Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, tôi và Lý Phong cùng nhau khởi hành đi về phía Tử Nhân Sơn, khi lên núi, trời đã tối dần, từng cơn gió lạnh thổi qua khiến tôi không khỏi rùng mình, mặc dù bây giờ đang là mùa hè, chẳng những không làm người tôi sảng khoái mà còn mang theo cảm giác lạnh căm.

Tôi có chút sợ hãi, muốn quay người trở về, nhưng nghĩ đến ánh mắt của đám người Trần Mông lại càng đáng sợ hơn, nếu không dẫn theo Lý Phong, tôi sẽ có kết cục rất tồi tệ. Vì vậy, tôi chỉ có thể kìm nén sự sợ hãi và đưa Lý Phong đến địa điểm chúng tôi đã thỏa thuận trước đó.

Ngay lúc này, tôi nhìn thấy ngôi nhà gỗ hoang vắng trong rừng, đó cũng là nơi chúng tôi đã hẹn nhau.

Có ánh đèn nhấp nháy bên trong, Trần Mông và ba người họ đã đến.

Tôi cùng Lý Phong đến gần, Trần Mông thấy tôi dẫn chị ấy tới, trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn: "Lão Tứ, làm tốt lắm."

Trần Mông vừa di chuyển vừa khen ngợi tôi, cùng với Lý Hiểu Minh và Trương Hàn tạo thành 1 vòng tròn bao vây lấy tôi và Lý Phong.

Lý Phong lúc này cũng phát hiện ra dị thường, quay đầu lạnh lùng nhìn tôi: "Triệu Tư Cẩn, em gạt chị!"

Tôi chưa từng thấy biểu hiện của Lý Phong như vậy, trong lòng tôi hoảng sợ, không khỏi lùi lại một bước: “Chị, em cũng bị ép, bọn họ nói muốn em dẫn chị đi chơi trò chơi, nếu không thì họ sẽ đánh chết em mất."

Tôi nhìn vào đôi mắt buồn bã và tức giận của Lý Phong, chị ấy đã hoàn toàn thất vọng về tôi.

"Làm đi!" Trần Mông không cho Lý Phong cơ hội phản ứng, lập tức lao tới cùng Lý Phong vật lộn,  Lý Hiểu Minh cùng Trương Hàn cũng lao vào hỗ trợ, Lý Phong nhanh chóng bị bắt lại, cả tay và chân đều bị trói bằng dây gai.

Tôi run rẩy nhìn cảnh tượng trước mắt, Lý Phong trên mặt bị thương, khóe miệng chảy ra máu, nằm trên mặt đất, vẻ mặt dữ tợn nhìn tôi. Tôi không dám nhìn vào mắt chị ấy.

Ba người Trần Mông tiến lên kéo Lý Phong đang bị trói vào trong nhà gỗ, còn tôi lén lút đứng ngoài cửa quan sát.

Trong nhà, Trần Mông và những người khác kéo Lý Phong lên một chiếc ghế, tay chân chị ấy bị trói vào ghế, Lý Phong cố gắng vùng vẫy một cách tuyệt vọng, nhưng chị ấy không thể thoát ra được.
Lập tức, Lý Hiểu Minh lấy ra tấm biểu ngữ gọi hồn mua ở cửa hàng đồ tang lễ, nhét vào phía sau cổ áo của Lý Phong.

Lý Phong lúc này mới biết chúng tôi đang muốn làm gì, đồng tử đột nhiên trợn to, tựa hồ nhìn thấy cái gì đó rất kinh khủng, giãy giụa vặn vẹo.

"Không! Các người không thể làm thế! Làm ơn, hãy để tôi đi." Lý Phong khóc và cầu xin bọn Trần Mông.

Ba! Trần Mông nhổ nước bọt vào mặt Lý Phong: "Lúc trước mày anh hùng lắm mà, bây giờ van xin cũng muộn rồi! Tao không tin mày sẽ không sợ!"

Lý Hiểu Minh và Trương Hàn ở bên cùng cười lớn.

Thấy ba người bọn họ đều lạnh lùng, Lý Phong lập tức quay đầu nhìn tôi đang trốn ở ngoài cửa: "Em trai, thả chị ra đi, nơi này có quỷ, có người đã chết rồi! Mau nói cho bọn hắn biết đi, thả chị ra, để chị đi, chị xin em đấy.”

Nghe Lý Phong gọi, lòng tôi lập tức mềm nhũn, lúc này tôi cũng sợ chị ấy sẽ chết. Tôi không thể nhìn Lý Phong chết trước mặt mình.

Vì vậy, tôi lấy hết can đảm, run rẩy bước tới, cố gắng cởi dây trói cho Lý Phong.

Rầm! Tôi bị Trần Mông đá mạnh vào ngực.

Tôi ôm ngực nằm trên mặt đất, vừa định đứng dậy thì bị Trần Mông đạp lên đầu.

"Đồ ngu! Mày muốn chết phải không? Có tin tao sẽ trói mày giống nó không?"

Tôi bị Trần Mông đạp trên mặt đất, không thể giãy giụa, tôi khóc lóc cầu xin anh ta tha thứ: “Lão đại, thả chị Lý Phong đi, chúng ta không thể giết người, nếu ở đây có quỷ, nếu chị ấy chết, tất cả chúng ta sẽ trở thành kẻ giết người đó.”

"Mẹ kiếp!" Trần Mông lại đá tôi một cái, "Cái quái gì đây! Chỉ là một trò chơi thôi mà, giết người cái quái gì, mày bị đá đập vào đầu à, kéo nó ra cho tao!"

Trần Mông mắng hai người kia, tôi trực tiếp bị bọn họ kéo ra khỏi nhà gỗ, giãy giụa cầu xin tha thứ, quay đầu nhìn Lý Phong, chỉ thấy vẻ mặt sợ hãi của chị ấy, cánh cửa đóng sầm lại. Chỉ còn lại một mình Lý Phong trong ngôi nhà đó.

Tiếng khàn giọng cầu xin của Lý Phong không ngừng vang lên trong căn nhà gỗ, tôi nghe mà lạnh cả sống lưng!

Tôi bị ném xuống đất, toàn thân đau nhức, đứng dậy cũng không được, Trần Mông và ba người bọn họ chỉ ngồi uống rượu nói chuyện, hoàn toàn không để ý đến Lý Phong đang la hét trong nhà.

Không lâu sau, một cơn gió lạnh đột ngột ập đến, cái lạnh thấu xương khiến tôi bất giác run lên. Sau đó, cánh cửa gỗ bị gió lạnh thổi tung, tiếng la hét của Lý Phong đột nhiên dừng lại.

Một ý nghĩ hiện lên trong đầu tôi ngay lập tức, con quỷ đang đến!

Sự im lặng đột ngột khiến ba người Trần Mông cảm thấy kỳ lạ, cộng với cơn gió vừa rồi, bọn họ cũng nghĩ tới điều gì đó, lập tức buông bình rượu chạy về phía căn nhà.

Một lúc sau, tôi thấy Lý Hiểu Minh vừa đi ra khỏi căn nhà gỗ vừa run rẩy, lắp bắp: “Chết rồi… chết rồi…” Anh ta vừa đi vừa lẩm bẩm như người mất hồn.

Toàn thân tôi run lên, vùng dậy chạy lại căn nhà gỗ.

Tôi nhìn thấy Lý Phong bị trói vào ghế, hai mắt mở to, miệng cũng há to, thất khiếu trên đầu chảy máu, máu chảy thành dòng, vô cùng đáng sợ!

Lý Phong đã chết, chị ấy bị quỷ giết!

Cái chết đột ngột của Lý Phong khiến tôi bị sốc và vô cùng tức giận!

Mùi máu tanh nồng nặc kích thích khoang mũi của tôi, khiến tôi nổi cáu: "Không phải nói đây là trò chơi sao! Không phải nói sẽ không chết người sao?!"

Tôi điên cuồng lao đến trước mặt Trần Mông, túm lấy cổ áo hắn, lạnh lùng chất vấn, đồng thời đấm vào mặt hắn ta.

Trần Mông đang trong tình trạng hoảng loạn bỗng tỉnh táo lại sau cú đấm của tôi, hắn thoát khỏi tôi, sau đó đá vào bụng tôi khiến tôi ngã xuống bên cạnh thi thể của Lý Phong.

"Tao không biết sẽ chết người! Tao không biết nó sẽ như thế này!" Trần Mông mặc kệ máu chảy ra từ khóe miệng, gầm lên với vẻ mặt gớm ghiếc.

Có lẽ vì quá bàng hoàng trước cái chết kỳ lạ của Lý Phong nên Trần Mông muốn tiếp tục đánh tôi để trút giận, Trương Hàn vội vàng tiến lên ngăn cản hắn.

Tôi giãy giụa quỳ xuống trước mặt Lý Phong: "Chị à, em có lỗi với chị, là em hại chết chị."

Tôi liên tục khóc lóc và tự tát vào mặt mình.

"Đừng khóc nữa! Tiếng khóc của mày làm tao khó chịu." Trần Mông hét lên.

Trương Hàn đi ra ngoài, kéo Lý Hiểu Minh đang quẫn trí vào: "Nếu tình hình đã như vậy, chúng ta không thể thay đổi được. Điều quan trọng nhất bây giờ là phải làm gì tiếp theo?" Trương Hàn luôn là người bình tĩnh nhất trong bọn chúng tôi.

“Báo cảnh sát đi, chúng ta phải trả lại công bằng cho Lý Phong, không thể cứ thế mà bỏ đi!" Tôi nhìn Lý Phong đã chết trước mặt mình, tôi chỉ muốn đòi lại công bằng cho chị ấy để chị có thể yên nghỉ.

"Không được, không được báo cảnh sát!" Tôi vừa dứt lời, đã bị Trần Mông kịch liệt phản đối, "Báo cảnh sát, cả bọn đều tiêu đời! Tất cả chúng ta đều sẽ bị tống vào tù, nếu phải sống trong tù tao thà chết còn hơn”

Trần Mông trở nên hoảng loạn và mất hết lý trí, hắn đã không còn vẻ kiêu ngạo và độc đoán như mọi khi nữa.

Thấy hắn như vậy, tôi không nhịn được cười.

Hóa ra kẻ ác cũng có lúc biết sợ.

“Chị Lý Phong đã chết rồi, anh còn muốn trốn tránh trách nhiệm.” Tôi quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Mông, “Nếu không phải anh nhất quyết đòi đến đây, nếu anh không ép tôi gạt chị Lý Phong đến thì sẽ xảy ra chuyện sao?! Lý Phong sẽ chết sao?!"

Câu hỏi lạnh lùng của tôi khiến thần sắc Trần Mông ngưng đọng, sau đó hắn tức giận tiến lên, dùng hai tay túm lấy cổ áo tôi: "Đừng giả vờ như không có việc gì, bọn tao mà bị bắt, mày cũng không thoát tội!"

“Tôi biết.” Trong lòng tôi cảm thấy hổ thẹn, mặc cho Trần Mông túm lấy, tôi cũng không có bất kỳ phản kháng nào: “Tôi sẽ tự chịu trách nhiệm về việc mình làm.”

"Mày nhắc lại lần nữa!"

“Báo cảnh sát đi”

"Mày thử báo cảnh sát đi! Có tin tao giết cả mày không!"

Trần Mông vô cùng tức giận, cả người như một con chó điên, muốn xé xác tôi ra.

"Mọi người bình tĩnh đi!" Trương Hàn ở một bên khuyên can hai chúng tôi, "Tuy chúng ta gạt Lý Phong, nhưng chúng ta không có giết nó, nó làm sao lại chết? !"

“Chẳng lẽ... thật sự có ma sao?”

Lý Hiểu Minh thanh âm run run, tay cầm đèn pin run rẩy quét qua một lượt trên mặt từng người, cuối cùng ánh sáng chiếu vào thi thể Lý Phong với vẻ mặt kinh hãi, Lý Hiểu Minh hét lớn một tiếng, Chiếc đèn pin trên tay hắn cũng rơi xuống đất.

"Đúng vậy! Nó không phải bị chúng ta giết, nó là bị quỷ giết!"Trần Mông vừa nói vừa bước tới cởi dây trói trên người Lý Phong.

Lúc này, Trần Mông tựa hồ đột nhiên nghĩ tới cái gì, liếc mắt nhìn từng người chúng tôi: "Hàng năm đều có người chết ngoài ý muốn ở Tử Nhân Sơn, chỉ cần chúng ta không nói gì là được."

"Ý của anh là muốn chúng ta thống nhất trước lời khai đối phó với cảnh sát?” Trương Hàn tựa hồ hiểu được ý tứ của Trần Mông.

"Đúng vậy! Chúng ta hãy suy nghĩ trước lý do và nói rằng nó chết ngoài ý muốn. Nếu chúng ta thống nhất với nhau, sẽ ổn thôi. Hơn nữa, chúng ta không giết nó." Hắn nhìn chúng tôi với ánh mắt cầu xin.

“Không, tôi không đồng ý.” Tôi lập tức lớn tiếng từ chối, nếu như Lý Phong chết không rõ nguyên nhân như vậy, lương tâm tôi sẽ cắn rứt cả đời.

Tuy nhiên, cả Trương Hàn và Lý Hiểu Minh đều đồng ý, họ không muốn bị bắt và họ không muốn để lại vết nhơ lớn như vậy trong cuộc đời mình.

Dù sao bọn họ còn đang học cấp ba, sau này sẽ lên đại học, cuộc sống tốt đẹp còn ở phía trước.

Nhưng cuộc đời của Lý Phong đã không còn, hoàn toàn không còn nữa.

“Triệu Tư Cẩn, mày muốn chết phải không?” Thấy hai người kia đồng ý, chỉ có mình tôi phản đối, Trần Mông vô cùng tức giận, “Muốn chết cũng được, nhưng đừng kéo chúng tao theo, nếu như mày muốn chết, bây giờ tao có thể giúp mày!"

Trần Mông nghịch sợi dây thừng đang cầm trong tay, vừa nói chuyện vừa tiến lại gần tôi, cùng lúc đó Trương Hàn và Lý Hiểu Minh cũng vây lấy tôi, nhìn vẻ mặt hung ác của ba người, tôi biết nếu không đồng ý, hôm nay tôi chắc chắn sẽ bỏ mạng tại đây.

Tôi không thể chết, ít nhất là không phải bây giờ, kẻ ác còn chưa bị trừng trị.

Nghĩ đến đây, sắc mặt tôi thay đổi, lập tức nở nụ cười: “Lão đại, anh hiểu lầm rồi, em sao có thể muốn bị bắt vào tù chứ, em chỉ muốn thử xem anh có thật tâm muốn làm vậy không thôi, chúng ta không còn đường quay lại nữa rồi."

Nghe tôi nói vậy, vẻ mặt của bọn chúng sững lại và lập tức dừng tay, sau đó mỉm cười với tôi và nói: "Tiểu tử này, mày làm bọn anh sợ đó, mày diễn y như thật vậy."

Trần Mông bước lên trước khoác vai tôi, tựa hồ còn có chút lo lắng, liền cười an ủi: “Lão Tứ, chúng ta đều không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Lý Phong chết thật đáng tiếc, đừng lo, tao sẽ nói gia đình tao bồi thường cho nhà nó một số tiền lớn, đủ để nhà nó sống sung túc cả đời.”

Tôi sợ mình sơ suất sẽ bị bọn họ phát hiện, chỉ có thể cười gật đầu: “Lão đại, đây là ngoài ý muốn, anh đã dốc hết sức bồi thường cho gia đình chị ấy, cả đời Lý Phong cũng không thể kiểm được nhiều tiền như vậy."

Trên mặt nở nụ cười, nhưng trong lòng máu cùng nước mắt tôi chảy ngược, quay đầu nhìn thi thể Lý Phong, tôi âm thầm xin lỗi chị ấy.

Sau đó, cái chết của Lý Phong được xác định là một tai nạn.

Khi bà nội của Lý Phong nhận được 100.000 nhân dân tệ từ gia đình Trần Mông, bà ấy cũng quyết định không quy trách nhiệm cho chúng tôi và hài lòng rời đi.

Giờ phút này, nhìn nét mặt tươi cười của bọn chúng, tôi biết trong lòng chúng không hề có một chút tự trách hay áy náy nào.

Đây chỉ là trò chơi của bọn chúng mà thôi.

Tôi theo hộ tống đưa thi thể Lý Phong trở về ngôi làng nhỏ trên núi, nơi chúng tôi lớn lên cùng nhau, vừa vào thôn đã thấy cảnh tượng quen thuộc, tiếng cười nói vui vẻ...

"Em trai, đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em..."

Nước mắt chảy xuống như đê vỡ, trong làn nước mắt tôi như thấy lại hình ảnh hai chị em thời thơ bé.

Chúng tôi dựa vào nhau và lau vết thương cho nhau...

Chúng tôi nắm tay nhau cùng leo lên ngọn đồi nhỏ phía sau làng...

Khi đói, chúng tôi chia nhau một cái bánh bao...

Cùng nhau khóc, cùng nhau cười...

Nhưng bây giờ vì Trần Mông và những người khác, vì bản thân mình, tôi đã trở thành con người ích kỷ!

Tôi đã khóc và chất vấn bà nội Lý Phong tại sao chỉ vì 100.000 tệ mà bà không muốn truy cứu cái chết của Lý Phong, nếu bà bằng lòng, tôi có thể làm chứng.

Tuy nhiên, câu trả lời của bà khiến tôi cảm thấy ớn lạnh: “Con gái thì có ích gì, sớm muộn gì nó cũng là con nhà người khác, khi nó sinh ra, tôi đã nói dìm nó xuống sông cho chết đi, nhưng bố mẹ nó nhất quyết không đồng ý.”

"Nhưng cũng may, nuôi nó những năm này không uổng phí, hiện tại nó có thể coi như đã kiếm được rất nhiều tiền cho nhà chúng tôi, cũng đủ để tôi và bố nó sinh sống cả đời sau này”

"Tôi còn muốn truy cứu cái gì? Nếu truy cứu thì số tiền này có còn nhận được không?"

Nghe câu trả lời của bà nội Lý Phong, tôi vô cùng tức giận, nhưng nhìn bố của Lý Phong nằm liệt trên giường, nhìn hai mẹ con nghèo khổ nương tựa vào nhau, tôi chỉ biết thở dài, kìm nén lửa giận trong lòng.

Tôi chợt nhớ đến một truyền thuyết trong núi của chúng tôi, một người khi chết oan, nếu buộc vào mắt cá chân của người chết một chiếc chuông có dây đỏ, thì người đó sẽ không trở về âm phủ mà biến thành ngạ quỷ, và dây chuông đỏ sẽ giúp họ trả thù những người đã giết mình.

Mặc dù chỉ là truyền thuyết, nhưng tôi muốn thử một lần, sau khi Lý Phong chết, tôi đã bắt đầu nghi ngờ trên đời này thật sự có ma, tôi muốn cho Lý Phong một cơ hội, một cơ hội để chị ấy đòi lại công bằng.

Thi thể của Lý Phong được đặt trong quan tài tại phòng khách đổ nát của nhà chị ấy đã 3 ngày và sẽ hạ táng vào sáng mai.

Trong ba ngày này, tôi là người duy nhất quỳ trước linh cửu của Lý Phong hối lỗi những việc đã làm với chị ấy,  ba người bọn Trần Mông thậm chí còn không đến nhìn một lần.

Vào ban đêm, khi mọi người đã nghỉ ngơi, chỉ còn mình tôi túc trực, tôi lấy ra chiếc chuông dây đỏ mà tôi đã chuẩn bị trước đó và buộc nó vào chân của Lý Phong.

Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng vào lúc chuông được thắt lại, một cơn gió lạnh thổi qua, tiếng chuông phát ra những tiếng leng keng vui tai.

Sáng sớm hôm sau, Lý Phong đã được hạ táng, hết thảy đều trở về cát bụi, cuộc sống trở lại bình thường như cũ, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tôi quỳ trước mộ Lý Phong một ngày, vừa cười vừa khóc nói với chị ấy rất nhiều chuyện, từ khi chúng tôi gặp nhau ở trường cấp ba, tôi đều kể cho chị ấy nghe tất cả những chuyện lớn nhỏ xảy ra giữa chúng tôi, miễn là tôi có thể nhớ được.

Người trong thôn đi qua nhìn tôi  lắc đầu: “Tiểu Triệu và cô bé Tiểu Phong đó chơi với nhau từ nhỏ, quan hệ rất tốt. Haizz, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy."

Họ nghĩ tôi buồn, nhưng họ không biết rằng tôi đang thú tội với chị ấy thì đúng hơn.

Sáng hôm sau, tôi rời quê ở sơn thôn lên huyện, ở đây không có Lý Phong, cũng không cần Triệu Tư Cẩn.

Tôi ở lại đây ngoài việc đau buồn thì cũng chỉ biết ngắm nhìn cảnh vật quen thuộc và chìm vào hoài niệm.

Tôi vừa trở về thì Trần Mông và Lý Hiểu Minh đã tìm tới, đem đến một tin chấn động.

Trương Hàn đã chết!

Chết không rõ nguyên nhân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro