CHAP 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   – Thưa ba con đi học mới về !

Đón tôi sau khi mở cổng là nụ cười ấm áp của ba tôi :

– Chạy vô rồi đi tắm lẹ rồi ăn cơm đi con !

Bao giờ cũng vậy, Ba tôi là người gần gũi tôi nhất, còn hơn cả mẹ, mẹ tôi là sếp trưởng trong nhà và cũng là người đẹp gái nhất nhà vì chỉ có mình mẹ tôi là phụ nữ trong nhà, người đẹp thì thường hay “chảnh” lắm. Ấy! “chảnh” cũng có cái hay của “chảnh” chứ vì người ta có gì thì người ta mới “chảnh”, còn người không có gì mà “chảnh” thì người ta không gọi là “chảnh” mà người ta gọi đó là “shock”. Mà người “shock” thì người ta còn gọi đó là “con sóc” và con sóc thỉ hay bị cho ăn tầm vông …

Miên man với những suy nghĩ đó, tôi lấy quần áo và xông pha mục tiêu là nhà tắm mà thẳng tiến thì nghe tiếng mẹ tôi hỏi :

– Chiều nay tan học mấy giờ vậy con ? *cười nham hiểm*
– Giờ này mới về đó mẹ !
– Ủa ! Vậy sao mắt con đỏ ké vậy ? Con học ở hồ bơi chứ gì ?
– Trời ơi là trời …Tại sao lại như thế kia chứ …Sao không bao giờ con có thể gạt mẹ được một lần kia chứ ….
– Có thể lắm cưng ơi nhưng mà đó là mẹ muốn để yên cho con gạt mẹ thôi !

Tôi không dám đôi co nữa …chun vào nhà tắm và xả nước rào rào.

Điện thoại rung lên. là tin nhắn của thằng Phúc “chuột” :

– Mày bắt sóng lẹ héng !
– Gì vậy thằng quỷ !
– Giấu hoài pa ! tao thấy trong quán gà rán KFC rồi !
– Xạo hoài hà ! Làm gì có !
– Tao ngồi cái bàn gần mày đó, mà mày có thấy gì nữa đâu, lo nhìn nó mà cười không hà ! Tao và ông Phong vô sau mày chút chứ đâu.
-Ủa ! Ừa ! mà sao tao lẹ bằng mày được …
– Mệt !

Vừa “tám” đến đó thì nghe tiếng mẹ tôi hét bên ngoài :

– Ôi ! nhà tắm hết nước rồi đó con ơi !…
– Dạ ! Con ra liền …

   Sau một buổi tối “bận rộn” với hai việc ăn cơm và rồi uể oải cầm tập lên phòng ngồi chờ ông thầy kèm Anh văn đến và rồi lang thang phiêu bạt trong thế giới loạn xạ những giới từ ..những gerund và infinitive rồi reported speech, những dấu nhấn, phát âm và trăm thứ hằm bà lằng khác của thứ ngôn ngữ toàn cầu, cuối cùng tôi cũng được tha bổng sau hai tiếng đồng hồ vật lộn mệt nhoài hết cả đầu óc. Tôi vào phòng đóng sập cửa và quăng mình lên tấm nệm.

Mệt !

Một ngày như mọi ngày !

Bật ti vi, màn hình hiện ra một bộ phim kiếm hiệp của Truong Quốc. Mệt ! tắt phứt đi ! ba xạo thì có, đánh được bao nhiêu mà bày đặt như hay lắm …Ghét nhất là mấy phim kiếm hiệp xạo xạo…

Bật máy đĩa …Tiếng nhạc trìu mến vang lên …Tôi bồng bềnh chơi vơi :

Don’t leave me in all this pain
Don’t leave me out in the rain
Come back and bring back my smile
Come and take these tears away
I need your arms to hold me now
The nights are so unkind
Bring back those nights when I held you beside me

(Unbreak my heart – Toni Braxton)

Cảm giác miên man, bay bổng…Tôi bất giác cười nhẹ …

– Em từ đâu đến và là “cô gái” hay nàng tiên ?

Tắt phụt đèn ! Ngủ sớm thôi ! cả ngày đã mệt nhoài còn gì …Trong bóng tối, tôi khẽ khàng tụt hết quần áo và nằm lăn trên giường. Tối đi ngủ, tôi có thói quen không mặc quần áo …trở về nguyên thủy của loài người. Chống đối lại mọi thứ ràng buộc …vướng víu…

Gần như ngủ thiếp đi thì tiếng chuông báo tin nhắn của điện thoại ré lên. Đáng ghét. Người ta ngủ rồi mà. Ngái ngủ, khó chịu, bật tin nắp điện thoại…Là số của Minh Khôi …Dòng chữ hiện ra :

– Anh làm gì đó ? Ngủ chưa ?
– Anh chưa ngủ, còn em ?
– Dạ ! Em sắp ngủ ! Em thấy nhớ anh nên nhắn tin chúc anh ngủ ngon !
– Ừ ! Nhóc nhớ anh nhiều không ?
– Dạ …:”> !

Trên màn hình hiện ra kí tự ra dấu cậuđang đỏ mặt và ngượng nghịu …Phải rồi, bot mà …ngượng nghịu như vậy đáng yêu quá đi. Tay run lên, tôi bấm lại :

– Ngủ ngon nha ! Anh cũng nhớ em lắm…
– Nhớ em sao không nhắn tin cho em ?

Tôi sững người ….Chết cứng !

Trời ơi là trời !

Bot ơi là bot …

Tôi khẽ khàng bấm bàn phím :

– Anh sorry, tại anh mệt quá nên ….
– Anh làm gì mà mệt vậy ?
– Bữa nay anh học hai buổi, tối cũng học thêm nữa …
– Em cũng vậy mà …

Chẳng còn cách nào khác, tôi đành chạy trốn nhóc :

– Vậy nhen, ngày mai anh sẽ gọi điện cho em, anh chúc em ngủ ngon nha ! :-*

Dòng tin của Minh Khôi trả lời là :

– Hi hi ! Chọc anh tí thôi chứ không gì đâu ! Đừng nghĩ gì nhen, anh quên thì em nhắn tin nhắc anh chứ có gì đâu …
– Anh không có quên em nhưng mà …
– Thôi ngủ đi, vậy là anh lười ^^! Ngủ ngon ! hihihi ^^! :X

Thiệt là hết biết ……..

Vẫn suy nghĩ về những câu đối đáp giữa hai đứa, tôi buông rơi cái điện thoại xuống giường và chìm vào giấc ngủ từ hồi nào không biết….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro