Chương 2: Một mảnh xuyên qua - Hắn cũng xuyên qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Càng lúc càng nồng đậm nhàn nhạt quỷ dị hương thơm, ngọt ngào đến mị hoặc. Cây cối, hoa cỏ cho dù cách bao xa chớp mắt nở rộ cũng trong chớp mắt héo tàn, đại tiểu động vật cũng không tránh khỏi bỏ mệnh

"Phu nhân, sinh rồi sinh rồi. Là một tiểu nữ oa" Nhan ma ma mừng rỡ ôm trong lòng vừa mới sinh tiểu oa nhi đứng tại vị phụ nhân bên giường, sắc mặt đã trắng bệch đến khó coi, tựa như không thể cầm cự thêm được nữa

"Hài nữ của ta, thật xinh xắn... Đáng tiếc, thật đáng tiếc a. Vân Khinh" mới thoáng trước còn nghe thấy hài nữ oaoa khóc lớn tiếng, lúc sau đã yên lặng say ngủ. Vị phụ nhân trên môi khẽ mỉm cười, tựa như không ý thức giống nhau chính mình đã gọi tên tiểu oa nhi. Như vậy được rồi, có thể nhìn thấy hài nữ của mình khỏe mạnh sinh ra, chỉ là...

"Phu nhân, người làm sao a? Phu nhân, vạn xin người tỉnh tỉnh, người đi rồi tiểu chủ tử phải làm sao đây??" vô ích, vị phụ nhân kia sớm đã rời khỏi nhân thế, cho dù có gọi đến khan cả tiếng nàng ta cũng không có cách tỉnh lại. Nhan ma ma ánh mắt thương tâm, hai tay ôm chặt tiểu oa nhi trong lòng, tiểu chủ tử mệnh thật khổ, vừa sinh ra đã không có nương, về sau ai sẽ chăm sóc nàng đây? Không đúng a, phải có, nàng tất nhiên sẽ có

Bao trùm quỷ dị khung cảnh cũng chỉ có này giá lạnh. Nhan ma ma vẫn kiên trì xuyên qua màn đêm, trong ngực vẫn chung thủy bảo hộ tiểu chủ tử

Uyển Tây Sâm Lâm, sáu năm sau...

Một mảnh rừng rậm rộng lớn yên tĩnh thoáng chốc bị hỗn loạn thú triều phá vỡ. Cửu Tiết Phỉ Thúy Bích Lân Xà vạn năm tái xuất một lần, mỗi lần xuất hiện đều kinh động toàn thể hung thú, không ai không khiếp sợ. Bên ngoài hắc động, hung thú trùng trùng bao vây, thị huyết nhìn vào hắc động, bởi vì một tầng tinh thần lực mạnh mẽ bao trùm hắc động khiến chúng thú dù là nhỏ nhất cũng không thể tiến vào. Thật không nghĩ đến vạn năm sau tiểu tai họa kia lại có cường giả tinh thần lực bảo hộ, cho nên bọn chúng đến một tia cơ hội hủy diệt cũng không có

Sâu bên trong hắc động, mờ mịt tiểu nữ hài kiên trì bảo hộ phỉ thúy đản trong ngực, tinh thần lực phát động kéo dài khiến nàng thần sắc trắng bệch. 'Phốc xuy' tiểu nữ hài thoáng chốc thổ huyết, máu tươi rơi xuống trước ngực, phỉ thúy đản nhiễm máu liền mạnh mẽ chấn động rạn nứt. Lục quang bạo thể tràn ngập hắc động, đánh bật hung thú bên ngoài đến mấy trượng. Tiểu nữ hài kinh ngạc nhìn trước mặt lung linh một tiểu xà, toàn thân lục màu phỉ thúy, giữa tráng hiện ra màu đỏ chu sa. Mắt nhỏ nâng lên màu hổ phách, Cửu Tiết Phỉ Thúy Bích Lân Xà cuối cùng cũng đã giáng thế

"Chủ nhân, mấy vạn năm chờ đợi thật lâu" thanh âm nữ hài tràn đến trong trẻo, còn mang theo chút uy lực nhưng không kiêu ngạo. Không hổ thánh thú, vừa chào đời đã có thể nói tiếng người. Tiểu nữ hài hài lòng vật nhỏ trước mặt, mắt lam nâng lên liền xuất hiện dị hỏa, lung linh huyền ảo cùng tà mị

Lạc gia phủ...

Biệt viện cũ nát, tư phòng thấp bé, ánh đèn u ám, mặt tường gồ ghề vàng ố, trên trần tầng tầng lớp lớp rêu phong đến rạng nứt cả ngói, ngoại trừ chiếc giường còn chút nguyên vẹn, còn lại đơn sơ đồ vật nếu không cũ kỹ thì cũng là vỡ nát, vật phẩm đếm được chỉ ở trên đầu ngón tay

Đôi mắt màu lam huyền ảo khẽ liếc qua khung cảnh tồi tàn trước mặt sau đó khẽ vang lên một tiếng thở dài. Một lần nữa trọng sinh, một lần nữa nếm qua khổ cực, vậy mà cái hoàn cảnh cẩu huyết này một chút cũng không thay đổi

Thật ra mà nói, Vân Khinh vốn dĩ muốn mang chính mình linh hồn trọng sinh đến một nơi ở Nhân giới, mặc kệ là tốt là xấu, chỉ cần có thể trọng sinh vào thân thể của Nhân tộc là được. Nhưng mà, vì sao lại trọng sinh vào một thân thể so với lần trước xuyên qua còn thê thảm hơn. Nàng rõ ràng có phụ thân, huynh đệ tỷ muội đều có đủ, thế nhưng không ai quan tâm, không ai xem trọng, khi dễ so với nha hoàn căn bản là không bằng, còn bị xem là phế vật trung phế vật, đến hạ nhân cũng xem thường nàng. Nghĩ đến đây, Vân Khinh trong lòng không khỏi một trận bi thống

Lúc trước xuyên qua cho dù không có phụ mẫu chăm sóc nhưng nàng còn có Vân Ảnh một mực bảo hộ, bên cạnh luôn có ca ca cưng chiều sủng nịch. Hiện tại liền không giống như lúc đó nữa

"Chủ nhân, hảo tồi tàn a" Cửu Tiết Phỉ Thúy bên trong không gian nạp giới nhìn ra liền tránh không khỏi tức giận mà nhíu mày một cái: "Không nên chú ý tiểu tiết" Vân Khinh đáy mắt lạnh nhạt. Như vậy cũng tốt, xem như nàng ở nhờ chỗ người ta một thời gian, đợi đến thời điểm thích hợp liền rời đi. Bất giác trong tâm lại tưởng niệm Vân Ảnh, lúc nàng rời đi còn nhìn thấy rất rõ hắn như thế nào bi thương, như thế nào đau lòng, hội nghĩ bản thân có phải hay không quá tàn nhẫn đối với hắn, dù sao mười mấy năm lưu lạc đến kia thế giới cũng là do hắn chăm sóc nàng, ít nhiều cũng nảy sinh thâm tình

Nhói, một trận đau đột nhiên ập đến, Vân Khinh đưa tay trụ trên ngực. Thật sự đau, cảm giác này vì sao lại xuất hiện ở nàng ngực trái, tựa như có thể cảm nhận được người nào đó gặp biến cố, nhưng có thể là ai đây. Tộc nhân của nàng, không có khả năng, Mễ Vụ Sâm Lâm là nơi kết giới trùng trùng, ngoại trừ nàng, đừng nói đến Ma Đế cho dù là Thiên Đế hay bất cứ ai cũng không có cách tiến vào. Lẽ nào là Bạch Tử Tuyết, không đúng, nàng bên dưới hồ băng có sự bảo hộ của tiểu nhân ngư cho nên tuyệt đối sẽ không có chuyện

Lý nào là Vân Ảnh, lại càng không có khả năng, hắn cùng nàng hai người hiện tại không cùng một thế giới, nhưng mà cảm giác này trước nay ngoại trừ hắn ra thì còn có thể là ai

Ma giới...

Dị tượng lại một lần nữa nổi lên, sấm chớp cuồng loạn, thiên địa một trận mãnh liệt rung chuyển. Một cỗ ánh sáng bay qua, rơi xuống Ma Điện

"Đau..." thanh âm trong trẻo. Nam tử trên người một trận đau, tựa như vừa rơi xuống từ một nơi rất cao, tình huống hình như rất kỳ quái

"Ma Đế, có chuyện gì? Người là không có sao a?" bên ngoài truyền vào một thanh âm khác, mang theo chút lo lắng

"Ma Đế? Cái gì gọi là Ma Đế a, có phải hay không chính là nhân vật rất mạnh của Ma giới thường xuất hiện trong phim. Nhưng mà nơi này rốt cuộc là nơi nào a, ta làm sao lại ở đây?"

Bên ngoài không nghe thấy hồi âm trở lại liền một trận bát nháo, tiểu ma linh lo sợ người bên trong xảy ra chuyện liền nhanh chóng đẩy cửa xông vào. Vừa tiến vào, bọn chúng đã nhìn thấy hỗn độn khắp nơi, sau đó ở bên dưới giường một nam tử tầm 16, 17 tuổi ngây ngốc nhìn, y phục trên thân rối loạn không chỉnh tề

"Nhân loại to gan dám thâm nhập Ma Điện, còn có chúng ta Ma Đế tại nơi nào, ngươi đã làm gì?"

"Đợi một chút, khí tức này... Lẽ nào nam nhân kia chính là Ma Đế?"

"Ma Đế, thật sự là Ma Đế sao? Có khi nào đã công thành hóa Ma Thần?" Ma Đế, à không, bọn chúng hiện tại nên gọi là Ma Thần

Bọn chúng là đang gọi ai a? Hắn sao, làm sao có thể? Hắn hình như còn không có nhận thức bọn chúng đi, trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu nam tử mới phát hiện: "Lúc đó hình như đã trúng ám tiễn còn bị đánh rơi xuống hồ, sau đó thì... A, lý nào bị xuyên qua rồi?" nam tử này không rõ là ngốc thật hay giả ngốc đây. Nhưng mà... gượng đã, động tác xoắn tóc bên thái dương tựa như rất quen thuộc, thói quen này hình như chỉ Vân Ảnh mới có. Xuyên qua? Không lý nào lại như vậy? Vân Ảnh thế nhưng lại xuyên đến dị thế, còn là trọng sinh lên kẻ có thân thế cực kỳ khủng bố nha. Cái tình huống cẩu huyết này. Ảo, thật sự quá ảo rồi

"Ma Thần, Ma Thần..."

"Các ngươi hết thảy đều im lặng cho ta"

Đang mãi suy nghĩ lại bị một bọn tiểu ma linh quấy nhiễu khiến Vân Ảnh tức giận, băng lãnh quát một tiếng. Trong đầu hắn bất giác ập đến một hồi ký ức, cuộn cuộn như sóng nhưng cũng chậm rãi như một đoạn phim quay chậm. Thân thể này chính là Ma Đế cường đại của Ma giới, là kẻ có cuồng vọng cực kỳ lớn, là thiên hạ đệ nhất tàn độc, dưới tay hắn không biết đã hủy diệt bao nhiêu sinh mạng, thực lực của hắn so với Bạch Đế Hồ Quân chỉ kém một bậc. Hắn trong quá trình hóa Ma Thần nhưng bởi vì hấp tấp lỗ mãn, điên cuồng gấp rút tu luyện khiến cho ma lực bạo phát dẫn đến vong mạng, Vân Ảnh lúc này lại vô tình trọng sinh lên người hắn, Ma Thần quá trình cũng vì vậy mà đại công cáo thành, thân thể cũng đặc biệt cải lão hoàn đồng, này thật là quá may mắn rồi

Không chỉ có đoạn ký ức về thân thế của hắn mà còn có hình ảnh của một tiểu nữ tử rất xinh đẹp. Mắt lam xanh biếc như ngọc, mi dày cong vuốt khẽ rũ xuống mị lực, mũi cao thanh tú, môi nhỏ đỏ hồng, da thịt trắng hồng phấn nộn. Thanh ti ngân sắc xõa dài như thác, lam y phiêu dật huyền ảo. Nữ tử này chính là đệ nhất khuynh thành cùng yêu nghiệt, phong hoa tuyệt đại

"Khinh nhi... Nàng là ta gia Khinh nhi, ta còn tưởng vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy ngươi nữa" Vân Ảnh trên môi cong lên một đường tuyệt mỹ nhưng sau đó khóe mắt lại long lanh ửng đỏ, trên má rơi xuống hai dòng lệ nóng hổi. Hắn nhìn thấy rồi, nhìn thấy hắn như thế nào đối Vân Khinh, náo loạn Yêu giới, giết hại tộc nhân của nàng, muốn đoạt yêu lực của nàng, chiếm đoạt nàng. Hóa ra lại không phải, nàng không phải hắn Khinh nhi, chỉ là dung mạo giống nhau...

Thì ra là do hắn lưu luyến, là hắn tưởng niệm nàng quá nhiều, nhiều đến mức bản thân cũng trở thành ngộ nhận. Khinh nhi rời bỏ hắn thời điểm, hắn như thế nào thương tâm cùng nhiều đau khổ, nàng là hắn muội muội, là hắn duy nhất bảo bối muốn hảo hảo bảo hộ nhưng mà lão thiên gia lại không toại nguyện hắn, vĩnh viễn mang đi nàng không có cách cho hắn trả lại

"Ma Thần, ngài là không sao a?" nhìn thấy Vân Ảnh một mực im lặng không có động tĩnh lại lộ bất thường, tiểu ma linh liền lên tiếng

"Cho ta cổn"

"A?"

"Cổn" Vân Ảnh âm lãnh quát một tiếng, hết thảy tiểu ma linh đều kinh hách cùng sợ hãi thoái lui. Bên trong hỗn độn căn phòng chỉ còn lại Vân Ảnh thương tâm một người

Mấy ngày sau tại Yêu giới...

Khắp nơi hoang tàn bình địa, hoang vắng cả một vùng lớn, Lưu Ly Điện lúc trước to lớn một mảnh đất hiện tại một chút dấu vết cũng không còn lại gì, mây lặng lẽ trôi, gió âm thầm khẽ lướt trên thảm cỏ xanh mướt, cánh hoa rung nhẹ trên cành bị lay động tán loạn rơi. Cánh hoa phấn hồng vô tình rơi trên nam tử vai, thân vận huyền y phủ trên cỏ nổi bật một màu, thanh ti đen tuyền xõa đến thắt lưng, trâm ngọc tùy tiện xuyên qua búi tóc nhỏ. Tinh quang u trầm cùng man mác buồn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro