Chương 1: Rời bỏ - Trở lại cùng biến cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vân Tiểu Khinh, ngươi hảo hảo hưởng thụ này thống khoái mà tử" vang vang thanh âm như xé toạt không gian giống nhau, nàng ta là nữ nhân so với rắn rết tâm địa còn muốn hơn độc, trải qua như vậy lâu đến cuối cùng vẫn là muốn Vân Khinh mệnh, còn là giết người diệt thi. Vì cái gì a? Vì cái gì muốn nàng mệnh đâu

Vân Khinh bởi vì khinh xuất thời điểm mới làm nàng ta có cơ hội hạ nàng độc thủ, tuy rằng không nhanh chóng tử nhưng dày vò thật sự khủng khiếp, kinh mạch đứt đoạn, xuất huyết thất khiếu, đau đớn đến không gì bằng. Vân Khinh toàn thân nhiễm đầy huyết đổ gục trên đất, thanh ti tán loạn. Nàng từ trước đến nay chưa từng có loại này chật vật, chưa từng sợ cái chết cũng như này đó lưu luyến, nhưng khi diệt vong đã ở ngay trước mắt mới nhận thức điều khiến bản thân thật sự bận tâm nhất chính là...

"Khinh nhi, Khinh nhi. Ngươi vì cái gì thành này bộ dạng? Khinh nhi" Vân Ảnh chạy đến thời điểm liền nhìn thấy nàng một thân lạnh lẽo nằm trên đất, hắn ngay lập tức mang nàng bảo hộ vào trong lòng. Vân Khinh thều thào, chút hơi tàn của nàng rốt cuộc cũng không thể nói với hắn được những lời muốn nói: //Ảnh... xin lỗi, ta đi trước//

"Khinh nhi, ta không cho phép, ngươi lập tức quay lại cho ta. Chẳng phải đã hứa sẽ không bỏ đi trước nữa sao? Vì sao muốn lừa ta? Khinh nhi, ngươi nếu dám rời đi ta sẽ hận chết ngươi" Vân Ảnh ôm lấy thân thể dần lạnh của nàng vỡ òa, nàng là hắn duy nhất muội muội, là hắn gia bảo bối, hắn vì nàng mà hi sinh tất cả, vì nàng mà cố gắng, mọi thứ đều làm vì nàng. Nàng không cảm thấy như vậy đối hắn nhiều ích kỷ, hắn chưa từng mong muốn ở nàng điều gì, chưa từng đòi hỏi, chỉ cầu xin nàng vĩnh viễn đừng bỏ lại hắn một mình nhưng đến cuối cùng vẫn là nàng bỏ đi trước, lúc nào cũng là nàng quay lưng lại với hắn

"Ảnh, thực xin lỗi, là ta ích kỷ. Đời này ngươi đã cho ta quá nhiều thứ nhưng ta đổi lại cho ngươi chỉ có đau lòng, lần nữa thất hứa, lần nữa đối ngươi quay lưng... Ca, vĩnh biệt" Vân Ảnh ngây ngốc xúc động, chờ đợi lâu như vậy hắn cuối cùng cũng có thể nghe thấy nàng gọi hắn ca ca, nhưng vì sao lại là trong loại tình huống vĩnh viễn không thể gặp lại nhau này. Vì sao khi chỉ còn là một tàn hồn nàng mới gọi hắn, vì sao trước khi rời đi vẫn muốn để lại trong hắn lớn như vậy đau lòng

.
.
.

Dị thế giới...

Phủ đầy tuyết thảo nguyên, mạnh mẽ thổi qua từng đợt giá lạnh. Bóng dáng trắng muốt vật nhỏ không một chút chuyển động, gió khẽ xuyên qua da lông mịn màng như nhung giống nhau. Vật nhỏ thoáng chốc bị bao vây bởi một tầng màu lam ánh sáng, thân thể nhanh chóng biến hóa. Từ trong tầng ánh sáng xuất hiện một cái nữ tử thân ảnh, như ngọc làn da mịn màn trắng sáng, hai tay thon dài cân xứng, phần hông tinh tế cùng vòng eo mềm mại, tấm lưng mượt mà như lụa, hai vai nhỏ hẹp, xương quai mê người. Thanh ti ngân sắc rũ xuống trải dài trên tuyết che đậy phía trước động lòng cảnh xuân. Khuôn mặt tròn trĩnh phấn nộn, rèm mi cong như quạt khẽ rũ làm tăng thêm phần mị lực, che khuất đôi đồng tử màu lam phủ một tầng sương ngập nước, chiếc mũi cao thanh tú, môi nhỏ đỏ hồng ướt át kiều diễm, gò má phiếm hồng như hoa đào chớm nở. Dung mạo này đẹp đến không thật, bốn chữ phong hoa tuyệt đại căn bản không thể diễn tả hết

Phất tay một cái bạch y phủ dài trên tuyết liền xuất hiện. Vì sao lại cảm thấy tiểu nữ hài này dung mạo nhiều quen thuộc... Ai nha, còn có thể sai sao, nàng hiển nhiên là cái kia đã chết Vân Khinh nha, bên tai cùng dưới chân nàng có đeo lục lạc Vân Ảnh lúc trước vì nàng sinh thần mà làm. Trên tay trái cũng có đeo một vòng tay bằng bạch ngọc đề một chữ Vân, những thứ đó vậy mà lại theo nàng đến nơi đây

Vân Khinh xòe ra nhỏ nhắn bàn tay, một đóa Tuyết Liên Hoa xuất hiện, cánh hoa khẽ nở tung, bên trong còn có như tinh linh nhỏ giống nhau, nhìn qua liền trông giống một cái nữ tử xinh đẹp cùng đáng yêu

"Bạch Tử Tuyết, ngươi ổn sao?"

"Ân"

Nàng ta kêu Bạch Tử Tuyết. Vân Khinh sau khi tử tại kia thế giới, linh hồn bị đưa đến một nơi gọi Mãng Hoang thế giới, nơi bị chia cắt vì năm giới, bao gồm: Thiên giới, Nhân giới, Ma giới, Linh giới và còn lại là Yêu giới. Nàng đến Dị giới đồng thời mang theo một phần ký ức đã mất đi, bản thân vốn dĩ là Cửu Vỹ Hồ-Bạch Đế Hồ Quân của Yêu giới đã tu luyện hơn 10 vạn năm tuổi, là một trong các Đế Vương pháp lực cường đại nhất ngũ giới, bởi vì duyên cớ trong một lần bế quan linh hồn bị đẩy đến kia thế giới, làm cho ký ức toàn bộ đều biến mất, thân thể còn bắt đầu lại quá trình trưởng thành. Trải qua 16 năm ngắn ngủi tưởng như không thể quay về vậy mà sau khi chết đi, liền có thể trở lại

Nhưng trở về rồi liền phát hiện, Yêu giới trong thời gian nàng không có mặt hết thảy đều không như trước giống nhau. Tộc nhân của nàng bị Ma giới tàn sát chỉ còn lại một số ít

Yêu giới, hai ngày trước...

"Cô cô, ngài quay lại thật tốt. Không có ngài tại, chúng ta liền bị Ma tộc đuổi giết a" vừa trông thấy nàng, mấy tiểu yêu đã chạy đến, khóc lóc đáng thương. Nhìn đám tiểu yêu một bộ dạng đầy thương tích làm cho nàng vô thường tức giận, trong lòng còn có không tốt dự cảm: "Xảy ra cái gì sự? Các ngươi làm sao lại biến thành như vậy bộ dáng?"

"Là Tiểu Hồng, ả là gian tế tiếp tay cho Ma giới, còn nói muốn đoạt Bạch Liên Chi Lực gì đó ở trên người của cô cô. Mấy người bọn ta ngăn cản liền bị Ma Đế của bọn chúng đánh nát yêu khí, còn hủy đi tu vi cả đời"

"Ma giới, bọn chúng cuối cùng cũng đã có hành động"

"Cô cô, chúng ta phải làm gì đây?"

"Tiểu Đào, Tiểu Mễ, Tiểu Lâm, lập tức tập hợp tộc nhân, các ngươi tạm thời đến Mễ Vụ Sâm Lâm ẩn nấp trước. Là ta vô năng chỉ có thể bảo vệ được các ngươi đến như vậy. Bọn chúng Ma Đế rất nhanh liền muốn hóa Ma Thần, chỉ sợ đến lúc đó cả ta cũng không có cách đánh lại hắn"

"Cô cô, ngài không đi cùng chúng ta?" nhìn thấy Vân Khinh muốn rời đi tiểu yêu liền vươn tay níu lại vạt áo, trên mặt biểu tình thập phần lo lắng. Vân Khinh nhẹ nhàng phất tay áo, cánh tay trắng tựa bạch ngọc khẽ chạm lên đầu tiểu yêu: "Tiểu Đào, thời gian sắp tới các ngươi phải thay ta hảo hảo bảo hộ thật tốt tộc nhân. Có lẽ ta sẽ rất lâu mới có thể quay lại Yêu giới để gặp các ngươi"

"Cô cô, ngài đi đâu chúng ta sẽ theo ngài"

"Nơi ta đến nguy hiểm trùng trùng, các ngươi không thể theo"

"Nhưng mà cô cô..."

"Ngoan, hoàn thành sau, ta liền muốn trở về trấn hưng lại Yêu giới. Đến lúc đó không cho phép nữa bất cứ kẻ nào khi dễ các ngươi"

"Cô cô, vậy ngài nhất định phải cẩn thận, nếu ngài có mệnh hệ gì chúng ta sẽ..."

"Hảo, không còn sớm, tránh để bọn Ma linh phát hiện, các ngươi nhanh chóng đi"

"Ân"

Vân Khinh trở về liền thanh lý môn hộ, một cái vung tay đã mang cái kia xà yêu Tiểu Hồng cùng một tòa Lưu Ly Điện nhấn chìm trong biển lửa. Vân Khinh đáy mắt một tia lãnh huyết xoay người rời khỏi Yêu giới. Ma giới, này thù có bao nhiêu đại, nàng về sau cùng các ngươi tính tính

Hiện tại...

Lãnh buốt thảo nguyên tại trắng xóa một màu, Vân Khinh ánh mắt không một chút lưu luyến nhìn lại, ngoại trừ Tuyết Liên Tinh Linh phía sau liền toàn bộ bỏ lại đi thôi

"Chủ nhân, ngươi có hay không hối hận khi rời đi?" Bạch Tử Tuyết trầm ngâm nhìn Vân Khinh một lúc lâu mới lên tiếng hỏi. Vân Khinh dứt khoác đạp trên tuyết, tiếp tục bước đi: "Ngươi hối hận?"

"Chủ nhân, ta không có. Cho dù ngươi đi đến bất cứ nơi nào ta cũng sẽ theo ngươi"

"Tùy tiện, đến lúc nào cảm thấy hối hận đều có thể cùng ta nói nói"

Quả nhiên là Vân Khinh, cho dù là bất cứ chuyện gì hay bất cứ đâu nàng đều bày ra như vậy bộ dạng vân đạm phong khinh. Bạch Tử Tuyết nhớ rõ lần đầu tiên nàng gặp qua Vân Khinh, nàng chưa từng nhìn thấy chủ nhân mỉm cười, đến nay trải qua cũng đã hơn năm vạn năm. Nàng thật sự không thể hiểu rõ, rốt cuộc phải là điều gì mới có thể làm chủ nhân mỉm cười cùng vui vẻ đây

Băng động...

Tĩnh lặng mặt hồ không một gợn sóng, nước lạnh đến thâm nhập lục phủ ngũ tạng thế nhưng phía dưới lại thoát ẩn thoát hiện mấy tiểu tinh linh. Tiểu nhân ngư toàn thân trong suốt, tiểu bằng hai ngón tay người, dung mạo yêu mị đáng yêu. Bạch Tử Tuyết ngây ngốc ngắm nhìn, cũng không rõ đây rốt cuộc là cái gì địa phương, mấy vạn năm cùng nhau sinh hoạt Vân Khinh còn chưa có lần nào mang nàng đến đây, hôm nay vì sao lại...

"Tử Tuyết, thật xin lỗi. Lần này rời đi không thể mang ngươi theo" Vân Khinh nhẹ nhàng thả Tuyết Liên Hoa, tiểu nhân ngư bất biết lúc nào thời gian đã ở ngay bên cạnh mang Tuyết Liên Hoa lôi kéo đến giữa hồ

"Chủ nhân, ngươi muốn làm cái gì?" Bạch Tử Tuyết vùng vẫy nhưng không có cách thoát khỏi tiểu nhân ngư đang vây lấy, nàng lúc này có chút hoảng sợ. Chủ nhân vì cái gì muốn một mình đến nơi nguy hiểm mà bỏ lại nàng, không cần, chủ nhân không cần bỏ lại nàng, chủ nhân ở nơi nào nàng liền thủ hộ ở nơi nào a

"Không cần phí sức. Tử Tuyết, hại ngươi chịu khổ rồi, đợi thời điểm thích hợp người liền có thể tự mình thoát ra. Đến lúc đó, rời đi còn là ở lại tùy tiện ngươi quyết định đi, ta tuyệt đối không ngăn cản"

"Chủ nhân..."

Vây quanh Vân Khinh là một cỗ ánh sáng, nàng vươn tay điểm lên trán, kéo theo một vật đưa vào người Bạch Tử Tuyết, lúc cỗ ánh sáng biến mất, cũng không còn nữa nhìn thấy nàng. Tiểu nhân ngư kéo theo Bạch Tử Tuyết xuống đáy sâu, chốc lát hồ băng đã biến mất, phủ lên một tầng băng không có cách phá vỡ

.
.
.

Nhân giới, cách Uyển Tây thành 400 dặm...

Đêm không trăng cuối mùa đông yên tĩnh, khắp nơi an lành, bầu trời tựa một tấm màn huỳnh quang lấp lánh ánh sao giống nhau, hương hoa thanh nhã hòa huyện với khí trời, ánh trăng sáng tỏ như lụa mỏng bao phủ khắp nơi. Cảnh đêm như họa, huyễn hoặc mộng ảo

Tiếng khóc tiểu oa nhi vừa cất lên liền xảy ra thiên biến dị tượng, sắc trời bất thường biến hóa, mây đen vần vũ, sâm chớp liên hồi, khắp nơi lan tỏa một cỗ hương thơm thanh nhã nhàn nhạt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro