Chương 11 - 15 (Quyển 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 11

Lục Thiên Thần vẫn chăm chú nhìn Đường Phong, như thể muốn tìm kiếm câu trả lời mình mong muốn từ trong mắt cậu, ngoài một đôi mắt trong suốt đến kỳ lạ, anh không thấy gì cả.

Đây không phải là lần đầu tiên Lục Thiên Thần thử Đường Phong, nhưng lần này có chút khác biệt so với trước đây. Nếu nói Lục Thiên Thần nhìn người kia với ánh mắt hoài nghi, thì giờ đây ánh mắt đó lại tràn đầy sự yêu thích và say đắm, một cảm xúc từ sâu thẳm trong lòng mà chính anh cũng chưa nhận ra.

Là một diễn viên, Đường Phong nghĩ rằng mình nên hiểu rằng mỗi ánh mắt đều đại diện cho một loại cảm xúc khác nhau. Vậy thì ánh mắt sâu lắng của Lục Thiên Thần lúc này đại diện cho điều gì?

Ánh mắt chuyên chú ấy khiến người ta không thể rời khỏi, ánh nhìn chân thành sâu thẳm giống như một ngọn lửa cháy bỏng làm cậu muốn trốn tránh, rồi lại như bị hút chặt vào không thể thoát ra.

Ai lại không muốn nhận được tình yêu từ người khác?

Con người thường đặc biệt quan tâm đến sự thiện ý từ những người thân cận xung quanh. Họ sẽ nhớ ai đã cười với mình vào buổi sáng, ai đã mua bữa sáng cho mình, ai đã cầm giúp túi sách cho mình, và rồi, họ cũng sẽ tiếp tục nhớ những điều đó.

Con người luôn khao khát được quan tâm, khao khát được yêu thương và công nhận.

Ai biết được rằng Đường Phong bước vào con đường diễn xuất này không phải vì muốn nhận được sự quan tâm mà cậu không có được trong cuộc sống? Một đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi, từ một khía cạnh nào đó, cuộc sống của cậu ngay từ đầu đã bị phủ định, cho nên cậu khao khát chứng minh rằng mình không hoàn toàn vô giá trị, rằng cậu không phải là người chỉ có thể bị bỏ rơi, không đáng tồn tại trên thế giới này.

Mọi người nói rằng Fiennes là một kỳ tích, từ bị bỏ rơi đến được hàng ngàn người yêu thương. Cậu biết rằng họ yêu cậu, nhưng hơn cả sự yêu thích từ khán giả xa xôi, cậu cần tình yêu từ người bên cạnh, vì chỉ có người bên cạnh mới biết cậu thực sự là ai, chứ không phải là Fiennes Đường do truyền thông và công ty PR tạo dựng nên.

"Ngủ ngon." Lục Thiên Thần tiến đến hôn lên trán Đường Phong, rồi bất ngờ trở mình lăn ra khỏi người cậu, tắt đèn trong phòng.

Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, Đường Phong nhìn lên trần nhà và chớp mắt: "Lục Thiên Thần, vừa rồi là gì vậy?"

"Làm nóng trước cho diễn xuất ngày mai của cậu thôi." Câu trả lời của anh ta rất bình thản.

"Anh biết tôi đang nói về điều gì mà, đừng lảng tránh. Chúng ta đều không phải trẻ con." Đôi mắt nhắm mắt lại rồi mở ra, người kia quay lưng về phía Lục Thiên Thần kéo chăn lên.

Vì cả hai ngủ chung giường nên có hai cái chăn, Đường Phong có thói quen ôm chăn khi ngủ, cậu không thích chia sẻ chăn với người khác, điều đó có nghĩa là cậu cần ôm một thứ gì đó mềm mại mới có thể ngủ được.

"Vậy cậu muốn có câu trả lời gì từ tôi?" Giọng nói của Lục Thiên Thần có chút lạnh lùng và trầm thấp, như một nhà thơ đang than nhẹ trong đêm tối, mỗi chữ đều kể ra một câu chuyện.

"Anh... có cảm giác với tôi đúng không?" Đường Phong nhẹ nhàng hỏi.

Sau khi hỏi, cậu lại không muốn biết câu trả lời, mà câu trả lời là có hay không, hình như đều không khiến người ta hài lòng.

"Nếu như cậu đang nói rằng tôi muốn lên giường với cậu, thì câu trả lời là chắc chắn." Lục Thiên Thần nói thẳng, khiến Đường Phong không khỏi mỉm cười, người kia tiếp tục: "Cậu nhớ tôi đã từng nói gì không? Tôi là một thương nhân, nhưng tôi cũng là một người đàn ông, nếu cậu cứ tiếp tục quyến rũ tôi, tôi không ngại phát triển một mối tình văn phòng đâu."

Lời nói nghiêm túc của Lục Thiên Thần lại mang một chút hài hước.

Đường Phong kéo chăn che kín mình, giọng nói từ trong chăn truyền ra có chút buồn bã: "Tôi đã nói rồi, tôi không có quyến rũ anh. Tại sao anh không về phòng mình ngủ đi?"

Chưa đến hai giây sau khi nói xong, Đường Phong cảm nhận được sự ấm áp ở lưng mình, nó lan tỏa từ lưng ra khắp cơ thể. Lục Thiên Thần từ phía sau ôm lấy cậu, dù có một lớp chăn ngăn cách, nhiệt độ ấy vẫn nóng đến mức có thể làm tổn thương người khác. "Dạo này cậu trông yếu đuối lắm."

"Ưm... Tôi nghĩ mình đang cố gắng hòa nhập vào vai diễn trong phim. Anh có thể lùi ra một chút không? Nóng quá."

"Từ khi nào cậu lại có thói quen mặc đồ ngủ khi ngủ thế?" Trong bóng tối, tiếng cười khẽ của Lục Thiên Thần vang lên, khoảng cách quá gần khiến hơi thở nóng bỏng của anh ta phả lên sau gáy Đường Phong. "Hay là cậu sợ tôi làm gì cậu? Cậu biết không, thực ra một người khi cởi hết mới là lúc họ kém hấp dẫn nhất, như vậy chỉ tỏ ra họ vừa dung tục lại không có gu thẩm mỹ."

"Khoan đã..." Đường Phong nhíu mày. "Anh không phải đang muốn kích tôi cởi sạch đấy chứ?"

Những lời của Lục Thiên Thần hoàn toàn không có sức thuyết phục.

"Cậu có thể nghĩ vậy."

Trời ạ, cậu không ngờ Lục Thiên Thần bình thường nghiêm túc lại có mặt đùa giỡn lưu manh và da mặt dày như thế này. Quả nhiên không thể thoát sao? Đường Phong đưa tay che kín mặt, chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Không, tôi nghĩ mình đang bị anh cuốn vào trong cái bẫy ngôn từ, kể từ giờ trở đi, tôi từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi nào của anh. Chúng ta đi ngủ đi, được không?"

. . .

. . .

Phim: Satan's Alley

Phân cảnh: Buổi tối, nhà thờ, quay phim bên trong, hôn môi.

Ngày tháng trôi qua, mỗi khi màn đêm buông xuống, các tu sĩ trong tu viện đều đã trở về phòng của họ, chỉ có những ngọn nến trắng trong nhà thờ vẫn còn lập lòe trong gió biển.

Tu sĩ Đường đã ở trong tu viện ba tháng, cậu tin rằng những lời đồn thổi về cậu bên kia biển sẽ không lan tới đây, cậu buộc mình phải tin tưởng điều này. Hiện tại, cậu đang mặc chiếc áo tu màu đen, vẫn như mọi khi, quỳ trước tượng thần, lặng lẽ cầu nguyện, cậu cầu xin thần tha thứ cho những lời nói dối của mình, cậu đã lừa dối tất cả mọi người ở đây.

Lá thư giả mạo kia, không ai nhìn thấu.

Thỉnh thoảng, cậu sẽ giật mình tỉnh giấc vào nửa đêm, bên tai đầy những lời buộc tội và chỉ trích từ đồng liêu, những ánh mắt im lặng ấy lên án cậu dơ bẩn, ô uế và sai lầm, như biển rộng ngoài tu viện nuốt chửng lấy cậu. Cậu chìm sâu vào trong biển, càng lúc càng lún sâu hơn, cậu không thể thở, ánh sáng mặt trời trước mắt dần dần mờ đi, cho đến khi cuối cùng chìm vào thế giới tăm tối và lạnh lẽo.

Đường tiếp tục cầu nguyện, đọc thuộc lòng kinh văn.

Gió biển thổi vào, va vào cửa sổ, cửa sổ cũ kỹ phát ra âm thanh "kẽo kẹt" chói tai. "Xì!" Một ngọn nến trắng bị thổi tắt.

Hơn nửa giờ cầu nguyện, cậu cảm thấy khá hơn, tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại, cậu mở mắt nhìn xung quanh, chỉ còn lại mình cậu.

Cậu nên trở về nghỉ ngơi tiếp, sáng mai còn phải gánh nước rửa rau. Các tu sĩ ở đây chủ yếu là tự cung tự cấp, cậu là người mới đến, tu sĩ ngoại quốc phải gánh chịu phần lớn công việc, đối với chuyện này cậu không phàn nàn một lời, cậu biết đây là sự trừng phạt của thượng đế.

Đường tiến đến bên giá nến, nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến trắng, ánh lửa chập chờn nhanh chóng tắt, chỉ còn lại một đoạn bấc đèn đỏ hồng.

"Phù..." Nhẹ nhàng, cậu thổi tắt từng ngọn nến một. Bỗng nhiên, phía sau cậu vang lên vài tiếng bước chân nhẹ nhàng, thanh thoát, lại trầm ổn, như một cơn gió đến gần.

Đường quay đầu lại, người kia toàn thân mặc áo tu màu đen, không nhìn rõ dáng người. Áo tu của họ đều có một cái mũ rất lớn, sau khi kéo mũ xuống, chỉ có thể nhìn thấy cằm của người đó.

Người kia đứng cách cậu chừng ba bốn bước, hai bàn tay trắng trẻo đưa lên kéo vành mũ xuống. Đường nhận ra người này, đó là Chris, người đầu tiên cậu thấy khi tỉnh dậy.

Thực tế, ngoài những ngày đầu nói chuyện với cậu, không ai quan tâm đến cậu sau này. Cậu hiểu điều đó, chẳng ai muốn nói chuyện với một người không đáp lại lời mình, nhưng Đường lại nhớ rằng Chris thường nhìn cậu ở những nơi khác nhau, rất sâu, rất lâu.

Ánh mắt đó thường khiến cậu cảm thấy bất an và lo sợ, trái tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

"Thì ra cậu ở đây."

Chris tiến từng bước lại gần, Đường có chút ngỡ ngàng nhìn người kia, đến nỗi quên mất phải thổi tắt ngọn nến trong tay, sáp nến nhỏ xuống tay cậu, khiến Đường nhịn không được mà run lên, ngọn nến trong tay theo quán tính rơi xuống đất.

Ngọn nến trắng rơi xuống đất, gãy làm hai, sáp nến như những giọt nước mắt chảy trên mặt đất lạnh lẽo.

Đường nhìn ngọn nến gãy trên đất, cậu cúi người xuống nhặt lên, nhưng Chris đột nhiên nắm lấy tay cậu, giọng nói như ma quỷ từ địa ngục vang lên bên tai cậu.

"Tôi biết... Tôi biết cậu có bí mật của mình, lá thư này có thể lừa được người khác, nhưng không qua được mắt tôi, Đường." Tu sĩ mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về phía Chris, trong mắt đầy sự giằng xé, nhẫn nhịn, và nỗi sợ không thể tránh khỏi biến thành hoảng hốt rồi yếu đuối. Gần như cùng lúc, Chris ôm lấy Đường hôn lên môi cậu, người kia giãy dụa, phát ra tiếng nức nở rất nhỏ, trong tình huống tay chân lúng túng, cậu quét rơi một cây nến sáp xuống đất.

Ánh nến chiếu rọi nhà thờ mờ tối, gió biển ngoài cửa sổ thổi mạnh vào tường, ánh trăng khuyết tàn chiếu bóng họ lên bức tượng thần, hai bóng hình quấn quýt, lắc lư như bị nghiền nát.

Trên bầu trời, dường như có một tia chớp xẹt qua.

Chương 12

Cảnh quay hôm nay đã hoàn thành thuận lợi, lần đầu Đường Phong và Chino hợp tác lại đạt được sự hoàn mỹ mà đạo diễn mong đợi. Tuy nhiên, trong quá trình quay, vẫn có vài sự cố nhỏ xảy ra, lần đầu tiên Chino hôn quá mạnh khiến Đường Phong ngã lăn ra đất.

Sau đó là lần thứ hai, Đường Phong đã đứng vững, Chino cũng không còn mạnh bạo như trước, nhưng đạo diễn lại đứng lên hô to: "Hai cậu đang tán tỉnh nhau đấy à? Mau lên, thêm cảm xúc mạnh mẽ và căng thẳng hơn đi, bây giờ chưa phải là lúc tình tứ đâu."

Mọi người cười rộ lên.

Lần thứ ba, cảnh quay diễn ra thuận lợi, trong quá trình hôn, Chino đã cắn rách môi Đường Phong, khi tách ra, một vệt đỏ tươi nhàn nhạt đọng trên môi cậu. Đạo diễn đã quay đặc tả cảnh này và nhiệt tình khen ngợi hành động vô tình của Chino. Hai tín đồ hôn nhau trước mặt thần, môi tu sĩ rơi xuống thứ đỏ tanh, ý nghĩa cấm kỵ lại một lần nữa bị phá vỡ, và đạo diễn muốn chính là hiệu quả này.

Đường Phong ngồi nghỉ ngơi trong xe, mấy người trợ lý giúp cậu tháo trang sức và rửa sạch vết thương trên môi. Bên cạnh nghệ sĩ luôn cần có trợ lý đi cùng, không phải chỉ các siêu sao mà ngay cả một diễn viên cũng cần sự chuyên nghiệp, điều này đòi hỏi cậu phải có một đội ngũ hỗ trợ chuyên nghiệp.

Lục Thiên Thần đã giúp cậu tìm người lo liệu công việc tại Hollywood, nhưng cũng giống với lần Lục Thiên Thần tìm thầy dạy xã giao cho Đường Phong, kết quả Đường Phong lại trở thành thầy dạy của họ. Giờ đây, cậu ấy đang tự mình tìm kiếm đội ngũ hỗ trợ, một người có kinh nghiệm sẽ biết công ty nào và dịch vụ nào có thể cung cấp sự chuyên nghiệp mà cậu cần.

Một triệu phú từ nơi khác đến nhiều lúc còn không bằng một người giàu có ở địa phương.

Phần lớn thời gian, Đường Phong thích ngồi một mình trong xe. Sau khi tháo trang sức và xử lý vết thương, các nhân viên liền rời đi, không có bất kỳ câu hỏi thừa thãi hay tán gẫu về những chuyện ngoài công việc, đây chính là điều mà Đường Phong ưa thích.

Nếu muốn trò chuyện, cậu sẽ nói chuyện trong giờ làm việc, kể cả hiện tại là buổi trưa nghỉ ngơi, khoảng thời gian này vẫn thuộc về bộ phim, cậu muốn xem lại kịch bản một chút, nghỉ ngơi, và chuẩn bị cho cảnh quay buổi chiều.

"Cắn mạnh thật đấy." Đường Phong ngồi trước gương quan sát vết thương trên khóe môi mình, rách một lớp da, vết thương không quá nặng. May là cậu đã vượt qua cảnh quay lần thứ ba.

"Cộc cộc." Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Đường Phong đứng lên từ trước gương, chẳng lẽ nhân viên công tác quên thông báo điều gì với cậu, hoặc có thể là Chino đến để trao đổi về kịch bản.

Vừa mở cửa ra một khe nhỏ, người bên ngoài đã dùng sức đẩy cửa vào, Đường Phong lảo đảo lùi lại hai bước. Người đó nhanh chóng bước vào, vừa đóng cửa, vừa tiến lại gần cậu.

"Charles, anh..." Anh về từ lúc nào?

Đáng tiếc là lời nói của Đường Phong chưa kịp thốt ra đã bị Charles chặn lại. Charles không nói một lời, hai tay ôm chặt lấy vai và thắt lưng của cậu, lưỡi anh ta như súng máy liên tục tấn công, cố gắng xuyên thủng bức tường ngăn cách, Đường Phong đẩy anh ta hai lần, nhưng Charles như một con trâu, đẩy cậu ngã lên giường trong xe.

Lưng cậu đập mạnh lên giường, giường có mềm nhưng vẫn đau, Đường Phong nắm cổ áo Charles và đánh một cú vào bụng anh ta, khiến Charles rên lên một tiếng và cuối cùng thả đôi môi sưng đỏ của Đường Phong.

"Anh đang trong kỳ động dục à? Vậy thì ra ngoài tìm người khác đi, đừng lấy tôi ra làm..."

Charles cười lớn, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên môi Đường Phong, ra hiệu cho cậu dừng lại, anh nhìn Đường Phong đang trừng mắt nhìn mình, với dáng vẻ lưu manh vừa cười vừa nói: "Cục cưng, tôi nhớ cậu muốn chết, chẳng lẽ cậu không hề nhớ tôi sao?"

"Muốn đá vào mông anh thì có." Ai thèm nhớ cái đồ lưu manh này, Đường Phong chỉ mong Charles không bao giờ trở về tìm cậu nữa, tốt nhất là gặp được người khác hợp ý hơn.

"Buổi tối về tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của cậu." Charles nịnh nọt, chớp mắt vài cái với Đường Phong.

Đường Phong với vẻ mặt khó chịu, đặc biệt bực bội đặt hai tay lên vai Charles: "Cái đồ máu M nhà anh, đứng dậy khỏi người tôi ngay, nếu không tôi sẽ đá 'Charles bé' của anh đấy."

"Nó không phải 'Charles bé', nó rất lớn..." Charles cười khẽ, miệng ghé sát tai Đường Phong, giọng nói trầm thấp của anh vang lên: "Điểm này cậu rõ nhất mà. À, nó còn nhờ tôi nhắn với cậu là nó nhớ cậu muốn chết."

"Đồ lưu manh." Đường Phong không ngần ngại giáng một cú đấm vào vai Charles. "Được rồi, cút xuống khỏi người tôi."

Trong thời gian đóng phim, lúc rảnh rỗi, cậu không xem kịch bản thì cũng luyện quyền. Đời trước, để giữ gìn sức khỏe, cậu đã luyện Thái Cực quyền; đời này, cậu cũng có chút kiến thức về Thái Cực quyền, nên việc học Vịnh Xuân quyền không phải quá khó.

"Không được, chúng ta còn thiếu một công đoạn." Charles cứng đầu nói, đè chặt người không buông.

Rất đáng tiếc là, Đường Phong chỉ mới học Vịnh Xuân vài tháng, chưa đủ sức để đẩy ngã Lục Thiên Thần hay Charles, những người có căn bản võ thuật nhiều năm. Charles muốn đè cậu, đương nhiên Đường Phong có thể cố gắng đứng dậy, nhưng nếu làm vậy thì động tĩnh quá lớn, nếu người khác thấy cảnh này thì không hay.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Tẩy rửa." Charles kiên quyết thốt ra hai chữ.

Đường Phong nghe không hiểu, nhướng mày hỏi: "Có ý gì?"

"Buổi sáng cậu hôn người đàn ông khác. Ồ, cậu thấy đấy, từ đầu đến chân tôi là một quý ông, tư tưởng tôi cũng cởi mở hơn người bình thường nhiều. Vậy nên tôi biết tôi nên ủng hộ sự nghiệp của cậu, không nên để ý chuyện cậu phải hôn người khác vì công việc." Charles tự nhiên dừng lại, tiến gần Đường Phong, đôi mắt màu nâu sẫm chăm chú nhìn cậu.

Khi Đường Phong vừa định mở miệng, Charles thay đổi giọng, có chút độc ác: "Nhưng mẹ nó, tôi vẫn rất khó chịu! Tôi ghét cậu hôn người khác, điều này làm tôi muốn cho nổ tung tên Michael Chino kia thành mảnh vụn!"

"Trời ạ, tôi vừa chửi thề, tha lỗi cho tôi, tình yêu. Tôi chỉ là hơi kích động, cậu biết đấy, tôi quan tâm cậu quá nhiều, nhiều hơn bất kỳ ai khác." Ngay sau đó, Charles giả vờ làm bộ dạng đáng thương chớp chớp mắt với Đường Phong, nếp nhăn trên mi mắt anh trông thật quyến rũ.

"Thật vinh hạnh cho tôi." Đường Phong chờ Charles nói xong, cậu biết anh ta dù vì lý do gì mà nổi điên cũng cần phải được phát tiết để cảm thấy dễ chịu hơn.

"Ôi, cậu đúng là một người đàn ông hiểu lòng người, tôi yêu cậu chết mất. Nào, chúng ta hôn một cái." Nói xong, Charles hôn cậu, với lý do là để "tẩy rửa".

Đường Phong đẩy Charles ra, đủ rồi, cậu không muốn có bất kỳ hành vi thân mật nào nữa tại phim trường.

"Charles, đủ rồi."

"Cục cưng, một chút cũng không đủ, tôi còn muốn..."

"Này! Tên khốn, buông cậu ấy ra!"

Charles chưa kịp nói hết lời ngọt ngào đã bị một cú đấm đánh tới, cơ thể anh bị đánh lệch sang một bên suýt ngã, điều này thật là hiếm có với người luôn chú ý đến thể diện như Charles.

Đường Phong vừa ngẩng đầu lên thì thấy Chino đứng trong phòng cậu.

Người đàn ông tóc vàng đang cuộn tay áo, lao vào đánh Charles, Charles vừa ăn một đấm sẽ không đứng yên chờ đợi, anh nhẹ nhàng tránh quyền của Chino và lập tức trả lại một cú đá, mắng: "Mày là rác rưởi ở đâu chui ra?"

Hai người nhanh chóng lao vào cuộc đánh nhau, Đường Phong vội đóng cửa xe, hô lớn: "Này, hai người đừng đánh nhau nữa!"

Nửa giờ sau.

"Ôi, nhẹ chút, nhẹ chút đi, mặt tôi có biến dạng không?" Chino hít sâu, nhìn vào gương, khóe miệng anh bị rách.

"Là đàn ông thì chịu đau một chút, đừng rên rỉ như trẻ con thế." Đường Phong ngồi bên cạnh, thoa rượu thuốc cho Chino, cũng may Charles chỉ đánh vào mặt Chino một quyền. Nói đúng ra, Charles thực tế là người biết đánh nhau, mỗi cú đánh của anh đều nhắm vào những chỗ không dễ thấy trên người Chino.

Đường Phong không muốn khích lệ Charles, ngoại trừ sau cú đấm đầu tiên bất ngờ, Charles liên tục đánh Chino. Nếu cậu không giúp Chino đá văng Charles, trời biết tên đó có đánh Chino thành tàn phế hay không.

"Đường, đừng tuyệt tình như vậy, tôi đã cứu cậu mà!" Chino cởi áo, lộ ra cơ thể săn chắc, bụng anh xanh tím đầy vết, đây là sự khác biệt giữa cơ thể rèn đúc từ phòng tập thể hình cùng với cơ thể lăn lộn ở bên ngoài đao thật súng thật.

"Còn chỗ này nữa, chúng cũng cần được mát-xa." Chino chỉ vào bụng mình.

Đường Phong nhìn Chino khinh bỉ, tay cậu nhúng rượu thuốc, xoa mạnh khiến Chino đau đến mức ngũ quan biến dạng.

Chương 13

Đường Phong cố tình xoa mạnh lên chỗ bị thương, khiến Chino đau đến mức phải cắn răng: "Cậu đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy sao!"

"Hình như chính tôi mới là người cứu anh nhỉ? Nếu không, anh chắc chắn đã bị Charles đánh cho đến mức không nhận ra được nữa rồi."

"Tại sao cậu lại quen biết loại phần tử tà ác bạo lực như hắn? Hắn không hợp với cậu đâu, Đường à, thật sự, cậu nên tránh xa những người đó, bọn họ đều là quỷ hút máu không có lương tâm." Chino nhìn người đàn ông ngay trước mặt, trên môi Đường Phong còn có vết sưng đỏ, rõ ràng là từ đâu mà ra.

Chino nghĩ bụng mình không chỉ bị thương, mà ngay cả ngực cũng chắc hẳn đã bị Charles chết tiệt kia đá một cú, nếu không thì tại sao lại đau đến vậy.

"Tôi bị nội thương, ngực tôi đang phát đau, chết tiệt, tôi muốn kiện hắn ra tòa." Không chỉ ngực phát đau, lại còn thêm bực mình khó chịu, anh cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi.

"Đừng có trẻ con nữa, anh muốn kiện hắn à? Phỏng chừng cuối cùng cả anh lẫn anh ta đều bị phạt, đừng quên rằng anh đã ra tay trước, ngài Michael Chino." Người này sao lại bốc đồng thế, chẳng hỏi rõ ràng đã lao vào đánh Charles, cũng không biết liệu cái tên thù dai như Charles có ghi hận Chino hay không. Xem ra, về nhà cậu phải đá mông Charles một trận ra trò mới được.

Đường Phong liếc nhìn Michael Chino, người vẫn đang chăm chăm nhìn mình, người kia tựa như một đứa trẻ oan ức. Quả nhiên, lần đầu tiên khi thấy Chino ở Trung Quốc chỉ là ảo giác, đứa trẻ tùy hứng và có chút yếu đuối trước mặt này mới chính là Michael Chino mà cậu biết.

Sinh ra trong gia đình giàu có quyền thế, được hưởng nền giáo dục tốt, là con cưng của trời, lại được người trong nhà và người đại diện nuông chiều đến mức thối nát.

"Lần sau gặp lại, tôi nhất định sẽ đánh hắn nằm rạp trên đất!" Chino thầm thề. Đường Phong cười, cậu không nghĩ vậy, toàn thân Charles cứng như sắt thép, chắc chắn không phải là do tập luyện trong phòng gym mà ra, nhìn cách thức đánh nhau giữa Charles và Chino đã có thể nhận ra.

Cách Chino ra đòn rõ ràng là do huấn luyện viên trong phòng tập thể hình dạy cho, nhiều quy tắc, chú trọng vẻ đẹp.

Cách đấu của Charles thì giống như lưu manh đường phố, hoàn toàn không có quy củ trong sách võ thuật, vừa nhìn là biết hắn có kinh nghiệm thực chiến phong phú, từng chiêu thức đều đánh thẳng vào điểm yếu của Chino.

Võ đức? Ờ, coi như hết.

Đến lúc đối mặt với đao thật súng thật, ai lại còn giảng giải võ đức nữa, cũng không phải là lên lôi đài đấu võ công bằng.

Buổi chiều quay phim, Chino phát huy không tốt, cuối cùng đành phải ở lại thảo luận nghiên cứu một vài khía cạnh của nhân vật với đạo diễn. Vì vậy, Đường Phong mới có thể về nhà sớm hơn.

Ở nhà, còn có một con gấu to lớn tên Charles đang đợi cậu, trưa nay, Đường Phong đã phải ký kết một hiệp ước bất bình đẳng mới đổi được Charles "bớt giận" và chịu rời đi.

Chờ đến khi Đường Phong thu dọn xong mọi thứ, chuẩn bị rời đi cùng trợ lý, người lái xe tới đón cậu hóa ra lại là Lục Thiên Thần.

. . .

. . .

"Chủ tịch Lục, dạo này anh rảnh rỗi lắm sao?" Đường Phong ngồi ở ghế phụ, đã mấy ngày nay, tuy không phải mỗi ngày, nhưng thỉnh thoảng Lục Thiên Thần sẽ đến đón cậu, mà người đàn ông này lẽ ra phải rất bận rộn mới đúng.

"Tôi chỉ cần giao việc cho cấp dưới làm, sau đó ngồi chờ lấy tiền là được." Chiếc xe chậm rãi rời khỏi phim trường, Lục Thiên Thần ngồi lái xe, liếc nhìn người bên cạnh: "Tôi là một nhà đầu tư, thương nhân, chứ không phải người làm việc cực nhọc, đúng không?"

"Đúng đúng, tôi mới là người làm việc cực nhọc." Mấy nhà tư bản bóc lột sức lao động này.

Lục Thiên Thần cười cười, Đường Phong nghĩ rằng dù là ở cùng Lục Thiên Thần hay Charles, bọn họ ngày càng trở nên bình thản tự nhiên, những mâu thuẫn ban đầu, sự xa lạ cùng với phòng bị cảnh giác dường như đã giảm đi theo từng ngày, đây có lẽ là một điều tốt.

Biết đâu đến cuối cùng bọn họ còn có thể trở thành bạn bè, ít nhất là bạn tốt.

"Buổi trưa Charles đến tìm cậu, cậu ta nói muốn cho cậu một điều bất ngờ." Rất nhanh, Lục Thiên Thần liền nói đến chuyện xảy ra hôm nay.

Bất ngờ? Thôi, Đường Phong cảm thấy độ kinh hãi còn cao hơn một chút. Cậu thở dài, hạ cửa sổ xe xuống một chút, thời tiết nóng nực, mặt trời gần như muốn nướng cháy mặt đất, khắp nơi đều tỏa ra hơi nóng.

"Ừ, đúng là bất ngờ, cực kỳ cực kỳ lớn, anh ta đã đánh Chino, tuy rằng ngay từ đầu là Chino ra tay trước, nhưng tất cả chỉ là hiểu lầm." Đường Phong nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài, có lẽ đến buổi tối trời mới mát mẻ hơn, giờ ngay cả gió cũng nóng, cậu lại kéo cửa sổ xe lên.

"Nắm tay của Charles rất cứng."

Đường Phong cười quay đầu nhìn người bên cạnh: "Nghe giọng điệu của anh hình như đã từng đánh nhau với anh ta?"

"Đàn ông thỉnh thoảng cũng có lúc luận bàn tài nghệ." Lục Thiên Thần mỉm cười, như đang nhớ lại.

Cậu tưởng tượng cảnh Lục Thiên Thần và Charles đánh nhau, rồi nghiêng đầu ghé sát vào: "Hai người đánh nhau thế nào? Ở trên lôi đài? Ai thắng?"

"Cậu hy vọng ai thắng?"

"Ừm... Tôi đoán là cả hai đều thương tích đầy mình, tuy tôi chưa từng thấy anh đánh nhau, nhưng tôi nhớ kỹ anh từng nói anh rất am hiểu cách đánh nhau, còn Charles thì tôi vừa may mắn chứng kiến dáng dấp của anh ta khi đánh nhau. Tôi đoán các anh hẳn là ngang tài ngang sức." Đường Phong nhíu mày phân tích.

Lục Thiên Thần khẽ cười, tiếng cười phát ra từ sâu trong cổ họng, nghe có vẻ cực kỳ sung sướng.

"Ừ, không sai, cậu nói rất đúng."

"Kể cho tôi nghe đi?" Lục Thiên Thần luôn nói nửa câu, khiến người khác tò mò. Đối với Đường Phong, một người đang tập võ, cậu hiện rất có hứng thú với tất cả những cuộc luận võ hoặc đánh nhau.

Nói lại, cậu chỉ có thể tính là nửa người Trung Quốc, đời trước lớn lên ở Mỹ, sau đó có học tiếng Trung và văn hóa Trung Quốc, mà cậu vốn được giáo dục ở Mỹ, bạn bè bên cạnh đều là người Mỹ, nên cũng không hiểu rõ về văn hóa và võ thuật Trung Quốc chân chính.

Charles là con lai, Đường Phong thấy hắn cũng chẳng khác cậu là mấy, nhưng Lục Thiên Thần thì khác, người này ít nhất từ bề ngoài nhìn thoáng qua đúng là là người phương Đông.

"Vậy thì tôi cũng nên giống như Charles, nhận được lợi ích gì đó từ cậu." Đây không phải là câu hỏi, giọng điệu câu trần thuật đã cho thấy thương nhân Lục Thiên Thần không muốn làm việc miễn phí.

"Tên thế lực, nhà tư bản giống hệt quỷ hút máu."

"Cảm ơn vì lời khen." Độ dày da mặt có xu hướng phát triển thành bức tường thành.

Đường Phong sợ nhất chính là gặp phải người da mặt dày, cậu do dự nửa giây: "Anh muốn gì?" Nghe yêu cầu trước đã, còn đồng ý hay không là chuyện của cậu.

"Sáng sớm mai cậu không phải quay phim đúng không? Làm bữa sáng cho tôi đi." Lục Thiên Thần nói.

Đường Phong lập tức nhướng mày, cậu không nghe lầm chứ, Lục Thiên Thần bảo cậu làm bữa sáng?

"Anh chắc chắn chứ?" Đường Phong nhớ rằng cậu từng nói cậu không biết nấu ăn, ngay cả bữa sáng cũng không biết làm, kể cả rán trứng hay nướng bánh mì.

Mỗi người đều có điểm mạnh và điểm yếu riêng, ưu điểm của cậu rất nhiều, còn một trong những khuyết điểm của cậu là không giỏi việc bếp núc. Nhưng hiện tại, cậu không định nói điều này cho Lục Thiên Thần biết, dù sao yêu cầu này đối với cậu vẫn có thể thực hiện được.

"Ừ, có vấn đề gì không?" Lục Thiên Thần gật đầu.

"Không, không có." Tất nhiên là không thành vấn đề, có sao thì cậu nấu bữa sáng cũng không phải cho mình ăn.

"Chỉ nấu cho mình tôi thôi." Lục Thiên Thần bổ sung thêm.

"Đương nhiên rồi." Đường Phong còn không muốn làm hại ai khác, với Charles thì có lẽ khác, chỉ cần họ có thể ăn là cậu có thể nấu.

Người này đứng dựa vào cửa sổ, lén lút cười thầm.

Khi Lục Thiên Thần và Đường Phong cùng nhau trở lại căn hộ không xa phim trường, Charles đã ngồi như một ông hoàng trên chiếc ghế sofa da màu nâu sậm, ngậm một điếu xì gà, khóe miệng có một vệt đỏ nhạt, chắc là vết sẹo nhỏ bị Chino đánh vào buổi trưa, tuy vậy nó không hề làm giảm đi sự quyến rũ của người đàn ông giàu có này, ngược lại còn tăng thêm một chút nam tính.

"Cậu làm tôi đau lòng, cục cưng!" Vừa nhìn thấy họ, Charles liền lên tiếng.

"Tôi không phải cục cưng của anh, Charles." Đường Phong bước vào, treo chiếc cặp đen lên cửa. Trong cặp có vài viên vitamin, điện thoại và thuốc nhỏ mắt, những thứ cậu thường dùng khi nghỉ ngơi quay phim.

"Sáng sớm cậu hôn một tên ngốc, đến trưa để cho tên ngốc đó đánh tôi, giờ cậu lại đứng cùng với người bạn tốt nhất của tôi trước mặt tôi, như thể muốn nói, này, chúng tôi vừa mới kết hôn!" Giọng điệu hài hước của Charles khiến Đường Phong không thể nhịn cười, tên lưu manh này vẫn thích đùa giỡn, giống như Lục Thiên Thần khi bắt đầu nói chuyện cười nhạt. Charles rất hài hước và duyên dáng.

Cậu cảm thấy như mình đang sống cùng hai người điên.

"Không sai, đúng là như vậy." Đường Phong cười, vòng tay ôm lấy thắt lưng của Lục Thiên Thần, nâng cằm lên: "Tôi có tình mới rồi, anh bây giờ bị thất sủng rồi, Charles." Lục Thiên Thần chỉ cười, còn Charles thì hung hăng trừng mắt nhìn hai người: "Hai người đã làm tổn thương tôi vô cùng."

Chương 14

Charles, kẻ vừa bị thất sủng, giờ đây đã tắm rửa sạch sẽ, thoa một lớp kem cạo râu lên mặt và cằm, sau đó dùng dao cạo râu sạch sẽ. Trông anh rất trịnh trọng, như thể sắp đi hẹn hò.

Hôm nay, Đường Phong đã ký kết một "hiệp ước không bình đẳng" với Charles, cậu phải mát-xa cho anh, rõ ràng là buổi trưa chính Charles đã gây chuyện với cậu.

Không lâu sau, người đàn ông con lai có đôi mắt nâu bước ra khỏi phòng tắm, quấn mình trong một chiếc khăn tắm. Khuôn mặt cạo sạch râu, mái tóc còn ướt vuốt ngược ra sau, kiểu tóc này càng làm nổi bật các đường nét Âu châu của Charles, khiến anh càng thêm nam tính. Tuy nhiên, Đường Phong cảm thấy không thoải mái với chiếc khăn tắm trắng lỏng lẻo quanh thắt lưng của Charles. "Anh không thể mặc quần áo vào sao?" Đường Phong đã chuẩn bị sẵn dầu mát-xa, nhắm mắt lại.

"Chẳng lẽ mát-xa không phải cởi hết đồ sao?" Charles nháy mắt cợt nhả.

Khi Charles chuẩn bị cởi khăn tắm, anh chợt phát hiện có ai đó đang ngồi trong một góc phòng, người này trông rất quen.

"Lục Thiên Thần, cậu ở đây để tham quan sao? Được rồi, ông bạn của tôi, mau mau đi ra đi, tôi không muốn cậu thấy tôi khỏa thân, như vậy sẽ khiến cậu tự ti. Vừa nghĩ tới việc cậu phải sống nửa đời còn lại trong bóng ma, tôi liền thấy cực kỳ khó chịu." Charles nói một cách dõng dạc, dễ khiến người ta hiểu lầm.

Lục Thiên Thần ngồi trên sofa đọc sách, anh ngẩng đầu lên nhìn người có cơ bụng và ngực tuyệt đẹp, rồi gập cuốn sách lại. Âm thanh "Bộp" này khiến Đường Phong cũng phải nhìn qua.

"Tôi ở đây." Lục Thiên Thần nói nhàn nhạt.

"Cái gì?" Đây là phòng của Đường Phong mà, Charles trông như vừa nuốt phải quả trứng, anh rất nhanh phản ứng lại, rồi cười nói: "Vừa khéo, tôi cũng ở đây."

...

...

"Ôi, bảo bối, mạnh tay hơn chút, đúng rồi, đúng rồi, chỗ đó... cậu làm tôi thật thoải mái..." Charles nằm sấp trên giường lớn, chỉ dùng khăn tắm che lại nửa thân dưới, phát ra những âm thanh khiến người ta dễ hiểu lầm.

Đường Phong ngồi bên giường, ngón tay ấn dọc sống lưng Charles. Thật lòng, da và vóc dáng của Charles rất tốt, cảm giác sau khi thoa dầu mát-xa rất tuyệt, tuy nhiên điều đó cũng không thể khiến Đường Phong thích việc mát-xa cho Charles.

Cậu không hề thích phục vụ người khác.

"Ở đây?" Ngón tay cậu trượt xuống dưới thắt lưng, rồi ác ý nhéo mạnh một cái, thuận tiện trêu đùa Charles một chút, học tập giọng điệu khoa trương của Charles ói: "Ôi, cục cưng, mông anh thật co giãn."

"Phụt!" Người đàn ông Trung Quốc nào đó đang ngồi như một chiếc bóng đèn không thể nhịn được mà bật cười. Lục Thiên Thần đã quen biết Charles nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh thấy có người dám trêu đùa con gấu hung dữ này, người đó lại chính là Đường Phong.

Ai mà ngờ được, nửa năm trước khi Đường Phong còn chưa rơi xuống nước chỉ là một cậu ấm giàu có bốc đồng, ngoài cứng trong mềm. Lần đầu gặp Charles, cậu còn sợ đến mức không dám nói một câu.

Giờ đây sau nửa năm, Charles đã từ một con gấu hoang hung dữ trở thành một con gấu nâu biết mỉm cười, ngoan ngoãn trong đoàn xiếc.

Còn Lục Thiên Thần thì sao? Anh đặt cuốn sách sang một bên, bước về phía Đường Phong và Charles. Hiện tại anh biết rằng cần phải ngủ chung với hai người này trong một phòng để tránh việc Đường Phong bị con gấu nào đó nuốt chửng.

...

...

Vì họ ít khi ở nhà tự nấu ăn, phần lớn thời gian họ hoặc ra ngoài ăn hoặc gọi đồ về. Sáng sớm, khi Đường Phong mở tủ lạnh, cậu phát hiện trong đó chỉ còn bia, sữa tươi, nước trái cây và may mắn thay, một ít nguyên liệu nấu ăn đơn giản.

Đường Phong ngồi xổm xuống chọn một ít nguyên liệu có vẻ dễ làm: trứng gà, lạp xưởng và một ít khoai tây.

"Ôi trời ơi, Tình yêu, cậu định làm bữa sáng cho tôi sao? Tôi quá cảm động! Không ngờ cậu là người đàn ông của gia đình, tôi cảm thấy mình quá may mắn." Đường Phong tỉnh dậy, Charles cũng đã dậy, nhưng vì Đường Phong chiếm phòng tắm trước, mà Charles thì không muốn tắm ở phòng khác, nên khi Đường Phong mặc xong quần áo và xuống lầu lấy nguyên liệu nấu ăn từ tủ lạnh, Charles mới chầm chậm bước tới.

Lục Thiên Thần, người đã tắm ở phòng mình, ngồi trên sofa phòng khách đọc báo.

"Không, không phải làm cho anh ăn." Đường Phong lấy trứng gà, lạp xưởng và khoai tây ra, xoay người bước vào bếp bên cạnh phòng khách, suy nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu. À, đúng rồi, thái lạp xưởng và khoai tây, rồi cần dầu ăn.

"Không làm cho tôi, vậy cho ai?" Charles bước xuống cầu thang, vừa hỏi vừa nhìn Lục Thiên Thần với ánh mắt không hài lòng.

Lục Thiên Thần lật báo, bình thản đáp: "Cho tôi."

Nguy hiểm. "Dựa vào cái gì?" Charles không phục.

"Dựa vào việc Đường Phong thích." Lục Thiên Thần vẫn bình tĩnh như cũ.

Đường Phong mở ngăn tủ bếp tìm thấy một chai dầu ăn. Về phần tranh giành người yêu giữa hai người ngoài phòng khách, cậu hoàn toàn phớt lờ.

Đặt lạp xưởng lên thớt cắt thành hai nửa, cậu cảm thấy rất hài lòng với thành quả của mình. Cậu đặt lạp xưởng đã thái vào đĩa, sau đó lấy vài củ khoai tây và lẩm bẩm: "Chỉ cần cắt thành khối là được, trông rất đơn giản."

Thực tế, một người thích ăn khoai tây không nhất định có thể khéo léo cắt khoai tây. Đường Phong cầm dao nhỏ và chặt mạnh xuống, tiếng chặt lớn thu hút sự chú ý của hai người đàn ông châm chọc khiêu khích nhau ngoài phòng khách.

Charles và Lục Thiên Thần cùng đến xem, Đường Phong đã cắt xong khoai tây. Thấy hai người đi tới, cậu ngẩng đầu chỉ vào đống khoai to nhỏ không đều, còn nguyên vỏ và bị phân thây thảm hại, cười nói: "Thế nào, tôi làm không tệ đúng không?"

Trên khuôn mặt anh tuấn của cậu tràn đầy dáng vẻ mong muốn được công nhận và tán thưởng, đến nỗi những lời trào phúng đã tới bên mép của Charles cũng đành phải nuốt ngược lại.

"Rất tốt." Lục Thiên Thần không hổ là người làm kinh doanh, nói dối một cách thành thục.

"Tuyệt vời!" Charles không chịu thua kém, dù sao người ăn khoai tây cũng không phải anh.

Lạp xưởng và khoai tây đã chuẩn bị xong, Đường Phong bật bếp, Lục Thiên Thần nhắc nhở: "Đổ dầu vào chờ nóng rồi mới thả khoai."

"Điều này tôi biết, tôi từng thấy trên chương trình nấu nướng." Đường Phong đổ dầu vào nồi, một nửa chai dầu đã biến mất.

"Dù sao cũng là khoai tây chiên." Charles thấp giọng nở nụ cười, cười trên nỗi đau của người khác.

Đường Phong không phụ lòng mong đợi của Charles, đổ toàn bộ nguyên liệu đã thái vào nồi, ngoài khoai tây và lạp xưởng, còn có hai quả trứng gà.

May mắn là, Đường Phong biết cách đập trứng bỏ vỏ.

Sau đó, Charles và Lục Thiên Thần nhìn Đường Phong thêm một thìa muối lớn vào nồi, có lẽ nghĩ là chưa đủ vị, cậu còn thêm sốt cà chua và hạt tiêu đen.

Nấu xong, trứng gà bị cháy, khoai tây có chút đen, còn lạp xưởng bị khét.

"Sốt cà chua và hạt tiêu đen không phải là nấu xong mới cho vào sao?" Đến lúc này Đường Phong mới nhớ ra cậu thường ăn khoai tây với cách đó.

Câu hỏi của cậu khiến người ta không biết trả lời thế nào.

Charles vỗ vai Lục Thiên Thần: "Đường Phong đặc biệt chuẩn bị bữa sáng tình yêu cho cậu, cậu nên ăn hết chúng."

"Tuy hơi xấu xí một chút, nhưng tôi nghĩ mùi vị chắc cũng không đến nỗi tệ lắm. Anh cứ thử ăn một ít, không ăn được thì bỏ đi, tôi đã gọi thức ăn ngoài rồi." Vừa nói dứt lời thì chuông cửa liền vang lên, Đường Phong rửa tay, từ bếp đi ra đưa bữa sáng đã chuẩn bị cho Lục Thiên Thần: "Đồ ăn của tôi đến rồi, tôi đi mở cửa."

Lục Thiên Thần lặng lẽ nhận đĩa thức ăn, Charles cười cười rồi đuổi theo Đường Phong. Người sau vừa xách đồ ăn sáng mới mua vào, điều kiện của Lục Thiên Thần là "phải làm bữa sáng cho anh" nhưng không quy định mùi vị phải như thế nào. Tuy Đường Phong đã hoàn thành nhiệm vụ, cậu cũng biết rõ rằng bữa sáng mình làm không thể nào ngon bằng đồ ăn mua ngoài, mùi vị có khi cũng chẳng ra gì.

"Tôi mua chút cháo, rất nhiều." Đường Phong hơi ngại ngùng nói: "Đây là lần đầu tiên tôi làm bữa sáng, anh không cần phải ăn đâu."

Cậu sợ rằng Lục Thiên Thần ăn vào sẽ bị đau bụng.

Lục Thiên Thần ăn khoai tây chiên: "Mùi vị cũng được, đây là lần đầu tiên của cậu, phải không?" Lời này khiến Đường Phong lập tức liên tưởng lung tung. Xét từ góc độ cơ thể, lần đầu tiên của Đường Phong đúng là là cho Lục Thiên Thần, nhưng nếu nói về ý thức, lần đầu tiên thực sự của cậu có lẽ là trong tình huống tối hôm đó khi bị trúng thuốc mê và xảy ra chuyện với Charles.

Loại chuyện này Đường Phong cũng không muốn nghĩ nhiều.

Khuôn mặt Charles có chút khó coi: "Tôi là người đàn ông có tư tưởng cởi mở."

Buổi sáng trôi qua trong bầu không khí quái dị, Lục Thiên Thần vẫn thản nhiên mặt không biến sắc ăn hết toàn bộ đĩa thức ăn đáng ngờ, đừng Đường Phong độc ác, cậu không ép Lục Thiên Thần phải ăn.

Chiều hôm đó, Charles lái xe đưa Đường Phong đến phim trường. Còn lý do tại sao không phải là Lục Thiên Thần, ngay sau bữa trưa, Lục Thiên Thần bắt đầu bị tiêu chảy.

Chương 15

Hollywood chỉ cần ba chữ để mô tả: Vòng danh lợi.

Để đánh giá một minh tinh có thành công hay không thì rất đơn giản: có danh tiếng hay không, tiếp đó là lợi nhuận. Và hai thứ này từ trước đến giờ không hề mâu thuẫn.

Mỗi năm các lễ hội điện ảnh lớn đều bình chọn ra ảnh đế và ảnh hậu, cũng dễ dàng tưởng tượng rằng mỗi năm sẽ có thêm bao nhiêu ảnh đế và ảnh hậu mới. Người biết diễn rất nhiều, người có sức hấp dẫn và biết đóng phim cũng không ít.

Có vài ảnh đế và ảnh hậu một khi rời khỏi mảng điện ảnh cố định, vai diễn cố định của họ thường mất đi phong độ, hoặc là họ bị hạn chế trong tác phẩm mà mình chọn, dần dần từ đỉnh kim tự tháp lùi dần xuống. Rất nhiều diễn viên từng nhận được nhiều giải thưởng lớn giờ đây chỉ lẩn quẩn trong một vài tác phẩm điện ảnh, hoặc là làm diễn viên phụ cho những tân binh mới nổi.

Đường Phong có thực lực, cậu cũng không thiếu sức quyến rũ cá nhân, nhưng hiện tại cậu thiếu tư cách chọn phim và khả năng giao thiệp trong Hollywood.

Ở Hollywood thì không thể quá thanh cao, Đường Phong cũng không cho rằng mở rộng quan hệ bạn bè là điều không tốt. Đúng, ở đây đúng là có vài người tệ bạc, nhưng cũng có rất nhiều người tài năng và xuất sắc. Ở Hollywood, có thể làm quen với các đạo diễn lớn trên khắp thế giới, biên tập viên nổi tiếng cho các tạp chí, những nhà đầu tư ưu tú và nhiếp ảnh gia xuất sắc.

Ở đây tràn ngập những người thành công, và họ chắc chắn đều có ưu điểm riêng của mình.

Hiện tại, điều mà Đường Phong cần làm không chỉ là nghiêm túc đóng phim, tập thể hình và học võ, mà cậu còn cần tham gia vào một số hoạt động xã giao cần thiết. Không cần phải quá cố gắng kết giao, chỉ cần thưởng thức rượu ngon, thức ăn ngon, mang theo thái độ chân thành, tận hưởng niềm vui từ việc kết giao bạn bè và trò chuyện, đừng tưởng rằng những người khác đều là kẻ ngốc, ai cũng có thể nhận ra nếu bạn quá toan tính khi tiếp cận mọi người.

Kinh nghiệm của kiếp trước đã dạy Đường Phong rằng như vậy là đủ.

Buổi tối có một bữa tiệc riêng tư, người tổ chức là đối tác kinh doanh của Charles, khách mời trong bữa tiệc ngoài vài người làm ăn chắc chắn sẽ có minh tinh và người mẫu góp mặt.

Nói tóm lại, những người xuất sắc trong các ngành nghề hoặc những kẻ cơ hội trên cơ bản đều có thể gặp mặt tại bữa tiệc này.

Tất nhiên, Charles còn đặc biệt yêu cầu chủ nhân bữa tiệc gửi một tấm thiệp mời đến cho Đường Phong, dưới sự khích lệ của Charles, Đường Phong cũng tham dự buổi tiệc.

Fiennes Đường trước đây ở Hollywood không thiếu bạn bè, cậu rất ít khi đặc biệt thân thiết với ai, cũng không cố ý xa lánh ai. Trên thực tế, bạn tốt của cậu hầu hết là những người ngoài giới giải trí, chẳng hạn như bác sĩ bệnh viện.

Đường Phong không muốn tìm những người cậu quen từ trước, vì họ có thể cho rằng cậu chỉ là một minh tinh nhỏ khao khát danh vọng, sẽ chẳng ai muốn để ý đến cậu. Đường Phong cũng không muốn bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

Tuy nhiên, cậu không thể chỉ lẩn quẩn trong phim trường và nhà trọ, con người cần tiếp xúc với người khác mới có thể mở rộng quan hệ.

Chủ đề của buổi tiệc tối nay là "rừng rậm". Phần lớn khách mời đều mặc quần áo mỏng nhẹ gần gũi với thiên nhiên, trang sức chủ yếu là hình trái cây, lá cây và hoa cỏ.

Charles và Đường Phong hôm nay đều mặc Âu phục bằng chất liệu cotton, để phù hợp với chủ đề của buổi tiệc, họ đã chọn quần áo có màu sắc gần với rừng rậm: áo vest đen đại diện cho đất đai, cà vạt màu xanh thẫm và khuy tay áo hình trái cây màu nâu đáng yêu. Hội trường tiệc cũng được trang trí đặc biệt, Đường Phong và Charles bước vào qua một cổng vòm làm từ lá cây, hoa và cành cây. Ở cửa, nhân viên phục vụ mặc trang phục giống người lùn trong truyện cổ tích, họ phụ trách kiểm tra danh sách và tiếp đón khách mời.

Không gian bữa tiệc hơi tối, trên bàn gỗ thô không chỉ có các loại đồ ăn được tạo hình như trái cây mà còn dùng quả anh đào đỏ và cành cây nâu sẫm để trang trí. Thêm vào đó, còn có một cây thủy tinh treo đầy các viên thủy tinh, chứng tỏ buổi tiệc này đã tốn không ít công sức.

"Cảm giác thế nào?" Charles kéo Đường Phong đi dạo quanh, gặp gỡ mọi người, trò chuyện và trao đổi danh thiếp.

Đây là một khung cảnh thú vị, nơi mọi người tụ họp để trò chuyện và trao đổi danh thiếp. Có một số người liên tục tiếp cận người mẫu và nữ minh tinh, rồi sau đó họ cùng nhau biến mất, chỉ để rồi xuất hiện trở lại sau khoảng nửa tiếng.

Âm nhạc, rượu ngon, người đẹp.

"Buổi tiệc thật tuyệt," Đường Phong mỉm cười. Dù không thường xuyên tham gia các hoạt động xã giao, cậu vẫn biết cách giao tiếp với người khác, mọi thứ cho đến lúc này đều diễn ra suôn sẻ.

Không xa lắm, vài người đàn ông trung niên ôm lấy người mẫu dáng chuẩn, gọi về phía họ: "Hey, Charles!" vừa tiến tới.

"Tôi sẽ tự dạo quanh một chút." Hoạt động xã giao thực chất là kết giao bạn bè, tuy nhiên không phải ai cũng đáng kết giao. người hiện tại gọi Charles Đường Phong là người từng thấy trên tạp chí, nổi tiếng với những scandal với nữ minh tinh và lối sống không lành mạnh, cậu không có thiện cảm với họ.

Charles không ép buộc cậu, chỉ dặn dò: "Cậu cẩn thận, đừng đi quá xa, tôi sẽ nhanh chóng tìm cậu."

. . .

. . .

Đi tới khu bánh ngọt, Đường Phong tùy tiện ăn một chút để lót dạ, rồi cầm một ly cocktail pha chế màu sắc rất đẹp từ khay rượu của nhân viên phục vụ, tùy ý đi dạo trong bữa tiệc. Với ngoại hình xuất sắc và phong độ, khiến không ít người muốn tới gần, hiện tại đang ở Hollywood Đường Phong vẫn chỉ là một minh tinh không có danh tiếng, vì bộ Âu phục đắt tiền Charles cung cấp khiến nhiều người nhầm cậu là một ông chủ phương Đông giàu có, một số nữ minh tinh và người mẫu liên tiếp "phóng điện" với cậu.

Điều khiến Đường Phong có chút khó chịu là có người nhầm cậu là người Nhật, khi một cô gái chào hỏi bằng tiếng Nhật, cậu phải trả lời bằng tiếng Trung, làm đối phương kinh ngạc và thốt lên: "Chinese!"

Đường Phong không từ chối trò chuyện với các cô gái, cậu nói về tình hình Hollywood hiện tại, về sự thay đổi của thời đại. Giờ đây không còn thời kỳ diễn viên là nhất, các đạo diễn và nhà sản xuất đang dần vượt qua diễn viên về tầm quan trọng. Ví dụ trong giới thời trang, để thành công, một người mẫu không chỉ cần có ưu thế cá nhân mà còn phải được nhà thiết kế hoặc người có tiếng tăm coi trọng. Đừng không thừa nhận nhiều lúc thời trang là do những người có ảnh hưởng thổi phồng lên.

"Vậy theo anh, chúng tôi chỉ cần thu hút sự chú ý của nhà thiết kế hoặc người giàu có là đủ?" Vài người mẫu Mỹ vây quanh Đường Phong, thường xuyên cười rộ lên khi nghe cậu nói.

Những cô gái cởi mở này, sau khi biết Đường Phong là người Trung Quốc, liên tục hỏi cậu những thứ liên quan đến Trung Quốc như là võ công và ẩm thực Trung Quốc. Đường Phong vui vẻ chia sẻ những gì cậu biết, khiến các người mẫu sửng sốt.

"Nếu cô có thể tạo cảm hứng cho nhà thiết kế, đương nhiên là rất tốt. Cô cho họ cảm hứng, họ cho cô cơ hội diễn và chụp ảnh bìa tạp chí, nhất định phải khác biệt, điều này ở bất kỳ đâu cũng hữu dụng," Đường Phong cười nói.

Sau đó, vài cô gái đưa ra những gợi ý ám chỉ mời Đường Phong ra ngoài uống rượu hoặc cà phê, cậu đều từ chối một cách lịch sự. Nếu gặp phải người quá khó xử, cậu liền tung đòn cuối: "Tôi có bạn trai rồi."

Những cô gái này thường cười mờ ám: "Nghe thật tuyệt, chúng tôi hiểu mà," rồi sau đó hỏi thêm về bạn trai của Đường Phong, khiến cậu phải viện cớ đi vệ sinh để tránh.

Trong nhà vệ sinh, Đường Phong chỉnh lại tóc trước gương, ổn định một lúc rồi mới rời đi.

"Tôi vừa thấy cậu, cậu rất được các cô gái hoan nghênh đấy." Một người Mỹ khoảng 40 tuổi đang rửa tay bên cạnh Đường Phong nói.

Đường Phong cười: "Họ muốn tôi trở thành bạn giường của họ, đây không phải là chuyện tốt."

Người đàn ông trung niên cười nhẹ: "Đúng vậy, thật sự không phải chuyện tốt. Tôi có thể hỏi cậu một câu không?"

"Đương nhiên."

"Cậu là người Trung Quốc chính gốc?"

"Cuối cùng cũng có người không nhầm tôi là người Nhật Bản," Đường Phong nửa đùa nửa thật đáp.

Người đàn ông trung niên cười: "Khó gặp người Trung Quốc hài hước như cậu. Ý của tôi là phần lớn các cậu nhìn rất nghiêm túc, may mà tôi từng tiếp xúc với người Nhật, cậu và bọn họ rất khác nhau."

Đương nhiên là khác, Đường Phong mỉm cười.

"Tôi có thể hỏi cậu thêm một câu nữa không?" Người đàn ông trung niên có vẻ rất hứng thú.

"Tôi không thể ở trong toilet từ chối yêu cầu của ông, vậy nên ông cứ hỏi đi."

"Ha ha, cậu thú vị đấy. Tôi muốn hỏi, là một người Trung Quốc, cậu hiểu tín ngưỡng và anh hùng như thế nào?" Người đàn ông trung niên dựa vào bồn rửa tay hỏi.

May mắn là Đường Phong không xa lạ gì với văn hóa Trung Quốc. Cậu suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Là người luôn coi ấm no là trên hết, tín ngưỡng là cuộc sống tốt đẹp, điều này thực tế và quan trọng hơn bất cứ mê tín nào. Nhưng tôi nghĩ đó hẳn là tình yêu."

"Không phải anh hùng hay một nhân vật lãnh đạo nào sao?"

"Tín ngưỡng người khác là sự yếu đuối, tín ngưỡng thượng đế có chút điên rồ, tín ngưỡng bản thân cũng không hẳn là sáng suốt. Tôi biết ở Mỹ nhiều người chọn tín ngưỡng bản thân và nhấn mạnh cái tôi, nhưng đôi khi điều này dễ biến thành tự cao tự đại. Tôi tin rằng hầu hết con người đều có khuyết điểm này, quá dễ tự mãn."

"Cách hiểu của cậu rất hay. Tôi là Robert." Người đàn ông trung niên mỉm cười nói.

Đường Phong chủ động đưa tay: "Tôi là Đường Phong."

Liệu đây có phải là một sự tình cờ gặp gỡ? Trong nhà vệ sinh của một buổi tiệc, cậu đã gặp cố vấn trưởng của một công ty sản xuất thuộc tập đoàn truyền thông hàng đầu ở Mỹ.

Robert không biết Đường Phong là ai, nhưng Fiennes đã từng hợp tác với Robert.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ