Chương 64 - 69 (Quyển 4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 64 + 65 + 66

"Có thể ký tên cho chúng tôi được không?"

"Đương nhiên là được."

Ở hậu trường của chương trình, mấy nhân viên công tác cẩn thận hỏi Đường Phong. Lúc này, tuy vẫn là giờ làm việc của họ, với Đường Phong thì đây không phải là giờ làm việc của cậu.

Là một ngôi sao, Đường Phong có thể từ chối yêu cầu của họ, nhưng cậu không có lý do gì để từ chối họ cả.

Có lẽ bởi vì sự ảnh hưởng của bộ phim Thiên Tử quá lớn, những nhân viên công tác này đều cầm trên tay ảnh chụp và áp-phích của Đường Phong trong phim Thiên Tử.

Ngay khi áp-phích của Thiên Tử xuất hiện, nó đã nhận được đánh giá rất tốt từ nhiều người. Tổng thể thiết kế lấy cảm hứng từ phong cách vẩy mực đậm chất nghệ thuật, Đường Phong để tóc dài, như những dòng nước mực chảy, đôi mắt trong vắt của cậu như nhìn thấu cả thế gian đầy hỗn loạn. Sự im lặng của cậu tạo ra một cảm giác chấn động khó tả cho người xem.

Cái gọi là sức hút từ ánh mắt, chính là như vậy.

Khi Đường Phong ký tên và chụp ảnh chung với mấy nhân viên công tác, cậu chú ý đến một người Hoa đang ngồi trò chuyện với những người khác. Trong một đám người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, người Hoa tóc đen mắt đen rất dễ thấy, nhưng Đường Phong không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đối phương cũng là nhân viên của đài truyền hình.

Chỉ đến khi cậu nghe người Hoa kia nhắc đến phần tiếp theo của bộ phim Thiên Tử trong cuộc trò chuyện, cậu mới tỉ mỉ quan sát đối phương. Lúc trước cậu chỉ liếc nhìn qua, nhưng giờ khi nhìn kỹ, đối phương mặc đồ hiệu mà không phải là trang phục mà nhân viên công tác bình thường có thể mua nổi.

Điều quan trọng hơn là khi vừa nói chuyện, vừa gỡ mũ lưỡi trai trên đầu ra, dưới mũ là mái tóc nối dài.

Nghĩ lại lúc trước Đường Phong ký tên cho mấy nhân viên công tác, họ cầm trên tay áp-phích của phần một Thiên Tử, nếu như Đường Phong là diễn viên chính của phần hai, ít nhiều cũng sẽ cảm thấy có chút xấu hổ.

Trước khi Thiên Tử được công chiếu, tên tuổi của Đường Phong trong giới không được biết đến nhiều, chỉ một bộ phận nhỏ biết cậu diễn xuất tốt, nhưng sự nổi tiếng thực sự chỉ đến sau khi phim được phát hành.

Giờ đây, diễn viên chính của Thiên Tử phần hai cũng giống như Đường Phong lúc trước, trước khi thực sự thành công, không nhiều người chú ý đến anh ta.

Là một tiền bối, cũng như vì cùng là người Hoa, Đường Phong tự thấy nên chủ động chào hỏi đối phương.

"Mái tóc rất đẹp, đây có phải là tạo hình trong phim mới không?" Đường Phong bước tới, như thường ngày gương mặt mang nụ cười, nhìn qua rất hiền hòa.

Vì đối phương cũng là người Hoa, Đường Phong theo thói quen mở miệng nói tiếng Trung.

"Anh đang nói gì thế? Tôi không hiểu, anh có thể nói tiếng Anh không?" Nhưng rõ ràng đối phương không hiểu tiếng Trung, trả lời Đường Phong bằng một câu tiếng Anh lưu loát.

"Xin lỗi..."

"Xin lỗi gì chứ, anh nghĩ tôi có tóc đen mắt đen như anh thì sẽ hiểu tiếng Trung, hay là anh đang chế giễu tôi, một người đóng vai anh hùng phương Đông mà lại không hiểu nổi một câu tiếng Trung?"

Ngắt lời Đường Phong, chàng trai nhìn qua có vẻ không vui, những nhân viên công tác trước đó vây quanh Đường Phong để xin chữ ký và chụp ảnh khiến người này cảm thấy không thoải mái.

"Tôi không có ý đó, chỉ là vừa từ Trung Quốc đến, thấy người có tóc đen mắt đen nên cảm thấy thân thuộc hơn." Đường Phong không tức giận, cậu thanh niên này không khác mấy so với những thanh niên ở Mỹ, có lòng tự tôn cao và cũng có một chút bốc đồng.

Vì bộ phim đầu tiên thành công, phần tiếp theo càng được nhiều người chú ý, diễn viên chính của phần này chắc chắn chịu áp lực không nhỏ.

Giống như dây đàn bị kéo căng, chỉ cần chạm nhẹ là có thể đứt, cũng giống như lý trí của con người, rất khó kiểm soát.

Đường Phong không thể yêu cầu một thanh niên chưa có nhiều kinh nghiệm xã hội phải hành xử chín chắn như mình. Mâu thuẫn giữa cậu và nhà sản xuất Thiên Tử không liên quan gì đến chàng thanh niên này.

"Tôi từ nhỏ đã lớn lên ở Mỹ, tuy bố tôi là người Trung Quốc, nhưng tôi chưa bao giờ về đó và cũng không biết tiếng Trung." Có lẽ vì thái độ của Đường Phong tạo thiện cảm, cậu thanh niên này đã nhanh chóng dịu lại.

Nói rằng từ nhỏ đã sống ở Mỹ, thấy một người có tóc đen mắt đen giống mình, ít nhiều cũng sẽ cảm thấy thân thuộc.

"Nhân lúc có cơ hội, cậu nên quay về xem thử, ở đó có rất nhiều cảnh đẹp." Đường Phong ngồi bên cạnh chàng thanh niên, nhanh chóng bắt chuyện, "Cậu sẽ xuất hiện trên chương trình vào lúc nào?"

"Hai tiếng nữa." Cậu thanh niên hít một hơi sâu, có chút mệt mỏi nói, cậu thanh niên đến quá sớm, thảo nào lại gặp được Đường Phong.

Có lẽ đài truyền hình cũng không ngờ người này lại đến sớm như vậy. Dù sao, khi hai diễn viên chính của hai bộ phim chạm mặt nhau, không thể tránh khỏi có chút gượng gạo.

Tuy trước đó họ không quen biết, thì cũng sẽ bị truyền thông mang ra so sánh và bị ảnh hưởng bởi những lời bàn tán từ khán giả và người hâm mộ. Đường Phong đã không còn ở độ tuổi để bị dư luận tác động, song với một người trẻ tuổi, rất khó để có được sự trưởng thành về tâm lý như vậy.

Giống như khi còn nhỏ bố mẹ thường so sánh mình với những đứa trẻ khác, điều đó chẳng liên quan gì đến đứa trẻ kia, nhưng bản thân vẫn luôn có ấn tượng không tốt với nó.

"Mấy ngày nay công việc tuyên truyền thật sự mệt mỏi, cậu dự định đi đâu tiếp theo?" Đường Phong lúc này không định đưa ra lời khuyên như một tiền bối cho đối phương, điều đó cũng không phải là lựa chọn tốt.

Đường Phong chỉ trò chuyện với đối phương một chút mà thôi.

"Chưa biết, có thể là Los Angeles hoặc Anh." Chàng thanh niên nhìn người đàn ông bên cạnh với cử chỉ bình tĩnh, trong lòng bỗng nhiên có chút khó chịu.

"Nghe nói lần này anh tới để tuyên truyền cho phim mới?" Cậu hỏi.

"Đúng vậy, lần đầu tiên tự mình làm nhà sản xuất."

"Tôi đã từng xem một bộ phim của anh, anh diễn rất tốt, nhưng tôi sẽ không để mình bị ảnh hưởng. Chúc phim của anh thành công với doanh thu phòng vé." Cậu thanh niên cười cong môi, vươn tay ôm lấy Đường Phong.

Có chút ngạc nhiên, Đường Phong vẫn nhẹ nhàng vỗ vai đối phương: "Cảm ơn, cậu cũng vậy."

. . .

Sáng hôm sau, báo chí đã đăng ảnh chụp Đường Phong và chàng thanh niên ôm nhau, với tiêu đề: Thiên Tử mới và cũ, hoàn mỹ thay thế.

"Thanh niên hiện tại diễn thật tốt, Mike Trần này cũng thật lợi hại. Anh không tin cậu ta không biết rằng bên cạnh sẽ có người chụp lén, cũng không nghĩ một người lớn lên ở Mỹ lại chuyên nghiệp đến mức đến đài truyền hình sớm hơn hai tiếng."

Charles lật tờ báo, chỉ vào bức ảnh trên đó và chắc chắn nói: "Thanh niên bây giờ chỉ biết đến muộn."

"Anh nói như vậy, nghe như anh đã rất già rồi ấy." Đường Phong ngồi đối diện Charles, lần này đến Mỹ, Charles đi cùng cậu.

Việc tuyên truyền phim ở trong nước đã có Lục Thiên Thần và Tiểu Vũ lo liệu. Đường Phong không ngốc đến mức chỉ chú trọng thị trường nước ngoài mà quên mất thị trường trong nước.

Sáng nay khi đọc báo, cậu có chút ngạc nhiên. Hôm qua, khi ôm Mike Trần, cậu hoàn toàn không phát hiện ra bên cạnh có người chụp lén, liệu điều này có liên quan trực tiếp đến Mike Trần không?

Charles đã nói ra tất cả, Đường Phong là người hiền lành, điều đó không có nghĩa là cậu ngu ngốc.

Tốt xấu gì cũng đã trải qua nhiều chuyện, từ tờ báo hôm nay có thể thấy đây chắc chắn là kế hoạch mà công ty tuyên truyền đã sắp đặt. Họ dùng cậu, diễn viên Thiên Tử tiền nhiệm, để quảng bá cho bộ phim hiện tại, đồng thời tạo ra sự đối lập để tiện lợi quảng cáo lớn cho cậu, coi như là tiếp thị đi kèm.

Uống một ngụm sữa, Đường Phong rút khăn tay lau miệng, giơ cổ tay nhìn đồng hồ và nói: "Buổi trưa Randa sẽ đến đây ăn trưa, anh có muốn ăn cùng không?"

"Randa, Randa là ai?" Chiếc bánh mì vừa đưa lên miệng liền hạ xuống, Charles cảnh giác nhìn Đường Phong, "Tình yêu, anh biết em rất quyến rũ, nhưng xin đừng nhắc đến phụ nữ khác trước mặt anh, anh sẽ đau lòng."

"Chị ấy là một người bạn tốt của em."

. . .

"Ngày chiếu phim đã được xác định chưa?" Người phụ nữ với cử chỉ quyến rũ ngồi đối diện Đường Phong, đôi mắt đẹp như đá quý chốc chốc lại liếc về phía Charles cao lớn và đẹp trai bên cạnh Đường Phong. Không có hàm ý đặc biệt, chỉ là thêm phần tò mò.

"Nếu không có gì ngoài ý muốn, phim sẽ được chiếu vào tháng 5."

"Tôi nhất định sẽ đến xem." Randa mỉm cười và lập tức hứa hẹn.

Đường Phong chỉ có thể bày tỏ lòng cảm ơn: "Thực sự cảm ơn chị, Randa."

"Thôi nào thân yêu, không cần nói cảm ơn với tôi. Hôm đó tôi muốn làm bạn nữ của cậu, cùng cậu đi trên thảm đỏ." Ánh mắt Randa hiện lên một tia giảo hoạt, cô nhìn Charles và nói, "Hy vọng quý ngài đây sẽ không phiền lòng."

"Đương nhiên không ngại, phía sau thành công của mỗi người đàn ông luôn có một người đàn ông tuyệt vời, không cầu báo đáp, lặng lẽ cống hiến như tôi đây."

Với giọng điệu tự nhiên, Charles không ngại thể hiện tình yêu trước mặt Randa và Đường Phong, "Em nói đúng không, cục cưng tình yêu của anh."

"Người đàn ông tuyệt vời, anh có sẵn lòng đi lấy hai tách cà phê cho bọn em không?" Đường Phong cố ý đuổi khéo Charles.

"Cam tâm tình nguyện phục vụ ngài." Thái độ quý ông chân thành của Charles khiến Randa không ngừng chăm chú nhìn.

Khi Charles tạm thời rời đi, bản năng tò mò của phụ nữ trong Randa lập tức bùng nổ.

"Cậu có một tình nhân nhìn rất tuyệt vời, thân yêu, cậu thế mà đem cậu ta đi theo." Randa có chút lo lắng nói. Năm ngoái, Đường Phong đã bị rộ lên một loạt tin đồn về đồng tính, vậy mà giờ Đường Phong lại công khai đi cùng Charles.

"Tôi không muốn che giấu điều gì cả." Nhìn bóng lưng Charles, Đường Phong mỉm cười. Cậu không ngại việc người khác biết cậu có một người yêu đồng tính, nhưng cũng không chủ động nói ra cho người khác.

Đối với cậu, cuộc sống là cuộc sống, công việc là công việc.

Đường Phong mang theo bộ phim mới "Sống lại" tới Mỹ để tuyên truyền, kể từ khi người đàn ông này đặt chân lên đất Mỹ đã liên tục gây xôn xao dư luận.

Mọi người bàn tán về bộ phim mới của Đường Phong. Trong chương trình 15 phút trước, nữ MC đã đặt một câu hỏi quan trọng: bộ phim "Sống lại" lấy Đường Phong làm nguyên mẫu để kể lại, trong khi khán giả trước đó chỉ biết Đường Phong qua vài bộ phim. Hóa ra, vài năm trước, Đường Phong từng hoàn toàn thất bại trong ngành giải trí.

Rất nhanh, các tin tức liên quan đến Đường Phong đã xuất hiện trên báo chí. Mọi người tò mò về quá khứ của Đường Phong và cách mà người đàn ông nhanh chóng nổi tiếng với tốc độ không tưởng.

Sau đó, nhờ vào chiến dịch quảng bá của "Thiên Tử 2", Đường Phong cũng được đưa ra làm hình mẫu tiếp thị. Mọi người thấy Đường Phong ôm Mike Trần và biết rằng diễn viên chính của "Thiên Tử 2" là Mike Trần.

Khi dư luận còn chưa kịp tiêu hóa hết các tin tức trước đó, mọi người lại phát hiện Randa, người từng đoạt giải Oscar và gần 40 tuổi, nhưng vẫn quyến rũ và xinh đẹp, liên tục xuất hiện tại các bữa tiệc lớn cùng Đường Phong.

Họ thân mật tay trong tay, như những tình nhân cũ cùng nhau nhảy múa tại các vũ hội.

Scandal năm ngoái về Đường Phong có tình nhân đồng tính dường như đã bị quên lãng. Một số tờ báo nhỏ bắt đầu suy đoán liệu Đường Phong có mối quan hệ thân mật không công khai với Randa hay không, liệu có phải nhờ Randa nên mới bước vào Hollywood, thậm chí có báo còn dự đoán rằng Randa sẽ sớm ly hôn với chồng mình, George.

Tuy nhiên, cả Đường Phong và Randa đều không có bất kỳ phát biểu nào về vấn đề này, họ vẫn thường xuyên tham dự các sự kiện quan trọng, dường như không bị ảnh hưởng bởi các tin đồn bên ngoài.

Giới giải trí Hollywood khá nhỏ bé, dù đi đâu cũng luôn gặp người quen.

"Trời ạ, hiện tại rất nhiều báo đang suy đoán mối quan hệ giữa cậu và Randa, tôi nói hai người sẽ không thực sự..." Chino kéo Đường Phong lên sân thượng khi thấy người đàn ông này.

Chino nhìn vào đại sảnh sáng rực, nơi vẻ đẹp của Randa bắn ra tứ phía đang trò chuyện vui vẻ với bố Chino, hình như đang nói đến chuyện thú vị hai người cười nói rạng rỡ.

"Anh nghĩ sao?" Đường Phong cười mỉm, nghe câu trả lời này khiến Chino cảm thấy bối rối.

Hôm nay là sinh nhật bố của Chino. Vì con trai làm việc trong ngành giải trí và bố anh có mối liên hệ kinh doanh với Hollywood, nên nhiều minh tinh Hollywood tham dự sự kiện này. Randa một ngôi sao nổi tiếng được bố Chini tán thưởng, là người đẹp trong vòng xã giao tất nhiên là khách mời không thể thiếu.

Điều kỳ lạ là Đường Phong cũng nhận được thiệp mời.

Cậu vốn dự định sau khi kết thúc tuyên truyền ở Mỹ sẽ về nước, nhưng vì thiệp mời quyết định ở lại, dù sao đối phương đã mời cậu, cậu lại bỏ đi thì quá không lễ phép.

"Randa đã có chồng. Nếu cậu thực sự có gì với Randa, tôi thề rằng George sẽ giết cậu. Anh ta có đủ quyền lực để phong sát cậu ở Hollywood!" Chino lo lắng nói, như thể đã thấy tương lai u ám của Đường Phong.

"Nhưng tôi vẫn đứng ở đây." Không đùa Chino nữa, Đường Phong vươn tay vỗ vỗ người bạn trẻ tuổi này, "Tôi và Randa là bạn tốt, cũng như tôi và George."

"Được rồi, tôi tin cậu." Chino tin tưởng Đường Phong một cách không ngờ.

Đường Phong tò mò nhìn Chino, Chino bĩu môi cười nói: "Nếu cậu bỏ qua tôi lại buông tha mấy tên kia, cuối cùng lại đến với Randa, tôi sẽ nghi ngờ gu thẩm mỹ của cậu."

"Này, nếu Randa nghe thấy, anh sẽ chết." Đường Phong vỗ nhẹ vào Chino và nói, "Chúng ta vào trong thôi, đứng ngoài này hứng gió lạnh không thú vị. Nói thật, tôi rất ngạc nhiên khi bố anh mời tôi."

"Gia đình chúng tôi có truyền thống tôn trọng người khác," Chino trả lời.

Trò chuyện với Chino đi vào trong phòng, Đường Phong ngoài ý muốn gặp Mike Trần đã gặp gần đây tại đài truyền hình trong thời gian tuyên truyền phim. Diễn viên nổi tiếng thường xuyên bị công ty sắp xếp tham gia các sự kiện và tiệc tùng, đặc biệt là những người không quá nổi tiếng.

Không bị ảnh chụp chung được đăng trên báo chí ảnh hưởng, Mike Trần thấy Đường Phong còn chủ động cười và vẫy tay chào hỏi, nói vài câu với người bên cạnh, sau đó liền đi nhanh về phía bọn họ.

"Thật không nghĩ tới lại gặp được anh ở chỗ này." Ánh nhìn lướt trên người Đường Phong một chút, những lời này của Mike Trần nhìn qua không có ẩn ý gì, song giọng điệu nghe vào lại giống như Đường Phong vốn không nên xuất hiện ở đây.

"Đường Phong là bạn tôi," Chino đối với giọng điệu của vị khách này rất không hài lòng, nhưng bởi vì hôm nay là tiệc sinh nhật của bố anh, anh sẽ không bởi vậy mà gây sự.

Đường Phong cũng không muốn vì mình làm hỏng sinh nhật của một người trưởng bối.

"Xin chào," Tùy tiện chào hỏi, Đường Phong kéo Chino nói rằng, "Chúng ta đi tìm Randa đi."

Thay vì tranh cãi, cách tốt nhất là không giao tiếp với người có quan điểm khác.

"Anh rất ghét tôi sao, sao không muốn trò chuyện với tôi, đồng hương của tôi?" Bốn chữ cuối giọng điệu rất không đúng.

"Chino, anh hãy đi nói chuyện với các khách khác trước đi. Tôi sẽ nói chuyện với Mike."

Liếc nhìn Mike Trần, Chino gật đầu, xuất phát từ lòng tin đối với Đường Phong nhanh chóng rời đi. Càng là người hiểu Đường Phong càng biết rõ người đàn ông này không cần sự bảo vệ của người khác mà là đang bảo vệ người khác.

Nếu có ai định trêu chọc người đàn ông có vẻ vô hại này, kết quả cuối cùng chỉ là thất vọng.

...

"Đây là lý do anh có thể vào được Hollywood?" Sau khi Chino rời đi, Mike Trần hỏi.

Cùng lúc đó, Đường Phong vừa cười vừa nói: "Tôi cứ nghĩ cậu đến để giải thích về tin tức và ảnh chụp mấy hôm trước."

Theo sát câu hỏi của Mike, điều này khiến cho người ban đầu đầy khí thế có phần sững sờ, khí thế lập tức giảm xuống không ít.

"Đó là do công ty tuyên truyền sắp xếp, tôi cũng không muốn như vậy." Người thanh niên cũng khá thành khẩn, "Đến lượt anh."

"Tôi vào Hollywood là nhờ vào thực lực của mình." Đây là câu trả lời của Đường Phong.

"Bọn họ đều rất thích anh." Mike nhìn Chino và Randa cách đó không xa đang trò chuyện với nhau, đôi khi hai người đó còn liếc nhìn về phía họ.

"Tôi nghe nói không ít chuyện về anh, tôi thừa nhận diễn xuất của anh không tệ, nhưng trên thế giới này người có diễn xuất tốt nhiều lắm, dựa vào đâu anh lại có thể nhanh chóng gặp may?" Mike cười nhạt một tiếng, "Hiện tại tôi đã hiểu, đó là vì anh thông minh, biết ở cạnh ai có thể khiến mình nhanh chóng đạt được sự chú ý."

Ví dụ như Chino, ví dụ như Randa.

"Nguyên nhân một người thành công có rất nhiều, cậu không nên nghĩ như vậy."

"Đó là thật sao? Quan hệ của anh với bọn họ." Với giọng điệu chất vấn, người thanh niên dường như vô cùng bất mãn, "Trước khi nhận phần tiếp theo của 《Thiên Tử 》, tôi chỉ là một diễn viên nhỏ không nổi tiếng, nhưng tôi rất nghiêm túc đóng phim, nỗ lực làm việc, mà khi tôi còn chưa đạt được điều gì, anh xông vào Hollywood, trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm."

"Tôi đã làm việc ở đây bốn năm, còn không có thành tựu lớn bằng mấy tháng của anh, không sai, tôi rất ghen tị và cũng không hiểu." Ngón tay chỉ chỉ mặt đất, Mike mỗi chữ mỗi câu nói rằng, "Mà hiện tại, tôi cũng có cơ hội của mình, tôi biết tôi sẽ thành công, còn thành công hơn anh!"

"Tôi tin vào sự nỗ lực của cậu, cùng với đó mong cậu đừng phủ nhận sự nỗ lực của người khác."

Coi đối phương như hậu bối của mình, Đường Phong cũng không có quá nhiều tình cảm.

"Phủ định? Anh có biết mỗi ngày tôi mở báo, đều thấy tin tức của anh và Randa không? Tôi nghĩ, tại sao mỗi ngày tôi tuyên truyền khắp nơi cũng không được bao nhiêu tin tức, mà anh thì dễ dàng lên trang nhất." Lắc đầu, Mike có chút tức giận nói, "Thật không công bằng!"

Đến đây Đường Phong cần phải nói gì đó cho phải, cậu và Randa chỉ là thừa dịp thời gian rảnh để ra ngoài tụ họp một chút, đi đâu Randa cũng kéo cậu theo, làm một quý ông thì không thể từ chối lời mời của một quý bà, kết quả nhiều báo chí đã cho rằng cậu và Randa đang hẹn hò.

Chồng của Randa là George còn gọi điện cho cậu, không phải để chất vấn, mà để an ủi Đường Phong, hy vọng Đường Phong không bị những tin tức kia ảnh hưởng, đồng thời cũng xin lỗi vì hành động của vợ mình.

Đường Phong không muốn giải thích, cậu không có nghĩa vụ phải giải thích, nếu như đối phương muốn nhìn cậu như thế, cậu cũng chẳng thèm để ý.

"Nếu cậu muốn nói những điều này, tôi nghĩ chúng ta không cần tiếp tục trò chuyện."

Ngay lúc Đường Phong muốn đi, Mike bỗng kêu lên.

"Chờ một chút."

Đường Phong dừng bước.

"Chúng ta cược đi!" Mike nói rõ.

"Tôi không muốn cược." Đó là chuyện của trẻ con.

"Là không muốn hay không dám?" Giọng điệu khiêu khích, Mike Trần tiến lại gần Đường Phong, nhìn chằm chằm người kia, "Chúng ta xem thử phần hai của 《Thiên Tử 》 có thể thành công hơn phần một hay không, nếu như tôi thua, tôi sẽ xin lỗi vì những lời hôm nay."

"Giả sử tôi thua thì sao?" Đường Phong hỏi.

"Nếu phần hai 《Thiên Tử 》 vượt qua phần một," Người thanh niên chỉ mặt đất nói, "Vậy anh phải công khai thừa nhận, anh không giỏi bằng tôi!"

Định nghĩa của ưu tú là gì? Một người dựa vào cái gì để cho rằng mình ưu tú hơn người khác? Mỗi người đều có phạm vi mình am hiểu, vì sao luôn phải so sánh?

Nghe xong cái gọi là đánh cược của Mike Trần, Đường Phong không có bất kỳ câu trả lời nào, chỉ xoay người rời đi. Đánh cược như vậy tự bản thân nó đã rất nhàm chán và buồn cười, dù phòng bán vé hay danh tiếng của phần hai 《Thiên Tử》 có vượt qua phần một, thì điều đó có thể chứng minh một người giỏi hơn người khác không?

Một bộ điện ảnh giống như một cỗ máy khổng lồ. Những diễn viên chỉ là một phần quan trọng trong cỗ máy đó, chứ không phải là bộ phận duy nhất. Việc vận hành và thao tác toàn bộ bộ phim dựa vào đội ngũ công tác mạnh mẽ phía sau, kể cả có thành công, cũng không thể coi hết thảy đều là công lao của diễn viên.

Diễn viên trẻ tuổi khí thế bừng bừng lại tràn đầy đố kị. Trong những năm tháng Fiennes làm diễn viên đã chứng kiến rất nhiều điều như vậy. Nếu như trước đây, Đường Phong vì đối phương có huyết thống phương Đông mà chủ động trò chuyện đáp lời, thì giờ đây dưới tình hình đối phương hoàn toàn không cảm kích, điều đó đã không còn cần thiết nữa.

Xen vào việc của người khác sao? Đường Phong chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, không phải tất cả các diễn viên trẻ đều như Chino, biết cách nói chuyện nhã nhặn và nỗ lực học hỏi để tiến bộ.

"Vì sao không trả lời tôi?" Nghe thấy không có đáp án từ Đường Phong, thấy người kia sắp rời đi, Mike Trần đuổi theo sát.

"Được rồi, đây là sinh nhật của bố tôi. Nếu cậu còn tiếp tục cố tình gây sự hoặc la hét, tôi chỉ có thể rất xin lỗi và mời cậu ra ngoài."

Chino luôn chú ý tới Đường Phong, vừa nghe thấy Mike Trần chợt hô lên và lập tức chạy tới, anh biết với tính cách của Đường Phong, người này sẽ không tranh cãi ầm ĩ trong tình huống này. Có thể ấn tượng của Mike Trần với Đường Phong không tốt, nhìn chung Chino cảm thấy tên trẻ tuổi này quả thực kém xa Đường Phong.

Nhìn Đường Phong, Mike Trần để lại một câu rồi xoay người rời đi: "Anh chỉ dựa vào vận may mà thôi."

Lời này rơi vào lòng Đường Phong chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ — không đau không ngứa.

"Tên kia thật không lễ phép." Chino nhìn bóng lưng Mike, vẻ mặt đầy khó chịu mất hứng, "Phim còn chưa công chiếu mà đã nghĩ mình rất giỏi. Nói thật, mỗi năm tôi đều gặp phải không ít kẻ tự cho minh là đúng như vậy, mà họ thường chẳng có kết quả gì tốt đẹp."

Tính cách quyết định số phận, lời này luôn đúng ở bất kỳ đâu.

"Thật xin lỗi vì đã làm bữa tiệc sinh nhật của bố anh gặp phiền phức." Đường Phong cảm thấy áy náy nói.

"Được rồi, chúng ta là quan hệ gì mà còn cần phải xin lỗi. Cũng đâu có ai chú ý đến tình huống vừa rồi." Chino vừa nói vừa nhìn về phía bố mình đang vui vẻ uống rượu với Randa, không kìm được cười và nói, "Randa thực sự là một phụ nữ quyến rũ, chị ấy vừa rồi đã nói không ít lời hữu ích cho cậu."

Đường Phong cũng nhìn qua, thấy Randa nâng ly champagne và liên tục trò chuyện thú vị, làm cho mấy quý ông quý bà bên cạnh cười không ngớt.

Khóe miệng Đường Phong cong lên: "Đúng vậy, chị ấy quả thực là một người phụ nữ rất tốt."

Gần đây, tâm trạng của Randa có vẻ rất tốt, trong bữa tiệc, uống hơi nhiều một chút và có phần choáng váng, Đường Phong, là bạn nam, đương nhiên phải phụ trách đưa quý bà về nhà. Gần đây chồng của Randa, George, đang công tác ở nước ngoài, trước khi đi, George đã đặc biệt nhờ Đường Phong chăm sóc vợ mình gần 40 tuổi nhưng vẫn giữ được tính cách như một cô gái trẻ.

Dù tin tưởng vợ mình đến thế nào, nhưng làm sao có thể yên tâm giao vợ cho một người đàn ông khác. Có thể điều này cũng nhờ Charles luôn gọi "Đường Phong cục cưng," tuy rằng Đường Phong không muốn nghĩ như vậy, nhưng có lẽ George đã coi cậu là"Nam khuê phòng" của Randa rồi.

Ôi, trời ạ, cậu thực sự không thích cái từ này.

Gió đầu xuân hơi lạnh, Đường Phong cởi áo khoác và phủ lên người Randa đang lắc lư, một bên đỡ một bên nói lời từ biệt với Chino và mọi người. Bố Chino tự tay tiễn bọn họ ra ngoài, nhìn Đường Phong nâng Randa lên xe xong mới rời đi.

"Dù bố không tin Đường Phong, cũng có thể tin tưởng ánh mắt bà nội và sự phân biệt của George." Chino đứng ở cửa, mỉm cười nói với bố mình.

Mặc dù bố anh đã có thêm chút kính trọng đối với Đường Phong vì chuyện của bà nội, nhưng để thay đổi ấn tượng ban đầu không phải là việc có thể làm trong một sớm một chiều. Vì vậy, dù ông mời Đường Phong đến dự tiệc của mình và cảm ơn đối phương vì đã giúp mẹ mình lần trước, song ông vẫn không thể trò chuyện vui vẻ với Đường Phong như Randa.

Rõ ràng đều là diễn viên, tại sao bố Chino lại thích Randa hơn?

Thành công của một diễn viên không chỉ ở việc khi đa số mọi người xem thường nghề nghiệp của mình, mà chính là việc bản thân có thể nhận được sự tôn trọng của đại đa số người.

"Randa, Randa đừng ngủ, chúng ta sắp về nhà rồi." Ngồi trên xe, Đường Phong chăm sóc người phụ nữ say rượu.

Khoác áo của Đường Phong, Randa tựa đầu vào đùi người kia dường như đang ngủ. Tuy Randa thích uống rượu, nhưng vì chất lượng rượu rất tốt, nên dù có say cũng không nôn mửa hay mất kiểm soát, phần lớn thời gian đều giống như bây giờ yên lặng ngủ say như một đứa trẻ.

"Fiennes, cậu thật lải nhải, trời ạ, cậu lúc nào cũng lải nhải như thế, còn lải nhải hơn cả mẹ tôi." Trong cơn say, người phụ nữ vô tình gọi tên Fiennes.

Cái tên quen thuộc mà lại xa lạ.

Xe chạy đến nhà Randa, đỡ Randa đến cửa Đường Phong cũng không hỏi mật mã cửa gian nhà là bao nhiêu, cậu thử ấn một dãy số, kết quả cửa mở.

Sau nhiều năm, Randa không thay đổi mật mã cửa, mà Đường Phong vẫn nhớ rõ.

Đặt người phụ nữ say rượu lên giường, Đường Phong dùng khăn ướt lau sạch lớp trang điểm của Randa và đắp chăn cho cô.

Còn cậu ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn, ánh mắt vô tình dừng lại trên khung ảnh đặt ở tủ đầu giường, cậu cầm lấy khung ảnh, bên trong là ba người ôm nhau cười vui vẻ.

"Chị còn giữ ảnh này." Đường Phong cảm thấy mũi mình chua chát, không nhịn được vươn tay chạm vào Fiennes, Randa và George trong ảnh.

Fiennes và Randa cười tươi như không có điều gì phải lo lắng, còn George thì có chút bất đắc dĩ.

Điều khó quên nhất không phải là vinh quang hay tài sản trong quá khứ, mà là tình bạn.

"Cảm ơn, cảm ơn chị vẫn nhớ đến tôi." Đường Phong nhẹ nhàng hít một hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc, rồi cúi đầu hôn lên trán Randa.

...

"Bọn họ cuối cùng muốn làm gì?" Tiểu Vũ không hề do dự khi bày tỏ sự tức giận của mình.

Trước mặt họ là bảng biểu đã được xác định: 《Thiên Tử 2》 sẽ công chiếu sớm hơn một ngày so với 《Sống Lại》. Mặc dù tháng 5 từ trước đến nay là thời điểm tập trung chiếu phim nhỏ, nhưng hiếm khi có tình huống mà một bộ phim nhỏ lại được chiếu ngay sau một bộ phim lớn.

"Còn có cái gì không thể hiểu, phía sản xuất dự định qua sông đoạn cầu đến cùng. Tôi nói Đường Phong, trước đó anh có đắc tội ai đó không? Họ lại muốn đẩy anh vào chỗ chết."

Ca Trần, một trong những diễn viên chính của bộ phim, đã có mặt. Trước đó Đường Phong đi nước ngoài để tuyên truyền, còn Ca Trần và Trần Minh Húc đã tuyên truyền trong nước.

Mấy ngày nay, Đường Phong cùng bọn họ tiếp tục tuyên truyền, không chỉ tham gia chương trình TV, phỏng vấn, mà còn đến các thị trấn có phòng bán vé quan trọng để tuyên truyền.

Trong khi đó, ngày chiếu phim tại Mỹ cũng đã được xác định là ngay sau ngày công chiếu đầu tiên ở trong nước.

Không ngờ tới, phần tiếp theo của 《Thiên Tử》 lại được công chiếu trước một ngày.

Nước ngoài không dễ thay đổi ngày chiếu như trong nước, và quan trọng hơn, Đường Phong không muốn thay đổi ngày chiếu của mình.

Ngày 《Sống Lại》 công chiếu tại quốc nội chính là ngày Đường Phong sống lại, ngày mà cậu nhớ rất rõ, ngày đầu tiên sống lại, có ý nghĩa rất quan trọng với cậu.

"Dù sao ngay từ đầu cũng không quá chú trọng phòng bán vé ở Bắc Mỹ, chỉ cần quốc nội có thể đạt được thành tích không tệ là được rồi." Đường Phong cố gắng trấn an đội ngũ sản xuất phim.

Họ đã làm hết sức mình, còn lại chỉ có chờ đợi khán giả lựa chọn.

"Anh dự định cứ ngồi chờ chết như vậy sao?" Sau khi cuộc họp kết thúc, Ca Trần không rời đi ngay.

"Cậu nghĩ chúng ta có thể làm gì? Liên tục thay đổi ngày chiếu, hay tiến hành tuyên truyền quy mô lớn hơn?" Đường Phong lắc đầu, đối mặt với tình huống này cậu không vẻ vẻ mà thậm chí cảm thấy tức giận.

Tốt xấu trước đây cũng đã từng hợp tác, không rõ vì sao đối phương lại muốn ép cậu từng bước một.

Một bộ phim nhỏ làm sao có thể so sánh với bộ phim lớn, việc liên tục thay đổi ngày chiếu phim hay tăng cường tuyên truyền thì có tác dụng gì?

"Anh thật có thể chịu đựng!" Ca Trần khoanh tay trước ngực, rõ ràng rất không hài lòng khi bộ phim mình làm bị đối phương cạnh tranh ác ý.

"Đừng coi việc này quá nghiêm trọng, phim khoa học viễn tưởng và phim truyện không xung đột lẫn nhau. Người thích phim truyện sẽ xem phim truyện, còn người thích phim khoa học viễn tưởng sẽ không vì xem phim truyện mà không xem phim khoa học viễn tưởng."

Dù 《Thiên Tử 2》 được công chiếu cùng thời điểm với 《Sống Lại》 có vẻ như sẽ gây ảnh hưởng lớn đến bộ phim sau, suy nghĩ kỹ lại thì không tạo ra ảnh hưởng quá lớn. Người xem phim không giống nhau, hai bên cũng không mâu thuẫn.

Thực tế, việc 《Thiên Tử 2》 thu hút khán giả vào rạp cũng có thể khiến nhiều khán giả thấy áp-phích tuyên truyền của 《Sống Lại》.

Ai thắng ai thua vẫn còn chưa thể kết luận.

Chương 67 + 68 + 69

Vì sao muốn làm bộ phim điện ảnh《Sống Lại 》 này?

Sau khi bộ phim được công chiếu tin rằng hầu hết mọi người có thể tìm thấy câu trả lời trong đó, hiểu được ý nghĩa mà Đường Phong muốn truyền tải qua bộ phim.

Bộ phim không có một đối thủ thực sự nào từ đầu đến cuối, là cấp trên ban đầu không ưa diễn viên, đối thủ như Ca Trần cạnh tranh trong sự nghiệp, hay người bạn Trần Minh Húc từng có mâu thuẫn.

Đến cuối cùng, tất cả họ đều giống như trong thực tế dần xóa bỏ những rào cản giữa người với người. Dù không trở thành bạn bè, họ cũng không còn như trước, khi vừa gặp mặt là căng thẳng đối đầu.

Kẻ thù thực sự, chỉ có chính bản thân mình.

Lát nữa sẽ diễn ra lễ ra mắt thảm đỏ lần đầu của bộ phim, Đường Phong ngồi trong phòng trang điểm nhìn mình trong gương, khóe miệng dần cong lên nở một nụ cười với chính mình.

Trên bàn trang điểm có vài tờ báo và tạp chí, với hình ảnh Đường Phong trước đây đưa Randa về nhà. Tin tức đại khái là ngôi sao trẻ Đường Phong đã qua đêm tại nhà Randa.

Cứ như thể tối đó, giữa họ thực sự đã xảy ra chuyện gì đó, mọi người đều háo hức chờ đợi nữ diễn viên ly hôn và chuyện tình với Đường Phong bị phơi bày.

Đường Phong tiện tay ném tờ báo vào thùng rác.

Tất cả lời đồn, tất cả suy đoán, đều sẽ bị đánh tan tại lễ ra mắt thảm đỏ của bộ phim 《Sống Lại》.

Trong ngày hôm đó, trên thảm đỏ, ngoài các nhân viên chủ chốt của bộ phim, còn có không ít bạn bè trong và ngoài giới đến ủng hộ. Nhưng trước đó, không ai biết rằng Randa, người từng gây ra scandal với Đường Phong, lại xuất hiện trên thảm đỏ.

Truyền thông lập tức náo nhiệt, đã nắm giống như bắt được điểm yếu của Đường Phong và Randa, đèn flash loang loáng, chói sáng đến mức làm đau mắt, gần như chiếu sáng cả đêm tối.

Nhưng mọi người nhanh chóng nhận ra rằng, bên cạnh Đường Phong, ngoài đại minh tinh Randa xinh đẹp hào quang bắn ra tứ phía, còn có một người đàn ông trung niên ngoại quốc cao to, mạnh mẽ.

Người đàn ông đó là ai?

Vì sao lại đi cùng Đường Phong và Randa?

Câu trả lời nhanh chóng được công bố. Quý ông điển trai này không phải ai khác, mà chính là chồng hợp pháp của Randa — George.

Khi Đường Phong nắm tay Randa và George cùng bước lên thảm đỏ, mọi suy đoán và lời đồn không đúng sự thật lập tức tan biến. Nếu Đường Phong thực sự có mối quan hệ nào đó không muốn ai biết với Randa, George sẽ không mỉm cười đi chung họ.

Giữa đàn ông và phụ nữ, chẳng lẽ không thể có tình bạn đơn thuần sao?

"Mọi người không quan tâm đến điều này, họ chỉ muốn xem chuyện đời tư của minh tinh thôi." Randa nhẹ nhàng ôm Đường Phong, sau đó quay lại bên chồng mình, và cả hai ôm nhau vô cùng thân thiết.

Mặc dù cả ba đều là người không để ý đến sóng gió, nhưng với việc truyền thông suy đoán về mối quan hệ giữa cậu và Randa, Đường Phong vẫn cảm thấy có chút có lỗi với George.

"Vậy hãy để họ thất vọng một lần đi." Đường Phong cười, bắt tay với George. "Rất xin lỗi vì đã gây ra một ít phiền phức cho hai người."

Thực tế, nếu không phải vì 《Thiên Tử 2》 chiếu quá gần với bộ phim của cậu, cậu và Randa có lẽ đã không bị chú ý nhiều đến vậy. Tất nhiên, các tay săn ảnh luôn bám theo Randa từ trước đến nay cũng không thiếu tin tức.

"Không, chính tôi mới nên xin lỗi cậu, cô vợ bốc đồng của tôi đã gây cho cậu không ít phiền phức." George luôn giữ nụ cười trên môi, trông có vẻ là một người nội liễm và điềm tĩnh.

Cái gọi là góc bù có lẽ chính là như thế này, Randa vốn trời sinh tính hoạt bát và rộng rãi, chỉ có George trầm tĩnh và nội liễm, mới có thể quản được cô ấy.

"Này, sao anh có thể nói vợ mình như vậy chứ?" Trước mặt chồng, Randa như một cô bé thích làm nũng, Đường Phong thì rất biết điều mà rời đi, cậu không thích làm bóng đèn.

Rẽ qua ngã rẽ, Đường Phong chưa đi được hai bước thì đã bị Tiểu Vũ vội vã kéo đi về phía sân khấu.

"Trời ơi, nhanh chuẩn bị một chút, lát nữa tất cả diễn viên chính đều phải lên sân khấu đấy." Tiểu Vũ nói rất nhanh, một bên còn cúi đầu dùng microphone liên lạc với những người khác.

Đường Phong mở hai tay ra ôm lấy Tiểu Vũ, khiến cô giật mình.

"Đường Phong, anh làm gì vậy?" Tiểu Vũ không khỏi dở khóc dở cười, người đàn ông này sao tự nhiên lại bộc phát tính cách như một đứa trẻ.

"Tiểu Vũ, cứ bình tĩnh, chúng ta đâu phải lần đầu tham gia lễ công chiếu điện ảnh, nên làm thế nào chúng ta đều biết mà." Nói xong liền vỗ vỗ vai cô.

Tâm trạng của Tiểu Vũ thoáng chốc thả lỏng, những lời trách mắng đến miệng lại nuốt trở lại, cô chỉ biết thở dài: "Đây là bộ phim đầu tiên anh đảm nhận chế tác, khán giả ngoài kia là những người đã sẵn sàng mua vé để xem phim của anh. Trời ơi, tôi lo lắng muốn chết, còn hồi hộp hơn cả lần đầu tiên đi Mỹ tham gia lễ công chiếu."

"Quản lý của tôi, lát nữa khi phim bắt đầu, hãy xuống phía dưới xem, còn lại cứ để người khác lo, huống chi vẫn còn có tôi đây mà." Cầm lấy tai nghe trên vành tai Tiểu Vũ, Đường Phong mỉm cười vỗ vỗ vai cô, "Được rồi, tôi đi xem những người khác thế nào."

"Đường Phong!"

Người đàn ông giơ tay nhẹ nhàng lắc lắc.

Tiểu Vũ ở phía sau cố sức giậm chân, có chút bất đắc dĩ nhưng nhiều hơn là cảm thấy ấm áp.

Rời khỏi Tiểu Vũ, Đường Phong nhanh chóng tìm thấy mấy diễn viên chính khác và đạo diễn, đều là người từng trải qua trăm trận, mọi người tâm trạng bình tĩnh đang nói chuyện phiếm, chờ đến lúc lên sân khấu phát biểu.

Đột nhiên, có người từ phía sau ôm lấy Đường Phong.

"Charles, anh cao to như vậy, em đã thấy anh từ rất xa rồi. Hơn nữa..."Chẳng hề bị hù, Đường Phong xoay người, nhẹ nhàng ngửi hương nước hoa trên người Charles và ngẩng đầu nhìn đối phương, "Trên người anh vẫn có mùi Cologne."

Mùi thơm đặc biệt này, có người nói là Cologne được điều chế riêng, độc nhất vô nhị.

"Cục cưng, chúc mừng em." Charles nghiêng đầu để lại một nụ hôn trên gương mặt Đường Phong.

"Cảm ơn anh." Đường Phong cũng hôn lại gương mặt Charles.

"Tỷ lệ lấp đầy ghế ngày đầu tiên cực kỳ ấn tượng." Lục Thiên Thần đương nhiên không thể vắng mặt trong buổi công chiếu đầu tiên.

Nếu Lục Thiên Thần nói tỷ lệ lấp đầy ghế ấn tượng, chắc chắn là ấn tượng thật. Ưu điểm lớn nhất của người này là thẳng thắn, sẽ không vì Đường Phong là người yêu của mình mà nói rằng tỷ lệ ghế không tốt thành rất tốt.

Sau khi ôm Charles, Đường Phong cũng quay lại ôm Lục Thiên Thần.

"Cảm ơn các anh."

"Nếu muốn cảm ơn bọn anh thì chờ buổi tối trở lại rồi nói, được không?" Charles nói một câu, rồi thừa dịp những người khác không chú ý mà vỗ mông Đường Phong một cái, nháy mắt tinh quái, "Cục cưng, lập tức lên sân khấu đi, mấy lời sến sẩm khác anh để sau phim nói tiếp, được không?"

Đường Phong liếc xéo Charles rồi nhanh chóng đuổi hai người: "Được rồi, hai người đi ra khán phòng đi."

Lúc này, một nhân viên cũng chạy tới, Đường Phong không nán lại thêm mà cùng nhân viên đi tới vị trí của các diễn viên khác, lần lượt từng người được sắp xếp lên sân khấu rạp chiếu phim.

Theo lệ thường, trước khi phim chính thức bắt đầu chiếu, họ sẽ phải trả lời một vài câu hỏi ngắn gọn.

Người đầu tiên phát biểu đương nhiên là đạo diễn. Đường Phong đứng cạnh đạo diễn và bất chợt nhìn thấy một cảnh khiến cậu kinh ngạc, Lục Thiên Thần và Charles, với tư cách là nhà sản xuất kiêm luôn "người thân" của diễn viên Đường Phong, được xếp ngồi ở hàng ghế phía trước, chút nữa, chờ Đường Phong và các diễn viên khác xuống, họ sẽ ngồi cùng với nhau.

Từ vị trí của Đường Phong, cậu có thể nhìn thấy rõ Charles và Lục Thiên Thần, nhưng điều khiến cậu kinh ngạc không phải là hai người này, mà là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh cũng xuất hiện ở hàng ghế đầu, hơn nữa đang ngồi cùng hai người kia.

Ba người ngồi cạnh nhau, không biết đang nói gì, thỉnh thoảng lại cúi đầu tụ lại. Cảnh tượng kỳ quái này khiến Đường Phong sững sờ một lúc lâu, đến nỗi MC phải gọi cậu hai lần cậu mới tỉnh lại.

"Chúng tôi đều biết bộ phim 《Sống lại》 này thực chất dựa trên trải nghiệm cá nhân của anh. Nhưng tại sao lại đặt tên là 'Sống lại'? Có phải có ý nghĩa đặc biệt gì không?"

MC hỏi Đường Phong một câu.

Đến lượt Đường Phong trả lời, ba người đàn ông phía dưới cũng dừng lại, chăm chú nghiêm túc nhìn cậu.

Giờ khắc này, dường như không còn tranh đấu hay khúc mắc phức tạp nào nữa, ba người đàn ông thân phận phức tạp đều vì Đường Phong mà tạm gác mọi chuyện lại.

"Dù là Trần Phàm trong phim hay Đường Phong ngoài đời, cả hai đều từng trải qua những tình huống tuyệt vọng trong cuộc sống. Cái tên 'Sống lại' không mang ý nghĩa của một cuộc sống khác, mà tôi chỉ muốn nói với những người đã từng có trải nghiệm như tôi, nhiều khi tình huống của chúng ta không hẳn là quá tệ, mà thường là do chính mình tự đẩy mình vào vực sâu."

Đường Phong nói tiếp: "Ích kỷ một chút cũng không sao, tùy hứng một chút cũng được, hãy dũng cảm hơn, cho mình một cơ hội, đừng quá ép buộc bản thân."

Đó là điều mà cậu gọi là "Sống lại".

Bất kể là Ca Trần, Vệ Đạo Minh, hay Jonas và Mike Trần, những người này đều đã xuất hiện bên cạnh cậu và những người khác, song những người này không phải là kẻ thù của cậu.

Từ đầu đến cuối, kẻ thù của cậu chỉ có chính bản thân mình mà thôi.

Giống như tình cảm, sự lựa chọn khác biệt của cậu sẽ mang đến kết quả khác biệt. Kết quả hiện tại có thể không phải là tốt nhất, nhưng chắc chắn không phải là tệ nhất.

Cho mình một cơ hội sống lại, cũng là cho người khác một cơ hội yêu mình.

Sau khi diễn viên chính của bộ phim điện ảnh lên sân khấu nói chuyện, thời gian còn lại được dành cho khán giả thưởng thức bộ phim. Khi Đường Phong và những người khác đã ngồi xuống, ánh đèn trong rạp chiếu phim dần dần tắt đi, trên màn hình lớn nhanh chóng xuất hiện một tia sáng, báo hiệu bộ phim chính thức bắt đầu.

Trong lòng cậu đang có rất nhiều thắc mắc, cũng có một chút tò mò, chẳng hạn như tại sao Albert cũng có mặt ở đây, nhưng bỗng nhiên, cậu như chợt biết đáp án.

Biết tại sao Albert lại xuất hiện tại buổi lễ công chiếu đầu tiên của bộ phim, và biết tại sao ba người đàn ông này không hề có bất kỳ lời qua tiếng lại hoặc hành động nào ảnh hưởng đến nghi thức này.

Dù có tồn tại mâu thuẫn, may mắn thay, họ đều là những người trưởng thành biết giữ đúng mực.

Đường Phong từ trên sân khấu bước xuống, Albert chủ động nhường chỗ, ngồi phía sau Đường Phong, còn Lục Thiên Thần và Charles thì ngồi ở hai bên.

Không cần hỏi xem tình huống cụ thể ra sao, hiện tại là thời gian thu hoạch, là thời khắc đơn thuần để tận hưởng bộ phim.

Cảnh quay đầu tiên là cảnh quay của họ ngày đầu tiên, chính là cảnh phim ban đầu. Giữa biển xanh thẳm và lạnh giá, có một người rơi xuống, ánh mắt trong đôi mắt nửa khép của người đó thể hiện sự tuyệt vọng đối với cuộc đời theo cậu không ngừng rơi xuống đáy biển sâu, mặt biển càng lúc càng xa, bầu trời càng lúc càng xa.

Mọi thứ dần trở nên mờ nhạt, cả tầm nhìn và ký ức.

"Trời ơi, cục cưng, em trong nước trông thật đẹp, đúng như một mân mỹ nhân ngư. Anh nghĩ anh là một hải tặc, gặp em trên biển..."

Đường Phong vươn tay bịt miệng Charles: "Suỵt!"

"Ưm um." Charles hừ hừ hai tiếng ý bảo mình đã hiểu.

"Nếu anh có thể giữ im lặng suốt buổi chiếu phim mà không nói một lời nào, sau khi về em sẽ cho anh vào phòng em đêm nay." Giống như đang dỗ dành một đứa trẻ bằng một viên kẹo, đối với Charles thích mềm không thích cứng, thì lời hứa này quả là một phần thưởng lớn.

Gấu này quả nhiên ngậm miệng, thậm chí việc đồng ý cũng chỉ là gật đầu.

Ánh mắt quay lại màn hình lớn, xem bộ phim diện ảnh《Sống Lại》 này giống như đang xem cuộc đời mình sau khi sống lại. Có rất nhiều yếu tố kịch tính, ví dụ như cái tên Charles cầm thú lúc đầu có chút khốn nạn nhưng lại thích tự xưng là quý ông, ví dụ như Lục Thiên Thần, người lãnh đạo nhìn cậu như nhìn một thứ rác rưởi, và ví dụ như Albert bí ẩn và nguy hiểm.

Hiện tại nhớ lại, vào thời điểm khó khăn đó cậu gặp phải mấy tên khốn này, cứ thế dần dần từng bước tiến lên, đến ngày hôm nay quay đầu nhìn lại con đường đã đi qua và dấu chân lưu lại, Đường Phong luôn có một cảm giác rất đặc biệt.

Phim chiếu được một nửa, Lục Thiên Thần tự nhiên nắm chặt tay Đường Phong.

"Em đừng biến mất."

Bốn chữ ngắn ngủi, tiết lộ nỗi lo lắng vẫn còn đọng lại trong lòng Lục Thiên Thần, dù cho đã hơn hai năm trôi qua từ khi Đường Phong xuất hiện, người đàn ông biết bí mật của Đường Phong vẫn lo lắng liệu cậu có tự dưng biến mất hay không.

Điều mà Đường Phong có thể làm là nắm chặt tay đối phương như một cách đáp lại.

. . .

"Phim rất hay, tôi cũng có một cái nhìn mới về quá khứ của em."

Bộ phim kết thúc, Albert không lập tức rời đi.

Charles ngậm một điếu xì gà trong miệng, đứng một bên liếc xéo nhìn Albert, sự cảnh giác và không thân thiện vô cùng rõ ràng, songg anh không ngăn cản Albert nói chuyện với Đường Phong.

"Cảm ơn." Dù là ai, đến dự buổi công chiếu hôm nay đều là khán giả của cậu, Đường Phong mỉm cười và dành cho Albert một cái ôm.

Albert nhân cơ hội hôn lên má cậu, Lục Thiên Thần liếc mắt lên, khẽ hừ một tiếng.

Nhìn ông ta hầm hừ một chút, khóe miệng Albert nở một nụ cười, rồi cúi đầu hôn lên mu bàn tay của Đường Phong: "Tôi mong chờ được xem thêm nhiều tác phẩm của em, thật sự rất vui khi có thể cảm nhận được tình cảm mà em muốn truyền tải qua bộ phim. Điều này khiến tôi cảm thấy mình hiểu em nhiều hơn, Đường thân yêu của tôi."

"Phiền anh thu lại câu cuối cùng, ngài Albert tự xưng là quý ông, chẳng lẽ anh không biết rằng không nên nói bậy sao?" Charles rít một hơi xì gà và phả ra một làn khói trắng về phía Albert, rồi tiến tới ôm vai Đường Phong.

"Có món đồ chơi này bên cạnh em, cuộc sống hẳn sẽ không quá buồn chán, nhưng nếu muốn có cuộc sống chất lượng, tôi luôn sẵn sàng đón chờ em."

Với một nụ cười mang nhiều ẩn ý, Albert quay người rời đi, theo sau là vài vệ sĩ.

Trong hậu trường rạp chiếu phim, chỉ còn lại Đường Phong và hai người đàn ông khác.

"Vẫn như mọi khi, tự cao tự đại." Lục Thiên Thần nhận xét, Đường Phong rất đồng ý.

"Anh ta vừa nói gì? Đồ chơi? Ha ha, Charles này là đồ chơi?" Hừ một tiếng, người đàn ông cao lớn rất tự nhiên ôm lấy thắt lưng Đường Phong, nói giọng dịu dàng, "Không sai, anh chính là món đồ chơi của em, tình yêu, buổi tối xin hãy thoả thích chơi đùa anh!"

Được rồi, Đường Phong vừa hứa với Charles rằng tối nay sẽ cho anh vào phòng mình.

"Lát nữa em sẽ lên máy bay đi Mỹ, nếu anh không ngại có thể đi cùng em."

Ý cậu là tối nay Đường Phong sẽ ngủ trên máy bay, Charles lập tức hiểu rằng mình bị lừa. Anh cắn răng nói: "Anh sẽ làm máy bay rung lắc đến không ngừng."

...

Trên đường bay đến Mỹ, Đường Phong đã nhận được báo cáo thống kê từ các phòng vé trong ngày đầu tiên từ các chi nhánh lớn.

"Doanh thu phòng vé trong nước ngày đầu tiên đã có." Đường Phong lên tiếng.

Đừng mong Charles hay Lục Thiên Thần sẽ tình nguyện di chuyển đến khoang phổ thông hay khoang thương gia; việc để họ ngồi trên các chuyến bay dân dụng bình thường đã là một thử thách.

Theo lời Charles, "Nếu đã có máy bay riêng, tại sao lại phải ngồi máy bay dân dụng?"

Nhưng Đường Phong vẫn kiên quyết chọn hàng không dân dụng.

Lên máy bay riêng của Charles ư?

Bỏ qua đi, cái máy bay đó có phòng ngủ rộng rãi, trong phòng ngủ còn có giường lớn, rất tiện nghi cho những chuyến bay dài, nhưng Đường Phong tin rằng Charles thực sự sẽ làm máy bay rung lắc dữ dội.

Với Đường Phong, xuống máy bay chỉ nghỉ ngơi hai tiếng rồi phải chuẩn bị cho lễ công chiếu lần đầu mà nói, cậu cần nghỉ ngơi trên máy bay, để đảm bảo an toàn cậu vẫn chọn hàng không dân dụng.

Có lẽ do giọng điệu bình thản của Đường Phong khi nhắc đến doanh thu phòng vé, trên khuôn mặt cậu không lộ vẻ vui mừng, Charles lập tức nghĩ rằng doanh thu phòng vé không được tốt.

"Cuc cưng, đừng cau mày như vậy, cười lên nào. Em là ánh sáng mặt trời của anh, bất kể doanh thu tốt hay xấu, ít nhất em đã tận hưởng được niềm vui từ việc đóng phim."

Đôi khi Charles cũng biết nói những lời dễ nghe.

Lục Thiên Thần ở bên cạnh chỉ khẽ cười, một tiếng cười mà Đường Phong nhận ra, rằng Lục Thiên Thần đã biết cậu đang cố ý giả vờ.

"Thông qua số ghế ngồi và lượng vé bán ra, chúc mừng các em, với tư cách là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim, các em đã không bị lỗ." Trên khuôn mặt Đường Phong nở một nụ cười nhanh chóng, lúc này Charles mới nhận ra mình đã bị lừa, liên tục nói vài câu, "Cục cưng, em ngày càng tệ."

Đối với một bộ phim quy mô nhỏ, doanh thu phòng vé gần 70 triệu trong ngày đầu tiên đã là một thành tích vô cùng tốt, thậm chí vượt qua phần lớn các bộ phim hàng đầu cùng thời điểm.

Đường Phong đã định vị rõ ràng cho bộ phim này, nhắm đến khán giả trẻ tuổi có khả năng chi tiêu. Bất kể là chủ đề hay sức hút của diễn viên và đạo diễn, tất cả đều phù hợp với khẩu vị của phần lớn trí thức đô thị.

Điều quan trọng hơn là, họ đã dành tình cảm chân thành và mười phần tâm huyết để chế tác bộ phim này.

"70 triệu, ôi, đúng là rất tốt!" Charles chen lời, đáng tiếc vừa nhìn chỉ biết người này vốn dĩ không biết 70 triệu đối với một bộ điện ảnh mà nói là thành tích tốt đến mức nào.

Không sao, cuối cùng một tảng đá lớn cũng rơi khỏi lòng, Đường Phong an tâm đeo kính ngủ, hiện tại cậu cần nghỉ ngơi.

Bộ phim 《Sống Lại》 sẽ công chiếu lần đầu tại Bắc Mỹ ngay ngày hôm sau, sau khi bộ phim 《Thiên Tử 2》 cũng vừa ra mắt. Công chiếu lần đầu của 《Thiên Tử 2》 tại Bắc Mỹ trùng với ngày công chiếu lần đầu của 《Sống Lại》 ở châu Á.

Khi Đường Phong cùng mọi người đến Mỹ, sau khi có doanh thu phòng vé ngày đầu tại nội địa của 《Sống Lại》, bộ phim 《Thiên Tử 2》 cũng bắt đầu công bố dự đoán doanh thu phòng vé ngày đầu.

Thật trùng hợp, con số ước tính của đối phương cũng là 70 triệu.

Điểm khác biệt là, một cái là nhân dân tệ, một cái là đô la, khác biệt rất rõ ràng.

Nhờ danh tiếng tốt đẹp của phần đầu tiên của 《Thiên Tử》 cùng với sự mong đợi của khán giả, dường như khán giả Bắc Mỹ cũng tràn đầy nhiệt tình và kỳ vọng vào phần tiếp theo của bộ phim. Những kỳ vọng và nhiệt tình này cuối cùng đã chuyển thành sức mua mạnh mẽ.

Doanh thu phòng vé ngày đầu đạt 70 triệu, vượt xa thành tích của phần đầu tiên, có thể tưởng tượng ra các lãnh đạo sản xuất đã chuẩn bị tổ chức một buổi tiệc ăn mừng.

Đây đều là chuyện của người khác, không liên quan gì đến Đường Phong, cậu cũng sẽ không vì thế mà cảm thấy đau lòng hay mất mát.

Khi cậu mất đi 《Thiên Tử 2》, cậu đã có được 《Sống Lại》. Doanh thu phòng vé không phải là tiêu chuẩn duy nhất để so sánh phim hay dở, việc so sánh một bộ phim quy mô nhỏ với một bộ phim đại chế tác cũng không phải là điều hợp lý.

Cuộc sống vốn là có được, có mất.

Xuống máy bay, họ lập tức lên xe đến rạp chiếu phim lớn nhất để tiến hành quảng bá buổi công chiếu lần đầu.

Ở nội địa có Randa hỗ trợ, Đường Phong không nỡ để một quý bà phải bay đi khắp nơi cùng mình, trước khi đến Mỹ, cậu đã chuẩn bị một kỳ nghỉ xa hoa kéo dài nửa tháng ở Trung Quốc.

Ở Mỹ, Chino, bạn thân của Đường Phong, chắc chắn sẽ không vắng mặt.

Trừ Chino ra, buổi công chiếu đầu tiên của 《Sống Lại》 tại Bắc Mỹ còn có không ít bạn bè của Đường Phong đến ủng hộ, hầu hết các thành viên trong đoàn phim 《Đồ Ma Giả》, bao gồm cả đạo diễn, tất cả đều có mặt.

Điều này khiến Đường Phong đã ở trong giới giải trí vài chục năm, cảm động vô cùng, giống như quay trở lại thời kỳ của Fiennes. Mỗi khi hoàn thành một bộ phim, cậu không chỉ được giải phóng tài năng của mình, mà còn có cơ hội xây dựng tình bạn bền chặt.

Mọi người có thể không thường xuyên liên lạc, ai cũng bận rộn với cuộc sống riêng, nhưng chỉ cần một người cần giúp đỡ, những người khác sẽ lập tức xuất hiện.

"Đại minh tinh, anh sắp cướp hết danh tiếng của tôi rồi." Từ lúc lên máy bay, Đường Phong đã ăn mặc chỉn chu, vừa nhìn thấy Chino liền nhanh chóng tiến đến và dành cho đối phương một cái ôm thật lớn.

"Thôi đi, hôm qua cậu cùng Randa và chồng cô ấy nắm tay nhau, đã trở thành đề tài chính trên tất cả các báo hôm nay rồi. Phản ứng rất mạnh, những kẻ muốn xem tin đồn và cố tạo tin giả lần này phải trả giá đắt. Trợ lý của tôi nói với tôi không ít fan của Randa và cậu đều yêu cầu truyền thông đã tung tin giả phải công khai xin lỗi. Ôi, áp lực của mấy tên đó chắc hẳn rất lớn."

Chino vui vẻ chia sẻ với Đường Phong về những sự việc xảy ra trong hai ngày qua. Mặc dù chuyện Đường Phong nắm tay vợ chồng Randa diễn ra ở bên kia đại dương, nhưng Bắc Mỹ cũng nhanh chóng nắm bắt thông tin.

Ngày hôm nay, tin tức này lan truyền rộng rãi, hiệu quả còn rõ ràng hơn cả việc Randa tự mình đến dự buổi công chiếu đầu tiên ở Bắc Mỹ.

Việc nắm tay vợ chồng Randa trong nước không chỉ là một cú phản đòn của Đường Phong đối với những tin đồn ác ý, đồng thời tạo ra hiệu ứng tuyên truyền không tưởng.

"Hắn ta tới đây làm gì? Cậu mời hắn ta à?" Chino hỏi.

"Ai cơ?"

Đường Phong nhìn theo hướng Chino chỉ, thấy một chiếc xe thể thao Lamborghini mới đang đỗ gần thảm đỏ. Bảo vệ phụ trách buổi công chiếu hôm nay dường như đang nói chuyện gì đó với tài xế. Lúc này, cửa xe mở ra, một chàng trai trẻ mặc quần áo chỉnh tề, tóc tết đuôi sam, vẻ mặt hớn hở bước xuống xe.

"Tôi nghĩ, nếu tôi không mất trí nhớ, chắc chắn tôi không mời hắn ta."

Thực tế, cậu và Mike Trần không hề thân thiết, tuy đã từng trò chuyện vài lần, song nội dung không đủ để Đường Phong coi đối phương là bạn.

Tuy nhiên, Mike Trần lại xuất hiện một cách đàng hoàng tại buổi công chiếu của bộ phim 《Sống Lại》, khiến không ít phóng viên chú ý đến nam minh tinh mới nổi này. các phóng viên nội tâm nhảy nhót không ngừng tìm thấy một đề tài tin tức mới: hai diễn viên của 《Thiên Tử》 từ hai phần khác nhau cùng xuất hiện, rốt cuộc là vì lý do gì?

Sau khi phần tiếp theo của 《Thiên Tử》 đạt được thành tích phòng vé vượt qua phần một, liệu Đường Phong, người bị nhà sản xuất bỏ rơi, sẽ cảm thấy như thế nào?

Thực ra, cậu chẳng nghĩ gì cả, phần hai của 《Thiên Tử》 có thành công đến đâu, điều đó cũng không liên quan nhiều đến Đường Phong.

"Thưa ngài, cậu ấy cũng là khách quý mà ngài mời sao?" Mỗi một người bảo vệ đều có danh sách khách quý trong tay, thấy Mike Trần xuất hiện hào nhoáng, là một bảo vệ chuyên nghiệp vẫn tiến đến bên Đường Phong để hỏi.

"Đúng vậy."

Đường Phong gật đầu, không thể công khai đuổi Mike Trần đi. Đây là buổi công chiếu phim của cậu, cậu không muốn bất cứ chuyện gì làm hỏng sự kiện này.

Mike Trần nghiễm nhiên coi mình trở thành ngôi sao của buổi hôm nay. Ngồi trong chiếc xe thể thao kiêu ngạo tiến vào hiện trường, đeo kính râm, vừa bước lên thảm đỏ vừa vẫy tay với fan hâm mộ. Thấy có phóng viên gọi tên mình, lập tức cười và tạo dáng cho họ chụp ảnh.

"Cậu ta trông như một thằng hề vậy." Chino không nhịn được cười.

Luận về danh tiếng và ảnh hưởng, Chino vượt xa nhiều minh tinh mới nổi như Mike Trần, tuy rằng vẻ ngoài của Mike Trần nhìn có vẻ giống một "siêu siêu sao" hơn.

Được rồi, Đường Phong cũng không nói gì thêm.

"Chúc mừng anh." Mike Trần chủ động ký tên cho fan trên thảm đỏ, sau khi chụp ảnh cùng phóng viên, cuối cùng tiến về phía diễn viên chính của sự kiện hôm nay.

"Cũng xin chúc mừng cậu, phim của cậu đạt thành tích không tệ." Đường Phong đưa tay ra, trong mắt công chúng, vẫn phải tỏ ra khách sáo và nói vài lời.

Có lẽ không ngờ rằng Đường Phong lại đón nhận lời "chúc mừng" của mình một cách tự nhiên như vậy, Mike Trần cười lạnh một tiếng rồi cũng bắt tay: "Cảm ơn."

Hai chữ lạnh nhạt và vô cảm.

"Cậu đến xem phim sao?" Chino đứng cạnh cười, mang theo chút mỉa mai trong lời nói.

Tất nhiên không phải rồi, cái người có phim đạt doanh thu phòng vé ngày đầu không tệ này rõ ràng là đến để ra oai, biểu hiện như vậy lại cho thấy Mike Trần không tự tin, chỉ có thể chứng minh bản thân mình bằng cách đè bẹp Đường Phong.

Hành vi không có ý nghĩa, trẻ con và buồn cười.

"Tôi rất muốn thưởng thức tác phẩm của anh, nhưng tiếc là lát nữa tôi còn rất nhiều việc phải làm, tôi hiện tại bận rộn vô cùng, phải đi khắp nơi để tuyên truyền, còn phải trả lời nhiều cuộc phỏng vấn truyền thông nữa, trời ơi, tôi nghĩ mình sắp bận đến chết, ha ha." Mike Trần tháo kính râm xuống, chủ động đứng cạnh Đường Phong để phóng viên chụp ảnh chung của hai người.

Đường Phong mỉm cười trước ống kính, lúc này cũng không thể công khai đẩy Mike Trần ra được.

"Vậy cậu mau đi đi." Đường Phong nói một câu.

"Tôi sẽ đi ngay." Mike Trần nhìn Đường Phong vẫn giữ thái độ thản nhiên, nhẹ nhàng thoải mái, khuôn mặt không biểu lộ chút gì là bị tác động.

Điều này khiến Mike Trần cố tình đến để gây chuyện, hơi thất vọng.

Đến nhanh, đi cũng nhanh. Trước khi bộ phim kịp công chiếu, Mike Trần đã rời đi, ngồi lên chiếc Lamborghini thể thao của mình.

"Tên đó quả thật là một tên ngốc, nhưng những nhà sản xuất lại thích những kẻ ngốc như thế, vì chúng dễ điều khiển, bảo chúng làm gì thì chúng làm cái đó."

Trong giới giải trí, Chino coi như là người kỳ cựu, cùng Đường Phong bước vào rạp chiếu phim, trên người vẫn tỏa ra nét chính trực và nhiệt huyết của tuổi trẻ, Chino không thể bình tĩnh như Đường Phong.

"Cậu đáng lẽ nên cho cậu ta một cú đấm!" Chino mạnh mẽ vung tay vào không khí, nhìn qua như sắp đánh người.

"Sau đó trên trang báo ngày hôm sau sẽ xuất hiện tin: Minh tinh Đường Phong đáng thương bị bỏ rơi, vì đố kị mà đánh Mike Trần." Đường Phong bình tĩnh nói.

Là người của công chúng, mỗi khoảnh khắc đều phải giữ gìn hình ảnh của mình, chí ít là khi cần thiết phải giữ gìn một chút.

"Bình tĩnh đi Chino, giả sử anh đánh nhau với mỗi người không thân thiện với mình, trời ạ, chúng ta sẽ lãng phí biết bao nhiêu thời gian quý báu vào những kẻ đó," Đối với việc này, Đường Phong giảng giải, "Họ như những vũng bùn, nếu anh gặp vũng bùn mà dừng lại vật lộn với nó, dần dần anh sẽ thấy tốc độ của mình ngày càng chậm, cách mục tiêu của chúng ta ngày càng xa."

"Ồ, ví dụ thật thú vị." Lần đầu nghe ai đó nói như vậy, Chino lập tức giơ ngón tay cái lên, "Tôi thích cách cậu ví họ như bùn lầy."

Đây đâu phải trọng điểm mà Đường Phong muốn nói.

"Được rồi, dù sao anh chỉ cần biết rằng gặp những người như thế, cứ bước qua và tiếp tục con đường của mình. Chờ khi anh đi đủ xa, những vũng bùn kia sẽ chỉ ở tại chỗ tiếp tục lãng phí thời gian của mình với những người khác."

Thời gian đó, nơi cần đến đã sớm đến.

"Có đôi khi tôi nghĩ cậu không giống thanh niên, mà giống như người đồng trang lứa với bố tôi, tôi nghĩ nếu cậu nói chuyện với bố tôi chắc chắn sẽ rất hợp."

Nghe thế nào cũng không giống như lời khen nhỉ?

Được rồi, Đường Phong phải chấp nhận sự thật rằng dù có một cơ thể trẻ trung, nhưng tâm hồn cậu đã thuộc về tuổi trung niên.

Không bị ảnh hưởng bởi Mike Trần, Đường Phong rất vui lòng xem lại bộ phim của mình một lần nữa. Bộ phim "Sống Lại" lần này do chính cậu lồng tiếng Mỹ, cố gắng mang đến diễn xuất tốt nhất cho khán giả Bắc Mỹ.

Trước đây, Fiennes không quá quan tâm đến doanh thu phòng vé, song hiện tại với vai trò là nhà sản xuất, Đường Phong luôn phải chú ý đến doanh thu.

Doanh thu ngày đầu của "Sống Lại" rất khả quan, so với thành tích của "Thiên Tử 2" còn kém xa, nhưng doanh thu 10 triệu đô trong ngày đầu cũng đủ để Đường Phong phát phong bì tiền thưởng khủng cho mỗi người trong đoàn làm phim.

Buổi tối, Đường Phong tổ chức một bữa tiệc ăn mừng, khách mời là toàn bộ nhân viên của "Sống Lại". Tiểu Vũ đảm nhiệm vai trò MC, trong bữa tiệc còn có những giải thưởng cho mỗi một nhân viên, như giải cần cù nhất, giải kể chuyện cười hay nhất, kèm theo tiền thưởng lớn.

Đường Phong tự giác giao bữa tiệc cho những người thầm lặng cống hiến sau hậu trường, còn cậu ngồi một góc, nhìn mọi người vui vẻ cười, cũng cảm thấy thỏa mãn.

"Thưa ngài, xin chào, đây là cho ngài." Một người bồi bàn bất ngờ đến gần, đưa cho Đường Phong một tấm thiệp đẹp.

"Ai đưa tôi vậy?" Chưa mở thiệp ra, Đường Phong hỏi.

"Quasimodo mãi mãi của ngài." Lưu lại một câu, người bồi bàn nhanh chóng rời đi.

Đường Phong cúi đầu mở tấm thiệp, ở giữa có đính một cánh hoa hồng, bên trên viết vài dòng chữ nhỏ: "Một người bạn cũ chờ em ở số 00 phố XX." Nét chữ quen thuộc, đúng là của Albert.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ