Chương 26 - 30 (Quyển 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 26

Tối hôm trước ngủ ở đâu, thì đương nhiên sáng hôm sau sẽ thức dậy ở đó.

Sáng sớm, Đường Phong bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa. Cậu lờ mờ nhận ra có người đang liên tục bấm chuông cửa một cách điên cuồng, tiếng chuông gấp gáp như lời thúc giục, vang lên không ngừng, Đường Phong nhíu mày, mệt mỏi đẩy đẩy người đàn ông đang ôm chặt cậu ngủ bên cạnh.

"Mở cửa đi..." Cậu lười biếng nói ra ba chữ, người đàn ông bên cạnh, tối qua uống quá nhiều lại thêm mệt mỏi, liền lật người, quấn mình vào chăn như một cái cuộn, chỉ để lộ ra một chút tóc đen bóng mượt và đôi chân trắng nõn.

Lục Thiên Thần nhanh chóng đứng dậy, tùy tiện khoác chiếc áo tắm của Đường Phong từ ngày hôm qua, vừa chân trần đi về phía cửa vừa thắt lại dây áo. Áo choàng tắm trắng lỏng lẻo không thể che hết những dấu vết màu tím đỏ mà Đường Phong để lại trên ngực anh.

Nhưng có lẽ, anh vốn không định che giấu điều gì.

"Chào buổi sáng." Lục Thiên Thần mở cửa, bên ngoài không chỉ có Charles mà còn có Chino đi cùng.

Điều này giải thích vì sao Charles lại nhấn chuông cửa không ngừng như vậy. Chắc hẳn họ đã đi qua phòng của Lục Thiên Thần trước và thấy bên trong không có ai, rồi mới nghĩ đến Đường Phong, mà từ đêm qua Lục Thiên Thần đã tháo hết đường dây điện thoại trong phòng rồi, anh đúng ra nên tháo cả chuông cửa nữa.

Bất kể thế nào, người cần đến cuối cùng cũng đã đến.

"Anh ở đây? Tôi nên nói 'Đúng là ở đây' hay 'Không ngờ lại ở đây'?" Charles đứng trước cửa, nở một nụ cười mà chỉ những người quen với anh mới biết rằng nụ cười này không chạm đến khóe mắt. "Con hổ biết cười" khi cười càng tươi đôi khi lại càng tức giận.

"Có gì khác nhau sao?" Lục Thiên Thần quay đầu nhìn phòng ngủ, nơi cánh cửa chỉ khép hờ, anh như một người đàn ông chu đáo, lo lắng tiếng nói chuyện của họ sẽ làm phiền người đang ngủ bên trong.

Tình huống này có chút quen thuộc, không lâu trước đây người đứng ở trong là Charles, ngoài cửa là Lục Thiên Thần. Giờ đây tình thế đảo ngược, mà người đang ngủ trong phòng vẫn là Đường Phong.

Tình huống này có chút buồn cười, cũng có một chút kỳ lạ. Một người đàn ông đã ngủ với cả hai người bọn họ, hiện giờ vẫn còn ngủ rất ngon, không ai có thể tin nổi, nhưng giờ đây điều đó đã xảy ra.

Sự thật chứng minh một lần nữa, gặp sắc quên nghĩa là chuyện bình thường.

"Đúng là... không có gì khác biệt." Charles cười mà không thật sự cười.

"Máy bay sẽ thay đổi giờ bay vào buổi chiều, gặp lại vào bữa trưa, hoặc có thể... muộn hơn một chút." Lục Thiên Thần mỉm cười. Hai ánh mắt giao nhau, như ánh lửa chợt lóe lên rồi biến mất, những gì cần nói cả hai đều hiểu rõ.

Bọn họ cùng nhau học tập và hợp tác đã bồi dưỡng ra một loại ăn ý, mà loại ăn ý này lại thống nhất đến mức không gì sánh được.

Anh có thể buông tha cho cậu ấy không?

Câu trả lời là không.

Còn anh thì sao?

Tất nhiên là không.

Vậy chỉ có một kết luận: trong hai người họ, chỉ có một người có thể tiếp tục ở bên người đàn ông đang ngủ trong phòng.

À, còn một điều nữa: khi cả hai cạnh tranh, nếu gặp phải bên thứ ba, như Michael Chino đang đứng bên cạnh, họ sẽ tạm thời đình chiến và hợp tác đối phó kẻ thù.

Đây chính là trải nghiệm của sự hợp tác và đối địch giữa những người bạn tốt cũng như những kẻ địch tốt.

Ngay khi Lục Thiên Thần định quay trở lại phòng, Michael Chino, người thứ ba, đột ngột lên tiếng: "Chờ đã!"

"Có chuyện gì sao?" Lục Thiên Thần lịch sự hỏi.

Là người ở trong nền giáo dục tốt đẹp, dù trong lòng có bao nhiêu nghi ngờ, Chino vẫn không thể lớn tiếng với một người có lễ phép, anh hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng làm sao anh có thể bình tĩnh được đây?

Từ trước đến nay, anh luôn nghĩ rằng Đường Phong có quan hệ với Charles, còn Lục Thiên Thần chỉ là sếp của Đường Phong. Nhưng giờ đây, Lục Thiên Thần rõ ràng vừa bước ra từ phòng Đường Phong, đừng nói với anh rằng hai người đàn ông trong phòng chỉ đơn thuần nói chuyện phiếm, đó là một câu chuyện cười.

Huống chi, những dấu vết trên người Lục Thiên Thần quá rõ ràng để anh có thể làm ngơ.

"Đường Phong đâu?"

"Cậu ấy đang ngủ."

"Anh đã làm gì cậu ấy?!"

"Làm tình?" Câu nói này từ miệng người đàn ông nghiêm túc bật ra, mang theo khí chất ác liệt, ngay cả Charles bên cạnh không nhịn được bật cười.

"Anh... Anh ép buộc cậu ấy?!"

Ai cũng biết Lục Thiên Thần và Đường Phong đã làm gì tối qua, nhưng không ai ngờ Lục Thiên Thần lại trả lời trực tiếp đến vậy.

Lục Thiên Thần khinh khỉnh nhìn Chino: "Tôi chưa bao giờ ép buộc ai, thêm một điều nữa, Đường Phong không phải người mà tôi có thể ép buộc, cậu ấy không yếu đuối như vậy."

Trước khi Chino kịp nói thêm, Lục Thiên Thần tiếp lời: "Mặc dù Đường Phong là người phương Đông, cậu ấy không phải là người bảo thủ và cố chấp. Làm tình là chuyện rất bình thường, cậu ấy là một người trưởng thành, có quyền lựa chọn cho mình. Còn về phần cậu, tôi rất cảm kích sự quan tâm của cậu đến cậu ấy với tư cách là một người bạn."

"Đừng bấm chuông cửa nữa." Anh nói với Charles. Charles chỉ chậc lưỡi, xoay người và nhanh chóng rời đi.

Lục Thiên Thần không thèm nhìn Chino nữa, đẩy cửa và trở vào trong.

. . .

Hoạt động tình dục vừa phải có lợi cho sức khỏe thể chất lẫn tinh thần. Mặc dù trong lúc đi tảo mộ, Đường Phong vô tình chạm mặt người mà cậu không muốn gặp, lại trùng hợp vào ngày sinh nhật nên cậu cảm thấy hơi khó chịu. May mắn là hôm đó, cậu được ăn uống no nê, còn có Lục Thiên Thần bắn pháo hoa mừng sinh nhật và một chút vận động vừa đủ để ra mồ hôi. Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu, tâm trạng cậu khá hơn rất nhiều.

Lục Thiên Thần không nói nhiều hơn hai câu so với bình thường, cũng không tỏ ra vui vẻ một cách hớn hở như kẻ ngốc, nhưng trong mắt người đàn ông này vẫn hiện lên một nụ cười mờ nhạt.

Về phần Charles, Đường Phong nhận ra người này trở nên yên tĩnh hơn, không nói dài dòng cũng không biểu hiện sự tức giận hay bực bội nào, điều này làm cậu cảm thấy rất thoải mái. Biết đâu Charles sẽ dừng lại và tìm cho mình một người mới.

Tuy nhiên, Đường Phong cũng nhận thấy một sự thay đổi nhỏ ở một người bạn đồng hành. Trên đường trở về Chino, người này không nói chuyện, phần lớn thời gian chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ hoặc bận rộn với điện thoại di động.

Đường Phong không muốn giải thích gì thêm, có lẽ như vậy lại tốt hơn.

Lúc đi Los Angeles thì nhộn nhịp, nhưng khi trở về căn nhà tạm thời thì yên lặng.

Bí mật của cậu vẫn không ai biết, có lẽ chờ đến khi có duyên mới nói ra cũng không sao, thậm chí giữ kín cả đời cũng được.

. . .

Điện ảnh: Satan's Alley

Cảnh thứ 37, ban ngày, trên ngọn núi ngoài nhà thờ, quay cảnh ngoại cảnh, tu sĩ Đường độc thoại. Vào buổi sáng sớm, gió biển lạnh buốt như những lưỡi dao nhúng trong nước đá quét qua da thịt tu sĩ, để lại những vết hằn không thể xóa nhòa. Đó là sự xúc phạm đến thần linh, là một nỗi nhục nhã, song đồng thời cũng mang đến cho cậu cảm giác vui sướng.

Giống như đứng giữa ranh giới của thiên đường và địa ngục, cậu lưỡng lự giữa niềm tin vào thần và sự mê hoặc của ác quỷ trong lòng mình, mỗi ngày, mỗi khoảnh khắc đều là sự giằng co và đau đớn.

Tu sĩ quỳ trên đỉnh núi cao nhất cạnh biển, tay cậu nắm chặt quả cầu kim loại, cầu xin thần tha thứ cho tội lỗi của mình, đồng thời âm thầm cầu phúc cho một người.

【 Anh sẽ rời đi, đến khi anh trở về, Đường, xin hãy cho anh đáp án của em 】

Lời nói của Chris hôm đó vẫn vang vọng bên tai cậu, nay Chris đã rời đi, tu sĩ trẻ tuổi tuấn mỹ kia cũng không một mình tạm biệt cậu, nhưng cậu vẫn thấy được ánh mắt lúc Chris rời đi nhìn về phía cậu, dù chỉ trong hai giây ngắn ngủi.

Cậu không thể nói chuyện, chỉ thầm nhủ trong lòng: Em sẽ chờ anh, em sẽ chờ anh trở về.

Dù là một ngày, hai ngày, một năm, hai năm, hay mười năm.

Đường nhắm mắt lại, nắm chặt quả cầu kim loại trong tay. Gió lạnh thổi tung mái tóc đen ngắn của cậu, thân ảnh cậu nơi thiên nhiên rộng lớn nhìn qua có vẻ nhỏ bé mà hư vô.

Trong hoàn cảnh bao la, dường như họ chỉ là những con người bất lực trước số phận.

Trong kịch bản không có lời thoại, đạo diễn cũng không yêu cầu Đường Phong nói bất cứ điều gì trong cảnh này, tu sĩ Đường vẫn tuân thủ lời cấm không thể tự nói chuyện với mình. Nhưng Đường Phong vẫn thêm vào một chút ý nghĩ riêng.

Khi nhắm mắt, cậu mở miệng, phát ra từ sâu trong cổ họng một âm thanh khàn khàn, kiềm chế và khó nghe, hoàn toàn không khớp với cảnh thiên nhiên hùng vĩ nhưng lại khiến người xem cảm thấy rờn rợn.

Đây là tiếng gào thét đau đớn từ tận sâu trong tâm hồn của tu sĩ, là sự giằng xé đến tột cùng.

"Cắt! Tốt lắm! Phần diễn cuối rất xuất sắc, Đường Phong." Đạo diễn đứng dậy giơ ngón tay cái với Đường Phong, ngay cả Lý Nguy cũng không ngờ rằng Đường Phong lại mang đến nhiều bất ngờ như vậy trong những cảnh quay sau. Năng lực lĩnh hội của cậu rất nhanh, thái độ hợp tác cực kỳ nghiêm túc, cậu còn giỏi lắng nghe chỉ đạo của đạo diễn cũng như thảo luận về cảm xúc nhân vật. Thỉnh thoảng, cậu còn giúp sắp xếp và thay đổi lời thoại.

Nếu không biết trước rằng Đường Phong chưa từng làm diễn viên chính, ông sẽ nghĩ rằng cậu là một diễn viên lão luyện, có nhiều kinh nghiệm.

Chương 27

Dưới ánh đèn ấm áp của quán thịt nướng, sau khi kết thúc công việc, cả đoàn làm phim cùng nhau tham gia bữa tiệc nhỏ. Đạo diễn và các nhân viên quan trọng của bộ phim, cùng với hai diễn viên chính, tất nhiên ngồi cùng một bàn. Đạo diễn Lý Nguy có phần tán thưởng Đường Phong, ông hỏi cậu về những kế hoạch phát triển trong tương lai, Đường Phong không ngần ngại mà thẳng thắn chia sẻ suy nghĩ của mình với đạo diễn.

Đường Phong mong muốn tiếp tục phát triển sự nghiệp tại Hollywood, nơi cậu đã quen thuộc với cách thức vận hành của nền điện ảnh. Mặc dù nền điện ảnh trong nước cũng không hề kém cạnh, nhưng hiện tại nó đang bị hạn chế rất nhiều, không phải do khán giả, mà là do những yếu tố liên quan đến sản xuất và đầu tư.

Đường Phong biết rằng nếu quay về nước, cậu cũng chỉ là một diễn viên hạng ba. Dù cho nhờ vào bộ phim của đạo diễn Lý Nguy, cậu có thể nâng lên hạng hai, nhưng cậu vẫn là diễn viên chính của một bộ phim về đề tài đồng tính. Thêm vào đó, cậu từng tham gia một chương trình với hình ảnh giả đồng tính, điều này khiến cậu lo lắng không biết liệu mình có phải chịu những hạn chế bất công nào không.

Hollywood lại cởi mở hơn rất nhiều, ở đây, chỉ cần có tài năng và khả năng diễn xuất, ai cũng có thể tìm thấy cơ hội, miễn là không phạm phải những lỗi lầm nghiêm trọng, cơ hội luôn mở rộng.

Tuy nhiên, cạnh tranh cũng vô cùng khốc liệt. Từ những vai phụ, cậu phải vượt qua để đạt được những vai chính, từ đó trở thành một diễn viên nổi tiếng toàn cầu. Đường Phong càng hiểu rõ nguyên tắc của ngành công nghiệp này, cậu tin rằng nếu làm tốt, cậu sẽ đạt được những thành công lớn hơn.

Chỉ cần cậu có được danh tiếng và địa vị, những rào cản trước đây sẽ biến mất như tro bụi. Một sự thật không được quên, dù có tài năng đến đâu, nếu không có tác phẩm để chứng minh, thì không ai sẵn sàng đầu tư, điều này đồng nghĩa với việc các kịch bản cậu có thể chọn sẽ ít hơn.

Kịch bản tốt ai cũng muốn diễn, quan trọng là liệu mình có cơ hội để chọn hay không.

"Tôi thấy suy nghĩ của cậu rất đúng đắn, thật lòng mà nói, nếu cậu định quay xong phim của tôi rồi về nước ngay, tôi sẽ ngăn cản cậu. Về nước là một lựa chọn an toàn, là một diễn viên, cậu phải biết rằng việc bước chân vào ngành này đồng nghĩa với việc không thể tìm kiếm sự an toàn. Một diễn viên giỏi luôn phải mở rộng tầm nhìn, như vậy cậu sẽ có nhiều cơ hội hơn, gặp gỡ nhiều người hơn và hiểu biết nhiều hơn." Lý Nguy để tay trên đùi gật đầu,đồng thời phát biểu ý nghĩ của ông.

"Hiện nay, đã có những đạo diễn gốc Hoa xuất hiện ở Hollywood, tôi không phải là người đầu tiên và cũng không phải người thứ hai. Tương tự, cũng đã có những diễn viên gốc Hoa bắt đầu nổi tiếng tại đây, sự xuất hiện của Fiennes là động lực cho toàn bộ diễn viên gốc Hoa nỗ lực vươn lên, Hollywood không thiếu diễn viên ngoại quốc," đạo diễn Lý Nguy nói tiếp, có phần tiếc nuối khi nhắc đến Fiennes, người đã rời đi.

Ông tiếp tục: "Chúng ta đều biết ở đây có rất nhiều diễn viên người Anh, và trong những năm gần đây, các diễn viên từ Australia cũng bắt đầu đổ về Hollywood, như Chris Hemsworth với vai Thor trong The Avengers. Gần đây, cậu ấy còn đóng vai chính trong Công chúa Bạch Tuyết và chàng thợ săn, cùng với Charlize Theron, một diễn viên gốc Nam Phi."

"Với sự quốc tế hóa của ngành điện ảnh và sự hợp tác ngày càng tăng, Hollywood sẽ sử dụng ngày càng nhiều diễn viên ngoại quốc. Không lâu nữa, Trung Quốc sẽ trở thành nguồn tài nguyên lớn thứ hai trên thế giới, chỉ sau Mỹ." Lý Nguy vỗ nhẹ vai Đường Phong và nói với giọng xa xăm: "Cậu có rất nhiều cơ hội, Đường Phong, cậu là một diễn viên tài năng và tôi tin rằng cậu sẽ có ánh hào quang riêng của mình."

Đường Phong mỉm cười: "Cảm ơn đạo diễn, tôi sẽ cố gắng hết sức."

Sau đó, Đường Phong trò chuyện với một số đồng nghiệp gốc Hoa khác, khi sống xa quê hương, người ta thường cảm thấy quê nhà càng thêm thân thương. Họ đều có công việc và sứ mệnh riêng, nhưng cũng chia sẻ niềm đam mê với điện ảnh, mọi người trao đổi thông tin liên lạc để có thể hỗ trợ lẫn nhau trong tương lai.

Ở nước ngoài, các diễn viên và nhân viên ngành điện ảnh của một quốc gia thường giúp đỡ lẫn nhau để cùng phát triển. Nhưng cuối cùng, để đứng vững trên sân khấu quốc tế, vẫn cần phải dựa vào khả năng của chính mình.

Khi Đường Phong đi ngang qua sân để vào nhà vệ sinh, cậu bắt gặp Chino đang đứng ở đó. Cậu tiến lại gần.

"Anh và Lilith thế nào rồi?"

"Đó là chuyện của tôi." Chino quay đầu lại liếc nhìn Đường Phong với vẻ lạnh nhạt rồi quay đi, không buồn để ý đến cậu nữa.

Kể từ khi trở về từ Los Angeles, thái độ của Chino đối với Đường Phong trở nên xa lạ, Đường Phong không hiểu mình đã làm gì khiến Chino khó chịu.

"Anh đang giận tôi?" Đường Phong không rời đi, mà kiên nhẫn chờ đợi.

Chino im lặng, quay lưng về phía cậu, Đường Phong không vội, cậu biết rằng Chino là người không dễ kìm nén cảm xúc, người trẻ tuổi thường như vậy.

"Vì sao cậu lại không có lòng tự trọng đến thế?" Chino cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói đầy tức giận, nhưng Đường Phong không hiểu cậu đã làm gì sai.

"Tôi không có lòng tự trọng?"

Chino quay người lại một cách mạnh mẽ, đôi mắt chứa đầy lửa giận, giọng nói như chất vấn: "Chẳng lẽ không đúng sao? Tại sao cậu lại muốn ở bên cạnh Charles, và cả Lục Thiên Thần nữa? Là vì muốn đóng phim hay là muốn nổi tiếng?"

Dù có chút chất vấn và gán tội, nhưng Đường Phong không tức giận, cậu chỉ mỉm cười lắc đầu: "Tôi từng có mối quan hệ với họ vì muốn nổi tiếng và đóng phim, vậy chẳng lẽ nếu tôi ở bên một người không có danh tiếng, không có tài sản thì đó mới là tình yêu đích thực sao? Chino, hãy trưởng thành hơn, chúng ta đều là người lớn, có quyền tự do lựa chọn, và tôi không vì ham danh lợi mà lên giường với bất cứ ai."

Chino vẫn còn tức giận về chuyện đã xảy ra ở Los Angeles, đó là việc riêng của cậu, Đường Phong không thích bị người khác trách móc vì chuyện đó, hay đội lên đầu cậu cái mũ đạo đức. Cậu không can thiệp vào việc Chino kết bạn với ai, cũng không mong muốn người khác ràng buộc mình, cậu là người trưởng thành, biết rõ mình đang làm gì.

Cậu có quan hệ với Charles hoặc Lục Thiên Thần không có nghĩa là cậu là người tùy tiện.

Fiennes trong kiếp trước sống một mình, Đường Phong ở kiếp này cũng thích sống theo cách của mình, không quan tâm đến cái nhìn của người khác. Cuộc sống là của chính cậu, cậu đã đủ trải nghiệm để biết mình nên làm gì và không nên làm gì, tuyệt đối không muốn vì lấy lòng người khác mà phải kìm nén chính mình.

Đây chính là Fiennes chân thật, cũng là Đường Phong chân thật.

"Không nên như thế này." Chino lắc đầu một cách uể oải, dường như Đường Phong trong suy nghĩ của anh không nên như vậy.

"Vậy anh nghĩ tôi nên như thế nào?"

Chino nhìn về phía cậu, rồi thở dài: "Tôi không biết."

"Anh nghĩ tôi là một người không vướng bụi trần, không biết tức giận, không biết phẫn nộ sao? Giữ mình trong sạch không có nghĩa là tôi phải cấm dục, hay nghĩ rằng tôi cần được bảo vệ sao? Không, Chino, đó không phải là tôi." Đường Phong tiến lên vỗ vai Chino, "Tôi và anh đều là đàn ông, bản tính của đàn ông tôi cũng có, chỉ là tôi biết kiềm chế mà thôi."

"Vậy cậu cũng không nên lên giường với Lục Thiên Thần!" Giọng của Chino có chút lớn, may mà họ đang ở chỗ hẻo lánh, nếu không Đường Phong chắc chắn sẽ đấm anh một cái, vì chẳng ai thích bị người khác lớn tiếng nói về chuyện riêng tư của mình.

"Chino."

Chino đột nhiên ôm lấy vai Đường Phong, ngực anh phập phồng vì tâm trạng kích động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đối diện: "Tôi... Tôi không thích cậu như vậy, thực sự không thích."

"Charles có thể, Lục Thiên Thần có thể, vậy tôi có thể...?"

Đường Phong không để Chino nói hết câu, cậu đưa tay che miệng đối phương, kiên quyết nói: "Không!"

"Tại sao không? Tại sao tôi không thể?" Chino kéo tay Đường Phong ra, ôm lấy cậu và định hôn xuống. Hai người họ giằng co, Chino hôn loạn lên người kia, Đường Phong nắm lấy vai anh, tay kia nhanh chóng đấm vào bụng Chino.

Người đàn ông uống rượu bị ép lùi lại vài bước rồi ngã ngồi xuống đất, Đường Phong không thể trách Chino, anh giống như một chú chó nhỏ bị thương ôm đầu ngồi dưới đất, miệng phát ra tiếng đau đớn.

"Chino." Đường Phong gọi tên anh.

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi biết tôi không nên như vậy, tôi cũng biết cậu không phải là Fiennes, nhưng tôi rất khó chịu khi thấy cậu ở bên cạnh Lục Thiên Thần... Tôi không biết mình bị làm sao nữa." Chino nhẹ nhàng lắc đầu.

Đường Phong tiến tới, cúi người vỗ vai Chino: "Được rồi, đừng như đứa trẻ ngồi dưới đất ăn vạ, nếu lần sau anh còn làm bậy với tôi hay nói những lời khó nghe, tôi sẽ đánh anh thật đấy."

"Cậu đánh đau tôi rồi." Chino cười khổ, bị Đường Phong đánh cho một cú khiến tỉnh rượu hơn hẳn.

"Vậy anh nên biết tôi không dễ chọc." Đường Phong khoanh tay cười đứng bên cạnh, "Vì thế đừng xem tôi như Fiennes. Chino, anh nên bước ra khỏi cái bóng của Fiennes, nghĩ lại xem anh có thực sự yêu anh ấy không, nếu anh thật sự yêu anh ấy thì tại sao suốt 7 năm anh không nhận ra, mà đến khi anh ấy chết anh mới biết mình yêu anh ấy?"

"Tôi..."

"Về suy nghĩ kỹ lại đi."

Nếu yêu một người đã mất, thì tình yêu đã đến từ lâu rồi.

Không cần phải chờ đợi hay luôn luôn không nhận ra.

Đây cũng là vấn đề mà Đường Phong suy nghĩ sau khi trở về. Có thể Chino chỉ yêu một kết cục không trọn vẹn, một người đàn ông đã chết trông có vẻ hoàn hảo.

Chương 28

Có những đạo lý mà không ai có thể nói cho bản thân nghe, Đường Phong cũng không nghĩ rằng những lời mình nói sẽ có tác dụng với Chino. Ít nhất, nó sẽ giúp Chino hiểu rõ mau chóng thoát ra khỏi cái bóng của Fiennes, cậu biết rằng Chino sẽ sớm hay muộn đưa Fiennes vào dĩ vãng, chỉ là thời gian này nên được rút ngắn lại.

Cậu sẵn lòng làm bạn với Chino, còn những chuyện khác thì nên quên đi.

"Vì sao ở kiếp trước mình lại không có nhiều người tỏ tình như vậy chứ?" Đường Phong nhìn vào gương trong khi mặc quần áo.

Hai ngày này không có cảnh quay, cậu có thể dành thời gian để làm một vài việc khác. Hôm qua, bé Annie lại gọi điện thoại mời cậu đến nhà cô bé chơi, lần trước đi viếng mộ Fiennes mà cậu lỡ hẹn, nếu lần này tiếp tục từ chối, chắc hẳn sẽ làm cô bé buồn lòng. Đường Phong không đành lòng làm trẻ nhỏ tổn thương, nên cậu đồng ý ngay dù sao cũng có hai ngày nghỉ.

Nhà của Annie ở ngay Philadelphia, từ chỗ Đường Phong ở chỉ mất khoảng hai tiếng lái xe. Cậu dự định hôm nay sẽ đến đó, nghỉ ngơi một đêm tại nhà Annie, sáng sớm mai sẽ trở về.

"Kiếp trước? Nghe như kiếp trước cậu không được ai hoan nghênh vậy. Lục Thiên Thần tỏ tình khiến cậu thấy rung động lắm sao, cục cưng thiếu thốn tình yêu của tôi?" Giọng điệu ngả ngớn, ngoài trừ Charles sẽ không ai có giọng điệu như vậy, người đàn ông đang mặc bộ quần áo bình thường màu xám nhạt, tựa vào cửa, không biết đã đứng đó từ khi nào.

So với Lục Thiên Thần, Charles mới đúng là kẻ rảnh rỗi.

"Đúng vậy, trước khi tôi gặp nạn thì không có mấy ai quan tâm tôi." Đường Phong mặc quần áo xong, đi tới đầu giường lấy đồng hồ đeo tay, bây giờ là tám giờ rưỡi sáng, cậu có thể đến nhà Annie trước bữa trưa.

"Tôi là người đầu tiên nhận ra sức hút của cậu, bảo bối à."

"Ờ, cảm ơn." Đường Phong lấy từ ngăn kéo ra một hộp bánh ngọt tinh xảo mới mua hôm qua làm quà, rồi đi ra cửa, khi cậu bước ngang qua Charles, anh ta kéo cánh tay cậu lại.

"Tôi rất thích trẻ con," Charles cười rạng rỡ, "Nhất là những bé gái dễ thương."

Nhìn biểu cảm này trong mắt Đường Phong sao lại có vẻ xấu xa đến thế?

"Ông chú đáng sợ." Đường Phong lắc đầu, bỏ qua Charles rồi đi xuống cầu thang. Lục Thiên Thần đang ngồi trước bàn ăn đọc báo, cậu nói: "Tôi sẽ đến nhà Annie hai ngày, anh đi không?"

Charles đứng phía sau, nhếch môi hừ lạnh.

Lục Thiên Thần ngẩng đầu từ sau tờ báo, lạnh nhạt trả lời: "Tôi không thích trẻ con."

. . .

. . .

"Cậu thích bé gái sao?" Lục Thiên Thần ngồi trên ghế sô pha, hai tay khoanh trước ngực.

"Không, tôi ghét trẻ con." Charles ngồi cạnh Lục Thiên Thần với tư thế giống hệt, cả hai đang nhìn Đường Phong và bé Annie chơi súng nước bên ngoài cửa sổ kính sát đất. Họ không hiểu sao trẻ con lại vô tư và nghịch ngợm đến thế, những đứa trẻ bốn năm tuổi này không chỉ không hiểu chuyện, mà còn biến thành những ác ma bé nhỏ dưới sự nuông chiều của cha mẹ.

Lục Thiên Thần không thích trẻ con, vì anh không có kiên nhẫn chơi với chúng, cũng không biết cách giao tiếp với trẻ nhỏ.

Charles không thích trẻ con, vì anh nghĩ chúng cãi nhau giống hệt những con chim sẻ nhảy nhót khiến anh phiền lòng.

Vì vậy, ánh mắt họ không đặt vào Annie, một cô bé giống như búp bê, mà là vào Đường Phong, người đang bị súng nước bắn ướt tóc và áo sơ mi.

"Tôi cứ nghĩ cậu sẽ không đến đây. Hai ngày này chẳng phải cậu có bữa tiệc cần tham dự sao?" Charles liếc nhìn người bạn bên cạnh.

"Hai ngày này chẳng phải cậu cũng có công việc kinh doanh cần bàn sao?" Ánh mắt của Lục Thiên Thần tạm thời rời khỏi Đường Phong và chuyển sang bé Annie, anh nheo mắt, "Tôi cảm thấy cô bé này có chút quen thuộc."

"Nó là con riêng của cậu?" Charles chẳng kiêng nể gì mà buông một câu đùa không đúng lúc.

"Nó càng giống con cậu hơn đấy chứ? Nhìn màu tóc nâu sẫm kia xem, quả thật là giống cậu như đúc."

Bên ngoài cửa sổ, Đường Phong xắn quần chơi với bé Annie một lúc lâu, rồi vẫy tay ra hiệu cho Charles và Lục Thiên Thần đang ở trong phòng cùng ra chơi. Hai người đều lắc đầu và mỉm cười, tỏ ý rằng họ ngồi trong phòng là được rồi.

Nếu không phải vì lo lắng cho Đường Phong, họ sẽ chẳng bao giờ muốn đến đây chơi với trẻ con.

Điện thoại di động của Charles bỗng reo lên, Lục Thiên Thần liếc nhìn.

"An toàn là trên hết." Charles mỉm cười mở điện thoại, đọc mail. Ngay khi họ vừa đến nhà Annie, anh đã ghi nhớ tên bố của Annie và địa chỉ nhà, những thông tin này sẽ giúp Charles điều tra xem gia đình Annie có lai lịch ra sao.

Quả là một thói quen nghề nghiệp tốt, ở đâu cũng quen điều tra thân phận người lạ.

Sau khi nhanh chóng đọc xong nội dung mail, Charles tỏ ra bình thản thu lại điện thoại, nhìn bé Annie cười tươi bên ngoài cửa sổ và nói nhàn nhạt: "Không điều tra được gì cả."

. . .

Sáng sớm hôm sau, Đường Phong cùng Charles và Lục Thiên Thần trở về, bé Annie vẫn đang ở cửa được bảo mẫu ôm, lưu luyến vẫy tay chào tạm biệt họ.

Ba của bé Annie đứng trên sân thượng tầng hai, khi thấy xe của Đường Phong và những người khác rời khỏi tầm nhìn, hắn liền xoay người gọi điện thoại.

"Ông chủ, họ đã đi rồi." Người đàn ông hạ giọng nói.

"Tiểu thư có vui không?" Đầu dây bên kia, giọng nói trầm thấp đặc biệt của Albert vang lên, giống như âm thanh đầy cảm xúc trong một vở kịch Shakespeare, mang theo một nét quyến rũ sang trọng.

"Tiểu thư Annie và ngài Đường Phong đã chơi rất vui." Người đàn ông báo cáo một cách chính xác, trẻ con dù thông minh đến đâu, bản chất ham chơi vẫn không thay đổi.

"Vậy thì tốt."

"Ông chủ, cần hành động gì không?" Người đàn ông thận trọng hỏi.

"Không, cứ để mọi chuyện như hiện tại. Tôi muốn trong quá trình cậu ấy trưởng thành, có dấu ấn của tôi, tôi không muốn hái trái xanh quá sớm, để Annie tiếp tục duy trì liên lạc với Đường Phong."

"Vâng, ông chủ."

Hạ thấp sự cảnh giác của cậu, từ từ, từng bước một, tận hưởng niềm vui mà cuộc săn mang lại.

. . .

Điện ảnh: Hẻm Núi Của Satan

Cảnh thứ 43, ban ngày, tại một thị trấn nhỏ gần nhà thờ, quay bên ngoài, tu sĩ Đường xuất hiện.

Tu sĩ cùng vài người đồng nghiệp trong tu viện đi đến gần nhà thờ để mua sắm vật tư. Vì số lượng vật phẩm cần mua khá nhiều và lộn xộn, họ phân chia nhau để mua sắm.

Đường cần mua một ít đồ dùng sinh hoạt đơn giản, như bột mì các loại. Ở quê nhà, cậu thường ăn cơm tẻ, linh mục già khi ở đây cũng ăn cơm tẻ theo thói quen của cậu, nhưng thỉnh thoảng ông sẽ làm bánh mì cho cậu. Cậu rất thích những chiếc bánh mì mềm xốp ấy, giờ đây, ăn nhiều bánh mì rồi, cậu bắt đầu nhớ hương vị của cơm tẻ quê nhà.

Nhớ rất nhiều, rất nhiều thứ, chẳng hạn như một người.

Chris đã đi được nửa năm. Nếu không phải thỉnh thoảng Chris viết thư cho cậu, cậu sẽ nghĩ rằng người đàn ông từng thân mật với cậu đã hoàn toàn rời khỏi cuộc đời cậu.

Đường bước vào một cửa hàng bán bột mì, ông chủ ở đây đã quen biết cậu, không còn cần phải dùng tay ra hiệu hay viết chữ trên giấy như lúc đầu, ông chủ cũng đã chuẩn bị sẵn bột mì cho cậu.

Đường thanh toán tiền, rồi cùng với công nhân trong cửa hàng nâng bao bột mì lên xe ngựa, số bột mì cần thiết cho cả nhà thờ không chỉ là một túi nhỏ có thể giải quyết được.

Cậu nhớ đến Chris, lần đầu tiên là Chris đưa cậu đến thị trấn này để mua sắm vật tư, Chris đã chỉ cho cậu cách giao tiếp với ông chủ, cách lái xe ngựa. Cậu tự dưng bắt đầu nhớ Chris, càng nhớ anh hơn khi anh rời đi, thời gian trôi qua, cậu ngày càng không thể kiềm chế được nỗi nhớ về anh.

Đó là một tội lỗi, cậu bỗng nhiên không còn quan tâm nữa. Mỗi ngày trôi qua đều thật vô vị, cậu nghĩ mình sắp bị sự buồn chán giết chết.

"Chào tu sĩ, để tôi làm công việc nặng nhọc này cho, trời ơi, tay của cậu vừa trắng vừa mềm, còn đẹp hơn cả bàn tay của tiểu thư nhà Andrew. Tu sĩ, cậu là người phương Đông đầu tiên đến đây, nghe nói người ở chỗ các cậu biết bay, có thật không? Ôi, thượng đế, tu sĩ, da của các cô gái chỗ cậu có mịn màng như cậu không? Chúng nó... chúng nó trông...". Công nhân của cửa hàng bột mì nuốt nước miếng, bàn tay thô ráp dường như muốn chạm vào cậu.

"Tom! Làm việc của mày đi, đừng làm phiền tu sĩ!" Ông chủ từ bên trong hô to một tiếng, Tom nhếch miệng lầm bầm một câu chửi rồi tiếp tục nâng túi bột mì lên xe.

Đường đứng bên cạnh xe ngựa, cậu không thích tên Tom này. Từ một tháng sau khi Chris rời đi, mỗi lần cậu đến đây mua bột mì, Tom luôn nhìn cậu bằng ánh mắt khiến cậu khó chịu, có lẽ sau khi biết cậu không thể nói chuyện, hắn cố tình ghé sát tai cậu để nói những lời thô tục.

Người ở đây sùng đạo hơn cả tưởng tượng của cậu, và cũng thô lỗ hơn cậu từng nghĩ.

So với Chris, Tom chẳng khác nào bùn lầy dưới đất, bị mưa dầm ướt át, trong khi Chris là đám mây trắng trên bầu trời.

Cậu lại càng nhớ Chris.

Chris, khi nào anh mới trở về?

Chris, trong tim em đã có câu trả lời.

. . .

Chương 29 + 30

Cảnh quay thứ 43 của bộ phim hoàn thành một cách suôn sẻ, đánh dấu bộ phim điện ảnh "Ác Ma Đường Mòn" đã đi được một nửa chặng đường. Từ ngày khởi quay đến nay đã hơn một tháng, toàn bộ bộ phim có thể sẽ hoàn thành trong vòng ba tháng như kế hoạch ban đầu.

Đạo diễn Lý Nguy đã quản lý thời gian quay phim rất tốt, nhờ đó, sau khi hoàn thành, đoàn làm phim có thể tham dự các liên hoan phim lớn trong năm nay. Từ các nhân viên đến diễn viên, tất cả đều có cơ hội giành được những giải thưởng danh giá, thậm chí có thể nhận được giải thưởng lớn cuối cùng.

Khi Đường Phong đang tháo lớp trang điểm trong phòng hóa trang, cậu gặp Chino. Hôm nay không có cảnh quay của Chino, anh vẫn đến trường quay để chào hỏi một số nhân viên, rồi trực tiếp tìm gặp Đường Phong.

"Tôi đến để xin lỗi, không phải trong tình trạng say rượu hay vào một lúc nào khác, Đường Phong. Xin hãy chấp nhận lời xin lỗi chân thành nhất của tôi, tôi rất hối hận vì đã thất lễ vào buổi tối hôm đó, thành thật xin lỗi."

Ngay từ đầu Chino đã có vẻ nghiêm túc và chân thành như một đứa trẻ, khiến Đường Phong suýt nữa đã vươn tay vỗ đầu anh như một đứa trẻ.

"Lời xin lỗi qua lời nói thì không có thành ý lắm." Đường Phong nhìn đồng hồ, "Vừa khéo đến giờ ăn trưa, mời tôi một bữa nhé. Tôi biết gần đây có một nhà hàng Nhật khá ngon."

Nửa tiếng sau.

Đường Phong gắp một miếng sashimi, chấm vào mù tạt rồi đưa vào miệng. Đối với một bữa trưa miễn phí, cậu chẳng ngần ngại mà tận hưởng, với một người có tài sản lên đến hàng trăm triệu như Chino, một bữa ăn thế này chẳng đáng là gì.

"Nếu cậu thích sashimi, tôi biết một nhà hàng ngon hơn. Lần sau tôi đưa cậu đến đó." Chino ngồi đối diện Đường Phong, phần lớn thời gian anh chỉ nhìn người kia ăn, thỉnh thoảng mới nhấc đũa.

"Không cần phiền phức vậy đâu. Lần sau để tôi mời, nhưng anh có biết ăn lẩu không? Tôi rất thích ăn lẩu, mỗi lần ăn lẩu, tôi luôn cảm thấy hạnh phúc."

Kể từ khi sống lại, thỉnh thoảng ăn một bữa lẩu cũng đủ để cậu cảm thấy nhớ mãi không quên. Đến khi thực sự ở Trung Quốc, Đường Phong mới nhận ra rằng những món Trung Quốc mà cậu từng ăn trước đây chẳng đúng vị chút nào.

Chino tất nhiên gật đầu đồng ý, anh còn mong được như vậy.

"Đường Phong, tôi có một chuyện muốn nói với cậu." Chino đặt đũa xuống, ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đầu gối.

Thái độ nghiêm túc của Chino khiến Đường Phong cũng dừng lại, cậu nhấp một ngụm trà xanh và hỏi: "Ừ, chuyện gì vậy?"

"Từ giờ trở đi, tôi muốn theo đuổi cậu. Tôi không hề coi cậu là thế thân của Fiennes, tôi phải nói rõ điều này sớm. Tôi biết cậu là Đường Phong, bây giờ tôi đã hoàn toàn rõ ràng về tình cảm của mình." Chino hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn thẳng vào Đường Phong, trông rất nghiêm túc.

Chino tiếp tục: "Tôi nghĩ cậu nói đúng, nếu tôi thật lòng yêu Fiennes, thì không thể mất đến 7 năm để nhận ra điều đó. Nhưng giờ thì khác, trong tim tôi có một cảm giác mãnh liệt, mỗi lần nhìn thấy cậu, tôi cảm thấy cuộc sống tràn đầy sức sống và ý nghĩa."

"Cậu chính là ý nghĩa cuộc sống của tôi, Đường Phong." Trong mắt Chino ánh lên hai ngọn lửa, rực cháy mãnh liệt.

Điều này lại khiến Đường Phong không biết phải trả lời thế nào. Sự kiên định của Chino khiến cậu bối rối, nếu cự tuyệt thì e rằng sẽ chỉ khiến Chino thêm kiên quyết hơn, tâm lý nổi loạn của những người trẻ tuổi thường rất mạnh mẽ.

"Được thôi, nhưng anh phải chuẩn bị tinh thần dài dài đấy." Đường Phong đáp ứng một cách sảng khoái, dù sao thì cậu có đồng ý hay không, Chino cũng sẽ làm những gì anh muốn.

Cả hai bên nên cho nhau một cơ hội, để thời gian chứng minh tất cả, Đường Phong biết kết quả cuối cùng sẽ ra sao.

Vì những chuyện như thế này cậu đã chứng kiến nhiều rồi.

Sau khi ăn xong bữa trưa, Chino ngay lập tức đề nghị lái xe đưa Đường Phong về nhà trọ. Trước đó, anh cũng từng khuyên Đường Phong chuyển ra ngoài ở, vì trong nhà trọ còn có hai người khác, nhưng Đường Phong từ chối với lý do không tiện.

Hiện tại, cậu chỉ có thể ở chung với Lục Thiên Thần và Charles, hơn nữa hai người đàn ông này bề ngoài đều là những quý ông, không cần lo lắng về việc họ sẽ làm điều gì bất lợi cho cậu, mà chủ đề trò chuyện giữa họ cũng khá nhiều, ở chung với họ cũng khá thoải mái.

Chino không ép buộc Đường Phong, ngay khi hai người chuẩn bị thanh toán và quay về, họ tình cờ gặp một "người quen" tại cửa.

"Bác sĩ Harvey, anh cũng đến đây ăn sao?" Chino nhìn thấy người quen liền giơ tay chào hỏi, Đường Phong chỉ đứng lặng im một bên, ánh mắt như vô tình lướt qua đứa trẻ và người phụ nữ bên cạnh Harvey.

Cha mẹ của Harvey là giảng viên đại học, bản thân anh là một bác sĩ xuất sắc, còn vợ anh là một giáo viên dạy piano với gia thế tốt. Họ đã kết hôn gần mười năm, có một cậu con trai sáu tuổi, đôi mắt màu xanh lục của cậu bé thật đáng yêu.

Đôi mắt đó rất giống hệt Harvey, xanh biếc như ngọc bích, dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh như mặt hồ.

"Ừ, hôm nay tôi nghỉ nên đưa gia đình đi chơi, không ngờ lại gặp các anh ở đây. Gần đây chúng ta thật có duyên." Harvey mỉm cười, anh tự nhiên đưa mắt nhìn về phía người đàn ông phương Đông đứng cạnh Chino, nụ cười trên mặt vẫn giữ được sự lịch lãm, "Vị này chắc hẳn là ngài Đường, người đã hợp tác với Chino trong bộ phim mới nhất, Đường Phong, Chino lần trước cứ luôn khen cậu mãi."

"Xin chào, tôi là Harvey, rất vui được gặp cậu."

Đường Phong khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng bắt tay rồi nhanh chóng buông ra: "Tôi cũng vậy."

Sau đó, Harvey giới thiệu Leona và con trai Ben, mọi người chào hỏi nhau một cách lịch sự, trong suốt quá trình đó, Đường Phong vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, lịch sự lại có chút xa cách.

"Đôi mắt của chú giống như quả nho đen, giống hệt mắt của chú Fiennes." Cậu bé Ben sáu tuổi ngẩng đầu lên, ngây ngô nhìn Đường Phong.

"Cảm ơn con vì lời khen, Ben." Đường Phong chủ động ngồi xổm xuống để dễ dàng trò chuyện với Ben, cậu chìa tay ra với nụ cười rạng rỡ: "Chú là Đường Phong."

"Ben, con rất vui khi được gặp chú." Cậu bé Ben ngượng ngùng cười, tiến lên ôm nhẹ người đàn ông kia, Đường Phong nhắm mắt, ôm lại, lần cuối cùng cậu ôm Ben là khi nào nhỉ?

Có lẽ là hai năm trước, không ngờ Ben vẫn còn nhớ cậu, còn nhớ chú Fiennes.

"Thằng bé rất quý cậu, điều này rất hiếm thấy, bình thường khi gặp người lạ, nó luôn lạnh nhạt, nhưng hôm nay lại chủ động ôm cậu." Harvey nói với chút ngạc nhiên, ánh mắt dần dần dừng lại trên người Đường Phong. Đúng như Ben nói, đôi mắt đen láy của Đường Phong thật giống với mắt Fiennes.

Trong đôi mắt ấy dường như chứa đựng nhiều điều bí ẩn, luôn khiến người ta không thể không muốn khám phá, tìm hiểu.

Chino cười lớn, tự hào nâng cằm lên: "Đương nhiên rồi, tôi đã nói sức hút của Đường Phong rất lớn, ai gặp cậu ấy đều sẽ thích cậu ấy ngay."

Đường Phong chỉ cười nhẹ, bỏ qua lời khen của Chino, nhẹ nhàng xoa đầu Ben rồi đứng lên.

"Ngài có một đứa con thật đáng yêu."

Về phần những chuyện khác, cậu không nói thêm gì.

"Cảm ơn." Harvey mỉm cười gật đầu, vẫn đứng ở cửa không bước vào: "Các cậu định quay về sao?"

"Đúng vậy, buổi chiều không có việc gì, chúng tôi về nghỉ ngơi một chút." Chino nói thật.

Harvey đề nghị: "Vậy buổi chiều cùng nhau đi uống trà nhé? Fiennes khi còn sống rất thích uống trà..." Nói đến đây, dường như Harvey có chút buồn bã, vợ anh bước lên an ủi.

"Không phải lỗi của anh đâu, anh yêu." Leona nắm tay chồng, cô vẫn luôn là một người phụ nữ hiền lành. Đường Phong không biết khi cô kết hôn với Harvey liệu có biết chuyện cậu và anh ta từng qua lại hay không. Có thể biết, có thể không, nhưng có ra sao hiện tại Leona và Harvey là một đôi hạnh phúc.

"Nếu như tôi vẫn luôn ở bên cậu ấy..."

Đường Phong cắt lời Harvey: "Ngài có gia đình, có vợ, có con, dù là bác sĩ riêng của Fiennes thì ngài cũng không thể lúc nào cũng ở bên anh ấy."

"Cảm ơn cậu." Harvey mỉm cười với Đường Phong.

Đường Phong đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nhàng. Thực ra cậu không hẳn là thích uống trà, chỉ là trước đây vì muốn giữ gìn sức khỏe nên mới học uống. Cậu cũng không muốn Harvey ở bên cạnh mình, vì cậu không thích Harvey, thậm chí là ghét người đàn ông đã phản bội cậu.

Điều đó vẫn không thay đổi.

"Buổi chiều ngài Đường có thể cùng chúng tôi uống trà không?" Harvey cũng mời Đường Phong.

Chino đứng bên cạnh trông chờ, Đường Phong lắc đầu từ chối: "Xin lỗi, buổi chiều tôi có việc."

"Vậy thì thật tiếc quá." Harvey thể hiện sự thất vọng, nhưng vẫn mỉm cười lịch thiệp, "Hy vọng lần sau chúng ta sẽ có cơ hội uống trà cùng nhau."

"Thực ra tôi thích cà phê hơn."

"Cà phê cũng không tệ."

Cuộc trò chuyện kết thúc, Đường Phong nhìn về phía Chino đứng bên cạnh: "Hay để tôi tự về, anh có thể ở lại tụ họp với ngài Harvey."

"Không, không, không, tôi sẽ đưa cậu về, đây là việc tôi đã nói rồi." Nghe vậy, Chino lập tức từ biệt gia đình Harvey, "Harvey, tôi đưa Đường Phong về trước, lát nữa sẽ quay lại tìm anh."

"Tạm biệt." Sau lời chào, Đường Phong xoay người rời đi, Chino nhanh chóng bước theo sau.

Mặc dù Đường Phong vừa rồi tỏ ra lịch thiệp, nhưng Chino, người đã quen biết cậu hơn một tháng, nhận thấy rằng thái độ của Đường Phong không được ôn hòa như bình thường mang lại cảm giác dễ chịu cho người khác.

"Cậu không thích Harvey sao?" Chino thử hỏi.

Đường Phong bước tiếp: "Tôi chỉ không thích bác sĩ."

Cũng không thích bệnh viện, thuốc đắng, nước trà khó uống, thức ăn đơn điệu và cả người bác sĩ tên Harvey.

"Đường Phong, anh có quen một bác sĩ tên Harvey không? Anh ta nói muốn gặp anh." Tiểu Vũ, người quản lý, mở cửa xe bước vào. Vừa rồi có một người tự xưng là bác sĩ Harvey đến đây, Tiểu Vũ không biết Đường Phong có quen người này.

Thấy sắc mặt Đường Phong không tốt, cô lo lắng hỏi: "Anh không phải mệt nhọc quá sức mà gọi bác sĩ đến chứ? Có chỗ nào không khỏe, mau để tôi xem nào."

Tiểu Vũ lo lắng, lập tức nhào tới, níu lấy vai Đường Phong, nhìn trái nhìn phải, vô cùng khẩn trương.

"Tôi không bệnh, cơ thể rất tốt. Tiểu Vũ, cô để bác sĩ Harvey vào đi, anh ta là bạn của Chino." Không hiểu sao lại tìm đến cậu.

Lần trước gặp Harvey cũng chỉ là vào cuối tuần, thái độ của cậu không nồng nhiệt cũng không thất lễ, chỉ hơi khách sáo lạnh nhạt, hẳn là đủ để Harvey hiểu rằng cậu không muốn thân thiết.

Vậy tại sao Harvey lại tìm cậu?

Đường Phong ngồi trên ghế sofa, nhẹ nhàng xoa xoa trán đau nhức, chẳng lẽ có liên quan đến Chino? Nhìn qua có vẻ Harvey cũng chỉ mới quen Chino gần đây.

Thế giới này lớn vậy, tại sao lại cứ gặp lại? Phải chăng là số phận?

Nhưng giờ cậu không còn là Fiennes, Harvey đã có gia đình, vợ đẹp hiền hậu, con thông minh đáng yêu. Họ đã có cuộc sống riêng, chẳng còn liên quan gì đến nhau.

Chẳng mấy chốc, Tiểu Vũ dẫn Harvey vào. Đường Phong không để Tiểu Vũ rời đi, cậu không muốn ở một mình với Harvey, với người đàn ông đã từng chăm sóc cậu, đã hứa hẹn với cậu, nhưng rồi lại dễ dàng thất hứa, rời xa cậu.

Tình yêu đẹp đẽ nhưng hư ảo, trước hiện thực cuộc đời lại trở nên yếu ớt, nhẹ nhàng chạm vào là lập tức tan thành mảnh nhỏ.

Cậu thật biết ơn anh ta, vì đã trên con đường của cuộc sống khiến cậu tổn thương, dạy cậu nhiều bài học về thế giới này. Nhiều khi không phải cậu quá thực tế, mà là thế giới này vốn đã thực tế như vậy.

Một phút trước còn nói với cậu muốn cùng cậu sống trọn đời, công khai tình yêu của mình, muốn mua một trang trại ở Bắc Âu để sống cuộc đời hai người, rất có thể chỉ một phút sau, anh ta sẽ đứng trước mặt cậu và nói lời xin lỗi.

"Xin lỗi, chúng ta chia tay đi."

"Vì sao?"

"Em và anh đều là đàn ông, chúng ta tương lai sẽ không có con, không có gia đình, cũng không có tương lai."

Chỉ là cái cớ mà thôi. Trên thế giới này có biết bao nhiêu đứa trẻ bị bỏ rơi, họ có thể nhận nuôi những đứa trẻ đó, tương lai là gì, gia đình là gì, chỉ là anh đã sớm buông tay.

Cuộc sống ở nông trường Bắc Âu nghe qua có vẻ rất nhàm chán. Anh chẳng qua không thể từ bỏ cuộc sống an nhàn hiện tại, không thể nào rời khỏi xã hội thượng lưu để đi chăn bò, chăn dê, không chịu nổi áp lực xung quanh và càng không có cách nào dứt khoát thoát khỏi hoàn cảnh này.

Nói cho cùng, anh cũng chỉ là một người không có sự kiên định với tình yêu, càng viện lý do, càng khiến người khác coi thường anh hơn.

Không có dũng khí thì là không có dũng khí, ai bảo Fiennes không chỉ là một người đàn ông, mà còn là một người đàn ông đang mắc bệnh nặng?

"Bác sĩ Harvey, sao anh lại đến đây?" Đường Phong mỉm cười nhìn người đàn ông luôn ăn mặc như một quý ông. Nhiều năm trôi qua nhưng thói quen của Harvey vẫn không thay đổi, thích cuộc sống xa hoa, quần áo đều là nhãn hiệu cao cấp, đặc biệt kỹ tính trong chuyện ăn uống.

Lúc đó, cậu đã từng nghĩ rằng Harvey có thể vì cậu mà từ bỏ cuộc sống xa hoa, cùng cậu đến Bắc Âu nuôi bò chăn dê, bây giờ nghĩ lại, cậu thấy mình thật khờ khạo, lúc ấy, cậu còn nghĩ rằng mình có thể từ bỏ sự nghiệp diễn xuất vì điều đó.

Còn Fiennes khi đó, vừa nhận được một trong ba giải thưởng điện ảnh danh giá nhất trên thế giới, đang ở đỉnh cao của sự nghiệp diễn xuất.

Cậu có lẽ nên cảm ơn Harvey, đúng không?

Nếu không phải vì Harvey rút lui vào giờ chót, tuân theo ý nguyện gia đình mà kết hôn với một người phụ nữ tên Leona, thì sau này đã không có siêu sao thế giới Fiennes.

Đồng thời, sự phản bội của Harvey cũng giúp Fiennes ngộ ra rất nhiều điều.

Nếu chưa từng bị lưỡi dao cắt qua, sẽ không biết lưỡi dao nhỏ bén đến nhường nào.

"Anh đến tìm Chino sao? Buổi chiều anh ấy mới có cảnh quay, buổi sáng thường ở nhà tập lời thoại." Buổi sáng Chino định đến đây, nhưng Đường Phong đã bảo "đừng làm phiền tôi diễn xuất" để đuổi đi. Cậu không tin rằng Chino đến phim trường mà có thể yên tâm ở trong phòng xe tập luyện.

"À, tôi sống ở gần đây, nghĩ rằng các cậu đang quay phim nên đến xem. Buổi chiều hôm đó tiếc là cậu không có ở đây, Chino và tôi đã nói rất nhiều chuyện về cậu." Harvey khẽ cười, khóe mắt anh đã xuất hiện vài nếp nhăn nhạt, nhưng vẫn không giảm bớt sự cuốn hút của người đàn ông này.

Người đàn ông giàu có, lịch thiệp, luôn thu hút ánh nhìn.

"Vậy sao?" Đường Phong đáp lại một cách hờ hững.

"Ngài Harvey là bác sĩ sao?" Tiểu Vũ đứng bên cạnh hỏi.

"Đúng vậy, hiện tại tôi là bác sĩ gia đình của cha Chino, nhưng điều đáng nói là mãi đến nửa năm trước tôi mới quen biết Chino. Cậu ấy rất ngưỡng mộ Fiennes, mà tôi lại là bạn của Fiennes lúc còn sống, nên chúng tôi mới quen nhau." Sau khi trả lời Tiểu Vũ, Harvey quay sang nhìn Đường Phong, vừa cười vừa nói, "Thực ra khi Chino nhận vai diễn này, gia đình cậu ấy rất phản đối."

"Vì chủ đề của bộ phim sao?" Tiểu Vũ hỏi tiếp. Cô bé này thích trò chuyện, đây cũng là lý do Đường Phong muốn cô ở lại.

Nếu không cần nói chuyện với Harvey, cậu sẽ không nói. Chỉ là thỉnh thoảng từ miệng Harvey nghe nhắc đến một người đàn ông đã khuất, khiến Đường Phong không kìm được mà cảm thấy châm biếm. Người đã đi, sao cứ phải nhắc đi nhắc lại?

"Đúng vậy, gia đình Chino ở Los Angeles là một gia tộc có danh tiếng. Cha cậu ấy là một tín đồ Thiên Chúa giáo sùng đạo, mà bộ phim hiện tại của các cậu có liên quan đến tôn giáo, điều này khiến cha mẹ Chino rất tức giận." Harvey cười bất đắc dĩ, "Nhà Chino có ba người con, Chino là con út, trên cậu ấy có một anh trai và một chị gái."

"Vì anh trai kế thừa xí nghiệp gia đình, nên Chino mới có thể theo đuổi ước mơ và bước vào giới giải trí. Nhưng gia đình cậu ấy vẫn hy vọng cậu ấy có thể có một người vợ và một gia đình bình thường." Những lời này từ miệng Harvey nghe sao lại mang một hương vị kỳ lạ đến vậy.

Người luôn hy vọng mình đúng, nên luôn tìm cơ hội để chứng minh lựa chọn của mình là đúng.

Tiêu chuẩn đúng sai là gì?

Lựa chọn của bản thân đến cùng là đúng hay sai, chỉ có bản thân mới biết.

"Bác sĩ Harvey, hôm nay anh đến đây không phải để tham quan, mà là để uyển chuyển nói với tôi rằng không nên cố gắng phát triển hoặc có mối quan hệ nào đó với Chino, vì tất cả điều này đã định sẵn là nếu tôi và Chino yêu nhau, thì sẽ không có tương lai. Chúng tôi sẽ mất đi bạn bè, người thân, sự nghiệp, có phải anh muốn nói điều đó với tôi không?" Đường Phong nói thẳng.

Cậu quá hiểu Harvey, ngay cả những lời nói dối của người đàn ông này cậu cũng quen thuộc.

Sự thẳng thắn của Đường Phong khiến Harvey có chút sững sờ, người đàn ông tài giỏi này ôn hòa cười: "Chino nói không sai, cậu quả nhiên rất thông minh."

"Hay là anh quá ngu ngốc? Nếu vì lựa chọn của mình mà bạn bè rời bỏ, thì người đó không phải là bạn thật sự, loại bạn như vậy không có cũng không sao. Còn người thân thật sự mong muốn mình sống vui vẻ, chứ không phải vì một ít lợi ích gia tộc mà hy sinh tương lai của con cái mình. Tương lai giả dối, hạnh phúc giả dối..." Đường Phong ngừng lại, hỏi Harvey một câu hỏi mà kiếp trước cậu chưa kịp hỏi.

"Bác sĩ Harvey, cuộc sống như vậy có vui vẻ không?"

Nói cho tôi biết, sự lựa chọn của anh có khiến anh hạnh phúc, thỏa mãn không?

"Tôi đương nhiên hạnh phúc. Tôi có người vợ hiền lành, xinh đẹp, con trai thông minh đáng yêu, có công việc mà nhiều người ao ước, một gia đình mỹ mãn." Harvey nói đến đây hơi ngừng lại, trong đôi mắt xanh biếc của anh lóe lên một tia sáng nhạt rồi nhanh chóng biến mất.

"Đây mới là cuộc sống mà mọi người nên chọn." Harvey nhấn mạnh.

Tốt, giờ thì Đường Phong đã biết câu trả lời của Harvey.

Người không buông bỏ được không phải là cậu, mà là bác sĩ áo mũ chỉnh tề trước mặt cậu đây.

"Rất rõ ràng đây chỉ là quan điểm của anh, mỗi người có một lựa chọn khác nhau. Bất kể chọn gì đi nữa, chỉ cần bản thân thấy ổn thì chẳng sao cả." Đường Phong nhẹ nhàng nói vài câu, rồi nhanh chóng nhìn Harvey bắt đầu tiễn khách.

"Được rồi bác sĩ Harvey, tôi còn có công việc, không có nhiều thời gian để thảo luận về cuộc sống với anh. Về phần Chino, anh có thể yên tâm, dù anh ta có hứng thú với tôi, tôi cũng không có ý gì với anh ta. Anh muốn nói với gia đình Chino thế nào là chuyện của anh, nhưng xin anh chuyển lời giúp tôi đến người đã cử anh đến đây, nếu anh ta là người nhà của Chino, thì xin đừng can thiệp vào cuộc sống của cậu ấy."

Tiểu Vũ ở bên cạnh, sau khi biết Harvey là người của đối phương, sắc mặt liền không tốt, đứng lên chỉ vào cửa xe: "Mời bác sĩ Harvey đi cho, mong lần sau anh đừng quay lại. Anh thật là một người vô lễ."

Có một người đại diện cứng rắn như vậy cũng thật tốt.

Harvey nhìn Đường Phong, người sau liền quay lưng lại, ngay lúc Harvey bước đến cửa, người đàn ông này ngừng lại và hỏi: "Ngày đó tại mộ của Fiennes, tại sao cậu lại tặng hoa hồng đỏ?"

"Vậy tại sao anh lại tặng hoa hồng trắng?"

Rõ ràng biết Fiennes thích hoa hồng đỏ, nhưng vì không dám tặng một cách quá rõ ràng nên anh lại tặng hoa hồng trắng, loài hoa mà cậu thích thứ hai. Thật đúng là tác phong của một bác sĩ cẩn trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ