Chương 58 - 63 (Quyển 4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 58 + 59 + 60

Mặc dù bộ phim có rất nhiều chi tiết lấy cảm hứng từ cuộc đời của Đường Phong, song cũng có nhiều chi tiết không thể viết ra. Ví dụ như việc ngay từ ngày đầu tiên rời khỏi bệnh viện, Đường Phong đã bị đưa đến chỗ Charles, trong phim thì được chuyển thành việc chủ tịch Lục, ông chủ của một công ty, sắp xếp cho cậu một căn nhà trọ chật hẹp.

Đúng vậy, trong phim cũng vẫn gọi ông là chủ tịch Lục.

Quay đến cảnh này, nhiều người đã suy đoán liệu chủ tịch Lục trong bộ phim Sống Lại có phải chính là Lục Thiên Thần, người rất ít xuất hiện trong công ty giải trí Thiên Thần hay không. Có người đã hỏi Đường Phong về điều này, cậu vẫn không đưa ra câu trả lời rõ ràng cho mọi người.

Cảnh đầu tiên là hình ảnh một người đàn ông rơi vào biển sâu, giữa giây phút giằng co giữa sống và chết, bỗng nhiên suy nghĩ thông suốt rất nhiều điều. Trong đó, đạo diễn Trần đã quay một cảnh độc thoại nội tâm dài bốn đến năm phút, độc thoại thuộc về nhân vật Trần Phàm trong phim.

Chết có thể giải quyết tất cả sao? Ngoài việc trốn tránh và biến mất khỏi thế giới này, sẽ không có nhiều người rơi lệ vì cậu. Thời gian trôi qua, chẳng còn gì lưu lại.

Biển mùa đông, nước biển lạnh buốt đến thấu xương, nằm trong bệnh viện, cậu nghe thấy các y tá bàn tán về mình.

"Thật đáng thương, đã đến mức này mà cũng không ai đến thăm một chút."

"Anh ta trước đây hình như là thành viên của một nhóm nhạc thần tượng nổi tiếng, có đẹp trai nhưng so với một thành viên khác đã trở thành đại minh tinh, anh ta chẳng có tiếng tăm gì."

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc, những bức tường trắng thảm hại, khiến những người bên cạnh cũng cảm thấy thất vọng vì mình. Người như vậy vốn dĩ đã có kết cục như thế, thực sự khiến người ta không cam lòng.

Phim Sống Lại.

Cảnh thứ ba, ban ngày, tại một công ty giải trí.

Cuộc đời thay đổi quá nhanh, thậm chí sau khi trải qua thử thách sinh tử, Trần Phàm sống lại như trở thành một con người khác, không còn đánh bạc, không còn say rượu nữa.

Nhiều người không hiểu tại sao Đường Phong ngoài đời lại thay đổi thành người khác, trong phim, có thể tìm thấy một số câu trả lời. Người đàn ông sau khi tỉnh lại đã mất đi một phần ký ức, với những người xung quanh lạnh nhạt và chán ghét mình, anh luôn cảm thấy không thoải mái, và nhiều hơn thế là cảm thấy nghi ngờ.

Cảnh quay thứ ba, công ty sắp xếp cho cậu một căn ký túc xá nhỏ, cậu vẫn vui vẻ xắn tay áo lên, dành cả ngày để sắp xếp phòng sạch sẽ.

Không có việc làm, cậu chủ động tìm gặp chủ tịch công ty, không có cách nào gặp được, đành tìm cơ hội tiếp cận.

Đường Phong muốn trong phim có một số chi tiết nhẹ nhàng, khiến người xem có thể cảm nhận được sự hài hước và một chút cảm xúc. Trong cảnh này, Đường Phong và đạo diễn Trần đã thảo luận và quyết định thay đổi nhịp điệu nhanh hơn một chút.

Trần Phàm vốn không ngốc song lại sử dụng một cách ngốc nghếch để tiếp cận chủ tịch Lục. Trong nhà ăn của công ty, không phải ngày nào cũng có thể gặp được chủ tịch Lục, nhưng mỗi tháng chủ tịch Lục chắc chắn sẽ đến đây vài lần.

Trần Phàm mỗi ngày đều đến nhà ăn sớm để chờ. Hình ảnh từng cảnh từng cảnh cắt nối nhau, đôi khi cậu ngồi trong góc uống nước chanh, đôi khi nghe nhạc đầu cậu lắc lư theo điệu nhạc, có khi lại giả vờ đọc báo thực chất là đang quan sát xem chủ tịch Lục có xuất hiện hay không.

Sự chờ đợi luôn luôn đáng giá, sau nhiều cảnh quay, cuối cùng chủ tịch Lục cũng xuất hiện tại công ty.

Khi những người khác trong công ty đều đứng xa nhìn người đàn ông nắm giữ quyền hành sinh tử của họ, Trần Phàm lại liều lĩnh tiến tới, giả làm nhân viên phục vụ bưng trà bưng thức ăn cho chủ tịch Lục và khách. Nhưng vì mất đi một phần ký ức, cậu không biết rằng chủ tịch Lục chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra cậu là ai.

Cảnh quay khiến người ta cười, kèm theo nhạc nền có nhịp điệu vui tươi, Đường Phong đã diễn xuất cảnh này với phong cách hài hước giống Charlie Chaplin.

"Cắt! Tốt lắm!" Đạo diễn Trần cười và vỗ tay, không tiếc lời khen ngợi và những tràng vỗ tay của mình.

May là lần này đạo diễn Trần không phải hét lên "Làm lại lần nữa."

Biểu diễn bốn năm lần tình tiết sắm vai nhân viên phục vụ cấp tốc chạy chân, Đường Phong thực sự có chút choáng đầu. Phân cảnh liên quan đến cậu buổi sáng đã quay xong, buổi chiều quay là cảnh của những người khác, chẳng hạn như Trần Minh Húc, chủ tịch Lục trong điện ảnh và đại minh tinh Ca Trần lên sân khấu.

"Mệt phải không? Nhìn cậu chạy tới chạy lui." Diễn viên đóng vai chủ tịch Lục cầm một chai nước đi tới, cười mở nắp chai rồi đưa cho Đường Phong.

"Cảm ơn." Cậu thực sự cảm thấy khát.

Ngửa đầu uống một ngụm nước, Đường Phong nhận thấy đối phương cứ một mực nhìn cậu.

Diễn viên đóng vai chủ tịch Lục là người do đạo diễn Trần đề cử, hiện tại cũng là một trong bốn diễn viên hàng dầu, những năm gần đây có xu thế vượt qua Vệ Đạo Minh. Lúc đầu lập nghiệp từ phim truyền hình, nên cũng có cơ sở quần chúng không tệ.

Sau đó, thành công chuyển lên màn ảnh lớn, hai năm nay, một trong những ngôi sao hàng đầu trong ngành giải trí trong nước, với các bộ phim không chỉ danh tiếng tốt mà còn phòng vé tốt, kết thân với không ít đạo diễn lớn. Lần này, đóng phim 《Sống lại》 của Đường Phong, nghe nói là tự mình tiến cử nhờ đạo diễn Trần giới thiệu.

Từ góc độ diễn viên, Đường Phong và người này là đối thủ cạnh tranh. Có thể chủ động tìm tới, không sợ phải diễn chung với Đường Phong từng nhận giải ảnh đế Venice, từ điểm này người đàn ông gần 30 này quả thực có tư cách vượt qua Vệ Đạo Minh.

"Hình như anh có chuyện muốn hỏi tôi." Đường Phong tiện tay đặt chai nước sang một bên, lấy mu bàn tay xoa xoa giọt nước ở khóe miệng.

Phân cảnh hôm nay được quay tại nhà ăn nhân viên của giải trí Thiên Thần, nhờ phúc của Lục Thiên Thần, thức ăn hôm nay của tổ kịch là do giải trí Thiên Thần bao, thỉnh thoảng cũng có nhân viên khác của công ty Thiên Thần nhìn bọn họ quay phim ở cách đó không xa. Đường Phong nhớ lúc nghỉ ngơi vừa rồi, nam diễn viên đóng vai chủ tịch Lục còn trò chuyện với nhân viên giải trí Thiên Thần.

Kỳ thực nam diễn viên này cũng có vài phần khá giống với Lục Thiên Thần, khí chất lạnh lùng, dáng người cũng tương tự, khác biệt chính là Lục Thiên Thần đã quen lạnh lùng, mà nam diễn viên thì thích nói giỡn và trò chuyện với bọn họ, tính cách cũng cởi mở hơn một chút.

"Không, chỉ là vừa rồi khi cậu đóng phim tôi chợt nghĩ, lúc trước cậu có thực sự giả làm nhân viên phục vụ để tiếp cận chủ tịch Lục không?"

Nam diễn viên hiếu kỳ hỏi.

"Anh nghĩ sao?" Đường Phong chưa trả lời.

Nam diễn viên nở nụ cười: "Cậu sao lại thích ra vẻ thần bí như thế, trước đó khi tôi dự định nhận bộ phim này, trong đó cũng có một phần là vì tò mò."

"Tò mò?"

Gật đầu, ánh mắt nam diễn viên rơi vào khuôn mặt ôn hòa của Đường Phong, chậm rãi nói: "Một người làm thế nào từ đáy cốc đời người trèo lên đỉnh cao, hơn nữa còn trong thời gian ngắn như thế đã đạt được thành tựu mà chúng tôi cả đời cũng muốn, không chỉ tôi tò mò, tôi nghĩ tất cả mọi người đều tò mò."

"Vậy hiện tại anh đã tìm được đáp án chưa?" Dáng cười trên khuôn mặt Đường Phong dần dần sâu thêm, ánh nắng mùa đông từ ngoài cửa sổ chiếu vào rơi trên khuôn mặt cậu, cả người đều mạ lên một lớp màu ấm hơi mỏng.

Diễn viên lặng lẽ nói bên tai Đường Phong: "Thật ra chủ tịch Lục thích cậu, đúng không?"

Tuy rằng là nghi vấn, nhưng thực tế nghe vào càng như là câu khẳng định.

"Sao anh lại nghĩ như vậy?" Đường Phong tràn ngập khó hiểu, đôi lông mày nhíu lại. Cậu rất chú ý bảo vệ mối quan hệ của cậu và Lục Thiên Thần, ở giải trí Thiên Thần cũng ít xảy ra động thái gì đó với Lục Thiên Thần, chỉ sợ mấy tờ báo viết bậy.

Cậu có thể không quan tâm, nhưng Lục Thiên Thần và Charles cũng không phải tù nhân, làm người yêu của họ, cậu cũng có nghĩa vụ bảo vệ họ.

Tuy Đường Phong không cảm thấy những bức ảnh này sau khi tới tay tòa soạn báo sẽ được phát hành thuận lợi.

Cười mờ ám, nam diễn viên thì thầm bên tai Đường Phong: "May là tôi đã có bạn gái, nếu không tôi sợ chính tôi cũng sẽ yêu cậu."

"Lời này tôi thích nghe, tôi không chú ý các anh đều yêu tôi, ha ha ha." Không hề bị lời nói của nam diễn viên dọa dẫm, Đường Phong vui đùa đáp lại.

"Nhìn bên kia, có thể cậu sẽ chú ý, được rồi, tôi về đây, sắp đến Giáng Sinh rồi, tôi phải đi chọn một món quà cho bạn gái." Vỗ vai Đường Phong, nam diễn viên nghẹn cười, mang theo vài phần xấu xa rời đi.

Đường Phong nhìn theo hướng nam diễn viên chỉ, dưới một cây cột cách đó không xa, thấy được Lục Thiên Thần chủ tịch Lục đang uống cà phê. Trong ấn tượng của cậu, Lục Thiên Thần rất ít xuất hiện ở công ty, hầu như không hề uống cà phê trong công ty.

"Anh không cảm thấy như vậy quá cố ý sao? Rõ ràng em ở bên kia, anh lại ngồi ở đây uống cà phê." Đi tới đối diện Lục Thiên Thần, Đường Phong nhìn quanh bốn phía, lúc này vẫn là thời gian làm việc, trong nhà hàng ngoại trừ nhân viên đoàn làm phim xa xa thì hầu như không có người khác.

Cậu vươn tay cầm lấy tách cà phê Lục Thiên Thần uống qua, nâng lên uống.

"Anh đã uống rồi."

"Em không ngại." Hàm hồ nói một câu, hai tay Đường Phong bưng lấy tách cà phê nóng hầm hập, mùi hương thơm nồng tràn ngập giữa răng môi, cậu cười cảm thán một câu, "Thật ấm áp."

Trong mắt toát ra vài phần cưng chiều, tuy rằng biết người đàn ông trước mặt đã không còn nhỏ, nhưng không biết vì sao, chỉ nhìn Đường Phong, anh đã rất muốn ôm người này vào lòng yêu thương và che chở.

"Vài ngày nữa tôi phải đi Mỹ, có lẽ qua mấy ngày sẽ trở về." Lục Thiên Thần lẳng lặng nhìn cậu.

"Nhớ chăm sóc mình cho tốt." Đường Phong buông tách, dưới bàn dùng chân đá Lục Thiên Thần.

Khóe miệng cong lên, Lục Thiên Thần gật đầu: "Buổi tối tôi sẽ gọi điện thoại cho em."

Dù sao cũng không thể nắm tay ngay trước mặt công chúng, Lục Thiên Thần thẳng thắn học Đường Phong, dùng chân cọ cọ tới, động tác có chút trẻ con này khiến hai người đàn ông trưởng thành không hẹn mà cùng nở nụ cười.

Tiếng cười sang sảng hấp dẫn không ít người xa xa chú ý, phần lớn đều đang suy nghĩ, Đường Phong và giải trí Thiên Thần đã hủy hợp đồng, không ngờ quan hệ với Lục Thiên Thần còn tốt như vậy.

Gần đến lễ Giáng Sinh, phố lớn ngõ nhỏ trên khắp nước Mỹ đều ngập tràn không khí ngày lễ sắp đến.

Trên mặt đất phủ đầy tuyết trắng, đôi giày màu nâu sậm giẫm lên tạo thành từng dấu chân, như đang ký tên mình lên trang vở mùa đông, nói với thế giới rằng, tôi đã từng trải qua mùa đông này.

Trước cửa hàng, cây thông Noel được đặt trang trọng, trong tủ kính tràn đầy ông già Noel và những đồ trang trí xinh đẹp. Ngồi trong một nhà hàng nhỏ ven đường, qua lớp kính, có thể thấy những người đội mũ, mang theo cây thông Noel, vẻ mặt rạng rỡ bước đi. Cuối con đường này, chắc hẳn là nhà của họ.

Một bàn tay lau đi lớp sương trắng phủ trên mặt kính. Trong mùa đông lạnh lẽo tại nơi đây, Lục Thiên Thần lại ngoài ý muốn trông có phần ấm áp, lặng lẽ ngắm nhìn con phố náo nhiệt ngoài cửa sổ.

"Ngài Lục, tôi rất ngạc nhiên vì sao cậu lại tìm tôi để hỏi về Fiennes." Người ngồi đối diện với Lục Thiên Thần là Harvey, từng là bác sĩ gia đình của Fiennes, cũng là người yêu cũ.

"Anh và Fiennes đã cùng nhau trải qua bao nhiêu lễ Giáng Sinh?" Ánh mắt Lục Thiên Thần từ đứa trẻ cầm quả cầu tuyết ngoài cửa sổ chuyển sang người đàn ông tao nhã, lễ độ đối diện, "Người ấy nhất định luôn nói với anh rằng, không cần phải đi theo em đâu, gia đình của anh quan trọng nhất."

"Cạch ——"

Tiếng vang thanh thoát vang lên, chiếc muôi sứ trắng trong tay Harvey không giữ chắc rơi xuống bàn, bị Lục Thiên Thần nói trúng.

"Vậy nên tôi nghĩ, chắc nhiều nhất chỉ có một lần, lễ Giáng Sinh." Cười nhạt hai tiếng, Lục Thiên Thần biết mình không nên oán hận người đàn ông đối diện, dù sao Fiennes đã là quá khứ, mọi chuyện liên quan đến Fiennes cũng chỉ là quá khứ, sẽ không thể trở lại.

Nhưng anh vẫn không thể kìm lòng thương cảm với người đàn ông luôn tràn ngập cảm giác thỏa mãn ấy.

Đường Phong có lẽ không biết rằng cậu luôn để lộ ánh mắt thỏa mãn: sáng sớm khi hôn Đường Phong, trong mắt cậu tràn đầy ấm áp và hạnh phúc. Khi ân cần mang đến một cốc nước, Đường Phong sẽ luôn mỉm cười nói lời cảm ơn.

Những tình huống như thế xảy ra nhiều lần, người đàn ông ấy luôn dễ dàng hài lòng mà không tự biết, nhìn thấy điều đó, anh rất muốn dành cho cậu ta nhiều sự quan tâm và yêu thương hơn nữa, để che lấp đi toàn bộ nỗi đau của quá khứ.

Anh là như vậy, có lẽ Charles cũng như vậy.

"Giọng nói của cậu rất lạ, tôi không biết Fiennes có quen cậu." Harvey lắc đầu, có lẽ chạm đến nỗi đau sâu kín trong lòng, sắc mặt Harvey trở nên u ám.

"Khi người ấy uống thuốc... có phải sẽ bị nôn mửa không?" Lục Thiên Thần không bận tâm đến câu hỏi của Harvey về mối quan hệ giữa anh và Fiennes, mà cúi đầu uống vài ngụm cà phê, lại tiện tay lau đi lớp sương trắng trên kính.

Trong lòng nghĩ, không biết Đường Phong thích món quà gì, lễ Giáng Sinh này, ít nhất Đường Phong sẽ không phải trải qua một mình.

"Sao cậu biết?" Hôm nay Harvey đã có quá nhiều điều ngạc nhiên, không hiểu vì sao Lục Thiên Thần lại tự nhiên tìm đến mình, không hiểu vì sao người vốn chẳng có mối liên hệ gì lại nói về Fiennes.

Dù nghi ngờ, nhưng trước câu hỏi của Lục Thiên Thần, Harvey vẫn trả lời: "Ở giai đoạn cuối, bệnh của cậu ấy bắt đầu tái phát nhiều lần, thời gian điều trị cũng kéo dài hơn, mỗi ngày đều phải uống thuốc để kiểm soát bệnh tình."

Cúi đầu nhìn chất lỏng bất động trong tách cà phê, Harvey như lạc vào hồi ức, giọng nói trở nên mềm mại hơn.

"Cậu ấy không thích uống thuốc, nhưng không có cách nào khác, cậu biết đấy... Bệnh của cậu ấy rất nghiêm trọng. Thực ra, việc Fiennes có thể sống đến gần 40 tuổi đã vượt quá dự đoán ban đầu của tôi. Cậu ấy là một người nhiệt tình yêu đời và kiên cường." Viền mắt bất chợt nóng lên, Harvey không kìm được lấy tay che miệng.

Giọng nói nghẹn ngào: "Cậu ấy yêu cuộc sống, yêu diễn xuất, kiên cường đấu tranh với bệnh tật mỗi ngày. Không ai biết rằng việc uống thuốc đã gây nên phản xạ nôn mửa cho cậu ấy, cuối cùng chúng tôi chỉ có thể nghiền nhỏ viên thuốc pha vào nước cho cậu ấy uống, nó rất đắng, ha ha."

Một giọt nước mắt ấm áp rơi vào trong tách cà phê, tạo nên một vòng sóng nước nhỏ bé.

Cố gắng nhắm mắt lại, Harvey tiếp tục nói: "Cậu ấy luôn một hơi uống hết thuốc, sau đó cười và nói với chúng tôi rằng cậu cần một cốc nước mật ngọt chết người."

"Chúa ơi..." Hai tay bưng lấy mặt, Harvey dường như không muốn tiếp tục nhớ lại, quá nhiều tiếc nuối, và nỗi đau khổ khi mất đi người đàn ông ấy.

Cùng với tiếc nuối vào giây phút cuối cùng của sinh mệnh, Fiennes không thể ở bên người đàn ông kia, tiếc nuối cả một đời.

Lục Thiên Thần đã từ Harvey biết được tất cả những gì anh muốn, vậy là đủ rồi.

Khi rời đi, Harvey đột ngột hỏi Lục Thiên Thần: "Tại sao cậu lại muốn tìm hiểu về Fiennes? Tại sao? Có liên quan đến Đường Phong không? Bọn họ... bọn họ hai người rất giống nhau..."

Giọng nói mang theo nghi hoặc và mâu thuẫn, Harvey không dám vạch trần điều anh tưởng tượng trong lòng: Fiennes và Đường Phong có phải là cùng một người không?

Thế nhưng, sao có thể chứ?

"Mặc kệ là Fiennes hay Đường Phong, cậu ấy hiện tại sống rất tốt." Cầm lấy áo khoác thêm vào, Lục Thiên Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đường phố náo nhiệt, lộ ra một nụ cười, "Ngài Harvey, anh cũng nên về nhà chăm sóc vợ con đi."

Đáp án mà Harvey mong muốn, vẫn không có được.

Nhưng cho dù có được, thì cũng có thể thế nào?

【Mặc kệ là Fiennes hay Đường Phong, cậu ấy hiện tại sống rất tốt】. Harvey lặng lẽ suy nghĩ về những lời này của Lục Thiên Thần, và lộ ra một tia cười khổ.

Khi Lục Thiên Thần sắp đi xa, Harvey đột ngột đứng lên la lớn: "Xin chờ một chút."

Bước nhanh tới bên cạnh Lục Thiên Thần, Harvey đưa một hộp quà cho anh, thấy ánh mắt nhàn nhạt khó hiểu của đối phương, anh giải thích: "Đây là bố Chino nhờ tôi đưa cho Đường Phong."

"Lần trước ở bữa tiệc sinh nhật Chino, Đường Phong đã xử lý vết thương cho bà nội Chino. Bố Chino muốn gửi lời cảm ơn , cùng với đó cũng xin lỗi vì đã hiểu lầm Đường Phong."

"Vì sao ông ta không tự đến?" Lục Thiên Thần không phải là người dễ nói chuyện như Đường Phong, không có ý định nhận lấy hộp quà từ Harvey.

"Cái này...," Harvey không ngờ Lục Thiên Thần lại nói như vậy, nhất thời có chút xấu hổ.

"Lời cảm ơn và xin lỗi này, đến quá muộn rồi." Nói đi nói lại, Lục Thiên Thần vẫn nhận lấy hộp quà, "Tôi sẽ chuyển cho Đường Phong."

Người đàn ông kia, chắc chắn sẽ lại lộ ra vẻ thỏa mãn và vui vẻ, Lục Thiên Thần đã có thể tưởng tượng ra.

...

Mỗi công việc đều có những khía cạnh không dễ dàng, có lẽ trước đây khi gia nhập Hollywood, Đường Phong đã làm nhiều công việc khác, hiểu được nỗi khổ của những nghề khác, nên cậu không có một câu oán hận nào về việc đóng phim vất vả và cần sự nỗ lực.

Làm diễn viên đôi khi có thể nhận được thù lao bằng cả đời của một viên chức bình thường, cậu cũng muốn nỗ lực nhiều hơn, với thái độ chuyên nghiệp hơn để đối đãi công việc.

Hôm nay dù không có cảnh quay của cậu, nhưng Đường Phong bản thân là nhà sản xuất vẫn đến phim trường giám sát.

Hôm nay có một cảnh của Ca Trần.

Đường Phong không vì trước đây có mâu thuẫn với Ca Trần mà cố ý cắt giảm phân cảnh của Ca Trần. Ngược lại, Đường Phong còn tăng thêm phân cảnh cho đối phương, mục đích chỉ có một, đó là vai Ca Trần thực sự phù hợp với hiện trạng của giới giải trí, đầy mâu thuẫn và rắc rối.

Phân cảnh hôm nay miêu tả Ca Trần làm đại minh tinh với ánh hào quang rực rỡ, đồng thời ở nơi tối tăm khán giả và fan không nhìn thấy, cũng phải đi uống rượu, ca hát với những người được gọi là ông chủ lớn vì lợi ích và đầu tư.

Phân cảnh này thậm chí do Ca Trần tự đề xuất.

Ban đầu thì không sao, nhưng khi diễn cảnh cuối cùng, uống rượu rồi phải vào phòng vệ sinh để nôn mửa khóc thầm, không biết có phải diễn quá thật không, mà làm cho những người làm việc bên cạnh đều bị dọa sợ.

"Cậu không sao chứ?" Sau khi đạo diễn hô kết thúc, Đường Phong cũng đi tới xem.

"Không sao." Cầm khăn mặt lau nước mắt mồ hôi trên mặt, Ca Trần quay lại với nụ cười tươi, "Thế nào, diễn xuất của tôi có tiến bộ không? Cảnh này đêm qua tôi đã suy xét rất lâu, có phải rất cảm động không?"

"Cậu đã dọa sợ những người khác rồi."

Ca Trần không thèm để ý nhún vai, lau mặt xong ngồi xuống bên cạnh Đường Phong, mỉm cười chào hỏi các nhân viên công tác khác ý bảo mình không sao.

So với Ca Trần năm ngoái, người thanh niên này năm nay đã trưởng thành hơn nhiều.

Mỗi lần vấp ngã đều làm người ta nhanh chóng trưởng thành, huống chi là từ đỉnh cao rơi xuống đáy, không bò dậy được, cả đời chỉ có thể nằm dưới đáy mà thôi.

"Có cảm thấy đau lòng và khó chịu không?" Đường Phong hỏi.

"Anh có ý nói đến việc lên giường với những người khác sao?" Ca Trần cười, không để tâm nói, "Những người đó không coi tôi là gì, tôi cũng không ngu ngốc đến mức vì họ mà rơi một giọt nước mắt."

Nói đến đây, Ca Trần dừng lại một chút, nhìn chằm chằm xuống đất rồi nghiêm túc: "Tôi yêu chỉ có một người, nhưng dù có ở gần người đó thế nào, tôi chỉ có thể giả vờ như đang giao dịch với anh ấy mà thôi, sợ rằng anh ấy sẽ cảm thấy tôi rất buồn cười, nên... khi đó tôi rất ghen tị với người dám thổ lộ như anh."

Ngẩng đầu nhìn Đường Phong, Ca Trần nở nụ cười: "Nhưng chính tôi mới là người chân chính buồn cười."

"Yêu một người không hề sai, cũng chẳng có gì buồn cười cả."

"Được rồi, đừng nói những lời này với tôi, muốn khiến tôi ghen tị tới chết sao?" Từ trên ghế nhảy xuống, Ca Trần cong môi cười, cằm khẽ nhếch đầy tự tin, "Hiện tại tôi chỉ yêu chính mình."

Nếu là fan của Đường Phong hoặc người gần đây chú ý đến người đàn ông này, chỉ cần tham khảo tài liệu video của Đường Phong, bạn sẽ nhận thấy Đường Phong hầu như chỉ tham gia các chương trình của Trần Minh Húc.

Việc Đường Phong và Trần Minh Húc là bạn tốt trong giới giải trí không phải là chuyện mới, nếu bạn là người tinh ý, chỉ cần xem kỹ các chương trình của Trần Minh Húc và một số tài liệu hình ảnh, bạn sẽ nhận ra rằng hai năm trước, mối quan hệ giữa Trần Minh Húc và Đường Phong không tốt như hiện tại.

Bạn tốt chân chính sẽ không cố tình làm khó nhau trên chương trình.

Việc kết bạn với Trần Minh Húc đối với Đường Phong luôn có ý nghĩa đặc biệt. Từ việc không hiểu tại sao Trần Minh Húc lại cố ý làm khó mình trong chương trình, đến việc dần dần hiểu rõ chân tướng và giải quyết mâu thuẫn, cuối cùng trở thành bạn bè tri kỷ hiện tại.

Một trải nghiệm như vậy, đáng để viết vào kịch bản.

Phim điện ảnh "Sống lại"

Cảnh thứ tám, quay chụp bên trong.

Trần Phàm ngồi bên giường, nhúng một chiếc khăn mặt sạch vào nước rồi vắt khô, gấp lại nhẹ nhàng đặt lên trán MC Trần Minh Húc.

Chàng trai trẻ trước đây đã từng cố tình làm khó Trần Phàm trên chương trình, giờ đây nằm bệnh trên giường, nhìn Trần Phàm đến thăm mình với ánh mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp.

Trước đó Trần Minh Húc chưa từng tham gia bất kỳ bộ phim nào, nhiều nhất cũng chỉ thỉnh thoảng làm khách mời, đều là ở trong một ít phim truyền hình hài kịch.

Đây có thể xem là lần đầu tiên Trần Minh Húc đóng phim, thông qua máy giám sát của đạo diễn, có vẻ như diễn xuất của Trần Minh Húc có chút là lạ.

"Cắt!" Đạo diễn quyết định dừng lại, tiếp tục sẽ chỉ kéo dài thời gian của mọi người.

Đây là lần thứ tư đạo diễn hô dừng trong phân cảnh này hôm nay, Trần Minh Húc cảm thấy kiệt sức, nằm trên giường, nhắm mắt lại và rên rỉ đau khổ.

"Trời ơi, đóng phim khó khăn như vậy sao? Cứu tôi với!" Vẻ mặt lúc này muốn chết muốn sống, không cần diễn nhìn qua cũng là một người sinh bệnh.

"MC nổi tiếng, giờ mới biết đóng phim không dễ rồi à? Được rồi, mọi người nghỉ ngơi một chút. Đường Phong, cậu giải thích cho Trần Minh Húc một chút, nửa giờ nữa chúng ta tiếp tục."

Vỗ vai Trần Minh Húc, đạo diễn rất yên tâm giao cho Đường Phong, còn bản thân cùng mọi người khác đi sang bên cạnh xem lại cảnh quay trước đó, dường như là thảo luận về kế hoạch tiếp theo.

Đạo diễn vừa rời đi, Trần Minh Húc liền ôm cánh tay Đường Phong lắc qua lắc lại, lo lắng nói: "Làm sao bây giờ, Đường Phong, phải làm sao bây giờ?"

"Cái gì cái gì làm sao bây giờ?" Đường Phong cố ý bắt chước giọng điệu của Trần Minh Húc, cười hỏi.

Trần Minh Húc túm chặt tay áo của Đường Phong, trừng mắt tức giận nhìn người đàn ông biết rõ tình hình còn hỏi này: "Còn có thể làm gì nữa? Đây là phim của anh, tôi diễn không tốt thì anh không lo sao?"

"Có lo chứ, nhưng lo cũng vô ích. Cậu không thể trong một lúc từ không biết đóng phim trở thành diễn viên giỏi." Đường Phong vươn tay nhẹ nhàng búng lên trán Trần Minh Húc, cười rất nhẹ nhàng, không tỏ ra lo lắng về việc bốn lần liên tiếp hô dừng trước đó.

Một cảnh quay phải thực hiện đến sáu bảy lần là chuyện bình thường, huống chi Trần Minh Húc chưa có kinh nghiệm đóng phim trước đó.

"Này, anh nói như vậy thì tôi phải làm sao? Đến lúc đó vẫn không quay tốt, không chỉ làm hỏng phim của anh mà áp lực của tôi cũng lớn đấy." Trần Minh Húc lật một con mắt xem thường, tiếp tục rên rỉ nằm trên giường, giống như nửa sống nửa chết.

"Aizzz, đóng phim sao lại phiền hà khó khăn như vậy, tôi vừa nghe đạo diễn hô cắt liền buồn bực khó chịu, tim đập gia tốc, cả người cứ như sắp chết." Nói rồi mạnh mẽ xoa ngực, cứ như thể ngực rất đau vậy.

"Chỉ như vậy mà không chịu nổi sao? Vậy sau đó cậu đinhk làm thế nào?" Đường Phong cười, xoa xoa Trần Minh Húc thảm thương, "Mấy ngày trước cậu không thấy tốt sao, hôm nay bỗng dưng lại áp lực lớn như vậy?"

Mở to mắt trừng Đường Phong, ánh mắt sắc bén không hề giống của người "sắp chết", Trần Minh Húc uất ức nói: "Mấy hôm trước giống như MC ngồi trò chuyện, tôi chỉ làm công việc hàng ngày, nhưng hôm nay phải đóng vai một người bệnh, còn phải diễn cảm xúc phức tạp, vừa khó hiểu chuyện anh thay đổi, vừa phải thể hiện cơ thể không thoải mái, lại còn có chút cảm động gì gì đó."

Trần Minh Húc cảm thấy đầu mình bắt đầu đau, thảm thiết kêu lên: "A, trời ơi, tôi không biết đâu."

Vùi đầu vào gối, Trần Minh Húc như muốn trốn tránh hiện thực, y hệt đà điều chỉ lộ ra thân thể.

"Minh Húc, còn nhớ lúc cậu bị bệnh tôi đến thăm không?" Đường Phong không ép Trần Minh Húc, chỉ nhắc lại chuyện ngày hôm đó.

"Nhớ..." Giọng nói rầu rĩ từ dưới gối truyền đến.

Đường Phong kéo gối ra khỏi đầu Trần Minh Húc, nhìn thấy dáng vẻ cười của đối phương: "Vậy thì chúng ta hãy diễn lại toàn bộ chuyện đó một lần nữa, không, phải nói là nhớ lại."

. . .

Cảnh phim 《Sống lại》

Cảnh thứ tám, bên trong nhà quay chụp, lần thứ năm.

Thực ra Trần Minh Húc không biết vì sao ngày đó lại mềm lòng đi gặp Đường Phong ở đài truyền hình, vì sao sau khi đối phương nói những lời khiến mình vừa tức vừa cười, lại để Đường Phong đưa mình về nhà.

"Nhiệt độ đã hạ một chút, chúc mừng cậu không cần đi bệnh viện." Trần Phàm nhìn nhiệt kế đưa một cốc nước ấm cho Trần Minh Húc, giống như Đường Phong trước kia đã từng làm, "Uống nhiều nước một chút, ngủ một giấc thật say, đắp chăn để ra mồ hôi sẽ không sao nữa."

Trần Minh Húc nhận lấy cốc nước, cúi đầu từng ngụm từng ngụm uống, cậu nhớ lúc trước không biết mình đã uống nhầm thuốc gì, lại nghe lời Đường Phong cho đối phương địa chỉ nhà, ngoan ngoãn bị Đường Phong ấn lên giường, đắp chăn, uống thuốc, uống nước, nghỉ ngơi.

Hiện tại, cậu lại nhớ về những lúc trước đây khi Đường Phong chăm sóc, một cảm giác rất vi diệu, được người khác chăm sóc cảm giác rất ấm áp.

Quá khứ cậu đã quen với cô đơn, đã quen cuối tuần ở nhà ăn cơm một mình, đã quen một mình bị bệnh.

May thay, hiện tại cậu không còn một mình, có một người bạn ở bên cạnh.

"Rất tự nhiên." Phía sau máy giám sát, đạo diễn cười gật đầu.

Cảnh quay cuối cùng, Trần Minh Húc vào vai MC dưới sự chăm sóc của Đường Phong đi vào giấc ngủ, mà trong thực tế, người này đúng là đang ngủ.

"Bảo cậu nhớ lại, cậu nhớ đến ngủ luôn." Đường Phong phất tay ra hiệu cho nhân viên không cần đánh thức Trần Minh Húc.

Dù chỉ là một giấc mơ, vậy cũng là giấc mơ đẹp.

. . .

"Chủ tịch Tô, phóng viên Lý Đông Tây tòa soạn báo XX tới."

"Ừ, cho cậu ta vào đi."

Bàn tay cầm bút hơi dừng lại, Tô Khải Trình mặt không thay đổi tiếp tục cúi đầu xử lý công việc. Vài phút sau, cửa phòng làm việc đã bị im lặng đẩy ra.

"Cậu không biết trước khi vào phải gõ cửa sao?" Tô Khải Trình ngẩng đầu lạnh lùng nhìn phóng viên đeo cặp đen, đeo kính gọng đen như vừa từ trường học đi tới.

Phía sau kính không số là đôi mắt mang ý cười của Lý Đông Tây.

"Chủ tịch Tô, tôi cứ nghĩ giữa chúng ta không cần khách khí như vậy." Lý Đông Tây cười, đóng cửa lại rồi tiến đến trước mặt Tô Khải Trình ngồi xuống. Trong phút chốc cúi đầu lấy xuống kính đen, lộ ra khuôn mặt anh tuấn gọn gàng sạch sẽ.

Sạch sẽ gọn gàng, đó là ấn tượng đầu tiên Lý Đông Tây để lại cho người khác. Nhìn có vẻ không có gì nguy hiểm, nhưng phía sau có rất nhiều điểm giống như sát thủ.

Nhìn vào không nguy hại, trên thực tế còn nguy hiểm hơn thuốc độc.

"Ha hả, tôi không biết tôi và cậu có quan hệ gì, hay cậu nghĩ chúng ta từng lên giường vài lần là có quan hệ gì đó sao?" Tô Khải Trình hơi ngẩng cằm, trước mặt Lý Đông Tây không có gì cần phải ẩn giấu.

Tương tự, đối với Lý Đông Tây, cậu cũng không cần phải đóng vai phóng viên nhỏ mới ra xã hội trước mặt Tô Khải Trình.

"Anh bình thường hay lên giường với người khác sao?" Lý Đông Tây nghiêng người về phía trước, mắt híp lại, vẻ mặt như đang nghiên cứu.

"Tôi là Tô Khải Trình, trai hay gái trong công ty, còn có đám minh tinh kia, ai cũng đều muốn đến bên tôi, cởi quần áo cho tôi chơi."

Hơi chút kiêu ngạo, Tô Khải Trình xoay xoay bút máy trong tay, nhưng rất tiếc, khi Lý Đông Tây cười với anh, bút máy trong tay không nể tình Tô Khải Trình rơi xuống bàn.

"Ừ, cái này tôi biết." Lý Đông Tây xoay người lấy ra một chiếc máy ảnh từ cặp, đưa cho Tô Khải Trình, vừa cười vừa nói, "Tôi không ngại anh lên giường với người khác, dù sao anh cũng là đàn ông, tôi nghĩ anh cũng không ngại tôi chụp vài bức ảnh chứ nhỉ?"

"Cậu –" Tô Khải Trình nhìn vào ảnh trong máy ảnh, liên tục xem mấy tấm, sắc mặt ngày càng khó coi, đến cuối cùng là tái mét.

"Khốn nạn!"

"Cảm ơn đã khen." Khóe miệng Lý Đông Tây cong lên một tia cười nhạt.

"Cậu sẽ không cho rằng chụp những bức ảnh này có thể uy hiếp tôi chứ?" Tô Khải Trình cũng cười nhạt lại.

Trên khuôn mặt một vẻ ngây thơ lãng mạn, Lý Đông Tây vừa cười vừa nói: "Đương nhiên không, tôi sẽ chỉ ném từng người trong ảnh xuống biển, anh nghĩ cảnh sát có thể nghi ngờ tới anh không?"

"Rốt cuộc cậu muốn làm gì?!" Bàn tay cầm lấy cameras bất giác dùng sức.

Chương 61 + 62 + 63

"Muốn biết sao?" Lý Đông Tây hai tay chống lên bàn, ngoắc ngoắc ngón tay với Tô Khải Trình, "Lại đây, tôi nói cho anh."

Do dự vài giây, Tô Khải Trình nhìn ảnh chụp trên cameras, cuối cùng kìm nén xung động muốn vung nắm đấm, ghé sát lại gần.

Ở bên tai anh, Lý Đông Tây nhẹ giọng nói bốn chữ: "Tôi muốn chịch anh."

"Tự chịch cậu đi, cậu nghĩ tôi sẽ sợ cậu à?" Trong mắt lóe lên tia sắc bén, Tô Khải Trình tiện tay ném cameras mà Lý Đông Tây mang đến xuống đất, không chút e ngại nhìn thẳng vào đối phương.

"Chủ tịch Tô đương nhiên sẽ không sợ tôi." Lý Đông Tây không để ý đến cameras dưới đất, chuyển chủ đề.

"Gần đây có vài phóng viên chụp được ảnh Đường Phong ra nước ngoài với Charles. Mặc dù họ nặc danh gửi mail đến các tòa soạn lớn, nhưng trên thế giới này có một loại người gọi là hacker. Trung Quốc có câu: 'Không có bức tường nào không lọt gió', chủ tịch Tô à..." Sắc mặt Lý Đông Tây thản nhiên, tay nhẹ nhàng nắm lấy tay đối phương.

Tô Khải Trình không tránh đi, chỉ là biểu hiện có chút suy tư.

"Chuyện này tôi tạm thời sẽ giấu kín, ngài Albert sẽ không biết anh đứng sau giở trò. Thương nhân coi trọng hợp tác và lợi ích, song có vài điều kiện trông có vẻ hấp dẫn nhưng phía sau lại ẩn chứa nguy hiểm lớn." Lý Đông Tây chậm rãi buông tay đối phương.

"Vì sao?" Tô Khải Trình nhìn cậu, tại sao lại nói cho anh những điều này.

"Vừa rồi không phải đã nói cho anh rồi sao, tôi muốn chịch anh."

Khuỷu tay chống trên bàn, Lý Đông Tây mười ngón đan vào nhau, khuôn mặt mang theo nụ cười.

"Tôi sẽ không vì thế mà cảm ơn cậu."

"Tôi không cần anh cảm ơn."

"Vậy thế này thì sao?" Tô Khải Trình chống tay vào thành ghế đứng dậy, dưới ánh mắt chăm chú của Lý Đông Tây, cởi áo khoác Âu phục. Ngay sau đó, người kia lao tới, hai tay ôm lấy thắt lưng Tô Khải Trình.

Cách bàn, hai người đàn ông hôn nhau mãnh liệt.

Nụ hôn này mãnh liệt và đầy kích thích, không giống như đang hôn môi, mà giống như đang cắn xé đối phương, chỉ mong cắn xé đối phương thành mảnh nhỏ.

Mùi máu nhàn nhạt lan tràn giữa răng môi, Lý Đông Tây đã đặt người nằm lên bàn làm việc, cả hai thở hồng hộc nhìn nhau.

"Tô Khải Trình, anh thích tôi chịch anh."

"Mẹ nó, cậu nhiều lời vô ích làm gì?"

Xoay người một cái, Tô Khải Trình lật ngược tình thế đè lên Lý Đông Tây, kéo tay đối phương ấn vào bên hông mình, ám chỉ không lời.

...

Sau khi trở lại trong nước, Đường Phong đã nghĩ đến việc những người trước đó có thù oán với cậu có thể đang trả thù, ví dụ như Tô Khải Trình, chủ tịch Tô.

Nhưng điều kỳ lạ là, phía Tô Khải Trình lại đặc biệt yên ắng, không tiếp tục hợp tác với bọn họ, cũng không cố tình tung tin giả để cản trở cậu. Đường Phong chỉ có thể cho rằng, Tô Khải Trình đã nghĩ thông, hoặc có lý do nào khác.

Bất kể ra sao, hiện tại Đường Phong đang bận rộn đóng phim, vừa là nhà sản xuất vừa phải kiểm soát chi phí điện ảnh, bận rộn đến mức không còn thời gian để sống.

Tuy bận rộn với phim ảnh, những buổi họp mặt giao tiếp cần thiết cũng không thể thiếu. Không nhất thiết phải tham gia mọi bữa tiệc, nhưng ít nhất không thể vắng mặt toàn bộ.

Giới điện ảnh thực ra rất nhỏ, cơ bản trong một bữa tiệc sẽ gặp không ít người quen.

Bữa tiệc hôm nay do một công ty điện ảnh tổ chức, nhằm chúc mừng công ty này thành công mở rạp chiếu phim 3D tại nội địa. Tương lai, tương lai phim của họ quay xong sẽ phải tiến hành đưa tin ở các rạp chiếu phim lớn, lo lót quan hệ với công ty điện ảnh cũng không phải chuyện gì xấu, ít nhất khi phim ra mắt, cửa rạp chiếu phim có thể nhiều quảng bá rầm rộ hơn.

Không thích xã giao không có nghĩa là không am hiểu xã giao, nhiều năm lăn lộn trong giới giải trí, Đường Phong cũng có thể dễ dàng trò chuyện vui vẻ với các ông chủ rạp chiếu phim.

Lại nói tiếp, cũng nhờ có Charles và Lục Thiên Thần. Hai người này nhận thấy Đường Phong luôn thích ở nhà đọc sách, hoặc ra ngoài bơi lội và chơi bóng, cuộc sống chẳng có gì phong phú.

Chỉ cần có thời gian, họ sẽ đưa Đường Phong đi chơi những thứ khác, ví dụ như lần trước đi lặn, còn có chèo thuyền và các hoạt động thể thao khác.

Những hoạt động bình dân mà người khác ít khi tham gia này trong mắt những người giàu, đều là những đề tài đáng để bàn luận. Đối với người khác, họ có thể đàm luận về những chủ đề khác, điều này cũng không vi phạm nguyên tắc của họ.

"Tôi nghĩ lặn biển là một hoạt động thể thao rất tốt, cảm giác ấy thật tuyệt vời, khác biệt rõ ràng so với việc nhìn biển từ trên thuyền. Thế giới dưới nước thật sự rất đẹp, thường khiến tôi cảm thán trước sự kỳ diệu của thiên nhiên."

Đường Phong vẫn đang thảo luận về việc lặn biển với những người khác chợt nghe thấy ai đó nói về bộ phim của mình.

"Chỉ mới đi Hollywood đã nghĩ mình rất giỏi, trở về quay một bộ phim còn dùng câu chuyện của mình, đúng tự coi mình như siêu sao, chỉ là một ca sĩ nhỏ thôi, trước đây trong phim của ông đây còn không bằng một vai phụ."

Người nói chuyện không đứng gần Đường Phong, nhưng dường như đối phương uống hơi nhiều rượu, giọng nói đặc biệt lớn, không chỉ có Đường Phong, mà có lẽ nhiều người xung quanh cũng nghe thấy.

"Xin lỗi, xin lỗi, đạo diễn Vương An đã uống say."

Đạo diễn Vương An, chính là người trước đây từng từ chối Đường Phong?

"Đừng để ý đến ông ta, người này gần đây tâm trạng không tốt, cãi nhau với vợ, không có việc gì thì lên mạng chửi người." Một người bên cạnh nói với Đường Phong, "Đạo diễn lớn tính tình cũng lớn, đôi khi rất khó chịu."

"Chủ tịch Hướng rất thân với đạo diễn Vương An sao?" Đường Phong nhìn đạo diễn Vương An không xa đang bị người đang bị kéo đi, bên cạnh còn có một nữ minh tinh hơn hai mươi tuổi trông rất quen mặt đi cùng.

Đạo diễn với quy tắc ngầm và nữ minh tinh, chuyện này dù ở đâu cũng không phải là mới mẻ, Đường Phong chỉ có thể thở dài.

Đừng nói là cậu không muốn can thiệp, có muốn cũng chẳng biết phải làm gì.

"Trước đây tôi từng đầu tư vào một bộ phim của đạo diễn Vương An, đạo diễn lớn tính tình cũng lớn, aizzz." Người đầu tư này vừa lắc đầu vừa trò chuyện với Đường Phong, vô tình giải thích nguyên nhân vì sao trước đó Vương An lại ghét Đường Phong đến vậy.

"Ông ta có thành kiến với cậu, chẳng thèm hợp tác với cậu. Trước đó, ở trong giới cậu nói ông ta ức hiếp mẹ mình đã khiến ông ta rất mất hứng, bây giờ cậu lại hợp tác với đối thủ lớn nhất của ông ta là đạo diễn Trần, ông ta chắc chắn rất ghét cậu."

Tiểu Vũ ở phía bên kia nghe thấy một chút động tĩnh liền nhanh chóng chạy tới. Trải qua hai năm mài giũa, cô gái trẻ ngày nào giờ đã trở thành một người phụ trách giỏi giang.

"Có chuyện gì vậy, Đường Phong?" Cô gái mặc một chiếc váy đen, trang phục gọn gàng không mất đi sự nữ tính, tay cầm ly champagne, nhanh chóng chạy tới.

"Không có chuyện gì." Đường Phong vươn tay nhẹ nhàng ôm cô, vừa cười vừa nói, "Chỉ là biết thêm một vài chuyện không quá quan trọng thôi."

. . .

Cần phải vất vả đóng phim như vậy không?

Mặc dù Lục Thiên Thần và Charles không nói rõ, nhưng Đường Phong vẫn cảm nhận được sự nghi ngờ của hai người.

Cần, thực sự rất cần.

Không chỉ vì đam mê với công việc này, mà càng bởi vì cậu không muốn làm những người quan tâm đến mình thất vọng.

Khi mùa đông đến tuyết ngày càng dày, lễ Giáng Sinh cũng đang dần đến gần.

Đứng trước tủ kính, Đường Phong nhìn những vật phẩm trang sức tinh xảo bên trong suy nghĩ xem nên mua gì cho Charles và Lục Thiên Thần. Đối với hai người này, có lẽ không thiếu thứ gì.

Vật phẩm đắt tiền? Cà vạt, dây lưng, quần áo hàng hiệu?

Không cần thiết, Charles và Lục Thiên Thần hầu như đều mặc hàng hiệu.

Tự mình làm thủ công?

Đường Phong cúi xuống nhìn tay mình, rồi nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ này, không có thời gian, hơn nữa cũng không biết làm.

"Nên mua cái gì đây, thứ mà Lục Thiên Thần và Charles muốn nhất và thích nhất..." Người đàn ông thì thầm tự nói.

Điện thoại di động rung lên, ánh mắt Đường Phong vẫn dính trên tủ kính, vội vàng lấy điện thoại từ trong túi áo ra, là số điện thoại lạ ở địa phương, cậu nhận cuộc gọi.

"Alo, xin chào."

【Tuyết mùa đông dưới chân em trông cũng có vẻ ảm đạm đi rồi】 Lời dạo đầu thật... Văn nghệ.

"Tôi đâu phải bóng đèn." Lấp lánh đến mức tuyết trắng cũng trở nên u ám.

【Tôi rất mong đợi bộ phim của em】

Cuối cùng cũng nói được một câu cậu có thể hiểu.

"Cảm ơn." Đường Phong hạ mắt xuống, mím môi, rồi nhịn không được hỏi, "Số điện thoại này... Anh đang ở thành phố S sao?"

Đường Phong không biết phải hình dung mối quan hệ của mình với Albert như thế nào. Đối với người đó, cậu không phải là hoàn toàn không có cảm giác, song lại không giống như với Charles và Lục Thiên Thần có cảm giác an tâm và tình yêu nồng đậm như vậy.

Albert, luôn luôn rất lơ lửng.

Lần trước khi rời đi, không nói một lời nào. Bây giờ, lại gọi điện thoại.

Cậu đã từ bỏ việc đấu tranh với Albert.

"Cùng nhau xem tuyết đi, Đường."

Giọng nói bỗng vang lên phía sau, Đường Phong quay người lại liền thấy người đàn ông cách đó không xa, trong tay vẫn còn cầm điện thoại di động, mặc một chiếc áo khoác dài màu ka-ki, đứng đó với hơi thở còn lạnh hơn băng tuyết.

Albert, vẫn như trước kia khiến người ta cảm thấy thần bí.

Chỉ khác ở chỗ, lần này bên cạnh người đàn ông tóc vàng mắt xanh đó còn có một cô bé với mái tóc sậm màu.

"Annie!" Thực sự là một sự bất ngờ.

"Chú Đường." Bé Annie dường như rất muốn chạy tới bên Đường Phong, nhưng lại cố gắng nhịn xuống, không dám cãi lời bố.

Albert nhẹ giọng nói: "Đi đi."

Được bố cho phép, cô bé mới chạy vội tới, hờn dỗi nhẹ nhàng dùng nắm tay nhỏ bé đánh lên ngực Đường Phong: "Chú cũng không đến thăm con!"

"Chú xin lỗi." Đường Phong mỉm cười bế cô bé 5 tuổi lên.

Người đàn ông chạm vào ánh mắt của Albert, và anh ta chỉ nói một câu: "Tôi đã hứa với em, sẽ mang Annie đến gặp em."

Đây là lời hứa của anh.

Đôi mắt sáng ngời như đã được ngâm qua nhiều lần trong làn nước suối trong vắt, ánh lên vẻ mong đợi khiến người ta không khỏi bật cười. Dù ánh mắt lộ ra vẻ tung tăng như sắp nhảy ra, nhưng bé Annie vẫn lẳng lặng đứng, không giống như những đứa trẻ khác, thấy đồ chơi đẹp bày khắp gian phòng thì liền bỏ qua mọi thứ mà chạy vào.

Một đứa trẻ mới 5 tuổi nhưng đã có sự tự giác như vậy, nghĩ lại cách Albert đã dạy dỗ Annie, Đường Phong cảm thấy có chút yêu thương.

Dù biết rằng làm con gái của Albert, Annie sinh ra đã có được tài phú và sự hưởng thụ mà những đứa trẻ khác không có, đồng thời cũng phải chịu đựng sự giáo dục nghiêm khắc mà không đứa trẻ nào phải trải qua.

Về điểm này, Đường Phong không thể can thiệp. Đôi khi, trong mắt cậu, việc giáo dục này có phần quá mức đối với trẻ nhỏ, nhưng đó cũng là cách để Annie có thể tự bảo vệ mình sau này.

Albert tuy có phần cổ quái, nhưng về mặt phân tích lí lẽ thì hiểu biết hơn cậu nhiều. Một người có thể thành công cũng không phải là không có lý do.

"Đi đi, thích gì thì chọn, coi như là quà xin lỗi của chú Đường." Đường Phong nửa ngồi xổm bên cạnh bé Annie, giọng nói ấm áp như ánh đèn trong phòng.

Bé Annie len lén nhìn bố bên cạnh không nói gì, sau khi người đó nhẹ nhàng gật đầu, cô bé mới nở nụ cười rạng rỡ của một đứa trẻ, nhảy nhót chạy tới một loạt kệ bày vật phẩm trang sức tinh xảo.

"Đến từ bao giờ?" Nhìn bé Annie cùng nhân viên cửa hàng đi chọn quà, Đường Phong cũng đứng lên.

Ngoài trời, tuyết lại bắt đầu rơi, từng bông tuyết trắng như lông chim thiên nga bay qua từ bầu trời trong lúc lơ đãng, nhẹ nhàng lơ lửng rơi xuống mặt đất thành phố lạnh giá, mang đến cho mùa đông lạnh lẽo này một phần mềm mại.

Trên kính thủy tinh phủ một lớp sương trắng mỏng, hai người đàn ông ngồi trong cửa hàng nhỏ có trang trí rất khác biệt. Nhân viên cửa hàng nhiệt tình mang cà phê nóng hổi đến, Đường Phong cũng không quên nhờ họ mang cho Annie một cốc cacao nóng.

Cửa hàng nhỏ mang phong cách cổ điển này thu hút không ít ánh mắt người qua đường, tiếc rằng họ chỉ có thể nhìn từ bên ngoài. Thỉnh thoảng có người muốn bước vào, nhưng liền bị nhân viên cửa hàng lịch sự ngăn lại. Từ lúc Albert bước vào, biển "Close" đã được treo lên.

Albert vốn dĩ không thích náo nhiệt, không thích chia sẻ, phong cách trước sau như một.

"Hôm trước." Tay trái nâng lên tách cà phê nhấp một ngụm, trên người mặc quần áo màu sẫm, dưới ánh sáng mái tóc vàng rực rỡ, người này vẫn toát lên vẻ ưu nhã như một vị quý tộc.

Không, Albert vốn đã là một quý tộc.

"Là vì công việc hay là..."

Đường Phong chưa nói hết câu, Albert đã đáp: "Không, là vì em."

Khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt Albert nhanh chóng bị tiếng cười của bé Annie thu hút. Annie hình như bị một con búp bê gỗ hấp dẫn, cầm trong tay không muốn buông, đồng thời ánh mắt lại rơi vào một con búp bê vải khác: "Cũng là vì con bé."

Trong cửa hàng, hương đàn hương nhè nhẹ lan tỏa trong không khí, hòa quyện với cái lạnh mùa đông và hơi ấm từ hơi thở con người, dưới ánh đèn màu ấm, mọi thứ đều trở nên yên bình và ấm áp.

Ngón tay Albert nhẹ nhàng lướt qua mép tách cà phê sứ trắng, khẽ nói: "Hai người đều là người rất quan trọng với tôi."

Đường Phong có chút kinh ngạc.

Không ngờ lại nghe được những lời như vậy từ Albert.

"Hãy cùng tôi chứng kiến Annie lớn lên." Ngón tay Albert rời khỏi mép tách, di chuyển nhẹ nhàng trên khăn trải bàn thêu hoa văn cổ điển, không nắm lại cũng không đặt xuống, chỉ khẽ chạm vào.

Chạm xong, lại chậm rãi thu tay về.

"Tôi..."

"Không cần vội trả lời tôi."

"Albert..."

"Tôi biết em không thể buông bỏ hai người kia, nhưng em biết điều mà người đánh chuông mong muốn nhất là gì không? Không phải là nhìn thấy Esméralda chết đi, mà chỉ muốn thấy người từng cho anh ta nước uống được hạnh phúc, mà anh ta có thể lén lấy một chút hạnh phúc từ đó."

Ánh mắt khi nhắm và mở, dường như đang ám chỉ một điều gì đó.

Ở phía bên kia, bé Annie một tay cầm búp bê gỗ, một tay cầm búp bê vải, hô lên với Đường Phong: "Chú Đường."

Vẻ mặt cô bé đầy khó hiểu và do dự, nhìn qua nhìn lại giữa hai con búp bê, như không biết chọn cái nào để Đường Phong tặng, lời cô bé nói giống như lặp lại những gì Albert vừa nói.

"Con có thể chọn cả hai không? Con thích cả hai, con không muốn chọn một trong hai." Nói rồi cô bé ôm chặt hai con búp bê vào ngực, không muốn buông.

Albert thay Đường Phong trả lời: "Đương nhiên có thể, chú Đường rất vui lòng tặng con cả hai con búp bê, đúng không?" Câu hỏi cuối cùng, Albert nhìn về phía Đường Phong.

Không ai có thể từ chối ánh mắt mong đợi của một cô bé đáng yêu.

"Đương nhiên." Đường Phong mỉm cười nói.

Lúc rời khỏi cửa hàng, chủ cửa hàng vẫn còn đứng ở cửa, nhiệt tình nói lời tạm biệt với bọn họ. Cửa hàng nhỏ ấm áp lại đặc biệt như vậy, đúng là khiến người ta có cảm giác yêu thích.

"Hình như chủ cửa hàng quen anh?" Đường Phong sóng vai cùng Albert đi bộ, cậu nhớ không lầm thì khi họ vừa bước vào, Albert chưa nói một lời nào mà chủ cửa hàng đã mỉm cười và treo biển "Close".

"Cậu có ấn tượng gì về anh ta không?" Albert vừa nói chuyện, hơi nóng từ miệng thở ra tạo thành một màn sương trắng nhàn nhạt.

Bé Annie đang ngủ, Albert sai người đưa cô bé về nhà, đối với một đứa trẻ, 10 giờ tối cũng đã là muộn.

"Nhìn qua rất ôn hòa, lễ phép, là một người từng trải." Tuy không nói chuyện nhiều với chủ cửa hàng, song có thể thấy từ ánh mắt đối phương rằng chủ cửa hàng cũng có một quá khứ phong phú.

"Anh ta từng là thủ hạ của tôi. Ba năm trước, ở lại đây mở một cửa hàng." Albert nói đến một nửa, như nhớ ra điều gì đó, liền cho tay vào túi áo của Đường Phong, nắm lấy bàn tay có chút lạnh của cậu, tuy tay Albert cũng không ấm lắm.

"Anh ta cũng là một sát thủ?"

"Đúng vậy."

"Anh đồng ý để anh ta rời đi?" Đường Phong không hiểu nhiều về giới mafia, nhưng cậu biết rằng không dễ dàng để một thủ hạ rời đi như vậy.

"Tôi không đáng sợ như em tưởng tượng đâu."

Bước chân họ chậm lại, vừa lúc đứng dưới ánh đèn đường, ánh sáng dịu dàng chiếu xuống, bóng của hai người gần như kề sát vào nhau trên mặt đất.

Người đàn ông này trong mắt người ngoài là một nhân vật nguy hiểm, đáng sợ và không dễ tiếp cận. Nhưng lúc này đây, người đàn ông nguy hiểm đang đứng trước mặt Đường Phong, rất gần, còn nắm tay cậu.

Có thể thở, có thể cười, thỉnh thoảng cũng lộ vẻ tức giận.

"Tôi biết mà." Đường Phong gật đầu, phía sau bị bị kéo vào một cái ôm chặt từ phía sau, bước chân lảo đảo ngực chạm ngực với Albert/

"Giáng Sinh vui vẻ." Albert thì thầm bên tai Đường Phong.

Khóe miệng hơi cong lên, cậu cũng ôm lại người đàn ông vốn rất cô đơn này: "Giáng Sinh vui vẻ."

"Tặng anh một món quà đi."

"Anh muốn gì?"

"Mười năm sau, nói rằng em yêu tôi."

. . .

Không biết là trùng hợp hay cố ý, tập tiếp theo của 《Thiên Tử》 lại được quay cùng thời điểm với bộ phim 《Sống Lại》 mà Đường Phong làm nhà sản xuất. Tuy 《Thiên Tử》 hướng đến thị trường Hollywood, còn 《Sống Lại》 nhắm vào thị trường nội địa, nhưng lịch công chiếu của cả hai bộ phim cũng không chênh lệch nhau nhiều.

Dù sao cũng là siêu sao không có đầu tư lớn không có sức ảnh hưởng vượt trội, càng không có kỹ xảo điện ảnh đặc sắc, Đường Phong chỉ hy vọng bộ phim sẽ nhận được danh tiếng tốt. Về phần doanh thu phòng vé, đó chỉ là chuyện phụ.

Có doanh thu phòng vé thì đương nhiên là tốt, vì bộ phim là kết quả của sự nỗ lực không ngừng của cả đội ngũ, nếu thành tích tốt mọi người có thể được thưởng thêm.

Nếu doanh thu phòng vé không tốt cũng không sao, miễn sao không lỗ là được. Đường Phong, với tư cách là nhà sản xuất, chỉ đảm nhiệm việc đầu tư, không lấy một phần thù lao nào, mà chỉ chia phần doanh thu phòng vé cùng với các nhà đầu tư khác.

Làm như vậy giúp giảm áp lực chi phí rất lớn ở giai đoạn chuẩn bị cho bộ phim, bằng không với mức thù lao gần 10 triệu đô la hiện tại của cậu, chỉ riêng thù lao của cậu cũng đã vượt quá chi phí làm phim.

Giáng Sinh, ngày lễ không thuộc về phương Đông dần dần lan tỏa khắp mảnh đất này.

Nếu tính kỹ, rất nhiều ngày lễ phương Tây đã được người phương Đông biết đến, ngoài Giáng Sinh, lễ Tình Nhân cũng là một trong những ngày lễ được ưa chuộng nhất.

"Mọi người thích ăn tết, thực chất là vì muốn tìm một lý do để thả lỏng, ăn những món ngon mà bình thường không được ăn, hoặc mượn cơ hội để tụ họp cùng bạn bè ít khi gặp, và tất nhiên là không thể thiếu hẹn hò." Charles mặc áo lông cừu trắng, vừa bưng đĩa thức ăn vừa phát biểu quan điểm của mình.

Nếu một ngày không cho anh nói chuyện, chắc anh sẽ nghẹn mà chết mất.

"Vậy tại sao anh lại muốn làm lễ Giáng Sinh?" Đường Phong bưng đĩa thức ăn từ phòng bếp đi ra. Tuy rằng tay nghề nấu nướng của Lục Thiên Thần cũng tạm được, nhưng Đường Phong vẫn quyết định gọi đồ ăn ngoài. Nếu không, chờ đến khi Lục Thiên Thần chuẩn bị xong bữa ăn, chắc cậu và Charles đã đói đến chết rồi.

"Vì anh có thể nhận được quà từ tình yêu tặng cho anh." Charles cười vui vẻ, cọ cọ bên cạnh Đường Phong, "Cục cưng thân yêu ơi, quà của anh đâu?"

Lục Thiên Thần đi theo sau Đường Phong, đem thức ăn nóng từ phòng bếp ra, cũng tò mò nhìn sang.

"Ngày mai và ngày kia em đều nghỉ." Đường Phong ngồi xuống, cười đầy ẩn ý.

Trong thực tế, Đường Phong từng tham gia vào một chương trình huấn luyện siêu sao do Tô Khải Trình và Lục Thiên Thần cùng tổ chức, tương tự, trong bộ phim, nhân vật Trần Phàm cũng tham gia vào một chương trình huấn luyện đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời của chính minh.

Câu chuyện trong phim khác với đời thực, điểm chung là họ đều là những diễn viên trong cuộc đời của chính mình.

Khi quay cảnh này, Đường Phong đã thảo luận với các biên tập viên và quyết định tái hiện một số tình cảnh như khi cậu tham gia chương trình huấn luyện siêu sao. Theo kịch bản, người lên sân khấu tương đối nhiều, ví dụ như các huấn luyện viên của chương trình vào thời điểm đó.

Đường Phong rất vui mừng khi chỉ thử liên lạc với một số thầy giáo, trong đó có Larry - người đã dạy khóa biểu diễn cho cậu, không ngờ toàn bộ mọi người đều đáp ứng.

Còn nhớ cuộc thi cuối cùng của khóa biểu diễn, khi mà tất cả đều phải chọn một bài hát và diễn xuất không lời từ đầu đến cuối. Trong bộ phim 《Sống lại》, cảnh này cũng được tái hiện.

Với chiếc quần đen và áo T-shirt xám đậm quen thuộc, Đường Phong đứng một mình trong căn phòng lớn trống trải, quay lưng về phía màn ảnh, sắc trời ngoài cửa sổ một mảnh u ám, những cành cây dày đặc lộ ra sắc xám đen.

Trong căn phòng rộng lớn đó, cậu trông càng cô đơn và nhỏ bé. Bóng lưng của cậu trên màn ảnh đã là bức tranh mở đầu tiết lộ ca khúc, một lần nữa vẽ lên từng nỗi đau xót và bi thương.

Những ca từ khi đó, chắc hẳn nhiều người vẫn còn nhớ:

"I want love, but it's impossible"
(Tôi muốn yêu, nhưng điều này là không thể.)

"Man like I already tired of the feelings of failure"
(Đàn ông như tôi từ lâu đã chán ghét tình cảm thất bại...)

Người đàn ông trên màn ảnh nhẹ nhàng mấp máy đôi môi hơi nhợt nhạt, đôi mắt dưới hàng lông mày rậm chứa đựng một thế giới mà cậu nhìn thấy: cành cây đen kịt, bầu trời tối tăm không ánh nắng, những khu nhà cao tầng phồn hoa nhưng trống rỗng, cùng với một người đàn ông cất giọng: "Tôi muốn yêu".

...

"I can't love, I have covered all over with cuts and bruise"
(Tôi không thể yêu, toàn thân tôi đã tràn đầy thương tích.)

"Apart from the cold and old wounds, I have no feeling"
(Ngoại trừ lạnh giá và vết sẹo cũ, tôi đã không còn cảm giác.)

"My heart have been dead"
(Trái tim tôi đã như tro nguội.)

...

Trần Phàm trong bộ phim khao khát tình yêu, Đường Phong ngoài đời đã tìm thấy tình yêu. Trong hai năm, phim và đời thực dường như đã hòa quyện vào nhau.

Có lẽ trời đã nghe thấy tiếng lòng của Đường Phong, mỗi biểu cảm nhỏ bé ấy đều toát lên cảm xúc, cuối cùng mang đến cho cậu tất cả những gì mà ở kiếp trước cậu không có: tình yêu và sức khỏe.

Mỗi bộ phim đều có một kết cục, 《Sống lại》 cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, Đường Phong không muốn nhân vật Trần Phàm trong phim có một kết thúc rõ ràng quá sớm.

Nhân vật chính trong phim có nhiều điểm tương đồng với Đường Phong ngoài đời, từ những ngày đầu khó khăn với hai bàn tay trắng từng bước vươn lên, được chủ tịch Lục Thiên Thần và các đồng nghiệp công nhận, không ngừng trau dồi diễn xuất và được các đạo diễn quốc tế ưu ái.

Kết cục như vậy đối với một bộ phim là hợp lý.

Trần Phàm đứng trên cầu thang, quay đầu lại nhìn thành phố đã từng mang đến cho cậu bao nhiêu đau khổ và thất vọng, cuối cùng cũng giúp cậu đứng lên và nở một nụ cười.

Màn ảnh rơi vào khuôn mặt tràn đầy tự tin của cậu, người đàn ông ngồi trên máy bay đến Hollywood, dưới ánh nắng rực rỡ, biển xanh và bầu trời xanh thẳm, tương lai dường như sáng lạn.

Ở cuối phim, không cần thiết phải nói rõ liệu Trần Phàm có thành công tại Hollywood hay thất bại mà quay về, chiếc máy bay bay đến Hollywood giống như là biểu tượng của hy vọng, mãi mãi rực rỡ và sáng chói.

Bất kể kết cục của Trần Phàm thế nào, quá trình từ thất bại vươn lên đã khiến cậu trở thành một người thành công.

Với điện ảnh mà nói, Đường Phong trong thực tại vẫn tiếp tục con đường sự nghiệp của mình. Giống như khi cậu bước lên máy bay để đến Hollywood, lòng đầy tự tin, cậu có thể quay được vài bộ phim làm cho tên tuổi nổi lên, hoặc cũng có thể sẽ gặp phải những biến cố trong giới giải trí dẫn đến sự nghiệp rơi xuống đáy.

Phim đã kết thúc, song cuộc sống vẫn tiếp tục.

Vào mùa xuân năm thứ ba sau khi sống lại, bộ phim 《Sống Lại》do Đường Phong lần đầu làm nhà sản xuất, đã hoàn thành quá trình quay.

Cùng lúc đó, phần tiếp theo của 《Thiên Tử》 cũng hoàn thành vào tháng thứ hai sau khi 《Sống Lại》 đóng máy.

Quay xong phim không có nghĩa là công việc đã xong, ít nhất đối với một nhà sản xuất kiêm diễn viên như Đường Phong, công việc tiếp theo mới là quan trọng nhất: quảng bá phim khắp nơi trên thế giới.

Tại nội địa, việc tuyên truyền chủ yếu do nhân viên phòng làm việc và nhà phát hành đảm nhận, chủ yếu là đưa lên một số quảng cáo và hoạt động truyền thông đơn giản. Nhưng đối với thị trường quốc tế, Đường Phong phải tự mình đảm nhận vai trò này.

Đối với khán giả trong nước, điểm khác biệt duy nhất giữa 《Thiên Tử》 và các phim Hollywood khác chính là diễn viên chính là một người Trung Quốc gốc. Trong phim, giống như một số phim hoạt hình có nhiều yếu tố Trung Quốc đan xen, tuy nhiên, về mức độ nổi tiếng và ảnh hưởng của Đường Phong với tư cách là diễn viên chính ở Mỹ, nếu không phải khán giả Mỹ có lẽ đều không đoán được.

Nếu như hai bộ phim trước đã giúp Đường Phong đạt được sự công nhận trong giới điện ảnh, thì bộ phim thương mại 《Thiên Tử》 đã mang lại cho cậu sự công nhận từ khán giả. Doanh thu phòng vé có thể không nói lên tất cả, nhưng ít nhất cũng cho thấy nhiều người mua vé vào rạp, đã biết đến cái tên Đường Phong.

Với cơ sở danh tiếng sẵn có, Đường Phong đã rất thuận lợi khi bàn bạc về việc tham gia một số chương trình tại Mỹ.

Hôm nay, Đường Phong có một cuộc phỏng vấn đơn giản. Chương trình này rất ngắn, chỉ khoảng 15 phút, nhưng rất được khán giả Mỹ ưa chuộng.

MC là một phụ nữ, đồng thời cô cũng công khai là người đồng tính, đang có một mối quan hệ ổn định, rất được lòng giới nghệ sĩ, và là một MC có sức hút riêng.

Có lẽ vì trước đó Đường Phong đã từng dính vào scandal đồng tính với Charles, nên nữ MC này tỏ ra khá thân thiện với cậu.

"Tôi biết cậu sẽ trở lại! Tôi biết mà! Mọi người nói có đúng không?!" Vừa mở màn, nữ MC mặc trang phục trung tính đã cười sảng khoái và tiến đến ôm Đường Phong.

Khán giả trong trường quay lập tức vỗ tay và reo hò nhiệt liệt.

"Đương nhiên, tôi sẽ trở lại," Phối hợp với nữ MC, Đường Phong mỉm cười và vẫy tay chào khán giả.

Tiếng vỗ tay lại vang lên làm ù cả tai. Nữ MC chỉ đứng cười bên cạnh, thỉnh thoảng làm vài biểu cảm bất đắc dĩ.

"Được rồi, được rồi, các bạn định vỗ tay suốt 15 phút luôn sao? Nói thật là tôi không bận tâm đâu, tôi có thể ngồi ngẩn ngơ 15 phút, sau đó vẫn nhận lương."

Ý bảo khán giả bình tĩnh lại, nữ MC kéo Đường Phong ngồi xuống sofa: "Lâu rồi tôi không nghe thấy tiếng vỗ tay nồng nhiệt như thế. Tôi thề là họ yêu cậu đến chết mất. Trời ạ, dạo này cậu đi đâu vậy? Nghe nói cậu vừa quay một bộ phim, còn dựa trên chính cậu?"

Nữ MC nhanh chóng dẫn dắt câu chuyện vào phim mới của Đường Phong.

"Đúng là vậy."

"Ôi, trời ạ! Nghe thật thú vị, tôi là fan cứng của cậu đấy, cậu biết không? Hơn hai năm trước cậu vẫn là một kẻ chạy cờ, ha ha, tha thứ cho tôi nói vậy nhé."

"Không sai, đúng là thế. Lúc đó tôi chưa có danh tiếng gì, nhà ở cũng phải đi thuê." Dừng lại một chút, Đường Phong bất ngờ ngồi ngay ngắn và cười nói với khán giả, "Nhưng giờ tôi đã nổi tiếng, còn định mua một biệt thự cho mình. Muốn biết tôi làm thế nào sao? Khi phim công chiếu, hãy đến rạp xem!"

Trên chương trình, Đường Phong rất thích tạo ra những trò đùa, cậu không có gánh nặng gì, chỉ muốn mình vui vẻ và mong khán giả cũng cảm thấy vui.

"Tôi nhất định phải đi xem, nhất định phải đi xem dáng vẻ đáng thương của cậu trước khi nổi tiếng." MC cùng khán giả cười ầm lên.

15 phút ngắn ngủi, Đường Phong cố gắng tận dụng thời gian để quảng bá phim của mình, đồng thời cũng phối hợp với MC để tạo không khí vui vẻ. Có lẽ đây là lý do chương trình này dù ngắn nhưng lại rất được ưa chuộng. 15 phút khiến MC và khách mời đều phải thể hiện tốt nhất, và kết quả là khán giả luôn muốn kéo dài thêm, cảm thấy chưa đủ.

Giống như Trần Minh Húc phải ghi hình xong chương trình cả tuần trong hai ngày, chương trình của nữ MC cũng ghi hình liên tục trong vài giờ để có thể chọn ra những phần tốt nhất cho chương trình phát sóng, và còn dư tài nguyên để ứng phó với những tình huống bất ngờ, chẳng hạn như MC bị bệnh không thể ghi hình và các sự cố khác.

Vì vậy, ở hậu trường chương trình, rất có thể thường xuyên gặp được một số người quen.

Không biết có phải trùng hợp không, sau khi Đường Phong quay xong chương trình và rời khỏi sân khấu, cậu liền gặp được một diễn viên khác cũng đang tuyên truyền cho bộ phim 《Thiên Tử 2》.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ