Chương 16 - 20 (Quyển 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 16

"Tôi thấy cậu đi cùng Charles, hai cậu là bạn sao?" Robert cứ vậy mà trò chuyện với Đường Phong khi hai người đang ở trong nhà vệ sinh.

"Cũng có thể coi là vậy, nhưng anh ta cũng là ông chủ của Âu Đức, đang đầu tư một bộ phim, mà tôi vừa nhận được một vai diễn trong đó. Hôm nay, anh ta đưa tôi đến để mở rộng kiến thức." Đường Phong mỉm cười đáp, nhưng thầm nghĩ họ nên ra ngoài nói chuyện.

"Ồ, tôi cũng nghe về Charles, mặc dù chưa gặp cậu ta. Xem ra như không phải tất cả những lời đồn đều đúng, cậu ta trông như một ông chủ tốt. Học hỏi thêm là điều tốt, nói chuyện với nhiều người khác sẽ giúp cậu thu được không ít điều hữu ích. Đường Phong, tôi nhớ tên cậu dù tôi không giỏi tiếng Trung." Robert cười, "Có vẻ chúng ta đã đứng nói chuyện trong nhà vệ sinh quá lâu rồi."

Đường Phong gật đầu cười: "Nếu ngài Robert không ngại, chúng ta có thể ra ngoài uống cocktail."

Hai người đàn ông, có vẻ tuổi tác không chênh lệch nhiều, rời nhà vệ sinh và định tìm một nơi yên tĩnh, lấy một ít bánh ngọt và hai ly rượu để ngồi xuống trò chuyện. Nhưng ngay lúc đó, ở một góc bữa tiệc, có vẻ như đang xảy ra tranh cãi giữa một người đàn ông và một người phụ nữ.

Robert nhận xét: "Trong một vài bữa tiệc, cậu có thể gặp phải những chuyện như vậy, quen rồi sẽ ổn thôi."

"Chờ một chút, thật ngại quá Robert, hình như tôi biết người kia." Đường Phong chợt nhận ra người phụ nữ mặc váy da đen trong cuộc tranh cãi, cậu xin lỗi Robert rồi nhanh chóng xoay người chạy tới chỗ đó.

Có cơ hội trò chuyện với cố vấn trưởng của tập đoàn truyền thông D là điều hiếm có, nhưng Đường Phong lúc này lại có việc quan trọng hơn cần giải quyết.

"Thật là một người kỳ quái." Robert khẽ cười, dựa lưng trên thân cây nhìn theo bóng lưng Đường Phong, trong mắt lộ ra chút tán thưởng. Ở những bữa tiệc như thế này không thiếu những minh tinh hay người muốn tiến thân trong giới giải trí cố gắng tiếp cận ông, nhưng hôm nay ông lại chủ động nói chuyện với một người xa lạ, vốn tưởng là một quý ông thành công, nói chuyện một hồi mới biết hóa ra người đó chỉ là một minh tinh mới bước chân vào Hollywood.

"Thanh niên nhiệt tình hiện giờ không còn nhiều."

Nơi xảy ra cãi vã đã thu hút không ít người xung quanh đứng xem, nhưng không ai can thiệp.

Hai người đang tranh cãi là một nam một nữ, ngoài hình xuất sắc, dễ dàng nhận ra họ là minh tinh hoặc người mẫu. Một trong số đó là Lilith, bạn gái của Chino mà Đường Phong đã gặp không lâu trước đó.

"Gái điếm! Con đàn bà điên!" Lời chửi hiếm có dành cho nữ giới, người thanh niên kia giữ lấy một tay của Lilith nhìn có vẻ muốn đánh cô, mắng thì mắng, nếu xảy ra đánh nhau, người xung quanh sẽ không đứng yên nhìn.

Tuy nhiên, Đường Phong đã nhanh hơn, chạy tới nắm lấy tay của người thanh niên và đưa Lilith sang một bên: "Được rồi, đừng đánh."

Đối diện với Đường Phong, người thanh niên khinh thường nâng cằm: "Mày là ai? Muốn đánh nhau à? Hay muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Nhìn mày xem, chỉ là một thằng nhóc khỉ vàng thấp kém!"

Người thanh niên nồng nặc mùi rượu, rõ ràng là một người phương Đông, lại không kiêng nể gì, cố gắng vùng tay khỏi Đường Phong, nhưng Đường Phong nắm chặt không buông khiến cậu ta không thể vung tay thoát khỏi, cuối cùng Đường Phong tự buông.

"Cậu thật ghê tởm." Đường Phong vội vàng đỡ Lilith, người cũng đang nồng nặc mùi rượu, nửa dựa vào cậu không có chút sức lực nào, ân cần hỏi, "Lilith, cô không sao chứ?"

"Nó thì có chuyện gì, con điếm không biết xấu hổ này! Ha, khỉ vàng, mày lo cho bản thân thì hơn, buông nó ra, nó là bạn gái tao. Mày muốn đánh nhau sao? Vậy đến đây, tao sẽ biến mặt mày thành mặt lợn."

Người thanh niên cuộn tay áo, vẻ mặt hung hãn chuẩn bị đánh nhau với Đường Phong.

Đàn ông đánh đàn bà, các quý ông xung quanh không thể khoanh tay đứng nhìn.

Nhưng đàn ông đánh với đàn ông, một vài người đứng xem thậm chí còn vỗ tay cổ vũ, như chờ đợi một màn kịch hay.

Tranh luận với một kẻ say rượu còn khó hơn cả đàn gảy tai trâu, Đường Phong giao Lilith cho một phụ nữ đứng bên cạnh, muốn đánh nhau, cậu cũng không sợ, một kẻ đàn ông đánh một cô gái nên bị dạy dỗ.

"Mẹ cậu không dạy cậu lễ phép cơ bản sao? Không sao, tôi có thể dạy cậu." Đúng lúc Đường Phong chuẩn bị hành động, Charles mặc Âu phục lịch lãm tiến tới.

Người thanh niên thấy thêm một người nữa đến, định nói gì đó thì bị Charles đấm thẳng vào mũi, máu mũi lập tức tuôn ra.

"Chết tiệt!" Người thanh niên xoay người vung lên nắm tay về phía Charles, người sau chặn lại bắt lấy nắm đấm nhìn qua thấy lục đạo mười phần nhưng vô dụng của cậu thanh niên, rồi hực hiện một cú vật vai đẹp mắt.

Người thanh niên rơi xuống đất, kêu rên đau đớn, không còn sức lực tiếp tục gây rối, một tay ôm bụng một tay ôm cái mũi liên tục chảy máu, giống như một con lợn rừng lăn qua lăn lại trên mặt đất, Charles đi qua đá thêm một cú vào mông cậu ta.

"Những chiêu hoa tay múa chân cậu học từ huấn luyện viên không thích hợp để đánh nhau. Nếu cậu muốn học làm thế nào để ra tay nhanh hơn, tôi có thể dạy cậu." Charles đùa giỡn một chút rồi nâng cằm vẻ mặt đắc ý đi về phía Đường Phong, nhưng người kia đã đưa Lilith đến khu vực nghỉ ngơi.

"Mẹ nó! Tao sẽ không bỏ qua cho chúng mày!" Người thanh niên nằm trên mặt đất hét lên giận dữ.

"Thật là một tên đáng ghét." Charles cười khẩy, quay lại đá thêm một cú vào người tên kia, ai bảo tên này xui xẻo, trách không được người khác.

. . .

. . .

Đường Phong đỡ Lilith vào phòng nghỉ của buổi tiệc. Cô nàng đã uống quá nhiều và đang nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh. Charles thấy vậy liền gọi nhân viên phục vụ tới, kéo Đường Phong sang một bên.

"Được rồi, việc này để người khác lo. Tôi nói thật, tôi không biết cậu lại thích làm anh hùng cứu mỹ nhân như vậy, Đường đại anh hùng?" Charles vừa ôm thắt lưng Đường Phong vừa cười nói, "Lần sau đừng tự mình đấu tranh anh dũng. Nếu khuôn mặt cậu bị đánh, tôi sẽ rất đau lòng, rất tức giận."

"Khuôn mặt?" Đường Phong cười một tiếng, đẩy Charles ra. Dù Charles có đối tốt với cậu thế nào, trong mắt người đàn ông này cậu vẫn chỉ là một món đồ để lên giường, thích tuổi trẻ của cậu, khuôn mặt và thân thể của cậu.

"Ha ha, đương nhiên, tôi chỉ lo ảnh hưởng đến việc quay phim của cậu thôi! Lẽ nào cậu nghĩ tôi chỉ thích vẻ ngoài của cậu sao? Ôi, cục cưng, nhìn xem, trong buổi tiệc này có bao nhiêu người mẫu và minh tinh xinh đẹp. Nếu tôi chỉ quan tâm đến bề ngoài, tôi đã sớm ở cùng những người khác rồi, đúng không?"

Charles giống như một chú chó lớn đi theo sau Đường Phong, hình ảnh này khiến cậu ít nhiều cũng cảm thấy bớt giận.

"Cậu thích cô nàng kia sao? Tôi không thấy cô ta có gì đặc biệt." Charles liếc nhìn về phía nhà vệ sinh, tỏ vẻ khinh thường, "Mùi nước hoa của cô ta khiến tôi buồn nôn, cô ta quá gầy, như một bộ xương không có thịt. Đừng giao du với những nữ minh tinh, phần lớn họ đều rất dơ bẩn, không biết đã ngủ với bao nhiêu đàn ông."

"Tôi cũng từng ngủ với anh." Đường Phong trừng mắt nhìn Charles. Trong giới giải trí, có nhiều nữ minh tinh vì sự nghiệp mà qua lại với những người quyền lực, nhưng không phải ai cũng như vậy. Đường Phong không thích cách Charles khinh thường người khác, đặc biệt là khi Lilith còn là bạn gái của Chino.

Dù xảy ra chuyện gì, Đường Phong nghĩ cậu nên báo cho Chino trước.

Ở một bên nghe Đường Phong nói chuyện điện thoại với Chino, Charles ngồi xuống ghế da ở trong phòng, giọng điệu không tốt nói: "Đàn ông nào phụ nữ đấy."

Đường Phong quay lại trừng mắt nhìn Charles, người sau bĩu môi không nói gì thêm.

Nhân viên phục vụ dìu Lilith ra khỏi nhà vệ sinh, Đường Phong tiến lên giúp đỡ đặt cô ấy lên giường, đưa tiền boa cho nhân viên và yêu cầu họ mang một cốc nước đến.

"Còn hai ly champagne nữa," Charles xen vào một câu khi thấy Đường Phong đang chăm sóc Lilith, rồi nói tiếp, "Để cô ấy nằm đó đi, cô ấy chỉ uống quá nhiều thôi."

Đường Phong ngồi xuống bên cạnh Charles. Hai người họ không phải đợi lâu, chỉ hơn mười phút sau Michael Chino đã vội vàng đến, lúc thấy Charles, hai người đàn ông từng xích mích cách đây không lâu chỉ liếc nhìn nhau mà không chào hỏi.

"Cô ấy uống say rồi," Đường Phong nói.

"Cảm ơn cậu, Đường Phong, thật sự cảm ơn," Chino thở dài, sau đó tiến đến giường và nhìn người phụ nữ đang ngủ, hơi nhíu mày.

Đường Phong đứng bên cạnh nói: "Bất kể giữa hai người có chuyện gì, tôi nghĩ cả hai nên nói rõ ràng với nhau."

Có lẽ tiếng nói chuyện của họ đã đánh thức Lilith, cô ấy từ từ mở mắt, còn mơ màng chưa rõ mọi chuyện, vừa thấy Chino, sắc mặt cô lập tức thay đổi, lớn tiếng mắng: "Cút! Cút ngay!"

"Lilith, đừng làm loạn," Chino cố gắng đến gần, nhưng bị Lilith đẩy ra. Lần thứ hai anh tiến đến, cô lại bật khóc.

"Tôi hận anh, tôi hận anh! Tôi không phải là Fiennes Đường, anh hiểu không? Người đàn ông đó đã chết rồi, sao anh có thể có những suy nghĩ ghê tởm như vậy!"

Lilith bỗng nhiên khóc lớn làm Đường Phong đứng bên cạnh ngây người. Cậu vừa nghe thấy tên kiếp trước của mình?

Chương 17

Tối hôm đó, Chino đã kiên quyết đưa Lilith về, Đường Phong không thể quên được hình ảnh Lilith khóc thảm thương ngày hôm đó, cũng như những lời cô nói khiến cậu cảm thấy kinh ngạc và khó hiểu.

Chino thích Fiennes? Thích cậu? Ngay cả trong mơ cũng gọi tên cậu?

Làm sao có thể!

Sau khi trở về, Đường Phong gần như suốt cả đêm chỉ nghĩ đến những lời Lilith nói. Vì quá bất ngờ và khó hiểu, cậu đã đuổi Charles và Lục Thiên Thần ra khỏi phòng để có thể yên tĩnh một mình.

Cậu cần yên lặng, một mình yên lặng.

Quan hệ giữa cậu và Chino trước đây khá kỳ lạ. Người ngoài đều tưởng rằng họ có mối quan hệ tốt, thực tế lại không phải vậy, Chino dường như có điều gì đó không vừa ý với cậu, mỗi lần gặp đều chế giễu, khiến Đường Phong nhiều lần cãi nhau với Chino.

Một người trưởng bối và một người hậu bối?

Nhiều lúc nhớ lại, Đường Phong cảm thấy mình thật trẻ con. Nhưng mỗi khi thấy khuôn mặt khó chịu của Chino, nghe giọng nói làm người ta bực mình, cậu không nhịn được mà phản pháo lại.

Cho tới nay, cậu luôn nghĩ rằng Chino chỉ vì không ưa cậu nên mới hay khiêu khích, cậu cực kỳ tin vào suy nghĩ này.

Cho đến khi sống lại, Đường Phong tiếp xúc với Chino nhiều hơn, cậu phát hiện ra rằng anh ta không xấu, chỉ là có tính cách trẻ con, tùy hứng và thích đùa giỡn, dù vậy, cậu vẫn không nghĩ rằng trước đây Chino gây khó dễ cho cậu là vì thích cậu.

Đường Phong không hề tự tin đến mức đó.

Hôm nay, khi Lilith say rượu, mắng chửi trong cơn đau khổ, tất cả đều nói lên rằng Chino đã yêu thầm Fiennes Đường, từ trước đến giờ những lần khiêu khích chỉ là để thu hút sự chú ý của Fiennes, cũng chính là cậu.

Trời ạ, cậu cứ nghĩ rằng cách yêu đương trẻ con này sẽ không xảy ra ở một người trưởng thành, sự thật không phải vậy. Chino thực sự nghĩ rằng mỗi lần đấu khẩu với cậu sẽ thu hút sự chú ý của cậu, Chino chưa bao giờ nói chuyện với cậu một cách chân thành, càng không nói đến việc thổ lộ.

"Ôi trời ơi..." Đường Phong nằm trên giường, che mắt, đến giờ vẫn không thể tin nổi chuyện này.

Là giả đúng không? Chắc chắn có hiểu lầm ở đâu đó.

Đường Phong quyết định ngày mai sẽ đến phim trường nói chuyện với Chino về vấn đề này. Cậu không thể nào quên được chuyện này!

...

...

"Hôm nay cậu ấy có vẻ lạ lùng," Lục Thiên Thần bị đuổi ra ngoài, mặc áo ngủ ngồi trong phòng khách. Cả hai chỉ bật một chiếc đèn hình vuông đặt dưới đất mang phong cách nghệ thuật hiện đại, ánh sáng mềm mại tỏa ra một lớp mỏng manh, nhưng ngay cả ánh sáng dịu nhẹ đó cũng không thể làm giảm đi phần nào sự căng thẳng giữa hai người đàn ông này.

Charles cầm tách cà phê, không biết tối nay anh định thức trắng hay không, nghe Lục Thiên Thần nói, anh chỉ cười lạnh: "Hay là cậu nói rõ ra, có phải tôi đã làm chuyện gì với Đường Phong trong bữa tiệc hoặc trên xe hay không? Hơn nữa, cậu nghĩ rằng tôi ép buộc cậu ấy. Được rồi, tôi muốn làm vậy, nhưng sự thật là tôi và Đường Phong đã quyết định để chuyện đó lại cho lần sau."

Họ từng là bạn học đại học, vì ngưỡng mộ lẫn nhau và có cùng giá trị quan nên mới hợp tác cùng nhau.

Họ cùng nhau tạo dựng tài sản, cùng nhau mở rộng sự nghiệp và lãnh thổ.

Họ có tình bạn, nhưng đối với hai người đàn ông kiêu ngạo và ích kỷ, tình bạn cũng sẽ thay đổi khi lợi ích thay đổi.

Ít nhất cho đến bây giờ, hợp tác với nhau mang lại nhiều lợi ích hơn là trở thành đối thủ.

Nếu không đến mức tuyệt vọng, hai người đàn ông thông minh này sẽ không trở mặt thành thù, vấn đề là hiện nay có gì để họ phản bội nhau không?

Có thể có, mà cũng có thể không.

Lục Thiên Thần và Charles giống như đứng trước ngã ba, do dự không biết nên tiếp tục đi chung một con đường hay tách ra, mà dường như, họ đã bắt đầu thấy được nguồn cơn của mâu thuẫn.

Vì một người đàn ông sao?

Trời ạ, lý do này nếu nói ra trước đây sẽ khiến họ cười to ba ngày ba đêm. Một người phụ nữ còn không đủ để khiến họ đối đầu nhau, huống chi là một người đàn ông.

Nhưng đó là vì họ chưa từng gặp ai đủ quan trọng để họ coi trọng. Còn bây giờ thì sao? Giờ đây, mọi chuyện không còn dễ nói, mỗi ngày tiếp xúc nói chuyện, họ dần dần nhận ra có một người càng ngày càng thu hút họ.

Hai người đàn ông hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra, vừa thăm dò lẫn nhau, trong bầu không khí ba người tưởng như bình yên nhưng lại ẩn chứa sóng gió ngầm. Cả hai đều ngầm thăm dò đối phương.

"Vậy cậu ấy bị làm sao?" Lục Thiên Thần hỏi lại, vô tình anh ngày càng quan tâm đến người đàn ông kia, đến mức chính anh cũng nhận ra, dẫu có biết cũng không thể ngăn lại sự xung động này, huống chi Lục Thiên Thần vốn không muốn ngăn lại.

Charles thở dài: "Tôi cũng không biết. Hôm nay cậu ấy làm anh hùng cứu mỹ nhân từ tay một kẻ ngốc, cứu một người phụ nữ, cô ta là bạn gái của đối tác làm phim hiện tại của cậu ấy. Sau đó, tôi và cậu ấy chăm sóc cô ta, Đường Phong gọi điện cho Chino, và Chino đến đón cô ta đi."

Trần thuật cực kỳ ngắn gọn và lưu loát, như dòng nước chảy.

"Chỉ thế thôi?"

"Chỉ thế thôi, nhưng có một điều không đúng." Nhíu mày, Charles nhớ lại tình hình lúc đó, "Cô ta vừa khóc vừa nói vài lời."

Lục Thiên Thần ngẩng đầu lên: "Nói gì?"

"Tôi hận anh, tôi hận anh! Tôi không phải là Fiennes Đường, anh có hiểu không? Người đàn ông kia đã chết, sao anh có thể có ý nghĩ xấu xa ghê tởm như vậy..." Charles nhớ rõ những gì Lilith đã nói, ngón tay anh gõ nhẹ lên đầu gối, "Rất kỳ quái đúng không, Michael Chino vậy mà thích một người đàn ông đã qua đời, hơn nữa người đó đã gần bốn mươi tuổi, không lạ gì khi cô gái trẻ đó phát điên, ha ha."

"Fiennes Đường..." Lục Thiên Thần sờ cằm, nhớ lại rằng Đường Phong từng nói Fiennes Đường là thần tượng của cậu, chẳng lẽ vì biết chuyện này mà tâm trạng không tốt?

Không hẳn, với sự hiểu biết của anh về Đường Phong trong mấy tháng qua, Đường Phong chưa đến mức buồn chán vì một thần tượng mà trở nên trầm mặc.

Chính là vì Đường Phong thường quá bình tĩnh, quá thành thục, mới khiến cho một lần thất thố trở nên rõ ràng như vậy, rõ ràng đến mức làm những người quan tâm đến cậu cảm thấy tò mò mãnh liệt.

"Đường Phong có phản ứng gì sau khi nghe những lời đó không?" Lục Thiên Thần hỏi.

"Cậu ấy có vẻ ngạc nhiên và sửng sốt." Charles liếc nhìn bạn mình, "Ý của cậu là Đường Phong và Fiennes Đường có quan hệ gì đó? Cái này tôi biết, họ đều họ Đường mà."

Một câu nói đùa không hề buồn cười.

"Đường Phong không biết Fiennes." Ít nhất đó là những gì Lục Thiên Thần nhớ, kể từ khi Đường Phong xuất viện, cậu đã có những thay đổi rõ rệt so với trước.

Chẳng lẽ điều này liên quan đến việc Đường Phong thay đổi? Lục Thiên Thần yên lặng ghi nhớ cái tên Fiennes Đường vào trong lòng.

"Cậu có manh mối gì à?" Lục Thiên Thần trầm tư, không thể qua mắt Charles. Với Đường Phong trước đây, anh không biết nhiều, nên cũng không nhận ra sự thay đổi lớn của cậu hiện tại, nhưng anh không phải là kẻ ngốc.

Trước đây, Lục Thiên Thần coi Đường Phong như một thứ rác rưởi, không bao giờ để ý, thậm chí còn đưa cậu lên giường của mình. Bây giờ thì sao? Anh không ngốc đến mức tin rằng Lục Thiên Thần chỉ vì Đường Phong có tiềm lực và giá trị mà theo đuổi hộ tống cậu, thậm chí chạy theo cậu đến Mỹ đóng phim. Điều này không phải là hành động của người mà Charles từng biết.

Lý do duy nhất chỉ có thể là một: Lục Thiên Thần ngày càng để ý đến Đường Phong, hơn nữa điều đó đột ngột nảy sinh.

Vậy trước đây Đường Phong và Lục Thiên Thần sống chung thế nào, tại sao mối quan hệ vốn căng thẳng giờ lại dần hòa dịu? Charles cũng có những nghi hoặc của riêng mình.

"Đường Phong trước đây rất khác với bây giờ. Tôi không biết liệu một người mất trí nhớ có thể biến thành một người khác hay không, nhưng rõ ràng là một người mất trí nhớ không thể quen thuộc với nước Mỹ như vậy. Đường Phong biết cách giao tiếp với đoàn làm phim Hollywood, tiếng Anh lưu loát, và cả năng lực biểu diễn xuất sắc."

Lục Thiên Thần nhíu mày, cuối cùng anh kết luận: "Cậu ấy dường như là một người khác."

Charles đặt ly cà phê lên bàn, hai tay khoác lên ghế sofa và cười: "Tôi biết, Đường Phong nhất định là thiên sứ giáng trần."

"Sao cậu không nói là ma quỷ?"

"A, ma quỷ cũng được, nếu cậu ấy là ma quỷ, tôi sẵn lòng xuống địa ngục cùng cậu ấy."

Họ nói gì cũng vô ích, không có cách nào đưa ra kết luận, dù sao, bất cứ cách giải thích nào cũng đều có vẻ quái dị.

Nhưng có một điểm chắc chắn: từ cuộc trò chuyện của họ, cả hai đều nhận ra sự quan tâm quá mức của đối phương đối với Đường Phong. Điều này đại diện cho cái gì?

Có lẽ không lâu sau sẽ có câu trả lời.

Chương 18

Điện ảnh: Satan's Alley.

Cảnh quay thứ 17, ban ngày, bờ biển bên ngoài nhà thờ, quay cảnh ngoại, cảnh tình cảm.

Ghi chú: Cận cảnh.

Nâng một thùng quần áo bẩn, tu sĩ Đường một mình giặt quần áo bên bờ biển. Đôi tay của cậu thon dài trắng nõn, ánh mắt dừng lại trên bọt biển màu xám trên áo tu đạo, không có tiêu cự, không biết đang nghĩ gì.

Hiện tại còn rất sớm, mặt trời còn chưa mọc từ biển, chỉ có một lớp ánh sáng màu trắng sữa mỏng nửa trong suốt chiếu lên nơi giao thoa giữa biển và trời, tạo nên vẻ huyền bí và tĩnh mịch.

Bầu trời đổi thành màu trắng bạc, sóng biển từ xa tới gần đánh vào tảng đá ven biển, gió lạnh thổi vù vù, nước biển lạnh lẽo dần dần khiến ngón tay trắng nõn của tu sĩ động lạnh biến thành hồng hồng.

Cậu đang nghĩ gì?

Có thể là nghĩ đến những ngọn nến trắng rơi vãi đêm đó, có thể là nhớ đến nụ hôn nồng cháy đầy nhiệt tình của Chris.

Trước mặt Chúa, cậu lại một lần nữa phạm vào tội lỗi không thể tha thứ. Đêm đó, cậu đẩy Chris ra, chạy về phòng nhỏ hẹp của mình trong tình trạng chật vật. Vì không thể nói chuyện, cậu chỉ có thể run rẩy mở kinh thánh ra, yên lặng ghi nhớ trong lòng, rồi đưa tay vuốt ve đôi môi mình, đôi môi bị Chris hôn vẫn còn lưu lại hơi ấm và nhiệt tình.

Cậu không thể chịu nổi sự kích thích này, thật sự vì một nụ hôn của Chris mà cậu lại kích động như vậy.

Lẽ nào cậu sinh ra đã như thế?

Cậu không biết, nội tâm cậu mâu thuẫn và đau khổ. Sau ngày đó, cậu cố gắng tránh xa Chris, không còn lén lút nhìn anh nữa, càng cố gắng, cậu lại càng muốn quay đầu lại xem người đàn ông tóc vàng kia có ở bên cạnh cậu không.

Nhưng không, Chris không còn đặc biệt quan tâm cậu nữa, như thể chuyện xảy ra đêm đó chỉ là một giấc mơ mờ ảo, một cám dỗ ác ma dẫn đến địa ngục, như thể chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Đối phương chỉ đang trêu đùa cậu? Tu sĩ miên man suy nghĩ, tay tê buốt giặt quần áo, ngón tay của cậu đã bị nước biển lạnh lẽo làm đông cứng đến mức mất cảm giác. Sự lạnh lẽo này từ đầu ngón tay dần dần lan vào tim cậu.

"Tôi không ở phía sau cậu, cậu thất vọng hay đau lòng?"

Giọng nói từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ khiến cậu giật mình tỉnh giấc, vang lên ngay phía sau cậu, tu sĩ cúi đầu nhìn mặt biển, chắc là ảo giác, cậu sẽ không đáp lại Chris.

"Không thể nói chuyện không có nghĩa là cậu có thể trốn tránh mọi thứ." Chris từng bước tiến tới phía sau Đường, nhẹ nhàng gọi tên cậu, "Đường."

Giọng nói tiếng Trung chuẩn xác, như từ bên kia đại dương bay đến, mang theo bao nỗi chua xót và cô đơn.

Đường cố gắng nhắm mắt lại, đừng đến gần cậu, đừng cám dỗ cậu nữa.

Nhưng sự việc luôn trái ngược với lời cầu khẩn của cậu, Chris bất ngờ tiến lên và ôm chặt lấy tu sĩ, khiến cậu hoảng sợ và giãy dụa mạnh mẽ, so với Chris trẻ trung và mạnh mẽ, Đường hoàn toàn không phải là đối thủ.

Họ lăn mình trên bãi cỏ cạnh mỏm đá ven biển, tu sĩ không thể nói chuyện cũng không thể thở, thậm chí có lẽ cậu không biết liệu mình có nên cầu cứu hay không.

Chris dùng hai tay ôm chặt lấy thân thể cậu, mạnh mẽ như hai gọng kìm sắt ghìm chặt lại, khiến cậu có cảm giác như cơ thể mình sắp bị cắt đứt.

Tiếng thở của Chris gấp gáp, nhiệt độ từ tay và thân thể anh ấy truyền tới, tất cả đều rõ ràng giữa làn gió biển lạnh lẽo, mọi giác quan của cậu như bị phóng đại lên nhiều lần. Tu sĩ cắn chặt môi, bọn họ lăn đến một chỗ cỏ dại mọc đầy, Chris bắt đầu kéo quần của cậu.

Trời ơi, cậu cảm nhận được bàn tay nóng bỏng của Chris đang lướt trên cơ thể mình.

"Cắt! Tốt! Nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị cho cảnh tiếp theo." Ngay khi tình huống lên đến cao trào, đạo diễn Lý Nguy bình tĩnh hô dừng, giọng ông to rõ, đánh thức toàn bộ nhân viên đang theo dõi.

Chỉ mới xem trực tiếp thôi mà mọi người đã cảm thấy xúc động không gì sánh bằng. Trong tương lai, khi cảnh này được trình chiếu trên màn ảnh lớn, qua sự khuyếch trương của hình ảnh và âm nhạc hậu kỳ, cảnh này chắc chắn sẽ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng khán giả. Dù sao, cảnh này không chỉ có cảm xúc mạnh mẽ mà còn có phong cảnh đẹp như mơ.

Đạo diễn vừa ra hiệu dừng, các trợ lý diễn viên liền chạy tới. Chino, người vẫn còn nằm trên Đường Phong, ra dấu với trợ lý rằng anh có thể tự đứng lên, vừa đứng dậy, Chino liền kéo Đường Phong đứng dậy theo, người đã nhanh chóng mặc lại quần.

"Không làm cậu sợ chứ?" Chino cười với vài phần tinh nghịch, anh không cố ý lợi dụng tình thế, nhưng khi đang tập trung diễn xuất, không may lại chạm vào những chỗ không nên chạm. Khi anh cởi quần của Đường Phong, phát hiện ra cậu vẫn mặc quần lót tam giác bên trong, điều này khiến anh hơi thất vọng.

Đường Phong giả vờ tức giận, trừng mắt với Chino dùng lời nói đùa để phá tan không khí ngượng ngùng: "Đúng vậy, anh thật sự làm tôi sợ muốn chết."

Hai người cùng nhau đi đến khu nghỉ ngơi bên cạnh phim trường ngồi xuống, nhân viên hóa trang chạy tới chỉnh sửa lớp trang điểm, họ uống nước giải khát.

Nhân viên phim trường bắt đầu chỉnh lý lại hiện trường. May mắn là mặc dù phải quay một vài cảnh thân mật ở ngoài trời, do địa điểm quay khá hẻo lánh nên tránh được việc người ngoài tụ tập hay quấy rối.

Dù vậy, đạo diễn vẫn yêu cầu nhân viên thiết lập một vài vật cản bên ngoài để ngăn người lạ tiến vào.

"Cứ thoải mái, đừng căng thẳng. Đường Phong, cậu lần đầu tiên quay cảnh hở người, không cần phải lo lắng gì cả. Chúng ta không quay phim khiêu dâm, chỉ là để tăng thêm sự hấp dẫn và nghệ thuật cho nội dung phim, một vài cảnh giường chiếu là không thể thiếu." Đạo diễn Lý Nguy nhanh chóng đến và nói chuyện với họ.

Hiện tại, Đường Phong là một diễn viên lớn lên ở Trung Quốc, mà đạo diễn Lý Nguy, cũng là người Trung Quốc, hiểu rằng những người lớn lên ở phương Đông như Đường Phong thường rất kín đáo và dễ ngại ngùng. Thường ngày, Đường Phong có vẻ ôn hòa và điềm tĩnh, điều này dễ khiến người khác nghĩ rằng cậu là người bảo thủ.

Lý Nguy có chút lo lắng rằng Đường Phong, là một diễn viên mới, lại phải lần đầu tiên đóng cảnh giường chiếu, có thể sẽ cảm thấy áp lực tâm lý.

"Một lúc nữa tôi cần hai cậu nhập vai theo tâm trạng của hổ và mèo. Đường Phong là con mèo bị áp bức phải cong lưng lại, Chino thì cố gắng thể hiện sự bá đạo và hung hãn hơn, vì cậu cần không chỉ xé rách thân thể của tu sĩ mà còn cả tâm lý của cậu ấy, để diễn đạt sự đối lập giữa tình cảm mãnh liệt và mâu thuẫn." Đạo diễn Lý Nguy nói vài câu với hai người rồi rời đi, để cho họ có chút thời gian suy ngẫm.

Sau khi đạo diễn rời đi, Chino liền làm động tác hổ huơ móng vuốt và cười nói: "Thật tuyệt, tôi là hổ, lát nữa tôi sẽ ăn sạch cậu."

Mặc dù người đàn ông này vẫn thích đùa cợt như thường ngày, nhưng Đường Phong lại cảm thấy có gì đó không tự nhiên và cứng nhắc từ Chino.

Chẳng lẽ là do chuyện đã xảy ra vào tối hôm trước?

Đường Phong rất muốn hỏi Chino, chỉ là chút nữa bọn họ sẽ quay phim, cậu nghĩ họ nên để chuyện này lại sau khi công việc kết thúc.

...

...

Phim: Satan's Alley

Cảnh quay thứ 18, sáng sớm, cạnh biển, quay ngoại cảnh, cảnh giường chiếu.

Chris gắt gao đè lên tu sĩ, thô bạo xé rách quần áo của Đường. Mảnh vải mỏng manh nhanh chóng bị xé toạc trong tay Chris.

"Đừng từ chối tôi, đừng từ chối tôi..." Chris kéo xuống cổ áo của Đường, cúi đầu hôn lên gáy tu sĩ một cách ngây ngô lại đầy nhiệt tình.

Hành động của anh có phần thô lỗ, nhưng lời nói lại dịu dàng, mang theo một sự cầu xin khẩn thiết.

Tu sĩ không có cách nào nói chuyện, chỉ có thể phát ra những âm thanh nhỏ bé từ sâu trong cổ họng, đôi mắt mở to, không thể hiện đau khổ hay nhục nhã, mà chỉ có sự hoang mang và áp lực mà chính cậu cũng không hiểu rõ.

Đúng lúc này, Đường Phong cảm nhận được một chút chất lỏng ấm áp nhỏ xuống cổ cậu. Trước khi cậu kịp nhận ra đó là gì, Chino bỗng ôm chặt lấy cậu, và cậu nghe thấy tiếng nức nở gián đoạn bên tai.

"Cắt!" Đạo diễn lại hô dừng.

"Anh không sao chứ?" Đường Phong lo lắng hỏi, mặc dù chính cậu mới là người bị xâm phạm trong cảnh này, thế mà Chino lại là người khóc.

"Tôi không sao." Chino lắc đầu, nở một nụ cười gượng gạo với Đường Phong. Anh nhìn không tốt lắm, vẻ mặt suy sụp khổ đau, không giống với yêu cầu của đạo diễn là sự đau khổ nhưng vẫn mang theo hi vọng và kiên định.

Sau khi nghỉ ngơi hơn mười phút, cảnh quay tiếp tục, kết quả vẫn không như ý muốn. Lần này, Chino không khóc nữa, nhưng vẫn không thể nhập vai hoàn toàn, không chỉ Đường Phong, mà ngay cả khán giả cũng có thể cảm nhận được sự thiếu sức sống trong giọng nói của Chino.

Kết quả là đạo diễn phải liên tục giảng giải cho Chino, cảnh quay đơn giản bên bờ biển này đã mất cả buổi sáng mà vẫn chưa hoàn thành.

Dù Chino có thể không mệt, nhưng Đường Phong thì đã cảm thấy mệt mỏi.

Màu trắng bạc nơi chân trời đã chuyển sang màu lam, treo cao ngoài khơi xa, đạo diễn quyết định cho Chino trở về nghỉ ngơi buổi chiều, vì hôm nay họ sẽ không quay cảnh nóng nữa, mà chỉ quay một vài cảnh riêng của Đường Phong.

Sau khi Chino rời đi, Đường Phong thuận lợi hoàn thành cảnh quay buổi chiều và quyết định đi tìm Chino để nói chuyện.

Chương 19

Để tiện cho việc quay phim, Chino đã thuê một căn nhà trọ gần phim trường, Đường Phong đến, Chino vừa tắm xong, tóc của người đàn ông này vẫn còn nhỏ nước khi mở cửa.

"Đừng nói với tôi là anh vừa đi bơi ở biển." Đường Phong cười khi đứng ở cửa, "Hiện tại tôi không làm phiền anh chứ?"

"Không, đương nhiên là không!" Chino không chút do dự kéo Đường Phong vào trong nhà và đóng cửa lại. Sự nhiệt tình của anh khiến người khác có thể hiểu lầm rằng anh đang có ý định làm điều gì đó mờ ám.

"Cậu cứ ngồi đi, trong tủ lạnh có nước trái cây và sữa tươi, cà phê ở đằng kia, còn kia là tủ rượu." Vừa nói, Chino vừa nhanh chóng đi vào phòng.

Đường Phong rót một ly nước trái cây và ngồi trên ghế sofa, tiện tay bật TV lên, cậu không biết mỗi ngày Chino xem phim gì ở nhà, liệu có phải là những bộ phim kinh dị không?

【Điện ảnh 《Ngợp Trong Vàng Son》, diễn viên chính: Fiennes Đường】

Tên phim và diễn viên chính hiện lên trên màn hình khiến Đường Phong hơi ngạc nhiên. Cậu không ngờ Michael Chino lại xem tác phẩm điện ảnh năm xưa của mình trong nhà trọ, giống như cậu không ngờ Lilith đã từng nói rằng Chino thích cậu.

Khi Chino thay đồ xong và bước ra khỏi phòng, Đường Phong đã xem được phần đầu của bộ phim, cậu nhìn màn hình TV rồi hỏi: "Anh thích phim của Fiennes?"

Trong phim, Fiennes Đường vẫn còn trẻ, chỉ mới hơn ba mươi, độ tuổi mà người đàn ông trưởng thành quyến rũ nhất. Đường Phong phải thừa nhận rằng, trong kiếp trước, dù không có ngoại hình nổi bật như hiện tại, nhưng cũng mang một vẻ nho nhã, anh tuấn, nói dễ nghe thì theo thời gian vẫn giữ được phong độ của mình.

"Anh ấy là một diễn viên vĩ đại." Hiếm khi Chino, người luôn hoạt ngôn, lại yên lặng ngồi cạnh Đường Phong, dường như bị cuốn hút bởi người đàn ông trên màn hình đến mức không thể rời mắt.

Đường Phong nhận ra tất cả.

Chino thích Fiennes. Thực sự, Chino đã thích cậu trong kiếp trước!

"Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy, thật lòng mà nói, tôi không có thiện cảm với anh ấy, thậm chí là ghét." Chino khẽ cười rồi kể lại cách anh quen biết Fiennes. Những điều Chino nói, Đường Phong đều đã biết, chỉ là từ góc nhìn của Chino, mọi chuyện lại không hoàn toàn giống với những gì cậu nghĩ.

Chino gặp Fiennes lần đầu tiên tại một lễ trao giải quốc tế, khi cả hai đều được đề cử cho vai nam chính xuất sắc nhất. Lúc đó, biểu hiện của Chino không tệ, với một bộ phim kinh dị đầy đột phá, diễn xuất của anh được giới phê bình và khán giả khen ngợi, nhờ đó anh nổi danh chỉ sau một đêm.

Tuy nhiên, ban giám khảo vẫn ưa thích Fiennes hơn một chút. Người đàn ông này đã từng ôm rất nhiều cúp ảnh đế quốc tế, còn Chino chỉ có thể đứng nhìn cơ hội đoạt giải của mình bay đi.

"Tôi từng kiên quyết cho rằng giải ảnh đế đó đáng lẽ phải thuộc về tôi, không phải Fiennes. Vì thế, tôi ghét anh ấy, tại một bữa tiệc điện ảnh nào đó, tôi đã cố tình nói vài lời khó nghe." Chino vừa nói vừa lắc đầu, miệng không ngừng cười, "Nghĩ lại, khi đó tôi thật sự trẻ con và buồn cười. Tuổi trẻ mà, luôn nghĩ mọi thứ đều thuộc về mình, giờ khi xem lại diễn xuất của mình, tôi nhận ra trước mặt Fiennes, tôi chỉ như một đứa trẻ mới vào nghề."

"Không, tôi thấy anh diễn rất tốt." Đường Phong nói, rồi nhanh chóng bổ sung, "Tôi đã xem phim đó của anh, với một diễn viên trẻ, diễn xuất của anh rất có sức hút. Nhiều người diễn phim kinh dị thường chú trọng hình thức, biểu diễn khoa trương, mà anh đã thể hiện nỗi sợ hãi từ sâu thẳm bên trong, điều đó thật tuyệt."

Nhưng giám khảo cũng là con người, mà đã là con người thì ai cũng có thiên vị và sở thích riêng.

Lúc đó, Chino còn quá trẻ. Một diễn viên trẻ nếu không diễn hay tới mức gây ấn tượng mạnh sẽ rất khó đoạt được giải thưởng lớn. Có nhiều lý do cho điều này.

Một là, giám khảo có thể nghĩ rằng một người mới vào nghề như anh chưa thích hợp để nhận giải thưởng lớn, phía trước anh còn có nhiều diễn viên nổi tiếng khác.

Hai là, nếu một tân binh giành được giải ảnh đế quá sớm, liệu sau này họ còn động lực để phấn đấu nữa không?

Cuối cùng, còn có yếu tố lợi ích, giới phê bình điện ảnh có thể thiên vị, cùng với sự hoài nghi anh có thể tiếp tục duy trì phong độ trong những phim tiếp theo hay khôngi.

Giành được ảnh đế không chỉ cần diễn xuất tốt, mà còn cần nhiều kinh nghiệm sống. Đường Phong đã rút ra được nhiều bài học trong kiếp trước.

"Đúng vậy, lúc đó tôi cũng cảm thấy mình diễn rất tốt. Từ đó về sau, tôi quen biết Fiennes, khi ấy tôi quá ngây thơ, luôn muốn đối đầu với anh ấy. Tuy nhiên, Fiennes là một ngôi sao có sức ảnh hưởng lớn ở Hollywood, anh ấy có tài nguyên và quyền lực nhất định. Nếu muốn, anh ấy có thể dễ dàng làm khó tôi, nhưng anh ấy chưa từng làm vậy, chỉ đôi khi trêu đùa qua lại thôi."

Nói đến đây, Chino lại cười, thở dài và xoa cằm: "Tôi biết anh ấy không thích tôi, vì tôi vừa vô lễ vừa ngu ngốc đến mức chết người."

"Anh đối đầu với anh ấy, chỉ là muốn... khiến anh ấy chú ý đúng không?" Đường Phong thử hỏi.

Chino gật đầu, chỉ là anh nhận ra quá muộn, đến cuối cùng hiểu được cảm xúc của mình dành cho Fiennes, người đàn ông đó đã ra đi.

Đột nhiên tựa như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời rơi xuống, mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức khi anh nhận ra thì đã yêu thầm người đó suốt sáu, bảy năm. Anh ngốc nghếch đến mức nào mà lại chậm chạp như vậy.

"Mọi thứ đều đã quá muộn, tôi thậm chí còn không kịp nói lời xin lỗi anh ấy, không kịp nói cho anh ấy biết... Tôi đã sưu tầm toàn bộ đĩa phim của anh ấy, cả áp-phích, tôi đã xem rất nhiều buổi ra mắt phim của anh ấy, lén lút hỏi thăm tin tức về anh ấy từ người khác." Nhìn người đàn ông trên màn hình TV, người mà anh không thể gặp lại, Fiennes vĩnh viễn ra đi, đôi mắt Chino lại bị bao phủ bởi một lớp nước mắt, anh vẫn cười, nhưng giọng nói nghẹn ngào, từng chữ đều khó khăn thốt ra.

"Tôi không kịp nói với anh ấy rằng tôi yêu anh ấy. Cậu có biết không? Càng hiểu về anh ấy, tôi càng thích anh ấy, nhưng tôi lại ngốc nghếch như vậy, không có lấy cơ hội để nói rằng tôi thích anh ấy."

Chino nghẹn ngào che mặt bằng hai tay, Đường Phong ngồi bên cạnh ôm lấy lưng anh.

"Anh ấy sẽ biết, từng lời anh nói, thực ra anh ấy đều nghe thấy." Đường Phong an ủi Chino, cuối cùng cậu chỉ biết thở dài.

Cậu sẽ không nói cho Chino bí mật của mình, ngay cả khi cậu nói, chưa chắc Chino đã tin.

Đây không phải lần đầu tiên cậu nghe thấy có người tỏ tình với mình, nhưng lần này là lần khiến cậu cảm thấy ấm áp nhưng cũng có chút khó chịu. Khi một người quá xúc động, dễ dàng vì một cái nhìn đầu tiên hoặc một thoáng yêu thích mà bộc lộ tình cảm với một ai đó, cảm xúc mãnh liệt này thường đến nhanh và đi cũng nhanh. Bắt đầu oanh oanh liệt liệt thì kết thúc cũng thảm thương không kém.

Bảy năm yêu thầm như dòng nước nhỏ giọt, kéo dài từng chút một. Những người đã từng thích cậu, có thể vì bệnh tật của cậu mà dần xa cách, có thể vì áp lực xã hội mà lựa chọn rời xa, cũng có thể vì cậu qua đời mà đem tình cảm mai táng theo.

Sau nửa năm cậu chết, liệu còn bao nhiêu người nhớ đến cậu?

Cậu không biết rằng đến hiện tại Chino vẫn còn thích cậu, cậu cũng không rõ tại sao Chino lại thích cậu, tất cả những điều này đều là sự thật trước mắt.

Fiennes Đường đã qua đời, người đã rời khỏi thế giới này không nên mang đến đau khổ hay quấy rối cho người còn sống.

"Chino, vậy anh có yêu Lilith không?" Cậu hỏi.

"Tôi có lỗi với cô ấy. Sau khi Fiennes rời đi, tôi cố gắng tìm một cô gái tốt để hẹn hò. Lilith là một cô gái tốt, chỉ là... Tôi phát hiện mình không thể nào quên được Fiennes." Chino dần bình tĩnh lại, trong khi Đường Phong chuyển TV sang kênh chương trình phổ thông.

"Tôi biết không nên nói điều này, nhưng Fiennes không thể quay lại, nếu anh ấy biết anh đau khổ vì anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ cảm thấy áy náy. Chino, người đã mất chỉ cần giữ lại trong ký ức, anh cần nhìn về phía trước, nhanh chóng tỉnh lại và đứng lên. Tôi cũng không muốn ngày mai lại phải quay cảnh giường chiếu vào sáng sớm." Đường Phong khuyên bảo Chino theo cách của mình.

"Đôi khi tôi cảm thấy cậu rất giống Fiennes. Cậu luôn điềm đạm và lịch sự với mọi người. Mà thực tế, sự điềm đạm này tạo ra một khoảng cách, chính vì vậy tôi thích trêu chọc và bắt nạt anh ấy, bởi vì khi anh ấy tức giận, tôi cảm nhận được rằng anh ấy thật sự đang sống."

Chino nhìn cậu bên cạnh, hiếm khi nghiêm túc nói: "Cậu còn trẻ như vậy, không nên tự tạo áp lực quá mức cho bản thân."

"Giờ là lúc đến lượt anh giáo dục tôi sao?" Đường Phong nở nụ cười, "Vậy anh đừng yêu tôi chỉ vì tôi giống Fiennes, nếu không tôi sẽ nghĩ rằng mình chỉ là người thay thế."

Là người thay thế hay là Fiennes thật sự?

Những điều này không còn quan trọng nữa. Đường Phong chỉ biết rằng cậu mong Chino có thể bước ra khỏi cái bóng của Fiennes. Một người đàn ông có thể rơi lệ vì tưởng nhớ người đã khuất, cuối cùng cần bao lâu để bước ra khỏi nỗi đau đó?

"Gần đây có chuyện gì sao?" Đường Phong hỏi. Chino không thể vô cớ trở nên thất thường như vậy. Chuyện của Lilith cũng không thể ảnh hưởng đến Chino đến mức này.

"Sắp đến sinh nhật của anh ấy."

Đường Phong chợt nhận ra mình đã quên mất sinh nhật của chính mình.

"Hay là chúng ta cùng đi tảo mộ cho Fiennes?" Đường Phong đề nghị, cậu muốn nhìn ngôi mộ của mình một lần.

Chương 20

Chino dường như có một loại tín nhiệm khó thể nói rõ về Đường Phong. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, anh đã cảm nhận được một sự quen thuộc khó giải thích, lần đầu tiên quay cảnh hôn với Đường Phong, anh đã âm thầm hưng phấn và lo lắng suốt một tuần liền. Có nhiều chuyện Chino không nói cho Đường Phong biết, đây cũng là một trong số đó.

Anh không nói với Đường Phong rằng trước khi quay cảnh hôn, anh đã đánh răng ba, bốn lần lại nhai cả một hộp kẹo cao su, chỉ vì sợ rằng sẽ khiến Đường Phong khó chịu khi hôn.

Thậm chí, khi quay cảnh hôn trong nhà thờ, Chino đã cảm thấy như mình đang bị nửa động tình. Lúc môi anh chạm vào đôi môi ấm áp và nhạt màu của Đường Phong, anh dường như trở lại tuổi mười bảy, mười tám với mối tình đầu. Tim đập nhanh, máu nóng dồn lên đầu, khiến anh không kiểm soát được lực và vô tình cắn rách môi Đường Phong.

Lần đó còn khiến anh căng thẳng và kích thích hơn cả lần đầu tiên có quan hệ thân mật với người khác.

"Vậy đây là câu trả lời của anh? Michael Chino, anh là một tên khốn đáng ghét! Tôi hận anh!" Trong phòng, Lilith hét lên với Chino, tiện tay ném một chiếc gối về phía anh.

Chino hơi nghiêng đầu tránh. Anh đã suy nghĩ kỹ, Đường Phong nói đúng, thực ra anh không thật lòng yêu Lilith, sau khi Fiennes rời đi, trái tim anh trở nên trống rỗng và anh cảm thấy cần một ai đó để lấp đầy khoảng trống đó, để đồng hành cùng mình.

"Chúng ta chia tay thôi." Anh nói bình tĩnh.

Đau một lần còn hơn kéo dài, anh không muốn tiếp tục mơ hồ nữa.

"Anh không thể ích kỷ như vậy, Chino. Em yêu anh..." Lilith sửng sốt trong vài giây, sau khi hiểu ra lời nói của Chino, cô ngã ngồi trên ghế sofa, khóc thút thít.

"Lilith, chúng ta ở bên nhau sẽ không có kết quả, em có thể yên tâm, chuyện chia tay là do anh nói ra, nếu truyền thông đưa tin, đó cũng sẽ là trách nhiệm và vấn đề của anh."

Ngay từ đầu, anh và Lilith đến với nhau là do yêu cầu từ công ty, họ cần nhau để quảng bá phim. Họ tạo ra một vỏ bọc rằng họ đang yêu nhau, họ đi cùng nhau, đến giờ chính Chino cũng không rõ đó là diễn kịch hay thật sự.

"Anh không sợ em nói cho mọi người biết anh yêu thầm Fiennes Đường, một người đàn ông lớn hơn anh mười tuổi và đã chết sao!"

Chino cười, thản nhiên nói: "Lilith, em biết anh chưa bao giờ sợ bị chú ý, anh cũng không bận tâm nếu cả thế giới biết anh yêu Fiennes. Còn nữa, Fiennes không chết, anh ấy sống trong tim anh, suốt đời sẽ như vậy."

"Anh thật điên, đúng là bệnh thần kinh." Lilith thì thầm vài câu, cuộn tròn trên ghế sofa, dùng tay lau nước mắt. Trên mu bàn tay lau đi một mảng phấn mắt trang điểm.

Chino tiến lại gần đưa khăn tay cho cô, cô cầm lấy lau mặt, rồi từ túi xách màu đen, cô lấy ra gương và phấn trang điểm, bắt đầu chỉnh lại vẻ ngoài. Cô nàng này dù lúc nào cũng không quên làm cho mình trở nên hấp dẫn hơn một chút.

Lilith còn trẻ, Chino biết cô sẽ không gục ngã vì một mối tình không quá quen thuộc và không quá nghiêm túc. Cô là một cô nàng Hollywood.

"Mặc kệ anh, cuối cùng em sẽ cưới một người đàn ông đẹp trai hơn anh, còn anh chỉ có thể ngồi ôm hồi ức đau khổ đến già." Cô giận dữ mắng, rồi lấy thỏi son Chanel ra tô lại, "Chia tay thì chia tay, đến cuối cùng anh đừng hối hận là được."

"Anh chắc chắn sẽ hối hận." Chino cười, mở tay ra nhún vai, "Cảm ơn em đã chúc phúc."

Lilith trang điểm xong, thu gọn gương trang điểm, ngẩng đầu nhìn người đàn ông tóc vàng trước mặt, cô như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại mím môi, cúi đầu thu dọn đồ trang điểm và khẽ nói: "Thay em cảm ơn người đàn ông kia, tóc đen, mắt đen."

Dù đêm đó cô say đến mức rối bời, nhưng cô vẫn nhớ ai là người đã ra mặt giúp cô và chăm sóc cô.

"Anh sẽ làm thế. Cậu ấy là người tốt." Chino lập tức hiểu Lilith đang nói đến ai.

"Đúng vậy, anh ta là người tốt, cũng như em là một cô gái tốt, song cả hai đều gặp phải tên khốn như anh." Lilith xách túi đứng lên, giận dữ nói, "Nghe rõ đây, chúng ta muốn chia tay cũng phải tìm một lý do. Em không muốn mọi người biết em thua một người đàn ông đã mất, chuyện này em sẽ để người đại diện liên hệ với anh, đừng tìm em nếu không có việc gì!"

Lilith nhanh chóng rời đi, bóng lưng phóng khoáng. Chỉ là, viền mắt đỏ hồng, cô lấy kính râm ra đeo lên.

Tình cảm tuổi trẻ ai mà không oanh oanh liệt liệt?

Khóc rồi lại cười, ngày mai vẫn sẽ đến.

...

...

Trở lại Mỹ, điều đầu tiên Đường Phong muốn làm không phải là gặp những người cậu quen trước đây, mà là muốn đến những nơi cậu từng ghé thăm, trong đó bao gồm cả mộ của chính mình.

Kiếp trước ra đi đột ngột, cậu không biết ai đã lo liệu hậu sự cho mình.

Có thể là người đại diện John?

Hay một vài người bạn của cậu như Randa hoặc thầy Larry?

Dù là ai đi nữa, họ đã duy trì mọi thứ nguyên trạng, không có tin tức phát sóng trực tiếp, cũng không cho phép phóng viên phỏng vấn. Một nhóm người cậu từng quen biết tụ họp lại để bí mật tổ chức lễ tang cho cậu, toàn bộ quá trình diễn ra âm thầm, giản đơn, phù hợp với tính cách của cậu. Tuy không biết ai đã giúp cậu, nhưng cũng may là mộ phần của cậu được công khai.

Bất kể thế nào đi nữa, giờ cậu nên đi thăm mộ của người từng là mình – Fiennes Đường.

Đường Phong và Chino hẹn nhau cuối tuần này để đi, ngày đó cũng là sinh nhật của Fiennes.

May mắn là họ đã dùng hai ngày cuối tuần để quay xong cảnh giường chiếu đầu tiên của mình. Một cảnh tình cảm mà thực ra không có bao nhiêu hình ảnh khỏa thân, tuy bị cởi quần, Đường Phong vẫn còn mặc một cái, chưa kể trên người vẫn còn chiếc áo tu đạo màu đen che trở.

Toàn bộ quá trình chỉ là Chino đè lên Đường Phong, dùng sức nhún nhún vài cái. Tuy nhiên, vì đạo diễn muốn tạo ra nghệ thuật hoàn hảo, Đường Phong và Chino phải thay đổi một vài tư thế động tác, ví dụ như đầu phải nhìn về phía bên kia, có cần nhìn vào ống kính không, và ai sẽ đối diện với ống kính.

Dù sao, chỉ cần đạo diễn thay đổi ý nghĩ, họ lại phải làm lại từ đầu. Cuối cùng, Chino còn gặp phải phản ứng xấu hổ, phía dưới nổi lên, may là áo tu đạo đủ rộng để che giấu "phản ứng bản năng" của anh, người khác không thấy, không có nghĩa Đường Phong không cảm nhận được, thứ cứng cứng kia cứ cọ vào người cậu. Nếu không phải thấy Chino áy náy và xấu hổ, cậu nhất định sẽ nghĩ rằng anh đang cố tình lợi dụng.

Cảnh quay này chỉ để lộ chân, nhưng cao nhất cũng chỉ đến bắp đùi.

Đạo diễn không định biến phim thành phim khiêu dâm, mức độ lộ liễu và tình cảm được xử lý tăng dần. Lần đầu tiên hôn môi và tiếp xúc thân mật mang tính cưỡng chế, rồi sau đó là sự va chạm lẫn nhau.

"Anh không sao chứ?" Sau khi kết thúc công việc, Đường Phong chạy đến bên Chino, nhỏ giọng hỏi. Dường như chỗ đó của Chino đã thẳng lên từ lâu, liệu anh có bị nghẹt đến mức sinh bệnh không?

"Cậu nghĩ tôi rảnh rỗi đến mức không có việc gì làm sao? Đưa tôi một cái cây, trời ơi, tôi sẽ ôm nó liền đấy!" Nói một câu đùa có phần khiếm nhã, Chino nói vài câu với Đường Phong rồi nhanh chóng bỏ chạy về phòng riêng của mình trên xe, với lý do là thay quần áo.

Rốt cuộc cậu ta định làm gì, ai mà biết được?

Đường Phong âm thầm cười cười với hành động của Chino, nếu đến cảnh quay điểm nhấn thực sự của bọn họ, không biết cậu ta sẽ làm gì đây.

Để tránh việc nhìn thấy Chino lúng túng, Đường Phong quyết định rời đi trước, người đến đón cậu hôm nay vẫn là Lục Thiên Thần, trông có vẻ rất nhàn nhã.

Nhưng hôm nay, sắc mặt của Chủ tịch Lục không được tốt, thấy Đường Phong cũng không còn "nhiệt tình" như trước, mà "nhiệt tình" ở đây có nghĩa là thường tự tay mở cửa xe cho Đường Phong, thậm chí còn thân mật hỏi cậu muốn đi đâu trước khi về nhà.

"Lên xe đi." Hôm nay, Chủ tịch Lục không mở cửa xe cho Đường Phong, mà sau khi cậu ngồi vào trong xe, anh ta cũng không hỏi cậu muốn đi đâu mà tự mình lái xe đi trước.

Chỉ có kẻ ngốc mới không nhận ra rằng Lục Thiên Thần đang tức giận, nhưng Đường Phong không nhớ mình đã làm gì khiến anh ta khó chịu. Chẳng lẽ là vì mấy hôm trước cậu làm bữa sáng khó ăn, khiến Lục Thiên Thần bị tiêu chảy?

"Anh không sao chứ? Lần trước là lần đầu tiên tôi làm bữa sáng, không chuẩn bị kỹ." Xuất phát từ lễ phép, Đường Phong nghĩ rằng mình nên quan tâm đến người đàn ông đã dũng cảm ăn sạch bữa sáng do cậu làm.

Lục Thiên Thần không đáp lại, trực tiếp lơ cậu đi.

"Anh đang giận tôi, đúng không?" Cậu tiếp tục hỏi.

Lục Thiên Thần vẫn im lặng, Đường Phong có chút không vui, cậu chưa bao giờ phải nhượng bộ như thế này. Ở trước mặt Lục Thiên Thần và Charles, cậu không thể tỏ ra yếu đuối, nếu không bọn họ sẽ "nuốt chửng" cậu không chừa một mảnh xương.

Đường Phong mỉm cười: "Tức giận chỉ làm cho bản thân buồn bực thêm thôi. Tôi chúc anh khỏe mạnh, Chủ tịch Lục."

"Tôi không giận, tôi chỉ đang ghen thôi." Lục Thiên Thần đáp lại bằng giọng điệu bình thản nhưng chắc nịch, như thể đã đúc kết được một kết luận rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ