Chương 46 - 51 (Quyển 4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 46 + 47 + 48

"Ruth, bác sĩ Harvey đã dặn là chỉ được uống ít rượu thôi." Một cô gái trẻ hơn 20 tuổi sau khi bác sĩ Harvey rời đi không lâu liền đi tới.

Bữa tiệc chủ yếu có mặt các thanh niên, đối với việc một bà cụ xuất hiện ở đây không có bao nhiêu người chú ý. Đa số chỉ tò mò liếc nhìn, rồi lại tiếp tục vui chơi.

"Hôm nay là sinh nhật của Chino, một ngày vui như vậy ta phải uống một ly, hơn nữa đây chỉ là rượu vang, uống nhiều cũng không sao. Đừng lải nhải như thế, cháu yêu. Người ta thường bảo ta lải nhải, nhìn xem, cháu còn lải nhải hơn ta." Bà cụ cầm ly rượu, không muốn buông.

Cô gái có vẻ hơi tức giận, tiến tới giành lấy: "Không được, đưa rượu cho cháu, Ruth."

"Bác sĩ Harvey còn không cấm ta!" Bà cụ càng già càng dẻo dai, không dễ dàng nghe theo. Tuy nhiên, khi hai người giằng co ly rượu đụng phải cái bàn bên cạnh và vỡ tan, phát ra một tiếng động thanh thúy, kèm theo màu đỏ tươi của rượu.

Mảnh vỡ của ly thủy tinh đã cắt vào lòng bàn tay của bà cụ, không biết cắt vào chỗ nào khiến máu chảy ra không ngừng.

"A ——" Cô gái bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ, mờ mịt đứng đó, không biết phải làm gì.

Các thanh niên khác hoặc tò mò đứng nhìn từ xa, hoặc nhỏ giọng hỏi nhau về nguồn gốc của bà cụ, hỏi tại sao bà lại có mặt ở đây. Một số người đứng bên cạnh nhanh chóng gọi bác sĩ, nhưng rõ ràng không ai biết bác sĩ đang ở đâu trên tàu, hoặc thậm chí không có.

Dù sao, đây cũng chỉ là một bà cụ trông rất bình thường, với bàn tay đang chảy máu, không có nhiều người muốn can dự vào rắc rối này.

"Bà bị thương rồi, Ruth." Một chàng trai trẻ tóc đen bước ra từ đám đông, gọi tên bà cụ tiến tới chỗ bà.

"Đúng vậy, ta chỉ muốn uống một chút rượu." Bà cụ không hề tỏ ra hoảng sợ, chỉ nhìn chàng trai trẻ trước mặt, đang nửa quỳ bên cạnh bà, không ngần ngại xé một mảnh vải nhỏ từ chiếc áo sạch sẽ, chất liệu tốt của mình.

"Hương vị rượu chắc hẳn là không tệ." Cậu không nói thêm về vết thương tiếp tục trò chuyện với bà cụ để phân tán sự chú ý của bà.

May mắn trước đây khi bị bệnh, cậu thường trò chuyện với bác sĩ và y tá, nên đã học được một số kỹ năng sơ cứu cơ bản. Đường Phong kiểm tra lòng bàn tay bà cụ để đảm bảo không còn mảnh thủy tinh nào, may chỉ bị cắt bởi mảnh vỡ, không có mảnh vụn còn sót lại.

"Cũng tạm, nhưng còn thua xa rượu tư tàng của ta. Lần sau ta sẽ mời cậu uống, nhưng chuyện này không được cho Chino biết. Chino là một đứa trẻ hiếu thảo và tốt bụng." Khi nhắc đến Chino, bà cụ dường như rất hài lòng, sự chú ý nhanh chóng rời khỏi vết thương.

"Ruth là bà nội của Chino phải không? Tính cách hai người rất giống nhau, đều hào phóng, thẳng thắn và đáng yêu." Đường Phong mỉm cười, dùng mảnh vải băng lại vết thương trên tay bà, dự đoán rằng bác sĩ Harvey sắp tới, điều quan trọng nhất lúc này là cầm máu.

"Ta tưởng điều đó là hiển nhiên, cơ mà rõ ràng ngoài cậu ra, hầu hết người ngoài đều hơi ngốc. Cậu là một đứa trẻ thông minh, ta sẽ xem phim của cậu," Ruth còn thêm một câu, "Hy vọng cậu diễn tốt hơn Chino, nếu không ta sẽ thất vọng đấy."

"Phim của tôi có chút kịch tính đấy, ha ha." Đường Phong buộc chắc vết thương, cuối cùng còn thắt một cái nơ bướm nhỏ, thói quen cậu đã giữ lại từ kiếp trước.

Không vì lý do gì đặc biệt, chỉ đơn giản là thấy như vậy rất vui và đáng yêu mà thôi.

"Ta thích phim kịch tính, đừng bảo ta già rồi thì không được uống rượu hay xem phim kích động, muốn ta im lặng chết già sao? Ôi, ta ghét cuộc sống như vậy."

Trò chuyện với Đường Phong rất vui vẻ, bà cụ đã quên mất mình bị thương, cho đến khi Chino và Harvey vội vã chạy tới, bà vẫn nắm chặt tay Đường Phong không buông.

"Bà nội, trời ơi, bà bị thương rồi." Thấy bàn tay bà nội dính đầy máu, Chino hoảng sợ chạy tới, lo lắng gọi: "Bác sĩ Harvey!"

"Đừng la to như vậy, cháu sẽ làm các vị khách khác hoảng sợ đấy. Ta không sao, rất ổn mà." Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng khi thấy cháu mình lo lắng như vậy, Ruth vẫn vui vẻ mỉm cười.

Bác sĩ Harvey nhanh chóng tới nơi, thấy vết thương đã được băng bó của Ruth, đôi mắt thoáng ngạc nhiên nhưng cố giữ bình tĩnh, dùng giọng điệu của một bác sĩ để trấn an Chino: "Không sao đâu, vết thương đã được băng bó tốt. Chỉ cần về thoa thuốc thêm và băng lại một lần nữa là ổn thôi."

Chiếc nơ bướm quen thuộc, phương thức băng bó quen thuộc, Harvey hoảng hốt có một loại ảo giác rằng Fiennes vẫn còn sống. Thực sự trùng hợp như vậy sao?

Anh lập tức hỏi: "Ai đã băng bó vết thương vậy?"

"Có phải băng bó không tốt không?" Chino vội vã muốn kiểm tra vết thương của bà, phát hiện ra vải băng vết thương rõ ràng là từ trên áo người khác xé xuống.

"Không, không, không, băng bó rất tốt." Harvey lập tức giải thích, "Chino, tôi chỉ nghĩ cậu nên cảm ơn người ta."

"Không cần khách khí." Đường Phong vẫn bị quên lãng ở bên cạnh, cười nói.

Đến lúc này, Chino và Harvey mới nhận ra rằng quần áo màu sậm của Đường Phong dính đầy máu, chiếc sơ mi cũng bị chính cậu xé xuống.

"Trời ạ, cảm ơn cậu Đường Phong." Chino xin lỗi tiến lên, anh có chút ngượng ngùng vì quá lo lắng cho bà nội mà quên mất Đường Phong đang ở bên cạnh. Điều quan trọng hơn là bà nội anh đã được Đường Phong giúp băng bó vết thương.

"Được rồi, đừng ở đây lãng phí thời gian." Đường Phong lập tức đẩy Chino, giống như muốn đuổi người đi, "Mau đưa bà Ruth đi xử lý vết thương. Tôi chỉ băng bó sơ qua thôi, các anh còn phải rửa sạch vết thương nữa, đừng để bị nhiễm trùng."

"Được, chút nữa tôi sẽ tới tìm cậu." Hiểu chuyện nặng nhẹ, Chino rất biết ơn Đường Phong, song điều quan trọng nhất bay giờ là phải lập tức đưa Ruth đi băng bó lại.

Lục Thiên Thần nhìn thấy sự ồn ào ở cách đó không xa, rất nhanh đã chạy tới. Anh đến bên Đường Phong, nhìn vết máu trên tay và quần áo cậu, rồi nói: "Chúng ta đi rửa sạch một chút."

"Được." Đường Phong đi cùng Lục Thiên Thần mà không nhận ra ánh mắt hiếu kỳ của Harvey đang dán lên người cậu.

Ánh mắt đó tràn ngập sự khó hiểu và nghi ngờ sâu sắc.

...

...

Tại buổi tiệc, việc Ruth bị thương chỉ là một sự cố nhỏ, không ảnh hưởng đến không khí vui chơi của các vị khách. May mắn thay, vết thương cũng không quá sâu, Chino cũng cảm thấy yên lòng.

"Bà nội, sao bà đến mà không cho cháu biết trước một tiếng?" Trong phòng, Chino ngồi bên cạnh Ruth, bác sĩ Harvey vừa rồi đã băng bó lại vết thương cho bà.

"Nói cho cháu biết trước? Không, ta chỉ định tạo cho cháu một chút ngạc nhiên." Ruth nói rồi còn giơ bàn tay bị thương lên, "Ngạc nhiên đấy!"

Chino nhất thời dở khóc dở cười, mở rộng hai tay ôm lấy bà nội đáng yêu của mình: "Là kinh hãi thì đúng hơn."

"Ta rất ổn, dạng vẻ mấy đứa hoảng sợ làm ta cảm thấy mình sắp không xong." Ruth còn lắc lắc tay, ý nói rằng bà không sao, đồng thời cũng yêu cầu: "Cho ta một ly rượu đi."

"Bà nội!" Chino thở dài bất lực, "Nửa ly thôi nhé."

"Được, vẫn tốt hơn không có."

Chino ôm bà một lúc nữa, rót nửa ly rượu cho Ruth: "Cũng đã muộn rồi, bà mau đi ngủ đi."

"Chino." Ruth gọi.

"Vâng."

"Tìm một vài bộ phim cho ta xem đi, của minh tinh tên Đường Phong kia ấy, nghe nói phim cậu ta diễn rất kích thích." Ruth vẫn nhớ rõ Đường Phong đã nói chuyện phiếm với bà.

Chino cười: "Có thể quá kích thích không? Trong phim, cháu và cậu ấy còn hôn nhau đấy."

"Ôi trời, nghe thú vị đấy." Ruth nhướn mày, đầy hào hứng.

Chino vừa cười vừa nói: "Không thành vấn đề, nhưng cháu sợ bố biết sẽ giết cháu mất."

"Nó dám sao?" Bà cụ kiêu hãnh nói.

"Cháu lập tức đi lấy đĩa."

Chino rời khỏi phòng ngủ của Ruth, chuẩn bị tìm đĩa phim "Ác Ma Đường Mòn", may là anh luôn mang theo bên mình. Khi ra cửa, anh phát hiện bác sĩ Harvey đang đứng thẫn thờ ngoài hành lang, không biết đang nghĩ gì.

"Bác sĩ Harvey, anh sao thế?" Chino tiến lại gần, "Hôm nay cảm ơn anh, may là có anh ở đây."

"Cậu nên cảm ơn Đường Phong. Cậu ấy xử lý vết thương rất nhanh và chính xác, đã tránh việc vết thương của Ruth bị nhiễm trùng. Ở đây là biển rộng, nếu vết thương bị nhiễm trùng thì rất phiền phức, chúng ta không có nhiều thuốc men." Harvey vẫn còn nghĩ về cách băng bó vết thương của Đường Phong cho Ruth. Thực sự trùng hợp như vậy sao?

"Đúng vậy, tôi phải đi cảm ơn cậu ấy." Chino thở dài, trong mắt tràn ngập nụ cười, "Có những người bạn như hai người thật tốt."

Bạn...

Đúng vậy, bạn...

Harvey lắc đầu, có thể chỉ là trùng hợp mà thôi. Không phải chỉ có Fiennes có sở thích băng bó vết thương thắt nơ bướm. Tuy rằng, khi anh tháo mảnh vải ra, anh phát hiện phương thức thắt chặt giống hệt với cách anh đã dạy cho Fiennes.

Còn có lần đầu tiên, trước mộ Fiennes, anh đã gặp Đường Phong cùng bó hoa hồng đỏ rực kia.

Liên tục bảy ngày dạo chơi trên biển, dù là khách do Chino mời, Đường Phong vẫn rất vui vẻ để Chino đi cùng nhóm bạn cùng lứa và bà nội Ruth của anh.

Những người trưởng thành như Đường Phong thích nhất là ngồi trên thuyền nhỏ câu cá trên biển rộng, tận hưởng ánh nắng và gió biển bên chai cola lạnh.

Charles là một người đàn ông đầy sức sống và mạo hiểm. Ngay từ đầu, anh đã đưa Đường Phong ngồi trên xe thể thao chạy tốc độ cao, một trải nghiệm rất thú vị với cảm giác mạnh mẽ và tốc độ nhanh.

Khi không có việc gì, Charles thường tham gia đua xe trên đường đua, không phải kiểu đua xe vô trách nhiệm trên đường phố. Theo lời Charles, hành vi đó không phù hợp với phong cách quý ông của anh.

Ngoài đua xe, Charles còn thích phiêu lưu và leo núi, và dĩ nhiên không thể thiếu lặn biển.

Ra biển bằng thuyền nhỏ, Charles bắt đầu kéo Đường Phong tham gia lặn biển. Đường Phong biết bơi nhưng kỹ thuật không tốt.

Một người bình thường khi ở dưới nước lâu sẽ cảm thấy lồng ngực khó chịu, đặc biệt là một người mắc bệnh tim như Đường Phong. Anh rất thích bơi, nhưng chỉ giới hạn trong hồ bơi an toàn.

"Đừng đùa, Charles, cậu ấy sẽ không lặn đâu," Lục Thiên Thần không đồng ý với đề nghị của Charles.

"Tôi và những người khác sẽ giúp cậu ấy, huống chi còn có cái này." Charles nói lớn, kéo một sợi dây thừng từ thiết bị lặn ra, "Dây này cột vào người Đường Phong, cậu ấy sẽ không chìm xuống."

"Đi ra biển rộng, mỗi ngày chỉ câu cá như ông già, không nên như vậy. Hãy để sức trẻ của chúng ta tỏa sáng!" Charles vươn tay ôm vai Đường Phong, chỉ vào biển và nói, "Tình yêu, chỉ cần lặn xuống nước một lần, em sẽ yêu nó. Biển cả đẹp hơn nhiều so với những gì chúng ta thấy từ bên ngoài."

Ông già...

Được rồi, cậu đã từ người trung niên thành ông già.

"Vậy dạy em đi." Đường Phong nóng lòng muốn thử.

Lục Thiên Thần ở bên cạnh nói: "Tôi cũng sẽ xuống cùng."

"Cậu biết lặn sao?" Charles nhướn mày.

Lục Thiên Thần không để ý đến Charles, đi thẳng qua mặt đối phương, cúi đầu bắt đầu kiểm tra thiết bị lặn.

Không phải chưa từng lặn, song hầu hết đều ở những vùng nước cạn chưa đến năm sáu mét, chỉ lặn vài phút rồi bơi lên. Dù dưới nước rất đẹp, nhưng có lẽ không bằng những gì cậu đã trải nghiệm ở Kazakhstan.

"Thực ra em hơi hồi hộp và có chút lo lắng. Em không thích cảm giác không thể thở hay bị nước biển tràn vào miệng và phổi," Dưới sự trợ giúp của Charles và Lục Thiên Thần, Đường Phong bắt đầu thay thiết bị lặn, "Nhưng trông nó rất thú vị."

"Tôi sẽ kéo em." Lục Thiên Thần mỉm cười, một câu nói đơn giản nhưng mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối.

"Biết không, từ khi còn nhỏ em đã có một số mơ ước." Đường Phong vừa cười vừa nói.

Charles hỏi: "Đường Phong nhỏ của anh nghĩ gì, nhanh lên, nói cho anh biết đi. Chắc không phải nghĩ sau này sẽ trở thành nữ vương chứ, ha ha."

Liếc Charles, Đường Phong tiếp tục nói: "Có thể cùng người em yêu làm những việc lãng mạn nhất trên thế giới...."

Âm thanh của cậu ngày càng nhỏ, đối với người đàn ông hiện tại, những ảo tưởng giản dị từ khi còn bé có vẻ hơi quá đáng yêu. Cậu nghĩ đến việc cùng một người nắm tay ngắm mặt trời mọc và lặn, cũng từng tưởng rằng sáng sớm mỗi ngày thức dậy bên người mình yêu là hạnh phúc lớn nhất trên đời.

Cậu chỉ mong những điều nhỏ bé và giản dị như vậy, một gia đình hoàn chỉnh, không còn phải ngồi im lặng ăn cơm một mình.

Những điều mong mỏi nhỏ bé này trước đây là một sự xa xỉ đối với Fiennes, giờ đây, cậu đã có tất cả.

"Anh đếm ba, hai, một, chúng ta cùng nhảy xuống nhé!" Charles la lớn giữa gió biển.

"Được!" Cảm nhận được hai người bên cạnh nắm chặt tay mình, Đường Phong, khi tiếng "một" vừa vang lên, cười lớn và nhảy từ thuyền xuống biển.

Thế giới yên tĩnh màu lam, ánh nắng rực rỡ chiếu vào đại dương tạo nên những tia sáng xanh thẫm và nhạt khác nhau. Những con cá bơi lội xung quanh, cậu cảm nhận được một thế giới khác, một cuộc sống khác.

Có điều gì còn có thể làm khó cậu không?

Không, đã không còn gì nữa.

. . .

. . .

Biển rộng yên ả, ánh nắng chiếu ngoài khơi giống như bột ngọc trai mài nhỏ lan tỏa khắp mặt biển, gió biển mát lành luôn mang đến cho người ta cảm giác vui vẻ thoải mái.

Kết thúc bảy ngày nghỉ, Đường Phong cùng Lục Thiên Thần, Charles trở về với cuộc sống đầy công việc và bận rộn của xã hội. Bộ phim "Thiên Tử" thành công vượt ngoài dự đoán, không thể phủ nhận rằng bộ phim này đã đưa Đường Phong trở thành minh tinh người Hoa nổi tiếng nhất tại Hollywood.

Với tiền thưởng và thù lao, bộ phim này đã giúp Đường Phong thu được 10 triệu đô la.

Cánh cửa Hollywood dường như đang mở rộng trước mắt cậu, nhưng thành công lại đến nhanh hơn dự kiến.

. . .

. . .

Xem qua vài trang báo và ảnh chụp trên internet, Đường Phong không biểu lộ cảm xúc và tắt trang web.

Vào sáng sớm hôm qua, trên mạng bất ngờ xuất hiện một số bức ảnh thân mật giữa Đường Phong và Charles. Thực tế thì cũng không thân mật lắm, chỉ là những lần đi ra ngoài cùng nhau, Đường Phong và Charles ăn tối cùng nhau, mà Charles lại là một tên thích tiếp xúc cơ thể, đã có vài hành động thân mật.

Trong ảnh có cảnh Charles ôm vai Đường Phong, cảnh họ hôn má nhau, nhưng chỉ dừng lại ở đó.

Việc minh tinh công khai xu hướng tình dục không phải là chuyện lớn, trên thực tế rất ít người trong giới siêu sao thừa nhận mình là đồng tính luyến ái, vì điều này đối mặt với rủi ro lớn chưa biết trước. Tuy có thể nhận được sự ủng hộ từ một nhóm nhỏ trong xã hội, song họ cũng có thể mất đi sự ủng hộ từ phần lớn người dị tính.

Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, phần lớn mọi người chọn tiếp tục che giấu để nhận được sự ủng hộ từ đại đa số xã hội.

Đường Phong không lo ngại về việc chuyện giữa cậu và Charles, hoặc với Lục Thiên Thần bị lộ ra bên ngoài, cũng như việc cậu là đồng tính luyến ái, mặc dù cậu không thích cách nói này.

Cậu không phải là đồng tính luyến ái bẩm sinh, chỉ là người cậu có tình cảm lại tình cờ là đàn ông. Trước đây, cậu từng nghĩ sẽ kết hôn với phụ nữ, song số phận lại mạnh mẽ đưa đẩy đàn ông vào cuộc đời cậu.

Sự kiện lần này gây chú ý trên internet, điều thực sự gây rắc rối cho Đường Phong là một số bài báo mập mờ về Charles, ví dụ như việc người đàn ông này thực chất có một thân phận không tầm thường, liên quan đến buôn lậu xã hội đen, v.v.

Đơn giản mà nói, các bài báo này không muốn thừa nhận rằng Đường Phong và Charles yêu nhau thật lòng, mà cố gắng gán ghép Đường Phong với góc độ bán sắc đẹp để leo lên nhanh chóng.

Trong giới giải trí, dạng này rõ ràng không ít, tốc độ thăng tiến của Đường Phong lại nhanh như vậy, cộng thêm việc có ảnh làm chứng, khiến cho nhiều người tin rằng Đường Phong đã dựa vào đàn ông để có được địa vị ngày hôm nay.

Thời gian sẽ chứng minh tất cả, quá trình này đã định trước là rất dài.

"Đúng là mấy tờ báo rác rưởi." Charles tức giận ném tờ báo sang một bên, cái người thích coi thường pháp luật này còn lớn tiếng hô, "Anh muốn kiện họ!"

"Họ nói đúng sự thật mà." Đường Phong cười nói, "Không cần phải tức giận, Charles. Báo giải trí sống nhờ vào các ngôi sao, sớm hay muộn, cố tình hay vô tình, luôn có những tờ báo như vậy."

Khi cậu bắt đầu thành danh, có thù oán hay không, luon những người không ưa cậu luôn tìm cách bôi nhọ cậu, là Fiennes, cũng thế, giờ thì Đường Phong cũng gặp phải tình huống tương tự.

"Anh muốn giết họ."

"Anh không thể giết tất cả mọi người đâu, gấu Char." Đường Phong bước tới như muốn trấn an ôm lấy vai Charles và ngồi xuống tay vịn ghế sô pha, nói, "Chỉ có vài người biết chân tướng sự thật, nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả."

Những bài báo này không gây ra quá nhiều thiệt hại thực chất cho cậu, đây là kinh nghiệm từ Fiennes, gặp được bộ phim và đạo diễn tốt, hợp tác vẫn sẽ tiếp tục diễn ra.

Đôi khi cũng sẽ có những bất ngờ, khi Lục Thiên Thần trở về mang theo một tin không vui.

"Tập tiếp theo của "Thiên Tử", họ không dự định tiếp tục hợp tác với chúng ta, lý do chính là chuyện này." Lục Thiên Thần chỉ vào tin tức về Đường Phong và Charles trên tờ báo, "Họ cho rằng em quá nguy hiểm, sau khi tin tức lan truyền, em không còn phù hợp với hình tượng tích cực của anh hùng trong phim."

"Đường Phong từng cứu người ở Nam Á mà!" Charles bất bình nói.

"Hiển nhiên họ muốn bỏ qua điều này." Ánh mắt Lục Thiên Thần hướng về phía Đường Phong, "Tôi đã làm một số điều tra, phần lớn khán giả không quá bận tâm đến tin tức này, nhưng phía sản xuất dường như muốn dùng tin tức này để ép giá thù lao của em xuống."

"Ép giá xuống bao nhiêu?" Nếu tình hình vẫn còn có thể xoay chuyển, Đường Phong không ngại tiếp tục đóng phim với thù lao thấp hơn.

"500 nghìn." Trong nháy mắt ít đi 20 lần, Lục Thiên Thần nhíu mày nói,Lục Thiên Thần nhíu mày nói, "Họ cố tình làm vậy."

Nhưng cậu không ngờ, phía sản xuất không muốn giảm thù lao của cậu, mà họ muốn thay thế cậu.

"Dù em có đồng ý đóng với thù lao 500 nghìn, họ vẫn sẽ tìm lý do mới để thay thế em." Đường Phong cười khổ và thở dài, "Em sẽ gặp Robert để bàn chuyện này."

Không gọi Lục Thiên Thần hay Charles theo, Đường Phong một mình lái xe đến điểm hẹn với Robert.

"Ở đây." Robert đã đến nhà hàng nhỏ và vẫy tay với Đường Phong.

"Xin lỗi, trên đường tôi bị kẹt xe một chút, anh đến lâu chưa?" Đường Phong nhanh chóng bước tới.

"Ngồi đi, tôi cũng mới đến thôi." Robert cười nói, cũng không có ý định che giấu, vị thủ tịch trước đây đã rất mong muốn Đường Phong nhận vai nam chính trong 《Thiên Tử》, ngay từ đầu đã bày tỏ sự áy náy của mình.

Robert vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Tôi cảm thấy vô cùng xin lỗi, và rất tiếc."

"Robert, tôi biết việc này có chút liều lĩnh, nhưng anh có thể nói cho tôi biết tình hình thực tế không?" Đường Phong chân thành hỏi, hai tay đặt trên bàn.

Mặc dù đã nhận được một số thông tin từ Lục Thiên Thần và họ cũng đã đoán ra mục đích của nhà sản xuất cố ý hạ thấp thù lao thực ra là để hủy hợp đồng với cậu, nhưng Đường Phong vẫn muốn nghe từ miệng Robert về ý đồ thực sự của nhà sản xuất và lý do tại sao.

Là vì cậu có người yêu đồng tính, hay là vì một số lợi ích khác?

"Cậu luôn là người thông minh, từ lần đầu tiên chúng ta trò chuyện tôi đã nghĩ cậu không giống những người khác, có quan điểm riêng. Thực sự, tôi vẫn tin rằng cậu là diễn viên phù hợp cho vai chính trong 《Thiên Tử》, tiếc là tôi không phải là người đưa ra quyết định trong công ty."

Robert nói, như xác nhận quan điểm của Lục Thiên Thần.

"Tôi cảm thấy xấu hổ và rất tức giận vì quyết định ngu ngốc của họ, vì những lợi ích nhỏ nhoi trước mắt và cái mà họ gọi là thành kiến cá nhân," Robert thở dài và nói thẳng, "Tôi rất xin lỗi, Đường."

"Không, chuyện này không liên quan đến anh, tôi chỉ cảm thấy tiếc vì chúng ta không thể hợp tác." Nghe được sự thật, Đường Phong vẫn không tránh khỏi cảm thấy tiếc nuối.

Phim 《Thiên Tử》 cũng là một phần tâm huyết của cậu, từ khi tiếp xúc vai diễn, phát hiện nhân vật Thiên Tử có một vài điểm tương đồng với bản thân, rồi sau đó cùng Robert và đạo diễn thảo luận cách diễn giải và phát triển vai diễn.

Đây là bộ phim sẽ giúp cậu củng cố vị trí ở Hollywood, cậu rất vui lòng tham gia phần tiếp theo của phim, hợp tác với các thành viên trong đoàn phim cũng rất vui vẻ. Nhưng không ngờ rằng, sự hợp tác vừa mới bắt đầu đã bị ép phải dừng lại.

Sự từ chối và cố ý làm khó của phía sản xuất khiến Đường Phong có chút bất ngờ.

Vài ngày sau đó, từ phía Mỹ đã có tin tức rằng tập tiếp theo của 《Thiên Tử》 sẽ không có Đường Phong nữa. Kết quả này tuy không được công bố ngay lập tức, nhưng truyền thông đã có nguồn tin từ cấp cao của nhà sản xuất rằng việc không tiếp tục hợp tác là do Đường Phong yêu cầu thù lao quá cao.

So với mối quan hệ và gốc rễ sâu xa của họ, Đường Phong chỉ là một diễn viên ngoại lai, không có tiếng nói và cũng thiếu sức ảnh hưởng.

Thực tế, ngay cả những diễn viên trong còn bị truyền thông ép đến đường cùng, huống chi là một diễn viên đến từ phương Đông?

"Trong mắt họ, em chỉ là một diễn viên phương Đông bình thường. Bộ phim hiện tại đã đạt doanh thu 500 triệu đô la trên toàn cầu, có ảnh hưởng không nhỏ. Giống như series 007 luôn thay đổi diễn viên, nhà sản xuất có lẽ nghĩ rằng em không có nhiều ảnh hưởng đối với bộ phim, nên họ muốn tìm một gương mặt châu Á khác để thay thế."

Đặt tờ báo trước mặt xuống, Đường Phong cảm thấy thất vọng và bất lực trước hành động "vừa ăn cướp vừa la làng" của phía sản xuất.

Khả năng hợp tác hay không không phải điều cậu có thể kiểm soát, càng không phải điều mà Lục Thiên Thần hay Charles có thể can thiệp. Thế giới này quá lớn, con người lại quá nhỏ, dù có tiền và quyền thế đến đâu, vẫn có những lĩnh vực không thể can thiệp.

Tức giận không?

Không ai thích bị đối xử như thế.

"Chúng ta đã nói chuyện rất nhiều lần với nhà sản xuất, nhưng họ rất kiên quyết. Hơn nữa, nghe nói họ đã bắt đầu tìm diễn viên khác cho tập tiếp theo của 《Thiên Tử》." Tiểu Vũ chỉ có thể an ủi, "Đây là sự thiệt hại của họ, không phải ai cũng có thể diễn xuất sắc như anh."

Tiểu Vũ không chỉ an ủi mà thực sự nghĩ vậy. Series phim anh hùng mỗi năm có vài bộ, nhưng năm nay chỉ có hai bộ của Chino và Đường Phong là thành công, đặc biệt là 《Thiên Tử》. Ban đầu, không ai đánh giá cao nó, kết quả nó lại đạt được thành tích tốt nhất.

Phòng vé bùng nổ chứng minh một điều rõ ràng: Bộ phim điện ảnh đã vượt qua được thử thách chất lượng đã bảo đảm được được thành tích tốt tới cuối cung.

Có người nói rằng bộ phim Thiên Tử mới là yếu tố thực sự khiến Đường Phong nổi tiếng, sao không phải Đường Phong giành được thành tựu cho bộ phim không có bất kỳ cơ sở khán giả nào. Nếu những người khác đến diễn, liệu họ có thể có thành tích ngày hôm nay không?

Tiểu Vũ hoàn toàn không đồng ý với điều đó, song hiện tại họ không thể tránh khỏi tình hình này.

Đây vốn chỉ là một chuyện bình thường nhưng lại khiến người ta tiếc nuối vì không thể tiếp tục hợp tác do lợi ích và thành kiến cá nhân. Tuy nhiên, một số phương tiện truyền thông cố tình bóp méo, điện ảnh Hollywood vốn đã ít cơ hội cho người Hoa, giờ đây nếu phía sản xuất nuốt lời, có nghĩa là mất đi một cơ hội.

Giống như bị cảm cúm, các công ty điện ảnh khác muốn hợp tác với Đường Phong cũng sẽ phải cân nhắc rất nhiều.

"Không phải chỉ là một công ty tồi tàn sao? Tình yêu không cần phải bận tâm về họ, anh sẽ lập tức đầu tư vào một bộ phim để đối phó với họ. Với hào quang rực rỡ của cục cưng, khẳng định sẽ đánh cho bọn họ tè ra quần!" Charles tự mãn nói.

"Ở Mỹ và Hollywood không chỉ có một nhà sản xuất. Chúng ta có thể nhân lúc nhiều công ty điện ảnh đang nỗ lực mở rộng thị trường nội địa Trung Quốc để hợp tác với họ," Lục Thiên Thần nói thêm ý kiến của mình.

Còn hơn người ngoài nghề như Charles, Lục Thiên Thần tuy không quá hiểu giới giải trí, song hiểu hơn Charles mở miệng nói nhảm là nhiều.

"Có tiền thì có thể đầu tư, vấn đề là một bộ phim không chỉ cần tài chính, mà còn cần một đội ngũ hợp tác chuyên nghiệp. Những vấn đề này đều thuộc về giai đoạn sản xuất phim," Đường Phong nhìn Charles, "Còn việc tuyên truyền và phát hành sau khi phim hoàn thành, nghe thì có vẻ đơn giản, nếu anh không cắm rễ ở Hollywood, sẽ thấy rất nhiều thứ là cực kỳ khó khăn khi bắt đầu thực thi."

"Anh chỉ biết tiền là phương pháp nhanh nhất. Nhưng làm phim thế nào, thành thật mà nói, anh chỉ biết xem phim," Charles thừa nhận thiếu sót của mình trong lĩnh vực này.

Lục Thiên Thần bổ thêm một đao: "Còn biết làm thế nào để thưởng thức minh tinh."

"Đều là chuyện cũ năm xưa, đừng nói cứ như cậu rất sạch sẽ ấy!" Charles lập tức chỉ ra điểm yếu của Lục Thiên Thần, "Như Ca Trần chẳng hạn."

"Được rồi, dừng lại." Đường Phong hai tay vắt chéo, suy nghĩ một hồi rồi đưa ra quyết định của mình.

"Có vài chuyện tôi muốn nói với hai người," Đường Phong hỏi Lục Thiên Thần, "Hiện tại giải trí Thiên Thần đang nằm trong tay anh đúng không?"

"Đúng vậy."

"Tốt lắm, chuyện thứ nhất, em muốn hủy hợp đồng với công ty." Đường Phong không muốn đột ngột xảy ra chuyện Lục Thiên Tịch trở về.

"Được." Lục Thiên Thần thẳng thắn đồng ý. Dù sao hiện tại mối quan hệ của họ đã không thể cắt đứt, mất đi quan hệ thủ trưởng và cấp dưới, họ vẫn còn mối quan hệ yêu đương.

Đường Phong tiếp tục với chuyện thứ hai: "Em dự định tự thành lập một nhà sản xuất, với đội ngũ nhân viên do chính em tìm kiếm, có thể sẽ mượn vài người từ công ty anh, có vấn đề gì không?"

"Cần ai thì em có thể mang đi." Dù sao Lục Thiên Thần không phải dựa vào công ty giải trí để kiếm sống.

"Chuyện thứ ba. . ."

"Cục cưng, chuyện em quyết định thật là nhiều, chỉ cần không phải yêu người khác thì anh đều có thể chấp nhận," Charles hai tay giơ lên nói.

Đường Phong không nhìn Charles, những quyết định của cậu không liên quan gì đến Charles.

"Không cần liên hệ với bên sản xuất Mỹ nữa, cũng không cần đơn độc đầu tư vào phim phát hành ở Mỹ. Quyết định của em là tạm thời rời khỏi Hollywood và trở về quốc nội," Đường Phong nói thẳng thắn, "Chỉ có ba quyết định này."

"Em vừa mới khẳng định vị trí ở Hollywood, mặc dù hiện tại có một số tin tức không tốt, nhưng hàng ngày có rất nhiều scandal vô căn cứ ở đây," Lục Thiên Thần không tán thành quyết định của Đường Phong, "Nếu cứ đi như vậy, chẳng khác nào từ bỏ những nỗ lực trước đó."

"Hollywood hiện tại, các bộ phim có thể cho em diễn không nhiều, hoặc là có vai diễn người Hoa, hoặc là các vai phụ không đến nơi đến chốn," Đường Phong lắc đầu, ánh mắt đầy kiên định, "Em muốn chân chính trở thành một diễn viên, để phim có thể làm cho mọi người quên đi màu da, tuổi tác, thậm chí là giới tính của em, chứ không phải vì bảo vệ vị trí nhỏ bé mà cứ níu kéo ở Hollywood."

"Tin em đi, em biết mình đang làm gì." Đường Phong mỉm cười tự tin, "Nếu Hollywood đã từ bỏ em, tại sao em không thể trở về quốc nội?"

So với Hollywood, thù lao ở trong nước không cao, và trong mắt nhiều người, đó chẳng khác nào từ bỏ địa vị quốc tế, như là từ bỏ công việc lớn ở thành phố mà quay về quê hương chật hẹp.

Nhưng làm phim ở Hollywood, cũng như làm phim ở trong nước.

Đường Phong có quan điểm của riêng mình. Ở Hollywood, cậu không tính là gì, trở về quốc nội, cậu ít nhất không phải là một diễn viên bình thường không có địa vị và quyền lực.

"Anh ủng hộ vô điều kiện!" Charles không chút do dự tuyên bố, điều gọi là cưng chiều chính là như thế, may mắn là Đường Phong chín chắn, nếu không, người khác có thể sẽ bị làm hư.

"Được rồi." Lục Thiên Thần cũng phải thỏa hiệp, vì dù phản đối thế nào, Đường Phong có lẽ cũng không nghe lời họ.

Chương 49 + 50 + 51

Khi cả thế giới bên ngoài đang sôi nổi thảo luận về việc liệu tập tiếp theo của 《Thiên Tử》 có thể thay đổi Đường Phong hay không, các tạp chí đang nhiệt tình thay nhà sản xuất sắp xếp danh sách những người được đề cử, Đường Phong đã tích cực bắt đầu lên kế hoạch cho con đường sự nghiệp diễn xuất tương lai của mình.

Cánh cửa sự nghiệp sáng lạn trước mắt bị đóng lại, chẳng lẽ cậu không biết tự mình mở cửa sổ để vượt qua?

Cậu muốn những bộ phim cậu tham gia không chỉ phát hành trong nước mà còn được công nhận trên toàn thế giới.

Dù đã quyết định trở về nước, Đường Phong vẫn chưa lập tức sắp xếp hành lý. Ban đầu cậu nghĩ có thể tìm kiếm một số người quen cũ ở Mỹ để thành lập đội ngũ, sau khi cân nhắc do cậu muốn phát triển trong nước, tình hình thị trường ở quê nhà và nước ngoài đã khiến cậu nhận ra rằng tốt nhất là nên tìm kiếm nhân tài từ trong nước.

Trước khi về nước, Đường Phong gặp một vài người bạn, chẳng hạn như nữ minh tinh Randa và các đạo diễn, diễn viên của đoàn phim 《Đồ Ma Giả》. Chắc vì mọi người đã từng hợp tác với nhau, trước một số tin tức từ truyền thông họ vẫn không thay đổi cái nhìn về Đường Phong.

Randa còn gay gắt phê phán những người có quyền lực trong giới sản xuất với cái nhìn thiển cận, thể hiện mong muốn được hợp tác với Đường Phong. Tuy nhiên, cô lại lo ngại rằng việc hợp tác có thể khiến cô phải đóng vai mẹ của Đường Phong, một điều thực sự đáng sợ.

Dù vậy, hiện tại Randa không cần lo lắng về vấn đề này, bởi vì có rất nhiều dự án điện ảnh mời cô, mà Đường Phong cũng muốn trở về nước phát triển. Không biết sau này liệu có cơ hội hợp tác hay không.

"Nhất định phải trở về sao?" Trong số những người bạn này, không thể thiếu Chino.

"Đúng vậy, tôi đã quyết định rồi." Đường Phong ngồi đối diện Chino, trước khi trở về cậu mời đối phương ra uống cà phê, thế nào cũng nên nói lời tạm biệt.

"Chuyện xảy ra khiến tôi rất phẫn nộ."

"Được rồi, tôi đã nghe rất nhiều người nói điều này rồi. Chino, anh và phía sản xuất còn có hợp đồng cho tập tiếp theo, có thế nào cũng không nên vì chuyện của tôi mà gây mâu thuẫn với họ." Chino còn trẻ, đôi khi có chút kích động. Tuy rằng bối cảnh gia đình của Chino không tệ, nhưng Hollywood không phải là nơi mà bất kỳ ai cũng có thể tùy tiện đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Nếu không, minh tinh Hollywood hiện tại đã toàn là những người có thế lực rồi.

"Được rồi, đừng tự đánh giá cao bản thân như vậy. So với tiền bạc và tương lai, tôi chắc chắn sẽ coi trọng cái sau." Chino thẳng thắn cười nói đùa, không thích biến buổi chia tay trở nên quá mức buồn nôn.

Sau lời đùa, Chino vẫn rất nghiêm túc nói: "Tôi biết cậu sẽ trở về."

"Tôi sẽ."

Chắc chắn sẽ trở về.

Cùng Chino ăn bữa cơm chiều, hai người tạm biệt nhau. Không để đối phương tiễn đi, Đường Phong đứng bên đường chuẩn bị lái xe về thì một chiếc xe khác dừng trước mặt cậu.

Đường Phong nghĩ Chino quay lại, khi cửa sổ xe hạ xuống, cậu nhận ra đó là Harvey.

"Bác sĩ Harvey, anh đến tìm Chino sao? Anh ấy vừa về rồi." Cậu hơi cúi người nói với người đàn ông trong xe.

"Không, tôi đến tìm cậu. Nghe nói cậu sắp đi, có muốn nói chuyện chút không?" Harvey mở cửa xe, ra hiệu Đường Phong lên xe. "Sẽ không làm mất nhiều thời gian của cậu đâu."

...

"Chúng ta đi đâu vậy?" Xe đã đi hơn nửa tiếng, con đường phía trước và cảnh vật xung quanh khiến Đường Phong cảm thấy quen thuộc.

"Đến núi, phong cảnh ở đó rất đẹp, rất thích hợp để ngắm mặt trời lặn." Harvey nói.

Không lâu sau, xe dừng lại bên đường núi. Mặt trời đã ở đỉnh núi, những đám mây lớn đã bị nhuộm thành màu vỏ quýt đậm nhạt khác nhau. Trên bầu trời, một đàn chim đang bay qua, như thể thúc giục mọi người mau về nhà.

Cảnh vật quen thuộc, địa điểm quen thuộc, người quen thuộc.

Chỉ khác là, cậu, và thời gian đã qua không thể trở lại.

Đường Phong tựa lên hàng rào bảo vệ, nhìn về phía mặt trời lặn xa xa. Đây là nơi mà trước kia, khi còn là Fiennes, cậu và Harvey đã từng đến để ngắm mặt trời lặn.

Đây là nơi mà lần đầu tiên họ hẹn hò. Sau khi họ chia tay, Fiennes đã tới đây một lần nữa, từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, và khi ánh trăng mọc lên, mới lái xe trở về một mình.

Niềm vui khi có được hạnh phúc bao nhiêu, thì nỗi đau khi mất đi chỉ tăng lên gấp bội.

"Phong cảnh rất đẹp." Đường Phong không biết tại sao Harvey lại đưa cậu đến nơi này, bây giờ cậu đã không còn cảm thấy quá vui sướng hay mất mát, chỉ đơn thuần thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.

"Trước đây tôi có một người bạn, cậu ấy cũng rất thích ngắm mặt trời lặn. Hoặc có thể nói bề ngoài cậu ấy là người cực kỳ chín chắn và lý trí, nhưng thực tế lại rất thích những điều lãng mạn." Harvey bước tới bên cạnh Đường Phong, cùng nhìn về phía mặt trời đỏ rực trên bầu trời.

"Tôi nghĩ những người yêu đời, nhiệt tình với cuộc sống sẽ thích ý nghĩa ẩn chứa trong hai chữ 'Lãng mạn' này." Đường Phong vừa cười vừa nói, "Bạn của anh cũng vậy."

Harvey mỉm cười, không nói thêm gì về "Người bạn kia" nữa, anh nhẹ nhàng nói: "Có một chuyện tôi muốn hỏi cậu, được không?"

"Để tôi đoán thử, anh muốn biết về mối quan hệ giữa tôi và Charles, hay là về chuyện tại sao hôm đó tôi lại xuất hiện trên du thuyền?" Không chờ Harvey trả lời, Đường Phong đã nói, "Nếu anh muốn biết những điều này, xin lỗi, tôi không thể nói cho anh nhiều được."

Bị Đường Phong từ chối thẳng thừng, Harvey rõ ràng có chút không hiểu: "Vì sao?"

"Bác sĩ Harvey, tôi rất cảm ơn anh đã giữ bí mật cho tôi, nhưng rất nhiều chuyện đối với anh và tôi, biết ít càng tốt, tôi biết anh đang lo lắng cho tôi, cảm ơn anh."

"Bọn họ trông đều rất nguy hiểm, cậu nên tránh xa bọn họ, cậu còn trẻ, còn nhiều điều chưa hiểu." Harvey lắc đầu, lời nói thấm thía.

Đường Phong mỉm cười hỏi: "Anh nghĩ tôi là người ham tiền tài sao?"

"Tất nhiên là không." Harvey lập tức trả lời.

"Tôi biết mình đang làm gì, người bên cạnh là ai. Theo đuổi an toàn ư? Có lẽ vậy, nhưng cả đời chỉ có một lần, ngắn ngủi như thế."

Nhìn mặt trời lặn ở xa nhuộm đỏ chân trời, Đường Phong nhẹ nhàng nói: "Tôi chỉ muốn sống tự do hơn mà thôi."

Và cũng vui vẻ hơn.

. . .

Khi đến Mỹ, đó là đầu mùa xuân, xuân về hoa nở, ánh nắng tươi sáng.

Lần này trở về nước, đã gần đến mùa đông, tính sơ qua, từ khi cậu có cuộc sống mới đến giờ đã gần hai năm.

Hai năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, cậu đã quay ba bộ phim, với cậu, nhịp độ như vậy không nhanh cũng không chậm.

Dù hiện tại cậu bị Hollywood "bỏ rơi", dù trong nước cũng có vài truyền thông thích gây phiền phức, không rõ là vì muốn thu hút sự chú ý của công chúng hay nhận tiền của ai đó, họ cũng truyền bá một số tin tức giả từ các báo nhỏ ở Hollywood.

Cũng may, Lục Thiên Thần hành động nhanh chóng, dưới sự giúp đỡ của đoàn quan hệ công chúng của công ty, phần lớn tin tức giả đã được giải quyết kịp thời.

Đối với các phóng viên đến phỏng vấn, Đường Phong từ chối hết thảy, bởi vì rất nhanh sẽ có một tin tức khác làm loãng scandal của cậu và Charles, cùng với việc thay đổi diễn viên trong phần tiếp theo của 《Thiên Tử》.

Vì vậy, lựa chọn hủy hợp đồng với Lục Thiên Thần vào thời điểm này, ngoài việc để công việc sau này thuận tiện và tự do hơn, Đường Phong còn muốn chuyển sự chú ý của mọi người khỏi cậu và Charles.

Sử dụng một tin tức lớn hơn để thay thế cho một tin tức khác là một mánh khóe thường được áp dụng bởi các tổ chức quan hệ xã hội. Ví dụ như ở một số quốc gia không ổn định, kinh tế gặp vấn đề, những người lãnh đạo thường dùng biện pháp chiến tranh để chuyển hướng sự chú ý của người dân trong nước, đưa mâu thuẫn nội bộ ra ngoài quốc tế.

Quả nhiên, không lâu sau khi Đường Phong lặng lẽ trở về nước, đồng thời giữ im lặng về xu hướng tính dục của mình cũng như về việc thay người trong bộ phim 《Thiên Tử》, một tờ tạp chí đã tiên phong đưa tin Đường Phong hủy hợp đồng với công ty giải trí Thiên Thần. Điều thú vị là phóng viên của tờ báo này có một cái tên khá đặc biệt: Lý Đông Tây.

"Anh Đường, em thật sự rất cảm ơn anh lần này. Anh không biết đâu, khi em nói với tổng biên tập rằng em đã liên lạc được với anh và có thể phỏng vấn để ra tin tức độc nhất vô nhị, ánh mắt của tổng biên tập nhìn em cứ như đang nhìn một sinh vật kỳ lạ vậy, ha ha." Lý Đông Tây cười ngại ngùng, đẩy nhẹ kính mắt trên sống mũi.

Không phải là không có những phóng viên kỳ cựu và lợi hại hơn đã liên hệ với Đường Phong, nhưng vẫn chọn Lý Đông Tây. Lý do rất đơn giản, vì trước đó cậu đã hứa với Lý Đông Tây rằng sẽ cho cậu một cơ hội đặc biệt để lấy tin tức.

"Cậu sắp tốt nghiệp rồi phải không? Dự định sẽ tiếp tục làm việc ở tòa soạn báo này chứ?" Lần trước cuộc phỏng vấn chỉ mới hoàn thành một nửa, hôm nay Đường Phong đã thẳng thắn mời Lý Đông Tây đến nhà mình để tiếp tục cuộc phỏng vấn còn dang dở.

Trong quá trình phỏng vấn, việc chụp một vài bức ảnh ở nhà một cách tự nhiên cũng sẽ giúp tăng sự tương tác giữa Đường Phong với khán giả.

"Đúng vậy, năm nay em vừa tốt nghiệp. Nhờ có anh Đường, em đã có được cuộc phỏng vấn độc nhất vô nhị này, số lượng bán ra của tạp chí kỳ trước vô cùng tốt. Hiện tại, tòa soạn đã ngoại lệ thăng chức em làm nhân viên chính thức!" Lý Đông Tây vẻ mặt tràn đầy hưng phấn.

"Không tệ, vậy cậu có định mời tôi một bữa cơm không?" Đường Phong cười hỏi.

Lý Đông Tây lập tức đồng ý: "Không thành vấn đề! Đây là điều đương nhiên mà!"

Chàng trai trẻ vừa cười vừa nói: "Hollywood cũng chẳng có gì đặc biệt. Anh Đường, anh hãy phát triển tốt ở trong nước, sau này em sẽ theo anh học hỏi và làm việc cùng anh."

"Ký tên ở đây, quan hệ hợp tác của em và công ty từ đây sẽ hủy bỏ." Lục Thiên Thần đặt một phần văn kiện trước mặt Đường Phong, "Sau khi ký xong, chuyện còn lại tôi sẽ giao cho luật sư giải quyết, nếu không có gì bất ngờ, trong vòng một tuần em sẽ khôi phục thân tự do."

"Nghe cứ như trước đây em bị cầm tù vậy, ha ha." Đường Phong ngồi tại bàn ăn sáng, cầm khăn tay lau tay và miệng, tiến tới ký tên vào chỗ Lục Thiên Thần chỉ.

"Được rồi." Đường Phong buông bút, giống như lần đầu gặp mặt, vươn tay tới, "Từ nay về sau anh không phải là ông chủ của em nữa, Lục Thiên Thần."

Vậy nên, cậu cũng sẽ không gọi người đàn ông trước mặt này là chủ tịch Lục nữa.

Chỉ còn là Lục Thiên Thần.

Không có nghi thức gì đặc biệt, Đường Phong chỉ thông qua Trần Minh Húc và Lý Đông Tây đưa ra một tuyên bố đơn giản với bên ngoài rằng cậu chính thức hủy bỏ hợp đồng kinh tế với giải trí Thiên Thần. Nhưng hiện tại, hai bên cũng không hoàn toàn chấm dứt quan hệ; điều khiến người ngoài nghi ngờ chính là dù Đường Phong và Lục Thiên Thần mỗi người đi một ngả, họ vẫn duy trì quan hệ hợp tác.

Hơn thế nữa, Đường Phong còn thành lập phòng làm việc của riêng mình.

Tự làm ông chủ so với chỉ làm diễn viên thì không dễ dàng. Để thành lập phòng làm việc, ít nhất cậu cần có một địa điểm làm việc. Điều này không quá khó khăn, xét đến việc đi lại thuận tiện, Đường Phong chọn một nơi giao thông thuận lợi, gần ký túc xá sân bay, và thuê vài gian phòng ở đó.

Với thù lao từ các bộ phim hỗ trợ, việc thiết lập cơ sở vật chất cũng không gây khó khăn cho Đường Phong. Cậu còn nhận được sự giúp đỡ từ Trần Minh Húc và một số người bạn, nên phòng làm việc được lắp đặt thiết bị một cách suôn sẻ.

Về phương diện nhân sự, Đường Phong tuyển dụng một nửa là người mới và một nửa là người cũ. Ví dụ như Tiểu Vũ, người có thâm niên phụ trách thông báo tuyển dụng một số sinh viên vừa tốt nghiệp. Thanh niên thường có nhiều ý tưởng sáng tạo, trước khi bị xã hội mài giũa, họ rất dũng cảm trong việc thể hiện bản thân. Để thực hiện cải cách và sáng tạo trong điện ảnh, cần có những luồng máu mới được rót vào.

Chẳng qua cũng có vài người xuất hiện khiến Đường Phong bất ngờ, ví dụ như người trước mắt này.

"Thụy Thừa?" Đường Phong kinh ngạc nhìn người thanh niên đang cười rạng rỡ, đưa lý lịch cá nhân tới.

"Anh Đường, em đến theo lời mời." Trương Thụy Thừa cười, lộ ra hai chiếc răng nanh, trông đặc biệt xán lạn và đáng yêu.

Năm ngoái, Lục Thiên Thần và Tô Khải Trình tổ chức một ban huấn luyện siêu sao, khi đó Trương Thụy Thừa cũng là một trong những thành viên của ban minh tinh. Sau khi ban huấn luyện kết thúc, phần lớn học viên đều ký hợp đồng với công ty, và Trương Thụy Thừa cũng ký hợp đồng với giải trí Thiên Thần. Tuy ngoại hình trẻ trung ôn hòa, nhưng cũng chỉ giới hạn trong đấy.

Ngoại hình và diễn xuất không mấy xuất chúng, ở trong giới giải trí dễ bị lu mờ. Trong hai năm qua, Trương Thụy Thừa chỉ loanh quanh trong một số phim truyền hình, vai tốt nhất là khi mới debut được giải trí Thiên Thần sắp xếp cho vai nam chính trong một bộ phim truyền hình, vì tỷ suất người xem bình thường, về sau cũng chỉ đóng vai nam phụ và các vai nhỏ khác.

"Sao lại muốn đến chỗ tôi?" Đường Phong lật xem sơ yếu lý lịch của Trương Thụy Thừa. Đối phương đã từng là đồng nghiệp, song Đường Phong không biết nhiều, vì cậu ít đến công ty và chủ yếu tiếp xúc với nhân viên, không quá hiểu rõ các minh tinh khác.

Đường Phong biết đến Trương Thụy Thừa là vì trước đây anh từng là minh tinh dưới quyền Tiểu Vũ.

Những người có thể mang lý lịch tới trước mặt Đường Phong đều đã được Tiểu Vũ chọn lựa kỹ càng và được cho là có năng lực làm việc tại phòng làm việc. Đường Phong tin tưởng vào mắt nhìn người của Tiểu Vũ, nhưng cậu vẫn tò mò tại sao Trương Thụy Thừa lại rời bỏ giải trí Thiên Thần.

"Em cũng tự biết mình. Về ngoại hình, có nhiều người xuất sắc hơn em, về diễn xuất, cũng có nhiều người giỏi hơn. Hiện tại, trong giới giải trí, em thậm chí không thể giữ vị trí hạng hai. Thay vì mờ nhạt, em nghĩ chuyển sang hậu trường sẽ tốt hơn, chí ít có thu nhập ổn định." Trương Thụy Thừa cười ngượng ngùng.

"Chuyển hậu trường là một ý tưởng không tồi." Đường Phong gật đầu, cười nói, "Nhưng hiện tại, phòng làm việc vừa mới thành lập, giống như một đứa trẻ mới tập đi, lúc nào cũng lảo đảo và có thể ngã. Phòng làm việc của chúng ta cần thời gian để thực sự đứng vững và tiến lên phía trước. Em có thể kiên trì trong quá trình này không?"

"Anh Đường, ý của anh là em trúng tuyển?" Người thanh niên có chút kích động, nói năng lộn xộn, "Em có thể kiên trì! Có thể kiên trì!"

Đường Phong cười nói: "Vậy tám giờ sáng mai, đến công ty đúng giờ. Chúng ta sẽ bắt đầu công việc ngay lập tức."

Đợi phòng làm việc hoàn tất thành lập, chắc chắn sẽ có vài tháng bận rộn. Đường Phong không thể chờ lâu như vậy, nhân viên mới vào công ty không thể lập tức tiếp xúc với công việc thực tế, họ có thể mất hứng thú mất tinh thần.

Vậy nên, vừa làm việc vừa hoàn thiện phòng làm việc là lựa chọn hợp lý.

Công việc đầu tiên, chọn kịch bản.

Ngày hôm sau, Tiểu Vũ và Trương Thụy Thừa cùng một số nhân viên khác lần lượt đến nơi. Họ phát hiện mỗi người đều có một tách cà phê và ba miếng sandwich cho bữa sáng, Đường Phong, ông chủ của họ, đã sớm chờ trong phòng làm việc.

"Chủ tịch Đường, anh đến sớm thật." Tiểu Vũ cố ý trêu chọc, ngửi ngửi hương vị cà phê, giơ ngón tay cái về phía Đường Phong, "Thơm quá, lại còn là cà phê xay nguyên chất."

"Uống cà phê trước đi, trông mọi người cứ như chưa tỉnh ngủ vậy." Đường Phong cười nói rồi kéo mở rèm cửa sổ, ánh nắng ban mai như những giọt nước vội vã tràn vào, chiếu sáng cả căn phòng.

"Ha ha, anh Đường, sau này chúng em có phải mỗi ngày đều có cà phê uống không?" Trương Thụy Thừa nhấp một ngụm cà phê nóng hổi, giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

"Đừng nói là cà phê, chờ phòng làm việc kiếm ra tiền, còn có thể có thêm tiền thưởng nữa."

Trước khi chính thức bắt đầu trao đổi công việc, mọi người trò chuyện đôi chút, bầu không khí làm việc thoải mái khiến tất cả đều cảm thấy dễ chịu. Thái độ thân thiện của Đường Phong cũng giúp những người trẻ tuổi còn e dè dần dần thả lỏng, trong các cuộc thảo luận sau đó, họ cũng trở nên tự nhiên hơn.

"Trước khi bắt đầu chọn kịch bản, chúng ta cần định ra một số hướng đi, mọi người có ý kiến gì cứ mạnh dạn nói ra." Đường Phong ngồi xuống, từ khi phỏng vấn mấy ngày trước, cậu đã hỏi qua ý kiến của vài người. Phòng làm việc này chủ yếu xoay quanh cậu, nên mọi người ít nhiều cũng hiểu rõ về cậu.

Việc chọn kịch bản không chỉ đơn giản là xem Đường Phong phù hợp với loại vai diễn nào, mà còn phải cân nhắc thị trường hiện tại cùng với những hạn chế của chính họ.

Tiểu Vũ lên tiếng trước: "Tôi nghĩ chúng ta nên quay những bộ phim mang đậm hơi thở nước nhà. Mặc dù mục tiêu là hướng tới quốc tế, nhưng trước tiên phải nắm chắc thị trường nội địa, đây mới là nền tảng vững chắc cho chúng ta."

Những người khác cũng lần lượt bày tỏ ý kiến của mình, có người đề nghị nhân lúc tài chính còn dồi dào, hãy quay phim khoa học viễn tưởng. Tuy rằng trước đây trong nước cũng có vài bộ phim khoa học viễn tưởng và huyền huyễn, so với Hollywood thì vẫn còn yếu kém, chưa đủ thuyết phục khán giả.

Đường Phong vừa hoàn thành bộ phim 《Thiên Tử》, lại có mối quan hệ khá thân thiết với đội ngũ sản xuất của Mỹ, nên có thể thử sức với một bộ phim lớn thực sự của Trung Quốc.

Cũng có người đề nghị quay phim kinh dị, với chi phí thấp, hơn nữa Đường Phong từng có tác phẩm 《Đồ Ma Giả》 trước đó, có thể thu hút một lượng khán giả nhất định cho bộ phim mới.

...

"Vậy cuối cùng các em thảo luận ra kết quả gì?" Buổi tối khi ăn, Lục Thiên Thần nghe Đường Phong kể về công việc ban ngày, liền tiện miệng hỏi.

Đường Phong gắp một miếng rau cải vào bát Lục Thiên Thần, từ khi họ bắt đầu tự nấu ăn ở nhà, cậu phát hiện ra rằng Lục Thiên Thần rất kén ăn.

Lục Thiên Thần liếc nhìn đĩa rau cải trong bát, biểu cảm lập tức cứng lại. Charles ngồi bên cạnh cúi đầu cười khẽ hai tiếng, Đường Phong không thiên vị, lập tức gắp một miếng ớt chuông xanh vào bát của Charles.

Cậu tiếp tục chủ đề: "Ban đầu em nghĩ rằng việc quay phim khoa học viễn tưởng hiện tại đang khá thịnh hành, nhưng rủi ro cũng lớn, đề tài này cũng là một vấn đề. Ngân sách cho một bộ phim điện ảnh nội địa cao cấp nhất cũng chỉ khoảng 300 triệu nhân dân tệ, trong khi một bộ phim khoa học viễn tưởng hoàn thiện với chất lượng tối thiểu cũng cần đến 140 triệu đô-la. Ngân sách như vậy thì chúng em không thể kham nổi."

"Anh có thể đầu tư, 140 triệu đô-la đối với anh chẳng đáng là bao." Charles vừa nói vừa đối mặt với miếng ớt xanh trong bát.

"Đại gia lắm tiền, anh có bao nhiêu 140 triệu đô-la?" Không nhìn Charles, Đường Phong quay sang Lục Thiên Thần, nói rằng: "Quan trọng hơn là hiện tại em chưa thể gánh vác được trọng trách này. Vậy nên cuối cùng chúng em quyết định chọn vài đề tài phim nội địa, những đề tài mà khán giả ở các quốc gia khác có thể tiếp thu và hiểu được."

"Có ví dụ tham khảo nào không?" Lục Thiên Thần đặt đũa xuống, hỏi.

"Ví dụ như thể loại phim 《A Cam chính truyện》, ngân sách không cần quá cao, mang một chút tính giải trí để phim không quá nặng nề. Dù sao phần lớn khán giả đến rạp chiếu phim là để thư giãn," Đường Phong vừa cười vừa nói, "Nhưng đồng thời cũng phải có chiều sâu nhất định, để khán giả sau khi rời khỏi rạp vẫn có thể suy ngẫm đôi chút."

"Nghe có vẻ không tệ, vậy bắt đầu tìm kịch bản đi."

"Trước đó." Đường Phong chỉ vào miếng rau cải xanh trong bát Lục Thiên Thần mà anh chưa động đến, với nụ cười dịu dàng nói: "Anh ăn rau đi, đây là em gắp cho anh đấy."

Charles còn chưa kịp cười lớn, Đường Phong đã quay sang nhìn miếng ớt xanh chỉ mới bị ăn một góc nhỏ trong bát anh: "Anh cũng vậy."

Sau khi xác định đề tài điện ảnh, vấn đề tiếp theo mà Đường Phong phải đối mặt chính là kịch bản, đạo diễn quan trọng, kịch bản cũng không kém phần quan trọng.

Yếu tố điện ảnh có thể biểu hiện qua nhiều khía cạnh như hình ảnh, âm nhạc, và các yếu tố khác, tất cả đều cần thiết để tạo nên một bộ phim hoàn chỉnh. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là tình tiết của bộ phim. Khán giả mua vé vào rạp không chỉ để xem hiệu ứng đặc biệt hay cảnh quay đẹp mắt, mà còn để theo dõi câu chuyện được kể trong phim. Ngay cả trong những bộ phim khoa học viễn tưởng chú trọng vào hiệu ứng đặc biệt, vẫn cần có một cốt truyện hoàn chỉnh để thu hút khán giả tiếp tục theo dõi.

Tuy nhiên, một kịch bản tốt không dễ gì tìm thấy.

Dưới ánh sáng ấm áp, Đường Phong đang tựa lưng vào đầu giường, chậm rãi đọc kịch bản. Cậu rất thích cảm giác này, nhưng nếu phải đọc liên tục suốt ngày đêm thì lại là chuyện khác.

Đôi mắt bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, khô khốc và có chút khó chịu, cậu cúi đầu, nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng xoa mi tâm.

"Cộc cộc cộc." Có người gõ cửa phòng cậu.

Đường Phong mở mắt nói: "Vào đi."

"Hơn 11h rồi, sao còn chưa ngủ." Là Lục Thiên Thần.

Từ khi trở về nước, Đường Phong đã thuê một căn biệt thự mới. Biệt thự trước đây là của công ty giải trí Thiên Thần, nếu cậu hủy hợp đồng với công ty, cũng không thích hợp tiếp tục ở lại, huống chi chỗ cũ ở ba người cũng có chút chật chội.

Lục Thiên Thần và Charles đều cần phòng làm việc và phòng ngủ riêng, ở chung với nhau không có nghĩa phải chung một phòng. Đường Phong khó có thể tưởng tượng được cảnh ba người đàn ông ngủ chung một giường. Điều đó vừa kỳ lạ, vừa không có lợi cho giấc ngủ.

Sau khi thảo luận họ quyết định thuê căn biệt thự hiện tại, gần biển, đứng cạnh cửa sổ có thế nhìn thấy biển rộng phía xa, dưới lầu là một khu vườn nhỏ và hồ bơi, không gian rộng rãi tạo điều kiện cho họ có không gian riêng tư.

Tuy quan hệ giữa họ rất thân mật, nhưng họ luôn tôn trọng không gian cá nhân của nhau. Đó là bí quyết giúp mối quan hệ của họ bền vững.

"Em đang xem vài kịch bản." Đường Phong đặt quyển kịch bản lên tủ đầu giường, rồi nhìn đồng hồ treo trên tường. Đã gần 11 giờ 30, cậu đã ngồi đọc kịch bản suốt gần 5 tiếng đồng hồ, thảo nào đôi mắt khó chịu như vậy.

Cảm thấy cổ mình có chút cứng ngắc, cậu xoay cổ để giãn cơ.

Lục Thiên Thần bước đến, đóng cửa phòng và ngồi bên giường, nhẹ nhàng vỗ vai Đường Phongi: "Nằm xuống, tôi mat-xa cho em."

"Công việc của anh xong rồi à?" Đường Phong nằm xuống, có chút mệt mỏi.

Mấy ngày nay, Charles đã trở về châu Âu để dự sinh nhật của một người thân. Charles có mời Đường Phong đi cùng, nhưng bây giờ có một đống việc phải xử lý trong tay, Đường Phong vẫn là từ chối.

"Đã xong từ lâu rồi, anh sợ đến sẽ làm phiền em, thấy đèn phòng em vẫn bật, anh mới đến xem. Kịch bản thế nào rồi?" Lục Thiên Thần cởi giày ngồi trên giường, lực độ hai tay thích hợp ấn nắn xương cổ có chút cứng ngắc của người kia.

Cảm giác thật dễ chịu...

Cảm thán một tiếng, mí mắt có chút nặng nề cậu nói: "Không hợp."

Trong mắt có một chút kinh ngạc, Lục Thiên Thần hiếu kỳ hỏi: "Tôi nghe Tiểu Vũ nói, những kịch bản này đều là những tác phẩm tốt nhất mà họ thu thập được, trong đó có cả tác phẩm của các biên kịch lớn."

"Có vài kịch bản không tệ, nhưng... chắc là yêu cầu của em quá cao," Đường Phong cười khổ, nghiêng đầu nhìn Lục Thiên Thần và nói: "Đừng xoa nữa, nằm với em đi."

Lục Thiên Thần nằm xuống bên cạnh cậu, vươn tay để Đường Phong dùng làm gối đầu. người sau nằm lên khuỷu tay Lục Thiên Thần tìm một vị trí ưa thích dựa vào, hơi nghiêng người một cánh tay khoát lên trên ngực Lục Thiên Thần.

"Em thấy không hợp ở chỗ nào, nói tôi nghe thử." Lục Thiên Thần chỉnh lại mái tóc của Đường Phong, đôi mắt anh dưới ánh đèn ấm áp toát lên vẻ dịu dàng.

Nhắm mắt lại, Đường Phong dán nửa khuôn mặt lên cổ Lục Thiên Thần, dù rất mệt mỏi, giọng cậu vẫn rõ ràng.

"Mục tiêu là tìm một vài đề tài gần gũi với cuộc sống, phương diện này có rất nhiều đề tài, nhưng ưu điểm lại trở thành khuyết điểm, quá mức gần gũi," Đường Phong dừng lại một chút, dường như suy nghĩ rồi mới tiếp tục nói, "Nói sao nhỉ, cảm giác mấy người viết kịch bản có chút quá cố chấp. Cái em muốn chính là lạc quan, tích cực hướng về phía trước, nhưng ở phương diện này lại có nhiều chi tiết châm chọc xã hội."

"Trong điện ảnh có một chút trào phúng cũng không sao, nếu quá nhiều thì sẽ lấn át chủ đề chính. Bộ phim em muốn phải khiến tất cả mọi người đều có thể hiểu, đồng thời mang ý nghĩa nỗ lực hướng về phía trước."

Đường Phong thở dài, ôm lấy Lục Thiên Thần và nói: "Mà điện ảnh là nhắm vào phát hành toàn cầu, ngoại trừ phải thỏa mãn sở thích của khán giả trong nước, còn phải để khán giả nước ngoài xem được. Trong kịch bản, vấn đề lớn nhất là một vài lời thoại quá mức địa phương, nói thật có mấy chỗ em còn không hiểu, huống chi là khán giả nước ngoài?"

Trong tất cả các kịch bản đều có ít nhiều vấn đề, về đề tài hay phương diện khác cũng không thể hoàn toàn theo ý mình. Nhưng chọn kịch bản vốn không phải chuyện một sớm một chiều, điều này Đường Phong cũng hiểu, sốt ruột cũng không giải quyết được gì.

"Không vội, chúng ta cứ từ từ tìm." Lục Thiên Thần hôn lên trán cậu, bàn tay ấm áp che đi hai mắt Đường Phong, "Hôm nay đi ngủ trước đi."

"Trong lòng có chuyện, không ngủ được."

Tuy mệt mỏi, song vừa nhắm mắt lại, đầu óc Đường Phong đã bắt đầu suy nghĩ, dừng cũng không được, chỉ nghĩ đến kịch bản, đạo diễn có thể hợp tác...

Tình huống này giống như khi cậu thi đại học trước đây, học đến mệt mỏi, đến khi nhắm mắt lại trong đầu toàn là kiến thức sách vở, thậm chí còn mơ thấy mình đang học hoặc thi.

"Chúng ta nói chuyện phiếm, nói một hồi sẽ tự nhiên ngủ." Lục Thiên Thần vươn tay vặn đèn phòng tối lại, nhẹ giọng cười nói, "Hôm nay tôi ngủ chỗ em nhé?"

"Được." Đường Phong lên tiếng, định cởi quần áo, mặc quần áo ngủ thấy khó chịu.

Lục Thiên Thần đè tay cậu lại, Đường Phong nhìn vào mắt anh đầy khó hiểu.

"Hôm nay em mệt rồi, để tôi cởi giúp em." Lục Thiên Thần nói.

Đường Phong nở nụ cười: "Em chỉ hơi uể oải, chứ không phải cả người không có sức, đến nỗi cởi quần áo cũng không được."

Nhưng Lục Thiên Thần vẫn ép Đường Phong đang định ngồi dậy nằm xuống lại, tự mình bắt đầu cởi khuy áo cho cậu, ngón tay khéo léo cởi từng nút, cứ thế khuy áo sơ-mi bị cởi hết.

Đường Phong nhìn, có chút kinh ngạc nói: "Trước đây em chưa từng để ý, sao anh cởi khuy áo giỏi vậy, có phải trước đây hay cởi cho người khác, y như tay già đời."

"Em không phát hiện tôi cởi quần cũng rất nhanh sao?" Không nói giỡn, động tác của Lục Thiên Thần nhanh chóng kéo đai lưng quần của Đường Phong, kéo khóa, thoáng cái đã lột ra cái quần.

"Này! Chỗ này không cần!" Đường Phong xoay người chui vào chăn, chỉ mặc quần lót tam giác. Ánh mắt Lục Thiên Thần vừa rồi rõ ràng nhìn chòng chọc vào mảnh vải duy nhất che thân trên người cậu.

Mắt mở trừng trừng nhìn Lục Thiên Thần trước mặt mình cởi sạch chỉ còn cái quần nhỏ như cậu, Đường Phong nghĩ mấy chuyện liên quan đến điện ảnh đang dần dần bay đi, thay vào đó là Lục Thiên Thần này bắt đầu ngang ngược xông vào.

Lục Thiên Thần không cường tráng như Charles, nhưng mỗi khối cơ bắp của anh đều rất đẹp, kể cả khi mặc hay không mặc quần áo, thân hình này trong số người Á Châu đã là hiếm thấy rồi.

Được rồi, Đường Phong thừa nhận cậu là một người phàm tục.

"Em đang nhìn gì vậy?" Lục Thiên Thần chú ý đến ánh mắt người kia đang rơi trên người anh.

"Tuần nào anh cũng đến phòng tập thể thao à?"

"Tôi chỉ có một bộ phương pháp huấn luyện riêng." Lục Thiên Thần đè lên người Đường Phong qua lớp chăn, cố ý kéo tay cậu chạm vào ngực mình, "Không ngủ được, chúng ta có thể làm vài chuyện khác, người mệt mỏi cũng dễ ngủ hơn."

Đường Phong còn chưa kịp nói gì, Lục Thiên Thần đã hôn xuống, cậu dùng hành động của mình để biểu lộ đáp án.

Hai tay đỡ vai Lục Thiên Thần, Đường Phong lúc hơi thở dốc cũng cho phép đầu lưỡi đối phương xâm nhập. Người đàn ông nhìn như lạnh lùng lúc này lại giống như một ngọn lửa, cấp tốc tan chảy bề ngoài lạnh giá kia.

Khi hai tay liên tục chạm vào cơ thể đối phương, nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên tăng lên, Đường Phong ngẩng đầu hít sâu một hơi, Lục Thiên Thần cắn nhẹ một cái lên bờ vai cậu, một chút đau đớn khiến cậu khẽ kêu lên.

Người này giống như một con mãnh thú, liên tục khơi dậy sự kích thích và lửa nóng trên người cậu, giống như pháo bông đã tích góp lâu ngày, lúc này bùng nổ toàn bộ.

"Lục Thiên Thần!" Đường Phong kêu lên, hơi cắn răng, nắm chặt vai đối phương. Tên vô lại này thật quá đột ngột rồi.

"Tôi muốn em." Miệng nói lời dịu dàng, động tác lại không hề nhẹ nhàng, rung xung động đầy hoang dã như đang nói cho Đường Phong biết, người đàn ông này có bao nhiêu là muốn cậu, muốn kết hợp với cậu, muốn ở bên cậu.

Thân mật tiếp xúc, gắt gao siết chặt.

Mở rộng hai tay, Lục Thiên Thần ôm chặt Đường Phong trong lòng, nhẹ giọng nói bên tai người đàn ông đang ngủ: "Chỉ khi ôm em thế này, tôi mới có thể cảm thấy an tâm."

Fiennes?

Đường Phong?

Không quan trọng, Lục Thiên Thần yêu chỉ là người đàn ông hiện tại đang ghé vào bên người anh ngủ mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ