CHAP 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Sáng hôm sau, tôi còn đang say ngủ thì cái điện thọai bắt đầu réo lên inh ỏi từng hồi chuông đáng ghét…Vội vàng nhảy dựng vậy, xếp mền gối rồi khoác bộ quần áo đồng phục vào người, chạy xuống dưới nhà để rửa mặt, mẹ tôi thấy tôi lăng xăng chạy tới chạy lui thì nhìn tôi bằng một đôi mắt kinh ngạc như thể mới gặp tôi lần đầu hay tôi là sinh vật lạ nào rơi vào trong nhà tôi vậy, mẹ kêu tôi lại :

– Hòa Bình ! Con làm gì vậy ?
– Thì con đi học chứ gì ? Sao mẹ hỏi vậy ?

Mẹ kéo tôi lại, đưa tay sờ trán tôi :

– Bình thường mà, có nóng đâu ta ?

Ba tôi thì cứ ngồi trên ghế mắt vẫn nhìn vào tờ báo mà miệng thì cười sặc sụa …

– Bữa nay chủ nhật mà trong trường dạy luôn hả Hòa Bình ?

Tôi đánh rơi cái ca nước đang cầm trong tay xuống cái la va bô nghe cái cộp.

Vô duyên chưa từng có !

Lãng xẹt !

Hứ !

Thì sao chứ ?

Lại chun lên phòng nằm một lát cho đỡ quê, tôi chạy như bay lên lầu để tránh từng tràng cười của ba mẹ …

Đang nằm ấm ức về cái sự vô duyên của mình thì điện thọai lại nhấp nháy, là tin nhắn của thằng Phúc “chuột” :

– Ăn sáng nè Hòa Bình !
– Ở đâu ?
– Quán bún giò heo Huy Lộc ngòai Mít Một !
– Ok, năm phút tao có mặt !

Tôi ủi cái xe vào trong hàng xe xếp trước quán, bật chân chống xuống và nhìn vào trong thì thấy thằng Phúc và anh Phong đang ngồi trong quán rồi, nó và anh Phong tươi cười vẫy tay gọi, tôi bước nhẹ vào quán gật đầu chào anh Phong rồi kéo ghế ngồi xuống…

Không cần phải gọi, chủ quán bưng ra ngay một tô cho tôi, dễ hiểu thôi là vì quán này bán có một món duy nhất, không ăn món này thì còn biết ăn món gì khác nữa kia chứ …Tôi mời anh Phong và Phúc cho có lệ vì họ cũng ăn gần xong rồi …rồi cắm cúi xì xụp…

Hết tô đó tôi kêu thêm một tô nữa. Anh Phong mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi.

Ăn xong tôi uống thêm một chai Pepsi !

Há há !
Bữa nay “trai” bao mình ăn, mình phải ráng ăn, ăn cho nó chết luôn, cho nó khỏi “rậm rật”…Thằng Phúc dở quá, thấy vé số bán đầy mà không chịu gọi lại mua hai chục tờ rồi cho tôi mười tờ …thằng thiệt là kém quá đi …Tôi thầm nghĩ trong bụng

Nghĩ ra thì đúng là tôi cũng khốn nạn thật, anh Phong làm quen với thằng Phúc, đáng lý ra bữa nay anh Phong và thằng Phúc đi ăn sáng là buổi gặp gỡ riêng của hai người, vậy mà vì tình bạn, thằng Phúc lôi tôi qua ăn sáng chung với nó cho có bạn vì nó không muốn có món ngon mà ăn một mình mà tôi thì lại làm thằng phá đám, có thể mất mặt nó lắm chứ …

Nhưng mà cũng không hẳn như vậy, sự quỹ quái và vô duyên của tôi có thể có tác dụng theo kiểu khác là làm nổi bật lên sự “nhu mì” và ngoan hiền của thằng Phúc thì sao chứ ? Trước một đứa lóc chóc và ba gai như tôi, người ta sẽ nghĩ là “cái đẹp sẽ đánh xẹp cái nết” và do đó mà thằng Phúc càng có giá cũng không chừng …

Vô duyên vậy là đủ rồi !

Tôi đứng lên chia tay từ giã, chạy về vì còn phải để cho hai người kia đi uống nước “tâm sự” gì đó thì làm chứ mình làm kì đà cản mũi hòai coi sao đặng. Anh Phong không rủ tôi thêm khi tôi từ giã, còn thằng Phúc thì cười cười, khuôn mặt rạng ngời vẻ hạnh phúc. Tôi quay đi sau khi nháy nhó nó một cái theo kiểu ngụ ý là “chúc ngon miệng” …Tôi thấy nó tủm tìm cười và đôi mắt như ánh lên môt cái nhìn khiêu khích ..
Đồ xấu xa ! làm như có mình mày có bồ ! Xùy xùy !

Chạy lang thang từ Mít Một, vòng xuống khu Giếng Mạch rồi thẳnng lên trường Trần Hưng Đạo, tôi cho xe tà ta trên đại lộ 30-4. Trời ui ui không nắng, gió thổi man mát làm cho lòng tôi bỗng trào dâng lên cảm hứng. Oái giời ! Trời này mà có ghệ ôm là sướng phải biết …

Dừng lại, bật cốp xe, lấy điện thọai ra định gọi cho Minh Khôi thì thấy cậu đã nhắn tin cho tôi từ bao giờ :

– Chúc anh một ngày tốt lành ! ^^ 😡

Tôi bấm máy gọi cho cậu :

– Minh Khôi hả ? Ra Gió Rừng uống cà phê với anh nha !
– Em đang học thêm !
– Mấy giờ thì xong ?
– 9 giờ
– Vậy anh chờ em ở đó nha !
– Dạ ^^!

Vậy là phi vụ đã được lên lịch…Ai nói mình chảnh chó thì mình chịu chứ mình có thể nói là sướng trên đời, sáng sớm có trai rủ đi ăn, giờ có hàng ôm …ối giời ơi ! Càng nói thì càng chịu không nổi…

   Minh Khôi xuất hiện sau khi để tôi chờ đợi gần như muốn ngủ gục trong cái lều của quán cà phê sân vườn Gió Rừng. Hôm nay cậu mặc một cái quần Jean màu đen, một cái áo sơ mi sọc trắng đen và bỏ áo vào quần …Nhìn quá là dễ thương …Làm cho tim tôi như muốn ngừng đập khi nhìn thấy cậu.

Minh Khôi vào lều, ngồi xuống và gọi một ly Lipton đá pha sẵn, anh phục vụ vừa quay lưng thì tôi chớp lấy, bắt chuyện liền :

– Em học thêm môn gì vậy ?
– Em học thêm Hóa
– Gần đây không ?
– Cũng hông gần, ngòai ngã tư Ao Hồ á !

Nhìn cặp môi đỏ cong cong lên khi nói chuyện, hai hàm răng trắng đều và đôi mắt lấp lánh là nghe thấy “ghét” rồi. Đã vậy biết mình có một cái đồng tiền phía bên má phải nên cậu hay cười duyên nữa chứ …Trời ơi ! tại sao mình không biết nhau sớm hơn hai năm có phải đã đỡ phí mất hai năm rồi hay không hở Minh Khôi …

Anh phục vụ đặt nước xuống bàn, tôi móc tiền ra trả thì Minh Khôi đã nhanh tay hơn giúi tiền vào tay anh ta …Anh ta cầm lấy và quay vào trong….

– Sao em không để anh trả tiền cho …em thật là …
– Thích trả tiền lắm sao ? Em kêu cho anh không có tiền trả luôn bây giờ đây nè !
– Ax …chết mất !

Bữa nay mình ra đuờng gặp “sóc” rồi …

Tôi chuyển hướng …

– Thì không có tiền thì anh trả tình cho người ta …có sao đâu …
– Gan ghê há ! Tính quá tải chắc …
– Sao mà quá tải ?
– Thì nộp chỗ em không đủ có đâu mà nộp chỗ khác nữa …không quá tải là gì …

Chồm người qua ôm lấy Minh Khôi, tôi thơm nhẹ lên tóc cậu …Mái tóc mềm mại và thơm ngào ngạt mùi dầu gội Xmen …Người cậu rắn chắc nằm trọn trong vòng tay tôi.

Lạ lùng quá …

Đôi môi tôi lướt nhẹ lên trán cậu rồi dừng lại ở bờ môi nóng ấm của cậu ..Hơi thở Minh Khôi thơm lừng, phà ra vào mũi tôi …Hai tay tôi vòng ra sao ôm xiết lấy người cậu và xoa xoa lưng của Minh Khôi …Hai mắt tôi đờ đẫn đi …và khi thóang mở mắt ra nhìn thì tôi nhận thấy đôi mắt của Minh Khôi cũng nhắm nghiền …

Từng nụ hôn trao nhau như trao những cơn sóng tình dào dạt …

Chỉ gặp em có hôm qua đến nay mà mình như đã biết nhau từ lâu lắm …chỉ biết là sẽ thật ấm áp khi ở bên nhau …Cuộc đời này nếu thiếu nhau, mình sẽ sống ra sao ?
Anh ! khi gặp anh em đã muốn trao trọn cho anh cả tâm hồn và thân xác của em, anh có vẻ gì đó kiêu căng và lạnh lùng một cách rất ngộ nghĩnh, một vẻ gì đó trẻ con trong một thân xác đã lớn …Anh cố tỏ ra mình sành đời và lém lĩnh trong mắt người khác nhưng đối với em …anh vẫn còn ngốc lắm, anh biết không ? Em thấy anh thật gần gũi và em sung sướng khi ở bên cạnh anh …Em có cảm giác được anh che chở cho em …và em yêu điều đó ….

Từng nụ hôn trao cho nhau bao điều suy nghĩ mà trong tiềm thức mỗi người cứ vang lên, không cần nói ra nhưng những cú xiết tay, từng bờ môi, ánh mắt và hơi thở đã trao nhau bao nhiêu lời muốn nói…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro