Phần 3 (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm bao phủ ánh đèn, Sài Gòn trở nên đẹp, đôi môi Dương mai tiến gần lại tôi, hơi thở pha mùi oải hương tôi thích, trong tâm trí tôi bây giờ chỉ có ý nghĩ "hòa người này vào làm một, đừng đánh mất cô ấy, tôi đang điên cuồng vì cô ấy" khoảng khắc Dương Mai hôn tôi thì cả thế giới xung quanh tôi chỉ có cô ấy, bản năng đáp lại, môi cuốn lại theo kiểu nụ hôn Pháp nồng cháy kéo dài ba phút. Cả hai chúng tôi tách môi ra và nhìn nhau cười "Cô ấy ngọt ngào như cái tên Dương Mai, dịu dàng pha mùi oải hương xung vào tâm trí tôi, tim len lỏi đầy nắng ấm, sẵn sàng đủ hòa nhập làm một thể"

"Cùng hôn lại nhé"

"Vâng"

Chúng tôi trở lại cuộc sống thường ngày, phủ bụi đầy thử thách đang chờ, những người bạn cũ thỉnh thoảng liên lạc về, có rủ tôi đi coffee họp lớp, cô ấy là bình dấm chua nếu tôi hở hang quá, nhưng cô ấy cũng thoải mái tin tưởng tôi không làm chuyện có lỗi với cô ấy. Có lẽ vì quá ngọt ngào, tình cảm chúng tôi bền vững, nhưng trong tôi có gì đó cảm thấy nhàm chán buồn phiền. Có khi tôi hơi vô tâm thật, cô ấy luôn là người quan tâm, sến súa lãng mạn làm tôi cảm thấy một chút nhàm chán, đôi khi cũng mong một chút gì đó cãi vã trong tình yêu, như thế này tôi cảm thấy có chút chán chường.

Mọi thứ lập lại, Dương Mai có lẽ cảm nhận tôi đang thay đổi thì phải, à thì tôi cảm thấy chút nhàm chán thôi, nhưng tình cảm không thay đổi. Một ngày họp lớp diễn ra vào buổi Chủ Nhật, tôi hội tụ với đám bạn cũ, bản thân cũng phải xinh đẹp thành đạt, dù sao đám bạn cũ ai cũng thành đạt, có kẻ mở công ty, có người là luật sư danh tiếng, hoặc là bà chủ spa có tiếng ở Hà Nội, hoặc những đứa kết hôn sớm có hai đứa con, trong đó tôi gặp một người, Đặng Thùy Dung, một cô gái nam tính đẹp trai đầy quyền lực, như mấy chàng soái ca ngôn tình Trung Quốc được viết ra, à thì tôi là đứa mê ngôn tình cũng có chút mê trai. Đặng Thùy Dung mang cho tôi cảm giác mới lạ, cô ta tấn công tôi dữ dội khiến tôi không kịp đề phòng, dù tôi nói tôi đã có người yêu. Có lẽ vì sự xuất hiện của Đặng Thùy Dung, tôi và Dương Mai cãi cọ, Dương Mai nặng lời với tôi, tôi vốn bản tính nóng nảy, bướng bỉnh, cảm thấy bản thân uất ức nên bỏ đi uống bia giữa đêm khuya trong quán Bar ở quận 11.

Đời như thử thách tôi, Đặng Thùy Dung xuất hiện an ủi, trong cơn say mộng mị, tôi khóc, cô ta ôm vỗ về nhìn tôi đầy tình ý, có lẽ vì một chút say nắng vẻ đẹp trai của cô ta, tôi và Thùy Dung hôn nhau điên cuồng trong quán Bar, để mặc đêm đó, Dương Mai tìm tôi trong đêm vì sợ tôi xảy ra chuyện gì.

Một đêm tội lỗi diễn ra, tôi với cô ta lao vào như những thú hoang, khao khát kích thích đầy dục vọng. Khỉ tỉnh lại trong cơn say, tôi hoang mang nhìn cơ thể không mảnh vải nào, bên cạnh là gương mặt đẹp trai, mũi cao thẳng nhấm nghiền của Thùy Dung, cái đó không phải là lúc ngắm trai, quan trọng là cả hai chúng tôi không mặc bất kỳ cái gì, chỉ phủ mền trắng xám. Trời ơi, tôi đang làm điều gì tồi tệ thế này, tôi bật khóc, Thùy Dung tỉnh giấc, hoảng hốt ôm tôi.

"Xin lỗi, em đừng khóc"

"Tôi..tôi..."

"Tôi yêu em"

Cảm giác tội lỗi bao trùm, tôi khóc gằng lên, trên ngực đầy vết hôn, sự kích thích phản bội và áy náy đến ám ảnh, tôi rời khỏi nhà cô ta, cố giấu hết vết hôn qua áo thun. Về đến nhà, tâm trạng mệt mỏi, trước cửa là Dương Mai với đôi mắt đỏ ngầu có lẽ vì tìm tôi cả đêm, bình thường người luôn để ý bề ngoài phải xinh đẹp nay lại sơ xác, tóc bù xù, tim tôi thắt lại, Dương Mai nhìn tôi mừng rỡ.

"May mắn em không sao, Chị xin lỗi, hôm qua chị quá lời, em đừng đi , chị sẽ điên mất"

"Ch..ị.."

Tôi bật khóc, cảm giác tội lỗi áy náy dày vò, thân xác tôi đã bị váy bẩn bởi người khác, tôi đã say nắng người khác, phản bội tình yêu của Dương Mai. Nhưng tôi không muốn mất tình yêu này, nên giả vờ không có chuyện gì, mọi thứ lại đâu vào đấy, sau chuyện hôm nay, Dương Mai lại quan tâm tôi hơn, sợ mất tôi, cảm giác phản bội kích thích ấy vẫn cứ ám ảnh tôi đến mê muội, tôi đã chấp nhận tình yêu của Thùy Dung, bắt cá hai tay, mặc dù lương tâm cắn rứt nhưng tôi lại tận hưởng không muốn buông ai, Thùy Dung chấp nhận lén lút với tôi, cả hai lao vào như thú hoang, điên cuồng kịch liệt.

Từng ngày trôi đi đến khi Dương Mai phát hiện được, đôi mắt cô ấy mở to ra như không tin việc đang xảy ra trước mặt, đôi mắt ngỡ ngàng đầy đau lòng tuyệt vọng, niềm tin vỡ vụn khi thấy tôi và Thùy Dung đang trên đường sánh vai âu yếm, tôi không biết Dương Mai đã phát hiện được, Dương Mai thẩn thờ chạy đi, vụt như con thú hoang bị thương, ánh mắt tuyệt vọng đến điên cuồng, không chú chiếc xe tải lao qua, đâm thẳng vào cô ấy, tiếng hét em trai của Dương Mai vang vọng tuyệt vọng.

"CHỊ ..HAI..."

Kết thúc một ngày đi chơi với Đặng Thùy Dung, tôi vui vẻ về nhà, nhưng căn phòng dường như xáo trộn, tôi tưởng trộm đến nhà, tôi nghĩ Dương Mai xảy ra chuyện, sợ hãi định báo cảnh sát thì tiếng điện thoại rung, số điện thoại "Babie" hiện lên, là của Dương Mai.

"Alô"

"Chị tới bệnh viện Đông Hoa ờ quận 4 đi"

Là tiếng em trai của Dương Mai, nhưng rất lạ, hình như đang nấc đến uất hận chuyện gì đó, tôi thắc mắc hoang mang, lòng thấp thỏm sợ hãi chắc Dương Mai đang xảy ra chuyện. Tôi vội vàng bắt taxi đến bệnh viện Đông Hoa, tâm trạng lo lắng, đến nơi, tôi vội vàng chạy lên lầu , nơi số phòng em trai của Dương Mai cho, chạy đến, em trai của cô ấy đang gục xuống, ánh mắt đầy mệt mỏi, suy sập đến mất tuyệt vọng. Tôi vội hỏi.

"Dương Mai có chuyện gì, Tuấn, em nói cho chị biết?"

"Chị còn dám bảo chị tôi có chuyện gì? CHỊ CÓ BIẾT CHỊ TÔI ĐÃ TẬN MẮT THẤY CHỊ NGOẠI TÌNH, TAY TRONG TAY VỚI NGƯỜI KHÁC KHÔNG, CHỊ LÀ ĐỒ KHỐN, CHỊ TRẢ LẠI CHỊ TÔI ĐÂY, TRẢ ĐÂY"

Dương Tuấn lào vào tôi, gằng từng chữ, tai tôi như ù lên, mọi thứ như vỡ tan.

"CHỊ LÀ ĐỒ GHÊ TỞM, CHỊ TÔI CHẾT RỒI, VÌ CHỊ, KẺ KHỐN NẠN, TRẢ CHỊ TÔI ĐÂY, TRẢ ĐÂY"

"Em nói gì vậy? Dương Mai..cô ấy làm sao.. chị không tin.. chị không tin.."

"CHỊ ĐỪNG RA VẺ LƯƠNG THIỆN, CHỊ LÀ KẺ KHỐN NẠN, TRẢ CHỊ TÔI ĐÂY TRẢ ĐÂY, TRẢ ĐÂY"

Dương Tuấn nhìn tôi như tội phạm giết người, tôi hoảng hốt chạy vào, bên trong là thi thể Dương Mai lạnh ngắt, gương mặt nát bét phủ khăn trắng, tôi quỵ xuống, tim vỡ vụn, Dương Tuấn chạy vào phòng đẩy tôi ra, không cho tôi tiến lại gần.

"CHỊ CÚT ĐI, CHỊ LÀ ĐỒ GHÊ TỞM, CÚT ĐI, ĐỪNG LẠI GẦN CHỊ TÔI"

Tôi như cái xác không hồn, thẩn thờ bị đẩy ra ngoài, các bác sĩ phải cố gắng tiêm liều thuốc ngủ tránh em trai của cô kích động. Đám tang của Dương Mai diễn ra vào một ngày mưa, tôi không biết cô ấy được chôn ở chỗ nào, gia đình cô ấy không cho tôi gặp, dù tôi cầu xin cỡ nào, gia đình Dương Mai nhìn tôi như kẻ thù và từ đó không một tin tức liên lạc, căn nhà không có Dương Mai, mọi thứ trở nên cô đơn, tôi hoảng hốt sợ hãi, bản thân trong tình trạng thái nửa tỉnh nửa mê, tâm trí hiện lên hình ảnh Dương Mai xinh đẹp như ban mai, cử chỉ quan tâm hàng ngay mà tôi ảo tưởng ra, mọi người bảo tôi bị điên, mọi thứ như địa ngục, tôi có lúc kích động, có lúc đập phá đồ đạc, miệng lẩm bẩm.

"Dương Mai...Dương Mai..."

Bên cạnh là Thùy Dung chăm sóc tôi, miệng cười bí hiểm"

"Cuối cùng em thuộc về tôi"

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro