Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi và Lý Hiểu Minh chạy ra khỏi nhà và ngay lập tức báo cảnh sát.

Cảnh sát đến ngay sau đó. Thông qua điều tra tại chỗ và video giám sát ở nhà bếp cho thấy, Trần Mông đang cắt trái cây bằng con dao làm bếp thì bất ngờ bị trượt chân và ngã xuống. Chiết thớt cùng con dao làm bếp trên tay cũng bị hắn làm rớt xuống trong lúc hoảng sợ. Lưỡi dao rơi trúng cổ Trần Mông, dẫn đến mất máu quá nhiều và tử vong.

Đó chỉ là tai nạn, nhưng tất cả đều quá trùng hợp.

Còn trên màn hình camera, mọi thứ trong nhà vẫn bình thường, không có hình ảnh đèn chập chờn hay mất điện.

Nhưng tôi và Lý Hiểu Minh đã trải qua tất cả những điều này.

Vì vậy, chúng tôi đã đến sở cảnh sát và mô tả chi tiết tình hình cho họ, nhưng trước tất cả các bằng chứng trên video, những gì chúng tôi nói đã bị coi là ảo giác vì quá sợ hãi.

Chỉ có tôi và Lý Hiểu Minh biết rằng tất cả những điều này không phải là ảo giác, chính Lý Phong đến để trả thù chúng tôi, và chị ấy muốn giết từng người một.

Bây giờ Trương Hàn và Trần Mông đã chết, tiếp theo sẽ là tôi và Lý Hiểu Minh.

Đã sáu ngày kể từ khi Lý Phong chết, theo lời người xưa, càng gần bảy ngày đầu tiên, hận ý của ma quỷ càng mạnh, nhưng chỉ cần vượt qua bảy ngày đó, chúng sẽ không ra tay báo thù nữa.

Sau cái chết kỳ quái của Trương Hàn và Trần Mông, Lý Hiểu Minh không dám ở một mình nữa nên buổi tối tôi cùng về nhà hắn.

Bước vào phòng Lý Hiểu Minh, tôi choáng váng trước cảnh tượng trước mắt.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ba ngọn nến được thắp sáng, trên bàn thờ có ảnh của ba vị Tam Thanh, nhang trong lư hương lúc nào cũng cháy, mùi nồng nặc tràn ngập cả phòng.

Các bức tường xung quanh được bao phủ bởi nhiều loại bùa chú khác nhau, một số từ Đạo giáo và một số từ Phật giáo.

Lý Hiểu Minh nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt tôi, liền cười giải thích : “Sau khi Trần Mông cũng bị quỷ giết đêm qua, tao thực sự rất sợ. Sáng sớm tao đã đến một đạo quán nổi tiếng gần đó, thỉnh ảnh thờ của ba vị Tam Thanh, tao sợ nó không đủ an toàn, nên tao đã đến chùa mua một số bùa chú và dán lên tường, chỉ cần ban đêm hai chúng ta ở trong căn phòng này, Lý Phong không thể đến và giết chúng ta.”

Thấy Lý Hiểu Minh tràn đầy tự tin, tôi cũng không nói gì, hi vọng chúng có ích.

Chúng tôi đã trốn trong phòng. Trong khoảng thời gian này, tôi đã kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, thậm chí tôi còn ngủ một giấc ngon lành. Nhìn những ngọn nến lung linh, cơn buồn ngủ ập đến, tôi dần dần nhắm mắt lại.

Không biết đã qua bao lâu, trong lúc đang mơ màng, đột nhiên tôi nghe thấy Lý Hiểu Minh nói chuyện với mình: "Lão Tứ, nến sắp cháy hết rồi, chúng ta cùng đi đốt thêm đi. Ba ngọn nến này chính là ba ngọn lửa dương của chúng ta , nếu nến tắt, Lý Phong sẽ tiếp cận được chúng ta."

“Ừm, được.” Tôi lắc đầu, cố trấn tĩnh lại, nhìn đồng hồ, mới hơn mười giờ tối, Lý Phong có lẽ sẽ không đến trước nửa đêm.

Tôi đi theo Lý Hiểu Minh xuống dưới lầu, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, tôi vô thức nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa thì phát hiện trước mặt Lý Hiểu Minh đã biến mất, trước mắt hoàn toàn là một mảnh tối đen .

Tôi đã cố gọi Lý Hiểu Minh vài lần nhưng không có ai trả lời.

Không hay rồi, hồn ma Lý Phong đến sớm.

Tôi lần mò trong bóng tối để tìm công tắc đèn, một lúc sau, cuối cùng tôi cũng tìm thấy công tắc ở phòng khách dưới lầu, ấn xong, đèn bật sáng, nhưng không phải ánh sáng trắng bình thường mà là màu xanh lam thăm thẳm lạnh lẽo, lòng tôi tê dại, tôi vội bấm công tắc lần nữa để tắt đèn, nhưng công tắc hình như hỏng rồi, làm thế nào cũng không tắt được.

Dưới ánh đèn màu xanh lam, khung cảnh căn phòng lúc này cũng thay đổi, không còn là một căn phòng bình thường nữa mà càng giống một căn nhà ma, lạnh lẽo và quỷ dị.

Tôi run lên vì sợ, chạy vào căn phòng trên lầu.

Lúc này, tôi nhìn thấy Lý Hiểu Minh, trên tay cầm một tấm bảng, sắc mặt tái nhợt, không còn chút huyết sắc, đang từng bước khó nhọc đi về phía cửa.

“Lý Hiểu Minh, anh đi đâu vậy?” Tôi hét vào mặt hắn ta, nhưng Lý Hiểu Minh vẫn tiếp tục bước ra ngoài với những bước chân cứng nhắc như thể anh ta không nghe thấy tôi nói gì.

Tôi bước tới muốn ôm hắn, lại phát hiện cơ thể hắn lạnh lẽo, sức lực lại cường hãn, căn bản ôm không được.

Hắn từng bước đi vào trong phòng, dưới ánh sáng xanh, trong phòng đột nhiên hiện ra một ngôi mộ, tôi nhìn về phía bia mộ trước mặt.

Hóa ra đây là mộ của Lý Phong!

Lý Hiểu Minh cứng ngắc quỳ trước mộ Lý Phong, cầm lấy tấm bảng gọi hồn trong tay đột nhiên nhét vào miệng, máu tươi phun ra ngay sau cổ Lý Hiểu Minh.

“A!!!” Tôi sợ hãi hét lên một tiếng, cả người đột nhiên tỉnh lại.

Tôi ngồi bật dậy, cả người toát mồ hôi lạnh, hốt hoảng nhìn xung quanh, mới biết mình vẫn đang ở trong căn phòng bị phù chú bao phủ, hóa ra mọi chuyện vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng.

Nhưng Lý Hiểu Minh đã không còn ở trong phòng.

Tôi vội đứng dậy lao xuống dưới lầu, chỉ thấy Lý Hiểu Minh đang quỳ trên mặt đất, trong sân tối đen như mực, miệng ngậm một tấm bảng gọi hồn nhuốm máu.
Lý Hiểu Minh đã chết!

Hôm nay là ngày thứ 7 sau khi Lý Phong mất, và bây giờ chị ấy đã đến phòng tôi trong hình dáng của một con quỷ, tôi đang cuộn tròn dưới gầm giường run rẩy, thông qua chiếc chuông dây đỏ trên mắt cá chân, tôi biết trước mặt tôi là con quỷ Lý Phong.

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chị ấy kể từ khi chị chết, chị ấy đến để lấy mạng tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi chân được buộc bằng dây chuông đỏ cạnh giường, và đột nhiên, dây chuông đỏ biến mất.

Tôi không khỏi thở dài một tiếng, thầm nghĩ: "Lý Phong đi rồi sao? Chẳng lẽ giờ tý đã qua rồi?" (* giờ Tý: từ 11h đêm đến 1h sáng)

Tôi đang mừng thầm vì cuối cùng cũng vượt qua được thì đột nhiên trước mắt tôi xuất hiện một đôi mắt chảy đầy máu!

“Chị tìm được em rồi!” Thanh âm khàn khàn cứng ngắt của Lý Phong truyền đến.

Tôi sợ hãi hét lên và bò ra khỏi gầm giường, chạy một mạch đến phòng khách, tôi muốn mở cửa thoát ra ngoài, nhưng phát hiện ổ khóa dường như đã bị hư, Tôi làm gì cũng không mở được.

Nghe tiếng chuông ngày càng đến gần, tôi tuyệt vọng, cứng người lui vào trong góc.

Lý Phong ra khỏi phòng, nặng nề bước từng bước. Chị ấy vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng khuôn mặt lại vô cùng tái nhợt, thất khiếu vẫn đang chảy máu, giống như khi chết, trông chị ấy rất đau khổ.

Tôi rùng mình cuộn mình trong góc nhìn chị từng bước tiến lại gần tôi.

Tôi vô cùng sợ hãi, nhưng tôi không cầu xin, là tôi nợ chị ấy.

Lý Phong cứng ngắc giơ hai cánh tay lên, móng tay dài và sắc nhọn trên các ngón tay chộp lấy tôi, tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại.

"Chị Lý Phong, em xin lỗi."

Tôi rơm rớm nước mắt nói câu cuối cùng với Lý Phong, tôi nên trực tiếp nói lời xin lỗi này với chị ấy.

Sự đau đớn như trong tưởng tượng đã không đến.

"Mình chết rồi sao? Quỷ giết người không đau sao?"

Đúng lúc tôi đang băn khoăn thì một vòng tay lạnh lẽo ôm lấy tôi.

"Em trai, đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em."

Những lời khàn khàn và cứng nhắc của Lý Phong lại vang lên bên tai tôi.

Phòng tuyến của tôi trong nháy mắt sụp đổ, nước mắt không tự chủ được trào ra, mạnh mẽ ôm lấy Lý Phong vào lòng, mặc dù thân thể của chị lạnh cóng, nhưng tôi lại cảm nhận được một loại ấm áp chưa từng có.

Đột nhiên, cánh cửa lại được mở ra, một tia chớp xẹt qua, tôi nhìn thấy ba bóng người đáng sợ đứng ngoài cửa, họ là Trần Mông, Trương Hàn và Lý Hiểu Minh đã chết ...
..................................................

Mỗi năm vào ngày mất của Lý Phong, tôi đều trở lại thôn Tiêu Sơn, dành cả ngày trò chuyện trước mộ chị ấy, kể những điều thú vị về thời thơ ấu và tình hình gần đây của tôi trong một năm. Tôi muốn chị gái tôi biết, chị ấy nhất định sẽ nghe được những gì tôi nói.

Sau khi kết hôn, tôi dẫn vợ đến gặp Lý Phong, trước mộ chị ấy, tôi kể cho vợ nghe về quá khứ giữa tôi và Lý Phong, đồng thời nói với vợ tôi rằng Lý Phong là người chị tốt nhất trên đời.

Bên ngoài phòng sinh, tôi đang hồi hộp chờ đợi thì có tiếng khóc của trẻ con.

Một lúc sau, y tá bế một đứa bé được đắp chăn đặt vào tay tôi.

"Chúc mừng anh, là con gái, một đứa bé đáng yêu."

Tôi cẩn thận ôm con vào lòng, nhìn vết bớt trên cánh tay phải của con mà tôi cười chảy nước mắt.

Tôi lấy trong túi ra một chiếc chuông buộc bằng sợi dây đỏ và buộc nó quanh cổ tay con gái tôi.

"Kiếp trước chị đã bảo vệ em, kiếp này hãy để em bảo vệ chị nhé”

HOÀN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro