Chương 57 - 60 (Quyển 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 57 + 58

Từng ngọn đèn rực rỡ chia tách thành phố lớn vào đêm, ánh sáng lộng lẫy còn hơn cả những ngôi sao lác đác trên bầu trời. Trên trời dưới đất, rốt cuộc đâu mới là thiên đường chân chính?

Những chiếc xe xa hoa nổi tiếng đỗ san sát nhau, không phải là triển lãm xe, mà là bãi đỗ xe của một nhà hàng ăn đêm sang trọng bậc nhất thành phố S. Con đường dẫn từ bãi đỗ vào nhà hàng dài và uốn lượn, nếu không có thẻ hội viên, dù có tài sản hàng trăm triệu cũng không thể bước vào đây.

Đi hết con đường, lên thang máy thủy tinh đến tầng chín, âm nhạc đinh tai nhức óc và mùi nước hoa hàng hiệu tràn ngập không khí. Xa hoa và trụy lạc, những người đẹp đi giày cao gót thỏa thích phơi bày sự quyến rũ của tuổi trẻ trên sàn nhảy, mùi mồ hôi nhễ nhại, trong không gian mờ ảo, ánh đèn và ánh sáng từ ly rượu vang rượu sâm banh tạo nên một khung cảnh mê hoặc.

Bên cạnh sàn nhảy sang trọng là một tòa nhà nhỏ riêng biệt. Dưới chân cầu thang, một hàng vệ sĩ áo đen đứng sẵn, rõ ràng người ở trên lầu không chỉ giàu có mà còn có lai lịch không nhỏ.

Quản lý nhà hàng dẫn theo một nhóm tuấn nam mỹ nữ đi qua hàng dài vệ sĩ bước lên lầu, một người đàn ông anh tuấn ngồi trên chiếc sô pha lớn màu rượu đỏ, mặc bộ Âu phục thủ công màu lam, lộ ra ngực rắn chắc, tay trái cầm điếu xì gà, tay phải cầm ly rượu đỏ.

"Ngài Charles, đây là những người mới đến của chúng tôi, tất cả đều tốt nhất." Quản lý giới thiệu từng người đẹp.

Hút điếu xì gà, Charles nhấp vài ngụm rượu, nhìn từ trái qua phải, phụ nữ tạm thời không vừa mắt, đàn ông thì có người quá đàn bà, có người quá nhỏ gầy. Nhưng có một người dáng dấp tuấn tú, nhìn khá thuận mắt.

Charles híp mắt, ngoắc ngón tay với thuộc hạ đứng bên. Thuộc hạ lập tức từ trong ngực lấy ra một tập tiền mặt ném cho quản lý.

"Ngày hôm nay, không say không về, chơi thoải mái." Charles lảo đảo đứng dậy, đi tới bên cậu thanh niên tuấn tú, híp mắt nâng cằm cậu lên, thở ra một ngụm khói. "Tên là gì?"

"Ông chủ, em là Lý Toàn." Cậu thanh niên khẽ đáp.

Charles cười, ôm lấy cậu, hôn xuống: "Lý Toàn, rất tốt, cái tên này nghe không tệ, có muốn theo tôi không?"

"Có, em muốn theo ông chủ." Cậu thanh niên không kiềm chế nổi kích động trả lời, ai cũng biết vị kim chủ này không chỉ nhiều tiền, không có sở thích quái dị, mà còn đẹp trai tuấn tú.

Charles nhíu mày, đồng ý thật nhanh, không hài hước chút nào giống như người kia.

Được, da mềm dáng người tạm ổn, nhìn cũng thuận mắt, đem về làm ấm giường cũng tốt.

Anh sẽ quên đi Đường Phong, không phải chỉ là một ngôi sao trẻ xuống dốc thôi sao, không phải chỉ là một người giao dịch một tháng với anh thôi sao, Charles cho tới bây giờ chưa từng nhai lại đồ cũ.

Trước đây không, hiện tại không, và tương lai cũng không.

Charles cười ha ha ôm người đẹp xuống lầu: "Theo tôi về nhà!"

Lúc này Đường Phong hẳn đã rời biệt thự. Charles muốn ở trong phòng Đường Phong cùng tình mới vui đùa, đem toàn bộ hương vị của người kia tẩy đi, sạch sẽ, không còn sót lại chút gì.

Hai tiếng sau, một người trẻ tuổi từ biệt thự của Charles chạy ra, thuộc hạ đưa cậu thanh niên mới vào phòng không được mười phút lên xe đưa về.

"Chết tiệt..." Charles buồn bực ngã lên chiếc giường trong phòng, đầu vùi vào trong chăn, dường như còn có mùi thơm của người kia. Anh cuộn chăn ôm vào lòng, lầm bầm vài câu rồi ngủ thiếp đi.

Tại nhà họ Lục, Đường Phong ngủ một giấc thật thoải mái suốt đêm. Sáng sớm hôm sau, cậu dậy sớm, vì nếu ngủ muộn có thể sẽ khiến Lục Thiên Thần nghĩ rằng cậu đang có ý đồ "quyến rũ" hay gì đó không hay. Lục Thiên Thần bề ngoài có vẻ không tệ còn là một người thành đạt, nhưng thế giới này không thiếu những người đàn ông ưu tú hơn anh ta.

Từ trước đến nay, cậu không có thói quen tự làm khổ bản thân, cũng chẳng có hứng thú với những thứ đã qua.

Rửa mặt xong, Đường Phong xuống phòng khách. Lục Thiên Thần dường như vừa mới dậy, đang ngồi trước bàn ăn và cúi đầu đọc tạp chí.

"Ngồi xuống." Lục Thiên Thần liếc mắt ra hiệu.

"Chủ tịch Lục, khi nào chúng ta sẽ đi ký túc xá?" Đường Phong nhìn đám vệ sĩ áo đen ngoài tường kính trong suốt, "Anh chỉ cần đưa chìa khóa và địa chỉ cho tôi, tôi có thể tự tìm đến."

Lục Thiên Thần không nói gì, chỉ gõ tay lên bàn ăn màu trắng, ra hiệu cho cậu ngồi xuống.

Nhanh chóng, người hầu mang hai phần bữa sáng đến. Mùi cà phê tươi thơm nức, khiến Đường Phong cảm thấy rất ngon miệng. Nếu ông chủ đã mời ăn sáng, thì nhân viên cũng không thể không nể mặt. Cậu chọn một tờ báo để đọc, trong không khí im lặng và thư giãn, thưởng thức bữa sáng.

Ăn xong, Lục Thiên Thần lau miệng, và người hầu bắt đầu dọn dẹp.

"Đi thôi." Lục Thiên Thần đứng dậy.

"Để tôi đi lấy hành lý."

"Không cần." Lục Thiên Thần quay người hướng về cửa lớn, "Về công ty trước, làm việc."

Công việc gì cơ? Đường Phong nhăn mặt, nhìn quanh rồi vẫn quyết định đi theo, nhìn Lục Thiên Thần đi phía trước, cậu muốn đá một phát vào mông tên kia.

Giờ này chỉ có thể tự nhủ rằng mục tiêu là tương lai, hy vọng có thể thành hiện thực.

Đường Phong ngồi trên xe của Lục Thiên Thần, cùng anh đến tập đoàn Thiên Thần. Cậu không đi tách khỏi Lục Thiên Thần, bởi việc nhân viên đi cùng ông chủ là chuyện bình thường, việc cố tình tách ra ngược lại sẽ khiến người khác nghi ngờ. Đi đứng ngay thẳng, Đường Phong không cần phải trốn tránh.

Từ đại sảnh đến thang máy riêng, tất nhiên sẽ có người hiếu kỳ nhìn họ.

Hai người suốt quãng đường từ nhà đến công ty không nói một lời, nếu không có chủ đề chung thì cũng không cần phải cố gắng nói chuyện, khiến cả hai đều cảm thấy xấu hổ.

Thang máy dừng lại, Lục Thiên Thần bước ra trước, Đường Phong theo sau. Đây không phải lần đầu tiên cậu đến tập đoàn Thiên Thần; trước đây đã từng đến vài lần với Charles chỉ là đều đến chỗ phòng làm việc của Charles, còn phòng làm việc của chủ tịch Lục Thiên Thần đến giờ cậu vẫn chưa có "vinh hạnh" bước vào.

Hôm nay chính là lần đầu tiên.

Phòng làm việc của Lục Thiên Thần có vài điểm giống với phòng của Charles, nhưng gọn gàng hơn một chút. Cửa sổ thủy tinh suốt từ sàn đến trần mang lại tầm nhìn rộng rãi, tổng thể vừa thanh lịch lại không mất đi sự xa hoa.

Lục Thiên Thần lấy ra một phần tài liệu từ ngăn kéo và đặt lên bàn, "Đây là lịch trình làm việc gần đây của cậu, xem qua đi." Anh quay sang nói vào điện thoại, "Mary, mang hai tách cà phê vào đây."

Đường Phong cúi đầu lật xem tài liệu. Bên trong ghi rõ chương trình công tác gần đây của cậu, nhìn chung là khá nhàn hạ. Hai công việc chính là tham gia chương trình "Tình nhân trong mộng" của đài truyền hình và "Ban huấn luyện siêu sao" mà Charles đã sắp xếp cho cậu, còn lại chỉ là chụp ảnh cho vài tạp chí.

"Chủ tịch Lục, có tin tức gì về bộ phim của đạo diễn Lý Nguy không?" Đường Phong quan tâm điều này nhất.

Thư ký mở cửa và mang đến hai tách cà phê. Lục Thiên Thần cầm lên nhấp một ngụm: "Chúng tôi đang thương thảo với đạo diễn. Cậu cứ yên tâm, công việc là công việc, tôi sẽ không để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến công việc, cậu chỉ cần làm tốt công việc của mình là được."

Đường Phong gật đầu, không có ý kiến gì.

"Cậu hôm nay không có việc gì, cứ ngồi đây chờ," Lục Thiên Thần chỉ vào giá sách trong phòng, "Có sách, máy tính, cần gì tự lấy."

"Chủ tịch Lục, vậy chuyện ký túc xá. . ." Không phải chứ, bảo cậu ngồi không ở đây cả ngày đêm?

Lục Thiên Thần cúi đầu xem tài liệu: "Đừng làm ồn."

Đường Phong im lặng, dưới bàn lén nhấc hai ngón giữa.

Chương 59 + 60

Lục Thiên Thần cúi đầu xem văn kiện trên bàn, đã hai tiếng trôi qua, anh chỉ lật được ba trang. Nửa giờ trước, anh dừng lại ở trang thứ ba và công việc vẫn chỉ dừng ở trang đó.

Anh rất muốn biết, khi Charles mang theo Đường Phong đi làm, tên kia làm thế nào để tập trung tinh thần xử lý công việc?

Lần thứ ba mươi sáu, Lục Thiên Thần hơi nghiêng đầu nhìn về phía người đang ở cách đó không xa, Đường Phong đúng là không phát ra tiếng động làm phiền anh, nhưng người kia rất thích đi đi lại lại trong phòng làm việc. Để không gây tiếng động, Đường Phong còn cởi cả giày, ánh nắng từ cửa sổ sát đất chiếu vào, làm đôi chân trần của cậu trở nên trắng sáng đến chói mắt.

Sau một lúc đọc sách không có hứng thú, Đường Phong lại đứng bên cửa sổ sát đất nhìn người và xe ngoài đường. Cậu đứng không thẳng, một chân trần kiễng lên, không chăm chú nhìn, rồi bắt đầu nhích tới nhích lui, giống như một chiếc đồng hồ quả lắc xoay trái xoay phải, vặn vặn thắt lưng, lắc lư người.

Rất nhanh, Đường Phong phát hiện trong phòng làm việc có tạ tay, nên cậu ngồi xuống sô pha và bắt đầu nâng tạ để rèn luyện cơ thể.

Dù không phát ra âm thanh, Đường Phong vẫn không ngừng di chuyển, có vài lần Lục Thiên Thần rất muốn yêu cầu cậu dừng lại, nhưng đến bữa trưa, anh vẫn không mở miệng.

"Ăn ba bữa đúng giờ, nếu không sẽ bị bệnh dạ dày." Đường Phong chống hai tay lên bàn của Lục Thiên Thần, nhưng cậu không nói cho người đáng ghét này biết rằng từ sáng sớm, cậu đã cố tình đi tới đi lui.

Lục Thiên Thần ngẩng đầu nhìn Đường Phong: "Căn tin."

"Đi". Cậu đi đâu cũng được.

Theo Lục Thiên Thần đi tới tầng trệt của công ty được sử dụng làm căn tin, Đường Phong cảm nhận được ánh mắt âm thầm từ các nhân viên nhìn theo, nhưng vì cậu đã trải qua tình huống này cùng với Charles, nên cậu không có cảm giác xấu hổ hay ngượng ngùng.

Thật là trùng hợp, Đường Phong vừa nghĩ đến Charles, người mà cậu đã ở cùng một tháng, lại bất ngờ xuất hiện ở nơi này, với vị trí xuất hiện giống hệt lần trước khi Charles mời cậu đi ăn.

Tại khu bỏ tiền gọi món, Charles ngồi trên ghế hút thuốc và uống rượu, vẻ mặt vẫn vô lại nhưng tao nhã, chỉ là người ngồi đối diện Charles không phải Đường Phong, mà là một thanh niên có vẻ ngoài rất tốt.

Lần thứ hai thấy Charles, Đường Phong chỉ có một suy nghĩ: liệu ngày nào đó công tử bột này có bị bệnh thận không?

Ngoài điều đó ra, việc thấy Charles đi cùng người khác không khiến Đường Phong có ý nghĩ dư thừa, cậu cũng nghĩ rằng Charles thấy cậu đi cùng Lục Thiên Thần cũng sẽ không có suy nghĩ gì khác.

"Hi, thật trùng hợp, cùng ăn không?" Charles vừa thấy Đường Phong và Lục Thiên Thần liền vẫy tay, đồng thời kéo người ngồi đối diện qua chiếc ghế bên cạnh, tay khoác vai cậu thanh niên, cười rạng rỡ.

Lục Thiên Thần mỉm cười đi đến: "Được."

Lục Thiên Thần ngồi xuống đối diện Charles, đồng nghĩa với việc Đường Phong chỉ có thể ngồi bên cạnh Charles. Cậu bình thản ngồi xuống, thoải mái chào hỏi Charles, thản nhiên gật đầu chào người mà Charles mang đến.

"Bảo bối, muốn ăn gì thì cứ tự nhiên gọi, đừng khách sáo." Charles tỏ ra như một tình nhân lý tưởng, nở nụ cười mê người và đôi mắt nâu sậm của anh lộ vẻ dịu dàng, ân cần.

Người thanh niên tên Lý Toàn cảm thấy vô cùng xúc động, tuy rằng không rõ tại sao tối qua Charles chỉ hôn cậu một chút rồi đuổi cậu ra ngoài, nhưng cuối cùng cậu cũng được bồi thường một khoản không nhỏ. Cậu nghe nói rằng nhiều kim chủ không mấy thân thiện với những người như cậu, thậm chí còn có thể hủy hoại họ, nhưng vị này không giống vậy, anh vừa đẹp trai vừa ân cần.

Đường Phong cúi đầu lật menu, tùy tiện chọn vài món cay. Cậu không quan tâm đến Charles và Lý Toàn, vì giao dịch đã xong, mối quan hệ giữa họ cũng kết thúc, Charles có quyền ngủ với ai tùy thích, giống như cậu cũng có quyền yêu ai mà không liên quan đến Charles.

"Chủ tịch Lục, buổi chiều tôi có thể dọn đi không?" Cậu không muốn dọn đi vào ban đêm, vì còn phải sắp xếp lại đồ đạc ở ký túc xá, dọn vào buổi tối sẽ rất phiền phức.

Lục Thiên Thần đưa menu cho bồi bàn và liếc nhìn Đường Phong: "Buổi chiều tôi sẽ thảo luận về chương trình và ban huấn luyện với Tiểu Vũ."

Ý là, cậu không thể về dọn đồ vào buổi chiều, vậy tại sao sáng nay không thảo luận ngay mà lại để đến chiều? Lục Thiên Thần có phải đang đùa cậu không? Cảm giác hình như không phải.

Đường Phong hơi nhíu mày, chuẩn bị cầm ly nước trước mặt thì thấy ly nước đã được Charles cầm lên và đưa cho Lý Toàn.

"Cục cưng, uống nước." Charles cười tươi.

Đường Phong không phiền lòng, cầm ly nước bên trái vốn thuộc về Lục Thiên Thần, cậu nghĩ có thể Charles nhầm lẫn ly nước của mình với của Lý Toàn. Vậy nên ly nước của Lý Toàn là của Lục Thiên Thần, và ly của Lục Thiên Thần là của cậu.

Khóe mắt Charles khẽ giật, còn Lục Thiên Thần thì nhìn Đường Phong uống nước.

"Sao vậy?" Cậu cảm thấy ánh mắt Lục Thiên Thần đang dõi theo mình.

"Ly nước của tôi." Lục Thiên Thần nói với Đường Phong.

Đường Phong cười: "Ly này tôi đã uống rồi, ly của anh ở bên trái."

Lục Thiên Thần nâng cằm.

Đường Phong bĩu môi đặt ly xuống, dù sao cậu cũng đã uống rồi, Lục Thiên Thần có còn uống ly nước này không?

Lục Thiên Thần cầm ly nước mà Đường Phong đã uống, ngửa đầu uống một ngụm. Đường Phong mở to mắt nhìn, nụ cười của Charles có vẻ hơi cứng đờ.

"Tình yêu ơi, tôi cũng khát." Charles cầm ly nước mà Lý Toàn đã uống và đưa lên miệng, dừng lại một chút, trong mắt lộ vẻ ghét bỏ, chỉ nhấp một ngụm nhỏ, có vẻ chỉ chạm ướt môi.

Đường Phong vẫy tay gọi bồi bàn: "Thêm cho tôi một ly nước nữa."

Một đám người thật vô vị.

"Đường Phong..." Charles gõ gõ bàn, mất một lúc mới gọi tên cậu.

"Ừ?"

Charles mỉm cười ôm vai Lý Toàn: "Đây là người yêu của tôi."

Đường Phong cười gật đầu: "Tôi biết, chúng tôi cũng vừa mới chào hỏi, phải không Lý Toàn?" Cậu ôn hòa cười với người thanh niên, mặt Lý Toàn hơi đỏ và cúi đầu.

Charles cười gượng vài tiếng, âm thầm trừng mắt với cậu thanh niên bên cạnh, thật sự là.

Bữa cơm trôi qua trong không khí kỳ quặc. Khi gần kết thúc bữa, Lục Thiên Thần mới nhìn Đường Phong và nói: "Có chút vấn đề xảy ra, ký túc xá hết chỗ. Cậu tạm thời ở nhà tôi, tôi sẽ tìm nhà trọ cho cậu sau."

"Được." Nhà trọ còn tốt hơn ký túc xá! Đường Phong rất hài lòng, chỉ cần ở với Lục Thiên Thần hai ngày là được, dù sao Lục Thiên Thần cũng không ưa cậu, chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm được chỗ ở mới.

Charles bị sặc khi đang uống rượu vang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ