Chương 37 - 40 (Quyển 4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 37 + 38

Trong mỗi bộ phim về anh hùng đều có một nhân vật phản diện, trong bộ phim điện ảnh 《Thiên Tử》 cũng có một vai phản diện đối đầu với Đường Phong. Câu chuyện chủ yếu xoay quanh việc một ngôi sao điện ảnh đến Mỹ để phát triển sự nghiệp, ở đó cậu sẽ phải cạnh tranh với một ngôi sao khác cho một vai diễn, và người này chính là đối thủ của Đường Phong.

Bộ phim không chỉ đơn thuần là cuộc chiến giữa anh hùng và kẻ xấu. Nó còn lồng ghép những yếu tố liên quan đến giới giải trí, đặc biệt là với Đường Phong người xuất hiện trong phim với nhiều bộ trang phục hiện đại. Tất cả những bộ quần áo này đều được tài trợ bởi một thương hiệu thời trang nổi tiếng trên thế giới, cậu còn có thể giữ lại hơn một nửa số bộ làm kỷ niệm.

Hiện nay, các nam diễn viên mới vào nghề thường phải có ngoại hình đẹp và cơ thể săn chắc, điều này đặc biệt quan trọng.

Đối với một ngôi sao điện ảnh như Đường Phong, người vừa có tài năng diễn xuất lại vừa có vóc dáng lý tưởng, không lấy ra cống hiến một chút thì không được. Vì vậy, mỗi ngày trên phim trường, người ta hầu như luôn thấy Đường Phong mặc những bộ Âu phục vừa vặn, làm nổi bật vóc dáng cân đối của cậu, sánh ngang với người mẫu chuyên nghiệp.

Qá trình quay phim diễn ra, khu vực xung quanh phim trường cũng bắt đầu xuất hiện một số phóng viên với đầy đủ thiết bị.

. . .

. . .

Quay phim cũng giống như đi làm, mỗi ngày phải đến phim trường đúng giờ để bắt đầu công việc, mỗi ngày đúng giờ tan tầm về nhà.

Trên phim trường, Đường Phong phải nhập vai một anh hùng, ra khỏi ống kính, cậu lại phải giả vờ như đã từng bị Albert ngược đãi. Ôi, thật sự là cuộc sống của cậu quá bận rộn.

Albert chỉ bảo cậu rằng, chỉ cần mỗi ngày về nhà đúng giờ là được, gương mặt ít nụ cười hơn một chút là đủ rồi.

Điều này đối với Đường Phong mệt mỏi sau mỗi ngày quay phim không thể dễ hơn. Cậu có thể cười rạng rỡ trên phim trường, rồi ngay lập tức buồn bã như thể đang trải qua nỗi đau khổ lớn lao.

Dù sao thì trong số các trợ lý xung quanh cậu chắc chắn có người của Lục Thiên Tịch, diễn sơ qua một chút là được. Lục Thiên Tịch cũng sẽ không quá để tâm đến một ngôi sao nhỏ như cậu, chỉ cần những báo cáo về tình trạng tinh thần của Đường Phong gần đây không tốt, Lục Thiên Tịch dần dần cũng sẽ không chú ý nhiều đến cậu nữa.

"Tôi đi uống tách cà phê rồi sẽ quay lại." Sau khi tạm biệt, Đường Phong vẫy tay chào Tiểu Vũ và những người khác, rồi một mình đi dạo xung quanh, dự định đi dạo vài vòng trước khi quay lại.

Albert rất nhàm chán, nhàm chán đến mức khi Đường Phong trở lại cũng không có việc gì để làm.

Albert thích vào phòng sách đọc sách hoặc xử lý công việc của mình, những đề tài để trò chuyện giữa họ cũng chỉ có bấy nhiêu. Trò chuyện sâu hơn một chút, Đường Phong lại không muốn quá mức đi sâu vào giao tiếp với Albert.

Tìm thấy một quán cà phê nhỏ gần đó, Đường Phong bước vào, gọi một miếng bánh táo và một tách cà phê. Cậu chọn một chỗ ngồi vắng vẻ, vì hiện giờ tóc cậu dài, nên giấu mái tóc vào trong mũ để không bị nóng quá.

Vành nón kéo thấp che gần hết khuôn mặt, khiến khó ai có thể nhận ra dáng vẻ của cậu. Mặc dù trước đây cậu đã có chút tiếng tăm, song người nhận ra Đường Phong không nhiều. Ngay cả khi có người nhận ra, họ cũng chỉ nhìn lướt qua rồi thôi, giờ đây cậu coi như đang tự thưởng thức một chút thời gian riêng tư, không lo ngại gì khi ra ngoài một mình.

Đường Phong ăn hai miếng bánh táo, uống vài ngụm cà phê, tựa người trên ghế đọc tin tức gần đây. Đối với tin tức giải trí ít quan tâm hơn, chỉ chọn vài bài viết cảm thấy hứng thú để xem qua.

Bộ phim của Chino sắp được ra mắt, lịch chiếu đã được dời đến kỳ nghỉ hè, đây là một tin tốt.

Việc chiếu phim vào kỳ nghỉ hè cho thấy công ty điện ảnh rất tin tưởng vào bộ phim mới của Chino. Tuy rằng đây là thời điểm tốt, nhưng đồng thời cũng có không ít phim cạnh tranh, có lẽ Chino cũng cảm thấy áp lực.

Gần đây ít liên lạc với Chino qua điện thoại, phần lớn thời gian họ chỉ gửi email cho nhau, vì gọi điện có thể làm gián đoạn công việc của đối phương, mà sau giờ làm việc, ai cũng có cuộc sống riêng.

Trước đây hay hiện tại, Đường Phong đều không thích làm phiền đến cuộc sống của người khác, và cũng không thích cuộc sống của mình bị can thiệp quá mức.

Vừa gửi xong email hỏi Chino về ngày kết thúc công việc, một người đàn ông cao lớn đã ngồi xuống đối diện Đường Phong.

Đường Phong nhìn xung quanh, thấy còn nhiều chỗ trống, không hiểu vì sao người này lại chọn ngồi đối diện cậu.

"Thưa ngài, ngài có chuyện gì không?" Đường Phong hỏi người đàn ông đội mũ lưỡi trai, khuôn mặt và cằm đầy râu quai nón rậm rạp, thoạt nhìn không rõ diện mạo.

Nhìn kỹ hơn, Đường Phong chợt cảm thấy ánh mắt người này sao mà quen thuộc.

"Trước khi chúng ta gặp mặt anh đã từng nghĩ rất nhiều lần, chúng ta sẽ lấy phương thức lãng mạn gì để gặp nhau lần nữa, thế nhưng. . . không bao giờ ngờ nó lại như thế này." Người đàn ông đối diện thở dài, nhẹ nhàng kéo bộ râu trên mặt, "Tình yêu, em thực sự không nhận ra anh sao? Anh đau lòng lắm đấy."

"Anh là ai, tôi không quen anh." Đường Phong liếc nhìn người đối diện, rồi lại cúi đầu xem điện thoại.

Thái độ lạnh lùng này đã làm tổn thương người đàn ông râu xồm kia, đôi mắt tràn đầy vẻ đáng thương, anh nằm gục trên bàn không nói gì, trông như một con chó lớn bị bỏ rơi, đáng thương nhìn Đường Phong.

Đường Phong không nói gì, chỉ cúi đầu làm việc của mình. Chẳng bao lâu sau, cậu khẽ động, khiến mắt người đàn ông râu xồm sáng lên tràn ngập hy vọng, nhưng Đường Phong chỉ lấy tai nghe từ trong túi ra và đeo vào.

"Thật sự không để ý đến anh nữa? Thật sự không cần anh nữa sao?" Người đàn ông râu xồm buồn bã kéo râu của mình, một phần râu rơi ra, hóa ra đó chỉ là râu giả.

Đường Phong vẫn cúi đầu không phản ứng, dường như không nghe thấy những gì đối phương nói.

"Anh biết em chắc chắn rất hận anh, không muốn tha thứ cho anh, vì làm người yêu của em mà anh lại đẩy em ra đi mà không nói một lời. Được rồi." Charles chống cằm than thở, "Anh không có ý biện minh, nhưng trời ạ, sau khi lên máy bay anh mới biết kế hoạch của họ."

"Ngay khi nghe kế hoạch đó, anh chỉ muốn dùng đạn bắn Lục Thiên Thần thành tổ ong, đồng thời anh cũng tự trách vì sao mình lại thông minh và lý trí như vậy, bởi vì anh biết một mình anh không thể bảo vệ em. Ngay từ đầu, bọn anh đã mang đến phiền phức cho em, thậm chí bọn anh chính là phiền toái của em, điều này khiến anh rất bất đắc dĩ."

Ngẩng đầu lên, Charles nhìn Đường Phong thờ ơ tiếp tục nghe nhạc, nói tiếp: "Anh rất nhớ em, cục cưng, lớn đến như vậy, được rồi, anh đã có một cuộc sống hạnh phúc hơn bất cứ đứa trẻ nào, nhưng thời gian bên em mới khiến anh biết thế nào là hạnh phúc thực sự."

Không phải thứ tiền tài có thể mua được, cũng không phải thông qua quyền lực là có thể nhận được.

"Anh xin lỗi, thật lòng xin lỗi vì anh đã làm tổn thương em, chưa được sự đồng ý của em mà đã tự ý quyết định. Anh biết em là người đàn ông rất thông minh và độc lập, trưởng thành hơn anh nhiều, nên em chắc chắn rất tức giận vì sao anh không bàn bạc với em mà lại giao em cho Albert." Khuôn mặt Charles đầy vẻ đau khổ, hai tay ôm lấy mặt mình.

"Anh rất đau khổ, mỗi ngày đều sống trong đau khổ." Giống như một con thú nhỏ phát ra âm thanh nghẹn ngào.

Không, anh ta là con thú lớn.

"Nói không sai, anh, Lục Thiên Thần và Albert đều là những kẻ ngu ngốc, chỉ nghĩ đến giải pháp hiệu quả nhất, nhưng quên rằng em không phải là một người bình thường không có tình cảm không có cảm xúc." Gỡ tai nghe xuống, Đường Phong chỉ đeo tai nghe chứ không hề mở nhạc.

Những lời Charles nói, cậu đã nghe hết.

"Cục cưng, em đã nghe hết rồi?" Charles cẩn thận hỏi, so với thân hình cao to của anh trông có vẻ có chút ngốc nghếch và đáng yêu.

"Râu của anh sắp rơi hết rồi kìa." Đường Phong chỉ vào bộ râu giả bị Charles vừa nói chuyện vừa kéo xuống.

Sự việc đã phát triển tới mức này, không có cách nào tua lại, cũng không thể làm lại lần nữa, Đường Phong có trách cứ thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì, tuy nhiên cậu vẫn tức giận.

"Em không ngờ anh là một người đàn ông nhát gan, Charles." Đường Phong đặt điện thoại sang một bên, "Không dám liên lạc với em, không dám gọi điện cho em, để em đơn độc ở cùng Albert."

Charles không nói gì, từ đôi lông mày nhíu chặt cùng sắc mặt không tốt lắm cho thấy tâm trạng gần đây của người đàn ông vẫn không ổn.

"Anh kiêu ngạo, đôi khi còn rất đáng ghét, có lúc lại tùy hứng như một đứa trẻ, có lúc lại không biết thông cảm cho người khác."

Trải nghiệm lớn lên ở đỉnh cao khiến Charles có khuyết điểm trong tính cách, phần lớn những người con một đều có khuyết điểm này, quá ích kỷ, quá thiếu thông cảm.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, chỉ có người khác nhường nhịn Charles, chưa bao giờ Charles phải nhường nhịn ai.

Sau khi ở bên Đường Phong, Charles đã thay đổi ít nhiều, nhưng những ảnh hưởng từ môi trường trưởng thành vẫn còn đó, khiến việc thay đổi triệt để là điều không thực tế.

"Nhưng em nhận ra rằng, khi anh không ở bên, em lại có chút nhớ anh." Đường Phong vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Charles, người sau lập tức từ bờ vực tuyệt vọng bừng sáng với sức sống, đôi mắt lấp lánh khi nhìn cậu.

"Em tha thứ cho anh rồi?" Charles mong đợi hỏi.

"Chuyện này không liên quan gì đến việc tha thứ cho anh." Đường Phong dùng ngón tay chọc vào trán Charles, "Muốn em tha thứ cho anh không dễ đâu."

Trong cuộc sống, Đường Phong gặp phải rất nhiều rắc rối về tình cảm, trong điện ảnh 《Thiên Tử》, nhân vật Đường cũng trải qua những phiền toái tương tự trong cuộc sống. Trong thời đại hủ bại này, các mỹ nữ với vóc dáng nóng bỏng cũng chỉ có thể làm nữ vệ sĩ bên cạnh Đường, người thực sự có khúc mắc với Đường lại là người đại diện của cậu, một người bạn từ nhỏ đã có tình cảm sâu đậm với cậu.

Trong phim, có những hình ảnh nhỏ vụn giống như đèn kéo quân, hai năm trước Đường chưa nổi danh, tình yêu không như ý, sự nghiệp chẳng màng, một minh tinh nhỏ không có tiếng tăm gì, đã leo núi để giải sầu rồi trượt chân rơi xuống sườn núi.

Là kiếp trước, hay là kiếp này, Đường lẳng lặng nằm trong phòng bệnh, trong chớp mắt, vô số ký ức giống như thủy triều mạnh mẽ ùa về.

Sức mạnh bị phong ấn, ký ức bị giấu kín, một lần nữa mở mắt, số phận đã định trước rằng Đường đời này sẽ không còn là một minh tinh nhỏ vô danh nữa, cũng không còn là một người bình thường.

Đường Phong không có sức mạnh bị phong ấn, cũng không có ký ức bị giấu kín, nhưng nhân vật trong điện ảnh lại rất giống cậu, đến mức Đường Phong tự hỏi liệu trên đời này có tồn tại những sự trùng hợp kỳ lạ như vậy không.

Dù thế nào đi nữa, từ nay trở đi, Đường trong điện ảnh lẫn Đường Phong ngoài đời đều sẽ trải qua những thay đổi lớn trong cuộc sông.

"Cục cưng, sao anh cảm thấy bộ phim này giống như được tạo ra dành riêng cho em vậy." Vừa tắm rửa xong, Charles gỡ bỏ bộ râu giả, thoải mái đứng trước mặt Đường Phong.

Thật sự là rất thoải mái, vì Charles chỉ mặc mỗi chiếc quần tam giác đen, không còn gì khác.

Hai tay chống nạnh đứng trước mặt cậu, giống như cố ý khoe khoang vóc dáng của mình, Charles tiếp tục nói: "Có thể em cũng là một vị thần nào đó đầu thai, ôi trời ạ, anh không nên nghĩ vậy, điều này sẽ làm anh cảm thấy rất hưng phấn."

"Bởi vì anh khinh nhờn thần linh?" Đường Phong liếc nhìn người kia, chỉ vào tủ quần áo, "Tự tìm quần áo mà mặc vào," rồi một mình đi vào phòng tắm.

Sau khi rời khỏi quán cà phê, Charles rõ ràng là không muốn rời đi, Đường Phong cũng mặc kệ đến người này. Nếu Charles và Albert đã có giao kèo trước, vậy Charles quay lại với cậu có thể gặp Albert, liệu có chuyện gì xảy ra hay không, đó không phải là điều cậu phải lo lắng.

Kết quả là Charles và Đường Phong cùng gọi xe về khách sạn, Albert người mà trước đây mỗi ngày đều có thể gặp khi về nhà, lần này lại không có ở nhà. Đường Phong ban đầu cảm thấy khó hiểu nhưng nhanh chóng nghĩ ra rằng có thể Albert đã biết Charles sẽ đến đây.

Trong phòng tắm, ngâm mình suốt một giờ, Đường Phong mới chậm rãi mặc đồ ngủ và bước vào phòng.

Lau khô tóc, Đường Phong cầm một miếng pizza ăn, rồi lại đi dạo quanh tầng Penthouse một vòng trước khi chậm rãi lên lầu. Điều kỳ lạ là không biết Charles đã đi đâu.

Lẽ nào đã đi rồi?

Với tính cách của Charles, sẽ không rời đi trừ khi anh ta thực sự muốn cắt đứt mọi thứ với cậu, mới có thể đi không từ biệt.

Một tay cầm pizza, một tay cầm cốc nước trái cây, Đường Phong nhẹ nhàng dùng chân đá cửa phòng ngủ. Cảnh tượng trước mắt suýt nữa khiến cậu đánh rơi cái cốc trong tay.

"Anh đang làm gì vậy?" Đường Phong gần như trợn mắt há hốc mồm nhìn Charles.

Người kia đã nằm trên giường cậu từ bao giờ, lại còn, vì sao Charles lại trần như nhộng... Không, chỗ nào đó còn dùng tơ lụa màu hồng phấn buộc lại thành nơ bướm, nhìn qua thật là... Khó mà nói rõ!

Charles nằm dang tay dang chân, nâng cằm lên, với vẻ mặt chờ đợi nhận lấy cái chết, dõng dạc nói: "Cục cưng, để bù đắp cho sai lầm anh phạm phải, đến đây đi, anh sẽ đem lần đầu tiên đẹp đẽ của mình hiến cho em."

"Chỗ đó của anh chắc chắn không phải lần đầu tiên." Đường Phong liếc nhìn chỗ nào đó thắt nơ con bướm, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt, đặt cốc xuống, cậu không còn muốn ăn nữa, xoay người cầm lấy khăn ẩm xoa xoa tay.

"Cúc hoa tươi mới nhỏ bé của anh, tuyệt đối chưa từng bị ai khai hoang." Charles xoay người một cái liền vểnh cái mông lên, còn không quên quay đầu lại cười cười với Đường Phong đang ngẩn tò te, "Đến đây đi, cục cưng, anh đã làm tốt chuẩn bị hiến thân rồi!"

"Vậy anh cứ nằm úp đi." Sau khi kinh hãi, khóe miệng người này kéo ra ý cười rất nhỏ.

"Đến đây đi!" Charles nhiệt tình la lên.

"Anh đã nhiệt tình như thế, em không ra tay hình như cũng không ổn." Đường Phong xoa xoa cổ tay, bước tới vỗ nhẹ nhẹ vào bộ phận nào đó đang nhếch lên cao cao của người kia, "Co dãn không tệ."

"Vóc người cực tốt của anh chỉ có em mới hưởng dụng được." Quay đầu lại, Charles ném cho Đường Phong một cái mị nhãn.

Khóe mắt co giật, Đường Phong kéo chăn trùm đầu Charles lại, trong chăn vang lên thanh âm ồm ồm của Charles: "Ôi, cục cưng, hóa ra em thích kiểu này, khẩu vị thật nặng."

"Khẩu vị nặng còn ở phía sau."

Ví dụ như này.

Vung tay lên, Đường Phong dùng sức vỗ xuống cái mông Charles, âm thanh thanh thúy lập tức vang lên trong phòng ngủ.

"A gruuuuuu! Rất có cảm giác!" Con gấu nào đó hét lớn một tiếng, còn cố ý lắc lắc cái mông.

Đường Phong nổi cáu mạnh mẽ quật vài cái lên mông con gấu kia, mắt thấy cái mông trắng trắng của Charles bị cậu đánh đến đỏ hồng, cậu mới chậm rãi thu tay lại, kéo chăn che đi cái mông hồng của ai đó.

"Cục cưng, không tiếp tục sao?" Người nào đó nhịn đau vươn đầu ra từ trong chăn, đáng tiếc còn chưa thấy được Đường Phong đã bị người sau ấn về.

"Nằm úp đấy không được nhúc nhích." Đường Phong dùng giọng điệu mệnh lệnh nói.

"Cục cưng, em thật nhiệt tình, nhưng anh tuyệt đối không ghét, anh đợi em." Đầu nằm trong chăn, tay vẫn ở bên ngoài vẫy vẫy.

Đường Phong xuống tay cũng không nhẹ, Charles có làm bằng sắt chắc cũng bị đánh đau, người này lại còn nhiệt tình la lên cái gì?

Cười khổ lắc đầu, Đường Phong từ ngăn tủ bên cạnh lấy ra thuốc mỡ, một lần nữa quay lại giường ngồi xuống, xốc chăn lên nhìn cái mông đỏ hồng toàn bộ của người kia một chút.

Vẫn nên bôi chút thuốc đi, nếu không sẽ sưng lên mất.

Mở nắp, Đường Phong khoét một ít thuốc mỡ trên đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên mông Charles, người sau hơi run lên, chắc là bị cảm giác mát lạnh của thuốc mỡ kích thích.

"Đau không?" Đường Phong cười hỏi.

"Không đau, em đánh đi, thoải mái." Charles dúi đầu trong chăn, giọng có chút ồm ồm: "Cục cưng em thật là tri kỷ, còn biết bôi trơn cho anh, nhưng sao em lại xoa hết, không phải chỉ cần thoa ở... Ai u!"

Đường Phong nhẹ nhàng đánh cái mông Charles một chút: "Đau không?"

"Không... Không đau! Ha ha ha!"

Đây có tính là miễn cưỡng vui cười không? Đường Phong bôi thuốc cho Charles xong, vươn tay xuống dưới cởi nơ bướm màu hồng phấn của ai đó ném sang một bên: "Mặc quần áo vào đi, em không có bất cứ ý nghĩ gì với kẻ cao lớn thô kệch như anh."

"Cục cưng..." Gấu lớn nào đó chui đầu ra từ trong chăn, vẻ mặt tổn thương lại tủi thân nhìn cậu.

Suy nghĩ một chút về lần đầu tiên gặp Charles với dáng vẻ kiêu ngạo của người kia, đến bây giờ là dáng vẻ đáng thương, Đường Phong vươn tay xoa xoa đầu Charles, khiến cho tóc đối phương y như một cái tổ chim, rối bời.

"Em biết anh muốn em tha thứ cho anh, được rồi, đứng lên đi, anh mà còn nằm úp nữa em liền ném anh ra ngoài."

. . .

. . .

Mười phút sau, Charles với cái mông đau đã mặc áo ngủ ngồi trên cái đệm mềm mại.

"Cục cưng, em đánh thật mạnh tay," Charles lại liếc nhìn người đàn ông Châu Âu với khóe miệng hàm chứa ý cười nhàn nhạt nào đó, vẻ mặt chế nhạo nhìn anh, "Cái tên biến thái kia, có phải anh đã dạy bậy cho Đường bảo bối của tôi hay không?"

Albert không biết trở về từ lúc nào, chỉ mỉm cười uống cà phê, không để ý tới lời của Charles.

"Các cậu cứ từ từ trò chuyện." Để lại một câu, Albert liền đứng dậy rời đi.

Không hỏi Đường Phong và Charles vừa rồi làm gì, không hỏi Charles tới đây làm gì, cũng mặc kệ sau khi anh đi sẽ xảy ra chuyện gì.

Cử chỉ khó hiểu như vậy, đúng là phù hợp với phong cách của Albert.

"Anh tới làm gì, chỉ là để em tha thứ cho anh?" Đường Phong hoài nghi hỏi, "Em lại không nghĩ như thế, vậy nên tốt nhất anh nói thật ngay từ đầu đi."

Charles buông thõng tay, lúc đầu quen biết Đường Phong, người đàn ông này đáng yêu biết bao, hiền hòa biết bao, mà giờ đây khí thế càng ngày càng mạnh, ngược lại là bọn họ hình như bắt đầu rơi vào hoàn cảnh bị ức hiếp.

"Tên kia không thể mãi ở cạnh em, anh thật vui vì hắn ta cũng cút đi." Charles chỉ chỉ về hướng Albert rời đi.

"Chuyện Lục Thiên Tịch giải quyết rồi?" Đường Phong hỏi.

"Không nhanh như vậy, song Lục Thiên Tịch hiện tại đang bị con trai ngoan của ông ta cướp quyền, hai bố con đánh nhau cực kỳ vui vẻ, sẽ không quản đến những nhân vật nhỏ như chúng ta." Charles giải thích, "Diễn trò thì phải diễn đủ, hai ngày nữa có một bữa tiệc, Albert sẽ tìm niềm vui mới tại đó, anh ta từ trước đến nay luôn là như thế."

"Như thế là thế nào?"

"Lúc cưng chiều một người thì tùy ý cưng chiều, nhưng không thích nữa thì quăng đi như quăng rác."

"Vậy nên em chính là đống rác kia." Đường Phong hiểu rồi.

Chương 39 + 40

Ở bất cứ nơi nào có liên quan đến danh và lợi, vĩnh viễn không thể thiếu các loại hình xã giao.

Ở đây thường tụ tập đủ loại người, một số người mang mục đích tìm kiếm cơ hội đầu tư, một số khác là để mở rộng mạng lưới quan hệ xã hội, và còn có những người chỉ đến để giết thời gian hoặc tìm kiếm đối tác qua đêm.

Chỉ cần có người muốn tổ chức tiệc, sẽ không thiếu lý do để mở tiệc tùng.

Phổ biến nhất là tiệc sinh nhật, nhưng sinh nhật của một người chỉ có một lần trong năm, thời gian còn lại có thể là sinh nhật của đủ loại người, thậm chí bao gồm cả sinh nhật của mấy chú chó.

Nói tóm lại, Đường Phong đã tham dự nhiều loại tiệc khác nhau, ban đầu chỉ là để mở rộng mối quan hệ và hiểu thêm về quan hệ trong giới, sau này thành danh dần lười tham gia các bữa tiệc như thế này.

Hôm nay Đường Phong không có lịch quay chụp, chủ yếu là một số cảnh phụ, nhưng cậu vẫn nhận được thiệp mời từ phía sản xuất. Buổi tối hôm nay có một bữa tiệc, cụ thể là tiệc gì Đường Phong không biết, nhưng có chăng là sinh nhật của một vị quản lý nào đó hoặc một sự kiện gì khác.

Mục đích của bữa tiệc không quan trọng, quan trọng là tiệc đã được tổ chức.

Đường Phong còn nhớ mấy ngày trước Charles đã nói với cậu rằng, trong bữa tiệc tối nay tuy rằng cậu sẽ đi cùng Albert, giữa chừng Albert sẽ theo kế hoạch từ trước mà đi tìm niềm vui mới, để lại cậu kẻ tình cũ tội nghiệp, chỉ có thể ngồi yên lặng trong góc uống rượu, buồn bã không vui, để thỏa mãn ảo tưởng của Lục Thiên Tịch – một tên siêu ngu ngốc và biến thái.

Phỏng chừng Lục Thiên Tịch còn có thể đắc ý dào dạt nói với Lục Thiên Thần: Nhìn đi, đây là kẻ con yêu đấy.

Đáng thương thay, một kẻ tham vọng hư vinh, kết quả bị người ta bỏ rơi, giờ đây chẳng là gì nữa.

"Vậy Lục Thiên Thần sẽ phản ứng thế nào?" Trên xe đến bữa tiệc, Đường Phong tò mò hỏi Charles ngồi bên cạnh.

"Ai mà biết được, thôi nào cục cưng, đừng lo lắng cho tên khốn đó, cậu ta lắm mưu nhiều kế hơn cả bố mình nữa," Charles cau mày suy nghĩ một chút, "Đây là kiểu trò giỏi hơn thầy?"

Đây rốt cuộc là lời khen hay lời châm biếm đây?

Đường Phong ngồi bên cửa sổ xe, nhìn khách sạn dần dần hiện ra trước mắt. Bữa tiệc tối nay tổ chức tại khách sạn này, đừng hỏi tại sao Charles cũng đi theo, Albert không có ý kiến, cậu dĩ nhiên cũng không có ý kiến.

Mấy ngày trước, Charles đã chạy tới chỗ bọn họ, lại kể tiếp chuyện này có chút buồn cười nhưng sự thật là cả ba người đàn ông suýt nữa đã ngủ chung trên một giường.

May mà Đường Phong kiên quyết đá Charles xuống giường, và Albert chỉ như thường ngày vào phòng nhìn một chút rồi xoay người rời đi.

Cảnh tượng hòa thuận này rốt cuộc là sao?

Xe chậm rãi dừng trước cửa khách sạn, theo kế hoạch đã định trước, Albert và Đường Phong một trước một sau bước xuống xe.

Từ những dấu vết rất nhỏ bắt đầu diễn xuất, trước đây khi đi ăn ngoài Albert thường mở cửa xe cho cậu, nhưng hôm nay Albert lại trực tiếp bước vào, Đường Phong sau khi được nhân viên phục vụ mở cửa xe mới vội vã theo sau.

Cậu hiện tại có thể cảm nhận tình cảnh của những người tội nghiệp bị Albert bỏ rơi.

Nghe nói Albert khi yêu chiều ai đó sẽ không tiếc tiền bạc, kể cả bản thân có buồn chán đến đâu, song với giá trị con người và sự rộng rãi hào phóng của mình, Albert vẫn làm cho không ít người yêu đến mê mệt.

Dù sao, Albert vốn đã có một loại khí chất nguy hiểm, mà có những người lại yêu thích đàn ông có khí chất như vậy, chưa kể vẻ ngoài của Albert cũng rất ấn tượng.

Diễn thì cứ diễn, nhưng nghĩ lại cũng thấy đáng suy nghĩ.

Albert không đi một mình quá lâu mà cố ý chậm bước, trước khi bước vào bữa tiệc anh cùng Đường Phong sóng vai đi vào.

"Ở cùng tôi tương đối buồn chán, cậu nên đi uống chút rượu và nói chuyện với những người kia đi, có chuyện gì thì lát nữa tìm tôi." Albert cười nhẹ, "Hãy tận hưởng bữa tiệc."

"Anh định đi săn con mồi à?" Đường Phong thêm vào, "Chỉ là diễn thôi, anh không nên lôi người vô tội vào."

Tuy rằng cho tới bây giờ Albert chưa từng làm gì tổn thương Đường Phong, nhưng những lời đồn đại bên ngoài về việc anh ta là một kẻ biến thái và điên khùng cũng không phải vô căn cứ. Đường Phong thật sự lo lắng rằng Albert có thể sẽ liên luỵ đến người vô tội.

Cậu là con người, những người khác cũng là con người, cậu không cao quý hơn họ, mạng sống của cậu cũng không đáng giá hơn bao nhiêu.

Albert chỉ mỉm cười, trong khi Đường Phong lo lắng nói: "Hãy hứa với tôi, Albert?"

"Tôi thích sự thiện lương của em." Vậy đây là đồng ý hay không đồng ý?

Albert nhẹ nhàng cười rồi xoay người rời đi, trong khi Đường Phong vẫn nhìn theo, dường như cố gắng giữ Albert lại.

Một cách vô hình, màn kịch đã diễn ra.

. . .

. . .

Sau khi tách khỏi Albert, Đường Phong cầm ly rượu đi đến một góc phòng để uống, hầu hết thời gian cậu chỉ chăm chú quan sát từng cử chỉ của Albert. Có một phần là vì muốn diễn xuất, cũng có ý đồ giám sát Albert.

Cậu và Albert đến khá sớm, chẳng bao lâu sau, Đường Phong đã thấy đạo diễn cùng một số nhân viên quan trọng, chẳng hạn như các nhà sản xuất và biên tập viên.

Mọi người đến chào hỏi nhau, đạo diễn rất có thiện cảm với Đường Phong diễn viên trẻ tuổi lại chuyên nghiệp, và còn dẫn cậu đi chào hỏi làm quen với một vài người trong giới điện ảnh Hollywood, tuy trong số đó có vài người Đường Phong đã biết trước.

Có lẽ vì trước đây từng quen biết những người này, nên sau khi trò chuyện mọi người tỏ ra khá vui vẻ, Đường Phong thậm chí quên mất Albert. Khi cậu nhận ra điều này, liền nhanh chóng đi tìm Albert, thấy anh ta vẫn ổn, chỉ đang trò chuyện với vài người có vẻ ngoài giàu có sang trọng.

Albert đứng ở trung tâm, trong khi những người khác xoay quanh anh ta như các ngôi sao vây quanh mặt trăng.

Dù Albert rất ít khi tham gia các sự kiện xã giao, nhưng trong mắt một số nhóm đặc biệt, anh ta vẫn là người đáng để họ tiếp cận. Vấn đề là Albert có muốn đáp lại hay không.

"Đường Phong!" Một giọng nói quen thuộc, đầy nhiệt tình và hứng khởi vang lên.

Đường Phong quay đầu lại ngay khi nghe thấy ai đó gọi tên mình, ngôi sao lớn Michael Chino đang mỉm cười đi nhanh về phía cậu, giống như là chê bước đi không đủ nhanh, mà như là chạy tới.

Chino gần đây rất nổi tiếng, bộ phim đã hoàn thành quay chụp, mấy ngày nay rất bận rộn tuyên truyền và tham gia các chương trình. Thật hiếm có khi gặp đối phương ở đây, Đường Phong cũng vui vẻ tiến lại gần Chino.

"Sao anh lại ở đây?" Đường Phong vừa hỏi xong đã nghĩ mình thật ngốc, vội vàng cười và nói, "Tôi quên mất, Michael Chino, anh cũng là nhân vật đẳng cấp hoàng tử trong các sự kiện xã giao."

Khi còn là Fiennes, Đường Phong chỉ biết rằng có một diễn viên trẻ tên Michael Chino đặc biệt thích tham gia các bữa tiệc, được mệnh danh là hoàng tử của các bữa tiệc.

Hiện tại vẫn đang trong giai đoạn tuyên truyền phim, Chino chắc chắn sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để tuyên truyền, ví dụ như tham gia một bữa tiệc thu hút sự chú ý.

"Này, đừng mở màn bằng cách chế nhạo tôi như vậy, tôi bây giờ ngoan ngoãn hơn nhiều rồi, cả ngày bận rộn với công việc," Chino oán giận vỗ trán, nói, "Tôi nghĩ mình sắp bận đến chết rồi."

Tuy nhiên từ vẻ mặt hưng phấn của Chino có thể thấy người này rất mong chờ vào việc phát hành bộ phim lần này.

"Cậu đi một mình sao?" Chino nhìn quanh một chút, không thấy ai trong số những người quen thuộc, chẳng hạn như ông chủ Lục Thiên Thần luôn đồng hành cùng Đường Phong, hay Charles người luôn hung dữ.

"À..." Đường Phong chưa kịp trả lời, đã có vài ngôi sao trẻ tuổi khác bước tới.

Mỗi năm ở Hollywood đều xuất hiện những ngôi sao bỗng dưng nổi tiếng, không cẩn thận sẽ bị những người khác thay thế, sự cạnh tranh khốc liệt đôi khi vượt quá sức tưởng tượng của người ngoài.

Diễn viên trẻ tuổi bước tới có vóc dáng rất tốt, Đường Phong nhớ người này, cậu đã từng thấy trong một vài bộ phim, thường đóng các vai phụ không nổi bật.

Nhưng năm ngoái, diễn viên này nổi lên, nguyên nhân rất đơn giản, anh ta có mối quan hệ yêu đương với một nữ diễn viên nổi tiếng, từ đó được chú ý nhiều hơn, năm ngoái còn được tạp chí nào đó bầu chọn là người đàn ông quyến rũ nhất.

Càng trùng hợp hươn, nam diễn viên này cũng đóng một bộ phim anh hùng khoa học viễn tưởng được cải biên từ phim hoạt hình, được coi là đối thủ cùng thời với bộ phim mới của Chino.

Mặc dù Đường Phong rất ít khi tham gia các bữa tiệc như vậy, nhưng cậu vẫn có cách để biết được tin tức, ví dụ như cậu biết rằng bộ phim của nam diễn viên này có đầu tư rất lớn, song không được nhiều người trong ngành đánh giá cao.

Những người trong ngành này có thể là diễn viên Randa, hoặc cũng có thể là chính Đường Phong.

Phim anh hùng chỉ có thân hình không có diễn xuất tốt, chính là để nói về người trước mặt này. Đường Phong không thích người này, không chỉ vì anh ta cố ý quyến rũ nữ diễn viên để tạo scandal, mà quan trọng hơn là lòng tham danh vọng của anh ta quá mạnh mẽ, tính tình cũng không tốt.

"Này, đây không phải là minh tinh nhỏ nào đó của châu Á gần đây rất nổi sao?" Nam diễn viên nhìn Đường Phong từ trên xuống dưới với ánh mắt khinh miệt, hành động này vô cùng vô lễ.

"Ồ, nhìn cậu còn xấu hơn cả trong phim, tội nghiệp cho mấy nhân viên kỹ thuật phải tốn rất nhiều công sức mới khiến cậu trông ổn hơn," Đối với một người diễn viên đến từ ngoại quốc, nam minh tinh có vẻ không thèm để ý, cậu ta lỗ mãng cười, "Nghe nói mày ngủ với đàn ông để lên tới đây, mày cùng lúc ngủ với bao nhiêu người thế?"

"Câm miệng, Jonas! Đồ khốn nạn ngu ngốc!" Chino tức giận định xông lên đánh đối phương.

Đường Phong vội kéo Chino lại, Jonas rõ ràng đang cố ý chọc giận bọn họ, nhưng trước khi Đường Phong kịp phản ứng, một nhân viên phục vụ đã đến, đưa một ly champagne cho Jonas.

"Quý ngài kia gửi cho ngài." Nhân viên phục vụ nhìn Albert cách đó không xa, anh ta đang lẳng lặng nhìn họ.

"Người kia là ai, tôi không quen anh ta." Jonas liếc nhìn qua phía Albert, diện mạo ưu tú của người này khiến Jonas có chút bất ngờ, nhưng theo nguyên tắc không phải là con cá lớn thì không câu, ngôi sao trẻ tuổi đang nổi tiếng gần đây vẫn giữ thái độ thận trọng.

Dù có ngông cuồng đến đâu, để leo lên vị trí hiện tại bằng cách giẫm lên người khác, Jonas cũng không phải là kẻ hoàn toàn ngu ngốc.

Ngoài miệng nói như vậy, Jonas vẫn cầm lấy ly champagne từ tay người phục vụ, mỉm cười gật đầu về phía Albert. Hương vị ngọt ngào của champagne khiến Jonas cảm thấy rất hài lòng.

"Tôi cũng chưa từng thấy anh ta, nhưng nhìn mấy người đi cùng anh ta, toàn là những người rất có tiền." Vài người bạn đi cùng Jonas nói, đều là những người mới trong ngành giải trí, ngoại hình không tệ.

Như thể đã tìm được điểm tựa vững chắc, những chàng trai trẻ tuổi này đều tụ tập quanh Jonas, người đang rất nổi tiếng gần đây. Họ thường xuyên xuất hiện ở các bữa tiệc xa hoa, mục tiêu là những người có tiền và quyền lực như vậy, họ không thể không nhận ra.

Dù có không nhận ra, nhưng theo tiêu chuẩn "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã," Albert chắc chắn không phải là người bình thường, không tiền không thế.

Vấn đề ở đây là mức độ ảnh hưởng lớn đến đâu.

"Jonas, đối phương là người có tiền, cậu còn do dự cái gì, hay là sợ rằng đối phương không phải người mà cậu có thể tùy tiện lợi dụng, không dám tiến lên nữa?" Chino ở bên cạnh châm chọc khiêu khích.

"Ồ, suýt nữa tao quên mất, hai thằng chúng mày từng đóng một bộ phim rất buồn nôn, nghe nói chúng mày làm thật ngay tại trường quay, có thật không vậy?" Jonas không kiềm chế miệng mình, đối với những diễn viên cạnh tranh cùng thời không hề nể mặt, lời nói rất khó nghe.

"Đúng là một kẻ không có giáo dưỡng, tôi dám cược ngày này sang năm cậu thậm chí không đủ tư cách bước chân vào đây, sẽ chậm rãi tụt dốc, không còn ai mời cậu đóng phim, bởi vì cậu ngoài thân hình như búp bê bơm hơi ra thì chẳng có gì cả." Đường Phong mỉm cười chắn trước mặt Chino đang vô cùng tức giận, tuy rằng lời lẽ châm chọc Jonas, nhưng bề ngoài vẫn giữ phong thái lịch sự.

"Con —— lợn —— nái nhà mày!" Jonas tiến lên nắm chặt nắm tay, tin đồn về cậu ta có thân hình mà không có diễn xuất đã lan truyền trong giới từ lâu, lời của Đường Phong càng khiến cậu tức giận.

Những kẻ kiêu ngạo tự mãn thường sợ nhất là người khác nhắc đến nhược điểm của mình ngay trước mặt mọi người.

"Hơn nữa. . ." Đường Phong giơ tay về phía Jonas, giọng điệu kéo dài khiến Jonas hơi ngừng lại, hơn nữa cái gì? Mọi người xung quanh đều chăm chú lắng nghe.

"Hơn nữa miệng của cậu thật thối." Đường Phong cố ý phẩy tay trước mặt, giống như miệng của Jonas rất thối.

Vì sao nhiều người thích nhai kẹo cao su như vậy? Nhiều lúc là do họ sợ hơi thở không trong sạch, trong miệng có mùi lạ trong các trường hợp xã giao là một việc rất bất lịch sự và thiếu lễ phép.

Hành động Đường Phong bóp mũi có chút trẻ con khiến Jonas tức giận vô cùng.

"Mày nói bậy!" Jonas giơ nắm đấm muốn đánh Đường Phong, tiếc là đối phương không phải người yếu đuối dễ bị đánh gục, về chiều cao cậu không thấp hơn Jonas, tuy không có thân hình rắn chắc như Jonas.

Nhưng Đường Phong cũng không phải là người dễ bị đánh ngã khi luận bàn với Charles, Lục Thiên Thần, và Albert. Việc luyện tập hàng ngày lâu dài cùng với trước đây từng được huấn luyện đặc biệt về võ thuật Trung Quốc trong gần hai tháng, dù chiêu thức có phần khoa chân múa tay, song ít nhiều cũng có chút tác dụng.

Nắm đấm của Jonas vừa tới, Đường Phong liền vươn tay bắt lấy cổ tay đối phương và vặn ngược lại, Jonas lập tức đau đến mức ngũ quan biến dạng, Jonas không muốn dễ dàng buông tha, tay phải bị tóm, tay trái liền muốn đánh Đường Phong.

Đường Phong trực tiếp lùi lại một bước để né tránh, đồng thời dùng lực đẩy về phía trước, trong nháy mắt Jonas đã bị phản lực đẩy ngã ra xa hai ba mét trên mặt đất, chật vật vô cùng.

"Mày..." Jonas dùng tư thế xấu xí bò lên, muốn tiếp tục tiến tới đánh Đường Phong.

"Được rồi Jonas, cậu còn ngại chưa đủ mất mặt sao?" Chino tiến lên lớn tiếng nói, lập tức thu hút không ít ánh nhìn, anh không thừa nhận mình cố ý.

Những người xung quanh đều tiến tới bên cạnh Jonas. Có vài tên muốn ra mặt lại bị những chiêu thức của Đường Phong vừa rồi làm cho hoảng sợ, không dám tùy tiện tiến lên.

...

...

Trong lúc giằng co, một người đàn ông có giọng trầm thấp tiến tới chỗ bọn họ.

"Trong trường hợp như thế này, sử dụng vũ lực là một việc rất không lễ phép. Cậu có sao không?" Trên khuôn mặt lạnh lùng có một tia cười như có như không, Albert đi tới trước mặt Jonas, mà không có chút gì thân thiết hay nhiệt tình của một người anh hùng cứu mỹ nhân.

Chỉ là sự lạnh nhạt, lẳng lặng đứng đó, nhưng vô hình chung tạo thành một bức tường ngăn cách bầu không khí đối đầu giữa Jonas và Đường Phong.

"Đưa cậu ấy đi xem có bị thương ở đâu." Không cần Albert phải ra hiệu, lập tức có người tiến lên, kính cẩn lễ phép dẫn Jonas đi. Jonas dường như không muốn buông tha Đường Phong, nhưng ở lại đây chỉ làm cho cậu thêm mất mặt mà thôi.

Huống chi còn có người đến giải vây cho cậu, Jonas cho rằng Albert có hứng thú với mình, lúc rời đi còn cố ý ngẩng cằm với Đường Phong: "Mày cẩn thận tao."

Với loại tính cách như Jonas, Albert mà để ý đến cậu ta phải gọi là chuyện lạ thế giới.

Albert tiến đến trước mặt Đường Phong, Chino lập tức bước tới, giải thích: "Bạn của tôi không sai, Jonas ra tay trước."

"Không sao đâu Chino, anh ta là người quen của tôi."

Đường Phong dùng ánh mắt ra hiệu rằng cậu muốn nói chuyện riêng với Albert. Chino nhìn người đàn ông tóc vàng mắt xanh, cảm giác nguy hiểm tỏa ra khiến Chino không yên tâm, nhưng nghĩ đến tính cách của Đường Phong từ trước đến nay luôn có chủ kiến và không hành động bốc đồng, anh quyết định lùi lại để họ có không gian riêng.

"Tôi có thể hỏi anh định làm gì không?" Nhớ lại sự việc với Chino trước đây, tuy rằng Đường Phong không ưa Jonas, nhưng cậu sợ Albert sẽ làm điều quá đáng.

"Tôi sẽ nhớ em." Khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, Albert vươn tay đỡ vai Đường Phong, tiến lên nhẹ nhàng hôn lên má cậu.

Không chút lưu luyến, xoay người rời đi.

Cuối cùng, Albert không phải là người đàn ông mà Đường Phong có thể dễ dàng nắm bắt.

"Tên kia nhìn qua rất nguy hiểm, cậu là máy hút nguy hiểm sao?" Nghĩ đến những người đã từng xuất hiện bên cạnh Đường Phong, Chino lo lắng nói.

"Tôi là bom hẹn giờ, nên anh tốt nhất là tránh xa tôi ra, nếu không tôi sẽ 'Bùm' bất cứ lúc nào!" Đường Phong cười nói, rồi tiến đến chỗ ít người ngồi xuống.

"Vậy tôi nên trốn thật xa, ha ha." Chino cười sảng khoái, nhanh chóng chuyển sang nói về Jonas vừa rồi.

"Đường, sau này tốt nhất cậu nên tránh xa Jonas, cậu ta là một tên khốn, cậu không biết đâu cậu ta cố ý quyến rũ một nữ minh tinh, coi cô ta như bậc thang để leo lên, rồi sau đó bị bắt gặp ngoại tình, cuối cùng còn đánh đập cô ấy. Chuyện này nhiều người trong giới đều biết."

Chino nói đầy căm phẫn: "Tên đó đánh cả phụ nữ, thật sự là ghê tởm. Nếu không phải công ty quản lý của cậu ta đè xuống tin tức, cậu ta chắc chắn sẽ bị hủy hoại hoàn toàn."

"Nữ minh tinh đó có báo cảnh sát không?" Đường Phong hỏi.

"Không, có lẽ có chút nguyên nhân khó nói." Chino thở dài, "Ai, trong giới này kẻ ghê tởm rất nhiều, nhưng thấy cậu vừa rồi dạy dỗ cậu ta, phỏng chừng nhiều người sẽ hả dạ!"

"Đường, cậu vừa mới bước vào giới này, tương lai sẽ thấy đủ loại người, không phải ai cũng tốt đẹp như vẻ ngoài. Tôi biết cậu từ trước đến nay rất chín chắn và có nguyên tắc, nhớ kỹ, nhất định phải bảo vệ bản thân." Chino lo lắng nhắc nhở.

"Yên tâm đi, đừng nhìn bề ngoài tôi trẻ tuổi, thực ra trong tâm hồn tôi đã bốn mươi rồi." Đường Phong cười vỗ vai Chino, "Tôi thậm chí có thể làm chú của anh đấy."

"Này, cậu đang cố ý chiếm tiện nghi của tôi phải không?" Chino không coi lời Đường Phong là thật, anh nhanh chóng nói về liên hoan phim sắp tới, "Danh sách đề cử liên hoan phim sẽ công bố sau một tuần nữa. Tôi nghĩ cậu chắc chắn sẽ được đề cử nhờ vào diễn xuất xuất sắc trong 'Đồ Ma Giả', trở thành diễn viên người Hoa trẻ nhất được đề cử."

Kỷ lục trước đó do Fiennes duy trì, nhưng dù Đường Phong có phá kỷ lục, với cậu cũng chẳng có gì to tát.

Nói đến bộ phim đó, Chino không nhịn được mà thán phục: "Mà cậu cũng thật liều, vì đóng phim mà làm cho mình xấu xí như vậy, còn tăng cân nữa."

"Vậy nên, nếu liên hoan phim không cho tôi một đề cử, tôi sẽ khóc mất." Đường Phong thở dài như thể đang khó chịu.

"Cậu thật là!" Chino bật cười, "Sau đó hãy ở lại Hollywood phát triển, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau."

"Tôi phải dựa vào anh rồi, đại minh tinh." Đường Phong nở nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ