Chương 41 - 45 (Quyển 4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 41 + 42

Trên buổi tiệc, mọi người vui đùa coi như khá vui vẻ. Tuy rằng ban đầu xuất hiện một người tên Jonas không mấy thân thiện, nhưng Đường Phong cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Khi cần nhịn cậu vẫn có thể nhịn, nhưng khi không cần, thì không nhất thiết phải nhẫn nhịn thêm.

Nhẫn nhịn quá nhiều lần sẽ trở thành sự khuyến khích cho đối phương, làm suy yếu uy thế của mình, cuối cùng thậm chí quen với việc nhẫn nhịn đến mức ngay cả bản thân mình cũng không còn tin vào chính mình nữa.

Gần đây, Chino cũng bận rộn, sau buổi tiệc mọi người chia tay nhau.

Trạng thái hiện tại rất tốt, ai cũng bận rộn với công việc riêng của mình, có thời gian, mọi người lại gặp nhau để nói chuyện. Chino không phải là người quá cố chấp không buông tay, dù không thể trở thành người yêu, họ vẫn có thể là những người bạn tốt.

"Cục cưng, anh vừa thấy tên lợi dụng em trong phim."

Khi Đường Phong trở lại xe, cậu phát hiện Charles đã ngồi bên trong, không biết là anh vẫn ở trên xe hay vừa mới quay lại.

"Anh thấy anh ta đẹp trai hơn em sao?" Đường Phong cười khẽ và vỗ vai Charles một cái.

Charles cười hề hề, vỗ ngực đáp: "Đương nhiên là em đẹp hơn rồi, đây là chân lý mà không ai trên thế giới có thể nghi ngờ!"

Thật là ngụy biện tài tình.

Sau khi lên xe, họ trực tiếp trở về khách sạn. Có lẽ Albert đã rời đi, trong phòng không còn chút dấu vết nào liên quan đến Albert, không một chiếc áo, không một sợi tóc.

Rời đi sạch sẽ đến mức khiến Đường Phong cảm thấy ngạc nhiên không ngớt.

"Điều này làm em cảm thấy giống như hiện trường của một vụ phạm tội, nơi mà tội phạm đã dọn dẹp sạch sẽ trước khi rời đi. Không có dấu vân tay, không có dấu vết, không có gì cả." Vào phòng, Đường Phong đi thẳng vào phòng ngủ kiểm tra, mở tủ quần áo chỉ còn lại quần áo của cậu.

Sau đó cậu đến nơi mà Albert thường ngồi thư giãn, nhưng cũng không có gì, tất cả sách vở và bút ký mà Albert từng dùng đều đã biến mất.

"Với tính cách ghê tởm như anh ta mà có thể sống tới giờ, em phải tin rằng ngoài việc tạo uy vọng và danh hiệu đáng sợ làm người khác kính trọng nhưng không dám đến gần, còn có tính cách cẩn thận, không để lại bất kỳ dấu vết hay nhược điểm nào." Charles đi theo bên cạnh Đường Phong, nhìn xung quanh.

"Ha ha ha, kẻ biến thái chết tiệt kia cuối cùng cũng đi rồi, anh thật mong anh ta sớm để ý ai khác, mãi mãi không đến quấy rối thế giới hai người của chúng ta." Charles chưa kịp vui mừng được bao lâu, Đường Phong đã dội cho anh một gáo nước lạnh.

"Đêm nay anh không được vào phòng em, nếu không em sẽ đuổi anh ra ngoài." Đường Phong nghiêm mặt nói.

"Cục cưng..."

"Cũng không được làm nũng, anh trông giống như một tên yếu đuối, điều đó khiến em rất khó chịu." Đường Phong thuận tiện đả kích Charles một chút, "Hình tượng uy vũ, anh tuấn của anh trong mắt em càng ngày càng yếu đi, Charles."

Đường Phong lắc đầu, nói đến chuyện kỳ lạ.

"Đêm nay anh sẽ ngủ ở phòng khác, tình yêu." Charles ngay lập tức thu hồi biểu cảm tủi thân làm nũng, Charles uy vũ tái xuất giang hồ.

Đường Phong còn có một chuyện muốn nói với Charles.

"Anh ở lại chỗ em hiện tại không sao chứ? Lục Thiên Tịch không phải vẫn đang theo dõi chúng ta sao?" Đường Phong hỏi.

"Yên tâm đi cục cưng, anh đoán chắc rằng Lục Thiên Tịch hiện giờ không có tâm trí để lo chuyện của người khác." Charles vừa cười vừa nói.

Lục Thiên Thần và cha anh ta đang đấu nhau, đang rất gay cấn. Đường Phong nghĩ đến Lục Thiên Thần, người đàn ông hiểu cậu nhất, không thể nói rằng cậu không có cảm giác với anh ta.

Cậu thực sự có chút lo lắng cho Lục Thiên Thần, chỉ là chút ít như vậy thôi. Nhưng hiện tại cậu có thể làm gì, cũng chỉ là không trở thành nhược điểm của đối phương.

Không ai muốn mình trở thành nhược điểm và gây liên lụy cho đối phương, giữa họ không có chuyện ai nợ ai.

Có lẽ vào một đêm nào đó một năm trước, hành động lãng mạn hiếm có của Lục Thiên Thần, màn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, vẫn còn chiếu sáng trái tim Đường Phong.

Dù sao, vẫn là Lục Thiên Thần hiểu cậu nhất.

...

...

Sau khi Albert rời đi, y như trước kia không có bất cứ tin tức gì, giống như thật sự vứt bỏ cậu, không cần cậu nữa. Gần đây, Đường Phong lại nghe nói Jonas đã mua một loạt biệt thự.

Có lẽ đó là tác phẩm của Albert, cái tên kia thật ra khi yêu thương ai cũng có thể dùng hai chữ "cưng chiều" để hình dung. Nhưng Đường Phong cũng không quên lời Charles từng nói: nếu như Jonas quá ngu ngốc, quá tham lam, cuối cùng có lẽ sẽ bị Albert chơi chết.

"Albert chính là một người theo đuổi lợi ích, anh ta có thể cho em bao nhiêu thì cũng có thể lấy từ em càng nhiều." Charles từng nói vậy.

Đường Phong khó tránh khỏi liên tưởng đến bản thân. Cậu chưa bao giờ đòi hỏi bất cứ thứ gì từ Albert, có lẽ đây là lý do Albert không thi triển "thần công biến thái" với cậu?

Dù nguyên nhân gì đi nữa, Albert đã rời đi, Lục Thiên Tịch cũng im ắng, bộ phim cậu đang quay lại diễn ra thuận lợi một cách yên ổn.

Đôi khi, Đường Phong cảm giác như mình đã trở lại thời gian trước đây, khi còn là Fiennes, mỗi ngày đúng giờ đến phim trường, rồi trở về nhà đọc sách, pha một tách cà phê nóng hoặc trà sữa, ăn chút bánh ngọt, xem phim và đi dạo, cực kỳ thoải mái.

Cũng may, mỗi lần cậu về đến nhà hầu như đều thấy Charles, sự hiện diện của con gấu ấy luôn nhắc nhở Đường Phong rằng cuộc sống sau khi cậu sống lại luôn tràn ngập kích thích và nguy hiểm.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, danh sách đề cử giải Oscar cũng đã ra lò. Điều đáng mừng là Đường Phong đã nhận được đề cử nam diễn viên xuất sắc nhất nhờ vào diễn xuất xuất sắc trong "Đồ Ma Giả," trở thành ngôi sao Hoa ngữ tiếp theo được đề cử giải Oscar sau Fiennes.

Nói không vui là giả, nhưng Đường Phong lại không dám đặt quá nhiều kỳ vọng.

Kỳ vọng quá cao, đôi khi thất vọng cũng nhiều hơn, nếu một diễn viên không có chí tiến thủ thì không phải là diễn viên tốt.

Đối với mỗi diễn viên, đoạt giải có thể không phải là điều quan trọng nhất, song chắc chắn cũng không kém phần quan trọng, ít nhất là sự khẳng định.

Với Đường Phong, giải Oscar là một lần tiếc nuối. Tuy rằng cậu đã từng nhận giải nam diễn viên xuất sắc nhất, nhưng đó là khi cậu đang trong giai đoạn phát bệnh nhiều lần.

Lúc đó, bộ phim dự thi không phải là hay nhất, nhưng lại ngoài ý muốn đánh bại đối thủ có khả năng giành giải nhất, không cần nói cũng biết là do phần đồng cảm và ấn tượng của ban giám khảo chiếm tỷ lệ cao.

Đến lúc này, cậu càng mong muốn dùng thực lực tốt nhất của mình, thực lực chân chính để giành được sự khẳng định từ công chúng và ban giám khảo.

...

...

Liên hoan phim khai mạc đúng hạn, Đường Phong là một ngôi sao mới đột ngột xuất hiện trong tầm nhìn của công chúng, chưa nhận được sự khẳng định của mọi người, nhưng ít nhất mọi người còn nhớ đến diễn viên trẻ tuổi dám ra mặt này trên tin tức đăng báo trước đây.

Lúc đó, đoàn làm phim đã cùng nhau trải qua những gian khổ, sống chết lại một lần nữa tụ họp, khi mọi người bước lên thảm đỏ đều nắm tay nhau, như một gia đình đoàn kết bước trên con đường giải Oscar của họ.

Khác với thảm đỏ không mấy đặc sắc ở Venice lần trước, lần này Đường Phong rõ ràng cảm nhận được tiếng reo hò lớn từ khán giả, đi đến bên cạnh khán giả, có không ít người cầm ảnh chụp và áp-phích của cậu xin chữ ký.

Được nhiều người khẳng định như vậy, đó cũng là một loại đặc quyền khi làm ngôi sao.

Đi qua thảm đỏ, Đường Phong theo người dẫn đường tiến vào hội trường, chưa đi được hai bước thì có một người đàn ông đuổi theo, ác ý vỗ nhẹ lên lưng cậu.

"Đại minh tinh, tôi cũng muốn một chữ ký." Charles trong bộ Âu phục phẳng phiu, xuất hiện bên cạnh Đường Phong.

Trước đó, Charles không nói sẽ đến dự lễ khai mạc liên hoan phim, nhưng Đường Phong cũng không thấy bất ngờ. Cậu còn nhớ khi mới đến Hollywood, chính Charles đã dẫn cậu đi dự những bữa tiệc mà cậu không thể tự mình vào được để làm quen với bạn bè.

"Anh muốn ký ở đâu?" Đường Phong nhìn quanh một chút, lúc này các phóng viên cơ bản đều ở bên ngoài, cậu kéo Charles sang một bên.

"Đương nhiên là... E hèm, em biết đấy." Gấu Char nheo mắt cười, Đường Phong liền đấm nhẹ vào lưng anh ta, "Đứng đắn chút."

"Dịu dàng với anh một chút, xin em đấy."

Charles luôn có khả năng khiến người ta không thể tức giận được. Thời gian gần đây, những ngày họ chung sống hòa thuận dần dần mài mòn đi sự oán giận của Đường Phong đối với Charles.

Tối qua, Charles cuối cùng cũng một lần nữa mặt dày mày dạn, có chút cậy mạnh đẩy ngã Đường Phong. Vì vậy, hôm nay anh ta mặt mày rạng rỡ, sáng sớm còn cố tình thức dậy sớm, đeo tạp dề giả vờ chuẩn bị một bữa sáng ngon lành, nhưng thực tế tất cả đều do đầu bếp nổi tiếng mà anh ta mời làm.

Những cử chỉ tận tâm mang theo sự tính toán này, đôi khi thật khiến Đường Phong dở khóc dở cười.

Liên hoan phim đang diễn ra, bộ phim "Thiên Tử" cũng đã quay được hơn nửa, đã lâu rồi không có tin tức của Lục Thiên Thần.

Charles cũng không dự định đề cập đến, Đường Phong cũng không biết nên hỏi thế nào. Thỉnh thoảng cậu hỏi Tiểu Vũ về chuyện công ty, cũng chỉ nghe nói gần đây Lục Thiên Tịch cơ bản không có ở công ty, các sự vụ công ty đều do những người quản lý cao cấp khác xử lý.

May là số lượng nhân viên trong công ty giải trí Thiên Thần không nhiều, nếu không bố con Lục Thiên Thần tranh đấu như vậy, e rằng cuộc chiến còn chưa có kết quả, công ty đã ngã xuống trước.

Dùng bốn chữ "Tinh quang rạng rỡ" để hình dung bữa tiệc tối liên hoan phim này thì không khoa trương chút nào, thậm chí có phần lấn át cả liên hoan phim Venice và Berlin. Đường Phong như đã quen thuộc với nơi này, với liên hoan phim ở đây, và với những người cùng đến đây.

Những khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ngay bên cạnh hoặc không xa, họ cười nói trò chuyện, ôm nhau và cùng nhau chụp ảnh.

Có lẽ chỉ có lúc này Đường Phong mới cảm thấy một chút tiếc nuối, những người trước đây quen thuộc giờ đã trở thành người lạ. Cuộc trò chuyện giờ đây cũng chỉ mang tính khách sáo mà thôi.

Liên hoan phim khác nhau thường có gu khác nhau, tức là cái gọi là giá trị hướng phát triển. Tuy "Đồ Ma Giả" đã nhận được nhiều đề cử, song cuối cùng chỉ đạt giải "Biên tập xuất sắc nhất", các giải thưởng khác đều không có, bao gồm cả giải "Nam diễn viên xuất sắc nhất" mà Đường Phong từng được đề cử.

Một bộ phim kinh dị đơn thuần có thể trở thành ngựa đen phòng vé, nhưng thiếu hơi thở nhân văn cũng là một nhược điểm. Dẫu Đường Phong diễn xuất xuất sắc và có sự kiện kinh khủng khiến thế giới khiếp sợ xảy ra trong lúc quay, nhưng liên hoan phim vẫn sẽ không nương tay với ai, không vì ai đạt được nhiều danh lợi mà mở rộng con mắt.

Đường Phong cũng không dự định dựa vào "Đồ Ma Giả" để nhận danh hiệu "Ảnh đế". Bộ phim này đối với cậu là một thử thách, cũng là bước đi đầu tiên thật sự vào Hollywood.

Tuy cậu nhận được danh hiệu "Ảnh đế" tại Venice và có một bộ phim ăn khách, nhưng ở đây, cậu vẫn là một tân binh trong ngành điện ảnh.

Khi cậu được sống lại, đồng nghĩa với việc mất đi tất cả những gì có được khi làm Fiennes.

"Cố lên nhé tình yêu, em hình như không được thoải mái lắm, chỉ là một liên hoan phim nhỏ thôi, nếu họ không trao giải cho em, thì đó là do mắt họ bị mù!" Charles với tư cách là nhà đầu tư phim, chân chính tham dự liên hoan phim, quang minh chính đại ngồi ở bên người Đường Phong.

Thấy Đường Phong có vẻ đang nghĩ ngợi, là một người tri kỷ, Charles đương nhiên phải đảm nhận vai trò người an ủi.

Tuy Đường Phong cũng không cần an ủi quá nhiều.

Mong muốn nhận giải thưởng là chuyện tốt, nhưng đối mặt với thực tế trái tim bình thường là điều mà một diễn viên cần có.

"Em còn trẻ, còn nhiều cơ hội lắm. Thực ra, nhận được giải Oscar quá sớm cũng không phải chuyện tốt." Đây không phải là lời an ủi hay giải sầu.

"Lời nguyền giải Oscar, ha ha, anh biết cái này." Charles nói.

"Với một diễn viên trẻ, sau khi nhận giải ảnh đế thường sẽ trở nên tự mãn, mất đi động lực khiến bản thân tiếp tục tiến lên." Đường Phong thở dài, "Sau khi nhận giải thưởng, giá trị con người khó tránh khỏi sẽ tăng lên, đồng thời cũng mất đi nhiều cơ hội hợp tác."

Nếu không có một người đại diện tốt hoặc đoàn cố vấn thông minh, thường sẽ rơi vào cái gọi là "Lời nguyền giải Oscar," nhận giải xong là tụt dốc.

Ngồi dưới khán đài, Đường Phong nhìn những khuôn mặt quen thuộc lên sân khấu nhận giải hoặc trao giải, cho đến cuối cùng, người trao giải là bạn cũ của Đường Phong, nữ minh tinh nổi tiếng Randa.

Randa trong bộ lễ phục dạ hội màu đen, mỉm cười bước lên sân khấu để trao giải cuối cùng. Cô nhận được tiếng vỗ tay nồng nhiệt từ khán giả dưới sân khấu.

Tiếng vỗ tay dần dần lắng xuống, Randa dường như không chuẩn bị nhiều từ để trao giải, cô đứng trước micro và chậm rãi nói: "Giải thưởng cuối cùng này được trao cho một nhà làm phim xuất sắc, người đã để lại vô số hình tượng vĩnh cửu trên màn ảnh lớn trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, người bạn cũ của tôi, Fiennes Đường."

Ngay lập tức, tiếng vỗ tay lại dâng lên như thủy triều. Các fan điện ảnh nhiệt tình, các minh tinh, nhà làm phim kỳ cựu và các quan chức cũng đứng lên vỗ tay.

Khi hình ảnh của Fiennes cười tươi xuất hiện trên màn hình lớn, Đường Phong hơi sửng sốt.

"Tình yêu, anh nghĩ chúng ta có nên đứng lên không?" Charles nhẹ nhàng kéo cậu.

Đường Phong lập tức phản ứng đứng lên, ánh mắt không rời khỏi những bức ảnh liên tục xuất hiện trên màn hình lớn.

Giống như đèn kéo quân, từng bức ảnh từ lần đầu Fiennes vào vai nhỏ, không có lời thoại, đến các hình tượng kinh điển mà Fiennes đã khắc họa trên màn ảnh, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh khuôn mặt anh tuấn tràn đầy nụ cười.

"Tôi và Fiennes..." Người phụ nữ nổi tiếng với sự cởi mở và tự tin trên sân khấu không nói được một câu hoàn chỉnh nghẹn ngào, khóe mắt ướt đỏ.

"Ha ha, nếu cậu ấy thấy tôi trong ngày hôm nay chắc chắn sẽ cười tôi, nói 'Này, Randa, chị trông thực sự không ổn,' tôi yêu người đó, cậu ấy luôn rất tốt bụng, hiểu ý người khác," Randa cố gắng giữ nụ cười, "Dù cậu ấy không có một gia đình hoàn hảo, thậm chí sức khỏe cũng không tốt, nhưng khi còn sống... khiến tôi rất ngưỡng mộ."

Viền mắt Đường Phong không biết đã ươn ướt từ bao giờ, cậu thấp giọng bật cười, cùng với những người khác đứng ở khán đài nhìn lên bức họa của Fiennes, người đã trở thành truyền kỳ trên màn ảnh lớn.

"Ba ba ba —— "

Một tràng vỗ tay không ngớt vang lên bên tai Đường Phong. Vinh dự này là của cậu, mà cũng không phải của cậu.

Trên màn hình bắt đầu xuất hiện hình ảnh của thầy Larry và gia đình bác sĩ Harvey, hoặc là đôi câu vài lời, hoặc là chỉ có hình ảnh yên lặng rơi lệ. Dưới sự điều chỉnh của các nhân viên biên tập, mọi người dường như thấy một Fiennes rất sống động.

Từ hình ảnh, video, đến lời nói và biểu cảm của những người bạn.

Nhìn từng người bạn quen thuộc mà lại xa lạ trên đài, Đường Phong rất khó để nói rõ cảm giác hiện tại của mình.

Thiếu đi phần hợp tác và phấn đấu của năm xưa, dù đã quen thuộc tính cách và sở thích của đối phương, nhưng những khoảng cách không thể bù đắp đã khiến họ không thể quay lại như trước.

Cuộc sống mới, cũng sẽ có bạn mới. Nhưng giữa sự trẻ trung bên ngoài và trưởng thành bên trong, Đường Phong nhận thấy rất khó để vượt qua những khác biệt về quan điểm giá trị và quan điểm cuộc sống để trở thành bạn bè tri kỷ với bạn cùng lứa.

Sống lại là một điều may mắn không gì sánh bằng, song một số người và sự việc cũng sẽ theo đó mà biến mất.

"Cục cưng, anh cảm thấy Fiennes cười rộ lên có chút giống em, nhưng không thu hút bằng em." Charles ghé vào tai Đường Phong thì thầm, "Wow, đúng là rất giống."

"Em xác định anh ta không phải bố của em gì gì đó chứ. . ." Charles đứng ở tại chỗ lẩm bẩm nói chuyện.

"Em cũng nghĩ như thế." Đường Phong vừa cười vừa nói.

. . .

Tiệc tối trao giải thành tựu cả đời dần dần kết thúc. Các minh tinh lấp lánh ánh hào quang hoặc cùng đi tụ họp với bạn bè, hoặc tham gia một số bữa tiệc tư nhân.

Với chút cảm giác mất mát và gián tiếp nhìn thấy mình đoạt giải, Đường Phong không quá muốn tham gia các bữa tiệc. Cậu chỉ muốn về nhà.

"Sau này sẽ còn cơ hội, đừng quá uể oải như vậy." Charles nghĩ Đường Phong cảm thấy buồn vì không đoạt giải, đáng tiếc lời an ủi của anh không đúng chỗ.

"Xin lỗi Charles, có thể để em yên một chút được không?"

Không phải vì tổn thương hay đau khổ, chỉ là cần yên tĩnh một chút.

Cũng không phải người ngang ngược không nói lý, Charles rất phối hợp để Đường Phong yên lặng một mình.

Tuy muốn về, nhưng cậu không chọn nhốt mình trong căn phòng bí bách, mà tự lái xe đến một nơi gần hồ, tìm một chiếc ghế ngồi xuống và nhìn hồ nước trong suốt cùng ánh đèn thành phố phản chiếu trong mặt nước.

Nhắm mắt lại, hít thật sâu không khí đêm mát lạnh.

Cái gì cũng không nghĩ tới, không có phiền não hay sầu lo, để bản thân rơi vào trạng thái trống rỗng và bình tĩnh, tận hưởng khoảnh khắc ngắn ngủi không cần suy xét gì.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng hạ xuống phía sau không xa, người đàn ông trẻ tuổi hòa làm một với bóng đêm, từng bước từng bước tiến đến chỗ Đường Phong đang ngồi.

Một cơn gió mát từ mặt hồ thổi tới, mang theo mùi cá tanh nhạt, làm bay vài lọn tóc đen nhuộm qua đêm tối.

Tóc đen nhẹ nhàng rơi xuống, tạo thành vài bóng ma trong con ngươi đen tuyền của người đàn ông trầm tĩnh, ánh sáng duy nhất cũng chỉ có bóng lưng quay về phía anh dưới đèn đường kia mà thôi.

Cuối cùng, người đó ngồi xuống bên cạnh Đường Phong, nhẹ giọng nói: "Chúc mừng em, giải thưởng thành tựu cả đời."

Đường Phong mở mắt, nhìn người đàn ông trẻ tuổi đã lâu không gặp bên cạnh, nhẹ nhàng cười: "Đáng tiếc lúc này chỉ có một đề cử."

"Em còn trẻ." Lục Thiên Thần nhìn cậu, dùng ánh mắt chuyên chú như đang xem xét từng thớ da của Đường Phong, rồi bổ sung thêm, "Còn có tương lai, tôi cũng vậy."

"Gia đình đã giải quyết xong chưa?" Đường Phong hỏi trêu ghẹo.

"Hiện nay, xem ra đúng vậy." Lục Thiên Thần hơi hạ mí mắt, vươn tay nắm lấy đôi tay có chút lạnh của Đường Phong, không giải thích, không đưa ra lý do, chỉ nắm chặt.

Cảm giác ấm áp bao vây mu bàn tay Đường Phong, cậu nghiêng đầu dựa vào vai đối phương, trước đây có thể có chút tức giận với hành vi của Lục Thiên Thần.

Nhưng hiện tại, cậu bỗng nhận ra rằng những thứ đó đều không còn quan trọng.

"Ngồi cùng tôi một chút."

"Ừ."

Yên lặng không nói gì, ánh sáng vầng trăng chiếu sáng đỉnh đầu bọn họ, mãi cho đến bên tai xuất hiện tiếng vui cười của trẻ nhỏ chạy bộ sáng sớm, từ nơi xa ánh mặt trời mọc lên giật mình tỉnh giấc vô tình đã ngủ một giấc ở bên ngoài với người kia.

Không biết từ lúc nào đã gục đầu ngủ say trên đùi Lục Thiên Thần, Đường Phong híp mắt ngồi dậy, bên tai nghe được giọng nói của Lục Thiên Thần.

"Một ngày mới." Người đàn ông trẻ tuổi nhẹ nhàng hôn vào môi Đường Phong khi cậu còn chưa hoàn toàn mở mi mắt.

Chương 43 + 44 + 45

Đường Phong đứng im ở cửa phòng ngủ, ánh mắt không rời khỏi Lục Thiên Thần đang nằm ngủ trên giường.

Đêm qua, Lục Thiên Thần vừa mới bay đến Mỹ, vừa xuống máy bay, anh không hề nghỉ ngơi mà lập tức đi ra ngoài. Tuy Đường Phong không biết làm thế nào Lục Thiên Thần có thể tìm được mình, nhưng cả đêm hôm qua, người đàn ông ấy dường như không hề chợp mắt.

Về đến khách sạn, Lục Thiên Thần vào phòng tắm trước, chờ Đường Phong thì tắm rửa và thay quần áo xong, phát hiện người kia đã mặc đồ ngủ và nằm ngủ trên giường.

Nhận ra Lục Thiên Thần gầy đi một chút, đôi mắt cũng có nhiều quầng thâm nhàn nhạt, khoảng thời gian này hẳn là Lục Thiên Thần chưa từng ngủ ngon. Dù vẫn giữ được tinh thần, nhưng sự mệt mỏi hiện rõ trên cơ thể anh đến mức ngay cả người bình thường như Đường Phong cũng có thể nhận ra.

"Đừng nhìn cậu ta nữa, anh sẽ ghen đấy." Charles nói nhỏ, nhẹ nhàng ôm lấy Đường Phong từ phía sau, không quên hôn trộm lên gương mặt cậu, "Ra ngoài ăn chút gì đi, anh vừa gọi bữa sáng."

Ngày hôm sau bữa tiệc tối trao giải Oscar, các tờ báo đều đầy ắp những tin tức về ngày hôm qua, phần lớn trang báo đều dùng nhiều diện tích để miêu tả sự kiện siêu sao đã qua đời, Fiennes Đường, được trao giải thành tựu trọn đời.

Với Đường Phong, điều này giống như là đoạn kết của một bài văn, một sự kết thúc dành cho Fiennes Đường.

Tương lai sẽ rất khó để thấy tin tức liên quan đến Fiennes nữa.

Đọc qua vài lần, Đường Phong đặt tờ báo sang một bên, cúi đầu uống nước trái cây, rồi nói: "Chuyện Lục Thiên Thần đến đây, anh đã biết trước rồi phải không?"

Cậu không tin rằng Charles lại không có chút thông tin nào, điều cậu bất ngờ là Charles dường như không hề ngạc nhiên khi biết hai người họ đã ngồi bên ngoài suốt đêm mà không về.

Sáng sớm khi cậu và Lục Thiên Thần trở về, Charles cũng không có phản ứng quá mạnh, chỉ mắng Lục Thiên Thần vài câu như: "Cậu có phải để cục cưng Đường của tôi hứng gió lạnh ngoài trời không? Nhìn đôi tay lạnh ngắt này mà xem."

"Không có sự cho phép của anh, tên đó đừng hòng đến gần em nửa centimet."

Charles nói nghe thế nào cũng có một tầng ý tứ khác, Đường Phong nheo mắt nhìn chằm chằm gấu Charles: "Được anh cho phép?"

"Anh cho phép Lục Thiên Thần đến gần em?" Đường Phong nhếch môi, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, "Em không nghe nhầm chứ, từ bao giờ Charles keo kiệt lại trở nên hào phóng như vậy?"

Charles cười đến nheo cả mắt lại: "Anh từ trước đến nay vẫn là người đàn ông hào phóng, tình yêu à, sao em lại có thể hiểu lầm anh sâu sắc như vậy chứ. Em không hứng thú với đàn ông cường tráng như anh, nhưng biết đâu em lại có hứng thú với cái tên nhìn lạnh như băng trong kia thì sao? Anh đây đều là vì hạnh phúc của em, cảm động không?"

Không, tuyệt đối không.

Cậu không muốn ôm một con gấu, cũng không muốn ôm một tảng băng lớn, nhưng cậu rất thích khi thấy gấu bắc cực và tảng băng này hòa thuận sống chung.

...

...

Thật là... sống chung hòa thuận.

Không có cãi vã đầy thù địch, cũng không có ánh mắt căm ghét lườm nhau, thỉnh thoảng vẫn có đấu khẩu, song toàn bộ bầu không khí cơ bản là ấm áp hài hòa.

Quá mức hài hòa, đến nỗi Đường Phong trong chốc lát cũng không hiểu được hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Vậy nên khi ba người ngồi ăn tối, Đường Phong bèn nói một câu: "Hai anh không phải là từ ghét chuyển sang yêu rồi quyết định cặp với nhau chứ?"

"Khụ khụ khụ!" Lục Thiên Thần đang uống rượu nho liền bị sặc.

"Phụt ——" Charles đang nhai thịt bò suýt nữa thì phun ra, nhanh chóng dùng khăn ăn che miệng rồi chạy ra ngoài, có lẽ là đi rửa tay.

"Phản ứng của hai người dữ dội quá, bị em nói trúng rồi hả?" Đường Phong thong thả nhấp một ngụm rượu, tỏ vẻ rộng lượng, "Em là người cởi mở, nếu hai anh thực sự yêu nhau, em cũng sẽ không ngăn cản đâu."

"Em nghĩ quá nhiều rồi." Lục Thiên Thần nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, phủ nhận ngay lập tức suy nghĩ đáng sợ và kỳ lạ của Đường Phong.

"Cục cưng, em muốn hù chết anh sao? Nếu anh có hứng thú với cái tảng băng đó, vài năm trước anh đã ra tay rồi, sao lại đợi đến bây giờ?" Charles từ nhà vệ sinh trở lại, trông như vừa trải qua một phen kinh hồn.

Hai tay giơ lên, Đường Phong dựa lưng vào ghế, mỉm cười nhìn họ: "Vậy thì nói cho em biết, sự hòa hợp hiện tại là giả vờ hay là thật sự đã quyết định?"

"Lục Thiên Thần, hỏi cậu kìa, còn không mau nói thật!" Charles lập tức đẩy vấn đề cho Lục Thiên Thần.

Hèn mọn liếc nhìn Charles, Lục Thiên Thần chậm rãi nói rằng: "Đối với yêu cầu trước đây của em, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, chúng tôi đã quyết định đáp ứng rồi."

Yêu cầu trước đây?

Đường Phong suy nghĩ một lúc, lâu quá rồi...

À, nhớ ra rồi, đó là yêu cầu chấp nhận cả Charles và Lục Thiên Thần cùng lúc, vậy đáp án hiện tại...

Mặc dù có chút tham lam và không thực tế, nhưng Đường Phong vẫn mỉm cười, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Lục Thiên Thần rồi lại nhìn Charles: "Các anh có biết em đang nghĩ gì không?"

"Chắc chắn là em đang nghĩ, 'Biến đi Lục Thiên Thần, người em yêu hiện tại chỉ có Charles.'" Charles ngẩng đầu, lớn tiếng nói.

Lục Thiên Thần lại liếc nhìn Charles: "Cuối cùng cũng thoát được sự quấy rối của Charles."

"Sai rồi." Đường Phong lắc lắc ngón tay với Charles, rồi quay sang Lục Thiên Thần, "Anh cũng đoán sai rồi."

"Vậy là gì?" Charles tò mò hỏi.

Lục Thiên Thần tuy không nói gì nhưng ánh mắt đầy nghi vấn.

"Em đang nghĩ, tối nay nên chọn tay gấu kho tàu hay là một cốc cola ướp lạnh." Đường Phong cười tươi như hoa, ngón tay lắc qua lắc lại giữa Charles và Lục Thiên Thần, cả hai đều tròn mắt há mồm, "Cảm giác làm hoàng đế thật tuyệt."

Charles cười to: "Cục cưng, anh đã nhìn nhầm em rồi!"

Lục Thiên Thần cũng mỉm cười, nhướng mày: "Em có thể vừa ăn tay gấu vừa uống cola ướp lạnh."

. . .

. . .

Cuộc sống yên bình chưa từng có, Đường Phong dường như đã đạt được tất cả mọi thứ cậu từng mong muốn.

Tuy cho bộ phim 《Đồ Ma Giả》 không được giải Oscar ưu ái, song may mắn phần tiếp theo cũng không bị ảnh hưởng gì, sau khi Đường Phong hoàn thành quay phim 《Thiên Tử》, cậu sẽ có thể tập trung tinh thần vào phần tiếp theo của 《Đồ Ma Giả》.

"Em nối tóc, tối hôm đó tôi suýt nữa không nhận ra em." Lục Thiên Thần ngồi bên cạnh bồn tắm lớn gội sạch mái tóc dài của Đường Phong, điều khiến cậu khó chịu nhất chính là mỗi ngày đều phải gội đầu.

"Nửa tháng nữa thôi là 《Thiên Tử》 kết thúc, đến lúc đó em có thể cắt ngắn mái tóc dài này rồi, nóng quá, thời tiết này làm em chịu không nổi." Đường Phong ghé vào bên cạnh bồn tắm lớn thở dài.

Bước vào tháng 4 tháng 5, cái lạnh mùa xuân đã rời xa họ, thời tiết ngày càng ấm áp, nhưng đối với Đường Phong, việc để tóc dài trở nên vô cùng khổ sở.

"Haha, chịu đựng thêm nửa tháng nữa thôi." Lục Thiên Thần nhẹ nhàng cười, "Nếu không thì mỗi ngày tôi sẽ gội đầu cho em nhé?"

Thực ra trước đó Charles cũng từng xung phong nhận việc này, kết cục là Charles bị Đường Phong đá ra khỏi phòng tắm vì kéo tóc cậu đau.

"Có phát hiện là em đã thay đổi không?" Lục Thiên Thần nói.

"Sao?" Đường Phong tò mò hỏi, "Thay đổi chỗ nào?"

"Ban đầu, em không thích nói nhiều về chuyện trong lòng với chúng tôi, luôn chín chắn khiến người ta khó mà tiếp cận, nhưng giờ đây, em cũng sẽ thỉnh thoảng than phiền về mấy chuyện nhỏ nhặt như tóc dài chẳng hạn." Lục Thiên Thần giúp Đường Phong xả sạch bọt trên tóc, "Chúc mừng em, em càng ngày càng trẻ ra."

"Nghe cứ như trước đây em già lắm vậy, này, em không thích cách nói đó của anh đâu." Đường Phong ngồi dậy trong bồn tắm lớn, cầm lấy khăn mặt lau mặt, "Charles khi nào về?"

Mấy ngày trước tên kia chạy sang châu Âu làm việc.

"Em ở đây, chắc chắn cậu ta sẽ nhanh chóng về thôi." Lục Thiên Thần bắt đầu cởi nút áo, rất nhanh liền cởi sạch rồi ngồi vào bồn tắm lớn.

"Quay qua đây, tôi giúp em kỳ lưng." Lục Thiên Thần vỗ vai Đường Phong.

Đường Phong không từ chối sự phục vụ, xoay lưng để Lục Thiên Thần kỳ lưng giúp, cậu nhẹ nhàng khuấy nước, hỏi: "Em không muốn can thiệp vào chuyện gia đình của anh, nhưng xét thấy điều này liên quan đến an toàn của em, em vẫn muốn hỏi, mâu thuẫn giữa anh và bố anh đã giải quyết chưa?"

"50 : 50."

"50 : 50?" Đường Phong không hiểu.

"Một nửa của ông ấy, một nửa của tôi, chẳng phân biệt được, sàn sàn như nhau," Lục Thiên Thần vừa kỳ lưng vừa hỏi, "Đường Phong, em có sợ không?"

"Haha, em sợ gì?" Cậu cười hỏi.

"Ở bên tôi sẽ gặp phải một số nguy hiểm."

"Trên đời này không có nơi nào an toàn 100%, Lục Thiên Thần, em không sợ nguy hiểm, dù chết, em cũng từng chết một lần rồi," Đường Phong xoay người nắm lấy tay Lục Thiên Thần, mặt đối mặt nói, "Đừng tự mình quyết định, đừng tự cho là tốt cho em rồi rời xa em, những hành động đó của anh đối với em chẳng khác gì nói rằng anh không tin tưởng em."

"Mặc dù có câu nói 'Vợ chồng là chim cùng mệnh, khi hoạn nạn đến mỗi người tự bay', nhưng em chỉ mong anh, cùng với Charles, hãy tin tưởng em." Đường Phong nắm lấy tay Lục Thiên Thần, ánh mắt kiên định nhưng đầy ấm áp, "Kiếp trước em đã cô đơn mà chết, kiếp này có thế nào đi nữa, em chỉ hy vọng có người ở bên cạnh mình."

"Vì sao! Vì sao! Tôi mới là diễn viên chân chính, tôi mới là siêu sao —— a ——"

Nam minh tinh tâm thần đột ngột trượt chân, giống như định mệnh đã đẩy nhẹ anh một cái, thân thể anh rơi xuống từ tòa nhà cao tầng, giống như một cánh diều đứt dây.

Đường với mặc áo trắng, tóc dài tung bay, bước về phía trước, vươn tay ra như muốn nắm lấy đối thủ đã giết chết anh bằng cách đặt bẫy trên phim trường. Nhưng cuối cùng, thứ anh có thể chạm tới chỉ là không khí vô hình.

Ở cuối bộ phim, không có gì thay đổi anh hùng luôn đánh bại thế lực tà ác, có thể cứu vớt thế giới này hoặc cứu vớt tính mệnh của người khác.

Minh tinh đại diện cho nhân vật phản diện cuối cùng không những không đẩy Đường vào vực sâu, mà ngược lại, tự mình chìm vào trong vũng bùn tội ác không thể quay đầu.

Cái gì là chính nghĩa, cái gì là tà ác.

Ai là anh hùng, ai là kẻ ác.

Đây là câu hỏi mà Đường tự hỏi bản thân trong bộ phim. Cậu đứng trên tầng cao của một tòa nhà hiện đại trong thành phố, giống như một pho tượng điêu khắc bất động, chỉ có chiếc áo dài màu trắng là tung bay mãnh liệt trong gió lạnh.

Mái tóc đen tùy ý tung bay, cắt bầu trời màu tro xanh phía sau thành từng mảnh nhỏ, giống như để lại những vết kiếm, một vết rồi lại một vết.

Không có ai là anh hùng, không có ai là kẻ ác.

Chỉ có những dục vọng mà con người không thể kiểm soát.

Quay đầu lại Đường nhàn nhạt nhìn thoáng qua biển người mênh mông cùng những tòa nhà cao tầng san sát, thản nhiên mở hai tay, nhảy từ trên tòa nhà cao tầng xuống, thân ảnh màu trắng dần dần biến mất trong thành phố xám xịt.

Và bầu trời, dường như trở nên xanh hơn.

Có người nói rằng bộ phim ám chỉ Đường là một vị thần đã chuyển thế, từ bỏ cuộc sống thần tiên cao cao tại thượng trên thiên đình nhảy vào trần gian. Cũng có người cho rằng, trong bộ phim này, không có anh hùng hay kẻ ác rõ ràng, chỉ có sự suy ngẫm về nhân tính và dục vọng.

Vì sao luôn luôn anh hùng chiến thắng kẻ địch, chính nghĩa áp chế tà ác? Bộ phim tiết lộ rằng, đó chỉ là người chiến thắng bản thân mình mà thôi.

Cái gọi là chính nghĩa, là lý trí và tín niệm của loài người;

Cái gọi là tà ác, cũng chỉ là dục vọng vô độ cất giấu sâu trong nội tâm mỗi người.

Đó là thông điệp mà bộ phim 《Thiên Tử》 muốn gửi gắm: không có cá nhân anh hùng, tương lai của thế giới này đều nằm trong tay mỗi người sinh sống trên địa cầu.

Dựa vào, là tín nhiệm của mỗi người, chứ không phải bất cứ ai có thể cứu vớt hoặc thay đổi.

...

...

Trên màn hình tinh thể lỏng treo trên tường, MC của kênh điện ảnh đang giới thiệu về diễn viên chính của bộ phim Hollywood 《Thiên Tử》sắp ra mắt:

Tiếng hét ẩn nhẫn, áp lực của tu sĩ trong bộ phim 《Ác Ma Đường Mòn》 đã khiến chúng ta nhớ đến một khuôn mặt mới, Đường Phong, đến từ Trung Quốc, từ một ca sĩ chuyển mình làm diễn viên, lần đầu tiên xuất hiện trên màn ảnh lớn đã nhận được sự ưu ái của đạo diễn nổi tiếng quốc tế, Lý Nguy. Trong sự hợp tác tốt đẹp với tân binh siêu sao thần tượng Michael Chino nhận được sự tán thưởng hết mình của đối phương.

Không lâu sau đó, Đường Phong chỉ bằng một vai diễn tu sĩ trong bộ phim đã thành công giành được hai giải thưởng lớn, nam diễn viên chính xuất sắc nhất và tân binh xuất sắc nhất tại liên hoan phim Venice vào năm ngoái, nhận được sự khen ngợi nhất trí từ giới chuyên môn trong và ngoài nước, được ca ngợi là diễn viên kiệt xuất của thế hệ mới.

Khi chúng ta còn đắm chìm trong diễn xuất của Đường Phong trong 《Ác Ma Đường Mòn》, nam diễn viên khôi ngô tuấn tú này lại tiếp tục nhận vai trong một bộ phim điện ảnh mới, và thậm chí vì vai diễn mà nỗ lực tăng cân.

Đường Phong như một người luôn tạo ra kỳ tích, khi chúng ta còn chưa hết ngỡ ngàng với sự xuất hiện kinh diễm của cậu ấy trong 《Ác Ma Đường Mòn》, cậu ấy đã nhanh chóng tiến lên một bước nữa.

Hôm nay, vị Ảnh đế Venice này, người đã được đề cử nam diễn viên xuất sắc nhất tại giải Oscar, lại mang theo tác phẩm mới của mình đến với chúng ta.

Lần này, cậu ấy sẽ mang đến những bất ngờ gì thêm cho chúng ta?

. . .

"Thiên tử... Thật là thiên chi kiêu tử?" Người đàn ông cầm điều khiển từ xa, cười nhạt một tiếng, "Chuyện đồng ý với Thiên Thần tôi sẽ không đổi ý, nhưng không giết cậu không có nghĩa là không thể làm gì cậu."

Lục Thiên Tịch lặng lẽ nhìn chằm chằm đoạn ngắn tuyên truyền điện ảnh đang phát sóng trên màn hình, lẩm bẩm: "Người đàn ông thông minh, thực sự là một người đàn ông quá mức thông minh. Để tôi xem, rốt cuộc cậu có bản lĩnh gì khiến cho Thiên Thần tự nguyện ở lại bên cạnh cậu. Cuối cùng cậu chỉ là kẻ khôn vặt, hay là trí tuệ to lớn."

Tạch ——

Người đàn ông tắt TV, màn hình lập tức tối đen một mảng.

. . .

. . .

Cuối cùng, sau ba tháng dài quay phim, từ đầu mùa xuân đến cuối hè, từ gió xuân se lạnh cho đến lúc gió thu nhẹ nhàng, bộ phim đã hoàn thành.

"Giống như trồng cây, cày bừa vụ xuân, thu hoạch vụ thu. Bắt đầu quay phim vào mùa xuân, đến khi trời thu lại bắt đầu chiếu phim." Dựa vào lan can du thuyền, Đường Phong nhìn cảnh hoàng hôn trải dài trên biển, nhịn không được mà nhắm mắt lại hít sâu một hơi. Gió biển hơi lạnh xen lẫn một chút mặn chát, cả người đều cảm thấy vui vẻ thoải mái.

"Cảm giác như đã trở về quá khứ, cuộc sống chỉ có nghỉ ngơi, đóng phim, tuyên truyền, tham gia liên hoan phim, nói chuyện hợp tác điện ảnh... Phong phú không gì sánh bằng." Đường Phong mở hai tay vươn vai, thở dài: "Hi vọng mỗi ngày đều có thể như vậy."

"Khổ cực rồi." Từ phía sau ôm lấy thắt lưng cậu, Lục Thiên Thần nhẹ nhàng tựa má lên lưng Đường Phong, nhắm mắt lại và cọ cọ một cách yêu thương. Thực ra, anh không thích mái tóc dài của Đường Phong, khi đối phương thả tóc sau khi tắm, nhìn như một vị tiên, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi anh.

Cũng may, sau khi kết thúc quay phim, Đường Phong đã cắt tóc. Tuy mất đi chút vẻ thần tiên như trong phim, song Lục Thiên Thần vẫn thích một Đường Phong chân thực, một người anh có thể ôm chặt vào lòng.

"Chủ tịch Lục, cuối năm nhớ thưởng một khoản lớn nhé." Đường Phong xoay người lại, Lục Thiên Thần cũng thuận thế dán khuôn mặt lên ngực đối phương, trông như đang say ngủ.

Lần này, 《Thiên Tử》 đạt thành tích mở màn 55 triệu ở Bắc Mỹ, tiếp tục duy trì sức mạnh trên phòng vé, vượt qua kỳ vọng của nhà sản xuất.

Thành tích 55 triệu không phải là con số quá ấn tượng, so với những bộ phim lớn khác có doanh thu mở màn 100 triệu hay thậm chí 150 triệu thì vẫn còn kém nhiều. Nhưng xét đến chất lượng phim và việc một ngôi sao Hoa ngữ lần đầu đóng vai chính, thành tích này đã làm Đường Phong rất hài lòng.

Sau đó nhờ chất lượng phim vượt trội, doanh thu phòng vé vào cuối tuần cũng không giảm mà giữ vững ổn định, không uổng công Đường Phong mỗi ngày ngồi máy bay bay đi bay lại tuyên truyền khắp nơi trên toàn cầu.

Trời mới biết cậu đã bao lâu không mệt như thế, hai bộ phim trước đây vì lý do cá nhân mà cậu không tham gia nhiều vào việc tuyên truyền. Với bộ phim này, chi phí đầu tư không tính là lớn, nhưng hơn "Đồ Ma Giả" và các bộ phim điện ảnh được coi như bom tấn, Đường Phong và nhà sản xuất Robert đều đã phải chịu áp lực lớn như nhau.

Quá trình quay phim dễ dàng, song việc phim có được khán giả đón nhận hay không lại là điều không thể kiểm soát được.

Bộ phim hoàn thành, Đường Phong gần như sống cuộc sống bay lượn liên tục, người không ở khách sạn thì cũng trên máy bay. May mắn thay, những nỗ lực vất vả cuối cùng đã được đền đáp thành công.

"Tôi sẽ gói lại và tặng cho em." Lục Thiên Thần nhẹ giọng cười.

"Cho cũng không cần." Một giọng Luân Đôn hoa lệ vang lên từ phía bên cạnh, Charles cố tình sử dụng ngữ điệu khoa trương.

"Cậu đang nói cậu à?" Lục Thiên Thần rút lại nụ cười buông Đường Phong ra, liếc nhìn Charles đã xuất hiện từ lúc nào không biết.

"Ha ha ha, cậu đang đùa sao?" Charles cười nhạt vài tiếng, bắt đầu đấu võ mồm với Lục Thiên Thần.

Đường Phong ngồi bên cạnh, bắt đầu đếm ngược: "Ba, hai..."

Charles và Lục Thiên Thần có chút trẻ con hừ một tiếng, rồi im lặng không tiếp tục cãi nhau nữa.

Đường Phong không muốn mỗi ngày nghe hai người đàn ông bên tai mình dùng đủ loại ngôn ngữ để châm chọc đối phương. Mặc dù đôi khi cậu tự hỏi liệu người trong giới thượng lưu có phải luôn mắng chửi người khác một cách không tự nhiên như vậy không, vòng vo lắt léo, rồi thỉnh thoảng lại thay đổi ngữ điệu.

"Chút nữa là tiệc sinh nhật của Chino, Lục Thiên Thần, chủ tịch Lục, ngài Charles, em có thể mong chờ hai vị sẽ trở thành quý ông không?"

Dù chỉ một buổi tối cũng tốt.

Lục Thiên Thần không nói lời nào, lặng lẽ nhìn Charles như muốn hỏi: Cậu có thể không?

Bị hai người nhìn chăm chú, Charles kéo cổ áo sơ mi hàng hiệu, đứng thẳng lưng như một quý ông, khóe miệng vẫn treo một nụ cười lưu manh.

"Cực kỳ cam tâm tình nguyện cùng ngài đi tham gia tiệc tối, đây là vinh hạnh của anh, cục cưng thân yêu."

Lại nữa rồi, quý ông lưu manh phong cách Charles.

Sau khi Đường Phong kết thúc tuyên truyền phim, nhà sản xuất đã tặng cậu một khoản tiền thưởng lớn. Trước khi 《Thiên Tử》 được chiếu, bộ phim mà Chino đóng chính cũng đạt thành tích phòng vé không tệ.

Đường Phong vốn định sau khi hoàn thành quay phim sẽ nghỉ ngơi một chút, kết quả vừa đúng lúc nhận được thiệp mời của Chino. Hôm nay là sinh nhật của Chino, và Chino đã mời một số bạn bè thân thiết và người thân lên du thuyền để tận hưởng bảy ngày tuyệt vời.

Mặc dù Đường Phong biết rằng Chino không thiếu tiền, nhưng việc mời nhiều người như vậy thực sự là rất hào phóng. Chắc hẳn bộ phim vừa rồi đã mang về cho Chino một khoản hoa hồng không nhỏ.

Đường Phong khoanh tay trước ngực, dùng ánh mắt ra hiệu cho Charles và Lục Thiên Thần đến gần. Charles vui tươi hớn hở bước tới nắm tay cậu, Lục Thiên Thần nhẹ nhàng cười lắc đầu, cũng tiến tới bên kia của cậu.

Đường Phong hưởng thụ khoảnh khắc được cả hai người đàn ông cưng chiều, trái ôm phải ấp bước vào phòng để chuẩn bị cho buổi tiệc tối.

Buổi tiệc của nhóm thanh niên không mấy thích hợp với Đường Phong, có lẽ là do cậu không thể thích nghi được. Những cô gái tràn đầy sức sống cùng âm nhạc sôi động, ồn ào đều khiến Đường Phong có cảm giác khó chịu và không yên tâm, cảm thấy mọi thứ quá ồn ào.

Khi còn trẻ từng ngưỡng mộ người khác có thể thoải mái tỏa sáng nhảy múa cuồng nhiệt tại các buổi tiệc, nhưng do tính cách và thể trạng của mình, cậu thường chỉ có thể đứng một bên nhìn.

Chẳng bao lâu sau, cậu bắt đầu cảm thấy khó chịu trong lòng và thường rời đi sớm.

Hiện tại, hầu hết những người thanh niên nói chuyện vui vẻ với cậu có lẽ chẳng mấy ai, mà khi đối mặt với một số người trẻ tuổi quá vô tư và trẻ con, Đường Phong cũng nhận ra rằng mình không có nhiều kiên nhẫn.

Tất cả là do Charles và Lục Thiên Thần đã làm hư cậu, Đường Phong nghĩ rằng sớm muộn gì cậu cũng sẽ phát hiện ra rằng mình không thể rời xa họ.

Hôm nay là tiệc sinh nhật của Chino không giống như Đường Phong tưởng tượng về một buổi tiệc trẻ trung sôi nổi quá mức. Có khu vực khiêu vũ, nhưng cũng có một số khu vực khá yên tĩnh, thích hợp cho những người bạn tụ họp và trò chuyện.

"Đường!" Khi Đường Phong cùng với hai vệ sĩ đi vào phòng tiệc, Chino lập tức nhận ra họ nhiệt tình chào đón, như thể đã chờ đợi từ lâu.

Để tránh xảy ra những chuyện không mong muốn, Đường Phong khẽ đẩy hai người đàn ông bên cạnh.

"Tôi đi lấy rượu." Lục Thiên Thần cam tâm tình nguyện để Đường Phong có không gian riêng tư, chủ động di chuyển đến khu vực pha chế rượu, dường như rất hứng thú với màn trình diễn pha chế rượu ở đó.

"Anh nghĩ vận may hôm nay của mình không tệ, ôi, ở kia có bàn chơi bài, anh sẽ qua đó xem, tình yêu à, nếu có việc cứ gọi." Charles nháy mắt với Đường Phong, trước khi Chino đến gần đã lánh đi.

"Mong anh không bận tâm việc tôi dẫn theo hai người bạn đến ăn uống miễn phí." Đường Phong cười tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Chino, hai bên vỗ vai nhau, hai người dường như đã trở thành bạn thân.

"Cậu này, 《Thiên Tử》 bán chạy như vậy mà cậu còn muốn ăn uống miễn phí của tôi!" Chino ôm chặt Đường Phong, nhìn từ trên xuống dưới một lúc lâu, ngay cả người da mặt dày như Đường Phong vốn dĩ rất tự tin cũng cảm thấy hơi khó chịu.

Đường Phong đùa: "Tôi biết anh thầm yêu tôi, nhưng xin anh, có thể đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó được không? Tôi sẽ ngượng ngùng lắm."

"Được rồi, cậu mà cũng biết ngượng à?" Chino không ngần ngại đả kích Đường Phong, vừa cười vừa nói, "Tôi chỉ nhận ra rằng sao cậu càng ngày càng trở nên cuốn hút. Gần đây cậu dưỡng nhan à? Hay là cậu chăm chỉ rèn luyện thể chất, cả người đều tỏa ra một thứ hơi thở ngọt ngào của hạnh phúc, như muốn nói 'Ôi, tôi cảm thấy thật tuyệt vời!'"

Vừa nói, Chino vừa diễn cảnh tự ôm mình đầy khoa trương, biểu diễn quá mức sinh động của Chino khiến Đường Phong rất muốn vung một nắm đấm qua.

"Tôi thấy anh thiếu thốn tình cảm đến mức phát điên rồi, cả người đều điên khùng!"

Hai người đả thương lẫn nhau một phen, họ bắt đầu trò chuyện về công việc và cuộc sống gần đây của nhau.

"Tôi đoán là bộ phim Thiên Tử sẽ sớm có phần tiếp theo. Thực ra, việc quay bộ phim này là nhờ vào Robert đã dũng cảm chấp nhận rủi ro tạm thời rời vị trí công tác để đảm nhiệm. Cậu cũng biết đấy, luôn có một số người tỏ thái độ hoài nghi và bài xích với các ngôi sao đến từ bên ngoài nước Mỹ. Điều này khiến tôi vô cùng tiếc nuối, bởi vì quan điểm bảo thủ của người da trắng luôn khiến tôi cảm thấy xấu hổ."

Chino cầm một ly champagne từ khay của nhân viên phục vụ rồi đưa cho Đường Phong, chia sẻ thêm một vài chuyện mà Đường Phong trước đây chưa từng biết.

"Cũng may là bộ phim đã đạt doanh thu cao, bằng không tôi thật không biết phải đối mặt với lòng tin và sự ủng hộ của Robert như thế nào." Robert chưa từng kể cho Đường Phong về điều này, nhưng Đường Phong hiểu được cảm xúc của anh ta. Trong quá trình quay phim, Robert mà nói ra chuyện này, e rằng Đường Phong sẽ cảm thấy áp lực nặng nề hơn.

Với việc quay phim, chuyện này không có bất kỳ lợi ích nào.

Đường Phong cảm ơn Robert đã tin tưởng mình, cách tốt nhất để đáp lại lòng tin này là bằng thành tích xuất sắc của bộ phim để chứng minh cho những người đã có định kiến ngay từ đầu rằng Robert là một người có tầm nhìn cao nhất, mà Đường Phong không phụ lòng tin của đối phương.

Sự thật sẽ chiến thắng tất cả.

"Mấy ông già lúc đầu rất coi thường cậu, giờ có lẽ không dám ngẩng đầu lên nữa!" Chino nói.

Đường Phong mỉm cười. Đám người ấy, vì lợi ích, sẽ không vì chuyện này mà không dám ngẩng đầu lên, trước đó tuy họ coi thường cậu, nghĩ rằng cậu không thể đảm đương vai chính trong một bộ phim ăn khách, nhưng khi bộ phim đạt thành tích tốt, họ vẫn sẽ vui vẻ hợp tác với cậu.

Không ai đối đầu với tiền bạc, ít nhất là những thương nhân luôn khao khát kiếm tiền sẽ không.

"Nếu tính như vậy, cậu có hai bộ phim tiếp theo trên tay rồi đấy. Ôi trời, nếu bộ phim Đồ Ma Giả tiếp tục thành công, chẳng phải cậu sẽ có hai bộ phim để so sánh thù lao sao?" Chino vỗ mạnh vào vai Đường Phong, như vừa phát hiện ra châu lục mới, kích động nói: "Tôi không nghĩ rằng không bao lâu nữa, thù lao phim của cậu sẽ vượt qua tôi!"

"Đây chẳng phải là sự thật sao?" Đường Phong cười lớn, với người bạn cũ Chino thì không cần phải khiêm tốn, không thì sẽ quá khách sáo.

Hai người cười nói một hồi, Chino, chủ tiệc sinh nhật hôm nay, không thể cứ mãi trò chuyện với Đường Phong, nên sau khi hàn huyên một lúc, Đường Phong đẩy Chino đi.

"Là diễn viên, nếu tôi cứ giữ anh mãi, những người bạn khác của anh sẽ giết tôi mất. Nhìn mấy cô gái xinh đẹp bên kia kìa, họ đang nhìn anh đấy."

"Được rồi, tôi qua đó xem, nhưng phải nói như thế này, chính tôi đã giữ cậu lại hồi lâu, nghe một đống chuyện lộn xộn của tôi, ha ha." Vỗ nhẹ vai Đường Phong, Chino chớp mắt với cậu: "Tôi qua đó đây, các cậu chơi vui vẻ nhé."

Câu nói cuối cùng mang một ý nghĩa mờ ám.

Đường Phong thật muốn đá Chino một cú.

. . .

. . .

Lục Thiên Thần vẫn đang ở chỗ chế rượu, hình như đang trò chuyện về rượu với người chế rượu, trước mặt đặt một vài tác phẩm của người chế rượu.

Charles thì ở phía bên kia cười lớn, phỏng chửng vừa thắng vài ván bài, chơi đến quên cả trời đất, chỉ thiếu nước nhảy dựng lên khỏi ghế.

Đường Phong không muốn làm phiền họ, định đi dạo một vòng rồi tìm hai người này sau.

Để mọi người vui vẻ và tự nhiên, trong bữa tiệc sinh nhật của Chino không có sự hiện diện của bố anh ta. Dĩ nhiên, điều này Đường Phong không biết nhưng cậu có thể đoán ra.

Nghe nói bố của Chino là một người đàn ông bảo thủ, ông ấy sẽ không thích con trai mình mời một đám bạn bè "linh tinh" đến ăn uống chơi bời.

Đường Phong dạo một vòng, rất nhanh liền thấy một người bạn quen thuộc, một người mà cậu có chút vướng bận.

"Bác sĩ Harvey." Harvey xuất hiện ở đây không làm Đường Phong ngạc nhiên, với Chino, Đường Phong biết Harvey không chỉ là bác sĩ gia đình của họ mà còn là một người bạn khá thân.

Giữa Đường Phong và Harvey có một bí mật, khi Albert trước đây làm một số việc quá đáng, điều này khiến Đường Phong luôn cảm thấy có lỗi với Chino, mà Harvey chính là người liên lạc giữa cậu và Albert.

Vị bác sĩ có vẻ ngoài nhã nhặn, đứng đắn này đã giữ kín lời hứa với Đường Phong, không tiết lộ chuyện trên du thuyền của Albert cho Chino và gia đình Chino.

Nếu mọi thứ liên quan đến Fiennes đã kết thúc, không cần phải cố chấp giữ mối liên hệ.

Đường Phong thân thiện chủ động đi đến chỗ Harvey, bên cạnh Harvey còn có một bà cụ, Đường Phong biết đó không phải là bà của Harvey, vì khi làm Fiennes, cậu từng quen biết bà nội của Harvey, một người già hiền từ dễ gần, đáng tiếc bà đã qua đời vài năm trước.

"Đường Phong? Tôi biết là cậu sẽ tới, Chino có thể quên mời người khác, nhưng cậu thì không." Harvey mỉm cười đi tới, đồng thời cũng không quên giới thiệu bà cụ bên cạnh, "Đây là Ruth."

"Xin chào, Ruth." Đường Phong chào hỏi bà cụ trông có vẻ rất tinh thần.

"Xin chào, cậu cũng là bạn của Chino sao? Ta chưa từng gặp cậu." Bà nhìn Đường Phong một hồi, như đang xác nhận rồi lắc đầu: "Trí nhớ ta không tốt, nhưng ta chắc chắn chưa gặp cậu."

"Cậu làm nghề gì?" Bà hỏi một cách tự nhiên.

"Đường Phong là diễn viên, cậu ấy đã tham gia nhiều bộ phim rất xuất sắc." Bác sĩ Harvey lập tức giới thiệu.

Bà chỉ lắc đầu: "Ồ, ta không biết cậu, cũng chưa từng xem phim nào cậu đóng."

"Bác sĩ Harvey, chúng ta đi tìm Chino đi." Bà cụ không quan tâm đến Đường Phong thêm nữa.

"Hy vọng cậu không giận, Ruth vẫn luôn thẳng thắn như thế, bà ấy không có ác ý đâu." Harvey nhỏ giọng nói với Đường Phong.

Đường Phong nhíu mày: "Đừng nói như tôi nhỏ nhen thế. Chino vừa đến chỗ sàn nhảy bên kia, tôi nghĩ anh nên tìm người gọi anh ấy ra thay vì đi vào."

Âm thanh ầm ĩ quá lớn có lẽ bà cụ sẽ không chịu nổi.

"Cảm ơn cậu." Harvey không nói thêm gì nữa, đưa bà cụ đến một chỗ khác, "Ruth, chúng ta đợi ở đây một chút, tôi sẽ nhờ nhân viên phục vụ gọi Chino đến."

"Không, ta không tin họ, bác sĩ Harvey, cậu có thể tự mình đi tìm Chino không?" Bà cụ vẫn cầm một ly rượu, "Đừng cứ quanh quẩn bên ta, ta chưa già đến mức chỉ ngồi cũng ngã."

"Được rồi, vậy xin hãy đợi tôi một chút." Harvey nói xong liền đi về phía sàn nhảy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ