Chương 61 - 66 (Quyển 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 61 + 62

"Thế nào, cứ như vậy nhé? Mọi người thấy sao?" Chàng trai trẻ đẹp trai, lại có phần dễ thương, đưa micro xuống khán đài, nở nụ cười tươi rói nhưng vẫn giữ được sự hồn nhiên, toát lên sức sống rạng rỡ của tuổi trẻ.

Dù thế nào đi nữa, chàng trai này vẫn khiến người ta yêu thích, sức sống trẻ trung của anh luôn kích thích sự yêu mến từ mọi người, không phân biệt nam hay nữ, người già hay trẻ.

"Được –" Âm thanh vang lên rào rạt trong phòng, sóng âm lan tỏa bốn phía, khiến tất cả mọi người đều cảm nhận được sự yêu thích của khán giả đối với vị MC trẻ tuổi này.

Vừa là ca sĩ vừa là MC, đây là Trần Minh Húc, một trong những ngôi sao thần tượng nổi bật nhất hiện nay.

"Vậy nhé, tiết mục cuối tuần sẽ có hoạt động kết nối điện thoại, không biết các vị minh tinh ở đây ai sẽ liên hệ được với minh tinh nổi tiếng nhất hiện giờ, chúng ta thật sự rất mong chờ." Trần Minh Húc cười như một bé động vật hiền lành, liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi ở vị trí khó nhìn thấy và nói, "Đặc biệt là đàn anh Đường Phong của chúng ta, anh ấy đã hoạt động trong giới giải trí lâu như vậy, chắc chắn quen biết không ít sao lớn đúng không?"

"Ha ha, Đường Phong đã vào nghề sớm, khi đó còn rất nổi tiếng, chắc chắn quen không ít người nổi tiếng? Trước đây, anh ấy cùng với Ca Trần debut trong một nhóm nhạc thần tượng! Cuối tuần này, chắc chắn sẽ mang đến cho chúng ta một bất ngờ, kết nối với Ca Trần đúng không? Tôi là fan cuồng của cậu ấy đấy!" Một nữ minh tinh hạng ba ngồi gần đó cố gắng phối hợp với MC.

"Ca Trần nổi tiếng như vậy, bận rộn như vậy, đâu có thời gian để ý tới tiết mục của chúng ta, Đường Phong, anh đừng làm mọi người thất vọng nhé!" Một nam minh tinh hạng ba khác cũng tham gia vào bầu không khí, trêu chọc, và không ít người cũng cười theo, như thể họ đã sớm biết, cuộc điện thoại cuối tuần sẽ không có kết nối điện thoại với Ca Trần.

Dù trước đây Đường Phong có quen biết Ca Trần, nhưng hai người đã ở hai thế giới khác nhau: một người đang bôn ba vì cuộc sống, ở trong chương trình thường xuyên bị người khác khinh thường, còn người kia đã trở thành minh tinh nổi tiếng, địa vị cách xa một trời một vực.

Đương nhiên, đấy là lúc trước.

"Cuối tuần này, mọi người không cần quá bất ngờ đâu!" Đường Phong cười tươi, dễ dàng đối diện với ống kính.

Một số khán giả trong trường quay bị thái độ của cậu làm cho buồn cười.

Ghi hình kết thúc, Trần Minh Húc còn đang trò chuyện với một số khán giả dưới đài. Dù thế nào, Trần Minh Húc vẫn như miêu tả, là một đứa trẻ ngoan, gần gũi và dễ thương khiến người người yêu thích.

"Sao lúc nào cậu ta cũng cố tình nhằm vào anh?" Tiểu Vũ hơi khó chịu nói, "Rõ ràng là đông người như vậy, nhưng cậu ta cứ như có mối thù với anh, lần nào lên tiết mục cũng phải châm chọc khiêu khích anh, không giống với minh tinh thần tượng."

"Tạm bỏ qua chuyện ở đài truyền hình đi, chúng ta về thôi." Đường Phong nghĩ, nếu cứ bực mình vì người không ưa mình, thì chỉ làm bản thân thêm phiền muộn. Mặc dù cậu không hiểu tại sao Trần Minh Húc luôn cố tình gây khó dễ cho mình, làm cậu phải bẽ mặt trước công chúng.

Nhưng nhờ có Trần Minh Húc, ít nhất cậu cũng có được vài cảnh xuất hiện trong chương trình. Đường Phong khẽ mỉm cười, dù sao thì cuối tuần này cũng là lần cuối cậu tham gia chương trình này.

"Đường Phong, đến cuối tuần anh có thể liên hệ được Ca Trần không?" Tiểu Vũ hỏi.

Ca Trần... Đường Phong dừng lại, vừa cười vừa nói: "Hiện tại, cậu ta là đại minh tinh, sẽ không xuất hiện trong loại tiết mục này đâu. Dù sao tổ tiết mục cũng cố ý khiến tôi mất mặt, nên không cần phải nói thật với bọn họ, đến lúc đó kết nối điện thoại chỉ cần với một số người mới trong công ty là được."

"Đường Phong, Ca Trần hôm nay vừa mới ghi hình ở đài truyền hình này." Tiểu Vũ nhỏ giọng nói.

"Chuyện này tôi sẽ xử lý. Buổi chiều không có việc gì thì tôi sẽ đi đây, có việc gì thì gọi cho tôi." Đường Phong vừa đi vừa nói.

"Ừ, được rồi, vậy anh buổi chiều cố gắng lên, đừng để bản thân mệt mỏi." Tiểu Vũ biết Đường Phong từ trước đến nay rất có chủ kiến, nên không nói gì thêm.

"Đường Phong, có cần tôi đưa anh đi không?" Tiểu Vũ hỏi khi đứng chờ thang máy.

Lắc đầu, Đường Phong đáp: "Không cần, tôi có thể tự về." Đã mấy ngày trôi qua, không biết Lục Thiên Thần có đi tìm nhà trọ không, nhưng dù sao đi nữa, cậu cảm thấy nhà của Lục Thiên Thần rất vừa ý cậu. Đùa một chút, Lục Thiên Thần là ông chủ nhưng mỗi ngày phải dậy sớm đến công ty, còn cậu thì không có việc gì nên có thể ngủ đến tận chín mười giờ.

Cửa thang máy mở, Đường Phong và Tiểu Vũ đang chuẩn bị vào thì gặp ba bốn người trong thang máy. Một số người trông giống trợ lý của Tiểu Vũ, nhưng người đứng giữa có vẻ nổi bật hơn, được vây quanh, giống như mặt trăng giữa các vì sao.

Trong khoảnh khắc cửa thang máy mở, mọi người đều dừng lại.

Không ai nói gì. Người đứng trong thang máy nhìn Đường Phong với ánh mắt lạnh lùng, nhưng không nói một lời, ánh mắt giống như cái đinh đóng chặt vào Đường Phong.

Dù Đường Phong hay Tiểu Vũ đều không ngờ gặp Ca Trần trong tình huống này. Nghe nói Ca Trần vừa từ Hàn Quốc về sau khi quay xong phim mới, đến đài truyền hình có lẽ là để tuyên truyền cho bộ phim mới?

"Hi, Ca Trần." Đường Phong cười chào.

Tiểu Vũ lén nhìn Ca Trần, trong lòng nghĩ đến một chuyện, nói: "Chào anh Ca, thực ra chúng tôi đang muốn tìm anh!" Không đợi Đường Phong can thiệp, Tiểu Vũ như súng máy nói liền một hơi về tiết mục vừa thu.

"Chỉ là một cuộc gọi, nếu anh có thời gian..." Tiểu Vũ nói.

"Tôi sẽ suy nghĩ." Giọng nói lạnh lùng, Ca Trần liếc Đường Phong, "Anh còn làm những tiết mục vớ vẩn này sao?" Giọng điệu không mấy thiện cảm.

"Những tiết mục này cũng rất thú vị." Đường Phong đi vào thang máy, vẫn giữ nụ cười tự nhiên, coi như không nghe thấy lời nói mang theo ý châm chọc của Ca Trần. Tiểu Vũ hơi ngạc nhiên nhìn Ca Trần trong bộ đồ trắng như thiên sứ, nhưng giờ đây, cô thấy anh chỉ là một người bình thường.

Vốn tưởng nhờ sự hợp tác giữa hai công ty với mối quan hệ giữa Ca Trần và Đường Phong, Ca Trần sẽ đồng ý, bởi người ngoài ai cũng nói Ca Trần được cho là người tốt tính, thân thiện, nhưng giờ cô không thấy như vậy.

Nhớ lại những lời vừa rồi, Tiểu Vũ cảm thấy xấu hổ vì làm mất mặt Đường Phong!

"Ca Trần không phải đang thu hình cho tiết mục truyền hình sao?" Tiểu Vũ lập tức phản ứng.

"Ca Trần của chúng tôi thu hình cho một chương trình nói chuyện nghiêm túc." Trợ lý của Ca Trần cũng không ngồi không.

Mùi thuốc súng ngày càng nặng, Đường Phong vội vàng kéo Tiểu Vũ và ấn nút cửa thang máy: "Mấy người muốn ra ngoài hay xuống cùng chúng tôi?"

Những người trợ lý trừng mắt với Đường Phong, vây quanh Ca Trần đi ra khỏi thang máy, một bên còn nói: "Chỉ là một kẻ hèn mọn vừa bị vứt bỏ sao, thật là đáng thương."

"Các người –" Tiểu Vũ định xắn tay áo lao đến, Đường Phong nhanh tay giữ cô lại.

Cửa thang máy đóng lại, Đường Phong lắc đầu: "Cô ngốc, trên đời này có nhiều người mắng tôi lắm, cô định đi đánh hết bọn họ sao?"

"Bọn họ mắng anh như vậy, tôi không thể thờ ơ!" Tiểu Vũ tức giận vô cùng.

Tuổi trẻ thường mang trong mình sự bướng bỉnh, muốn đấu tranh để đòi lại công bằng, nhưng càng trải qua nhiều, người ta sẽ trở nên thờ ơ hơn. Khi trưởng thành, người ta nhận ra rằng những cuộc tranh cãi cuối cùng cũng chẳng mang lại kết quả gì, Đường Phong đã cảm thấy những lời đồn đãi, chuyện nhảm hay công kích, nhục mạ đều rất nhạt nhẽo.

Những người đã thành công, có danh tiếng càng phải đối mặt với nhiều tranh luận. Họ phải chịu đựng bao nhiêu lời chỉ trích, cũng sẽ được hưởng bấy nhiêu lời khen ngợi.

Làm diễn viên minh tinh, thường xuyên nhận được sự ủng hộ và yêu thích từ công chúng, đồng thời cũng sẽ phải đối mặt với vài lời công kích và chửi mắng. Đây là đặc thù của giới giải trí. Nếu như không thể chịu đựng nổi một chút chỉ trích, thì làm sao có thể trở thành minh tinh được vạn người chú ý?

"Miệng lưỡi của người khác ở trên người họ, họ muốn nói gì cũng không thể kiểm soát được. Khi một người coi thường cô, cô không cần phải lý luận với họ, hãy làm tốt công việc của mình, dùng sự thật để chứng minh tất cả. Tiểu Vũ, cô có nghĩ vậy không?" Đường Phong vừa cười vừa nói.

Tiểu Vũ thở dài: "Rõ ràng tôi là người đại diện, nhưng nghe anh nói tôi cảm thấy mình còn rất ấu trĩ."

So với những người đã lăn lộn trong giới nhiều năm, cô đương nhiên còn thiếu kinh nghiệm.

Sau khi tạm biệt Tiểu Vũ, Đường Phong tự mình bắt xe về nhà Lục Thiên Thần. Gần đây có nhiều chuyện xảy ra, ngày kia chương trình "ban huấn luyện siêu sao" chính thức bắt đầu, cậu tham gia với tư cách một người mới.

Trên thực tế, cậu chưa từng tham gia một khóa huấn luyện biểu diễn nào quá hình thức. Trước đây, khi đóng các vai phụ trong một số bộ phim, ở tuổi hai mươi bảy, cậu đã nhận được đề cử ảnh đế, và ở tuổi ba mươi ba, cậu cuối cùng cũng giành được giải thưởng ảnh đế. Giờ đây, tham gia vào ban huấn luyện khiến cậu cảm thấy hiếu kỳ và thú vị.

Cái gì gọi là "cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng", lúc này Đường Phong đã hiểu rồi. Nếu có người không ưa mình, họ có thể tìm ra mọi lý do để chửi bới mình.

"Mỹ nam cổ điển một đêm nổi tiếng — chính là hung thu đẩy Ca Trần xuống biển?"

Ngày hôm sau, từ đài truyền hình bước ra, một tiêu đề bắt mắt xuất hiện trên một trang web gia đình. Mở tin tức, bài báo mô tả lai lịch của Đường Phong: cùng Ca Trần debut từ nhóm nhạc thần tượng, sau khi solo lập tức xuống dốc, phẩm hạnh không tốt bị công ty ghẻ lạnh, ghi hận trong lòng nên đẩy Ca Trần xuống biển lúc quay phim.

Kèm theo đó là một bức ảnh đẹp, đặc biệt chọn hình ảnh thời kỳ ngây ngô lúc trước, nhưng so với hình ảnh hiện tại, cảm giác đúng là kém xa.

Cặp chân dài gác lên bàn làm việc, Charles cầm máy tính bảng phóng to hình ảnh trong tin tức về Đường Phong, tay phải nâng lên một ly rượu whisky có thêm đá lạnh nhấp một ngụm, giống như anh đang nghiên cứu đồ cổ, nhìn chằm chằm hình ảnh một hồi, lập tức khẽ cười: "Đường hiện tại và Đường ngày xưa hoàn toàn khác nhau, khuôn mặt rõ ràng phát ra hai loại cảm giác khác biệt, tại sao? Đây là vì sao? Hừm, từ khi ở cùng mình, sức quyến rũ của cậu ta đã tăng lên rõ rệt! Thật kỳ lạ! Nhưng giao dịch giữa chúng ta cũng đã kết thúc!"

"Cậu nói, đây là vì sao?" Charles ánh mắt sắc lạnh, nhìn vào người vệ sĩ áo đen đứng bên cạnh như một bức tượng, khi tâm trạng anh không tốt trong phòng làm việc, luôn có người làm bao cát.

Đống cát đen vừa nghe ông chủ gọi mình, hoảng sợ đứng thẳng lưng: "Ông chủ, điều này chứng tỏ ngài đã khai thác hết sức hấp dẫn của Đường Phong, ông chủ thật lợi hại!"

"Tôi cũng nghĩ như vậy." Dựa lưng vào ghế da, Charles tiện tay ném máy tính bảng lên bàn, "Vậy cậu nói xem, tại sao tôi đã chơi xong cậu ta, mà vẫn còn nhớ đến cậu ấy?"

"ừm. . . Có thể là vì chưa đủ chăng?" Bao cát đen lặng lẽ nhún nhún mũi.

Ánh mắt tan rã của Charles mạnh mẽ tụ lại, như một tia laser sáng rực và sắc nhọn, anh cười lớn: "Không thể nào, cho tới bây giờ tôi chưa từng nhớ đến bất kỳ ai đã ở cùng mình một tháng."

"Nhưng ngài không phải. . ." Bị ánh mắt sắc lạnh của Charles xuyên qua, bao cát đen nhanh chóng ngậm miệng, câu sau không cần nói Charles cũng hiểu.

"Không sai, tôi đang nhớ cậu ấy." Đây là một thực tế kỳ lạ khó lý giải. Kể từ khi Đường Phong dọn đi, anh nhìn ai cũng như nước sôi vô vị, người khác anh tuấn hơn Đường Phong lại không thông minh bằng Đường Phong, thông minh hơn Đường Phong thì đã già, những người vừa thông minh vừa anh tuấn hơn Đường Phong, hiện tại chưa tìm ra.

"Sức quyến rũ của cậu ta là do tôi khai quật, giống như quả táo xanh chua chát biến thành quả chín ngọt ngào, tại sao tôi phải nhường quả ngọt cho người khác?" Charles vỗ bàn, cầm điện thoại bấm một dãy số.

"Khải, tôi đồng ý, nhưng sự phát triển của tiết mục như thế nào đều theo ý tôi!"

Sau khi nói những lời này, Charles cảm thấy thể xác và tinh thần khoan khoái. Về tin tức trên trang web và báo chí, anh tò mò không biết Lục Thiên Thần sẽ xử lý thế nào, còn Đường Phong, anh tin rằng người đó sẽ không đơn giản bị tổn thương như vậy.

Về phần mấy kẻ làm loạn phía sau. . .

Thật xin lỗi, anh đang chuẩn bị ở chung với Đường Phong một thời gian để làm rõ cảm tình của mình. Những con ruồi quấy rối hãy mau tránh xa.

Chương 63 + 64

Khi nghe thấy từ "Anti-fan", Đường Phong có chút tò mò, nhưng Tiểu Vũ đã cấm anh tra cứu thông tin và đọc bình luận trên mạng. Tuy nhiên, với trái tim cứng cỏi, Đường Phong không nghe lời Tiểu Vũ, anh tò mò mở một diễn đàn nổi tiếng lên, trong đó có nhiều người đang bình luận, nhưng không phải là bình luận mà là chửi rủa thì đúng hơn.

Đường Phong đọc qua một vài bình luận, rất nhanh chóng anh không thể nhịn được mà bật cười.

"Tôi tưởng cậu sẽ giận khi thấy những lời đó, cậu trước giờ chỉ cần ai nói gì đó về cậu là sẽ cãi nhau đến cùng." Một buổi sáng tốt lành, Lục Thiên Thần ngồi bên bàn ăn trong bộ đồ thường màu nhạt, vừa đọc báo vừa cười nhẹ khi nhìn thấy tiêu đề lớn trên trang nhất.

"Vậy trước đây chắc anh nghĩ tôi rất phiền phức." Đường Phong đặt máy tính bảng sang một bên, cúi đầu uống một ngụm sữa.

Khi Lục Thiên Thần đặt tờ báo xuống và nhìn về phía Đường Phong, anh thấy trên môi cậu có vết sữa trắng, Đường Phong liếm môi để làm sạch, rồi lại dùng khăn lau.

" Chuyện của quá khứ là chuyện của quá khứ, cậu như bây giờ rất tốt. Đối với những lời nói trên mạng cậu cảm thấy thế nào?" Lục Thiên Thần vừa thản nhiên hỏi vừa hạ rời mắt khỏi đôi môi hồng mịn của Đường Phong cúi đầu xem báo.

"Rất thú vị, có người tưởng như rất hiểu tôi, nói ra những lời như thể họ đã ở đó chứng kiến tận mắt tôi đã bắt nạt Ca Trần ra sao. Có người khen ngợi tôi quá mức, có người lại chỉ trích tôi không thương tiếc, rất nhiều người dùng góc nhìn của họ để bình luận về 'Đường Phong'." Mấy ngày này ở cùng với Lục Thiên Thần, mỗi buổi sáng đều phải cùng ăn sáng với anh, để tránh bầu không khí lúng túng, Đường Phong chọn cách trò chuyện với ông chủ của mình.

Ấn tượng ban đầu của Đường Phong về Lục Thiên Thần không tốt lắm, nhưng cậu không bao giờ vội vàng đánh giá ai. Để hiểu một người, cần phải sống chung nói chuyện với người đó.

Nói chung, nhược điểm của Lục Thiên Thần cũng chính là những ưu điểm giúp anh thành công: quyết đoán, tàn nhẫn, ít cảm thông, thích ai thì thể hiện rõ, ghét ai cũng không che giấu.

"Cậu không quan tâm đến đánh giá của người khác sao?" Lục Thiên Thần nhìn Đường Phong, "Mọi người hiểu lầm cậu, chửi bới cậu, không hiểu cậu, không quan tâm đến cậu, thậm chí là ác ý hãm hại. Cậu vẫn bình thản như vậy được sao?"

Đường Phong lắc đầu: "Tôi không phải thánh nhân, đương nhiên là sẽ khó chịu. Ngày đó tôi lên mạng thấy những lời nói thô tục lại trực tiếp, nhưng tôi không nghĩ rằng không ai đứng về phía tôi. Chắc chắn sẽ có người hiểu tôi, tin tưởng tôi, làm bạn với tôi, lo lắng cho tôi. Tôi là người như thế nào, tôi làm gì hay không làm gì, thời gian sẽ chứng minh tất cả."

"Về phần những lời này, dù đúng hay sai, có thể mê hoặc một số người, nhưng họ cũng quá coi thường chỉ số thông minh của người dân rồi." Đường Phong thẳng thắn chia sẻ quan điểm của mình. Cậu không lo lắng về hình tượng hay đánh giá của người khác, cậu chỉ lo lắng rằng mình có thể không đạt được yêu cầu của bản thân.

Những kẻ coi khán giả là trò đùa, sớm muộn cũng sẽ trở thành trò đùa của người khác.

"Cậu nghĩ vậy là tốt. Ngày mai là lễ khai mạc 'Ban huấn luyện siêu sao', hôm nay cậu nên ở nhà. Về phần tin tức trên báo và mạng, tôi sẽ cho bộ phận đối ngoại xử lý."

Đường Phong không có ý kiến. Cậu vui vẻ làm một người ở nhà, chỉ có điều vẫn còn một số chuyện cần giải quyết.

"Tôi tin công ty sẽ lo lắng cho nhân viên, tôi cũng tin anh là một ông chủ tốt. Dù tôi không ngại người khác đánh giá mình như thế nào, nhưng rất ghét khi ai đó bịa đặt để công kích tôi." Đường Phong đứng dậy, nở nụ cười mê người với Lục Thiên Thần. "Chủ tịch Lục, tôi có thể tin tưởng anh không?"

"Về công việc, cậu có thể tin tôi."

...

...

Bị lệnh cấm ra ngoài hôm nay, Đường Phong ngồi trong vườn nhà Lục Thiên Thần, uống trà chiều và lướt xem một số tin tức nước ngoài. Khoảng thời gian kể từ khi cậu "chết" đã trôi qua, tin tức về cậu trên mạng cũng ít đi, cậu không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, bởi vì những người đó chưa từng tiếp xúc hay hiểu cậu.

Tuy nhiên, cậu quan tâm đến cảm nhận của những người bạn bên cạnh. Sự ra đi đột ngột của cậu đã khiến bạn bè đau lòng, và nhìn thấy nỗi nhớ và đau buồn của họ, Đường Phong như sống lại khoảng thời gian bị bệnh tim, cảm giác tim đau nhói lại ùa về.

"Michael Chino?" Trong một phần tin tức, Đường Phong phát hiện ra rằng trong số những người tiếc thương cậu, có cả người từng đối đầu với cậu.

"Thế giới đã mất đi một nghệ sĩ thiên tài, và tôi đã mất đi một người bạn quan trọng nhất — Michael Chino."

Thở dài, Đường Phong cảm thấy có điều gì đó không nói nên lời, dẫu Chino nói vậy vì lý do gì, ấn tượng của cậu về Chino cũng thay đổi.

Giữa họ từng là kẻ thù không đội trời chung, nhưng kẻ thù thường hiểu mình nhất, từ góc độ này, họ cũng có thể coi là bạn bè.

Trong ảnh, Chino trông rất đau khổ, không giống như giả vờ, là một diễn viên, Đường Phong có thể nhận ra khi nào một người thật lòng, khi nào giả vờ. Chino không hề giả vờ, ánh mắt đầy bi thương khiến người khác lo lắng.

"Chino..." Đường Phong lắc đầu, tắt đi tin tức.

...

...

Buổi khai mạc Ban huấn luyện siêu sao diễn ra vào đúng ba giờ chiều, ba ông chủ lớn và các học viên cùng xuất hiện. Trước ngày hôm nay, không ai biết chính xác ai sẽ tham gia Ban huấn luyện siêu sao, ai sẽ làm huấn luyện viên. Đến khi đến hiện trường, mọi người mới hiểu tại sao lại dám dùng từ "Siêu sao", bởi lẽ những huấn luyện viên đều là những nhân vật không nhỏ.

Dù các huấn luyện viên không tham gia buổi khai mạc, nhưng chỉ cần nhìn vào bảng tên của họ cũng đủ làm các phóng viên và Đường Phong ngỡ ngàng.

Huấn luyện viên thanh nhạc, hình thể, vũ đạo, lễ nghi, và diễn xuất... gần như đều là những người có sức ảnh hưởng trong từng lĩnh vực. Có vài người Đường Phong chỉ nghe tên mà chưa có cơ hội tiếp xúc, có vài người từng hợp tác trong điện ảnh, quảng cáo, và có vài người thậm chí là quý nhân trong cuộc đời cậu.

Về diễn xuất, có huấn luyện viên Larry, từng đoạt giải diễn xuất đẳng cấp toàn cầu tại các liên hoan phim hàng đầu thế giới.

Nếu trước đó Đường Phong chưa hoàn toàn nghiêm túc với Ban huấn luyện siêu sao, thì giờ đây cậu đã thay đổi ý kiến. Những người đã từng hướng dẫn cậu đều có mặt, dù cậu có thân phận và dáng vẻ khác cũng không thể ngăn được niềm hứng khởi trong lòng.

Trong buổi khai mạc, Lục Thiên Thần, Charles và Tô Khải Trình đều có mặt, Ca Trần cũng xuất hiện với tư cách khách mời. Ngoài những câu hỏi về Ban huấn luyện, các phóng viên không thể bỏ qua việc hỏi về Đường Phong và Ca Trần.

Lục Thiên Thần không để Đường Phong hoặc Ca Trần có cơ hội nói chuyện.

"Lời tuyên bố ngày hôm qua hoàn toàn sai sự thật. Công ty giải trí Thiên Thần của chúng tôi sẽ để pháp luật truy cứu người bịa đặt và những ai đã đăng tải thông tin chưa được xác minh lên báo chí. Nhân tiện, hôm nay tất cả mọi người đều có mặt ở đây, tôi muốn làm rõ rằng Đường Phong không chỉ là nhân viên của tập đoàn Thiên Thần, mà còn là người đã góp phần thành lập công ty giải trí này. Tất cả những ai biết Đường Phong đều hiểu con người cậu ấy là như thế nào. Sự việc Ca Trần và Đường Phong rơi xuống biển hoàn toàn là một tai nạn ngoài ý muốn. Nói rằng Đường Phong hãm hại Ca Trần là điều vô lý, Đường Phong đã ở trong bệnh viện suốt một tháng và mới chỉ xuất viện vào tháng trước."

Lục Thiên Thần mỉm cười quét mắt nhìn các phóng viên dưới khán đài, từng lời từng chữ phát biểu: "Sự thật về chuyện này thế nào, mọi người có thể hỏi Ca Trần."

Lục Thiên Thần vừa chỉ tay, đã đẩy vấn đề này sang cho Ca Trần.

Việc Lục Thiên Thần đứng lên phát biểu khiến Đường Phong cảm thấy vui mừng. Tuy nhiên, khi Lục Thiên Thần đẩy vấn đề sang cho Ca Trần, Đường Phong cũng không thể nhịn cười. Hình tượng của Ca Trần là gì? Đơn thuần, thiện lương, xinh đẹp. Lục Thiên Thần đã lên tiếng, nhiều phóng viên đang theo dõi, Ca Trần chỉ có thể giữ im lặng nếu không muốn phá hỏng hình tượng của mình.

Nhưng Ca Trần sẵn lòng hy sinh hình tượng mà bản thân đã vất vả dưng lên sao? Nếu Ca Trần muốn vậy, cậu ta sẽ không cho người đánh Đường Phong, càng không tìm nhóm anti-fan để lan truyền tin xấu về Đường Phong, phát ra thông báo cho các trang web và tòa soạn báo.

Lục Thiên Thần yêu Ca Trần sao?

Cho đến giờ phút này, Đường Phong thật sự không thấy dấu hiệu đó.

Tại buổi khai mạc, Ca Trần làm rõ các tin tức sai sự thật về Đường Phong ngày hôm qua. Hai người từng là thành viên trong một nhóm thần tượng đã ôm nhau để biểu thị mối quan hệ tốt đẹp giữa hai bên. Đường Phong chợt cảm thấy tình huống này vừa châm biếm lại vừa khôi hài.

Scandal này đến nhanh mà đi cũng nhanh, làm sáng tỏ thì sao?

Tương lai còn có thể có nhiều scandal và những lời đồn tương tự kéo đến. Đây là thử thách mà một ngôi sao phải trải qua, và điều duy nhất có thể chống đỡ những tin đồn vô căn cứ này, ngoài tác phẩm thì chính là tác phẩm.

Đường Phong nhận thức rõ ràng, cậu phải cố gắng giành lấy một vài dự án phim để tham gia.

"Ban huấn luyện siêu sao", ngày thứ hai chính thức bắt đầu. Ngoài những người mới được chọn từ các công ty, còn có các diễn viên trẻ như Đường Phong, đã hoạt động trong ngành giải trí một thời gian nhưng chưa khai thác hết tiềm năng của mình. Đường Phong thấy người quen cũ, Đường Điềm Điềm, người từng quay phim truyền hình cùng cậu.

Vừa nhìn thấy Đường Phong, Đường Điềm Điềm liền hào hứng chào hỏi và hỏi về vết thương lần trước của cậu đã ổn chưa. Cô còn tức giận chửi người đã tấn công cậu từ phía sau, thậm chí nguyền rủa kẻ đó mãi mãi không thể trở thành minh tinh màn bạc.

"Cái kẻ đó, thế giới của cậu ta chỉ lớn bằng cái giếng thôi!" Cô vừa nói vừa vòng tay biểu thị sự chê bai.

Sau một lúc trò chuyện, nhân viên công tác đã gọi mọi người tập trung lại. Họ nhận ra ngoài các huấn luyện viên và học viên, còn có đoàn quay phim đang chuẩn bị ghi hình.

Nhân viên tổ chức giải thích: "Mọi hành động và lời nói của mọi người trong ban huấn luyện sẽ được quay lại và phát sóng trên TV, đồng thời được bàn luận trên mạng. Một diễn viên giỏi cần phải quen với máy quay và ánh đèn sân khấu" Nhân viên công tác chỉ máy quay bên cạnh, tiếp tục nói: "Thậm chí là cuộc sống không có sự riêng tư."

Đường Phong ngưỡng mộ tài năng kiếm tiền của Lục Thiên Thần. Việc lập ra ban huấn luyện để đào tạo người mới là một đầu tư mạo hiểm, vì không biết liệu những người này có thể mang lại lợi nhuận hay không, có thể sẽ đạt được những mong muốn vượt xa sự kỳ vọng, nhưng cũng có thể kết quả sẽ không như ý gây ra những tổn thất lớn.

Để giảm thiểu rủi ro và tăng khả năng thành công, Lục Thiên Thần biến ban huấn luyện thành một chương trình truyền hình, kiếm được phí bản quyền và nâng cao danh tiếng cho dàn huấn luyện viên và cả công ty. Nếu thành công, đây sẽ là chương trình chủ chốt của anh.

Đường Phong thầm tán thưởng tư duy kinh doanh của Lục Thiên Thần. Nhân viên công tác thông báo rằng tất quy tắc của chương trình, tất cả học viên sẽ ở chung trong một nhà trọ và có thời gian biểu như trong trường học. Ngoài giờ học, họ có thể tự do sắp xếp thời gian để tham gia đóng phim, các chương trình hoặc chụp quảng cáo.

Sau khi kết thúc ban huấn luyện, công ty sẽ dựa trên biểu hiện của học viên trong khóa học và thành tựu ngoại khóa để trao các giải thưởng. Giải thưởng lớn nhất sẽ dành cho một học viên xuất sắc nhất, với phần thưởng gồm một triệu nhân dân tệ, cơ hội quay phim cùng các đạo diễn lớn, một hợp đồng quảng cáo trị giá một triệu và chụp ảnh bìa cho một trong bốn tạp chí lớn nhất trong nước.

Phần thưởng hấp dẫn khiến mọi học viên đều phấn chấn. Nhưng đồng thời, họ cũng nhận ra rằng mình không chỉ là bạn bè mà còn là đối thủ tiềm ẩn. Đường Phong nhận ra một bài học mà Lục Thiên Thần không nói ra: Mối quan hệ giữa người với người. Người thông minh sẽ biết tạo dựng mối quan hệ tốt với người khác, trong khi kẻ hẹp hòi sẽ cố gắng hạ bệ đối thủ trong quá trình huấn luyện.

Chỉ là một khóa huấn luyện, trong sự nghiệp diễn viên dài hơi, sau khi rời khỏi ban huấn luyện, những "đối thủ" bây giờ có thể trở thành bạn hoặc đối tác, có nhiều bạn bè luôn tốt hơn nhiều kẻ thù.

Ngày đầu tiên là khóa học vũ đạo. Trong phòng học vắng lặng, đứng trước họ là một người đàn ông châu Âu tóc nâu sẫm, nhưng nói tiếng Trung rất thành thạo. Tựa như người đàn ông trong bức tranh Châu Âu, ông ta mang phong thái tao nhã, với mỗi cử động đều thể hiện sự lịch lãm.

Giọng nói kiên định của ông khiến mọi người cảm nhận được rằng việc học vũ đạo sau này không được phép có sự lười biếng.

"Điệu Tango, nồng nhiệt như lửa, Tango Argentina lãng mạn và đam mê, mọi người có thể gọi tôi là Pacino."

Đường Điềm Điềm đứng cạnh Đường Phong than vãn: "Khiêu vũ là thứ em không giỏi, cái gì em cũng làm được, trừ khiêu vũ! Đường Phong, giờ phải làm sao?"

"Ngốc quá, vì không biết mới phải học mà." Đường Phong cười.

"Nhưng mà anh Đường Phong biết rồi, đến lúc đó anh dạy em nhé, dù sao em cũng là bạn nhảy của anh mà." Điềm Điềm cười nói, trong lòng có chút xao xuyến. Cô nghĩ Đường Phong là người đàn ông cổ điển và lịch lãm, khiêu vũ chắc hẳn sẽ rất đẹp.

Đường Phong cuối cùng cũng hiểu tại sao Điềm Điềm lại lo lắng như vậy, cô thật sự không biết khiêu vũ.

Đứng từ xa quan sát, Đường Phong không thể nhịn được mà muốn bật cười. Trước khi bắt đầu buổi huấn luyện chính thức, Pacino đã yêu cầu tất cả cùng nhảy một điệu Tăng-gô Argentina. Không có động tác vũ đạo cố định, chỉ là theo sự dẫn dắt của Pacino, mọi người hòa mình vào âm nhạc để cảm nhận sự cuốn hút đầy mềm mại của điệu nhảy này.

Đường Điềm Điềm, rõ ràng là không tập trung, là người đầu tiên bị gọi lên sàn. Trong không khí lãng mạn, khi âm nhạc bắt đầu vang lên, mỗi bước nhảy của Pacino đều mang theo sự chậm rãi đầy quyến rũ. Nhưng Đường Điềm Điềm lại hoàn toàn trái ngược.

Dù âm nhạc nhẹ nhàng chậm rãi, và được bậc thầy Pacino dẫn dắt, Đường Điềm Điềm vẫn nhảy như một người máy cứng đờ, hoặc nói cô ấy giống như cương thi đang bước đi một cách vụng về còn chính xác hơn. Điệu Tăng-gô, đặc biệt là Tăng-gô Argentina, là một điệu nhảy có thể nhanh chóng kết nối cảm xúc giữa hai người, như những sợi dây leo quấn lấy nhau, cả cơ thể và linh hồn đều hòa quyện. Nhưng giữa Đường Điềm Điềm và Pacino không hề có một chút sự kết nối nào, khiến người nhảy cảm thấy xấu hổ, người xem thì thất vọng.

"Không, không phải thế này." Pacino nhanh chóng lắc đầu tắt nhạc.

"Em không biết nhảy." Đường Điềm Điềm làm nũng, hai tay dang ra.

"Đừng nghĩ nó như là một điệu nhảy hay một nhiệm vụ. Hãy dùng trái tim cảm nhận âm nhạc, cảm nhận nhịp thở và hơi ấm của bạn nhảy," Pacino từ tốn giải thích khi bước về phía Đường Phong, đồng thời quay đầu nói với Đường Điềm Điềm, "Âm nhạc như một con đường nhỏ quanh co, em cùng bạn nhảy của mình, tình yêu của em, hãy cùng đi trên con đường đó. Đó mới là Tăng-gô."

"Đến đây, em thử cùng tôi nào." Pacino mỉm cười đưa tay về phía Đường Phong.

Đường Điềm Điềm đứng một bên, cau mày nghĩ: "Không phải chỉ là khiêu vũ thôi sao, cần gì phải thần thánh hóa như vậy?" Cô nhìn Pacino và Đường Phong, cảm thấy bất ngờ. Trước đó cũng có nam học viên khác nhảy với Pacino, nhưng không biết tại sao, cô đặc biệt chờ đợi lần này.

"Ơ, chủ tịch Lục sao lại ở đây?" Cô nhạy bén nhận ra Lục Thiên Thần đứng ở cửa phòng học.

Nhạc vang lên lần nữa.

Nhịp điệu nhẹ nhàng, bước chân nhẹ nhàng.

Âm nhạc như dây leo trong suốt quấn lấy đôi chân của họ. Khác hẳn với màn nhảy khô khan của Điềm Điềm, từ khi nhạc vang lên, bầu không khí trong phòng học thay đổi hoàn toàn. Điệu Tango giữa hai người đàn ông, mạnh mẽ và quyết liệt, mang đến cảm giác tranh đấu giữa đôi bên.

Khoảng cách gần như vậy, ngực gần như chạm vào nhau, nhưng họ như hai đối thủ mang theo lưỡi dao sắc bén, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Sự mâu thuẫn giữa sự lãng mạn và nguy hiểm khiến mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào Đường Phong.

Dù vẻ ngoài có vẻ ôn hòa, bên trong Pacino vẫn không giấu được sự không cam lòng, giống như một con báo chỉ chực chờ thoát khỏi xích sắt để tìm đường rời đi. Pacino tiến từng bước một như một đấu sĩ, quấn lấy Đường Phong, mạnh mẽ như muốn giữ đối phương mãi mãi bên cạnh mình.

Sự mâu thuẫn đó, lại hấp dẫn như lửa.

Điềm Điềm thấy Đường Phong không như bình thường, trái tim mẫn cảm kia được bảo vệ dưới tầng tầng bảo hộ, ánh mắt mơ hồ ẩn chứa sự bí ẩn, khiến người khác bị cuốn hút, muốn khám phá con người cậu hơn nữa.

Khóe môi nở một nụ cười nhẹ, Đường Điềm Điềm trong chốc lát nhận ra động lực để học nhảy Tăng-gô thật tốt không chỉ là vì yêu thích điện ảnh mà còn vì có thể cùng một người bạn nhảy thật hoàn hảo dưới ánh đèn mờ ảo.

Pacino tán thưởng: "Tuyệt vời! Nếu tôi chưa có vợ, có lẽ tôi sẽ yêu em mất!" Buông tay Đường Phong, Pacino bước lùi lại, "Khi đứng yên, em giống như một khúc gỗ, nhưng khi khiêu vũ lại có thể cho mọi người thấy sự hấp dẫn của mình."

Đây được coi như lời tán thưởng sao? Đường Phong cười nhận lời khen.

"Điệu Tango thông thường là giữa nam và nữ, nhưng đôi khi vì yêu cầu của phim ảnh, hai người đàn ông cũng có thể nhảy cùng nhau. Hãy nhớ, chỉ là bước đi của nam và nữ, các em vẫn là đàn ông." Pacino mỉm cười vỗ vai Đường Phong, "Cô bé này nhờ em nhé."

Điềm Điềm lập tức hoan hô. Một số học viên khác cũng vỗ tay tán thưởng, có người còn hét lên rằng không công bằng, họ cũng muốn Đường Phong làm bạn nhảy.

Điềm Điềm liền đứng ra: "Ai cũng không được tranh với em!" Cô đột nhiên nhớ tới Lục Thiên Thần và quay đầu lại nhìn thì không thấy anh đâu.

Cô thắc mắc, Lục Thiên Thần tới đây làm gì?

Chương 65 + 66

Ban huấn luyện siêu sao chỉ cho phép tối đa hai khóa trong một ngày đêm, thời gian còn lại là để học viên tự sắp xếp. Đường Phong còn có một tiết mục cần thu tại đài truyền hình.

Khi bắt đầu thu hình, minh tinh khách quý đã vào vị trí, Trần Minh Húc vẫn là MC trung tâm không thể thay đổi.

"Tiểu Uyển thật sự rất giỏi, không ngờ có thể mời được XXX kết nối trực tiếp..."

MC cùng khách quý trò chuyện rất sôi nổi, tiết mục thu rất thuận lợi. Tuy nhiên, Tiểu Vũ ngồi phía dưới xem vẫn cảm thấy không yên tâm, không biết khi nào đến lượt Đường Phong kết nối trực tiếp?

Trương Thụy Thừa là một viên sao mới của công ty, nhưng việc liên hệ đến "đỉnh cao" có phần hơi gượng ép. Trong giới giải trí, sao mới rất nhiều, chói sáng như sao băng trong đêm tối, nhưng chỉ có ít người có thể vững vàng đứng trong bóng tối lâu dài.

"Brưm rưm rưm –" tiếng điện thoại di động rung lên.

Tiểu Vũ lấy điện thoại ra, vội vã chạy ra ngoài phòng phát sóng để nhận cuộc gọi.

"Alô, xin chào!"

"Sao? A... Ngài... Ngài là người đại diện của ngài Chino? Vâng! Đúng vậy! Đường Phong đang trong tiết mục...."

"Thật sao?! Thực sự có thể? Vâng! Tôi hiểu, cảm ơn! Ngài Lý, thực sự rất cảm ơn ngài!" Tiểu Vũ cúp máy và lập tức chạy vào phòng phát sóng.

Trong phòng phát sóng, một số nhân viên đang xem tiết mục trên màn hình và trò chuyện.

"Trần Minh Húc có thù với Đường Phong sao? Sao tôi nghĩ hình như chỉ cần Đường Phong lên tiết mục của Minh Húc là chắc chắn sẽ bị chỉnh cho một trận." Nhân viên biên tập cắt nối hình ảnh, vừa lúc đến phần Đường Phong kết nối trực tiếp với Minh Húc, còn chưa kịp kết nối, Đường Phong đã bị mọi người trêu chọc.

Nhân viên biên tập nhìn đạo diễn tiết mục bên cạnh liền nói: "Đạo diễn, đừng hút thuốc ở đây."

Đạo diễn không để ý, tiếp tục hút thuốc, nhìn người đàn ông ôn hòa nhã nhặn, anh tuấn trên màn hình nói: "Những thứ phức tạp trong giới giải trí, ai mà hiểu được."

"Kỳ lạ, nếu Minh Húc không thích Đường Phong, thì có thể cấm Đường Phong ngay từ đầu." Nhân viên công tác nghi ngờ nói.

"Aizzzz, đạo diễn Trương, Đường Phong trước đây cũng đã tham gia tiết mục của Minh Húc, lúc đó Đường Phong và Ca Trần ở cùng một nhóm nhạc thần tượng, rất được yêu thích đó!" Có thể đã có thù oán gì không?

Đạo diễn Trương chỉ hút thuốc, quát: "Làm việc đi, tán dóc làm gì!"

Mọi người im lặng một hồi, rõ ràng vừa rồi Đạo diễn Trương cũng ngồi tán dóc mà.

"Bắt đầu kết nối," Nhân viên công tác nghe tiếng điện thoại "Tu tu" trong phòng phát sóng và nói, "Tôi nghe trợ lý Đường Phong, Tiểu Vũ nói, hình như là kết nối với một người mới trong công ty của họ đúng không, như vậy Minh Húc chắc chắn sẽ không khách khí."

"Đường Phong kết nối cho chúng ta rốt cuộc có phải là đại minh tinh Ca Trần không?" Trần Minh Húc sẽ không ngốc đến mức trong tiết mục của mình đi công kích Đường Phong.

"Đường Phong, chắc anh sẽ không nhờ một người ngôi sao hạng ba đến lừa bịp chúng tôi chứ? Ha ha..." Những người phụ trách bên cạnh MC cũng tham gia công kích.

Nhân viên công tác vừa dứt lời, trong phòng phát sóng cũng đã kết nối thành công. Điện thoại nối đến, Đường Phong chỉ ngồi ở vị trí xếp sau, lặng lẽ chờ đợi. Khi tất cả mọi người chuẩn bị xem Đường Phong làm trò cười, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi.

"Alo?"

Giọng nói này sao có vẻ quen thuộc?

Những người có cảm giác như vậy không chỉ có nhân viên công tác trong phòng đạo diễn, mà cả MC và khách quý trong phòng phát sóng cũng cảm thấy vậy.

Theo quá trình thực hiện tiết mục, Đường Phong phải giao tiếp với đối phương, đưa ra một yêu cầu nhờ "minh tinh" giúp đỡ. Khách mời trước đây có thể đã yêu cầu đi ăn chung hoặc cho vay tiền, nhưng khi nhắc đến những minh tinh nổi tiếng thật sự, số lượng lại không nhiều.

"A..." Giọng nói này không phải là của Trương Thụy Thừa mà Đường Phong biết, kết quả là ngay cả bản thân Đường Phong cũng hơi sững sờ, chẳng lẽ là nhầm điện thoại? Hay người nhận điện thoại là bạn của Thụy Thừa?

"Ồ, Đường Phong! Tìm tôi có chuyện gì vậy?" Câu tiếng Trung có vẻ không tự nhiên, lẫn lộn vài câu tiếng Anh, làm Đường Phong nhận ra người nhận điện thoại là ai.

"Chino?" Đường Phong kinh ngạc, trong khi mọi người ở đây vẫn chưa kịp phản ứng, Chino? Chino nào?

Đường Phong cảm thấy đầy nghi ngờ khi người nhận điện thoại không phải là Trương Thụy Thừa mà lại là Chino.

"Tại sao Chino lại nhận điện thoại? Tôi đã bấm số rồi mà sao lại biến thành Chino?"

Đường Phong nghĩ thầm, chỉ có thể tiếp tục thuận theo chương trình đang diễn ra. Trong đầu, anh nhanh chóng điều chỉnh suy nghĩ và quyết định giao tiếp bằng tiếng Anh với đối phương: "À, gần đây kinh tế của tôi gặp khó khăn, tôi không thể trả tiền thuê nhà tháng sau. Anh có thể cho tôi mượn một ít tiền được không? Chờ..."

Chờ đến khi nào tôi có thể trả lại.

Tuy nhiên, Đường Phong chưa kịp nói hết, Chino ở đầu dây bên kia đã nhiệt tình cắt đứt.

"Cậu với tôi còn khách khí gì! Mượn tiền gì chứ, cậu chỉ cần dọn đến ở cùng tôi là được, biệt thự của tôi ở Seattle rất lớn!" Chino nói không ngừng nghỉ. Đường Phong không nghe rõ những gì Chino nói, chỉ cảm thấy xung quanh có rất nhiều người đang nhìn mình, như thể ai cũng đang thắc mắc về mối quan hệ của Đường Phong và Chino.

"Quá xa, dù bay cũng mất thời gian dài mới đến được." Đường Phong trêu đùa.

"Ha ha, chỉ cần cậu đồng ý đến đây, tôi không chỉ bao vé máy bay, bao ăn ở mà còn sẵn sàng giới thiệu công việc cho cậu. Thế nào? Hấp dẫn chứ? Đường, tôi đang chờ cậu!" Giọng điệu của Chino cho thấy mối quan hệ của họ rất tốt, hoàn toàn không giống thái độ qua loa.

Thực ra, Đường Phong cũng không biết tại sao anh và Chino lại có mối quan hệ tốt như vậy. Kiếp trước, họ chỉ gặp nhau vài lần và thường xuyên mỉa mai nhau, mà bây giờ, không hiểu sao Chino lại nhận điện thoại và trở nên nhiệt tình như vậy.

Dù có nhiều điều không rõ, Đường Phong vẫn cảm thấy biết ơn Chino. Trong ấn tượng của anh, người này rất ít khi tham gia vào các chương trình giải trí, kể cả việc kết nối điện thoại từ xa như thế này cũng là lần đầu tiên. Sự chủ động giúp đỡ của Chino khiến Đường Phong cảm thấy bất ngờ và thay đổi cách nhìn nhận về người này.

"Tiểu Vũ, sao người nhận điện thoại lại là Chino?" Sau chương trình, Đường Phong thấy Tiểu Vũ đứng dưới đi đến hỏi nhỏ.

"Đó là...," Tiểu Vũ vừa định trả lời thì thấy một vị khách không mời mà đến nên lập tức im lặng.

"Đường Phong, thật không ngờ anh lại có mối quan hệ với Chino." Người đến là Trần Minh Húc, cậu ta mỉm cười quyến rũ nhưng trong mắt Tiểu Vũ thì cậu ta chỉ là một kẻ xảo trá, giả tạo, nhưng thế giới này lại đầy những người thích giả tạo như vậy.

Đường Phong bình thản đáp: "Chỉ gặp nhau vài lần thôi."

Anh vẫn giữ phép lịch sự cơ bản và duy trì khoảng cách cần thiết. Thái độ của anh rõ ràng, không thích ai thì giữ khoảng cách, không tiếp cận cũng không công kích.

"Gặp nhau vài lần mà có thể khiến Chino mời đến ở cùng, đàn anh đúng là không hổ danh, khiến tôi bội phục, ha ha, tôi có việc phải đi trước, tạm biệt." Trần Minh Húc để lại vài câu châm chọc mờ ám rồi đi qua bên cạnh Đường Phong như con chim công cao ngạo.

"Trần Minh Húc, sao cậu lại ghét tôi như vậy? Có thể nói lý do không?" Đường Phong quay người đi tới nắm vai người đó.

"Không có lý do, ghét là ghét!" Trần Minh Húc tức giận nhìn Đường Phong và cố gắng hất tay Đường Phong ra.

Tiểu Vũ nhìn bóng lưng của Trần Minh Húc với vẻ khinh bỉ nói: "Cậu ta nghĩ mình là ai chứ."

"Tiểu Vũ!" Đường Phong nhẹ nhàng kéo tay áo Tiểu Vũ, "Được rồi, cô vẫn chưa cho tôi biết sao Chino lại nhận điện thoại."

"Người đại diện của anh ta chủ động gọi điện cho tôi." Tiểu Vũ nháy mắt, đặc biệt hiếu kỳ nhìn Đường Phong, cô cũng rất muốn biết tại sao Chino lại đồng ý giúp đỡ Đường Phong.

"Đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng không biết." Đường Phong cười khổ, anh cũng rất tò mò, không ngờ rằng lần thứ hai sống lại, Chino đã thay đổi nhiều như vậy.

Sau khi Trần Minh Húc rời đi, đạo diễn và các nhân viên của chương trình vây quanh Đường Phong, nhiều người tò mò hỏi anh làm thế nào để quen biết với đại minh tinh quốc tế Michael Chino. Cả những minh tinh hạng hai hạng ba, trước đây có phần hạ thấp Đường Phong cũng trở nên nhiệt tình.

Nhà sản xuất chương trình rất hưng phấn và quyết định sẽ quảng cáo kết nối giữa Đường Phong và Chino, điều này chắc chắn sẽ làm tăng lượng người xem chương trình. Họ trước đây đã không còn quan tâm đến việc Đường Phong có ở lại hay không, nhưng giờ đây họ muốn Đường Phong tiếp tục ở lại. Đường Phong từ chối một cách khéo léo vì mục tiêu của anh là trở thành một diễn viên chứ không phải là một ngôi sao giải trí.

Sự xuất hiện của Chino gần như đã dự đoán được tiêu đề tin tức của ngày hôm sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ