Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bang, bang, bang, bang….

Có tiếng gõ cửa rất lớn.

Người gõ cửa ba lần, ma gõ cửa bốn lần.

Mỗi khi có tiếng gõ cửa, tim tôi lại đập dữ dội.

Tôi không dám mở cửa, chỉ biết cuộn tròn trong góc phòng.
Đèn huỳnh quang trong phòng không ngừng chập chờn, giống như cơ thể tôi, cũng không ngừng run rẩy.

Tôi chăm chú nhìn đồng hồ trên bàn, nghe đàn anh kể lại rằng ma chỉ ra tay giết người khi chúng hung ác nhất vào lúc nửa đêm, lúc này đã là 12 giờ rưỡi đêm , chỉ còn 30 phút. Khi đó hồn ma sẽ rời đi.

Tôi hy vọng mình có thể cầm cự được cho đến lúc đó.

Rắc!

Tôi nghe thấy tiếng cửa bị mở ra, một cơn gió lạnh thổi vào, ánh đèn huỳnh quang chập chờn đột nhiên vụt tắt, cả căn phòng trở nên tối tăm lạnh lẽo, giống như địa ngục vậy.

Tôi biết nó sắp vào nên vội vàng chui xuống gầm giường cuộn tròn người lại, thở cũng không dám, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng lại lạnh thấu xương.

leng keng, leng keng...

Tiếng chuông nhè nhẹ di chuyển, nó đang dần tiến lại gần tôi.

Dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, tôi nhìn thấy chiếc chuông dây đỏ buộc vào cổ chân nó từ khoảng trống dưới gầm giường.

Nó đã vào phòng rồi, tư thế đi đứng khác hẳn với người thường, hai ngón cái chống trên mặt đất, gót chân nhấc cao, bước thẳng tắp về phía trước, rất cứng ngắc.

Dòng máu đỏ tươi nhanh chóng nhỏ xuống, chẳng mấy chốc để lại một vũng máu nơi nó bước đi, mùi hôi thối nồng nặc.

Tôi không dám động đậy, thậm chí không dám đưa tay bịt mũi, vì nó đã bước đến bên giường tôi và đứng yên ở đó.

Dòng máu tanh tưởi chảy về phía tôi, không biết nó có phát hiện ra tôi không, chắc tôi sắp chết rồi.

Con ma muốn giết tôi không ai khác chính là chị gái Lý Phong của tôi, người đã bên cạnh tôi từ thời thơ ấu.

Mọi chuyện bắt đầu từ một tuần trước.

Kỳ nghỉ hè năm thứ hai trung học, tôi và Lý Phong không trở về quê ở ngôi làng trên núi, mà ở lại huyện làm việc bán thời gian kiếm chút tiền sinh hoạt cho học kỳ tới.

Tôi là một đứa du thủ du thực trong mắt các bạn cùng lớp, nên tôi cũng chẳng phải là người chăm chỉ.

Không phải tôi tự cao tự đại, không biết cầu tiến mà là kẻ mạnh thì bắt nạt kẻ yếu, tôi sợ bị ức hiếp đến mức chỉ có thể lựa chọn nhập bọn với chúng.

Lý Phong cũng là mục tiêu thường xuyên bị bắt nạt.

Chị ấy hơn tôi hai tuổi, chị ấy là chị của tôi, nhưng là do chị tự nhận như vậy.

Tuy là con gái nhưng từ nhỏ chị đã để tóc ngắn, tính tình vô tư như con trai.

Khi còn nhỏ tôi hay bị bắt nạt, chị luôn cười và nói với tôi: "Triệu Tư Cẩn, đừng sợ, chị là chị của em, chị sẽ luôn bảo vệ em."

Sau này, Lý Phong đã chứng minh lời nói của chị ấy bằng hành động, khi lũ bạn trong làng đánh tôi sắp chết, chị đã xông lên vật lộn với bọn chúng, nếu không thể đánh bại bọn chúng, chị sẽ nằm đè lên tôi, bảo vệ tôi dưới thân hình của mình và để những cú đấm đá đó rơi vào người chị.

Về sau, khi tôi trở thành một kẻ du thử du thực, Lý Phong không nói gì, chị từ chối đi với chúng tôi, nhưng trong lòng vẫn xem tôi như em trai của mình.

Kỳ nghỉ hè thật nhàm chán, nhàm chán đến nỗi chúng tôi chỉ biết ngồi nhìn nhau.

Vì vậy, lão đại Trần Mông đã đề nghị mọi người cùng nhau đến Tử Nhân Sơn (Núi Người Chết) ở ngoại ô thành phố, tôi ngay lập tức từ chối.

Tử Nhân Sơn là một khu rừng rộng lớn, nó chỉ là một ngọn núi vô danh, trong chiến tranh rất nhiều tù nhân đã bị hành quyết ở đây, những người chết trên núi ngày càng nhiều, về sau, ngọn núi này được gọi là Tử Nhân Sơn.

Thậm chí ngày nay, đôi khi cũng có người chết bất đắc kỳ tử trong đó.

Ở quê chúng tôi có một truyền thuyết, người ta nói rằng người chết mà không thể xuống âm phủ để đầu thai, linh hồn của họ sẽ luôn lang thang ở nơi họ chết, trở thành những hồn ma cô độc.

Những hồn ma này muốn đầu thai phải tìm một vật tế thần khác để ở lại nơi mình đã chết và trở thành cô hồn dã quỷ.

Vì vậy, Tử Nhân Sơn đã trở thành cấm địa trong truyền miệng của người xưa.

"Khốn kiếp, tao không bao giờ tin vào những thứ này!" Trần Mông không chỉ nghi ngờ về truyền thuyết này mà còn rất hứng thú, "Đêm nay chúng ta đi xem, tao vẫn không tin có ma!"

Nghe Trần Mông nói như vậy, hai người còn lại lập tức cảm thấy hào hứng, đàn em Lý Hiểu Minh trực tiếp đến gần Trần Mông, cười nói: "Lão đại, em nghe nói có một trò chơi tên là gọi hồn..."

Lý Hiểu Minh nói xong, trong mắt Trần Mông lộ ra vẻ hưng phấn: "Được, tụi bây chuẩn bị đi, trước khi trời tối chúng ta sẽ lên núi, tao muốn xem xem con ma đó bộ dáng như thế nào! Còn việc tìm người, giao cho Lão Tứ. Lão Tứ, con khốn Lý Phong kia không phải rất gan sao, tao muốn xem nó có sợ ma không, có chịu cầu xin hay không."

Khi nghe Trần Mông bảo tôi gạt Lý Phong lên núi và dùng chị ấy làm mồi nhử dụ ma, tôi ngay lập tức từ chối, tôi với Lý Phong tuy rằng đã không còn qua lại, nhưng dù sao cũng đã từng cùng nhau lớn lên, tôi không muốn thấy chị ấy gặp rắc rối.

"Không nên đi, nếu muốn, chúng ta chỉ nên đi xem một chút, lỡ như chơi loại trò chơi này xảy ra chuyện gì thì sao?"

Trần Mông tức giận đánh vào đầu tôi: "Xem bộ dạng nhát gan của mày, trên đời này làm gì có ma, chẳng qua là trò chơi mà thôi! Mày không đồng ý cũng không sao, chúng tao sẽ dùng mày để dụ ma."

Nhìn ánh mắt của Trần Mông và ba người bọn họ, toàn thân tôi không khỏi run lên, tôi biết nếu mình không nghe lời, bọn họ có thể sẽ làm thật.

Tôi không dám trái lời, sợ lại bị bắt nạt giống như ngày xưa.

Vả lại, trong lòng tôi cũng tự thuyết phục mình, đó chỉ là trò chơi trong truyền thuyết, chúng tôi nhiều người như vậy, cho dù có ma thật, chắc nó cũng không dám xuất hiện.

Nghĩ vậy, tôi đã đưa ra quyết định tồi tệ nhất trong cuộc đời mình.

Tôi tìm Lý Phong và nói với chị ấy rằng Trần Mông bắt tôi phải đến Tử Nhân Sơn vào tối nay, nếu tôi không đi, họ sẽ bắt nạt tôi như trước, tôi năn nỉ chị ấy đi cùng tôi.

Lý Phong vẫn là người chị em tốt, thấy tôi sợ hãi, chị ấy đồng ý ngay, lập tức đi cùng tôi mà không có thắc mắc gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro