Chương 21 - 25 (Quyển 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 21

"Anh nói gì cơ?" Đường Phong nhất thời không phản ứng kịp, vừa rồi Lục Thiên Thần cái gì, ghen?

"Cần tôi lặp lại lần nữa không?" Bình tĩnh lái xe, Lục Thiên Thần bình tĩnh đáp: "Ghen."

"Ồ." Bây giờ Đường Phong đã nghe rõ, cậu tựa lưng vào ghế ngồi, chậm rãi tiêu hóa lời nói của Lục Thiên Thần. "Nếu thấy chua, anh có thể dừng ở đầu đường, tôi sẽ mua cho anh một cái bánh mì ngọt mềm."

"Không cần." Câu trả lời vô cùng dứt khoát.

"Vậy anh cần gì?" Đường Phong nở nụ cười, cậu dĩ nhiên biết Lục Thiên Thần muốn nói gì, đối với người đàn ông này, cậu vẫn cảm thấy mơ hồ, không rõ ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh ta.

Lục Thiên Thần từ từ dừng xe bên lề đường, anh nghiêng người nhìn về phía Đường Phong, một tay khoác lên vô lăng. Đôi mắt nghiêm túc của anh giống như một hố đen, gắt gao hút lấy ánh nhìn của Đường Phong, khiến cậu không thể rời mắt.

Cậu bỗng nhiên hiểu ra, rồi ngay lập tức lắc đầu xua tay: "Không, không, anh chắc chắn đang đùa. Trời ạ, mau nói với tôi rằng anh chỉ đang đùa thôi."

"Tôi không thích nói đùa." Lục Thiên Thần nghiêm túc nhìn Đường Phong, nói.

"Vậy bây giờ anh tính làm gì?" Đầu Đường Phong bắt đầu đau nhức.

"Tỏ tình." Hai chữ này cuối cùng cũng được thốt ra.

Đường Phong lập tức đưa hai tay lên bịt tai, thở dài, dạo này xảy ra chuyện gì thế này, sao lại gặp phải cả đám người tỏ tình cùng lúc? Cậu luôn nghĩ rằng Lục Thiên Thần chỉ hiếu kỳ muốn lợi dụng cậu về mặt thương mại, có thể có chút thích, nhưng hẳn chỉ là về mặt thân thể. Mặc dù đã nửa năm trôi qua, Lục Thiên Thần vẫn chưa chạm vào cậu.

Được rồi, có vẻ cậu đã sai.

"Ý anh là, anh thích tôi, muốn lên giường với tôi hay là gì?" Xuất phát từ sự tò mò, Đường Phong hỏi thẳng.

"Tôi sẽ không tùy tiện lên giường với người tôi không có hứng thú." Ánh nhìn của Lục Thiên Thần bắt đầu từ đỉnh đầu Đường Phong mà dời xuống, như thể đang quét hình, khiến Đường Phong cảm thấy mình đang bị định giá. Quét hình xong, Lục Thiên Thần gật đầu, như thể đang nói: Ừ, tôi rất hài lòng.

"Anh như vậy... khiến tôi cảm thấy anh đang trêu chọc tôi."

"Cậu có thể nghĩ như vậy cũng được." Lục Thiên Thần thản nhiên nói, khiến Đường Phong cảm thấy bất lực.

Đường Phong mở cửa sổ xe, cậu cần hít thở chút không khí trong lành để tránh bị ánh nhìn nóng bỏng của Lục Thiên Thần đốt cháy. Cậu nhìn ra phía xa đường phố, ngón tay chống trán.

Được rồi, không phải cậu tự kỷ, cậu đã từng nghĩ đến việc nếu một ngày nào đó Lục Thiên Thần yêu cậu thì phải làm sao. Khi ấy, cậu còn tự cười mình vì suy nghĩ quá viển vông, nhưng bây giờ, Lục Thiên Thần thật sự đã tỏ tình với cậu.

Mà cậu cũng đã nghĩ đến việc nếu Lục Thiên Thần yêu cậu, cậu nên đối phó thế nào.

"Vậy, anh bây giờ muốn nói gì với tôi?" Đường Phong hỏi.

"Tôi muốn cậu ở bên tôi." Lục Thiên Thần nói thẳng thắn, không vòng vo, điều này khiến Đường Phong tán thưởng anh ta nhất.

Lục Thiên Thần không giống Charles. Charles bề ngoài là người hào sảng, thực chất là một con cáo già, anh ta có thể cười với mình, vỗ vai mình gọi anh em, rồi bất ngờ đâm một nhát vào bụng hoặc lưng mình, rồi lại còn kêu lên thân thiết: "Cậu không sao chứ, tôi sẽ giúp cậu báo thù."

Còn Lục Thiên Thần thì hoàn toàn ngược lại. Người đàn ông này, thích thì là thích, không thích thì là không thích, chưa bao giờ giấu giếm ý nghĩ của mình, cũng không cần lo lắng liệu anh ta có thật lòng với mình hay không, hay có đâm một nhát sau lưng mình hay không.

Người thẳng thắn thường dễ làm phật lòng người khác, nhưng Lục Thiên Thần có đủ tư cách để làm vậy.

Đó cũng là một trong những lý do Đường Phong đồng ý hợp tác với Lục Thiên Thần và sẵn lòng tin tưởng anh ta.

Đối mặt với lời tỏ tình của Lục Thiên Thần, Đường Phong cười và lắc đầu: "Không, điều này không thể nào."

"Tại sao?" Lục Thiên Thần khẳng định nói, "Cậu không thích Charles."

"Không, tôi thích anh ta, anh ta vừa là quả ngọt, vừa là quả bom hẹn giờ. Được rồi, chúng ta đừng nhắc đến anh ta nữa." Thà nghe Lục Thiên Thần tỏ tình còn hơn nghe Charles. Ít nhất Lục Thiên Thần là kẻ tiểu nhân nhưng cũng là quân tử.

"Anh nhìn xem, anh từng ghét tôi đến thế, còn đem tôi trao cho Charles. Tôi thừa nhận việc này cũng có phần do tôi, tuy nhiên giữa anh và tôi, anh thuộc về người ở vị trí cao, có quyền lực, còn tôi thì ở vị trí thấp, không quyền không thế." Thật đúng là người có tuổi, đối mặt với lời tỏ tình của người khác mà vẫn có thể bình tĩnh phân tích như vậy. Đường Phong kết luận, "Tôi tạm thời không thể hoàn toàn tha thứ và chấp nhận anh."

Lục Thiên Thần nheo mắt lại, anh thông minh nhận ra ẩn ý trong lời nói của Đường Phong.

Tạm thời không có cách nào, tức là trong tương lai có thể chấp nhận hoặc cũng có thể không.

"Tôi có thời gian và cũng sẵn lòng chờ." Lục Thiên Thần nói.

"Được thôi, thật ra từ trước đến giờ tôi chưa từng hưởng thụ cái thú được ai đó theo đuổi." Đường Phong liếc nhìn Lục Thiên Thần, "Tôi nghĩ anh cũng chưa từng chủ động theo đuổi ai, tôi là người đầu tiên sao?" Nụ cười này thật khiến người ta muốn đánh, ôi, không đúng, là muốn đè mới đúng.

"Không sai, cậu là người đầu tiên." Lục Thiên Thần âm thầm ghi nhớ món nợ này, trong tương lai anh sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi từ Đường Phong, nghĩ vậy, lòng anh lại thoải mái hơn.

Nhiều khi cần một chút kích thích bên ngoài mới nhận ra mình thích ai đó, Chino nhận ra tình cảm của mình với Fiennes bắt nguồn từ sau khi người kia ra đi, ít nhiều cũng khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Mà Lục Thiên Thần thì may mắn hơn nhiều, trước có Charles qua đêm với Đường Phong, sau có Chino diễn cảnh tình tứ với Đường Phong, lúc này anh mới chợt tỉnh ngộ. Nếu như trước đó anh còn chưa rõ ràng về tình cảm của mình là thưởng thức hay tình yêu, thì giờ đây anh đã hoàn toàn hiểu ra.

Thật chết tiệt!

Không sai, anh yêu Đường Phong!

Đối với Lục Thiên Thần, lần đầu tiên trong đời rung động, lần đầu tiên nhận ra mình cũng sẽ yêu một người, là một điều không hề dễ dàng. May là anh thông minh, điều này cũng thể hiện trong tình cảm, nếu không, không biết đến khi nào anh mới có thể hiểu được lòng mình.

"Tôi có thể hỏi cậu một câu không, Đường?" Sau khi tỏ tình, ngay cả cách xưng hô cũng trở nên thân thiết hơn, Lục Thiên Thần hỏi.

Đường Phong gật đầu: "Ừ, đương nhiên là được."

"Đánh giá của cậu về tôi."

Đường Phong suy nghĩ một chút, cậu nhìn người đàn ông bên cạnh, trẻ trung, anh tuấn, mọi phương diện đều xuất sắc, chính vì quá xuất sắc mà trở thành khuyết điểm của Lục Thiên Thần.

"Anh không tệ, ngoại hình đẹp, dáng vóc tốt, phong độ không chê vào đâu được, năng lực làm việc mạnh mẽ, cũng biết cách hưởng thụ cuộc sống, không chỉ biết làm việc. Tuy nhiên, anh thiếu đi tình người. Tôi biết anh coi trọng hiệu suất, nhưng... Một vài tình cảm xa xôi không thể bù đắp hoặc thay thế bằng thành công trong công việc, anh hiểu không?" Cậu phân tích.

Lục Thiên Thần bỗng cười: "Hiểu rồi, cậu giống hệt giảng viên đại học của tôi, thích lải nhải về chân lý cuộc sống."

Không cẩn thận bị Lục Thiên Thần nói trúng tim đen, Đường Phong trừng mắt nhìn anh. Không sai, cậu thích nói về chân lý thì sao? Cậu có tư cách để làm điều đó, không phải sao?

Một lũ nhóc con!

Lục Thiên Thần hiểu, nhưng Charles thì sao?

Con cáo già đó sẽ không đơn giản tỏ rõ tình cảm với Đường Phong, cũng sẽ không để Lục Thiên Thần biết, anh ta có quyết định của riêng mình.

Như thường lệ, Charles luôn tươi cười nghênh đón Đường Phong và Lục Thiên Thần, ăn một chút đậu hũ của Đường Phong, rồi cùng bạn thân Lục Thiên Thần uống rượu trò chuyện về công việc.

Mọi thứ trông có vẻ bình tĩnh như vậy, nhưng chẳng phải trước khi bão tố đến, trời luôn yên lặng sao?

...

...

Cuối tuần này có ba người đưa ra lời mời cho Đường Phong, cậu đều từ chối hết.

Một là Charles. Người đàn ông này muốn mời Đường Phong đi chơi du thuyền với mình, câu cá, tắm nắng và lặn biển.

Một là Lục Thiên Thần. Anh muốn cùng Đường Phong tham gia một triển lãm mỹ thuật tạo hình, và thêm một bữa cơm lãng mạn gì đó.

Còn một là Annie, cô bé mà Đường Phong mới quen không lâu sau khi đến Mỹ. Cô bé này không có việc gì liền thích gọi điện thoại cho cậu, tuy vậy hôm nay mới là lần đầu tiên cô mời Đường Phong đến nhà chơi. Đáng tiếc là cuối tuần này Đường Phong đã có hẹn, đã vậy đó là cuộc hẹn mà cậu chủ động đề xuất, đối tượng đương nhiên là Chino.

Hôm nay bọn họ sẽ đi viếng mộ Fiennes Đường, lý do Đường Phong đưa ra rất đơn giản, Fiennes là thần tượng của cậu.

Viếng mộ chính mình, việc này nghe qua thật kỳ lạ, nhưng hôm nay cậu rất muốn làm điều đó. Nghe nói mộ phần của cậu nằm trong một khu rừng cỏ tại Los Angeles, nơi này là nơi tốt nhất để chọn làm mộ phần, núi rừng bao quanh, xanh biếc như đệm, phong cảnh đẹp đẽ. Nhiều nhân vật nổi tiếng của Mỹ cũng an nghỉ ở đây, bao gồm cả vua nhạc pop Michael Jackson, người đã qua đời vài năm về trước.

Cậu có thể đi viếng mộ chính mình trước, sau đó ghé thăm mộ của Michael Jackson một chút.

Đi Los Angeles mất hai ngày, có nghĩa là Đường Phong sẽ ở lại ngoài thành phố qua đêm cùng với Chino. Vì vậy, Charles vốn định tổ chức một buổi tiệc trên du thuyền và Lục Thiên Thần định đi triển lãm mỹ thuật tạo hình đều đồng loạt thay đổi kế hoạch.

May mà cô bé Annie không đuổi theo.

Kết quả là hiện tại, hành trình vốn là hai người đã biến thành bốn người.

Chương 22

Dưới ánh nắng ban mai ấm áp, bầu trời trong xanh trải dài trên những bãi cỏ xanh mướt, ánh sáng lấp lánh tản mát khắp nơi. Không khí tràn ngập mùi thơm của cỏ xanh hòa cùng hương hoa nhẹ nhàng, tạo nên một cảm giác yên bình và tươi đẹp.

Hôm nay là sinh nhật lần thứ 38 của Fiennes, những người hâm mộ trung thành từ khắp nơi trên thế giới đã tề tựu tại cánh rừng cỏ ở Los Angeles. Họ mang theo áp-phích của Fiennes, đĩa phim của anh, hay vài món đồ khác, rồi thắp nến đặt hoa tươi quanh phần mộ của anh, gửi lời chúc phúc đến vị ảnh đế đã khuất.

Không ai lên tiếng ồn ào, cũng không ai gây ầm ĩ, các fan điện ảnh đứng lặng nhìn bức ảnh của người đàn ông trên bia mộ, có khi đứng yên một phút, có khi tới năm phút, đến khi bừng tỉnh, họ chỉ khẽ nở nụ cười cay đắng.

Người đến rồi đi, kẻ đi rồi lại có người khác đến.

Bức ảnh của người đàn ông trên bia mộ nở một nụ cười nhẹ nơi khóe môi, ánh mắt chứa đựng một vẻ bình thản, dường như tất cả chỉ có thể được diễn tả bằng bốn chữ: "vân đạm phong khinh" (mây nhạt, gió nhẹ).

Cuộc đời như một ngọn núi lớn đè nặng lên anh, anh chỉ có thể nhẹ nhàng vượt qua tất cả để sống tiếp. Người đời sao lại phải tự làm khó mình?

Khi còn sống, Fiennes không thể được gọi là anh tuấn tiêu sái, bệnh tật bẩm sinh khiến da anh trở nên nhợt nhạt, cơ thể cũng không khỏe mạnh lắm. Sau khi nổi tiếng, anh bắt đầu điều trị và tập luyện thái cực quyền, nhờ đó có thể đi khắp nơi trên thế giới để đóng phim và tham gia các sự kiện, đáng tiếc tuổi thơ thiếu thốn và những tháng ngày vất vả đã để lại dấu ấn không thể xoá nhoà, có tiền cũng không thể bù đắp lại.

Môi anh nhợt nhạt, có chút bệnh tật, nhưng không ai nghĩ Fiennes là người bệnh. Bởi vì trước mặt người khác, anh luôn nói chuyện đĩnh đạc, đôi mắt đen sáng rực khiến người ta phải dè chừng.

Đường Phong đứng trước bia mộ của mình, cảm thấy mình rất may mắn. Sau khi sống lại, không những không còn bệnh tật, mà còn trở nên trẻ trung và anh tuấn hơn. Trước đây, tuy rằng cậu không nghĩ mình xấu, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghĩ liệu mũi có thể thẳng thêm một chút thì sẽ đẹp hơn không.

Người nằm trong mộ và cậu là một, nhưng lại có chút khác biệt.

Nếu phải tảo mộ cho chính mình, Đường Phong liền chọn loại hoa mà mình thích nhất, không phải hoa ly cũng không phải hoa cúc, mà là hoa hồng nhung đỏ. Khi cậu ôm bó hoa hồng đỏ tiến đến phần mộ, nhiều người đã nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ, bởi ít ai lại ôm hoa hồng đi tảo mộ.

Nhưng Đường Phong thích, cậu thích hoa hồng đỏ.

Hồi nhỏ, cậu tình cờ xem một bộ phim, vì năm tháng trôi qua quá lâu nên không nhớ rõ nội dung và tên phim. Chỉ nhớ khi nam chính tặng bó hoa hồng đỏ rực cho nữ chính, cô gái nhận lấy bó hoa với niềm hân hoan không kìm nén được.

Từ đó, trong trí nhớ của cậu bé luôn có hình ảnh bó hoa hồng đỏ. Tuổi thơ thiếu vắng tình thân và tình yêu dù đã kiên cường bước qua, cậu vẫn luôn mong chờ có ai đó tặng mình một bó hồng đỏ rực rỡ.

Cậu mong muốn mọi người rời khỏi lễ tang của mình trong tiếng cười, mỗi năm bên mộ phần của cậu đều có hoa hồng đỏ làm bạn.

Đường Phong tiến lên đặt hoa hồng đỏ xuống, rồi bước đến bên cạnh Chino. Người đến nhận ra Chino nhưng không ai tiến đến quấy rầy siêu sao này vào lúc này.

"Chino." Đường Phong nhẹ giọng gọi. Người kia từ lúc đến phần mộ đã có vẻ hoảng hốt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bia mộ không nhúc nhích.

Sau tiếng gọi của Đường Phong, Chino tiến lên đặt một bó hoa cúc xuống, Đường Phong lùi lại đứng cùng Charles và Lục Thiên Thần dưới tán cây gần đó, cậu biết trong lòng Chino có điều muốn nói với Fiennes.

Những lời này, mấy ngày trước Đường Phong đã nghe trực tiếp từ Chino.

Hy vọng lần tảo mộ này có thể giúp Chino tháo gỡ khúc mắc trong lòng, Đường Phong khẽ hít một hơi, cùng lùi lại với hai người đàn ông đứng dưới tán cây cách đó không xa.

"Các anh không qua đó sao?" Ánh mắt Đường Phong nhìn thẳng vào phần mộ của cậu, hỏi hai người đàn ông đứng cạnh mình như ông Hanh ông Cáp (*).

(*) Ông Hanh ông Cáp: hai thần giữ cửa Miếu của đạo Phật, một người phun khí trắng từ mũi, một người phun khí vàng từ miệng.

"À... Được rồi." Charles bĩu môi, có chút không tình nguyện cầm hoa hồng đỏ bước tới, Lục Thiên Thần cũng theo sau. Vì Đường Phong đã mua hoa hồng đỏ, nên hai người họ cũng mua loại hoa này, vẻ mặt đương nhiên, không chút ngại ngùng.

Họ đến gần đặt hoa tươi bên mộ, Charles nhìn thoáng qua ảnh chụp của người đàn ông trên bia mộ, đôi mắt dường như hiện lên một tia sáng. Anh vô thức liếc nhìn Lục Thiên Thần, người kia cũng đang nhìn ảnh chụp, vẻ mặt trầm tư.

"Cậu cũng có cảm giác đó, đúng không?" Charles nhỏ giọng nói với người đàn ông bên cạnh.

Lục Thiên Thần rời mắt khỏi bia mộ, nhìn Charles: "Cảm giác gì?"

"Đừng giả vờ. Tôi quen cậu bao nhiêu năm nay, từ biểu cảm vừa rồi của cậu, tôi liền biết cậu đang nghĩ gì." Charles khẽ cười, anh biết chuyện này có phần hoang đường, nhưng cảm thấy ánh mắt của Fiennes trong ảnh chụp có nét tương đồng đáng kinh ngạc với ánh mắt của Đường Phong.

Giờ thì anh hiểu tại sao trước đây mình bị Đường Phong thu hút. Một người đàn ông trẻ tuổi lại có đôi mắt của một người từng trải qua nhiều sóng gió trong cuộc đời, ai cũng sẽ bị cuốn hút bởi điều đó.

Lục Thiên Thần mỉm cười nhẹ nhàng, hỏi lại bằng một giọng điệu như trêu chọc: "Tôi nhớ cậu là người theo chủ nghĩa vô thần mà."

"Ha —— tôi chỉ nói ánh mắt của Fiennes và Đường Phong giống nhau, chứ có nói họ là cùng một người đâu. Biết đâu Đường Phong là em trai thất lạc nhiều năm của Fiennes." Charles tạm dừng, nhận thấy có điều gì đó không đúng liền bổ sung thêm, "Hoặc là ba của cậu ấy."

"Ba?" Lục Thiên Thần nhìn vào người đàn ông trong bức ảnh, độ tuổi trung niên nhưng vẫn giữ được vẻ ngoài anh tuấn, không hổ danh là siêu sao thế giới, chỉ từ một bức ảnh mà cũng có thể cảm nhận được sức hút của Fiennes.

Tuy nhiên, Lục Thiên Thần khó mà liên tưởng Fiennes và Đường Phong có mối quan hệ cha con, cảm giác này thật kỳ quái.

"Nếu như giữa Đường Phong và Fiennes có mối quan hệ huyết thống nào đó, thì mọi chuyện đều dễ hiểu. Chino thích Fiennes, cũng có thể nói là Chino thích anh trai hoặc là ba của Đường Phong, cho nên khi Đường Phong nghe thấy điều đó, cậu ấy bị sốc, sau đó chạy đến đây để viếng mộ Fiennes." Charles tự tin là mình đã nắm bắt được manh mối, nhanh chóng phân tích.

"Một minh tinh lớn, tuổi gần bốn mươi, không có bạn gái, không có con cái, nghe qua thật khó tin. Lục Thiên Thần, cậu nghĩ tôi nói có đúng không?"

"Cậu đúng là đủ tò mò."

"Lẽ nào cậu không muốn biết tại sao Đường Phong lại đặc biệt chú ý đến Fiennes sao? Được rồi, đừng nói với tôi là cậu không muốn biết. Gần đây cậu quan tâm đến Đường Phong nhiều lắm, đứng cách cậu hơn mười mét tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi cậu động dục."

Đặt xong bó hoa hồng, Lục Thiên Thần xoay người rời đi: "Đó là vì chính cậu cũng đang động dục."

Nhìn theo bóng Lục Thiên Thần rời đi, Charles cười nhẹ, không sai, họ hiện tại đều đang động dục, hơn nữa đối tượng lại cùng là một người.

Charles không lập tức quay lại chỗ của Đường Phong, anh tiến lại gần Michael Chino, hai tay đút trong túi quần, nhẹ nhàng nói với người này.

"Đừng làm phiền Đường Phong. Tôi biết cậu thích Fiennes, đúng là có vài điểm tương đồng giữa Đường Phong và Fiennes, nhưng tôi phải nói với cậu, đừng vì điều đó mà thích Đường Phong. Cậu ấy đã có chủ rồi."

"Đường Phong là Đường Phong, Fiennes là Fiennes, tôi phân biệt rất rõ ràng. Tôi thích ai không liên quan đến anh." Đối với người đàn ông đã từng đánh nhau với mình, Chino không hề giữ ngữ khí thân thiện. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Charles, anh đã nghĩ người này không phải người tốt.

Charles rút ra một điếu thuốc, châm lửa phả một làn khói: "Ha hả, suy nghĩ ngây thơ thật. Cậu thích ai đương nhiên không liên quan đến tôi, nhưng gia đình cậu sẽ không chấp nhận cậu yêu một người đàn ông đâu. Nếu họ biết và gây khó dễ cho Đường Phong, thì chuyện đó sẽ liên quan đến tôi."

Khoé miệng anh ta nhếch lên, tạo thành một nụ cười tàn nhẫn: "Không có kết quả, không có tương lai, nếu cậu muốn làm liều thì đi tìm người khác. Nghe kỹ đây, đại minh tinh của tôi, tôi không đe dọa hay cảnh cáo cậu đâu, tôi không sợ cậu cũng không ngại gì gia đình cậu. Cậu cứ tiếp tục thích Fiennes của cậu đi, nhưng Đường Phong, cậu ấy không phải của cậu."

"Lẽ nào cậu ấy là của anh?" Chino có chút tức giận.

Charles lập tức bật cười, ngẩng cằm nói: "Đúng, cậu ấy là của tôi."

"Anh có thể làm gì cho cậu ấy? Loại người như anh tôi gặp nhiều rồi, có người mới liền bỏ người cũ, tôi không cho phép anh tổn thương cậu ấy."

"Buồn cười thật, cậu không cho phép? Cậu nghĩ cậu là hoàng đế ở trên sân khấu sao? Nghe kỹ đây, việc cậu nói ra những lời này chỉ chứng tỏ cậu chẳng hiểu gì về Đường Phong cả, cậu ấy là người kiên cường và thông minh nhất mà tôi từng gặp, không phải là loại người mà cậu hay tôi có thể dễ dàng làm tổn thương." Vỗ vai Chino, Charles xoay người rời đi nhưng vẫn không quên buông một câu vào tai đối phương, "Nhớ kỹ lời tôi nói."

Tất cả những điều này đều bị Đường Phong thấy hết, cậu nhìn người đàn ông đang bước về phía mình và hỏi: "Anh và Chino nói gì vậy?"

"Chuyện giữa đàn ông với nhau." Charles nháy mắt với Đường Phong, cười một cách vô lại.

"Tôi không phải là đàn ông sao?" Đường Phong nhíu mày.

"Cậu là người đàn ông của tôi."

Lại thêm một câu khiến người ta không nói nên lời, Đường Phong hít sâu một hơi rồi thôi, cậu biết không thể cãi lại với kẻ lươn lẹo.

Họ đứng chờ gần đó, thấy Chino quay lưng chuẩn bị bước về phía mình, lúc này chàng trai trẻ dường như thấy một người quen, đi được hai ba bước thì dừng lại.

Người đến là một người đàn ông trưởng thành, khoảng trên dưới bốn mươi, tóc nâu, mắt xanh biếc, phong độ nho nhã. Chino bước tới chào hỏi, rõ ràng là hai người quen biết nhau.

Đường Phong nhìn thấy người đàn ông đó thì thoáng sững sờ, cậu thấy một người mà mình không muốn gặp.

Chương 23

"Bác sĩ Harvey, hôm nay anh cũng đến thăm Fiennes sao?"

Chino bất ngờ gặp người quen. Người vừa đến cầm trong tay một bó hoa hồng trắng, trông khoảng bốn mươi tuổi, khóe mắt đã có vài nếp nhăn mờ, nhưng vẫn giữ được vẻ anh tuấn, nho nhã. Đôi tay trắng nõn sạch sẽ thể hiện cuộc sống ưu việt của người đàn ông này, từng lời nói, cử chỉ đều toát lên sự giáo dục tốt đẹp.

"Ừ, cảm ơn cậu đã thay cậu ấy đến chúc mừng sinh nhật ngày hôm nay." Harvey lễ phép mỉm cười, khuôn mặt thoáng chút trầm lặng. Ông bước tới, đặt bó hoa hồng trắng xuống khi nhìn thấy ba bó hoa hồng đỏ tươi nổi bật, dường như ông bị chấn động mạnh, đứng nhìn chằm chằm vào chúng rất lâu mà không nhúc nhích. Sự thay đổi này khiến cả Chino cũng nhận ra.

Chino tiến lên hỏi: "Bác sĩ Harvey, anh sao vậy?"

"Hoa hồng đỏ này. . ."

"À, ba bó hoa hồng đỏ này là bạn tôi tặng. Cậu ấy nói hôm nay là sinh nhật Fiennes, người như Fiennes nên nhận được hoa hồng đỏ." Tưởng rằng Harvey nghĩ hoa hồng đỏ quá bất ngờ, Chino vội vã giải thích. Cậu vẫn nghĩ Đường Phong là người rất thận trọng, không ngờ anh ấy lại có suy nghĩ đặc biệt như vậy, tặng hoa hồng đỏ khi đi viếng mộ.

Bác sĩ Harvey khẽ "À" một tiếng, vẻ kinh ngạc trong mắt dần tan biến, chỉ còn lại một chút tiếc nuối và u buồn mờ nhạt.

"Bạn của cậu là một người không tệ, thực ra lúc còn sống, Fiennes thích nhất là hoa hồng." Harvey cười gượng nói, "Phiền cậu chuyển lời cảm ơn tới bạn cậu giùm tôi, Chino."

"Chắc chắn rồi, không thành vấn đề. Bọn họ cũng ở đây mà. . . Ơ, vừa rồi còn ở đây." Chino chỉ về phía Đường Phong vừa đứng, dưới bóng cây đó đã không còn ai, không biết từ lúc nào Đường Phong và Charles đã biến mất.

"Có lẽ họ đã quay về xe rồi." Chino không nghĩ có gì bất thường, áy náy nói với bác sĩ Harvey: "Lần sau tôi sẽ giới thiệu hai người với nhau. Cậu ấy hiện là bạn diễn của tôi, chúng tôi đang đóng phim cùng nhau, cậu ấy là một người đàn ông rất tốt."

"Được." Harvey mỉm cười.

Chino và Harvey trò chuyện thêm vài câu rồi chào tạm biệt. Khi Chino rời đi, Harvey vẫn còn đứng trước mộ Fiennes, ánh mắt vẫn dừng lại trên ba bó hoa hồng đỏ.

Có lẽ chỉ là trùng hợp, đúng không?

. . .

. . .

Chino tìm thấy Đường Phong và những người khác trong một quán cà phê nhỏ gần đó. Sau lúc thăm mộ Fiennes, tâm trạng của anh đã tốt hơn nhiều, trước đây, anh luôn không có can đảm đến thăm mộ người ấy, nhưng khi đến, anh lại cảm thấy sáng tỏ, thông suốt.

Họ gọi cà phê và một ít bánh ngọt, Đường Phong lặng lẽ gọi cho mình một phần bánh chocolate tan chảy. Nhiệt độ hơi cao một chút, hôm nay là sinh nhật của cậu, cậu có lý do để tự thưởng cho mình.

Bề ngoài nhìn không khác gì bánh ga-tô thông thường,khi dùng dĩa cắt, lớp vỏ ngoài mềm mại mới hiện ra, bên trong ngọt ngào và ấm nóng, ăn vào khiến tâm trạng người ta vui vẻ.

Duy nhất không ổn chính là. . .

"Người đàn ông vừa rồi là ai, Chino? Cậu trông rất thân với anh ta. Ôi, tôi biết rồi, thực ra cậu rất thích đàn ông trưởng thành, đúng không?" Charles ngồi đối diện với Chino bắt đầu đấu khẩu, theo Đường Phong cảm nhận Charles chỉ đang buồn chán và cần tìm việc gì đó để làm.

Chino hừ lạnh một tiếng, nâng tách cà phê nhấp một ngụm, không để ý đến sự khiêu khích của Charles, cậu trực tiếp nói với Đường Phong: "Người kia tên là Harvey, là bác sĩ điều trị chính cho Fiennes khi còn sống. Sau khi Fiennes qua đời, tôi mới quen anh ấy. Về mặt cá nhân, anh ấy là một người không tệ, có thu nhập ổn định, có một gia đình tốt đẹp, lễ tang của Fiennes đều do anh ấy chủ trì."

Đường Phong tiếp tục ăn chocolate lava cake của mình, uống cà phê, suy nghĩ về việc nên ăn tối ở đâu, dĩ nhiên, người trả tiền chắc chắn không phải là cậu.

Cậu trông có vẻ điềm tĩnh, nhưng cuối cùng ăn hết hai miếng bánh.

Buổi tối cùng nhau ăn cơm xong, rồi đến một nhà phòng trà uống trà, bốn người oanh oanh liệt liệt đi đến khách sạn đã đặt trước. Khách sạn do Lục Thiên Thần đặt, có bốn phòng, Charles không nói gì thêm. Đường Phong muốn ở lại một mình trong buổi tối như thế này, cậu không khách sáo, đuổi những người khác ra ngoài và ở lại một mình trong phòng.

Đắm mình trong những ngọn đèn huy hoàng vào đêm Los Angeles, Đường Phong ngồi trong bồn tắm lớn trước cửa sổ kính sát đất, đốt hương, bật nhạc jazz, từ từ nhắm mắt lại, để cơ thể dần chìm xuống nước.

Nước dần dần lạnh, ban đầu tay chân cậu từ từ trở nên tê cóng, như thể từng giọt nước đá thấm vào trái tim, làm ngực cậu thắt lại. Cậu vẫn nhớ rõ cảm giác vào khoảnh khắc cậu chết, giống như bị đẩy xuống biển sâu lạnh giá, càng chìm càng sâu, áp lực của nước đè nặng lên tim, đau đớn đến mức tưởng như cơ thể sẽ bị xé toạc ra.

Cậu bắt đầu thở gấp, tay chân lạnh toát, nỗi hoảng sợ và căng thẳng dâng lên, mắt mờ đi, cơ thể đẫm mồ hôi lạnh.

Có thể chỉ là một phút, cũng có thể là rất lâu, cuối cùng, trong cơn đau đớn dữ dội nơi trái tim, cậu ngất đi.

Không, chính xác hơn, cậu đã chết.

"Ào —— "

"Aha!" Đột ngột ngồi dậy từ bồn tắm, cậu hít thở từng ngụm lớn để lấy lại hơi, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Ngực cậu hơi đau, nhưng không còn là cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế như trước nữa.

Đường Phong bước ra khỏi phòng tắm, khoác vội chiếc áo choàng trắng tinh, đến phòng ngủ, cậu mở điện thoại di động, thấy một tin nhắn từ Lục Thiên Thần, nhìn thoáng qua tin nhắn, cậu mỉm cười, không biết lần này Lục Thiên Thần lại nghĩ ra trò gì nữa.

Do dự một lúc, cậu vẫn quyết định mở tin nhắn ra xem.

【Lúc 11 giờ 11 phút tối, đứng trước cửa sổ sát đất.】 Đường Phong nhìn thời gian, vừa đúng 11 giờ 3 phút, còn 8 phút nữa.

Cậu rót cho mình một ly rượu, kéo ghế ngồi trước cửa sổ sát đất, còn hai phút nữa mới đến giờ hẹn của Lục Thiên Thần.

Hắn định làm gì đây? Chẳng lẽ là muốn bắn pháo hoa cho mình?

Cậu uống hai ngụm rượu, điện thoại bỗng reo lên, người gọi là Lục Thiên Thần, Đường Phong cười, ấn nút nhận cuộc gọi.

"Anh lại định làm gì nữa?"

Sau khi tỏ tình, Lục Thiên Thần bắt đầu tặng cho Đường Phong những món quà nhỏ, như hoa tươi và bánh ngọt tinh xảo. Mỗi ngày, đều gửi vài tin nhắn ngọt ngào cho cậu, buổi sáng gặp nhau là sẽ thấy Lục Thiên Thần với nụ cười ấm áp hiếm thấy, cùng tâm trạng đặc biệt sảng khoái nói một câu "chào buổi sáng". Hành động này rất truyền thống nhưng cũng đầy lãng mạn, có thể không mới mẻ lắm, nhưng ít ra không khiến người khác cảm thấy phiền toái.

【Nhắc cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ cậu không thấy tin nhắn của tôi.】

"Anh chuẩn bị gì vậy?"

【Đến lúc rồi, mười, chín, tám, bảy...】 Lục Thiên Thần bắt đầu đếm ngược ở đầu dây bên kia.

Đếm đến một, Đường Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng như cậu dự đoán, pháo hoa rực rỡ bùng nổ phía xa, đỏ, trắng, xanh... Vô số màu sắc và hình dạng pháo hoa khiến bầu trời đêm vốn u tối trở nên sáng rực và đa sắc.

Khung cảnh này từng xuất hiện nhiều lần trong các bộ phim mà Đường Phong đã xem, nhưng đây chắc chắn là món quà đặc biệt nhất mà cậu từng nhận trong đời.

Xem trong phim là một chuyện, tận mắt chứng kiến trong đời thực lại là chuyện khác.

Lúc này, Đường Phong phải thừa nhận, cậu thực sự vui vẻ, cũng thực sự cảm động.

Người ta thường quên rằng những người trưởng thành kiên cường cũng là con người có cảm xúc. Người mạnh mẽ bên ngoài đương nhiên cũng biết đau, biết buồn, chỉ là họ không quen kêu lên mà thôi, còn những người khác thì lại có thói quen chỉ thương xót và che chở cho những ai biết than thở, quên đi rằng có những người đã quen chịu đựng một mình.

Trên thế giới này, không ai từ chối sự quan tâm và tình yêu, chỉ là họ để ý xem tình cảm đó có chân thật hay không.

Âm thanh pháo hoa vang lên bên tai Đường Phong, cậu nhìn bầu trời rực rỡ và nở nụ cười. Đây là một sinh nhật không tệ.

【Cậu có thích không?】

"Ừ... Cũ kỹ lắm, nhưng không tệ." Đường Phong vừa cười vừa nói, tay chống cằm.

Đối phương im lặng một lúc, khi Đường Phong nghĩ rằng Lục Thiên Thần sẽ cúp máy, thì người đàn ông ấy lại nói: 【Mở cửa cho tôi.】

"Muộn quá rồi."

【Đường Phong, tôi có chuyện muốn nói với cậu.】

"Để mai nói đi."

【Hôm nay là sinh nhật của Fiennes.】

"Vậy thì sao?" Không biết vì sao đối phương đột nhiên nhắc tới chuyện này, Đường Phong hơi khẩn trương, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra điều gì? Nhưng dù có phát hiện cũng chẳng sao, cậu không ngại nói rõ sự thật, miễn là đối phương có thể chấp nhận.

【Sao cậu không nói cho tôi biết về mối quan hệ giữa cậu và anh ta?】

Đúng là chuyện liên quan đến Fiennes, Đường Phong biết ngày này sớm muộn cũng sẽ đến. Dù sao sau khi sống lại, cậu vẫn sống theo cách của mình, không có chút gì giống với Đường Phong trước đây, chỉ là cậu không ngờ Lục Thiên Thần lại liên kết được cậu với Fiennes, sự nhạy cảm của người đàn ông này không thể xem thường.

"Anh đến phòng tôi đi." Nói xong, Đường Phong cúp máy, hít một hơi sâu, nhìn pháo hoa vẫn rực rỡ ngoài cửa sổ, cậu tự hỏi liệu đêm nay có thể nói ra bí mật của mình không.

Chương 24

"Pháo hoa rất đẹp, cảm ơn."

Đường Phong mở cửa, Lục Thiên Thần đã đứng ngoài. Cậu nhường đường để người kia bước vào, Lục Thiên Thần chủ động nhẹ nhàng đóng cửa, rồi khóa lại dưới ánh nhìn của Đường Phong.

"Chỉ cần cậu thích là được." Đôi khi, năm chữ đơn giản này còn mang sức mạnh lớn hơn nhiều so với những lời dỗ ngọt, đặc biệt khi nó xuất phát từ một người đàn ông lý trí và thẳng thắn như Lục Thiên Thần.

Charles là người tuỳ tiện, với ai cũng có thể dùng lời lẽ hoa mỹ để khen ngợi, những lời ngọt ngào từ miệng anh ta nghe như thiếu đi sự chân thật, khiến người khác khó lòng phân biệt thật giả.

Lục Thiên Thần không nói nhiều, nhưng khi anh nói, từng lời đều ngắn gọn, chính xác. Những người như anh thường tạo được cảm giác tin cậy, những gì họ nói ra càng khiến người khác cảm thấy đáng tin hơn.

Câu nói "Chỉ cần cậu thích là được" dù với Đường Phong, người đã trải qua nhiều sóng gió cuộc đời, cũng không thể không rung động.

"Sao lại nhớ tới bắn pháo hoa, lại còn đúng vào lúc mười một giờ mười một phút?" Đường Phong xoay người bước đến khu vực cất rượu bên cạnh phòng khách, quay đầu lại nhìn Lục Thiên Thần đang cởi áo khoác và tháo cà vạt. "Anh muốn uống gì? Rượu hay cà phê?"

"Rượu whisky, cảm ơn."

Đường Phong lấy hai chiếc ly, bỏ vào ít đá lạnh rồi rót rượu cho mỗi người, có chút phóng túng, nhưng cậu thích thi thoảng để mình thư giãn.

"Vì hôm nay là một ngày đặc biệt." Lục Thiên Thần cởi ba cúc áo trên của áo sơ mi, dưới ánh đèn mờ ảo, lộ ra bộ ngực rắn chắc của anh – một thân hình tuyệt đẹp hiếm thấy ở người châu Á.

Nếu không vì tính cách lạnh lùng và sắc bén, Đường Phong nghĩ rằng người đàn ông giàu có, đẹp trai này hẳn sẽ được yêu thích hơn, với tính cách của Lục Thiên Thần, anh chắc chắn đòi hỏi cao ở nửa kia của mình, không phải chỉ cần một bình hoa đẹp đẽ là đủ.

Nếu không phải là người xuất sắc hoặc có khả năng chịu đựng tâm lý mạnh mẽ, đứng bên cạnh Lục Thiên Thần sẽ phải chịu áp lực lớn.

Đường Phong hơi quan sát Lục Thiên Thần, nâng ly whisky đưa cho anh, Lục Thiên Thần vươn tay cầm lấy ly, ngón tay anh vô tình chạm vào mu bàn tay Đường Phong, mang lại một cảm giác sâu sắc.

"Ngày đặc biệt gì?" Đường Phong ngồi đối diện Lục Thiên Thần, cậu nghiêng đầu nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ vẫn đang nổ tung – cảnh tượng này chắc hẳn tốn không ít tiền.

Khi quay đầu lại, Đường Phong thấy Lục Thiên Thần đang nhìn mình, ánh mắt nghiêm túc và tập trung. Dù phía sau cậu là pháo hoa sáng lạn cùng với bóng đêm xa hoa của Los Angeles, Lục Thiên Thần dường như chỉ nhìn thấy cậu, chỉ có cậu.

Ánh mắt quan tâm quá mức này khiến Đường Phong trong một khoảnh khắc cảm thấy như tim mình thắt lại, ngực đau nhói, không phải là kiểu đau khiến người ta khó chịu.

Không muốn Lục Thiên Thần nhận ra sự khác lạ, Đường Phong nâng ly rượu uống một ngụm lớn. Cậu đã uống vài ly trước đó, bây giờ đầu có chút choáng váng và mặt nóng lên – dấu hiệu trước khi say.

"Tôi đã từng nghĩ tại sao sau khi mất trí nhớ, cậu lại đột ngột thay đổi. Ban đầu tôi đã cho rằng cậu muốn bắt đầu lại, giống như một bình hoa dù bị vỡ rồi nung lại cũng không thể trở thành đồ cổ, một Đường Phong vô tri, tùy hứng và trẻ con cũng không thể đột ngột trở nên chín chắn và thản nhiên như vậy." Khi nói, ánh mắt Lục Thiên Thần không rời khỏi Đường Phong, cái nhìn chuyên chú ấy chắc chắn khiến đối phương cảm thấy áp lực.

Không hổ danh là một doanh nhân, trên bàn đàm phán, Lục Thiên Thần chắc chắn luôn mang đến cảm giác áp bức cho người khác.

Và bây giờ, Đường Phong cũng cảm nhận được áp lực ấy từ người đàn ông được coi là quý ông thành đạt. Chỉ cần ánh mắt cậu có chút bất thường hoặc lảng tránh, Lục Thiên Thần sẽ ngay lập tức phát hiện.

Đường Phong không định che giấu, ngay từ đầu, cậu đã không định sống một cuộc sống đầy dối trá.

"Ừ, tôi nghe những lời này từ anh không chỉ một lần. Tôi phải nhắc anh, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi trước đó của tôi: Tại sao hôm nay lại là một ngày đặc biệt? Có phải vì tôi đi cùng ba người đàn ông, hay hôm nay là sinh nhật của Fiennes?" Cậu uống thêm một ngụm rượu, cười hỏi.

"Mười một giờ mười một phút, cậu không biết hai số mười một có ý nghĩa gì sao?" Lục Thiên Thần nói điều mà Đường Phong không hiểu.

Cậu thật sự không biết hai số mười một có ý nghĩa gì đặc biệt.

"Độc thân." Anh ngắn gọn trả lời.

"Hả?" Đường Phong phản ứng chậm một chút.

"Hai số mười một là ngày lễ độc thân. Tôi bắn pháo hoa để chúc mừng cậu hôm nay đã thoát khỏi tình trạng độc thân." Lại là một câu mà Đường Phong không hiểu.

Cậu đúng là độc thân, nhưng từ khi nào cậu đã thoát khỏi tình trạng đó?

Đường Phong nhìn Lục Thiên Thần với ánh mắt khó hiểu, đôi mắt không còn vẻ bình tĩnh và trầm ổn như thường, mà có chút nghi hoặc, khiến người đàn ông này trông có phần đáng yêu.

Đôi mắt sáng, trong sáng, và ngây thơ ấy, Lục Thiên Thần không biết chúng đã đẹp như vậy từ trước hay chỉ sau khi anh yêu Đường Phong, người đàn ông này dù ở trạng thái nào cũng đều đẹp mắt như vậy.

Không quan trọng, anh cảm thấy đẹp là được.

"Anh hôm nay có chút kỳ lạ, Lục Thiên Thần." Đường Phong đặt ly rượu xuống, đôi lông mày bắt đầu nhíu lại.

Cậu vừa nói xong thì Lục Thiên Thần chợt tiến tới, bất ngờ đặt lên môi Đường Phong một nụ hôn nhẹ nhàng, rồi như không có chuyện gì xảy ra, lại ngồi về chỗ cũ.

"Tôi nghĩ cậu để tôi vào phòng cậu, hẳn là muốn nói cho tôi biết điều gì đó." Lục Thiên Thần nói.

"Anh vừa hôn tôi." Đường Phong nói, trong khi người kia lập tức chuyển sang chủ đề khác. Nếu Lục Thiên Thần muốn dùng việc này để thu hút sự chú ý của Đường Phong, thì phải nói rằng anh ta đã rất thành công.

Có ai mà sau khi bị hôn bất ngờ lại có thể tiếp tục trò chuyện bí mật với người vừa hôn mình?

"Ừ, đúng vậy."

"Anh không muốn giải thích gì sao? Này, anh hôn tôi!" Đường Phong càng hiểu rõ Lục Thiên Thần, cậu càng cảm thấy tính cách thực sự của người đàn ông này có phần kỳ lạ nhưng thú vị, không cứng nhắc và nhàm chán như cậu từng nghĩ.

"Tôi không quen ngủ một mình." Trọng tâm của câu chuyện cứ dường như càng lúc càng lệch xa, tư duy đột ngột của Lục Thiên Thần khiến Đường Phong có chút khó theo kịp.

"Sao tôi nhớ anh trước đây vẫn thường ngủ một mình, trời ạ, tôi sắp bị anh làm cho chóng mặt."

Đầu Đường Phong không biết là bị sự thay đổi liên tục trong câu chuyện của Lục Thiên Thần làm cho choáng váng hay là do cồn gây mê, cậu cảm thấy lý trí và bình tĩnh của mình như đang dần rời xa, chúng bay lên trời với đôi cánh nhỏ, vẫy vẫy chào cậu rồi bay cao.

Hai tay ôm đầu, Đường Phong lắc đầu nói: "Được rồi Lục Thiên Thần, nói cho tôi biết rốt cuộc anh muốn gì, đầu tôi sắp nổ tung mất."

"Sẽ không."

"Gì mà sẽ không?"

"Đầu của cậu sẽ không nổ."

Đúng là một chủ đề kỳ quái.

"Tôi chỉ đang nói ví dụ!" Đường Phong trừng mắt nhìn qua, lần này Lục Thiên Thần không cãi lại, mà chỉ nhìn chằm chằm vào cậu như lúc đầu.

"Dù anh nhìn tôi nữa, tôi cũng sẽ không biến thành đóa hoa đâu." Không chịu nổi nữa, Đường Phong đứng lên cố gắng dùng tay che mắt Lục Thiên Thần, nhưng vừa đứng lên, người sau liền ôm lấy thắt lưng cậu.

Ngay khi Đường Phong che mắt Lục Thiên Thần, người sau đã kéo cậu vào lòng, đồng thời ngã xuống sô pha.

Lục Thiên Thần là một doanh nhân, nhưng cũng là một người đàn ông, đây chính là điều anh từng nói.

May mắn là anh đã từ vai trò doanh nhân chuyển sang vai trò một người đàn ông, mà thời điểm chuyển đổi chính là lúc anh tỏ tình với Đường Phong.

Lục Thiên Thần lại một lần nữa hôn lên người kia, lần này không phải chỉ là một nụ hôn thoáng qua, nụ hôn của anh tuy không quá thành thạo, nhưng đủ mạnh mẽ và đầy tính chiếm hữu, với phong cách riêng của mình.

Đại não của Đường Phong chậm chạp bị Lục Thiên Thần hôn hơn mười giây sau mới phản ứng lại, trời ạ, cậu hiện tại đang bị một người đàn ông cưỡng hôn.

Không, chính xác mà nói là họ đang hôn nhau, vì Đường Phong cũng đã tự đáp lại.

Có thể là do kìm nén quá lâu, có thể là lý trí bị cồn xóa sạch, hoặc cũng có thể là vì hôm nay cậu muốn thả lỏng đến cùng, dưới tiền đề là để chính mình cảm thấy thoải mái, Đường Phong chấp nhận nụ hôn từ Lục Thiên Thần.

Hơi thở của đối phương thật tươi mát, chắc chắn là đã đánh răng trước khi đến đây.

Khi Lục Thiên Thần cởi áo choàng tắm của cậu ra và hôn lên xương quai xanh cùng bờ vai, Đường Phong hiểu ra một điều.

Đây là một kế hoạch được chuẩn bị từ trước, có lẽ Lục Thiên Thần đã nghĩ đến chuyện này khi viếng mộ cậu vào buổi sáng, làm sao để buổi tối có thể lên giường với cậu.

Ngày 11 là một ngày độc thân, hôm nay cậu sẽ không còn độc thân nữa, nhưng dù có lên giường với Lục Thiên Thần cũng không có nghĩa là cậu sẽ thoát khỏi tình trạng độc thân, đúng không?

Người này vẫn tiếp tục suy nghĩ lung tung, rõ ràng đến mức Lục Thiên Thần cũng cảm nhận được. Người sau ác ý lại nghịch ngợm, nhắm chuẩn xác vào điểm yếu của một người đàn ông, khiến Đường Phong bừng tỉnh và rất muốn đá Lục Thiên Thần hai cái.

"Đau!" Người này quá mạnh tay.

"Lần đầu tiên, lỡ tay."

Đường Phong trừng mắt nhìn Lục Thiên Thần, ngay sau đó, người sau trong ánh mắt kinh ngạc của Đường Phong cúi xuống ngậm lấy.

Trời ạ...

Đây là một đêm điên cuồng.

Chương 25

Là một người đàn ông rất bình thường, việc có phản ứng sinh lý khi bị trêu chọc là điều không có gì lạ. Nếu như bị ai đó khống chế điểm yếu mà vẫn không có phản ứng gì thì thật sự nên đi gặp bác sĩ.

Lục Thiên Thần rõ ràng là lần đầu phục vụ người khác, hành động có phần vụng về, cộng thêm răng thường xuyên chạm vào khiến Đường Phong có lúc đau đến mức muốn đấm bay người đàn ông đang nằm sấp trên đùi mình.

Điều giỏi nhất ở người thông minh không phải là họ vốn đã giỏi đến mức nào, mà là dù gặp phải việc lạ lẫm nào cũng kiên trì thử nghiệm, từ đó nhanh chóng nắm vững quy luật và thành thạo mọi việc, nguyên tắc này cũng áp dụng cho chuyện trên giường.

Sau vài lần thử nghiệm, Lục Thiên Thần dần dần nắm bắt được vài bí quyết, giống như một kỵ sĩ đầy tinh thần mạo hiểm, anh ta luôn thích thử ở những góc độ và lực đạo khác nhau, chán ghét sự đơn điệu. Mỗi khi nghe tiếng kêu hoặc hơi thở dồn dập của Đường Phong, anh lại như một chiến binh được nữ hoàng cổ vũ, càng hăng hái duy trì nhịp độ tiến công.

Đây không phải lần đầu tiên Đường Phong được người khác phục vụ. Trước đó, Charles cũng từng làm, nhưng hắn ta luôn thích dùng ánh mắt khiêu khích nhìn cậu, thưởng thức vẻ mặt chìm đắm và mất kiểm soát của cậu.

Thậm chí ở kiếp trước, cậu cũng đã từng được khẩu giao, lại chưa bao giờ lại mãnh liệt như hiện tại.

Theo những kích thích mạnh mẽ từ khoang miệng ẩm ướt và nóng bỏng, cậu không kìm được mà ngẩng đầu lên, hai tay siết chặt mái tóc ẩm ướt của người đàn ông đang ở giữa hai chân mình. Cơ thể tràn đầy sức sống của một thanh niên khỏe mạnh dễ dàng bị khơi gợi lên ngọn lửa và dục vọng, việc cấm dục kéo dài mấy tháng khiến thân thể trẻ tuổi này trở nên quá nhạy cảm.

Cơn dục vọng cuồng nhiệt như cuộn sóng trong bóng đêm Los Angeles. Khi Đường Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, trước mắt cậu là một mảng pháo hoa rực rỡ, những đợt chấn động không ngừng nổ tung trong đầu cậu, trong cơ thể cậu, và cuối cùng lan tỏa khắp mọi ngõ ngách.

"Ư a –" một tiếng than nhẹ thoát ra, thân thể cậu cong lên như cây cung, dưới bầu trời đêm đầy pháo hoa, cậu bắn ra trong khoảnh khắc ấy, dư âm như còn vang vọng, tạo thành âm thanh vo vo bên tai.

Lục Thiên Thần thở dốc, chống tay lên cơ thể rồi cúi đầu nhìn người đàn ông với gương mặt ửng đỏ.

"Đã lâu không phát tiết?" Anh hỏi, vấn đề muôn thuở của đàn ông.

"Như anh thấy đấy..." Đường Phong hơi uể oải nhắm mắt lại, thân thể dần hạ nhiệt từ cơn cao trào, lồng ngực phập phồng liên tục, trán đẫm mồ hôi, một giọt mồ hôi trong suốt lặng lẽ chảy xuống gò má, để lại một vệt nước mờ nhạt, nhìn qua như thể cậu đang khóc.

Người đàn ông trông mệt mỏi và uể oải, khác hẳn với lúc bình thường.

Lục Thiên Thần cúi đầu hôn lên trán cậu, rồi hôn cả vệt nước trên má và nơi khóe miệng của Đường Phong.

"Tôi hối hận." Lục Thiên Thần nói.

"Hối hận gì?" Đường Phong từ từ mở mắt, cảm thấy hơi ngột ngạt nên cậu kéo nhẹ áo tắm. Hai chân vẫn chưa khép lại, không phải vì cậu không muốn, mà là vì Lục Thiên Thần vẫn đang nằm giữa hai chân cậu, anh dường như không có ý định đứng dậy.

Lục Thiên Thần nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu, lặng lẽ quan sát Đường Phong lúc này. Người đàn ông vừa mới giải phóng toàn thân đầy gợi cảm và uể oải khiến tim anh đập nhanh, đây là một Đường Phong khác hẳn so với thường ngày. Nhưng khi nghĩ đến việc trước đây cậu đã bị Charles nhìn chằm chằm suốt một tháng, Lục Thiên Thần lại cảm thấy muốn làm điều gì đó.

"Hối hận vì không lên giường với cậu sớm hơn."

Đường Phong cười rộ lên, đưa tay che trán mình: "Vậy giờ anh định lên giường với tôi sao?"

Bất ngờ, một bàn tay di chuyển xuống dưới, chạm vào nơi không nên chạm, rồi dùng lực ấn xuống. Thân thể Đường Phong run rẩy, suýt nữa phát ra tiếng kêu, cậu trừng mắt nhìn Lục Thiên Thần.

"Anh đang làm gì đấy?" Rất nhanh, Đường Phong cảm nhận được có thứ gì đó đang cọ lên đùi mình qua lớp vải mỏng của bộ âu phục.

Nóng, cứng, và khao khát.

"Lên giường với cậu." Lục Thiên Thần lập tức hôn lên người cậu, và đồng thời Đường Phong nghe thấy tiếng dây lưng bị tháo ra, khóa quần bị kéo xuống.

Ngay sau đó, cậu nhận ra chiến binh đầy khao khát đang nỗ lực tiến vào.

"Tiếp tục không?" Lục Thiên Thần dừng lại đúng lúc, chần chừ trêu đùa trước cửa cậu.

"Giờ mà bảo tôi nói dừng lại thì nói thế nào đây? Muốn làm thì làm, lề mề." Đường Phong hơi thô bạo kéo cúc áo sơ mi của Lục Thiên Thần, không thể để mỗi mình cậu phải khỏa thân.

Hai người giống như những con thú hoang, mãnh liệt quấn lấy nhau trong đêm, Lục Thiên Thần hoàn toàn vứt bỏ sự điềm tĩnh và lý trí thường ngày. Lúc này, chỉ có đam mê và nhiệt huyết, tốc độ và sức mạnh, tất cả những gì gọi là lý trí đều bị ném vào màn đêm cùng với những pháo hoa rực rỡ, nổ tung sạch sẽ.

"A — "

Trong bóng tối, mơ hồ vang lên tiếng rên của một người đàn ông, tiếp theo là tiếng thở dốc của hai người, những âm thanh liên tục của sự hoan lạc, và cơ thể nóng bỏng đẫm mồ hôi va chạm mãnh liệt.

...

Lục Thiên Thần khác với Charles ở chỗ, trên giường, Charles không biết kiềm chế, còn Lục Thiên Thần thì biết khi nào nên dừng lại, để sáng hôm sau họ còn có thể rời giường, ngồi máy bay về.

"Bây giờ là mấy giờ rồi?" Đường Phong mơ màng nằm sấp trên giường, tay đặt lên đầu, một chiếc chăn lụa gấm che đi nửa người dưới. Trên lưng và trước ngực cậu có vài dấu hôn, phần lớn không sâu, chỉ cần vài ngày là sẽ biến mất, không ảnh hưởng đến việc quay phim sắp tới của cậu.

Cơ thể khỏe mạnh của tuổi trẻ thật là tốt.

Đường Phong cảm thán lần thứ một nghìn lẻ một.

"Hừng đông, 2 giờ 23 phút." Lục Thiên Thần vừa tắm xong, quấn khăn quanh thắt lưng, nghiêng người chống tay, nhẹ nhàng xoa lưng và thắt lưng của Đường Phong, thỉnh thoảng cúi đầu hôn lên vành tai và gáy của cậu.

Pháo hoa ngoài cửa sổ đã tắt, nhưng đêm Los Angeles vẫn rực rỡ, chỉ là họ không để ý nữa, vì rèm cửa đã kéo kín, chỉ để lộ chút ánh trăng mờ ảo, bóng của họ chiếu lên góc tường, lặng lẽ dựa sát vào nhau.

Đường Phong hơi nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, chớp chớp mắt.

"Lục Thiên Thần, có phải anh quên chuyện gì không?" Cậu hỏi.

"Tôi và cậu đã hôn nhau, lên giường rồi tắm, vừa rồi tôi cũng đã mát-xa cho cậu, nên chuyện mà tôi quên có phải là... chúng ta cần nghỉ ngơi?" Lục Thiên Thần cúi đầu hôn lên khóe mắt của cậu, rồi nằm xuống bên cạnh Đường Phong, mặt đối mặt, cảm giác nằm cạnh nhau trên giường như thế này khiến anh thấy vô cùng thoải mái.

"Không phải." Đường Phong lắc đầu.

"Không phải? Để tôi nghĩ xem."

Lục Thiên Thần giả vờ suy nghĩ, nhắm mắt lại, thường thường thở dài hoặc làm ra vẻ nghi hoặc theo thói quen, diễn rất đạt.

"Nghĩ ra chưa?" Đường Phong đưa tay chọc chọc chóp mũi Lục Thiên Thần, cảm thấy vui vui, cậu lại nhéo nhéo gương mặt đối phương, cuối cùng dịu dàng vuốt ve thái dương của anh, chỉnh lại mấy sợi tóc rối.

Động tác quan tâm của một người đàn ông trưởng thành xuất hiện một cách tự nhiên.

Lục Thiên Thần mở mắt: "Là chuyện giữa cậu và Fiennes."

"Chúc mừng, anh đoán đúng rồi." Đường Phong mỉm cười, "Vậy anh có muốn biết bí mật của tôi không?"

"Nếu cậu muốn nói, tôi sẵn sàng lắng nghe. Nếu cậu không muốn, tôi cũng không ép."

"Anh lại đẩy vấn đề khó cho tôi. Tôi nên khen anh thông minh hay gọi anh là gian xảo đây?" Đường Phong nhích đến chỗ Lục Thiên Thần nhẹ nhàng hôn anh một cái. Trong mối quan hệ này, cậu không phân định ai trên ai dưới, ai chủ động ai bị động, nếu muốn hôn, cậu sẽ chủ động.

Thói quen chủ động chứ không chờ đợi.

"Vậy tạm thời không cần nói với tôi." Lục Thiên Thần ôm lấy thắt lưng cậu, khẽ nói.

"Tại sao? Tôi tưởng anh muốn biết." Đường Phong cười nhẹ, đưa lưỡi liếm vành tai Lục Thiên Thần. Cậu cảm thấy lực ôm của anh trong khoảnh khắc tăng lên.

"Đây là bí mật của cậu. Khi nào cậu muốn chia sẻ, tôi sẽ vui vẻ đón nhận, nếu cậu không muốn, tôi sẽ không ép buộc." Lục Thiên Thần khẽ thở dài, giờ anh mới hiểu tại sao Charles lăng nhăng lại mê mẩn Đường Phong. Cậu không hề nhút nhát hay ngượng ngùng như anh tưởng, mà tự nhiên tận hưởng niềm vui và sự ấm áp mà những nụ hôn và cái ôm mang lại.

Điều này khiến cả hai đều thấy thoải mái, dù sao không có mấy ai lại thích ép buộc đối phương,? Không phải ai cũng có sở thích mạnh bạo, đúng không?

"Được rồi."

Đường Phong gật đầu, chờ đến khi cậu muốn nói thì sẽ nói.

Còn về mối quan hệ hiện tại của cậu với Lục Thiên Thần, Đường Phong chỉ hy vọng sáng mai anh đừng yêu cầu cậu chịu trách nhiệm.

Thật xin lỗi, dù cậu thích cảm giác ấm áp, nhưng giờ vẫn chưa sẵn sàng đưa ra quyết định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ