Phụ chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phụ Chương 3: Những Mẫu Chuyện Ngắn Vào Mùa Hè

“Sif này, đi đến Ringa một chút nhé.” (Risa)

“Pft?! Risa à?! Em đang đề nghị một điều khá đột ngột đấy?!”(Rembrandt)

Yuno đã trốn ra khỏi nhà, việc đấy khiến an ninh càng được siết chặc hơn khiến Sif dù có muốn làm điều tương tự cũng không dễ gì.

Nói cách khác, Sif không tài nào chuồn êm được.

Trong lúc rót tách trà cho người cha đáng thương đang nhoẽn miệng cười, rốt cuộc cô đã trải qua một buổi trà chiều cùng Mẹ Risa tại vườn.

Cô thầm nguyền rủa Yuno bởi chẳng còn cách nào khác ngoài việc dành thời gian bên gia đình.

Khác với em gái Yuno, Sif đã nhanh chóng định hướng được con đường mình sẽ đi, nên sẽ gắng hết sức trong công cuộc rèn luyện tại Tsige nhằm không bị rớt lại phía sau so với những đồng đội kia.

Sif thì lại bế tắc về khoảng kỹ thuật chứ không phải phong cách chiến đấu, vì vậy nỗi phiền muộn của cô có hơi khác em gái mình.

Đơn giản mà nói thì chẳng có chút thời gian rãnh nào.

Đấy là lý do khiến Sif đã kỳ kèo với Raidou về việc ở lại Rotsgard.

Nội khoảng thời gian đi đi về về giữa Tsige và Rotsgard cũng quá quý giá với cô rồi.

Gộp hết những điều ấy lại thì, những lời Mẹ Risa nói ra làm cô khá ngạc nhiên.

Ringa à.

Trụ sở đầu tiên trong vùng đất hoang mà bạn sẽ tìm thấy sau khi rời khỏi Tsige.

Sẽ mất vài ngày đường để đi đến đó. Đối với những thám hiểm giả nghiêm túc trêи con đường khám phá, đấy là mục tiêu đầu tiên cần phải đạt được.

Cấp độ của Sif không đủ để tiến vào vùng đất hoang, nên đừng dính dáng thì hay hơn.

“M-mẹ? Con chẳng đủ cấp độ có thể đi đến vùng đất hoang mà…”(Sif)

Dĩ nhiên, Sif cũng khá ngạc nhiên nhưng chưa đến mức như cha cô.

“Ara, ai đã nói sẽ tiến vào vùng đất đó như một thám hiểm gia nào? Nguy hiểm đấy. Con bắt đầu rụt rè như Yuno rồi.”(Risa)

Khi con gái đề cập đến cấp độ, mẹ cô thở dài.

Bà đang đề cập đến cô con gái khác của mình, cái đứa đã lẽn khỏi nhà ngay khi vừa về đến.

Nhưng chẳng sao cả, khác với người cha cưng chiều con cái, Mẹ Risa hiểu rất rõ bản chất từng đứa con của mình.

Bà cũng đã bí mật ra lệnh cho Morris bám sát Yuno.

“Eh, ý của mẹ là sao vậy?” (Sif)

“Một dự án nhỏ có liên quan đến công việc của cha con. Một việc làm quá đơn giản, và vì được sinh ra gần vùng đất hoang nên thiết nghĩ con cũng nên trải nghiệm công việc như thế ấy mà. Sử dụng dịch chuyển tức thời và -” (Risa)

“Risa à, đừng lôi kéo con bé đến vùng đất hoang chứ! Tựa như… à đúng rồi, em thấy thế nào khi gửi con bé đến làm việc vặt ở trấn Koran hay Kaido nhỉ?”(Rembrandt)

“Anh yêu, em đã bảo đừng bắt bọn trẻ trở về dù là trong kỳ nghĩ hè, thế mà, anh đã đi xa đến mức dùng cả Raidou-sama để buộc chúng quay về đấy. Nếu chúng ta không bồi thường cho bọn trẻ một số kinh nghiệm thỏa đáng, thì chúng sẽ bị cười chê. Đúng thế không, Sif nhỉ?”(Risa)

Cô ấy nở một nụ cười. Đôi mắt Risa cũng đang cười, nhưng chẳng hề tốt đẹp chút nào mà quá nhiều áp lực được dồn nén bên trong.

Người cha hay như đến cả cô con gái đang phàn nàn buộc phải câm nín theo phản xạ.

Trêи thực tế, người cha đã tận dụng triệt để mọi cách nhằm mang hai cô con gái rượu quay về, và các cô nàng đang rơi vào tâm trạng buồn phiền; Vợ ông là người hiểu hết thảy tình hình.

Một khoảng im lặng bao trùm.

“Hiểu chửa? Một việc làm đơn giản chỉ là đến Ringa và xác nhận hàng hóa đã đến nơi. Nếu là anh thì đừng quá lo. Em sẽ gửi danh sách cho, anh chỉ việc xác nhận thôi.”(Risa)

“R-Risa…” (Rembrandt)

” 'Hãy để các cô gái dễ thương dấn thân vào cuộc hành trình', chẳng phải thế sao? Đấy là những lời hay ho đấy, anh yêu à.”(Risa)

“Uuuh.” (Rembrandt)

Thái độ Risa không cho phép ai đó phải thốt ra một lời nào nữa, khiến đại diện của một thương đoàn lớn mạnh cũng câm lặng luôn.

“Tiếp đến, hãy chuẩn bị đi nào, Sif. Sáng mai con sẽ đi sớm đấy.”(Risa)

“Ah, vâng, thưa Mẹ.”(Sif)

Sif hiểu rất rõ mỗi lần người mẹ của cô nỗi giận thì rất đáng sợ, nên chẳng còn cách nào khác là cô phải gật đầu.

*******************

“Anh yêu, hãy kiên quyết thêm một chút nữa. Chỉ cần bộc lộ một nữa như thế tại nơi làm việc thôi, em sẽ không cần đảm nhận vai trò như thế đâu, anh biết chứ?”(Risa)

“Nhưng … khi anh trông thấy Sif và Yuno, uhm … Chỉ đơn giản là anh lại kết thúc mọi chuyện như thế.” (Rembrandt)

“Raidou-sama cũng bị áp chế trước gương mặt bi lụy của anh đấy.” (Risa)

“Anh sẽ cố gắng hết sức. Anh … sẽ lên kế hoạch sửa chữa điều ấy.”(Rembrandt)

“…Hah…” (Risa)

Trong công việc, chồng cô sẽ hành động không hề có kẻ hở nào, nhưng khi nhắc đến hai cô con gái rượu thì cực kỳ yếu lòng đến một mức bất lực.

Risa cho rằng việc ấy đã vượt xa cái lĩnh vực gọi là bảo vệ quá mức rồi.

Nhưng nếu được hỏi liệu chồng cô sẽ thẳng thắng nói về địa vị và tiền bạc hay về điều này, thì cô sẽ rất khó đưa ra quyết định đây.

Risa đã xem những cái quá mức đấy cũng chính là nét quyến rũ của chồng cô, nhưng đôi lúc chúng lại khiến cô phải đau đầu.

*******************

Nhắm đến vòng tròn dịch chuyển tức thời bên ngoài Tsige nhưng không tiến vào vùng đất hoang; nghe có vẻ khá hóc búa, nhưng trêи thực tế thì đơn giản thôi.

Tận dụng tuyến đường hẹp dẫn từ thị trấn ra đến vùng đất hoang, lợi nhuận chính của Tsige đến từ cánh cổng phân chia hai khu vực này.

Bọn họ chỉ đơn giản khoét một phần tại bức tường đá và tạo ra thêm một hướng đi dẫn từ cổng đến vòng tròn dịch chuyển tức thời.

Kết quả thì, một tòa nhà nằm gọn trong bức tường đá phân chia vùng đất hoang.

Và chi phí bảo trì tu bổ hay việc bảo mật chúng cũng không khác gì so với cánh cổng cả.

Khi việc đặt chân đến vùng đất hoang ngày càng tiến triển, những con người tiên phong mà không phải đám thám hiểm giả đã chứng minh sự cần thiết của chúng, và nơi đây được tạo ra nhằm mục đích ấy.

Một nơi được tạo ra bằng cách áp dụng các kỹ thuật tiên tiến nhất của Vương quốc Limia trong lĩnh vực dịch chuyển, tinh hoa của hyumans.

Vượt qua đoạn đường chưa tới 1 km khi cô được cấp phép như những lần trước đây, Sif đã đặt chân đến khu vực dịch chuyển cực kỳ hoa lệ mà cô chưa bao giờ từng chứng kiến. Một lần nữa nhắc nhở cô rằng an ninh tai khu này cực kỳ cao trước khi tiến vào vùng đất hoang, và đấy cũng là một nơi quá xa xỉ.

********************

“Giống với những gì tài liệu đã ghi chép.”

“Tôi không nghĩ mình sẽ có vinh dự được gặp riêng Sif-ojosama như thế này. Cha tiểu thư vẫn ổn chứ?”

“Trêи góc nhìn của tôi thì ông ấy vẫn đang làm việc miệt mài đấy. Ngoài ra, cha cũng nhờ tôi chuyển thông điệp đến mọi người rằng ông sẽ trông cậy vào các bạn trong phần còn lại của hành trình hôm nay cũng như vào ngày mai tại nơi này.”

“Oh! Vậy thì, chúng ta sẽ có hai ngày xã hơi à?! Tôi chắc chắn sẽ chuyển thông điệp này đến những người khác. Đây là một chuyến đi khá vội vàng, nên nó thực sự có ý nghĩa đấy.”

Sif đanh đứng tại cứ điểm Ringa.

Cô đang dạo quanh vài chiếc xe ngựa với danh sách trong tay, cứ như thể cô đang làm việc vậy.

Sif đã hoàn tất việc xác nhận nội dung hàng hóa, và sau khi kết thúc cuộc trao đổi với người phụ trách, cô thông báo tin nhắn của cha đến người ấy và gửi anh một số tiền.

Người phụ trách nhận lấy số tiền ấy nhằm tổ chức một bữa tiệc cho mọi người.

“Hah … Mình rất căng thẳng. Chỉ cần nghĩ nơi đây là một trong những cứ điểm đã khiến mình thêm phần lo lắng.”(Sif)

Cô đảo mắt quanh cứ điểm mà trước đây chưa một lần đặt chân đến.

Nếu đặt một bước chân ra khỏi khu vực này, cô sẽ ở ngay trong lòng vùng đất hoang, nơi tập hợp những mamonos và bán nhân không tài nào cô có thể sánh được, càng khiến cô chẳng thể nào thư giãn nỗi.

Sif nở một nụ cười cay đắng trước sự căng thẳng không thể chối cãi mà cô cảm thấy ở nơi này, nơi luôn được nhắc đến như một môi trường khóc liệt vậy.

“Oh? Oi ~! Có phải Sif-ojosan đây không?”

“Anh biết cô ấy sao?”

Ai đó gọi tên khi cô đang suy ngẫm.

Trông thấy hai bóng dáng hyumans quen thuộc đang tiếp cận mình mà một trong số họ đang vẫy tay chào cô, một cảm giác căng thẳng khác lại trào dâng trong cô.

“Anh … Lime Latte hả?! Và nếu tôi nhớ không lầm thì thám hiểm giả… Toa-san.”(Sif)

“Chúng ta lại gặp nhau tại một nơi bất thường này đây-su ne.”(Lime)

“Thật hạnh phúc khi tiểu thư lớn của gia đình Rembrandt lại nhớ tên tôi đấy. Rất vui được gặp cô, tôi là Toa.”(Toa)

“Đương nhiên tôi phải biết tên thám hiểm gia mạnh nhất ở Tsige rồi. Bên cạnh đó thì, tôi quen Lime-san bởi những lý do khác…”(Sif)

“Về vấn đề này, mặc dù tôi đã đứng ra xin lỗi cô cũng như cha cô. Sẽ không thể tốt đẹp nếu đi cùng với tôi sao?”(Lime)

“Đừng đùa chứ… khoan nào, tôi cũng không hiểu được. Chỉ là, vẫn khá khó khăn để có thể chấp nhận ấy. Mà cũng đừng bận tâm quá.”(Sif)

“… Vâng, rốt cuộc thì tôi vẫn đã gây ra sai lầm ấy. Không thể tránh khỏi. Tôi sẽ đợi. Còn, việc kinh doanh tại cứ điểm này như nào rồi?”(Lime)

Lime tránh né Sif và thay đổi chủ đề.

Anh đang cảm thấy tội lỗi về căn bệnh nguyền rủa kia đã làm tổn thương những cô gái ấy.

Anh đã đứng trước mặt và nhận lỗi với cha của họ cũng như mọi việc đã được giải quyết, nhưng không có nghĩa anh đã được tha thứ.

“Tôi đang giúp đỡ công việc của cha mình. Mặc dù chỉ đơn giản là kiểm tra mớ hàng hóa…”(Sif)

“Ah! Công việc chúng tôi đã nhận vẫn đang được tiến hành, giờ mới để ý, chúng là yêu cầu đến từ Thương đoàn Rembrandt.”(Toa)

“Nhóm Toa-san là những vệ sĩ được thuê. Chẳng có gì ngạc nhiên kể từ khi xuất phát đến lúc kết thúc chỉ mất một vài ngày. Nếu là một khu vực như thế này, nhóm của Toa-san thậm chí sẽ không mất một giọt mồ hôi nào nhỉ.” (Sif)

Sif hơi ngưỡng mộ khi trông thấy cả hai đang ở tại cứ điểm này cứ như thể bầu không khí chẳng khác với Tsige là mấy và đang ca ngợi sức mạnh của họ.

“…”

“…”

Nhưng Lime và Toa chỉ nở một nụ cười mơ hồ theo những lời Sif nói và giữ im lặng.

Càng thâm nhập sâu vào vùng đất hoang thì càng nguy hiểm. Không có gì trối cãi được.

Và trêи thực tế, thậm chí chỉ ở quanh khu vực này, nguy hiểm vẫn còn rất cao.

Những câu từ của Sif cứ như những lời của một người chẳng am hiểu chút gì về độ nguy hiểm tại vùng đất hoang.

Vấn đề ấy sẽ được giải quyết một khi chính cô đặt chân vào vùng đất hoang như một mạo hiểm gia trong tương lai thôi, nên hai người kia quyết định cứ để sự hiểu lầm đấy trôi qua mà không đụng chạm gì nữa.

“Nhờ mọi người, tôi đã có thể dư ra hai ngày nghỉ đấy. Cảm ơn rất nhiều.”(Sif)

“Acha, hai ngày nghỉ ngơi đặc biệt kể từ bây giờ, huh. Vậy là chúng ta sẽ có một buổi liên hoan chia tay và sẽ rời khỏi đây vào ngày mai.”(Toa)

“Ah, thế này… Vui lòng đợi thêm một chút không? Tôi sẽ trao đổi với người phụ trách về việc ấy, nếu được, rất mong cô sẽ bỏ ra chút thời gian cho cuộc thảo luận chứ… ” (Sif)

“Hiểu rồi. Kế đến, tôi sẽ tìm và thảo luận với anh ta về việc này, do đó, thưa quý cô, chính vì quý cô đã làm mọi cách để đến được đây, sao có thể ngăn cản một việc như thế được? Vậy thì, Lime-san, tôi phải nói lời chia tay ở đây rồi” (Toa)

“Ok. Hẹn gặp lai sau” (Lime)

Toa ngăn Sif lại và nhanh chóng băng ngang qua cô.

“Hành động nhanh chóng và kỹ năng đầy mình phải chăng là đặc điểm của các nhà thám hiểm lành nghề ư?”, Sif đang trộm nghĩ như thế khi trông thấy Toa rời đi.

“Lime Latte này, còn anh thì đang làm gì ở đây vậy?” (Sif)

“Tôi sao? Làm việc đấy, rõ ràng quá mà. Chủ yếu là thu thập thông tin trong hôm nay. Ngày mai tôi sẽ tách riêng khỏi Toa và hướng đến Saki.” (Lime)

“Một mình anh sẽ dấng thân vào vùng đất hoang?!” (Sif)

“Không, với Thương đoàn Kuzunoha thì khác, có ba người kể cả tôi luôn. Ah, đúng rồi. Nếu nhớ không lầm thì Ojo-san này, cô sử dụng Tinh linh phép thuật đúng không vậy?”(Lime)

“… Có vấn đề gì sao?”(Sif)

Sif dùng những lời lẽ gai góc.

Cũng chính bởi chủ đề ấy mà cô đang gặp rắc rối do không hoàn tất đủ khóa huấn luyện.

Bị bất ngờ khi chính Lime lại khơi mào chủ đề này, cô không thể nào không cảm thấy như anh ta đang chế giễu cô vậy.

“Có khá nhiều người tại các cứ điểm mà cô không tìm thấy ở Tsige đâu. Ví dụ, trong Ringa này chẳng hạn, tồn tại một kẻ sử dụng phép thuật tương tự như Ojo-San đấy, mặc dù yếu tố thì có hơi khác.” (Lime)

“Tương tự như tôi hả?”(Sif)

“Đúng vậy. Một người sử dụng kết hợp cả ma thuật tinh linh và phép bình thường. Tôi đã chứng kiến một lần, nhưng kẻ đó áp dụng một phương pháp quái đản kiểu như hòa trộn… hoặc như hợp nhất, phải không nhỉ?” (Lime)

'?!'

Những câu từ của Lime khiến Sif khá sốc.

Bởi những gì anh ta đề cập ở vế sau chính là những gì Sif đang nhắm đến.

“…Cô có muốn gặp người đó không?” (Lime)

Sau một khoảng thời gian im lặng, Lime cất lời khi đọc được những suy nghĩ hiện rõ trêи gương mặt Sif.

“… Anh quen người ấy sao?” (Sif)

“Ah, một chút thôi. Nhưng kẻ ấy thuộc quỷ tộc. Nếu không phiền, tôi có thể hướng dẫn cô đến nơi đó.”(Lime)

“Quỷ tộc … Thế là …”(Sif)

Nghe thấy 'Quỷ tộc', Sif suy ngẫm.

Hyumans và Quỷ tộc đang trong một cuộc chiến.

Ngay cả khi tại một căn cứ nằm ở vùng đất hoang, nơi ranh giới giữa cuộc chiến rất mong manh, cô vẫn giữ một sự đối lập nhất định nào đó.

“Kẻ ấy không giữ thái độ thù địch đối với hyumans đâu. Tại vùng đất hoang này, phân biệt chủng tộc chẳng có nghĩa lý gì cả mà. Dù tốt hay xấu, nơi đây chúng ta đừng quá khắc khe với nhau. Vâng, chỉ cần nghĩ đơn giản rằng kẻ đó là một tên lập dị trong quỷ tộc thôi.”(Lime)

“… Tôi muốn thử gặp người đó.” (Sif)

Im lặng một lúc, Sif trả lời Lime.

“Hiểu rồi. Mà có ổn không nếu đi ngay bây giờ?”(Lime)

“Được thôi.” (Sif)

Lime đi trước dẫn đường.

Sif ngoan ngoãn rão bước theo anh.

Kể từ lúc kết giao với Thương đoàn Kuzunoha, cách suy nghĩ của cô với những chủng tộc khác ngoài hyumans đã thay đổi khá nhiều.

Nếu trước khi mắc phải căn bệnh nguyền rủa, cô sẽ không bao giờ gặp một quỷ nhân nào ngay cả khi việc ấy rất cần thiết.

Mặt khác, Lime đang gãi đầu cùng với một nụ cười gượng gạo trong lúc hướng dẫn Sif.

Anh hiểu mình đang khá mềm lòng trước Sif.

Nhưng vì mặt cảm tội lỗi trước chị em Rembrandt cũng như người mẹ của họ, nên phút cuối những câu từ anh thốt ra đã phản ánh điều ấy và chỉ đơn giản muốn giúp họ một tay thôi.

Anh ta đang ăn năn cho những gì mình đã làm, cũng như cái sở thích quan tâm người khác vậy.

Lime hoàn toàn mệt mỏi trước sự yếu lòng của chính mình.

“Này, Risui, còn thở không đấy?” (Lime)

Lime dừng lại trước một căn nhà.

Một ngôi nhà riêng tách biệt tại một cứ điểm, theo một nghĩa nào đó, đây là bằng chứng cho thấy kẻ ấy sở hữu sức mạnh vượt trội, nên giọng điệu của Lime khá không bình thường.

“Gọi ai đấy mà không dùng kính ngữ thì… Ah Ah, ra là cậu, Lime. Hiện tại thì ta chẳng cần bất cứ thứ gì đâu, cậu biết chửa? Mà cũng chưa đến ngày trả nợ… Hửm? Cô gái này là ai vậy?”(Risui)

Người mở cửa là một phụ nữ đã qua rồi cái thời hoàng kim và cảm tưởng như nếp nhăn đã bắt xuất hiện trêи gương mặt.

Như Lime đã nói, cô ta có một chiếc sừng nhú ra từ trán và sở hữu làn da màu xanh đặc trưng.

Trong lúc đưa tay sửa lại gọng kính, cô ấy đảo mắt nhìn những vị khách với vẻ vô tư.

“Nay tôi đến đây vì một vấn đề không liên quan đến thương đoàn. Có thể cô không biết, nhưng thiếu nữ này đến từ Thương đoàn Rembrandt trong Tsige, Sif Rembrandt.”(Lime)

“… Đừng biến ta thành kẻ ngốc chứ. Ta cũng biết đến Thương đoàn Rembrandt đấy. Mặc dù khá ngạc nhiên vì thực tế hai bên quen biết nhau.”(Risui)

“Rất vui được gặp cô, tôi là Sif Rembrandt.”(Sif)

“Tuyệt. Ta là Risui. Thế thì? Việc này là gì đây, Lime?” (Risui)

“Thật ra thì, cô gái này cũng sử dụng kết hợp phép thuật tinh linh và ma thuật thông thường như-” (Lime)

“Risui-san! Xin hãy chỉ dạy tôi cách hợp nhất phép tinh linh cùng ma thuật thông thường đi!”(Sif)

Không thể chờ cho Lime kết thúc câu nói, Sif đi thẳng vào vấn đề.

Một giọng điệu cứ như đã đến bước đường cùng; một giọng điệu cô hiếm khi bộc lộ.

“…”

“…Và cô hiểu rồi đấy. Tôi cũng muốn đề nghị điều tương tự.”(Lime)

“Chuyên môn của cậu là mang những người khác thường đến đây à. Mặc dù không giống như cấp độ Waka-sama mà cậu đã dẫn đến vào dịp trước nhỉ.”(Risui)

Bất ngờ trước một đề nghị, Risui tạo ra vẻ mặt sững sờ trong một thoáng, nhưng cô sớm bắt đầu phàn nàn điều ấy với Lime.

“Như cô thấy đấy. Tôi tha thiết khẩn cầu luôn.”(Lime)

Lime cúi đầu thật sâu khiến ai nấy cũng phải sửng sốt.

“Dừng lại ngay đi. Nghiêm túc đấy, cậu phải làm như thế kể cả khi biết trước ta khó lòng từ chối mà. Mà nếu trong vài ngày không có gì tiến triển, ta sẽ đá cô trở lại đấy. Biết chửa?”(Risui)

“Yeah, tôi không quan tâm đâu. Còn nữa, cô gái này chắc chắn sẽ tiến xa lắm đấy.”(Lime)

“Thật phiền phức. Tự mà đi chuẩn bị cho nhiệm vụ kế tiếp đi. Ta sẽ đặt hàng rất nhiều thứ khó nhai cùng một lúc vào dịp tới. Uhm, tên cô là Sif, phải không? Vào đi nào.”(Risui)

“Ah, vâng.”(Sif)

“Vậy thì, cố gắng hết sức nhé, Ojo-san.”(Lime)

“Tối thiểu tôi phải nói lời cảm ơn rồi.”(Sif)

“Không có gì.” (Lime)

Sau khi trông thấy Sif bước vào ngôi nhà của Risui, Lime liền rời khỏi nơi ấy.

“Ai là người sẽ cảm thấy hối hận nhất nếu được hỏi về việc ấy? Đó có lẽ là mình rồi. Nên dù không đi đến một dàn xếp ổn thỏa của Boss, sự thật rằng mình đã gây ra một điều gì đó quá khủng khϊế͙p͙ với họ, nên chẳng còn gì để nói… Sau đó, mình được nghe rằng Sif-ojosan bị bế tắc với vấn đề dung hợp ma thuật tinh linh cùng ma thuật thông thường, nhưng với cuộc gặp này, giờ đây nó sẽ ổn thôi. Trong hoàn cảnh hiện tại, người tiếp theo là Yuno-ojosan, huh. Mình nghĩ tốt nhất nên tìm ra cho cô nàng một vũ khí sát thương đóng vai trò cốt lõi, nhưng vấn đề lại thiếu một người để hướng dẫn. Fuh… Mình cũng đã nghe điều tương tự từ Boss nhưng, chẳng phải mình đang dấng thân khá sâu thành một kẻ bám đuôi ư? Phải cẩn thận hơn.”(Lime)

Lime đang nắm giữ bí mật liên quan đến tình hình hai chị em nhà Rembrandt cũng như một sự hiểu biết sơ bộ về những gì bọn họ đang gặp khó khăn.

Một phần đến từ cảm giác tội lỗi, phần còn lại vẫn là lương tâm của anh nữa.

Nếu quan ngại về những hành động ấy của anh ta với đối tượng khác giới, thì đấy không khác gì một tên rình mò trong bóng tối cả, nhưng tình cảnh lúc này thì không phải thế.

Lime biến mất trong sự hối hả và nhộn nhịp tại cứ điểm này khi anh đang càu nhàu.

Mặc dù được trợ giúp từ Lime, Sif Rembrandt cuối cùng đã gặp một pháp sư tại Ringa, người vận dụng cùng loại ma thuật như cô.

Cũng giống như Yuno đã trông thấy những kỹ thuật vật lý từ Morris; mấy cuộc gặp gỡ này là một cuộc cách mạng với hai chị em.

Sif cùng Yuno bắt đầu ngừng việc nguyền rủa sự thật trước mắt rằng họ không thể ở lại Rotsgard, mà đang tận hưởng chúng một cách tích cực, chỉ mong đến lúc gặp lại bạn bè và khiến bọn họ ngạc nhiên thôi.

Mặt khác, điều này đồng nghĩa với việc thời gian cha họ có với hai cô con gái đã bị vơ vét sạch càng khiến ông ta đau khổ hơn, và Morris, kẻ bị vứt cho nhiệm vụ phải gánh vác điều ấy, lại bị mắc kẹt giữa một bên là thương đoàn và một bên là việc chỉ bảo Yuno cũng không khá hơn là bao, nhưng so với niềm hạnh phúc khi trông thấy hai chị em tiến triển một cách rực rỡ như vậy, sự khổ đau ấy đã trở nên tầm thường.

———-END CHAP———-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#isekai92