự nhắc nhở mình phải phân biệt rõ ràng giữa điện ảnh và hiện thực. Thế nhưng, khi rơi vào bầu không khí và tình tiết mà bộ phim xây dựng, bất kể có kinh nghiệm hay không, đều khó có thể tự kìm chế.

Ai có thể nhìn thấu? Ai có thể bước ra? Và ai sẽ hãm sâu vào?

Chino từ khi còn học phổ thông đã được chú ý, nhờ một sự tình cờ mà bắt đầu bước chân vào giới giải trí Hollywood, dù có một gia thế không tồi, anh ban đầu cũng chỉ xuất hiện lẻ tẻ trong vài bộ phim truyền hình và bộ phim nhỏ lẻ.

Diễn xuất đối với anh không phải là chuyện quá nghiêm túc, trong mắt anh, nó giống như một niềm đam mê, một cách để anh khẳng định bản thân.

Anh có thể kết giao nhiều bạn bè khác nhau trong thế giới điện ảnh này, và để gia đình anh biết rằng dù đóng phim, anh vẫn có thể trở thành một ngôi sao lớn, được yêu mến và tôn trọng.

Nhưng chưa từng có lần nào khiến anh tự hỏi ý nghĩa của diễn xuất đối với mình, hay một bộ phim có thể chấn động đến tâm hồn anh như thế nào. Lần này là lần đầu tiên, và có lẽ cũng là lần cuối cùng.

Ánh đèn, âm thanh, máy quay, đạo diễn và một số nhân viên khác dường như đang dần dần trở nên mờ nhạt. Khi anh chậm rãi mở mắt, trong thế giới của Chino chỉ còn lại người đàn ông trước mặt anh, đây là một tu sĩ, hay là Đường Phong?

Bỗng dưng anh không rõ mình đang ở đâu nữa, là ở thế kỷ 19 trong phim hay là xã hội hiện đại thế kỷ 21.

Người trước mắt là một tu sĩ từ phương Đông, hay là diễn viên Đường Phong đầy bí ẩn?

Ngay cả trong sự mơ hồ, Chino thậm chí còn nghĩ người đàn ông trước mặt này làm anh nhớ đến Fiennes, người đàn ông cũng có dòng máu phương Đông.

Giờ phút này, người đàn ông đó đang đứng trước mặt anh, có chút không thực, khiến người tả cảm thấy như một cảnh mộng hư ảo, dường như chỉ cần chạm nhẹ vào là cảnh trong mơ sẽ tan vỡ như gương.

Chino căng thẳng đưa tay về phía người kia, đầu ngón tay chạm vào làn da trơn mịn và co dãn, nhiệt độ ấm áp từ vai Đường Phong truyền đến nói cho anh biết rằng đây là sự thật.

Điện ảnh?

Mộng?

Hiện thực?

Những điều này đều không còn quan trọng nữa...

Chino, hay là Chris, mở rộng hai tay ôm người đàn ông trước mặt vào lòng. Họ nhanh chóng ôm hôn nhau, những cảm xúc hỗn tạpưng thường có chút vị đắng, nhưng lại đậm đà khiến người ta không thể cưỡng lại.

Đường Phong xé rách quần áo trên người Chino, Chino không biết đối phương đang nhập vai tu sĩ hay là chính bản thân cậu. Vấn đề này, anh quyết định tạm thời không suy nghĩ đến.

"Ưm..." Đường Phong hơi nhíu mày, một nửa là diễn, một nửa thật sự có chút ngứa ngáy và đau đớn.

Chino, trong vai Chris, quỳ gối trước mặt Đường Phong, hai tay ôm lấy eo người kia và hôn lên bụng cậu, cảm giác tê dại từ nơi nhạy cảm bắt đầu khiến làn da bên ngoài cậu toát mồ hôi mỏng, dưới ánh đèn dịu nhẹ dường như mất đi một lớp phấn trân châu.

Đường Phong cố ý mạnh mẽ nắm tóc Chino, ám chỉ đối phương không nên diễn quá thật, người sau không chỉ bỏ qua ám chỉ của Đường Phong, ngược lại còn ôm eo cậu đẩy Đường Phong ngã xuống đất.

Chỉ cần đạo diễn không hô dừng, họ sẽ không dừng lại.

Một tay Chino lần mò trên chân và eo của Đường Phong, tay còn lại ôm đầu người kia hôn môi. Động tác của anh có chút thô lỗ và suồng sã, luôn luôn đưa lưỡi vào miệng đối phương, lướt qua hàm răng và khoang miệng, nụ hôn quá mức mãnh liệt khiến khóe miệng Đường Phong nhanh chóng ướt đẫm nước bọt. Chino dùng ngón tay cái lau đi, dục vọng tăng lên lặng lẽ lan tỏa trong không khí, như hoa hồng nhung đỏ nở rộ tỏa hương nồng nàn.

Khi Chino áp sát đến tai của Đường Phong, người kia không nhịn được nhắc nhở anh một chút.

"Vậy là đủ rồi..."

"Không đủ." Chino cắn lên tai Đường Phong, người đàn ông bị anh đè lên run nhẹ, hai tay nắm chặt vai Chino càng mạnh hơn, như thể vì đau đớn.

Rất nhanh, Chino lại chen vào giữa hai chân Đường Phong. Theo kịch bản, anh nên lật người kia lại đè xuống, song Chino thích nhìn vào Đường Phong, anh cũng tin rằng Chris cũng muốn mặt đối mặt với người đàn ông mình yêu.

Nếu là điện ảnh thì đương nhiên không thể làm thật, điểm lý trí cuối cùng này, Chino vẫn chưa đánh mất.

Anh ôm eo và một chân của người kia, ánh mắt kiên định và nồng nhiệt nhìn thẳng vào đáy mắt của Đường Phong, người sau cũng nhìn anh, họ đối diện nhau. Rất nhanh, Đường Phong cảm nhận được Chino đang cọ xát vào chân cậu, đó là dục vọng nguyên thủy và trực tiếp nhất của một người đàn ông, cứng rắn và nóng bỏng, với tốc độ ngày càng nhanh liên tục ma sát.

Cho dù không vượt qua giới hạn cuối cùng, nhưng cảm giác ấy giống như sấm sét đánh trúng người Đường Phong, gây chấn động cả thể xác lẫn tinh thần của cậu.

Diễn xuất quá nhập tâm khiến các nhân viên làm việc xung quanh cũng phải ngạc nhiên, một vài người đàn ông đã có vợ hoặc có gia đình đều vô thức đưa ánh mắt tránh khỏi hai người đang phát ra những âm thanh mờ ám trong bụi cỏ, vừa có chút bối rối, vừa có chút xấu hổ.

Cũng có người nhìn đến ngây người, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đạo diễn đang tập trung cao độ, rồi lại quay sang nhìn Đường Phong và Chino vẫn đang quấn quýt lấy nhau.

Chino chọn tư thế áp thẳng người lên Đường Phong, điều này khiến cho Đường Phong hiện tại là người ít lộ ra nhất, nhóm quay phim cũng không đưa ống kính trực tiếp nhắm vào họ, điều này tạo cho người ngoài cảm giác như thể họ đang thật sự diễn xuất.

Tiếng ma sát phát ra từ trong bụi cỏ, hơi thở kìm nén và trầm thấp liên tục vang lên, bóng hình của họ dưới ánh trăng mờ ảo hòa quyện vào nhau, bị cỏ dại xung quanh chia cắt thành những mảnh nhỏ vụn.

Đường Phong từ từ nhắm mắt lại, cậu ngẩng đầu lên hít một hơi thật sâu, cảnh quay này thật sự quá kích thích.

Nhưng điều kích thích hơn lại đang chờ ở phía sau, cậu cảm nhận được Chino đột nhiên đẩy nhanh nhịp độ, tiếng thở dốc bên tai cũng trở nên gấp gáp và nặng nề hơn, là một người đàn ông, cậu biết chuyện này là gì, chẳng lẽ Chino thực sự muốn ở đây và. . .

Đường Phong còn chưa nghĩ xong, cậu đã cảm nhận được một dòng nhiệt nóng giống như suối phun giữa hai chân mình, điều này khiến cậu sững sờ một lúc.

Chino đang trong cơn cực khoái khẽ gầm lên, âm thanh này khiến Đường Phong phải tỉnh táo lại, cậu giả vờ rên rỉ một tiếng để kết thúc cảnh quay.

Dựa vào bản năng của một diễn viên, Đường Phong diễn xong cảnh quay, trong đầu cậu lúc này đang rối bời. Điều duy nhất cậu muốn làm ngay lúc này là đá Chino, người vẫn đang đè lên cậu, văng ra xa.

Trời ạ, Chino thực sự đã... thực sự ngay trên người cậu...

Đây là cảnh quay xấu hổ nhất trong đời của Đường Phong, cả đời trước và đời này cộng lại. Bây giờ phải làm sao đây? Đầu óc cậu vẫn còn mơ hồ, nằm trên mặt đất không biết phải làm gì tiếp theo.

Sau đó cậu cảm thấy bàn tay của Chino di chuyển vào trong chân mình, kéo lấy quần áo vừa cởi ra và lau vội vã.

Không biết khi nào đạo diễn hô "Cắt!", cũng không rõ khi nào Tiểu Vũ chạy đến khoác áo tắm cho cậu, Đường Phong ngồi trên ghế trong xe, cầm cốc nước nóng mà vẫn còn cảm thấy bàng hoàng.

Cậu nhẹ nhàng xoa trán, vừa rồi Tiểu Vũ đến báo rằng đạo diễn cho cậu nghỉ ngơi một ngày rồi mới tiếp tục công việc.

Bộ phim đã gần đến đoạn cuối, chỉ cần thêm hai tuần nữa là có thể quay xong.

Đường Phong hiểu ý của đạo diễn, hành động của Chino ít nhiều cũng đã vượt quá giới hạn. Cho dù là quay cảnh tình cảm cũng không nên làm như vậy với bạn diễn của mình, điều này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy lúng túng.

Nói không tức giận là giả, chỉ là Đường Phong không giận Chino vì cố ý chiếm tiện nghi của cậu, mà vì hành động không chuyên nghiệp của một diễn viên lại xảy ra ngay trên phim trường, khiến cho người ta cảm thấy xấu hổ.

May mắn là đối tác của Chino hiện tại là cậu, nếu là người khác thì có lẽ đã có phản ứng mạnh mẽ hơn, thậm chí có thể tung ra ngoài, điều này chắc chắn sẽ gây tổn hại lớn đến hình ảnh của Chino.

"Đường Phong, bên ngoài là người đại diện của Chino..." Tiểu Vũ từ ngoài xe ló đầu vào, cô cũng vừa tận mắt chứng kiến mọi chuyện. Nói không xấu hổ là giả, vì Chino và Đường Phong bình thường có mối quan hệ khá tốt, cô biết mình không nên can thiệp quá nhiều.

"Nói với anh ta, tôi biết mình phải làm gì. Hiện tại tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một mình một chút."

"Được." Tiểu Vũ nhanh chóng đóng cửa lại.

Mặc dù cảnh quay này hoàn thành một cách xuất sắc, nhưng đối với diễn viên ngoài đời thì không hoàn hảo chút nào.

Chino sau khi quay phim xong liền bị người của anh ta kéo đi, nhìn thấy vẻ mặt cau có của người đại diện, Đường Phong phỏng đoán rằng Chino có lẽ sẽ bị giáo huấn.

Tuy nhiên, đối với một ngôi sao lớn như Chino, người đại diện thường không dám nói điều gì quá nghiêm khắc.

Đường Phong thở dài, cậu rất muốn đánh Chino một trận.

Đáng tiếc, ý nghĩ này không thể thực hiện được, bởi vì có người đã đánh Chino giúp cậu rồi.

Ngày hôm đó, sau khi hoàn thành công việc, Đường Phong không chào hỏi Chino mà lập tức cùng trợ lý và người đại diện rời đi. Sau chuyện vừa xảy ra, nếu còn chào hỏi thì quá kỳ quặc và xấu hổ, đây vẫn là phim trường, Đường Phong không muốn trước mặt mọi người tặng Chino một cú đấm.

Hiện tại, cậu chỉ muốn về nhà, ngâm mình trong nước nóng, ngủ một giấc thật ngon. Sáng hôm sau, ăn no xong, cậu mới tính đến chuyện đánh Chino.

Tên khốn Chino đã biến cậu thành cái gì?

Đường Phong biết Chino có chút tình cảm với cậu, nhưng hôm nay Chino đã lợi dụng công việc để làm một vài điều với cậu mà thật sự có chút quá đáng, đã vượt qua ranh giới an toàn nào đó.

Mặc dù cảnh quay diễn ra rất tốt, tuy vậy Đường Phong khó mà vui vẻ.

Không biết Lục Thiên Thần có biết chuyện gì đã xảy ra không, khi Đường Phong trở về với gương mặt không tốt, Lục Thiên Thần không hỏi gì cả, chỉ mời cậu uống chút rượu sau khi cậu từ phòng tắm đi ra, rồi cả hai tự trở về giường ngủ.

Charles mấy ngày nay không có ở đây, Lục Thiên Thần thỉnh thoảng lại lén lút lên giường của Đường Phong, cũng chỉ là ôm nhau hoặc dựa sát vào nhau. Thỉnh thoảng, hai người có hôn nhau một chút, nhưng nếu Đường Phong không có biểu hiện gì, Lục Thiên Thần cũng sẽ không làm ra hành động quá thân mật.

Tối hôm nay, Đường Phong vừa nhìn đã biết tâm trạng không tốt, Lục Thiên Thần thức thời không làm phiền.

Nửa đêm, Lục Thiên Thần mò mẫm từ giường mình sang, nằm bên cạnh Đường Phong, từ phía sau ôm lấy cậu, người đàn ông kia trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê cũng chỉ lầm bầm vài tiếng trong mơ, rồi tiếp tục tiến gần vào lòng Lục Thiên Thần.

"Rốt cuộc cậu là ai?" Dưới ánh trăng mờ ảo, Lục Thiên Thần nhẹ nhàng hôn lên gáy Đường Phong.

. . .

Sáng hôm sau, không cần dậy sớm, Đường Phong ngủ tới tự nhiên tỉnh giấc, cậu loáng thoáng nhớ lại nửa đêm qua có người bò lên giường mình, người đó chắc chắn là Lục Thiên Thần.

Lúc này, giường bên cạnh đã không có ai, nhưng khi Đường Phong đưa tay sờ lên ga giường, vẫn còn chút ấm áp, Lục Thiên Thần chắc vừa mới rời đi không lâu.

Vươn vai một cái, Đường Phong đứng dậy, vào phòng tắm tắm rửa, lúc này mới từ trạng thái nửa mê nửa tỉnh chuyển sang tỉnh táo, cậu trở về giường mặc quần áo, đồng thời cầm điện thoại lên xem có cuộc gọi nào đến không, kết quả phát hiện điện thoại đã bị tắt máy.

Có thể là Lục Thiên Thần đã tắt giúp cậu.

Lục Thiên Thần đâu rồi?

Chải tóc xong, Đường Phong không gọi ngay cho Lục Thiên Thần mà gọi cho người đại diện, Tiểu Vũ, đối phương bình thường đều biết Lục Thiên Thần đang ở đâu.

"Tiểu Vũ, cô có biết Chủ tịch Lục đang ở đâu không?" Theo thói quen của Tiểu Vũ, cô chắc chắn đã nói cho Lục Thiên Thần về chuyện xảy ra ở phim trường ngày hôm qua, Đường Phong biết Lục Thiên Thần không phải là người sẽ ngồi im mặc kệ mọi chuyện.

Sáng sớm hôm nay, Lục Thiên Thần không chào hỏi cậu mà đã rời đi, có lẽ là để xử lý chuyện của Chino. Hơn nữa, Lục Thiên Thần hiện tại là ông chủ của cậu, đương nhiên có lý do để bảo vệ quyền lợi cho nhân viên của mình.

【Chủ tịch Lục, chủ tịch Lục anh ấy...】Tiểu Vũ ở đầu dây bên kia có chút ấp úng.

"Chuyện gì vậy? Có chuyện gì xảy ra, cô nói cho tôi biết anh ấy đang ở đâu." Nghe giọng nói do dự của Tiểu Vũ, Đường Phong chợt có linh cảm xấu.

Lục Thiên Thần sẽ không xung động làm ra chuyện gì chứ?

【Vừa rồi Chino đến khách sạn, chủ tịch Lục không cho anh ta lên, hai người họ đã đến phòng tập thể thao của khách sạn, hình như chủ tịch Lục đã đánh Chino. Người đại diện của Chino hiện đang chạy tới đây. Đường Phong, chuyện này sớm muộn gì anh cũng sẽ biết, nhưng anh đừng... Alo? Alo?】 Đường Phong đã cúp điện thoại từ lâu, mở cửa chạy đến phòng tập thể thao của khách sạn. Cho dù muốn đánh Chino, thì cũng là cậu nên ra tay.

Tâm trạng hiện tại của Đường Phong rất phức tạp, vừa giận vì hành động trẻ con, tùy hứng và không chuyên nghiệp của Chino ngày hôm qua, lại vừa lo lắng không biết Chino có bị Lục Thiên Thần đánh thảm không.

Đường Phong từng học võ từ Lục Thiên Thần, cậu biết rõ dưới vẻ ngoài nhã nhặn của Lục Thiên Thần thực chất là một người có thân thủ hung hãn không gì sánh được, kể cả đấu trực diện với Charles, anh ta cũng không hề lép vế. Nếu Charles có thể dễ dàng đánh ngã được Chino, thì Lục Thiên Thần đương nhiên cũng có thể.

Lục Thiên Thần bình thường không hay nổi giận, nhưng một khi đã nổi giận thì rất đáng sợ.

Giống như một ngọn núi lửa, bình thường im lặng, một khi bùng nổ thì sẽ là một cơn thịnh nộ hủy diệt.

. . .

Thường những chuyện mình không muốn xảy ra, lại luôn xảy ra ngay trước mắt. Khi Đường Phong vội vàng chạy tới phòng tập thể thao, cậu đã chứng kiến điều mà cậu không muốn thấy nhất.

Trong phòng tập không có nhiều người, có thể nói là không có ai. Mấy người mặc đồ đen đứng ở cửa, không biết từ đâu đến, Đường Phong đi vào, họ chỉ liếc nhìn cậu mà không có bất kỳ hành động ngăn cản nào.

Lúc Đường Phong đến võ đài của phòng tập thể thao, anh thấy Lục Thiên Thần và Chino. Lục Thiên Thần đang bước về phía biên giới của võ đài, nhặt chiếc áo khoác treo trên cột trụ và khoác lên người, thấy Đường Phong đến, anh chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn một chút.

"Lục Thiên Thần." Ánh mắt Đường Phong dừng lại trên mu bàn tay của Lục Thiên Thần, nơi có vết máu dính ở các khớp ngón tay, rõ ràng, máu đó không phải của Lục Thiên Thần, vậy chỉ có thể là của...

"Tôi còn đánh được! Tôi chưa thua!" Tiếng hét vang lên từ phía sau Lục Thiên Thần. Khi Đường Phong đến gần, anh thấy Chino quỳ rạp trên mặt đất, siêu sao Hollywood này trông có vẻ thảm hại, vậy mà ngọn lửa quyết tâm vẫn cháy trong đôi mắt anh, như muốn nói với mọi người rằng anh sẽ không dễ dàng cúi đầu chịu thua.

Lục Thiên Thần quay lưng về phía Chino, nhếch môi cười nhạt: "Không, ngay từ đầu cậu đã thua rồi."

"Các anh đang làm gì vậy?" Đường Phong muốn tiến lại gần.

Lục Thiên Thần nhanh chóng ngăn cản cậu, chăm chú nhìn đôi lông mày đang nhíu lại của Đường Phong, nói: "Chúng ta đi thôi."

Từ phía sau Lục Thiên Thần, Đường Phong nhìn thấy Chino, tóc người này rối bù, khóe miệng chảy máu. Có lẽ do cơn giận dữ từ cuộc đấu mà Chino thở hổn hển, khi bắt gặp ánh mắt của Đường Phong, ánh mắt Chino co lại, sau đó từ từ cúi đầu, tránh đi cái nhìn của cậu.

"Đây là cái cậu ta đáng phải nhận." Lục Thiên Thần nói.

"Vậy đáng lẽ tôi phải là người ra tay." Đường Phong thật sự không muốn làm cho Chino thảm hại như vậy.

Lục Thiên Thần thản nhiên nói: "Cậu coi cậu ta là trẻ con sao? Đừng quên rằng lực sát thương của trẻ con cũng có thể rất lớn." Anh dừng lại một chút, liếc mắt nhìn về phía sau, "Huống chi cậu ta là một đứa trẻ tùy hứng nhưng có sức mạnh của người lớn."

"Tôi biết..."

"Nếu vậy, đừng để cậu ta có bất cứ ảo tưởng nào." Đây là lần đầu tiên từ khi họ ở chung, Lục Thiên Thần dùng giọng điệu nghiêm khắc nói với Đường Phong.

Đường Phong gật đầu, vỗ nhẹ vào vai Lục Thiên Thần: "Tôi biết mình nên làm gì."

Lục Thiên Thần nhìn cậu, cho dù Đường Phong không muốn làm điều đó, anh cũng sẽ giúp cậu hoàn thành.

"Tôi đợi cậu ở bên ngoài." Lục Thiên Thần quyết định để Đường Phong tự xử lý chuyện ở đây, anh nhanh chóng nhảy xuống võ đài và rời đi.

...

...

"Cậu nghĩ tôi rất thất bại, đúng không? Đánh với Charles thì thua, đánh với họ Lục này thì bị đánh đến mặt mũi bầm dập." Ngồi dựa vào cột trụ võ đài, Chino cười khổ.

Đường Phong bước tới, từ trên cao nhìn xuống người thanh niên này, cậu không định an ủi Chino: "Không sai, anh thật sự rất thất bại, không phải vì anh đánh không thắng họ. Vấn đề là ngay từ đầu anh đã không rõ mình muốn gì, tôi nghĩ những người bên cạnh anh chắc đã nhiều lần nói rằng anh là một đứa trẻ bốc đồng, vậy tại sao anh không thay đổi chút nào?"

"Tôi đang cố gắng!"

"Rõ ràng là anh vẫn chưa đủ cố gắng!" Đường Phong lớn tiếng.

"Vậy cậu muốn tôi làm gì đây?!" Chino kích động, cúi đầu ôm mặt.

"Anh hỏi tôi câu đó, lẽ nào tôi bảo anh làm gì thì anh sẽ làm nấy sao? Vậy hãy làm một người trưởng thành đi, anh đã qua cái tuổi để làm một đứa trẻ tùy hứng chìm đắm trong mộng tưởng rồi. Chuyện ngày hôm qua khiến tôi rất tức giận. Tôi cũng muốn hỏi anh một câu: Anh coi tôi là gì?"

Chino ngẩng đầu mạnh, lớn tiếng: "Tôi thích cậu!"

"Sau đó, ngay trước mặt mọi người, anh làm những chuyện như hôm qua với tôi. Đó là cách anh thích một người sao?" Đường Phong thở dài, bất đắc dĩ nói: "Những gì anh thích, người khác không nhất định sẽ thích."

"Tôi rất xin lỗi. Hôm qua... hôm qua tôi đã hơi bốc đồng."

"Bốc đồng không bao giờ là lý do và viện cớ, Chino. Đừng tìm lý do cho bản thân nữa. Tôi không muốn an ủi anh, cũng không muốn cho anh lời khuyên nào, anh đã là một người trưởng thành rồi, như anh nói, anh còn lớn tuổi hơn tôi, là một người đàn ông, hãy suy nghĩ về những gì mình nên làm."

Đường Phong thở dài, nhìn Chino ngồi cách đó không xa, tiếp tục: "Suy nghĩ về hậu quả của những việc anh làm."

"Cậu còn giận tôi không?" Giọng Chino trầm xuống.

"Nếu một người đàn ông khác làm như vậy với anh, anh có giận không?" Đường Phong hỏi ngược lại.

"Tôi nghĩ tôi sẽ giết hắn." Chino suy nghĩ một chút rồi lắc đầu mạnh, cảm thấy kinh hãi.

"Vậy là đủ rồi."

Đường Phong nhìn Chino lần cuối, rồi xoay người rời đi.

Chino chỉ biết nhìn theo bóng lưng người ấy bước đi. Mặc dù anh đã bị Lục Thiên Thần đánh cho một trận, không có sự an ủi hay tha thứ nào như anh từng tưởng tượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ